An Vu bị đánh thức bởi một tiếng sấm sét.
Vào ngày tiết Thanh Minh hôm nay, Nam Kiều có một cơn mưa thật lớn.
Những chiếc lá cây trên vỉa hè rơi xuống đất, nước mưa bị tắc nghẽn ở bên trong thành một vũng nhỏ.
Từ Nam Kiều đến Bình An không có tàu cao tốc mà chỉ có xe buýt đường dài, sau khi xe buýt đi đến thị trấn, chỉ có một chiếc ô tô tư nhân đậu bên cạnh. Sợ xảy ra tình huống khẩn cấp nên bọn họ đã sớm đi đến nhà ga.
Lễ tiết Thanh Minh nên có rất nhiều người trở về nhà, trên xe buýt đầy người, cơ thể nhỏ bé của An Vu bị mọi người chen chúc, dễ dàng ép đến một bên.
Một lát sau, Giang Sóc đã chạy đến, trong tay anh là bánh ngọt và sữa, anh kéo người từ trong góc ra và bảo vệ trong lòng ngực.
Giang Sóc nhét bánh ngọt và sữa vào trong ngực cô: "Ăn đi."
Cơ thể của chàng trai mạnh mẽ, không ai có thể chen lấn lại cơ thể anh.
An Vu an tâm ăn bánh ngọt, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì dậy sớm mà vẻ mặt có chút buồn ngủ.
Mái tóc trước trán rũ xuống, sắc mặt của anh tái nhợt hơn trước, anh còn lười biếng ngáp một cái.
An Vu cong môi cười, cô cắm ống hút vào hộp sữa, lặng lẽ nhét vào trong miệng anh.
Giang Sóc sửng sốt, anh nhướng mày lên rồi ừ một tiếng.
"Uống sữa." Cô nói.
Chàng trai khẽ mỉm cười, đôi môi ngậm lấy ống hút, hầu kết khẽ dao động.
Anh uống sữa rất chậm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Làm cả gương mặt của An Vu đều trở nên đỏ bừng.
Cô vội vàng né tránh tầm mắt của anh, cảm thấy bị nhìn trúng tim đen.
Trong lòng cô thầm nghĩ, hình như hôm nay Giang Sóc...đẹp trai hơn một chút.
Xe buýt đường dài không hề thoải mái như ngồi tàu cao tốc, đường đi đến trấn Bình An vừa hẹp vừa quanh co, chiếc xe lắc qua lắc lại. Vì Tiết Thanh Minh có mưa lớn cho nên các con đường bị tắc nghẽn. Thời gian đã bị trì hoãn cho đến giữa trưa.
Trấn Bình An đang có mưa.
Sương mù giăng đầy ở thị trấn nhỏ này, ánh sáng ảm đạm như thể trời đã chập tối.
Con đường xi măng được đổ không biết từ mấy năm trước nay đã nứt nẻ và lõm xuống, vì cơn mưa lớn nên có những vũng nước ở khắp nơi.
Chiếc xe buýt nhỏ dừng lại ở bên một con đường rộng còn gọi là nhà ga, những người khách trên xe lần lượt xuống xe. Nhà ga không có mái che mưa, mọi người chạy thẳng trong màn sương mù và mưa để lấy hành lý ở cốp xe. An Vu không mang theo vali, cô chỉ mang theo một cái túi nhỏ.
Cô không có hoảng sợ, chờ cho tất cả mọi người chen chúc xuống xe buýt xong cô mới xuống theo.
Bên ngoài trời mưa rất to, sau khi xuống xe cô lập tức xoay ô lại để che đầu Giang Sóc, thay anh che mưa.
"Cậu cúi xuống một chút."
An Vu đã cố gắng nhấc ô lên hết mức có thể, Giang Sóc quá cao, anh đứng ở bậc thang nên cô không thể với tới.
"Cô nhóc lùn."
Giang Sóc cong môi cười, anh đi theo cô xuống xe, thuận tay cầm lấy chiếc ô của cô.
Chiếc ô mà An Vu mưa rất nhỏ, nó chỉ vừa đủ che cho hai người, khi cô vừa xích ra một chút thì nước mưa rơi xuống vai và cánh tay cô, vô cùng lạnh lẽo.
Giang Sóc nâng cánh tay lên ôm vai cô kéo vào trong.
"Cậu cứ xích ra bên phải như thế thì trực tiếp đi dưới mưa đi."
Cánh tay của Giang Sóc đặt trên vai cô, nước mưa từ chiếc ô rơi xuống, vai anh ướt một nửa, cánh tay khoác trên vai cô cũng ướt.
Hai người dựa rất gần nhau.
Vóc dáng của anh quá cao, đầu của An Vu còn không có chạm tới vai của anh, cơ thể to lớn của anh như một bức tường vững chãi và ấm áp. Sau lưng cô là một lồng ngực rắn chắc và nóng như lửa, cô giống như đang trốn trong một căn nhà nhỏ không có mưa gió.
Thật ra từ lúc cô tưởng tượng muốn một mình trở lại Bình An, cô đã rất hoảng hốt. Cô chưa từng đi xa nhà và không hề quen thuộc với giao thông công cộng, thậm chí ngay cả bước kiểm tra vé tàu cao tốc cô còn không biết.
Mà sự lo lắng và căng thẳng suốt một quãng đường đó đã biến mất sau khi cô gặp Giang Sóc.
Giang Sóc luôn chăm sóc cô, khi đi theo anh, dường như cô không cần phải suy nghĩ gì cả.
Chỉ cần đi theo anh, cứ theo anh là được rồi.
Cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc ô tô tư nhân đang đậu ở nhà ga.
Trong thị trấn không có xe taxi cho nên rất bất tiện khi di chuyển, những người có ô tô riêng sẽ đến nhà ga để kiếm thêm tiền trong thời gian rảnh rỗi.
Bởi vì những người ở đây thường xuyên mặc cả nên họ rất thông minh sắc sảo, đầu tiên họ tăng giá và chờ mọi người giảm từ từ. Nhưng mà Giang Sóc chỉ hỏi một câu có đi hay không, sau khi nghe được câu trả lời có, anh đã trực tiếp kéo An Vu lên xe ngồi.
Chú tài xế liếc mắt nhìn Giang Sóc một cái đã có thể biết được đây là một người giàu có ở nơi khác đến.
Chiếc xe chạy thẳng một mạch đến chân đồi nghĩa trang duy nhất ở Bình An.
Sau khi xuống xe, chú tài xế rất khôn ngoan, bảo rằng sẽ chờ hai người trở lại.
An Vu mua hai bó hoa dưới chân núi, hai người leo lên những bậc thang dài, mưa dần dần nhỏ lại, gió ở trên núi thổi mạnh đến nỗi áo quần của hai người lay động. Một lúc lâu sau, cuối cùng hai người cũng đi tới trước bia mộ của An Tài Triết.
Giang Sóc không đến gần, anh ôm bó hoa rồi đứng chờ đợi ở xa.
Trước bia mộ đã đốt tiền giấy, tro tàn đã bị mưa cuốn trôi hết một nửa,
Nhà họ An đã đến cúng bái từ trước rồi.
Trên bia mộ dán một bức ảnh của An Tài Triết, là một tấm ảnh cỡ nhỏ. Trong bức ảnh, ông đeo một cặp kính, mặc áo sơ mi trắng, nở một nụ cười rất hiền từ.
An Vu ngồi đặt bó hoa đã mua trước mộ ông.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay cái chạm vào bức ảnh của bố mình: "Bố ơi, con đến thăm bố đây."
"Bố còn nhận ra con là ai không? Con là An Vu, là Vu Vu của bố đây. Bố nhìn xem, có phải Vu Vu của bố đã trưởng thành rồi hay không?"
An Vu nở một nụ cười, ngồi xổm trên mặt đất và cuộc tròn lại.
"Hôm nay mẹ không tới được, bố đừng trách mẹ nhé." An Vu nói: "Mẹ có việc bận nên không thể tới được, chờ bà ấy rảnh rỗi sẽ đến thăm bố thôi."
@78%
"Bố ơi, hiện tại con đang học ở Đại An, là Trường Trung học số 8 Đại An, đây là một trường học rất tốt. Ở trường con cũng gặp được một giáo viên chủ nhiệm có trách nhiệm như bố, ông ấy tên là Bùi Hưng Nhân, con còn có một nhóm bạn rất tốt nữa, mọi người đều quan tâm con."
Giọng nói của An Vu bắt đầu nghẹn ngào, từng giọt nước mắt dần đọng lại trên khóe mắt cô. Cô cố nén nước mắt và ngước lên, khi cúi đầu, những giọt nước mắt ấy lại rơi xuống.
"Con sống tốt lắm bố, không hề bị bệnh và rất khỏe mạnh, con đã nghe lời bố và học tập chăm chỉ." An Vu nói: "Những lời mà bố nói con sẽ luôn ghi nhớ, sẽ dũng cảm.
Người bố trong bức ảnh thật hiền lành.
Giữa cô và bố mình không hề có một bí mật nhỏ nào, cô từ từ kể lại những gì đã xảy ra trong mấy năm nay, cả những niềm vui và cả nỗi buồn.
Vui cũng được mà buồn cũng tốt, thuận lợi hay trắc trở cũng vậy, cô đều sẽ dũng cảm và kiên trì với lựa chọn của mình, cô đã vững vàng đi đến ngày hôm nay.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trên bầu trời dần dần rơi xuống một hai giọt mưa, hình như bắt đầu mưa một lần nữa.
An Vu lấy tay lau nước mắt, cô nghiêng đầu.
Ở cuối con đường, Giang Sóc đang ôm bó hoa tươi, lặng lẽ đứng đó chờ đợi.
"Bố ơi, con còn gặp được một người đối xử rất tốt với con, như bố vậy."
An Vu nở một nụ cười: "Con muốn dẫn cậu ấy tới gặp bố."
Bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa, Giang Sóc đã lấy ô che cho cô.
Anh khom lưng, đặt bó hoa tươi tới trước bia mộ, nhìn ảnh của An Tài Triết, lễ phép chào hỏi.
"Gặp bố xong, chúng ta có thể trở về." An Vu nói với Giang Sóc.
"Được." Giang Sóc đưa tay đỡ cô dậy.
Lúc An Vu đứng lên, cả người hơi lảo đảo, cô được Giang Sóc giữ chặt lại.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân cô đã trở nên tê liệt.
An Vu nhìn Giang Sóc, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói: "Bố, bố nhìn thấy cậu ấy rồi."
Cô cắn môi rồi nói: "Con phải đi, lần sau con sẽ đến thăm bố."
Giang Sóc nói với An Tài Triết: "Chú, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Sau khi tạm biệt An Tài Triết, hai người cùng nhau đi xuống núi.
Lúc nãy, cô ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu để nói chuyện với bố mình, bây giờ đứng dậy nên bắp chân có chút run rẩy.
Giang Sóc nhận ra sự khác thường của cô, anh dừng bước hỏi: "Chân bị sao vậy?"
An Vu nhẹ giọng đáp: "Ngồi xổm hơi lâu nên hơi tê."
"Cầm lấy." Giang Sóc đưa ô qua, nhìn cô rồi nói: "Cậu đứng vững, để tớ cõng cậu."
An Vu còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Sóc đã vặn bàn tay của cô ra, nhét chiếc cô vào bên trong. Anh ngồi xuống trước mặt cô, vô vỗ bả vai của mình rồi nói: "Đi lên."
"Không cần, tớ đứng trong chốc lát là có thể đi được rồi." An Vu từ chối anh.
Giang Sóc hối thúc: "Ngoan, đi lên."
An Vu vẫn lắc đầu.
"Tớ mới vừa hứa với chú là sẽ chăm sóc cậu thật tốt, mới đi xa một chút mà cậu đã khiến tớ phải thất hứa với chú rồi?"
Giang Sóc nói tiếp: "Buổi tối, chú sẽ đi vào giấc mơ rồi mắng tớ mất."
"Nói bậy." An Vu bị anh chọc cười: "Bố tớ sẽ không mắng chửi người khác đâu."
"Được, được rồi, cậu nói không có thì là không có, nếu chú ấy đến thì cậu nhớ bảo vệ tớ đấy."
Giang Sóc vẫn ngồi xổm như cũ, anh quay đầy, gương mặt ra vẻ dữ tợn thúc giục cô: "Nhanh lên đi, tớ ngồi xổm lâu quá chân cũng tê rần, hai chúng ta đều ở lại đây, buổi tối thật đáng sợ, sợ là chú cũng không bảo vệ được chúng ta."
An Vu phì cười ra tiếng.
"Vậy...vậy thì cõng một lúc."
"Ùm."
Cô do dự nằm trên lưng anh, bàn tay nhỏ bé, mềm mại đặt trên vai anh và cầm chiếc ô.
Giang Sóc giữ chặt bắp đùi cô rồi đứng dậy.
Tán ô nhỏ ở vắt ở trên vai, che đi cơn mưa gió nghiêng ngả.
Vào tháng tư, cây cối ở trên núi đã mọc ra lá mới, làn gió trên núi thổi qua những chiếc lá va vào nhau, xào xạc rung động.
Những bậc thang từ sườn núi đến chân núi vừa dài vừa dốc, bờ vai của chàng trai rất rắn chắc và vững chãi, anh cõng cô trên lưng, bước từng bước vững chắc. Những hạt mưa rơi xuống chân phần da thịt trên chân anh, có chút lạnh, nhiệt độ trên cơ thể anh lại vô cùng nóng bỏng.
An Vu vòng tay qua cổ anh, nghiêng mặt gối lên bờ vai anh.
Nhiệt độ ấm áp và nóng bỏng từ cơ thể anh truyền đến, mùi hương mát mẻ của anh tràn ngập khoang mũi.
Trái tim cô đập từng hồi rộn rã.
Giang Sóc không biết, vừa rồi, cô đã nói vài lời thì thầm với bố mình.
Cô đã nói với ông rằng, cô đã có người mà mình thích.
"Anh ấy có hơi xấu tính, cũng hơi độc miệng, đôi khi còn sẽ hung dữ nhưng bố ơi, anh ấy đối xử rất tốt với con."
An Tài Triết không phản đối việc cô yêu sớm nhưng thật lâu về trước, ông ấy từng vuốt đầu cô và nói: "Nếu Vu Vu có người mình thích, hãy nói cho bố biết đầu tiên nhé."
Giang Sóc đã cho cô cảm giác chiều chuộng và an toàn mà trước nay cô chưa từng có.
Trước đây, An Vu chưa từng gặp được một người như vậy.
Cô cũng biết sau này mình sẽ không bao giờ gặp được một người như vậy nữa.
Cô chưa từng yêu, cho nên không biết cái gì gọi là thích.
Chính là, nếu thích và yêu có thể ràng buộc một người, khiến người ấy chỉ thuộc về một mình bản thân mình.
Thì An Vu rất chắc chắn, cô muốn Giang Sóc.
Cô thích anh đi theo cô.
Thích hình dáng của anh, thích giọng nói gây rối của anh, thích những lời nói đùa mà anh cố tình nói.
Thích dựa vào anh giống như lúc này đây.
Cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của anh, hít mùi hương cơ thể anh.
Trong nháy mắt, đầu óc chuyển động rất chậm, cô không suy nghĩ được cái gì nữa.
Cô đã quên mất mình đang ở đâu, quên mất sẽ đi nơi nào.
Trời nắng cũng được, ngày mưa cũng thế.
Cô chỉ muốn được ở bên anh, được gần anh.
Nếu những thứ chỉ thuộc về cô này bị người khác cướp đoạt, cô sẽ cảm thấy thật khó chịu.
Cô không muốn.
Cho nên, cô hiểu được, đây là thích.
Cô thích Giang Sóc.
Từ rất lâu, rất lâu về trước.
Hai người không ở lại Bình An quá lâu.
Trên đường trở về thì mưa đã tạnh, hai người vội vã trở lại Nam Kiều vào buổi tối và mua vé tàu cao tốc để về nhà.
Một chuyến đi dài rất mệt mỏi, An Vu ngủ thiếp đi tại chỗ, khi cô tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Giang Sóc đưa An Vu đến tiểu khu Cổ Lộng.
Hai người trở về quá muộn, bây giờ đã là 12 giờ đêm, các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn tiếng mạt chược vọng lại từ phố Cờ vua.
Bóng của hai người được ánh đèn kéo dài, hai người cùng song xong đi về phía trước.
Điện thoại di động của An Vu vang lên.
Thư Thu Vân gọi điện cho cô.
"Mẹ." Điện thoại di động dán vào tai, cô dừng lại: "Vâng, con sắp đến nhà rồi."
"Nhanh thôi ạ."
Sau khi cúp điện thoại, An Vu quay người. Hai người đã đi tới ngã ba của con hẻm, bên trái là đường về nhà cô, còn bên phải là hẻm dân cư.
Hai con hẻm được ngăn cách bởi một căn nhà nhỏ, ở giữa có một cây cột điện.
Những con hẻm dân cư này đã có từ lâu đời nên vẫn có nhiều dây điện phức tạp, đèn đường trên cột điện có màu vàng nhạt, ánh sáng ảm đạm chiếu xuống, bóng của hai người in trên mặt đất.
"Mẹ đang đợi tớ, Giang Sóc, tớ phải về nhà."
Giang Sóc cười nói: "Được."
"Cảm ơn cậu đã đi cùng tớ." An Vu nói: "Cậu cũng mau trở về nhà đi."
"Ùm."
An Vu đi về phía trước và vẫy tay với anh. Giang Sóc vẫn đứng tại chỗ, một tay anh đút vào túi quần, ánh sáng phủ lên trên người, nhìn cô đi xa.
Không có ai trên con đường này ngoài hai người.
Đèn đường trong hẻm lại bị hỏng, một cái đèn gần cô nhất lã ngã ba ở sau lưng cô.
An Vu đang đi về phía trước, bỗng nhiên cô dừng lại.
Thân hình nhỏ bé dưới bóng của các tòa nhà cao tầng.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía góc có ánh sáng chiếu rọi kia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Sóc vẫn đang đứng đó nhìn cô như cũ.
Một tay của anh đút vào trong túi quần, ánh sáng phía sau lưng anh hắt lại đây, phác họa lên một bóng dáng mảnh khảnh và cao lớn.
Nhìn không rõ mặt nhưng anh đang nhìn cô.
Đây là một cơ hội như thế nào nhỉ?
Có lẽ là bởi vì hôm nay không có trăng, có lẽ là bởi vì buổi tối tâm tình sẽ hỗn loạn.
Có lẽ là bởi vì gió trong con hẻm này vừa đủ mạnh, còn cô thì cảm thấy lạnh.
An Vu nhìn vào nơi duy nhất phát ra ánh sáng kia, đôi mắt dần dần ướt.
Cô không muốn đi.
Không muốn xa nhau.
Giang Sóc vẫn chăm chú nhìn vào con đường nhỏ âm u kia, anh vẫn chưa thấy được bóng dáng của cô nơi ngọn đèn đường chiếu rọi.
Anh cau mày, ngón tay trong túi quần siết chặt lại, nhấc chân đi về phía trước.
Đúng lúc này, anh nghe thấy có tiếng bước chân chạy nhanh về phía mình.
Giang Sóc dừng lại.
Một bóng dáng nhỏ bé lao tới từ trong bóng tối.
Anh cau mày, vừa định hỏi.
Nhưng mà, bóng dáng bé nhỏ kia lại lao tới trước mặt anh.
Sau đó...
Ôm lấy eo anh.
Vào ngày tiết Thanh Minh hôm nay, Nam Kiều có một cơn mưa thật lớn.
Những chiếc lá cây trên vỉa hè rơi xuống đất, nước mưa bị tắc nghẽn ở bên trong thành một vũng nhỏ.
Từ Nam Kiều đến Bình An không có tàu cao tốc mà chỉ có xe buýt đường dài, sau khi xe buýt đi đến thị trấn, chỉ có một chiếc ô tô tư nhân đậu bên cạnh. Sợ xảy ra tình huống khẩn cấp nên bọn họ đã sớm đi đến nhà ga.
Lễ tiết Thanh Minh nên có rất nhiều người trở về nhà, trên xe buýt đầy người, cơ thể nhỏ bé của An Vu bị mọi người chen chúc, dễ dàng ép đến một bên.
Một lát sau, Giang Sóc đã chạy đến, trong tay anh là bánh ngọt và sữa, anh kéo người từ trong góc ra và bảo vệ trong lòng ngực.
Giang Sóc nhét bánh ngọt và sữa vào trong ngực cô: "Ăn đi."
Cơ thể của chàng trai mạnh mẽ, không ai có thể chen lấn lại cơ thể anh.
An Vu an tâm ăn bánh ngọt, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì dậy sớm mà vẻ mặt có chút buồn ngủ.
Mái tóc trước trán rũ xuống, sắc mặt của anh tái nhợt hơn trước, anh còn lười biếng ngáp một cái.
An Vu cong môi cười, cô cắm ống hút vào hộp sữa, lặng lẽ nhét vào trong miệng anh.
Giang Sóc sửng sốt, anh nhướng mày lên rồi ừ một tiếng.
"Uống sữa." Cô nói.
Chàng trai khẽ mỉm cười, đôi môi ngậm lấy ống hút, hầu kết khẽ dao động.
Anh uống sữa rất chậm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Làm cả gương mặt của An Vu đều trở nên đỏ bừng.
Cô vội vàng né tránh tầm mắt của anh, cảm thấy bị nhìn trúng tim đen.
Trong lòng cô thầm nghĩ, hình như hôm nay Giang Sóc...đẹp trai hơn một chút.
Xe buýt đường dài không hề thoải mái như ngồi tàu cao tốc, đường đi đến trấn Bình An vừa hẹp vừa quanh co, chiếc xe lắc qua lắc lại. Vì Tiết Thanh Minh có mưa lớn cho nên các con đường bị tắc nghẽn. Thời gian đã bị trì hoãn cho đến giữa trưa.
Trấn Bình An đang có mưa.
Sương mù giăng đầy ở thị trấn nhỏ này, ánh sáng ảm đạm như thể trời đã chập tối.
Con đường xi măng được đổ không biết từ mấy năm trước nay đã nứt nẻ và lõm xuống, vì cơn mưa lớn nên có những vũng nước ở khắp nơi.
Chiếc xe buýt nhỏ dừng lại ở bên một con đường rộng còn gọi là nhà ga, những người khách trên xe lần lượt xuống xe. Nhà ga không có mái che mưa, mọi người chạy thẳng trong màn sương mù và mưa để lấy hành lý ở cốp xe. An Vu không mang theo vali, cô chỉ mang theo một cái túi nhỏ.
Cô không có hoảng sợ, chờ cho tất cả mọi người chen chúc xuống xe buýt xong cô mới xuống theo.
Bên ngoài trời mưa rất to, sau khi xuống xe cô lập tức xoay ô lại để che đầu Giang Sóc, thay anh che mưa.
"Cậu cúi xuống một chút."
An Vu đã cố gắng nhấc ô lên hết mức có thể, Giang Sóc quá cao, anh đứng ở bậc thang nên cô không thể với tới.
"Cô nhóc lùn."
Giang Sóc cong môi cười, anh đi theo cô xuống xe, thuận tay cầm lấy chiếc ô của cô.
Chiếc ô mà An Vu mưa rất nhỏ, nó chỉ vừa đủ che cho hai người, khi cô vừa xích ra một chút thì nước mưa rơi xuống vai và cánh tay cô, vô cùng lạnh lẽo.
Giang Sóc nâng cánh tay lên ôm vai cô kéo vào trong.
"Cậu cứ xích ra bên phải như thế thì trực tiếp đi dưới mưa đi."
Cánh tay của Giang Sóc đặt trên vai cô, nước mưa từ chiếc ô rơi xuống, vai anh ướt một nửa, cánh tay khoác trên vai cô cũng ướt.
Hai người dựa rất gần nhau.
Vóc dáng của anh quá cao, đầu của An Vu còn không có chạm tới vai của anh, cơ thể to lớn của anh như một bức tường vững chãi và ấm áp. Sau lưng cô là một lồng ngực rắn chắc và nóng như lửa, cô giống như đang trốn trong một căn nhà nhỏ không có mưa gió.
Thật ra từ lúc cô tưởng tượng muốn một mình trở lại Bình An, cô đã rất hoảng hốt. Cô chưa từng đi xa nhà và không hề quen thuộc với giao thông công cộng, thậm chí ngay cả bước kiểm tra vé tàu cao tốc cô còn không biết.
Mà sự lo lắng và căng thẳng suốt một quãng đường đó đã biến mất sau khi cô gặp Giang Sóc.
Giang Sóc luôn chăm sóc cô, khi đi theo anh, dường như cô không cần phải suy nghĩ gì cả.
Chỉ cần đi theo anh, cứ theo anh là được rồi.
Cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc ô tô tư nhân đang đậu ở nhà ga.
Trong thị trấn không có xe taxi cho nên rất bất tiện khi di chuyển, những người có ô tô riêng sẽ đến nhà ga để kiếm thêm tiền trong thời gian rảnh rỗi.
Bởi vì những người ở đây thường xuyên mặc cả nên họ rất thông minh sắc sảo, đầu tiên họ tăng giá và chờ mọi người giảm từ từ. Nhưng mà Giang Sóc chỉ hỏi một câu có đi hay không, sau khi nghe được câu trả lời có, anh đã trực tiếp kéo An Vu lên xe ngồi.
Chú tài xế liếc mắt nhìn Giang Sóc một cái đã có thể biết được đây là một người giàu có ở nơi khác đến.
Chiếc xe chạy thẳng một mạch đến chân đồi nghĩa trang duy nhất ở Bình An.
Sau khi xuống xe, chú tài xế rất khôn ngoan, bảo rằng sẽ chờ hai người trở lại.
An Vu mua hai bó hoa dưới chân núi, hai người leo lên những bậc thang dài, mưa dần dần nhỏ lại, gió ở trên núi thổi mạnh đến nỗi áo quần của hai người lay động. Một lúc lâu sau, cuối cùng hai người cũng đi tới trước bia mộ của An Tài Triết.
Giang Sóc không đến gần, anh ôm bó hoa rồi đứng chờ đợi ở xa.
Trước bia mộ đã đốt tiền giấy, tro tàn đã bị mưa cuốn trôi hết một nửa,
Nhà họ An đã đến cúng bái từ trước rồi.
Trên bia mộ dán một bức ảnh của An Tài Triết, là một tấm ảnh cỡ nhỏ. Trong bức ảnh, ông đeo một cặp kính, mặc áo sơ mi trắng, nở một nụ cười rất hiền từ.
An Vu ngồi đặt bó hoa đã mua trước mộ ông.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay cái chạm vào bức ảnh của bố mình: "Bố ơi, con đến thăm bố đây."
"Bố còn nhận ra con là ai không? Con là An Vu, là Vu Vu của bố đây. Bố nhìn xem, có phải Vu Vu của bố đã trưởng thành rồi hay không?"
An Vu nở một nụ cười, ngồi xổm trên mặt đất và cuộc tròn lại.
"Hôm nay mẹ không tới được, bố đừng trách mẹ nhé." An Vu nói: "Mẹ có việc bận nên không thể tới được, chờ bà ấy rảnh rỗi sẽ đến thăm bố thôi."
@78%
"Bố ơi, hiện tại con đang học ở Đại An, là Trường Trung học số 8 Đại An, đây là một trường học rất tốt. Ở trường con cũng gặp được một giáo viên chủ nhiệm có trách nhiệm như bố, ông ấy tên là Bùi Hưng Nhân, con còn có một nhóm bạn rất tốt nữa, mọi người đều quan tâm con."
Giọng nói của An Vu bắt đầu nghẹn ngào, từng giọt nước mắt dần đọng lại trên khóe mắt cô. Cô cố nén nước mắt và ngước lên, khi cúi đầu, những giọt nước mắt ấy lại rơi xuống.
"Con sống tốt lắm bố, không hề bị bệnh và rất khỏe mạnh, con đã nghe lời bố và học tập chăm chỉ." An Vu nói: "Những lời mà bố nói con sẽ luôn ghi nhớ, sẽ dũng cảm.
Người bố trong bức ảnh thật hiền lành.
Giữa cô và bố mình không hề có một bí mật nhỏ nào, cô từ từ kể lại những gì đã xảy ra trong mấy năm nay, cả những niềm vui và cả nỗi buồn.
Vui cũng được mà buồn cũng tốt, thuận lợi hay trắc trở cũng vậy, cô đều sẽ dũng cảm và kiên trì với lựa chọn của mình, cô đã vững vàng đi đến ngày hôm nay.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trên bầu trời dần dần rơi xuống một hai giọt mưa, hình như bắt đầu mưa một lần nữa.
An Vu lấy tay lau nước mắt, cô nghiêng đầu.
Ở cuối con đường, Giang Sóc đang ôm bó hoa tươi, lặng lẽ đứng đó chờ đợi.
"Bố ơi, con còn gặp được một người đối xử rất tốt với con, như bố vậy."
An Vu nở một nụ cười: "Con muốn dẫn cậu ấy tới gặp bố."
Bầu trời bắt đầu đổ cơn mưa, Giang Sóc đã lấy ô che cho cô.
Anh khom lưng, đặt bó hoa tươi tới trước bia mộ, nhìn ảnh của An Tài Triết, lễ phép chào hỏi.
"Gặp bố xong, chúng ta có thể trở về." An Vu nói với Giang Sóc.
"Được." Giang Sóc đưa tay đỡ cô dậy.
Lúc An Vu đứng lên, cả người hơi lảo đảo, cô được Giang Sóc giữ chặt lại.
Bởi vì ngồi xổm quá lâu nên chân cô đã trở nên tê liệt.
An Vu nhìn Giang Sóc, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói: "Bố, bố nhìn thấy cậu ấy rồi."
Cô cắn môi rồi nói: "Con phải đi, lần sau con sẽ đến thăm bố."
Giang Sóc nói với An Tài Triết: "Chú, con sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Sau khi tạm biệt An Tài Triết, hai người cùng nhau đi xuống núi.
Lúc nãy, cô ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu để nói chuyện với bố mình, bây giờ đứng dậy nên bắp chân có chút run rẩy.
Giang Sóc nhận ra sự khác thường của cô, anh dừng bước hỏi: "Chân bị sao vậy?"
An Vu nhẹ giọng đáp: "Ngồi xổm hơi lâu nên hơi tê."
"Cầm lấy." Giang Sóc đưa ô qua, nhìn cô rồi nói: "Cậu đứng vững, để tớ cõng cậu."
An Vu còn chưa kịp phản ứng lại, Giang Sóc đã vặn bàn tay của cô ra, nhét chiếc cô vào bên trong. Anh ngồi xuống trước mặt cô, vô vỗ bả vai của mình rồi nói: "Đi lên."
"Không cần, tớ đứng trong chốc lát là có thể đi được rồi." An Vu từ chối anh.
Giang Sóc hối thúc: "Ngoan, đi lên."
An Vu vẫn lắc đầu.
"Tớ mới vừa hứa với chú là sẽ chăm sóc cậu thật tốt, mới đi xa một chút mà cậu đã khiến tớ phải thất hứa với chú rồi?"
Giang Sóc nói tiếp: "Buổi tối, chú sẽ đi vào giấc mơ rồi mắng tớ mất."
"Nói bậy." An Vu bị anh chọc cười: "Bố tớ sẽ không mắng chửi người khác đâu."
"Được, được rồi, cậu nói không có thì là không có, nếu chú ấy đến thì cậu nhớ bảo vệ tớ đấy."
Giang Sóc vẫn ngồi xổm như cũ, anh quay đầy, gương mặt ra vẻ dữ tợn thúc giục cô: "Nhanh lên đi, tớ ngồi xổm lâu quá chân cũng tê rần, hai chúng ta đều ở lại đây, buổi tối thật đáng sợ, sợ là chú cũng không bảo vệ được chúng ta."
An Vu phì cười ra tiếng.
"Vậy...vậy thì cõng một lúc."
"Ùm."
Cô do dự nằm trên lưng anh, bàn tay nhỏ bé, mềm mại đặt trên vai anh và cầm chiếc ô.
Giang Sóc giữ chặt bắp đùi cô rồi đứng dậy.
Tán ô nhỏ ở vắt ở trên vai, che đi cơn mưa gió nghiêng ngả.
Vào tháng tư, cây cối ở trên núi đã mọc ra lá mới, làn gió trên núi thổi qua những chiếc lá va vào nhau, xào xạc rung động.
Những bậc thang từ sườn núi đến chân núi vừa dài vừa dốc, bờ vai của chàng trai rất rắn chắc và vững chãi, anh cõng cô trên lưng, bước từng bước vững chắc. Những hạt mưa rơi xuống chân phần da thịt trên chân anh, có chút lạnh, nhiệt độ trên cơ thể anh lại vô cùng nóng bỏng.
An Vu vòng tay qua cổ anh, nghiêng mặt gối lên bờ vai anh.
Nhiệt độ ấm áp và nóng bỏng từ cơ thể anh truyền đến, mùi hương mát mẻ của anh tràn ngập khoang mũi.
Trái tim cô đập từng hồi rộn rã.
Giang Sóc không biết, vừa rồi, cô đã nói vài lời thì thầm với bố mình.
Cô đã nói với ông rằng, cô đã có người mà mình thích.
"Anh ấy có hơi xấu tính, cũng hơi độc miệng, đôi khi còn sẽ hung dữ nhưng bố ơi, anh ấy đối xử rất tốt với con."
An Tài Triết không phản đối việc cô yêu sớm nhưng thật lâu về trước, ông ấy từng vuốt đầu cô và nói: "Nếu Vu Vu có người mình thích, hãy nói cho bố biết đầu tiên nhé."
Giang Sóc đã cho cô cảm giác chiều chuộng và an toàn mà trước nay cô chưa từng có.
Trước đây, An Vu chưa từng gặp được một người như vậy.
Cô cũng biết sau này mình sẽ không bao giờ gặp được một người như vậy nữa.
Cô chưa từng yêu, cho nên không biết cái gì gọi là thích.
Chính là, nếu thích và yêu có thể ràng buộc một người, khiến người ấy chỉ thuộc về một mình bản thân mình.
Thì An Vu rất chắc chắn, cô muốn Giang Sóc.
Cô thích anh đi theo cô.
Thích hình dáng của anh, thích giọng nói gây rối của anh, thích những lời nói đùa mà anh cố tình nói.
Thích dựa vào anh giống như lúc này đây.
Cảm nhận được hơi ấm nóng bỏng của anh, hít mùi hương cơ thể anh.
Trong nháy mắt, đầu óc chuyển động rất chậm, cô không suy nghĩ được cái gì nữa.
Cô đã quên mất mình đang ở đâu, quên mất sẽ đi nơi nào.
Trời nắng cũng được, ngày mưa cũng thế.
Cô chỉ muốn được ở bên anh, được gần anh.
Nếu những thứ chỉ thuộc về cô này bị người khác cướp đoạt, cô sẽ cảm thấy thật khó chịu.
Cô không muốn.
Cho nên, cô hiểu được, đây là thích.
Cô thích Giang Sóc.
Từ rất lâu, rất lâu về trước.
Hai người không ở lại Bình An quá lâu.
Trên đường trở về thì mưa đã tạnh, hai người vội vã trở lại Nam Kiều vào buổi tối và mua vé tàu cao tốc để về nhà.
Một chuyến đi dài rất mệt mỏi, An Vu ngủ thiếp đi tại chỗ, khi cô tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối đen.
Giang Sóc đưa An Vu đến tiểu khu Cổ Lộng.
Hai người trở về quá muộn, bây giờ đã là 12 giờ đêm, các cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn tiếng mạt chược vọng lại từ phố Cờ vua.
Bóng của hai người được ánh đèn kéo dài, hai người cùng song xong đi về phía trước.
Điện thoại di động của An Vu vang lên.
Thư Thu Vân gọi điện cho cô.
"Mẹ." Điện thoại di động dán vào tai, cô dừng lại: "Vâng, con sắp đến nhà rồi."
"Nhanh thôi ạ."
Sau khi cúp điện thoại, An Vu quay người. Hai người đã đi tới ngã ba của con hẻm, bên trái là đường về nhà cô, còn bên phải là hẻm dân cư.
Hai con hẻm được ngăn cách bởi một căn nhà nhỏ, ở giữa có một cây cột điện.
Những con hẻm dân cư này đã có từ lâu đời nên vẫn có nhiều dây điện phức tạp, đèn đường trên cột điện có màu vàng nhạt, ánh sáng ảm đạm chiếu xuống, bóng của hai người in trên mặt đất.
"Mẹ đang đợi tớ, Giang Sóc, tớ phải về nhà."
Giang Sóc cười nói: "Được."
"Cảm ơn cậu đã đi cùng tớ." An Vu nói: "Cậu cũng mau trở về nhà đi."
"Ùm."
An Vu đi về phía trước và vẫy tay với anh. Giang Sóc vẫn đứng tại chỗ, một tay anh đút vào túi quần, ánh sáng phủ lên trên người, nhìn cô đi xa.
Không có ai trên con đường này ngoài hai người.
Đèn đường trong hẻm lại bị hỏng, một cái đèn gần cô nhất lã ngã ba ở sau lưng cô.
An Vu đang đi về phía trước, bỗng nhiên cô dừng lại.
Thân hình nhỏ bé dưới bóng của các tòa nhà cao tầng.
Cô quay đầu lại, nhìn về phía góc có ánh sáng chiếu rọi kia.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Giang Sóc vẫn đang đứng đó nhìn cô như cũ.
Một tay của anh đút vào trong túi quần, ánh sáng phía sau lưng anh hắt lại đây, phác họa lên một bóng dáng mảnh khảnh và cao lớn.
Nhìn không rõ mặt nhưng anh đang nhìn cô.
Đây là một cơ hội như thế nào nhỉ?
Có lẽ là bởi vì hôm nay không có trăng, có lẽ là bởi vì buổi tối tâm tình sẽ hỗn loạn.
Có lẽ là bởi vì gió trong con hẻm này vừa đủ mạnh, còn cô thì cảm thấy lạnh.
An Vu nhìn vào nơi duy nhất phát ra ánh sáng kia, đôi mắt dần dần ướt.
Cô không muốn đi.
Không muốn xa nhau.
Giang Sóc vẫn chăm chú nhìn vào con đường nhỏ âm u kia, anh vẫn chưa thấy được bóng dáng của cô nơi ngọn đèn đường chiếu rọi.
Anh cau mày, ngón tay trong túi quần siết chặt lại, nhấc chân đi về phía trước.
Đúng lúc này, anh nghe thấy có tiếng bước chân chạy nhanh về phía mình.
Giang Sóc dừng lại.
Một bóng dáng nhỏ bé lao tới từ trong bóng tối.
Anh cau mày, vừa định hỏi.
Nhưng mà, bóng dáng bé nhỏ kia lại lao tới trước mặt anh.
Sau đó...
Ôm lấy eo anh.