Đầu tháng chín, khí trời còn nóng, ngày thứ hai sau khi báo danh ở trường học thì sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự.
Huấn luyện quân sự ở Đại học C rất nghiêm ngặt, lãnh đạo nói huấn luyện viên đến hướng dẫn huấn luyện lần này đều là những người trong quân đội, danh tính của họ cần được giữ bảo vệ nghiêm ngặt, vì vậy trong hai tuần học quân sự thì các sinh viên đã phải giao nộp điện thoại di động của họ.
Nghe thế thì mặt các sinh viên đều nhăn nhó.
Chu Lạc Lạc lắc đầu nói: "Tớ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, huấn luyện quân sự của đại học C luôn rất nghiêm khắc, nhưng hãy nhìn lịch trình huấn luyện đi, tớ còn không có thời gian để nghịch điện thoại."
Dậy lúc 6 giờ và tắt đèn lúc 9 giờ, đây còn nghiêm khắc hơn cả lúc học cấp 3.
Trước khi giao điện thoại di động, An Vu đã gọi cho Giang Sóc và nói họ không thể liên lạc với nhau trong hai tuần.
Lúc đó giọng điệu của Giang Sóc rất u oán, anh mắng một câu: "Trường học kiểu gì đây, thật là không có tình người."
An Vu khế cong môi, nhắc nhở anh: "Học quân sự thì nhớ bôi kem chống nắng đấy."
Huấn luyện quân sự của Đại học E muộn hơn so với Đại học C, cũng không nghiêm khắc bằng, cô hơi hối hận vì không thể nhìn thấy anh mặc đồng phục huấn luyện quân sự. Dù An Vu không mê trai như Chu Lạc Lạc, nhưng cô là một sinh viên khoa Mỹ thuật và luôn có khiếu thẩm mỹ tốt.
Cô luôn biết Giang Sóc đẹp trai.
Anh cao 1m85, vai rộng, chân dài, dáng người cao thẳng, anh chính là một móc treo quần áo thực thụ.
Trong một thời gian, Giang Sóc thường mặc đồng phục học sinh của Trường Trung học số 8 Đại An, dù là cùng kiểu với những người khác, nhưng trông anh mặc lại đẹp hơn nhiều.
Học khác trường quả nhiên sẽ bỏ lỡ nhiều giai đoạn của đối phương.
"Trước đây tớ thật sự không nhận ra cậu lại mê trai thế đấy." Giang Sóc cầm điện thoại rồi cười: "Chắc là cậu thích tớ vì tớ đẹp trai chứ gì? Cậu cũng nông cạn quá rồi đấy, chẳng lẽ tớ không có điểm tốt nào lọt vào mắt cậu hả?" An Vu buồn cười, cô chơi xấu nói: "Nhưng tớ là sinh viên khoa Mỹ thuật đó, mà sinh viên khoa Mỹ thuật thì chỉ thích đồ đẹp thôi."
Cô hỏi ngược lại: "Vậy cậu không thích khuôn mặt của tớ sao?"
Cô gái nhỏ đã lớn rồi, cũng đã biết chơi xấu rồi.
"Cũng đúng."Giang Sóc thừa nhận, sau đó anh chậm rì rì bổ sung thêm: "Trên cơ thể cậu, chỗ nào tớ cũng thích."
"Lưu manh."
An Vu không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cậu không cần dùng kem chống nắng nữa đâu, để màu vàng chiếu khắp người cậu luôn đi!
Đêm đó, An Vu và Chu Lạc Lạc cùng nhau nhận đồng phục huấn luyện quân sự, đồng phục huấn luyện quân sự của Đại học C có màu xanh lá cây, An Vu nhận được size S.
Mặc dù quần áo của cô đã là cỡ nhỏ nhất nhưng lưng quần vẫn bị rộng, khi An Vu siết lại eo lưng quần thì Chu Lạc Lạc đã vô cùng sửng sốt.
"Trời ơi, tớ điên mất, An Vu à, eo cậu kiểu gì đây, đây là eo của cậu sao?"
Chu Lạc Lạc đo eo cô rồi lại đo eo mình, cô muốn khóc nói: "Đây là eo con kiến trong truyền thuyết đúng không? Rốt cuộc cậu ăn gì để lớn lên thế hả?"
Lâm Kha ở một bên mỉm cười, cô ấy chỉ vào lon coca trên bàn của Chu Lạc Lạc, tiếp tục chòng ghẹo cô: "Thần tiên thì uống sương, nhưng thứ cậu uống lại là thứ được nén lại bởi khoa học."
Những ngày huấn luyện quân sự thật khổ mà.
Các sinh viên tưởng rằng lãnh đạo trường đang nói đùa nhưng không ngờ đó là sự thật.
Những huấn luyện viên được mời đến không cười, họ vẽ mặt bằng một ít bùn sơn và giọng nói của họ cũng rất vang.
Thể lực của An Vu luôn kém, ngày đầu tiên phải đứng trong tư thế quân đội trong một giờ, không được động đậy, thậm chí là rung người cũng không được.
Cô kiên trì trong hai mươi phút thì ngất đi.
Huấn luyện quân sự thực sự rất khó khăn, đá chân cũng rất đau làm cho lúc họ đi đường luôn đi chân thấp chân cao.
Trong quá trình luyện tập cho bài kiểm tra nghệ thuật vất vả cô cũng không khóc nhưng cô đã lặng lẽ khóc khi nằm trên giường trong quá trình huấn luyện quân sự.
Điều may mắn là cô có khả năng thích ứng mạnh mẽ và sự kiên trì nên đã quen với cơn đau ở chân.
Đầu tháng 9, mặt trời chói chang, huấn luyện vừa nắng vừa nóng, trán An Vu lấm tấm mồ hôi, tóc mai bết vào má, lưng ướt sũng.
Có một hôm thật may mắn khi trời có mưa nhẹ rồi mưa to dần, ai nấy đều rất vui.
Và điều làm người ngạc nhiên là những huấn luyện viên rất hiếm khi thương xót họ lại dẫn họ vào trong nhà thi đấu để tập luyện.
Học sinh khoa Mỹ thuật được đưa vào nhà thi đấu, học sinh khoa kinh tế và quản lý cũng đến đây tập luyện.
Khoa Mỹ thuật có nhiều học sinh nữ còn khoa Kinh tế và quản lý lại nhiều học sinh nam hơn.
Trong lúc tập luyện thì An Vu đã nhìn thấy một người trong đội ngũ bên cạnh mình.
Cô không ngờ rằng Tống Kỳ Thành cũng thi vào vào Đại học C.
Thật ra sau khi chuyển đến A8 thì An Vu và Tống Kỳ Thành không tiếp xúc nhiều, nghĩ kỹ lại thì dường như họ chỉ quen biết nhau trong chốc lát.
Tống Kỳ Thành cũng nhận ra cô, cậu ta đứng ở đó rồi gật đầu với An Vu.
Có thể là vì khác giới thu hút lẫn nhau nên hôm đó mọi người đều tập luyện rất nghiêm túc.
Khoa Mỹ thuật có rất nhiều học sinh nữ, khí chất họ đều tốt mà Tống Kỳ Thành học chuyên ngành tài chính, lớp của cậu ta hầu như không có nhiều học sinh nữ. Nên là trong giờ nghỉ giải lao, mọi người ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn chằm chằm vào nhóm học sinh nữ ở đội ngũ khoa Mỹ thuật.
Trong lúc học huấn luyện quân sự thì học sinh nữ của Đại học C không được phép trang điểm, một số cô gái lén lút trang điểm nhẹ, nhưng huấn luyện viên không hề tỏ ra thương xót và yêu cầu họ tẩy trang ngay tại chỗ. Kể từ đó, các cô đều không trang điểm nữa.
An Vu rất đẹp, làn da của cô rất trắng nên cô không cần trang điểm. Thân hình cô mảnh khảnh, tỷ lệ cân đối, vòng eo thon đến mức một vòng tay có thể ôm trọn.
Lúc An Vu và Chu Lạc Lạc ngồi trò chuyện cùng nhau thì bị Chu Lạc Lạc chọc cười. Khi cô cười lên thì đôi mắt cong lên, con ngươi phát sáng trông vừa ngọt ngào lại vừa dịu dàng.
Các học sinh nam khoa Kinh tế đã chú ý đến cô nên trong lúc nghỉ giải lao thì họ không tránh khỏi việc thảo luận về cô.
"Cô bạn khoa Mỹ thuật đó xinh quá, lúc đứng nghiêm thì tôi cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy."
"Lúc cười lại càng xinh hơn, mẹ nó chứ, tôi yêu rồi."
"Không biết cô ấy tên gì nhỉ? Có ông bố nào tốt bụng có thể cho tôi thông tin liên lạc được không?"
"Tôi đã sớm hỏi thăm rồi, cô ấy học chuyên ngành tranh minh họa cùng truyện tranh, tên là An Vu, quê ở Nam Kiều."
Một cậu chàng nói: "Lúc đầu học ở Trường Trung học số 8 Đại An sau đó lại chuyển đến trường trung học Nam Kiều, hơn nữa còn là hoa khôi của trường đấy."
"Tôi đã kết bạn với cô ấy, nhưng không được chấp nhận, cô ấy khá ít nói, có lẽ là cô ấy không có bạn trai nhỉ?"
"Học ở Trường Trung học số 8 Đại An?" Một học sinh nam quàng tay qua vai Tống Kỳ Thành nói: "Này anh em, thế không phải là cùng trường với cậu à?"
Tống Kỳ Thành dần dần ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào cô gái ở phía xa.
Mấy năm nay cậu ta gần như dồn toàn bộ sức lực cho việc học, chưa từng yêu đương hay tham gia hoạt động giải trí nào, điều bạo dạn duy nhất mà cậu ta làm chính là tặng huy chương vàng ở đại hội thể thao cho cô. Tuy nhiên lần "tỏ tình" đó không thành, hoặc có thể nói là cậu ta còn chưa kịp thổ lộ thì đã bị người khác ngắt lời.
Cậu ta lại là người coi trọng thể diện, không chịu nhận thua, lời nói của Giang Sóc khiến cậu ta cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa sau này điểm của An Vu luôn cao hơn cậu ta nên cậu ta cũng không đi tìm cô nữa. Nhưng cậu ta không ngờ là lại có thể gặp cô ở Đại học C.
Tống Kỳ Thành có chút vui mừng khôn xiết, cậu ta cho rằng số phận đã sắp đặt bọn họ ở bên nhau nên cậu ta quyết tâm lần này nhất định phải theo đuổi được cô.
Khóe môi cậu ta cong lên, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy vẫn luôn xinh đẹp."
Tống Kỳ Thành không trực tiếp trả lời có hay không mà đưa ra một câu trả lời khiến người ta phải suy nghĩ.
Bạn nam kia sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại, hỏi: "Có chuyện nha, các cậu quen nhau à?"
"Ừ." Tống Kỳ Thành thừa nhận: "Chúng tôi là bạn cùng lớp."
Ánh mắt cậu ta dừng trên mặt cô.
Một năm không gặp nhưng càng lớn thì trông cô càng xinh đẹp, giống như một nụ hoa dành dành* non cuối cùng cũng bung hoa nở rộ, khoe ra vẻ đẹp thuần khiết của mình.
*Hoa dành dành hay còn được gọi là chi tử, bạch thiên hương, thuỷ hoàng chi hay mác làng cương (tiếng Tày). Hoa dành dành là giống Gardenia, thuộc họ Thiến Thảo (Rubiaceae). Cây dành dành có nguồn gốc từ các nước cận nhiệt đới như châu Phi, khu vực châu Á và Đông Nam Á. Hoa dành dành cũng khá phổ biến tại Việt Nam.
Dù đi đến đâu thì loài hoa này vẫn luôn rực rỡ khiến các chàng trai đổ xô đi hái.
Cậu bạn kia cũng không phải người ngu, sau khi quan sát vẻ mặt của cậu ta thì ý vị thâm trường nói: "Ay do, có chuyện gì vậy, cậu thích cô ấy đúng không?" Tống Kỳ Thành không trả lời, nhưng vào buổi trưa lúc ăn cơm thì cậu ta đã ngăn An Vu lại.
Bên cạnh là đám đông đang di chuyển xung quanh nên An Vu nắm tay Chu Lạc Lạc, thấy cậu ta ngăn mình lại thì cô nhìn cậu ta với vẻ mặt khó hiểu.
Tống Kỳ Thành đứng trước mặt cô, tao nhã cười nói: "Đã lâu không gặp, An Vu."
Cô gật đầu nói: "Đã lâu không gặp."
Cô thấy khá là câu nệ.
"Cậu đang học ngành gì thế?"
"Vẽ minh họa và truyện tranh."
An Vu thành thật đáp, theo tiêu chuẩn có qua có lại thì cô hỏi lại cậu ta: "Còn cậu thì sao?"
Tống Kỳ Thành: "Tài chính."
An Vu: "Ồ, cũng khá tốt."
Cũng đã lâu rồi không gặp hơn nữa cô cũng không thân với cậu ta nên cũng không biết nên nói gì.
Tống Kỳ Thành cười nói: "Cũng đã lâu không gặp rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
Mặc dù cô không muốn, nhưng họ vẫn là bạn học cũ, mà An Vu lại không giỏi từ chối họ.
Cuối cùng cô ấy gật đầu và nói được.
Lúc rời đi thì Chu Lạc Lạc gãi bàn tay nhỏ bé của cô và hỏi: "Nam sinh này là ai thế, cũng khá đẹp trai đấy, bạn của cậu à?"
"Ừ, có thể coi là thế." An Vu gật đầu nói: "Bạn học chung một tháng."
"Hả hả?" Chu Lạc Lạc kinh ngạc: "Sau đó tớ chuyển lớp."
"Chỉ là bạn cùng lớp một tháng thì lẽ ra đã quên từ lâu rồi chứ, vậy mà vẫn rủ cậu đi chơi." Chu Lạc Lạc xoa xoa cằm rồi đột nhiên cười to nói: "Bỏ đi, lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết, cậu ta hẹn cậu đi ăn cơm là cái cớ thôi, cậu ta là muốn theo đuổi cậu đấy!"
An Vu gần như không có bạn là con trai, hơn nữa cô cũng muốn bình đẳng kết bạn với họ, nhưng những chàng trai tiếp cận cô lại không nghĩ vậy, họ cứ quen với cô được một thời gian thì đi tỏ tình với cô.
Tính cảnh giác của cô rất cao, lại còn có vụ của tần nhiễm nên học sinh nam trong trường đều cho rằng cô rất cao lãnh và từ đó không dám theo đuổi cô nữa.
Ngoại trừ Giang Sóc thì An Vu không quen với việc kết thân với con trai. Nên cô cảm thấy không thoải mái khi ăn cùng Tống Kỳ Thành.
Tống Kỳ Thành đã cố gắng tìm chủ đề để nói, nhưng cuối cùng nó lại biến thành một cuộc phỏng vấn.
Cậu ta hỏi tại sao cô lại chuyển đến Nam Kiều thì An Vu không thể nói rằng mẹ cô không tốt, mà trả lời là ở quê nhà đã xảy ra chuyện, cô cần phải về giải quyết.
Cậu ta hỏi cô là sao lại làm bài kiểm tra nghệ thuật thì An Vu nói cô thích truyện tranh. Sau đó Tống Kỳ Thành phân tích thị trường cho cô và nói chuyên ngành của cô tìm việc rất khó, cậu ta nói cô là năm hai cô có thể chuyển sang khoa tài chính, tài chính sẽ dễ tìm việc hơn.
Cậu ta lại hỏi điểm thi đại học của cô, phiếu nguyện vọng cô điền gì...
An Vu đột nhiên không muốn nói nhiều, yên lặng nghe cậu ta nói về một số "hiểu biết sâu rộng về ngành."
Mấy ngày này Nham Cảng luôn có mưa nên huấn luyện quân sự sẽ được chuyển vào trong nhà.
Lúc nghỉ giải lao thì Tống Kỳ Thành thỉnh thoảng sẽ đến tìm cô, những người xung quanh đều nhìn họ và có nhiều ý kiến khác nhau.
Tống Kỳ Thành đã thông minh hơn, cậu ta biết tính cách của An Vu là như thế nào, nên không trực tiếp nói cậu ta thích cô và cậu ta cũng không hỏi cô có bạn trai hay không. Cô cũng không thể nói thẳng là "Tôi đã có bạn trai rồi, cậu đừng đến làm phiền tôi" chứ, nếu làm thế thì có vẻ như cô rất tự luyến.
Cô không biết nên làm thế nào nên An Vu có chút bối rối.
Sau khi tập xong và được nghỉ thì đột nhiên Tống Kỳ Thành bước đến và nhét một chai nước cam vào tay An Vu.
Khi An Vu kịp phản ứng thì cậu ta đã bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta thường nhét đồ ăn cho cô như vậy, thậm chí có vài lần suýt nữa bị huấn luyện viên phát hiện.
Chu Lạc Lạc thấy thế thì rất hâm mộ, cô ấy thấy cậu trai này rất si tình và giỏi đuổi theo người khác.
An Vu đưa nước cam cho cô ấy: "Cậu uống hộ tớ đi."
Chu Lạc Lạc cũng không khách khí với cô mà mở nước trái cây, ngửa đầu uống một hớp.
Huấn luyện lâu như thế, trời lại ngột ngạt và nóng nực nên khi uống xong nước trái cây thanh mát cô ấy thấy rất sảng khoái.
Chu Lạc Lạc lắc lắc chai nước rồi hỏi cô: "Uống khá ngon, cậu cũng đừng tránh nghi ngờ như thế này, nhấp thử một ngụm đi." An Vu lắc đầu, yên lặng nói: "Nhưng tớ không thích uống đồ chua."
Huấn luyện quân sự ở Đại học C rất nghiêm ngặt, lãnh đạo nói huấn luyện viên đến hướng dẫn huấn luyện lần này đều là những người trong quân đội, danh tính của họ cần được giữ bảo vệ nghiêm ngặt, vì vậy trong hai tuần học quân sự thì các sinh viên đã phải giao nộp điện thoại di động của họ.
Nghe thế thì mặt các sinh viên đều nhăn nhó.
Chu Lạc Lạc lắc đầu nói: "Tớ đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, huấn luyện quân sự của đại học C luôn rất nghiêm khắc, nhưng hãy nhìn lịch trình huấn luyện đi, tớ còn không có thời gian để nghịch điện thoại."
Dậy lúc 6 giờ và tắt đèn lúc 9 giờ, đây còn nghiêm khắc hơn cả lúc học cấp 3.
Trước khi giao điện thoại di động, An Vu đã gọi cho Giang Sóc và nói họ không thể liên lạc với nhau trong hai tuần.
Lúc đó giọng điệu của Giang Sóc rất u oán, anh mắng một câu: "Trường học kiểu gì đây, thật là không có tình người."
An Vu khế cong môi, nhắc nhở anh: "Học quân sự thì nhớ bôi kem chống nắng đấy."
Huấn luyện quân sự của Đại học E muộn hơn so với Đại học C, cũng không nghiêm khắc bằng, cô hơi hối hận vì không thể nhìn thấy anh mặc đồng phục huấn luyện quân sự. Dù An Vu không mê trai như Chu Lạc Lạc, nhưng cô là một sinh viên khoa Mỹ thuật và luôn có khiếu thẩm mỹ tốt.
Cô luôn biết Giang Sóc đẹp trai.
Anh cao 1m85, vai rộng, chân dài, dáng người cao thẳng, anh chính là một móc treo quần áo thực thụ.
Trong một thời gian, Giang Sóc thường mặc đồng phục học sinh của Trường Trung học số 8 Đại An, dù là cùng kiểu với những người khác, nhưng trông anh mặc lại đẹp hơn nhiều.
Học khác trường quả nhiên sẽ bỏ lỡ nhiều giai đoạn của đối phương.
"Trước đây tớ thật sự không nhận ra cậu lại mê trai thế đấy." Giang Sóc cầm điện thoại rồi cười: "Chắc là cậu thích tớ vì tớ đẹp trai chứ gì? Cậu cũng nông cạn quá rồi đấy, chẳng lẽ tớ không có điểm tốt nào lọt vào mắt cậu hả?" An Vu buồn cười, cô chơi xấu nói: "Nhưng tớ là sinh viên khoa Mỹ thuật đó, mà sinh viên khoa Mỹ thuật thì chỉ thích đồ đẹp thôi."
Cô hỏi ngược lại: "Vậy cậu không thích khuôn mặt của tớ sao?"
Cô gái nhỏ đã lớn rồi, cũng đã biết chơi xấu rồi.
"Cũng đúng."Giang Sóc thừa nhận, sau đó anh chậm rì rì bổ sung thêm: "Trên cơ thể cậu, chỗ nào tớ cũng thích."
"Lưu manh."
An Vu không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cậu không cần dùng kem chống nắng nữa đâu, để màu vàng chiếu khắp người cậu luôn đi!
Đêm đó, An Vu và Chu Lạc Lạc cùng nhau nhận đồng phục huấn luyện quân sự, đồng phục huấn luyện quân sự của Đại học C có màu xanh lá cây, An Vu nhận được size S.
Mặc dù quần áo của cô đã là cỡ nhỏ nhất nhưng lưng quần vẫn bị rộng, khi An Vu siết lại eo lưng quần thì Chu Lạc Lạc đã vô cùng sửng sốt.
"Trời ơi, tớ điên mất, An Vu à, eo cậu kiểu gì đây, đây là eo của cậu sao?"
Chu Lạc Lạc đo eo cô rồi lại đo eo mình, cô muốn khóc nói: "Đây là eo con kiến trong truyền thuyết đúng không? Rốt cuộc cậu ăn gì để lớn lên thế hả?"
Lâm Kha ở một bên mỉm cười, cô ấy chỉ vào lon coca trên bàn của Chu Lạc Lạc, tiếp tục chòng ghẹo cô: "Thần tiên thì uống sương, nhưng thứ cậu uống lại là thứ được nén lại bởi khoa học."
Những ngày huấn luyện quân sự thật khổ mà.
Các sinh viên tưởng rằng lãnh đạo trường đang nói đùa nhưng không ngờ đó là sự thật.
Những huấn luyện viên được mời đến không cười, họ vẽ mặt bằng một ít bùn sơn và giọng nói của họ cũng rất vang.
Thể lực của An Vu luôn kém, ngày đầu tiên phải đứng trong tư thế quân đội trong một giờ, không được động đậy, thậm chí là rung người cũng không được.
Cô kiên trì trong hai mươi phút thì ngất đi.
Huấn luyện quân sự thực sự rất khó khăn, đá chân cũng rất đau làm cho lúc họ đi đường luôn đi chân thấp chân cao.
Trong quá trình luyện tập cho bài kiểm tra nghệ thuật vất vả cô cũng không khóc nhưng cô đã lặng lẽ khóc khi nằm trên giường trong quá trình huấn luyện quân sự.
Điều may mắn là cô có khả năng thích ứng mạnh mẽ và sự kiên trì nên đã quen với cơn đau ở chân.
Đầu tháng 9, mặt trời chói chang, huấn luyện vừa nắng vừa nóng, trán An Vu lấm tấm mồ hôi, tóc mai bết vào má, lưng ướt sũng.
Có một hôm thật may mắn khi trời có mưa nhẹ rồi mưa to dần, ai nấy đều rất vui.
Và điều làm người ngạc nhiên là những huấn luyện viên rất hiếm khi thương xót họ lại dẫn họ vào trong nhà thi đấu để tập luyện.
Học sinh khoa Mỹ thuật được đưa vào nhà thi đấu, học sinh khoa kinh tế và quản lý cũng đến đây tập luyện.
Khoa Mỹ thuật có nhiều học sinh nữ còn khoa Kinh tế và quản lý lại nhiều học sinh nam hơn.
Trong lúc tập luyện thì An Vu đã nhìn thấy một người trong đội ngũ bên cạnh mình.
Cô không ngờ rằng Tống Kỳ Thành cũng thi vào vào Đại học C.
Thật ra sau khi chuyển đến A8 thì An Vu và Tống Kỳ Thành không tiếp xúc nhiều, nghĩ kỹ lại thì dường như họ chỉ quen biết nhau trong chốc lát.
Tống Kỳ Thành cũng nhận ra cô, cậu ta đứng ở đó rồi gật đầu với An Vu.
Có thể là vì khác giới thu hút lẫn nhau nên hôm đó mọi người đều tập luyện rất nghiêm túc.
Khoa Mỹ thuật có rất nhiều học sinh nữ, khí chất họ đều tốt mà Tống Kỳ Thành học chuyên ngành tài chính, lớp của cậu ta hầu như không có nhiều học sinh nữ. Nên là trong giờ nghỉ giải lao, mọi người ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn chằm chằm vào nhóm học sinh nữ ở đội ngũ khoa Mỹ thuật.
Trong lúc học huấn luyện quân sự thì học sinh nữ của Đại học C không được phép trang điểm, một số cô gái lén lút trang điểm nhẹ, nhưng huấn luyện viên không hề tỏ ra thương xót và yêu cầu họ tẩy trang ngay tại chỗ. Kể từ đó, các cô đều không trang điểm nữa.
An Vu rất đẹp, làn da của cô rất trắng nên cô không cần trang điểm. Thân hình cô mảnh khảnh, tỷ lệ cân đối, vòng eo thon đến mức một vòng tay có thể ôm trọn.
Lúc An Vu và Chu Lạc Lạc ngồi trò chuyện cùng nhau thì bị Chu Lạc Lạc chọc cười. Khi cô cười lên thì đôi mắt cong lên, con ngươi phát sáng trông vừa ngọt ngào lại vừa dịu dàng.
Các học sinh nam khoa Kinh tế đã chú ý đến cô nên trong lúc nghỉ giải lao thì họ không tránh khỏi việc thảo luận về cô.
"Cô bạn khoa Mỹ thuật đó xinh quá, lúc đứng nghiêm thì tôi cũng không thể rời mắt khỏi cô ấy."
"Lúc cười lại càng xinh hơn, mẹ nó chứ, tôi yêu rồi."
"Không biết cô ấy tên gì nhỉ? Có ông bố nào tốt bụng có thể cho tôi thông tin liên lạc được không?"
"Tôi đã sớm hỏi thăm rồi, cô ấy học chuyên ngành tranh minh họa cùng truyện tranh, tên là An Vu, quê ở Nam Kiều."
Một cậu chàng nói: "Lúc đầu học ở Trường Trung học số 8 Đại An sau đó lại chuyển đến trường trung học Nam Kiều, hơn nữa còn là hoa khôi của trường đấy."
"Tôi đã kết bạn với cô ấy, nhưng không được chấp nhận, cô ấy khá ít nói, có lẽ là cô ấy không có bạn trai nhỉ?"
"Học ở Trường Trung học số 8 Đại An?" Một học sinh nam quàng tay qua vai Tống Kỳ Thành nói: "Này anh em, thế không phải là cùng trường với cậu à?"
Tống Kỳ Thành dần dần ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào cô gái ở phía xa.
Mấy năm nay cậu ta gần như dồn toàn bộ sức lực cho việc học, chưa từng yêu đương hay tham gia hoạt động giải trí nào, điều bạo dạn duy nhất mà cậu ta làm chính là tặng huy chương vàng ở đại hội thể thao cho cô. Tuy nhiên lần "tỏ tình" đó không thành, hoặc có thể nói là cậu ta còn chưa kịp thổ lộ thì đã bị người khác ngắt lời.
Cậu ta lại là người coi trọng thể diện, không chịu nhận thua, lời nói của Giang Sóc khiến cậu ta cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa sau này điểm của An Vu luôn cao hơn cậu ta nên cậu ta cũng không đi tìm cô nữa. Nhưng cậu ta không ngờ là lại có thể gặp cô ở Đại học C.
Tống Kỳ Thành có chút vui mừng khôn xiết, cậu ta cho rằng số phận đã sắp đặt bọn họ ở bên nhau nên cậu ta quyết tâm lần này nhất định phải theo đuổi được cô.
Khóe môi cậu ta cong lên, nhẹ nhàng nói: "Cậu ấy vẫn luôn xinh đẹp."
Tống Kỳ Thành không trực tiếp trả lời có hay không mà đưa ra một câu trả lời khiến người ta phải suy nghĩ.
Bạn nam kia sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng lại, hỏi: "Có chuyện nha, các cậu quen nhau à?"
"Ừ." Tống Kỳ Thành thừa nhận: "Chúng tôi là bạn cùng lớp."
Ánh mắt cậu ta dừng trên mặt cô.
Một năm không gặp nhưng càng lớn thì trông cô càng xinh đẹp, giống như một nụ hoa dành dành* non cuối cùng cũng bung hoa nở rộ, khoe ra vẻ đẹp thuần khiết của mình.
*Hoa dành dành hay còn được gọi là chi tử, bạch thiên hương, thuỷ hoàng chi hay mác làng cương (tiếng Tày). Hoa dành dành là giống Gardenia, thuộc họ Thiến Thảo (Rubiaceae). Cây dành dành có nguồn gốc từ các nước cận nhiệt đới như châu Phi, khu vực châu Á và Đông Nam Á. Hoa dành dành cũng khá phổ biến tại Việt Nam.
Dù đi đến đâu thì loài hoa này vẫn luôn rực rỡ khiến các chàng trai đổ xô đi hái.
Cậu bạn kia cũng không phải người ngu, sau khi quan sát vẻ mặt của cậu ta thì ý vị thâm trường nói: "Ay do, có chuyện gì vậy, cậu thích cô ấy đúng không?" Tống Kỳ Thành không trả lời, nhưng vào buổi trưa lúc ăn cơm thì cậu ta đã ngăn An Vu lại.
Bên cạnh là đám đông đang di chuyển xung quanh nên An Vu nắm tay Chu Lạc Lạc, thấy cậu ta ngăn mình lại thì cô nhìn cậu ta với vẻ mặt khó hiểu.
Tống Kỳ Thành đứng trước mặt cô, tao nhã cười nói: "Đã lâu không gặp, An Vu."
Cô gật đầu nói: "Đã lâu không gặp."
Cô thấy khá là câu nệ.
"Cậu đang học ngành gì thế?"
"Vẽ minh họa và truyện tranh."
An Vu thành thật đáp, theo tiêu chuẩn có qua có lại thì cô hỏi lại cậu ta: "Còn cậu thì sao?"
Tống Kỳ Thành: "Tài chính."
An Vu: "Ồ, cũng khá tốt."
Cũng đã lâu rồi không gặp hơn nữa cô cũng không thân với cậu ta nên cũng không biết nên nói gì.
Tống Kỳ Thành cười nói: "Cũng đã lâu không gặp rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
Mặc dù cô không muốn, nhưng họ vẫn là bạn học cũ, mà An Vu lại không giỏi từ chối họ.
Cuối cùng cô ấy gật đầu và nói được.
Lúc rời đi thì Chu Lạc Lạc gãi bàn tay nhỏ bé của cô và hỏi: "Nam sinh này là ai thế, cũng khá đẹp trai đấy, bạn của cậu à?"
"Ừ, có thể coi là thế." An Vu gật đầu nói: "Bạn học chung một tháng."
"Hả hả?" Chu Lạc Lạc kinh ngạc: "Sau đó tớ chuyển lớp."
"Chỉ là bạn cùng lớp một tháng thì lẽ ra đã quên từ lâu rồi chứ, vậy mà vẫn rủ cậu đi chơi." Chu Lạc Lạc xoa xoa cằm rồi đột nhiên cười to nói: "Bỏ đi, lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết, cậu ta hẹn cậu đi ăn cơm là cái cớ thôi, cậu ta là muốn theo đuổi cậu đấy!"
An Vu gần như không có bạn là con trai, hơn nữa cô cũng muốn bình đẳng kết bạn với họ, nhưng những chàng trai tiếp cận cô lại không nghĩ vậy, họ cứ quen với cô được một thời gian thì đi tỏ tình với cô.
Tính cảnh giác của cô rất cao, lại còn có vụ của tần nhiễm nên học sinh nam trong trường đều cho rằng cô rất cao lãnh và từ đó không dám theo đuổi cô nữa.
Ngoại trừ Giang Sóc thì An Vu không quen với việc kết thân với con trai. Nên cô cảm thấy không thoải mái khi ăn cùng Tống Kỳ Thành.
Tống Kỳ Thành đã cố gắng tìm chủ đề để nói, nhưng cuối cùng nó lại biến thành một cuộc phỏng vấn.
Cậu ta hỏi tại sao cô lại chuyển đến Nam Kiều thì An Vu không thể nói rằng mẹ cô không tốt, mà trả lời là ở quê nhà đã xảy ra chuyện, cô cần phải về giải quyết.
Cậu ta hỏi cô là sao lại làm bài kiểm tra nghệ thuật thì An Vu nói cô thích truyện tranh. Sau đó Tống Kỳ Thành phân tích thị trường cho cô và nói chuyên ngành của cô tìm việc rất khó, cậu ta nói cô là năm hai cô có thể chuyển sang khoa tài chính, tài chính sẽ dễ tìm việc hơn.
Cậu ta lại hỏi điểm thi đại học của cô, phiếu nguyện vọng cô điền gì...
An Vu đột nhiên không muốn nói nhiều, yên lặng nghe cậu ta nói về một số "hiểu biết sâu rộng về ngành."
Mấy ngày này Nham Cảng luôn có mưa nên huấn luyện quân sự sẽ được chuyển vào trong nhà.
Lúc nghỉ giải lao thì Tống Kỳ Thành thỉnh thoảng sẽ đến tìm cô, những người xung quanh đều nhìn họ và có nhiều ý kiến khác nhau.
Tống Kỳ Thành đã thông minh hơn, cậu ta biết tính cách của An Vu là như thế nào, nên không trực tiếp nói cậu ta thích cô và cậu ta cũng không hỏi cô có bạn trai hay không. Cô cũng không thể nói thẳng là "Tôi đã có bạn trai rồi, cậu đừng đến làm phiền tôi" chứ, nếu làm thế thì có vẻ như cô rất tự luyến.
Cô không biết nên làm thế nào nên An Vu có chút bối rối.
Sau khi tập xong và được nghỉ thì đột nhiên Tống Kỳ Thành bước đến và nhét một chai nước cam vào tay An Vu.
Khi An Vu kịp phản ứng thì cậu ta đã bỏ chạy.
Trong khoảng thời gian này, cậu ta thường nhét đồ ăn cho cô như vậy, thậm chí có vài lần suýt nữa bị huấn luyện viên phát hiện.
Chu Lạc Lạc thấy thế thì rất hâm mộ, cô ấy thấy cậu trai này rất si tình và giỏi đuổi theo người khác.
An Vu đưa nước cam cho cô ấy: "Cậu uống hộ tớ đi."
Chu Lạc Lạc cũng không khách khí với cô mà mở nước trái cây, ngửa đầu uống một hớp.
Huấn luyện lâu như thế, trời lại ngột ngạt và nóng nực nên khi uống xong nước trái cây thanh mát cô ấy thấy rất sảng khoái.
Chu Lạc Lạc lắc lắc chai nước rồi hỏi cô: "Uống khá ngon, cậu cũng đừng tránh nghi ngờ như thế này, nhấp thử một ngụm đi." An Vu lắc đầu, yên lặng nói: "Nhưng tớ không thích uống đồ chua."