Mặc dù căn phòng nhỏ mà Thư Thu Vân mua là mà một căn phòng cũ, cũng không được trang hoàng lộng lẫy nhưng hai mẹ con cô đã có một gia đình nhỏ ổn định của riêng mình. Buổi tối ăn cơm xong, An Vu ôm Thư Thu Vân vừa xem TV vừa nói chuyện ở phòng khách.
Thư Thu Vân kể cho An Vu nghe những chuyện xảy ra hằng ngày trong xưởng, thông qua lời kể của mẹ An Vu phát hiện dường như mẹ đã thay đổi trong vô thức.
Bây giờ bà trở nên rất tự tin, cũng có những suy nghĩ của chính mình.
Công việc cùng với sự nghiệp thật sự có thể đem lại cảm giác thành tựu cho người khác, khiến con người ta càng trở nên độc lập hơn.
"Mẹ, mẹ thật sự rất giỏi!" An Vu ôm lấy bà, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào bả vai bà.
Lúc nhỏ cô vẫn luôn cảm thấy mẹ giống như một cô công chúa, có chút lười biếng và không hiểu sự đời, nhưng vì là một người mẹ nên bà đã trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi bố qua đời bà không chút do dự đảm nhận trọng trách bảo vệ cô, dùng cơ thể gầy yếu xây cho cô một mái ấm ổn định.
Không phải bà không yêu bố cô, chỉ là trách nhiệm không cho phép bà yếu đuối, bà không thể chìm đắm trong quá khứ mãi được, thế nên cho dù đã từng hèn nhát rồi nhượng bộ, đã từng lựa chọn sai lầm khiến bản thân sinh vào vũng bùn và bị đánh đập dã man, nhưng bà vẫn kiên cường đứng lên, phủi sạch bụi bẩn tiếp tục tiến lên phía trước.
Thư Thu Vân xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: "Sao lại giống như con nít thế này, mười tám tuổi rồi, đã trở thành một cô gái lớn."
An Vu ôm lấy bà làm nũng, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, cô khẽ hít mũi rồi nói với Thư Thu Vân: "Mẹ, con sẽ cố gắng cho mẹ một cuộc sống thật tốt."
An Vu cũng rất có chủ kiến, ngày thường cô vẫn luôn tập luyện vẽ truyện tranh của chính mình. Cuối năm nay cô đã thử gửi nó cho một tạp chí, một nhà xuất bản đã gửi thư phản hồi cho cô, nói là đang suy xét mua bản quyền của bộ truyện. Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy sung sướng, một khi bản thảo được chấp nhận thì đồng nghĩa với việc cô có thể tự mình kiếm ra tiền.
Nhà mới cũng khá gần với chỗ làm của Thư Thu Vân, An Vu đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, nhưng Thư Thu Vân lại phải đi làm, thời gian trước tết An Vu nằm lì ở trong phòng vẽ truyện tranh.
Thời gian cứ thế trôi qua, năm mới cũng đã đến.
Hôm ba mươi cậu lái xe đến đón hai mẹ con cô về nhà bà ngoại ăn tết.
Người có chuyện vui tâm trạng cũng sẽ thoải mái theo, từ lúc công việc của cậu trở nên thuận lợi, người nhà chung sống với nhau cũng hòa thuận hơn.
Tết mấy năm trước, họ hàng thân thích nói chuyện với nhau không tránh khỏi sẽ có mấy lời đàm tiếu về chuyện lấy chồng sinh con. Nhưng năm nay, theo chuyện người nhà họ Thư trở nên giàu có, cũng không thấy người nào nhắc lại mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến này, chỉ có mấy lời khen ngợi và a dua.
Bữa cơm đoàn viên trong hôm ba mươi diễn ra rất sớm, mới ba giờ chiều bà ngoại đã bắt đầu dọn thức ăn đem ra bàn, An Vu lặng lẽ chụp một tấm hình gửi cho Giang Sóc.
An Vu: [Giang Sóc, nhìn cơm tất niên của nhà em này.
Cô vừa gửi tin nhắn xong thì điện thoại của đã rung lên gần như ngay lập tức.
Giang Sóc trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, giống như lúc nào anh cũng cầm điện thoại vậy, sau này có lần cô đi học ở thư viện của Trường Đại học E cùng với anh, bên trong thư viện rất yên tĩnh, cô cũng ngại mở miệng nói chuyện thế nên đã gõ bàn nhắc nhở anh xem tin nhắn.
Lúc tin nhắn được gửi đến thì một chuông báo nhắc nhở đặc biệt đã vang lên, hình như anh đã quên tắt âm.
Lúc đó An Vu mới biết được anh đã chế độ bật thông báo đặc biệt dành cho cô.
Cô ngồi trên ghế cắn cắn đôi đũa, rũ mắt đọc tin nhắn.
JS: [Rất thịnh soạn, sao lại ăn sớm như vậy?]
An Vu: [Nhà bà ngoại lúc nào cũng ăn cơm ăn tết sớm, qua một chút lại bắt đầu nấu cơm.
JS: [Em thích ăn khoai tây?]
Anh đổi đề tài cũng thật nhanh, An Vu cắn cắn đũa: [Dạ?]
JS: [Trong bát toàn là khoai tây.
An Vu khẽ mỉm cười: [Sao anh lại quan sát kỹ thế?]
JS: [Chuyện có liên quan đến em, anh có thể không kỹ lưỡng sao?]
Mồm mép láu lỉnh.
An Vu gắp một miếng khoai tây khẽ cắn một cái: [Thích ạ, khoai tây bà ngoại xào rất ngon, không quá chua cũng không quá cay, còn rất mềm.
JS: [Anh cảm thấy em giống như đang ám chỉ anh vậy, được rồi, chỉ cần em thích ăn thì anh sẽ học, cho em quản nhà còn anh làm bếp.]
An Vu: [Hay là anh vẫn cứ đi làm đi, ở nhà nấu cơm thì không được đẹp trai lắm.]
JS: [Cũng có lúc anh không đẹp trai?]
Đánh rắm.
Đôi bạn trẻ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, An Vu mỉm cười đang định trả lời anh thì nghe thấy lời của bà ngoại ngồi cách đó không xa.
"Vu Vu, lúc ăn cơm không được chơi điện thoại, đồ ăn sắp nguội cả rồi."
An Vu gật đầu nói vâng.
Cô cúi đầu gửi cho Giang Sóc hai tin nhắn cuối cùng: [Tạm thời em không nói chuyện với anh được, bà ngoại bảo em ăn cơm rồi.]
Giang Sóc nói được.
Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời anh: [Anh nhớ chụp ảnh cơm tất niên của anh cho em.]
Giang Sóc nói quay về Đại An nhưng An Vu không biết anh có trở về nhà không.
Năm mới là khoảng thời gian cả nhà tụ họp sum vầy, cô không hy vọng anh cô đơn một mình..
Ăn tối xong người lớn đều đã đi ra ngoài chơi mạt chược, lúc đó trời còn chưa tối, Trần Hoan đã gửi cho cô một tin nhắn nói là đến tìm cô chơi. Chỉ trong chốc lát cô ấy đã đi đến tiểu khu của nhà bà ngoại.
Cả tiểu khu đều rất náo nhiệt, có người lớn đang đốt pháo hoa ở trước cửa, sau bữa tối mọi người đều xuống tầng đi dạo nói chuyện phiếm.
Trên tay Trần Hoan đang cầm que pháo bông, cô ấy nhìn thấy An Vu thì vô cùng vui vẻ chạy lại.
"Vu Vu, cậu ăn tối chưa?"
"Ăn rồi, Hoan Hoan sao cậu lại quấn thành một cục thế này?"
Trần Hoan mặc một chiếc áo lông màu trắng, trên đầu còn đội một chiếc mũ lông tai gấu kiêm khăn quàng cổ màu nâu, cả người quấn thành một vòng tròn.
"Bây giờ đang thịnh hành kiểu như vậy, tớ cũng mang cho cậu một cái này."
Vừa dứt lời, An Vu phát hiện phía sau cô ấy còn đeo một cái cặp nhỏ. Trần Hoan mở cặp lấy ra một cái mũ giống y đúc cái cô ấy đang đội trên đầu, cô ấy trực tiếp đội lên đầu An Vu.
"Ha ha ha, thật đáng yêu, cậu đội rất đẹp làm tớ muốn chụp một tấm đăng lên mạng."
An Vu cũng rất phối hợp đội chiếc mũ gấu lên, khăn quàng cổ che khuất nửa cái cằm, lộ ra đôi mắt trong veo.
Hai người chụp một tấm đứng sát vào nhau.
Trần Hoan cúi đầu nhìn ảnh chụp, cảm thán nói: "Aaa, Vu Vu cậu cũng đẹp quá rồi, không được không được tớ phải sửa lại cái mặt béo của mình mới được, lại thêm một cái khung chúc mừng năm mới."
Cô ấy chỉnh ảnh rất nhanh, chỉ trong phút chốc ảnh của hai người được thêm filter khung ảnh về chủ đề mùa xuân, nhìn còn rất có không khí ngày tết.
An Vu cũng cảm thấy rất đẹp nên đã nhờ Trần Hoan gửi ảnh sang cho mình.
Cô cúi đầu gửi ảnh cho Giang Sóc.
Trần Hoan phát hiện động tác nhỏ của cô, khẽ đụng vào tay cô một cái, khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc: "Vu Vu, gửi ảnh cho ai đấy?"
An Vu có hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bạn trai tớ."
Hai mắt của Trần Hoan sáng hết cả lên, cô ấy hỏi: "Chính là cái người sau khi thi đại học xong thì sẽ trở thành bạn trai cậu?"
An Vu gật đầu: "Ừ."
Trần Hoan vẫn luôn biết An Vu có bạn trai, nhưng trước kia cô ấy hỏi An Vu có muốn lấy ảnh chụp không cô đều nói không lấy, lần này thì Trần Hoan nhất định phải nhìn thấy mặt anh cho bằng được, không thể buông tha. An Vu mở album ảnh ra, hình như không có thật.
Vậy nên cô gửi cho Giang Sóc một tin nhắn: [Anh có thể gửi cho em một tấm ảnh được không?]
Giang Sóc trả lời rất nhanh.
Nhưng ảnh anh gửi lại là ảnh chụp bữa cơm tất niên.
An Vu lại nói: [Thêm một tấm ảnh của anh đi.]
Lần này Giang Sóc không gửi ngay mà gửi tin nhắn trêu chọc cô: [Anh còn đang nghĩ tại sao hôm nay em lại gửi ảnh em cho anh, thì ra là muốn có qua có lại để có ảnh của anh?]
[Không cần phải vòng vo như vậy, em muốn có ảnh của bạn trai em thì cứ nói.]
[Không có gì không thể để cho em xem, ảnh khỏa thân cũng có thể.]
"..."
An Vu cảm thấy thật may mắn vì lần này Giang Sóc gửi tin nhắn văn bản cho cô chứ không phải là giọng nói, nếu không cô thật sự phải đào một cái hố để chui vào.
Cô nghiêm túc nói: [Không phải, là bạn em muốn xem ảnh của anh.
Dứt lời, bên kia trở nên yên lặng.
Không bao lâu sau, điện thoại của An Vu rung lên liên tục.
Cô mở tin nhắn ra thì thấy Giang Sóc gửi cho cô rất nhiều ảnh chụp, có khoảng hai mươi tấm, hầu như đều là ảnh chụp lén.
JS: [Sao em không nói sớm, anh vừa tìm trên trang web tỏ tình, không đủ đẹp trai thì anh tìm thêm cho em.
An Vu cảm thấy rất buồn cười, cái tên vô lại này cũng thật thích thể hiện tình cảm.
An Vu khen anh: [Đẹp trai lắm rồi, bạn trai em có mặc bao tải cũng đẹp trai.
JS: [Trần trụi thì càng đẹp trai hơn em có tin không?]
Phổ tín nam*, thật là phiền phức.
(*) Phổ tín nam (5): kiểu người đàn ông rất bình thường nhưng bản thân lại quá đỗi tự tin, ảo tưởng về bản thân.
An Vu lưu ảnh vào trong album rồi đưa cho Trần Hoan xem.
Trần Hoan xem xong thì không bình tĩnh nổi, hét lớn: "Vu Vu, bạn trai của cậu cũng đẹp quá đi! Trời ơi, cái nhan sắc này, gương mặt này còn đẹp trai hơn cả idol của tớ!"
Hình như ai nhìn thấy Giang Sóc đều sẽ nói như thế, đôi mắt của An Vu cong cong, có chút vui vẻ cũng có chút ngại ngùng.
Trần Hoan: "Có điều bạn trai cậu nhìn có vẻ rất lạnh lùng, cả người còn toát ra vẻ hoang dã, cậu có chắc cậu ta là chính là miếng kẹo mạch nha kia không?"
Trần Hoan không biết mặt mũi của Giang Sóc thế nào, nhưng qua nhiều lần truy hỏi về anh cô ấy cũng biết được Giang Sóc bám An Vu đến cỡ nào.
"Nhìn dáng vẻ của cậu ta đáng lẽ phải là chó ngao Tây Tạng, thế nào lại thành cún con vậy**?" Trần Hoan hoang mang hỏi.
(*-*) Ở Trung Quốc từ " cún con" (J$J3h) chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần và còn rất hay ghen. Đối với
những chàng cún con thì người yêu là trung tâm vũ trụ.
An Vu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừ, bình thường anh ấy không như vậy, còn rất hung dữ."
Trần Hoan: "Đó gọi là tiêu chuẩn kép, chỉ dính người với cậu thôi, trời ơi ngọt quá đi!"
Đêm giao thừa là một đêm đông lạnh giá, mặc dù bên ngoài không có tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, An Vu cùng với Trần Hoan ở bên ngoài đốt hết đống que pháo bông kia xong thì quay về nhà xem chương trình đêm hội mùa xuân.
Vừa qua 12 giờ điện thoại trong tay hai người không ngừng rung lên, là tin nhắn chúc mừng năm mới của các bạn và bạn học gửi đến.
An Vu soạn tin nhắn chúc mừng rồi gửi lại.
"A, Vu Vu, bạn trai tớ lì xì cho tớ những 200 tệ." Âm thanh vui sướng của Trần Hoan truyền đến từ bên cạnh.
Trần Hoan quen bạn trai lúc đi học đại học, người kia cũng là người Nam Kiều.
"Thật tuyệt." An Vu vui vẻ thay cô ấy.
"Vậy thì tiền mừng tuổi năm nay của tớ vừa tròn hai ngàn mốt, đúng lúc có thể mua một chiếc điện thoại mới."
An Vu cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho bạn bè, chờ cô trả lời xong thì phát hiện ảnh đại diện của Giang Sóc đã nhảy lên vị trí đầu, tin nhắn còn liên tục nhảy.
Lúc cô nhấn vào cuộc trò chuyện thì sợ đến ngây người, từ trên xuống dưới một dãy dài như vậy đều là bao lì xì, hơn nữa anh còn đang gửi tiếp.
Rốt cuộc thì anh đã gửi bao nhiêu cái vậy?
Trần Hoan thấy An Vu cứng đờ không nói lời nào, thì nghiêng đầu sang nhìn màn hình điện thoại trên tay cô, khẽ wow một tiếng.
"Trời ơi Vu Vu, bạn trai cậu gửi cho cậu nhiều bao lì xì thật đấy!"
An Vu lấy lại phản ứng, vội vàng gửi một tin nhắn: [Giang Sóc anh đang làm gì vậy, đừng gửi nữa.
Bao lì xì kéo dài một lúc lâu cuối cùng cũng ngừng lại.
JS: [Cái ứng dụng nát gì thế này, còn hạn chế tiền lì xì.]
JS: [Mau đếm thử xem, có phải 52 cái không.]
Khi đó, giới hạn của một bao lì xì trên ứng dụng chat chỉ có 200 tệ, căn bản không gửi được số tiền mà Giang Sóc muốn chuyển, không còn cách nào khác anh đành phải gửi từng cái một. Gửi đến tay cũng mỏi.
Thật ra Giang Sóc còn muốn gửi nhiều hơn nữa, chút tiền lì xì này thật sự rất khó coi, nhưng điện thoại thật sự không được, tốc độ gửi càng về sau càng chậm lại.
Vậy nên anh đành miễn cưỡng gửi 52 cái xem như là 52.0*** đi.
(***) 520 phiên âm tiếng Trung là = / Wièr líng / là số có cách đọc đồng âm với cụm từ kJ / Wõ ài ni I – Tôi yêu bạn trong tiếng Trung. Vì vậy nó được sử dụng rộng rãi như một "mật mã tình yêu" bởi giới trẻ Trung Quốc. An Vu đếm thử, đúng là 52 cái thật.
Người này cũng thật là ấu trĩ.
An Vu không muốn nhận tiền, nhưng Giang Sóc lừa cô nói nếu như cô không nhận thì tiền sẽ bị công ty của ứng dụng lấy đi. Anh biết An Vu không rành về mấy chuyện này, quả nhiên cô còn tin là thật, sau đó bấm nhận từng cái bao lì xì.
Nhận xong 52 bao lì xì, An Vu gửi lại nguyên vẹn cho anh.
Trần Hoan ngồi ở một bên nhìn thấy vậy không khỏi lắm đầu, tình yêu thật sự khiến con người ta trở nên ngu ngốc.
Chờ An Vu vất vả gửi xong đống đó, Trần Hoan mới xoa đầu cô nói: "Ngốc quá, bao lì xì gửi xong không nhận thì tiền sẽ được hoàn về tài khoản của cậu."
An Vu sững sờ, sau đó phát hiện Giang Sóc thật sự không bấm nhận.
Tên khốn kiếp này lại lừa người.
An Vu muốn đón giao thừa, nhưng Trần Hoan lại không thức nổi.
Trước khi đi cô ấy bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định nói với An Vu: "Vu Vu, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Hoan có chút ngại ngùng xoa gáy nói: "Mùng bảy tháng giêng không phải là lễ tình nhân sao? Bạn trai tớ muốn đến tìm tớ, lúc đó cậu có thể giúp đỡ tớ được không?" "Giúp gì vậy?" An Vu vẫn chưa hiểu ý của cô ấy lắm.
"Thì là..."
Gương mặt của Trần Hoan hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng nói: "Có lẽ tớ sẽ không về nhà."
Sau khi hai người ngây người ở nhà bà ngoại hết hai ngày tết thì An Vu quay trở về nhà cùng với Thư Thu Vân. Nhà mới cách nhà bà ngoại không phải xa lắm, qua mười mấy trạm tàu điện ngầm là có thể đến nơi.
Vì là tổ trưởng nên tránh nhiệm mà Thư Thu Vân phải gánh cũng rất lớn, bà chỉ nghỉ ở nhà năm ngày thì đã đến xưởng đi làm.
An Vu tiếp tục ở nhà vẽ truyện tranh, nhà xuất bản đã liên lạc với cô nói là gần như có thể xác định ký hợp đồng, sau này truyện tranh của cô sẽ được đăng nhiều kỳ trên tạp chí.
An Vu sợ không đủ hàng tồn nên cả kỳ nghỉ đều nghiêm túc đẩy nhanh tốc độ.
Mặt trời còn treo lơ lửng giữa bầu trời Nam Kiều, Đại An lúc này lại bị tuyết phủ trắng xóa.
Vốn dĩ kế hoạch của Giang Sóc là vừa qua năm sẽ lập tức đi Nham Cảng, nhưng Giang Hồng Văn còn chưa hết bệnh lại muốn tìm đường chết mà đi uống rượu, kết quả là vui vẻ nằm viện suốt ba ngày.
Sau khi xuất viện thì Đại An lại xảy ra bão tuyết, tất cả chuyến bay đều bị tạm ngừng.
Giang Sóc bị bó buộc ở trong Đại An.
Hồ Hiểu Linh cảm thấy khó chịu khi Giang Sóc ở nhà ăn tết, nhưng bây giờ bà ta lại không có một chút quyền lên tiếng nào, ngay cả con trai của bà ta là Hồ Vĩ Nghệ cũng làm phản.
Hồ Vĩ Nghệ không phải là con trai của Giang Hồng Văn, Hồ Hiểu Linh không có cảm giác an toàn bà ta sợ Giang Hồng Văn sẽ bên nặng bên nhẹ, nên đã để Hồ Vĩ Nghệ trông chừng Giang Sóc, thứ Giang Sóc có con trai cô ta cũng phải có.
Nhưng mà Giang Sóc cũng không phải là thứ tốt lành gì, suốt mấy năm cấp 2 cấp 3 anh chơi với đám người Tiền Đạc Hâm muốn điên lên được. Thằng nhóc học hành không giỏi ngược lại cảm thấy như vậy rất đẹp trai rồi bắt đầu học theo.
Bởi vì Hồ Hiểu Linh nên Giang Sóc không thích Hồ Vĩ Nghệ, nhưng ai ngờ một ông lớn như anh lại thiếu nợ thằng nhóc này.
Không sai chính là vào năm lớp mười một anh bị Giang Hồng Vân nhốt ở trong phòng, nếu không nhờ Hồ Vĩ Nghệ giúp đỡ anh còn không thể liên lạc được với Tiền Đạc Hâm.
Cuộc sống ở nhà trong những ngày bị bão tuyết, Hồ Vĩ Nghệ thường xuyên ôm máy chơi game đi tìm Giang Sóc PK.
Giang Sóc nhàn rỗi không có việc gì cũng chơi với cậu nhóc một chút.
Chỉ có điều người này chơi game không nghiêm túc chút nào, chơi game được một nửa, nghe thấy âm thanh thông báo đặc biệt của điện thoại vang lên thì lập tức vứt máy chơi game sang một bên để trả lời tin nhắn, khiến cho Hồ Vĩ Nghệ vô cùng sụp đổ.
"Anh, sao anh có thể như vậy chứ? Em sắp qua màn rồi."
Hồ Vĩ Nghệ tức muốn chết, anh đưa cậu ta lên cao rồi thẳng tay đạp xuống dưới đất.
Giang Sóc rũ mắt lười biếng nhìn cậu nhóc, không thèm quan tâm.
Trả lời tin nhắn của An Vu xong, anh mới nhặt máy chơi game lên, không quan tâm mà mở lại: "Trò chơi có quan trọng bằng bạn gái không? Chọn nhân vật đi."
Anh nói đến bạn gái khiến Hồ Vĩ Nghệ không khỏi tò mò, cậu nhóc lặng lẽ nhích đến gần Giang Sóc hỏi: "Anh, bạn gái anh có phải vẫn là chị gái cấp 3 kia sao?"
Hồ Vĩ Nghệ đã từng gặp qua An Vu.
Khi đó Giang Sóc đang học lớp 11, có một lần một đám học sinh tiểu học của Trường Trung học số 8 Đại An phụ thuộc đi đến Trường Trung học số 8 để mở đại hội thể thao, Bùi Nhân Hưng đã chọn mấy bạn gái có tính tình tốt đi hỗ trợ phía sau thao trường.
Công việc của An Vu làm trợ lý cho giáo viên phòng y tế.
Sân thể dục của Trường Trung học số 8 bị mấy củ cải nhỏ bá chiếm.
Mấy học sinh tiểu học với vóc dáng nhỏ bé, mang theo chiếc khăn quàng đỏ, lúc đầu cũng rất nghe lời giáo viên, ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài trật tự. Nhưng theo thời gian dài của cuộc thi đấu, đám nhóc không thể khống chế được mà loạn thành một đống hỗn độn.
Phòng y tế rất nhàn rỗi, không có học sinh nào bị thương, nhưng sự rảnh rỗi này chỉ kéo dài đến lúc diễn ra cuộc thi chạy nước rút của các bé trai.
Tiếng hò hét trên sân thể dục vang lên dữ dội.
An Vu nghe thấy hai luồng âm thanh trên khán đài.
"Hồ Vĩ Nghệ tất thắng!"
"Lục Tư Đạt cố lên!"
"Hồ Vĩ Nghệ cố lên!"
"Lục Tư Đạt cố lên!"
Hai nhóm bắt đầu hô to tên của đội mình, không ai chịu nhường ai.
Sau một tiếng súng vang lên, mấy củ cải nhỏ bắt đầu sôi nổi chạy lên phía trước, dần dần có hai cậu nhóc bỏ xa những đứa bé khác.
Bọn chúng chạy rất nhanh, đội cổ vũ đứng ở 2 bên đường chạy điên cuồng kêu to.
Hai cậu bé chạy song song nhau, cuối cùng khi cách vạch đích chỉ còn hai bước, bé trai mặc đồ đen ngắn tay vượt qua cậu bé mặc đồ trắng ngắn tay.
"A! Hồ Vĩ Nghệ thắng rồi!"
"Hồ Vĩ Nghệ đẹp trai nhất, lêu lêu Lục Tư Đạt!"
Đội cổ động viên của hai bên bắt đầu chửi nhau, mà ở cuối đường chạy hai củ cải nhỏ đang đánh nhau túi bụi không chịu tách ra.
Chờ đến lúc các giáo viên chạy đến, cả hai củ cải nhỏ đều đã chảy máu, họ vội vàng đem hai nhóc tì đến phòng y tế.
Mũi của cậu nhóc mặc bộ đồ trắng vẫn còn đang chảy máu, còn khuỷu tay cậu nhóc mặc đồ đen thì bị trầy chảy máu.
Một đứa chu mỏ quay sang phía Đông, một đứa quay mông trừng mắt nhìn về phía Tây.
Không ai thèm để ý đến ai.
An Vu bôi thuốc đỏ vào miệng vết thương cho cậu bé.
Cậu nhóc mặc bộ đồ màu đen đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng miệng vẫn còn rất cứng.
"Cậu xong đời rồi!"
Củ cải nhỏ mặt bộ đồ màu đen chính là Hồ Vĩ Nghệ, cậu nhóc kiêu ngạo hất cằm, trợn mắt nhìn Lục Tư Đạt nói: "Anh của tôi học ở trường này, tôi sẽ đi kêu anh ấy đến đánh cậu!"
Lục Tư Đạt cũng không sợ mà chống nạnh nói lại: "Tôi sẽ đi tìm giáo viên."
"Anh của tôi đánh luôn giáo viên!"
"Vậy tôi sẽ kêu cả lớp đánh anh ta!"
"Anh của tôi rất đẹp trai, là nam thần của trường này! Anh ấy vừa gọi thì toàn bộ trường học đều sẽ đến đánh cậu!"
"Nam thần thì có ích gì, mẹ tôi nói nam thần chính là mẹ pháo****, đẹp trai cũng không thể mài ra ăn, trùm trường đấm một phát đã ngã lăn ra."
(****): Mẹ pháo (ĖJE) chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
"Anh tôi không phải mẹ pháo, anh tôi không những đẹp trai còn rất giỏi đánh nhau, anh ấy chỉ cần trừng mắt một cái cũng có thể dọa cậu sợ chạy mất dép."
"Sao cậu biết được? Cậu xem anh cậu đánh nhau rồi sao?"
"Thấy rồi, bởi vì anh ấy suốt ngày đánh tôi!"
Bàn tay đang bôi thuốc cho cậu nhóc của An Vu run hết cả lên, buồn cười quá.
"Nhưng tôi chạy trốn rất nhanh, cậu có biết tại sao lúc nào tôi chạy bộ cũng thắng cậu không? Cậu cứ bị đánh nhiều một chút là được.
Hồ Vĩ Nghệ hít hít mũi, nói với cậu ta một cách rất chân thành: "Cậu có muốn học không? Anh tôi có nuôi một con chó ngao Tây Tạng, anh ấy suốt ngày nói muốn thả chó ra để cho nó cắn tôi, tôi sẽ bảo anh ấy dắt chó đến sân thể dục để cho nó đuổi cậu, chắc chắn cậu cũng có thể chạy nhanh được."
"Anh của cậu thật biến thái."
"Cậu nói đúng."
Hai cậu nhóc vừa nói đến đây thì cửa phòng y tế đã mở ra, có một người tiến vào.
"Đang làm gì đấy..."
Âm thanh quen thuộc trền đến từ phía sau dọa Hồ Vĩ Nghệ giật nảy mình, cậu nhóc buột miệng thốt lên: "A, biến thái đến."
Giang Sóc nhìn Hồ Vĩ Nghệ, gương mặt trầm xuống: "Nhóc nói ai biến thái? Cút sang một bên đi."
An Vu đang vô cùng hứng thú nhìn hai củ cải nhỏ cãi nhau, cảm thấy đáng yêu muốn chết, kết quả Giang Sóc vừa đi vào đã đen mặt nhìn về phía một trong hai củ cải nhỏ, giọng điệu cũng không hề tốt.
Vậy nên cô không kìm được mà nói một câu: "Cậu mắng thằng bé làm gì, cậu đừng chửi người."
Giang Sóc bị cô làm cho tức đến bật cười, anh trực tiếp giơ tay kéo nhẹ mái tóc đuôi ngựa của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đứng về phía ai thế?"
Hồ Vĩ Nghệ là đứa bé rất lanh lợi, cậu nhóc đảo mắt nhìn hai người một lúc, bỗng nhiên nâng tay lên chỉ về phía Giang Sóc nói: "A! Anh yêu sớm."
Hai người quay đầu lại nhìn.
Hồ Vĩ Nghệ chỉ vào Giang Sóc lặp lại một lần nữa: "Em về sẽ mách bố chuyện anh yêu sớm."
An Vu ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại.
Giang Sóc hừ một tiếng cười lạnh, không thèm quan tâm nói: "Nhóc cho rằng tôi sợ nhóc à, đi, mau biến đi."
An Vu: "Đây là em trai cậu?"
Giang Sóc: "Ông đây là con một, lấy đâu ra em trai?"
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Hồ Vĩ Nghệ thoáng qua vẻ mất mát, nhưng rất nhanh đã được che giấu.
Thật ra cậu rất thích người anh trai này, nhưng mà Giang Sóc lại không thích cậu. Vì muốn được Giang Sóc chú ý đến nên Hồ Vĩ nghệ đã tìm mọi cách đối đầu với anh.
"Em nói cho bố biết, ông ấy nhất định sẽ đánh anh, ông ấy còn đến tìm chị gái này sau đó đưa cho chị ấy một chút tiền rồi bắt chị ấy rời xa anh."
"Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao, nhóc đi nhanh lên, đi nhanh, tiện thể khiến ông ta mang sính lễ đưa đến luôn, đưa một lần là đủ rồi."
Hồ Vĩ Nghệ tức muốn chết, thở phì phò chạy ra khỏi phòng y tế.
Nhưng mà cậu nhóc mới ra ngoài được mấy giây đã quay trở lại, cậu nhóc chạy vụt đến, đặt mông ngồi xuống ghế.
"Em không đi." Cậu nhóc nói: "Vậy thì em cũng sẽ cưới chị ấy."
Giang Sóc còn tưởng rằng mình nghe lầm, gương mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
Đúng là nhảm nhí.
"Nhóc nói muốn cưới ai?" Giọng nói của anh lạnh như băng, anh cười lạnh một tiếng: "Nhóc có muốn nhìn một chút chỗ đó của nhóc được bao nhiêu không? Còn chưa mọc lông mà đòi cưới phụ nữ?" "Vậy chỗ đó của anh thì lớn được bao nhiêu? Muốn so một chút không."
"A." Mẹ nó ai muốn so với nhóc, Giang Sóc quát lên: "Cút."
"Em không cút, dựa vào cái gì mà anh có thể còn em không thể."
"Có tin tôi đập chết nhóc không?"
Ngày đó cuộc đối thoại này đã kéo dài rất lâu, không có cách nào nghe nổi cuộc trò chuyện của hai con người ấu trĩ này, dù sao An Vu đã sớm che mặt chạy đi mất.
Giang Sóc dừng thao tác trên tay. Nhớ đến lúc đó anh vừa mới đi vào phòng y tế, thậm chí còn chưa nói được một câu, không biết sao tiểu quỷ này lại có thể phát hiện ra. Điểm này làm anh có hơi tò mò, vậy nên lười biếng hỏi cậu nhóc: "Sao nhóc biết cô ấy là bạn gái tôi?"
"Không phải rất dễ sao."
Hồ Vĩ Nghệ duỗi thẳng chân ngồi bên cạnh anh, ra vẻ nghiêm túc nói: "Bởi vì dáng vẻ anh lúc nhìn thấy chị gái kia giống hệt Đại Bạch khi nhìn thấy mẹ em vậy."
Đại bạch là con chó mà Hồ Hiểu Linh nuôi.
Giang Sóc ném máy chơi game ra, con mẹ nó thật cạn lời.
Hồ Vĩ Nghệ căn bản không chú ý vẻ mặt của Giang Sóc, thản nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra.
Vô cùng phấn khích mà hỏi Giang Sóc: "Anh, hai ngày nữa là lễ tình nhân, em muốn chuẩn bị quà cho Tiểu Mỹ lớp em, anh nhìn con búp bê buộc tóc đuôi ngựa này đẹp hay là con búp bê tóc xoăn này đẹp hơn." Giang Sóc không thèm nhìn lấy một cái: "Đuôi ngựa."
"Tại sao? Em lại thấy con tóc xoăn này đẹp hơn."
Có thể vì cái gì chứ, An Vu thích buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài đung đưa ở đằng sau, khiến cho trái tim anh rung động không thôi.
Giang Sóc cầm lấy máy chơi game bật trò chơi lên, ngón tay vừa di chuyển đã ngừng lại.
Anh híp mắt lại, nghiêng đầu hỏi cậu nhóc: "Nhóc vừa nói cái gì? Lễ gì cơ?"
Hồ Vĩ Nghệ: "Lễ tình nhân, hai ngày sau."
Giang Sóc: "....
Mùa đông ở Nam Kiều rét mướt lạnh giá, mấy ngày nay nhiệt độ đang không ngừng hạ xuống, An Vu bật lò sưởi lên, vừa hong chân vừa phác họa bản thảo.
Vào buổi tối linh cảm của cô giống như dòng suối cứ thế tuôn chảy ra, An Vu vẽ say sưa, thức trắng cả đêm.
Bốn giờ sáng, cô khẽ vươn vai, sợ Thư Thu Vân thức dậy rồi phát hiện cô cả đêm không ngủ nên vội tắt đèn chui vào trong chăn.
Mùa đông nên chăn vừa lạnh vừa dày, cô nằm trong chăn run cầm cập rồi dần dần thích ứng, cuối cùng từ từ thiếp đi.
An Vu ngủ rất say, có lẽ do buổi tối qua quá mệt mỏi, nên giấc ngủ này kéo dài rất lâu, chờ đến lúc cô tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.
Cô chống nạnh bò dậy, ánh mắt mơ màng, cảm thấy hơi nặng đầu.
Cô khế ho khan một tiếng.
Tối qua thức muộn quá, không cẩn thận bị cảm lạnh.
An Vu rời giường xỏ dép mở cửa phòng đi ra ngoài, đèn ở trong phòng khách sáng bừng lên, dường như có hơi chói mắt so với bình thường.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, nhìn ra phía bên ngoài qua cánh cửa sổ, giật mình phát hiện bên ngoài căn nhà đã bị phủ trắng xóa.
Qua một đêm, Nam Kiều tuyết rơi dày đặc.
Hai mắt cô sáng rực lên, chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trận tuyết này rất lớn, trên mái nhà của các tiểu khu, cành thông đều bị tuyết phủ trắng xóa, xe hơi bên đường cũng bị tuyết vùi lấp.
Quảng trường ở tiểu khu truyền đến âm thanh đùa giỡn của các bạn nhỏ.
An Vu chạy về phòng lấy lấy điện thoại định chụp một tấm hình gửi cho Giang Sóc.
Không nghĩ tới buổi sáng anh đã gửi tin nhắn cho cô rồi.
Là vào bốn giờ trước.
JS: [Tỉnh chưa?]
Hai giờ trước.
JS: [ảnh chụp jpg.]
Trong bức hình là một người tuyết nhỏ nhìn rất ngây thơ.
An Vu mỉm cười gửi tin nhắn cho anh: [Giang Sóc, em vừa ngủ dậy, hôm qua ngủ có hơi muộn.
[Đại An cũng có tuyết rơi sao? Người tuyết được đắp rất đẹp.]
Cô cũng chụp một bức ảnh gửi cho anh: [Nam Kiều vừa có một trận tuyết rất lớn.
Trong phút chốc, Giang Sóc đã gửi tin nhắn trả lời.
JS: [Anh biết.]
An Vu chớp chớp mắt, sao anh lại biết?
JS: [Muốn đắp người tuyết không?]
Ở đầu dây bên kia, tuyết đang còn rơi đầy trên bầu trời, rơi xuống mặt đất làm trắng xóa một mảnh.
Giang Sóc ngồi ở bồn hoa vòng quanh cây thông, bông tuyết rơi trên bả vai anh, trên mặt đất cách đó không xa là người tuyết vừa mới được đắp xong.
Lòng bàn tay anh đỏ bừng, vừa mới đắp người tuyết khiến tay anh cứng đờ, gõ chữ cũng không nhanh được.
Vài giây sau, khung trò chuyện hiện lên một gói biểu cảm vô cùng đáng yêu.
Con thỏ màu hồng ôm lấy gương mặt vô cùng vui vẻ mà gật đầu: [Muốn a
Giang Sóc cong khóe môi.
JS: [Vậy thì xuống dưới đi.]
Thư Thu Vân kể cho An Vu nghe những chuyện xảy ra hằng ngày trong xưởng, thông qua lời kể của mẹ An Vu phát hiện dường như mẹ đã thay đổi trong vô thức.
Bây giờ bà trở nên rất tự tin, cũng có những suy nghĩ của chính mình.
Công việc cùng với sự nghiệp thật sự có thể đem lại cảm giác thành tựu cho người khác, khiến con người ta càng trở nên độc lập hơn.
"Mẹ, mẹ thật sự rất giỏi!" An Vu ôm lấy bà, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào bả vai bà.
Lúc nhỏ cô vẫn luôn cảm thấy mẹ giống như một cô công chúa, có chút lười biếng và không hiểu sự đời, nhưng vì là một người mẹ nên bà đã trở nên mạnh mẽ hơn, sau khi bố qua đời bà không chút do dự đảm nhận trọng trách bảo vệ cô, dùng cơ thể gầy yếu xây cho cô một mái ấm ổn định.
Không phải bà không yêu bố cô, chỉ là trách nhiệm không cho phép bà yếu đuối, bà không thể chìm đắm trong quá khứ mãi được, thế nên cho dù đã từng hèn nhát rồi nhượng bộ, đã từng lựa chọn sai lầm khiến bản thân sinh vào vũng bùn và bị đánh đập dã man, nhưng bà vẫn kiên cường đứng lên, phủi sạch bụi bẩn tiếp tục tiến lên phía trước.
Thư Thu Vân xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: "Sao lại giống như con nít thế này, mười tám tuổi rồi, đã trở thành một cô gái lớn."
An Vu ôm lấy bà làm nũng, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, cô khẽ hít mũi rồi nói với Thư Thu Vân: "Mẹ, con sẽ cố gắng cho mẹ một cuộc sống thật tốt."
An Vu cũng rất có chủ kiến, ngày thường cô vẫn luôn tập luyện vẽ truyện tranh của chính mình. Cuối năm nay cô đã thử gửi nó cho một tạp chí, một nhà xuất bản đã gửi thư phản hồi cho cô, nói là đang suy xét mua bản quyền của bộ truyện. Chuyện này thật sự khiến người ta cảm thấy sung sướng, một khi bản thảo được chấp nhận thì đồng nghĩa với việc cô có thể tự mình kiếm ra tiền.
Nhà mới cũng khá gần với chỗ làm của Thư Thu Vân, An Vu đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, nhưng Thư Thu Vân lại phải đi làm, thời gian trước tết An Vu nằm lì ở trong phòng vẽ truyện tranh.
Thời gian cứ thế trôi qua, năm mới cũng đã đến.
Hôm ba mươi cậu lái xe đến đón hai mẹ con cô về nhà bà ngoại ăn tết.
Người có chuyện vui tâm trạng cũng sẽ thoải mái theo, từ lúc công việc của cậu trở nên thuận lợi, người nhà chung sống với nhau cũng hòa thuận hơn.
Tết mấy năm trước, họ hàng thân thích nói chuyện với nhau không tránh khỏi sẽ có mấy lời đàm tiếu về chuyện lấy chồng sinh con. Nhưng năm nay, theo chuyện người nhà họ Thư trở nên giàu có, cũng không thấy người nào nhắc lại mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc đến này, chỉ có mấy lời khen ngợi và a dua.
Bữa cơm đoàn viên trong hôm ba mươi diễn ra rất sớm, mới ba giờ chiều bà ngoại đã bắt đầu dọn thức ăn đem ra bàn, An Vu lặng lẽ chụp một tấm hình gửi cho Giang Sóc.
An Vu: [Giang Sóc, nhìn cơm tất niên của nhà em này.
Cô vừa gửi tin nhắn xong thì điện thoại của đã rung lên gần như ngay lập tức.
Giang Sóc trả lời tin nhắn của cô rất nhanh, giống như lúc nào anh cũng cầm điện thoại vậy, sau này có lần cô đi học ở thư viện của Trường Đại học E cùng với anh, bên trong thư viện rất yên tĩnh, cô cũng ngại mở miệng nói chuyện thế nên đã gõ bàn nhắc nhở anh xem tin nhắn.
Lúc tin nhắn được gửi đến thì một chuông báo nhắc nhở đặc biệt đã vang lên, hình như anh đã quên tắt âm.
Lúc đó An Vu mới biết được anh đã chế độ bật thông báo đặc biệt dành cho cô.
Cô ngồi trên ghế cắn cắn đôi đũa, rũ mắt đọc tin nhắn.
JS: [Rất thịnh soạn, sao lại ăn sớm như vậy?]
An Vu: [Nhà bà ngoại lúc nào cũng ăn cơm ăn tết sớm, qua một chút lại bắt đầu nấu cơm.
JS: [Em thích ăn khoai tây?]
Anh đổi đề tài cũng thật nhanh, An Vu cắn cắn đũa: [Dạ?]
JS: [Trong bát toàn là khoai tây.
An Vu khẽ mỉm cười: [Sao anh lại quan sát kỹ thế?]
JS: [Chuyện có liên quan đến em, anh có thể không kỹ lưỡng sao?]
Mồm mép láu lỉnh.
An Vu gắp một miếng khoai tây khẽ cắn một cái: [Thích ạ, khoai tây bà ngoại xào rất ngon, không quá chua cũng không quá cay, còn rất mềm.
JS: [Anh cảm thấy em giống như đang ám chỉ anh vậy, được rồi, chỉ cần em thích ăn thì anh sẽ học, cho em quản nhà còn anh làm bếp.]
An Vu: [Hay là anh vẫn cứ đi làm đi, ở nhà nấu cơm thì không được đẹp trai lắm.]
JS: [Cũng có lúc anh không đẹp trai?]
Đánh rắm.
Đôi bạn trẻ đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ, An Vu mỉm cười đang định trả lời anh thì nghe thấy lời của bà ngoại ngồi cách đó không xa.
"Vu Vu, lúc ăn cơm không được chơi điện thoại, đồ ăn sắp nguội cả rồi."
An Vu gật đầu nói vâng.
Cô cúi đầu gửi cho Giang Sóc hai tin nhắn cuối cùng: [Tạm thời em không nói chuyện với anh được, bà ngoại bảo em ăn cơm rồi.]
Giang Sóc nói được.
Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời anh: [Anh nhớ chụp ảnh cơm tất niên của anh cho em.]
Giang Sóc nói quay về Đại An nhưng An Vu không biết anh có trở về nhà không.
Năm mới là khoảng thời gian cả nhà tụ họp sum vầy, cô không hy vọng anh cô đơn một mình..
Ăn tối xong người lớn đều đã đi ra ngoài chơi mạt chược, lúc đó trời còn chưa tối, Trần Hoan đã gửi cho cô một tin nhắn nói là đến tìm cô chơi. Chỉ trong chốc lát cô ấy đã đi đến tiểu khu của nhà bà ngoại.
Cả tiểu khu đều rất náo nhiệt, có người lớn đang đốt pháo hoa ở trước cửa, sau bữa tối mọi người đều xuống tầng đi dạo nói chuyện phiếm.
Trên tay Trần Hoan đang cầm que pháo bông, cô ấy nhìn thấy An Vu thì vô cùng vui vẻ chạy lại.
"Vu Vu, cậu ăn tối chưa?"
"Ăn rồi, Hoan Hoan sao cậu lại quấn thành một cục thế này?"
Trần Hoan mặc một chiếc áo lông màu trắng, trên đầu còn đội một chiếc mũ lông tai gấu kiêm khăn quàng cổ màu nâu, cả người quấn thành một vòng tròn.
"Bây giờ đang thịnh hành kiểu như vậy, tớ cũng mang cho cậu một cái này."
Vừa dứt lời, An Vu phát hiện phía sau cô ấy còn đeo một cái cặp nhỏ. Trần Hoan mở cặp lấy ra một cái mũ giống y đúc cái cô ấy đang đội trên đầu, cô ấy trực tiếp đội lên đầu An Vu.
"Ha ha ha, thật đáng yêu, cậu đội rất đẹp làm tớ muốn chụp một tấm đăng lên mạng."
An Vu cũng rất phối hợp đội chiếc mũ gấu lên, khăn quàng cổ che khuất nửa cái cằm, lộ ra đôi mắt trong veo.
Hai người chụp một tấm đứng sát vào nhau.
Trần Hoan cúi đầu nhìn ảnh chụp, cảm thán nói: "Aaa, Vu Vu cậu cũng đẹp quá rồi, không được không được tớ phải sửa lại cái mặt béo của mình mới được, lại thêm một cái khung chúc mừng năm mới."
Cô ấy chỉnh ảnh rất nhanh, chỉ trong phút chốc ảnh của hai người được thêm filter khung ảnh về chủ đề mùa xuân, nhìn còn rất có không khí ngày tết.
An Vu cũng cảm thấy rất đẹp nên đã nhờ Trần Hoan gửi ảnh sang cho mình.
Cô cúi đầu gửi ảnh cho Giang Sóc.
Trần Hoan phát hiện động tác nhỏ của cô, khẽ đụng vào tay cô một cái, khuôn mặt đầy vẻ trêu chọc: "Vu Vu, gửi ảnh cho ai đấy?"
An Vu có hơi xấu hổ nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bạn trai tớ."
Hai mắt của Trần Hoan sáng hết cả lên, cô ấy hỏi: "Chính là cái người sau khi thi đại học xong thì sẽ trở thành bạn trai cậu?"
An Vu gật đầu: "Ừ."
Trần Hoan vẫn luôn biết An Vu có bạn trai, nhưng trước kia cô ấy hỏi An Vu có muốn lấy ảnh chụp không cô đều nói không lấy, lần này thì Trần Hoan nhất định phải nhìn thấy mặt anh cho bằng được, không thể buông tha. An Vu mở album ảnh ra, hình như không có thật.
Vậy nên cô gửi cho Giang Sóc một tin nhắn: [Anh có thể gửi cho em một tấm ảnh được không?]
Giang Sóc trả lời rất nhanh.
Nhưng ảnh anh gửi lại là ảnh chụp bữa cơm tất niên.
An Vu lại nói: [Thêm một tấm ảnh của anh đi.]
Lần này Giang Sóc không gửi ngay mà gửi tin nhắn trêu chọc cô: [Anh còn đang nghĩ tại sao hôm nay em lại gửi ảnh em cho anh, thì ra là muốn có qua có lại để có ảnh của anh?]
[Không cần phải vòng vo như vậy, em muốn có ảnh của bạn trai em thì cứ nói.]
[Không có gì không thể để cho em xem, ảnh khỏa thân cũng có thể.]
"..."
An Vu cảm thấy thật may mắn vì lần này Giang Sóc gửi tin nhắn văn bản cho cô chứ không phải là giọng nói, nếu không cô thật sự phải đào một cái hố để chui vào.
Cô nghiêm túc nói: [Không phải, là bạn em muốn xem ảnh của anh.
Dứt lời, bên kia trở nên yên lặng.
Không bao lâu sau, điện thoại của An Vu rung lên liên tục.
Cô mở tin nhắn ra thì thấy Giang Sóc gửi cho cô rất nhiều ảnh chụp, có khoảng hai mươi tấm, hầu như đều là ảnh chụp lén.
JS: [Sao em không nói sớm, anh vừa tìm trên trang web tỏ tình, không đủ đẹp trai thì anh tìm thêm cho em.
An Vu cảm thấy rất buồn cười, cái tên vô lại này cũng thật thích thể hiện tình cảm.
An Vu khen anh: [Đẹp trai lắm rồi, bạn trai em có mặc bao tải cũng đẹp trai.
JS: [Trần trụi thì càng đẹp trai hơn em có tin không?]
Phổ tín nam*, thật là phiền phức.
(*) Phổ tín nam (5): kiểu người đàn ông rất bình thường nhưng bản thân lại quá đỗi tự tin, ảo tưởng về bản thân.
An Vu lưu ảnh vào trong album rồi đưa cho Trần Hoan xem.
Trần Hoan xem xong thì không bình tĩnh nổi, hét lớn: "Vu Vu, bạn trai của cậu cũng đẹp quá đi! Trời ơi, cái nhan sắc này, gương mặt này còn đẹp trai hơn cả idol của tớ!"
Hình như ai nhìn thấy Giang Sóc đều sẽ nói như thế, đôi mắt của An Vu cong cong, có chút vui vẻ cũng có chút ngại ngùng.
Trần Hoan: "Có điều bạn trai cậu nhìn có vẻ rất lạnh lùng, cả người còn toát ra vẻ hoang dã, cậu có chắc cậu ta là chính là miếng kẹo mạch nha kia không?"
Trần Hoan không biết mặt mũi của Giang Sóc thế nào, nhưng qua nhiều lần truy hỏi về anh cô ấy cũng biết được Giang Sóc bám An Vu đến cỡ nào.
"Nhìn dáng vẻ của cậu ta đáng lẽ phải là chó ngao Tây Tạng, thế nào lại thành cún con vậy**?" Trần Hoan hoang mang hỏi.
(*-*) Ở Trung Quốc từ " cún con" (J$J3h) chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần và còn rất hay ghen. Đối với
những chàng cún con thì người yêu là trung tâm vũ trụ.
An Vu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừ, bình thường anh ấy không như vậy, còn rất hung dữ."
Trần Hoan: "Đó gọi là tiêu chuẩn kép, chỉ dính người với cậu thôi, trời ơi ngọt quá đi!"
Đêm giao thừa là một đêm đông lạnh giá, mặc dù bên ngoài không có tuyết rơi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, An Vu cùng với Trần Hoan ở bên ngoài đốt hết đống que pháo bông kia xong thì quay về nhà xem chương trình đêm hội mùa xuân.
Vừa qua 12 giờ điện thoại trong tay hai người không ngừng rung lên, là tin nhắn chúc mừng năm mới của các bạn và bạn học gửi đến.
An Vu soạn tin nhắn chúc mừng rồi gửi lại.
"A, Vu Vu, bạn trai tớ lì xì cho tớ những 200 tệ." Âm thanh vui sướng của Trần Hoan truyền đến từ bên cạnh.
Trần Hoan quen bạn trai lúc đi học đại học, người kia cũng là người Nam Kiều.
"Thật tuyệt." An Vu vui vẻ thay cô ấy.
"Vậy thì tiền mừng tuổi năm nay của tớ vừa tròn hai ngàn mốt, đúng lúc có thể mua một chiếc điện thoại mới."
An Vu cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho bạn bè, chờ cô trả lời xong thì phát hiện ảnh đại diện của Giang Sóc đã nhảy lên vị trí đầu, tin nhắn còn liên tục nhảy.
Lúc cô nhấn vào cuộc trò chuyện thì sợ đến ngây người, từ trên xuống dưới một dãy dài như vậy đều là bao lì xì, hơn nữa anh còn đang gửi tiếp.
Rốt cuộc thì anh đã gửi bao nhiêu cái vậy?
Trần Hoan thấy An Vu cứng đờ không nói lời nào, thì nghiêng đầu sang nhìn màn hình điện thoại trên tay cô, khẽ wow một tiếng.
"Trời ơi Vu Vu, bạn trai cậu gửi cho cậu nhiều bao lì xì thật đấy!"
An Vu lấy lại phản ứng, vội vàng gửi một tin nhắn: [Giang Sóc anh đang làm gì vậy, đừng gửi nữa.
Bao lì xì kéo dài một lúc lâu cuối cùng cũng ngừng lại.
JS: [Cái ứng dụng nát gì thế này, còn hạn chế tiền lì xì.]
JS: [Mau đếm thử xem, có phải 52 cái không.]
Khi đó, giới hạn của một bao lì xì trên ứng dụng chat chỉ có 200 tệ, căn bản không gửi được số tiền mà Giang Sóc muốn chuyển, không còn cách nào khác anh đành phải gửi từng cái một. Gửi đến tay cũng mỏi.
Thật ra Giang Sóc còn muốn gửi nhiều hơn nữa, chút tiền lì xì này thật sự rất khó coi, nhưng điện thoại thật sự không được, tốc độ gửi càng về sau càng chậm lại.
Vậy nên anh đành miễn cưỡng gửi 52 cái xem như là 52.0*** đi.
(***) 520 phiên âm tiếng Trung là = / Wièr líng / là số có cách đọc đồng âm với cụm từ kJ / Wõ ài ni I – Tôi yêu bạn trong tiếng Trung. Vì vậy nó được sử dụng rộng rãi như một "mật mã tình yêu" bởi giới trẻ Trung Quốc. An Vu đếm thử, đúng là 52 cái thật.
Người này cũng thật là ấu trĩ.
An Vu không muốn nhận tiền, nhưng Giang Sóc lừa cô nói nếu như cô không nhận thì tiền sẽ bị công ty của ứng dụng lấy đi. Anh biết An Vu không rành về mấy chuyện này, quả nhiên cô còn tin là thật, sau đó bấm nhận từng cái bao lì xì.
Nhận xong 52 bao lì xì, An Vu gửi lại nguyên vẹn cho anh.
Trần Hoan ngồi ở một bên nhìn thấy vậy không khỏi lắm đầu, tình yêu thật sự khiến con người ta trở nên ngu ngốc.
Chờ An Vu vất vả gửi xong đống đó, Trần Hoan mới xoa đầu cô nói: "Ngốc quá, bao lì xì gửi xong không nhận thì tiền sẽ được hoàn về tài khoản của cậu."
An Vu sững sờ, sau đó phát hiện Giang Sóc thật sự không bấm nhận.
Tên khốn kiếp này lại lừa người.
An Vu muốn đón giao thừa, nhưng Trần Hoan lại không thức nổi.
Trước khi đi cô ấy bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, do dự một chút cuối cùng vẫn quyết định nói với An Vu: "Vu Vu, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Trần Hoan có chút ngại ngùng xoa gáy nói: "Mùng bảy tháng giêng không phải là lễ tình nhân sao? Bạn trai tớ muốn đến tìm tớ, lúc đó cậu có thể giúp đỡ tớ được không?" "Giúp gì vậy?" An Vu vẫn chưa hiểu ý của cô ấy lắm.
"Thì là..."
Gương mặt của Trần Hoan hơi đỏ lên, có chút thẹn thùng nói: "Có lẽ tớ sẽ không về nhà."
Sau khi hai người ngây người ở nhà bà ngoại hết hai ngày tết thì An Vu quay trở về nhà cùng với Thư Thu Vân. Nhà mới cách nhà bà ngoại không phải xa lắm, qua mười mấy trạm tàu điện ngầm là có thể đến nơi.
Vì là tổ trưởng nên tránh nhiệm mà Thư Thu Vân phải gánh cũng rất lớn, bà chỉ nghỉ ở nhà năm ngày thì đã đến xưởng đi làm.
An Vu tiếp tục ở nhà vẽ truyện tranh, nhà xuất bản đã liên lạc với cô nói là gần như có thể xác định ký hợp đồng, sau này truyện tranh của cô sẽ được đăng nhiều kỳ trên tạp chí.
An Vu sợ không đủ hàng tồn nên cả kỳ nghỉ đều nghiêm túc đẩy nhanh tốc độ.
Mặt trời còn treo lơ lửng giữa bầu trời Nam Kiều, Đại An lúc này lại bị tuyết phủ trắng xóa.
Vốn dĩ kế hoạch của Giang Sóc là vừa qua năm sẽ lập tức đi Nham Cảng, nhưng Giang Hồng Văn còn chưa hết bệnh lại muốn tìm đường chết mà đi uống rượu, kết quả là vui vẻ nằm viện suốt ba ngày.
Sau khi xuất viện thì Đại An lại xảy ra bão tuyết, tất cả chuyến bay đều bị tạm ngừng.
Giang Sóc bị bó buộc ở trong Đại An.
Hồ Hiểu Linh cảm thấy khó chịu khi Giang Sóc ở nhà ăn tết, nhưng bây giờ bà ta lại không có một chút quyền lên tiếng nào, ngay cả con trai của bà ta là Hồ Vĩ Nghệ cũng làm phản.
Hồ Vĩ Nghệ không phải là con trai của Giang Hồng Văn, Hồ Hiểu Linh không có cảm giác an toàn bà ta sợ Giang Hồng Văn sẽ bên nặng bên nhẹ, nên đã để Hồ Vĩ Nghệ trông chừng Giang Sóc, thứ Giang Sóc có con trai cô ta cũng phải có.
Nhưng mà Giang Sóc cũng không phải là thứ tốt lành gì, suốt mấy năm cấp 2 cấp 3 anh chơi với đám người Tiền Đạc Hâm muốn điên lên được. Thằng nhóc học hành không giỏi ngược lại cảm thấy như vậy rất đẹp trai rồi bắt đầu học theo.
Bởi vì Hồ Hiểu Linh nên Giang Sóc không thích Hồ Vĩ Nghệ, nhưng ai ngờ một ông lớn như anh lại thiếu nợ thằng nhóc này.
Không sai chính là vào năm lớp mười một anh bị Giang Hồng Vân nhốt ở trong phòng, nếu không nhờ Hồ Vĩ Nghệ giúp đỡ anh còn không thể liên lạc được với Tiền Đạc Hâm.
Cuộc sống ở nhà trong những ngày bị bão tuyết, Hồ Vĩ Nghệ thường xuyên ôm máy chơi game đi tìm Giang Sóc PK.
Giang Sóc nhàn rỗi không có việc gì cũng chơi với cậu nhóc một chút.
Chỉ có điều người này chơi game không nghiêm túc chút nào, chơi game được một nửa, nghe thấy âm thanh thông báo đặc biệt của điện thoại vang lên thì lập tức vứt máy chơi game sang một bên để trả lời tin nhắn, khiến cho Hồ Vĩ Nghệ vô cùng sụp đổ.
"Anh, sao anh có thể như vậy chứ? Em sắp qua màn rồi."
Hồ Vĩ Nghệ tức muốn chết, anh đưa cậu ta lên cao rồi thẳng tay đạp xuống dưới đất.
Giang Sóc rũ mắt lười biếng nhìn cậu nhóc, không thèm quan tâm.
Trả lời tin nhắn của An Vu xong, anh mới nhặt máy chơi game lên, không quan tâm mà mở lại: "Trò chơi có quan trọng bằng bạn gái không? Chọn nhân vật đi."
Anh nói đến bạn gái khiến Hồ Vĩ Nghệ không khỏi tò mò, cậu nhóc lặng lẽ nhích đến gần Giang Sóc hỏi: "Anh, bạn gái anh có phải vẫn là chị gái cấp 3 kia sao?"
Hồ Vĩ Nghệ đã từng gặp qua An Vu.
Khi đó Giang Sóc đang học lớp 11, có một lần một đám học sinh tiểu học của Trường Trung học số 8 Đại An phụ thuộc đi đến Trường Trung học số 8 để mở đại hội thể thao, Bùi Nhân Hưng đã chọn mấy bạn gái có tính tình tốt đi hỗ trợ phía sau thao trường.
Công việc của An Vu làm trợ lý cho giáo viên phòng y tế.
Sân thể dục của Trường Trung học số 8 bị mấy củ cải nhỏ bá chiếm.
Mấy học sinh tiểu học với vóc dáng nhỏ bé, mang theo chiếc khăn quàng đỏ, lúc đầu cũng rất nghe lời giáo viên, ngoan ngoãn xếp thành một hàng dài trật tự. Nhưng theo thời gian dài của cuộc thi đấu, đám nhóc không thể khống chế được mà loạn thành một đống hỗn độn.
Phòng y tế rất nhàn rỗi, không có học sinh nào bị thương, nhưng sự rảnh rỗi này chỉ kéo dài đến lúc diễn ra cuộc thi chạy nước rút của các bé trai.
Tiếng hò hét trên sân thể dục vang lên dữ dội.
An Vu nghe thấy hai luồng âm thanh trên khán đài.
"Hồ Vĩ Nghệ tất thắng!"
"Lục Tư Đạt cố lên!"
"Hồ Vĩ Nghệ cố lên!"
"Lục Tư Đạt cố lên!"
Hai nhóm bắt đầu hô to tên của đội mình, không ai chịu nhường ai.
Sau một tiếng súng vang lên, mấy củ cải nhỏ bắt đầu sôi nổi chạy lên phía trước, dần dần có hai cậu nhóc bỏ xa những đứa bé khác.
Bọn chúng chạy rất nhanh, đội cổ vũ đứng ở 2 bên đường chạy điên cuồng kêu to.
Hai cậu bé chạy song song nhau, cuối cùng khi cách vạch đích chỉ còn hai bước, bé trai mặc đồ đen ngắn tay vượt qua cậu bé mặc đồ trắng ngắn tay.
"A! Hồ Vĩ Nghệ thắng rồi!"
"Hồ Vĩ Nghệ đẹp trai nhất, lêu lêu Lục Tư Đạt!"
Đội cổ động viên của hai bên bắt đầu chửi nhau, mà ở cuối đường chạy hai củ cải nhỏ đang đánh nhau túi bụi không chịu tách ra.
Chờ đến lúc các giáo viên chạy đến, cả hai củ cải nhỏ đều đã chảy máu, họ vội vàng đem hai nhóc tì đến phòng y tế.
Mũi của cậu nhóc mặc bộ đồ trắng vẫn còn đang chảy máu, còn khuỷu tay cậu nhóc mặc đồ đen thì bị trầy chảy máu.
Một đứa chu mỏ quay sang phía Đông, một đứa quay mông trừng mắt nhìn về phía Tây.
Không ai thèm để ý đến ai.
An Vu bôi thuốc đỏ vào miệng vết thương cho cậu bé.
Cậu nhóc mặc bộ đồ màu đen đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng miệng vẫn còn rất cứng.
"Cậu xong đời rồi!"
Củ cải nhỏ mặt bộ đồ màu đen chính là Hồ Vĩ Nghệ, cậu nhóc kiêu ngạo hất cằm, trợn mắt nhìn Lục Tư Đạt nói: "Anh của tôi học ở trường này, tôi sẽ đi kêu anh ấy đến đánh cậu!"
Lục Tư Đạt cũng không sợ mà chống nạnh nói lại: "Tôi sẽ đi tìm giáo viên."
"Anh của tôi đánh luôn giáo viên!"
"Vậy tôi sẽ kêu cả lớp đánh anh ta!"
"Anh của tôi rất đẹp trai, là nam thần của trường này! Anh ấy vừa gọi thì toàn bộ trường học đều sẽ đến đánh cậu!"
"Nam thần thì có ích gì, mẹ tôi nói nam thần chính là mẹ pháo****, đẹp trai cũng không thể mài ra ăn, trùm trường đấm một phát đã ngã lăn ra."
(****): Mẹ pháo (ĖJE) chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
"Anh tôi không phải mẹ pháo, anh tôi không những đẹp trai còn rất giỏi đánh nhau, anh ấy chỉ cần trừng mắt một cái cũng có thể dọa cậu sợ chạy mất dép."
"Sao cậu biết được? Cậu xem anh cậu đánh nhau rồi sao?"
"Thấy rồi, bởi vì anh ấy suốt ngày đánh tôi!"
Bàn tay đang bôi thuốc cho cậu nhóc của An Vu run hết cả lên, buồn cười quá.
"Nhưng tôi chạy trốn rất nhanh, cậu có biết tại sao lúc nào tôi chạy bộ cũng thắng cậu không? Cậu cứ bị đánh nhiều một chút là được.
Hồ Vĩ Nghệ hít hít mũi, nói với cậu ta một cách rất chân thành: "Cậu có muốn học không? Anh tôi có nuôi một con chó ngao Tây Tạng, anh ấy suốt ngày nói muốn thả chó ra để cho nó cắn tôi, tôi sẽ bảo anh ấy dắt chó đến sân thể dục để cho nó đuổi cậu, chắc chắn cậu cũng có thể chạy nhanh được."
"Anh của cậu thật biến thái."
"Cậu nói đúng."
Hai cậu nhóc vừa nói đến đây thì cửa phòng y tế đã mở ra, có một người tiến vào.
"Đang làm gì đấy..."
Âm thanh quen thuộc trền đến từ phía sau dọa Hồ Vĩ Nghệ giật nảy mình, cậu nhóc buột miệng thốt lên: "A, biến thái đến."
Giang Sóc nhìn Hồ Vĩ Nghệ, gương mặt trầm xuống: "Nhóc nói ai biến thái? Cút sang một bên đi."
An Vu đang vô cùng hứng thú nhìn hai củ cải nhỏ cãi nhau, cảm thấy đáng yêu muốn chết, kết quả Giang Sóc vừa đi vào đã đen mặt nhìn về phía một trong hai củ cải nhỏ, giọng điệu cũng không hề tốt.
Vậy nên cô không kìm được mà nói một câu: "Cậu mắng thằng bé làm gì, cậu đừng chửi người."
Giang Sóc bị cô làm cho tức đến bật cười, anh trực tiếp giơ tay kéo nhẹ mái tóc đuôi ngựa của cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đứng về phía ai thế?"
Hồ Vĩ Nghệ là đứa bé rất lanh lợi, cậu nhóc đảo mắt nhìn hai người một lúc, bỗng nhiên nâng tay lên chỉ về phía Giang Sóc nói: "A! Anh yêu sớm."
Hai người quay đầu lại nhìn.
Hồ Vĩ Nghệ chỉ vào Giang Sóc lặp lại một lần nữa: "Em về sẽ mách bố chuyện anh yêu sớm."
An Vu ngây ngốc, còn chưa kịp phản ứng lại.
Giang Sóc hừ một tiếng cười lạnh, không thèm quan tâm nói: "Nhóc cho rằng tôi sợ nhóc à, đi, mau biến đi."
An Vu: "Đây là em trai cậu?"
Giang Sóc: "Ông đây là con một, lấy đâu ra em trai?"
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Hồ Vĩ Nghệ thoáng qua vẻ mất mát, nhưng rất nhanh đã được che giấu.
Thật ra cậu rất thích người anh trai này, nhưng mà Giang Sóc lại không thích cậu. Vì muốn được Giang Sóc chú ý đến nên Hồ Vĩ nghệ đã tìm mọi cách đối đầu với anh.
"Em nói cho bố biết, ông ấy nhất định sẽ đánh anh, ông ấy còn đến tìm chị gái này sau đó đưa cho chị ấy một chút tiền rồi bắt chị ấy rời xa anh."
"Còn có chuyện tốt như vậy nữa sao, nhóc đi nhanh lên, đi nhanh, tiện thể khiến ông ta mang sính lễ đưa đến luôn, đưa một lần là đủ rồi."
Hồ Vĩ Nghệ tức muốn chết, thở phì phò chạy ra khỏi phòng y tế.
Nhưng mà cậu nhóc mới ra ngoài được mấy giây đã quay trở lại, cậu nhóc chạy vụt đến, đặt mông ngồi xuống ghế.
"Em không đi." Cậu nhóc nói: "Vậy thì em cũng sẽ cưới chị ấy."
Giang Sóc còn tưởng rằng mình nghe lầm, gương mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
Đúng là nhảm nhí.
"Nhóc nói muốn cưới ai?" Giọng nói của anh lạnh như băng, anh cười lạnh một tiếng: "Nhóc có muốn nhìn một chút chỗ đó của nhóc được bao nhiêu không? Còn chưa mọc lông mà đòi cưới phụ nữ?" "Vậy chỗ đó của anh thì lớn được bao nhiêu? Muốn so một chút không."
"A." Mẹ nó ai muốn so với nhóc, Giang Sóc quát lên: "Cút."
"Em không cút, dựa vào cái gì mà anh có thể còn em không thể."
"Có tin tôi đập chết nhóc không?"
Ngày đó cuộc đối thoại này đã kéo dài rất lâu, không có cách nào nghe nổi cuộc trò chuyện của hai con người ấu trĩ này, dù sao An Vu đã sớm che mặt chạy đi mất.
Giang Sóc dừng thao tác trên tay. Nhớ đến lúc đó anh vừa mới đi vào phòng y tế, thậm chí còn chưa nói được một câu, không biết sao tiểu quỷ này lại có thể phát hiện ra. Điểm này làm anh có hơi tò mò, vậy nên lười biếng hỏi cậu nhóc: "Sao nhóc biết cô ấy là bạn gái tôi?"
"Không phải rất dễ sao."
Hồ Vĩ Nghệ duỗi thẳng chân ngồi bên cạnh anh, ra vẻ nghiêm túc nói: "Bởi vì dáng vẻ anh lúc nhìn thấy chị gái kia giống hệt Đại Bạch khi nhìn thấy mẹ em vậy."
Đại bạch là con chó mà Hồ Hiểu Linh nuôi.
Giang Sóc ném máy chơi game ra, con mẹ nó thật cạn lời.
Hồ Vĩ Nghệ căn bản không chú ý vẻ mặt của Giang Sóc, thản nhiên lấy điện thoại từ trong túi ra.
Vô cùng phấn khích mà hỏi Giang Sóc: "Anh, hai ngày nữa là lễ tình nhân, em muốn chuẩn bị quà cho Tiểu Mỹ lớp em, anh nhìn con búp bê buộc tóc đuôi ngựa này đẹp hay là con búp bê tóc xoăn này đẹp hơn." Giang Sóc không thèm nhìn lấy một cái: "Đuôi ngựa."
"Tại sao? Em lại thấy con tóc xoăn này đẹp hơn."
Có thể vì cái gì chứ, An Vu thích buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc dài đung đưa ở đằng sau, khiến cho trái tim anh rung động không thôi.
Giang Sóc cầm lấy máy chơi game bật trò chơi lên, ngón tay vừa di chuyển đã ngừng lại.
Anh híp mắt lại, nghiêng đầu hỏi cậu nhóc: "Nhóc vừa nói cái gì? Lễ gì cơ?"
Hồ Vĩ Nghệ: "Lễ tình nhân, hai ngày sau."
Giang Sóc: "....
Mùa đông ở Nam Kiều rét mướt lạnh giá, mấy ngày nay nhiệt độ đang không ngừng hạ xuống, An Vu bật lò sưởi lên, vừa hong chân vừa phác họa bản thảo.
Vào buổi tối linh cảm của cô giống như dòng suối cứ thế tuôn chảy ra, An Vu vẽ say sưa, thức trắng cả đêm.
Bốn giờ sáng, cô khẽ vươn vai, sợ Thư Thu Vân thức dậy rồi phát hiện cô cả đêm không ngủ nên vội tắt đèn chui vào trong chăn.
Mùa đông nên chăn vừa lạnh vừa dày, cô nằm trong chăn run cầm cập rồi dần dần thích ứng, cuối cùng từ từ thiếp đi.
An Vu ngủ rất say, có lẽ do buổi tối qua quá mệt mỏi, nên giấc ngủ này kéo dài rất lâu, chờ đến lúc cô tỉnh dậy đã là hai giờ chiều.
Cô chống nạnh bò dậy, ánh mắt mơ màng, cảm thấy hơi nặng đầu.
Cô khế ho khan một tiếng.
Tối qua thức muộn quá, không cẩn thận bị cảm lạnh.
An Vu rời giường xỏ dép mở cửa phòng đi ra ngoài, đèn ở trong phòng khách sáng bừng lên, dường như có hơi chói mắt so với bình thường.
Cô bất giác ngẩng đầu lên, nhìn ra phía bên ngoài qua cánh cửa sổ, giật mình phát hiện bên ngoài căn nhà đã bị phủ trắng xóa.
Qua một đêm, Nam Kiều tuyết rơi dày đặc.
Hai mắt cô sáng rực lên, chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trận tuyết này rất lớn, trên mái nhà của các tiểu khu, cành thông đều bị tuyết phủ trắng xóa, xe hơi bên đường cũng bị tuyết vùi lấp.
Quảng trường ở tiểu khu truyền đến âm thanh đùa giỡn của các bạn nhỏ.
An Vu chạy về phòng lấy lấy điện thoại định chụp một tấm hình gửi cho Giang Sóc.
Không nghĩ tới buổi sáng anh đã gửi tin nhắn cho cô rồi.
Là vào bốn giờ trước.
JS: [Tỉnh chưa?]
Hai giờ trước.
JS: [ảnh chụp jpg.]
Trong bức hình là một người tuyết nhỏ nhìn rất ngây thơ.
An Vu mỉm cười gửi tin nhắn cho anh: [Giang Sóc, em vừa ngủ dậy, hôm qua ngủ có hơi muộn.
[Đại An cũng có tuyết rơi sao? Người tuyết được đắp rất đẹp.]
Cô cũng chụp một bức ảnh gửi cho anh: [Nam Kiều vừa có một trận tuyết rất lớn.
Trong phút chốc, Giang Sóc đã gửi tin nhắn trả lời.
JS: [Anh biết.]
An Vu chớp chớp mắt, sao anh lại biết?
JS: [Muốn đắp người tuyết không?]
Ở đầu dây bên kia, tuyết đang còn rơi đầy trên bầu trời, rơi xuống mặt đất làm trắng xóa một mảnh.
Giang Sóc ngồi ở bồn hoa vòng quanh cây thông, bông tuyết rơi trên bả vai anh, trên mặt đất cách đó không xa là người tuyết vừa mới được đắp xong.
Lòng bàn tay anh đỏ bừng, vừa mới đắp người tuyết khiến tay anh cứng đờ, gõ chữ cũng không nhanh được.
Vài giây sau, khung trò chuyện hiện lên một gói biểu cảm vô cùng đáng yêu.
Con thỏ màu hồng ôm lấy gương mặt vô cùng vui vẻ mà gật đầu: [Muốn a
Giang Sóc cong khóe môi.
JS: [Vậy thì xuống dưới đi.]