Xuống dưới, xuống dưới tầng sao?
An Vu còn chưa kịp phản ứng lại, cô cảm thấy có chút khó tin.
Mà trong khoảnh khắc cô ngây người thì điện thoại trong tay cô bỗng nhiên rung lên một cái, Giang Sóc lại gửi tin nhắn đến.
JS: [Mặc dày một chút rồi hãy xuống.]
Xem xong những lời này, An Vu vội vàng ném điện thoại ra rồi chạy về phòng thay quần áo. Cởi bỏ chiếc áo ngủ mỏng manh thay bằng chiếc áo khoác lông màu trắng, mũ, khăn quàng và đôi bốt cổ lông. Tốc độ của cô rất nhanh, tay nhỏ vừa quấn khăn quàng vừa chạy xuống.
Cô chạy từ tầng bốn dọc xuống chiếc cầu thang nhỏ, An Vu vừa chạy vừa thở hổn hển thời tiết lạnh lẽo hơi thở thở ra cũng biến thành một làn khói trắng.
Bên ngoài lạnh hơn trong nhà rất nhiều, cơ thể cô không nhịn được mà run lên hai cái, cô xoa xoa bàn tay nhỏ bé đi ra phía bên ngoài.
Tiểu khu cũng không phải rất lớn, cây cối xum xuê vây lấy quảng trường nhỏ, tiếng trẻ con nô đùa truyền đến từ phía xa. Dựa theo trực giác, An Vu đi đến quảng trường nhỏ nơi có âm thanh vui đùa của bọn trẻ.
Thân cây thông rất to, bóng dáng của người kia lấp ló phía sau thân cây, cô đi vòng quanh một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vừa thấy người đôi mắt An Vu lập tức sáng lên, xoa tay chạy đến.
"Giang Sóc."
Chàng trai ngồi ở kia, nghe thấy tiếng kêu thì đứng dậy.
Chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ vội vàng chạy đến, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Giang Sóc cong môi cười, đáy lòng bị nụ cười của cô lấp đầy, anh có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Giống như việc đi đường vất vả, trằn trọc cả đêm chỉ để chờ đợi đến giây phút này, là vì đôi mắt chứa đựng ý cười vui mừng kinh ngạc như muốn tràn ra ngoài của cô.
"Chạy chậm một chút, mặt đất rất trơn."
Anh bỏ tay vào túi áo đi lên phía trước vài bước, nhìn cô gái đang chạy đến gần anh từng chút một.
An Vu chạy đến bên cạnh anh, vừa thở hồng hộc vừa mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh hỏi: "Anh đi lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua."
"Đến khi nào?"
"Rạng sáng."
"Mấy giờ đến tiểu khu của em?"
"8 giờ."
Giang Sóc nhìn cô với vẻ mặt buồn cười, hỏi gì đáp đó.
An Vu bỗng nhiên bĩu môi, giống như có chút không vui: "Vậy sao anh không nói cho em biết?"
Giang Sóc nâng tay lên khẽ nhéo tai cô một cái, mỉm cười nói: "Muốn cho em một bất ngờ."
"Bất ngờ cái gì chứ, bây giờ đã là hai giờ chiều rồi, anh cũng không gọi cho em." An Vu bỗng nhiên hưng sư vấn tội.
(*): Hưng sư vấn tội – YJillzJ: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội hay chỉ tội đối phương. Còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội, trách hỏi ai đó.
Giang Sóc: "Anh gửi tin nhắn cho em, đoán rằng em còn đang ngủ."
"Anh có thể gọi điện thoại cho em mà?" An Vu chớp mắt.
Không thể nói tiếp nữa, đều là lỗi của anh.
Giang Sóc ừ một tiếng, biểu cảm rất tự trách nói: "Quên mất, anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ nhớ rõ."
An Vu không nói gì.
Giang Sóc cũng không nói lời nào.
Hai người cứ đứng đó yên lặng nhìn nhau.
An Vu không nhịn nổi nữa, đột nhiên tiến lên phía trước một bước, tay nhỏ vươn ra ôm lấy anh.
Khuôn mặt nhỏ khế cọ vào ngực anh, rầu rĩ không nói lời nào.
Lòng Giang Sóc mềm nhũn, anh đã ngồi bên ngoài rất lâu, tuyết rơi trên bả vai, tay, cả người anh đều rất lạnh.
Anh mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, bên ngoài phủ một lớp chống thấm nước, sờ vào không phải là lớp lông ấm áp mà lớp đá lạnh như băng. Sợ cô bị lạnh, anh nhẹ nhàng lùi về phía sau một chút.
An Vu có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng.
Hình như cô không được dè dặt cho lắm.
Cô vừa định lùi về phía sau thì Giang Sóc đã kéo khóa áo xuống, vươn tay ra kéo cô vào ngực.
Gương mặt cô chạm vào lớp áo len mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người chàng trai truyền đến hòa vào hơi thở của cô, Giang Sóc mở áo khoác ra ôm chặt cô vào lòng.
Giang Sóc cúi đầu, cằm đặt trên bả vai của cô, anh mắt dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Nhớ anh không? Hửm?"
Anh ôm rất chặt, áo khoác cũng rất lớn, cả người cô giống như hòa vào người anh.
Giọng nói buồn buồn thẹn thùng phát ra từ trong ngực anh: "Dạ."
"Dạ là cái gì?" Giang Sóc cười tiếp tục hỏi.
"Nhớ."
"Nhớ ai?"
"Anh."
"Anh là ai?"
"Giang Sóc."
Giống như đang dụ dỗ con nít vậy, anh cong khóe môi, không biết chán mà hỏi: "Nói lại."
Người này thật sự rất xấu xa, An Vu dùng cằm khể đụng vào ngực anh một cái, tỏ ý mình đang không hài lòng. Kết quả ngực anh quá rắn chắc, trái lại khiến cô bị đụng đến đau. Dù sao cũng không nhìn thấy rõ mặt, cô thuận theo ý anh nói lí nhí: "Em nhớ Giang Sóc."
Cô gái nhỏ thật sự dễ lừa, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của người con gái dán ở phía trước.
Vô cùng ngoan ngoãn, cô còn nói nhớ anh.
Có người đàn ông nào có thể chịu nổi chứ?
Tay Giang Sóc khẽ niết lỗ tai nhỏ của cô, khẽ chớp mắt, khó hiểu ậm ừ.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Giang Sóc không nhịn nổi nữa, bưng mặt cô lên cúi đầu dùng môi mình lấp kín môi cô.
Anh đã đợi ở bên ngoài rất lâu, đôi môi cũng đã lạnh như băng, anh khẽ mơm trớn môi cô một lúc rồi lặng lẽ thăm dò vào trong.
Một nóng một lạnh khẽ chạm vào nhau rồi cuốn lấy nhau.
Môi của cô vừa ấm vừa ngọt, lần này cô không hề phản kháng, trái lại càng ôm chặt anh hơn, để mặc cho anh hôn.
Hôn đến chỗ sâu cô khẽ giật đầu lưỡi trong vô thức.
Vốn nghĩ rằng cô chỉ động một chút thì anh sẽ không phát hiện.
Nhưng Giang Sóc vốn đang chuyên tâm hôn, cô vừa động một chút anh đã sửng sốt.
Sau khi hoàn hồn lại, hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, anh thở gấp, hôn càng mạnh hơn: "Cứ như vậy... lại cử động một chút."
"Um?"
An Vu rất xấu hổ nhưng anh không hề buông tha mà tiếp tục lừa gạt.
Cái lưỡi lại quấn lấy cô.
Không có cách nào khách cô lại chủ động một chút, kết quả chàng trai càng hôn hung ác hơn.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Bọn họ đang hôn nhau!"
"Wow! Đang hôn hôn!"
Bỗng nhiên có tiếng nói chuyện ríu rít của đám trẻ con chui vào trong tai, giống như một cái búa đập vào ngực, An Vu ngơ ra, cuống quýt đẩy anh ra.
Hai người quay đầu nhìn, không biết mấy đứa con nít đã vây xung quanh hai người từ bao giờ, bốn năm đứa trẻ đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn hai người. A, xấu hổ quá đi!
An Vu che mặt, phát hiện không có chỗ trốn, lại nhào qua trốn vào trong ngực Giang Sóc.
"Ha ha ha, chị gái đang xấu hổ."
"Da mặt của chị gái cũng thật mỏng, bố mẹ tớ cũng hôn nhau mà."
"Tiểu Mỹ lớp tớ cũng hôn hôn với lớp trưởng, nhưng là thơm má không phải là hôn môi."
"Trao đổi nước bọt thì là bạn trai bạn gái, trẻ con vẫn chưa thể hôn môi."
Mấy đứa trẻ đứng cách đó không xa đang nói về chuyện hôn môi.
Điên rồi! Điên rồi!
Mặt An Vu đỏ bừng, tức giận lấy tay nhỏ đập vào ngực Giang Sóc một cái.
Đều tại anh.
Giang Sóc buồn cười muốn chết, anh thật sự không biết xấu hổ cũng không ngại bị người khác nhìn thấy. Một tay anh đè ở sau gáy An Vu, lạnh nhạt nhìn về phía mấy đứa nhóc, hung dữ nói: "Cút ra xa một chút mà chơi, nếu không anh sẽ đá bay mấy thứ này!"
Anh đưa mắt ám chỉ hai người tuyết ở bên cạnh.
Mấy đứa trẻ vội vàng che miệng lại.
Hai người tuyết kia là anh trai nhỏ đắp với bọn chúng.
Giang Sóc đến sớm, gửi tin nhắn cho An Vu thì không thấy trả lời.
Anh biết dạo gần đây cô đang vẽ tranh rất chăm chỉ, mùa đông sau khi tuyết rơi lại càng dễ ngủ nướng, anh cũng không gọi điện kêu cô dậy. Buổi sáng tuyết rơi rất dày, mấy đứa trẻ kia muốn đắp người tuyết nhưng không sao đắp được, Giang Sóc lại đang rảnh rỗi nên giúp bọn chúng đắp người tuyết.
Dùng mấy lời này để đe dọa vẫn rất hiệu quả, mấy đứa con nít đã chạy đi thật xa.
Giang Sóc nhướng mày, vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, đã đi xa rồi."
Lúc này An Vu mới chui ra khỏi ngực anh.
Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, xung quanh là một mảnh tuyết trắng chỉ còn lại hai người bọn họ và hai người tuyết.
Mặt An Vu vẫn còn rất đỏ, xấu hổ không dám nhìn anh.
"Không còn ai nữa rồi, có muốn tiếp tục không?"
An Vu kích động ngẩng đầu lên: "Tiếp tục gì cơ?"
Giang Sóc nhếch một bên lông mày: "Tiếp tục hôn?"
Cô vội vàng che miệng: "Không muốn, anh đừng hòng."
Giang Sóc buồn cười muốn chết, chỉ cảm thấy cô gái này thật dễ xấu hổ, khiến anh càng muốn trêu chọc thêm.
Nhưng anh cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo sang bên cạnh, An Vu nhìn sang thì thấy hai người tuyết được đắp ở trên mặt đất. Một con trong đó có ngoại hình được đắp giống y hệt cô.
Không phải đắp tùy tiện, con mắt lỗ mũi, cái đầu tròn tròn cùng cơ thể của nó đều rất nhẵn bóng.
Mắt An Vu sáng lên, cô ngồi xổm xuống sờ đầu của người tuyết một cái, đầu ngón tay chạm vào bông tuyết thì đã bị lạnh đến mức cô phải rụt tay về.
"Giang Sóc, anh đắp đống người tuyết này hết bao lâu?
Giang Sóc đứng ở bên cạnh cô, khẽ bóp quả cầu nhỏ trên cái mũ của cô: "Chắc một tiếng? Anh quên rồi."
Cô đứng dậy xoa xoa bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh không lạnh sao?"
Quả nhiên ngón tay anh lạnh như đá vậy, lúc nãy cũng chỉ cầm tay áo mà kéo cô.
Giang Sóc vừa muốn né đi, thì bàn tay đã bị cô ủ trong lòng bàn tay, đau lòng mà chà xát.
Anh rũ mắt, con ngươi đen nhánh dừng ở trên mặt cô: "Ừm."
"Không mang bao tay, lỡ bị lạnh rồi bị ốm thì sao."
An Vu còn nhẹ nhàng xoa tay anh, cảm giác cách đôi bao tay không đủ ấm để che cho anh, vậy nên cô đã cởi bao tay ra nhưng lúc muốn cầm tay tiếp thì Giang Sóc bỗng nhiên rụt tay lại, vòng qua phía sau ôm lấy gáy của cô. Cúi đầu hôn xuống.
Anh thật sự rất thích hôn cô.
Sợ bị người khác thấy nên lần này An Vu không thể nào tập trung được, Giang Sóc ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.
Cuối cùng hôn một cái vào trán cô, anh mỉm cười hỏi: "Biết hôm nay là ngày gì không?
An Vu ngây ngốc, khẽ lắc đầu.
"Hôm nay là lễ tình nhân."
Giang Sóc ôm cô khẽ dụi một cái, hỏi: "Vậy nên, muốn đi chơi lễ với anh không?"
Đúng rồi là lễ tình nhân.
Trần Hoan cũng đã từng nói với cô về lễ tình nhân, bởi vì không có kinh nghiệm yêu đương nên An Vu còn không biết đến ngày lễ này.
An Vu chỉ biết sơ qua thời gian, có điều cô không ngờ rằng bọn họ sẽ được gặp nhau vào ngày này. Giang Sóc ở Đại An còn cô thì ở Nam Kiều, không giống như Trần Hoan, cô ấy và bạn trai đều ở Nam Kiều, bọn họ không có cách nào gặp mặt.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là Giang Sóc lại chạy đến từ nơi xa xôi như vậy.
An Vu bảo Giang Sóc đợi ở dưới một lát rồi vội vàng chạy lên nhà.
Lúc xuống dưới lần nữa trên tay cô đã cầm theo túi chườm nóng, là cái hình con thỏ mà Giang Sóc mua cho cô. Ngoài ra cô còn cầm theo bao tay và khăn quàng cổ, khăn quàng của cô đều là màu hồng nhạt chỉ có cái này là màu trắng.
Nhét túi chườm nóng vào trong tay anh, rồi quàng khăn lên cổ quấn từng vòng từng vòng.
Giang Sóc đứng yên nhìn cô bận rộn.
"An Vu."
Cô khẽ ừm một tiếng, Giang Sóc khế nhéo vành tai của cô, đầu ngón tay đã được túi chườm nóng làm cho ấm áp, chạm vào tai cô cũng không khiến cho cô bị lạnh chút nào: "Sao em lại biết chăm sóc người khác đến như vậy chứ?"
"Đó là vì anh không biết cách chăm sóc bản thân."
Trời lạnh thế này mà lại mặc ít như vậy, cô nhìn vào thôi cũng đã thấy lạnh rồi.
Giang Sóc dường như không quen quấn khăn quàng cổ, lông mày khẽ nhíu lại dáng vẻ rất cẩn thận, An Vu đoán ra ý định của anh, giọng nói hung dữ không cho phép anh cởi ra.
Giang Sóc không còn cách nào khác, chỉ có thể bóp bóp cổ tay cô tỏ vẻ bản thân đang không hài lòng.
Đôi mắt An Vu khẽ cong lên cười nói: "Quen dần thì sẽ tốt thôi."
Sau trận tuyết rơi, đường xá ở Nam Kiều cũng không có mấy người, hai người nắm tay nhau khẽ đung đưa, Giang Sóc nói muốn đưa cô đi hẹn hò.
Nhưng hẹn hò như thế nào? Cô cũng không có kinh nghiệm nên cứ thế mà đi theo anh.
Hai người đi được nửa đường thì dần dần nhìn thấy các cặp đôi khác tụ năm tụ ba sóng vai nhau đi trên đường, dù sao cũng là lễ tình nhân, người đi ra đường để hẹn hò vẫn rất nhiều. Các cặp đôi đều rất thân mật, người thì nắm tay người thì ôm eo, tay ôm hoa và trà sữa.
"Giang Sóc, chúng ta đi đâu vậy?" An Vu nghiêng đầu hỏi anh.
Thật ra Giang Sóc cũng không có kinh nghiệm yêu đương, sau khi biết hôm nay là lễ tình nhân thì vội vàng chạy đến đây gặp cô, anh cũng không rõ lắm về Nam Kiều.
Anh nắm lấy đôi tay nhỏ của cô: "Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim?"
An Vu gật đầu nói được.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, ngoài đường tuyết vẫn còn đang rơi, có cảm giác giống như là hoàng hôn vậy.
Giang Sóc bắt xe, đi với cô vào trung tâm thành phố Nam Kiều.
Quả nhiên trung tâm thành phố náo nhiệt hơn rất nhiều, hôm nay là lễ tình nhân, các trung tâm thương mại lớn đều đã được trang trí lại, đèn lồng hình trái tim màu hồng còn có bong bóng bay đầy trời.
Giang Sóc trực tiếp mang cô đến tiệm hoa để cho An Vu chọn một bó.
Lúc đầu cô nói không cần nhưng Giang Sóc nói nếu cô không cần thì anh sẽ mua hoa hồng đỏ.
Ai thích hoa hồng đỏ chứ? Không đẹp mắt chút nào.
Cuối cùng cô chọn mấy bông hoa nhạt màu theo ý mình, có hoa bách hợp và hoa sao baby, lúc bó hoa Giang Sóc nhét thêm vào đó một bông hoa hồng màu hồng nhạt, anh không hiểu ngôn ngữ của các loài hoa nhưng hôm nay là lễ tình nhân, ít nhiều cũng phải có một bông hoa hồng.
Chủ tiệm hoa gói hoa xong, cô ôm bó hoa vào ngực cảm thấy rất vui vẻ.
Giang Sóc biết ngay là không thể dựa vào cô, làm gì có cô gái nào không thích quà?
Sau khi ra khỏi tiệm hoa, An Vu phát hiện dường như anh cố ý dẫn cô đi mua trà sữa và bánh kem, mới đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ, mãi đến lúc có một đôi tình nhân đi qua trên tay còn cầm theo một quả bóng bay, Giang Sóc lập
tức dừng bước.
Ánh mắt anh nhìn phía cửa nơi bọn họ đi tới, quả nhiên có một ông lão đang đứng bán bóng bay ở trước cửa trung tâm thương mại.
Anh kéo cô đi lại đó.
An Vu cảm thấy rất buồn cười.
"Đi đâu vậy?"
"Em có thích bóng bay không?"
Cô lắc đầu: "Không thích."
Cô nói không cũng vô dụng, lúc nãy cô cũng nói không cần hoa.
Giang Sóc còn đang muốn đi qua đã bị cô nhẹ nhàng dùng tay kéo lại.
"Có rất nhiều đồ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Ừm, vậy em chờ anh đi mua bóng bay."
Thật đúng là hết cách, anh rất cố chấp mà chạy ra bên ngoài, lúc quay lại còn cầm theo một quả bóng bay màu hồng, đôi mắt cũng sáng hết cả lên.
An Vu không nhịn được nữa muốn vạch trần anh, trên đường đi ăn cơm cô bỗng nhiên nói nhỏ: "Hình như bọn họ đi lên tầng 4."
Giang Sóc dừng bước: "Vậy chúng ta cũng đi?"
Cô buồn cười muốn chết: "Giang Sóc, có phải anh cũng không rành chuyện hẹn hò không?"
Cho nên trên đường đi đến đây anh nhìn thấy những đôi tình nhân khác làm gì thì cũng bắt chước mua theo.
Giang Sóc cau mày.
Quá hấp tấp rồi, đúng là anh còn chưa học xong.
Nếu còn chưa học tập xong, vậy thì cái nguyên tắc thứ bạn gái của người khác có thì bạn gái anh nhất định cũng phải có chắc chắn không sai.
Cho nên trên đường đến đây, anh vẫn luôn quan sát người khác đang làm gì. Nhìn thấy tay cô gái khác đang cầm hoa anh cũng đưa cô đi mua hoa, những người khác có trà sữa anh cũng mua trà sữa, có bóng bay anh cũng mua bóng bay.
"Em không cần những thứ này, chúng ta vui vẻ ở bên cạnh nhau đã là hẹn hò rồi."
Không cần cố tình làm theo nghi thức, tay nắm chặt vào nhau, vui vẻ ở bên cạnh nhau đã là cuộc hẹn hò tốt nhất đối với cô rồi.
"Ùm."
Không biết Giang Sóc có hiểu không, nhưng anh cũng không đi lên tầng 4 nữa, dắt cô đi nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm trước."
Vào lễ tình nhân khu ăn uống thật sự rất đông, An Vu nói cô muốn ăn bánh bạch tuộc, Giang Sóc để cô ngồi chờ còn mình thì đi xếp hàng.
An Vu không muốn, cô cứ đứng xếp hàng ở phía sau anh.
Giang Sóc thở dài ôm người kéo lên phía trước, đầu cúi xuống đặt trên bả vai cô, hai người dính nhau như kẹo mạch nha vậy.
Mới đầu An Vu còn cảm thấy không quen, cơ thể cứng ngắc không dám cử động.
Nhưng mà hôm nay có vẻ như không có ai chú ý đến bọn họ, trong hàng ngũ dài xếp ở trước bọn họ còn có một đôi nam nữ đang quang minh chính đại hôn nhau.
Cô nắn nắn cổ tay của Giang Sóc, để kệ anh.
Bánh bạch tuộc cũng chỉ là đồ ăn vặt, cuối cùng Giang Sóc mang cô đến một nhà hàng Pháp để ăn.
Nhà hàng có rất nhiều các cặp tình nhân, lượng thức ăn thì ít nhưng chủng loại thì có rất nhiều, món ăn được bưng lên hết món này đến món khác phải mất một tiếng rưỡi mới xong.
An Vu không quen ăn cơm Pháp, nhưng cô rất thích bầu không khí của nhà hàng này, tiếng violon trầm bổng du dương, mọi người cũng từ tốn ăn cơm.
Cô có thể vui vẻ ở bên cạnh Giang Sóc thật lâu trong không gian yên tĩnh như này.
Chỉ là bầu không khí của nhà hàng quá ái muội, các cặp đôi bên trong nhà ăn cũng rất ái muội, vị trí của hai người ở sát bên cửa sổ, bên cạnh còn có một quầy rượu, ở một góc cách quầy rượu không xa có một đôi tình nhân ngoại quốc đang hôn nhau thắm thiết. Tiếng thở dốc truyền đến từng đợt khiến cho lỗ tai An Sóc đỏ bừng.
Cằm của cô đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy kéo lại, đôi mắt Giang Sóc sâu thẳm, nhìn cô với vẻ xấu xa: "Chưa từng thấy người khác hôn nhau sao, tò mò vậy?"
An Vu không nói gì.
"Cũng muốn hôn?"
"..."
Cô che miệng lại, lắc đầu: "Em không có."
Giang Sóc mặc kệ cô, trực tiếp lấy tay cô ra ngửa đầu hôn, môi anh áp lên môi cô mút mạnh một cái.
Mùi rượu vang nồng đậm nhanh chóng lan ra giữa răng và môi.
Mùi rượu vang không gắt nhưng An Vu chưa từng uống rượu, cô khẽ rên lên một tiếng. Khuôn mặt nhỏ bị anh giữ chặt, anh vuốt ve cái gáy của cô, dùng sức hôn sâu hơn.
Hôn đến khi An Vu dùng tay đập anh, Giang Sóc mới lùi lại, hô hấp có hơi dồn dập, nhưng tròng mắt đen nhánh lại tràn đầy ý cười: "Quả nhiên uống như vậy càng ngọt hơn."
An Vu sắp khóc đến nơi, ngọt chỗ nào chứ, rượu này thật là đắng.
Nhà hàng Pháp ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, rạp chiếu phim thì ở ngay dưới tầng một.
Giang Sóc đặt vé bằng điện thoại, phim là do An Vu chọn, đang là tết âm lịch nên có rất nhiều phim để chọn, doanh thu phòng vé cũng cao ngất ngưởng.
An Vu xem qua bảng xếp hạng, biết có một bộ phim tên là "Hồi lộ" đang hot nhất hiện nay.
Đây là một bộ điều tra tội phạm, bộ phim kể về cuộc hành trình truy bắt ma túy, cảnh sát đã xâm nhập vào nhóm tội phạm, thành công lấy được thông tin quan trọng nhưng bị tiêm ma túy vào người sau đó là con đường trở về đầy khó khăn gian khổ.
Nam chính của bộ phim này là ngôi sao hàng đầu Lâm Ngật Nghiêu người mới nhận được giải ảnh đế, An Vu không đu idol, nhưng do Tống Sở và Lâm Kha đều thích anh ta nên An Vu mới biết đến.
Trong khoảng thời gian ăn tết này, ảnh của Lâm Ngật Nhiều tràn ngập trong nhóm ký túc xá.
Tống Sở: [Thần tượng của tớ đẹp trai không? Aaa, điên mất thôi, cái nhan sắc thần tiên gì thế này!]
Lâm Kha: [Cậu xem tấm ảnh này của tớ đi, cái cằm góc cạnh này, cái mũi cao vút này, tớ muốn được trượt ở trên đó.]
Tống Sở: [Cậu xem video hôm nay của Hạt Dẻ chưa? Vừa đăng một clip cắt ghép tổng hợp.
Lâm Kha: [Tớ muốn đi kiểm tra vé, muốn xem lại lần ba ngay lập tức.]
Tống Sở: [Tớ vừa xem lần hai xong, đợi quay về nhà cô tớ rồi tối sẽ đi cày tiếp, tớ không cho phép chị em của tớ không xem phim này @An Vu @ Chu Lạc Lạc.
Chu Lạc Lạc: [Hai ngày nữa tớ mới quay trở về thành phố, ở quê không có rạp chiếu phim, lý do này có được tính không? @Tống Sở @Lâm Kha.]
Tống Sở: [Tính tính tính, nhưng phải viết bài bình luận ngắn năm trăm chữ.]
Giang Sóc để cô chọn phim, không hiểu sao An Vu lại chọn bộ phim "Hồi lộ" này.
Anh cúi đầu nhìn, khẽ nhíu mày: "Lễ tình nhân sao lại xem cái này? Có muốn đổi phim khác không?"
An Vu nói: "Đều giống nhau, vậy anh chọn đi."
Giang Sóc lướt xuống tìm một chút, cuối cùng vẫn chọn bộ phim cô muốn xem. An Vu còn cảm thấy thật kỳ lạ, cảm thấy người này giống như có chuyện gì vậy, cứ canh cánh trong lòng với bộ phim điện ảnh này.
Bởi vì nhà ăn khá gần với rạp chiếu phim nên hai người cũng không hề hoang mang vẫn bình thản ngồi đó ăn bánh ngọt, lúc cách thời gian chiếu phim còn mười phút Giang Sóc mới dẫn cô đi xuống tầng để xem phim.
An Vu đi lấy vé, lúc cô quay đầu lại thì Giang Sóc đang ôm bỏng ngô và khoai tây chiên đi lại.
Anh nhét bỏng ngô vào trong lòng cô, hai tay còn cầm một ly Coca.
Giang Sóc ngoéo một cái ngón tay ra nói với cô: "Anh hết tay rồi, em dẫn anh đi."
Hôm nay anh thật bám người, muốn hôn muốn ôm, cũng không cho phép cô buông tay ra.
"Đã ăn rất no rồi, sao còn mua nhiều như vậy?"
Một hộp bỏng ngô cỡ lớn, hai người thật sự ăn không hết.
Giang Sóc bưng Coca, tay nắm rất chặt, anh nghe thấy vậy thì liếc mắt xuống nhìn cô: "Cho có nghi thức biết không, không ăn cũng phải ôm cho anh."
"Hum?"
"Nếu không sẽ tỏ ra là bạn trai em thua kém người khác, vừa keo kiệt lại bủn xỉn để em phải đói bụng."
An Vu buồn cười, anh keo kiệt ở chỗ nào, vừa lúc nãy đã đi ăn đồ Pháp, có khi phải tốn hết một tháng lương của bao nhiêu người khác.
Bộ phim "Hồi lộ" này thật sự rất nổi, cả rạp chiếu phim đều đã chật kín chỗ, Giang Sóc muốn xem ở rạp vip nhưng không còn hai ghế sát bên cạnh nhau, muốn có cũng phải đợi một tiếng nữa mới đến lần chiếu tiếp theo.
Vậy nên anh đã đặt vé thông thường này.
Rạp chiếu phim có rất nhiều người, xung quanh đều là người, hai người bọn cô ngồi ở vị trí trung tâm.
Ngồi xuống không được bao lâu thì rạp chiếu phim bỗng nhiên tối om, vài phút sau tiếng nhạc mạnh mẽ cùng âm thanh của tiếng đạn bắn vang lên khắp căn phòng.
An Vu ôm bỏng ngô, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đường nét trên gương mặt góc cạnh giống như được tạc ra vậy. Hơi thở cuồng dã khiến cho các cô gái mặt đỏ tim đập, miệng anh ta đang cắn một điếu thuốc lá, làn khói trắng dày đặc bay lên trên gò má anh ta, nửa gương mặt cười ẩn giấu bên trong làn khói.
Dáng vẻ kia thật sự gây họa cho người khác, cả căn phòng đều là tiếng hét của các cô gái.
Thì ra đây chính là Lâm Ngật Nghiêu, đúng thật là rất đẹp trai.
An Vu chú tâm xem phim.
Sau khi người nói chuyện rời đi, nụ cười mỉm của nam chính hơi ảm đạm, anh ta ném điếu thuốc đi sau đó nhảy từ trên cầu thang tầng ba xuống dưới một cách lưu loát, tay chân phối hợp linh hoạt chẳng mấy chốc anh ta đã đáp xuống tầng một, tốc độ rất nhanh giống như đang chơi parkour vậy, nhìn vô cùng đẹp trai.
Rạp chiếu phim lại vang lên một hồi hú hét, An Vu cũng vỗ tay theo.
Không hiểu sao cô lại nghe thấy tiếng hừ nhẹ truyền đến từ bên cạnh.
Cô nghiêng đầu, động tác vỗ tay cũng chậm lại.
Giang Sóc lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, một cách tay kê ở sau đầu, anh không xem phim, ánh mắt biếng nhác dừng trên gương mặt cô.
Ánh mắt kia rất dọa người, bên ngoài thì có vẻ như không thèm đếm xỉa đến nhưng sau lưng đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Anh không xem sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Giang Sóc không đáp, đôi mắt khẽ liếc qua màn hình rồi lại thu hồi lại: "Rất đẹp trai?"
An Vu biết người này đang ghen, cô rất muốn nói là không đẹp trai nhưng lại không thể nói chuyện trái lương tâm được.
Cô nhỏ giọng hỏi lại: "Anh... anh cảm thấy sao?"
Giang Sóc cười một cái, giỏi thật, bây giờ còn biết giở trò với anh.
"Hồ ly tinh." An Vu nghe thấy anh lười biếng nói, sau khi nói ra ba chữ này anh hơi ngừng một chút sau đó bổ sung thêm: "Hồ ly tinh già."
An Vu cảm thấy biểu cảm này của anh nhìn rất quen mắt, giống như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Khi nào nhỉ?
Rất nhanh cô đã nhớ ra, là lúc trước khi cô đi đến nhà Lục Thanh Hoài hỏi bài tập, anh cũng công kích tuổi tác của Lục Thanh Hoài như vậy.
Cô cười nói: "Hồ ly tinh sao? Giống nhưng cũng không giống."
Giang Sóc nghiêng đầu nhìn cô.
An Vu cười nói: "So với anh ta thì em thấy anh giống hồ ly tinh hơn."
Giang Sóc khẽ nhướng mày, kéo tấm chắn ngăn giữa hai người lên, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, khẽ nhéo dái tai của cô: "Nói một chút, sao anh lại thành hồ ly tinh rồi?"
Cả căn phòng tràn ngập tiếng súng và tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều chìm đắm vào bộ phim. Giang Sóc không xem, giữ lấy khuôn mặt cô liên tục truy hỏi.
An Vu cảm thấy anh đang cố ý, cố ý không để cô nhìn nam chính trong bộ phim.
Cô khẽ thở dài trong lòng, người này đúng là giấm tinh, không phải chỉ là một bộ phim thôi sao? Người ta là ngôi sao lớn, cũng không có cách nào chạm mặt được, anh ghen cái gì chứ.
"Anh còn không phải là hồ ly tinh? Trong ngăn bàn chứa đầy thư tình." An Vu trừng mắt nhìn anh.
Nghe cô nói như vậy, dáng vẻ của Giang Sóc dường như còn rất vui vẻ, hai chân khẽ rung rung, đôi mắt cũng hơi híp lại: "Anh cũng không biết là ai đưa, cũng không xem."
"Ai biết anh có xem hay không?"
Giang Sóc ôm lấy cô, áp đầu cô vào bả vai anh, dùng lòng bàn tay che đi đôi tai lạnh lẽo của cô: "Vậy cũng không biết là ai còn giúp người khác đưa thư tình, sao lại còn có người như em chứ?" Sao anh biết được?
An Vu chớp chớp mắt.
Giống như biết được cô đang nghĩ gì, Giang Sóc hừ một tiếng cười: "Còn cố ý để thư tình vào trong ngăn bàn của anh, thấy nhiều lần rồi, em nói anh có đau lòng không?"
"..."
Sao anh lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra kể thế.
An Vu vô tội nói: "Khi đó chúng ta cũng không có quan hệ gì."
Giang Sóc thở dài, thất vọng nói: "Cho nên sao anh có thể được xem là hồ ly tinh, còn không thể khiến em để ý đến."
Anh ngẩng đầu hất cằm một cái: "Vậy mà em còn rất chăm chú nhìn anh ta."
Đúng là muốn mạng mà, cô còn phải lấy lọ giấm đã ủ mấy trăm năm này ra để ăn.
Trong màn hình trên sân khấu tiếng đạn bắn liên tục vang lên, không biết đã đến giai đoạn kịch tính nào rồi.
An Vu thở dài, nghiêng đầu nhìn anh nói: "Thật ra cũng không đẹp trai đến như vậy."
Cô dùng ngón tay chọc chọc vào cái má đang căng thẳng của anh, lại nhéo nhéo dái tai của anh một chút.
Tai của bạn trai cô thật nhỏ, còn mong mỏng.
Cô cho rằng xung quanh mình đều là người thì có thể muốn làm gì thì làm?
An Vu không phát hiện ra dưới sự trêu chọc của cô, sống lưng người nào đó đã căng chặt lại, anh nghiêng đầu đôi mắt thâm trầm dừng trên hàng lông mi của cô, hai người tiến lại gần nhau hơn, lại còn ở trong bóng tối, ghế bên cạnh Giang Sóc cũng không có người.
Cổ tay bị cầm lấy, dường như cảm nhận được điều gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Phòng chiếu phim lại vang lên đoạn nhạc vô cùng áp bách căng thẳng, An Vu không dám cử động, cô lặng lẽ lùi về phía sau, muốn trốn từng chút từng chút từng chút một, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Giang Sóc bỗng nhiên luồn tay ra phía sau giữ chặt lấy gáy của cô, cúi đầu áp môi lên môi cô.
Cô khẽ hừ một tiếng muốn đẩy anh ra.
Hơi thở nóng rực phả vào tai cô, có hơi ngứa anh nói với giọng điệu xấu xa: "Muốn để bọn họ nghe thấy sao?"
Cô dừng tay lại.
Giang Sóc ôm cô thật chặt, đôi môi khẽ cọ xát ở trên bề mặt, nhẹ nhàng hôn một cái sau đó mút thật mạnh.
Hôn một cái nhẹ rồi lại một cái nặng.
Làm chuyện xấu ở dưới con mắt của bao nhiêu người thật sự quá đáng sợ, cái cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực, cô nín thở không dám hô hấp, sợ phát ra âm thanh thở dốc.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ngực anh, sau đó Giang Sóc ngừng lại, để có cô hít thở chút không khí.
Tiếng đạn bắn cùng với âm thanh ngột ngạt trong rạp chiếu phim ngày càng vang dội, hai người núp trong bóng tối tiếp tục hôn môi. Theo tần suất của âm nhạc cường độ cũng tăng lên.
Anh thật sự rất thích hôn cô, cũng rất biết cách hôn.
Sau vài lần hôn môi, người ngây ngốc chậm chạp như cô cũng có thể cảm giác được kỹ thuật hôn của người này đã tiến bộ rất nhiều.
Không biết hai người đã hôn trong bao lâu, anh mới chịu buông cô ra, nhặt chiếc mũ bị rớt xuống đội lên cho cô.
An Vu đỏ giống con tôm luộc, mặc dù không nhìn thấy được nhưng gương mặt cô nóng như trứng gà chín mới được bóc vỏ ra.
Cô giấu mặt vào trong chiếc khăn lén nhìn xung quanh một cái, kết quả phát hiện người xung quanh đều rất chăm chú xem phim, không có chút gì để ý đến hai người bọn họ.
Cô ngồi nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn màn hình chiếu phim, nam chính đang nằm trong vũng máu, mọi người điên cuồng gào thét dưới mưa.
Cô nghe thấy xung quanh bắt đầu vang lên tiếng khóc thút thít.
Trong bầu không khí đầy vẻ đau thương, Giang Sóc bưng ly Coca đưa cho cô: "Hôn xong có thấy khát không, uống chút nước nhé?"
Bởi vì bỏ qua rất nhiều tình tiết nên cốt truyện ở phía sau có kịch tính đến đâu cô cũng xem không hiểu, chỉ biết là cả rạp chiếu phim đều đang khóc, mấy nữ sinh ngồi phía sau bọn họ còn khoa trương hơn, gần như là gào lên thành tiếng.
An Vu luống cuống nghiêng đầu, cảm giác trong bầu không khí u buồn này cô không khóc đúng là một tội ác.
Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, Giang Sóc không nhịn được mà bật cười, An Vu vội vàng nhào qua bịt miệng anh lại, bàn tay nhỏ khẽ cào anh tỏ ý anh không được cười.
Trong bầu không khí này còn cười là sẽ bị đánh.
Giang Sóc thật sự không cười nữa, ngồi yên tại chỗ buồn chán nghịch tay cô.
Bộ phim nhanh chóng đi đến hồi kết, An Vu xem xong thì cảm thấy thật cô quạnh, đều tại người này.
Có điều dù sao cũng là lễ tình nhân, hai người yên lặng ở bên nhau hai giờ đồng hồ cũng đã tốt lắm rồi.
Cuối cùng thì bộ phim cũng kết thúc, mọi người đều yên lặng ngồi đó không đứng dậy, đột nhiên đèn trong rạp chiếu phim được bật lên. Sau đó có mấy nhân viên mặc bộ đồ đen từ ngoài cửa tiến vào, còn mang theo máy quay
phim rất to.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi có một đống vệ sĩ chạy lên đứng ở trước sân khấu, cô gái ở sau lưng An Vu hét lên: "Lâm Ngật Nghiêu!"
"Aaa, là Lâm Ngật Nghiêu!"
"Không phải tôi đang nằm mơ chứ, điên mất rồi, điên mất rồi!"
An Vu ngẩng đầu lên, chỗ của cô gần ở phía sau cùng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông.
Anh ta mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao ráo, gương mặt giống y như đúc với gương mặt trong bộ phim điện ảnh, mái tóc ngắn đã được nuôi dài, cả người đầy vẻ lạnh lùng hoang dã.
Người ở hiện trường đều không ngờ đến bọn họ có thể bất ngờ gặp được nam chính ở rạp chiếu phim Nam Kiều.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng huýt sáo cũng không ngừng vang lên.
Người dẫn chương trình cầm mic nói: "Vừa rồi lúc mọi người đang xem phim ở rạp chiếu phim, chúng tôi cùng với các diễn viên chính đã đứng ở phía sau khán đài nhìn phản ứng của các quý vị khán giả, mọi người đều xem rất nhập tâm, lúc xem phim cũng có rất nhiều người khóc rất chân thành, vậy nên chúng tôi đã đến đây để hỏi một chút về cảm thụ của vài vị khán giả về bộ phim này."
Lúc nói ông ấy cầm mic nói mọi người xung quanh phản ứng rất nhiệt tình chỉ trừ An Vu.
Cô cũng sắp khóc đến nơi rồi, cái gì mà vẫn luôn ở phía sau khán đài nhìn phản ứng của người xem chứ?
Cô và Giang Sóc đã phản ứng gì?
Huhu...
Cô nắm lấy tay Giang Sóc, giương mắt nhìn anh: "Giang Sóc, có khi nào chúng ta đã bị quay lại rồi không?"
Cô đã từng xem video diễn viên chính bất ngờ đến rạp chiếu phim cùng với đó video quay lại phản ứng của người xem cũng sẽ được đăng lên.
"Anh nói không có ai nhìn thấy mà." Cô tủi thân muốn chết.
Giang Sóc cau mày, hiển nhiên là cũng không ngờ đến tình huống đột ngột phát sinh này.
Anh ho khan một tiếng, xoa đầu cô nói: "Được rồi, sẽ không bị đăng lên đâu."
"Huhu, anh bảo đảm đi." An Vu vô cùng tủi thân.
"Ừm, bảo đảm."
Mặc dù anh đã nói là đảm bảo nhưng An Vu cũng mấy không tin tưởng, vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Mãi đến khi tan cuộc, hai người rời khỏi rạp chiếu phim thì nhìn thấy có một người vệ sĩ đang đứng ở góc chỗ ngã rẽ.
Giống như đã được dặn trước, bọn họ còn chưa nói gì Giang Sóc đã nghiêng đầu nhét bỏng ngô vào trong lòng cô: "Ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
An Vu chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Giang Sóc đi lên phía trước, cô nhìn thấy nam chính của bộ phim này đang đứng ở cuối hành lang.
Lâm Ngật Nghiêu?
Cô có hơi ngây ngốc.
Giang Sóc và Lâm Ngật Nghiêu, có quen biết?
Lúc ở rạp chiếu phim Giang Sóc đã gửi tin nhắn cho Lâm Ngật Nghiêu.
Bất kể là có quay trúng không, anh cũng không thể để loại video này được tung ra ngoài, nhưng đoàn phim vì muốn thu hút sự chú ý thì loại chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Lâm Ngật Nghiêu tựa vào ngã rẽ của rạp chiếu phim, đường đi đến nơi này đã được vệ sĩ vây quanh, là một góc khuất bí mật.
Trên mặt anh ta còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen che kín mặt mũi, nhìn thấy Giang Sóc đi đến không khỏi cười ra tiếng. Tiếng cười mát lạnh cũng không có ý che đi ý trêu chọc xấu xa.
Sắc mặt Giang Sóc không tốt lắm, câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy anh ta chính là: "Xóa chưa?"
Lâm Ngật Nghiêu dựa lưng vào tường, vóc dáng của cả hai đều rất cao nhưng Lâm Ngật Nghiêu vừa diễn xong một bộ phim hình sự, khí chất hoang hoang dã ngông cuồng trên người cũng đậm hơn so với Giang Sóc, anh ta đè giọng nói: "Hửm, cái gì cơ?"
Bạn gái đang đứng chờ, anh không muốn đứng đây tốn thời gian với lão già này, Giang Sóc nói với vẻ không kiên nhẫn: "Video các người quay lén, xóa đi cho tôi."
Lâm Ngật Nghiêu duỗi thẳng chân nói: "Cậu còn rất dốc sức."
Mẹ kiếp.
Giang Sóc mắng thầm trong lòng, thật đúng là bị quay trúng rồi.
Lâm Ngật Nghiêu tiếp tục nói: "Trước mặt bàn dân thiên hạ cũng không biết kiềm chế một chút, làm tôi còn tưởng mình đóng loại phim kia cơ, bầu không khí như vậy mà cậu đã muốn cắn rách miệng con gái nhà người ta rồi."
Anh ta chịu thua luôn.
Làm như vậy thì cuối cùng là ai xem phim của ai?
Giang Sóc: "Ngưỡng mộ thì cứ nói, tuổi đã lớn như vậy rồi còn chưa được hôn sao?"
Lâm Ngật Nghiêu híp mắt lại, nhỏ giọng nói: "Còn muốn xóa nữa không?"
An Vu ngồi ở trên ghế đợi anh một lúc, khoảng chừng sáu bảy phút gì đó Giang Sóc đã quay trở lại.
Anh nắm tay cô rời đi, giống như là không có chuyện gì.
An Vu không nén nổi thắc mắc trong lòng, lặng lẽ kéo ống tay áo của anh hỏi: "Giang Sóc, anh đi nói gì vậy?"
"Không có gì, bọn họ đến muộn, không có quay trúng."
Anh có hơi nói dối một chút, tuy rằng Lâm Ngật Nghiêu đã đảm bảo rằng sẽ không lan truyền đoạn video kia ra bên ngoài nhưng bạn gái của anh rất dễ xấu hổ, nếu như để cô biết được người khác nhìn thấy cảnh cô hôn chắc sẽ thẹn đến phát khóc.
An Vu gật gật đầu, cùng anh đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Giang Sóc, anh quen Lâm Ngật Nghiêu sao?"
"Ừm, cũng xem như quen biết, nhưng không thân lắm."
"Nói dối."
Nếu không thân sao ảnh để nhà người ta còn cố tình ở lại đây nói chuyện với anh chứ?
Giang Sóc nhíu mày, anh đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, cuối cùng anh nói: "Ừm, quan hệ giữa bọn anh cũng không khác lắm như với Lục Thanh Hoài, Lục Thanh Hoài là đàn em của anh ta."
"Anh Thanh Hoài cũng quen anh ta sao?" An Vu có chút kinh ngạc.
Giang Sóc dừng bước chân, kéo người vào trong ngực, khẽ véo gương mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi ai là anh chứ?"
An Vu có hơi ngu ngơ, không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn anh, hũ giấm lâu năm này lại bắt đầu ghen rồi.
Cô không nói gì nhưng Giang Sóc lại không có ý định muốn buông tha cho cô, giọng nói đầy vẻ chua chát: "Vẫn còn nhớ mãi không quên anh Thanh Hoài của em?" "Cái lão già kia thì có gì tốt?"
"Giang Sóc." An Vu có lòng tốt nhắc nhở anh: "Anh ấy chỉ lớn hơn anh có 4 tuổi thôi."
"Em còn nói đỡ cho anh ta."
Giang Sóc tức đến bật cười.
Thật ra bên ngoài anh có độc mồm độc miệng thế nào đi chăng nữa, cũng không hề để tâm đến những người theo đuổi An Vu, ví dụ như Tống Kỳ Thành, anh thật sự khinh thường phải so bản thân với loại nam sinh như thế.
Nhưng người duy nhất khiến anh cảm thấy không chắc chắn là Lục Thanh Hoài, bởi vì anh ấy xuất hiện ở bên cạnh An Vu sớm hơn cả anh. Cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt của An Vu khi nhìn anh ấy, cô sẽ đỏ mặt sẽ xấu hổ, lúc nói chuyện đều nhìn anh ấy với vẻ mặt sùng bái.
Nhớ đến chuyện này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, anh kéo người ấn chặt vào trong ngực, giống như sợ hãi cũng giống như cố gắng trở nên hung dữ nói: "Trả lời anh, em sẽ không có nhớ mãi không quên anh ta đó chứ?"
An Vu thật sự không biết tại sao anh lại có thể nghĩ được như thế. Cô nhớ mãi không quên Lục Thanh Hoài khi nào?
Cẩn thận nhớ lại, chắc là lúc đó mới đến đất Đại An, cuộc sống xa lạ không quen biết ai chỉ có Lục Thanh Hoài và dì Phương đối xử tốt với các cô.
Đặc biệt là Lục Thanh Hoài, lúc ấy cô cảm thấy anh ấy giống như anh trai mình vậy, rất ấm áp.
Cô không trả lời, đôi mắt nhìn anh với vẻ ranh mãnh, cười nói: "Giang Sóc, lúc đó anh thật sự muốn đi đến nhà anh Thành Hoài để học bài sao?" "Ùm."
"À, em còn tưởng anh đến để theo đuổi em chứ." Cô còn thật cảm thấy rất thất vọng.
"Em trả lời câu hỏi kia của anh, anh sẽ trả lời câu hỏi này của em."
Anh không cho cô trốn.
"A, được thôi." An Vu ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không thích anh ấy, chỉ đối xử giống như anh trai của mình thôi, anh Thành Hoài rất tốt với em."
Giang Sóc hừ nhẹ một tiếng, nói: "Anh ta cũng không chỉ chăm sóc một mình em, anh ta chính là một lão cán bộ."
An Vu cười gật đầu, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh.
Giang Sóc không còn cách nào khác, khẽ thở dài, dẫn cô đi về phía thang máy
"Không sai, ông đây có ý đồ với em đã lâu, vui chưa?"
"Ùm."
"Đúng là không để cho anh một chút mặt mũi nào."
"Ai bảo anh làm như vậy ở rạp chiếu phim.
Ăn cơm rồi xem phim xong thì cũng đã 9 giờ.
Trung tâm thương mại vẫn còn bật điều hòa cùng với đèn màu, nhưng mà vừa ra khỏi cách cửa thì tuyết trên bầu trời ào ào rơi xuống vai hai người. Bên ngoài tối đen như mực, không biết từ lúc nào tuyết đã biến xung quanh thành một màu trắng xóa.
An Vu lạnh đến mức rụt cả người.
Giang Sóc bắt một chiếc xe đưa cô trở về.
Tay cô vẫn còn đang cầm quà hôm nay Giang Sóc mua cho, hoa tươi còn có các món quà nhỏ, tất cả đều được bỏ vào trong một cái tui giấy.
Trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, một ngày lạnh lẽo tuyết lại rơi nhiều như vậy, gần như không có ai đi lại ở trong tiểu khu. Mấy ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, bông tuyết và băng vụn phản chiếu khiến xung quanh càng trở nên sáng hơn.
"Lúc nào thì anh đi?"
An Vu biết anh cố ý đến đây để ăn lễ cùng với cô, anh không có phòng ở Nam Kiều, chắc là ở trong khách sạn.
Giang Sóc đứng đối diện với cô, cằm bị chiếc khăn trắng cô quấn lấy, cô nhìn ra được anh đang câu nệ, dáng vẻ dường như cũng ngoan ngoãn hơn so với lúc bình thường.
"Ừm, nói sau đi."
An Vu gật đầu nói: "Bên ngoài rất lạnh, anh về khách sạn sớm một chút.
"Ùm."
"Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho em."
"Được."
Cô cũng không thể dính lấy anh mãi được, cô không xác định được Thư Thu Vân đã tan làm hay chưa, lỡ như bị bà nhìn thấy thì xong rồi.
An Vu vẫy tay chào anh, trước khi đi cô bỏ túi chườm nóng vào tay anh.
An Vu về đến nhà, thật kỳ lạ hôm nay căn phòng lại tối đen như mực.
Cô bật đèn, mở cửa phòng Thư Thu Vân ra, chăn đệm được gấp chỉnh tề, người vẫn còn chưa trở về.
An Vu tính gọi điện cho bà nhưng phát hiện bà đã gọi điện cho cô vào hai giờ trước.
Cô nhấn nút gọi lại.
Phải chờ một lúc bên kia mới bắt máy, vẫn đang còn đang vang lên âm thanh của máy chạy.
"Vu Vu, con đi đâu mà không bắt máy vậy."
"Mẹ về rồi sao?"
Thư Thu Vân đáp một tiếng, bên kia dường như đang rất bận rộn, bà cao giọng nói: "Hôm nay xưởng của mẹ có rất nhiều việc, cần phải tăng ca, tối nay không về được, con nhớ khóa kỹ cửa."
"..."
Trong phòng có chút quạnh quẽ, hẹn hò với Giang Sóc cả đêm, bỗng nhiên yên tĩnh như vậy cô cảm thấy có chút không quen. An Vu cầm quần áo đi vào nhà tắm, sấy tóc xong lại ngồi trên bàn vẽ một lúc.
Hôm nay trái tim cô dường như còn chưa bình tĩnh lại được, muốn vẽ cũng vẽ không ra.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Sóc.
An Vu: [Giang Sóc, anh đến khách sạn chưa?]
Lần này Giang Sóc không có trả lời ngay, An Vu cầm điện thoại chờ một lúc, cuối cùng đợi được một chữ ừ.
An Vu: Vậy anh chụp ảnh căn phòng cho em xem đi.]
Cô đợi một lát, vẫn không thấy anh trả lời tin nhắn.
An Vu cảm thấy không đúng, lập tức gọi điện thoại cho anh, điện thoại được nhận trong phút chốc.
Giọng nói khàn khàn lành lạnh truyền đến bên tai, anh bất đắc dĩ cười nói: "Sao vậy, kiểm tra anh sao?"
An Vu cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh chưa về khách sạn?"
"Về rồi."
"Nói dối."
Cô nghe thấy âm thanh đi bộ của người đi ngoài đường.
Không biết vì sao, An Vu cảm thấy hình như Giang Sóc còn chưa đi.
"Giang Sóc, có phải anh vẫn còn ở tiểu khu nhà em đúng không?" "Không có."
"Em thấy anh rồi."
Giọng nói của anh dường như có hơi bất ngờ, nghi hoặc hỏi: "Ở đâu?"
"..."
An Vu không đáp.
Quả nhiên anh vẫn đang còn ở tiểu khu nhà cô.
Thấy cô không nói lời nào, Giang Sóc mới phản ứng lại rằng anh đã rơi vào bẫy của cô.
Anh bất đắc dĩ cười khẽ: "Em thông minh như vậy từ bao giờ thế?"
Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, không dễ lừa một chút nào.
An Vu cởi đồ ngủ ra, nhanh chóng thay một bộ quần áo mùa đông vừa có thể chống lạnh vừa có thể chống gió.
Động tác nhanh nhẹn quấn khăn rồi đội mũ, trước khi ra khỏi cửa cô khẽ dừng một chút, quay người đi lại kéo ngăn giữa của bàn học ra.
Thì ra Giang Sóc vẫn còn ở quảng trường nhỏ của tiểu khu, còn chưa đến một tiếng anh lại đắp được một người tuyết nhỏ, bây giờ đang gắn mắt mũi.
Tuyết rơi xuống suốt cả một ngày, so với ban ngày thì tuyết trên mặt đất lúc này càng dày hơn, bông tuyết cũng trắng hơn.
Buổi tối rất lạnh, đám trẻ con đều bị người lớn trong nhà lôi về, đêm lạnh như vậy sẽ không có ai ngu ngốc đến nỗi ở ngoài đây đắp người tuyết.
Trừ cái tên ấu trĩ này.
Nhìn thấy cô đi đến, Giang Sóc bỏ hòn đá nhỏ trong tay cho cô, để cô gắn lên người tuyết làm mắt.
An Vu cúi người nhận lấy viên đá nhỏ trong tay anh.
Sau khi có đôi mắt người tuyết lập tức trở nên sinh động hơn hẳn.
"Đẹp không? Đây là người tuyết tặng em vào ngày mai." Giang Sóc cười nói: "Vốn dĩ anh định buổi sáng gửi tin nhắn cho em xem kết quả lại bị em phát hiện."
Anh đang cười, nhưng An Vu lại không cảm thấy buồn cười một chút nào.
Cô có hơi bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu rũ mắt nắm lấy tay anh.
Đắp người tuyết lâu như vậy, tay anh đã lạnh giống như đá lấy từ hầm băng ra vậy, đầu ngón tay cũng lạnh cóng.
Cô bọc tay anh trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng hà hơi.
Lời nói đã ra đến miệng của Giang Sóc khẽ ngừng lại, đôi mắt nhìn cô thật sâu.
"Sao lại không về sớm một chút."
"Nhàm chán."
Lần này anh trả lời với giọng điệu nghiêm túc.
Nhưng thật ra có thể thay nó bằng một từ khác, không phải nhàm chán mà là cô đơn.
Anh không quen thuộc với Nam Kiều, ở nơi này còn chưa chơi tết xong, trên đường khắp nơi đều là những cặp đôi yêu nhau hoặc là người một nhà vui vẻ ở bên nhau.
Sau khi đưa An Vu về anh đã đi dạo trên con phố kia, bất tri bất giác lại vòng trở về.
Cũng không biết ngày mai có đi được hay không, tuyết lớn như vậy, đúng lúc có thể đắp người tuyết cho cô nhìn.
Ủ ấm trong chốc lát, An Vu lấy bao tay ra đeo lên cho anh.
Cô ngẩng đầu lên nắm tay anh kéo đi: "Đi thôi."
Đôi mắt Giang Sóc nhìn cô thật chăm chú, anh đứng yên không động đậy: "Đợi thêm một chút."
Vẻ mặt An Vu có chút mất tự nhiên, một tay cô đang bỏ ở trong túi áo khẽ nắm lại, ngoài trời rất lạnh nhưng tay cô lại đang đổ mồ hôi.
Ngón cái khẽ bóp tấm thẻ mỏng.
"Cái đó..."
Gương mặt An Vu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay mẹ em không về nhà."
Cô hít một hơi thật sâu, giống như một con đà điểu, cô không dám giương mắt nhìn anh, tức giận nói lí nhí: "Em... em đi cùng anh."
An Vu còn chưa kịp phản ứng lại, cô cảm thấy có chút khó tin.
Mà trong khoảnh khắc cô ngây người thì điện thoại trong tay cô bỗng nhiên rung lên một cái, Giang Sóc lại gửi tin nhắn đến.
JS: [Mặc dày một chút rồi hãy xuống.]
Xem xong những lời này, An Vu vội vàng ném điện thoại ra rồi chạy về phòng thay quần áo. Cởi bỏ chiếc áo ngủ mỏng manh thay bằng chiếc áo khoác lông màu trắng, mũ, khăn quàng và đôi bốt cổ lông. Tốc độ của cô rất nhanh, tay nhỏ vừa quấn khăn quàng vừa chạy xuống.
Cô chạy từ tầng bốn dọc xuống chiếc cầu thang nhỏ, An Vu vừa chạy vừa thở hổn hển thời tiết lạnh lẽo hơi thở thở ra cũng biến thành một làn khói trắng.
Bên ngoài lạnh hơn trong nhà rất nhiều, cơ thể cô không nhịn được mà run lên hai cái, cô xoa xoa bàn tay nhỏ bé đi ra phía bên ngoài.
Tiểu khu cũng không phải rất lớn, cây cối xum xuê vây lấy quảng trường nhỏ, tiếng trẻ con nô đùa truyền đến từ phía xa. Dựa theo trực giác, An Vu đi đến quảng trường nhỏ nơi có âm thanh vui đùa của bọn trẻ.
Thân cây thông rất to, bóng dáng của người kia lấp ló phía sau thân cây, cô đi vòng quanh một hồi cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Vừa thấy người đôi mắt An Vu lập tức sáng lên, xoa tay chạy đến.
"Giang Sóc."
Chàng trai ngồi ở kia, nghe thấy tiếng kêu thì đứng dậy.
Chỉ nhìn thấy cô gái nhỏ vội vàng chạy đến, trên mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Giang Sóc cong môi cười, đáy lòng bị nụ cười của cô lấp đầy, anh có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Giống như việc đi đường vất vả, trằn trọc cả đêm chỉ để chờ đợi đến giây phút này, là vì đôi mắt chứa đựng ý cười vui mừng kinh ngạc như muốn tràn ra ngoài của cô.
"Chạy chậm một chút, mặt đất rất trơn."
Anh bỏ tay vào túi áo đi lên phía trước vài bước, nhìn cô gái đang chạy đến gần anh từng chút một.
An Vu chạy đến bên cạnh anh, vừa thở hồng hộc vừa mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh hỏi: "Anh đi lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua."
"Đến khi nào?"
"Rạng sáng."
"Mấy giờ đến tiểu khu của em?"
"8 giờ."
Giang Sóc nhìn cô với vẻ mặt buồn cười, hỏi gì đáp đó.
An Vu bỗng nhiên bĩu môi, giống như có chút không vui: "Vậy sao anh không nói cho em biết?"
Giang Sóc nâng tay lên khẽ nhéo tai cô một cái, mỉm cười nói: "Muốn cho em một bất ngờ."
"Bất ngờ cái gì chứ, bây giờ đã là hai giờ chiều rồi, anh cũng không gọi cho em." An Vu bỗng nhiên hưng sư vấn tội.
(*): Hưng sư vấn tội – YJillzJ: nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội hay chỉ tội đối phương. Còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội, trách hỏi ai đó.
Giang Sóc: "Anh gửi tin nhắn cho em, đoán rằng em còn đang ngủ."
"Anh có thể gọi điện thoại cho em mà?" An Vu chớp mắt.
Không thể nói tiếp nữa, đều là lỗi của anh.
Giang Sóc ừ một tiếng, biểu cảm rất tự trách nói: "Quên mất, anh sai rồi, lần sau anh nhất định sẽ nhớ rõ."
An Vu không nói gì.
Giang Sóc cũng không nói lời nào.
Hai người cứ đứng đó yên lặng nhìn nhau.
An Vu không nhịn nổi nữa, đột nhiên tiến lên phía trước một bước, tay nhỏ vươn ra ôm lấy anh.
Khuôn mặt nhỏ khế cọ vào ngực anh, rầu rĩ không nói lời nào.
Lòng Giang Sóc mềm nhũn, anh đã ngồi bên ngoài rất lâu, tuyết rơi trên bả vai, tay, cả người anh đều rất lạnh.
Anh mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, bên ngoài phủ một lớp chống thấm nước, sờ vào không phải là lớp lông ấm áp mà lớp đá lạnh như băng. Sợ cô bị lạnh, anh nhẹ nhàng lùi về phía sau một chút.
An Vu có chút ngơ ngác ngẩng đầu lên, gương mặt đỏ ửng.
Hình như cô không được dè dặt cho lắm.
Cô vừa định lùi về phía sau thì Giang Sóc đã kéo khóa áo xuống, vươn tay ra kéo cô vào ngực.
Gương mặt cô chạm vào lớp áo len mỏng manh, nhiệt độ nóng bỏng từ trên người chàng trai truyền đến hòa vào hơi thở của cô, Giang Sóc mở áo khoác ra ôm chặt cô vào lòng.
Giang Sóc cúi đầu, cằm đặt trên bả vai của cô, anh mắt dịu dàng, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: "Nhớ anh không? Hửm?"
Anh ôm rất chặt, áo khoác cũng rất lớn, cả người cô giống như hòa vào người anh.
Giọng nói buồn buồn thẹn thùng phát ra từ trong ngực anh: "Dạ."
"Dạ là cái gì?" Giang Sóc cười tiếp tục hỏi.
"Nhớ."
"Nhớ ai?"
"Anh."
"Anh là ai?"
"Giang Sóc."
Giống như đang dụ dỗ con nít vậy, anh cong khóe môi, không biết chán mà hỏi: "Nói lại."
Người này thật sự rất xấu xa, An Vu dùng cằm khể đụng vào ngực anh một cái, tỏ ý mình đang không hài lòng. Kết quả ngực anh quá rắn chắc, trái lại khiến cô bị đụng đến đau. Dù sao cũng không nhìn thấy rõ mặt, cô thuận theo ý anh nói lí nhí: "Em nhớ Giang Sóc."
Cô gái nhỏ thật sự dễ lừa, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của người con gái dán ở phía trước.
Vô cùng ngoan ngoãn, cô còn nói nhớ anh.
Có người đàn ông nào có thể chịu nổi chứ?
Tay Giang Sóc khẽ niết lỗ tai nhỏ của cô, khẽ chớp mắt, khó hiểu ậm ừ.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Giang Sóc không nhịn nổi nữa, bưng mặt cô lên cúi đầu dùng môi mình lấp kín môi cô.
Anh đã đợi ở bên ngoài rất lâu, đôi môi cũng đã lạnh như băng, anh khẽ mơm trớn môi cô một lúc rồi lặng lẽ thăm dò vào trong.
Một nóng một lạnh khẽ chạm vào nhau rồi cuốn lấy nhau.
Môi của cô vừa ấm vừa ngọt, lần này cô không hề phản kháng, trái lại càng ôm chặt anh hơn, để mặc cho anh hôn.
Hôn đến chỗ sâu cô khẽ giật đầu lưỡi trong vô thức.
Vốn nghĩ rằng cô chỉ động một chút thì anh sẽ không phát hiện.
Nhưng Giang Sóc vốn đang chuyên tâm hôn, cô vừa động một chút anh đã sửng sốt.
Sau khi hoàn hồn lại, hơi thở của anh trở nên hỗn loạn, anh thở gấp, hôn càng mạnh hơn: "Cứ như vậy... lại cử động một chút."
"Um?"
An Vu rất xấu hổ nhưng anh không hề buông tha mà tiếp tục lừa gạt.
Cái lưỡi lại quấn lấy cô.
Không có cách nào khách cô lại chủ động một chút, kết quả chàng trai càng hôn hung ác hơn.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Bọn họ đang hôn nhau!"
"Wow! Đang hôn hôn!"
Bỗng nhiên có tiếng nói chuyện ríu rít của đám trẻ con chui vào trong tai, giống như một cái búa đập vào ngực, An Vu ngơ ra, cuống quýt đẩy anh ra.
Hai người quay đầu nhìn, không biết mấy đứa con nít đã vây xung quanh hai người từ bao giờ, bốn năm đứa trẻ đang dùng vẻ mặt tò mò nhìn hai người. A, xấu hổ quá đi!
An Vu che mặt, phát hiện không có chỗ trốn, lại nhào qua trốn vào trong ngực Giang Sóc.
"Ha ha ha, chị gái đang xấu hổ."
"Da mặt của chị gái cũng thật mỏng, bố mẹ tớ cũng hôn nhau mà."
"Tiểu Mỹ lớp tớ cũng hôn hôn với lớp trưởng, nhưng là thơm má không phải là hôn môi."
"Trao đổi nước bọt thì là bạn trai bạn gái, trẻ con vẫn chưa thể hôn môi."
Mấy đứa trẻ đứng cách đó không xa đang nói về chuyện hôn môi.
Điên rồi! Điên rồi!
Mặt An Vu đỏ bừng, tức giận lấy tay nhỏ đập vào ngực Giang Sóc một cái.
Đều tại anh.
Giang Sóc buồn cười muốn chết, anh thật sự không biết xấu hổ cũng không ngại bị người khác nhìn thấy. Một tay anh đè ở sau gáy An Vu, lạnh nhạt nhìn về phía mấy đứa nhóc, hung dữ nói: "Cút ra xa một chút mà chơi, nếu không anh sẽ đá bay mấy thứ này!"
Anh đưa mắt ám chỉ hai người tuyết ở bên cạnh.
Mấy đứa trẻ vội vàng che miệng lại.
Hai người tuyết kia là anh trai nhỏ đắp với bọn chúng.
Giang Sóc đến sớm, gửi tin nhắn cho An Vu thì không thấy trả lời.
Anh biết dạo gần đây cô đang vẽ tranh rất chăm chỉ, mùa đông sau khi tuyết rơi lại càng dễ ngủ nướng, anh cũng không gọi điện kêu cô dậy. Buổi sáng tuyết rơi rất dày, mấy đứa trẻ kia muốn đắp người tuyết nhưng không sao đắp được, Giang Sóc lại đang rảnh rỗi nên giúp bọn chúng đắp người tuyết.
Dùng mấy lời này để đe dọa vẫn rất hiệu quả, mấy đứa con nít đã chạy đi thật xa.
Giang Sóc nhướng mày, vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, đã đi xa rồi."
Lúc này An Vu mới chui ra khỏi ngực anh.
Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, xung quanh là một mảnh tuyết trắng chỉ còn lại hai người bọn họ và hai người tuyết.
Mặt An Vu vẫn còn rất đỏ, xấu hổ không dám nhìn anh.
"Không còn ai nữa rồi, có muốn tiếp tục không?"
An Vu kích động ngẩng đầu lên: "Tiếp tục gì cơ?"
Giang Sóc nhếch một bên lông mày: "Tiếp tục hôn?"
Cô vội vàng che miệng: "Không muốn, anh đừng hòng."
Giang Sóc buồn cười muốn chết, chỉ cảm thấy cô gái này thật dễ xấu hổ, khiến anh càng muốn trêu chọc thêm.
Nhưng anh cũng không tiếp tục đề tài này nữa, nắm bàn tay nhỏ bé của cô kéo sang bên cạnh, An Vu nhìn sang thì thấy hai người tuyết được đắp ở trên mặt đất. Một con trong đó có ngoại hình được đắp giống y hệt cô.
Không phải đắp tùy tiện, con mắt lỗ mũi, cái đầu tròn tròn cùng cơ thể của nó đều rất nhẵn bóng.
Mắt An Vu sáng lên, cô ngồi xổm xuống sờ đầu của người tuyết một cái, đầu ngón tay chạm vào bông tuyết thì đã bị lạnh đến mức cô phải rụt tay về.
"Giang Sóc, anh đắp đống người tuyết này hết bao lâu?
Giang Sóc đứng ở bên cạnh cô, khẽ bóp quả cầu nhỏ trên cái mũ của cô: "Chắc một tiếng? Anh quên rồi."
Cô đứng dậy xoa xoa bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh không lạnh sao?"
Quả nhiên ngón tay anh lạnh như đá vậy, lúc nãy cũng chỉ cầm tay áo mà kéo cô.
Giang Sóc vừa muốn né đi, thì bàn tay đã bị cô ủ trong lòng bàn tay, đau lòng mà chà xát.
Anh rũ mắt, con ngươi đen nhánh dừng ở trên mặt cô: "Ừm."
"Không mang bao tay, lỡ bị lạnh rồi bị ốm thì sao."
An Vu còn nhẹ nhàng xoa tay anh, cảm giác cách đôi bao tay không đủ ấm để che cho anh, vậy nên cô đã cởi bao tay ra nhưng lúc muốn cầm tay tiếp thì Giang Sóc bỗng nhiên rụt tay lại, vòng qua phía sau ôm lấy gáy của cô. Cúi đầu hôn xuống.
Anh thật sự rất thích hôn cô.
Sợ bị người khác thấy nên lần này An Vu không thể nào tập trung được, Giang Sóc ôm lấy cô nhẹ nhàng hôn.
Cuối cùng hôn một cái vào trán cô, anh mỉm cười hỏi: "Biết hôm nay là ngày gì không?
An Vu ngây ngốc, khẽ lắc đầu.
"Hôm nay là lễ tình nhân."
Giang Sóc ôm cô khẽ dụi một cái, hỏi: "Vậy nên, muốn đi chơi lễ với anh không?"
Đúng rồi là lễ tình nhân.
Trần Hoan cũng đã từng nói với cô về lễ tình nhân, bởi vì không có kinh nghiệm yêu đương nên An Vu còn không biết đến ngày lễ này.
An Vu chỉ biết sơ qua thời gian, có điều cô không ngờ rằng bọn họ sẽ được gặp nhau vào ngày này. Giang Sóc ở Đại An còn cô thì ở Nam Kiều, không giống như Trần Hoan, cô ấy và bạn trai đều ở Nam Kiều, bọn họ không có cách nào gặp mặt.
Nhưng điều khiến cô không ngờ đến là Giang Sóc lại chạy đến từ nơi xa xôi như vậy.
An Vu bảo Giang Sóc đợi ở dưới một lát rồi vội vàng chạy lên nhà.
Lúc xuống dưới lần nữa trên tay cô đã cầm theo túi chườm nóng, là cái hình con thỏ mà Giang Sóc mua cho cô. Ngoài ra cô còn cầm theo bao tay và khăn quàng cổ, khăn quàng của cô đều là màu hồng nhạt chỉ có cái này là màu trắng.
Nhét túi chườm nóng vào trong tay anh, rồi quàng khăn lên cổ quấn từng vòng từng vòng.
Giang Sóc đứng yên nhìn cô bận rộn.
"An Vu."
Cô khẽ ừm một tiếng, Giang Sóc khế nhéo vành tai của cô, đầu ngón tay đã được túi chườm nóng làm cho ấm áp, chạm vào tai cô cũng không khiến cho cô bị lạnh chút nào: "Sao em lại biết chăm sóc người khác đến như vậy chứ?"
"Đó là vì anh không biết cách chăm sóc bản thân."
Trời lạnh thế này mà lại mặc ít như vậy, cô nhìn vào thôi cũng đã thấy lạnh rồi.
Giang Sóc dường như không quen quấn khăn quàng cổ, lông mày khẽ nhíu lại dáng vẻ rất cẩn thận, An Vu đoán ra ý định của anh, giọng nói hung dữ không cho phép anh cởi ra.
Giang Sóc không còn cách nào khác, chỉ có thể bóp bóp cổ tay cô tỏ vẻ bản thân đang không hài lòng.
Đôi mắt An Vu khẽ cong lên cười nói: "Quen dần thì sẽ tốt thôi."
Sau trận tuyết rơi, đường xá ở Nam Kiều cũng không có mấy người, hai người nắm tay nhau khẽ đung đưa, Giang Sóc nói muốn đưa cô đi hẹn hò.
Nhưng hẹn hò như thế nào? Cô cũng không có kinh nghiệm nên cứ thế mà đi theo anh.
Hai người đi được nửa đường thì dần dần nhìn thấy các cặp đôi khác tụ năm tụ ba sóng vai nhau đi trên đường, dù sao cũng là lễ tình nhân, người đi ra đường để hẹn hò vẫn rất nhiều. Các cặp đôi đều rất thân mật, người thì nắm tay người thì ôm eo, tay ôm hoa và trà sữa.
"Giang Sóc, chúng ta đi đâu vậy?" An Vu nghiêng đầu hỏi anh.
Thật ra Giang Sóc cũng không có kinh nghiệm yêu đương, sau khi biết hôm nay là lễ tình nhân thì vội vàng chạy đến đây gặp cô, anh cũng không rõ lắm về Nam Kiều.
Anh nắm lấy đôi tay nhỏ của cô: "Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim?"
An Vu gật đầu nói được.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, ngoài đường tuyết vẫn còn đang rơi, có cảm giác giống như là hoàng hôn vậy.
Giang Sóc bắt xe, đi với cô vào trung tâm thành phố Nam Kiều.
Quả nhiên trung tâm thành phố náo nhiệt hơn rất nhiều, hôm nay là lễ tình nhân, các trung tâm thương mại lớn đều đã được trang trí lại, đèn lồng hình trái tim màu hồng còn có bong bóng bay đầy trời.
Giang Sóc trực tiếp mang cô đến tiệm hoa để cho An Vu chọn một bó.
Lúc đầu cô nói không cần nhưng Giang Sóc nói nếu cô không cần thì anh sẽ mua hoa hồng đỏ.
Ai thích hoa hồng đỏ chứ? Không đẹp mắt chút nào.
Cuối cùng cô chọn mấy bông hoa nhạt màu theo ý mình, có hoa bách hợp và hoa sao baby, lúc bó hoa Giang Sóc nhét thêm vào đó một bông hoa hồng màu hồng nhạt, anh không hiểu ngôn ngữ của các loài hoa nhưng hôm nay là lễ tình nhân, ít nhiều cũng phải có một bông hoa hồng.
Chủ tiệm hoa gói hoa xong, cô ôm bó hoa vào ngực cảm thấy rất vui vẻ.
Giang Sóc biết ngay là không thể dựa vào cô, làm gì có cô gái nào không thích quà?
Sau khi ra khỏi tiệm hoa, An Vu phát hiện dường như anh cố ý dẫn cô đi mua trà sữa và bánh kem, mới đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ, mãi đến lúc có một đôi tình nhân đi qua trên tay còn cầm theo một quả bóng bay, Giang Sóc lập
tức dừng bước.
Ánh mắt anh nhìn phía cửa nơi bọn họ đi tới, quả nhiên có một ông lão đang đứng bán bóng bay ở trước cửa trung tâm thương mại.
Anh kéo cô đi lại đó.
An Vu cảm thấy rất buồn cười.
"Đi đâu vậy?"
"Em có thích bóng bay không?"
Cô lắc đầu: "Không thích."
Cô nói không cũng vô dụng, lúc nãy cô cũng nói không cần hoa.
Giang Sóc còn đang muốn đi qua đã bị cô nhẹ nhàng dùng tay kéo lại.
"Có rất nhiều đồ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."
"Ừm, vậy em chờ anh đi mua bóng bay."
Thật đúng là hết cách, anh rất cố chấp mà chạy ra bên ngoài, lúc quay lại còn cầm theo một quả bóng bay màu hồng, đôi mắt cũng sáng hết cả lên.
An Vu không nhịn được nữa muốn vạch trần anh, trên đường đi ăn cơm cô bỗng nhiên nói nhỏ: "Hình như bọn họ đi lên tầng 4."
Giang Sóc dừng bước: "Vậy chúng ta cũng đi?"
Cô buồn cười muốn chết: "Giang Sóc, có phải anh cũng không rành chuyện hẹn hò không?"
Cho nên trên đường đi đến đây anh nhìn thấy những đôi tình nhân khác làm gì thì cũng bắt chước mua theo.
Giang Sóc cau mày.
Quá hấp tấp rồi, đúng là anh còn chưa học xong.
Nếu còn chưa học tập xong, vậy thì cái nguyên tắc thứ bạn gái của người khác có thì bạn gái anh nhất định cũng phải có chắc chắn không sai.
Cho nên trên đường đến đây, anh vẫn luôn quan sát người khác đang làm gì. Nhìn thấy tay cô gái khác đang cầm hoa anh cũng đưa cô đi mua hoa, những người khác có trà sữa anh cũng mua trà sữa, có bóng bay anh cũng mua bóng bay.
"Em không cần những thứ này, chúng ta vui vẻ ở bên cạnh nhau đã là hẹn hò rồi."
Không cần cố tình làm theo nghi thức, tay nắm chặt vào nhau, vui vẻ ở bên cạnh nhau đã là cuộc hẹn hò tốt nhất đối với cô rồi.
"Ùm."
Không biết Giang Sóc có hiểu không, nhưng anh cũng không đi lên tầng 4 nữa, dắt cô đi nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm trước."
Vào lễ tình nhân khu ăn uống thật sự rất đông, An Vu nói cô muốn ăn bánh bạch tuộc, Giang Sóc để cô ngồi chờ còn mình thì đi xếp hàng.
An Vu không muốn, cô cứ đứng xếp hàng ở phía sau anh.
Giang Sóc thở dài ôm người kéo lên phía trước, đầu cúi xuống đặt trên bả vai cô, hai người dính nhau như kẹo mạch nha vậy.
Mới đầu An Vu còn cảm thấy không quen, cơ thể cứng ngắc không dám cử động.
Nhưng mà hôm nay có vẻ như không có ai chú ý đến bọn họ, trong hàng ngũ dài xếp ở trước bọn họ còn có một đôi nam nữ đang quang minh chính đại hôn nhau.
Cô nắn nắn cổ tay của Giang Sóc, để kệ anh.
Bánh bạch tuộc cũng chỉ là đồ ăn vặt, cuối cùng Giang Sóc mang cô đến một nhà hàng Pháp để ăn.
Nhà hàng có rất nhiều các cặp tình nhân, lượng thức ăn thì ít nhưng chủng loại thì có rất nhiều, món ăn được bưng lên hết món này đến món khác phải mất một tiếng rưỡi mới xong.
An Vu không quen ăn cơm Pháp, nhưng cô rất thích bầu không khí của nhà hàng này, tiếng violon trầm bổng du dương, mọi người cũng từ tốn ăn cơm.
Cô có thể vui vẻ ở bên cạnh Giang Sóc thật lâu trong không gian yên tĩnh như này.
Chỉ là bầu không khí của nhà hàng quá ái muội, các cặp đôi bên trong nhà ăn cũng rất ái muội, vị trí của hai người ở sát bên cửa sổ, bên cạnh còn có một quầy rượu, ở một góc cách quầy rượu không xa có một đôi tình nhân ngoại quốc đang hôn nhau thắm thiết. Tiếng thở dốc truyền đến từng đợt khiến cho lỗ tai An Sóc đỏ bừng.
Cằm của cô đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy kéo lại, đôi mắt Giang Sóc sâu thẳm, nhìn cô với vẻ xấu xa: "Chưa từng thấy người khác hôn nhau sao, tò mò vậy?"
An Vu không nói gì.
"Cũng muốn hôn?"
"..."
Cô che miệng lại, lắc đầu: "Em không có."
Giang Sóc mặc kệ cô, trực tiếp lấy tay cô ra ngửa đầu hôn, môi anh áp lên môi cô mút mạnh một cái.
Mùi rượu vang nồng đậm nhanh chóng lan ra giữa răng và môi.
Mùi rượu vang không gắt nhưng An Vu chưa từng uống rượu, cô khẽ rên lên một tiếng. Khuôn mặt nhỏ bị anh giữ chặt, anh vuốt ve cái gáy của cô, dùng sức hôn sâu hơn.
Hôn đến khi An Vu dùng tay đập anh, Giang Sóc mới lùi lại, hô hấp có hơi dồn dập, nhưng tròng mắt đen nhánh lại tràn đầy ý cười: "Quả nhiên uống như vậy càng ngọt hơn."
An Vu sắp khóc đến nơi, ngọt chỗ nào chứ, rượu này thật là đắng.
Nhà hàng Pháp ở trên tầng cao nhất của tòa nhà, rạp chiếu phim thì ở ngay dưới tầng một.
Giang Sóc đặt vé bằng điện thoại, phim là do An Vu chọn, đang là tết âm lịch nên có rất nhiều phim để chọn, doanh thu phòng vé cũng cao ngất ngưởng.
An Vu xem qua bảng xếp hạng, biết có một bộ phim tên là "Hồi lộ" đang hot nhất hiện nay.
Đây là một bộ điều tra tội phạm, bộ phim kể về cuộc hành trình truy bắt ma túy, cảnh sát đã xâm nhập vào nhóm tội phạm, thành công lấy được thông tin quan trọng nhưng bị tiêm ma túy vào người sau đó là con đường trở về đầy khó khăn gian khổ.
Nam chính của bộ phim này là ngôi sao hàng đầu Lâm Ngật Nghiêu người mới nhận được giải ảnh đế, An Vu không đu idol, nhưng do Tống Sở và Lâm Kha đều thích anh ta nên An Vu mới biết đến.
Trong khoảng thời gian ăn tết này, ảnh của Lâm Ngật Nhiều tràn ngập trong nhóm ký túc xá.
Tống Sở: [Thần tượng của tớ đẹp trai không? Aaa, điên mất thôi, cái nhan sắc thần tiên gì thế này!]
Lâm Kha: [Cậu xem tấm ảnh này của tớ đi, cái cằm góc cạnh này, cái mũi cao vút này, tớ muốn được trượt ở trên đó.]
Tống Sở: [Cậu xem video hôm nay của Hạt Dẻ chưa? Vừa đăng một clip cắt ghép tổng hợp.
Lâm Kha: [Tớ muốn đi kiểm tra vé, muốn xem lại lần ba ngay lập tức.]
Tống Sở: [Tớ vừa xem lần hai xong, đợi quay về nhà cô tớ rồi tối sẽ đi cày tiếp, tớ không cho phép chị em của tớ không xem phim này @An Vu @ Chu Lạc Lạc.
Chu Lạc Lạc: [Hai ngày nữa tớ mới quay trở về thành phố, ở quê không có rạp chiếu phim, lý do này có được tính không? @Tống Sở @Lâm Kha.]
Tống Sở: [Tính tính tính, nhưng phải viết bài bình luận ngắn năm trăm chữ.]
Giang Sóc để cô chọn phim, không hiểu sao An Vu lại chọn bộ phim "Hồi lộ" này.
Anh cúi đầu nhìn, khẽ nhíu mày: "Lễ tình nhân sao lại xem cái này? Có muốn đổi phim khác không?"
An Vu nói: "Đều giống nhau, vậy anh chọn đi."
Giang Sóc lướt xuống tìm một chút, cuối cùng vẫn chọn bộ phim cô muốn xem. An Vu còn cảm thấy thật kỳ lạ, cảm thấy người này giống như có chuyện gì vậy, cứ canh cánh trong lòng với bộ phim điện ảnh này.
Bởi vì nhà ăn khá gần với rạp chiếu phim nên hai người cũng không hề hoang mang vẫn bình thản ngồi đó ăn bánh ngọt, lúc cách thời gian chiếu phim còn mười phút Giang Sóc mới dẫn cô đi xuống tầng để xem phim.
An Vu đi lấy vé, lúc cô quay đầu lại thì Giang Sóc đang ôm bỏng ngô và khoai tây chiên đi lại.
Anh nhét bỏng ngô vào trong lòng cô, hai tay còn cầm một ly Coca.
Giang Sóc ngoéo một cái ngón tay ra nói với cô: "Anh hết tay rồi, em dẫn anh đi."
Hôm nay anh thật bám người, muốn hôn muốn ôm, cũng không cho phép cô buông tay ra.
"Đã ăn rất no rồi, sao còn mua nhiều như vậy?"
Một hộp bỏng ngô cỡ lớn, hai người thật sự ăn không hết.
Giang Sóc bưng Coca, tay nắm rất chặt, anh nghe thấy vậy thì liếc mắt xuống nhìn cô: "Cho có nghi thức biết không, không ăn cũng phải ôm cho anh."
"Hum?"
"Nếu không sẽ tỏ ra là bạn trai em thua kém người khác, vừa keo kiệt lại bủn xỉn để em phải đói bụng."
An Vu buồn cười, anh keo kiệt ở chỗ nào, vừa lúc nãy đã đi ăn đồ Pháp, có khi phải tốn hết một tháng lương của bao nhiêu người khác.
Bộ phim "Hồi lộ" này thật sự rất nổi, cả rạp chiếu phim đều đã chật kín chỗ, Giang Sóc muốn xem ở rạp vip nhưng không còn hai ghế sát bên cạnh nhau, muốn có cũng phải đợi một tiếng nữa mới đến lần chiếu tiếp theo.
Vậy nên anh đã đặt vé thông thường này.
Rạp chiếu phim có rất nhiều người, xung quanh đều là người, hai người bọn cô ngồi ở vị trí trung tâm.
Ngồi xuống không được bao lâu thì rạp chiếu phim bỗng nhiên tối om, vài phút sau tiếng nhạc mạnh mẽ cùng âm thanh của tiếng đạn bắn vang lên khắp căn phòng.
An Vu ôm bỏng ngô, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.
Trên màn hình xuất hiện một người đàn ông vô cùng đẹp trai, đường nét trên gương mặt góc cạnh giống như được tạc ra vậy. Hơi thở cuồng dã khiến cho các cô gái mặt đỏ tim đập, miệng anh ta đang cắn một điếu thuốc lá, làn khói trắng dày đặc bay lên trên gò má anh ta, nửa gương mặt cười ẩn giấu bên trong làn khói.
Dáng vẻ kia thật sự gây họa cho người khác, cả căn phòng đều là tiếng hét của các cô gái.
Thì ra đây chính là Lâm Ngật Nghiêu, đúng thật là rất đẹp trai.
An Vu chú tâm xem phim.
Sau khi người nói chuyện rời đi, nụ cười mỉm của nam chính hơi ảm đạm, anh ta ném điếu thuốc đi sau đó nhảy từ trên cầu thang tầng ba xuống dưới một cách lưu loát, tay chân phối hợp linh hoạt chẳng mấy chốc anh ta đã đáp xuống tầng một, tốc độ rất nhanh giống như đang chơi parkour vậy, nhìn vô cùng đẹp trai.
Rạp chiếu phim lại vang lên một hồi hú hét, An Vu cũng vỗ tay theo.
Không hiểu sao cô lại nghe thấy tiếng hừ nhẹ truyền đến từ bên cạnh.
Cô nghiêng đầu, động tác vỗ tay cũng chậm lại.
Giang Sóc lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, một cách tay kê ở sau đầu, anh không xem phim, ánh mắt biếng nhác dừng trên gương mặt cô.
Ánh mắt kia rất dọa người, bên ngoài thì có vẻ như không thèm đếm xỉa đến nhưng sau lưng đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Anh không xem sao?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Giang Sóc không đáp, đôi mắt khẽ liếc qua màn hình rồi lại thu hồi lại: "Rất đẹp trai?"
An Vu biết người này đang ghen, cô rất muốn nói là không đẹp trai nhưng lại không thể nói chuyện trái lương tâm được.
Cô nhỏ giọng hỏi lại: "Anh... anh cảm thấy sao?"
Giang Sóc cười một cái, giỏi thật, bây giờ còn biết giở trò với anh.
"Hồ ly tinh." An Vu nghe thấy anh lười biếng nói, sau khi nói ra ba chữ này anh hơi ngừng một chút sau đó bổ sung thêm: "Hồ ly tinh già."
An Vu cảm thấy biểu cảm này của anh nhìn rất quen mắt, giống như cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Khi nào nhỉ?
Rất nhanh cô đã nhớ ra, là lúc trước khi cô đi đến nhà Lục Thanh Hoài hỏi bài tập, anh cũng công kích tuổi tác của Lục Thanh Hoài như vậy.
Cô cười nói: "Hồ ly tinh sao? Giống nhưng cũng không giống."
Giang Sóc nghiêng đầu nhìn cô.
An Vu cười nói: "So với anh ta thì em thấy anh giống hồ ly tinh hơn."
Giang Sóc khẽ nhướng mày, kéo tấm chắn ngăn giữa hai người lên, vươn tay ôm lấy cô vào lòng, khẽ nhéo dái tai của cô: "Nói một chút, sao anh lại thành hồ ly tinh rồi?"
Cả căn phòng tràn ngập tiếng súng và tiếng hô kinh ngạc, mọi người đều chìm đắm vào bộ phim. Giang Sóc không xem, giữ lấy khuôn mặt cô liên tục truy hỏi.
An Vu cảm thấy anh đang cố ý, cố ý không để cô nhìn nam chính trong bộ phim.
Cô khẽ thở dài trong lòng, người này đúng là giấm tinh, không phải chỉ là một bộ phim thôi sao? Người ta là ngôi sao lớn, cũng không có cách nào chạm mặt được, anh ghen cái gì chứ.
"Anh còn không phải là hồ ly tinh? Trong ngăn bàn chứa đầy thư tình." An Vu trừng mắt nhìn anh.
Nghe cô nói như vậy, dáng vẻ của Giang Sóc dường như còn rất vui vẻ, hai chân khẽ rung rung, đôi mắt cũng hơi híp lại: "Anh cũng không biết là ai đưa, cũng không xem."
"Ai biết anh có xem hay không?"
Giang Sóc ôm lấy cô, áp đầu cô vào bả vai anh, dùng lòng bàn tay che đi đôi tai lạnh lẽo của cô: "Vậy cũng không biết là ai còn giúp người khác đưa thư tình, sao lại còn có người như em chứ?" Sao anh biết được?
An Vu chớp chớp mắt.
Giống như biết được cô đang nghĩ gì, Giang Sóc hừ một tiếng cười: "Còn cố ý để thư tình vào trong ngăn bàn của anh, thấy nhiều lần rồi, em nói anh có đau lòng không?"
"..."
Sao anh lại bắt đầu lôi chuyện cũ ra kể thế.
An Vu vô tội nói: "Khi đó chúng ta cũng không có quan hệ gì."
Giang Sóc thở dài, thất vọng nói: "Cho nên sao anh có thể được xem là hồ ly tinh, còn không thể khiến em để ý đến."
Anh ngẩng đầu hất cằm một cái: "Vậy mà em còn rất chăm chú nhìn anh ta."
Đúng là muốn mạng mà, cô còn phải lấy lọ giấm đã ủ mấy trăm năm này ra để ăn.
Trong màn hình trên sân khấu tiếng đạn bắn liên tục vang lên, không biết đã đến giai đoạn kịch tính nào rồi.
An Vu thở dài, nghiêng đầu nhìn anh nói: "Thật ra cũng không đẹp trai đến như vậy."
Cô dùng ngón tay chọc chọc vào cái má đang căng thẳng của anh, lại nhéo nhéo dái tai của anh một chút.
Tai của bạn trai cô thật nhỏ, còn mong mỏng.
Cô cho rằng xung quanh mình đều là người thì có thể muốn làm gì thì làm?
An Vu không phát hiện ra dưới sự trêu chọc của cô, sống lưng người nào đó đã căng chặt lại, anh nghiêng đầu đôi mắt thâm trầm dừng trên hàng lông mi của cô, hai người tiến lại gần nhau hơn, lại còn ở trong bóng tối, ghế bên cạnh Giang Sóc cũng không có người.
Cổ tay bị cầm lấy, dường như cảm nhận được điều gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt nóng bỏng của anh.
Phòng chiếu phim lại vang lên đoạn nhạc vô cùng áp bách căng thẳng, An Vu không dám cử động, cô lặng lẽ lùi về phía sau, muốn trốn từng chút từng chút từng chút một, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Giang Sóc bỗng nhiên luồn tay ra phía sau giữ chặt lấy gáy của cô, cúi đầu áp môi lên môi cô.
Cô khẽ hừ một tiếng muốn đẩy anh ra.
Hơi thở nóng rực phả vào tai cô, có hơi ngứa anh nói với giọng điệu xấu xa: "Muốn để bọn họ nghe thấy sao?"
Cô dừng tay lại.
Giang Sóc ôm cô thật chặt, đôi môi khẽ cọ xát ở trên bề mặt, nhẹ nhàng hôn một cái sau đó mút thật mạnh.
Hôn một cái nhẹ rồi lại một cái nặng.
Làm chuyện xấu ở dưới con mắt của bao nhiêu người thật sự quá đáng sợ, cái cảm giác không nói nên lời, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch như muốn lao ra khỏi lồng ngực, cô nín thở không dám hô hấp, sợ phát ra âm thanh thở dốc.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy ngực anh, sau đó Giang Sóc ngừng lại, để có cô hít thở chút không khí.
Tiếng đạn bắn cùng với âm thanh ngột ngạt trong rạp chiếu phim ngày càng vang dội, hai người núp trong bóng tối tiếp tục hôn môi. Theo tần suất của âm nhạc cường độ cũng tăng lên.
Anh thật sự rất thích hôn cô, cũng rất biết cách hôn.
Sau vài lần hôn môi, người ngây ngốc chậm chạp như cô cũng có thể cảm giác được kỹ thuật hôn của người này đã tiến bộ rất nhiều.
Không biết hai người đã hôn trong bao lâu, anh mới chịu buông cô ra, nhặt chiếc mũ bị rớt xuống đội lên cho cô.
An Vu đỏ giống con tôm luộc, mặc dù không nhìn thấy được nhưng gương mặt cô nóng như trứng gà chín mới được bóc vỏ ra.
Cô giấu mặt vào trong chiếc khăn lén nhìn xung quanh một cái, kết quả phát hiện người xung quanh đều rất chăm chú xem phim, không có chút gì để ý đến hai người bọn họ.
Cô ngồi nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn màn hình chiếu phim, nam chính đang nằm trong vũng máu, mọi người điên cuồng gào thét dưới mưa.
Cô nghe thấy xung quanh bắt đầu vang lên tiếng khóc thút thít.
Trong bầu không khí đầy vẻ đau thương, Giang Sóc bưng ly Coca đưa cho cô: "Hôn xong có thấy khát không, uống chút nước nhé?"
Bởi vì bỏ qua rất nhiều tình tiết nên cốt truyện ở phía sau có kịch tính đến đâu cô cũng xem không hiểu, chỉ biết là cả rạp chiếu phim đều đang khóc, mấy nữ sinh ngồi phía sau bọn họ còn khoa trương hơn, gần như là gào lên thành tiếng.
An Vu luống cuống nghiêng đầu, cảm giác trong bầu không khí u buồn này cô không khóc đúng là một tội ác.
Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô, Giang Sóc không nhịn được mà bật cười, An Vu vội vàng nhào qua bịt miệng anh lại, bàn tay nhỏ khẽ cào anh tỏ ý anh không được cười.
Trong bầu không khí này còn cười là sẽ bị đánh.
Giang Sóc thật sự không cười nữa, ngồi yên tại chỗ buồn chán nghịch tay cô.
Bộ phim nhanh chóng đi đến hồi kết, An Vu xem xong thì cảm thấy thật cô quạnh, đều tại người này.
Có điều dù sao cũng là lễ tình nhân, hai người yên lặng ở bên nhau hai giờ đồng hồ cũng đã tốt lắm rồi.
Cuối cùng thì bộ phim cũng kết thúc, mọi người đều yên lặng ngồi đó không đứng dậy, đột nhiên đèn trong rạp chiếu phim được bật lên. Sau đó có mấy nhân viên mặc bộ đồ đen từ ngoài cửa tiến vào, còn mang theo máy quay
phim rất to.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi có một đống vệ sĩ chạy lên đứng ở trước sân khấu, cô gái ở sau lưng An Vu hét lên: "Lâm Ngật Nghiêu!"
"Aaa, là Lâm Ngật Nghiêu!"
"Không phải tôi đang nằm mơ chứ, điên mất rồi, điên mất rồi!"
An Vu ngẩng đầu lên, chỗ của cô gần ở phía sau cùng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông.
Anh ta mặc một bộ vest màu đen, dáng người cao ráo, gương mặt giống y như đúc với gương mặt trong bộ phim điện ảnh, mái tóc ngắn đã được nuôi dài, cả người đầy vẻ lạnh lùng hoang dã.
Người ở hiện trường đều không ngờ đến bọn họ có thể bất ngờ gặp được nam chính ở rạp chiếu phim Nam Kiều.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng huýt sáo cũng không ngừng vang lên.
Người dẫn chương trình cầm mic nói: "Vừa rồi lúc mọi người đang xem phim ở rạp chiếu phim, chúng tôi cùng với các diễn viên chính đã đứng ở phía sau khán đài nhìn phản ứng của các quý vị khán giả, mọi người đều xem rất nhập tâm, lúc xem phim cũng có rất nhiều người khóc rất chân thành, vậy nên chúng tôi đã đến đây để hỏi một chút về cảm thụ của vài vị khán giả về bộ phim này."
Lúc nói ông ấy cầm mic nói mọi người xung quanh phản ứng rất nhiệt tình chỉ trừ An Vu.
Cô cũng sắp khóc đến nơi rồi, cái gì mà vẫn luôn ở phía sau khán đài nhìn phản ứng của người xem chứ?
Cô và Giang Sóc đã phản ứng gì?
Huhu...
Cô nắm lấy tay Giang Sóc, giương mắt nhìn anh: "Giang Sóc, có khi nào chúng ta đã bị quay lại rồi không?"
Cô đã từng xem video diễn viên chính bất ngờ đến rạp chiếu phim cùng với đó video quay lại phản ứng của người xem cũng sẽ được đăng lên.
"Anh nói không có ai nhìn thấy mà." Cô tủi thân muốn chết.
Giang Sóc cau mày, hiển nhiên là cũng không ngờ đến tình huống đột ngột phát sinh này.
Anh ho khan một tiếng, xoa đầu cô nói: "Được rồi, sẽ không bị đăng lên đâu."
"Huhu, anh bảo đảm đi." An Vu vô cùng tủi thân.
"Ừm, bảo đảm."
Mặc dù anh đã nói là đảm bảo nhưng An Vu cũng mấy không tin tưởng, vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Mãi đến khi tan cuộc, hai người rời khỏi rạp chiếu phim thì nhìn thấy có một người vệ sĩ đang đứng ở góc chỗ ngã rẽ.
Giống như đã được dặn trước, bọn họ còn chưa nói gì Giang Sóc đã nghiêng đầu nhét bỏng ngô vào trong lòng cô: "Ngoan ngoãn ở bên ngoài đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi."
An Vu chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Giang Sóc đi lên phía trước, cô nhìn thấy nam chính của bộ phim này đang đứng ở cuối hành lang.
Lâm Ngật Nghiêu?
Cô có hơi ngây ngốc.
Giang Sóc và Lâm Ngật Nghiêu, có quen biết?
Lúc ở rạp chiếu phim Giang Sóc đã gửi tin nhắn cho Lâm Ngật Nghiêu.
Bất kể là có quay trúng không, anh cũng không thể để loại video này được tung ra ngoài, nhưng đoàn phim vì muốn thu hút sự chú ý thì loại chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Lâm Ngật Nghiêu tựa vào ngã rẽ của rạp chiếu phim, đường đi đến nơi này đã được vệ sĩ vây quanh, là một góc khuất bí mật.
Trên mặt anh ta còn đeo một chiếc khẩu trang màu đen che kín mặt mũi, nhìn thấy Giang Sóc đi đến không khỏi cười ra tiếng. Tiếng cười mát lạnh cũng không có ý che đi ý trêu chọc xấu xa.
Sắc mặt Giang Sóc không tốt lắm, câu đầu tiên anh nói khi nhìn thấy anh ta chính là: "Xóa chưa?"
Lâm Ngật Nghiêu dựa lưng vào tường, vóc dáng của cả hai đều rất cao nhưng Lâm Ngật Nghiêu vừa diễn xong một bộ phim hình sự, khí chất hoang hoang dã ngông cuồng trên người cũng đậm hơn so với Giang Sóc, anh ta đè giọng nói: "Hửm, cái gì cơ?"
Bạn gái đang đứng chờ, anh không muốn đứng đây tốn thời gian với lão già này, Giang Sóc nói với vẻ không kiên nhẫn: "Video các người quay lén, xóa đi cho tôi."
Lâm Ngật Nghiêu duỗi thẳng chân nói: "Cậu còn rất dốc sức."
Mẹ kiếp.
Giang Sóc mắng thầm trong lòng, thật đúng là bị quay trúng rồi.
Lâm Ngật Nghiêu tiếp tục nói: "Trước mặt bàn dân thiên hạ cũng không biết kiềm chế một chút, làm tôi còn tưởng mình đóng loại phim kia cơ, bầu không khí như vậy mà cậu đã muốn cắn rách miệng con gái nhà người ta rồi."
Anh ta chịu thua luôn.
Làm như vậy thì cuối cùng là ai xem phim của ai?
Giang Sóc: "Ngưỡng mộ thì cứ nói, tuổi đã lớn như vậy rồi còn chưa được hôn sao?"
Lâm Ngật Nghiêu híp mắt lại, nhỏ giọng nói: "Còn muốn xóa nữa không?"
An Vu ngồi ở trên ghế đợi anh một lúc, khoảng chừng sáu bảy phút gì đó Giang Sóc đã quay trở lại.
Anh nắm tay cô rời đi, giống như là không có chuyện gì.
An Vu không nén nổi thắc mắc trong lòng, lặng lẽ kéo ống tay áo của anh hỏi: "Giang Sóc, anh đi nói gì vậy?"
"Không có gì, bọn họ đến muộn, không có quay trúng."
Anh có hơi nói dối một chút, tuy rằng Lâm Ngật Nghiêu đã đảm bảo rằng sẽ không lan truyền đoạn video kia ra bên ngoài nhưng bạn gái của anh rất dễ xấu hổ, nếu như để cô biết được người khác nhìn thấy cảnh cô hôn chắc sẽ thẹn đến phát khóc.
An Vu gật gật đầu, cùng anh đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Giang Sóc, anh quen Lâm Ngật Nghiêu sao?"
"Ừm, cũng xem như quen biết, nhưng không thân lắm."
"Nói dối."
Nếu không thân sao ảnh để nhà người ta còn cố tình ở lại đây nói chuyện với anh chứ?
Giang Sóc nhíu mày, anh đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào, cuối cùng anh nói: "Ừm, quan hệ giữa bọn anh cũng không khác lắm như với Lục Thanh Hoài, Lục Thanh Hoài là đàn em của anh ta."
"Anh Thanh Hoài cũng quen anh ta sao?" An Vu có chút kinh ngạc.
Giang Sóc dừng bước chân, kéo người vào trong ngực, khẽ véo gương mặt cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi ai là anh chứ?"
An Vu có hơi ngu ngơ, không nói gì mà chỉ mỉm cười nhìn anh, hũ giấm lâu năm này lại bắt đầu ghen rồi.
Cô không nói gì nhưng Giang Sóc lại không có ý định muốn buông tha cho cô, giọng nói đầy vẻ chua chát: "Vẫn còn nhớ mãi không quên anh Thanh Hoài của em?" "Cái lão già kia thì có gì tốt?"
"Giang Sóc." An Vu có lòng tốt nhắc nhở anh: "Anh ấy chỉ lớn hơn anh có 4 tuổi thôi."
"Em còn nói đỡ cho anh ta."
Giang Sóc tức đến bật cười.
Thật ra bên ngoài anh có độc mồm độc miệng thế nào đi chăng nữa, cũng không hề để tâm đến những người theo đuổi An Vu, ví dụ như Tống Kỳ Thành, anh thật sự khinh thường phải so bản thân với loại nam sinh như thế.
Nhưng người duy nhất khiến anh cảm thấy không chắc chắn là Lục Thanh Hoài, bởi vì anh ấy xuất hiện ở bên cạnh An Vu sớm hơn cả anh. Cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt của An Vu khi nhìn anh ấy, cô sẽ đỏ mặt sẽ xấu hổ, lúc nói chuyện đều nhìn anh ấy với vẻ mặt sùng bái.
Nhớ đến chuyện này khiến anh cảm thấy rất không thoải mái, anh kéo người ấn chặt vào trong ngực, giống như sợ hãi cũng giống như cố gắng trở nên hung dữ nói: "Trả lời anh, em sẽ không có nhớ mãi không quên anh ta đó chứ?"
An Vu thật sự không biết tại sao anh lại có thể nghĩ được như thế. Cô nhớ mãi không quên Lục Thanh Hoài khi nào?
Cẩn thận nhớ lại, chắc là lúc đó mới đến đất Đại An, cuộc sống xa lạ không quen biết ai chỉ có Lục Thanh Hoài và dì Phương đối xử tốt với các cô.
Đặc biệt là Lục Thanh Hoài, lúc ấy cô cảm thấy anh ấy giống như anh trai mình vậy, rất ấm áp.
Cô không trả lời, đôi mắt nhìn anh với vẻ ranh mãnh, cười nói: "Giang Sóc, lúc đó anh thật sự muốn đi đến nhà anh Thành Hoài để học bài sao?" "Ùm."
"À, em còn tưởng anh đến để theo đuổi em chứ." Cô còn thật cảm thấy rất thất vọng.
"Em trả lời câu hỏi kia của anh, anh sẽ trả lời câu hỏi này của em."
Anh không cho cô trốn.
"A, được thôi." An Vu ngẩng đầu nhìn anh nói: "Không thích anh ấy, chỉ đối xử giống như anh trai của mình thôi, anh Thành Hoài rất tốt với em."
Giang Sóc hừ nhẹ một tiếng, nói: "Anh ta cũng không chỉ chăm sóc một mình em, anh ta chính là một lão cán bộ."
An Vu cười gật đầu, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn anh.
Giang Sóc không còn cách nào khác, khẽ thở dài, dẫn cô đi về phía thang máy
"Không sai, ông đây có ý đồ với em đã lâu, vui chưa?"
"Ùm."
"Đúng là không để cho anh một chút mặt mũi nào."
"Ai bảo anh làm như vậy ở rạp chiếu phim.
Ăn cơm rồi xem phim xong thì cũng đã 9 giờ.
Trung tâm thương mại vẫn còn bật điều hòa cùng với đèn màu, nhưng mà vừa ra khỏi cách cửa thì tuyết trên bầu trời ào ào rơi xuống vai hai người. Bên ngoài tối đen như mực, không biết từ lúc nào tuyết đã biến xung quanh thành một màu trắng xóa.
An Vu lạnh đến mức rụt cả người.
Giang Sóc bắt một chiếc xe đưa cô trở về.
Tay cô vẫn còn đang cầm quà hôm nay Giang Sóc mua cho, hoa tươi còn có các món quà nhỏ, tất cả đều được bỏ vào trong một cái tui giấy.
Trời đã hoàn toàn tối sầm xuống, một ngày lạnh lẽo tuyết lại rơi nhiều như vậy, gần như không có ai đi lại ở trong tiểu khu. Mấy ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, bông tuyết và băng vụn phản chiếu khiến xung quanh càng trở nên sáng hơn.
"Lúc nào thì anh đi?"
An Vu biết anh cố ý đến đây để ăn lễ cùng với cô, anh không có phòng ở Nam Kiều, chắc là ở trong khách sạn.
Giang Sóc đứng đối diện với cô, cằm bị chiếc khăn trắng cô quấn lấy, cô nhìn ra được anh đang câu nệ, dáng vẻ dường như cũng ngoan ngoãn hơn so với lúc bình thường.
"Ừm, nói sau đi."
An Vu gật đầu nói: "Bên ngoài rất lạnh, anh về khách sạn sớm một chút.
"Ùm."
"Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho em."
"Được."
Cô cũng không thể dính lấy anh mãi được, cô không xác định được Thư Thu Vân đã tan làm hay chưa, lỡ như bị bà nhìn thấy thì xong rồi.
An Vu vẫy tay chào anh, trước khi đi cô bỏ túi chườm nóng vào tay anh.
An Vu về đến nhà, thật kỳ lạ hôm nay căn phòng lại tối đen như mực.
Cô bật đèn, mở cửa phòng Thư Thu Vân ra, chăn đệm được gấp chỉnh tề, người vẫn còn chưa trở về.
An Vu tính gọi điện cho bà nhưng phát hiện bà đã gọi điện cho cô vào hai giờ trước.
Cô nhấn nút gọi lại.
Phải chờ một lúc bên kia mới bắt máy, vẫn đang còn đang vang lên âm thanh của máy chạy.
"Vu Vu, con đi đâu mà không bắt máy vậy."
"Mẹ về rồi sao?"
Thư Thu Vân đáp một tiếng, bên kia dường như đang rất bận rộn, bà cao giọng nói: "Hôm nay xưởng của mẹ có rất nhiều việc, cần phải tăng ca, tối nay không về được, con nhớ khóa kỹ cửa."
"..."
Trong phòng có chút quạnh quẽ, hẹn hò với Giang Sóc cả đêm, bỗng nhiên yên tĩnh như vậy cô cảm thấy có chút không quen. An Vu cầm quần áo đi vào nhà tắm, sấy tóc xong lại ngồi trên bàn vẽ một lúc.
Hôm nay trái tim cô dường như còn chưa bình tĩnh lại được, muốn vẽ cũng vẽ không ra.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho Giang Sóc.
An Vu: [Giang Sóc, anh đến khách sạn chưa?]
Lần này Giang Sóc không có trả lời ngay, An Vu cầm điện thoại chờ một lúc, cuối cùng đợi được một chữ ừ.
An Vu: Vậy anh chụp ảnh căn phòng cho em xem đi.]
Cô đợi một lát, vẫn không thấy anh trả lời tin nhắn.
An Vu cảm thấy không đúng, lập tức gọi điện thoại cho anh, điện thoại được nhận trong phút chốc.
Giọng nói khàn khàn lành lạnh truyền đến bên tai, anh bất đắc dĩ cười nói: "Sao vậy, kiểm tra anh sao?"
An Vu cắn môi dưới, nhỏ giọng hỏi anh: "Anh chưa về khách sạn?"
"Về rồi."
"Nói dối."
Cô nghe thấy âm thanh đi bộ của người đi ngoài đường.
Không biết vì sao, An Vu cảm thấy hình như Giang Sóc còn chưa đi.
"Giang Sóc, có phải anh vẫn còn ở tiểu khu nhà em đúng không?" "Không có."
"Em thấy anh rồi."
Giọng nói của anh dường như có hơi bất ngờ, nghi hoặc hỏi: "Ở đâu?"
"..."
An Vu không đáp.
Quả nhiên anh vẫn đang còn ở tiểu khu nhà cô.
Thấy cô không nói lời nào, Giang Sóc mới phản ứng lại rằng anh đã rơi vào bẫy của cô.
Anh bất đắc dĩ cười khẽ: "Em thông minh như vậy từ bao giờ thế?"
Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, không dễ lừa một chút nào.
An Vu cởi đồ ngủ ra, nhanh chóng thay một bộ quần áo mùa đông vừa có thể chống lạnh vừa có thể chống gió.
Động tác nhanh nhẹn quấn khăn rồi đội mũ, trước khi ra khỏi cửa cô khẽ dừng một chút, quay người đi lại kéo ngăn giữa của bàn học ra.
Thì ra Giang Sóc vẫn còn ở quảng trường nhỏ của tiểu khu, còn chưa đến một tiếng anh lại đắp được một người tuyết nhỏ, bây giờ đang gắn mắt mũi.
Tuyết rơi xuống suốt cả một ngày, so với ban ngày thì tuyết trên mặt đất lúc này càng dày hơn, bông tuyết cũng trắng hơn.
Buổi tối rất lạnh, đám trẻ con đều bị người lớn trong nhà lôi về, đêm lạnh như vậy sẽ không có ai ngu ngốc đến nỗi ở ngoài đây đắp người tuyết.
Trừ cái tên ấu trĩ này.
Nhìn thấy cô đi đến, Giang Sóc bỏ hòn đá nhỏ trong tay cho cô, để cô gắn lên người tuyết làm mắt.
An Vu cúi người nhận lấy viên đá nhỏ trong tay anh.
Sau khi có đôi mắt người tuyết lập tức trở nên sinh động hơn hẳn.
"Đẹp không? Đây là người tuyết tặng em vào ngày mai." Giang Sóc cười nói: "Vốn dĩ anh định buổi sáng gửi tin nhắn cho em xem kết quả lại bị em phát hiện."
Anh đang cười, nhưng An Vu lại không cảm thấy buồn cười một chút nào.
Cô có hơi bất đắc dĩ thở dài, cúi đầu rũ mắt nắm lấy tay anh.
Đắp người tuyết lâu như vậy, tay anh đã lạnh giống như đá lấy từ hầm băng ra vậy, đầu ngón tay cũng lạnh cóng.
Cô bọc tay anh trong lòng bàn tay của mình, nhẹ nhàng hà hơi.
Lời nói đã ra đến miệng của Giang Sóc khẽ ngừng lại, đôi mắt nhìn cô thật sâu.
"Sao lại không về sớm một chút."
"Nhàm chán."
Lần này anh trả lời với giọng điệu nghiêm túc.
Nhưng thật ra có thể thay nó bằng một từ khác, không phải nhàm chán mà là cô đơn.
Anh không quen thuộc với Nam Kiều, ở nơi này còn chưa chơi tết xong, trên đường khắp nơi đều là những cặp đôi yêu nhau hoặc là người một nhà vui vẻ ở bên nhau.
Sau khi đưa An Vu về anh đã đi dạo trên con phố kia, bất tri bất giác lại vòng trở về.
Cũng không biết ngày mai có đi được hay không, tuyết lớn như vậy, đúng lúc có thể đắp người tuyết cho cô nhìn.
Ủ ấm trong chốc lát, An Vu lấy bao tay ra đeo lên cho anh.
Cô ngẩng đầu lên nắm tay anh kéo đi: "Đi thôi."
Đôi mắt Giang Sóc nhìn cô thật chăm chú, anh đứng yên không động đậy: "Đợi thêm một chút."
Vẻ mặt An Vu có chút mất tự nhiên, một tay cô đang bỏ ở trong túi áo khẽ nắm lại, ngoài trời rất lạnh nhưng tay cô lại đang đổ mồ hôi.
Ngón cái khẽ bóp tấm thẻ mỏng.
"Cái đó..."
Gương mặt An Vu đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay mẹ em không về nhà."
Cô hít một hơi thật sâu, giống như một con đà điểu, cô không dám giương mắt nhìn anh, tức giận nói lí nhí: "Em... em đi cùng anh."