Giang Sóc phát điên rồi.
Môi lưỡi đều bị chiếm giữ, An Vu giống như một con cừu non bị làm thịt không có sức lực phản kháng, cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn rồi không tự chủ được giơ hai tay lên ôm lấy cổ anh.
Vì hành động này của cô mà cơ thể của Giang Sóc đông cứng lại.
Nhưng giây tiếp theo, anh ôm lấy eo thon của cô thậm chí còn hôn cô mạnh hơn.
Đẩy ra rồi đưa vào, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt ngào quyến rũ của dâu tây, cảm giác mềm mại ấm áp bao vây lấy anh.
Sống lưng anh tê dại run rẩy, hôn một hồi, thân thể không tự chủ được biến hóa.
Giang Sóc đột nhiên sửng sốt và buộc mình phải lùi lại.
An Vu đứng không vững, toàn bộ sức lực đều dựa vào trên người anh, cô mơ hồ cảm thấy động tác của anh đã ngừng lại.
Cô chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt đỏ như trái đào, đôi mắt ướt át long lanh nhìn anh một cách đáng thương, cô thấy rất ủy khuất.
Hai mắt anh tối sầm, anh nhéo cằm cô muốn hôn tiếp.
Đột nhiên cô lấy tay nhỏ che môi lại, đáng thương lắc đầu: "Không được hôn nữa."
Dáng vẻ này của cô làm Giang Sóc nóng hết cả người, anh không chịu nghe, An Vu nghiêng mặt đi, đôi môi ấm nóng đặt lên má cô.
Cô gấp gáp đến đáng thương chớp chớp mắt nói: "Ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
Chết tiệt, anh còn muốn hôn thêm một lần nữa.
Miệng lưỡi Giang Sóc khô khốc, vùi cằm vào vai cô nặng nề thở dốc: "Làm sao bây giờ, tớ không dừng được, tớ còn muốn hôn cậu nữa."
Bên ngoài tòa ký túc xá đã không còn ai, Giang Sóc mở đèn điện thoại tiễn cô về ký túc xá.
An Vu cúi đầu, dùng hai tay che miệng không nói gì, lúc rời đi còn ném cho anh một ánh mắt oán hận, chạy đi mà không chào anh.
Giang Sóc cũng không giận, anh vui vẻ nhìn bóng lưng của cô gái đang chạy đi. Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh mới đưa tay lên chạm vào môi mình, như vẫn cảm nhận được đôi môi mềm mai của cô trên đó. Hương thơm của dâu tây, vòng eo thon thả, mềm mại...
Dừng lại, không được nghĩ về nó nữa.
Cũng may trước kia anh không chạm vào cô, cảm giác khi hôn tốt như vậy thì sao anh có thể chịu được chứ.
Khi Giang Sóc quay lại thì bộ phim đã kết thúc.
Nhưng thật không may là huấn luyện viên đã bất ngờ cho sinh viên huấn luyện ban đêm sau khi phim kết thúc và phát hiện ra Giang Sóc không có ở đó.
"Anh ơi, em gửi tin nhắn cho anh mà anh ở đâu vậy? Sao anh không bắt máy?"
Phương Khải thương hại nói với anh: "Huấn luyện viên bảo phạt anh chạy 5km, lần này anh xui xẻo thật đấy."
So với phản ứng của bạn cùng phòng thì vẻ mặt của Giang Sóc rất thoải mái, anh chỉ thờ ơ ừ một tiếng.
Chỉ là chạy 5km thôi mà, anh không để tâm.
Tâm trạng Giang Sóc hôm nay rất tốt, vẻ mặt vui vẻ.
Phương Khải thấy Giang Sóc vẫn đang cười thì nhịn không được mà trêu chọc nói: "Đừng nói là đi hẹn hò với em gái nào nha."
Trong thời gian này, sự nổi tiếng của Giang Sóc cao đến mức ban truyền thông của các khoa đã đến phỏng vấn anh, có rất nhiều cô gái hỏi thông tin liên lạc của anh nhưng anh lại không cho họ mà luôn nói "Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi." để từ chối.
Bản thân anh cũng rất lạnh lùng và có vẻ không dễ gần, vì vậy các cô ấy đã hỏi bạn cùng phòng của anh.
Thật sự Giang Sóc luôn nhấn mạnh rằng anh đã có bạn gái, nhưng với tư cách là bạn cùng phòng ở chung ngày đêm thì cậu ấy thực sự không nhìn ra điều đó, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ thấy anh gọi điện cho bạn gái của mình. "Sao cậu biết?"
Tâm trạng hôm nay của Giang Sóc rất tốt nên đã trả lời cậu ấy.
"Mẹ nó, là cô gái nào thế, có phải là hoa khôi Học viện Truyền thông không?"
Phương Khải rất kích động, hôm qua cậu ta xem được video của cô ta, hôm qua cô ta đăng là đã gửi lời mời kết bạn với Giang Sóc.
Cô ta tên Tần Tư Thiến, là sinh viên Học viện Truyền thông bên cạnh, tài khoản có cả trăm triệu fans, có thể nói là người nổi tiếng trên mạng.
Lần trước cô ta đăng video ghép ảnh của Giang Sóc lên rồi nói là nhất kiến chung tình.
Độ hot của video ấy rất cao, các fan đều bảo cô ta thích thì theo đuổi đi.
Sau đó cô ta luôn đăng thêm mấy tấm ảnh nữa như đang kích thích mọi người, hôm nay cô ta ở gần sân tập, ngày mai lén lút ăn qua bàn ăn của anh, lặng lẽ lướt qua anh,...
Cô gái rất xinh đẹp và có dáng người chuẩn, là mẫu người mà các chàng trai sẽ thích, các bạn cùng phòng đã xem video của cô ta, như là đang theo dõi một bộ phim và thấy khá hay.
"Bị điên à?" Giang Sóc lười biếng nâng mắt, không kiên nhẫn nói: "Mẹ nó, ông đây đi tìm bạn gái."
Bạn cùng phòng ngơ người, giờ mới phát hiện là anh không nói dối: "Thật hả, ngài thật sự có bạn gái á?"
"Giỏi thật, nhưng sao không thấy cậu gọi điện nói chuyện thế? Học trường nào vậy?"
"Bị cách ly ở Đại học C rồi." Giang Sóc cởi đồng phục huấn luyện ra.
"Mẹ ơi, đúng thật là học bá!"
Đại học C là đại học top của Nham Cảng, nghe thì có vẻ rất đáng gờm.
Đại học C phong bế toàn diện trong kỳ huấn luyện quân sự, trách không được họ vẫn luôn không liên lạc gì.
Đêm hôm đó, từ ký túc xá truyền ra tin tức, Giang Sóc có bạn gái là sinh viên Đại học C.
Sau khi biết tin này thì những tin quấy rối đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng cái cô nổi tiếng trên mạng bên Học viện Truyền thông vẫn không ngừng cập nhật video.
Vào buổi tối lúc hai người bạn cùng phòng trở lại, một người trong đó đặt một túi đồ ăn vặt lên bàn Giang Sóc, thần bí hỏi: "Cậu đoán xem túi đồ ăn vặt này là ai đưa?" Phương Khải: "Là con gái đưa thôi mà, có gì kỳ lạ đâu."
Cậu ta đã quen với điều đó rồi.
"Là con gái đưa, nhưng không phải là cô gái bình thường." Cậu trai kia thần bí cười cười, lắc tay nói: "Là Tần Tư Thiến của Học viện Truyền thông đưa."
"Cô ấy vẫn ở dưới ký túc xá đấy, cậu nói xem sao cô ấy biết tôi là bạn cùng phòng của Giang Sóc vậy, còn biết tên tôi nữa."
"Người ta tìm hiểu cả rồi đấy."
Phương Khải không nói gì mà vẫn thấy 2 người bạn cùng phòng còn đang nói chuyện này.
"Này, sao Giang Sóc còn chưa đồng ý kết bạn với cô ấy chứ, cô ấy rất xinh mà, là hoa khôi Học viện Truyền thông, nhan sắc cũng không phải bàn, tính tình cũng tốt."
"Tôi mới nhìn gần thì thấy cũng đẹp không kém lúc nhìn thấy trên video."
"Có lẽ là quá nhiều người theo đuổi nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
"Này, cứu cứu, sắp chết rồi."
Giang Sóc tùy ý xoa tóc, lúc nhìn thấy túi đồ trên bàn thì tiện tay ném sang bàn một cậu bạn cùng phòng: "Ai lấy thì đi trả đi."
Hai người kia đột nhiên im bặt.
Sững sờ trong chốc lát thì một người trong đó cười nói: "Giang Sóc à, đây là tâm ý của con gái nhà người ta, cậu không cần tuyệt tình thế chứ."
Giang Sóc nghiêng đầu cười lạnh: "Mẹ nó, chuyện của cậu à? Đã nói là ông đây có bạn gái rồi lại còn đưa số của tôi cho người ta?"
Trên diễn đàn có rất nhiều người tỏ tình anh, bạn cùng phòng thì lại comment là cậu ta biết, kết bạn với cậu ta thì sẽ lấy được số của anh.
Từ đó điện thoại Giang Sóc có rất nhiều tin nhắn người lạ gửi đến.
Anh phiền quá nên đã đổi số.
Giang Sóc lại biết là cậu ta cho số.
Cậu ta hơi xấu hổ, vẫn không ý thức được mình sai mà còn nói: "Tôi cũng chỉ làm việc tốt thôi, cậu có người thích còn không tốt hả, có bạn gái rồi thì thêm bạn cũng có sao đâu, nói chung là không thể treo cổ trên một cái cây chứ."
Giang Sóc cười lạnh: "Bị điên hả, cậu biết ông đây theo đuổi cô ấy bao lâu không? Ông là yêu cô ấy, yêu muốn chết đi được."
Nếu không vì cô ấy thì giờ ông còn đang bị lưu đày bên kia đại dương rồi.
Mặt anh rất đen, khi nghe được người khác nghi ngờ tình cảm dành cho cô thì rất khó chịu.
Phương Khải thấy Giang Sóc sắp nổi bão thì vội vàng nói: "Mấy người các cậu toàn suy nghĩ vặn vẹo, Giang Sóc với bạn gái cậu ấy từ cấp 3 lên đến đại học là việc tốt mà."
Có vẻ là cậu trai kia là fan Tần Tư Thiến nên còn ngu ngốc hỏi lại: "Thế còn hoa khôi Học viện Truyền thông thì làm sao bây giờ? Tần Tư Thiến rất đẹp mà."
Phương Khải hít một hơi, sau đó lại thấy không thích hợp, cậu ta nói: "Này, có phải là cậu thích người ta rồi không?"
Mặt cậu ta đỏ phừng, thẹn quá hóa giận nói: "Tôi chỉ nói thật thôi."
"Chào mọi người, đây là Thiến Thiến..."
Trong ký túc xá bỗng vang lên tiếng của một cô gái.
Hai người quay lại thì thấy Giang Sóc đang cầm điện thoại.
Mà giọng nói ấy họ cũng rất quen thuộc.
Cậu ta đang xem video của Tần Tư Thiến?
Giang Sóc chỉ nhìn vài giây rồi tắt video.
"Ồ."
Anh khinh thường nói: "Bạn gái ông đây đẹp hơn nhiều."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khóa huấn luyện quân sự gian khổ cuối cùng cũng kết thúc.
Khóa huấn luyện quân sự của Đại học C diễn ra sớm hơn Đại học E một ngày, nên kết thúc sớm hơn họ một ngày, sau khi cởi bỏ bộ quân phục rằn ri dày cộp, mọi người vô cùng vui vẻ, khóa huấn luyện quân sự kết thúc sớm hơn dự kiến, sau khi kết thúc thì các cô gái lập tức đi về ký túc xá, sau khi tắm xong thì lên giường ngủ đến tối.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Hôm đó An Vu ngủ rất sâu, khi tỉnh lại đã là ban đêm.
Cô dựa vào đầu giường tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn sau khi thả lỏng.
Ba người bạn cùng phòng mở cửa đi vào thấy An Vu cuối cùng cũng tỉnh thì Chu Lạc Lạc cười nói: "An Vu à, cậu ngủ say thật đấy, tớ có gọi bao nhiêu lần cũng không tỉnh."
"Mấy giờ rồi?" Cô khàn giọng hỏi.
"Bảy giờ rồi, chúng tớ vừa ăn xong trở về này." Chu Lạc Lạc ném chìa khóa lên bàn, trong tay nâng một hộp đóng gói nói: "Ra đây ăn đi, tớ tùy tiện chọn thôi."
Ăn xong thì An Vu mới nhớ là cô đã được trả điện thoại.
Cô mở máy lên định nhắn tin với Giang Sóc.
Đúng lúc này Chu Lạc Lạc đập bàn làm An Vu đang gắp đồ ăn lại làm rơi.
"Có biết xấu hổ không thế, tức chết bà rồi."
Cô ấy đưa điện thoại cho An Vu xem rồi nói: "An Vu, cậu xem này, trong video không phải là bạn trai cậu à? Sao cô ta lại còn đăng chứ!"
An Vu ngây người không hiểu cô ấy đang nói gì.
Sau khi biết Giang Sóc là bạn trai An Vu thì Chu Lạc Lạc lập tức mất bình tĩnh, cô ấy vốn không thích cái cô Tần Tư Thiến Học viện Truyền thông kia và giờ càng ghét hơn.
Chu Lạc Lạc cho An Vu xem một video.
"Rất quá đáng luôn, cô ta vì hút fan mà không từ thủ đoạn lại dám đăng mấy video kiểu này lên mạng, rốt cuộc là cô ta có biết người ta đã có bạn gái rồi không!"
An Vu rũ mắt xem video.
Cô gái trong video rất đẹp, như hoa đang nở rộ lại tự tin như ánh mặt trời.
Cô ta nhìn máy quay nói: "Giờ tớ đang đến sân thể dục chỗ anh ấy, tớ rất khẩn trương, các bạn follow tớ đi để tớ lấy dũng khí đến gặp anh ấy."
"Giờ tớ đang ở nhà ăn của trường, cho mọi người nhìn này, thấy không? Tim tớ giờ đập rất nhanh."
"Hôm nay tớ đã có được thông tin liên lạc của anh ấy, nhưng vẫn rất lo lắng. Tớ không dám gọi, nếu không thì mình thêm thông tin liên lạc trước? Nếu video này có 50.000 lượt thích thì tớ sẽ thêm."
"Để tớ nói cho các bạn biết một chuyện, tớ đã liên lạc với bạn cùng phòng của anh ấy, cậu ấy nói là không thấy anh ấy gọi cho bạn gái của mình, nên chắc chỉ nói thế thôi, có nhiều người theo đuổi anh ấy thật đấy! Đây là đồ ăn vặt tớ mua, tớ sẽ để bạn cùng phòng của anh ấy đưa cho anh ấy, tớ khẩn trương quá đi."
"Tớ có được thời khóa biểu của anh ấy nè, đoán xem tớ sẽ đi dự thính tiết nào thì nhắn ở khu bình luận nhé."
"..."
Nhờ Chu Lạc Lạc giới thiệu, An Vu biết cô gái đó tên là Tần Tư Thiến, là sinh viên của Học viện Truyền thông, cũng là một người nổi tiếng nhỏ trên mạng.
"Cô ta đang tự lăng xê chính mình à." Chu Lạc Lạc rất không vừa ý nói: "Theo đuổi thì theo đuổi đi, cần gì quay mấy video kiểu này chứ?"
Nói thế nào nhỉ, tình yêu là thứ đẹp đẽ và bí mật như vậy, tình yêu được phát sóng trực tiếp như vậy vẫn là tình yêu hả? Không, đó chỉ là đường công nghiệp.
Chu Lạc Lạc là bạn tốt của An Vu, vì vậy cô ấy không nghĩ quá nhiều mà chỉ theo đứng ở vị trí của An Vu mà xem xét nên cô ấy rất tức giận.
Sau khi xem video, An Vu cảm thấy trống rỗng, bối rối và thực sự có chút khó chịu.
Thực tế thì Giang Sóc luôn rất nổi tiếng, lúc An Vu còn ngồi cùng bàn với anh, An Vu đã nhận được rất nhiều thư tỏ tình dành cho anh.
Dù sao thì anh đẹp trai lại xuất thân trong gia đình khá giả nên các cô gái đều thích anh và cô luôn biết điều đó.
Có lẽ là được sủng mà kiêu, khi cô nghĩ lại thì có vẻ là đã lâu rồi cô không nói chuyện với anh.
Cô mở điện thoại lên thì đoạn chat với anh có rất nhiều tin nhắn.
JS: [Mẹ nó, huấn luyện viên ác quá.
JS: [Tớ đã nghe lời cậu bôi kem chống nắng đấy.]
JS: [Bạn trai cậu được vào đội danh dự nhé.]
JS: [Ảnh.jpg Đẹp trai không?]
JS: [Nhớ cậu.]
An Vu cong môi nhìn tin nhắn trong điện thoại, sự khó chịu vừa rồi cũng không còn nữa, ngày mai là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng của Đại học E nên cô quyết định ngày mai bí mật đến thăm anh.
Đại học C có hai ngày nghỉ sau khi huấn luyện quân sự, sau khi biết An Vu sẽ gặp bạn trai của mình ở Đại học E thì Chu Lạc Lạc rất phấn khích.
Cô mở tủ quần áo ra, nói với An Vu: "Sao đi gặp bạn trai mà không mặc đẹp được cơ chứ? Tủ đồ của tớ là của cậu đấy, công chúa à, người tùy tiện chọn đi ạ."
Tống Sở cũng giơ tay nói: "Để tớ trang điểm cho công chúa, đảm bảo đẹp như tiên luôn."
Lâm Kha cười nói: "Vậy tớ làm tóc vậy."
An Vu còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Lạc Lạc ấn lên ghế,
Mới sáng sớm đã bị các cô ấy lăn lộn, khi tán phấn lên mặt thì An Vu hắt hơi một cái.
Lúc xong xuôi thì Chu Lạc Lạc ngây người nhìn cô gái ngồi trước mặt mình.
"Xong, quá xinh đẹp."
Làn da của cô gái trắng trẻo và mềm mại, lớp trang điểm nền trên khuôn mặt làm cô trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt trong trẻo được tô bằng phấn mắt màu sáng, sau khi trang điểm thì chúng trông giống như hai hồ nước, thoa phấn má hồng trên má và đôi môi cũng được tô hồng.
Mái tóc dài được uốn lại, xõa ngang vai, thực sự rất giống công chúa nhỏ.
Tống Sở: "Rất đẹp, nếu Vu Vu debut thì mình sẽ là fan đầu tiên của cậu!"
An Vu bị các cô khen đến đỏ mặt.
Chu Lạc Lạc nhất quyết bắt cô ấy mặc chiếc váy bó sát đó, cô ấy nói An Vu có dáng người đẹp như vậy, không khoe ra thì thật đáng tiếc.
Nhưng cô vẫn nghĩ là cô ấy nói quá, nên cuối cùng cô mặc một chiếc váy vải lanh cotton màu be rộng rãi.
Hai trường cách nhau không xa, chỉ cách có hai con đường.
Cô không đi xe mà đeo túi đi bộ đến Đại học E.
Đây là lần đầu tiên cô đến Đại học E, cổng trường rất hoành tráng, sinh viên ra vào đều mặc quần áo bình thường, bảo vệ cúng không ngăn cản.
Khuôn viên trường đại học quá lớn, trong khuôn viên rộng lớn như vậy rất khó tìm người, may mắn thay, Giang Sóc đang huấn luyện quân sự và huấn luyện quân sự nhất định phải ở trong sân thể dục.
Cô đi vào trong theo bảng hướng dẫn, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng hiệu lệnh.
Thanh âm rất hồn hậu, vang rất xa.
Bên cạnh sân thể dục là sân bóng rổ, khắp nơi đều là học sinh mặc đồng phục rằn ri.
Người nhiều thế này sao tìm được Giang Sóc đây?
An Vu thở dài rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Giang Sóc một tin, sau đó cô ngồi trên ghế ở ven đường.
Không lâu sau thì một tiếng còi dài vang lên.
Cả sân thể dục trở nên ồn ào, một giờ đứng nghiêm cuối cùng cũng đã kết thúc.
Phương Khải ngồi bệt dưới đất: "Mẹ nó, đau chân quá, đây là ngày cuối cùng rồi."
Giang Sóc lắc chân, biểu tình rất bình tĩnh, ngoài việc hơi tê chân thì chẳng sao cả.
Anh lắc chân xong thì nhớ là vừa nãy điện thoại trong túi có hơi rung.
Anh mở điện thoại ra, khi thấy tin nhắn thì cả người đều đơ ra.
"Này anh Sóc, uống nước không, tôi lấy cho..."
Phương Khải còn chưa nói xong thì nghe thấy Giang Sóc mắng một câu rồi chạy đi.
Tốc độ rất nhanh, như báo đi săn mồi vậy, anh chạy xuyên qua sân thể dục đi về phía cầu thang cạnh đài phát biểu.
Môi lưỡi đều bị chiếm giữ, An Vu giống như một con cừu non bị làm thịt không có sức lực phản kháng, cô chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn rồi không tự chủ được giơ hai tay lên ôm lấy cổ anh.
Vì hành động này của cô mà cơ thể của Giang Sóc đông cứng lại.
Nhưng giây tiếp theo, anh ôm lấy eo thon của cô thậm chí còn hôn cô mạnh hơn.
Đẩy ra rồi đưa vào, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt ngào quyến rũ của dâu tây, cảm giác mềm mại ấm áp bao vây lấy anh.
Sống lưng anh tê dại run rẩy, hôn một hồi, thân thể không tự chủ được biến hóa.
Giang Sóc đột nhiên sửng sốt và buộc mình phải lùi lại.
An Vu đứng không vững, toàn bộ sức lực đều dựa vào trên người anh, cô mơ hồ cảm thấy động tác của anh đã ngừng lại.
Cô chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt đỏ như trái đào, đôi mắt ướt át long lanh nhìn anh một cách đáng thương, cô thấy rất ủy khuất.
Hai mắt anh tối sầm, anh nhéo cằm cô muốn hôn tiếp.
Đột nhiên cô lấy tay nhỏ che môi lại, đáng thương lắc đầu: "Không được hôn nữa."
Dáng vẻ này của cô làm Giang Sóc nóng hết cả người, anh không chịu nghe, An Vu nghiêng mặt đi, đôi môi ấm nóng đặt lên má cô.
Cô gấp gáp đến đáng thương chớp chớp mắt nói: "Ký túc xá sắp đóng cửa rồi."
Chết tiệt, anh còn muốn hôn thêm một lần nữa.
Miệng lưỡi Giang Sóc khô khốc, vùi cằm vào vai cô nặng nề thở dốc: "Làm sao bây giờ, tớ không dừng được, tớ còn muốn hôn cậu nữa."
Bên ngoài tòa ký túc xá đã không còn ai, Giang Sóc mở đèn điện thoại tiễn cô về ký túc xá.
An Vu cúi đầu, dùng hai tay che miệng không nói gì, lúc rời đi còn ném cho anh một ánh mắt oán hận, chạy đi mà không chào anh.
Giang Sóc cũng không giận, anh vui vẻ nhìn bóng lưng của cô gái đang chạy đi. Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh mới đưa tay lên chạm vào môi mình, như vẫn cảm nhận được đôi môi mềm mai của cô trên đó. Hương thơm của dâu tây, vòng eo thon thả, mềm mại...
Dừng lại, không được nghĩ về nó nữa.
Cũng may trước kia anh không chạm vào cô, cảm giác khi hôn tốt như vậy thì sao anh có thể chịu được chứ.
Khi Giang Sóc quay lại thì bộ phim đã kết thúc.
Nhưng thật không may là huấn luyện viên đã bất ngờ cho sinh viên huấn luyện ban đêm sau khi phim kết thúc và phát hiện ra Giang Sóc không có ở đó.
"Anh ơi, em gửi tin nhắn cho anh mà anh ở đâu vậy? Sao anh không bắt máy?"
Phương Khải thương hại nói với anh: "Huấn luyện viên bảo phạt anh chạy 5km, lần này anh xui xẻo thật đấy."
So với phản ứng của bạn cùng phòng thì vẻ mặt của Giang Sóc rất thoải mái, anh chỉ thờ ơ ừ một tiếng.
Chỉ là chạy 5km thôi mà, anh không để tâm.
Tâm trạng Giang Sóc hôm nay rất tốt, vẻ mặt vui vẻ.
Phương Khải thấy Giang Sóc vẫn đang cười thì nhịn không được mà trêu chọc nói: "Đừng nói là đi hẹn hò với em gái nào nha."
Trong thời gian này, sự nổi tiếng của Giang Sóc cao đến mức ban truyền thông của các khoa đã đến phỏng vấn anh, có rất nhiều cô gái hỏi thông tin liên lạc của anh nhưng anh lại không cho họ mà luôn nói "Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi." để từ chối.
Bản thân anh cũng rất lạnh lùng và có vẻ không dễ gần, vì vậy các cô ấy đã hỏi bạn cùng phòng của anh.
Thật sự Giang Sóc luôn nhấn mạnh rằng anh đã có bạn gái, nhưng với tư cách là bạn cùng phòng ở chung ngày đêm thì cậu ấy thực sự không nhìn ra điều đó, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ thấy anh gọi điện cho bạn gái của mình. "Sao cậu biết?"
Tâm trạng hôm nay của Giang Sóc rất tốt nên đã trả lời cậu ấy.
"Mẹ nó, là cô gái nào thế, có phải là hoa khôi Học viện Truyền thông không?"
Phương Khải rất kích động, hôm qua cậu ta xem được video của cô ta, hôm qua cô ta đăng là đã gửi lời mời kết bạn với Giang Sóc.
Cô ta tên Tần Tư Thiến, là sinh viên Học viện Truyền thông bên cạnh, tài khoản có cả trăm triệu fans, có thể nói là người nổi tiếng trên mạng.
Lần trước cô ta đăng video ghép ảnh của Giang Sóc lên rồi nói là nhất kiến chung tình.
Độ hot của video ấy rất cao, các fan đều bảo cô ta thích thì theo đuổi đi.
Sau đó cô ta luôn đăng thêm mấy tấm ảnh nữa như đang kích thích mọi người, hôm nay cô ta ở gần sân tập, ngày mai lén lút ăn qua bàn ăn của anh, lặng lẽ lướt qua anh,...
Cô gái rất xinh đẹp và có dáng người chuẩn, là mẫu người mà các chàng trai sẽ thích, các bạn cùng phòng đã xem video của cô ta, như là đang theo dõi một bộ phim và thấy khá hay.
"Bị điên à?" Giang Sóc lười biếng nâng mắt, không kiên nhẫn nói: "Mẹ nó, ông đây đi tìm bạn gái."
Bạn cùng phòng ngơ người, giờ mới phát hiện là anh không nói dối: "Thật hả, ngài thật sự có bạn gái á?"
"Giỏi thật, nhưng sao không thấy cậu gọi điện nói chuyện thế? Học trường nào vậy?"
"Bị cách ly ở Đại học C rồi." Giang Sóc cởi đồng phục huấn luyện ra.
"Mẹ ơi, đúng thật là học bá!"
Đại học C là đại học top của Nham Cảng, nghe thì có vẻ rất đáng gờm.
Đại học C phong bế toàn diện trong kỳ huấn luyện quân sự, trách không được họ vẫn luôn không liên lạc gì.
Đêm hôm đó, từ ký túc xá truyền ra tin tức, Giang Sóc có bạn gái là sinh viên Đại học C.
Sau khi biết tin này thì những tin quấy rối đã giảm đi rất nhiều.
Nhưng cái cô nổi tiếng trên mạng bên Học viện Truyền thông vẫn không ngừng cập nhật video.
Vào buổi tối lúc hai người bạn cùng phòng trở lại, một người trong đó đặt một túi đồ ăn vặt lên bàn Giang Sóc, thần bí hỏi: "Cậu đoán xem túi đồ ăn vặt này là ai đưa?" Phương Khải: "Là con gái đưa thôi mà, có gì kỳ lạ đâu."
Cậu ta đã quen với điều đó rồi.
"Là con gái đưa, nhưng không phải là cô gái bình thường." Cậu trai kia thần bí cười cười, lắc tay nói: "Là Tần Tư Thiến của Học viện Truyền thông đưa."
"Cô ấy vẫn ở dưới ký túc xá đấy, cậu nói xem sao cô ấy biết tôi là bạn cùng phòng của Giang Sóc vậy, còn biết tên tôi nữa."
"Người ta tìm hiểu cả rồi đấy."
Phương Khải không nói gì mà vẫn thấy 2 người bạn cùng phòng còn đang nói chuyện này.
"Này, sao Giang Sóc còn chưa đồng ý kết bạn với cô ấy chứ, cô ấy rất xinh mà, là hoa khôi Học viện Truyền thông, nhan sắc cũng không phải bàn, tính tình cũng tốt."
"Tôi mới nhìn gần thì thấy cũng đẹp không kém lúc nhìn thấy trên video."
"Có lẽ là quá nhiều người theo đuổi nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
"Này, cứu cứu, sắp chết rồi."
Giang Sóc tùy ý xoa tóc, lúc nhìn thấy túi đồ trên bàn thì tiện tay ném sang bàn một cậu bạn cùng phòng: "Ai lấy thì đi trả đi."
Hai người kia đột nhiên im bặt.
Sững sờ trong chốc lát thì một người trong đó cười nói: "Giang Sóc à, đây là tâm ý của con gái nhà người ta, cậu không cần tuyệt tình thế chứ."
Giang Sóc nghiêng đầu cười lạnh: "Mẹ nó, chuyện của cậu à? Đã nói là ông đây có bạn gái rồi lại còn đưa số của tôi cho người ta?"
Trên diễn đàn có rất nhiều người tỏ tình anh, bạn cùng phòng thì lại comment là cậu ta biết, kết bạn với cậu ta thì sẽ lấy được số của anh.
Từ đó điện thoại Giang Sóc có rất nhiều tin nhắn người lạ gửi đến.
Anh phiền quá nên đã đổi số.
Giang Sóc lại biết là cậu ta cho số.
Cậu ta hơi xấu hổ, vẫn không ý thức được mình sai mà còn nói: "Tôi cũng chỉ làm việc tốt thôi, cậu có người thích còn không tốt hả, có bạn gái rồi thì thêm bạn cũng có sao đâu, nói chung là không thể treo cổ trên một cái cây chứ."
Giang Sóc cười lạnh: "Bị điên hả, cậu biết ông đây theo đuổi cô ấy bao lâu không? Ông là yêu cô ấy, yêu muốn chết đi được."
Nếu không vì cô ấy thì giờ ông còn đang bị lưu đày bên kia đại dương rồi.
Mặt anh rất đen, khi nghe được người khác nghi ngờ tình cảm dành cho cô thì rất khó chịu.
Phương Khải thấy Giang Sóc sắp nổi bão thì vội vàng nói: "Mấy người các cậu toàn suy nghĩ vặn vẹo, Giang Sóc với bạn gái cậu ấy từ cấp 3 lên đến đại học là việc tốt mà."
Có vẻ là cậu trai kia là fan Tần Tư Thiến nên còn ngu ngốc hỏi lại: "Thế còn hoa khôi Học viện Truyền thông thì làm sao bây giờ? Tần Tư Thiến rất đẹp mà."
Phương Khải hít một hơi, sau đó lại thấy không thích hợp, cậu ta nói: "Này, có phải là cậu thích người ta rồi không?"
Mặt cậu ta đỏ phừng, thẹn quá hóa giận nói: "Tôi chỉ nói thật thôi."
"Chào mọi người, đây là Thiến Thiến..."
Trong ký túc xá bỗng vang lên tiếng của một cô gái.
Hai người quay lại thì thấy Giang Sóc đang cầm điện thoại.
Mà giọng nói ấy họ cũng rất quen thuộc.
Cậu ta đang xem video của Tần Tư Thiến?
Giang Sóc chỉ nhìn vài giây rồi tắt video.
"Ồ."
Anh khinh thường nói: "Bạn gái ông đây đẹp hơn nhiều."
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và khóa huấn luyện quân sự gian khổ cuối cùng cũng kết thúc.
Khóa huấn luyện quân sự của Đại học C diễn ra sớm hơn Đại học E một ngày, nên kết thúc sớm hơn họ một ngày, sau khi cởi bỏ bộ quân phục rằn ri dày cộp, mọi người vô cùng vui vẻ, khóa huấn luyện quân sự kết thúc sớm hơn dự kiến, sau khi kết thúc thì các cô gái lập tức đi về ký túc xá, sau khi tắm xong thì lên giường ngủ đến tối.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Hôm đó An Vu ngủ rất sâu, khi tỉnh lại đã là ban đêm.
Cô dựa vào đầu giường tỉnh lại, toàn thân mềm nhũn sau khi thả lỏng.
Ba người bạn cùng phòng mở cửa đi vào thấy An Vu cuối cùng cũng tỉnh thì Chu Lạc Lạc cười nói: "An Vu à, cậu ngủ say thật đấy, tớ có gọi bao nhiêu lần cũng không tỉnh."
"Mấy giờ rồi?" Cô khàn giọng hỏi.
"Bảy giờ rồi, chúng tớ vừa ăn xong trở về này." Chu Lạc Lạc ném chìa khóa lên bàn, trong tay nâng một hộp đóng gói nói: "Ra đây ăn đi, tớ tùy tiện chọn thôi."
Ăn xong thì An Vu mới nhớ là cô đã được trả điện thoại.
Cô mở máy lên định nhắn tin với Giang Sóc.
Đúng lúc này Chu Lạc Lạc đập bàn làm An Vu đang gắp đồ ăn lại làm rơi.
"Có biết xấu hổ không thế, tức chết bà rồi."
Cô ấy đưa điện thoại cho An Vu xem rồi nói: "An Vu, cậu xem này, trong video không phải là bạn trai cậu à? Sao cô ta lại còn đăng chứ!"
An Vu ngây người không hiểu cô ấy đang nói gì.
Sau khi biết Giang Sóc là bạn trai An Vu thì Chu Lạc Lạc lập tức mất bình tĩnh, cô ấy vốn không thích cái cô Tần Tư Thiến Học viện Truyền thông kia và giờ càng ghét hơn.
Chu Lạc Lạc cho An Vu xem một video.
"Rất quá đáng luôn, cô ta vì hút fan mà không từ thủ đoạn lại dám đăng mấy video kiểu này lên mạng, rốt cuộc là cô ta có biết người ta đã có bạn gái rồi không!"
An Vu rũ mắt xem video.
Cô gái trong video rất đẹp, như hoa đang nở rộ lại tự tin như ánh mặt trời.
Cô ta nhìn máy quay nói: "Giờ tớ đang đến sân thể dục chỗ anh ấy, tớ rất khẩn trương, các bạn follow tớ đi để tớ lấy dũng khí đến gặp anh ấy."
"Giờ tớ đang ở nhà ăn của trường, cho mọi người nhìn này, thấy không? Tim tớ giờ đập rất nhanh."
"Hôm nay tớ đã có được thông tin liên lạc của anh ấy, nhưng vẫn rất lo lắng. Tớ không dám gọi, nếu không thì mình thêm thông tin liên lạc trước? Nếu video này có 50.000 lượt thích thì tớ sẽ thêm."
"Để tớ nói cho các bạn biết một chuyện, tớ đã liên lạc với bạn cùng phòng của anh ấy, cậu ấy nói là không thấy anh ấy gọi cho bạn gái của mình, nên chắc chỉ nói thế thôi, có nhiều người theo đuổi anh ấy thật đấy! Đây là đồ ăn vặt tớ mua, tớ sẽ để bạn cùng phòng của anh ấy đưa cho anh ấy, tớ khẩn trương quá đi."
"Tớ có được thời khóa biểu của anh ấy nè, đoán xem tớ sẽ đi dự thính tiết nào thì nhắn ở khu bình luận nhé."
"..."
Nhờ Chu Lạc Lạc giới thiệu, An Vu biết cô gái đó tên là Tần Tư Thiến, là sinh viên của Học viện Truyền thông, cũng là một người nổi tiếng nhỏ trên mạng.
"Cô ta đang tự lăng xê chính mình à." Chu Lạc Lạc rất không vừa ý nói: "Theo đuổi thì theo đuổi đi, cần gì quay mấy video kiểu này chứ?"
Nói thế nào nhỉ, tình yêu là thứ đẹp đẽ và bí mật như vậy, tình yêu được phát sóng trực tiếp như vậy vẫn là tình yêu hả? Không, đó chỉ là đường công nghiệp.
Chu Lạc Lạc là bạn tốt của An Vu, vì vậy cô ấy không nghĩ quá nhiều mà chỉ theo đứng ở vị trí của An Vu mà xem xét nên cô ấy rất tức giận.
Sau khi xem video, An Vu cảm thấy trống rỗng, bối rối và thực sự có chút khó chịu.
Thực tế thì Giang Sóc luôn rất nổi tiếng, lúc An Vu còn ngồi cùng bàn với anh, An Vu đã nhận được rất nhiều thư tỏ tình dành cho anh.
Dù sao thì anh đẹp trai lại xuất thân trong gia đình khá giả nên các cô gái đều thích anh và cô luôn biết điều đó.
Có lẽ là được sủng mà kiêu, khi cô nghĩ lại thì có vẻ là đã lâu rồi cô không nói chuyện với anh.
Cô mở điện thoại lên thì đoạn chat với anh có rất nhiều tin nhắn.
JS: [Mẹ nó, huấn luyện viên ác quá.
JS: [Tớ đã nghe lời cậu bôi kem chống nắng đấy.]
JS: [Bạn trai cậu được vào đội danh dự nhé.]
JS: [Ảnh.jpg Đẹp trai không?]
JS: [Nhớ cậu.]
An Vu cong môi nhìn tin nhắn trong điện thoại, sự khó chịu vừa rồi cũng không còn nữa, ngày mai là ngày huấn luyện quân sự cuối cùng của Đại học E nên cô quyết định ngày mai bí mật đến thăm anh.
Đại học C có hai ngày nghỉ sau khi huấn luyện quân sự, sau khi biết An Vu sẽ gặp bạn trai của mình ở Đại học E thì Chu Lạc Lạc rất phấn khích.
Cô mở tủ quần áo ra, nói với An Vu: "Sao đi gặp bạn trai mà không mặc đẹp được cơ chứ? Tủ đồ của tớ là của cậu đấy, công chúa à, người tùy tiện chọn đi ạ."
Tống Sở cũng giơ tay nói: "Để tớ trang điểm cho công chúa, đảm bảo đẹp như tiên luôn."
Lâm Kha cười nói: "Vậy tớ làm tóc vậy."
An Vu còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Lạc Lạc ấn lên ghế,
Mới sáng sớm đã bị các cô ấy lăn lộn, khi tán phấn lên mặt thì An Vu hắt hơi một cái.
Lúc xong xuôi thì Chu Lạc Lạc ngây người nhìn cô gái ngồi trước mặt mình.
"Xong, quá xinh đẹp."
Làn da của cô gái trắng trẻo và mềm mại, lớp trang điểm nền trên khuôn mặt làm cô trông rất ngoan ngoãn, đôi mắt trong trẻo được tô bằng phấn mắt màu sáng, sau khi trang điểm thì chúng trông giống như hai hồ nước, thoa phấn má hồng trên má và đôi môi cũng được tô hồng.
Mái tóc dài được uốn lại, xõa ngang vai, thực sự rất giống công chúa nhỏ.
Tống Sở: "Rất đẹp, nếu Vu Vu debut thì mình sẽ là fan đầu tiên của cậu!"
An Vu bị các cô khen đến đỏ mặt.
Chu Lạc Lạc nhất quyết bắt cô ấy mặc chiếc váy bó sát đó, cô ấy nói An Vu có dáng người đẹp như vậy, không khoe ra thì thật đáng tiếc.
Nhưng cô vẫn nghĩ là cô ấy nói quá, nên cuối cùng cô mặc một chiếc váy vải lanh cotton màu be rộng rãi.
Hai trường cách nhau không xa, chỉ cách có hai con đường.
Cô không đi xe mà đeo túi đi bộ đến Đại học E.
Đây là lần đầu tiên cô đến Đại học E, cổng trường rất hoành tráng, sinh viên ra vào đều mặc quần áo bình thường, bảo vệ cúng không ngăn cản.
Khuôn viên trường đại học quá lớn, trong khuôn viên rộng lớn như vậy rất khó tìm người, may mắn thay, Giang Sóc đang huấn luyện quân sự và huấn luyện quân sự nhất định phải ở trong sân thể dục.
Cô đi vào trong theo bảng hướng dẫn, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng hiệu lệnh.
Thanh âm rất hồn hậu, vang rất xa.
Bên cạnh sân thể dục là sân bóng rổ, khắp nơi đều là học sinh mặc đồng phục rằn ri.
Người nhiều thế này sao tìm được Giang Sóc đây?
An Vu thở dài rồi lấy điện thoại ra nhắn cho Giang Sóc một tin, sau đó cô ngồi trên ghế ở ven đường.
Không lâu sau thì một tiếng còi dài vang lên.
Cả sân thể dục trở nên ồn ào, một giờ đứng nghiêm cuối cùng cũng đã kết thúc.
Phương Khải ngồi bệt dưới đất: "Mẹ nó, đau chân quá, đây là ngày cuối cùng rồi."
Giang Sóc lắc chân, biểu tình rất bình tĩnh, ngoài việc hơi tê chân thì chẳng sao cả.
Anh lắc chân xong thì nhớ là vừa nãy điện thoại trong túi có hơi rung.
Anh mở điện thoại ra, khi thấy tin nhắn thì cả người đều đơ ra.
"Này anh Sóc, uống nước không, tôi lấy cho..."
Phương Khải còn chưa nói xong thì nghe thấy Giang Sóc mắng một câu rồi chạy đi.
Tốc độ rất nhanh, như báo đi săn mồi vậy, anh chạy xuyên qua sân thể dục đi về phía cầu thang cạnh đài phát biểu.