Sau khi An Vu đồng ý thì Giang Sóc thường xuyên đến Đại học C hơn.
Lần đầu tiên anh đến là vào lúc cô học môn tự chọn của khoa Mỹ thuật, trong phòng học lớn có rất nhiều người, lẫn lộn rất nhiều khoa.
An Vu vốn cho rằng sẽ không có ai chú ý, nhưng cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mình, đồng thời cũng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Giang Sóc.
Những bức ảnh của hai người họ đã nổi tiếng trong giới sinh viên đại học Nham Cảng nên họ đã được coi là những người mới nổi tiếng.
Vì vậy rất nhanh, tin tức hoa khôi Đại học C và nam thần Đại học E là bạn trai và bạn gái của nhau nhanh chóng lan truyền.
Vốn dĩ đây là một câu chuyện hay về mỹ nam mỹ nữ như vậy, nhưng không biết là chuyện của Tần Tư Thiến vẫn chưa kết thúc.
Kể từ khi cô ta phát hiện ra Giang Sóc có bạn gái, loạt video theo đuổi anh của Tần Tư Thiến đã dừng lại, nhưng những video ít ỏi đó đã rất nổi tiếng vào thời điểm đó với hàng trăm nghìn lượt thích và hàng chục nghìn người xem. Video của Tần Tư Thiến được sắp xếp hợp lý làm người xem có cảm giác nhập tâm rất mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ thận trọng nhìn trộm chàng trai mình thích, sẽ đỏ mặt tim đập vì một cái liếc mắt, và cũng sẽ ngây ngất khi có được thông tin liên lạc của anh.
Sau khi ngừng cập nhật thì Tần Tư Thiến cũng không xóa những video đó và những fans CP của họ vẫn hoạt động sôi nổi.
Lúc làng đại học Nham Cảng đã cho ra mắt bộ sưu tập hoa khôi và nam thần của các trường thì thật trùng hợp là cả 3 người đều xuất hiện trong video đó.
Có một người đã bình luận là: "Biết tin gì không? Hoa khôi Đại học C và nam thần Đại học E là người yêu đó."
Tin tức này lâm fans CP của Tần Tư Thiến và Giang Sóc chao đảo.
Tần Tư Thiến có nhiều người hâm mộ trẻ tuổi tâm trí non nớt, vì vậy ngọn lửa này đã đốt cháy An Vu.
Lần theo manh mối, họ nhanh chóng tìm ra tài khoản của An Vu.
Vì cô không đăng ảnh selfie nên mọi người đã để lại những bình luận tiêu cực về bức tranh mới nhất của cô.
"Tư Thiến vẫn xứng với Giang Sóc hơn."
"Tư Thiến đẹp hơn cô."
"Chị này, chị rời đi đi."
"Vẽ gì xấu thế."
"Đừng trách tôi nói thẳng, xấu quá!"
"Chỉ học khoa Mỹ thuật thôi mà còn thổi phồng là học bá."
An Vu không đăng nhập vào tài khoản này thường xuyên, nhưng Chu Lạc Lạc thì có.
Cô tức đến hộc máu: "Nhóm người này từ đâu tới thế, không mang não hả? Biết quy tắc trước sau không chứ, biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì không hả?"
Chu Lạc Lạc không thể nhịn được nữa, tức giận đùng đùng lên mạng cãi nhau một hồi.
Nếu thua thì chính là vì không cùng mạch não.
Quan trọng là mọi người sẽ so sánh hai cô gái và chỉnh sửa video để tự giải trí.
Chu Lạc Lạc xem qua vài lần, không biết họ lấy những bức ảnh của An Vu từ đâu mà chọn một số góc độ kỳ lạ để so sánh với những bức ảnh đã được chỉnh sửa của Tần Tư Thiến.
Một đám ở dưới kêu gào xu nịnh Tần Tư Thiến và chê bai An Vu.
Giang Sóc cũng không hay xem mấy cái này, việc này vẫn là Chu Noãn Xu gọi điện nói cho anh.
Chu Noãn Xu tính tình thẳng thắn nên cô không quan tâm anh là ai, cô gọi điện đến mắng Giang Sóc: "Tự mình gây rắc rối thì tự mình giải quyết đi, đừng để An Vu nhà chúng tôi bị bắt nạt mà không nói gì." Trong lúc Giang Sóc vẫn đang ngơ ngác thì Chu Noãn Xu đã cúp máy.
Anh không tải xuống những phần mềm xã hội lộn xộn đó, nên đã hỏi Phương Khải.
Sau khi tải xuống phần mềm và đăng ký tài khoản, Giang Sóc không cảm xúc xem phần bình luận, anh không nói gì, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhưng Phương Khải cảm thấy xung quanh anh vây kín khí lạnh. Học viện Truyền thông ở ngay đối diện với Đại học E.
Lúc này Tần Tư Thiến vừa học xong lớp thanh nhạc và đang khoác tay bạn đi từ trên lầu xuống.
"Thiến Thiến, lát nữa ăn lẩu đi."
"Ừ, có một nhà hàng mới khai trương, tớ mời cậu đi ăn."
"Woa, tốt quá đi."
Tần Tư Thiến quay đầu sang nói chuyện với bạn mình, cô ta mỉm cười, hất mái tóc đuôi ngựa của mình, nhìn thoáng qua có thể biết rằng cô ta đang vui.
"Này..."
Bạn cô ta đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm về phía trước rồi vỗ nhẹ vào cánh tay của Tần Tư Thiến: "Thiến Thiến, kia là... Không phải là anh ấy tới tìm cậu chứ?"
Nụ cười của Tần Tư Thiến còn chưa tắt, cô ta nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của Giang Sóc.
Giang Sóc cầm điếu thuốc dựa vào tường hành lang, khi thấy cô ta thì anh đứng thẳng dậy rồi rung tàn thuốc vào thùng rác. "Giang Sóc."
Giọng của Tần Tư Thiến yếu ớt vang lên.
Trông anh lúc này hơi đáng sợ, rất lạnh lùng nham hiểm, khác hoàn toàn với chàng trai tỏa nắng mà trước đây cô ta thấy.
Tất nhiên là giác quan thứ sáu của cô ta đã đúng.
Giang Sóc đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta, vài giây sau mới di chuyển ra xa rồi đột nhiên hừ một tiếng.
Tiếng hừ này khiến trái tim Tần Tư Thiến run lên, cô ta vô thức lui lại một bước.
Giang Sóc cũng không thèm nhìn cô ta nữa, anh thản nhiên hỏi: "Cô biết tôi tìm cô vì chuyện gì không?"
Tần Tư Thiến sửng sốt một lúc rồi nói: "Không... Không biết."
Giang Sóc rũ mắt, anh đặt mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn bên cạnh: "Giả bộ với tôi chả có tác dụng gì đâu."
Anh đút tay vào túi quần rồi nhếch môi nhưng đôi đồng tử đen tuyền kia lại không thể hiện ra chút cảm xúc nào.
Vì không muốn lãng phí thời gian nữa nên anh hạ giọng nói với cô ta: "Tôi nói cho ngắn gọn cho cô biết là tôi không phân biệt nam nữ mà chỉ có bạn gái tôi và những người khác, cho nên nguyên tắc đàn ông tốt không tranh đua phụ nữ là vô dụng với tôi."
"Trước đây tôi không thèm quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn trên trang các nhân của cô nhưng bây giờ nó đang làm bạn gái tôi không vui."
"Mong cô nhớ là trong lúc thỏa mãn dục vọng của bản thân thì đừng gây rắc rối cho người khác, đám fans của cô ấy à, tôi không thèm tính toán. Tôi và bạn gái yêu nhau từ hồi cấp 3 nên nếu cô muốn làm con giáp thứ mười ba thì phải xem xã hội này có bênh vực cho cô hay không."
Giang Sóc cúi đầu nhìn giờ rồi nhướng mi cười nói: "Nếu cô không phiền thì công văn luật sư có thể gửi cho cô bất cứ lúc nào."
Giang Sóc nói rất tùy ý nhưng mỗi câu mỗi từ đều là hàm chứa sự đe dọa.
Anh nói anh không quan tâm đến giới tính, vì vậy ngay cả khi cô ta là con gái thì anh cũng sẽ không tỏ ra thương xót.
Những video đó được quay mà không có sự đồng ý của anh, điều này đã vi phạm quyền của anh và anh có quyền yêu cầu xóa video hoặc kiện cô ta. Hơn nữa, anh và An Vu mới là người yêu thực sự của nhau, mà làm con giáp thứ mười ba sẽ bị cả xã hội coi thường.
Như vậy thì sao cô ta có lý do để phản kháng chứ, cô ta chẳng có lợi thế nào.
Cuối cùng thì Tần Tư Thiến đã xóa video và đăng một lá thư xin lỗi lên trang cá nhân.
Nhưng dù cô ta đã làm vậy thì một số người hâm mộ vẫn cảm thấy rằng cô ta bị đe dọa và vẫn phát điên.
Ngay sau khi Tần Tư Thiến đăng một bức thư xin lỗi thì Giang Sóc đã đăng ký một tài khoản.
Không biết anh dùng cách gì mà vừa đăng ký thì đã được Đại học E chứng nhận luôn.
Sau khi Giang Sóc đăng ký thì anh đã đăng một video.
5255*: [Tôi và cô ấy, cô ấy và tôi]
*5255 là: Tôi yêu Vu Vu
Đoạn video là một tập hợp các bức ảnh, là vô số lần đi cạnh nhau vào lúc nửa đêm và là ba cuốn bút ký dày cộp mà An Vu đã chép cho anh.
Video vừa đăng đã hot.
"Anh trai này, sao lại tung cơm chó rồi."
"Cho nên vẫn là tình yêu chân chính đẹp nhất nha, lãng mạn quá đi."
"Mấy quyển này đều là chị gái xinh đẹp chép lại cho anh hả? Mẹ ơi, mất bao lâu thế?"
"Ăn cơm chó nhưng vẫn cần học nha, đại ca cho em hỏi là em có thể chép lại mấy quyển bút ký kia không?"
Như thể đã bàn bạc trước mà hai người Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu đã nhanh chóng bình luận dưới bài đăng của anh.
"Bảo bối Vu Vu nhà chúng tôi đã không ngủ trưa mấy ngày liền để làm đấy. Lúc mọi người đang ngủ thì cô ấy lại đang chỉnh sửa bút ký cho ai đó."
"Bởi vì người nào đó cứ làm mất bài thi của mình nên cô ấy phải đến kho lưu trữ để tìm, có một số là bảng điểm trắc nghiệm chấm bằng máy nhưng cô ấy vẫn tìm ra để tìm lỗi sai cho ai đó nhé." Cả hai kẻ xướng người họa ở khu bình luận như hai người đứng đầu chèo thuyền CP vậy.
Tối hôm đó, An Vu lên mạng trong chốc lát, đồng thời cũng đăng một đoạn video.
55 vẽ tranh: [Là hoàng tử]
Video này cũng là một bộ sưu tập những hình ảnh về đồ vật mà Giang Sóc đã bí mật tặng cho cô ở trường trung học như: sữa dâu, socola, nước ấm, dây buộc tóc hình quả táo,.. "Đây là đã trả lời nha, ngọt chết tớ rồi."
"Quả là tình yêu đích thực nha."
Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu là hai người đứng đầu của CP này nên khi thấy cô đăng bài thì lập tức đến bình luận.
"Haha, túi áo của Vu Vu và ngăn bàn cô ấy chính là rương kho báu đó."
Có rất nhiều người đến xem cuộc vui và có một vài học sinh từ Trường Trung học số 8 Đại An đã đăng bài đăng trên diễn đàn, nên không lâu sau đó có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
"Mẹ nó, vậy là mục đích Giang Sóc đi học tự học buổi tối chỉ là muốn đưa bạn gái về nhà chứ gì?"
Có một cậu trai nói: "Nói thật với mọi người là có lần họ đã bị tui chụp được rồi nhưng không dám chọc vào ông tướng kia."
Sau đó, người ấy đăng lên một tấm ảnh.
Trên nền tuyết trắng có hai dấu chân uốn lượn, phía cuối dấu chân là hai bóng người sánh bước bên nhau trong bầu trời đầy tuyết, chàng trai kéo khăn quàng cổ của cô gái xuống, cúi đầu vuốt tóc cô.
Vì sự việc này mà các tài khoản chính thức của hai trường cũng tới cọ độ hot, @ trường kia rồi đăng bài giống hệt nhau.
Các học sinh không nhịn được mà cười: "Vẫn là hai người biết chơi."
"Đã xác định rồi ha, vậy nên Đại học C chúng ta là nhà ngoại nhỉ?"
Tháng ngày ở trường đại học rất phong phú, học kỳ I trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông.
Tuyết ở Nham Cảng rơi rất muộn, cuối tháng 12 mới có một trận tuyết nhỏ, bông tuyết rơi xuống mặt đất rồi nhanh chóng tan ra như chưa từng xuất hiện.
Tuy rằng không có tuyết dày, nhưng mùa đông phương nam vẫn rất lạnh nên dù có mặc quần áo rất dày thì cũng không cách nào chống lại không khí ẩm ướt lạnh lẽo nơi đây. An Vu đi đôi boot dài nhưng chân vẫn ướt sũng, cô bị lạnh đến mất cảm giác luôn rồi.
Cô đang ngồi trong phòng vẽ để chạy deadline, vì lạnh quá mà không lấy được bút nên cô ngừng vẽ một lúc, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên môi hà hơi làm ấm tay rồi tiếp tục vẽ.
Cửa sau phòng vẽ nhẹ nhàng được đẩy ra, Giang Sóc từ bên ngoài bước vào.
Các học sinh trong lớp liếc nhìn qua rồi quay lại tiếp tục làm việc của mình.
Họ cũng không thấy lạ vì Giang Sóc thường đến khoa Mỹ thuật để tìm An Vu nên mọi người đều biết cặp đôi trai xinh gái đẹp này.
Vì không thể đeo găng tay khi vẽ tranh nên những ngón tay của An Vu đỏ bừng và lạnh như băng.
Cô thu tay lại và muốn tiếp tục hà hơi làm ấm, nhưng cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
Giang Sóc giữ lấy bàn tay cô và nhét vào lòng anh.
Ngực anh rất nóng, giống như một cái lò sưởi nhỏ vậy.
"Trên tay tớ có màu vẽ, bẩn đấy."
Cô muốn rụt tay lại, nhưng Giang Sóc đã giữ cô lại và không cho cô di chuyển.
Anh cong môi cười khẽ, hất cằm nói: "Không sao, cậu vẽ tiếp đi."
Anh biết vẽ tranh cần sự tập trung nên cũng không quấy rầy cô mà chỉ kéo một chiếc ghế qua rồi yên lặng ngồi xuống. Lâu lâu lại kéo tay cô vào lòng mình để ủ ấm.
Một lúc lâu sau, An Vu cuối cùng cũng hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Cô thở dài nhẹ nhõm rồi nghiêng đầu cười với anh: "Tớ vẽ xong rồi Giang Sóc, chúng mình đi ăn cơm đi."
Sau khi ra khỏi phòng vẽ thì không khí lạnh ập đến làm An Vu rùng mình vì lạnh.
Cô mặc một chiếc áo phao màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn màu be, trên đầu đội một chiếc mũ len, chỉ để lộ một đôi mắt ướt.
Hai người tay trong tay đi tới nhà ăn, khoa Mỹ thuật cách nhà ăn rất gần, chỉ cách khoảng 200m.
Mùa đông trong căng tin không có nhiều người, thời tiết lạnh như này thì mọi người đều ở trong ký túc xá không muốn ra ngoài.
Trời lạnh nên không thèm ăn lắm, cuối cùng họ gọi hai bát hoành thánh nóng bốc khói nghi ngút.
Mỗi lần xếp hàng thì Giang Sóc đều không để cô đi, anh xoa đầu cô bảo cô ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh.
Hai người ngồi đối diện nhau, An Vu rũ mắt dùng thìa uống canh.
Lúc ăn, cô rất tập trung và không thích nói nhiều.
Giang Sóc lại bắt đầu chơi xấu, ở dưới gầm bàn, hai chân anh không để yên mà câu lấy chân cô, bao vây cô trong vòng chân của mình, lâu lâu lại chạm vào bắp chân cô.
An Vu không ăn nổi nữa, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói với anh: "Đừng nghịch nữa, để tớ ăn xong đã."
Giang Sóc không nhúc nhích, nhưng chân lại xấu xa siết chặt: "Ăn quan trọng hơn bạn trai đúng không? Cậu nhìn nó còn chăm chú hơn nhìn tớ."
An Vu rất muốn cười, đây là thói quen của cô khi ăn cơm, nhìn vào thì thấy là rất chuyên chú nhưng thật ra là cô đang ngẩn người.
"Có phải tớ chuyên tâm đâu, tớ chỉ đang ngẩn người thôi." Cô nói thật.
Nói xong lời này, Giang Sóc lại chơi xấu với cô, anh nở nụ cười rồi nói: "Ngẩn người cũng không chú ý đến một người sống sờ sờ như tớ? Cậu là cái đồ không có lương tâm."
Nhưng anh chỉ độc miệng vậy thôi, thỉnh thoảng thích trêu chọc cô, trêu đến vui vẻ vô cùng.
Giang Sóc ăn rất nhanh, anh ăn xong thì chống cằm im lặng chờ cô ăn xong, anh cũng không giục cô ăn nhanh lên.
Sau bữa tối, An Vu cầm anh đi dạo để tiêu thực.
Dạ dày ấm áp nên cô cũng không thấy quá lạnh nữa.
Hôm qua trời mới có tuyết rơi, bông tuyết trên đường hoặc là bị công nhân vệ sinh xúc đi hoặc là đã tan ra, giờ chỉ còn lại một lớp tuyết mỏng trên những lùm cây ở hai bên đường. Cô ngứa tay chọc lên lớp tuyết ấy.
Động tác nhỏ ấy của cô đã rơi vào mắt anh, Giang Sóc nắm lấy cổ tay cô rồi nặn ra hai quả cầu tuyết.
Một quả thì đưa cho cô, một quả thì anh cầm.
Anh nhướng mi, cười nói: "Ném tuyết không?"
An Vu lắc đầu: "Không chơi."
Cầu tuyết đánh lên người sẽ rất đau, cô bị ám ảnh tâm lý với nó.
"Nhường cậu mà, cậu còn không tin tớ được hả?"
Giang Sóc không nghe, anh kiên trì nói: "Tớ để cậu ném tớ trước được không?"
Ném cậu ấy? Được luôn!
Nhiệt độ ở lòng bàn tay làm cầu tuyết tan chảy, An Vu hất cằm lên, xấu xa giơ tay lên.
Cô dùng sức ném nó về phía anh.
Giang Sóc quay người trốn, quả cầu tuyết rơi vào lưng anh rồi bụp một tiếng vỡ tung ra.
Giang Sóc cười mắng một tiếng, lúc An Vu vẫn đang cười thì anh xoay người lại.
Anh nhíu mày: "Cậu thật tàn nhẫn mà, giờ đến lượt tớ nhỉ?"
Nụ cười trên khóe môi An Vu đông cứng lại, vài giây sau cô mới ý thức được rồi quay người ôm đầu chạy đi.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước thì Giang Sóc đã đuổi kịp, không ngờ là cầu tuyết lại không đánh trúng người cô, anh nắm lấy cổ tay cô từ phía sau rồi kéo nhẹ.
An Vu trực tiếp ngã vào trong vòng tay anh.
"Trốn đâu được hả, cậu ngây thơ thế."
Trong mắt chàng trai vẫn hiện lên nụ cười nghịch ngợm, ngón tay lạnh như băng của anh nghịch ngợm sờ sờ vành tai cô.
An Vu rùng mình vì lạnh và bất giác rụt người lại.
"Cậu không được bắt nạt tớ."
"Này, không phải cậu bắt nạt tớ trước hả?" Giang Sóc ôm chặt lấy cô, trong mắt hiện lên nụ cười xấu xa: "Có phải giờ đến lượt tớ rồi không?"
An Vu chớp chớp mắt.
Giang Sóc cong môi rồi đột nhiên ném quả cầu tuyết trong tay đi.
Anh cúi đầu, dùng đầu ngón tay lạnh cóng xoa xoa cằm cô rồi tháo hai vòng trên chiếc khăn và cởi ra.
"Không ném trúng cũng không sao, dùng cái này thế chấp này là được."
Nói xong, anh cúi người hôn cô.
6 tháng cuối năm, trường không tổ chức hoạt động nào nhưng vào cuối năm sẽ có một buổi tiệc mừng năm mới.
Một tuần trước, Giang Sóc nhận được một cuộc gọi từ Đại An nói rằng trong gan Giang Hồng Văn có một khối u cần phẫu thuật, vì vậy anh xin nghỉ phép và về Đại An.
Buổi tối, Chu Lạc Lạc và An Vu cùng nhau đi xem buổi biểu diễn.
Sân khấu của trường đại học lớn hơn nhiều so với trường trung học, thiết bị được trang bị đầy đủ hơn, ánh sáng tốt hơn, vũ đạo của các nghệ sĩ biểu diễn cũng chuyên nghiệp hơn.
Ở đại học rất tự do nên sự đoàn kết cũng sẽ kém hơn, các tiết mục rất hay nhưng không vui bằng lúc tùy ý ngân nga trên bục giảng trong tiết tự học ở cấp 3. Buổi biểu diễn được một nửa thì Chu Lạc Lạc phải rời đi trước. Sau khi tạm biệt cô ấy thì An Vu ở lại một lúc rồi cũng một mình rời đi.
Đường về ký túc xá tối đen như mực, cô khoác trên mình chiếc áo phao màu trắng, cằm vùi trong chiếc khăn quàng cổ màu be, để lộ đôi mắt long lanh.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, trăng không tròn, dù không có tuyết rơi nhưng trời vẫn rất lạnh.
Trên đường có rất ít người đi bộ, một mình cô chậm rãi đi trên đường.
Đèn ở hai bên cầu rất sáng, bóng dáng cô nhẹ nhàng đung đưa, đi được một lúc thì sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân cùng tần suất.
An Vu nhìn xuống thì thấy một chiếc bóng khác hiện lện trên con đường sạch sẽ.
Cô dừng lại thì người đó cũng dừng lại.
An Vu quay người thì thấy Giang Sóc xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Đêm đông vừa tối vừa lạnh, lan can bên cầu phủ một lớp tuyết mỏng nhưng có vẻ Giang Sóc không biết lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen giống như muốn hòa vào màn đêm, tuy nhiên trong tay anh lại cầm một quả bóng hình con lợn màu hồng.
An Vu ngẩn ngơ một hồi rồi cúi đầu nhìn lại thì mới phát hiện tay kia của anh đang cầm bánh ngọt.
Mùng 1 Dương lịch - ngày đầu tiên của năm mới, cũng là sinh nhật của cô.
Giang Sóc thấy đã bị cô phát hiện thì cười cười đi tới trước mặt cô: "Bị cậu phát hiện mất rồi."
An Vu yên lặng nhìn anh.
Trong ngực cô như có một dòng nước ấm áp chảy đến, chàng trai này như một người khách qua đường đến muộn, cũng giống như ông già Noel từ trên trời rơi xuống, cứ đột ngột xuất hiện khi cô chưa kịp chuẩn bị gì. Lông mi cô run rẩy, khàn giọng hỏi anh: "Sao cậu lại quay lại rồi?"
Vì hai tay đều đang cầm đồ nên anh cúi người cụng trán với cô: "Sinh nhật bạn gái thì sao bạn trai lại có thể vắng mặt chứ?"
Họ tìm một chiếc ghế dài, sau đó chàng trai cẩn thận mở chiếc bánh kem và cắm một cây nến số "18" lên bánh.
Ánh nến màu vàng mờ ảo bập bùng nhảy múa, anh chăm chú nhìn cô, trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của chàng trai hiện rõ trong đôi mắt ướt át của cô gái.
Anh nhìn cô mỉm cười rồi bỗng nhiên hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô nghe.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Trong giọng hát trong trẻo của chàng trai, An Vu chắp hai tay lại, nhắm mắt lại và bắt đầu ước điều ước ngày sinh nhật của mình.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ." Khi ngọn nến được thổi tắt, Giang Sóc cúi xuống hôn chạm nhẹ vào trán cô.
Anh chăm chú nhìn cô và nghiêm túc nói: "Chúc mừng sinh nhật bé yêu của tớ."
Món quà mà Giang Sóc chuẩn bị cho An Vu là một chiếc vòng cổ hình vương miện, anh đeo nó cho cô: "Cậu thích món quà này không?"
An Vu cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, đột nhiên nghiêng người ôm lấy anh.
Cô vùi đầu vào lòng anh, nghẹn ngào nói: "Giang Sóc, tớ yêu cậu nhiều lắm."
Anh là ông già Noel từ trên trời rơi xuống và món quà tuyệt vời nhất mà cô từng nhận được.
Trong ánh đèn mờ ảo có hai người ôm nhau.
Đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh.
Giang Sóc ôm chặt eo cô, khẽ cười rồi nói: "Tớ cũng yêu cậu, bảo bối."
Tinh yêu thì cần lý do gì chứ?
Vào buổi chiều hoàng hôn chiếu trên hành lang, một cô gái ôm sách chậm rãi đi trong ánh nắng, một ngọn gió thổi đến làm tóc mái cô tung bay, đuôi tóc khể đung đưa.
Anh đẩy cửa sổ ra và...
Phập—
Mũi tên tình yêu của thần Cupid đã bắn trúng tim anh.
Một chàng trai chỉ có một trái tim.
Và từ đó:
-
Công chúa của anh ta cũng chỉ có một.
Lần đầu tiên anh đến là vào lúc cô học môn tự chọn của khoa Mỹ thuật, trong phòng học lớn có rất nhiều người, lẫn lộn rất nhiều khoa.
An Vu vốn cho rằng sẽ không có ai chú ý, nhưng cô đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mình, đồng thời cũng đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Giang Sóc.
Những bức ảnh của hai người họ đã nổi tiếng trong giới sinh viên đại học Nham Cảng nên họ đã được coi là những người mới nổi tiếng.
Vì vậy rất nhanh, tin tức hoa khôi Đại học C và nam thần Đại học E là bạn trai và bạn gái của nhau nhanh chóng lan truyền.
Vốn dĩ đây là một câu chuyện hay về mỹ nam mỹ nữ như vậy, nhưng không biết là chuyện của Tần Tư Thiến vẫn chưa kết thúc.
Kể từ khi cô ta phát hiện ra Giang Sóc có bạn gái, loạt video theo đuổi anh của Tần Tư Thiến đã dừng lại, nhưng những video ít ỏi đó đã rất nổi tiếng vào thời điểm đó với hàng trăm nghìn lượt thích và hàng chục nghìn người xem. Video của Tần Tư Thiến được sắp xếp hợp lý làm người xem có cảm giác nhập tâm rất mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ thận trọng nhìn trộm chàng trai mình thích, sẽ đỏ mặt tim đập vì một cái liếc mắt, và cũng sẽ ngây ngất khi có được thông tin liên lạc của anh.
Sau khi ngừng cập nhật thì Tần Tư Thiến cũng không xóa những video đó và những fans CP của họ vẫn hoạt động sôi nổi.
Lúc làng đại học Nham Cảng đã cho ra mắt bộ sưu tập hoa khôi và nam thần của các trường thì thật trùng hợp là cả 3 người đều xuất hiện trong video đó.
Có một người đã bình luận là: "Biết tin gì không? Hoa khôi Đại học C và nam thần Đại học E là người yêu đó."
Tin tức này lâm fans CP của Tần Tư Thiến và Giang Sóc chao đảo.
Tần Tư Thiến có nhiều người hâm mộ trẻ tuổi tâm trí non nớt, vì vậy ngọn lửa này đã đốt cháy An Vu.
Lần theo manh mối, họ nhanh chóng tìm ra tài khoản của An Vu.
Vì cô không đăng ảnh selfie nên mọi người đã để lại những bình luận tiêu cực về bức tranh mới nhất của cô.
"Tư Thiến vẫn xứng với Giang Sóc hơn."
"Tư Thiến đẹp hơn cô."
"Chị này, chị rời đi đi."
"Vẽ gì xấu thế."
"Đừng trách tôi nói thẳng, xấu quá!"
"Chỉ học khoa Mỹ thuật thôi mà còn thổi phồng là học bá."
An Vu không đăng nhập vào tài khoản này thường xuyên, nhưng Chu Lạc Lạc thì có.
Cô tức đến hộc máu: "Nhóm người này từ đâu tới thế, không mang não hả? Biết quy tắc trước sau không chứ, biết lễ nghĩa liêm sỉ là gì không hả?"
Chu Lạc Lạc không thể nhịn được nữa, tức giận đùng đùng lên mạng cãi nhau một hồi.
Nếu thua thì chính là vì không cùng mạch não.
Quan trọng là mọi người sẽ so sánh hai cô gái và chỉnh sửa video để tự giải trí.
Chu Lạc Lạc xem qua vài lần, không biết họ lấy những bức ảnh của An Vu từ đâu mà chọn một số góc độ kỳ lạ để so sánh với những bức ảnh đã được chỉnh sửa của Tần Tư Thiến.
Một đám ở dưới kêu gào xu nịnh Tần Tư Thiến và chê bai An Vu.
Giang Sóc cũng không hay xem mấy cái này, việc này vẫn là Chu Noãn Xu gọi điện nói cho anh.
Chu Noãn Xu tính tình thẳng thắn nên cô không quan tâm anh là ai, cô gọi điện đến mắng Giang Sóc: "Tự mình gây rắc rối thì tự mình giải quyết đi, đừng để An Vu nhà chúng tôi bị bắt nạt mà không nói gì." Trong lúc Giang Sóc vẫn đang ngơ ngác thì Chu Noãn Xu đã cúp máy.
Anh không tải xuống những phần mềm xã hội lộn xộn đó, nên đã hỏi Phương Khải.
Sau khi tải xuống phần mềm và đăng ký tài khoản, Giang Sóc không cảm xúc xem phần bình luận, anh không nói gì, ánh mắt cũng rất bình tĩnh nhưng Phương Khải cảm thấy xung quanh anh vây kín khí lạnh. Học viện Truyền thông ở ngay đối diện với Đại học E.
Lúc này Tần Tư Thiến vừa học xong lớp thanh nhạc và đang khoác tay bạn đi từ trên lầu xuống.
"Thiến Thiến, lát nữa ăn lẩu đi."
"Ừ, có một nhà hàng mới khai trương, tớ mời cậu đi ăn."
"Woa, tốt quá đi."
Tần Tư Thiến quay đầu sang nói chuyện với bạn mình, cô ta mỉm cười, hất mái tóc đuôi ngựa của mình, nhìn thoáng qua có thể biết rằng cô ta đang vui.
"Này..."
Bạn cô ta đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm về phía trước rồi vỗ nhẹ vào cánh tay của Tần Tư Thiến: "Thiến Thiến, kia là... Không phải là anh ấy tới tìm cậu chứ?"
Nụ cười của Tần Tư Thiến còn chưa tắt, cô ta nhìn sang và bắt gặp ánh mắt của Giang Sóc.
Giang Sóc cầm điếu thuốc dựa vào tường hành lang, khi thấy cô ta thì anh đứng thẳng dậy rồi rung tàn thuốc vào thùng rác. "Giang Sóc."
Giọng của Tần Tư Thiến yếu ớt vang lên.
Trông anh lúc này hơi đáng sợ, rất lạnh lùng nham hiểm, khác hoàn toàn với chàng trai tỏa nắng mà trước đây cô ta thấy.
Tất nhiên là giác quan thứ sáu của cô ta đã đúng.
Giang Sóc đứng thẳng dậy, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô ta, vài giây sau mới di chuyển ra xa rồi đột nhiên hừ một tiếng.
Tiếng hừ này khiến trái tim Tần Tư Thiến run lên, cô ta vô thức lui lại một bước.
Giang Sóc cũng không thèm nhìn cô ta nữa, anh thản nhiên hỏi: "Cô biết tôi tìm cô vì chuyện gì không?"
Tần Tư Thiến sửng sốt một lúc rồi nói: "Không... Không biết."
Giang Sóc rũ mắt, anh đặt mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn bên cạnh: "Giả bộ với tôi chả có tác dụng gì đâu."
Anh đút tay vào túi quần rồi nhếch môi nhưng đôi đồng tử đen tuyền kia lại không thể hiện ra chút cảm xúc nào.
Vì không muốn lãng phí thời gian nữa nên anh hạ giọng nói với cô ta: "Tôi nói cho ngắn gọn cho cô biết là tôi không phân biệt nam nữ mà chỉ có bạn gái tôi và những người khác, cho nên nguyên tắc đàn ông tốt không tranh đua phụ nữ là vô dụng với tôi."
"Trước đây tôi không thèm quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn trên trang các nhân của cô nhưng bây giờ nó đang làm bạn gái tôi không vui."
"Mong cô nhớ là trong lúc thỏa mãn dục vọng của bản thân thì đừng gây rắc rối cho người khác, đám fans của cô ấy à, tôi không thèm tính toán. Tôi và bạn gái yêu nhau từ hồi cấp 3 nên nếu cô muốn làm con giáp thứ mười ba thì phải xem xã hội này có bênh vực cho cô hay không."
Giang Sóc cúi đầu nhìn giờ rồi nhướng mi cười nói: "Nếu cô không phiền thì công văn luật sư có thể gửi cho cô bất cứ lúc nào."
Giang Sóc nói rất tùy ý nhưng mỗi câu mỗi từ đều là hàm chứa sự đe dọa.
Anh nói anh không quan tâm đến giới tính, vì vậy ngay cả khi cô ta là con gái thì anh cũng sẽ không tỏ ra thương xót.
Những video đó được quay mà không có sự đồng ý của anh, điều này đã vi phạm quyền của anh và anh có quyền yêu cầu xóa video hoặc kiện cô ta. Hơn nữa, anh và An Vu mới là người yêu thực sự của nhau, mà làm con giáp thứ mười ba sẽ bị cả xã hội coi thường.
Như vậy thì sao cô ta có lý do để phản kháng chứ, cô ta chẳng có lợi thế nào.
Cuối cùng thì Tần Tư Thiến đã xóa video và đăng một lá thư xin lỗi lên trang cá nhân.
Nhưng dù cô ta đã làm vậy thì một số người hâm mộ vẫn cảm thấy rằng cô ta bị đe dọa và vẫn phát điên.
Ngay sau khi Tần Tư Thiến đăng một bức thư xin lỗi thì Giang Sóc đã đăng ký một tài khoản.
Không biết anh dùng cách gì mà vừa đăng ký thì đã được Đại học E chứng nhận luôn.
Sau khi Giang Sóc đăng ký thì anh đã đăng một video.
5255*: [Tôi và cô ấy, cô ấy và tôi]
*5255 là: Tôi yêu Vu Vu
Đoạn video là một tập hợp các bức ảnh, là vô số lần đi cạnh nhau vào lúc nửa đêm và là ba cuốn bút ký dày cộp mà An Vu đã chép cho anh.
Video vừa đăng đã hot.
"Anh trai này, sao lại tung cơm chó rồi."
"Cho nên vẫn là tình yêu chân chính đẹp nhất nha, lãng mạn quá đi."
"Mấy quyển này đều là chị gái xinh đẹp chép lại cho anh hả? Mẹ ơi, mất bao lâu thế?"
"Ăn cơm chó nhưng vẫn cần học nha, đại ca cho em hỏi là em có thể chép lại mấy quyển bút ký kia không?"
Như thể đã bàn bạc trước mà hai người Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu đã nhanh chóng bình luận dưới bài đăng của anh.
"Bảo bối Vu Vu nhà chúng tôi đã không ngủ trưa mấy ngày liền để làm đấy. Lúc mọi người đang ngủ thì cô ấy lại đang chỉnh sửa bút ký cho ai đó."
"Bởi vì người nào đó cứ làm mất bài thi của mình nên cô ấy phải đến kho lưu trữ để tìm, có một số là bảng điểm trắc nghiệm chấm bằng máy nhưng cô ấy vẫn tìm ra để tìm lỗi sai cho ai đó nhé." Cả hai kẻ xướng người họa ở khu bình luận như hai người đứng đầu chèo thuyền CP vậy.
Tối hôm đó, An Vu lên mạng trong chốc lát, đồng thời cũng đăng một đoạn video.
55 vẽ tranh: [Là hoàng tử]
Video này cũng là một bộ sưu tập những hình ảnh về đồ vật mà Giang Sóc đã bí mật tặng cho cô ở trường trung học như: sữa dâu, socola, nước ấm, dây buộc tóc hình quả táo,.. "Đây là đã trả lời nha, ngọt chết tớ rồi."
"Quả là tình yêu đích thực nha."
Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu là hai người đứng đầu của CP này nên khi thấy cô đăng bài thì lập tức đến bình luận.
"Haha, túi áo của Vu Vu và ngăn bàn cô ấy chính là rương kho báu đó."
Có rất nhiều người đến xem cuộc vui và có một vài học sinh từ Trường Trung học số 8 Đại An đã đăng bài đăng trên diễn đàn, nên không lâu sau đó có rất nhiều người đến xem náo nhiệt.
"Mẹ nó, vậy là mục đích Giang Sóc đi học tự học buổi tối chỉ là muốn đưa bạn gái về nhà chứ gì?"
Có một cậu trai nói: "Nói thật với mọi người là có lần họ đã bị tui chụp được rồi nhưng không dám chọc vào ông tướng kia."
Sau đó, người ấy đăng lên một tấm ảnh.
Trên nền tuyết trắng có hai dấu chân uốn lượn, phía cuối dấu chân là hai bóng người sánh bước bên nhau trong bầu trời đầy tuyết, chàng trai kéo khăn quàng cổ của cô gái xuống, cúi đầu vuốt tóc cô.
Vì sự việc này mà các tài khoản chính thức của hai trường cũng tới cọ độ hot, @ trường kia rồi đăng bài giống hệt nhau.
Các học sinh không nhịn được mà cười: "Vẫn là hai người biết chơi."
"Đã xác định rồi ha, vậy nên Đại học C chúng ta là nhà ngoại nhỉ?"
Tháng ngày ở trường đại học rất phong phú, học kỳ I trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa đông.
Tuyết ở Nham Cảng rơi rất muộn, cuối tháng 12 mới có một trận tuyết nhỏ, bông tuyết rơi xuống mặt đất rồi nhanh chóng tan ra như chưa từng xuất hiện.
Tuy rằng không có tuyết dày, nhưng mùa đông phương nam vẫn rất lạnh nên dù có mặc quần áo rất dày thì cũng không cách nào chống lại không khí ẩm ướt lạnh lẽo nơi đây. An Vu đi đôi boot dài nhưng chân vẫn ướt sũng, cô bị lạnh đến mất cảm giác luôn rồi.
Cô đang ngồi trong phòng vẽ để chạy deadline, vì lạnh quá mà không lấy được bút nên cô ngừng vẽ một lúc, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên môi hà hơi làm ấm tay rồi tiếp tục vẽ.
Cửa sau phòng vẽ nhẹ nhàng được đẩy ra, Giang Sóc từ bên ngoài bước vào.
Các học sinh trong lớp liếc nhìn qua rồi quay lại tiếp tục làm việc của mình.
Họ cũng không thấy lạ vì Giang Sóc thường đến khoa Mỹ thuật để tìm An Vu nên mọi người đều biết cặp đôi trai xinh gái đẹp này.
Vì không thể đeo găng tay khi vẽ tranh nên những ngón tay của An Vu đỏ bừng và lạnh như băng.
Cô thu tay lại và muốn tiếp tục hà hơi làm ấm, nhưng cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
Giang Sóc giữ lấy bàn tay cô và nhét vào lòng anh.
Ngực anh rất nóng, giống như một cái lò sưởi nhỏ vậy.
"Trên tay tớ có màu vẽ, bẩn đấy."
Cô muốn rụt tay lại, nhưng Giang Sóc đã giữ cô lại và không cho cô di chuyển.
Anh cong môi cười khẽ, hất cằm nói: "Không sao, cậu vẽ tiếp đi."
Anh biết vẽ tranh cần sự tập trung nên cũng không quấy rầy cô mà chỉ kéo một chiếc ghế qua rồi yên lặng ngồi xuống. Lâu lâu lại kéo tay cô vào lòng mình để ủ ấm.
Một lúc lâu sau, An Vu cuối cùng cũng hoàn thành nét vẽ cuối cùng.
Cô thở dài nhẹ nhõm rồi nghiêng đầu cười với anh: "Tớ vẽ xong rồi Giang Sóc, chúng mình đi ăn cơm đi."
Sau khi ra khỏi phòng vẽ thì không khí lạnh ập đến làm An Vu rùng mình vì lạnh.
Cô mặc một chiếc áo phao màu trắng, trên cổ quấn một chiếc khăn màu be, trên đầu đội một chiếc mũ len, chỉ để lộ một đôi mắt ướt.
Hai người tay trong tay đi tới nhà ăn, khoa Mỹ thuật cách nhà ăn rất gần, chỉ cách khoảng 200m.
Mùa đông trong căng tin không có nhiều người, thời tiết lạnh như này thì mọi người đều ở trong ký túc xá không muốn ra ngoài.
Trời lạnh nên không thèm ăn lắm, cuối cùng họ gọi hai bát hoành thánh nóng bốc khói nghi ngút.
Mỗi lần xếp hàng thì Giang Sóc đều không để cô đi, anh xoa đầu cô bảo cô ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh.
Hai người ngồi đối diện nhau, An Vu rũ mắt dùng thìa uống canh.
Lúc ăn, cô rất tập trung và không thích nói nhiều.
Giang Sóc lại bắt đầu chơi xấu, ở dưới gầm bàn, hai chân anh không để yên mà câu lấy chân cô, bao vây cô trong vòng chân của mình, lâu lâu lại chạm vào bắp chân cô.
An Vu không ăn nổi nữa, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói với anh: "Đừng nghịch nữa, để tớ ăn xong đã."
Giang Sóc không nhúc nhích, nhưng chân lại xấu xa siết chặt: "Ăn quan trọng hơn bạn trai đúng không? Cậu nhìn nó còn chăm chú hơn nhìn tớ."
An Vu rất muốn cười, đây là thói quen của cô khi ăn cơm, nhìn vào thì thấy là rất chuyên chú nhưng thật ra là cô đang ngẩn người.
"Có phải tớ chuyên tâm đâu, tớ chỉ đang ngẩn người thôi." Cô nói thật.
Nói xong lời này, Giang Sóc lại chơi xấu với cô, anh nở nụ cười rồi nói: "Ngẩn người cũng không chú ý đến một người sống sờ sờ như tớ? Cậu là cái đồ không có lương tâm."
Nhưng anh chỉ độc miệng vậy thôi, thỉnh thoảng thích trêu chọc cô, trêu đến vui vẻ vô cùng.
Giang Sóc ăn rất nhanh, anh ăn xong thì chống cằm im lặng chờ cô ăn xong, anh cũng không giục cô ăn nhanh lên.
Sau bữa tối, An Vu cầm anh đi dạo để tiêu thực.
Dạ dày ấm áp nên cô cũng không thấy quá lạnh nữa.
Hôm qua trời mới có tuyết rơi, bông tuyết trên đường hoặc là bị công nhân vệ sinh xúc đi hoặc là đã tan ra, giờ chỉ còn lại một lớp tuyết mỏng trên những lùm cây ở hai bên đường. Cô ngứa tay chọc lên lớp tuyết ấy.
Động tác nhỏ ấy của cô đã rơi vào mắt anh, Giang Sóc nắm lấy cổ tay cô rồi nặn ra hai quả cầu tuyết.
Một quả thì đưa cho cô, một quả thì anh cầm.
Anh nhướng mi, cười nói: "Ném tuyết không?"
An Vu lắc đầu: "Không chơi."
Cầu tuyết đánh lên người sẽ rất đau, cô bị ám ảnh tâm lý với nó.
"Nhường cậu mà, cậu còn không tin tớ được hả?"
Giang Sóc không nghe, anh kiên trì nói: "Tớ để cậu ném tớ trước được không?"
Ném cậu ấy? Được luôn!
Nhiệt độ ở lòng bàn tay làm cầu tuyết tan chảy, An Vu hất cằm lên, xấu xa giơ tay lên.
Cô dùng sức ném nó về phía anh.
Giang Sóc quay người trốn, quả cầu tuyết rơi vào lưng anh rồi bụp một tiếng vỡ tung ra.
Giang Sóc cười mắng một tiếng, lúc An Vu vẫn đang cười thì anh xoay người lại.
Anh nhíu mày: "Cậu thật tàn nhẫn mà, giờ đến lượt tớ nhỉ?"
Nụ cười trên khóe môi An Vu đông cứng lại, vài giây sau cô mới ý thức được rồi quay người ôm đầu chạy đi.
Nhưng còn chưa chạy được vài bước thì Giang Sóc đã đuổi kịp, không ngờ là cầu tuyết lại không đánh trúng người cô, anh nắm lấy cổ tay cô từ phía sau rồi kéo nhẹ.
An Vu trực tiếp ngã vào trong vòng tay anh.
"Trốn đâu được hả, cậu ngây thơ thế."
Trong mắt chàng trai vẫn hiện lên nụ cười nghịch ngợm, ngón tay lạnh như băng của anh nghịch ngợm sờ sờ vành tai cô.
An Vu rùng mình vì lạnh và bất giác rụt người lại.
"Cậu không được bắt nạt tớ."
"Này, không phải cậu bắt nạt tớ trước hả?" Giang Sóc ôm chặt lấy cô, trong mắt hiện lên nụ cười xấu xa: "Có phải giờ đến lượt tớ rồi không?"
An Vu chớp chớp mắt.
Giang Sóc cong môi rồi đột nhiên ném quả cầu tuyết trong tay đi.
Anh cúi đầu, dùng đầu ngón tay lạnh cóng xoa xoa cằm cô rồi tháo hai vòng trên chiếc khăn và cởi ra.
"Không ném trúng cũng không sao, dùng cái này thế chấp này là được."
Nói xong, anh cúi người hôn cô.
6 tháng cuối năm, trường không tổ chức hoạt động nào nhưng vào cuối năm sẽ có một buổi tiệc mừng năm mới.
Một tuần trước, Giang Sóc nhận được một cuộc gọi từ Đại An nói rằng trong gan Giang Hồng Văn có một khối u cần phẫu thuật, vì vậy anh xin nghỉ phép và về Đại An.
Buổi tối, Chu Lạc Lạc và An Vu cùng nhau đi xem buổi biểu diễn.
Sân khấu của trường đại học lớn hơn nhiều so với trường trung học, thiết bị được trang bị đầy đủ hơn, ánh sáng tốt hơn, vũ đạo của các nghệ sĩ biểu diễn cũng chuyên nghiệp hơn.
Ở đại học rất tự do nên sự đoàn kết cũng sẽ kém hơn, các tiết mục rất hay nhưng không vui bằng lúc tùy ý ngân nga trên bục giảng trong tiết tự học ở cấp 3. Buổi biểu diễn được một nửa thì Chu Lạc Lạc phải rời đi trước. Sau khi tạm biệt cô ấy thì An Vu ở lại một lúc rồi cũng một mình rời đi.
Đường về ký túc xá tối đen như mực, cô khoác trên mình chiếc áo phao màu trắng, cằm vùi trong chiếc khăn quàng cổ màu be, để lộ đôi mắt long lanh.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, trăng không tròn, dù không có tuyết rơi nhưng trời vẫn rất lạnh.
Trên đường có rất ít người đi bộ, một mình cô chậm rãi đi trên đường.
Đèn ở hai bên cầu rất sáng, bóng dáng cô nhẹ nhàng đung đưa, đi được một lúc thì sau lưng cô truyền đến tiếng bước chân cùng tần suất.
An Vu nhìn xuống thì thấy một chiếc bóng khác hiện lện trên con đường sạch sẽ.
Cô dừng lại thì người đó cũng dừng lại.
An Vu quay người thì thấy Giang Sóc xuất hiện trong tầm nhìn của mình.
Đêm đông vừa tối vừa lạnh, lan can bên cầu phủ một lớp tuyết mỏng nhưng có vẻ Giang Sóc không biết lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen giống như muốn hòa vào màn đêm, tuy nhiên trong tay anh lại cầm một quả bóng hình con lợn màu hồng.
An Vu ngẩn ngơ một hồi rồi cúi đầu nhìn lại thì mới phát hiện tay kia của anh đang cầm bánh ngọt.
Mùng 1 Dương lịch - ngày đầu tiên của năm mới, cũng là sinh nhật của cô.
Giang Sóc thấy đã bị cô phát hiện thì cười cười đi tới trước mặt cô: "Bị cậu phát hiện mất rồi."
An Vu yên lặng nhìn anh.
Trong ngực cô như có một dòng nước ấm áp chảy đến, chàng trai này như một người khách qua đường đến muộn, cũng giống như ông già Noel từ trên trời rơi xuống, cứ đột ngột xuất hiện khi cô chưa kịp chuẩn bị gì. Lông mi cô run rẩy, khàn giọng hỏi anh: "Sao cậu lại quay lại rồi?"
Vì hai tay đều đang cầm đồ nên anh cúi người cụng trán với cô: "Sinh nhật bạn gái thì sao bạn trai lại có thể vắng mặt chứ?"
Họ tìm một chiếc ghế dài, sau đó chàng trai cẩn thận mở chiếc bánh kem và cắm một cây nến số "18" lên bánh.
Ánh nến màu vàng mờ ảo bập bùng nhảy múa, anh chăm chú nhìn cô, trong ánh lửa bập bùng, khuôn mặt góc cạnh đẹp trai của chàng trai hiện rõ trong đôi mắt ướt át của cô gái.
Anh nhìn cô mỉm cười rồi bỗng nhiên hát bài chúc mừng sinh nhật cho cô nghe.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday, happy birthday and the start burn tonight
Happy birthday to you
Trong giọng hát trong trẻo của chàng trai, An Vu chắp hai tay lại, nhắm mắt lại và bắt đầu ước điều ước ngày sinh nhật của mình.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ." Khi ngọn nến được thổi tắt, Giang Sóc cúi xuống hôn chạm nhẹ vào trán cô.
Anh chăm chú nhìn cô và nghiêm túc nói: "Chúc mừng sinh nhật bé yêu của tớ."
Món quà mà Giang Sóc chuẩn bị cho An Vu là một chiếc vòng cổ hình vương miện, anh đeo nó cho cô: "Cậu thích món quà này không?"
An Vu cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, đột nhiên nghiêng người ôm lấy anh.
Cô vùi đầu vào lòng anh, nghẹn ngào nói: "Giang Sóc, tớ yêu cậu nhiều lắm."
Anh là ông già Noel từ trên trời rơi xuống và món quà tuyệt vời nhất mà cô từng nhận được.
Trong ánh đèn mờ ảo có hai người ôm nhau.
Đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh.
Giang Sóc ôm chặt eo cô, khẽ cười rồi nói: "Tớ cũng yêu cậu, bảo bối."
Tinh yêu thì cần lý do gì chứ?
Vào buổi chiều hoàng hôn chiếu trên hành lang, một cô gái ôm sách chậm rãi đi trong ánh nắng, một ngọn gió thổi đến làm tóc mái cô tung bay, đuôi tóc khể đung đưa.
Anh đẩy cửa sổ ra và...
Phập—
Mũi tên tình yêu của thần Cupid đã bắn trúng tim anh.
Một chàng trai chỉ có một trái tim.
Và từ đó:
-
Công chúa của anh ta cũng chỉ có một.