Khí hậu Nham Cảng vào tháng 9 rất dễ chịu, trong không khí thoang thoảng mùi hoa quế.
Sau kỳ huấn luyện quân sự, khu đại học ở Nham Cảng bỗng sôi động hẳn lên, các tân sinh viên cởi bỏ quân phục rằn ri và không còn phải đứng dưới nắng mỗi ngày. Các sinh viên cuối cấp cũng đã lần lượt trở lại trường học. Học kỳ mới chính thức bắt đầu.
Cuộc sống đại học đầy màu sắc và có nhiều hoạt động ngoại khóa, ngoài các khoa và câu lạc bộ của trường thì còn có hoạt động riêng của các khoa dành cho sinh viên trong trường. Khoảng thời gian đó, các đàn chị trong ký túc xá thường đến phát tờ rơi kêu gọi họ đăng ký.
Mà Chu Lạc Lạc rất tích cực đã liên tiếp đăng ký vào bốn hoặc năm câu lạc bộ, ý tưởng của cô ấy rất đơn giản, tham gia vào nhiều câu lạc bộ thì có thể gặp gỡ nhiều người hơn, còn có thể trau dồi các kỹ năng xã giao và quản lý. Rất nhiều sinh viên đại học khi mới vào trường đều có tham vọng muốn mở rộng mạng lưới quan hệ trong khoa, gặp gỡ một số đàn anh đàn chị giỏi giang, sau này nếu có thể nhận chức hội trưởng trong câu lạc bộ thì càng tốt.
Chu Lạc Lạc khuyên An Vu tham gia nhưng cô không đi.
Cô biết rất rõ tính cách của mình, cô nhút nhát và hướng nội, không giỏi giao tiếp và không phải là người có thể quản lý người khác. Cô chỉ có một mục tiêu nhỏ là có thể cải thiện kỹ năng vẽ của mình, cũng như học giỏi việc sáng tác truyện tranh.
Nghe cô nói thế thì Chu Lạc Lạc không ép cô nữa. Cô ấy lục lọi trong cái bàn bừa bộn của mình và tìm thấy một tờ rơi từ câu lạc bộ truyện tranh, gợi ý rằng cô có thể tham gia câu lạc bộ truyện tranh.
Do kỳ huấn luyện quân sự của Đại học C khép kín hoàn toàn nên việc hòa nhập với khu đại học ở Nham Cảng sẽ muộn hơn so với các trường khác.
Sau khi Chu Lạc Lạc hỏi thăm các đàn chị của mình thì cô ấy quay trở lại ký túc xá và bảo bạn cùng phòng tải xuống các ứng dụng.
Sinh hoạt ở đại học rất khác khi học cấp 3, mọi việc đều cần có những phần mềm và tài khoản cần chú ý như: diễn đàn sinh hoạt, diễn đàn thực tập, diễn đàn tỏ tình, các diễn đàn bán đồ cũ,...
Đời sống sinh viên phong phú, thông tin truyền đi cũng nhanh chóng.
An Vu nhớ lại khi cô còn học ở Trường Trung học số 8 Đại An thì trường có một diễn đàn. Trên diễn đàn có thể đăng ẩn danh nhưng bây giờ ứng dụng mạng xã hội đều dùng tên thật để thảo luận những chuyện linh tinh. Một tuần trước, chủ đề huấn luyện quân sự trong khu đại học Nham Cảng đặc biệt hot.
Khi đó các sinh viên đều đăng ảnh mọi người sinh hoạt khi đang huấn luyện quân sự, ảnh trai xinh gái đẹp rất hot, chỉ trong hai tuần đã có rất nhiều ngôi sao nhỏ ra đời, được nhiều người hâm mộ chú ý.
Đại học C bị tụt lại phía sau, khi nhiệt độ đã qua thì những bức ảnh huấn luyện mới được đăng lên.
Vốn dĩ chuyện này không có gì nhưng một tuần sau kỳ huấn luyện thì tài khoản chính thức của Đại học C đã đăng một bộ ảnh.
Ảnh chụp rất rõ ràng, được bên truyền thông trường chụp trong lúc sinh viên huấn luyện.
Trong đó có một tấm chụp góc nghiêng của An Vu.
Kỳ huấn luyện quân sự ở Đại học C không được trang điểm, mọi người đều để mặt mộc, ảnh chụp đều là những cô gái mặt mũi thanh tú, làn da trắng nõn tinh tế.
Trong ảnh, An Vu ngẩng đầu, độ cong khuôn mặt nhu hòa, bên tai có vương vài sợi tóc, vành tai nhỏ nhắn hơi mỏng, lúc ánh nắng chiếu đến thì trông như màu hổ phách. Trông cô rất thanh thuần đẹp đẽ.
Ảnh gốc không trang điểm mà đẹp như vậy là rất hiếm nên chỉ trong vài ngày, bức ảnh này thường xuyên được chia sẻ.
Sự phổ biến của các bức ảnh sẽ giúp nhà trường quảng bá rộng rãi hơn, và bên truyền thông trường đã đăng nhiều bức ảnh của An Vu hơn, tất cả đều được chụp trong quá trình huấn luyện quân sự. Chẳng mấy chốc An Vu cũng đã mang danh hiệu hoa khôi của trường Đại học C.
Các diễn đàn lập tức bùng nổ, sau khi bức ảnh lan truyền, cư dân mạng đã hỏi về tài khoản mạng xã hội của An Vu dưới blog chính thức.
An Vu vẫn đang lặng lẽ vẽ truyện tranh của mình ở ký túc xá trong khi Chu Lạc Lạc rất sốt ruột khi đọc được chúng.
Đây là cơ hội để nổi tiếng nhưng tiểu bồ tát này lại không hề có động thái gì.
Cô ấy đề nghị An Vu tận dụng lúc mọi người vẫn đang nhiệt tình để mở một tài khoản, chỉ cần cô đăng một số bức ảnh về cuộc sống của mình thì có thể có nhận được quảng cáo.
Lúc đầu, An Vu không nghe lời đề nghị của cô ấy, nhưng vài ngày sau giáo viên chủ nhiệm đã đến gặp cô.
Mục đích của hiệu trưởng cũng giống như mục đích của Chu Lạc Lạc, ông ấy đề nghị cô mở một tài khoản.
Làn sóng nổi tiếng này đã làm cô trở thành gương mặt đại diện của Đại học C nên các nhà lãnh đạo cũng muốn nhờ cô quảng bá trường học.
An Vu gật đầu và nói được.
Vào buổi tối, nhờ sự giúp đỡ của Chu Lạc Lạc thì cô đã đăng ký một tài khoản và tìm ra cách sử dụng diễn đàn này.
Lấy tên thật làm biệt danh rất kỳ nên cô chỉ điền tên "55 vẽ tranh"
Video đầu tiên An Vu đăng chính là video quảng cáo của trường và tài khoản chính thức của Đại học C cũng đã xác nhận cô là người trong ảnh.
Chỉ trong vài ngày sau khi tài khoản chính thức của trường xác nhận thì số fans hâm mộ tài khoản này đã tăng vọt hơn 100.000 người.
Sau khi An Vu đăng một video quảng cáo thì không đăng gì nữa và cô cũng không nhìn thấy những tin nhắn riêng mà fans gửi cho mình.
Vì An Vu đã theo dõi Chu Lạc Lạc nên cư dân mạng đã tìm được tài khoản của Chu Lạc Lạc, thật trùng hợp là Chu Lạc Lạc đã đăng một vài bức ảnh với An Vu khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự.
Do đó, Chu Lạc Lạc cũng nhận được tin nhắn từ fans của An Vu.
"Bảo bối này, tài khoản của cậu đã có hơn 100.000 fans rồi, cậu thật sự không định đăng gì à?" Chu Lạc Lạc thở dài và nói: "Fans của cậu đã hối thúc mình đến hỏi cậu đấy."
Khi An Vu đăng nhập lại vào tài khoản thì tin nhắn riêng của cô đã là 999.
"Chị ơi, chị đã chạm đến vạch thẩm mỹ của em, em yêu chị chết đi được!"
"Chị đẹp ơi, chị đăng thêm ảnh được không!"
"Mau thêm trạng thái mới đi!"
"..."
Chu Lạc Lạc đứng sau An Vu cúi đầu nhìn kỹ các tin nhắn riêng trên màn hình của cô, cũng giục An Vu cập nhật bài đăng mới.
"Nhưng đăng cái gì chứ?"
"Tất nhiên là đăng những bức ảnh tuyệt đẹp của cậu rồi, những fans bé nhỏ đang chờ cậu cho ăn đấy."
An Vu cụp mắt xuống không nói gì vì thực ra cô cũng không hiểu lắm.
Fans? Họ theo dõi cô để làm gì? Chỉ vì vẻ bề ngoài thôi sao?
Sự phát triển của internet dường như khiến việc thích trở nên rất đơn giản, chỉ qua một đêm đã có hơn 100.000 người "thích" cô.
Mọi người đều cảm thấy rằng cô nên nắm bắt cơ hội này, nắm bắt lượt thích ngắn ngủi của những người hâm mộ này và tận dụng thời cơ.
Tuy nhiên, An Vu không phải là một người theo chủ nghĩa thực dụng, cô rất đơn giản nên chỉ muốn một tình yêu chân thành và kiên định.
An Vu không đăng bất kỳ bức ảnh nào, nhưng cuối cùng cô vẫn chia sẻ với mọi người những bức tranh gần đây cô vẽ.
Câu lạc bộ truyện tranh đã hoàn thành việc chào mời người mới.
Câu lạc bộ rất tự do, các thành viên chỉ cần tụ tập một lần vào lúc 7 giờ tối thứ tư, ngoài ra, câu lạc bộ không có yêu cầu bắt buộc đến vào những thời gian khác.
Phòng sinh hoạt chung vẫn sẽ mở cửa để mọi người có thể tự do ra vào. Câu lạc bộ truyện tranh được tổ chức bởi các đàn anh đàn chị của khoa mỹ thuật, các thành viên có thể cùng nhau xem phim hoạt hình và chia sẻ truyện tranh với nhau.
Hội trưởng sẽ dạy kiến thức về sáng tác truyện tranh, đồng thời cũng sẽ giao bài tập về nhà cho mọi người để mọi người tự vẽ.
Do câu lạc bộ tuyển sinh viên mới với toàn trường nên trình độ thành viên không đồng đều, có nhiều thành viên không có năng khiếu nghệ thuật.
Chỉ là An Vu không ngờ rằng Tống Kỳ Thành cũng đăng ký tham gia vào câu lạc bộ truyện tranh.
Thật ra Tống Kỳ Thành tham gia vào câu lạc bộ đều là vì An Vu.
Trên thực tế, cậu ta đã muốn theo đuổi cô từ khi huấn luyện quân sự, nhưng An Vu quá chậm hiểu, cậu ta gửi tin nhắn cho cô, cô đều lễ phép đáp lại, hai người vẫn duy trì mối quan hệ không xa không gần. Tống Kỳ Thành cuối cùng cũng biết rằng mình không thể tán cô qua mạng internet.
An Vu đã trở thành hoa khôi của trường Đại học C, cô rất nổi tiếng, bạn bè bên cạnh Tống Kỳ Thành có không ít người thích cô.
Có rất nhiều tình địch làm Tống Kỳ Thành cảm thấy mình không thể từ từ đuổi theo cô nữa.
Sau khi biết An Vu đã đăng ký tham gia câu lạc bộ truyện tranh thì cậu ta đã nhanh chóng đăng ký và thành công được nhận vào nhóm học tập cùng An Vu.
Tống Kỳ Thành không có kỹ năng vẽ, cậu ta không hiểu hoạt hình hay truyện tranh, hơn nữa là cậu ta cũng không thích manga, anime.
Mục đích đến đây không ngoài việc tìm cơ hội làm bạn với cô và tăng chủ đề trò chuyện.
Nhưng điều cậu ta không biết là điều này lại khiến An Vu càng ghét cậu ta hơn.
Thật ra nếu quan sát kỹ sẽ dễ dàng phân biệt giữa thích và không thích.
Khi câu lạc bộ chiếu hoạt hình thì Tống Kỳ Thành không hề chú ý, lúc hội trưởng giảng bài thì ánh mắt cậu ta cứ nhìn cô chằm chằm.
Giang Sóc cũng thường xuyên lén lút nhìn cô, khi cô giảng bài, anh cũng hoàn toàn không chú ý mà chỉ nhìn xung quanh.
Nhưng không biết vì sao, cô không thích ánh mắt của Tống Kỳ Thành cho dù cùng là nhìn trộm cô.
Đó là kiểu nhìn gì nhỉ?
Không chân thành, không đơn thuần mà đầy sự tính toán.
Vì không có nền tảng về hội họa nên Tống Kỳ Thành sẽ nhờ An Vu dạy cho mình, hai người đều quen nhau, nên An Vu cũng không từ chối giúp đỡ.
Nhưng truyện tranh là thứ cô thực sự rất thích, mà Tống Kỳ Thành lại có mục đích khác.
Lãng phí thời gian trên người cậu ta? Cô không có nhiều thời gian như vậy.
An Vu cảm thấy rất bực mình nên cô ra ngoài hít thở không khí, cuối cùng không kìm được mà gọi điện thoại cho Giang Sóc.
Giang Sóc trả lời điện thoại của cô rất nhanh, chỉ hai tiếng bíp thì giọng nói trong trẻo quen thuộc đã vang lên.
"Bạn gái à, nhớ tớ hả?" Giọng anh hơi cao, nghe vào là biết anh đang cười.
Giang Sóc thực sự rất vui, anh vừa chơi bóng xong, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa. Mà bạn anh cũng có bạn gái, hai người họ còn mắt đi mày lại trước mặt anh.
Giang Sóc rất khinh thường, anh uống mấy ngụm nước và bắt đầu nhớ cô.
Quả nhiên là trên đời có thần giao cách cảm, anh vừa nhớ bạn gái thì bạn gái của anh đã gọi đến.
Mặt anh dày thật đấy!
An Vu thật muốn mắng anh, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của tên lưu manh ấy thì tâm trạng uể oải chán nản của cô đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, giống như được một làn gió mát vuốt ve vậy. Mặt cô cũng ôn nhu hơn, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiếng ừ ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Giang Sóc vẫn nghe thấy.
Tay cầm nước của anh khựng lại rồi nhếch mày, cười ra tiếng: "ừ cái gì? Hả?"
Cô hay ngại nên rất hiếm khi nói những lời sến súa như vậy.
Hôm nay hiếm thấy cô chủ động như vậy nên Giang Sóc không muốn bỏ qua cơ hội này, anh tiếp tục hỏi: "Nhớ hay không nhớ?"
An Vu cong môi cười: "Nhớ."
"Cậu nhớ ai?" anh tiếp tục dỗ dành.
"Cậu."
"Cậu là ai thế?"
"Bạn trai tớ."
Chết tiệt, ngoan quá đi.
Khóe môi Giang Sóc cong lên, anh tiếp tục trêu cô: "Bạn trai cậu là ai thế?"
Sau đó như chợt nhận ra mà nói: "Ồ, bạn trai của cậu là tớ này."
An Vu không nhịn được mà cười nói với anh: "Giang Sóc, cậu trẻ con thế."
Giang Sóc lười biếng mỉm cười không quan tâm.
Chơi bóng rổ xong, anh ngồi trên sân nghỉ ngơi, anh mặc một chiếc áo bóng rổ màu đỏ, hai chân mở rộng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hai mắt sáng ngời.
Am thanh của những cú rê bóng chạm đất rất chói tai, không hề dễ nghe.
Giang Sóc ngẩng đầu, một tay cầm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa nói với cô: "Trẻ con còn hơn cậu không nói thật, nhớ tớ mà không nói thẳng." "Đang ở đâu đấy?" Anh hỏi.
An Vu cắn môi dưới, đáp: "Câu lạc bộ truyện tranh, tòa Minh Ban."
Giang Sóc: "Ngoan ngoãn đứng đó chờ đi, bạn trai cậu đến ngay đây."
Giang Sóc đi từ sân bóng rổ ra thì trời cũng đã tối.
Máy bán nước ở sân bóng rổ vẫn sáng đèn, khi Giang Sóc đi ngang qua, anh liếc mắt nhìn thì thấy bên trong có một hộp sữa.
Anh dừng lại, quét mã QR và mua một chai và bỏ vào túi.
Đại học E cách Đại học C hai con phố, anh bắt taxi nên chỉ mười phút sau đã đến cổng trường Đại học C.
Xuống xe đóng cửa lại, từ xa đã thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở cổng.
Giang Sóc mím môi và đi về phía cô.
An Vu đang đợi anh ở cổng trường, đường đến tòa Minh Ban khá phức tạp, cô sợ Giang Sóc sẽ không tìm thấy mình.
Cô đang cầm điện thoại trên tay thì có tiếng tút tút, cô cúi đầu định mở khóa thì một bóng người cao lớn tiến đến sau lưng cô, chơi xấu mà xoa đầu cô.
Cô quay đầu lại, trong mắt Giang Sóc tràn ngập ý cười, anh nhướng mày: "Uây, chờ không nổi hả, không phải bảo cậu chờ ở phòng học sao?"
An Vu ngẩng đầu nhìn anh, ôn nhu nói: "Tớ sợ cậu tìm không thấy."
Giang Sóc: "Cậu quên là ai đã dẫn cậu dạo quanh khuôn viên trường hả, bạn trai của cậu còn biết rõ hơn cậu."
An Vu: "Nhưng cậu không biết câu lạc bộ truyện tranh ở phòng nào mà."
Giang Sóc khẽ hừ một tiếng, lại xoa tóc cô: "Bạn trai cậu cũng biết hỏi đường mà, đi đi lại lại có mệt không hả?"
An Vu không trả lời, giương đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm.
Cạnh cổng trường có một ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu vào đồng tử của cô làm nó tỏa sáng rực rỡ, trông rất đẹp.
Anh vừa mới chơi bóng rổ xong, không kịp quay lại thay đồ, mặc một bộ đồng phục bóng rổ làm lộ đường nét bờ vai và cánh tay mà đi tới. "Không phải cậu nói nhớ tớ sao?"
Anh để chiếc áo khoác vắt vẻo ở cổ tay và nhìn cô chằm chằm: "Nhớ tớ mà không làm gì hả?"
Thấy cô không làm gì thì Giang Sóc không đợi được nữa, anh nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Sao không ôm tớ?"
An Vu cuối cùng cũng cười, người này kiêu ngạo quá rồi đấy!
Nhưng cô vẫn tiến lên một bước, ngả đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng ôm eo anh rồi Co nhẹ.
Vừa mới vận động xong, cơ ngực của anh vốn đã săn chắc, càng bởi vì bị cô cọ vào mà cứng rắn hơn.
Anh không nhúc nhích, thanh âm khàn khàn: "Bảo cậu ôm chứ có bảo cậu cọ đâu? Định châm lửa hả?"
Nghe thấy giọng này của anh thì An Vu đã linh cảm được điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra nên cô ôm thêm chút nữa rồi buông anh ra.
Nhưng anh nói mà không giữ lời, khi cô buông anh ra thì anh lại nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía trước làm An Vu lại lao vào vòng tay anh.
Cô ngẩng đầu lên thì đúng lúc bị tên lưu manh này nhéo cằm, cúi người hôn vào môi cô.
Giang Sóc xấu xa cười: "Ồ, hình như tớ vẫn nhớ cậu nhiều hơn."
Tòa Minh Ban cách cổng không xa, câu lạc bộ truyện tranh ở tầng ba, Giang Sóc nắm tay cô lên cầu thang.
Trong lòng An Vu thấy bất an, lên xuống thất thường.
Thật ra thì cô gọi Giang Sóc là có mục đích.
Cô muốn Tống Kỳ Thành biết là cô đã có bạn trai nhưng An Vu lại băn khoăn không biết có nên đưa Giang Sóc đến phòng vẽ hay không.
Cô biết tính tình của Tống Kỳ Thành, cậu ta rất kiêu ngạo, nếu biết Giang Sóc là bạn trai của cô thì nhất định là cậu ta sẽ không dây dưa với cô nữa.
Nhưng điều cô lo lắng bây giờ là Giang Sóc không biết rằng Tống Kỳ Thành cũng học ở Đại học C.
An Vu chợt nhớ đến sự kiện Tống Kỳ Thành tặng huy chương vàng trong đại hội thể thao cho cô lúc ở Trường Trung học số 8 Đại An, trông Giang Sóc lúc đó rất đáng sợ. Nếu anh biết Tống Kỳ Thành cũng đã đỗ vào Đại học C và ở cùng câu lạc bộ với cô...
An Vu hơi hối hận.
Cô muộn màng phát hiện ra rằng có rất nhiều cách để nói với cậu ta rằng cô đã có bạn trai.
Cô thấy mình thật ngốc, sao cô lại nghĩ ra cách tồi tệ nhất chứ.
"Giang Sóc, đột nhiên tớ không muốn đến câu lạc bộ truyện tranh nữa." Cô dừng bước.
Giang Sóc cụp mắt xuống chậm rãi nói: "Chỉ còn có ba bước, sao giờ không muốn đi nữa?"
An Vu gãi gãi lòng bàn tay anh rồi gật đầu nói: "Ừm, đột nhiên không muốn đi."
Giang Sóc không di chuyển cũng không nói chuyện mà chỉ quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh rất bình tĩnh.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh, An Vu đột nhiên có chút bối rối mà quay mặt đi không dám nhìn anh.
Cô chột dạ nghĩ chẳng lẽ Giang Sóc phát hiện ra cái gì sao?
Nhưng điều cô không biết là, trên mặt cô đã thể hiện là cô đang cắn rứt lương tâm mà không cần suy đoán.
"Đã đến rồi." Giang Sóc cao giọng nói: "Tớ muốn xem câu lạc bộ truyện tranh cất giấu những thứ gì, là có Trư Bát Giới hả? Hay có Mỹ Hầu Vương?" Biết ngay là không thể giấu anh được mà.
An Vu cắn môi dưới, đi theo anh về phía trước.
Câu lạc bộ truyện tranh rất dễ tìm nên cũng không cần cô hướng dẫn thì Giang Sóc đã dẫn cô đến trước cửa.
Anh đứng đó, liếc nhìn qua ô cửa kính trong suốt, rồi đáp xuống một người nào đó trong góc.
— Hiểu rồi.
An Vu đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo.
Mỗi Giang Sóc nở một nụ cười lạnh lùng, anh rũ mắt khẽ liếc nhìn cô.
An Vu cắn môi dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, sợ anh sẽ làm điều gì đó bốc đồng.
Cô lấy lòng gãi vào lòng bàn tay anh.
Giang Sóc cúi đầu: "Muốn tớ hợp tác?"
An Vu không nói chuyện.
Đột nhiên anh nở nụ cười: "Được."
Trước khi An Vu kịp hiểu ý của anh thì Giang Sóc đã mở cửa bước vào.
Mọi người ở câu lạc bộ truyện tranh đã giải tán, chỉ có Tống Kỳ Thành vẫn chưa rời đi. Nghe thấy tiếng mở cửa thì cậu ta theo bản năng quay đầu nhìn sang nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Giang Sóc. Tống Kỳ Thành rõ ràng là rất sửng sốt.
Cậu ta không ngờ lại gặp Giang Sóc ở đây.
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, Giang Sóc vô tình nhấc tay của hai người họ lên để cậu ta có thể nhìn rõ hơn.
Quả nhiên vẻ mặt của Tống Kỳ Thành lập tức cứng đờ.
An Vu và Giang Sóc, sao họ lại yêu nhau chứ?
Tống Kỳ Thành không phản ứng gì trong một thời gian, trong ấn tượng của cậu ta thì An Vu đã chuyển trường lúc học lớp 12 nên sao cô lại yêu đương với Giang Sóc? "Ôi, người quen à?"
Giọng Giang Sóc như hoàn toàn không biết, anh rũ mắt uể oải nhìn cô: "Sao không nghe cậu nói gì thế?"
Cậu ấy lại bắt đầu diễn rồi.
Tai An Vu đỏ bừng: "Tớ quên mất"
Giang Sóc mỉm cười: "Ừ, không quan trọng lắm."
Một lúc sau, Tống Kỳ Thành mới định thần lại, cậu ta thờ ơ nhìn Giang Sóc rồi nói: "Trùng hợp thật đấy."
"Đúng là quá trùng hợp rồi, âm hồn bất tán."
""
Không phải Tống Kỳ Thành chưa từng bị Giang Sóc châm biếm.
Cậu ta là một người cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải vì An Vu thì cậu ta sẽ không bao giờ có giao lưu với một người như Giang Sóc.
Chỉ một câu nói ngắn gọn lại làm tai của Tống Kỳ Thành đã đỏ bừng, cậu ta cố gắng chịu đựng, hai gò má vì tức giận mà phập phồng.
Tống Kỳ Thành muốn ăn miếng trả miếng nên đã hỏi: "Không ngờ là các cậu đều học ở Đại học C."
Hồi đó, tất cả những học sinh được nhận vào Đại học C ở Trường Trung học số 8 thì đều có tên trong danh sách danh dự, nhưng Tống Kỳ Thành biết rất rõ rằng Giang Sóc không có tên trong danh sách đó. Giang Sóc cười khúc khích bằng giọng mũi, hoàn toàn không để ý đến cậu ta, anh nhẹ nhàng nói: "Học Đại học E thôi, không bằng cậu, học bá à!"
Hai mắt An Vu sáng ngời, tiểu tử này thật sự quá xấu xa rồi, nếu là cô thì chắc cô sẽ tức chết.
Sau khi cô đi thì Tống Kỳ Thành cũng không vẽ nữa, ngay từ đầu cậu ta cũng không thích nên chỉ viết nguệch ngoạc vài nét.
Giang Sóc nhặt một bức tranh trên bàn của cô lên, tức giận châm biếm: "Tranh này vẽ gì đây, sao lại xấu thế?"
Sắc mặt của Tống Kỳ Thành rất khó coi.
Giang Sóc không quan tâm sự tinh tế khi giao tiếp, anh chỉ đơn giản thể hiện địch ý một cách trực tiếp.
Anh cầm bức tranh của An Vu lên như thể không có ai ở đó, thuần thục kể tên những nhân vật truyện tranh mà cô vẽ.
An Vu ngạc nhiên hỏi anh: "Sao cậu biết?"
Giang Sóc cười, nói như một lẽ đương nhiên: "Sao tớ lại có gì không biết chứ, cậu học cái này mà bạn trai cậu có thể không tìm hiểu hả?"
Giang Sóc không đọc truyện tranh nhiều lắm, nhưng anh biết họa sĩ truyện tranh An Vu thích, trong một năm xa cô thì những lúc mệt mỏi, anh sẽ đọc các tác phẩm của họa sĩ truyện tranh đó.
Lúc ấy anh rất ngu ngốc mà cảm thấy cô đang xem thứ này, anh cũng đang xem nó, giống như xuyên qua thời gian và không gian, anh đã đến gần cô hơn.
Thấy An Vu không tin, anh nâng cằm về phía kệ sách: "Cậu muốn thử không? Hỏi gì tùy cậu."
An Vu có hơi không tin, vì vậy cô lấy ra một vài cuốn sách và hỏi anh.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là Giang Sóc thực sự có thể trả lời tất cả các câu hỏi.
Cô lấy ra một cuốn sách dày cộp, chỉ gáy sách về phía anh: "Còn quyển này thì sao?" "Không biết."
"Rất nổi tiếng."
"Thế thì sao, cậu có thích đâu." Giang Sóc cười cười, lười biếng nói: "Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tôn ti họ hàng, nên là nếu bạn gái tớ không thích thì tớ cần biết để làm gì hả?"
Cuối cùng Tống Kỳ Thành không thể ở lại nữa, cậu ta bịa ra một lý do để tạm biệt An Vu.
An Vu gật đầu nói: "Vậy lần sau chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận bài tập kia."
Tống Kỳ Thành không có tâm tình nên chỉ ừ một tiếng rồi rời đi.
Sau khi người đi thì phòng học cũng yên tĩnh lại.
Giang Sóc xoa xoa tóc cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao thế, cậu còn muốn cô nam quả nữ ở riêng thảo luận bài tập hả?"
An Vu cười lắc đầu: "Cậu ấy sẽ không tìm tớ nữa."
Tống Kỳ Thành là một người coi trọng thể diện, những lời vừa rồi của Giang Sóc làm cậu ta xấu hổ, vì vậy cậu ta sẽ không đến tìm cô nữa.
An Vu cúi người ôm anh, Giang Sóc cũng ôm lại cô rồi hung hăng xoa xoa tóc cô: "An Vu học thói xấu rồi nha, đã biết lợi dụng tớ rồi."
An Vu có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ bừng nói: "Thật xin lỗi, tớ không cố ý lợi dụng cậu đâu."
Giang Sóc nhướng mày: "Không cố ý?"
"À, là cố ý đấy." Cô xấu hổ cúi đầu, cắn môi dưới.
Giang Sóc chết cười với bạn gái bé nhỏ đáng yêu của mình.
"Lần sau cố ý tiếp đi nhé." Giang Sóc cười cười, trầm giọng thở dài nói: "Còn có chuyện tốt như thế."
An Vu khó hiểu.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Không giấu diếm tớ nữa hả?"
An Vu có chút bối rối, vài giây sau mới hiểu ra ý của anh.
"Tớ không muốn giấu cậu." Cô lắc đầu.
Giang Sóc: "Cậu chắc không?"
"Chắc mà." An Vu gật đầu.
Cô không muốn giấu anh chút nào!
Giang Sóc nghe vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, anh không kìm được đôi tay ngứa ngáy mà nhéo vào mặt cô, giọng điệu không tốt: "Vậy cậu xác định rồi đấy, cậu biết việc tớ thích làm nhất là gì không?" An Vu lắc đầu, cô không biết.
Anh cười nói: "Là ngược "chó" đấy."
Sau kỳ huấn luyện quân sự, khu đại học ở Nham Cảng bỗng sôi động hẳn lên, các tân sinh viên cởi bỏ quân phục rằn ri và không còn phải đứng dưới nắng mỗi ngày. Các sinh viên cuối cấp cũng đã lần lượt trở lại trường học. Học kỳ mới chính thức bắt đầu.
Cuộc sống đại học đầy màu sắc và có nhiều hoạt động ngoại khóa, ngoài các khoa và câu lạc bộ của trường thì còn có hoạt động riêng của các khoa dành cho sinh viên trong trường. Khoảng thời gian đó, các đàn chị trong ký túc xá thường đến phát tờ rơi kêu gọi họ đăng ký.
Mà Chu Lạc Lạc rất tích cực đã liên tiếp đăng ký vào bốn hoặc năm câu lạc bộ, ý tưởng của cô ấy rất đơn giản, tham gia vào nhiều câu lạc bộ thì có thể gặp gỡ nhiều người hơn, còn có thể trau dồi các kỹ năng xã giao và quản lý. Rất nhiều sinh viên đại học khi mới vào trường đều có tham vọng muốn mở rộng mạng lưới quan hệ trong khoa, gặp gỡ một số đàn anh đàn chị giỏi giang, sau này nếu có thể nhận chức hội trưởng trong câu lạc bộ thì càng tốt.
Chu Lạc Lạc khuyên An Vu tham gia nhưng cô không đi.
Cô biết rất rõ tính cách của mình, cô nhút nhát và hướng nội, không giỏi giao tiếp và không phải là người có thể quản lý người khác. Cô chỉ có một mục tiêu nhỏ là có thể cải thiện kỹ năng vẽ của mình, cũng như học giỏi việc sáng tác truyện tranh.
Nghe cô nói thế thì Chu Lạc Lạc không ép cô nữa. Cô ấy lục lọi trong cái bàn bừa bộn của mình và tìm thấy một tờ rơi từ câu lạc bộ truyện tranh, gợi ý rằng cô có thể tham gia câu lạc bộ truyện tranh.
Do kỳ huấn luyện quân sự của Đại học C khép kín hoàn toàn nên việc hòa nhập với khu đại học ở Nham Cảng sẽ muộn hơn so với các trường khác.
Sau khi Chu Lạc Lạc hỏi thăm các đàn chị của mình thì cô ấy quay trở lại ký túc xá và bảo bạn cùng phòng tải xuống các ứng dụng.
Sinh hoạt ở đại học rất khác khi học cấp 3, mọi việc đều cần có những phần mềm và tài khoản cần chú ý như: diễn đàn sinh hoạt, diễn đàn thực tập, diễn đàn tỏ tình, các diễn đàn bán đồ cũ,...
Đời sống sinh viên phong phú, thông tin truyền đi cũng nhanh chóng.
An Vu nhớ lại khi cô còn học ở Trường Trung học số 8 Đại An thì trường có một diễn đàn. Trên diễn đàn có thể đăng ẩn danh nhưng bây giờ ứng dụng mạng xã hội đều dùng tên thật để thảo luận những chuyện linh tinh. Một tuần trước, chủ đề huấn luyện quân sự trong khu đại học Nham Cảng đặc biệt hot.
Khi đó các sinh viên đều đăng ảnh mọi người sinh hoạt khi đang huấn luyện quân sự, ảnh trai xinh gái đẹp rất hot, chỉ trong hai tuần đã có rất nhiều ngôi sao nhỏ ra đời, được nhiều người hâm mộ chú ý.
Đại học C bị tụt lại phía sau, khi nhiệt độ đã qua thì những bức ảnh huấn luyện mới được đăng lên.
Vốn dĩ chuyện này không có gì nhưng một tuần sau kỳ huấn luyện thì tài khoản chính thức của Đại học C đã đăng một bộ ảnh.
Ảnh chụp rất rõ ràng, được bên truyền thông trường chụp trong lúc sinh viên huấn luyện.
Trong đó có một tấm chụp góc nghiêng của An Vu.
Kỳ huấn luyện quân sự ở Đại học C không được trang điểm, mọi người đều để mặt mộc, ảnh chụp đều là những cô gái mặt mũi thanh tú, làn da trắng nõn tinh tế.
Trong ảnh, An Vu ngẩng đầu, độ cong khuôn mặt nhu hòa, bên tai có vương vài sợi tóc, vành tai nhỏ nhắn hơi mỏng, lúc ánh nắng chiếu đến thì trông như màu hổ phách. Trông cô rất thanh thuần đẹp đẽ.
Ảnh gốc không trang điểm mà đẹp như vậy là rất hiếm nên chỉ trong vài ngày, bức ảnh này thường xuyên được chia sẻ.
Sự phổ biến của các bức ảnh sẽ giúp nhà trường quảng bá rộng rãi hơn, và bên truyền thông trường đã đăng nhiều bức ảnh của An Vu hơn, tất cả đều được chụp trong quá trình huấn luyện quân sự. Chẳng mấy chốc An Vu cũng đã mang danh hiệu hoa khôi của trường Đại học C.
Các diễn đàn lập tức bùng nổ, sau khi bức ảnh lan truyền, cư dân mạng đã hỏi về tài khoản mạng xã hội của An Vu dưới blog chính thức.
An Vu vẫn đang lặng lẽ vẽ truyện tranh của mình ở ký túc xá trong khi Chu Lạc Lạc rất sốt ruột khi đọc được chúng.
Đây là cơ hội để nổi tiếng nhưng tiểu bồ tát này lại không hề có động thái gì.
Cô ấy đề nghị An Vu tận dụng lúc mọi người vẫn đang nhiệt tình để mở một tài khoản, chỉ cần cô đăng một số bức ảnh về cuộc sống của mình thì có thể có nhận được quảng cáo.
Lúc đầu, An Vu không nghe lời đề nghị của cô ấy, nhưng vài ngày sau giáo viên chủ nhiệm đã đến gặp cô.
Mục đích của hiệu trưởng cũng giống như mục đích của Chu Lạc Lạc, ông ấy đề nghị cô mở một tài khoản.
Làn sóng nổi tiếng này đã làm cô trở thành gương mặt đại diện của Đại học C nên các nhà lãnh đạo cũng muốn nhờ cô quảng bá trường học.
An Vu gật đầu và nói được.
Vào buổi tối, nhờ sự giúp đỡ của Chu Lạc Lạc thì cô đã đăng ký một tài khoản và tìm ra cách sử dụng diễn đàn này.
Lấy tên thật làm biệt danh rất kỳ nên cô chỉ điền tên "55 vẽ tranh"
Video đầu tiên An Vu đăng chính là video quảng cáo của trường và tài khoản chính thức của Đại học C cũng đã xác nhận cô là người trong ảnh.
Chỉ trong vài ngày sau khi tài khoản chính thức của trường xác nhận thì số fans hâm mộ tài khoản này đã tăng vọt hơn 100.000 người.
Sau khi An Vu đăng một video quảng cáo thì không đăng gì nữa và cô cũng không nhìn thấy những tin nhắn riêng mà fans gửi cho mình.
Vì An Vu đã theo dõi Chu Lạc Lạc nên cư dân mạng đã tìm được tài khoản của Chu Lạc Lạc, thật trùng hợp là Chu Lạc Lạc đã đăng một vài bức ảnh với An Vu khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự.
Do đó, Chu Lạc Lạc cũng nhận được tin nhắn từ fans của An Vu.
"Bảo bối này, tài khoản của cậu đã có hơn 100.000 fans rồi, cậu thật sự không định đăng gì à?" Chu Lạc Lạc thở dài và nói: "Fans của cậu đã hối thúc mình đến hỏi cậu đấy."
Khi An Vu đăng nhập lại vào tài khoản thì tin nhắn riêng của cô đã là 999.
"Chị ơi, chị đã chạm đến vạch thẩm mỹ của em, em yêu chị chết đi được!"
"Chị đẹp ơi, chị đăng thêm ảnh được không!"
"Mau thêm trạng thái mới đi!"
"..."
Chu Lạc Lạc đứng sau An Vu cúi đầu nhìn kỹ các tin nhắn riêng trên màn hình của cô, cũng giục An Vu cập nhật bài đăng mới.
"Nhưng đăng cái gì chứ?"
"Tất nhiên là đăng những bức ảnh tuyệt đẹp của cậu rồi, những fans bé nhỏ đang chờ cậu cho ăn đấy."
An Vu cụp mắt xuống không nói gì vì thực ra cô cũng không hiểu lắm.
Fans? Họ theo dõi cô để làm gì? Chỉ vì vẻ bề ngoài thôi sao?
Sự phát triển của internet dường như khiến việc thích trở nên rất đơn giản, chỉ qua một đêm đã có hơn 100.000 người "thích" cô.
Mọi người đều cảm thấy rằng cô nên nắm bắt cơ hội này, nắm bắt lượt thích ngắn ngủi của những người hâm mộ này và tận dụng thời cơ.
Tuy nhiên, An Vu không phải là một người theo chủ nghĩa thực dụng, cô rất đơn giản nên chỉ muốn một tình yêu chân thành và kiên định.
An Vu không đăng bất kỳ bức ảnh nào, nhưng cuối cùng cô vẫn chia sẻ với mọi người những bức tranh gần đây cô vẽ.
Câu lạc bộ truyện tranh đã hoàn thành việc chào mời người mới.
Câu lạc bộ rất tự do, các thành viên chỉ cần tụ tập một lần vào lúc 7 giờ tối thứ tư, ngoài ra, câu lạc bộ không có yêu cầu bắt buộc đến vào những thời gian khác.
Phòng sinh hoạt chung vẫn sẽ mở cửa để mọi người có thể tự do ra vào. Câu lạc bộ truyện tranh được tổ chức bởi các đàn anh đàn chị của khoa mỹ thuật, các thành viên có thể cùng nhau xem phim hoạt hình và chia sẻ truyện tranh với nhau.
Hội trưởng sẽ dạy kiến thức về sáng tác truyện tranh, đồng thời cũng sẽ giao bài tập về nhà cho mọi người để mọi người tự vẽ.
Do câu lạc bộ tuyển sinh viên mới với toàn trường nên trình độ thành viên không đồng đều, có nhiều thành viên không có năng khiếu nghệ thuật.
Chỉ là An Vu không ngờ rằng Tống Kỳ Thành cũng đăng ký tham gia vào câu lạc bộ truyện tranh.
Thật ra Tống Kỳ Thành tham gia vào câu lạc bộ đều là vì An Vu.
Trên thực tế, cậu ta đã muốn theo đuổi cô từ khi huấn luyện quân sự, nhưng An Vu quá chậm hiểu, cậu ta gửi tin nhắn cho cô, cô đều lễ phép đáp lại, hai người vẫn duy trì mối quan hệ không xa không gần. Tống Kỳ Thành cuối cùng cũng biết rằng mình không thể tán cô qua mạng internet.
An Vu đã trở thành hoa khôi của trường Đại học C, cô rất nổi tiếng, bạn bè bên cạnh Tống Kỳ Thành có không ít người thích cô.
Có rất nhiều tình địch làm Tống Kỳ Thành cảm thấy mình không thể từ từ đuổi theo cô nữa.
Sau khi biết An Vu đã đăng ký tham gia câu lạc bộ truyện tranh thì cậu ta đã nhanh chóng đăng ký và thành công được nhận vào nhóm học tập cùng An Vu.
Tống Kỳ Thành không có kỹ năng vẽ, cậu ta không hiểu hoạt hình hay truyện tranh, hơn nữa là cậu ta cũng không thích manga, anime.
Mục đích đến đây không ngoài việc tìm cơ hội làm bạn với cô và tăng chủ đề trò chuyện.
Nhưng điều cậu ta không biết là điều này lại khiến An Vu càng ghét cậu ta hơn.
Thật ra nếu quan sát kỹ sẽ dễ dàng phân biệt giữa thích và không thích.
Khi câu lạc bộ chiếu hoạt hình thì Tống Kỳ Thành không hề chú ý, lúc hội trưởng giảng bài thì ánh mắt cậu ta cứ nhìn cô chằm chằm.
Giang Sóc cũng thường xuyên lén lút nhìn cô, khi cô giảng bài, anh cũng hoàn toàn không chú ý mà chỉ nhìn xung quanh.
Nhưng không biết vì sao, cô không thích ánh mắt của Tống Kỳ Thành cho dù cùng là nhìn trộm cô.
Đó là kiểu nhìn gì nhỉ?
Không chân thành, không đơn thuần mà đầy sự tính toán.
Vì không có nền tảng về hội họa nên Tống Kỳ Thành sẽ nhờ An Vu dạy cho mình, hai người đều quen nhau, nên An Vu cũng không từ chối giúp đỡ.
Nhưng truyện tranh là thứ cô thực sự rất thích, mà Tống Kỳ Thành lại có mục đích khác.
Lãng phí thời gian trên người cậu ta? Cô không có nhiều thời gian như vậy.
An Vu cảm thấy rất bực mình nên cô ra ngoài hít thở không khí, cuối cùng không kìm được mà gọi điện thoại cho Giang Sóc.
Giang Sóc trả lời điện thoại của cô rất nhanh, chỉ hai tiếng bíp thì giọng nói trong trẻo quen thuộc đã vang lên.
"Bạn gái à, nhớ tớ hả?" Giọng anh hơi cao, nghe vào là biết anh đang cười.
Giang Sóc thực sự rất vui, anh vừa chơi bóng xong, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa. Mà bạn anh cũng có bạn gái, hai người họ còn mắt đi mày lại trước mặt anh.
Giang Sóc rất khinh thường, anh uống mấy ngụm nước và bắt đầu nhớ cô.
Quả nhiên là trên đời có thần giao cách cảm, anh vừa nhớ bạn gái thì bạn gái của anh đã gọi đến.
Mặt anh dày thật đấy!
An Vu thật muốn mắng anh, nhưng khi cô nghe thấy giọng nói của tên lưu manh ấy thì tâm trạng uể oải chán nản của cô đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, giống như được một làn gió mát vuốt ve vậy. Mặt cô cũng ôn nhu hơn, cô nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiếng ừ ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng Giang Sóc vẫn nghe thấy.
Tay cầm nước của anh khựng lại rồi nhếch mày, cười ra tiếng: "ừ cái gì? Hả?"
Cô hay ngại nên rất hiếm khi nói những lời sến súa như vậy.
Hôm nay hiếm thấy cô chủ động như vậy nên Giang Sóc không muốn bỏ qua cơ hội này, anh tiếp tục hỏi: "Nhớ hay không nhớ?"
An Vu cong môi cười: "Nhớ."
"Cậu nhớ ai?" anh tiếp tục dỗ dành.
"Cậu."
"Cậu là ai thế?"
"Bạn trai tớ."
Chết tiệt, ngoan quá đi.
Khóe môi Giang Sóc cong lên, anh tiếp tục trêu cô: "Bạn trai cậu là ai thế?"
Sau đó như chợt nhận ra mà nói: "Ồ, bạn trai của cậu là tớ này."
An Vu không nhịn được mà cười nói với anh: "Giang Sóc, cậu trẻ con thế."
Giang Sóc lười biếng mỉm cười không quan tâm.
Chơi bóng rổ xong, anh ngồi trên sân nghỉ ngơi, anh mặc một chiếc áo bóng rổ màu đỏ, hai chân mở rộng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, hai mắt sáng ngời.
Am thanh của những cú rê bóng chạm đất rất chói tai, không hề dễ nghe.
Giang Sóc ngẩng đầu, một tay cầm áo khoác, vừa đi ra ngoài vừa nói với cô: "Trẻ con còn hơn cậu không nói thật, nhớ tớ mà không nói thẳng." "Đang ở đâu đấy?" Anh hỏi.
An Vu cắn môi dưới, đáp: "Câu lạc bộ truyện tranh, tòa Minh Ban."
Giang Sóc: "Ngoan ngoãn đứng đó chờ đi, bạn trai cậu đến ngay đây."
Giang Sóc đi từ sân bóng rổ ra thì trời cũng đã tối.
Máy bán nước ở sân bóng rổ vẫn sáng đèn, khi Giang Sóc đi ngang qua, anh liếc mắt nhìn thì thấy bên trong có một hộp sữa.
Anh dừng lại, quét mã QR và mua một chai và bỏ vào túi.
Đại học E cách Đại học C hai con phố, anh bắt taxi nên chỉ mười phút sau đã đến cổng trường Đại học C.
Xuống xe đóng cửa lại, từ xa đã thấy bóng dáng nhỏ bé đang đứng ở cổng.
Giang Sóc mím môi và đi về phía cô.
An Vu đang đợi anh ở cổng trường, đường đến tòa Minh Ban khá phức tạp, cô sợ Giang Sóc sẽ không tìm thấy mình.
Cô đang cầm điện thoại trên tay thì có tiếng tút tút, cô cúi đầu định mở khóa thì một bóng người cao lớn tiến đến sau lưng cô, chơi xấu mà xoa đầu cô.
Cô quay đầu lại, trong mắt Giang Sóc tràn ngập ý cười, anh nhướng mày: "Uây, chờ không nổi hả, không phải bảo cậu chờ ở phòng học sao?"
An Vu ngẩng đầu nhìn anh, ôn nhu nói: "Tớ sợ cậu tìm không thấy."
Giang Sóc: "Cậu quên là ai đã dẫn cậu dạo quanh khuôn viên trường hả, bạn trai của cậu còn biết rõ hơn cậu."
An Vu: "Nhưng cậu không biết câu lạc bộ truyện tranh ở phòng nào mà."
Giang Sóc khẽ hừ một tiếng, lại xoa tóc cô: "Bạn trai cậu cũng biết hỏi đường mà, đi đi lại lại có mệt không hả?"
An Vu không trả lời, giương đôi mắt trong suốt nhìn anh chằm chằm.
Cạnh cổng trường có một ngọn đèn đường, ánh sáng chiếu vào đồng tử của cô làm nó tỏa sáng rực rỡ, trông rất đẹp.
Anh vừa mới chơi bóng rổ xong, không kịp quay lại thay đồ, mặc một bộ đồng phục bóng rổ làm lộ đường nét bờ vai và cánh tay mà đi tới. "Không phải cậu nói nhớ tớ sao?"
Anh để chiếc áo khoác vắt vẻo ở cổ tay và nhìn cô chằm chằm: "Nhớ tớ mà không làm gì hả?"
Thấy cô không làm gì thì Giang Sóc không đợi được nữa, anh nhẹ giọng nhắc nhở cô: "Sao không ôm tớ?"
An Vu cuối cùng cũng cười, người này kiêu ngạo quá rồi đấy!
Nhưng cô vẫn tiến lên một bước, ngả đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng ôm eo anh rồi Co nhẹ.
Vừa mới vận động xong, cơ ngực của anh vốn đã săn chắc, càng bởi vì bị cô cọ vào mà cứng rắn hơn.
Anh không nhúc nhích, thanh âm khàn khàn: "Bảo cậu ôm chứ có bảo cậu cọ đâu? Định châm lửa hả?"
Nghe thấy giọng này của anh thì An Vu đã linh cảm được điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra nên cô ôm thêm chút nữa rồi buông anh ra.
Nhưng anh nói mà không giữ lời, khi cô buông anh ra thì anh lại nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía trước làm An Vu lại lao vào vòng tay anh.
Cô ngẩng đầu lên thì đúng lúc bị tên lưu manh này nhéo cằm, cúi người hôn vào môi cô.
Giang Sóc xấu xa cười: "Ồ, hình như tớ vẫn nhớ cậu nhiều hơn."
Tòa Minh Ban cách cổng không xa, câu lạc bộ truyện tranh ở tầng ba, Giang Sóc nắm tay cô lên cầu thang.
Trong lòng An Vu thấy bất an, lên xuống thất thường.
Thật ra thì cô gọi Giang Sóc là có mục đích.
Cô muốn Tống Kỳ Thành biết là cô đã có bạn trai nhưng An Vu lại băn khoăn không biết có nên đưa Giang Sóc đến phòng vẽ hay không.
Cô biết tính tình của Tống Kỳ Thành, cậu ta rất kiêu ngạo, nếu biết Giang Sóc là bạn trai của cô thì nhất định là cậu ta sẽ không dây dưa với cô nữa.
Nhưng điều cô lo lắng bây giờ là Giang Sóc không biết rằng Tống Kỳ Thành cũng học ở Đại học C.
An Vu chợt nhớ đến sự kiện Tống Kỳ Thành tặng huy chương vàng trong đại hội thể thao cho cô lúc ở Trường Trung học số 8 Đại An, trông Giang Sóc lúc đó rất đáng sợ. Nếu anh biết Tống Kỳ Thành cũng đã đỗ vào Đại học C và ở cùng câu lạc bộ với cô...
An Vu hơi hối hận.
Cô muộn màng phát hiện ra rằng có rất nhiều cách để nói với cậu ta rằng cô đã có bạn trai.
Cô thấy mình thật ngốc, sao cô lại nghĩ ra cách tồi tệ nhất chứ.
"Giang Sóc, đột nhiên tớ không muốn đến câu lạc bộ truyện tranh nữa." Cô dừng bước.
Giang Sóc cụp mắt xuống chậm rãi nói: "Chỉ còn có ba bước, sao giờ không muốn đi nữa?"
An Vu gãi gãi lòng bàn tay anh rồi gật đầu nói: "Ừm, đột nhiên không muốn đi."
Giang Sóc không di chuyển cũng không nói chuyện mà chỉ quay đầu nhìn cô, đôi mắt anh rất bình tĩnh.
Khi bắt gặp ánh mắt của anh, An Vu đột nhiên có chút bối rối mà quay mặt đi không dám nhìn anh.
Cô chột dạ nghĩ chẳng lẽ Giang Sóc phát hiện ra cái gì sao?
Nhưng điều cô không biết là, trên mặt cô đã thể hiện là cô đang cắn rứt lương tâm mà không cần suy đoán.
"Đã đến rồi." Giang Sóc cao giọng nói: "Tớ muốn xem câu lạc bộ truyện tranh cất giấu những thứ gì, là có Trư Bát Giới hả? Hay có Mỹ Hầu Vương?" Biết ngay là không thể giấu anh được mà.
An Vu cắn môi dưới, đi theo anh về phía trước.
Câu lạc bộ truyện tranh rất dễ tìm nên cũng không cần cô hướng dẫn thì Giang Sóc đã dẫn cô đến trước cửa.
Anh đứng đó, liếc nhìn qua ô cửa kính trong suốt, rồi đáp xuống một người nào đó trong góc.
— Hiểu rồi.
An Vu đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu lạnh lẽo.
Mỗi Giang Sóc nở một nụ cười lạnh lùng, anh rũ mắt khẽ liếc nhìn cô.
An Vu cắn môi dưới, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay anh, sợ anh sẽ làm điều gì đó bốc đồng.
Cô lấy lòng gãi vào lòng bàn tay anh.
Giang Sóc cúi đầu: "Muốn tớ hợp tác?"
An Vu không nói chuyện.
Đột nhiên anh nở nụ cười: "Được."
Trước khi An Vu kịp hiểu ý của anh thì Giang Sóc đã mở cửa bước vào.
Mọi người ở câu lạc bộ truyện tranh đã giải tán, chỉ có Tống Kỳ Thành vẫn chưa rời đi. Nghe thấy tiếng mở cửa thì cậu ta theo bản năng quay đầu nhìn sang nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Giang Sóc. Tống Kỳ Thành rõ ràng là rất sửng sốt.
Cậu ta không ngờ lại gặp Giang Sóc ở đây.
Nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của anh, Giang Sóc vô tình nhấc tay của hai người họ lên để cậu ta có thể nhìn rõ hơn.
Quả nhiên vẻ mặt của Tống Kỳ Thành lập tức cứng đờ.
An Vu và Giang Sóc, sao họ lại yêu nhau chứ?
Tống Kỳ Thành không phản ứng gì trong một thời gian, trong ấn tượng của cậu ta thì An Vu đã chuyển trường lúc học lớp 12 nên sao cô lại yêu đương với Giang Sóc? "Ôi, người quen à?"
Giọng Giang Sóc như hoàn toàn không biết, anh rũ mắt uể oải nhìn cô: "Sao không nghe cậu nói gì thế?"
Cậu ấy lại bắt đầu diễn rồi.
Tai An Vu đỏ bừng: "Tớ quên mất"
Giang Sóc mỉm cười: "Ừ, không quan trọng lắm."
Một lúc sau, Tống Kỳ Thành mới định thần lại, cậu ta thờ ơ nhìn Giang Sóc rồi nói: "Trùng hợp thật đấy."
"Đúng là quá trùng hợp rồi, âm hồn bất tán."
""
Không phải Tống Kỳ Thành chưa từng bị Giang Sóc châm biếm.
Cậu ta là một người cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải vì An Vu thì cậu ta sẽ không bao giờ có giao lưu với một người như Giang Sóc.
Chỉ một câu nói ngắn gọn lại làm tai của Tống Kỳ Thành đã đỏ bừng, cậu ta cố gắng chịu đựng, hai gò má vì tức giận mà phập phồng.
Tống Kỳ Thành muốn ăn miếng trả miếng nên đã hỏi: "Không ngờ là các cậu đều học ở Đại học C."
Hồi đó, tất cả những học sinh được nhận vào Đại học C ở Trường Trung học số 8 thì đều có tên trong danh sách danh dự, nhưng Tống Kỳ Thành biết rất rõ rằng Giang Sóc không có tên trong danh sách đó. Giang Sóc cười khúc khích bằng giọng mũi, hoàn toàn không để ý đến cậu ta, anh nhẹ nhàng nói: "Học Đại học E thôi, không bằng cậu, học bá à!"
Hai mắt An Vu sáng ngời, tiểu tử này thật sự quá xấu xa rồi, nếu là cô thì chắc cô sẽ tức chết.
Sau khi cô đi thì Tống Kỳ Thành cũng không vẽ nữa, ngay từ đầu cậu ta cũng không thích nên chỉ viết nguệch ngoạc vài nét.
Giang Sóc nhặt một bức tranh trên bàn của cô lên, tức giận châm biếm: "Tranh này vẽ gì đây, sao lại xấu thế?"
Sắc mặt của Tống Kỳ Thành rất khó coi.
Giang Sóc không quan tâm sự tinh tế khi giao tiếp, anh chỉ đơn giản thể hiện địch ý một cách trực tiếp.
Anh cầm bức tranh của An Vu lên như thể không có ai ở đó, thuần thục kể tên những nhân vật truyện tranh mà cô vẽ.
An Vu ngạc nhiên hỏi anh: "Sao cậu biết?"
Giang Sóc cười, nói như một lẽ đương nhiên: "Sao tớ lại có gì không biết chứ, cậu học cái này mà bạn trai cậu có thể không tìm hiểu hả?"
Giang Sóc không đọc truyện tranh nhiều lắm, nhưng anh biết họa sĩ truyện tranh An Vu thích, trong một năm xa cô thì những lúc mệt mỏi, anh sẽ đọc các tác phẩm của họa sĩ truyện tranh đó.
Lúc ấy anh rất ngu ngốc mà cảm thấy cô đang xem thứ này, anh cũng đang xem nó, giống như xuyên qua thời gian và không gian, anh đã đến gần cô hơn.
Thấy An Vu không tin, anh nâng cằm về phía kệ sách: "Cậu muốn thử không? Hỏi gì tùy cậu."
An Vu có hơi không tin, vì vậy cô lấy ra một vài cuốn sách và hỏi anh.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là Giang Sóc thực sự có thể trả lời tất cả các câu hỏi.
Cô lấy ra một cuốn sách dày cộp, chỉ gáy sách về phía anh: "Còn quyển này thì sao?" "Không biết."
"Rất nổi tiếng."
"Thế thì sao, cậu có thích đâu." Giang Sóc cười cười, lười biếng nói: "Yêu ai yêu cả đường đi, ghét ai ghét cả tôn ti họ hàng, nên là nếu bạn gái tớ không thích thì tớ cần biết để làm gì hả?"
Cuối cùng Tống Kỳ Thành không thể ở lại nữa, cậu ta bịa ra một lý do để tạm biệt An Vu.
An Vu gật đầu nói: "Vậy lần sau chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận bài tập kia."
Tống Kỳ Thành không có tâm tình nên chỉ ừ một tiếng rồi rời đi.
Sau khi người đi thì phòng học cũng yên tĩnh lại.
Giang Sóc xoa xoa tóc cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao thế, cậu còn muốn cô nam quả nữ ở riêng thảo luận bài tập hả?"
An Vu cười lắc đầu: "Cậu ấy sẽ không tìm tớ nữa."
Tống Kỳ Thành là một người coi trọng thể diện, những lời vừa rồi của Giang Sóc làm cậu ta xấu hổ, vì vậy cậu ta sẽ không đến tìm cô nữa.
An Vu cúi người ôm anh, Giang Sóc cũng ôm lại cô rồi hung hăng xoa xoa tóc cô: "An Vu học thói xấu rồi nha, đã biết lợi dụng tớ rồi."
An Vu có chút ngượng ngùng, lỗ tai đỏ bừng nói: "Thật xin lỗi, tớ không cố ý lợi dụng cậu đâu."
Giang Sóc nhướng mày: "Không cố ý?"
"À, là cố ý đấy." Cô xấu hổ cúi đầu, cắn môi dưới.
Giang Sóc chết cười với bạn gái bé nhỏ đáng yêu của mình.
"Lần sau cố ý tiếp đi nhé." Giang Sóc cười cười, trầm giọng thở dài nói: "Còn có chuyện tốt như thế."
An Vu khó hiểu.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: "Không giấu diếm tớ nữa hả?"
An Vu có chút bối rối, vài giây sau mới hiểu ra ý của anh.
"Tớ không muốn giấu cậu." Cô lắc đầu.
Giang Sóc: "Cậu chắc không?"
"Chắc mà." An Vu gật đầu.
Cô không muốn giấu anh chút nào!
Giang Sóc nghe vậy thì cảm thấy rất vui vẻ, anh không kìm được đôi tay ngứa ngáy mà nhéo vào mặt cô, giọng điệu không tốt: "Vậy cậu xác định rồi đấy, cậu biết việc tớ thích làm nhất là gì không?" An Vu lắc đầu, cô không biết.
Anh cười nói: "Là ngược "chó" đấy."