Đây là lần đầu tiên An Vu đi xa nhà một mình.
Cũng là lần đầu tiên đi tàu cao tốc.
Sau khi ra khỏi cổng trường, cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến ga tàu cao tốc Đại An.
Ga tàu cao tốc Đại An thực sự rất lớn, từ dưới lên có bốn tầng. Sau khi đi lấy vé, cô đi theo bảng chỉ dẫn ở đại sảnh, lên thang máy và đi qua hành lang để kiểm tra an ninh, bởi vì không quen nên cô đi rất chậm. Thời gian tàu khởi hành là 11 giờ, cô tìm thấy một chỗ ngồi bên cạnh cổng soát vé.
Lần đầu tiên cô đi tàu cao tốc nên có chút căng thẳng, cô cẩn thận nắm chặt tấm vé và chứng minh thư trong tay, tập trung nhìn vào màn hình hiển thị trên cửa soát vé
Thời gian đang trôi qua từng chút một.
Cuối cùng cũng bắt đầu soát vé, bởi vì không có kinh nghiệm, An Vu cố tình xếp hàng ở phía sau.
Soát vé xong, An Vu thuận lợi bước vào cửa soát vé.
Bước tiếp theo chính là tìm ga tàu, cô cúi đầu kiểm tra số tàu ghi trên vé xe.
Những người ở phía sau lần lượt đi qua cô, cô cảm thấy có người đang tiến lại gần mình, vì vậy theo bản năng nhường đường.
Nhưng cô vừa mới di chuyển vị trí, một bàn tay nóng bỏng duỗi qua, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Mùi hương quen thuộc truyền vào mũi.
An Vu sửng sốt.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Giang Sóc khế khom người, nhìn cô từ trên cao xuống.
Lồng ngực của anh nhấp nhô và thở hổn hển, vì chạy như điên ở trên đường nên cả người đầy mồ hôi, tóc bị gió thổi hất ra đằng sau.
Khi biết cô muốn trở về Bình An một mình, Giang Sóc đã không nghĩ được gì, trực tiếp lao thẳng ra khỏi lớp.
Anh đã có thể đuổi kịp cô nhưng lại không mang theo chứng minh thư ở trên người.
Cũng may anh ở gần trường học, vì vậy anh vội vã chạy về nhà với tốc độ lên đến trăm mét để lấy chứng minh thư, sau đó bắt taxi đến ga tàu cao tốc.
Tàu cao tốc chạy từ Đại An về Nam Kiều không nhiều, Chu Noãn Xu nói cô đi tàu cao tốc mười một giờ, may mắn vẫn còn có vé.
Anh chạy như điên đuổi theo cô, cuối cùng cũng đuổi kịp người ta ở cổng soát vé.
"Sao cậu lại ở đây?" An Vu chưa kịp phản ứng lại.
Anh thở hổn hển, môi lại nở nụ cười, không trả lời mà ngược lại hỏi: "Sao cậu đi Bình An mà không nói cho tớ biết?"
"..."
Đoàn tàu đã đến, Giang Sóc rút vé của cô để xem số toa.
Là toa số 6.
Tốt lắm, toa của anh và của cô là một.
"Cùng một toa."
Giang Sóc không trả lại vé cho cô mà kéo cô đi về phía trước.
Sảnh đợi tàu rất dài, hành khách kéo theo túi lớn túi nhỏ tìm chỗ để đợi, An Vu bị anh dắt theo phía sau.
Cô nhỏ giọng hỏi anh: "Giang Sóc, cậu làm gì vậy?"
"Đi cùng cậu."
"Cậu không cần đi cùng tớ, mau trở về học đi."
"Trốn học rồi."
"Cậu trốn học sao?"
"Đúng vậy."
"Không được trốn học, cậu mau trở về đi, Giang Sóc."
"Lát nữa tớ sẽ xin phép Lão Bùi."
Cô hỏi cái gì anh sẽ đáp cái nấy, bước chân cũng không có dừng lại.
An Vu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của thiếu niên, bởi vì lần này ra ngoài mà cô đã chuẩn bị rất lâu, làm sao để tìm được toa xa ở trong sân ga. Nhưng bây giờ đầu óc cô giống như mất trí, cô mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết.
Chỉ biết bị anh lôi kéo, đi theo phía sau anh.
Cô không nói thêm gì nữa.
Ở nơi mà anh không nhìn thấy, lặng lẽ...mỉm cười.
Mặc dù chung một toa tàu nhưng rốt cuộc cũng không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, chỗ ngồi của hai người cũng không có gần nhau.
Giang Sóc muốn đổi chỗ ngồi với một người dì bên cạnh cô nhưng người dì kia không phải đi đến Đại An, dì ấy chỉ đi hai trạm là xuống xe, ngại phiền phức nên không muốn đổi với Giang Sóc.
Giang Sóc cũng không ngồi ở chỗ của anh mà đứng ở bên cạnh An Vu.
Người dù kia đang gọi điện thoại với người khác, khi gọi điện thoại xong thì thấy anh vẫn đứng ở đó, bà lẩm bẩm nói: "Haizz, sao tình yêu của người trẻ tuổi lại thích bám dính lấy nhau thế nhỉ? Tách nhau ra một tí cũng không được!"
Người dì kia nói giọng ở địa phương khác nhưng giọng này cũng không khó phân biệt mà rất dễ nghe.
Giọng nói của dì ấy rất lớn, hành khách ngồi ở những hàng ghế đầu lần lượt quay đầu nhìn lại, họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi, bên cạnh còn có một chàng trai rất đẹp trai đang đứng.
Người của chàng trai này giống như không có xương vậy, đôi tay dài khoác lên trên lưng ghế mà cô gái đang ngồi, nửa người dựa vào đó.
Anh nghe thấy vậy cũng không cảm thấy xấu hổ, còn rất đắc ý nhướng mày.
Khuôn mặt của cô gái đã đỏ bừng, anh còn xấu xa dùng mu bàn tay chạm lên gò má của cô.
An Vu kéo tay anh xuống, cô bị mọi người nhìn đã đủ xấu hổ lắm rồi, vội vàng nói với anh: "Cậu mau trở về chỗ ngồi đi, đừng có đứng đây."
Giang Sóc cười ha ha, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với người dì ấy: "Đúng vậy dì à, cháu vẫn đang theo đuổi cô ấy điên cuồng, nếu được dì có thể cho con một cơ hội để những người yêu nhau có thể nên duyên." Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười.
"Còn chưa theo đuổi được sao? Vậy là cậu không được rồi."
Người dì ấy vui vẻ, lập tức cầm túi xách nhường chỗ cho anh: "Được rồi, tôi sẽ làm bà mai cho cậu."
"Cảm ơn dì, chúc dì sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."
Miệng lưỡi của Giang Sóc rất trơn tru, chọc cho mọi người ở phía sau cười ầm lên.
An Vu thực sự muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Chiếc ghế ở bên cạnh chìm xuống, cuối cùng Giang Sóc cũng ngồi bên cạnh cô.
Anh dùng ngón trỏ nâng đầu cô lên.
"Không thể đào hố trên tàu cao tốc được đâu." Anh cong môi, vỗ ngực nói: "Nếu không, cậu vùi vào trong lòng ngực tớ đi?"
Thật sự không muốn nghe anh nói chuyện.
An Vu lấy tai nghe từ trong cặp sách ra, cô nói với Giang Sóc: "Tớ muốn nghe nhạc, cậu đừng làm phiền tớ."
Giang Sóc dựa lưng vào ghế ngồi, nghe cô nói vậy thì nở một nụ cười, rất nghe lời gật đầu: "Được."
Hai người không nói chuyện nữa, tàu cao tốc chạy rất nhanh về phía trước, băng qua vùng đồng bằng rộng lớn.
Một đường đi về phía Nam, thời tiết ngoài cửa sổ cũng bắt đầu thay đổi, khi đi qua hầm thì thời tiết trở nên u ám, toa tàu chạy ổn định và im lặng.
Cô ngồi gần cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ biến chuyển rất nhanh, giống như một chuyến tàu thời gian. Cô cắm tai nghe vào tai, sau khi cô bật một bài hát Tiếng Anh, một giọng ca nữ du dương vang lên. "Bầu trời quang đãng và phiêu du."
"Hồi ức về gió biển nhẹ nhàng lướt qua cơ thể."
...
"Trốn trong vòng tay của anh."
"Để cho em cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu."
...
"Anh biết không, em đã đối xử tốt với anh."
"Không đòi hỏi bất cứ điều gì."
"Chỉ hi vọng anh có thể cảm nhận được cái ôm đó mà thôi."
"Anh cũng biết, tình yêu nhẹ nhàng lay động."
"Từ nay về sau không bao giờ ngừng lại."
Khi tiếng nhạc dần vang lên trong tai, hai câu đầu tiên của đoạn điệp khúc vừa cất lên, cô đã vô thức quay đầu.
Sau đó, bắt gặp đôi mắt đen láy của Giang Sóc.
Giang Sóc đang chăm chú nhìn cô.
Khi ngồi xe, anh thường có thói quen ngủ nhưng nếu đi cùng cô thì anh phải bảo vệ cho cô, nên không thể ngủ được.
An Vu ngồi trên tàu rất yên tĩnh, cô đeo tai nghe, đôi mắt nhìn chằm chằm về khung cảnh ngoài cửa sổ. Anh không biết cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ là cứ nhìn cô như vậy mà thôi.
Nhìn tóc đuôi ngựa của cô, nhìn mái tóc mềm mại màu hạt dẻ của cô, nhìn vành tai nhỏ nhắn tinh tế và trắng nõn của cô.
Ánh mắt anh giống như một cây cọ vẽ vô hình, khắc họa từng chút, từng chút một đường nét trên gương mặt cô.
Anh không hề cảm thấy nhàm chán chút nào, ngược lại càng thích thú.
Chỉ là Giang Sóc không nghĩ tới cô đột nhiên quay đầu lại.
Giang Sóc nhếch môi cười, trêu chọc cô: "Làm sao vậy? Cậu muốn gì, nói tôi nghe thử."
An Vu không đáp, đôi mắt ướt át chỉ nhìn anh.
Không biết vì sao, khi cô nghe câu điệp khúc kia, trong lòng đột nhiên như có dòng suối phun trào, từng dòng nước ấm áp dâng lên.
"Em biết không, anh rất tốt với em."
"Không đòi hỏi bất cứ điều gì."
Đầu ngón tay của An Vu khẽ run rẩy, đột nhiên bắt đầu tê dại.
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc này, bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ không hề có thật.
Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?
Thấy cô không trả lời, lông mày Giang Sóc nhếch lên và nói: "Nếu cứ nhìn tớ như vậy thì phải thu tiền, biết là tớ đẹp trai nhưng cậu cũng không..."
An Vu lấy một bên tai nghe nhét vào trong tai của anh, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương phát ra từng trong đó.
Lời nói của Giang Sóc đột ngột dừng lại.
Bài hát vừa rồi đã được chuyển, bài hát hiện tại là một ca khúc mùa hè vui vẻ.
"Tớ sợ cậu chán thôi." Cô cúi đầu để giấu đi cảm xúc vừa rồi: "Nếu không, nếu không thì cậu nghe nhạc cùng tớ đi!"
Sau khi ngồi bảy tiếng trên tàu cao tốc, cuối cùng cũng tới Nam Kiều.
Theo kế hoạch ban đầu của An Vu, cô sẽ ở lại nhà bà ngoại một đêm rồi sau đó sẽ đi đến Bình An vào sáng sớm hôm sau.
Nhưng có Giang Sóc đi theo, cô không thể bỏ mặc anh rồi về nhà một mình được.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định không trở về nhà bà ngoại nữa mà tìm một khách sạn ở lại qua đêm.
Cô đặt hai phòng gần đó, phòng của Giang Sóc ở ngay bên cạnh.
Buổi tối, Thư Thu Vân gọi điện thoại cho cô.
"Mẹ, con không tới nhà bà ngoại ở."
An Vu nói dối một chút, trong lòng có chút áy náy: "Tàu cao tốc bị hoãn, trời mưa to nên con cũng không phiền cậu tới đón con." "Con ở khách sạn, rất an toàn, mẹ yên tâm."
Sau khi nói điện thoại với Thư Thu Vân xong, cô cúp điện thoại, đúng lúc nghe thấy Giang Sóc đang gõ cửa ở bên ngoài.
Khi mở cửa ra, cô thấy anh mang theo hai túi to tiến vào.
Anh vừa chạy ra ngoài mua bữa tối.
An Vu hoàn toàn không nói dối mẹ mình, Nam Kiều đúng thật có một cơn mưa rất lớn.
Khi Giang Sóc ra ngoài không mang theo ô, mũ áo khoác màu đen trùm kín đầu, nước từ trên vai chảy xuống.
"Cậu không dùng ô sao?"
Tóc ướt sũng rồi.
Giang Sóc bình tĩnh nói: "Đàn ông cầm ô làm gì?"
An Vu có chút im lặng, đây là lý luận quái quỷ gì vậy?
Anh mở hộp thức ăn ra, bên trong là món súp dưa cải và cá.
Anh nói: "Vừa rồi ngồi trên xe lâu quá không ăn được gì, cậu ăn chút dưa chua đi."
Súp dưa chua và cá rất thơm, cô cũng có chút đói bụng rồi.
An Vu ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu có muốn đi tắm rửa không? Chờ lát nữa sẽ cảm lạnh đấy."
Giang Sóc ừ một tiếng rồi nói: "Ăn xong rồi tắm."
Vì vậy hai người ăn cơm tối trong phòng của An Vu.
An Vu mở TV lên xem, ăn cơm không có nói chuyện, hình như cũng khá xấu hổ.
An Vu ăn rất chậm, Giang Sóc cũng chậm.
Ăn xong một bữa ăn này đã đến tám giờ.
Giang Sóc cúi đầu dọn dẹp bàn.
An Vu nói: "Cậu đi tắm rửa đi, kẻo bị cảm lạnh, cái này để tôi dọn dẹp cho."
Giang Sóc ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Giang Sóc vội vàng tránh đi.
An Vu cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ lạ.
Giang Sóc không nhìn cô, lỗ tai đã ửng đỏ.
"Vậy tớ trở về phòng đây." Anh nói.
Đi được vài bước, anh bỗng nhiên quay trở lại nói: "Cậu cũng tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, nhớ khóa kỹ cửa, tớ không đến nữa."
"Được."
"Đừng mở cửa cho người khác." Anh lo lắng nói thêm.
An Vu gật đầu: "Biết rồi."
Cô rất muốn cười.
Cậu ấy đang bị gì vậy, thật là kỳ lạ.
Giang Sóc nhấp môi, cuối cùng lại cau mày, không được tự nhiên bổ sung thêm một câu.
"Tốt nhất, đừng mở cửa cho tớ."
Cũng là lần đầu tiên đi tàu cao tốc.
Sau khi ra khỏi cổng trường, cô bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến ga tàu cao tốc Đại An.
Ga tàu cao tốc Đại An thực sự rất lớn, từ dưới lên có bốn tầng. Sau khi đi lấy vé, cô đi theo bảng chỉ dẫn ở đại sảnh, lên thang máy và đi qua hành lang để kiểm tra an ninh, bởi vì không quen nên cô đi rất chậm. Thời gian tàu khởi hành là 11 giờ, cô tìm thấy một chỗ ngồi bên cạnh cổng soát vé.
Lần đầu tiên cô đi tàu cao tốc nên có chút căng thẳng, cô cẩn thận nắm chặt tấm vé và chứng minh thư trong tay, tập trung nhìn vào màn hình hiển thị trên cửa soát vé
Thời gian đang trôi qua từng chút một.
Cuối cùng cũng bắt đầu soát vé, bởi vì không có kinh nghiệm, An Vu cố tình xếp hàng ở phía sau.
Soát vé xong, An Vu thuận lợi bước vào cửa soát vé.
Bước tiếp theo chính là tìm ga tàu, cô cúi đầu kiểm tra số tàu ghi trên vé xe.
Những người ở phía sau lần lượt đi qua cô, cô cảm thấy có người đang tiến lại gần mình, vì vậy theo bản năng nhường đường.
Nhưng cô vừa mới di chuyển vị trí, một bàn tay nóng bỏng duỗi qua, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Mùi hương quen thuộc truyền vào mũi.
An Vu sửng sốt.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Giang Sóc khế khom người, nhìn cô từ trên cao xuống.
Lồng ngực của anh nhấp nhô và thở hổn hển, vì chạy như điên ở trên đường nên cả người đầy mồ hôi, tóc bị gió thổi hất ra đằng sau.
Khi biết cô muốn trở về Bình An một mình, Giang Sóc đã không nghĩ được gì, trực tiếp lao thẳng ra khỏi lớp.
Anh đã có thể đuổi kịp cô nhưng lại không mang theo chứng minh thư ở trên người.
Cũng may anh ở gần trường học, vì vậy anh vội vã chạy về nhà với tốc độ lên đến trăm mét để lấy chứng minh thư, sau đó bắt taxi đến ga tàu cao tốc.
Tàu cao tốc chạy từ Đại An về Nam Kiều không nhiều, Chu Noãn Xu nói cô đi tàu cao tốc mười một giờ, may mắn vẫn còn có vé.
Anh chạy như điên đuổi theo cô, cuối cùng cũng đuổi kịp người ta ở cổng soát vé.
"Sao cậu lại ở đây?" An Vu chưa kịp phản ứng lại.
Anh thở hổn hển, môi lại nở nụ cười, không trả lời mà ngược lại hỏi: "Sao cậu đi Bình An mà không nói cho tớ biết?"
"..."
Đoàn tàu đã đến, Giang Sóc rút vé của cô để xem số toa.
Là toa số 6.
Tốt lắm, toa của anh và của cô là một.
"Cùng một toa."
Giang Sóc không trả lại vé cho cô mà kéo cô đi về phía trước.
Sảnh đợi tàu rất dài, hành khách kéo theo túi lớn túi nhỏ tìm chỗ để đợi, An Vu bị anh dắt theo phía sau.
Cô nhỏ giọng hỏi anh: "Giang Sóc, cậu làm gì vậy?"
"Đi cùng cậu."
"Cậu không cần đi cùng tớ, mau trở về học đi."
"Trốn học rồi."
"Cậu trốn học sao?"
"Đúng vậy."
"Không được trốn học, cậu mau trở về đi, Giang Sóc."
"Lát nữa tớ sẽ xin phép Lão Bùi."
Cô hỏi cái gì anh sẽ đáp cái nấy, bước chân cũng không có dừng lại.
An Vu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của thiếu niên, bởi vì lần này ra ngoài mà cô đã chuẩn bị rất lâu, làm sao để tìm được toa xa ở trong sân ga. Nhưng bây giờ đầu óc cô giống như mất trí, cô mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết.
Chỉ biết bị anh lôi kéo, đi theo phía sau anh.
Cô không nói thêm gì nữa.
Ở nơi mà anh không nhìn thấy, lặng lẽ...mỉm cười.
Mặc dù chung một toa tàu nhưng rốt cuộc cũng không có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, chỗ ngồi của hai người cũng không có gần nhau.
Giang Sóc muốn đổi chỗ ngồi với một người dì bên cạnh cô nhưng người dì kia không phải đi đến Đại An, dì ấy chỉ đi hai trạm là xuống xe, ngại phiền phức nên không muốn đổi với Giang Sóc.
Giang Sóc cũng không ngồi ở chỗ của anh mà đứng ở bên cạnh An Vu.
Người dù kia đang gọi điện thoại với người khác, khi gọi điện thoại xong thì thấy anh vẫn đứng ở đó, bà lẩm bẩm nói: "Haizz, sao tình yêu của người trẻ tuổi lại thích bám dính lấy nhau thế nhỉ? Tách nhau ra một tí cũng không được!"
Người dì kia nói giọng ở địa phương khác nhưng giọng này cũng không khó phân biệt mà rất dễ nghe.
Giọng nói của dì ấy rất lớn, hành khách ngồi ở những hàng ghế đầu lần lượt quay đầu nhìn lại, họ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi, bên cạnh còn có một chàng trai rất đẹp trai đang đứng.
Người của chàng trai này giống như không có xương vậy, đôi tay dài khoác lên trên lưng ghế mà cô gái đang ngồi, nửa người dựa vào đó.
Anh nghe thấy vậy cũng không cảm thấy xấu hổ, còn rất đắc ý nhướng mày.
Khuôn mặt của cô gái đã đỏ bừng, anh còn xấu xa dùng mu bàn tay chạm lên gò má của cô.
An Vu kéo tay anh xuống, cô bị mọi người nhìn đã đủ xấu hổ lắm rồi, vội vàng nói với anh: "Cậu mau trở về chỗ ngồi đi, đừng có đứng đây."
Giang Sóc cười ha ha, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói với người dì ấy: "Đúng vậy dì à, cháu vẫn đang theo đuổi cô ấy điên cuồng, nếu được dì có thể cho con một cơ hội để những người yêu nhau có thể nên duyên." Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười.
"Còn chưa theo đuổi được sao? Vậy là cậu không được rồi."
Người dì ấy vui vẻ, lập tức cầm túi xách nhường chỗ cho anh: "Được rồi, tôi sẽ làm bà mai cho cậu."
"Cảm ơn dì, chúc dì sức khỏe dồi dào, sống lâu trăm tuổi."
Miệng lưỡi của Giang Sóc rất trơn tru, chọc cho mọi người ở phía sau cười ầm lên.
An Vu thực sự muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Chiếc ghế ở bên cạnh chìm xuống, cuối cùng Giang Sóc cũng ngồi bên cạnh cô.
Anh dùng ngón trỏ nâng đầu cô lên.
"Không thể đào hố trên tàu cao tốc được đâu." Anh cong môi, vỗ ngực nói: "Nếu không, cậu vùi vào trong lòng ngực tớ đi?"
Thật sự không muốn nghe anh nói chuyện.
An Vu lấy tai nghe từ trong cặp sách ra, cô nói với Giang Sóc: "Tớ muốn nghe nhạc, cậu đừng làm phiền tớ."
Giang Sóc dựa lưng vào ghế ngồi, nghe cô nói vậy thì nở một nụ cười, rất nghe lời gật đầu: "Được."
Hai người không nói chuyện nữa, tàu cao tốc chạy rất nhanh về phía trước, băng qua vùng đồng bằng rộng lớn.
Một đường đi về phía Nam, thời tiết ngoài cửa sổ cũng bắt đầu thay đổi, khi đi qua hầm thì thời tiết trở nên u ám, toa tàu chạy ổn định và im lặng.
Cô ngồi gần cửa sổ, cảnh vật ngoài cửa sổ biến chuyển rất nhanh, giống như một chuyến tàu thời gian. Cô cắm tai nghe vào tai, sau khi cô bật một bài hát Tiếng Anh, một giọng ca nữ du dương vang lên. "Bầu trời quang đãng và phiêu du."
"Hồi ức về gió biển nhẹ nhàng lướt qua cơ thể."
...
"Trốn trong vòng tay của anh."
"Để cho em cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu."
...
"Anh biết không, em đã đối xử tốt với anh."
"Không đòi hỏi bất cứ điều gì."
"Chỉ hi vọng anh có thể cảm nhận được cái ôm đó mà thôi."
"Anh cũng biết, tình yêu nhẹ nhàng lay động."
"Từ nay về sau không bao giờ ngừng lại."
Khi tiếng nhạc dần vang lên trong tai, hai câu đầu tiên của đoạn điệp khúc vừa cất lên, cô đã vô thức quay đầu.
Sau đó, bắt gặp đôi mắt đen láy của Giang Sóc.
Giang Sóc đang chăm chú nhìn cô.
Khi ngồi xe, anh thường có thói quen ngủ nhưng nếu đi cùng cô thì anh phải bảo vệ cho cô, nên không thể ngủ được.
An Vu ngồi trên tàu rất yên tĩnh, cô đeo tai nghe, đôi mắt nhìn chằm chằm về khung cảnh ngoài cửa sổ. Anh không biết cô đang suy nghĩ cái gì, chỉ là cứ nhìn cô như vậy mà thôi.
Nhìn tóc đuôi ngựa của cô, nhìn mái tóc mềm mại màu hạt dẻ của cô, nhìn vành tai nhỏ nhắn tinh tế và trắng nõn của cô.
Ánh mắt anh giống như một cây cọ vẽ vô hình, khắc họa từng chút, từng chút một đường nét trên gương mặt cô.
Anh không hề cảm thấy nhàm chán chút nào, ngược lại càng thích thú.
Chỉ là Giang Sóc không nghĩ tới cô đột nhiên quay đầu lại.
Giang Sóc nhếch môi cười, trêu chọc cô: "Làm sao vậy? Cậu muốn gì, nói tôi nghe thử."
An Vu không đáp, đôi mắt ướt át chỉ nhìn anh.
Không biết vì sao, khi cô nghe câu điệp khúc kia, trong lòng đột nhiên như có dòng suối phun trào, từng dòng nước ấm áp dâng lên.
"Em biết không, anh rất tốt với em."
"Không đòi hỏi bất cứ điều gì."
Đầu ngón tay của An Vu khẽ run rẩy, đột nhiên bắt đầu tê dại.
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc này, bỗng nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ không hề có thật.
Tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy?
Thấy cô không trả lời, lông mày Giang Sóc nhếch lên và nói: "Nếu cứ nhìn tớ như vậy thì phải thu tiền, biết là tớ đẹp trai nhưng cậu cũng không..."
An Vu lấy một bên tai nghe nhét vào trong tai của anh, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương phát ra từng trong đó.
Lời nói của Giang Sóc đột ngột dừng lại.
Bài hát vừa rồi đã được chuyển, bài hát hiện tại là một ca khúc mùa hè vui vẻ.
"Tớ sợ cậu chán thôi." Cô cúi đầu để giấu đi cảm xúc vừa rồi: "Nếu không, nếu không thì cậu nghe nhạc cùng tớ đi!"
Sau khi ngồi bảy tiếng trên tàu cao tốc, cuối cùng cũng tới Nam Kiều.
Theo kế hoạch ban đầu của An Vu, cô sẽ ở lại nhà bà ngoại một đêm rồi sau đó sẽ đi đến Bình An vào sáng sớm hôm sau.
Nhưng có Giang Sóc đi theo, cô không thể bỏ mặc anh rồi về nhà một mình được.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô quyết định không trở về nhà bà ngoại nữa mà tìm một khách sạn ở lại qua đêm.
Cô đặt hai phòng gần đó, phòng của Giang Sóc ở ngay bên cạnh.
Buổi tối, Thư Thu Vân gọi điện thoại cho cô.
"Mẹ, con không tới nhà bà ngoại ở."
An Vu nói dối một chút, trong lòng có chút áy náy: "Tàu cao tốc bị hoãn, trời mưa to nên con cũng không phiền cậu tới đón con." "Con ở khách sạn, rất an toàn, mẹ yên tâm."
Sau khi nói điện thoại với Thư Thu Vân xong, cô cúp điện thoại, đúng lúc nghe thấy Giang Sóc đang gõ cửa ở bên ngoài.
Khi mở cửa ra, cô thấy anh mang theo hai túi to tiến vào.
Anh vừa chạy ra ngoài mua bữa tối.
An Vu hoàn toàn không nói dối mẹ mình, Nam Kiều đúng thật có một cơn mưa rất lớn.
Khi Giang Sóc ra ngoài không mang theo ô, mũ áo khoác màu đen trùm kín đầu, nước từ trên vai chảy xuống.
"Cậu không dùng ô sao?"
Tóc ướt sũng rồi.
Giang Sóc bình tĩnh nói: "Đàn ông cầm ô làm gì?"
An Vu có chút im lặng, đây là lý luận quái quỷ gì vậy?
Anh mở hộp thức ăn ra, bên trong là món súp dưa cải và cá.
Anh nói: "Vừa rồi ngồi trên xe lâu quá không ăn được gì, cậu ăn chút dưa chua đi."
Súp dưa chua và cá rất thơm, cô cũng có chút đói bụng rồi.
An Vu ngẩng đầu nhìn anh: "Cậu có muốn đi tắm rửa không? Chờ lát nữa sẽ cảm lạnh đấy."
Giang Sóc ừ một tiếng rồi nói: "Ăn xong rồi tắm."
Vì vậy hai người ăn cơm tối trong phòng của An Vu.
An Vu mở TV lên xem, ăn cơm không có nói chuyện, hình như cũng khá xấu hổ.
An Vu ăn rất chậm, Giang Sóc cũng chậm.
Ăn xong một bữa ăn này đã đến tám giờ.
Giang Sóc cúi đầu dọn dẹp bàn.
An Vu nói: "Cậu đi tắm rửa đi, kẻo bị cảm lạnh, cái này để tôi dọn dẹp cho."
Giang Sóc ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Giang Sóc vội vàng tránh đi.
An Vu cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ lạ.
Giang Sóc không nhìn cô, lỗ tai đã ửng đỏ.
"Vậy tớ trở về phòng đây." Anh nói.
Đi được vài bước, anh bỗng nhiên quay trở lại nói: "Cậu cũng tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, nhớ khóa kỹ cửa, tớ không đến nữa."
"Được."
"Đừng mở cửa cho người khác." Anh lo lắng nói thêm.
An Vu gật đầu: "Biết rồi."
Cô rất muốn cười.
Cậu ấy đang bị gì vậy, thật là kỳ lạ.
Giang Sóc nhấp môi, cuối cùng lại cau mày, không được tự nhiên bổ sung thêm một câu.
"Tốt nhất, đừng mở cửa cho tớ."