Vé tàu cao tốc rời Đại An được đặt trước sẽ xuất phát vào 2 ngày sau.
An Vu nói dối cậu mình, cô thông báo sai thời gian cuộc thi cuối kỳ.
Cô muốn tận dụng hai ngày này để tạm biệt bạn mình.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ thì Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu đến Đại An tìm An Vu.
Cả ngày hôm ấy ba người chơi ở công viên trò chơi đến chạng vạng mới lưu luyến không rời mà tách ra.
An Vu tiễn hai cô nàng đến trạm xe.
Sau khi tiễn họ xong thì cô nhận được điện thoại của Giang Sóc.
Cô nhận điện thoại thì nghe thấy giọng nói lười nhác của chàng trai: "Xong rồi à?"
An Vu gật đầu: "Xong rồi."
"Đang đâu đấy?"
"Ở trạm xe."
"Họ đi rồi à?"
"Ừ."
An Vu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy xe buýt đã rời trạm: "Họ vừa đi."
Bên kia điện thoại vang lên những tiếng sột soạt, Giang Sóc đứng dậy mở cửa ra ngoài: "Gửi định vị cho tớ, cậu đứng yên đấy đợi tớ, tớ đến ngay."
Thật ra Giang Sóc hơi khó chịu vì rõ ràng là anh hẹn cô trước nhưng ai biết hai tên là Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh lại nhảy ra cướp mất thời gian bên cô của anh. Rất đáng ghét!
Lúc Giang Sóc chạy đến nơi thì An Vu đang ngồi trên ghế cầm điện thoại đọc truyện tranh mới được cập nhật.
Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc chiếc váy dài dáng suông màu be, kiểu váy rất đơn giản, không có những họa tiết cầu kỳ.
Mái tóc mềm mượt màu hạt dẻ được thả buông lơi, trên đầu cô đội một chiếc mũ rơm bện tròn.
Giang Sóc cong môi chậm rì rì bước đến nhưng tay lại nhấc mạnh chiếc mũ của cô lên.
Có vẻ điều này làm cô giật mình nên lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tóc mái mềm mại của cô che đi nửa vầng trán, đôi mắt đen bóng ngập nước hiện lên, vì đang giật mình nên đôi mắt ấy mở to, lông mi dày rậm còn run run.
Chiếc mũ đột nhiên bị lấy đi làm An Vu ngơ ngác chưa kịp phản ứng nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình thì trong mắt cô hiện đầy ý cười.
"Giang Sóc." Cô nhẹ giọng gọi anh.
Ngực Giang Sóc đập mạnh.
Anh đã rất nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt cô nhưng anh ngắm mãi vẫn không chán.
Mỗi lần gặp mặt đều làm anh ngạc nhiên say mê, mỗi một biểu cảm của cô đều có thể làm tâm trí anh rối loạn.
Giang Sóc rũ mắt nhìn xuống đôi môi hồng hào của cô.
Hồng hào tươi tắn, rất đáng yêu.
Chú ý đến tầm mắt của anh thì An Vu ngượng ngùng che miệng.
Có lẽ là Giang Sóc đã phát hiện rồi.
"Là Noãn Xu bôi cho tớ." Cô thẹn thùng nói.
Hôm nay Chu Noãn Xu trang điểm theo kiểu Âu Mỹ trông rất cool làm An Vu suýt là không nhận ra cô ấy.
Cô ấy còn lắc túi đựng đồ trang điểm nói giờ cũng đang đợi nên nhất quyết muốn trang điểm cho cô và Trình Du Ninh, An Vu nói không lại cô ấy nên cuối cùng chỉ đành đồng ý cho cô ấy bôi son cho cô. Sao Giang Sóc vẫn nhìn cô vậy? Có phải cậu ấy cảm thấy cô kỳ lạ quá không nhỉ? Aaa xấu hổ quá đi!
An Vu tránh tầm mắt của anh, cô ngượng ngùng hỏi anh: "Lạ quá hả? Vậy tớ lau đi đây."
"Không lạ đâu." Khóe môi Giang Sóc cong lên: "Rất xinh đẹp."
"Xinh đến mức tớ muốn hôn cậu."
Lỗ tai An Vu đỏ ngay tắp lự, cô sợ đến mức lùi ra sau rồi ngẩng đầu lên nhìn anh mà không nói gì nhưng ánh mắt cô đã nói rõ.
Cô muốn nói cậu không được làm bậy, cậu mà hôn thì tớ sẽ tức giận.
Giang Sóc thấy rất buồn cười, chẳng mấy khi anh nói tục trước mặt cô, anh chỉ nói muốn hôn thôi mà có gì lớn lao lắm hả?
Nhưng nể tình cô còn nhỏ, giờ không tính, để sau này anh sẽ đòi lại hết.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi trạm xe, Giang Sóc ôn nhu hỏi hôm nay cô chơi vui không, An Vu gật đầu nói chơi rất vui. "Chơi gì thế?" Giang Sóc tò mò hỏi.
"Tàu lượn siêu tốc, đu quay ba chiều (1), tháp rơi tự do."
Giang Sóc: "
"Không nhận ra đó, các cậu chơi hăng thật đấy." Giang Sóc cười nhướng mày hỏi: "Không sợ sao?"
An Vu hoang mang hỏi lại: "Hả? Cũng có ngã xuống được đâu?"
Giang Sóc ho nhẹ: "Tớ nói là không khó chịu hả?"
An Vu tỉ mỉ nghĩ lại rồi gật đầu nói: "Ừ, hơi choáng."
Vào giờ cao điểm, trên đường nườm nượp xe cộ nên Giang Sóc dẫn An Vu đi ăn cơm tối. Hai người đến một khu thương mại sầm uất, họ chọn bàn ngay cạnh cửa sổ kiểu Pháp, ngồi ở đây thì có thể nhìn thấy một dòng sông. Lượng cơm của An Vu rất ít, cô chỉ ăn hết được nửa đĩa mì Ý.
Giang Sóc không có kinh nghiệm hẹn hò với con gái, chỗ anh hay đi chơi với đám bạn thì lại không thích hợp dẫn cô đi nên Giang Sóc khá lúng túng, trong bữa ăn anh nhắn tin hỏi Tiền Đạc Hâm xem gần đây có chỗ nào có thể dẫn con gái đi chơi không.
Giang Sóc cũng có lúc khó khăn sao?
Tiền Đạc Hâm khó có lúc trên cơ anh nên cậu ta không khách khí mà trào phúng: "Hẹn hò thì ăn cơm xong rồi đi xem phim, sau đó sẽ vào khách sạn thuê phòng, chẳng lẽ cậu không biết hả?"
Giang Sóc cất điện thoại cười lạnh.
Chắc chắn là anh bị lú lẫn mới đi hỏi Tiền Đạo Hâm.
Lúc đi xuống lầu thì Giang Sóc thấy một rạp chiếu phim có vị trí khá tốt, thật ra thì đi xem phim cùng cô cũng được.
Chỉ là hai người còn chưa đi đến chỗ rạp chiếu phim thì An Vu bỗng dừng lại chỉ về một chỗ rồi nói: "Đến chỗ kia xem thử đi?"
Giang Sóc nhìn theo tay cô—
Thì anh thấy được tấm biển đỏ với dòng chữ "Nhà sách Tân Hoa" màu trắng to đùng.
Hai người ở trong hiệu sách hồi lâu, bộ phim mà Giang Sóc muốn xem cũng đã sớm kết thúc rồi.
Lúc bước ra khỏi hiệu sách thì tay anh còn xách một chiếc túi rất lớn.
Nó rất nặng và tất cả đều là bài thi.
Anh thấy rất buồn cười rồi nói với An Vu: " Cậu tốt với tớ thật đấy."
An Vu không hiểu ý anh mà nói: "Những bài đó tớ xem qua rồi, đều rất được, vừa lúc để cậu làm lúc lớp 12."
Nói xong thì cô nhìn chiếc túi trong tay anh rồi hỏi: "Đủ không?"
Giang Sóc còn chưa trả lời thì cô lại nói tiếp: "Không sao, nếu không đủ thì đến lúc đó tớ sẽ gửi thêm cho cậu."
Tối đó Giang Sóc tiễn cô đến cửa khách sạn.
Vị trí của khách sạn xa xôi và yên tĩnh, bầu trời tối nhưng rất trong làm hiện lên mặt trăng tròn và ánh sao lấp lánh đầy trời. Hai người đi tới đi lui trên con đường ở tầng dưới một lúc lâu, lúc đến nơi thì An Vu không nhịn được mà cười lớn.
Họ thực sự quá nhàm chán, giống như một kẻ ngốc vậy.
Cô đứng lại, xoay người lại rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: "Thôi, tiễn đến đây thôi."
Giang Sóc không nói gì mà rũ mi nhìn cô.
"Lúc nào đi?" Anh hỏi.
An Vu thành thật trả lời: "Ngày kia."
Giang Sóc ừ một tiếng.
An Vu cười rồi nhỏ giọng hỏi anh: "Giang Sóc à, chiều mai cậu rảnh không?"
Giang Sóc kinh ngạc nâng mi nhìn cô.
An Vu hơi ngượng mà đè thấp mũ rồi nói: "Lúc trước đồng ý đi chơi với cậu nhưng lại thất hứa, tớ thề là mai tớ sẽ đúng hẹn mà đến."
Giang Sóc cũng cười gật đầu nói: "Được."
Buổi tối An Vu ở trong phòng cầm điện thoại tra xem những địa điểm vui chơi.
Thật ra cô rất trạch, đến Đại An cả năm rồi nhưng vẫn không ra khỏi tiểu khu Cổ Lộng này, cô không quen thuộc Đại An nên cũng không biết có chỗ nào chơi vui.
Lúc ở hiệu sách cô có nhìn qua quyển hướng dẫn du lịch, giới thiệu về Đại An xem Đại An có chỗ nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon.
Cô không biết Giang Sóc có kế hoạch gì không nhưng nếu anh không có thì cô càng phải chuẩn bị trước.
Tra xong thì An Vu lấy giấy bút ra mà nghiêm túc lên kế hoạch.
Thời gian xuất phát không chắc chắn lắm, có thể buổi sáng Giang Sóc sẽ dậy muộn nên có thể xuất phát muộn một chút. Buổi chiều có thể đến chùa cầu duyên, nghe nói cầu duyên ở đó rất linh. Buổi tối thì có thể đi xem phim rồi đi ǎn.
Cô không muốn làm lịch trình quá dày vì thay vì nói là đi chơi còn không bằng nói là cô chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh.
Viết kế hoạch xong thì An Vu vươn vai thả lỏng cơ bắp toàn thân.
Hôm nay chơi quá hăng nên khá mệt, giờ cô thấy hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn chưa làm xong việc của mình.
Vì thời gian khá gấp nên cô chỉ chỉnh lại bút ký môn văn với tiếng anh cho Giang Sóc. Thật ra Giang Sóc học khoa tự nhiên khá tốt nhưng chỉ là anh lười nhớ thôi.
Thật ra môn Sinh cũng có rất nhiều kiến thức quan trọng cần ghi nhớ nên cô muốn nhân lúc này mà sửa sang lại bút ký của môn Sinh.
Giờ cô đã làm được một nửa rồi nên nếu cô cố gắng hơn thì trước khi cô đi sẽ có thể làm xong.
Mặt trăng bên ngoài cửa sổ rất tròn, cửa sổ bằng kính của khách sạn cao từ trần đến sàn, để không làm phiền giấc ngủ của Thư Thu Vân, An Vu bật chiếc đèn bàn nhỏ và tiếp tục chỉnh sửa cho đến tận đêm khuya. Dù tối qua cô ngủ rất muộn nhưng sáng hôm sau cô vẫn dậy sớm.
Rửa mặt xong thì cô lục tung vali lên, cuối cùng chọn được một chiếc váy màu hồng.
Đoạn chat vẫn dừng lại ở hôm qua, xem ra là giờ Giang Sóc vẫn đang ngủ.
An Vu cong môi cười nghĩ vất vả lâu thế mới được nghỉ thì cứ để anh ngủ thêm một lát.
An Vu lại ngồi vào bàn học chỉnh sửa lại bút ký.
Cô sửa đến trưa mà Giang Sóc vẫn không nhắn cho cô một tin nào.
Sao lại ngủ lâu thế chứ?
Cô nhắn với Giang Sóc: [Cậu dậy chưa?
Nhưng cô vẫn không nhận được tin trả lời của anh, An Vu thấy lạ nhưng lại nghĩ là anh đang có việc gấp vì hôm qua cô cũng không nói thời gian với anh.
Thư Thu Vân gọi An Vu ra ăn cơm trưa, bà biết hôm nay An Vu có hẹn nên thuận miệng hỏi một câu. An Vu hơi thất thần nhưng rồi cười nói: "Cậu ấy có việc đột xuất nên có lẽ phải đợi một lúc."
Ăn trưa xong nhưng Giang Sóc vẫn không trả lời cô.
An Vu có gọi nhưng không có người bắt máy, cũng không bị tắt đi.
Cô tiếp tục sửa lại bút ký, đến hoàng hôn thì bút ký môn Sinh cũng đã chỉnh xong.
An Vu xoa sống lưng đau nhức của mình rồi cầm điện thoại nhắn với Giang Sóc: [Giang Sóc, cậu đang bận à?]
Sau khi cô nhắn xong thì điện thoại vang lên.
An Vu nhìn lại thì thấy một dãy số lạ.
Cô ngẩn người rồi nhận máy, bên kia truyền đến tiếng của Tiền Đạc Hâm: "An Vu, cậu đang ở đâu thế?"
Giọng Tiền Đạc Hâm nghe rất gấp, An Vu nhẹ giọng hỏi cậu ta: "Ở khách sạn, sao thế? Giang Sóc đâu?"
Tiền Đạc Hâm nói: "Giang Sóc bị bố cậu ta nhốt lại rồi."
An Vu giật mình: "Cái gì?"
"Hôm mà thầy Bùi bảo cậu muốn chuyển trường thì Giang Sóc cũng chạy đến phòng tuyển sinh nói với giáo viên cậu ta cũng muốn chuyển trường. Nhưng nhà cậu ta thì cậu cũng biết mà, nhà họ quyên góp cho trường Trung học số 8 mấy tòa nhà, nên là giáo viên gọi điện nói với hiệu trưởng chuyện này, sau đó thì hiệu trưởng lại nói với bố cậu ta."
Mỗi năm nhà họ Giang đều dành quỹ giáo dục cho Trường Trung học số 8 Đại An, và bất động sản Hồng Thịnh cũng đặc biệt lập một quỹ học bổng nên làm sao hiệu trưởng có thể để anh đi?
Lại nói, giáo viên ở Trường Trung học số 8 Đại An căn bản có gì mà không bằng giáo viên của trường trung học Nam Kiều chứ.
Giang Sóc xúc động nói muốn chuyển trường là rất bốc đồng.
Dù thường ngày Giang Hồng Văn nuôi thả anh nhưng nghe thấy anh nói thế thì tức giận đến nỗi lập tức mua vé máy bay mà quay về Đại An. Giang Sóc về nhà là muốn thương lượng với Giang Hồng Văn vì muốn chuyển trường thì cần chữ ký của Giang Hồng Văn.
Nhưng lần này anh về rồi thì không ra được.
Cuối cùng thì Giang Hồng Văn nhân lúc Giang Sóc không chuẩn bị gì mà nhốt anh trong phòng.
Thật ra thì Giang Sóc không quan tâm mình bị nhốt hay không. Nhưng hôm nay thì không được vì anh đã hẹn với An Vu.
"Điện thoại của cậu ta bị vứt ở phòng khách mà cậu ta lại bị nhốt trong phòng ngủ nên không liên lạc với cậu được."
Mà Tiền Đạc Hâm lấy được điện thoại là nhờ Hồ Vĩ Nghệ.
Dù cái thằng nhóc đó là tên bắt chước người khác một cách mù quáng nhưng bản tính không xấu, Hồ Hiểu Linh bảo cậu ta chú ý Giang Sóc nên khi tiếp xúc thời gian dài làm cậu ta luôn muốn lại gần anh nhưng Giang Sóc lại không thích cậu ta.
Trong điện thoại của Giang Sóc chỉ có số của Tiền Đạo Hâm.
Anh không gọi cho An Vu vì anh muốn Tiền Đạc Hâm nghĩ cách cứu anh ra.
Nhưng Tiền Đạc Hâm có cách nào chứ?
Khu nhà họ Giang ở là tiểu khu bình thường chắc? Đây là nơi mấy người có tiền có thế ở đấy, bảo an chỗ này nghiêm ngặt thấy mẹ luôn, cậu ta còn không thể bước vào một bước chứ đừng nói là cứu người ra.
Tiền Đạc Hâm đành bất đắc dĩ gọi cho An Vu rồi nói chuyện này với cô.
Tiền Đạc Hâm: "Tôi tới đón cậu rồi xem xem có cách nào trà trộn vào được không."
An Vu nghe thế thì đồng ý nói được.
Buổi tối hôm đó trời rất tốt, chỉ có tiếng ve râm ran kêu trong đêm hè.
An Vu và Tiền Đạc Hâm ở ngoài tiểu khu chờ rất lâu.
Tường vây quanh tiểu khu này chỗ nào cũng có camera, cổng lớn thì có bảo an cầm côn điện, ai vào tiểu khu thì đều phải thông qua nhận diện khuôn mặt hoặc người nhà gọi điện nói chuyện với bảo an thì mới được vào. Căn bản là họ không tìm được cơ hội để chuồn vào.
An Vu ngồi xổm nghe Tiền Đạc Hâm nói.
Cậu ta nói từ trước đến nay chưa từng thấy Giang Sóc đối tốt với đứa con gái nào như với cô.
Cậu ta nói trong mắt cậu ta thì Giang Sóc luôn là người biết trước biết sau nhưng khi đối mặt với cô thì anh như biến thành một kẻ ngốc vậy.
Tiền Đạc Hâm lắc đầu cười bất đắc dĩ: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái thằng cha nội này lại là người mù quáng trong tình yêu!"
Cậu ta còn hỏi cô là lúc dính vào Giang Sóc cô có thấy phiền không?
Phiền sao?
An Vu cong môi rồi lắc đầu.
Sao lại phiền chứ? Cũng không phải là cô không có trái tim nên là cô sẽ có suy nghĩ của riêng mình.
Cô luôn nhớ hết những trả giá và tình yêu của Giang Sóc. Với cô thì anh chính là mặt trời, là ngọn lửa, còn cô chính là ánh trăng, là biển sâu mà anh lại nguyện vì cô mà rơi xuống biển, dù con đường có tối tăm thế nào thì chỉ cần cô quay đầu lại thì anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Anh không phải là sự phiền phức mà chính là điểm dừng an toàn của cô.
Muốn vào trong tiểu khu là điều không thể rồi nên là Tiền Đạc Hâm gọi điện thoại cho Giang Sóc, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một cậu bé.
Người nhận điện thoại vẫn là Hồ Vĩ Nghệ.
An Vu ôn nhu hỏi cậu nhóc: "Chị nói chuyện với anh của em được không?"
Hồ Vĩ Nghệ: "Chị là người mà anh tôi thích hả?"
An Vu thừa nhận: "Đúng thế."
Hồ Vĩ Nghệ nhìn cánh cửa trước mắt rồi lắc đầu nói: "Có lẽ không được đâu, cửa phòng nhà tôi quá dày nên là anh tôi muốn nói chuyện với chị thì phải hét lên thì cô mới nghe được."
An Vu trầm mặc suy nghĩ một chút.
Sau đó cô ôn nhu nói: "Chị nói với cậu ấy vài câu, em ghi âm lại nhé?"
Hồ Vĩ Nghệ: "Được."
Vào một đêm giữa mùa hè, mặt trăng treo trên cành cây trong khu rừng rậm rạp và ánh trăng sáng bao phủ thân hình mảnh mai của cô gái.
Cô ngồi lặng lẽ trên bậc thềm hoa, mặc chiếc váy màu hồng.
"Giang Sóc, tớ là An Vu." Cô cầm điện thoại nói chuyện, giọng cô rất ôn nhu.
"Cậu đừng gấp, cũng đừng tự trách nhé, thật ra thì hôm nay tớ cũng dậy rất muộn, lúc tớ dậy đã là giữa trưa rồi."
"Tớ cũng không đợi cậu, hôm nay tớ ở nhà xem TV với mẹ, chương trình ấy xem rất hay." Cô cắn nhẹ môi rồi nhẹ nhàng hít sâu nói: "Giang Sóc, nghe nói là cậu muốn chuyển đến Nam Kiều với tớ. Nhưng tớ không muốn, tớ không muốn cậu đến."
"Cậu nhớ lời hẹn của chúng ta không? Tớ đã nói là tớ không muốn vui vẻ trước mắt mà muốn hạnh phúc vui vẻ có thể kéo dài đến tương lai."
"Giang Sóc, tớ muốn chúng ta khi ở bên nhau sẽ là phiên bản hạnh phúc nhất."
Giọng nói An Vu nghẹn ngào, cô nhấc điện thoại ra xa rồi nhẹ nhàng khịt mũi.
Chia ly nào có nhẹ nhàng như cô nói chứ?
Nam Kiều và Đại An— một nơi phương bắc, một nơi biển nam cách nhau cả ngàn dặm, mà họ còn phải ở một thành phố không có người kia sống cả 365 ngày thì sao cô có thể không buồn chứ? Nhưng hai người đã hẹn nhau tiến về phía trước rồi, nên giữa họ cần có một người tỉnh táo và có trách nhiệm.
Giáo viên ở Nam Kiều không giỏi như giáo viên ở Đại An nên cô không thể ích kỷ như thế, cô không thể đồng ý để Giang Sóc đến Nam Kiều.
An Vu lau nước mắt mềm giọng nói: "Một ngày hẹn hò chẳng là gì cả, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."
"Giang Sóc, chúng ta đánh cược vì tương lai nhé?"
"Cậu phải cố gắng học nhé rồi đợi tớ đến tìm cậu."
An Vu cắn môi nói một câu cuối cùng: "Giang Sóc, cậu chờ tớ đến tìm cậu nhé."
Lúc cúp điện thoại thì An Vu không thể nhìn được mà òa khóc.
Cô ngồi trên đất vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực rồi ôm lấy chính mình run rẩy mà khóc.
Tiền Đạc Hâm đứng bên cạnh cô, cứng nhắc giơ tay ra nhưng cuối cùng lại rút lại để lau nước mắt.
Cậu ta không hình dung được tâm trạng của mình bây giờ là gì, là đau lòng hay hâm mộ, hoặc có lẽ còn có điều gì đó nữa.
Vừa nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lồng ngực của cậu ta không khỏi dâng lên một luồng chua xót, nhịn không được muốn khóc.
Tiền Đạc Hâm đưa An Vu về khách sạn, lúc chuẩn bị rời đi thì bị An Vu gọi lại.
"Cậu chờ chút đã."
Cô chạy về phòng lấy bút ký môn Sinh đã sửa xong rồi quay lại chỗ Tiền Đạc Hâm đưa cho cậu ta.
Vừa rồi cô ngồi trên đất khóc rất lâu, hai mắt sưng đỏ, giọng nói cũng khàn khàn.
"Cậu đưa nó cho Giang Sóc giùm tôi nhé?"
Tiền Đạc Hâm nhận lấy rồi tùy tiện giở ra xem.
Lúc thấy nội dung trong đó thì cậu ta không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng bây giờ của mình.
Trong quyển bút ký dày cộp này là kiến thức 3 năm cấp 3, nội dung rất đầy đủ, chữ viết cũng rất đẹp, thậm chí là những hình minh họa cũng rất sống động.
Cậu ta không đoán được vì quyển bút ký này mà cô gái này đã dùng thời gian bao lâu và phí bao nhiêu công sức.
"Cậu giúp tôi một việc được chứ?" An Vu nhỏ giọng hỏi cậu ta.
Tiền Đạc Hâm gật đầu nói: "Cậu nói đi."
"Nếu, nếu cậu ấy vẫn muốn đến Nam Kiều thì cậu nói với cậu ấy—"
Trong điện thoại, An Vu không muốn nói ra những lời hiệu quả nhất, nhưng cũng là tổn thương nhất.
Cô ấy do dự hết lần này đến lần khác, giọng cô nghẹn ngào rồi cuối cùng quyết định nhờ Tiền Đạc Hâm chuyển lời: "Nhờ cậu nói với cậu ấy là..."
"Nếu cậu ấy dám đến thì lời hứa trước đó của bọn tôi sẽ không tính nữa."
"...."
Ngay ngày hôm sau An Vu lên máy bay bay đến Nam Kiều.
Vào đêm cô rời đi thì cuối cùng Giang Sóc cũng được Giang Hồng Văn thả ra.
Lúc được thả ra thì anh không thèm tính sổ với Giang Hồng Văn mà cầm lấy điện thoại chạy vội đến khách sạn.
Nhưng khi đến nơi thì cô đã rời đi rồi.
Giang Sóc ngồi trên bồn hoa nhỏ trước khách sạn lặng lẽ nghe xong đoạn ghi âm trong điện thoại mà An Vu để lại cho anh.
Cô nói anh ngoan ngoãn chờ ở đây, chờ cô quay lại tìm anh.
Nhưng Giang Sóc không tin chờ đợi, anh chỉ tin chính mình.
Một cơn gió mạnh thổi trong biển sấm chớp làm sóng biển dập dờn nhấp nhô cũng ăn mòn hết cả lý trí của anh.
Anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, giờ trong đầu anh chỉ có một giọng nói là anh phải đi tìm cô.
Anh không muốn xa cô, anh muốn đến Nam Kiều.
Anh sẽ đi.
Giang Sóc thức đêm mua vé đi Nam Kiều nhưng trước khi lên máy bay thì nhận được điện thoại của Tiền Đạo Hâm.
Cậu ta nói câu mà An Vu nói với cậu ta cho anh.
"Lời hứa trước đó không được tính."
Giang Sóc nghiến răng, cổ họng không kiềm chế được mà cuồn cuộn: "Cậu vậy mà dám bỏ lại tớ, lại còn dám nói đến lời hứa đó?"
Trên sân bay vang lên tiếng thúc giục hành khách kiềm phiếu mà Giang Sóc lại lẳng lặng cầm điện thoại bơ vơ giữa sảnh chờ.
Anh nhìn lên khi chiếc máy bay lăn bánh khỏi đường băng, từ từ bay lên và cuối cùng hòa vào bầu trời đêm đen kịt.
Vài giây sau anh rũ mắt xuống tự giễu mà cong môi:
"Cậu đây là ỷ vào tôi thích cậu mà bắt nạt tôi."
Chú thích:
(1) đu quay ba chiều
An Vu nói dối cậu mình, cô thông báo sai thời gian cuộc thi cuối kỳ.
Cô muốn tận dụng hai ngày này để tạm biệt bạn mình.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ thì Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu đến Đại An tìm An Vu.
Cả ngày hôm ấy ba người chơi ở công viên trò chơi đến chạng vạng mới lưu luyến không rời mà tách ra.
An Vu tiễn hai cô nàng đến trạm xe.
Sau khi tiễn họ xong thì cô nhận được điện thoại của Giang Sóc.
Cô nhận điện thoại thì nghe thấy giọng nói lười nhác của chàng trai: "Xong rồi à?"
An Vu gật đầu: "Xong rồi."
"Đang đâu đấy?"
"Ở trạm xe."
"Họ đi rồi à?"
"Ừ."
An Vu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy xe buýt đã rời trạm: "Họ vừa đi."
Bên kia điện thoại vang lên những tiếng sột soạt, Giang Sóc đứng dậy mở cửa ra ngoài: "Gửi định vị cho tớ, cậu đứng yên đấy đợi tớ, tớ đến ngay."
Thật ra Giang Sóc hơi khó chịu vì rõ ràng là anh hẹn cô trước nhưng ai biết hai tên là Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh lại nhảy ra cướp mất thời gian bên cô của anh. Rất đáng ghét!
Lúc Giang Sóc chạy đến nơi thì An Vu đang ngồi trên ghế cầm điện thoại đọc truyện tranh mới được cập nhật.
Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc chiếc váy dài dáng suông màu be, kiểu váy rất đơn giản, không có những họa tiết cầu kỳ.
Mái tóc mềm mượt màu hạt dẻ được thả buông lơi, trên đầu cô đội một chiếc mũ rơm bện tròn.
Giang Sóc cong môi chậm rì rì bước đến nhưng tay lại nhấc mạnh chiếc mũ của cô lên.
Có vẻ điều này làm cô giật mình nên lúc ngẩng đầu lên thì khuôn mặt cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tóc mái mềm mại của cô che đi nửa vầng trán, đôi mắt đen bóng ngập nước hiện lên, vì đang giật mình nên đôi mắt ấy mở to, lông mi dày rậm còn run run.
Chiếc mũ đột nhiên bị lấy đi làm An Vu ngơ ngác chưa kịp phản ứng nhưng khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình thì trong mắt cô hiện đầy ý cười.
"Giang Sóc." Cô nhẹ giọng gọi anh.
Ngực Giang Sóc đập mạnh.
Anh đã rất nhiều lần nhìn thấy khuôn mặt cô nhưng anh ngắm mãi vẫn không chán.
Mỗi lần gặp mặt đều làm anh ngạc nhiên say mê, mỗi một biểu cảm của cô đều có thể làm tâm trí anh rối loạn.
Giang Sóc rũ mắt nhìn xuống đôi môi hồng hào của cô.
Hồng hào tươi tắn, rất đáng yêu.
Chú ý đến tầm mắt của anh thì An Vu ngượng ngùng che miệng.
Có lẽ là Giang Sóc đã phát hiện rồi.
"Là Noãn Xu bôi cho tớ." Cô thẹn thùng nói.
Hôm nay Chu Noãn Xu trang điểm theo kiểu Âu Mỹ trông rất cool làm An Vu suýt là không nhận ra cô ấy.
Cô ấy còn lắc túi đựng đồ trang điểm nói giờ cũng đang đợi nên nhất quyết muốn trang điểm cho cô và Trình Du Ninh, An Vu nói không lại cô ấy nên cuối cùng chỉ đành đồng ý cho cô ấy bôi son cho cô. Sao Giang Sóc vẫn nhìn cô vậy? Có phải cậu ấy cảm thấy cô kỳ lạ quá không nhỉ? Aaa xấu hổ quá đi!
An Vu tránh tầm mắt của anh, cô ngượng ngùng hỏi anh: "Lạ quá hả? Vậy tớ lau đi đây."
"Không lạ đâu." Khóe môi Giang Sóc cong lên: "Rất xinh đẹp."
"Xinh đến mức tớ muốn hôn cậu."
Lỗ tai An Vu đỏ ngay tắp lự, cô sợ đến mức lùi ra sau rồi ngẩng đầu lên nhìn anh mà không nói gì nhưng ánh mắt cô đã nói rõ.
Cô muốn nói cậu không được làm bậy, cậu mà hôn thì tớ sẽ tức giận.
Giang Sóc thấy rất buồn cười, chẳng mấy khi anh nói tục trước mặt cô, anh chỉ nói muốn hôn thôi mà có gì lớn lao lắm hả?
Nhưng nể tình cô còn nhỏ, giờ không tính, để sau này anh sẽ đòi lại hết.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi trạm xe, Giang Sóc ôn nhu hỏi hôm nay cô chơi vui không, An Vu gật đầu nói chơi rất vui. "Chơi gì thế?" Giang Sóc tò mò hỏi.
"Tàu lượn siêu tốc, đu quay ba chiều (1), tháp rơi tự do."
Giang Sóc: "
"Không nhận ra đó, các cậu chơi hăng thật đấy." Giang Sóc cười nhướng mày hỏi: "Không sợ sao?"
An Vu hoang mang hỏi lại: "Hả? Cũng có ngã xuống được đâu?"
Giang Sóc ho nhẹ: "Tớ nói là không khó chịu hả?"
An Vu tỉ mỉ nghĩ lại rồi gật đầu nói: "Ừ, hơi choáng."
Vào giờ cao điểm, trên đường nườm nượp xe cộ nên Giang Sóc dẫn An Vu đi ăn cơm tối. Hai người đến một khu thương mại sầm uất, họ chọn bàn ngay cạnh cửa sổ kiểu Pháp, ngồi ở đây thì có thể nhìn thấy một dòng sông. Lượng cơm của An Vu rất ít, cô chỉ ăn hết được nửa đĩa mì Ý.
Giang Sóc không có kinh nghiệm hẹn hò với con gái, chỗ anh hay đi chơi với đám bạn thì lại không thích hợp dẫn cô đi nên Giang Sóc khá lúng túng, trong bữa ăn anh nhắn tin hỏi Tiền Đạc Hâm xem gần đây có chỗ nào có thể dẫn con gái đi chơi không.
Giang Sóc cũng có lúc khó khăn sao?
Tiền Đạc Hâm khó có lúc trên cơ anh nên cậu ta không khách khí mà trào phúng: "Hẹn hò thì ăn cơm xong rồi đi xem phim, sau đó sẽ vào khách sạn thuê phòng, chẳng lẽ cậu không biết hả?"
Giang Sóc cất điện thoại cười lạnh.
Chắc chắn là anh bị lú lẫn mới đi hỏi Tiền Đạo Hâm.
Lúc đi xuống lầu thì Giang Sóc thấy một rạp chiếu phim có vị trí khá tốt, thật ra thì đi xem phim cùng cô cũng được.
Chỉ là hai người còn chưa đi đến chỗ rạp chiếu phim thì An Vu bỗng dừng lại chỉ về một chỗ rồi nói: "Đến chỗ kia xem thử đi?"
Giang Sóc nhìn theo tay cô—
Thì anh thấy được tấm biển đỏ với dòng chữ "Nhà sách Tân Hoa" màu trắng to đùng.
Hai người ở trong hiệu sách hồi lâu, bộ phim mà Giang Sóc muốn xem cũng đã sớm kết thúc rồi.
Lúc bước ra khỏi hiệu sách thì tay anh còn xách một chiếc túi rất lớn.
Nó rất nặng và tất cả đều là bài thi.
Anh thấy rất buồn cười rồi nói với An Vu: " Cậu tốt với tớ thật đấy."
An Vu không hiểu ý anh mà nói: "Những bài đó tớ xem qua rồi, đều rất được, vừa lúc để cậu làm lúc lớp 12."
Nói xong thì cô nhìn chiếc túi trong tay anh rồi hỏi: "Đủ không?"
Giang Sóc còn chưa trả lời thì cô lại nói tiếp: "Không sao, nếu không đủ thì đến lúc đó tớ sẽ gửi thêm cho cậu."
Tối đó Giang Sóc tiễn cô đến cửa khách sạn.
Vị trí của khách sạn xa xôi và yên tĩnh, bầu trời tối nhưng rất trong làm hiện lên mặt trăng tròn và ánh sao lấp lánh đầy trời. Hai người đi tới đi lui trên con đường ở tầng dưới một lúc lâu, lúc đến nơi thì An Vu không nhịn được mà cười lớn.
Họ thực sự quá nhàm chán, giống như một kẻ ngốc vậy.
Cô đứng lại, xoay người lại rồi ngẩng đầu nhìn anh nói: "Thôi, tiễn đến đây thôi."
Giang Sóc không nói gì mà rũ mi nhìn cô.
"Lúc nào đi?" Anh hỏi.
An Vu thành thật trả lời: "Ngày kia."
Giang Sóc ừ một tiếng.
An Vu cười rồi nhỏ giọng hỏi anh: "Giang Sóc à, chiều mai cậu rảnh không?"
Giang Sóc kinh ngạc nâng mi nhìn cô.
An Vu hơi ngượng mà đè thấp mũ rồi nói: "Lúc trước đồng ý đi chơi với cậu nhưng lại thất hứa, tớ thề là mai tớ sẽ đúng hẹn mà đến."
Giang Sóc cũng cười gật đầu nói: "Được."
Buổi tối An Vu ở trong phòng cầm điện thoại tra xem những địa điểm vui chơi.
Thật ra cô rất trạch, đến Đại An cả năm rồi nhưng vẫn không ra khỏi tiểu khu Cổ Lộng này, cô không quen thuộc Đại An nên cũng không biết có chỗ nào chơi vui.
Lúc ở hiệu sách cô có nhìn qua quyển hướng dẫn du lịch, giới thiệu về Đại An xem Đại An có chỗ nào chơi vui, chỗ nào ăn ngon.
Cô không biết Giang Sóc có kế hoạch gì không nhưng nếu anh không có thì cô càng phải chuẩn bị trước.
Tra xong thì An Vu lấy giấy bút ra mà nghiêm túc lên kế hoạch.
Thời gian xuất phát không chắc chắn lắm, có thể buổi sáng Giang Sóc sẽ dậy muộn nên có thể xuất phát muộn một chút. Buổi chiều có thể đến chùa cầu duyên, nghe nói cầu duyên ở đó rất linh. Buổi tối thì có thể đi xem phim rồi đi ǎn.
Cô không muốn làm lịch trình quá dày vì thay vì nói là đi chơi còn không bằng nói là cô chỉ muốn ở cùng một chỗ với anh.
Viết kế hoạch xong thì An Vu vươn vai thả lỏng cơ bắp toàn thân.
Hôm nay chơi quá hăng nên khá mệt, giờ cô thấy hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn chưa làm xong việc của mình.
Vì thời gian khá gấp nên cô chỉ chỉnh lại bút ký môn văn với tiếng anh cho Giang Sóc. Thật ra Giang Sóc học khoa tự nhiên khá tốt nhưng chỉ là anh lười nhớ thôi.
Thật ra môn Sinh cũng có rất nhiều kiến thức quan trọng cần ghi nhớ nên cô muốn nhân lúc này mà sửa sang lại bút ký của môn Sinh.
Giờ cô đã làm được một nửa rồi nên nếu cô cố gắng hơn thì trước khi cô đi sẽ có thể làm xong.
Mặt trăng bên ngoài cửa sổ rất tròn, cửa sổ bằng kính của khách sạn cao từ trần đến sàn, để không làm phiền giấc ngủ của Thư Thu Vân, An Vu bật chiếc đèn bàn nhỏ và tiếp tục chỉnh sửa cho đến tận đêm khuya. Dù tối qua cô ngủ rất muộn nhưng sáng hôm sau cô vẫn dậy sớm.
Rửa mặt xong thì cô lục tung vali lên, cuối cùng chọn được một chiếc váy màu hồng.
Đoạn chat vẫn dừng lại ở hôm qua, xem ra là giờ Giang Sóc vẫn đang ngủ.
An Vu cong môi cười nghĩ vất vả lâu thế mới được nghỉ thì cứ để anh ngủ thêm một lát.
An Vu lại ngồi vào bàn học chỉnh sửa lại bút ký.
Cô sửa đến trưa mà Giang Sóc vẫn không nhắn cho cô một tin nào.
Sao lại ngủ lâu thế chứ?
Cô nhắn với Giang Sóc: [Cậu dậy chưa?
Nhưng cô vẫn không nhận được tin trả lời của anh, An Vu thấy lạ nhưng lại nghĩ là anh đang có việc gấp vì hôm qua cô cũng không nói thời gian với anh.
Thư Thu Vân gọi An Vu ra ăn cơm trưa, bà biết hôm nay An Vu có hẹn nên thuận miệng hỏi một câu. An Vu hơi thất thần nhưng rồi cười nói: "Cậu ấy có việc đột xuất nên có lẽ phải đợi một lúc."
Ăn trưa xong nhưng Giang Sóc vẫn không trả lời cô.
An Vu có gọi nhưng không có người bắt máy, cũng không bị tắt đi.
Cô tiếp tục sửa lại bút ký, đến hoàng hôn thì bút ký môn Sinh cũng đã chỉnh xong.
An Vu xoa sống lưng đau nhức của mình rồi cầm điện thoại nhắn với Giang Sóc: [Giang Sóc, cậu đang bận à?]
Sau khi cô nhắn xong thì điện thoại vang lên.
An Vu nhìn lại thì thấy một dãy số lạ.
Cô ngẩn người rồi nhận máy, bên kia truyền đến tiếng của Tiền Đạc Hâm: "An Vu, cậu đang ở đâu thế?"
Giọng Tiền Đạc Hâm nghe rất gấp, An Vu nhẹ giọng hỏi cậu ta: "Ở khách sạn, sao thế? Giang Sóc đâu?"
Tiền Đạc Hâm nói: "Giang Sóc bị bố cậu ta nhốt lại rồi."
An Vu giật mình: "Cái gì?"
"Hôm mà thầy Bùi bảo cậu muốn chuyển trường thì Giang Sóc cũng chạy đến phòng tuyển sinh nói với giáo viên cậu ta cũng muốn chuyển trường. Nhưng nhà cậu ta thì cậu cũng biết mà, nhà họ quyên góp cho trường Trung học số 8 mấy tòa nhà, nên là giáo viên gọi điện nói với hiệu trưởng chuyện này, sau đó thì hiệu trưởng lại nói với bố cậu ta."
Mỗi năm nhà họ Giang đều dành quỹ giáo dục cho Trường Trung học số 8 Đại An, và bất động sản Hồng Thịnh cũng đặc biệt lập một quỹ học bổng nên làm sao hiệu trưởng có thể để anh đi?
Lại nói, giáo viên ở Trường Trung học số 8 Đại An căn bản có gì mà không bằng giáo viên của trường trung học Nam Kiều chứ.
Giang Sóc xúc động nói muốn chuyển trường là rất bốc đồng.
Dù thường ngày Giang Hồng Văn nuôi thả anh nhưng nghe thấy anh nói thế thì tức giận đến nỗi lập tức mua vé máy bay mà quay về Đại An. Giang Sóc về nhà là muốn thương lượng với Giang Hồng Văn vì muốn chuyển trường thì cần chữ ký của Giang Hồng Văn.
Nhưng lần này anh về rồi thì không ra được.
Cuối cùng thì Giang Hồng Văn nhân lúc Giang Sóc không chuẩn bị gì mà nhốt anh trong phòng.
Thật ra thì Giang Sóc không quan tâm mình bị nhốt hay không. Nhưng hôm nay thì không được vì anh đã hẹn với An Vu.
"Điện thoại của cậu ta bị vứt ở phòng khách mà cậu ta lại bị nhốt trong phòng ngủ nên không liên lạc với cậu được."
Mà Tiền Đạc Hâm lấy được điện thoại là nhờ Hồ Vĩ Nghệ.
Dù cái thằng nhóc đó là tên bắt chước người khác một cách mù quáng nhưng bản tính không xấu, Hồ Hiểu Linh bảo cậu ta chú ý Giang Sóc nên khi tiếp xúc thời gian dài làm cậu ta luôn muốn lại gần anh nhưng Giang Sóc lại không thích cậu ta.
Trong điện thoại của Giang Sóc chỉ có số của Tiền Đạo Hâm.
Anh không gọi cho An Vu vì anh muốn Tiền Đạc Hâm nghĩ cách cứu anh ra.
Nhưng Tiền Đạc Hâm có cách nào chứ?
Khu nhà họ Giang ở là tiểu khu bình thường chắc? Đây là nơi mấy người có tiền có thế ở đấy, bảo an chỗ này nghiêm ngặt thấy mẹ luôn, cậu ta còn không thể bước vào một bước chứ đừng nói là cứu người ra.
Tiền Đạc Hâm đành bất đắc dĩ gọi cho An Vu rồi nói chuyện này với cô.
Tiền Đạc Hâm: "Tôi tới đón cậu rồi xem xem có cách nào trà trộn vào được không."
An Vu nghe thế thì đồng ý nói được.
Buổi tối hôm đó trời rất tốt, chỉ có tiếng ve râm ran kêu trong đêm hè.
An Vu và Tiền Đạc Hâm ở ngoài tiểu khu chờ rất lâu.
Tường vây quanh tiểu khu này chỗ nào cũng có camera, cổng lớn thì có bảo an cầm côn điện, ai vào tiểu khu thì đều phải thông qua nhận diện khuôn mặt hoặc người nhà gọi điện nói chuyện với bảo an thì mới được vào. Căn bản là họ không tìm được cơ hội để chuồn vào.
An Vu ngồi xổm nghe Tiền Đạc Hâm nói.
Cậu ta nói từ trước đến nay chưa từng thấy Giang Sóc đối tốt với đứa con gái nào như với cô.
Cậu ta nói trong mắt cậu ta thì Giang Sóc luôn là người biết trước biết sau nhưng khi đối mặt với cô thì anh như biến thành một kẻ ngốc vậy.
Tiền Đạc Hâm lắc đầu cười bất đắc dĩ: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến cái thằng cha nội này lại là người mù quáng trong tình yêu!"
Cậu ta còn hỏi cô là lúc dính vào Giang Sóc cô có thấy phiền không?
Phiền sao?
An Vu cong môi rồi lắc đầu.
Sao lại phiền chứ? Cũng không phải là cô không có trái tim nên là cô sẽ có suy nghĩ của riêng mình.
Cô luôn nhớ hết những trả giá và tình yêu của Giang Sóc. Với cô thì anh chính là mặt trời, là ngọn lửa, còn cô chính là ánh trăng, là biển sâu mà anh lại nguyện vì cô mà rơi xuống biển, dù con đường có tối tăm thế nào thì chỉ cần cô quay đầu lại thì anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.
Anh không phải là sự phiền phức mà chính là điểm dừng an toàn của cô.
Muốn vào trong tiểu khu là điều không thể rồi nên là Tiền Đạc Hâm gọi điện thoại cho Giang Sóc, đầu bên kia truyền đến giọng nói của một cậu bé.
Người nhận điện thoại vẫn là Hồ Vĩ Nghệ.
An Vu ôn nhu hỏi cậu nhóc: "Chị nói chuyện với anh của em được không?"
Hồ Vĩ Nghệ: "Chị là người mà anh tôi thích hả?"
An Vu thừa nhận: "Đúng thế."
Hồ Vĩ Nghệ nhìn cánh cửa trước mắt rồi lắc đầu nói: "Có lẽ không được đâu, cửa phòng nhà tôi quá dày nên là anh tôi muốn nói chuyện với chị thì phải hét lên thì cô mới nghe được."
An Vu trầm mặc suy nghĩ một chút.
Sau đó cô ôn nhu nói: "Chị nói với cậu ấy vài câu, em ghi âm lại nhé?"
Hồ Vĩ Nghệ: "Được."
Vào một đêm giữa mùa hè, mặt trăng treo trên cành cây trong khu rừng rậm rạp và ánh trăng sáng bao phủ thân hình mảnh mai của cô gái.
Cô ngồi lặng lẽ trên bậc thềm hoa, mặc chiếc váy màu hồng.
"Giang Sóc, tớ là An Vu." Cô cầm điện thoại nói chuyện, giọng cô rất ôn nhu.
"Cậu đừng gấp, cũng đừng tự trách nhé, thật ra thì hôm nay tớ cũng dậy rất muộn, lúc tớ dậy đã là giữa trưa rồi."
"Tớ cũng không đợi cậu, hôm nay tớ ở nhà xem TV với mẹ, chương trình ấy xem rất hay." Cô cắn nhẹ môi rồi nhẹ nhàng hít sâu nói: "Giang Sóc, nghe nói là cậu muốn chuyển đến Nam Kiều với tớ. Nhưng tớ không muốn, tớ không muốn cậu đến."
"Cậu nhớ lời hẹn của chúng ta không? Tớ đã nói là tớ không muốn vui vẻ trước mắt mà muốn hạnh phúc vui vẻ có thể kéo dài đến tương lai."
"Giang Sóc, tớ muốn chúng ta khi ở bên nhau sẽ là phiên bản hạnh phúc nhất."
Giọng nói An Vu nghẹn ngào, cô nhấc điện thoại ra xa rồi nhẹ nhàng khịt mũi.
Chia ly nào có nhẹ nhàng như cô nói chứ?
Nam Kiều và Đại An— một nơi phương bắc, một nơi biển nam cách nhau cả ngàn dặm, mà họ còn phải ở một thành phố không có người kia sống cả 365 ngày thì sao cô có thể không buồn chứ? Nhưng hai người đã hẹn nhau tiến về phía trước rồi, nên giữa họ cần có một người tỉnh táo và có trách nhiệm.
Giáo viên ở Nam Kiều không giỏi như giáo viên ở Đại An nên cô không thể ích kỷ như thế, cô không thể đồng ý để Giang Sóc đến Nam Kiều.
An Vu lau nước mắt mềm giọng nói: "Một ngày hẹn hò chẳng là gì cả, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian mà."
"Giang Sóc, chúng ta đánh cược vì tương lai nhé?"
"Cậu phải cố gắng học nhé rồi đợi tớ đến tìm cậu."
An Vu cắn môi nói một câu cuối cùng: "Giang Sóc, cậu chờ tớ đến tìm cậu nhé."
Lúc cúp điện thoại thì An Vu không thể nhìn được mà òa khóc.
Cô ngồi trên đất vùi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực rồi ôm lấy chính mình run rẩy mà khóc.
Tiền Đạc Hâm đứng bên cạnh cô, cứng nhắc giơ tay ra nhưng cuối cùng lại rút lại để lau nước mắt.
Cậu ta không hình dung được tâm trạng của mình bây giờ là gì, là đau lòng hay hâm mộ, hoặc có lẽ còn có điều gì đó nữa.
Vừa nhìn thấy bọn họ như vậy, trong lồng ngực của cậu ta không khỏi dâng lên một luồng chua xót, nhịn không được muốn khóc.
Tiền Đạc Hâm đưa An Vu về khách sạn, lúc chuẩn bị rời đi thì bị An Vu gọi lại.
"Cậu chờ chút đã."
Cô chạy về phòng lấy bút ký môn Sinh đã sửa xong rồi quay lại chỗ Tiền Đạc Hâm đưa cho cậu ta.
Vừa rồi cô ngồi trên đất khóc rất lâu, hai mắt sưng đỏ, giọng nói cũng khàn khàn.
"Cậu đưa nó cho Giang Sóc giùm tôi nhé?"
Tiền Đạc Hâm nhận lấy rồi tùy tiện giở ra xem.
Lúc thấy nội dung trong đó thì cậu ta không biết dùng từ gì để diễn tả tâm trạng bây giờ của mình.
Trong quyển bút ký dày cộp này là kiến thức 3 năm cấp 3, nội dung rất đầy đủ, chữ viết cũng rất đẹp, thậm chí là những hình minh họa cũng rất sống động.
Cậu ta không đoán được vì quyển bút ký này mà cô gái này đã dùng thời gian bao lâu và phí bao nhiêu công sức.
"Cậu giúp tôi một việc được chứ?" An Vu nhỏ giọng hỏi cậu ta.
Tiền Đạc Hâm gật đầu nói: "Cậu nói đi."
"Nếu, nếu cậu ấy vẫn muốn đến Nam Kiều thì cậu nói với cậu ấy—"
Trong điện thoại, An Vu không muốn nói ra những lời hiệu quả nhất, nhưng cũng là tổn thương nhất.
Cô ấy do dự hết lần này đến lần khác, giọng cô nghẹn ngào rồi cuối cùng quyết định nhờ Tiền Đạc Hâm chuyển lời: "Nhờ cậu nói với cậu ấy là..."
"Nếu cậu ấy dám đến thì lời hứa trước đó của bọn tôi sẽ không tính nữa."
"...."
Ngay ngày hôm sau An Vu lên máy bay bay đến Nam Kiều.
Vào đêm cô rời đi thì cuối cùng Giang Sóc cũng được Giang Hồng Văn thả ra.
Lúc được thả ra thì anh không thèm tính sổ với Giang Hồng Văn mà cầm lấy điện thoại chạy vội đến khách sạn.
Nhưng khi đến nơi thì cô đã rời đi rồi.
Giang Sóc ngồi trên bồn hoa nhỏ trước khách sạn lặng lẽ nghe xong đoạn ghi âm trong điện thoại mà An Vu để lại cho anh.
Cô nói anh ngoan ngoãn chờ ở đây, chờ cô quay lại tìm anh.
Nhưng Giang Sóc không tin chờ đợi, anh chỉ tin chính mình.
Một cơn gió mạnh thổi trong biển sấm chớp làm sóng biển dập dờn nhấp nhô cũng ăn mòn hết cả lý trí của anh.
Anh không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, giờ trong đầu anh chỉ có một giọng nói là anh phải đi tìm cô.
Anh không muốn xa cô, anh muốn đến Nam Kiều.
Anh sẽ đi.
Giang Sóc thức đêm mua vé đi Nam Kiều nhưng trước khi lên máy bay thì nhận được điện thoại của Tiền Đạo Hâm.
Cậu ta nói câu mà An Vu nói với cậu ta cho anh.
"Lời hứa trước đó không được tính."
Giang Sóc nghiến răng, cổ họng không kiềm chế được mà cuồn cuộn: "Cậu vậy mà dám bỏ lại tớ, lại còn dám nói đến lời hứa đó?"
Trên sân bay vang lên tiếng thúc giục hành khách kiềm phiếu mà Giang Sóc lại lẳng lặng cầm điện thoại bơ vơ giữa sảnh chờ.
Anh nhìn lên khi chiếc máy bay lăn bánh khỏi đường băng, từ từ bay lên và cuối cùng hòa vào bầu trời đêm đen kịt.
Vài giây sau anh rũ mắt xuống tự giễu mà cong môi:
"Cậu đây là ỷ vào tôi thích cậu mà bắt nạt tôi."
Chú thích:
(1) đu quay ba chiều