Giang... Giang Sóc.
Hóa ra người cho cô mượn sách là Giang Sóc.
Giống như có dòng điện xì xì chạy lướt qua, làm căn phòng kín mít dần ấm lên. An Vu rũ mắt xuống, mở từng trang sách ra. Cô vẫn quyết định tìm cái tên trên cuốn sách đó. Cuốn sách còn rất mới, chỉ có một vài công thức được tiện tay vẽ vào chỗ trống trên trang của sách vật lý. Chữ viết tay, tùy hứng tiêu sái.
Mấy ngày này, thời tiết thất thường. Buổi tối vẫn còn nhiều mây, bây giờ đang có một cơn mưa nhỏ bên ngoài.
Cô cầm một chiếc ô, chưa đổi dép lê trên chân. Cô đạp vào cái, chạy thẳng đến nhà Lục Thanh Hoài.
An Vu không gặp Lục Thanh Hoài. Dì Phương nói buổi chiều, anh ấy đã trở về trường rồi.
"Dì Phương, dì có thể cho con số điện thoại của anh Thanh Hoài được không?"
An Vu lấy được số điện thoại từ dì Phương, trở về phòng liền gọi điện thoại cho Lục Thanh Hoài.
Anh ấy nhận cuộc gọi rất nhanh: "Alo, xin chào. Ai vậy?"
An Vu nhẹ nhàng nói: "Anh Thanh Hoài, em là An Vu."
"ồ. An Vu, em gọi có chuyện gì không?"
An Vu gảy móng tay lên mặt bàn, suy nghĩ một lúc mới hỏi anh ấy: "Anh Thanh Hoài, em muốn hỏi người cho em mượn sách là ai? Ngày mai đi học, em sẽ trả lại cho người đó." Lục Thanh Hoài như đang mơ, giật mình nói: "A. Vậy em đến thẳng chỗ Giang Sóc trả nha."
An Vu cúp máy, ánh mắt rơi xuống cuốn sách. Hóa ra, cuốn sách thực sự là cậu ấy cho mình mượn.
Vậy cái áo khoác đó là của ai?
An Vu lấy áo khoác ra khỏi tủ. Nhãn hiệu không bị vứt, cô nhét vào túi.
Cô sử dụng điện thoại để tìm kiếm thương hiệu đó. Trên mạng, bách khoa toàn cầu Baidu chỉ hiển thị trang giới thiệu về nó, không có ghi rõ giá cả.
Tuy nhiên đây rõ ràng là một thương hiệu nổi tiếng.
An Vu thở dài, quyết định sau khi trở lại trường học sẽ tìm một cơ hội hỏi anh.
Kỳ nghỉ dài đã kết thúc. Thoáng cái đã đến thời gian quay lại trường học.
Dự báo thời tiết hôm nay nói Đại An sẽ có mưa. Trước khi ra ngoài, An Vu có mang theo áo khoác đồng phục mùa thu.
Di chứng của kỳ nghỉ rất mạnh, tất cả mọi người trong lớp đều không có tí sức lực nào. Đến khi tan học, các bạn nữ lại vây quanh Trình Bạch Hủy. Mấy người này thường xuyên đến tìm Trình Bạch Hủy. "Hủy Hủy đi tham dự hôn lễ của ai vào kỳ nghỉ vậy? Tớ còn nhìn thấy Tiền Đạc Hâm."
"Tớ cũng nhìn thấy người cậu nói. Thật là ghen tị mà, có cả Lưu Hạo, Lục Hạng Văn. Bọn họ đều là học sinh của lớp A8."
Trình Bạch Hủy phối hợp sơn móng tay: "Còn không phải à. Chị của Lưu Hạo kết hôn rồi."
"A, Lưu Hạo không phải là bạn bè trong vòng bạn thân của Giang Sóc sao? Vậy chắc là Giang Sóc cũng đi đúng không?"
"Oa, thì ra Hủy Hủy ở cùng một chỗ với Giang Sóc vào kỳ nghỉ!"
Mấy người bắt đầu ồn ào, động tác sơn móng tay của Trình Bạch Hủy dừng lại. Sắc mặt cô ta dần đông lạnh.
Cô ta không giải thích, thờ ơ nói: "Cũng tạm được. Sau khi tiệc trên du thuyền kết thúc, tớ còn phải tham gia thêm vài vũ hội khác. Giày cao gót bị giẫm, chân còn hơi đau này."
An Vu tình cờ đi vào lớp bằng cửa sau, nghe thấy các cô nhắc đến Giang Sóc.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy chột dạ.
Có lẽ ai cũng sẽ không tin tưởng thật ra trong ngày Quốc Khánh, người này đã cùng học tập với cô. Hơn nữa, hai người còn học tập trong bốn ngày.
An Vu phát hiện ở trong miệng của các cô. Hình như Giang Sóc là người không có học vấn, không có nghề nghiệp, là kẻ lang thang. Nhưng mà sao cô lại thấy không giống nhỉ.
Một số bạn học nữ thấy cô trở về liền im lặng.
Trình Bạch Hủy ngửa đầu, không hề thay đổi thái độ. Cô ta liếc nhìn An Vu.
"Phiền chết đi được. Có thể trở về trễ một chút được không?"
An Vu không để ý đến các cô, mở sách ra đọc.
"Cô ta thích đọc sách nhỉ. Thật là nhàm chán. Sao mỗi ngày có thể đọc sách được chứ, là một con mọt sách à?"
"Ngày mai bắt đầu thi rồi, Phật cũng phải ôn tập thôi."
"Đúng rồi. Có phải nếu cô ta không vào được top 10 của lớp thì có thể cút đi chỗ khác đúng không?"
"Làm ơn đi, top 10 của lớp đó. Cậu phải biết là bao nhiêu người trong lớp chúng ta muốn vào được top 10? Muốn vào top 10 thì ít nhất là kỳ trước phải đứng trong top 20. Tất nhiên là cô giáo Tống không muốn cô ta vào lớp này rồi."
"Đó không phải là như đi trên trời à. Vậy thì quá thảm rồi."
"Đi thôi."
"Đoán chừng là sẽ bị quần chúng giễu cợt."
Tâm trạng của Trình Bạch Hủy không tệ, quay đầu nhìn An Vu. Tuy là khi nói chuyện, các cô đã hạ thấp giọng mình xuống nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn là cô đã nghe được.
Nhưng An Vu vẫn giữ thái độ bình thản, giống như cái gì cũng không biết.
Trình Bạch Hủy ghét nhất dáng vẻ này của cô, giả bộ thanh cao cái gì.
Cô ta dời tầm mắt đi, nói với các bạn học khác: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của các cậu. Nếu các cậu thụt lùi, sẽ không tiện báo cáo với cô Tống đâu."
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt các bạn nữ khác liền trở nên khó coi. Không ai không sợ Tống Băng. Nếu thành tích thụt lùi thì không thể thiếu một trận mắng.
An Vu lại lật một trang sách. Tầm mắt của các cô dừng trên lưng cô, không hiểu sao bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy e ngại.
Các cô liền tản ra, chạy trở lại vị trí của mình cũng bắt đầu ôn tập.
Buổi chiều, tiết thể dục cuối cùng bị hủy bỏ. Tống Băng đứng trên bục giảng chỉ huy mọi người dọn dẹp vị trí.
Phòng thi được đặt trong tòa nhà thực nghiệm và cần phải được dọn dẹp sạch sẽ trước ngày mai.
Tiếng oán giận vang lên trong lớp: "Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là chúng ta chuyển đi!"
"Đúng vậy. Chưa từng thấy lớp bình thường và lớp hỗn loạn chuyển qua.
"Nói nhảm, lớp hỗn loạn và lớp bình thường. Các giáo viên có thể ra mặt giải quyết được à? Cũng chỉ cho chúng ta dễ nói chuyện thôi."
"Người lương thiện thì bị bắt nạt, ngựa lương thiện thì bị người cưỡi."
66
Tuy là ngoài miệng không vui nhưng mọi người đã bắt đầu chuyển sách đi.
May mắn là một chồng sách vở của lớp A12 có thể để trong phòng sinh hoạt của môn bóng bàn. Khoảng cách rất gần, xuyên qua hành lang liền đến.
Trình Bạch Hủy chậm rãi nhét mỹ phẩm của mình vào trong túi. Chu Tuấn bước đến, kéo ghế của An Vu ra. Cậu ta chủ động ôm cái cặp của cô ta đi.
Trình Bạch Hủy nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng có làm rớt đồ trong túi tôi."
Cô ta giống như đại tiểu thư, ngồi ở vị trí chỉ huy Chu Tuấn. Lúc Chu Tuấn lấy đồ đạc, còn đụng trúng chồng sách trên ghế An Vu làm nó rơi đầy trên mặt đất.
An Vu thở dài, ngồi xổm xuống nhặt.
Cả ngày mưa dầm, trường học được bao phủ bởi lớp lụa mỏng xám xịt. Lá ngô đồng bị nước mưa rửa sạch đến sáng bóng. Gió thổi qua, ào ào bay về phía hành lang.
An Vu ôm sách xuyên qua hành lang. Sức lực của cô nhỏ nên đi được một đoạn phải dừng lại, dùng chân đẩy quyển sách vào trong ngực.
Tòa nhà thực nghiệm bắt đầu bắt đầu náo loạn, tiếng va chạm ghế không ngừng vang lên.
Bọn Tiền Đạc Hâm đánh bài ở phòng học, nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện. Cậu ta cười rất chi là đắc ý: "Tòa nhà thực nghiệm bắt đầu chuyển sách. Chậc, thật sự là làm khó mấy người đó." "Ồ! Đó không phải là Chu Tuấn à. Cái túi xách màu hồng lớn như vậy, chắc là của Trình Bạch Hủy rồi."
"Người anh em này thật sự là đáng thương. Trình Bạch Hủy rõ ràng xem thường cậu ta, lại liếm rất là hăng say."
"Trình Bạch Hủy cũng có đẳng cấp đấy. Ai cũng biết cô ta thích Giang Sóc, lại vẫn dây dưa với Chu Tuấn gắt gao. Lưu Hạo bị mất bài hỏi: "Chu Tuấn là ai?"
Tiền Đạc Hâm không còn gì để nói: "Chu Tuấn mà cậu cũng không biết. Cậu có biết Chu Nghị đúng không, hai người đó là anh em họ." Lưu Hạo nói: "Em họ của Chu Nghị lại học ở khu thực nghiệm à?"
Tiền Đạc Hâm nói: "Cái này mà cậu cũng không biết. Sao có thể theo đuổi được Trình Bạch Hủy, cái rắm."
"Ai thích Trình Bạch Hủy?" Lưu Hạo mở to hai mắt: "Tiền Đạc Hâm, cậu đừng có bịa đặt lung tung."
Tiền Đạc Hâm hỏi: "Nếu không thích cô ta thì sao lại mời cô ta đến tham dự lễ kết hôn của chị cậu? Người quen của anh rể cậu à?"
Lưu Hạo giải thích: "Thì tôi có thể làm gì được đây. Cô ta tự mình đến nhà tìm tôi, còn mang theo quà cưới. Sao tôi có thể từ chối con gái nhà người ta được?"
Tiền Đạc Hâm chậc chậc nói: "Mục đích của người ta chính là Giang Sóc, kết quả cậu ấy không đi, chụp vào khoảng không rồi."
Giang Sóc bị bọn họ đánh thức. Lúc anh tỉnh ngủ thì thấy choáng váng. Tóc mái trên đầu vểnh lên có chút rối loạn.
Bên ngoài còn đang mưa, trời không ngừng âm u. Giang Sóc đẩy cửa sổ ra, mưa rơi trúng cánh tay anh, người cũng tỉnh táo hơn.
Anh chống cằm nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
An Vu ôm một chồng sách, cố hết sức đi trên hành lang. Cô đi được một nửa thì hình như quyển sách kia sắp trượt xuống, cô đành dừng bước.
Cô nhanh chóng nhấc chân đẩy nó lên một chút.
Giang Sóc nhướng lông mày, ấn công tắc xe lăn đi ra ngoài.
Tiền Đạc Hâm ngẩn người một lát, ngẩng cổ lên nhìn bóng lưng anh. Cậu ta lớn tiếng gọi: "Giang Sóc, cậu đi đâu vậy?"
An Vu ôm sách xuyên qua nhiều hành lang, vang lên tiếng lộp bộp.
Phòng để đồ nằm đối diện nhà vệ sinh ở cuối tòa nhà hỗn hợp.
Vì cô lấy quá nhiều sách nên vừa đi đến khúc cua, cánh tay đã đau xót. An Vu dừng lại, dùng đầu gối đẩy lên trên.
Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Cô xoay người lại, Giang Sóc đang tựa vào lan can.
Anh ngồi trên xe lăn, biểu cảm lộ ra vẻ buồn ngủ. Vài cọng tóc ngắn ngang trán trên đầu hơi vểnh lên.
Ánh mắt lại thẳng thắn nhìn cô, anh nhếch môi cười hỏi: "Chuyển sách à?"
An Vu trả lời "ừ"
Anh hạ thấp chân mày, thò cánh tay qua: "Không nặng, tôi cầm giúp cậu."
An Vu lắc đầu: "Không cần, sắp đến rồi."
Giang Sóc lười làm phiền cô, thò tay qua ôm lấy quyển sách trong lòng cô. Anh dùng chút sức lực, toàn bộ sách đều rơi vào lòng anh.
Anh đặt cuốn sách trên đùi của mình, hỏi An Vu: "Chuyển nó sang chỗ nào?"
"Phòng sinh hoạt ở lầu ba,"
Giang Sóc trả lời "ừ", tay vô thức hạ thấp chuẩn bị bấm công tắc xe lăn. Nhưng mà anh lại không ấn xuống.
Giang Sóc cong môi: "Tôi giúp cậu ôm sách, cậu đến đẩy xe lăn."
"Hả? Cái gì?"
"Tôi có một chiếc xe."
An Vu giật mình: "Xe gì?"
"Xe lăn."
An Vu không thể kiềm chế anh, đành phải dựa vào anh. Cô chậm rãi bước đến đứng sau lưng Giang Sóc, đẩy anh đi về phía phòng hoạt động bóng bàn.
Dọc theo đường đi đụng trúng mấy bạn học vừa mới quay đầu lại. Khi các bạn học đó nhìn thấy cảnh tượng này của hai người, giống như họ gặp quỷ ngay tại chỗ đó. An Vu cúi đầu, trong lòng liên tục thở dài. Cô biết bản thân lại bị nghị luận.
Tốc độ xe lăn chậm lại, Giang Sóc chậm rãi cong môi hỏi: "Sợ?"
An Vu không phản ứng.
"Sợ bị người khác nhìn thấy?"
An Vu gật đầu, thành thật trả lời: "Ừ."
Nụ cười bên môi Giang Sóc dần phai nhạt: "Ở bên cạnh tôi rất mất mặt?"
"Không phải." An Vu vô thức giải thích.
Cô thở dài: "Bởi vì có rất nhiều người thích cậu nên..."
"Vì có quá nhiều người thích cậu nên khi lại gần cậu, tôi sẽ trở thành đối tượng bị người khác nghị luận, bị căm thù, bị chán ghét."
Giọng nói của An Vu rất nhẹ: "Tôi chỉ muốn học tập thật tốt thôi."
Cô không muốn bị quấy rầy bởi những điều tầm thường này.
Sau khi cô nói xong, cô cảm thấy không khí trong hành lang dài đã lạnh xuống.
Giang Sóc bỏ một chân xuống đất, hai người dừng lại.
Bởi vì đứng ở sau lưng anh nên An Vu không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh. Cho nên, cô cũng không biết anh đang có biểu cảm gì.
Nhưng có lẽ không phải là cười đâu.
"Cửa mở ra rồi. Cậu tự ôm vào trong đi."
An Vu ngẩn ngơ một lát, trả lời.
Khi cô nhận sách, cô lặng lẽ nhìn gương mặt của anh.
Ánh mắt đen nhánh không nhìn cô nữa. Anh nghiêng đầu, lạnh lùng như cấm ai khác lại gần. Anh mím môi, sắc mặt tối tăm.
An Vu dời tầm mắt, nơi này cách phòng hoạt động chỉ có hai bước chân. Cô ôm sách đi vào trong, tìm một vị trí trống để đặt nó xuống.
Phòng học vẫn còn một vài cuốn sách, có lẽ cô phải đi thêm ba chuyến nữa.
An Vu thu dọn xong liền xoay người trở về. Cô thấy Giang Sóc vẫn còn ở đó, chỉ là bên cạnh anh có thêm một cô gái khác đang đứng.
Anh nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn cô một cái. Sau đó, anh dời tầm mắt đi.
"An Vu, cậu đã chuyển xong đồ chưa?"
Bỗng nhiên có người vỗ cánh tay cô, cô xoay người liền thấy Chu Noãn Xu.
An Vu cười nói: "Sắp xong rồi."
"Có lẽ còn phải đi thêm vài chuyến nữa!"
"Ba chuyến."
Chu Noãn Xu dựng một ngón tay ra dấu OK, nói: "An Vu đợi một lái. Tớ đi gọi Du Ninh. Ba người chúng ta đi một chuyến là dọn xong, chờ một chút."
Chu Noãn Xu ầm ĩ, không đợi An Vu nói chuyện liền chạy vào lớp A8.
An Vu ở tại chỗ chờ, cô thấy Giang Sóc nhưng không biết nói gì.
Cái gì. Cô gái kia lộ ra vẻ mặt ngây ngác, xoay người rời đi.
Giang Sóc lại dừng ánh mắt lên người cô, thản nhiên bĩu môi.
Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh cùng nhau ra khỏi lớp học. Anh xoay người rời đi, không nhìn cô nữa.
Chu Noãn Xu nói: "Du Ninh tới rồi. An Vu, chúng ta đi thôi."
An Vu di chuyển tầm mắt, cười gật đầu: "Cám ơn."
Trình Du Ninh ôm lấy cánh tay cô nói: "Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ thôi."
Ba người sóng vai, xuyên qua hành lang đi về phía lớp học A8.
Người trong khu thực nghiệm đã quen với chuyện chuyển sách này. Vì trải qua nửa học kỳ huấn luyện, tốc độ cực nhanh, nâng đỡ lẫn nhau giúp đỡ thì đã thanh lý gần xong.
Cậu tCậu ta khom lưng nhặt sách lên, nói với An Vu: "Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng."
Cậu ta khom lưng nhặt sách lên, nói với An Vu: "Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng."
An Vu không để ý: "Có thể rời khỏi chỗ của tôi được không?"
Chu Tuấn rời khỏi vị trí của cô.
Lúc này, trong lớp yên tĩnh như thời gian đình trệ. Tiếng An Vu xốc bàn lên sửa sang lại truyền đến.
Đây là lần đầu tiên họ thấy An Vu nổi giận.
An Vu xử lý sách của mình, Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh tới hỗ trợ.
Chỉ chốc lát sau, mỗi người mang một đống sách chuyển đi.
Một số cô gái bắt đầu thảo luận.
"Không đúng. Sao An Vu lại chơi thân với học sinh của lớp A8?"
"Đó là Chu Noãn Xu, chơi rất thân với đám nam sinh lớp A8."
"Còn người kia là Trình Du Ninh. Trình Du Ninh trở nên tự tin rồi."
"Giáo viên chủ nhiệm lớp A8 đối với bọn họ rất tốt, không giống giáo viên họ Tống. Trước đây, bà ta đối xử tệ tàn nhẫn với Trình Du Ninh. Ai biết sau khi cô ấy rời khỏi lớp mình, chuyển sang lớp kia thì liên tục giữ vị trí trong top 20." "Tớ cũng cảm thấy Trình Du Ninh chuyển đi rất tốt."
"Cho nên, Giang Sóc và An Vu có phải là thật sự không? Cậu xem cô ta với mọi người lớp A8 kìa."
"Có lẽ đúng vậy. Cậu xem sắc mặt trắng bệch của Trình Bạch Hủy kìa."
"Nhỏ giọng một chút, bị nghe thấy sẽ xong đời."
Bởi vì phòng thi bị đóng cửa nên học sinh khu thí nghiệm đều không có tiết tự học. An Vu ở nhà ôn tập trong hai ngày, sáng hôm sau đến trường chuẩn bị thi.
Phòng thi bị xáo trộn ngẫu nhiên, phòng thi của An Vu ở tầng một.
Rất trùng hợp là Trình Bạch Hủy ngồi ở phía dưới, bên phải của cô. Hai người liếc nhau, lại yên lặng dời tầm mắt.
Giáo viên giám thị ở phía trước tháo bài thi, đột nhiên có học sinh giơ tay lên.
"Cô ơi, đồng hồ trên tường có phải bị hỏng rồi không? Em không thấy nó động đậy ạ."
Giáo viên ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quả nhiên, kim đồng hồ đều dừng lại.
"Có thể hết điện, cám ơn vị học sinh này đã nhắc nhở. Lát nữa, tôi sẽ nhờ giáo viên khác đến đổi pin, các em chắc là đều cầm đồng hồ đúng không?"
Trong lớp học, có người nói không.
An Vu cũng không mang theo đồng hồ nhưng môn thi đầu tiên là Ngữ văn, chắc là cô có thể hoàn thành đúng giờ.
Cửa trước bị đẩy ra, mọi người ngẩng đầu nhìn. Một người đàn ông đẩy Giang Sóc tiến vào.
An Vu giật mình, anh cũng cùng phòng thi với cô?
Giang Sóc nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt liếc An Vu rồi nhanh chóng dời đi, nhanh như ảo giác.
Lúc anh nghiêm túc, có vẻ rất hung dữ. Anh môi mím thành một đường thẳng, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan cực kỳ có cảm giác xâm lược. Hôm nay, Giang Sóc mặc áo gió màu đen, cả người như bị mắc kẹt trong địa ngục âm trầm. Khi anh đi ngang qua cô, An Vu cảm giác có một luồng không khí lạnh di dời đến.
Cô không dám nhìn anh, lặng lẽ cúi đầu.
Giang Sóc đặt tay lên xương cổ tay.
Anh càng ngày càng gần, An Vu cắn môi dưới. Ngay lúc xe lăn đứng song song với vị trí của cô, anh bỗng nhiên nâng cánh tay lên.
Ngón trỏ cùng với ngón tay cái đè lên một vật màu đen trên miệng hổ. Anh tháo nó ra, đặt ở trên bàn An Vu.
Lực đạo rất nhẹ, trong nháy mắt rời đi,
Trên mặt bàn màu gỗ, có thêm một chiếc đồng hồ điện tử màu đen.
Hóa ra người cho cô mượn sách là Giang Sóc.
Giống như có dòng điện xì xì chạy lướt qua, làm căn phòng kín mít dần ấm lên. An Vu rũ mắt xuống, mở từng trang sách ra. Cô vẫn quyết định tìm cái tên trên cuốn sách đó. Cuốn sách còn rất mới, chỉ có một vài công thức được tiện tay vẽ vào chỗ trống trên trang của sách vật lý. Chữ viết tay, tùy hứng tiêu sái.
Mấy ngày này, thời tiết thất thường. Buổi tối vẫn còn nhiều mây, bây giờ đang có một cơn mưa nhỏ bên ngoài.
Cô cầm một chiếc ô, chưa đổi dép lê trên chân. Cô đạp vào cái, chạy thẳng đến nhà Lục Thanh Hoài.
An Vu không gặp Lục Thanh Hoài. Dì Phương nói buổi chiều, anh ấy đã trở về trường rồi.
"Dì Phương, dì có thể cho con số điện thoại của anh Thanh Hoài được không?"
An Vu lấy được số điện thoại từ dì Phương, trở về phòng liền gọi điện thoại cho Lục Thanh Hoài.
Anh ấy nhận cuộc gọi rất nhanh: "Alo, xin chào. Ai vậy?"
An Vu nhẹ nhàng nói: "Anh Thanh Hoài, em là An Vu."
"ồ. An Vu, em gọi có chuyện gì không?"
An Vu gảy móng tay lên mặt bàn, suy nghĩ một lúc mới hỏi anh ấy: "Anh Thanh Hoài, em muốn hỏi người cho em mượn sách là ai? Ngày mai đi học, em sẽ trả lại cho người đó." Lục Thanh Hoài như đang mơ, giật mình nói: "A. Vậy em đến thẳng chỗ Giang Sóc trả nha."
An Vu cúp máy, ánh mắt rơi xuống cuốn sách. Hóa ra, cuốn sách thực sự là cậu ấy cho mình mượn.
Vậy cái áo khoác đó là của ai?
An Vu lấy áo khoác ra khỏi tủ. Nhãn hiệu không bị vứt, cô nhét vào túi.
Cô sử dụng điện thoại để tìm kiếm thương hiệu đó. Trên mạng, bách khoa toàn cầu Baidu chỉ hiển thị trang giới thiệu về nó, không có ghi rõ giá cả.
Tuy nhiên đây rõ ràng là một thương hiệu nổi tiếng.
An Vu thở dài, quyết định sau khi trở lại trường học sẽ tìm một cơ hội hỏi anh.
Kỳ nghỉ dài đã kết thúc. Thoáng cái đã đến thời gian quay lại trường học.
Dự báo thời tiết hôm nay nói Đại An sẽ có mưa. Trước khi ra ngoài, An Vu có mang theo áo khoác đồng phục mùa thu.
Di chứng của kỳ nghỉ rất mạnh, tất cả mọi người trong lớp đều không có tí sức lực nào. Đến khi tan học, các bạn nữ lại vây quanh Trình Bạch Hủy. Mấy người này thường xuyên đến tìm Trình Bạch Hủy. "Hủy Hủy đi tham dự hôn lễ của ai vào kỳ nghỉ vậy? Tớ còn nhìn thấy Tiền Đạc Hâm."
"Tớ cũng nhìn thấy người cậu nói. Thật là ghen tị mà, có cả Lưu Hạo, Lục Hạng Văn. Bọn họ đều là học sinh của lớp A8."
Trình Bạch Hủy phối hợp sơn móng tay: "Còn không phải à. Chị của Lưu Hạo kết hôn rồi."
"A, Lưu Hạo không phải là bạn bè trong vòng bạn thân của Giang Sóc sao? Vậy chắc là Giang Sóc cũng đi đúng không?"
"Oa, thì ra Hủy Hủy ở cùng một chỗ với Giang Sóc vào kỳ nghỉ!"
Mấy người bắt đầu ồn ào, động tác sơn móng tay của Trình Bạch Hủy dừng lại. Sắc mặt cô ta dần đông lạnh.
Cô ta không giải thích, thờ ơ nói: "Cũng tạm được. Sau khi tiệc trên du thuyền kết thúc, tớ còn phải tham gia thêm vài vũ hội khác. Giày cao gót bị giẫm, chân còn hơi đau này."
An Vu tình cờ đi vào lớp bằng cửa sau, nghe thấy các cô nhắc đến Giang Sóc.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy chột dạ.
Có lẽ ai cũng sẽ không tin tưởng thật ra trong ngày Quốc Khánh, người này đã cùng học tập với cô. Hơn nữa, hai người còn học tập trong bốn ngày.
An Vu phát hiện ở trong miệng của các cô. Hình như Giang Sóc là người không có học vấn, không có nghề nghiệp, là kẻ lang thang. Nhưng mà sao cô lại thấy không giống nhỉ.
Một số bạn học nữ thấy cô trở về liền im lặng.
Trình Bạch Hủy ngửa đầu, không hề thay đổi thái độ. Cô ta liếc nhìn An Vu.
"Phiền chết đi được. Có thể trở về trễ một chút được không?"
An Vu không để ý đến các cô, mở sách ra đọc.
"Cô ta thích đọc sách nhỉ. Thật là nhàm chán. Sao mỗi ngày có thể đọc sách được chứ, là một con mọt sách à?"
"Ngày mai bắt đầu thi rồi, Phật cũng phải ôn tập thôi."
"Đúng rồi. Có phải nếu cô ta không vào được top 10 của lớp thì có thể cút đi chỗ khác đúng không?"
"Làm ơn đi, top 10 của lớp đó. Cậu phải biết là bao nhiêu người trong lớp chúng ta muốn vào được top 10? Muốn vào top 10 thì ít nhất là kỳ trước phải đứng trong top 20. Tất nhiên là cô giáo Tống không muốn cô ta vào lớp này rồi."
"Đó không phải là như đi trên trời à. Vậy thì quá thảm rồi."
"Đi thôi."
"Đoán chừng là sẽ bị quần chúng giễu cợt."
Tâm trạng của Trình Bạch Hủy không tệ, quay đầu nhìn An Vu. Tuy là khi nói chuyện, các cô đã hạ thấp giọng mình xuống nhưng ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn là cô đã nghe được.
Nhưng An Vu vẫn giữ thái độ bình thản, giống như cái gì cũng không biết.
Trình Bạch Hủy ghét nhất dáng vẻ này của cô, giả bộ thanh cao cái gì.
Cô ta dời tầm mắt đi, nói với các bạn học khác: "Vậy còn phải xem bản lĩnh của các cậu. Nếu các cậu thụt lùi, sẽ không tiện báo cáo với cô Tống đâu."
Cô ta vừa dứt lời, sắc mặt các bạn nữ khác liền trở nên khó coi. Không ai không sợ Tống Băng. Nếu thành tích thụt lùi thì không thể thiếu một trận mắng.
An Vu lại lật một trang sách. Tầm mắt của các cô dừng trên lưng cô, không hiểu sao bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy e ngại.
Các cô liền tản ra, chạy trở lại vị trí của mình cũng bắt đầu ôn tập.
Buổi chiều, tiết thể dục cuối cùng bị hủy bỏ. Tống Băng đứng trên bục giảng chỉ huy mọi người dọn dẹp vị trí.
Phòng thi được đặt trong tòa nhà thực nghiệm và cần phải được dọn dẹp sạch sẽ trước ngày mai.
Tiếng oán giận vang lên trong lớp: "Dựa vào cái gì mà mỗi lần đều là chúng ta chuyển đi!"
"Đúng vậy. Chưa từng thấy lớp bình thường và lớp hỗn loạn chuyển qua.
"Nói nhảm, lớp hỗn loạn và lớp bình thường. Các giáo viên có thể ra mặt giải quyết được à? Cũng chỉ cho chúng ta dễ nói chuyện thôi."
"Người lương thiện thì bị bắt nạt, ngựa lương thiện thì bị người cưỡi."
66
Tuy là ngoài miệng không vui nhưng mọi người đã bắt đầu chuyển sách đi.
May mắn là một chồng sách vở của lớp A12 có thể để trong phòng sinh hoạt của môn bóng bàn. Khoảng cách rất gần, xuyên qua hành lang liền đến.
Trình Bạch Hủy chậm rãi nhét mỹ phẩm của mình vào trong túi. Chu Tuấn bước đến, kéo ghế của An Vu ra. Cậu ta chủ động ôm cái cặp của cô ta đi.
Trình Bạch Hủy nói: "Cậu cẩn thận một chút, đừng có làm rớt đồ trong túi tôi."
Cô ta giống như đại tiểu thư, ngồi ở vị trí chỉ huy Chu Tuấn. Lúc Chu Tuấn lấy đồ đạc, còn đụng trúng chồng sách trên ghế An Vu làm nó rơi đầy trên mặt đất.
An Vu thở dài, ngồi xổm xuống nhặt.
Cả ngày mưa dầm, trường học được bao phủ bởi lớp lụa mỏng xám xịt. Lá ngô đồng bị nước mưa rửa sạch đến sáng bóng. Gió thổi qua, ào ào bay về phía hành lang.
An Vu ôm sách xuyên qua hành lang. Sức lực của cô nhỏ nên đi được một đoạn phải dừng lại, dùng chân đẩy quyển sách vào trong ngực.
Tòa nhà thực nghiệm bắt đầu bắt đầu náo loạn, tiếng va chạm ghế không ngừng vang lên.
Bọn Tiền Đạc Hâm đánh bài ở phòng học, nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà đối diện. Cậu ta cười rất chi là đắc ý: "Tòa nhà thực nghiệm bắt đầu chuyển sách. Chậc, thật sự là làm khó mấy người đó." "Ồ! Đó không phải là Chu Tuấn à. Cái túi xách màu hồng lớn như vậy, chắc là của Trình Bạch Hủy rồi."
"Người anh em này thật sự là đáng thương. Trình Bạch Hủy rõ ràng xem thường cậu ta, lại liếm rất là hăng say."
"Trình Bạch Hủy cũng có đẳng cấp đấy. Ai cũng biết cô ta thích Giang Sóc, lại vẫn dây dưa với Chu Tuấn gắt gao. Lưu Hạo bị mất bài hỏi: "Chu Tuấn là ai?"
Tiền Đạc Hâm không còn gì để nói: "Chu Tuấn mà cậu cũng không biết. Cậu có biết Chu Nghị đúng không, hai người đó là anh em họ." Lưu Hạo nói: "Em họ của Chu Nghị lại học ở khu thực nghiệm à?"
Tiền Đạc Hâm nói: "Cái này mà cậu cũng không biết. Sao có thể theo đuổi được Trình Bạch Hủy, cái rắm."
"Ai thích Trình Bạch Hủy?" Lưu Hạo mở to hai mắt: "Tiền Đạc Hâm, cậu đừng có bịa đặt lung tung."
Tiền Đạc Hâm hỏi: "Nếu không thích cô ta thì sao lại mời cô ta đến tham dự lễ kết hôn của chị cậu? Người quen của anh rể cậu à?"
Lưu Hạo giải thích: "Thì tôi có thể làm gì được đây. Cô ta tự mình đến nhà tìm tôi, còn mang theo quà cưới. Sao tôi có thể từ chối con gái nhà người ta được?"
Tiền Đạc Hâm chậc chậc nói: "Mục đích của người ta chính là Giang Sóc, kết quả cậu ấy không đi, chụp vào khoảng không rồi."
Giang Sóc bị bọn họ đánh thức. Lúc anh tỉnh ngủ thì thấy choáng váng. Tóc mái trên đầu vểnh lên có chút rối loạn.
Bên ngoài còn đang mưa, trời không ngừng âm u. Giang Sóc đẩy cửa sổ ra, mưa rơi trúng cánh tay anh, người cũng tỉnh táo hơn.
Anh chống cằm nhìn ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
An Vu ôm một chồng sách, cố hết sức đi trên hành lang. Cô đi được một nửa thì hình như quyển sách kia sắp trượt xuống, cô đành dừng bước.
Cô nhanh chóng nhấc chân đẩy nó lên một chút.
Giang Sóc nhướng lông mày, ấn công tắc xe lăn đi ra ngoài.
Tiền Đạc Hâm ngẩn người một lát, ngẩng cổ lên nhìn bóng lưng anh. Cậu ta lớn tiếng gọi: "Giang Sóc, cậu đi đâu vậy?"
An Vu ôm sách xuyên qua nhiều hành lang, vang lên tiếng lộp bộp.
Phòng để đồ nằm đối diện nhà vệ sinh ở cuối tòa nhà hỗn hợp.
Vì cô lấy quá nhiều sách nên vừa đi đến khúc cua, cánh tay đã đau xót. An Vu dừng lại, dùng đầu gối đẩy lên trên.
Sau đó, cô đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình.
Cô xoay người lại, Giang Sóc đang tựa vào lan can.
Anh ngồi trên xe lăn, biểu cảm lộ ra vẻ buồn ngủ. Vài cọng tóc ngắn ngang trán trên đầu hơi vểnh lên.
Ánh mắt lại thẳng thắn nhìn cô, anh nhếch môi cười hỏi: "Chuyển sách à?"
An Vu trả lời "ừ"
Anh hạ thấp chân mày, thò cánh tay qua: "Không nặng, tôi cầm giúp cậu."
An Vu lắc đầu: "Không cần, sắp đến rồi."
Giang Sóc lười làm phiền cô, thò tay qua ôm lấy quyển sách trong lòng cô. Anh dùng chút sức lực, toàn bộ sách đều rơi vào lòng anh.
Anh đặt cuốn sách trên đùi của mình, hỏi An Vu: "Chuyển nó sang chỗ nào?"
"Phòng sinh hoạt ở lầu ba,"
Giang Sóc trả lời "ừ", tay vô thức hạ thấp chuẩn bị bấm công tắc xe lăn. Nhưng mà anh lại không ấn xuống.
Giang Sóc cong môi: "Tôi giúp cậu ôm sách, cậu đến đẩy xe lăn."
"Hả? Cái gì?"
"Tôi có một chiếc xe."
An Vu giật mình: "Xe gì?"
"Xe lăn."
An Vu không thể kiềm chế anh, đành phải dựa vào anh. Cô chậm rãi bước đến đứng sau lưng Giang Sóc, đẩy anh đi về phía phòng hoạt động bóng bàn.
Dọc theo đường đi đụng trúng mấy bạn học vừa mới quay đầu lại. Khi các bạn học đó nhìn thấy cảnh tượng này của hai người, giống như họ gặp quỷ ngay tại chỗ đó. An Vu cúi đầu, trong lòng liên tục thở dài. Cô biết bản thân lại bị nghị luận.
Tốc độ xe lăn chậm lại, Giang Sóc chậm rãi cong môi hỏi: "Sợ?"
An Vu không phản ứng.
"Sợ bị người khác nhìn thấy?"
An Vu gật đầu, thành thật trả lời: "Ừ."
Nụ cười bên môi Giang Sóc dần phai nhạt: "Ở bên cạnh tôi rất mất mặt?"
"Không phải." An Vu vô thức giải thích.
Cô thở dài: "Bởi vì có rất nhiều người thích cậu nên..."
"Vì có quá nhiều người thích cậu nên khi lại gần cậu, tôi sẽ trở thành đối tượng bị người khác nghị luận, bị căm thù, bị chán ghét."
Giọng nói của An Vu rất nhẹ: "Tôi chỉ muốn học tập thật tốt thôi."
Cô không muốn bị quấy rầy bởi những điều tầm thường này.
Sau khi cô nói xong, cô cảm thấy không khí trong hành lang dài đã lạnh xuống.
Giang Sóc bỏ một chân xuống đất, hai người dừng lại.
Bởi vì đứng ở sau lưng anh nên An Vu không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh. Cho nên, cô cũng không biết anh đang có biểu cảm gì.
Nhưng có lẽ không phải là cười đâu.
"Cửa mở ra rồi. Cậu tự ôm vào trong đi."
An Vu ngẩn ngơ một lát, trả lời.
Khi cô nhận sách, cô lặng lẽ nhìn gương mặt của anh.
Ánh mắt đen nhánh không nhìn cô nữa. Anh nghiêng đầu, lạnh lùng như cấm ai khác lại gần. Anh mím môi, sắc mặt tối tăm.
An Vu dời tầm mắt, nơi này cách phòng hoạt động chỉ có hai bước chân. Cô ôm sách đi vào trong, tìm một vị trí trống để đặt nó xuống.
Phòng học vẫn còn một vài cuốn sách, có lẽ cô phải đi thêm ba chuyến nữa.
An Vu thu dọn xong liền xoay người trở về. Cô thấy Giang Sóc vẫn còn ở đó, chỉ là bên cạnh anh có thêm một cô gái khác đang đứng.
Anh nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn cô một cái. Sau đó, anh dời tầm mắt đi.
"An Vu, cậu đã chuyển xong đồ chưa?"
Bỗng nhiên có người vỗ cánh tay cô, cô xoay người liền thấy Chu Noãn Xu.
An Vu cười nói: "Sắp xong rồi."
"Có lẽ còn phải đi thêm vài chuyến nữa!"
"Ba chuyến."
Chu Noãn Xu dựng một ngón tay ra dấu OK, nói: "An Vu đợi một lái. Tớ đi gọi Du Ninh. Ba người chúng ta đi một chuyến là dọn xong, chờ một chút."
Chu Noãn Xu ầm ĩ, không đợi An Vu nói chuyện liền chạy vào lớp A8.
An Vu ở tại chỗ chờ, cô thấy Giang Sóc nhưng không biết nói gì.
Cái gì. Cô gái kia lộ ra vẻ mặt ngây ngác, xoay người rời đi.
Giang Sóc lại dừng ánh mắt lên người cô, thản nhiên bĩu môi.
Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh cùng nhau ra khỏi lớp học. Anh xoay người rời đi, không nhìn cô nữa.
Chu Noãn Xu nói: "Du Ninh tới rồi. An Vu, chúng ta đi thôi."
An Vu di chuyển tầm mắt, cười gật đầu: "Cám ơn."
Trình Du Ninh ôm lấy cánh tay cô nói: "Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ thôi."
Ba người sóng vai, xuyên qua hành lang đi về phía lớp học A8.
Người trong khu thực nghiệm đã quen với chuyện chuyển sách này. Vì trải qua nửa học kỳ huấn luyện, tốc độ cực nhanh, nâng đỡ lẫn nhau giúp đỡ thì đã thanh lý gần xong.
Cậu tCậu ta khom lưng nhặt sách lên, nói với An Vu: "Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng."
Cậu ta khom lưng nhặt sách lên, nói với An Vu: "Xin lỗi, không cẩn thận đụng trúng."
An Vu không để ý: "Có thể rời khỏi chỗ của tôi được không?"
Chu Tuấn rời khỏi vị trí của cô.
Lúc này, trong lớp yên tĩnh như thời gian đình trệ. Tiếng An Vu xốc bàn lên sửa sang lại truyền đến.
Đây là lần đầu tiên họ thấy An Vu nổi giận.
An Vu xử lý sách của mình, Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh tới hỗ trợ.
Chỉ chốc lát sau, mỗi người mang một đống sách chuyển đi.
Một số cô gái bắt đầu thảo luận.
"Không đúng. Sao An Vu lại chơi thân với học sinh của lớp A8?"
"Đó là Chu Noãn Xu, chơi rất thân với đám nam sinh lớp A8."
"Còn người kia là Trình Du Ninh. Trình Du Ninh trở nên tự tin rồi."
"Giáo viên chủ nhiệm lớp A8 đối với bọn họ rất tốt, không giống giáo viên họ Tống. Trước đây, bà ta đối xử tệ tàn nhẫn với Trình Du Ninh. Ai biết sau khi cô ấy rời khỏi lớp mình, chuyển sang lớp kia thì liên tục giữ vị trí trong top 20." "Tớ cũng cảm thấy Trình Du Ninh chuyển đi rất tốt."
"Cho nên, Giang Sóc và An Vu có phải là thật sự không? Cậu xem cô ta với mọi người lớp A8 kìa."
"Có lẽ đúng vậy. Cậu xem sắc mặt trắng bệch của Trình Bạch Hủy kìa."
"Nhỏ giọng một chút, bị nghe thấy sẽ xong đời."
Bởi vì phòng thi bị đóng cửa nên học sinh khu thí nghiệm đều không có tiết tự học. An Vu ở nhà ôn tập trong hai ngày, sáng hôm sau đến trường chuẩn bị thi.
Phòng thi bị xáo trộn ngẫu nhiên, phòng thi của An Vu ở tầng một.
Rất trùng hợp là Trình Bạch Hủy ngồi ở phía dưới, bên phải của cô. Hai người liếc nhau, lại yên lặng dời tầm mắt.
Giáo viên giám thị ở phía trước tháo bài thi, đột nhiên có học sinh giơ tay lên.
"Cô ơi, đồng hồ trên tường có phải bị hỏng rồi không? Em không thấy nó động đậy ạ."
Giáo viên ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quả nhiên, kim đồng hồ đều dừng lại.
"Có thể hết điện, cám ơn vị học sinh này đã nhắc nhở. Lát nữa, tôi sẽ nhờ giáo viên khác đến đổi pin, các em chắc là đều cầm đồng hồ đúng không?"
Trong lớp học, có người nói không.
An Vu cũng không mang theo đồng hồ nhưng môn thi đầu tiên là Ngữ văn, chắc là cô có thể hoàn thành đúng giờ.
Cửa trước bị đẩy ra, mọi người ngẩng đầu nhìn. Một người đàn ông đẩy Giang Sóc tiến vào.
An Vu giật mình, anh cũng cùng phòng thi với cô?
Giang Sóc nhấc mí mắt lên, lạnh nhạt liếc An Vu rồi nhanh chóng dời đi, nhanh như ảo giác.
Lúc anh nghiêm túc, có vẻ rất hung dữ. Anh môi mím thành một đường thẳng, gương mặt lạnh lùng, ngũ quan cực kỳ có cảm giác xâm lược. Hôm nay, Giang Sóc mặc áo gió màu đen, cả người như bị mắc kẹt trong địa ngục âm trầm. Khi anh đi ngang qua cô, An Vu cảm giác có một luồng không khí lạnh di dời đến.
Cô không dám nhìn anh, lặng lẽ cúi đầu.
Giang Sóc đặt tay lên xương cổ tay.
Anh càng ngày càng gần, An Vu cắn môi dưới. Ngay lúc xe lăn đứng song song với vị trí của cô, anh bỗng nhiên nâng cánh tay lên.
Ngón trỏ cùng với ngón tay cái đè lên một vật màu đen trên miệng hổ. Anh tháo nó ra, đặt ở trên bàn An Vu.
Lực đạo rất nhẹ, trong nháy mắt rời đi,
Trên mặt bàn màu gỗ, có thêm một chiếc đồng hồ điện tử màu đen.