Giữa hè tháng 6, một mùa ve râm ran.
Những ngày này, tiết trời nóng như thiêu như đốt.
Việc của Tống Khang Thắng không dễ giải quyết lắm vì không ai có thể nói lý với đám côn đồ.
Thư Thu Vân đề nghị ly hôn nhưng Tống Khang Thắng sống chết không đồng ý.
Trong mắt Tống Khang Thắng, ông ta cưới Thư Thu Vân và cho mẹ con bà một ngôi nhà nhưng giờ ông ta sa cơ lỡ vận thì bà lại muốn bỏ ông ta.
Trên đời nào có cái lý này chứ?
Ông ta luôn miệng nói mình nuôi ra một đôi sói mắt trắng, ông ta sẽ không bao giờ ly hôn với Thư Thu Vân.
Thư Thu Vân cười chính mình ngu ngốc, hàng xóm láng giềng đều nói mẹ con bà là dây tầm gửi nhưng chỉ mình bà biết là hầu như Tống Khang Thắng không cho bà tiền.
Đồ ăn trong nhà đều do Thư Thu Vân bà bỏ tiền túi ra mua, thậm chí bà còn trả nợ cho ông ta nữa.
Tống Khang Thắng nói ông ta sẽ ly hôn nếu Thư Thu Vân trả khoản nợ kia cho ông ta nhưng số tiền đó là quá lớn với bà, bà làm gì mà có nhiều tiền như thế chứ? Việc này cứ thế mà dây dưa kéo dài.
Tống Khang Thắng là kẻ mặt dày vô lại sẽ không dễ dàng ly hôn như thế, An Vu khẳng định chính là vì Giang Sóc.
"Đối phó loại vô lại thế này thì chỉ cần khiến ông ta nếm chút đau khổ là được."
Giang Sóc rất có kinh nghiệm đối phó với loại vô lại này nhưng thật ra anh cũng không sử dụng thủ đoạn mạnh mà chỉ sử dụng thủ đoạn nhỏ như vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Lâm Văn Ngạn giúp Giang Sóc điều tra chi tiết về Tống Khang Thắng thì biết ông ta là kẻ nghiện bài bạc, trừ bỏ căn nhà đã thế chấp ở tiểu khu Cổ Lộng thì ông ta cũng chẳng có tiền tiết kiệm.
Ông ta còn nợ một khoản rất lớn nhưng ông ta lại vay tiền chỗ bố của Tống Sĩ Dũng để trả trước sau đó lại đánh chủ ý lên An Vu.
Giang Sóc cười lạnh, quả nhiên là lành sẹo quên đau mà, xem ra trận đánh lần trước cũng chẳng làm ông ta hoàn toàn thành thật.
Lâm Văn Ngạn là luật sư giỏi nhất, lại có tiền có thế, chú còn giao lưu với hai bên hắc bạch nên Giang Sóc không khó để Tống Khang Thắng ký vào đơn ly hôn.
Số tiền kia chỉ là một con muỗi đối với anh nhưng nó lại có thể khiến Tống Khang Thắng liều mạng.
Ai cũng không dự đoán được khi dân cờ bạc bị dồn đến đường cùng thì kẻ đó sẽ làm ra việc điên cuồng nào.
Cuối cùng thì Giang Sóc vẫn đồng ý đưa Tống Khang Thắng một số tiền.
Số tiền này không là gì vì anh không dám đánh cược sự an toàn của An Vu.
Tống Khang Thắng sảng khoái ký vào đơn ly hôn, Giang Sóc nói với ông ta: "Từ giờ trở đi mấy người không còn quan hệ nào nữa, nếu để tôi biết được ông đến quấy rầy mẹ con họ thì chắc ông cũng biết hậu quả rồi nhỉ?"
Sau lưng Tống Khang Thắng đẫm mồ hôi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng ông ta lại cảm nhận được thủ đoạn âm hiểm của chàng trai trước mắt một cách sâu sắc.
Cậu ta là người mà cả đời này ông ta không thể trêu vào.
Trước khi rời đi thì Giang Sóc dừng lại quay đầu nói: "Nếu không muốn tôi lấy lại tiền thì tốt nhất việc này ông nên sống thì để bụng, chết thì mang đi."
Trung tuần tháng 6, cuối cùng thì Thư Thu Vân cũng ly hôn với Tống Khang Thắng.
Tất cả mọi thứ chỉ như một giấc mơ.
Cậu của An Vu cũng chạy từ Nam Kiều sang đây.
Cuộc hôn nhân này do ông ấy làm mai, dù thế nào thì ông ấy cũng không nghĩ tới mọi việc sẽ thành ra thế này.
Ông ấy rất tự trách và muốn mang Thư Thu Vân về Nam Kiều.
Thật ra ông ấy rất thương yêu người em gái Thư Thu Vân này, Thư Thu Vân cũng rất tin tưởng ông ấy.
Lúc trước ông ấy giới thiệu Tống Khang Thắng với bà là vì ông ấy nhìn lầm người.
Những người ở gần Tống Khang Thắng thì ai cũng biết tính ông ta nên không muốn gả con gái cho ông ta nhưng với những người ở Nam Kiều xa xôi thì việc che dấu bản tính của một người là điều quá dễ dàng. Nói đến cùng thì tất cả đều do lựa chọn của hai bên.
Cậu của An Vu nhìn trúng điều kiện của ông ta, còn ông ta biết cậu An Vu không biết con người thật của ông ta.
An Vu ở lại Đại An một năm, chỉ chớp mắt thì lớp 11 cũng sắp kết thúc.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cô quyết định về Nam Kiều với mẹ.
Tốc độ học ở Đại An rất nhanh, sách giáo khoa là do trường tự biên soạn và tổng hợp các kiến thức lại, để chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi đại học thì các kiến thức lớp 12 hầu như đã được dạy xong lúc học sinh vẫn đang học lớp 11. Nên là dù có đổi trường thì cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Nguyên nhân mà An Vu quyết định đến Nam Kiều là vì Thư Thu Vân.
Cô biết chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến bà mà không như biểu hiện không có gì của bà vì ám ảnh và tổn thương của bạo lực gia đình sẽ để lại vết sẹo rất sâu trong lòng bà.
Thư Thu Vân không thể tiếp tục ở Đại An nữa, mặc kệ xuất phát từ sức khỏe tâm lý hay an toàn tính mạng của bà thì bà đều không nên ở lại Đại An.
Nhưng dù về Nam Kiều thì Thư Thu Vân vẫn cần cô ở bên làm bạn với bà.
Thật ra mẹ cô cũng không kiên cường như bà biểu hiện mà bà cần cô làm bạn với bà vượt qua thời kỳ gian nan này.
Cô đưa ra một quyết định rất tự nhiên, rất có lý này.
Nhưng vào thời điểm quyết định nó thì cô vẫn thấy rất rất khó khăn.
Trong đầu cô toàn là Giang Sóc.
Tất cả những gì cô nghĩ đến đều là Giang Sóc.
Một Giang Sóc tốt như thế làm cô rất luyến tiếc rời xa anh.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa anh thì tim cô đã rất đau, nước mắt cũng không thể khống chế mà tuôn rơi.
Những ngày không có anh thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cô không dám nghĩ đến.
Một chút cũng không muốn nghĩ đến.
Bánh xe thời gian không bao giờ ngừng lại.
Cậu của cô đã đặt phòng trong một tháng cho mẹ con họ.
Ông muốn đưa Thư Thu Vân về Nam Kiều trước nhưng bà lại từ chối vì không yên tâm để An Vu lại Đại An một mình.
Vì thế mọi người quyết định đợi cô thi xong thì cùng về.
Chỉ chớp mắt đã đến cuối học kỳ nên việc học cũng rất nặng vì thế mà An Vu không nói với ai việc cô sắp chuyển đi, cô không muốn ảnh hưởng đến bọn họ.
An Vu vẫn ăn cơm với Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu rồi về nhà cùng Giang Sóc như cũ.
Trong thời gian đó cô cũng không trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh nữa, cô sẽ viết các bước giải bài của đề bài rất khó mà cô giáo giao cho rồi xuyên qua đám đông rồi đường đường chính chính giảng cho Giang Sóc nghe.
Cô sẽ nhân lúc nghỉ trưa mà sửa sang lại bút ký của mỗi môn học rồi lại phân loại lại các điểm kiến thức và những bài sai.
Cô quý trọng từng giây từng phút để nâng cao thành tích của anh.
Giang Sóc cũng không ngốc nên anh đã cảm nhận được việc bất thường.
Cô gái an tĩnh ngồi cạnh anh, anh thấy cô sửa sang lại bút ký rồi lại tỉ mỉ mà dùng màu bút khác nhau để đánh dấu.
Cô thông minh như thế thì cần gì phí công đi chép lại những đề đơn giản như vậy.
Giang Sóc ngước mắt nhìn chằm chằm mặt cô.
Ánh mắt anh rất tối cũng rất khó hiểu.
Rõ ràng là cô vẫn ngồi bên cạnh anh nhưng lại như hư ảo không thể nắm được.
Anh có cảm giác cô sắp biến mất.
Cuộc thi cuối kỳ cuối cùng cũng kết thúc, học sinh các lớp vui mừng nhảy nhót.
Cuối cùng thì vẫn đến kỳ nghỉ hè.
Tiền Đạc Hâm bắt đầu thảo luận xem tối nay đi đâu chơi, từ lúc bước vào cửa thì ánh mắt Bùi Hưng Nhân vẫn rơi trên người An Vu và cuối cùng thì ông ấy thở dài một tiếng.
Bùi Hưng Nhân đứng trên bục giảng gõ gõ bàn nói: "Yên lặng nào, tôi có việc muốn thông báo với các em."
Các học sinh đang thu dọn sách vở nghe thế thì quay đầu nhìn ông ấy.
Bùi Hưng Nhân nhìn An Vu mãi mà không nói gì.
Sự trầm mặc này làm cả lớp đều lặng thinh.
"Thầy muốn thông báo với mọi người một tin buồn là bạn học An Vu lớp chúng ta..." Bùi Hưng Nhân thở dài, câu nói vẫn nghẹn ở yết hầu cuối cùng vẫn nói ra: "Sẽ phải rời Đại An về Nam Kiều." "Thầy ơi, về Nam Kiều có gì sai ạ? Nghỉ hè về quê không phải việc bình thường sao ạ?" Có bạn học theo phản xạ mà hỏi.
Nhưng câu hỏi của cậu ta không được Bùi Hưng Nhân trả lời.
Cậu bạn đặt câu hỏi lại tự trả lời: "Chẳng lẽ là không về lại Đại An nữa?"
Cậu ta vừa nói xong thì trong phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trình Du Ninh không thể tin được mà quay đầu.
Chu Noãn Xu thì đứng bật dậy.
Mọi người trong lớp đều nhìn về phía An Vu.
Chỉ có Tiền Đạc Hâm nhìn về phía Giang Sóc.
Cậu ta thấy được chàng trai ấy cứng người lại và nụ cười cũng phai dần đi, cậu cũng nhìn thấy đôi tay nắm chặt và bờ vai run rẩy của anh.
Dường như Giang Sóc không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nâng mắt lên nhìn cô gái với vóc dáng mảnh khảnh.
Giọng Bùi Hưng Nhân có chút nghẹn ngào, ông ấy nói tiếp: "Vì kỳ thi cuối kỳ nên An Vu không muốn nhiễu loạn tâm tình của mọi người nên đã bảo thầy giấu chuyện này đi."
"Mọi người muốn lưu số điện thoại hay cách liên lạc, hoặc có gì muốn nói thì nhân dịp này nói hết ra đi."
Bùi Hưng Nhân vừa nói xong thì Trình Du Ninh đã khóc lớn: "An Vu sao cậu không nói cho tớ biết! Huhuhu!"
Chu Noãn Xu nhin rồi lại nhịn nhưng cuối cùng cô ấy cũng òa khóc.
Các bạn học đều bỏ balo xuống sôi nổi vây quanh An Vu chào tạm biệt cô.
An Vu là người chậm nhiệt lại hướng nội nhưng chưa bao giờ keo kiệt không giúp đỡ người khác. Một năm học ở lớp A8 thì cô luôn nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích các vấn đề mà bạn cùng lớp hỏi cô.
Vì sự tồn tại của cô mà những bạn học nữ hướng nội không cần đến văn phòng hỏi bài, mỗi lần các cô mượn bài tập thì An Vu cũng không từ chối.
Nên lúc biết cô phải rời đi thì mọi người đều không nỡ.
An Vu ghi lại số điện thoại của mình rồi đưa cho các cô và cô cũng nhận được rất nhiều mẩu giấy nhỏ.
Những tờ giấy đó đều là các bạn trong lớp vừa viết xong, dù không có bao bì đẹp đẽ nhưng cũng thể hiện được sự cảm ơn và chúc phúc chân thành của họ.
Những cuộc chia ly luôn vội vã.
Cuối cùng của cuối cùng là Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu ôm chặt cô.
Vốn An Vu không muốn khóc nhưng hai cô bạn kia khóc quá nhiều nên cô cũng không thể kìm nén được nữa mà òa khóc.
Ba người ôm nhau khóc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Chu Noãn Xu bình tĩnh lại trước.
"Đừng khóc nữa, khóc nữa là xíu nữa không nhìn thấy đường đi nữa đâu." Cô ấy quật cường lau khô nước mắt nói: "Chúng ta chỉ là tạm biệt thôi mà, có phải là không thể gặp nhau nữa đâu."
"Vu Vu ở Nam Kiều sống tốt nhé, đừng quên nhắn tin với tớ, chờ thi đại học xong thì chúng ta phải gặp nhau đấy."
Trình Du Ninh hai mắt long lanh ánh nước nói: "Chúng ta phải cố gắng để học đại học ở cùng thành phố nhé, nhưng mà... Huhu... Nhưng mà tớ vẫn rất luyến tiếc..."
Nhìn Trình Du Ninh như muốn làm An Vu khóc tiếp thì Chu Noãn Xu đánh một cái vào đầu cô ấy, nói: "Không cần luyến tiếc, cùng lắm thì học kỳ sao tớ làm bạn cùng bàn của cậu."
"Nhưng cậu học không giỏi bằng An Vu."
Chu Noãn Xu nghẹn ngào mắng cô ấy: "Trình Du Ninh cậu lại dám ghét bỏ tớ hả..."
An Vu nín khóc mỉm cười.
Cô lau khô nước mắt rồi nhìn hai cô bạn thân của mình.
Ai nói ông trời sẽ luôn làm con người thấy bất hạnh chứ, hai cô gái này chính là lễ vật quý giá mà ông trời tặng cho cô.
Các cô nói chuyện rất lâu, lúc lấy lại tinh thần thì phòng học đã không còn ai.
An Vu ngơ ngác nhìn về vị trí cuối cùng ở góc lớp thì thấy đã không còn ai ở đó.
Đồng tử cô co lại.
Chính trong giây phút ấy thì tim cô như bị cắt đi một miếng vậy.
Giang Sóc đậu rồi?
Cậu ấy đi rồi sao?
Ngày cuối cùng của kỳ học, tòa nhà dạy học chật ních toàn người là người, những hành lang đông đúc trước đây giờ đã vắng tanh, chỉ còn lại mình cô, một cơn gió thổi đến làm bay những chiếc lá sung khiến chúng rụng đầy đất. An Vu đứng ở hành lang, tay cô đặt trên lan can mà đứng yên rất lâu.
Đến khi mặt trời xuống núi, những đám mây được bao phủ trong tấm màn màu vàng của ánh chiều tà, những tia sáng ấy xuyên qua tán cây mà chiếu lên mặt cô.
Đôi mắt cô rũ xuống làm người ta không thể biết cô đang nghĩ gì.
An Vu biết giờ Giang Sóc đang rất giận nên có thể sẽ không trở lại.
An Vu về phòng sửa sang lại cặp sách, khi đi ngang qua bàn Giang Sóc thì bỏ một quyển sổ da màu đen vào ngăn bàn của anh.
Đáng tiếc là vì thời gian quá gấp nên cô chỉ sửa được bút ký của hai môn văn và anh, còn những môn khác cô chưa kịp sửa nữa. Sau khi để vào ngăn bàn cong thì cô nhìn lại phòng học đã gắn bó suốt một năm.
Cuối cùng thì cô nhẹ nhàng đóng cửa của phòng học đang rất yên tĩnh này lại.
Những bước chân nhẹ nhàng vang lên ở trong tòa nhà dạy học yên tĩnh.
Cô đi rất chậm, đến khi đi đến tầng hai thì cô đột nhiên dừng lại.
Tay cô đặt lên lan can, rũ mắt xuống.
—Có một người đang ngồi giữa cầu thang vắng lặng không người.
Chàng trai mặc áo đồng phục mùa hè màu trắng, anh lười nhác ngồi bệt dưới đất, bả vai lại sụp xuống. Cửa sổ đối diện đang mở tung để làn gió nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen xõa tung của anh. Như là nghe thấy âm thanh của cô nhưng đầu anh hơi nghiêng nghiêng rồi lại cũng không nhìn cô.
An Vu không động đậy, cô rũ mắt nhìn giày mình không biết giải thích với anh thế nào.
Trận giằng co này không kéo dài được lâu vì Giang Sóc đã nhận thua trước.
Anh đứng lên rồi đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, hầu kết lăn lăn.
"Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?"
An Vu không nói gì, năm ngón tay tái nhợt vì khẩn trương, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Giang Sóc nhìn cô chằm chằm, mặt không có biểu tình mà nói: "Cậu cũng trầm ổn thật đấy." Anh nói: "Chuyện lớn như này mà không nói cho tớ?"
"Tớ là gì chứ?" Anh nghiến răng, nhăn mặt hỏi: "Tớ à gì chứ? Là con chó mà cậu vẫy tay thì đến, xua tay thì đi hả?"
An Vu đột nhiên ngẩng đầu cuống quýt phủ nhận: "Không phải, không phải thế!"
"Đúng vậy, không phải." Mắt Giang Sóc tối sầm tự giễu nói: "Cậu còn chưa làm gì thì tớ cũng đã vội vàng chạy đến."
"Giang Sóc, không phải thế."
Cuối cùng An Vu khóc thành tiếng.
"Không phải là tớ không muốn nói với cậu mà tớ chỉ nghĩ là đợi thi cuối cùng xong thì sẽ nói, tớ chỉ là... chỉ là không muốn cậu bị ảnh hưởng."
"Thi xong thì tớ cũng đã muốn nói với cậu rồi nhưng lại không biết là thầy Bùi sẽ nói với mọi người."
"Xin lỗi cậu."
An Vu tủi thân nghẹn ngào, nước mắt cô lướt qua khóe mắt trượt xuống khuôn mặt đỏ bừng rồi rơi xuống đất.
Từ trước đến giờ Giang Sóc chưa bao giờ sợ gì, anh không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất lúc An Vu khóc.
Anh nhìn sang chỗ khác, mím chặt môi chịu đựng.
An Vu nghẹn ngào tiếp tục xin lỗi.
"Tớ không cố ý, tớ chỉ sợ ảnh hưởng đến thành tích của cậu."
"Rất xin lỗi cậu, Giang Sóc."
"Giang Sóc, thật lòng xin lỗi cậu."
Anh không nhịn được nữa.
Vất vả mới kiên cường được một lần nhưng điều chết người là anh không muốn cô khóc.
"Tớ không thích cậu che giấu với tôi." Anh nhẹ giọng.
"Ừ." An Vu nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Anh thua thật rồi.
Kiên cường gì chứ? Cút hết đi!
Giang Sóc nâng tay mơn trớn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô rồi lau sạch nước mắt, An Vu cũng đứng yên tùy anh chạm vào mình.
Lông mi An Vu vừa dày vừa dài, con ngươi đen bóng, nước mắt chưa kịp tràn ra đọng lại trên hàng mi đen giống như hai chiếc hồ sâu thẳm trong vắt.
Giang Sóc lau nước mắt cho cô xong thì thấy bộ dạng vô tội của cô.
Xương sống của đàn ông không thể cong nhưng anh thật sự —
Anh không chịu được bộ dạng này của cô.
"Ông đây còn chưa khóc thì cậu khóc cái gì?"
An Vu khịt mũi thành thật trả lời: "Sợ cậu tức giận."
"Nếu giận thật thì cậu đi dỗ ông đi."
Giang Sóc tức đến bật cười: "Cuối cùng còn muốn ông đây dỗ cậu?"
Quá làm bậy.
Rất không có lý.
An Vu nhìn anh, giọng nói mềm mại lại tủi thân: "Vì cậu rất hung dữ nên tớ sợ."
Giang Sóc nghĩ lại những lời vừa nói, anh đã rất khắc chế rồi đấy.
Khi Bùi Hưng Nhân nói cô phải đi thì ai hiểu được cảm giác bị sét đánh giữa trời quang của anh lúc đó.
Anh ngồi ở bậc thang nghĩ đi nghĩ lại cách chất vấn cô hàng trăm lần, kết quả là kiên trì không được mười giây.
Nói anh hèn anh cũng nhận.
Kết quả là cô lại nói là anh hung dữ? Mẹ nó chứ, anh hung dữ chỗ nào hả?
Bỏ đi.
Còn không phải là chuyển trường thôi à? Chỉ là chuyển đến Nam Kiều thôi mà, dù là chuyển đến Siberia thì cũng không phải là anh không đi theo được.
Ít nhất cuối học kỳ cũng làm cho anh biết là tốt hơn việc khai giảng lớp 12 không gặp được cô.
Hơn nữa nếu nói với anh sớm hơn thì thay đổi được gì chứ?
Sớm hay muộn thì cuối cùng cũng biết.
Nên là không có gì đáng ghê gớm, cũng chẳng đáng để tức giận.
Giang Sóc giơ tay lau sạch nước mắt ở chóp mũi cô mà hoàn toàn nhận thua.
"Đứng khóc nữa, tớ tha thứ cho cậu."
Những ngày này, tiết trời nóng như thiêu như đốt.
Việc của Tống Khang Thắng không dễ giải quyết lắm vì không ai có thể nói lý với đám côn đồ.
Thư Thu Vân đề nghị ly hôn nhưng Tống Khang Thắng sống chết không đồng ý.
Trong mắt Tống Khang Thắng, ông ta cưới Thư Thu Vân và cho mẹ con bà một ngôi nhà nhưng giờ ông ta sa cơ lỡ vận thì bà lại muốn bỏ ông ta.
Trên đời nào có cái lý này chứ?
Ông ta luôn miệng nói mình nuôi ra một đôi sói mắt trắng, ông ta sẽ không bao giờ ly hôn với Thư Thu Vân.
Thư Thu Vân cười chính mình ngu ngốc, hàng xóm láng giềng đều nói mẹ con bà là dây tầm gửi nhưng chỉ mình bà biết là hầu như Tống Khang Thắng không cho bà tiền.
Đồ ăn trong nhà đều do Thư Thu Vân bà bỏ tiền túi ra mua, thậm chí bà còn trả nợ cho ông ta nữa.
Tống Khang Thắng nói ông ta sẽ ly hôn nếu Thư Thu Vân trả khoản nợ kia cho ông ta nhưng số tiền đó là quá lớn với bà, bà làm gì mà có nhiều tiền như thế chứ? Việc này cứ thế mà dây dưa kéo dài.
Tống Khang Thắng là kẻ mặt dày vô lại sẽ không dễ dàng ly hôn như thế, An Vu khẳng định chính là vì Giang Sóc.
"Đối phó loại vô lại thế này thì chỉ cần khiến ông ta nếm chút đau khổ là được."
Giang Sóc rất có kinh nghiệm đối phó với loại vô lại này nhưng thật ra anh cũng không sử dụng thủ đoạn mạnh mà chỉ sử dụng thủ đoạn nhỏ như vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
Lâm Văn Ngạn giúp Giang Sóc điều tra chi tiết về Tống Khang Thắng thì biết ông ta là kẻ nghiện bài bạc, trừ bỏ căn nhà đã thế chấp ở tiểu khu Cổ Lộng thì ông ta cũng chẳng có tiền tiết kiệm.
Ông ta còn nợ một khoản rất lớn nhưng ông ta lại vay tiền chỗ bố của Tống Sĩ Dũng để trả trước sau đó lại đánh chủ ý lên An Vu.
Giang Sóc cười lạnh, quả nhiên là lành sẹo quên đau mà, xem ra trận đánh lần trước cũng chẳng làm ông ta hoàn toàn thành thật.
Lâm Văn Ngạn là luật sư giỏi nhất, lại có tiền có thế, chú còn giao lưu với hai bên hắc bạch nên Giang Sóc không khó để Tống Khang Thắng ký vào đơn ly hôn.
Số tiền kia chỉ là một con muỗi đối với anh nhưng nó lại có thể khiến Tống Khang Thắng liều mạng.
Ai cũng không dự đoán được khi dân cờ bạc bị dồn đến đường cùng thì kẻ đó sẽ làm ra việc điên cuồng nào.
Cuối cùng thì Giang Sóc vẫn đồng ý đưa Tống Khang Thắng một số tiền.
Số tiền này không là gì vì anh không dám đánh cược sự an toàn của An Vu.
Tống Khang Thắng sảng khoái ký vào đơn ly hôn, Giang Sóc nói với ông ta: "Từ giờ trở đi mấy người không còn quan hệ nào nữa, nếu để tôi biết được ông đến quấy rầy mẹ con họ thì chắc ông cũng biết hậu quả rồi nhỉ?"
Sau lưng Tống Khang Thắng đẫm mồ hôi, chỉ mấy ngày ngắn ngủi nhưng ông ta lại cảm nhận được thủ đoạn âm hiểm của chàng trai trước mắt một cách sâu sắc.
Cậu ta là người mà cả đời này ông ta không thể trêu vào.
Trước khi rời đi thì Giang Sóc dừng lại quay đầu nói: "Nếu không muốn tôi lấy lại tiền thì tốt nhất việc này ông nên sống thì để bụng, chết thì mang đi."
Trung tuần tháng 6, cuối cùng thì Thư Thu Vân cũng ly hôn với Tống Khang Thắng.
Tất cả mọi thứ chỉ như một giấc mơ.
Cậu của An Vu cũng chạy từ Nam Kiều sang đây.
Cuộc hôn nhân này do ông ấy làm mai, dù thế nào thì ông ấy cũng không nghĩ tới mọi việc sẽ thành ra thế này.
Ông ấy rất tự trách và muốn mang Thư Thu Vân về Nam Kiều.
Thật ra ông ấy rất thương yêu người em gái Thư Thu Vân này, Thư Thu Vân cũng rất tin tưởng ông ấy.
Lúc trước ông ấy giới thiệu Tống Khang Thắng với bà là vì ông ấy nhìn lầm người.
Những người ở gần Tống Khang Thắng thì ai cũng biết tính ông ta nên không muốn gả con gái cho ông ta nhưng với những người ở Nam Kiều xa xôi thì việc che dấu bản tính của một người là điều quá dễ dàng. Nói đến cùng thì tất cả đều do lựa chọn của hai bên.
Cậu của An Vu nhìn trúng điều kiện của ông ta, còn ông ta biết cậu An Vu không biết con người thật của ông ta.
An Vu ở lại Đại An một năm, chỉ chớp mắt thì lớp 11 cũng sắp kết thúc.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cô quyết định về Nam Kiều với mẹ.
Tốc độ học ở Đại An rất nhanh, sách giáo khoa là do trường tự biên soạn và tổng hợp các kiến thức lại, để chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi đại học thì các kiến thức lớp 12 hầu như đã được dạy xong lúc học sinh vẫn đang học lớp 11. Nên là dù có đổi trường thì cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Nguyên nhân mà An Vu quyết định đến Nam Kiều là vì Thư Thu Vân.
Cô biết chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến bà mà không như biểu hiện không có gì của bà vì ám ảnh và tổn thương của bạo lực gia đình sẽ để lại vết sẹo rất sâu trong lòng bà.
Thư Thu Vân không thể tiếp tục ở Đại An nữa, mặc kệ xuất phát từ sức khỏe tâm lý hay an toàn tính mạng của bà thì bà đều không nên ở lại Đại An.
Nhưng dù về Nam Kiều thì Thư Thu Vân vẫn cần cô ở bên làm bạn với bà.
Thật ra mẹ cô cũng không kiên cường như bà biểu hiện mà bà cần cô làm bạn với bà vượt qua thời kỳ gian nan này.
Cô đưa ra một quyết định rất tự nhiên, rất có lý này.
Nhưng vào thời điểm quyết định nó thì cô vẫn thấy rất rất khó khăn.
Trong đầu cô toàn là Giang Sóc.
Tất cả những gì cô nghĩ đến đều là Giang Sóc.
Một Giang Sóc tốt như thế làm cô rất luyến tiếc rời xa anh.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải rời xa anh thì tim cô đã rất đau, nước mắt cũng không thể khống chế mà tuôn rơi.
Những ngày không có anh thì sẽ như thế nào nhỉ?
Cô không dám nghĩ đến.
Một chút cũng không muốn nghĩ đến.
Bánh xe thời gian không bao giờ ngừng lại.
Cậu của cô đã đặt phòng trong một tháng cho mẹ con họ.
Ông muốn đưa Thư Thu Vân về Nam Kiều trước nhưng bà lại từ chối vì không yên tâm để An Vu lại Đại An một mình.
Vì thế mọi người quyết định đợi cô thi xong thì cùng về.
Chỉ chớp mắt đã đến cuối học kỳ nên việc học cũng rất nặng vì thế mà An Vu không nói với ai việc cô sắp chuyển đi, cô không muốn ảnh hưởng đến bọn họ.
An Vu vẫn ăn cơm với Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu rồi về nhà cùng Giang Sóc như cũ.
Trong thời gian đó cô cũng không trốn tránh ánh mắt của những người xung quanh nữa, cô sẽ viết các bước giải bài của đề bài rất khó mà cô giáo giao cho rồi xuyên qua đám đông rồi đường đường chính chính giảng cho Giang Sóc nghe.
Cô sẽ nhân lúc nghỉ trưa mà sửa sang lại bút ký của mỗi môn học rồi lại phân loại lại các điểm kiến thức và những bài sai.
Cô quý trọng từng giây từng phút để nâng cao thành tích của anh.
Giang Sóc cũng không ngốc nên anh đã cảm nhận được việc bất thường.
Cô gái an tĩnh ngồi cạnh anh, anh thấy cô sửa sang lại bút ký rồi lại tỉ mỉ mà dùng màu bút khác nhau để đánh dấu.
Cô thông minh như thế thì cần gì phí công đi chép lại những đề đơn giản như vậy.
Giang Sóc ngước mắt nhìn chằm chằm mặt cô.
Ánh mắt anh rất tối cũng rất khó hiểu.
Rõ ràng là cô vẫn ngồi bên cạnh anh nhưng lại như hư ảo không thể nắm được.
Anh có cảm giác cô sắp biến mất.
Cuộc thi cuối kỳ cuối cùng cũng kết thúc, học sinh các lớp vui mừng nhảy nhót.
Cuối cùng thì vẫn đến kỳ nghỉ hè.
Tiền Đạc Hâm bắt đầu thảo luận xem tối nay đi đâu chơi, từ lúc bước vào cửa thì ánh mắt Bùi Hưng Nhân vẫn rơi trên người An Vu và cuối cùng thì ông ấy thở dài một tiếng.
Bùi Hưng Nhân đứng trên bục giảng gõ gõ bàn nói: "Yên lặng nào, tôi có việc muốn thông báo với các em."
Các học sinh đang thu dọn sách vở nghe thế thì quay đầu nhìn ông ấy.
Bùi Hưng Nhân nhìn An Vu mãi mà không nói gì.
Sự trầm mặc này làm cả lớp đều lặng thinh.
"Thầy muốn thông báo với mọi người một tin buồn là bạn học An Vu lớp chúng ta..." Bùi Hưng Nhân thở dài, câu nói vẫn nghẹn ở yết hầu cuối cùng vẫn nói ra: "Sẽ phải rời Đại An về Nam Kiều." "Thầy ơi, về Nam Kiều có gì sai ạ? Nghỉ hè về quê không phải việc bình thường sao ạ?" Có bạn học theo phản xạ mà hỏi.
Nhưng câu hỏi của cậu ta không được Bùi Hưng Nhân trả lời.
Cậu bạn đặt câu hỏi lại tự trả lời: "Chẳng lẽ là không về lại Đại An nữa?"
Cậu ta vừa nói xong thì trong phòng im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Trình Du Ninh không thể tin được mà quay đầu.
Chu Noãn Xu thì đứng bật dậy.
Mọi người trong lớp đều nhìn về phía An Vu.
Chỉ có Tiền Đạc Hâm nhìn về phía Giang Sóc.
Cậu ta thấy được chàng trai ấy cứng người lại và nụ cười cũng phai dần đi, cậu cũng nhìn thấy đôi tay nắm chặt và bờ vai run rẩy của anh.
Dường như Giang Sóc không biết chuyện gì đang xảy ra, anh nâng mắt lên nhìn cô gái với vóc dáng mảnh khảnh.
Giọng Bùi Hưng Nhân có chút nghẹn ngào, ông ấy nói tiếp: "Vì kỳ thi cuối kỳ nên An Vu không muốn nhiễu loạn tâm tình của mọi người nên đã bảo thầy giấu chuyện này đi."
"Mọi người muốn lưu số điện thoại hay cách liên lạc, hoặc có gì muốn nói thì nhân dịp này nói hết ra đi."
Bùi Hưng Nhân vừa nói xong thì Trình Du Ninh đã khóc lớn: "An Vu sao cậu không nói cho tớ biết! Huhuhu!"
Chu Noãn Xu nhin rồi lại nhịn nhưng cuối cùng cô ấy cũng òa khóc.
Các bạn học đều bỏ balo xuống sôi nổi vây quanh An Vu chào tạm biệt cô.
An Vu là người chậm nhiệt lại hướng nội nhưng chưa bao giờ keo kiệt không giúp đỡ người khác. Một năm học ở lớp A8 thì cô luôn nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích các vấn đề mà bạn cùng lớp hỏi cô.
Vì sự tồn tại của cô mà những bạn học nữ hướng nội không cần đến văn phòng hỏi bài, mỗi lần các cô mượn bài tập thì An Vu cũng không từ chối.
Nên lúc biết cô phải rời đi thì mọi người đều không nỡ.
An Vu ghi lại số điện thoại của mình rồi đưa cho các cô và cô cũng nhận được rất nhiều mẩu giấy nhỏ.
Những tờ giấy đó đều là các bạn trong lớp vừa viết xong, dù không có bao bì đẹp đẽ nhưng cũng thể hiện được sự cảm ơn và chúc phúc chân thành của họ.
Những cuộc chia ly luôn vội vã.
Cuối cùng của cuối cùng là Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu ôm chặt cô.
Vốn An Vu không muốn khóc nhưng hai cô bạn kia khóc quá nhiều nên cô cũng không thể kìm nén được nữa mà òa khóc.
Ba người ôm nhau khóc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Chu Noãn Xu bình tĩnh lại trước.
"Đừng khóc nữa, khóc nữa là xíu nữa không nhìn thấy đường đi nữa đâu." Cô ấy quật cường lau khô nước mắt nói: "Chúng ta chỉ là tạm biệt thôi mà, có phải là không thể gặp nhau nữa đâu."
"Vu Vu ở Nam Kiều sống tốt nhé, đừng quên nhắn tin với tớ, chờ thi đại học xong thì chúng ta phải gặp nhau đấy."
Trình Du Ninh hai mắt long lanh ánh nước nói: "Chúng ta phải cố gắng để học đại học ở cùng thành phố nhé, nhưng mà... Huhu... Nhưng mà tớ vẫn rất luyến tiếc..."
Nhìn Trình Du Ninh như muốn làm An Vu khóc tiếp thì Chu Noãn Xu đánh một cái vào đầu cô ấy, nói: "Không cần luyến tiếc, cùng lắm thì học kỳ sao tớ làm bạn cùng bàn của cậu."
"Nhưng cậu học không giỏi bằng An Vu."
Chu Noãn Xu nghẹn ngào mắng cô ấy: "Trình Du Ninh cậu lại dám ghét bỏ tớ hả..."
An Vu nín khóc mỉm cười.
Cô lau khô nước mắt rồi nhìn hai cô bạn thân của mình.
Ai nói ông trời sẽ luôn làm con người thấy bất hạnh chứ, hai cô gái này chính là lễ vật quý giá mà ông trời tặng cho cô.
Các cô nói chuyện rất lâu, lúc lấy lại tinh thần thì phòng học đã không còn ai.
An Vu ngơ ngác nhìn về vị trí cuối cùng ở góc lớp thì thấy đã không còn ai ở đó.
Đồng tử cô co lại.
Chính trong giây phút ấy thì tim cô như bị cắt đi một miếng vậy.
Giang Sóc đậu rồi?
Cậu ấy đi rồi sao?
Ngày cuối cùng của kỳ học, tòa nhà dạy học chật ních toàn người là người, những hành lang đông đúc trước đây giờ đã vắng tanh, chỉ còn lại mình cô, một cơn gió thổi đến làm bay những chiếc lá sung khiến chúng rụng đầy đất. An Vu đứng ở hành lang, tay cô đặt trên lan can mà đứng yên rất lâu.
Đến khi mặt trời xuống núi, những đám mây được bao phủ trong tấm màn màu vàng của ánh chiều tà, những tia sáng ấy xuyên qua tán cây mà chiếu lên mặt cô.
Đôi mắt cô rũ xuống làm người ta không thể biết cô đang nghĩ gì.
An Vu biết giờ Giang Sóc đang rất giận nên có thể sẽ không trở lại.
An Vu về phòng sửa sang lại cặp sách, khi đi ngang qua bàn Giang Sóc thì bỏ một quyển sổ da màu đen vào ngăn bàn của anh.
Đáng tiếc là vì thời gian quá gấp nên cô chỉ sửa được bút ký của hai môn văn và anh, còn những môn khác cô chưa kịp sửa nữa. Sau khi để vào ngăn bàn cong thì cô nhìn lại phòng học đã gắn bó suốt một năm.
Cuối cùng thì cô nhẹ nhàng đóng cửa của phòng học đang rất yên tĩnh này lại.
Những bước chân nhẹ nhàng vang lên ở trong tòa nhà dạy học yên tĩnh.
Cô đi rất chậm, đến khi đi đến tầng hai thì cô đột nhiên dừng lại.
Tay cô đặt lên lan can, rũ mắt xuống.
—Có một người đang ngồi giữa cầu thang vắng lặng không người.
Chàng trai mặc áo đồng phục mùa hè màu trắng, anh lười nhác ngồi bệt dưới đất, bả vai lại sụp xuống. Cửa sổ đối diện đang mở tung để làn gió nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen xõa tung của anh. Như là nghe thấy âm thanh của cô nhưng đầu anh hơi nghiêng nghiêng rồi lại cũng không nhìn cô.
An Vu không động đậy, cô rũ mắt nhìn giày mình không biết giải thích với anh thế nào.
Trận giằng co này không kéo dài được lâu vì Giang Sóc đã nhận thua trước.
Anh đứng lên rồi đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, hầu kết lăn lăn.
"Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?"
An Vu không nói gì, năm ngón tay tái nhợt vì khẩn trương, cô vẫn không ngẩng đầu lên. Giang Sóc nhìn cô chằm chằm, mặt không có biểu tình mà nói: "Cậu cũng trầm ổn thật đấy." Anh nói: "Chuyện lớn như này mà không nói cho tớ?"
"Tớ là gì chứ?" Anh nghiến răng, nhăn mặt hỏi: "Tớ à gì chứ? Là con chó mà cậu vẫy tay thì đến, xua tay thì đi hả?"
An Vu đột nhiên ngẩng đầu cuống quýt phủ nhận: "Không phải, không phải thế!"
"Đúng vậy, không phải." Mắt Giang Sóc tối sầm tự giễu nói: "Cậu còn chưa làm gì thì tớ cũng đã vội vàng chạy đến."
"Giang Sóc, không phải thế."
Cuối cùng An Vu khóc thành tiếng.
"Không phải là tớ không muốn nói với cậu mà tớ chỉ nghĩ là đợi thi cuối cùng xong thì sẽ nói, tớ chỉ là... chỉ là không muốn cậu bị ảnh hưởng."
"Thi xong thì tớ cũng đã muốn nói với cậu rồi nhưng lại không biết là thầy Bùi sẽ nói với mọi người."
"Xin lỗi cậu."
An Vu tủi thân nghẹn ngào, nước mắt cô lướt qua khóe mắt trượt xuống khuôn mặt đỏ bừng rồi rơi xuống đất.
Từ trước đến giờ Giang Sóc chưa bao giờ sợ gì, anh không sợ trời không sợ đất nhưng lại sợ nhất lúc An Vu khóc.
Anh nhìn sang chỗ khác, mím chặt môi chịu đựng.
An Vu nghẹn ngào tiếp tục xin lỗi.
"Tớ không cố ý, tớ chỉ sợ ảnh hưởng đến thành tích của cậu."
"Rất xin lỗi cậu, Giang Sóc."
"Giang Sóc, thật lòng xin lỗi cậu."
Anh không nhịn được nữa.
Vất vả mới kiên cường được một lần nhưng điều chết người là anh không muốn cô khóc.
"Tớ không thích cậu che giấu với tôi." Anh nhẹ giọng.
"Ừ." An Vu nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Anh thua thật rồi.
Kiên cường gì chứ? Cút hết đi!
Giang Sóc nâng tay mơn trớn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô rồi lau sạch nước mắt, An Vu cũng đứng yên tùy anh chạm vào mình.
Lông mi An Vu vừa dày vừa dài, con ngươi đen bóng, nước mắt chưa kịp tràn ra đọng lại trên hàng mi đen giống như hai chiếc hồ sâu thẳm trong vắt.
Giang Sóc lau nước mắt cho cô xong thì thấy bộ dạng vô tội của cô.
Xương sống của đàn ông không thể cong nhưng anh thật sự —
Anh không chịu được bộ dạng này của cô.
"Ông đây còn chưa khóc thì cậu khóc cái gì?"
An Vu khịt mũi thành thật trả lời: "Sợ cậu tức giận."
"Nếu giận thật thì cậu đi dỗ ông đi."
Giang Sóc tức đến bật cười: "Cuối cùng còn muốn ông đây dỗ cậu?"
Quá làm bậy.
Rất không có lý.
An Vu nhìn anh, giọng nói mềm mại lại tủi thân: "Vì cậu rất hung dữ nên tớ sợ."
Giang Sóc nghĩ lại những lời vừa nói, anh đã rất khắc chế rồi đấy.
Khi Bùi Hưng Nhân nói cô phải đi thì ai hiểu được cảm giác bị sét đánh giữa trời quang của anh lúc đó.
Anh ngồi ở bậc thang nghĩ đi nghĩ lại cách chất vấn cô hàng trăm lần, kết quả là kiên trì không được mười giây.
Nói anh hèn anh cũng nhận.
Kết quả là cô lại nói là anh hung dữ? Mẹ nó chứ, anh hung dữ chỗ nào hả?
Bỏ đi.
Còn không phải là chuyển trường thôi à? Chỉ là chuyển đến Nam Kiều thôi mà, dù là chuyển đến Siberia thì cũng không phải là anh không đi theo được.
Ít nhất cuối học kỳ cũng làm cho anh biết là tốt hơn việc khai giảng lớp 12 không gặp được cô.
Hơn nữa nếu nói với anh sớm hơn thì thay đổi được gì chứ?
Sớm hay muộn thì cuối cùng cũng biết.
Nên là không có gì đáng ghê gớm, cũng chẳng đáng để tức giận.
Giang Sóc giơ tay lau sạch nước mắt ở chóp mũi cô mà hoàn toàn nhận thua.
"Đứng khóc nữa, tớ tha thứ cho cậu."