Trình Bạch Hủy ôm chồng vở bài tập đi đến lớp A8. Cô ta đi qua hành lang, đến nhà vệ sinh gần đó. Cô ta quẹo vào trong trước, chải tóc gọn gàng trước gương, sau đó đứng thoa son môi màu nhạt.
Cô ta không mặc đồng phục học sinh, là một bộ đồ thời thượng nhỏ. Bộ đồ này đã được thiết kế phù hợp với thân hình của cô ta.
Trình Bạch Hủy đứng tạo dáng trước gương, phong cách Tây thật đẹp mắt. Cô ta hài lòng đi về phía lớp A8.
Tòa nhà giảng dạy này luôn ầm ĩ, Trình Bạch Hủy mặc trang phục màu đen rất là nổi bật. Hàng loạt nam sinh đứng ngoài lớp A8 nhìn chằm chằm cô ta.
Trình Bạch Hủy đã sớm thích ứng với những loại ánh mắt này, đắc ý nâng cằm.
Cô ta đi vào cửa trước, đặt chồng vở bài tập lên bục giảng. Sau đó chạy đi xem Giang Sóc.
Anh ngồi ở hàng ghế sau trong cùng, dựa vào cửa sổ và không có bạn cùng bàn.
Nhưng bây giờ, vị trí đó lại trống rỗng, căn bản không có người ngồi.
Trình Bạch Hủy nhíu mày, ở trong phòng học tìm kiếm bóng dáng anh. Kết quả là không tìm thấy người đâu.
Đúng lúc Tiền Đạc Hâm từ phía sau tiến vào, cô ta gọi cậu ta lại.
Tiền Đạc Hâm sửng sốt, thấy Trình Bạch Hủy đứng trên bục giảng. Lúc này, cậu ta chưa phản ứng kịp, cảm thấy ngoài ý muốn: "Hôm nay là cậu à."
Trình Bạch Hủy cười hỏi: "Không phải là tôi, còn có thể là ai?"
Tiền Đạc Hâm đĩnh đạc nói: "Không phải lớp các cậu mới có một học sinh mới chuyển đến sao?"
Nụ cười trên mặt Trình Bạch Hủy nhạt dần, ghen ghét hỏi: "Sao hả? Cô ta mới đến lớp tôi có mấy ngày mà cậu đã nhớ rất kỹ rồi."
"Vậy thì đúng rồi." Tiền Đạc Hâm nuốt một miếng nước: "Người đẹp như vậy, ai lại không nhớ rõ."
Trình Bạch Hủy vẫn cười như cũ: "Tiền Đạc Hâm, đôi mắt của cậu rất nhạy bén đó. Sao rồi, thích cô ta à?"
"Không không không. Vẫn là thôi đi." Tiền Đạc Hâm liên tục xua tay.
Cô gái kia quá nghe lời, không thể làm sự hứng thú trong người cậu ta dâng lên.
Lúc này, sắc mặt của Trình Bạch Hủy mới khá lên. Cô ta không muốn lại tiếp tục đề tài này, hỏi Tiền Đạc Hâm chủ đề chính: "Đúng rồi, Giang Sóc đâu?"
Tiền Đạc Hâm liền biết cô ta muốn tìm ai, cậu ta nói: "À, A Sóc xin nghỉ rồi."
"Cậu ấy xin nghỉ để làm gì?"
"Không biết. Chắc đi khám chân." Tiền Đạc Hâm tìm đại một lý do trả lời.
Thật ra, cậu ta thật sự cũng không biết. Mấy ngày nay Giang Sóc không có liên lạc với cậu ta.
Nói đến chân, Trình Bạch Hủy nhớ tới việc này.
Cô ta trở về nhờ bố của mình hỏi thăm. Gia đình của cô ta có giao lưu và buôn bán, thường hay lui tới làm ăn với bố của Giang Sóc, chuyện trong giới cũng biết rõ một vài việc.
Bố của Giang Sóc là một người làm ăn rất lợi hại. Cho dù ông ta từng lâm vào nguy hiểm, tất cả mọi người đều cho rằng công ty của ông ta đang đứng trên bờ vực phá sản, bị đào thải thì ông ta vẫn có thể làm cho người ta giật mình. Ông ta nắm lấy cơ hội, trở lại đỉnh cao cuộc đời, là một con người tàn nhẫn.
Chỉ là tính cách của bố anh không tốt, như sấm sét đâm trái đất tạo ra tia lửa với Giang Sóc. Gia đình mới loạn thành một nồi cháo.
Chân của Giang Sóc là do bố của anh làm bị thương.
Nghe nói Giang Sóc bị bố của anh trực tiếp đá từ trên lầu hai xuống, lăn đến bậc cuối cùng.
Trực tiếp đưa đến bệnh viện cấp cứu.
"Tiền Đạc Hâm."
Trình Bạch Hủy yên lặng, vẫn không nhịn được hỏi: "Chân của Giang Sóc thật sự bị què rồi sao?"
Tiền Đạc Hâm sửng sốt.
Thật ra, cậu cũng không biết cuối cùng là lời đồn này truyền ra từ chỗ nào. Sau này, lời đồn càng ngày càng phóng đại, thậm chí có người còn nói Giang Sóc đã không còn chân, bên trong chỉ là chân giả gắn vào thôi.
Trên bảng thông tin, cái gì cũng đều có. Có người nói là anh gắn chân giả từ máy móc, có người nói là gỗ.
Mấy lần cậu ta đưa bài viết cho Giang Sóc xem anh cũng không thèm quan tâm, thậm chí bản thân cũng bị tẩy não thành người khuyết tật.
Tiền Đạc Hâm nhớ tới ngày đó, anh dùng thân phận người khuyết tật trêu chọc bạn học kia...
Từ từ — Đợi một chút.
Tiền Đạc Hâm nhíu mày.
Cậu cảm thấy chỗ này không đúng? Cô gái như Trình Bạch Hủy luôn theo đuổi anh, nói chuyện với anh nhưng anh vẫn dùng gương mặt lạnh lùng, cả người rõ ràng đều bài xích.
Từ khi nào đã bắt đầu chủ động trêu chọc cô gái đó?
Giang Sóc sẽ không phải là?
Tiền Đạc Hâm thầm sợ hãi, không dám tưởng tượng.
Trời ơi, cô gái kia mới đến có vài ngày. Đây là lần đầu tiên Giang Sóc gặp mặt cô ấy, vừa thấy đã yêu rồi.
Nhưng mà đuổi theo cô gái này mà lại dùng thân phận người khuyết tật, vẫn có thể theo đuổi kịp?
Mới chỉ trong chốc lát, Tiền Đạc Hâm liên tục thay đổi sắc mặt. Khi thì hoang mang, khi thì khiếp sợ, khi thì khó có thể tiếp thu được tin tức này.
Trình Bạch Hủy đợi thật lâu, thấy sắc mặt Tiền Đạc Hâm kỳ quái. Trong lòng cô ta dâng lên cảm giác không tốt.
Quả nhiên không bao lâu, cậu ta như phục hồi tinh thần, lại tiếc nuối thở dài.
Tiền Đạc Hâm lắc đầu nói: "Ừ."
"Cậu khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn. Đừng nhìn vẻ ngoài thảnh thơi nhẹ nhàng của cậu ấy, bị nghẹn tâm lý lâu lắm rồi."
Có thể không nghẹn à? Què luôn rồi.
Đó là người khuyết tật!
Sắc mặt của Trình Bạch Hủy trắng bệch, cơ thể cô ta lắc lư, hơi khó có thể tiếp thu sự thật này.
Đó chính là Giang Sóc, là Giang Sóc!
Là người duy nhất cô ta tự nhận mình có thể xứng đôi. Cho dù là gia thế, ngoại hình hay là mị lực của anh.
Nhưng anh... sao anh có thể không có chân?
Trình Bạch Hủy cho rằng Giang Sóc đang lừa cô ta nhưng mà Tiền Đạc Hâm đã nói đến mức này. Cuối cùng, cô ta không thể giữ được nụ cười trên mặt, vội vã chạy ra khỏi lớp A8.
Tiền Đạc Hâm nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trình Bạch Hủy, gãi đầu.
Cậu ta là người thích lo chuyện bao đồng và xem kịch, những màn tình cảm sâu đậm nhưng ngược đãi nhau như vở kịch cổ kỹ kia thì cậu ta không cần xem quá nhiều. Tình cảm không có chút tai họa nhỏ giữa đôi tình nhân này thì không thể tiến bộ.
Tuy rằng cậu ta lừa gạt Trình Bạch Hủy nhưng nếu cô ta biết rõ Giang Sóc đã là người tàn tật vẫn đồng ý không rời bỏ anh thì đó chính là tình yêu đích thực.
Trái tim của Giang Sóc cho dù làm bằng sắt cũng hóa thành nước đi.
Nếu không phải lời nói......
Trùng hợp cũng giúp Giang Sóc giảm bớt cảm giác bị cô ta dây dưa.
Tiền Đạc Hâm rất là đắc ý, cậu ta thật sự là một thiên tài.
—
Trình Bạch Hủy từ lớp 8 trở về, sắc mặt không tốt lắm.
An Vu phát hiện cô ta thất thần trong toàn bộ tiết học, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra chơi, liên tục nhắn tin.
Nhưng một tiết học nhanh chóng trôi qua, cô ta đã thu xếp được tâm trạng mình. Bây giờ, nhìn cô ta như không có chuyện gì xảy ra.
Tiến độ học tập ở Đại An rất nhanh, hai tuần sau họ đã trải qua một số kỳ thi. Một số môn học chính đã được tổ chức kiểm tra một lần.
Tốc độ chấm bài thi của lớp thực nghiệm rất nhanh. Buổi sáng thi xong bài thi thì buổi chiều liền ra kết quả.
Ngoài dự đoán của mọi người, Ngữ văn và Tiếng Anh của An Vu đứng đầu lớp. Hai môn này vào học kỳ trước đều là thế mạnh của Trình Bạch Hủy.
Lần này, Trình Bạch Hủy không làm bài tốt. Môn Ngữ văn và tiếng Anh thậm chí rớt khỏi top 10.
Rất nhiều người đến an ủi cô ta sau giờ học.
"Xin nghỉ nhiều ngày như vậy nên khẳng định là bị ảnh hưởng. Hủy Hủy đừng nản chí, chắc chắn có thể đuổi kịp."
"Đúng vậy. Hủy Hủy, nền tảng kiến thức của cậu rất là tốt. Cho dù không đi học thì vẫn có thể thi được điểm cao. Cậu phải thoải mái, thả lỏng tinh thần."
"Chúng ta chủ yếu vẫn là dựa vào thành tích khoa học quyết thắng bại, khoa văn rất dễ bị đuổi kịp."
Mặc dù bài kiểm tra của môn Ngữ văn và Tiếng Anh của An Vu có điểm rất cao nhưng một số điểm khoa học đã không được vào top 20.
Một nguyên nhân là trước đó, cô không học những kiến thức này nên nền tảng của cô không ổn định. Thứ hai là trình độ của học sinh Trường Trung học số 8 Đại An cao hơn Nam Kiều rất nhiều.
An Vu không nản lòng lắm. Kỳ thi lần này đã giúp cô đánh giá bản thân thuộc trình độ nào ở trường này.
Tư tưởng vốn có sẽ làm cho người ta cảm thấy người đứng đầu sẽ là Trình Bạch Hủy. An Vu trở thành đạo tặc cướp đi vị trí của cô ta.
An Vu rất tự giác nhường chỗ cho các cô ấy, cầm ly nước ra bên ngoài lấy nước.
Lúc trở về, vị trí vẫn bị chiếm, cô ôm ly nước không vội vàng trở về vị trí.
"Sao không trở về?"
Không biết khi nào, Tống Kỳ Thành đã đứng ở bên cạnh cô.
An Vu cười, không trả lời. Một số vấn đề không cần trả lời cũng hiểu.
Tống Kỳ Thành nhìn đám người phía sau, hiểu rõ trong lòng: "An Vu, Ngữ văn và Tiếng Anh của cậu không tệ nha."
Cậu ta là người đầu tiên chúc mừng cô.
An Vu cười dịu dàng, nói câu cảm ơn: "Cậu cũng thi rất tốt."
Kỳ thi lần này, tổng điểm của Tống Kỳ Thành vẫn đứng đầu.
An Vu đã xem qua thành tích của cậu ta. Hình như mấy môn khoa học, cậu ta có thể lấy được trọn điểm nhưng Ngữ văn và Tiếng Anh lại không phải top 10.
Hình như cậu ta thiên về khoa học nghiêm trọng hơn.
Nhưng không thể không nói trong trường hợp thành tích môn Ngữ văn và Tiếng Anh không tốt lắm mà vẫn có thể đạt được vị trí đứng đầu lớp thì điều đó chứng tỏ Tống Kỳ Thành rất lợi hại.
"Tớ thiên về khoa học nghiêm trọng."
Tống Kỳ Thành cũng tự biết mình, đề nghị nói: "Vậy sau này có thể thỉnh giáo cậu về môn Ngữ Văn và Tiếng Anh không? Nếu cậu không hiểu kiến thức của môn khoa học tự nhiên thì cậu cũng có thể hỏi tớ. Chúng ta học hỏi lẫn nhau?"
Như vậy đương nhiên là tốt, An Vu gật đầu đáp ý với đề nghị của cậu ta.
Thời gian hết giờ ra chơi rất ngắn. Sau khi chuông reo, mọi người ở vị trí của cô đều rời đi.
An Vu ngồi trở lại vị trí của mình, Trình Bạch Hủy nghiêng đầu. Cô ta không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Áp suất không khí trong khu vực này rất thấp.
An Vu cũng không có chủ động nói chuyện với cô ta. Cô tự biết là mình căn bản không làm sai, không biết vì sao cô ta lại có thái độ kiêu ngạo như vậy.
Trời gần tối, An Vu bị Tống Băng gọi lên văn phòng. Tống Băng đã biết thành tích của cô.
Tống Băng hời hợt khen ngợi thành tích của cô, sau đó giọng điệu trầm xuống.
"Tôi hy vọng em không cần quá đắc ý. Mấy môn khoa học tự nhiên của em vẫn không đủ yêu cầu nhập học."
"Trình Bạch Hủy xin nghỉ rất lâu. Từ trước đến nay, em ấy đều đứng đầu môn Ngữ Văn và Tiếng Anh. Lần này là em ấy phạm sai lầm."
Vì vậy, lần này việc em đứng đầu chỉ là may mắn thôi.
Lời này Tống Băng không nói, nhưng trái tim An Vu đột nhiên bị tàn nhẫn giẫm đạp, nguội lạnh dần.
Các bạn cùng lớp trách tội cô cướp vị trí đứng đầu, An Vu cũng không cảm thấy có bao nhiêu rung động nhưng cô không ngờ Tống Băng làm chủ nhiệm lớp lại có cử chỉ không tốt như vậy.
"Em biết, em sẽ cố gắng thưa cô."
An Vu không có cãi lại, bàn tay treo bên cạnh váy lại run rẩy nhéo góc váy.
Mặc dù cô đã dành thời gian nỗ lực, nhưng nền tảng thực sự không vững. Bài thi lần này liên quan đến rất nhiều nội dung cô chưa từng học nên cô đều làm sai những đề thi này.
"Em đúng là phải cố gắng hơn." Tống Băng lại nhìn thành tích tổng hợp của cô.
Tuy điểm của An Vu đã đạt đến điểm trung bình nhưng điểm các môn tự nhiên của cô vẫn rất thấp.
Tống Băng rất rõ ràng một cô gái không đạt được điểm cao ở môn tự nhiên. Cơ hội leo lên sau này có thể vô cùng xa vời. Điểm thi đua của lớp A12 nhất định sẽ bởi vì cô bé này mà giảm xuống.
Bà ta đã làm việc chăm chỉ trong một năm nay. Nếu thành tích của lớp bà ta mà vượt qua các lớp khác, sau đó bà ta sẽ được thăng chức, nhận được nhiều tiền lương, phần thưởng,...
Tống Băng cảm thấy hơi phiền. Lúc trước, sao trường lại sắp xếp cô bé này đến lớp của bà ta nhỉ.
"Sau ngày Quốc Khánh, tôi sẽ xem xét em có thể vào lớp chúng tôi hay không. Chỉ có thể nói thành tích hiện tại, hoàn toàn không được."
An Vu cũng không ở trong văn phòng lâu.
Cô ra khỏi văn phòng. Lúc này, trời thoáng tối sầm lại, mây đen đen kịt, tiếng sấm nhẹ nhàng đến, giống như sắp mưa.
Không khí khô nóng lại ngột ngạt, An Vu dừng bước bên ngoài lớp. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, vị trí của cô vẫn vây kín người như thường lệ.
An Vu bỗng nhiên không muốn trở lại lớp học.
Cô xoay người, leo lên lầu trước rồi đi theo hành lang dài, không có mục đích.
Đã đến trường học được gần hai tuần nhưng lộ trình mỗi ngày của cô đều cực kỳ giống nhau. Khuôn viên Trường Trung học số 8 Đại An rất lớn, nhưng ngay cả tòa nhà giảng dạy của lớp 11, cô cũng không chưa từng đi hết chỗ đó.
Có lẽ được phép ngăn cách chia ban nên có rất nhiều lớp học trống. Khu đó đã được chuyển đổi thành phòng hoạt động.
An Vu chậm rãi đi qua.
Mấy ngày nay đến Đại An, cô dành phần lớn thời gian cho việc học tập. Cô cần phải dành thời gian tự học, học thêm nội dung lớp 11 chưa từng học qua. Tuy nhiên, cô cũng không phải thần tiên, không có cách nào học một lần là thuộc.
Thật xấu hổ khi nói rằng cô vẫn chưa tìm thấy một người bạn tốt. Cho dù một tình huống xấu hổ đã xảy ra.
Sự trầm mặc của cô trái ngược hoàn toàn với Trình Bạch Hủy.
Tính cách của cô thực sự rất tốt, đó là hơi chậm hiểu.
Cô không am hiểu chủ động, không muốn miễn cưỡng bản thân phải đi lấy lòng người khác.
Cho nên cho tới nay, hình như cô không phải là một cô gái đáng yêu.
Chu Linh gần gũi với cô cũng từ chối kẹo mút của cô.
Câu nói lạnh lùng của Tống Băng đã chọc thủng lớp bảo vệ trái tim rất cứng cô. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị tan vỡ.
Cô vô thức đi dạo lên tầng cao nhất. Hành lang bên cạnh là giàn hoa rỗng, quấn quanh cành hoa.
Mùa nở rộ của hoa tử đằng đã qua từ lâu, lá rụng khô héo rơi trên mặt đất.
Nơi này rất hẻo lánh, trên bậc thang có thể nhìn xuống toàn bộ trường học. Đây là một góc bí mật rất thích hợp để giải sầu.
Góc hẻo lánh này là nơi các nhóm học sinh tụ năm tụ ba tới hút thuốc nên đống tàn thuốc là rơi đầy đất. Ngay cả cuối hành lang cũng có bậc thang dẫn đến sân thượng thông với tòa nhà thứ hai.
An Vu đẩy hành lang dài ra, gió mạnh trước mặt thổi loạn tóc mái của cô.
Cầu thang ảm đạm bởi vì bị ánh sáng chiếu vào mà dần rõ ràng, An Vu nhìn chữ viết đầy trên tường.
Tàn thuốc lá, khăn giấy, thư tình xé nát. Góc tối này ẩn chứa cảm xúc thiếu niên thiếu nữ không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Khi nào tớ mới có thể rời khỏi đây, tớ thật sự muốn chết."
"Còn có thể chống đỡ được không?"
"Tôi sắp rời khỏi đây. CHD, tôi rất thích cậu."
"Vì sao ai cũng đều đổ oan tôi, tôi đã làm sai cái gì?"
"Tôi chính là người dư thừa. Cứ như vậy đi."
An Vu ngồi trên cầu thang một lát, lặng lẽ tiêu hóa tâm trạng vào giờ phút này.
Tầng trệt lắc lư, có học sinh đang chạy.
Thời gian rảnh rỗi để lại cho cô rất ngắn, tháp chuông xa xôi rung chuông dự bị.
An Vu nhặt bút lên và viết một câu trên tường.
"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ luôn luôn cô đơn."
Cô đặt bút xuống và đứng dậy. Lúc này, cô mới thấy một cái tên quen thuộc gần vị trí mà cô viết.
Giang Sóc.
Tên này xuất hiện nhiều lần trên tường. Hình như nó được nhiều người ưa thích.
Cô ta không mặc đồng phục học sinh, là một bộ đồ thời thượng nhỏ. Bộ đồ này đã được thiết kế phù hợp với thân hình của cô ta.
Trình Bạch Hủy đứng tạo dáng trước gương, phong cách Tây thật đẹp mắt. Cô ta hài lòng đi về phía lớp A8.
Tòa nhà giảng dạy này luôn ầm ĩ, Trình Bạch Hủy mặc trang phục màu đen rất là nổi bật. Hàng loạt nam sinh đứng ngoài lớp A8 nhìn chằm chằm cô ta.
Trình Bạch Hủy đã sớm thích ứng với những loại ánh mắt này, đắc ý nâng cằm.
Cô ta đi vào cửa trước, đặt chồng vở bài tập lên bục giảng. Sau đó chạy đi xem Giang Sóc.
Anh ngồi ở hàng ghế sau trong cùng, dựa vào cửa sổ và không có bạn cùng bàn.
Nhưng bây giờ, vị trí đó lại trống rỗng, căn bản không có người ngồi.
Trình Bạch Hủy nhíu mày, ở trong phòng học tìm kiếm bóng dáng anh. Kết quả là không tìm thấy người đâu.
Đúng lúc Tiền Đạc Hâm từ phía sau tiến vào, cô ta gọi cậu ta lại.
Tiền Đạc Hâm sửng sốt, thấy Trình Bạch Hủy đứng trên bục giảng. Lúc này, cậu ta chưa phản ứng kịp, cảm thấy ngoài ý muốn: "Hôm nay là cậu à."
Trình Bạch Hủy cười hỏi: "Không phải là tôi, còn có thể là ai?"
Tiền Đạc Hâm đĩnh đạc nói: "Không phải lớp các cậu mới có một học sinh mới chuyển đến sao?"
Nụ cười trên mặt Trình Bạch Hủy nhạt dần, ghen ghét hỏi: "Sao hả? Cô ta mới đến lớp tôi có mấy ngày mà cậu đã nhớ rất kỹ rồi."
"Vậy thì đúng rồi." Tiền Đạc Hâm nuốt một miếng nước: "Người đẹp như vậy, ai lại không nhớ rõ."
Trình Bạch Hủy vẫn cười như cũ: "Tiền Đạc Hâm, đôi mắt của cậu rất nhạy bén đó. Sao rồi, thích cô ta à?"
"Không không không. Vẫn là thôi đi." Tiền Đạc Hâm liên tục xua tay.
Cô gái kia quá nghe lời, không thể làm sự hứng thú trong người cậu ta dâng lên.
Lúc này, sắc mặt của Trình Bạch Hủy mới khá lên. Cô ta không muốn lại tiếp tục đề tài này, hỏi Tiền Đạc Hâm chủ đề chính: "Đúng rồi, Giang Sóc đâu?"
Tiền Đạc Hâm liền biết cô ta muốn tìm ai, cậu ta nói: "À, A Sóc xin nghỉ rồi."
"Cậu ấy xin nghỉ để làm gì?"
"Không biết. Chắc đi khám chân." Tiền Đạc Hâm tìm đại một lý do trả lời.
Thật ra, cậu ta thật sự cũng không biết. Mấy ngày nay Giang Sóc không có liên lạc với cậu ta.
Nói đến chân, Trình Bạch Hủy nhớ tới việc này.
Cô ta trở về nhờ bố của mình hỏi thăm. Gia đình của cô ta có giao lưu và buôn bán, thường hay lui tới làm ăn với bố của Giang Sóc, chuyện trong giới cũng biết rõ một vài việc.
Bố của Giang Sóc là một người làm ăn rất lợi hại. Cho dù ông ta từng lâm vào nguy hiểm, tất cả mọi người đều cho rằng công ty của ông ta đang đứng trên bờ vực phá sản, bị đào thải thì ông ta vẫn có thể làm cho người ta giật mình. Ông ta nắm lấy cơ hội, trở lại đỉnh cao cuộc đời, là một con người tàn nhẫn.
Chỉ là tính cách của bố anh không tốt, như sấm sét đâm trái đất tạo ra tia lửa với Giang Sóc. Gia đình mới loạn thành một nồi cháo.
Chân của Giang Sóc là do bố của anh làm bị thương.
Nghe nói Giang Sóc bị bố của anh trực tiếp đá từ trên lầu hai xuống, lăn đến bậc cuối cùng.
Trực tiếp đưa đến bệnh viện cấp cứu.
"Tiền Đạc Hâm."
Trình Bạch Hủy yên lặng, vẫn không nhịn được hỏi: "Chân của Giang Sóc thật sự bị què rồi sao?"
Tiền Đạc Hâm sửng sốt.
Thật ra, cậu cũng không biết cuối cùng là lời đồn này truyền ra từ chỗ nào. Sau này, lời đồn càng ngày càng phóng đại, thậm chí có người còn nói Giang Sóc đã không còn chân, bên trong chỉ là chân giả gắn vào thôi.
Trên bảng thông tin, cái gì cũng đều có. Có người nói là anh gắn chân giả từ máy móc, có người nói là gỗ.
Mấy lần cậu ta đưa bài viết cho Giang Sóc xem anh cũng không thèm quan tâm, thậm chí bản thân cũng bị tẩy não thành người khuyết tật.
Tiền Đạc Hâm nhớ tới ngày đó, anh dùng thân phận người khuyết tật trêu chọc bạn học kia...
Từ từ — Đợi một chút.
Tiền Đạc Hâm nhíu mày.
Cậu cảm thấy chỗ này không đúng? Cô gái như Trình Bạch Hủy luôn theo đuổi anh, nói chuyện với anh nhưng anh vẫn dùng gương mặt lạnh lùng, cả người rõ ràng đều bài xích.
Từ khi nào đã bắt đầu chủ động trêu chọc cô gái đó?
Giang Sóc sẽ không phải là?
Tiền Đạc Hâm thầm sợ hãi, không dám tưởng tượng.
Trời ơi, cô gái kia mới đến có vài ngày. Đây là lần đầu tiên Giang Sóc gặp mặt cô ấy, vừa thấy đã yêu rồi.
Nhưng mà đuổi theo cô gái này mà lại dùng thân phận người khuyết tật, vẫn có thể theo đuổi kịp?
Mới chỉ trong chốc lát, Tiền Đạc Hâm liên tục thay đổi sắc mặt. Khi thì hoang mang, khi thì khiếp sợ, khi thì khó có thể tiếp thu được tin tức này.
Trình Bạch Hủy đợi thật lâu, thấy sắc mặt Tiền Đạc Hâm kỳ quái. Trong lòng cô ta dâng lên cảm giác không tốt.
Quả nhiên không bao lâu, cậu ta như phục hồi tinh thần, lại tiếc nuối thở dài.
Tiền Đạc Hâm lắc đầu nói: "Ừ."
"Cậu khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn. Đừng nhìn vẻ ngoài thảnh thơi nhẹ nhàng của cậu ấy, bị nghẹn tâm lý lâu lắm rồi."
Có thể không nghẹn à? Què luôn rồi.
Đó là người khuyết tật!
Sắc mặt của Trình Bạch Hủy trắng bệch, cơ thể cô ta lắc lư, hơi khó có thể tiếp thu sự thật này.
Đó chính là Giang Sóc, là Giang Sóc!
Là người duy nhất cô ta tự nhận mình có thể xứng đôi. Cho dù là gia thế, ngoại hình hay là mị lực của anh.
Nhưng anh... sao anh có thể không có chân?
Trình Bạch Hủy cho rằng Giang Sóc đang lừa cô ta nhưng mà Tiền Đạc Hâm đã nói đến mức này. Cuối cùng, cô ta không thể giữ được nụ cười trên mặt, vội vã chạy ra khỏi lớp A8.
Tiền Đạc Hâm nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trình Bạch Hủy, gãi đầu.
Cậu ta là người thích lo chuyện bao đồng và xem kịch, những màn tình cảm sâu đậm nhưng ngược đãi nhau như vở kịch cổ kỹ kia thì cậu ta không cần xem quá nhiều. Tình cảm không có chút tai họa nhỏ giữa đôi tình nhân này thì không thể tiến bộ.
Tuy rằng cậu ta lừa gạt Trình Bạch Hủy nhưng nếu cô ta biết rõ Giang Sóc đã là người tàn tật vẫn đồng ý không rời bỏ anh thì đó chính là tình yêu đích thực.
Trái tim của Giang Sóc cho dù làm bằng sắt cũng hóa thành nước đi.
Nếu không phải lời nói......
Trùng hợp cũng giúp Giang Sóc giảm bớt cảm giác bị cô ta dây dưa.
Tiền Đạc Hâm rất là đắc ý, cậu ta thật sự là một thiên tài.
—
Trình Bạch Hủy từ lớp 8 trở về, sắc mặt không tốt lắm.
An Vu phát hiện cô ta thất thần trong toàn bộ tiết học, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra chơi, liên tục nhắn tin.
Nhưng một tiết học nhanh chóng trôi qua, cô ta đã thu xếp được tâm trạng mình. Bây giờ, nhìn cô ta như không có chuyện gì xảy ra.
Tiến độ học tập ở Đại An rất nhanh, hai tuần sau họ đã trải qua một số kỳ thi. Một số môn học chính đã được tổ chức kiểm tra một lần.
Tốc độ chấm bài thi của lớp thực nghiệm rất nhanh. Buổi sáng thi xong bài thi thì buổi chiều liền ra kết quả.
Ngoài dự đoán của mọi người, Ngữ văn và Tiếng Anh của An Vu đứng đầu lớp. Hai môn này vào học kỳ trước đều là thế mạnh của Trình Bạch Hủy.
Lần này, Trình Bạch Hủy không làm bài tốt. Môn Ngữ văn và tiếng Anh thậm chí rớt khỏi top 10.
Rất nhiều người đến an ủi cô ta sau giờ học.
"Xin nghỉ nhiều ngày như vậy nên khẳng định là bị ảnh hưởng. Hủy Hủy đừng nản chí, chắc chắn có thể đuổi kịp."
"Đúng vậy. Hủy Hủy, nền tảng kiến thức của cậu rất là tốt. Cho dù không đi học thì vẫn có thể thi được điểm cao. Cậu phải thoải mái, thả lỏng tinh thần."
"Chúng ta chủ yếu vẫn là dựa vào thành tích khoa học quyết thắng bại, khoa văn rất dễ bị đuổi kịp."
Mặc dù bài kiểm tra của môn Ngữ văn và Tiếng Anh của An Vu có điểm rất cao nhưng một số điểm khoa học đã không được vào top 20.
Một nguyên nhân là trước đó, cô không học những kiến thức này nên nền tảng của cô không ổn định. Thứ hai là trình độ của học sinh Trường Trung học số 8 Đại An cao hơn Nam Kiều rất nhiều.
An Vu không nản lòng lắm. Kỳ thi lần này đã giúp cô đánh giá bản thân thuộc trình độ nào ở trường này.
Tư tưởng vốn có sẽ làm cho người ta cảm thấy người đứng đầu sẽ là Trình Bạch Hủy. An Vu trở thành đạo tặc cướp đi vị trí của cô ta.
An Vu rất tự giác nhường chỗ cho các cô ấy, cầm ly nước ra bên ngoài lấy nước.
Lúc trở về, vị trí vẫn bị chiếm, cô ôm ly nước không vội vàng trở về vị trí.
"Sao không trở về?"
Không biết khi nào, Tống Kỳ Thành đã đứng ở bên cạnh cô.
An Vu cười, không trả lời. Một số vấn đề không cần trả lời cũng hiểu.
Tống Kỳ Thành nhìn đám người phía sau, hiểu rõ trong lòng: "An Vu, Ngữ văn và Tiếng Anh của cậu không tệ nha."
Cậu ta là người đầu tiên chúc mừng cô.
An Vu cười dịu dàng, nói câu cảm ơn: "Cậu cũng thi rất tốt."
Kỳ thi lần này, tổng điểm của Tống Kỳ Thành vẫn đứng đầu.
An Vu đã xem qua thành tích của cậu ta. Hình như mấy môn khoa học, cậu ta có thể lấy được trọn điểm nhưng Ngữ văn và Tiếng Anh lại không phải top 10.
Hình như cậu ta thiên về khoa học nghiêm trọng hơn.
Nhưng không thể không nói trong trường hợp thành tích môn Ngữ văn và Tiếng Anh không tốt lắm mà vẫn có thể đạt được vị trí đứng đầu lớp thì điều đó chứng tỏ Tống Kỳ Thành rất lợi hại.
"Tớ thiên về khoa học nghiêm trọng."
Tống Kỳ Thành cũng tự biết mình, đề nghị nói: "Vậy sau này có thể thỉnh giáo cậu về môn Ngữ Văn và Tiếng Anh không? Nếu cậu không hiểu kiến thức của môn khoa học tự nhiên thì cậu cũng có thể hỏi tớ. Chúng ta học hỏi lẫn nhau?"
Như vậy đương nhiên là tốt, An Vu gật đầu đáp ý với đề nghị của cậu ta.
Thời gian hết giờ ra chơi rất ngắn. Sau khi chuông reo, mọi người ở vị trí của cô đều rời đi.
An Vu ngồi trở lại vị trí của mình, Trình Bạch Hủy nghiêng đầu. Cô ta không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Áp suất không khí trong khu vực này rất thấp.
An Vu cũng không có chủ động nói chuyện với cô ta. Cô tự biết là mình căn bản không làm sai, không biết vì sao cô ta lại có thái độ kiêu ngạo như vậy.
Trời gần tối, An Vu bị Tống Băng gọi lên văn phòng. Tống Băng đã biết thành tích của cô.
Tống Băng hời hợt khen ngợi thành tích của cô, sau đó giọng điệu trầm xuống.
"Tôi hy vọng em không cần quá đắc ý. Mấy môn khoa học tự nhiên của em vẫn không đủ yêu cầu nhập học."
"Trình Bạch Hủy xin nghỉ rất lâu. Từ trước đến nay, em ấy đều đứng đầu môn Ngữ Văn và Tiếng Anh. Lần này là em ấy phạm sai lầm."
Vì vậy, lần này việc em đứng đầu chỉ là may mắn thôi.
Lời này Tống Băng không nói, nhưng trái tim An Vu đột nhiên bị tàn nhẫn giẫm đạp, nguội lạnh dần.
Các bạn cùng lớp trách tội cô cướp vị trí đứng đầu, An Vu cũng không cảm thấy có bao nhiêu rung động nhưng cô không ngờ Tống Băng làm chủ nhiệm lớp lại có cử chỉ không tốt như vậy.
"Em biết, em sẽ cố gắng thưa cô."
An Vu không có cãi lại, bàn tay treo bên cạnh váy lại run rẩy nhéo góc váy.
Mặc dù cô đã dành thời gian nỗ lực, nhưng nền tảng thực sự không vững. Bài thi lần này liên quan đến rất nhiều nội dung cô chưa từng học nên cô đều làm sai những đề thi này.
"Em đúng là phải cố gắng hơn." Tống Băng lại nhìn thành tích tổng hợp của cô.
Tuy điểm của An Vu đã đạt đến điểm trung bình nhưng điểm các môn tự nhiên của cô vẫn rất thấp.
Tống Băng rất rõ ràng một cô gái không đạt được điểm cao ở môn tự nhiên. Cơ hội leo lên sau này có thể vô cùng xa vời. Điểm thi đua của lớp A12 nhất định sẽ bởi vì cô bé này mà giảm xuống.
Bà ta đã làm việc chăm chỉ trong một năm nay. Nếu thành tích của lớp bà ta mà vượt qua các lớp khác, sau đó bà ta sẽ được thăng chức, nhận được nhiều tiền lương, phần thưởng,...
Tống Băng cảm thấy hơi phiền. Lúc trước, sao trường lại sắp xếp cô bé này đến lớp của bà ta nhỉ.
"Sau ngày Quốc Khánh, tôi sẽ xem xét em có thể vào lớp chúng tôi hay không. Chỉ có thể nói thành tích hiện tại, hoàn toàn không được."
An Vu cũng không ở trong văn phòng lâu.
Cô ra khỏi văn phòng. Lúc này, trời thoáng tối sầm lại, mây đen đen kịt, tiếng sấm nhẹ nhàng đến, giống như sắp mưa.
Không khí khô nóng lại ngột ngạt, An Vu dừng bước bên ngoài lớp. Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, vị trí của cô vẫn vây kín người như thường lệ.
An Vu bỗng nhiên không muốn trở lại lớp học.
Cô xoay người, leo lên lầu trước rồi đi theo hành lang dài, không có mục đích.
Đã đến trường học được gần hai tuần nhưng lộ trình mỗi ngày của cô đều cực kỳ giống nhau. Khuôn viên Trường Trung học số 8 Đại An rất lớn, nhưng ngay cả tòa nhà giảng dạy của lớp 11, cô cũng không chưa từng đi hết chỗ đó.
Có lẽ được phép ngăn cách chia ban nên có rất nhiều lớp học trống. Khu đó đã được chuyển đổi thành phòng hoạt động.
An Vu chậm rãi đi qua.
Mấy ngày nay đến Đại An, cô dành phần lớn thời gian cho việc học tập. Cô cần phải dành thời gian tự học, học thêm nội dung lớp 11 chưa từng học qua. Tuy nhiên, cô cũng không phải thần tiên, không có cách nào học một lần là thuộc.
Thật xấu hổ khi nói rằng cô vẫn chưa tìm thấy một người bạn tốt. Cho dù một tình huống xấu hổ đã xảy ra.
Sự trầm mặc của cô trái ngược hoàn toàn với Trình Bạch Hủy.
Tính cách của cô thực sự rất tốt, đó là hơi chậm hiểu.
Cô không am hiểu chủ động, không muốn miễn cưỡng bản thân phải đi lấy lòng người khác.
Cho nên cho tới nay, hình như cô không phải là một cô gái đáng yêu.
Chu Linh gần gũi với cô cũng từ chối kẹo mút của cô.
Câu nói lạnh lùng của Tống Băng đã chọc thủng lớp bảo vệ trái tim rất cứng cô. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bị tan vỡ.
Cô vô thức đi dạo lên tầng cao nhất. Hành lang bên cạnh là giàn hoa rỗng, quấn quanh cành hoa.
Mùa nở rộ của hoa tử đằng đã qua từ lâu, lá rụng khô héo rơi trên mặt đất.
Nơi này rất hẻo lánh, trên bậc thang có thể nhìn xuống toàn bộ trường học. Đây là một góc bí mật rất thích hợp để giải sầu.
Góc hẻo lánh này là nơi các nhóm học sinh tụ năm tụ ba tới hút thuốc nên đống tàn thuốc là rơi đầy đất. Ngay cả cuối hành lang cũng có bậc thang dẫn đến sân thượng thông với tòa nhà thứ hai.
An Vu đẩy hành lang dài ra, gió mạnh trước mặt thổi loạn tóc mái của cô.
Cầu thang ảm đạm bởi vì bị ánh sáng chiếu vào mà dần rõ ràng, An Vu nhìn chữ viết đầy trên tường.
Tàn thuốc lá, khăn giấy, thư tình xé nát. Góc tối này ẩn chứa cảm xúc thiếu niên thiếu nữ không thể nhìn thấy ánh sáng.
"Khi nào tớ mới có thể rời khỏi đây, tớ thật sự muốn chết."
"Còn có thể chống đỡ được không?"
"Tôi sắp rời khỏi đây. CHD, tôi rất thích cậu."
"Vì sao ai cũng đều đổ oan tôi, tôi đã làm sai cái gì?"
"Tôi chính là người dư thừa. Cứ như vậy đi."
An Vu ngồi trên cầu thang một lát, lặng lẽ tiêu hóa tâm trạng vào giờ phút này.
Tầng trệt lắc lư, có học sinh đang chạy.
Thời gian rảnh rỗi để lại cho cô rất ngắn, tháp chuông xa xôi rung chuông dự bị.
An Vu nhặt bút lên và viết một câu trên tường.
"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ luôn luôn cô đơn."
Cô đặt bút xuống và đứng dậy. Lúc này, cô mới thấy một cái tên quen thuộc gần vị trí mà cô viết.
Giang Sóc.
Tên này xuất hiện nhiều lần trên tường. Hình như nó được nhiều người ưa thích.