Sau Tết Dương lịch thì mọi người bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi, theo thống kê thời gian nghỉ lễ của các trường cao đẳng, đại học ở khu đại học Nham Cảng thì Đại học C là trường được nghỉ muộn nhất, nhưng thời gian thi của mỗi khoa lại khác nhau.
Khoa Mỹ thuật kết thúc kỳ thi sớm nhất, thi xong môn cuối cùng thì sinh viên bắt đầu được nghỉ.
An Vu đã đặt vé tàu cao tốc trở về Nam Kiều lúc 4 giờ chiều.
Vé tàu cao tốc đã được đặt từ trước khi thi vì có rất nhiều sinh viên ở khu đại học nên nếu không đặt sớm thì sẽ hết vé.
Thi xong môn cuối thì đã 10 giờ.
Sau khi nộp bài thi thì tất cả mọi người đều rất phấn khích, đứng ở hành lang, Chu Lạc Lạc nắm tay An Vu rồi hét lên: "A, cuối cùng tớ cũng được giải thoát, cuối cùng tớ cũng có thể về nhà rồi."
An Vu bị cô ấy lắc đến mức sắp gãy tay vì Chu Lạc Lạc rất khỏe.
Cô cười kéo tay cô ấy: "Được rồi Lạc Lạc à, trở về ký túc xá thu dọn hành lý đi."
Chu Lạc Lạc kiềm chế bản thân một chút, nhưng cô ấy vẫn rất phấn khích, khi nhìn thấy những sinh viên khoa khác vẫn còn phải thi thì cô ấy càng phấn khích hơn.
"Lúc mới có thông báo nghỉ thì tớ tức muốn chết luôn, Đại học C là trường được nghỉ muộn nhất ở Nham Cảng, nhưng tớ không ngờ là khoa Mỹ thuật của chúng mình lại biết cố gắng đến vậy để cho chúng ta sớm kết thúc kỳ thi."
An Vu kỳ thật cũng không để ý chuyện này, cô cười nói: "Nhưng thời gian ôn tập không nhiều, tớ còn chưa chuẩn bị xong."
"Người giỏi như cậu còn muốn chuẩn bị gì nữa chứ? Dù cậu không chuẩn bị tốt thì cậu vẫn là người nằm trong top đầu trong khoa chúng ta."
Chu Lạc Lạc xua tay rồi chạy đi: "Kệ cậu đấy, tớ nóng lòng muốn về nhà, dù sao thì cũng kết thúc rồi, có chuyện gì xảy ra thì cũng là chuyện của học kỳ sau."
Nhà Chu Lạc Lạc cách thành phố Nham Cảng rất xa, phải ngồi tàu mười tiếng đồng hồ, cô ấy về ký túc xá thu dọn hành lý thì mới chỉ có mười giờ rưỡi, cô ấy nhìn đồng hồ rồi hỏi An Vu: "Vu Vu, vé tàu của cậu là mấy giờ thế, cậu muốn đi cùng tớ không?"
"Bốn giờ rưỡi." An Vu vẫn đang thu dọn quần áo.
Cô không có nhiều đồ nên chỉ định mang một chiếc vali về nhà, cô cuộn quần áo lại để tiết kiệm không gian của vali.
"Thế thì chúng mình cách nhau lâu quá, vé của tớ là lúc 1 giờ."
Vì thu dọn hành lý hơi mệt nên Chu Lạc Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, cô ấy uống chút nước rồi hỏi An Vu: "Sao cậu xuất phát muộn thế? Lúc về đến Nam Kiều thì cũng đã khuya rồi."
Vừa hỏi xong thì cũng không để An Vu trả lời thì cô ấy đã lập tức nhận ra: "Ồ, có phải là cậu đợi bạn trai không hả?"
An Vu hơi đỏ mặt gật đầu: "Ừm, đi ăn cơm trưa với cậu ấy xong mới lên tàu."
Khoa Quản trị kinh doanh của Đại học E bốn ngày sau mới được nghỉ, An Vu được nghỉ sớm hơn Giang Sóc 4 ngày.
Lúc biết mình được nghỉ muộn hơn An Vu thì Giang Sóc rất khó chịu, lúc tối khi họ nói chuyện với nhau thì anh vẫn phàn nàn. Anh nói người lãnh đạo là một tên ngốc nếu không thì sao lại để thừa 4 ngày để ôn tập và kiểm tra Tư tu*.
* Tư tu là tên viết tắt của môn "Cơ sở tư tưởng đạo đức và tu dưỡng pháp luật"
Anh như cô vợ nhỏ đang giận hờn vậy, cằn nhằn rất lâu.
An Vu không nhịn được cười, lúc cô nói chuyện với Giang Sóc thì luôn cắm tai nghe nên trong suy nghĩ của những người bạn cùng phòng của cô thì bạn trai cô chính là một nam thần lạnh lùng và bình tĩnh và không phải chỉ có họ mới nghĩ như vậy. Nếu để họ nhìn thấy mặt này của anh thì hình tượng bình tĩnh lạnh lùng của anh sẽ sụp đổ mất.
Giang Sóc muốn đưa An Vu về Nam Kiều, nhưng cô đã ngăn anh lại.
An Vu yêu cầu anh ôn tập môn Tư tu thật cẩn thận.
Nhưng Giang Sóc bên kia điện thoại vẫn muốn tranh thủ, anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu đang nói đùa à? Bạn trai cậu còn cần ôn tập cái này hả?"
Dỗ bạn trai tức giận thật sự rất khó, để kéo cái kẹo mạch nha này ra thật khó quá đi, An Vu không thuyết phục được anh, cuối cùng còn phải đồng ý những điều khoản lưu manh mà anh đưa ra.
Tại sao lại là nói lưu manh chứ? Bởi vì An Vu cũng không biết điều kiện mà anh đưa ra là gì.
Lúc Giang Sóc vẫn học ở Đại An đã yêu cầu cô hứa với anh một điều mà điều này đến giờ anh vẫn chưa sử dụng nó.
An Vu cảm thấy có lẽ anh sẽ nhanh quên thôi nên cô rất vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì anh cũng sẽ quên.
"Cậu chiều cậu ta thế."
Chu Lạc Lạc không nhịn được mà cảm thán.
Yêu đương sướng quá, đôi tình nhân trẻ ngọt ngào thật đấy.
"Vu Vu, cậu không ở cùng chỗ với bạn trai cậu à?"
"Ừ, nhà tớ ở Nam Kiều, cậu ấy ở Đại An."
"Người trời bắc người biển nam hả? Thế không phải là một tháng cũng không gặp được nhau à?"
An Vu gật đầu.
Đôi mắt Chu Lạc Lạc đột nhiên nheo lại, cô ấy xấu xa cười rộ lên: "Thế sao không đợi ngày mai rồi đặt vé về chứ?"
An Vu không hiểu cô ấy đang nói gì nên ngơ ngác hỏi lại: "Sao phải để ngày mai mới đi, mọi người đều về cả rồi mà, tớ cũng không dám ngủ một mình."
Một mình ở trong ký túc xá trống trải rất đáng sợ.
Chu Lạc Lạc hạ giọng đầy ẩn ý nói: "Cậu có thể ngủ cùng bạn trai đó."
An Vu sửng sốt một hồi, sau đó cúi đầu, vành tai đỏ bừng: "Tớ không nói chuyện với cậu nữa."
Chu Lạc Lạc buồn cười muốn chết, cô ấy cưỡi trên ghế* đi tới bên cạnh cô, cô ấy đặt cằm trên lưng ghế rồi tiếp tục nói: "Sao hả, sao hả?"
Chu Lạc Lạc ngồi kiểu này rồi di chuyển sang chỗ An Vu nè
An Vu không nói chuyện. Chu Lạc Lạc không có ý định buông tha cho cô: "Đều lớn cả rồi, có thể làm rồi mà, nghe nói rất thoải mái đấy."
"Sao cậu biết là sẽ thoải mái chứ?"
"Trong truyện tranh đều vẽ thế mà."
An Vu thở dài: "Lạc Lạc à, đừng xem mấy truyện tranh màu vàng* nữa."
*Ở bên Trung thì nói về màu vàng chính là nói về chuyện t.ìn.h d.ụ.c
"Tớ đã không có bạn trai rồi, giờ lại không cho tớ xem truyện tranh màu vàng là sao." Chu Lạc Lạc chính trực nói: "Tớ chỉ đang học tập trước thôi mà."
"Bạn trai cậu chưa từng yêu cầu chuyện này sao?"
Chu Lạc Lạc phiền quá đi!
An Vu cúi đầu thu dọn quần áo, lắc đầu nói: "Không có."
"Sao lại thế chứ, tớ đọc bài đăng rồi, mọi người đã phân tích là có lẽ bạn trai cậu rất mạnh mẽ đấy."
"Họ phân tích bạn trai tớ làm gì chứ?"
An Vu ngừng thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn cô ấy giống như một con mèo con bảo vệ thức ăn.
Chu Lạc Lạc cười như được mùa nói: "Thôi mà, đừng ghen tị chứ, có rất nhiều cô gái thích bạn trai cậu nhưng lại không có được nên mọi người chỉ có thể yy* thôi."
*yy là từ viết tắt của yì yín (ý dâm- tưởng tượng tình dục) chỉ sự thỏa mãn nhu cầu thực tế thông qua trí tưởng tượng.
Chu Lạc Lạc tiếp tục nói: "Sau một số phân tích thì mọi người đều đồng ý rằng bạn trai của bạn khá mạnh."
"Ồ, vậy thì phân tích của họ khá không chính xác." An Vu đỏ mặt từ chối thừa nhận điều đó.
Giang Sóc chỉ thích hôn, vì vậy anh hôn cô mọi lúc mọi nơi nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng và cũng không ép buộc cô.
"Cậu không thử thì làm sao biết được?" Chu Lạc Lạc không tin, cô ấy chống cằm lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm vào dái tai đỏ bừng của An Vu và xấu xa trêu cô: "Vậy khi cậu hôn cậu ta thì phía dưới của cậu ta không chào cờ à?"
"...!"
Gì vậy chứ? Chu Lạc Lạc đáng ghét quá đi!
An Vu nhặt một đôi tất ném về phía cô ấy: "Không có không có, cậu đi nhanh đi Lạc Lạc."
Chu Lạc Lạc cười cười rồi rũ mắt nhìn giờ, sau đó vẻ mặt cô ấy lập tức thay đổi: "Chết, sắp không kịp rồi, tớ đi ngay đây."
Cô ấy xách túi lớn túi nhỏ rồi nhanh chóng rời đi, cuối cùng thì ký túc xá cũng trở nên yên tĩnh.
An Vu thở ra một hơi dài.
Mấy chuyện tế nhị thế kia mà Lạc Lạc cứ nói ra, cô vỗ vỗ khuôn mặt ửng hồng của mình, cúi đầu tiếp tục sắp xếp quần áo.
Tuy nhiên những lời cuối cùng của Lạc Lạc cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Chào... Chào cờ?
Có hả?
Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy chứ!
Tất cả là lỗi của Chu Lạc Lạc hết!
An Vu không có nhiều thứ để mang về nên chỉ có một chiếc vali nhỏ và cặp sách.
khi Tống Sở và Lâm Kha đi thi về thì đúng lúc An Vu vừa kéo khóa vali xong.
Lâm Kha ném cuốn sách lên bàn và nói với An Vu: "Vu Vu này, hình như tớ thấy bạn trai cậu đứng dưới lầu đấy, các cậu về cùng nhau à?" Giang Sóc đến hả?
Cô từ trên bàn cầm lấy điện thoại, vừa xem vừa trả lời cô ấy: "Bọn tớ không về cùng nhau, cậu ấy còn một môn phải thi nữa, 4 ngày sau mới về cơ." Quả nhiên là trong cuộc trò chuyện thì 20 phút trước Giang Sóc đã nhắn với cô một tin.
Js: [Tớ chờ cậu ở dưới lầu, nhanh thu xếp hành lý đi.]
An Vu cong môi, đeo cặp sách lên, lúc đi còn cầm theo một quả cam.
Đang là giờ ăn cơm, dưới lầu ký túc xá nữ có rất nhiều người ra vào, An Vu từ trong thang máy đi ra, kéo vali đi đến sảnh thì nhìn thấy Giang Sóc.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phao hãng Parker màu đen, anh đội chiếc mũ màu vàng nghệ, bên trong là một chiếc áo len màu trắng xám.
Có vẻ là anh vừa gội đầu xong nên trông tóc rất bồng bềnh và bóng mượt. Gạch lát nền ở sảnh là màu trắng, cô lao công rất chăm chỉ dọn dẹp nên sàn gạch phản chiếu ánh đèn như đang trong studio sáng trưng vậy.
Giang Sóc đang ngồi trong sảnh, bên ngoài trời mùa đông rất lạnh và không biết từ bao giờ mà ở đây đã đặt ghế sô pha và bàn trà.
Chàng trai trẻ có dáng người xuất chúng, dù cúi đầu nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn, giống như những gì Chu Lạc Lạc đã nói, bạn trai cô dù nhìn từ góc nào cũng đẹp trai.
An Vu kéo vali chậm rãi đi về phía anh.
Chỉ thấy anh thờ ơ bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế sofa, khi đến gần thì cô thấy trên tay anh vẫn đang cầm điện thoại.
Cô thấy trên màn hình có vẻ như là giao diện của một trò chơi.
An Vu chơi xấu buông vali ra, lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Giang Sóc, cô vươn bàn tay nhỏ của mình và nhẹ nhàng che mắt anh.
Ngón tay đang nhấn điện thoại của Giang Sóc ngừng lại.
Anh cong môi, bấm tắt điện thoại.
"Đoán xem tớ là ai?" An Vu cố ý trầm giọng nói, nhưng giọng cô vẫn rất mềm mại.
"Không đoán, tớ là chậu đã có hoa, cẩn thận bạn gái của tớ thu thập cậu đó." Giang Sóc cao giọng, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ.
An Vu không nhịn được mà cười, cô buông tay nói: "Giang Sóc, cậu ngây thơ quá."
"Sao ngây thơ bằng cậu chứ?"
Anh quay lại nhìn cô gái nhỏ xinh đang đứng phía sau anh.
Hôm nay cô mặc như một quả bóng nhỏ mềm mại dễ thương, phía dưới là chiếc quần legging màu xám nhạt và đôi boot martin, phía trên mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng vải nhung màu trắng và chiếc váy ngắn dừng trên đầu gối cô trông như một chiếc ô. Mái tóc xoăn dài được búi lên, để lộ ra cái đầu nhỏ đầy đặn xinh đẹp.
Cô rất sợ lạnh nên trên cổ quấn một chiếc khăn, giấu cằm vào trong chỉ để lộ một đôi mắt ngấn nước và chiếc mũi đỏ ửng.
Giang Sóc nhìn thấy cô thì lập tức mềm lòng, trước đây anh không hiểu tại sao con gái lại thích búp bê, sẽ rất rảnh rỗi nhàm chán mà thay đổi váy áo, kiểu tóc cho búp bê, nhưng bây giờ anh dường như đã hiểu.
Bạn gái anh là bảo tàng bí ẩn, rõ ràng là đã quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần cô thay đổi cách ăn mặc thì anh lại rung động thêm lần nữa.
Rất thích.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, cơ thể An Vu dễ lạnh nên mùa đông tay chân cô thường lạnh buốt.
Giang Sóc kéo mạnh, xoa xoa bàn tay lạnh cóng của cô và nói: "Đến trước mặt tớ nào."
Cô đứng sau lưng anh nên anh không tiện nhìn cô.
Vốn là muốn trêu chọc anh nhưng An Vu vẫn ngoan ngoãn đi vòng qua sô pha, khi cô tới gần thì Giang Sóc liền giữ lấy cô, dùng hai tay ôm cô vào lòng: "Lạnh thế, cậu vừa trong hầm băng ra à?" Nói xong thì anh kéo khóa áo khoác rồi nhét tay cô vào lòng để giữ ấm.
Ngực thiếu niên nóng rực như lửa, hơi ấm lập tức xua tan đi sự lạnh lẽo của cô.
Bên trong Giang Sóc mặc một chiếc áo len mỏng, anh trực tiếp nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, xuyên qua lớp vải mềm mại, ngón tay cô cảm nhận được cơ bắp cứng rắn và nhịp tim của anh.
Tư thế này thân mật quá rồi.
Sắc mặt An Vu hơi không tự nhiên, đây là sảnh lớn đấy, mấy bạn nữ đi qua đều đưa mắt nhìn họ rồi che miệng nhỏ giọng nói chuyện.
"Giang Sóc, không lạnh nữa, buông tớ ra đi."
Cô dễ ngại nên giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giống như một tấm vải được nhuộm hồng nhạt vậy.
Cô giãy giụa, Giang Sóc không cho cô nhúc nhích, anh bóp cổ tay cô, lại xoa xoa, cười nói: "Vẫn lạnh quá, chúng ta tiếp tục ủ ấm thêm chút đã."
Cô yếu ớt nói: "Mọi người đang nhìn."
Giang Sóc không di chuyển, anh nhếch mép nói: "Ồ, thế giờ nên làm gì đây? Hay là cậu giấu mặt đi, trường hợp mất mặt này vẫn nên để bạn trai cậu chịu thôi."
Đồ khốn.
An Vu thấy Giang Sóc đã thay đổi, anh từng tôn trọng ý kiến của cô, biết cô hay ngại nên ngấm ngầm trêu cô, nhưng sau khi học đại học thì anh bắt đầu thay đổi, cô nói không thì anh không nghe. Đôi khi còn quá đáng hơn, biết có bạn học ở trước cửa phòng vẽ, anh còn nhéo khuôn mặt nhỏ của cô rồi trốn sau giá vẽ mà hôn cô.
An Vu phản đối nhưng Giang Sóc có lý do, anh nói: "Bạn gái này, cậu dễ ngại quá đấy, như thế thì lúc kết hôn anh đây sao hôn được cậu trên lễ đường chứ?"
Rất lưu manh làm cô nói không lại anh.
Sau khi ấm rồi thì Giang Sóc cuối cùng cũng buông cô ra, nhưng anh chỉ buông một tay, tay kia thì giữ lại trong lòng mình.
An Vu định kéo vali thì bị anh giành lấy.
Anh nhướng mày, nhìn bàn tay trống không của cô, hung hăng uy hiếp cô: "Bỏ ngay tay đó vào túi đi, nếu lại lạnh thì tkhông ngại tiếp tục ủ ấm cho cậu đâu."
Gần đến Tết rồi nhưng một thành phố gần biển như Nham Cảng lại chỉ mới rơi tuyết lớn có hai lần.
Dù không có mưa hay tuyết nhưng bầu trời xám xịt và không khí giống như những mũi kim sắc nhọn xuyên qua làn da khiến nơi đây vô cùng lạnh giá.
An Vu quay đầu nói chuyện với Giang Sóc: "Bài thi tiếng Anh sáng nay cậu thi thế nào?"
Năm lớp 12 Giang Sóc đã học rất chăm chỉ, các môn học khác không có vấn đề gì, nhưng Ngữ Văn và tiếng Anh lại yếu hơn các môn khác một chút.
May mắn là khi học đại học thì không cần thi ngữ văn nữa nhưng bóng ma Tiếng Anh vẫn còn đeo bám.
Giang Sóc nắm lấy tay cô nghiêng đầu cười nói: "Tớ sẽ không làm mất mặt cô giáo nhỏ đâu."
Giang Sóc bị ảnh hưởng bởi một năm cách xa ấy, anh cảm thấy cô không biết về một anh rất giỏi, trong ấn tượng của cô, anh vẫn là một đứa ngốc học dốt lớp 11.
Lớp tiếng Anh cao cấp của bọn họ tương đối quan trọng, hơn nữa còn có một số bài kiểm tra, An Vu sợ anh không theo kịp sẽ trượt môn, vì vậy thừa lúc không có tiết sẽ cầm sách đến dạy cho anh.
Có chuyện tốt như vậy sao?
Thế thôi, tiếp tục giả ngu vậy.
Có rất nhiều phần mềm học thuộc từ trên điện thoại, nhiều đến hoa mắt chóng mặt nên An Vu đã chọn một app học thuộc theo loại loại trò chơi thăng cấp, cả hai người đều tạo tài khoản và thường xuyên chơi.
Phần mềm này có chức năng chia sẻ, nếu thăng cấp thành công thì có thể chia sẻ cho bạn bè và nhận xu để mở cấp độ tiếp theo.
Thế là kể từ ngày đó, vào một khung giờ nhất định thì Giang Sóc sẽ chia sẻ vào nhóm.
Ban đầu Tiền Đạc Hâm khá tò mò, muốn xem trò chơi gì mà lại có thể làm Giang Sóc say mê nên đã theo đường link mà anh chia sẻ và tải xuống.
Đúng là tên tiểu tử tốt ghê, app học thuộc từ mới.
Vì vậy tấm bèo trôi dạt ở bờ bên kia đại dương đã chọc chọc Giang Sóc, cậu ta mong đợi hỏi: "Giang Sóc, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học thuộc từ vựng tiếng Anh, cho nên có phải cậu cũng sắp đi du học không? Anh em à, cậu muốn đến làm bạn với tôi à?"
Không lâu sau, Giang Sóc đã trả lời tin nhắn đó: [Xin lỗi nhé, làm cậu thất vọng rồi, hôm nay lại là một ngày theo đuổi bạn gái.jpg]
Phía dưới là một tấm ảnh chụp màn hình, là lịch sử ghép đôi và lá cờ nhỏ màu đỏ xếp chồng lên nhau.
Tiền Đạc Hâm tự tát mình một cái.
Chết tiệt, đáng nhẽ cậu ta không nên hỏi.
Hai người đi bộ đến cổng trường, nơi có một cửa hàng tiện lợi.
Giang Sóc kéo An Vu đến một chỗ tránh gió và bảo cô ấy đợi bên ngoài một lúc.
Sau đó anh mở cửa đi vào, cửa hàng tiện lợi này không lớn lắm nhưng cũng khá đầy đủ, Giang Sóc mua một chiếc túi giữ ấm khá lớn, lúc ra ngoài, anh liếc mắt liền nhìn thấy một túi giữ ấm màu hồng có hình con thỏ có thể sạc điện ở bên cạnh.
An Vu đang chờ ở bên ngoài, trước cổng trường cũng không có bao nhiêu học sinh kéo vali vì Đại học C là trường được nghỉ cuối cùng nên những người về nhà hầu như chỉ là sinh viên khoa Mỹ thuật bọn họ.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, cô lạnh đến mức co rụt người vào trong chiếc khăn quàng. Dù trang phục mùa đông cồng kềnh nhưng cũng không làm cho một cô gái xinh đẹp xấu đi được.
Hôm nay của An Vu mặc quần áo trên rộng dưới bó, làm nổi bật hai chân thẳng tắp thon dài, trên đầu búi tóc củ hành, nhìn từ xa trông rất bắt mắt.
Một chàng thiếu niên đi ngang qua cổng đã dừng lại khi nhìn thấy cô rồi kéo theo một chiếc vali đến bên cạnh cô.
"An Vu, hôm nay em cũng về à?" Chàng trai đứng cạnh cô rồi cất lời hỏi thăm.
Khi nghe thấy âm thanh thì An Vu quay đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt xa lạ hiện lên trước mặt, nhưng cô cũng thấy hơi quen quen.
Nhìn thấy anh ta kéo vali nên cô đoán có lẽ anh ta là sinh viên của khoa Mỹ thuật, nhưng không cùng lớp với họ, có lẽ cô đã gặp anh ta trong một tiết nào đó.
Cô đoán không sai, chàng trai này đúng là sinh viên khoa Mỹ thuật, anh ta học chuyên ngành hoạt hình. Vì có mấy môn chung thì các chuyên ngành đều sẽ học cùng nhau và có lần anh ta ngồi sau lưng cô.
An Vu không biết tên của anh ta, nhưng vẫn lịch sự gật đầu và trả lời: "Đúng vậy."
Theo đuổi cái đẹp là bản chất của con người, anh ta hơi lo lắng hỏi: "Em cũng đi ga tàu cao tốc à?"
"Đúng vậy."
Lúc này trong tay Giang Sóc đang cầm một bát Oden*, anh vừa bước xuống bậc thang vừa cẩn thận nhìn xuống rồi mới bước chân còn lại xuống.
*Oden là một món ăn của Nhật tên thật là Yoshida có nguồn gốc từ khu vực Kanto của Nhật.
"Anh cũng đi tàu cao tốc, vì vậy chúng ta..."
Tim anh ta đập thình thịch, nhưng còn chưa nói xong thì một người từ cửa hàng tiện lợi phía kia đi đến đứng bên cạnh An Vu.
Lời anh ta định nói bị kẹt lại trong miệng.
Giang Sóc đứng sau cô kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ của cô làm An Vu vô thức quay lại đối diện với khuôn mặt của Giang Sóc.
Cô cũng quên nghe anh ta nói tiếp mà vô thức hỏi "Đã xong chưa thế?"
"Chưa xong."
Anh nhíu mày, đưa bát Oden cho cô: "Ấm đấy, làm ấm tay trước đi."
An Vu cầm bát Oden, nhiệt độ vừa phải, không quá nóng.
Giang Sóc choàng tay qua vai cô, ôm lấy cô với tư thế rất độc đoán, lông mày và đôi mắt anh cũng hơi nhăn, anh hơi hếch cằm lên.
Nhưng vẫn khá lịch sự chào hỏi anh ta: "Xin chào, hai người quen nhau à?"
Chàng trai đó thấy hơi xấu hổ, anh ta biết An Vu có bạn trai, và anh ta cũng biết bạn trai của cô trông như thế nào.
Nhưng ai lại biết cậu ta cũng ở đây.
Anh ta ho khụ khụ vài tiếng rồi vội vàng xua tay: "À à, tôi chỉ... Chỉ nhân tiện muốn đi chung xe thôi, nếu... Vậy tôi không làm phiền nữa."
Anh ta kéo vali bỏ chạy.
Giang Sóc thò tay vào trong chiếc khăn quàng cổ nhéo gáy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ mới đi một lúc mà đã có người ngấp nghé cậu rồi, cậu muốn tớ lo lắng đến chết hả?"
Vại giấm đổ mất rồi, không khí toàn mùi chua thôi.
An Vu rất muốn cười, cô thở dài dỗ dành anh: "Tên cậu ta tớ còn không biết mà, hơn nữa cậu ta chỉ nói là muốn đi chung xe thôi."
"Cậu lại còn tin mấy lời linh tinh của đám con trai đấy!"
Giang Sóc tức đến cười lên, anh đưa tay nhéo nhẹ gáy của cô: "Ánh mắt của cậu ta nhìn cậu chẳng lẽ tớ nhìn không ra sao?"
An Vu chớp mắt, cô cảm thấy mình rất vô tội.
Thôi được rồi.
Ruồi bọ không đậu vào những quả trứng nguyên vẹn, nhưng sói sẽ trộm đi những quả trứng không được bảo vệ.
Trách ai đây?
Còn không phải nên trách mình hả!
Giang Sóc thở dài, tất cả là lỗi của anh, anh không nên để cô ở bên ngoài một mình.
"Ăn chút bánh kem đi."
Anh cụp mắt xuống, trên cổ tay còn treo một chiếc túi, trong đó có một hộp bánh dâu. Bạn gái nhỏ của anh thích ăn đồ ngọt, vì vậy mỗi lần gặp nhau thì Giang Sóc sẽ mang cho cô một ít đồ ăn vặt ngọt ngào. Anh mở hộp ra rồi múc một miếng cho cô ăn nhưng An Vu nghiêng đầu và ngậm miệng lại.
"Giang Sóc, cậu không cần mua bánh ngọt cho tớ đâu."
"Tại sao?" Giang Sóc không nghe theo mà vẫn cố chấp giơ thìa lên.
An Vu đành phải ăn, ăn xong cô nói: "Sẽ tăng cân."
Khi con gái lên đại học thì bắt đầu chú ý đến việc quản lý dáng người, các bạn cùng phòng đều cố gắng giảm cân, đừng nói là đồ ăn vặt, thậm chí cả món chính họ cũng chỉ ăn một chút hoặc không ăn gì. Còn cô vẫn ăn sô cô la, bánh ngọt và trà sữa, hình như hơi không nên.
Giang Sóc cảm thấy buồn cười, anh nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô rồi nói: "Cậu gầy như vậy, có bao nhiêu thịt đâu."
An Vu lắc đầu phản bác: "Tớ béo lên rồi."
Giang Sóc đặt thìa xuống rồi xấu xa nói: "Thật sao, để tớ sờ xem nào."
Anh giả vờ ôm eo An Vu, An Vu vội vàng lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách với anh.
"Giang Sóc, cậu không được làm bừa."
Xung quanh nhiều người như này, anh muốn làm gì thế?
Cô phòng anh như đang phòng nhím hả?
Giang Sóc không nhịn được mà cười, anh lười biếng nói: "Nãy cậu cũng sờ tớ mà."
"Làm gì có."
Điêu toa, cô đã chạm vào anh đâu.
"Cậu nhìn đi." Giang Sóc cúi đầu, áo khoác Parka trên người vẫn đang mở, anh hất cằm nói: "Quần áo đều bị kéo ra này, cậu chạm vào ngực tớ."
Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ.
Rõ ràng là anh tự giật ra, nhét tay cô vào mà bây giờ cô lại giở trò lưu manh.
An Vu lườm anh một cái, mắng: "Đồ lưu manh."
Sau khi tranh cãi một lúc bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Giang Sóc xoa đầu cô rồi bình tĩnh kéo cô vào cửa hàng, lúc này An Vu mới nhận ra lý do đợi lâu như vậy là vì anh đã mua một túi chườm nóng và đang sạc pin. Túi chườm nóng anh mua có màu hồng, hình con thỏ bông xù rất dễ thương.
Nhân viên thu ngân rút phích cắm, đưa túi chườm nóng cho anh, Giang Sóc thử nhiệt độ rồi xoay người đeo vào cổ cô.
Hơi nặng, An Vu đút hai tay vào túi, nhiệt độ ấm áp bao phủ lấy cô, tay lập tức không còn lạnh nữa.
"Muốn ăn gì không?" Anh hỏi cô.
An Vu lắc đầu: "Không."
An Vu có chút sợ hãi khi phải lựa chọn.
"Ừ." Giang Sóc gật đầu nhưng không làm theo ý cô.
Anh xách một cái giỏ và lướt qua các kệ hàng, khi thấy thứ cô thích như sữa, sô cô la, khoai tây chiên,... thì ném luôn vào giỏ hàng.
Khi thanh toán, nhân viên thu ngân đã đổi cho anh một túi lớn, anh đã mua cả một túi đồ ăn vặt rất to.
An Vu: "Sao lại mua nhiều như vậy?"
Giang Sóc để trống một tay để nắm tay cô: "Để cậu ăn trên đường về."
An Vu thật sự muốn cười, cô là heo sao, nhiều thế thì một tuần cũng ăn không hết.
Tuy nhiên Giang Sóc thực sự sợ cô chết đói, vì vậy sau khi ăn chiếc bánh nhỏ anh đã đưa cô đi ăn tiếp.
An Vu lắc đầu nói không muốn ăn, nhưng anh không nghe, cuối cùng cô đành phải ăn một bát hoành thánh.
Giang Sóc tự mình lái xe đưa cô đến ga tàu cao tốc, anh lấy bằng lái xe đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên An Vu nhìn thấy anh tự lái xe.
Giang Sóc lấy điều khiển từ xa của ô tô ra, anh cười giả bộ không biết gì mà nói: "Ha, ai muốn đi chung xe nhỉ?"
An Vu sững sờ một lúc, khi cô nhận ra anh đang nói gì thì thấy rất buồn cười.
Đến mức này luôn?
Giấm tinh!
An Vu ngồi ở ghế lái phụ, từ trường học đến ga tàu cao tốc cũng không xa lắm, họ chỉ dùng nửa giờ là có thể đến nơi.
Trong xe bật điều hòa, điều hòa được chỉnh rất dễ chịu, trong không khí thoang thoảng mùi chua như mùi cam.
Khi ngửi thấy mùi này thì An Vu lấy từ trong cặp sách ra một quả cam nhỏ, đây là lúc cô đi ra khỏi ký túc đã cầm theo.
Cô cẩn thận bóc vỏ, chuyên tâm bóc phần màu trắng của quả cam ra rồi đưa một miếng vào miệng anh: "Giang Sóc, ăn cam đi."
Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi mắt tròn xoe ướt át nhìn anh, Giang Sóc từ bên cạnh liếc nhìn cô, trong lòng ngứa ngáy. Anh há miệng cắn miếng cam, tặc lưỡi cười khẩy nói: "Tớ đang lái xe, đừng dụ dỗ tớ."
Đút cậu ăn cam là dụ dỗ cậu, vậy cậu đừng ăn nữa.
Giang Sóc chậm rãi lái xe, anh nhìn thấy cô nghiêm túc nâng quả cam, đi được nửa đường, anh há miệng chờ được cho ăn, nhưng đợi một lúc cũng không thấy cô động đậy. Anh cau mày phàn nàn nói: "Chỉ đút có thế thôi? Cậu thật không có lòng kiên trì mà."
An Vu cảm thấy rằng anh thật khó phục vụ.
Rốt cuộc là anh có muốn ăn không chứ?
"Vậy cậu còn muốn ăn không?" Cô cao giọng hỏi.
Giang Sóc chậm rãi nói: "Nếu cậu đút thì tớ ăn."
Tính tình An Vu tốt nên đút cho anh từng miếng một.
Kỹ năng lái xe của Giang Sóc rất tốt, tốc độ vừa phải và ổn định.
Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, An Vu nhớ ra và hỏi anh khi nào thì về và anh sẽ về đâu.
Giang Sóc suy nghĩ một lúc và nói: "Có lẽ tớ sẽ về Đại An."
Một thời gian trước, Giang Hồng Văn mới mổ xong nên cần nằm viện nửa tháng, sau khi phát bệnh thì ông ta không còn bướng bỉnh như trước nữa, cũng không gọi điện bắt anh quay lại thăm ông ta.
Sau khi Giang Sóc ở lại Đại An vài ngày, Giang Hồng Văn vẫn bị ám ảnh bởi việc anh đến Nham Cảng, nằm trên giường bệnh mắng Lâm Văn Ngạn, nói ông ấy không thể cưới vợ, không thể sinh con nên cứ nhìn chằm chằm vào
con của người khác.
"Bố yên tâm, tôi không rộng lượng mà nhường đồ vật của bố cho người khác, sẽ không để cho bố không có người nối nghiệp đâu."
Hai cha con đánh qua đánh lại như một núi không thể chứa hai hổ, nhưng không ai rõ hơn Giang Sóc là ông ta rất ích kỷ.
Thật ra gia đình ban đầu của Giang Hồng Văn không giàu có, ngoại trừ sự nhạy bén trong kinh doanh của bản thân thì thành tựu của Giang Hồng Văn ngày nay còn nằm ở khả năng tổng hợp và lợi dụng mọi tài nguyên mà ông ta có, ngay cả khi phải lợi dụng cả chính mình.
Kỳ thật trong giới làm ăn của Đại An, danh tiếng của ông ta không tốt, chẳng qua là mọi người e ngại địa vị của ông ta nên mới không dám nói gì.
Họ chỉ có thể ở sau lưng châm chọc Giang Hồng Văn có thể khiến tập đoàn Hồng Thịnh trở nên lớn mạnh như vậy là nhờ phụ nữ, chỉ là một phượng hoàng nam mà lại được coi là một thiên tài.
Khi còn học đại học ông ta yêu cô tiểu thư nhà giàu Lâm Nghi, sau khi kết hôn thì nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lâm nên ông ta có thể thành lập tập đoàn Hồng Thịnh, từng bước vươn lên sánh vai với nhà họ Lâm. Nhưng sau đó tình cảm vợ chồng rạn nứt, khi Hồng Thịnh đang đứng trước nguy cơ phá sản thì Lâm thị đã rút vốn, nhưng may sao ông ta tìm được và thuyết phục nhà họ Hồ rót vốn đầu tư, ông ta cũng đồng ý kết hôn với người đã có một đứa con trai là Hồ Hiểu Linh.
Giang Sóc biết rất rõ rằng Giang Hồng Văn sẽ không để nhà họ Hồ nuốt mất cơ nghiệp mà ông ta đã dày công xây dựng, mà người duy nhất có thể kế thừa công ty lại là người con ngỗ nghịch với ông ta là anh.
An Vu cũng cảm thấy anh nên trở về Đại An, dù sao bố của anh vừa mới bị bệnh, còn hơn tháng nữa mới hết kỳ nghỉ đông, vì vậy cô hỏi anh về kế hoạch nghỉ lễ.
Trước đây, cô không quá để ý đến chuyện gia đình của Giang Sóc, Giang Sóc rất vô tư như không có chuyện gì có thể làm anh phiền lòng.
Nhưng sau khi tìm hiểu một chút về hoàn cảnh gia đình anh và nghĩ lại thì cô thấy cuộc sống của Giang Sóc không tốt như bề ngoài.
Mẹ ruột của anh ở nước ngoài, quan hệ với bố không hòa thuận, anh luôn một mình ở nhà riêng không về, giống như một đứa trẻ mồ côi không nhà vậy.
Kỳ nghỉ đông dài như vậy, anh sẽ ở đâu?
"Về Đại An đón Tết rồi đi."
"Cậu định đi đâu?"
"Chắc là về Nham Cảng."
Giang Sóc quay đầu lại, thấy An Vu nghiêm túc nhìn anh, anh cong môi vươn tay xoa tóc cô: "Quan tâm tớ à?"
Rất hiếm khi An Vu không phủ nhận, cô gật đầu nói ừ.
Anh thấy được sự quan tâm trong mắt cô, được người mình yêu quan tâm là một điều vô cùng hạnh phúc nên trong lòng Giang Sóc cảm thấy ấm áp, bỗng anh có thêm động lực cho tương lai.
"Công ty của chú tớ đã dần chuyển sang Nham Cảng, sau này tớ sẽ phát triển ở Nham Cảng."
Nham Cảng là một thành phố hạng nhất mới đang phát triển mạnh, mấy năm gần đây internet và tài chính đang đua nhau phát triển, so với Đại An thì một thành phố mới phát triển như Nham Cảng sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn trong tương lai.
Lâm Văn Ngạn linh hoạt hơn Giang Hồng Văn và biết nắm bắt xu hướng hơn, ngay từ một năm trước ông ấy đã thành lập một chi nhánh ở Nham Cảng để mở rộng và phát triển hoạt động kinh doanh của công ty.
Theo kế hoạch của Giang Sóc thì năm hai anh sẽ chính thức gia nhập tập đoàn nhà họ Lâm để thực tập.
Giang Sóc thở dài, lại xoa tóc cô nói: "Đành chịu thôi, bạn gái tớ mười tám tuổi rồi, nếu tớ không cố gắng thì sao có thể xây dựng tổ ấm nhỏ của chúng ta chứ."
Mặt mày An Vu dịu dàng, cô gật đầu và mỉm cười và nói cô rất mừng cho anh.
Giang Sóc cảm thấy rằng cô gái này thực sự không hiểu gì cả, và anh thấy mình nên thẳng thắn hơn.
"Tớ không nói đùa đâu, tớ muốn kết hôn ngay sau khi chúng ta tốt nghiệp."
Đại học C cách nhà ga tàu cao tốc không xa, đi nửa tiếng là bọn họ đã tới nơi.
Giang Sóc đỗ xe gần ga tàu cao tốc, An Vu cần lên tàu cao tốc lúc 4 giờ 30 phút, nên giờ còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ soát vé.
"Chúng ta tới rồi." An Vu nhìn ngoài cửa sổ nhìn thấy tòa nhà to lớn bắt mắt.
"Ừ." Giang Sóc nhẹ giọng đáp.
An Vu cúi người, cầm lấy dây đeo cặp sách dưới chân rồi định xuống xe, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Giang Sóc điều chỉnh ghế ngả ra.
Anh nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt cô, một chút cũng không muốn động.
An Vu nghi ngờ sờ mặt anh hỏi: "Sao thế, không đi sao?"
Giang Sóc mỉm cười, khẽ nâng cằm và nói: "Tớ đã ăn xong cam đâu."
Trên kệ vẫn còn hơn nửa quả cam, vừa nãy đang lái xe nên cô chỉ đút cho anh ăn vài múi.
Cô cầm lấy quả cam đưa cho anh: "Của cậu đây."
"Cậu đút cho tớ đi." Tay Giang Sóc vắt ra sau gáy, lười biếng dựa vào lưng ghế như một đại gia.
An Vu giơ hai tay lên cao, cao giọng nói: "Cậu không tự ăn được à?"
Giang Sóc mỉm cười và chậm rãi nói: "Cậu nhìn tôi giống người có phúc không chịu hưởng không hả?"
Không còn cách nào, cô đành buông cặp sách xuống, cúi đầu bắt đầu bóc cam.
Cô cẩn thận bóc từ vỏ ngoài của quả cam, rồi cẩn thận nhặt lột phần màu trắng ở cam ra.
Những múi cam được bóc xong trông như pha lê hổ phách trong suốt.
"Đây." Cô đưa nó lên miệng anh.
Giang Sóc cong môi, há miệng không khách khí và nuốt xuống.
Anh cắn nhẹ nhưng đôi mắt anh không chớp rơi trên khuôn mặt cô.
Cô gái rũ mắt xuống, ánh sáng từ bên cạnh chiếu rọi vào khuôn mặt nghiêng thanh tú, chiếc mũi tinh xảo và đôi môi đỏ nhạt, vì mái tóc dài nên cô được búi lại nên dái tai ẩn bên dưới cũng lộ ra, trắng như sứ.
An Vu đang chuyên tâm bóc cam nên không để ý đến ánh mắt dần thay đổi của Giang Sóc.
Giang Sóc đột nhiên nhỏ giọng gọi: "An Vu ơi."
"Ơi." cô nhẹ giọng đáp.
"Cậu biết vì sao tớ lại một mình lái xe tới đây không?"
"Không biết."
Cô ngẩng mặt lên và nhấc tay lên định đút cho anh.
Nhưng anh không ăn mà nắm lấy cổ tay cô.
Cô nhướng mày, lúc này mới nhận ra Giang Sóc có điều gì đó không ổn.
Anh hé môi cắn quả cam nhưng rồi cắn nhẹ vào ngón trỏ của cô.
Cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay làm An Vu sững người.
"Cậu..."
Cô muốn rút tay lại, lại bị anh giữ chặt không cho động đậy.
Cô thở dài, cắn môi trừng mắt nhìn anh nói: "Không được liếm, bỏ tay tớ ra."
Nhưng Giang Sóc nào có nghe.
"Kỳ nghỉ đông này kéo dài bao lâu?"
Anh không chạm ngón tay của cô nữa, đột nhiên khàn giọng hỏi.
"Một tháng." An Vu thành thật trả lời.
Anh đột nhiên cười lên, không đầu không đuôi nói: "Còn một tiếng nữa."
An Vu không hiểu, mở to hai mắt nhìn anh.
"Còn một tiếng nữa mới soát vé, xa nhau một tháng, cậu định bồi thường cho tớ thế nào?"
"Gì chứ?"
"Nghe không hiểu?" Anh vẫn đang nhìn cô, nhưng lại ấn tay vào chốt dây an toàn ở bên hông làm dây an toàn bị bung ra, sau đó cả người nghiêng người đến bên cạnh cô: "Xa nhau lâu thế, để tớ hôn một tiếng làm bồi thường chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?"
Khoa Mỹ thuật kết thúc kỳ thi sớm nhất, thi xong môn cuối cùng thì sinh viên bắt đầu được nghỉ.
An Vu đã đặt vé tàu cao tốc trở về Nam Kiều lúc 4 giờ chiều.
Vé tàu cao tốc đã được đặt từ trước khi thi vì có rất nhiều sinh viên ở khu đại học nên nếu không đặt sớm thì sẽ hết vé.
Thi xong môn cuối thì đã 10 giờ.
Sau khi nộp bài thi thì tất cả mọi người đều rất phấn khích, đứng ở hành lang, Chu Lạc Lạc nắm tay An Vu rồi hét lên: "A, cuối cùng tớ cũng được giải thoát, cuối cùng tớ cũng có thể về nhà rồi."
An Vu bị cô ấy lắc đến mức sắp gãy tay vì Chu Lạc Lạc rất khỏe.
Cô cười kéo tay cô ấy: "Được rồi Lạc Lạc à, trở về ký túc xá thu dọn hành lý đi."
Chu Lạc Lạc kiềm chế bản thân một chút, nhưng cô ấy vẫn rất phấn khích, khi nhìn thấy những sinh viên khoa khác vẫn còn phải thi thì cô ấy càng phấn khích hơn.
"Lúc mới có thông báo nghỉ thì tớ tức muốn chết luôn, Đại học C là trường được nghỉ muộn nhất ở Nham Cảng, nhưng tớ không ngờ là khoa Mỹ thuật của chúng mình lại biết cố gắng đến vậy để cho chúng ta sớm kết thúc kỳ thi."
An Vu kỳ thật cũng không để ý chuyện này, cô cười nói: "Nhưng thời gian ôn tập không nhiều, tớ còn chưa chuẩn bị xong."
"Người giỏi như cậu còn muốn chuẩn bị gì nữa chứ? Dù cậu không chuẩn bị tốt thì cậu vẫn là người nằm trong top đầu trong khoa chúng ta."
Chu Lạc Lạc xua tay rồi chạy đi: "Kệ cậu đấy, tớ nóng lòng muốn về nhà, dù sao thì cũng kết thúc rồi, có chuyện gì xảy ra thì cũng là chuyện của học kỳ sau."
Nhà Chu Lạc Lạc cách thành phố Nham Cảng rất xa, phải ngồi tàu mười tiếng đồng hồ, cô ấy về ký túc xá thu dọn hành lý thì mới chỉ có mười giờ rưỡi, cô ấy nhìn đồng hồ rồi hỏi An Vu: "Vu Vu, vé tàu của cậu là mấy giờ thế, cậu muốn đi cùng tớ không?"
"Bốn giờ rưỡi." An Vu vẫn đang thu dọn quần áo.
Cô không có nhiều đồ nên chỉ định mang một chiếc vali về nhà, cô cuộn quần áo lại để tiết kiệm không gian của vali.
"Thế thì chúng mình cách nhau lâu quá, vé của tớ là lúc 1 giờ."
Vì thu dọn hành lý hơi mệt nên Chu Lạc Lạc ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lúc, cô ấy uống chút nước rồi hỏi An Vu: "Sao cậu xuất phát muộn thế? Lúc về đến Nam Kiều thì cũng đã khuya rồi."
Vừa hỏi xong thì cũng không để An Vu trả lời thì cô ấy đã lập tức nhận ra: "Ồ, có phải là cậu đợi bạn trai không hả?"
An Vu hơi đỏ mặt gật đầu: "Ừm, đi ăn cơm trưa với cậu ấy xong mới lên tàu."
Khoa Quản trị kinh doanh của Đại học E bốn ngày sau mới được nghỉ, An Vu được nghỉ sớm hơn Giang Sóc 4 ngày.
Lúc biết mình được nghỉ muộn hơn An Vu thì Giang Sóc rất khó chịu, lúc tối khi họ nói chuyện với nhau thì anh vẫn phàn nàn. Anh nói người lãnh đạo là một tên ngốc nếu không thì sao lại để thừa 4 ngày để ôn tập và kiểm tra Tư tu*.
* Tư tu là tên viết tắt của môn "Cơ sở tư tưởng đạo đức và tu dưỡng pháp luật"
Anh như cô vợ nhỏ đang giận hờn vậy, cằn nhằn rất lâu.
An Vu không nhịn được cười, lúc cô nói chuyện với Giang Sóc thì luôn cắm tai nghe nên trong suy nghĩ của những người bạn cùng phòng của cô thì bạn trai cô chính là một nam thần lạnh lùng và bình tĩnh và không phải chỉ có họ mới nghĩ như vậy. Nếu để họ nhìn thấy mặt này của anh thì hình tượng bình tĩnh lạnh lùng của anh sẽ sụp đổ mất.
Giang Sóc muốn đưa An Vu về Nam Kiều, nhưng cô đã ngăn anh lại.
An Vu yêu cầu anh ôn tập môn Tư tu thật cẩn thận.
Nhưng Giang Sóc bên kia điện thoại vẫn muốn tranh thủ, anh lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu đang nói đùa à? Bạn trai cậu còn cần ôn tập cái này hả?"
Dỗ bạn trai tức giận thật sự rất khó, để kéo cái kẹo mạch nha này ra thật khó quá đi, An Vu không thuyết phục được anh, cuối cùng còn phải đồng ý những điều khoản lưu manh mà anh đưa ra.
Tại sao lại là nói lưu manh chứ? Bởi vì An Vu cũng không biết điều kiện mà anh đưa ra là gì.
Lúc Giang Sóc vẫn học ở Đại An đã yêu cầu cô hứa với anh một điều mà điều này đến giờ anh vẫn chưa sử dụng nó.
An Vu cảm thấy có lẽ anh sẽ nhanh quên thôi nên cô rất vui vẻ đồng ý.
Dù sao thì anh cũng sẽ quên.
"Cậu chiều cậu ta thế."
Chu Lạc Lạc không nhịn được mà cảm thán.
Yêu đương sướng quá, đôi tình nhân trẻ ngọt ngào thật đấy.
"Vu Vu, cậu không ở cùng chỗ với bạn trai cậu à?"
"Ừ, nhà tớ ở Nam Kiều, cậu ấy ở Đại An."
"Người trời bắc người biển nam hả? Thế không phải là một tháng cũng không gặp được nhau à?"
An Vu gật đầu.
Đôi mắt Chu Lạc Lạc đột nhiên nheo lại, cô ấy xấu xa cười rộ lên: "Thế sao không đợi ngày mai rồi đặt vé về chứ?"
An Vu không hiểu cô ấy đang nói gì nên ngơ ngác hỏi lại: "Sao phải để ngày mai mới đi, mọi người đều về cả rồi mà, tớ cũng không dám ngủ một mình."
Một mình ở trong ký túc xá trống trải rất đáng sợ.
Chu Lạc Lạc hạ giọng đầy ẩn ý nói: "Cậu có thể ngủ cùng bạn trai đó."
An Vu sửng sốt một hồi, sau đó cúi đầu, vành tai đỏ bừng: "Tớ không nói chuyện với cậu nữa."
Chu Lạc Lạc buồn cười muốn chết, cô ấy cưỡi trên ghế* đi tới bên cạnh cô, cô ấy đặt cằm trên lưng ghế rồi tiếp tục nói: "Sao hả, sao hả?"
Chu Lạc Lạc ngồi kiểu này rồi di chuyển sang chỗ An Vu nè
An Vu không nói chuyện. Chu Lạc Lạc không có ý định buông tha cho cô: "Đều lớn cả rồi, có thể làm rồi mà, nghe nói rất thoải mái đấy."
"Sao cậu biết là sẽ thoải mái chứ?"
"Trong truyện tranh đều vẽ thế mà."
An Vu thở dài: "Lạc Lạc à, đừng xem mấy truyện tranh màu vàng* nữa."
*Ở bên Trung thì nói về màu vàng chính là nói về chuyện t.ìn.h d.ụ.c
"Tớ đã không có bạn trai rồi, giờ lại không cho tớ xem truyện tranh màu vàng là sao." Chu Lạc Lạc chính trực nói: "Tớ chỉ đang học tập trước thôi mà."
"Bạn trai cậu chưa từng yêu cầu chuyện này sao?"
Chu Lạc Lạc phiền quá đi!
An Vu cúi đầu thu dọn quần áo, lắc đầu nói: "Không có."
"Sao lại thế chứ, tớ đọc bài đăng rồi, mọi người đã phân tích là có lẽ bạn trai cậu rất mạnh mẽ đấy."
"Họ phân tích bạn trai tớ làm gì chứ?"
An Vu ngừng thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn cô ấy giống như một con mèo con bảo vệ thức ăn.
Chu Lạc Lạc cười như được mùa nói: "Thôi mà, đừng ghen tị chứ, có rất nhiều cô gái thích bạn trai cậu nhưng lại không có được nên mọi người chỉ có thể yy* thôi."
*yy là từ viết tắt của yì yín (ý dâm- tưởng tượng tình dục) chỉ sự thỏa mãn nhu cầu thực tế thông qua trí tưởng tượng.
Chu Lạc Lạc tiếp tục nói: "Sau một số phân tích thì mọi người đều đồng ý rằng bạn trai của bạn khá mạnh."
"Ồ, vậy thì phân tích của họ khá không chính xác." An Vu đỏ mặt từ chối thừa nhận điều đó.
Giang Sóc chỉ thích hôn, vì vậy anh hôn cô mọi lúc mọi nơi nhưng chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng và cũng không ép buộc cô.
"Cậu không thử thì làm sao biết được?" Chu Lạc Lạc không tin, cô ấy chống cằm lên mu bàn tay, nhìn chằm chằm vào dái tai đỏ bừng của An Vu và xấu xa trêu cô: "Vậy khi cậu hôn cậu ta thì phía dưới của cậu ta không chào cờ à?"
"...!"
Gì vậy chứ? Chu Lạc Lạc đáng ghét quá đi!
An Vu nhặt một đôi tất ném về phía cô ấy: "Không có không có, cậu đi nhanh đi Lạc Lạc."
Chu Lạc Lạc cười cười rồi rũ mắt nhìn giờ, sau đó vẻ mặt cô ấy lập tức thay đổi: "Chết, sắp không kịp rồi, tớ đi ngay đây."
Cô ấy xách túi lớn túi nhỏ rồi nhanh chóng rời đi, cuối cùng thì ký túc xá cũng trở nên yên tĩnh.
An Vu thở ra một hơi dài.
Mấy chuyện tế nhị thế kia mà Lạc Lạc cứ nói ra, cô vỗ vỗ khuôn mặt ửng hồng của mình, cúi đầu tiếp tục sắp xếp quần áo.
Tuy nhiên những lời cuối cùng của Lạc Lạc cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Chào... Chào cờ?
Có hả?
Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy chứ!
Tất cả là lỗi của Chu Lạc Lạc hết!
An Vu không có nhiều thứ để mang về nên chỉ có một chiếc vali nhỏ và cặp sách.
khi Tống Sở và Lâm Kha đi thi về thì đúng lúc An Vu vừa kéo khóa vali xong.
Lâm Kha ném cuốn sách lên bàn và nói với An Vu: "Vu Vu này, hình như tớ thấy bạn trai cậu đứng dưới lầu đấy, các cậu về cùng nhau à?" Giang Sóc đến hả?
Cô từ trên bàn cầm lấy điện thoại, vừa xem vừa trả lời cô ấy: "Bọn tớ không về cùng nhau, cậu ấy còn một môn phải thi nữa, 4 ngày sau mới về cơ." Quả nhiên là trong cuộc trò chuyện thì 20 phút trước Giang Sóc đã nhắn với cô một tin.
Js: [Tớ chờ cậu ở dưới lầu, nhanh thu xếp hành lý đi.]
An Vu cong môi, đeo cặp sách lên, lúc đi còn cầm theo một quả cam.
Đang là giờ ăn cơm, dưới lầu ký túc xá nữ có rất nhiều người ra vào, An Vu từ trong thang máy đi ra, kéo vali đi đến sảnh thì nhìn thấy Giang Sóc.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo phao hãng Parker màu đen, anh đội chiếc mũ màu vàng nghệ, bên trong là một chiếc áo len màu trắng xám.
Có vẻ là anh vừa gội đầu xong nên trông tóc rất bồng bềnh và bóng mượt. Gạch lát nền ở sảnh là màu trắng, cô lao công rất chăm chỉ dọn dẹp nên sàn gạch phản chiếu ánh đèn như đang trong studio sáng trưng vậy.
Giang Sóc đang ngồi trong sảnh, bên ngoài trời mùa đông rất lạnh và không biết từ bao giờ mà ở đây đã đặt ghế sô pha và bàn trà.
Chàng trai trẻ có dáng người xuất chúng, dù cúi đầu nhưng vẫn thu hút rất nhiều ánh nhìn, giống như những gì Chu Lạc Lạc đã nói, bạn trai cô dù nhìn từ góc nào cũng đẹp trai.
An Vu kéo vali chậm rãi đi về phía anh.
Chỉ thấy anh thờ ơ bắt chéo chân, lưng dựa vào ghế sofa, khi đến gần thì cô thấy trên tay anh vẫn đang cầm điện thoại.
Cô thấy trên màn hình có vẻ như là giao diện của một trò chơi.
An Vu chơi xấu buông vali ra, lặng lẽ đi vòng ra sau lưng Giang Sóc, cô vươn bàn tay nhỏ của mình và nhẹ nhàng che mắt anh.
Ngón tay đang nhấn điện thoại của Giang Sóc ngừng lại.
Anh cong môi, bấm tắt điện thoại.
"Đoán xem tớ là ai?" An Vu cố ý trầm giọng nói, nhưng giọng cô vẫn rất mềm mại.
"Không đoán, tớ là chậu đã có hoa, cẩn thận bạn gái của tớ thu thập cậu đó." Giang Sóc cao giọng, nhưng ngữ khí vẫn rất nhẹ.
An Vu không nhịn được mà cười, cô buông tay nói: "Giang Sóc, cậu ngây thơ quá."
"Sao ngây thơ bằng cậu chứ?"
Anh quay lại nhìn cô gái nhỏ xinh đang đứng phía sau anh.
Hôm nay cô mặc như một quả bóng nhỏ mềm mại dễ thương, phía dưới là chiếc quần legging màu xám nhạt và đôi boot martin, phía trên mặc một chiếc áo khoác ngắn bằng vải nhung màu trắng và chiếc váy ngắn dừng trên đầu gối cô trông như một chiếc ô. Mái tóc xoăn dài được búi lên, để lộ ra cái đầu nhỏ đầy đặn xinh đẹp.
Cô rất sợ lạnh nên trên cổ quấn một chiếc khăn, giấu cằm vào trong chỉ để lộ một đôi mắt ngấn nước và chiếc mũi đỏ ửng.
Giang Sóc nhìn thấy cô thì lập tức mềm lòng, trước đây anh không hiểu tại sao con gái lại thích búp bê, sẽ rất rảnh rỗi nhàm chán mà thay đổi váy áo, kiểu tóc cho búp bê, nhưng bây giờ anh dường như đã hiểu.
Bạn gái anh là bảo tàng bí ẩn, rõ ràng là đã quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng chỉ cần cô thay đổi cách ăn mặc thì anh lại rung động thêm lần nữa.
Rất thích.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại, cơ thể An Vu dễ lạnh nên mùa đông tay chân cô thường lạnh buốt.
Giang Sóc kéo mạnh, xoa xoa bàn tay lạnh cóng của cô và nói: "Đến trước mặt tớ nào."
Cô đứng sau lưng anh nên anh không tiện nhìn cô.
Vốn là muốn trêu chọc anh nhưng An Vu vẫn ngoan ngoãn đi vòng qua sô pha, khi cô tới gần thì Giang Sóc liền giữ lấy cô, dùng hai tay ôm cô vào lòng: "Lạnh thế, cậu vừa trong hầm băng ra à?" Nói xong thì anh kéo khóa áo khoác rồi nhét tay cô vào lòng để giữ ấm.
Ngực thiếu niên nóng rực như lửa, hơi ấm lập tức xua tan đi sự lạnh lẽo của cô.
Bên trong Giang Sóc mặc một chiếc áo len mỏng, anh trực tiếp nắm lấy tay cô đặt lên ngực mình, xuyên qua lớp vải mềm mại, ngón tay cô cảm nhận được cơ bắp cứng rắn và nhịp tim của anh.
Tư thế này thân mật quá rồi.
Sắc mặt An Vu hơi không tự nhiên, đây là sảnh lớn đấy, mấy bạn nữ đi qua đều đưa mắt nhìn họ rồi che miệng nhỏ giọng nói chuyện.
"Giang Sóc, không lạnh nữa, buông tớ ra đi."
Cô dễ ngại nên giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô giống như một tấm vải được nhuộm hồng nhạt vậy.
Cô giãy giụa, Giang Sóc không cho cô nhúc nhích, anh bóp cổ tay cô, lại xoa xoa, cười nói: "Vẫn lạnh quá, chúng ta tiếp tục ủ ấm thêm chút đã."
Cô yếu ớt nói: "Mọi người đang nhìn."
Giang Sóc không di chuyển, anh nhếch mép nói: "Ồ, thế giờ nên làm gì đây? Hay là cậu giấu mặt đi, trường hợp mất mặt này vẫn nên để bạn trai cậu chịu thôi."
Đồ khốn.
An Vu thấy Giang Sóc đã thay đổi, anh từng tôn trọng ý kiến của cô, biết cô hay ngại nên ngấm ngầm trêu cô, nhưng sau khi học đại học thì anh bắt đầu thay đổi, cô nói không thì anh không nghe. Đôi khi còn quá đáng hơn, biết có bạn học ở trước cửa phòng vẽ, anh còn nhéo khuôn mặt nhỏ của cô rồi trốn sau giá vẽ mà hôn cô.
An Vu phản đối nhưng Giang Sóc có lý do, anh nói: "Bạn gái này, cậu dễ ngại quá đấy, như thế thì lúc kết hôn anh đây sao hôn được cậu trên lễ đường chứ?"
Rất lưu manh làm cô nói không lại anh.
Sau khi ấm rồi thì Giang Sóc cuối cùng cũng buông cô ra, nhưng anh chỉ buông một tay, tay kia thì giữ lại trong lòng mình.
An Vu định kéo vali thì bị anh giành lấy.
Anh nhướng mày, nhìn bàn tay trống không của cô, hung hăng uy hiếp cô: "Bỏ ngay tay đó vào túi đi, nếu lại lạnh thì tkhông ngại tiếp tục ủ ấm cho cậu đâu."
Gần đến Tết rồi nhưng một thành phố gần biển như Nham Cảng lại chỉ mới rơi tuyết lớn có hai lần.
Dù không có mưa hay tuyết nhưng bầu trời xám xịt và không khí giống như những mũi kim sắc nhọn xuyên qua làn da khiến nơi đây vô cùng lạnh giá.
An Vu quay đầu nói chuyện với Giang Sóc: "Bài thi tiếng Anh sáng nay cậu thi thế nào?"
Năm lớp 12 Giang Sóc đã học rất chăm chỉ, các môn học khác không có vấn đề gì, nhưng Ngữ Văn và tiếng Anh lại yếu hơn các môn khác một chút.
May mắn là khi học đại học thì không cần thi ngữ văn nữa nhưng bóng ma Tiếng Anh vẫn còn đeo bám.
Giang Sóc nắm lấy tay cô nghiêng đầu cười nói: "Tớ sẽ không làm mất mặt cô giáo nhỏ đâu."
Giang Sóc bị ảnh hưởng bởi một năm cách xa ấy, anh cảm thấy cô không biết về một anh rất giỏi, trong ấn tượng của cô, anh vẫn là một đứa ngốc học dốt lớp 11.
Lớp tiếng Anh cao cấp của bọn họ tương đối quan trọng, hơn nữa còn có một số bài kiểm tra, An Vu sợ anh không theo kịp sẽ trượt môn, vì vậy thừa lúc không có tiết sẽ cầm sách đến dạy cho anh.
Có chuyện tốt như vậy sao?
Thế thôi, tiếp tục giả ngu vậy.
Có rất nhiều phần mềm học thuộc từ trên điện thoại, nhiều đến hoa mắt chóng mặt nên An Vu đã chọn một app học thuộc theo loại loại trò chơi thăng cấp, cả hai người đều tạo tài khoản và thường xuyên chơi.
Phần mềm này có chức năng chia sẻ, nếu thăng cấp thành công thì có thể chia sẻ cho bạn bè và nhận xu để mở cấp độ tiếp theo.
Thế là kể từ ngày đó, vào một khung giờ nhất định thì Giang Sóc sẽ chia sẻ vào nhóm.
Ban đầu Tiền Đạc Hâm khá tò mò, muốn xem trò chơi gì mà lại có thể làm Giang Sóc say mê nên đã theo đường link mà anh chia sẻ và tải xuống.
Đúng là tên tiểu tử tốt ghê, app học thuộc từ mới.
Vì vậy tấm bèo trôi dạt ở bờ bên kia đại dương đã chọc chọc Giang Sóc, cậu ta mong đợi hỏi: "Giang Sóc, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ học thuộc từ vựng tiếng Anh, cho nên có phải cậu cũng sắp đi du học không? Anh em à, cậu muốn đến làm bạn với tôi à?"
Không lâu sau, Giang Sóc đã trả lời tin nhắn đó: [Xin lỗi nhé, làm cậu thất vọng rồi, hôm nay lại là một ngày theo đuổi bạn gái.jpg]
Phía dưới là một tấm ảnh chụp màn hình, là lịch sử ghép đôi và lá cờ nhỏ màu đỏ xếp chồng lên nhau.
Tiền Đạc Hâm tự tát mình một cái.
Chết tiệt, đáng nhẽ cậu ta không nên hỏi.
Hai người đi bộ đến cổng trường, nơi có một cửa hàng tiện lợi.
Giang Sóc kéo An Vu đến một chỗ tránh gió và bảo cô ấy đợi bên ngoài một lúc.
Sau đó anh mở cửa đi vào, cửa hàng tiện lợi này không lớn lắm nhưng cũng khá đầy đủ, Giang Sóc mua một chiếc túi giữ ấm khá lớn, lúc ra ngoài, anh liếc mắt liền nhìn thấy một túi giữ ấm màu hồng có hình con thỏ có thể sạc điện ở bên cạnh.
An Vu đang chờ ở bên ngoài, trước cổng trường cũng không có bao nhiêu học sinh kéo vali vì Đại học C là trường được nghỉ cuối cùng nên những người về nhà hầu như chỉ là sinh viên khoa Mỹ thuật bọn họ.
Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, cô lạnh đến mức co rụt người vào trong chiếc khăn quàng. Dù trang phục mùa đông cồng kềnh nhưng cũng không làm cho một cô gái xinh đẹp xấu đi được.
Hôm nay của An Vu mặc quần áo trên rộng dưới bó, làm nổi bật hai chân thẳng tắp thon dài, trên đầu búi tóc củ hành, nhìn từ xa trông rất bắt mắt.
Một chàng thiếu niên đi ngang qua cổng đã dừng lại khi nhìn thấy cô rồi kéo theo một chiếc vali đến bên cạnh cô.
"An Vu, hôm nay em cũng về à?" Chàng trai đứng cạnh cô rồi cất lời hỏi thăm.
Khi nghe thấy âm thanh thì An Vu quay đầu lại nhìn thì thấy một khuôn mặt xa lạ hiện lên trước mặt, nhưng cô cũng thấy hơi quen quen.
Nhìn thấy anh ta kéo vali nên cô đoán có lẽ anh ta là sinh viên của khoa Mỹ thuật, nhưng không cùng lớp với họ, có lẽ cô đã gặp anh ta trong một tiết nào đó.
Cô đoán không sai, chàng trai này đúng là sinh viên khoa Mỹ thuật, anh ta học chuyên ngành hoạt hình. Vì có mấy môn chung thì các chuyên ngành đều sẽ học cùng nhau và có lần anh ta ngồi sau lưng cô.
An Vu không biết tên của anh ta, nhưng vẫn lịch sự gật đầu và trả lời: "Đúng vậy."
Theo đuổi cái đẹp là bản chất của con người, anh ta hơi lo lắng hỏi: "Em cũng đi ga tàu cao tốc à?"
"Đúng vậy."
Lúc này trong tay Giang Sóc đang cầm một bát Oden*, anh vừa bước xuống bậc thang vừa cẩn thận nhìn xuống rồi mới bước chân còn lại xuống.
*Oden là một món ăn của Nhật tên thật là Yoshida có nguồn gốc từ khu vực Kanto của Nhật.
"Anh cũng đi tàu cao tốc, vì vậy chúng ta..."
Tim anh ta đập thình thịch, nhưng còn chưa nói xong thì một người từ cửa hàng tiện lợi phía kia đi đến đứng bên cạnh An Vu.
Lời anh ta định nói bị kẹt lại trong miệng.
Giang Sóc đứng sau cô kéo nhẹ chiếc khăn quàng cổ của cô làm An Vu vô thức quay lại đối diện với khuôn mặt của Giang Sóc.
Cô cũng quên nghe anh ta nói tiếp mà vô thức hỏi "Đã xong chưa thế?"
"Chưa xong."
Anh nhíu mày, đưa bát Oden cho cô: "Ấm đấy, làm ấm tay trước đi."
An Vu cầm bát Oden, nhiệt độ vừa phải, không quá nóng.
Giang Sóc choàng tay qua vai cô, ôm lấy cô với tư thế rất độc đoán, lông mày và đôi mắt anh cũng hơi nhăn, anh hơi hếch cằm lên.
Nhưng vẫn khá lịch sự chào hỏi anh ta: "Xin chào, hai người quen nhau à?"
Chàng trai đó thấy hơi xấu hổ, anh ta biết An Vu có bạn trai, và anh ta cũng biết bạn trai của cô trông như thế nào.
Nhưng ai lại biết cậu ta cũng ở đây.
Anh ta ho khụ khụ vài tiếng rồi vội vàng xua tay: "À à, tôi chỉ... Chỉ nhân tiện muốn đi chung xe thôi, nếu... Vậy tôi không làm phiền nữa."
Anh ta kéo vali bỏ chạy.
Giang Sóc thò tay vào trong chiếc khăn quàng cổ nhéo gáy cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ mới đi một lúc mà đã có người ngấp nghé cậu rồi, cậu muốn tớ lo lắng đến chết hả?"
Vại giấm đổ mất rồi, không khí toàn mùi chua thôi.
An Vu rất muốn cười, cô thở dài dỗ dành anh: "Tên cậu ta tớ còn không biết mà, hơn nữa cậu ta chỉ nói là muốn đi chung xe thôi."
"Cậu lại còn tin mấy lời linh tinh của đám con trai đấy!"
Giang Sóc tức đến cười lên, anh đưa tay nhéo nhẹ gáy của cô: "Ánh mắt của cậu ta nhìn cậu chẳng lẽ tớ nhìn không ra sao?"
An Vu chớp mắt, cô cảm thấy mình rất vô tội.
Thôi được rồi.
Ruồi bọ không đậu vào những quả trứng nguyên vẹn, nhưng sói sẽ trộm đi những quả trứng không được bảo vệ.
Trách ai đây?
Còn không phải nên trách mình hả!
Giang Sóc thở dài, tất cả là lỗi của anh, anh không nên để cô ở bên ngoài một mình.
"Ăn chút bánh kem đi."
Anh cụp mắt xuống, trên cổ tay còn treo một chiếc túi, trong đó có một hộp bánh dâu. Bạn gái nhỏ của anh thích ăn đồ ngọt, vì vậy mỗi lần gặp nhau thì Giang Sóc sẽ mang cho cô một ít đồ ăn vặt ngọt ngào. Anh mở hộp ra rồi múc một miếng cho cô ăn nhưng An Vu nghiêng đầu và ngậm miệng lại.
"Giang Sóc, cậu không cần mua bánh ngọt cho tớ đâu."
"Tại sao?" Giang Sóc không nghe theo mà vẫn cố chấp giơ thìa lên.
An Vu đành phải ăn, ăn xong cô nói: "Sẽ tăng cân."
Khi con gái lên đại học thì bắt đầu chú ý đến việc quản lý dáng người, các bạn cùng phòng đều cố gắng giảm cân, đừng nói là đồ ăn vặt, thậm chí cả món chính họ cũng chỉ ăn một chút hoặc không ăn gì. Còn cô vẫn ăn sô cô la, bánh ngọt và trà sữa, hình như hơi không nên.
Giang Sóc cảm thấy buồn cười, anh nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô rồi nói: "Cậu gầy như vậy, có bao nhiêu thịt đâu."
An Vu lắc đầu phản bác: "Tớ béo lên rồi."
Giang Sóc đặt thìa xuống rồi xấu xa nói: "Thật sao, để tớ sờ xem nào."
Anh giả vờ ôm eo An Vu, An Vu vội vàng lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách với anh.
"Giang Sóc, cậu không được làm bừa."
Xung quanh nhiều người như này, anh muốn làm gì thế?
Cô phòng anh như đang phòng nhím hả?
Giang Sóc không nhịn được mà cười, anh lười biếng nói: "Nãy cậu cũng sờ tớ mà."
"Làm gì có."
Điêu toa, cô đã chạm vào anh đâu.
"Cậu nhìn đi." Giang Sóc cúi đầu, áo khoác Parka trên người vẫn đang mở, anh hất cằm nói: "Quần áo đều bị kéo ra này, cậu chạm vào ngực tớ."
Không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ.
Rõ ràng là anh tự giật ra, nhét tay cô vào mà bây giờ cô lại giở trò lưu manh.
An Vu lườm anh một cái, mắng: "Đồ lưu manh."
Sau khi tranh cãi một lúc bên ngoài cửa hàng tiện lợi, Giang Sóc xoa đầu cô rồi bình tĩnh kéo cô vào cửa hàng, lúc này An Vu mới nhận ra lý do đợi lâu như vậy là vì anh đã mua một túi chườm nóng và đang sạc pin. Túi chườm nóng anh mua có màu hồng, hình con thỏ bông xù rất dễ thương.
Nhân viên thu ngân rút phích cắm, đưa túi chườm nóng cho anh, Giang Sóc thử nhiệt độ rồi xoay người đeo vào cổ cô.
Hơi nặng, An Vu đút hai tay vào túi, nhiệt độ ấm áp bao phủ lấy cô, tay lập tức không còn lạnh nữa.
"Muốn ăn gì không?" Anh hỏi cô.
An Vu lắc đầu: "Không."
An Vu có chút sợ hãi khi phải lựa chọn.
"Ừ." Giang Sóc gật đầu nhưng không làm theo ý cô.
Anh xách một cái giỏ và lướt qua các kệ hàng, khi thấy thứ cô thích như sữa, sô cô la, khoai tây chiên,... thì ném luôn vào giỏ hàng.
Khi thanh toán, nhân viên thu ngân đã đổi cho anh một túi lớn, anh đã mua cả một túi đồ ăn vặt rất to.
An Vu: "Sao lại mua nhiều như vậy?"
Giang Sóc để trống một tay để nắm tay cô: "Để cậu ăn trên đường về."
An Vu thật sự muốn cười, cô là heo sao, nhiều thế thì một tuần cũng ăn không hết.
Tuy nhiên Giang Sóc thực sự sợ cô chết đói, vì vậy sau khi ăn chiếc bánh nhỏ anh đã đưa cô đi ăn tiếp.
An Vu lắc đầu nói không muốn ăn, nhưng anh không nghe, cuối cùng cô đành phải ăn một bát hoành thánh.
Giang Sóc tự mình lái xe đưa cô đến ga tàu cao tốc, anh lấy bằng lái xe đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên An Vu nhìn thấy anh tự lái xe.
Giang Sóc lấy điều khiển từ xa của ô tô ra, anh cười giả bộ không biết gì mà nói: "Ha, ai muốn đi chung xe nhỉ?"
An Vu sững sờ một lúc, khi cô nhận ra anh đang nói gì thì thấy rất buồn cười.
Đến mức này luôn?
Giấm tinh!
An Vu ngồi ở ghế lái phụ, từ trường học đến ga tàu cao tốc cũng không xa lắm, họ chỉ dùng nửa giờ là có thể đến nơi.
Trong xe bật điều hòa, điều hòa được chỉnh rất dễ chịu, trong không khí thoang thoảng mùi chua như mùi cam.
Khi ngửi thấy mùi này thì An Vu lấy từ trong cặp sách ra một quả cam nhỏ, đây là lúc cô đi ra khỏi ký túc đã cầm theo.
Cô cẩn thận bóc vỏ, chuyên tâm bóc phần màu trắng của quả cam ra rồi đưa một miếng vào miệng anh: "Giang Sóc, ăn cam đi."
Giọng cô nhỏ nhẹ, đôi mắt tròn xoe ướt át nhìn anh, Giang Sóc từ bên cạnh liếc nhìn cô, trong lòng ngứa ngáy. Anh há miệng cắn miếng cam, tặc lưỡi cười khẩy nói: "Tớ đang lái xe, đừng dụ dỗ tớ."
Đút cậu ăn cam là dụ dỗ cậu, vậy cậu đừng ăn nữa.
Giang Sóc chậm rãi lái xe, anh nhìn thấy cô nghiêm túc nâng quả cam, đi được nửa đường, anh há miệng chờ được cho ăn, nhưng đợi một lúc cũng không thấy cô động đậy. Anh cau mày phàn nàn nói: "Chỉ đút có thế thôi? Cậu thật không có lòng kiên trì mà."
An Vu cảm thấy rằng anh thật khó phục vụ.
Rốt cuộc là anh có muốn ăn không chứ?
"Vậy cậu còn muốn ăn không?" Cô cao giọng hỏi.
Giang Sóc chậm rãi nói: "Nếu cậu đút thì tớ ăn."
Tính tình An Vu tốt nên đút cho anh từng miếng một.
Kỹ năng lái xe của Giang Sóc rất tốt, tốc độ vừa phải và ổn định.
Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, An Vu nhớ ra và hỏi anh khi nào thì về và anh sẽ về đâu.
Giang Sóc suy nghĩ một lúc và nói: "Có lẽ tớ sẽ về Đại An."
Một thời gian trước, Giang Hồng Văn mới mổ xong nên cần nằm viện nửa tháng, sau khi phát bệnh thì ông ta không còn bướng bỉnh như trước nữa, cũng không gọi điện bắt anh quay lại thăm ông ta.
Sau khi Giang Sóc ở lại Đại An vài ngày, Giang Hồng Văn vẫn bị ám ảnh bởi việc anh đến Nham Cảng, nằm trên giường bệnh mắng Lâm Văn Ngạn, nói ông ấy không thể cưới vợ, không thể sinh con nên cứ nhìn chằm chằm vào
con của người khác.
"Bố yên tâm, tôi không rộng lượng mà nhường đồ vật của bố cho người khác, sẽ không để cho bố không có người nối nghiệp đâu."
Hai cha con đánh qua đánh lại như một núi không thể chứa hai hổ, nhưng không ai rõ hơn Giang Sóc là ông ta rất ích kỷ.
Thật ra gia đình ban đầu của Giang Hồng Văn không giàu có, ngoại trừ sự nhạy bén trong kinh doanh của bản thân thì thành tựu của Giang Hồng Văn ngày nay còn nằm ở khả năng tổng hợp và lợi dụng mọi tài nguyên mà ông ta có, ngay cả khi phải lợi dụng cả chính mình.
Kỳ thật trong giới làm ăn của Đại An, danh tiếng của ông ta không tốt, chẳng qua là mọi người e ngại địa vị của ông ta nên mới không dám nói gì.
Họ chỉ có thể ở sau lưng châm chọc Giang Hồng Văn có thể khiến tập đoàn Hồng Thịnh trở nên lớn mạnh như vậy là nhờ phụ nữ, chỉ là một phượng hoàng nam mà lại được coi là một thiên tài.
Khi còn học đại học ông ta yêu cô tiểu thư nhà giàu Lâm Nghi, sau khi kết hôn thì nhận được sự ủng hộ của nhà họ Lâm nên ông ta có thể thành lập tập đoàn Hồng Thịnh, từng bước vươn lên sánh vai với nhà họ Lâm. Nhưng sau đó tình cảm vợ chồng rạn nứt, khi Hồng Thịnh đang đứng trước nguy cơ phá sản thì Lâm thị đã rút vốn, nhưng may sao ông ta tìm được và thuyết phục nhà họ Hồ rót vốn đầu tư, ông ta cũng đồng ý kết hôn với người đã có một đứa con trai là Hồ Hiểu Linh.
Giang Sóc biết rất rõ rằng Giang Hồng Văn sẽ không để nhà họ Hồ nuốt mất cơ nghiệp mà ông ta đã dày công xây dựng, mà người duy nhất có thể kế thừa công ty lại là người con ngỗ nghịch với ông ta là anh.
An Vu cũng cảm thấy anh nên trở về Đại An, dù sao bố của anh vừa mới bị bệnh, còn hơn tháng nữa mới hết kỳ nghỉ đông, vì vậy cô hỏi anh về kế hoạch nghỉ lễ.
Trước đây, cô không quá để ý đến chuyện gia đình của Giang Sóc, Giang Sóc rất vô tư như không có chuyện gì có thể làm anh phiền lòng.
Nhưng sau khi tìm hiểu một chút về hoàn cảnh gia đình anh và nghĩ lại thì cô thấy cuộc sống của Giang Sóc không tốt như bề ngoài.
Mẹ ruột của anh ở nước ngoài, quan hệ với bố không hòa thuận, anh luôn một mình ở nhà riêng không về, giống như một đứa trẻ mồ côi không nhà vậy.
Kỳ nghỉ đông dài như vậy, anh sẽ ở đâu?
"Về Đại An đón Tết rồi đi."
"Cậu định đi đâu?"
"Chắc là về Nham Cảng."
Giang Sóc quay đầu lại, thấy An Vu nghiêm túc nhìn anh, anh cong môi vươn tay xoa tóc cô: "Quan tâm tớ à?"
Rất hiếm khi An Vu không phủ nhận, cô gật đầu nói ừ.
Anh thấy được sự quan tâm trong mắt cô, được người mình yêu quan tâm là một điều vô cùng hạnh phúc nên trong lòng Giang Sóc cảm thấy ấm áp, bỗng anh có thêm động lực cho tương lai.
"Công ty của chú tớ đã dần chuyển sang Nham Cảng, sau này tớ sẽ phát triển ở Nham Cảng."
Nham Cảng là một thành phố hạng nhất mới đang phát triển mạnh, mấy năm gần đây internet và tài chính đang đua nhau phát triển, so với Đại An thì một thành phố mới phát triển như Nham Cảng sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn trong tương lai.
Lâm Văn Ngạn linh hoạt hơn Giang Hồng Văn và biết nắm bắt xu hướng hơn, ngay từ một năm trước ông ấy đã thành lập một chi nhánh ở Nham Cảng để mở rộng và phát triển hoạt động kinh doanh của công ty.
Theo kế hoạch của Giang Sóc thì năm hai anh sẽ chính thức gia nhập tập đoàn nhà họ Lâm để thực tập.
Giang Sóc thở dài, lại xoa tóc cô nói: "Đành chịu thôi, bạn gái tớ mười tám tuổi rồi, nếu tớ không cố gắng thì sao có thể xây dựng tổ ấm nhỏ của chúng ta chứ."
Mặt mày An Vu dịu dàng, cô gật đầu và mỉm cười và nói cô rất mừng cho anh.
Giang Sóc cảm thấy rằng cô gái này thực sự không hiểu gì cả, và anh thấy mình nên thẳng thắn hơn.
"Tớ không nói đùa đâu, tớ muốn kết hôn ngay sau khi chúng ta tốt nghiệp."
Đại học C cách nhà ga tàu cao tốc không xa, đi nửa tiếng là bọn họ đã tới nơi.
Giang Sóc đỗ xe gần ga tàu cao tốc, An Vu cần lên tàu cao tốc lúc 4 giờ 30 phút, nên giờ còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến giờ soát vé.
"Chúng ta tới rồi." An Vu nhìn ngoài cửa sổ nhìn thấy tòa nhà to lớn bắt mắt.
"Ừ." Giang Sóc nhẹ giọng đáp.
An Vu cúi người, cầm lấy dây đeo cặp sách dưới chân rồi định xuống xe, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Giang Sóc điều chỉnh ghế ngả ra.
Anh nghiêng đầu sang một bên, ánh mắt nhàn nhạt rơi vào trên mặt cô, một chút cũng không muốn động.
An Vu nghi ngờ sờ mặt anh hỏi: "Sao thế, không đi sao?"
Giang Sóc mỉm cười, khẽ nâng cằm và nói: "Tớ đã ăn xong cam đâu."
Trên kệ vẫn còn hơn nửa quả cam, vừa nãy đang lái xe nên cô chỉ đút cho anh ăn vài múi.
Cô cầm lấy quả cam đưa cho anh: "Của cậu đây."
"Cậu đút cho tớ đi." Tay Giang Sóc vắt ra sau gáy, lười biếng dựa vào lưng ghế như một đại gia.
An Vu giơ hai tay lên cao, cao giọng nói: "Cậu không tự ăn được à?"
Giang Sóc mỉm cười và chậm rãi nói: "Cậu nhìn tôi giống người có phúc không chịu hưởng không hả?"
Không còn cách nào, cô đành buông cặp sách xuống, cúi đầu bắt đầu bóc cam.
Cô cẩn thận bóc từ vỏ ngoài của quả cam, rồi cẩn thận nhặt lột phần màu trắng ở cam ra.
Những múi cam được bóc xong trông như pha lê hổ phách trong suốt.
"Đây." Cô đưa nó lên miệng anh.
Giang Sóc cong môi, há miệng không khách khí và nuốt xuống.
Anh cắn nhẹ nhưng đôi mắt anh không chớp rơi trên khuôn mặt cô.
Cô gái rũ mắt xuống, ánh sáng từ bên cạnh chiếu rọi vào khuôn mặt nghiêng thanh tú, chiếc mũi tinh xảo và đôi môi đỏ nhạt, vì mái tóc dài nên cô được búi lại nên dái tai ẩn bên dưới cũng lộ ra, trắng như sứ.
An Vu đang chuyên tâm bóc cam nên không để ý đến ánh mắt dần thay đổi của Giang Sóc.
Giang Sóc đột nhiên nhỏ giọng gọi: "An Vu ơi."
"Ơi." cô nhẹ giọng đáp.
"Cậu biết vì sao tớ lại một mình lái xe tới đây không?"
"Không biết."
Cô ngẩng mặt lên và nhấc tay lên định đút cho anh.
Nhưng anh không ăn mà nắm lấy cổ tay cô.
Cô nhướng mày, lúc này mới nhận ra Giang Sóc có điều gì đó không ổn.
Anh hé môi cắn quả cam nhưng rồi cắn nhẹ vào ngón trỏ của cô.
Cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay làm An Vu sững người.
"Cậu..."
Cô muốn rút tay lại, lại bị anh giữ chặt không cho động đậy.
Cô thở dài, cắn môi trừng mắt nhìn anh nói: "Không được liếm, bỏ tay tớ ra."
Nhưng Giang Sóc nào có nghe.
"Kỳ nghỉ đông này kéo dài bao lâu?"
Anh không chạm ngón tay của cô nữa, đột nhiên khàn giọng hỏi.
"Một tháng." An Vu thành thật trả lời.
Anh đột nhiên cười lên, không đầu không đuôi nói: "Còn một tiếng nữa."
An Vu không hiểu, mở to hai mắt nhìn anh.
"Còn một tiếng nữa mới soát vé, xa nhau một tháng, cậu định bồi thường cho tớ thế nào?"
"Gì chứ?"
"Nghe không hiểu?" Anh vẫn đang nhìn cô, nhưng lại ấn tay vào chốt dây an toàn ở bên hông làm dây an toàn bị bung ra, sau đó cả người nghiêng người đến bên cạnh cô: "Xa nhau lâu thế, để tớ hôn một tiếng làm bồi thường chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ?"