Giang Sóc quay lại ngồi chưa đến hai mươi phút thì tiết học cuối cùng của buổi chiều đã kết thúc.
Sau khi tan học, trong lớp ồn ào, mấy học sinh nam ở các dãy cuối cùng lấy bóng rổ ra nện bịch bịch xuống sàn.
Tiền Đạc Hâm kéo lê chiếc ghế của mình, quải cặp sách trên một bên vai, theo thói quen định kêu Giang Sóc.
"A Sóc, tan học thì đi đâu chơi đây?"
Cậu ta vừa thốt lời mới ý thức được tình huống bây giờ không giống với trước kia, Giang Sóc yên lặng dựa vào bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm cô gái ngồi bên cạnh. An Vu vẫn đang nằm trên bàn làm bài tập.
Thấy Giang Sóc không để ý đến mình, Tiền Đạc Hâm bước đến, cúi đầu nhìn nhìn An Vu, phát hiện cô đang chép bài giải mà Bùi Hưng Nhân viết trên bảng.
"Chậc chậc chậc, đúng là học sinh giỏi có khác. Cậu đã làm đúng rồi sao còn phải chép nữa chứ?"
An Vu dừng bút một chút, nói: "Bài giải của tôi và thầy có sự chênh lệch, không giải tốt bằng thầy ấy."
"Loại đề thi này đã ra rồi, thi đại học cũng sẽ không ra lại, cậu còn chép làm cái gì?"
An Vu lắc đầu nói: "Mặc dù là đề sẽ khác, nhưng cách giải cũng tương tự như vậy thôi, bài giải này có thể dùng để nghiên cứu mà."
Giang Sóc không nhịn được cười thành tiếng, An Vu quay đầu nhìn anh, Giang Sóc nói: "Cậu cũng thật nho nhã đó."
Đàng hoàng chững chạc, vừa đáng yêu vừa hài hước.
An Vu cố chấp nói: "Không phải, thật sự rất có ích đó."
"Được, có ích." Giang Sóc cười cười nói: "Nhưng tôi không biết có ích như thế nào, hay là cậu nói thử một chút cho tôi nghe đi?"
"Cậu muốn nghe sao?"
"Nghe chứ."
"Vậy được." An Vu rầu rĩ nói: "Chờ tôi chép xong, đến tối sẽ giảng lại cho cậu nghe."
Giọng nói của Giang Sóc đột nhiên thay đổi:"Buổi tối sao?"
"Ừm." An Vu gật đầu nói: "Không được à?"
Anh cười: "Được."
Tiền Đạc Hâm nhìn hai người tương tác qua lại với nhau, hoàn toàn gạt cậu ta sang một bên.
"Không phải, buổi tối." Cậu ta phản ứng lại, lên tiếng nói: "A Sóc buổi tối cậu ở lại trường học, không muốn đi chơi sao?"
Giang Sóc liếc cậu ta một cái nở một nụ cười lạnh như băng: "Việc học và việc chơi, cái nào quan trọng hơn?"
"...?"
...
Lúc An Vu chép xong bài thi, Trình Du Ninh cũng vừa làm xong bài tập, cô ấy đi qua chờ An Vu, hai người đến nhà ăn ăn cơm.
An Vu nhìn Giang Sóc, nói: "Cái kia, tiết tự học buổi tối tôi sẽ giảng đề thi cho cậu, được không?"
Giang Sóc ừ một tiếng.
Trình Du Ninh kéo tay An Vu đi ra ngoài, cô ấy khó hiểu hỏi: "Vu Vu, vừa này cậu và Giang Sóc nói cái gì vậy? Cái gì mà buổi tối giảng bài?"
An Vu nói: "Cậu ấy muốn tớ phân tích đề thi ngữ văn cho cậu ấy nghe."
"A" Trình Du Ninh có chút ngơ ngác: "Sau đó Giang Sóc nhờ cậu giảng bài thi?"
"Ùm."
"Buổi tối sao?"
An Vu nói: "Đúng rồi, làm sao vậy?".
Trình Du Ninh càng hoang mang: "Vu Vu, Giang Sóc cậu ta chưa bao giờ tham gia tiết tự học buổi tối hết."
"...?"
Sau khi An Vu và Trình Du Ninh ăn xong cơm ở nhà ăn, sau đó đi siêu thị mua thêm một chút đồ ăn vặt.
Hai người xách theo cái túi nhỏ trở lại phòng học, An Vu phát hiện quả nhiên như là Du Ninh nói, toàn bộ phòng học lớp 8 đều trống rỗng, chỉ có vài người ngồi ở hàng đầu.
Học sinh lớp tự học của lớp 8 thật sự là ít đến đáng thương.
Khi An Vu trở lại chỗ ngồi, Giang Sóc lười biếng dựa vào lưng ghế, An Vu phát hiện làn da của anh rất trắng, mí mắt đang rũ xuống.
Mái tóc đen mỏng dính bết vào trán, cửa sổ không đóng, đuôi tóc khẽ đung đưa trong gió.
Bộ dáng lúc ngủ của anh vẫn rất đẹp trai.
Rất giống với nam chính bước ra từ truyện tranh, à không, hình như anh còn đẹp hơn một chút.
An Vu không có tiếp tục nhìn kỹ, lặng lẽ đi vòng qua hàng ghế đầu và đóng cửa sổ lại.
Cô cầm ly nước đi ra ngoài, lại tình cờ nhìn thấy Tống Kỳ Thành ở hành lang lớp học.
Hắn như là cậu ta cố ý tới tìm cô, An Vu vừa đi ra thì cậu ta đã đi tới.
"An Vu."
"Lớp trưởng, sao cậu lại tới đây?"
Tống Kỳ Thành cười cười nói: "Đừng gọi tớ là lớp trưởng nữa, bây giờ đã không phải rồi, sau này cứ gọi tên tớ đi."
An Vu gật gật đầu nói: "Được."
Tổng Kỳ Thành vẫn như cũ nhìn cô.
An Vu cười cười gọi cậu ta: "Tống Kỳ Thành."
Giọng nói của cô gái rất êm tai, trong trẻo hệt như là tiếng chuông gió, cô khẽ mỉm cười, Tống Kỳ Thành không ngăn được mà tim đập thình thịch.
Tống Kỳ Thành cảm thấy, hình như cô không giống với trước kia.
Trước kia rất ít khi thấy cô cười nhẹ nhàng như vậy.
"Cho nên, cậu đến tìm tớ là có chuyện gì sao?"
Tống Kỳ Thành im lặng một hồi, học sinh lớp hỗn hợp vốn không thích tiết tự học, ban ngày ồn ào ở khắp lối đi bây giờ lại yên tĩnh, Tống Kỳ Thành nhìn cô, cuối cùng hỏi.
"Không có gì, chỉ là nghĩ không ra nên đến hỏi cậu thôi, cậu đã thi được hạng nhất rồi mà, sao lại còn muốn chuyển lớp nữa chứ?"
Bạn của An Vu ở lớp 12 không nhiều lắm, Tống Kỳ Thành tự nhận mình là người khá thân thiết với cô. Nhưng mà những sự việc liên tiếp xảy ra hôm nay đã khiến cho cậu ta cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ được cô. Thành tích của cô vốn không được tốt, nhưng hôm nay lại trực tiếp vượt qua cậu ta, điều này làm cho cậu ta cảm thấy hành động muốn giúp cô ôn tập môn toán lúc trước của mình như một trò hề, cô chỉ đơn giản là đang che giấu đi năng lực của bản thân.
Nhưng mà lúc cậu còn chưa cố hết sức mình để theo đuổi cô, An Vu lại chuyển lớp.
Tống Kỳ Thành suốt cả ngày hôm nay cũng không tĩnh tâm nghe giảng, trong lòng ngổn ngang đều là chuyện của An Vu, cậu ta hoang mang, không hiểu dù cho cô có muốn chuyển lớp đi chăng nữa, nhưng tại sao lại chuyển đến lớp 8 hết sức tệ nạn như thế này?
"Bởi vì, tớ không thích."
Cô không thích bầu không khí như vậy, không thích những người ở nơi đó, không thích bị người cố tình nhắm vào, cho nên cô đã từ bỏ bán mạng, nhảy ra khỏi đó đi thích nghi với môi trường khác, gặp gỡ những người khác. An Vu cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tống Kỳ Thành, nếu cậu là tớ, cậu sẽ ở lại đó sao?"
"Sẽ." Tống Kỳ Thành trả lời chắc như đinh đóng cột.
Cậu ta biết tình cảnh của An Vu, Trình Bạch Hủy cấu kết với mấy học sinh nữ bên cạnh cô ta để bắt nạt cô, giáo viên chủ nhiệm lớp không thích cô, những học sinh nữ khác cũng không dám đến gần cô, nhưng đây vốn là một nguyên tắc sinh tồn, làm sao ngăn được một người như cô chứ.
"Bởi vì cậu đã thi được hạng nhất, sẽ không lại giống với trước đây nữa."
Sẽ không lại bị giáo viên khinh thường, cũng sẽ không bị cô lập. Bởi vì ở lớp 12, người có thành tích tốt thì sẽ được coi trọng.
Điều này cũng giống với cách để sinh tồn trong xã hội, Tống Kỳ Thành thích loại quy tắc này, ít nhất là ở lớp 12 cậu ta có thể ngồi trên đỉnh, được giáo viên coi trọng, được bạn học săn đón.
Mà không giống với lớp hỗn hợp, họ chỉ là những thứ đồ được sinh ra từ bụng mẹ, tất cả những thứ mà họ có được chẳng qua cũng chỉ là đầu thai được một chỗ có tiền mà thôi.
An Vu cười nói: "Tớ đã quyết định rồi, tớ ở lớp này khá tốt."
Tống Kỳ Thành ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua cửa sổ nhìn về phòng học trống rỗng của lớp 8, dường như chỉ có vài người ở lại tự học.
"Đây là điều mà cậu cho là tốt sao?" Tống Kỳ Thành châm chọc cười nói: "An Vu, chúng ta cùng với bọn họ không giống nhau, không có lựa chọn đâu, cậu ở lớp học như vậy sẽ..."
Cậu ta trầm mặc một lát nói: "Sẽ sa đọa."
"Tớ sẽ không." An Vu phản bác, cô thở dài, chân thành nói: "Cảm ơn cậu Tống Kỳ Thành, cậu nói rất đúng, nhưng đây là lựa chọn sau khi tớ đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, thực xin lỗi, tớ ra quyết định mà không nói cho cậu biết." "Từng người chúng ta đều cố lên, có được không?"
Tổng Kỳ Thành mím chặt môi, cậu còn muốn nói cái gì đó: "An Vu, tại sao phải là lớp 8?"
An Vu im lặng một lát, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cửa sau bị ai đó một chân đá văng.
Cô bị dọa một trận.
Hai người đồng thời xoay người, đã thấy Giang Sóc đang dựa vào cửa.
Hai tay anh khoanh trước ngực, một chân chống trên mặt đất, chân còn lại chống vào cửa, tư thế trông rất uể oải lười biếng.
Nhưng lúc này sắc mặt của anh lại rất khó coi, cả khuôn mặt đều u ám, ánh mắt mang theo cảm giác xuyên thấu lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Thành.
"Lớp chúng tôi thì như thế nào?" Anh bỗng nhiên không chút để ý cười: "Cậu nói cho tôi nghe một chút xem, hửm?"
Giọng điệu của anh rất thoải mái, nhưng chữ "hửm" cuối cùng kết hợp với thái độ của anh lúc này, lại tràn đầy uy hiếp và địch ý, giống như chỉ cần Tống Kỳ Thành dám chửi bới một câu là anh có thể sẽ xé xác cậu ta. Sắc mặt Tống Kỳ Thành trở nên trắng bệch.
Cậu ta đứng yên lặng, không nói gì.
Cậu ta đương nhiên biết Giang Sóc, cả ngôi trường này không ai là không quen biết cậu ta hết.
Nhưng Tống Kỳ Thành rất ghét anh, cũng khinh thường anh.
Thành tích của Giang Sóc không tốt, cậu ta đốt nát kém cỏi, tin đồn tình ái thì tán loạn, con người cũng tồi tệ không chịu được. Nhưng mà một người xấu xa như vậy, lại trở thành nhân vật phong vân mà người người của lớp 8 ca ngợi.
Dựa vào cái gì chứ, cậu ta có cái gì tốt, còn không phải, còn không phải bởi vì gia thế của cậu ta sao.
"Được lắm, dám đến lớp chúng tôi đào góc tường, lá gan rất lớn thật đây?"
Thấy cậu ta im lặng, ánh mắt của Giang Sóc hiện lên tia lạnh lùng, châm biếm nói: "Làm sao vậy, cậu là người câm à?"
Tống Kỳ Thành co tay thành nắm đấm.
Cậu ta chán ghét anh, nhưng quả thực cậu ta không thể đụng vào anh được.
Cậu ta mới không cần làm bạn với loại người này.
An Vu nhận thấy tình hình không đúng, vội vàng đẩy đẩy Tống Kỳ Thành: "Việc này, cảm ơn ý tốt của cậu, tớ sẽ không quay trở về đâu, cậu mau đi đi."
Tống Kỳ Thành xoay người nhìn cô, muốn nói lại thôi: "An Vu."
"Nhanh đi đi lớp trưởng."
Tống Kỳ Thành lại liếc mắt nhìn Giang Sóc một cái, hừ lạnh một tiếng rồi nói với An Vu: "Nếu cậu ta bắt nạt cậu thì đến nói với tớ." "Được."
An Vu xoay người quay vào lớp, Giang Sóc nhìn cô đi về phía mình, buông tay ra lười biếng cản cô lại.
Bước chân An Vu dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu làm gì vậy?"
Giang Sóc khẽ nhướng mày: "Đỡ tôi một chút."
Vừa dứt lời, nửa thân người anh đã áp thẳng xuống.
Cánh tay vòng lấy bả vai cô, một nửa phần sức đè lên người cô, thân thể thiếu nữ mềm mại, hương thơm như hoa nhài trong suốt như sương mù vô hình bao quanh anh, khiến cho vành tai hổ phách lập tức ửng đỏ.
Anh đột nhiên kề sát vào làm cô không kịp phòng ngừa, An Vu đơ cả người, cô ấp úng ra tiếng: "Cậu làm... Làm gì vậy?"
Giang Sóc cười nói: "Đỡ tôi một chút đi."
"Không được." An Vu lắc đầu nói: "Đỡ người không phải là đỡ như vậy, cậu cách tớ quá gần rồi, cậu, cậu nhích qua một chút rồi tôi đỡ cậu."
"Cậu đỡ không được tôi."
"Tôi có thể."
Giang Sóc cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa, hơi nhích người ra ngoài một chút: "Vậy được rồi chứ?"
An Vu không vòng vo, trong lòng lặng lẽ nghĩ, xem như là đang lúc cậu ấy chân cẳng không tiện mà giúp một chút thôi.
Đỡ anh đến vị trí của mình, An Vu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tống Kỳ Thành đang đứng ở ngoài hành lang dài kia.
Cậu ta mặc đồng phục học sinh đứng dựa vào cột nhìn sang, tất nhiên là đang nhìn xem bọn họ.
An Vu sửng sốt một lát, bỗng nhiên nghe thấy bên tai một có một tiếng cười không kìm chế được truyền đến.
Giang Sóc đưa tay lên, kéo xoạc bức màn cửa sổ một cái, toàn bộ cửa sổ đều bị che kín.
Căn phòng phút chốc tối om, An Vu chỉ nhìn thấy được mặt Giang Sóc.
Anh nghiêng người, một tay đặt trên bàn và tay kia đặt trên lưng ghế của cô, nhốt cô ngay trước mặt mình. "Sợ cậu ta thấy sao?"
Giọng nói của Giang Sóc rất lạnh: "Thích cậu ta sao?"
An Vu chớp chớp mắt, phản ứng chậm đi nửa nhịp.
Thấy cô không trả lời, ý cười trong mắt anh dần dần bị thu lại.
"Cậu vẫn là nên đổi một người khác đi, cậu ta không ngăn được tôi đánh đâu, cậu xem bộ dạng hèn nhát kia của cậu ta đi."
An Vu bối rối, chỉ biết ăn miếng trả miếng: "Cậu cho là ai cũng giống như cậu hết sao? Cả ngày chỉ biết uy hiếp người khác." Anh cười: "Không giống nhau như thế nào?"
An Vu nói: "Người ta là một học sinh giỏi đó."
"Tôi không phải sao?"
"Vậy cậu phải à?"
Giang Sóc cà lơ phất phơ nói: "Tôi không phải, lớp 8 chúng tôi đều không phải, vậy sao cậu không ở lại lớp 12 đi mà đến lớp chúng tôi làm gì?"
An Vu trầm mặc: "Tôi đã nói, là bởi vì giáo viên của các cậu."
Giọng cô yếu đi, cô bổ sung nói: "Giáo viên chủ nhiệm của lớp các cậu."
Giáo viên chủ nhiệm?
Bùi Hưng Nhân?
Ánh mắt của Giang Sóc từ sững sờ, bối rối chuyển sang sững sờ, cuối cùng chuyển sang cười giận dữ.
Chết tiệt, anh thực có chút sự suy sụp rồi.
Hoang đường!
"Được lắm, tiêu chí vặn vẹo của cậu không chỉ có một hai chỗ, cậu có biết là con của thầy ấy cũng đã lớn cỡ cậu rồi không."
An Vu chớp chớp mắt: "Cái gì vậy trời?"
"Trước là Lục Thanh Hoài, sau lại là Bùi Hưng Nhân, người tiếp theo thì sao, người tiếp theo là ông cụ gác cổng có phải không? Cậu thích những người lớn tuổi như vậy sao?"
An Vu trở nên ngơ ngác, nghĩ đi nghĩ lại lời nói của anh, nhận thức được ý của anh, cả khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Cô thật sự là bị chọc cho tức chết rồi, mắng anh: "Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả?"
Sao anh có thể có những suy nghĩ thấp hèn và đáng xấu hổ như vậy chứ, ai nói cô thích...
An Vu thở dài, quyết định nghiêm túc giải thích với anh: "Là bởi vì thầy Bùi rất giống với bố tôi."
"Bố tôi cũng là một người thầy tận tâm tận lực, tôi cảm thấy thầy ấy rất giống với bố, cho nên mới muốn chuyển tới lớp của thầy."
"Hơn nữa, tôi không thích anh Thanh Hoài, tôi cũng chưa từng nói là thích Tống Kỳ Thành, cậu đừng lại hiểu lầm nữa."
Trong nháy mắt trở nên yên lặng, An Vu quay đâu.
Giang Sóc cười, bỗng nhiên liền đem tay rút về, anh cong cong môi: "Ừm."
"Là đầu óc tôi dơ bẩn, rất xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu."
An Vu ừm một tiếng: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Giang Sóc cười thành tiếng, chống khuỷu tay lên má.
Bởi vì bức màn đã kéo xuống, An Vu thấy không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng mà đôi mắt của anh sáng lấp lánh, tất nhiên là đang cười. "Cậu, cười cái gì."
Giang Sóc dừng cười, trả lời một cách không đâu vào đâu: "Tôi biết rồi."
Sau khi tan học, trong lớp ồn ào, mấy học sinh nam ở các dãy cuối cùng lấy bóng rổ ra nện bịch bịch xuống sàn.
Tiền Đạc Hâm kéo lê chiếc ghế của mình, quải cặp sách trên một bên vai, theo thói quen định kêu Giang Sóc.
"A Sóc, tan học thì đi đâu chơi đây?"
Cậu ta vừa thốt lời mới ý thức được tình huống bây giờ không giống với trước kia, Giang Sóc yên lặng dựa vào bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm cô gái ngồi bên cạnh. An Vu vẫn đang nằm trên bàn làm bài tập.
Thấy Giang Sóc không để ý đến mình, Tiền Đạc Hâm bước đến, cúi đầu nhìn nhìn An Vu, phát hiện cô đang chép bài giải mà Bùi Hưng Nhân viết trên bảng.
"Chậc chậc chậc, đúng là học sinh giỏi có khác. Cậu đã làm đúng rồi sao còn phải chép nữa chứ?"
An Vu dừng bút một chút, nói: "Bài giải của tôi và thầy có sự chênh lệch, không giải tốt bằng thầy ấy."
"Loại đề thi này đã ra rồi, thi đại học cũng sẽ không ra lại, cậu còn chép làm cái gì?"
An Vu lắc đầu nói: "Mặc dù là đề sẽ khác, nhưng cách giải cũng tương tự như vậy thôi, bài giải này có thể dùng để nghiên cứu mà."
Giang Sóc không nhịn được cười thành tiếng, An Vu quay đầu nhìn anh, Giang Sóc nói: "Cậu cũng thật nho nhã đó."
Đàng hoàng chững chạc, vừa đáng yêu vừa hài hước.
An Vu cố chấp nói: "Không phải, thật sự rất có ích đó."
"Được, có ích." Giang Sóc cười cười nói: "Nhưng tôi không biết có ích như thế nào, hay là cậu nói thử một chút cho tôi nghe đi?"
"Cậu muốn nghe sao?"
"Nghe chứ."
"Vậy được." An Vu rầu rĩ nói: "Chờ tôi chép xong, đến tối sẽ giảng lại cho cậu nghe."
Giọng nói của Giang Sóc đột nhiên thay đổi:"Buổi tối sao?"
"Ừm." An Vu gật đầu nói: "Không được à?"
Anh cười: "Được."
Tiền Đạc Hâm nhìn hai người tương tác qua lại với nhau, hoàn toàn gạt cậu ta sang một bên.
"Không phải, buổi tối." Cậu ta phản ứng lại, lên tiếng nói: "A Sóc buổi tối cậu ở lại trường học, không muốn đi chơi sao?"
Giang Sóc liếc cậu ta một cái nở một nụ cười lạnh như băng: "Việc học và việc chơi, cái nào quan trọng hơn?"
"...?"
...
Lúc An Vu chép xong bài thi, Trình Du Ninh cũng vừa làm xong bài tập, cô ấy đi qua chờ An Vu, hai người đến nhà ăn ăn cơm.
An Vu nhìn Giang Sóc, nói: "Cái kia, tiết tự học buổi tối tôi sẽ giảng đề thi cho cậu, được không?"
Giang Sóc ừ một tiếng.
Trình Du Ninh kéo tay An Vu đi ra ngoài, cô ấy khó hiểu hỏi: "Vu Vu, vừa này cậu và Giang Sóc nói cái gì vậy? Cái gì mà buổi tối giảng bài?"
An Vu nói: "Cậu ấy muốn tớ phân tích đề thi ngữ văn cho cậu ấy nghe."
"A" Trình Du Ninh có chút ngơ ngác: "Sau đó Giang Sóc nhờ cậu giảng bài thi?"
"Ùm."
"Buổi tối sao?"
An Vu nói: "Đúng rồi, làm sao vậy?".
Trình Du Ninh càng hoang mang: "Vu Vu, Giang Sóc cậu ta chưa bao giờ tham gia tiết tự học buổi tối hết."
"...?"
Sau khi An Vu và Trình Du Ninh ăn xong cơm ở nhà ăn, sau đó đi siêu thị mua thêm một chút đồ ăn vặt.
Hai người xách theo cái túi nhỏ trở lại phòng học, An Vu phát hiện quả nhiên như là Du Ninh nói, toàn bộ phòng học lớp 8 đều trống rỗng, chỉ có vài người ngồi ở hàng đầu.
Học sinh lớp tự học của lớp 8 thật sự là ít đến đáng thương.
Khi An Vu trở lại chỗ ngồi, Giang Sóc lười biếng dựa vào lưng ghế, An Vu phát hiện làn da của anh rất trắng, mí mắt đang rũ xuống.
Mái tóc đen mỏng dính bết vào trán, cửa sổ không đóng, đuôi tóc khẽ đung đưa trong gió.
Bộ dáng lúc ngủ của anh vẫn rất đẹp trai.
Rất giống với nam chính bước ra từ truyện tranh, à không, hình như anh còn đẹp hơn một chút.
An Vu không có tiếp tục nhìn kỹ, lặng lẽ đi vòng qua hàng ghế đầu và đóng cửa sổ lại.
Cô cầm ly nước đi ra ngoài, lại tình cờ nhìn thấy Tống Kỳ Thành ở hành lang lớp học.
Hắn như là cậu ta cố ý tới tìm cô, An Vu vừa đi ra thì cậu ta đã đi tới.
"An Vu."
"Lớp trưởng, sao cậu lại tới đây?"
Tống Kỳ Thành cười cười nói: "Đừng gọi tớ là lớp trưởng nữa, bây giờ đã không phải rồi, sau này cứ gọi tên tớ đi."
An Vu gật gật đầu nói: "Được."
Tổng Kỳ Thành vẫn như cũ nhìn cô.
An Vu cười cười gọi cậu ta: "Tống Kỳ Thành."
Giọng nói của cô gái rất êm tai, trong trẻo hệt như là tiếng chuông gió, cô khẽ mỉm cười, Tống Kỳ Thành không ngăn được mà tim đập thình thịch.
Tống Kỳ Thành cảm thấy, hình như cô không giống với trước kia.
Trước kia rất ít khi thấy cô cười nhẹ nhàng như vậy.
"Cho nên, cậu đến tìm tớ là có chuyện gì sao?"
Tống Kỳ Thành im lặng một hồi, học sinh lớp hỗn hợp vốn không thích tiết tự học, ban ngày ồn ào ở khắp lối đi bây giờ lại yên tĩnh, Tống Kỳ Thành nhìn cô, cuối cùng hỏi.
"Không có gì, chỉ là nghĩ không ra nên đến hỏi cậu thôi, cậu đã thi được hạng nhất rồi mà, sao lại còn muốn chuyển lớp nữa chứ?"
Bạn của An Vu ở lớp 12 không nhiều lắm, Tống Kỳ Thành tự nhận mình là người khá thân thiết với cô. Nhưng mà những sự việc liên tiếp xảy ra hôm nay đã khiến cho cậu ta cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ được cô. Thành tích của cô vốn không được tốt, nhưng hôm nay lại trực tiếp vượt qua cậu ta, điều này làm cho cậu ta cảm thấy hành động muốn giúp cô ôn tập môn toán lúc trước của mình như một trò hề, cô chỉ đơn giản là đang che giấu đi năng lực của bản thân.
Nhưng mà lúc cậu còn chưa cố hết sức mình để theo đuổi cô, An Vu lại chuyển lớp.
Tống Kỳ Thành suốt cả ngày hôm nay cũng không tĩnh tâm nghe giảng, trong lòng ngổn ngang đều là chuyện của An Vu, cậu ta hoang mang, không hiểu dù cho cô có muốn chuyển lớp đi chăng nữa, nhưng tại sao lại chuyển đến lớp 8 hết sức tệ nạn như thế này?
"Bởi vì, tớ không thích."
Cô không thích bầu không khí như vậy, không thích những người ở nơi đó, không thích bị người cố tình nhắm vào, cho nên cô đã từ bỏ bán mạng, nhảy ra khỏi đó đi thích nghi với môi trường khác, gặp gỡ những người khác. An Vu cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi: "Tống Kỳ Thành, nếu cậu là tớ, cậu sẽ ở lại đó sao?"
"Sẽ." Tống Kỳ Thành trả lời chắc như đinh đóng cột.
Cậu ta biết tình cảnh của An Vu, Trình Bạch Hủy cấu kết với mấy học sinh nữ bên cạnh cô ta để bắt nạt cô, giáo viên chủ nhiệm lớp không thích cô, những học sinh nữ khác cũng không dám đến gần cô, nhưng đây vốn là một nguyên tắc sinh tồn, làm sao ngăn được một người như cô chứ.
"Bởi vì cậu đã thi được hạng nhất, sẽ không lại giống với trước đây nữa."
Sẽ không lại bị giáo viên khinh thường, cũng sẽ không bị cô lập. Bởi vì ở lớp 12, người có thành tích tốt thì sẽ được coi trọng.
Điều này cũng giống với cách để sinh tồn trong xã hội, Tống Kỳ Thành thích loại quy tắc này, ít nhất là ở lớp 12 cậu ta có thể ngồi trên đỉnh, được giáo viên coi trọng, được bạn học săn đón.
Mà không giống với lớp hỗn hợp, họ chỉ là những thứ đồ được sinh ra từ bụng mẹ, tất cả những thứ mà họ có được chẳng qua cũng chỉ là đầu thai được một chỗ có tiền mà thôi.
An Vu cười nói: "Tớ đã quyết định rồi, tớ ở lớp này khá tốt."
Tống Kỳ Thành ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua cửa sổ nhìn về phòng học trống rỗng của lớp 8, dường như chỉ có vài người ở lại tự học.
"Đây là điều mà cậu cho là tốt sao?" Tống Kỳ Thành châm chọc cười nói: "An Vu, chúng ta cùng với bọn họ không giống nhau, không có lựa chọn đâu, cậu ở lớp học như vậy sẽ..."
Cậu ta trầm mặc một lát nói: "Sẽ sa đọa."
"Tớ sẽ không." An Vu phản bác, cô thở dài, chân thành nói: "Cảm ơn cậu Tống Kỳ Thành, cậu nói rất đúng, nhưng đây là lựa chọn sau khi tớ đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, thực xin lỗi, tớ ra quyết định mà không nói cho cậu biết." "Từng người chúng ta đều cố lên, có được không?"
Tổng Kỳ Thành mím chặt môi, cậu còn muốn nói cái gì đó: "An Vu, tại sao phải là lớp 8?"
An Vu im lặng một lát, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cửa sau bị ai đó một chân đá văng.
Cô bị dọa một trận.
Hai người đồng thời xoay người, đã thấy Giang Sóc đang dựa vào cửa.
Hai tay anh khoanh trước ngực, một chân chống trên mặt đất, chân còn lại chống vào cửa, tư thế trông rất uể oải lười biếng.
Nhưng lúc này sắc mặt của anh lại rất khó coi, cả khuôn mặt đều u ám, ánh mắt mang theo cảm giác xuyên thấu lạnh lùng nhìn Tống Kỳ Thành.
"Lớp chúng tôi thì như thế nào?" Anh bỗng nhiên không chút để ý cười: "Cậu nói cho tôi nghe một chút xem, hửm?"
Giọng điệu của anh rất thoải mái, nhưng chữ "hửm" cuối cùng kết hợp với thái độ của anh lúc này, lại tràn đầy uy hiếp và địch ý, giống như chỉ cần Tống Kỳ Thành dám chửi bới một câu là anh có thể sẽ xé xác cậu ta. Sắc mặt Tống Kỳ Thành trở nên trắng bệch.
Cậu ta đứng yên lặng, không nói gì.
Cậu ta đương nhiên biết Giang Sóc, cả ngôi trường này không ai là không quen biết cậu ta hết.
Nhưng Tống Kỳ Thành rất ghét anh, cũng khinh thường anh.
Thành tích của Giang Sóc không tốt, cậu ta đốt nát kém cỏi, tin đồn tình ái thì tán loạn, con người cũng tồi tệ không chịu được. Nhưng mà một người xấu xa như vậy, lại trở thành nhân vật phong vân mà người người của lớp 8 ca ngợi.
Dựa vào cái gì chứ, cậu ta có cái gì tốt, còn không phải, còn không phải bởi vì gia thế của cậu ta sao.
"Được lắm, dám đến lớp chúng tôi đào góc tường, lá gan rất lớn thật đây?"
Thấy cậu ta im lặng, ánh mắt của Giang Sóc hiện lên tia lạnh lùng, châm biếm nói: "Làm sao vậy, cậu là người câm à?"
Tống Kỳ Thành co tay thành nắm đấm.
Cậu ta chán ghét anh, nhưng quả thực cậu ta không thể đụng vào anh được.
Cậu ta mới không cần làm bạn với loại người này.
An Vu nhận thấy tình hình không đúng, vội vàng đẩy đẩy Tống Kỳ Thành: "Việc này, cảm ơn ý tốt của cậu, tớ sẽ không quay trở về đâu, cậu mau đi đi."
Tống Kỳ Thành xoay người nhìn cô, muốn nói lại thôi: "An Vu."
"Nhanh đi đi lớp trưởng."
Tống Kỳ Thành lại liếc mắt nhìn Giang Sóc một cái, hừ lạnh một tiếng rồi nói với An Vu: "Nếu cậu ta bắt nạt cậu thì đến nói với tớ." "Được."
An Vu xoay người quay vào lớp, Giang Sóc nhìn cô đi về phía mình, buông tay ra lười biếng cản cô lại.
Bước chân An Vu dừng lại, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái: "Cậu làm gì vậy?"
Giang Sóc khẽ nhướng mày: "Đỡ tôi một chút."
Vừa dứt lời, nửa thân người anh đã áp thẳng xuống.
Cánh tay vòng lấy bả vai cô, một nửa phần sức đè lên người cô, thân thể thiếu nữ mềm mại, hương thơm như hoa nhài trong suốt như sương mù vô hình bao quanh anh, khiến cho vành tai hổ phách lập tức ửng đỏ.
Anh đột nhiên kề sát vào làm cô không kịp phòng ngừa, An Vu đơ cả người, cô ấp úng ra tiếng: "Cậu làm... Làm gì vậy?"
Giang Sóc cười nói: "Đỡ tôi một chút đi."
"Không được." An Vu lắc đầu nói: "Đỡ người không phải là đỡ như vậy, cậu cách tớ quá gần rồi, cậu, cậu nhích qua một chút rồi tôi đỡ cậu."
"Cậu đỡ không được tôi."
"Tôi có thể."
Giang Sóc cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa, hơi nhích người ra ngoài một chút: "Vậy được rồi chứ?"
An Vu không vòng vo, trong lòng lặng lẽ nghĩ, xem như là đang lúc cậu ấy chân cẳng không tiện mà giúp một chút thôi.
Đỡ anh đến vị trí của mình, An Vu quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tống Kỳ Thành đang đứng ở ngoài hành lang dài kia.
Cậu ta mặc đồng phục học sinh đứng dựa vào cột nhìn sang, tất nhiên là đang nhìn xem bọn họ.
An Vu sửng sốt một lát, bỗng nhiên nghe thấy bên tai một có một tiếng cười không kìm chế được truyền đến.
Giang Sóc đưa tay lên, kéo xoạc bức màn cửa sổ một cái, toàn bộ cửa sổ đều bị che kín.
Căn phòng phút chốc tối om, An Vu chỉ nhìn thấy được mặt Giang Sóc.
Anh nghiêng người, một tay đặt trên bàn và tay kia đặt trên lưng ghế của cô, nhốt cô ngay trước mặt mình. "Sợ cậu ta thấy sao?"
Giọng nói của Giang Sóc rất lạnh: "Thích cậu ta sao?"
An Vu chớp chớp mắt, phản ứng chậm đi nửa nhịp.
Thấy cô không trả lời, ý cười trong mắt anh dần dần bị thu lại.
"Cậu vẫn là nên đổi một người khác đi, cậu ta không ngăn được tôi đánh đâu, cậu xem bộ dạng hèn nhát kia của cậu ta đi."
An Vu bối rối, chỉ biết ăn miếng trả miếng: "Cậu cho là ai cũng giống như cậu hết sao? Cả ngày chỉ biết uy hiếp người khác." Anh cười: "Không giống nhau như thế nào?"
An Vu nói: "Người ta là một học sinh giỏi đó."
"Tôi không phải sao?"
"Vậy cậu phải à?"
Giang Sóc cà lơ phất phơ nói: "Tôi không phải, lớp 8 chúng tôi đều không phải, vậy sao cậu không ở lại lớp 12 đi mà đến lớp chúng tôi làm gì?"
An Vu trầm mặc: "Tôi đã nói, là bởi vì giáo viên của các cậu."
Giọng cô yếu đi, cô bổ sung nói: "Giáo viên chủ nhiệm của lớp các cậu."
Giáo viên chủ nhiệm?
Bùi Hưng Nhân?
Ánh mắt của Giang Sóc từ sững sờ, bối rối chuyển sang sững sờ, cuối cùng chuyển sang cười giận dữ.
Chết tiệt, anh thực có chút sự suy sụp rồi.
Hoang đường!
"Được lắm, tiêu chí vặn vẹo của cậu không chỉ có một hai chỗ, cậu có biết là con của thầy ấy cũng đã lớn cỡ cậu rồi không."
An Vu chớp chớp mắt: "Cái gì vậy trời?"
"Trước là Lục Thanh Hoài, sau lại là Bùi Hưng Nhân, người tiếp theo thì sao, người tiếp theo là ông cụ gác cổng có phải không? Cậu thích những người lớn tuổi như vậy sao?"
An Vu trở nên ngơ ngác, nghĩ đi nghĩ lại lời nói của anh, nhận thức được ý của anh, cả khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng lên.
Cô thật sự là bị chọc cho tức chết rồi, mắng anh: "Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy hả?"
Sao anh có thể có những suy nghĩ thấp hèn và đáng xấu hổ như vậy chứ, ai nói cô thích...
An Vu thở dài, quyết định nghiêm túc giải thích với anh: "Là bởi vì thầy Bùi rất giống với bố tôi."
"Bố tôi cũng là một người thầy tận tâm tận lực, tôi cảm thấy thầy ấy rất giống với bố, cho nên mới muốn chuyển tới lớp của thầy."
"Hơn nữa, tôi không thích anh Thanh Hoài, tôi cũng chưa từng nói là thích Tống Kỳ Thành, cậu đừng lại hiểu lầm nữa."
Trong nháy mắt trở nên yên lặng, An Vu quay đâu.
Giang Sóc cười, bỗng nhiên liền đem tay rút về, anh cong cong môi: "Ừm."
"Là đầu óc tôi dơ bẩn, rất xin lỗi cậu, tôi xin lỗi cậu."
An Vu ừm một tiếng: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu."
Giang Sóc cười thành tiếng, chống khuỷu tay lên má.
Bởi vì bức màn đã kéo xuống, An Vu thấy không nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng mà đôi mắt của anh sáng lấp lánh, tất nhiên là đang cười. "Cậu, cười cái gì."
Giang Sóc dừng cười, trả lời một cách không đâu vào đâu: "Tôi biết rồi."