Giang Sóc cũng dừng lại không trêu chọc cô nữa.
Anh bước xuống giường ôm cô ngồi lên trên ghế sô pha. Bữa sáng đã được chuẩn bị đang bày sẵn ở trên bàn, hình thức các món ăn rất đa dạng phong phú, có cảm giác giống như đi ăn buffet vậy. "Tại sao lại mua nhiều đồ thế này, thật là lãng phí quá."
"Có qua thì phải có lại chứ, anh cũng phải đút cho em ăn no mới được."
Con ngựa hoang sau khi thoát khỏi dây cương này thật sự không biết giới hạn, không thể nói được vài câu nghiêm túc. An Vu tức giận giơ tay đánh anh vài cái, anh cười nhẹ rồi nắm chặt lấy cổ tay cô. "Ăn no đi đã rồi hãy đánh yêu anh sau."
Cổ họng có chút ngứa ngáy, đầu óc cũng hơi choáng váng, cô đưa mắt liếc nhìn đống đồ ăn ở trên bàn, tuy có rất nhiều loại nhưng cô lại không có cảm giác muốn ăn chút nào.
Cô không muốn ăn đồ ăn dầu mỡ hay đồ ngọt, vậy nên cuối cùng đã chọn một bát cháo rau củ thanh đạm.
An Vu muốn cầm cái bát lên, nhưng Giang Sóc đã nhanh tay cầm lấy cái muỗng và đưa lên miệng đút cho cô. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười rồi nói: "A, há miệng ra nào."
Cô rất phối hợp với anh nuốt xuống cổ họng một ngụm cháo, ngẩng đầu lên, muỗng cháo tiếp theo đã được đưa tới tận miệng.
An Vu cảm thấy hơi khó xử, cô nói bản thân mình có thể tự ăn được, nhưng Giang Sóc đã từ chối và nhất quyết muốn tự tay đút cho cô ăn.
"Em không phải người tàn tật."
Thậm chí đến đồ ăn cũng không thể tự ăn được sao? Anh thật sự đang phóng đại mọi thứ quá mức rồi.
Giang Sóc mỉm cười và nhìn cô một cách đắm đuối, nói ra những lời như rót mật vào tai: "Nhưng hôm nay em chính là công chúa."
An Vu liếc anh một cái: "Đây là anh đang cảm thấy áy náy sao?"
"Em nghĩ sẽ có khả năng này sao?" Giang Sóc nhướng mi mắt lên một chút, dùng ngón tay cái của mình lau đi vết nước trên môi cô, thản nhiên nói một cách tự tin: "Anh sẽ không chỉ làm chuyện xấu trong một ngày thôi đâu."
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, cô bị coi như một người tàn tật, ăn từng miếng cháo mà anh đút cho, thảnh thơi hưởng thụ cảm giác được đối xử như trẻ con khi mất trí nhớ.
Ngoài miệng Giang Sóc nói đây là bữa sáng, nhưng trên thực tế, khi cô tỉnh dậy thì bên ngoài bầu trời đã tối sẫm lại rồi.
Vì vậy cho nên, chính xác mà nói, đây được xem như là một bữa tối.
Hôm nay, ở thành phố Nham Cảng có một trận mưa đổ xuống như trút nước. Trên cửa kính trong suốt nước chảy từ trần nhà xuống sàn, từ trong phòng nhìn ra bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy mây mù xám xịt.
Giang Sóc chọn ngẫu nhiên một bộ phim điện ảnh, sau đó hai người bọn họ ôm nhau nằm ở trên ghế sô pha. An Vu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nhẹ nhàng chìm vào một giấc ngủ ngắn. Trong khi đó, anh tận hưởng cảm giác thoải mái khi chơi đùa với những ngón tay của cô.
Đầu cô có chút choáng váng, mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi, nhưng không biết từ lúc nào, cô luôn có cảm giác còn chuyện gì đó chưa làm xong.
Tâm trí cô giống như đang lạc vào mê cung, sau một lúc lâu suy nghĩ, cô đột nhiên phát hiện ra một lối đi phát sáng ở phía trước.
Cô giật mình mở mắt ra.
Không xong rồi, cô đã quên mất sinh nhật của Giang Sóc.
Theo như kế hoạch ban đầu, An Vu định khi thức dậy sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng đồng hồ báo thức lại không kêu lên. Cũng có thể là do Giang Sóc đã ấn nút tắt đi khi nó kêu lên, khi đó làm gì có ai có suy nghĩ khác ngoài việc tắt báo thức đi chứ.
An Vu có chút bực bội khó chịu, cô lại cứ vô tư mà quên đi mất chuyện quan trọng này.
Giang Sóc quan sát phản ứng của cô, tự hỏi tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy không vui.
Anh đưa tay xoa lên mái tóc dài bồng bềnh của cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, em thấy không thoải mái ở đâu à?"
An Vu ngước đôi mắt ướt át lên nhìn anh, sau đó vòng tay ôm chặt rồi dụi đầu cô vào trong ngực anh, ủ rũ nói: "Giang Sóc, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Giang Sóc cười khúc khích rồi trả lời: "À, hôm nay là ngày anh trở thành người đàn ông của em."
Cô lắc đầu: "Không phải."
An Vu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, chạm nhẹ lên đôi môi của anh rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh, Giang Sóc."
Cô nắm tay anh dẫn đến cửa phòng ngủ dành cho khách.
Cả căn phòng tràn ngập bóng bay xanh trắng, những dải ruy băng được treo trên không trung, một chiếc bánh kem cao khoảng 8cm trang trí tinh xảo được đặt trên chiếc ghế nhỏ ở giữa căn phòng.
An Vu buông tay anh ra, với tay nhặt một quả bóng đã sắp hết hơi đang nằm trên mặt đất, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Cả một ngày dài trôi qua đã khiến nhiều quả bóng bay lơ lửng trong không trung bị xì hơi và rơi xuống sàn nhà.
Căn phòng trở nên lộn xộn chứ không còn đẹp như khi vừa trang trí xong nữa.
"Ban đầu em định tổ chức cho anh một bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, nhưng em đã quên mất..." Cô còn chưa nói xong câu còn lại, Giang Sóc đã tiến lên từ phía sau, dùng hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô.
Anh còn dán lên phía sau cổ của cô một nụ hôn ấm áp.
Phía sau lưng là bức tường nóng bỏng, Giang Sóc vùi đầu vào cổ cô, trong miệng phát ra một tiếng thở dài nghẹn ngào.
"Khi nào thì em chuẩn bị sẵn sàng?" Anh trầm giọng hỏi cô.
An Vu để mặc cho anh ôm lấy cơ thể cô, siết chặt những ngón tay của anh quanh cơ thể cô.
"Ngày hôm qua khi trở về, vì quá vội vàng nên em đã mua một chiếc bánh kem, cũng không chuẩn bị quà tặng gì cả, anh đừng giận."
Anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, khẽ cười một tiếng.
Nói không chuẩn bị là có ý gì, anh không phải là một tên ngốc, chỉ riêng làm mấy quả bóng bay này đã tốn không ít công sức rồi.
An Vu chọc nhẹ trong lòng bàn tay của anh, quay người lại đối mặt với anh, vòng tay ôm chặt anh sau đó ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, mau cắt bánh kem nhanh đi, nếu không lát nữa bóng bay sẽ rơi xuống hết mất." Giang Sóc buông tay ra để cô đi đến chỗ chiếc bánh kem.
An Vu vội vàng lấy nến ra thắp, đội một cái mũ hình chóp cho anh giống như một đứa trẻ: "Mau ước một điều đi."
Anh rất hiếm khi tổ chức sinh nhật theo phong cách như thế này, anh cũng không phải một đứa trẻ ba tuổi mà lại đội loại mũ này trên đầu.
Nhưng hôm nay anh rất ngoan, cô yêu cầu làm điều gì chắc chắn bản thân anh sẽ vui vẻ mà làm theo.
Ánh lửa bập bùng đong đưa ở đầu ngọn nến trên chiếc bánh kem, anh suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Vậy thì anh hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn, để anh đến với tuổi 22 sớm hơn."
Đến với tuổi 22 sớm hơn.
Đưa cô về nhà càng sớm càng tốt.
Lâm Nghi ở lại thành phố Nham Cảng trong một tuần. Trước khi rời đi, Giang Sóc đã mang theo An Vu cùng đi ăn một bữa cơm. Mặc dù trong lòng An Vu cảm thấy rất lo lắng, nhưng lần này đã có Giang Sóc ở bên cạnh, như thế này sẽ không thể nào tồi tệ hơn cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bất ngờ kia.
Trên thực tế so với Giang Hồng Văn, phong cách sống của nhà họ Lâm tự do và khoan dung hơn nhiều. Trong suốt cuộc trò chuyện, An Vu dần phát hiện ra rằng mẹ của Giang Sóc đã sớm biết về sự tồn tại của cô.
Không phát sinh ra nhiều tình tiết máu chó như trong phim truyền hình, bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ. Khi cô rời đi, Lâm Nghi còn nói với An Vu sau này sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho cô.
Anh kéo cô cùng nhau đi ra bên ngoài, thuận miệng hỏi cô một câu: "Em cho mẹ anh thông tin liên lạc từ khi nào vậy?"
"Chính là vào lần trước lúc em ở nhà của anh." An Vu thành thật trả lời: "Em đã nói với anh rồi mà, bà ấy còn cùng thổi bóng bay với em nữa."
"Em thật đúng là rất thông minh đó, công khai sắp xếp người để mắt đến anh." Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sau đó nói: "Đồ phản bội." "Ừm, coi như hiện tại em chưa nói gì cả."
Mí mắt Giang Sóc hơi cụp xuống một chút: "Không phải đã nói trong tương lai đều sẽ nói hết mọi chuyện cho anh sao."
An Vu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói tiếp: "Không cần thiết phải như thế, nhưng nhất định em phải lấy lòng được mẹ của anh."
Anh khẽ cười nhẹ một tiếng: "Em không cần phải cố gắng lấy lòng bà ấy, có lẽ bây giờ bà ấy mới chính là người muốn lấy lòng em đấy."
An Vu chớp mắt, để lộ ra biểu cảm khó hiểu trên gương mặt: "Tại sao lại vậy?"
Giang Sóc hừ lạnh một tiếng: "Chính là vì cái tên người Pháp hôi hám đó."
An Vu với Giang Sóc, Antony với Lâm Nghi.
An Vu ngẩng mặt lên, có chút nghi ngờ hỏi anh: "Giang Sóc, không phải là anh cố ý nói dối mẹ của mình cái gì đấy chứ?"
"Nói dối cái gì chứ."
"Chính là chuyện...Thật ra anh không ghét Antony đến thế, anh cũng không hề buồn đến thế."
Sở dĩ anh chống đối quyết liệt như vậy là vì muốn Lâm Nghi phải cúi đầu trước, như vậy sau này bà ấy sẽ đối tốt với cô hơn.
"Anh là người xấu như vậy sao?" Trong ánh mắt của anh lộ ra ý cười.
An Vu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, dùng sức gật đầu: "Em cảm thấy, anh chính là một con sói xám xấu xa."
"Giang Sóc, anh thật là đáng sợ."
Lúc đầu cô chỉ nghĩ anh đang muốn tính kế để chống lại Lâm Nghi. Sau này cô mới phát hiện ra dường như chính bản thân mình cũng bị cuốn vào trong kế hoạch đấy.
Quả nhiên không thể đồng tình với những người đàn ông được, quá là xấu xa rồi.
Những ngày sau đó, tâm trạng của Giang Sóc vui vẻ như một cơn gió xuân vậy. Thỉnh thoảng khi chỉ có một mình, anh sẽ hát tình ca cho cô nghe. Một ngày khác, anh cứ thế tự nhiên đưa toàn bộ tiền lương của bản thân cho cô giữ.
An Vu nhìn chằm chằm những tờ tiền đang chất dày đặc trong lòng bàn tay đến ngẩn người, hoàn toàn không biết anh lại định chơi trò gì: "Anh đưa cái này cho em làm gì?"
Cô không cần tiền của anh, như vậy chẳng phải là đang tự làm nhục bản thân mình hay sao? Cô không phải vì tiền mà ở lại bên anh.
"Không cần đâu, anh thật là khó hiểu."
"Sao em lại ngốc như vậy chứ? Bạn trai đem toàn quyền quyết định tài chính giao cho em mà còn không cần sao."
Giang Sóc gõ nhẹ lên đầu cô một cái, thở dài một hơi sau đó chậm rãi nói: "Em từng nghe qua câu này chưa, người đàn ông cho em tiền chưa chắc đã yêu em, nhưng người đàn ông không cho em tiền chắc chắn là không yêu em. Vậy nên em xem đi, bạn trai của em đã mang tất cả của bản thân giao cho em rồi."
Thật ra những lời này An Vu đã từng nghe trước đây, bởi vì Chu Noãn Xu cũng thường xuyên nói câu đó. Nhưng cô cảm thấy không thể dùng câu nói đó để đánh giá con người Giang Sóc được, bởi vì tiền đối với anh không phải là điều đáng quý nhất.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Còn câu phía trước, người đàn ông cho em tiền chưa chắc đã yêu em."
Nhất là đối với một người giàu có, chút ân huệ nhỏ như vậy cũng chưa chắc đã là thật lòng.
Giang Sóc không ngờ rằng An Vu sẽ tranh luận với anh về vấn đề này, vì vậy anh kéo cô lại gần và ôm chặt lấy cô, cố gắng xua tan những suy nghĩ nghi ngờ của cô: "Câu nói kia không phù hợp với anh chút nào." An Vu chớp chớp mắt rồi nói: "Ồ"
Ồ, một câu trả lời cho có lệ. Giang Sóc tức giận đến nỗi bật cười, anh nhanh chóng giải thích: "Bởi vì anh là một người đàn ông rất keo kiệt. Anh chỉ sẵn sàng cho tiền người phụ nữ mà anh yêu thôi."
An Vu liếc mắt nhìn, anh nói anh là một người đàn ông keo kiệt sao? Cô đương nhiên không tin những lời nói này.
Giống như muốn chứng minh sự keo kiệt của mình một lần nữa, anh tiếp tục nói: "Trong ba năm học trung học, ngoại trừ Tiền Đạc Hâm và Lưu Hạo, một tờ giấy ăn anh cũng chưa bao giờ cho người khác mượn."
An Vu thật sự muốn cười lên một tiếng thật lớn, cũng không nghĩ ra có cô gái nào sẽ tìm anh để hỏi mượn khăn giấy?
Mí mắt của cô rũ xuống, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng mân mê đường viền của chiếc váy đang mặc trên người. Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu cô mới có thể chậm rãi nói ra nghi vấn đè nén trong lòng mình. "Vậy còn...Trình Bạch Hủy thì sao?"
"?"
Giạng Sóc thật sự có chút bối rối: "Cô ta thì có vấn đề gì à?"
An Vu không trả lời ngay lập tức, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giống như muốn nhìn thấu những suy nghĩ thật sự trong đầu anh.
"Nhưng anh, anh đã tặng bông tai cho cậu ta."
Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, là xảy ra vào bữa tiệc sinh nhật của Trình Bạch Hủy. Hôm đó Giang Sóc không đến tham dự nhưng đã gửi Tiền Đạc Hâm tặng cô ta một đôi bông tai.
Vào thời điểm nhận được quà, Trình Bạch Hủy đã rất hạnh phúc.
Giang Sóc đối với sự việc này không hề có một chút ấn tượng nào, sau nhiều lần hỏi đi hỏi lại, trong đầu anh mới hiện ra được một chút dấu vết của câu chuyện này. Vào thời điểm đó, Trình Bạch Hủy đã đến để mời anh tham dự sinh nhật của mình hai lần trong ba ngày. Vì cảm thấy rất phiền phức, Giang Sóc đã nhờ Tiền Đạc Hâm tùy tiện mua một món quà tặng cho cô ta.
Giang Sóc giơ hai tay lên đầu hàng và vội vàng giải thích với cô: "Quà tặng đó không phải là anh chọn, là Tiền Đạc Hâm mua, cậu ta tặng cái gì anh cũng không biết."
"Ồ." An Vu không nhìn anh, giọng điệu trả lời rất nhỏ.
Giang Sóc giơ tay chạm vào trán của cô, cười khẽ một tiếng: "Ghen tị sao?"
An Vu đẩy tay anh ra rồi nói: "Em không thích ăn chua, chỉ thích ăn ngọt thôi."
Chuyện cũ từ 800 năm trước bây giờ lại đào lên, Giang Sóc cảm thấy có chút đau đầu, nhưng thật ra trong lòng lại có một chút cảm giác vui sướng. Nếu tính theo thời gian, khi đó An Vu không thể chống lại anh, anh cho rằng là sau này cô mới yêu anh.
Nhưng bây giờ lại khác, nếu như không thích, tại sao cô lại nhớ chuyện này lâu như vậy.
Sau khi an ủi bạn gái của mình xong, anh vẫn còn chuyện cần phải giải quyết.
Giang Sóc gọi một cuộc điện thoại cho Tiền Đạc Hâm, một chiếc bèo nhỏ đang trôi xa trên Thái Bình Dương.
Đã là nửa đêm, Tiền Đạc Hâm bị đánh thức bởi một loạt các cuộc gọi điện thoại liên tục. Ngay sau khi tham dự xong một bữa tiệc, người bạn gái mà cậu ta đưa đến đã trở nên thân thiết với một cô gái người Nga.
Tiền Đạc Hâm tức giận mà không thể phun ra một ngụm máu nào. Vì vậy câu ta chỉ có thể một mình uống rượu, sau khi uống xong thì mê man ngủ thiếp đi.
Cuộc điện thoại của Giang Sóc giống như đang đòi mạng của cậu ta. Khi cậu ta tỉnh dậy, tự nhiên lại nhìn thấy ở cách bản thân khoảng vài mét có hai người đang hôn nhau say đắm trên ghế sô pha.
Tiền Đạc Hâm thầm mắng một câu trong lòng, cảm thấy vô cùng cay đắng.
Lúc đầu cậu ta nghe điện thoại cũng không thèm nhìn xem người gọi là ai, thuận miệng chào một tiếng, sau đó liền nghe thấy giọng của đồ chó Giang Sóc kia.
Lúc đầu Tiền Đạc Hâm không hề nghĩ anh là đồ chó, thậm chí còn có chút động lòng. Bạn tốt của mình lại gọi điện thoại cho mình vào ngay lúc này, cậu ta có thể cùng anh trò chuyện, tâm sự về nỗi cô đơn và sự lạnh lùng của anh. Nhưng trước khi cậu ta kịp lên tiếng, giọng nói của Giang Sóc đã vang lên từ ống nghe.
Đều là lỗi của cậu ta, chiếc bèo bé nhỏ ở nước ngoài xa xôi.
"Lúc đó cậu đã mua gì để tặng Trình Bạch Hủy vậy?"
"Cậu bị điên sao Tiền Đạc Hâm, tôi nhờ cậu tặng quà là vì cái gì cậu còn không rõ sao, cậu lại còn tặng trang sức?"
Cậu ta phải suy nghĩ một lúc thật lâu mới có thể lôi từ trong đầu ra chút chuyện vụn vặt này. Tiền Đạc Hâm thở dài một hơi nói: "Không phải chứ anh trai, cái này không phải đã là chuyện từ 800 năm trước rồi sao? Trình Bạch Hủy bây giờ cũng đã trôi nổi trên Thái Bình Dương phía đối diện rồi, cậu còn tính toán chuyện này làm gì?"
"Bạn gái của tôi ghen, tôi đang đau đầu vì chuyện đó đây."
Được rồi, đây cũng là điều dễ hiểu thôi.
Tiền Đạc Hâm gõ nhẹ vào cái đầu còn chút mơ màng của mình, giọng nói trở nên nghiêm túc đưa ra cho anh một vài lời khuyên: "Được rồi, sao cậu không gọi điện cho An Vu để tôi sẽ giải thích cho cô ấy?"
"Không cần phải thế, vừa nãy đã bị tôi hôn đến mức mệt mỏi, hiện tại đang ngủ."
Tiền Đạc Hâm hít một hơi thật sâu sau đó nghiến răng nói: "Giang Sóc, kiếp sau cậu đừng lo không thể làm chó!"
"Haha, kiếp sau tôi có phải là chó hay không thì không biết, nhưng bây giờ cậu chính là một con chó độc thân đấy."
Anh bước xuống giường ôm cô ngồi lên trên ghế sô pha. Bữa sáng đã được chuẩn bị đang bày sẵn ở trên bàn, hình thức các món ăn rất đa dạng phong phú, có cảm giác giống như đi ăn buffet vậy. "Tại sao lại mua nhiều đồ thế này, thật là lãng phí quá."
"Có qua thì phải có lại chứ, anh cũng phải đút cho em ăn no mới được."
Con ngựa hoang sau khi thoát khỏi dây cương này thật sự không biết giới hạn, không thể nói được vài câu nghiêm túc. An Vu tức giận giơ tay đánh anh vài cái, anh cười nhẹ rồi nắm chặt lấy cổ tay cô. "Ăn no đi đã rồi hãy đánh yêu anh sau."
Cổ họng có chút ngứa ngáy, đầu óc cũng hơi choáng váng, cô đưa mắt liếc nhìn đống đồ ăn ở trên bàn, tuy có rất nhiều loại nhưng cô lại không có cảm giác muốn ăn chút nào.
Cô không muốn ăn đồ ăn dầu mỡ hay đồ ngọt, vậy nên cuối cùng đã chọn một bát cháo rau củ thanh đạm.
An Vu muốn cầm cái bát lên, nhưng Giang Sóc đã nhanh tay cầm lấy cái muỗng và đưa lên miệng đút cho cô. Anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười rồi nói: "A, há miệng ra nào."
Cô rất phối hợp với anh nuốt xuống cổ họng một ngụm cháo, ngẩng đầu lên, muỗng cháo tiếp theo đã được đưa tới tận miệng.
An Vu cảm thấy hơi khó xử, cô nói bản thân mình có thể tự ăn được, nhưng Giang Sóc đã từ chối và nhất quyết muốn tự tay đút cho cô ăn.
"Em không phải người tàn tật."
Thậm chí đến đồ ăn cũng không thể tự ăn được sao? Anh thật sự đang phóng đại mọi thứ quá mức rồi.
Giang Sóc mỉm cười và nhìn cô một cách đắm đuối, nói ra những lời như rót mật vào tai: "Nhưng hôm nay em chính là công chúa."
An Vu liếc anh một cái: "Đây là anh đang cảm thấy áy náy sao?"
"Em nghĩ sẽ có khả năng này sao?" Giang Sóc nhướng mi mắt lên một chút, dùng ngón tay cái của mình lau đi vết nước trên môi cô, thản nhiên nói một cách tự tin: "Anh sẽ không chỉ làm chuyện xấu trong một ngày thôi đâu."
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, cô bị coi như một người tàn tật, ăn từng miếng cháo mà anh đút cho, thảnh thơi hưởng thụ cảm giác được đối xử như trẻ con khi mất trí nhớ.
Ngoài miệng Giang Sóc nói đây là bữa sáng, nhưng trên thực tế, khi cô tỉnh dậy thì bên ngoài bầu trời đã tối sẫm lại rồi.
Vì vậy cho nên, chính xác mà nói, đây được xem như là một bữa tối.
Hôm nay, ở thành phố Nham Cảng có một trận mưa đổ xuống như trút nước. Trên cửa kính trong suốt nước chảy từ trần nhà xuống sàn, từ trong phòng nhìn ra bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy mây mù xám xịt.
Giang Sóc chọn ngẫu nhiên một bộ phim điện ảnh, sau đó hai người bọn họ ôm nhau nằm ở trên ghế sô pha. An Vu dựa vào người anh, nhắm mắt lại nhẹ nhàng chìm vào một giấc ngủ ngắn. Trong khi đó, anh tận hưởng cảm giác thoải mái khi chơi đùa với những ngón tay của cô.
Đầu cô có chút choáng váng, mệt mỏi đến mức muốn ngủ thiếp đi, nhưng không biết từ lúc nào, cô luôn có cảm giác còn chuyện gì đó chưa làm xong.
Tâm trí cô giống như đang lạc vào mê cung, sau một lúc lâu suy nghĩ, cô đột nhiên phát hiện ra một lối đi phát sáng ở phía trước.
Cô giật mình mở mắt ra.
Không xong rồi, cô đã quên mất sinh nhật của Giang Sóc.
Theo như kế hoạch ban đầu, An Vu định khi thức dậy sẽ tổ chức sinh nhật cho anh, nhưng đồng hồ báo thức lại không kêu lên. Cũng có thể là do Giang Sóc đã ấn nút tắt đi khi nó kêu lên, khi đó làm gì có ai có suy nghĩ khác ngoài việc tắt báo thức đi chứ.
An Vu có chút bực bội khó chịu, cô lại cứ vô tư mà quên đi mất chuyện quan trọng này.
Giang Sóc quan sát phản ứng của cô, tự hỏi tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy không vui.
Anh đưa tay xoa lên mái tóc dài bồng bềnh của cô, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy, em thấy không thoải mái ở đâu à?"
An Vu ngước đôi mắt ướt át lên nhìn anh, sau đó vòng tay ôm chặt rồi dụi đầu cô vào trong ngực anh, ủ rũ nói: "Giang Sóc, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Giang Sóc cười khúc khích rồi trả lời: "À, hôm nay là ngày anh trở thành người đàn ông của em."
Cô lắc đầu: "Không phải."
An Vu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, chạm nhẹ lên đôi môi của anh rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh, Giang Sóc."
Cô nắm tay anh dẫn đến cửa phòng ngủ dành cho khách.
Cả căn phòng tràn ngập bóng bay xanh trắng, những dải ruy băng được treo trên không trung, một chiếc bánh kem cao khoảng 8cm trang trí tinh xảo được đặt trên chiếc ghế nhỏ ở giữa căn phòng.
An Vu buông tay anh ra, với tay nhặt một quả bóng đã sắp hết hơi đang nằm trên mặt đất, trong lòng cảm thấy có chút thất vọng. Cả một ngày dài trôi qua đã khiến nhiều quả bóng bay lơ lửng trong không trung bị xì hơi và rơi xuống sàn nhà.
Căn phòng trở nên lộn xộn chứ không còn đẹp như khi vừa trang trí xong nữa.
"Ban đầu em định tổ chức cho anh một bữa tiệc sinh nhật vào buổi tối, nhưng em đã quên mất..." Cô còn chưa nói xong câu còn lại, Giang Sóc đã tiến lên từ phía sau, dùng hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô.
Anh còn dán lên phía sau cổ của cô một nụ hôn ấm áp.
Phía sau lưng là bức tường nóng bỏng, Giang Sóc vùi đầu vào cổ cô, trong miệng phát ra một tiếng thở dài nghẹn ngào.
"Khi nào thì em chuẩn bị sẵn sàng?" Anh trầm giọng hỏi cô.
An Vu để mặc cho anh ôm lấy cơ thể cô, siết chặt những ngón tay của anh quanh cơ thể cô.
"Ngày hôm qua khi trở về, vì quá vội vàng nên em đã mua một chiếc bánh kem, cũng không chuẩn bị quà tặng gì cả, anh đừng giận."
Anh nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, khẽ cười một tiếng.
Nói không chuẩn bị là có ý gì, anh không phải là một tên ngốc, chỉ riêng làm mấy quả bóng bay này đã tốn không ít công sức rồi.
An Vu chọc nhẹ trong lòng bàn tay của anh, quay người lại đối mặt với anh, vòng tay ôm chặt anh sau đó ngẩng đầu lên nói: "Được rồi, mau cắt bánh kem nhanh đi, nếu không lát nữa bóng bay sẽ rơi xuống hết mất." Giang Sóc buông tay ra để cô đi đến chỗ chiếc bánh kem.
An Vu vội vàng lấy nến ra thắp, đội một cái mũ hình chóp cho anh giống như một đứa trẻ: "Mau ước một điều đi."
Anh rất hiếm khi tổ chức sinh nhật theo phong cách như thế này, anh cũng không phải một đứa trẻ ba tuổi mà lại đội loại mũ này trên đầu.
Nhưng hôm nay anh rất ngoan, cô yêu cầu làm điều gì chắc chắn bản thân anh sẽ vui vẻ mà làm theo.
Ánh lửa bập bùng đong đưa ở đầu ngọn nến trên chiếc bánh kem, anh suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng: "Vậy thì anh hy vọng thời gian trôi qua nhanh hơn, để anh đến với tuổi 22 sớm hơn."
Đến với tuổi 22 sớm hơn.
Đưa cô về nhà càng sớm càng tốt.
Lâm Nghi ở lại thành phố Nham Cảng trong một tuần. Trước khi rời đi, Giang Sóc đã mang theo An Vu cùng đi ăn một bữa cơm. Mặc dù trong lòng An Vu cảm thấy rất lo lắng, nhưng lần này đã có Giang Sóc ở bên cạnh, như thế này sẽ không thể nào tồi tệ hơn cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bất ngờ kia.
Trên thực tế so với Giang Hồng Văn, phong cách sống của nhà họ Lâm tự do và khoan dung hơn nhiều. Trong suốt cuộc trò chuyện, An Vu dần phát hiện ra rằng mẹ của Giang Sóc đã sớm biết về sự tồn tại của cô.
Không phát sinh ra nhiều tình tiết máu chó như trong phim truyền hình, bữa cơm diễn ra rất suôn sẻ. Khi cô rời đi, Lâm Nghi còn nói với An Vu sau này sẽ thường xuyên gửi tin nhắn cho cô.
Anh kéo cô cùng nhau đi ra bên ngoài, thuận miệng hỏi cô một câu: "Em cho mẹ anh thông tin liên lạc từ khi nào vậy?"
"Chính là vào lần trước lúc em ở nhà của anh." An Vu thành thật trả lời: "Em đã nói với anh rồi mà, bà ấy còn cùng thổi bóng bay với em nữa."
"Em thật đúng là rất thông minh đó, công khai sắp xếp người để mắt đến anh." Anh duỗi tay ôm lấy eo cô, véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sau đó nói: "Đồ phản bội." "Ừm, coi như hiện tại em chưa nói gì cả."
Mí mắt Giang Sóc hơi cụp xuống một chút: "Không phải đã nói trong tương lai đều sẽ nói hết mọi chuyện cho anh sao."
An Vu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói tiếp: "Không cần thiết phải như thế, nhưng nhất định em phải lấy lòng được mẹ của anh."
Anh khẽ cười nhẹ một tiếng: "Em không cần phải cố gắng lấy lòng bà ấy, có lẽ bây giờ bà ấy mới chính là người muốn lấy lòng em đấy."
An Vu chớp mắt, để lộ ra biểu cảm khó hiểu trên gương mặt: "Tại sao lại vậy?"
Giang Sóc hừ lạnh một tiếng: "Chính là vì cái tên người Pháp hôi hám đó."
An Vu với Giang Sóc, Antony với Lâm Nghi.
An Vu ngẩng mặt lên, có chút nghi ngờ hỏi anh: "Giang Sóc, không phải là anh cố ý nói dối mẹ của mình cái gì đấy chứ?"
"Nói dối cái gì chứ."
"Chính là chuyện...Thật ra anh không ghét Antony đến thế, anh cũng không hề buồn đến thế."
Sở dĩ anh chống đối quyết liệt như vậy là vì muốn Lâm Nghi phải cúi đầu trước, như vậy sau này bà ấy sẽ đối tốt với cô hơn.
"Anh là người xấu như vậy sao?" Trong ánh mắt của anh lộ ra ý cười.
An Vu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, dùng sức gật đầu: "Em cảm thấy, anh chính là một con sói xám xấu xa."
"Giang Sóc, anh thật là đáng sợ."
Lúc đầu cô chỉ nghĩ anh đang muốn tính kế để chống lại Lâm Nghi. Sau này cô mới phát hiện ra dường như chính bản thân mình cũng bị cuốn vào trong kế hoạch đấy.
Quả nhiên không thể đồng tình với những người đàn ông được, quá là xấu xa rồi.
Những ngày sau đó, tâm trạng của Giang Sóc vui vẻ như một cơn gió xuân vậy. Thỉnh thoảng khi chỉ có một mình, anh sẽ hát tình ca cho cô nghe. Một ngày khác, anh cứ thế tự nhiên đưa toàn bộ tiền lương của bản thân cho cô giữ.
An Vu nhìn chằm chằm những tờ tiền đang chất dày đặc trong lòng bàn tay đến ngẩn người, hoàn toàn không biết anh lại định chơi trò gì: "Anh đưa cái này cho em làm gì?"
Cô không cần tiền của anh, như vậy chẳng phải là đang tự làm nhục bản thân mình hay sao? Cô không phải vì tiền mà ở lại bên anh.
"Không cần đâu, anh thật là khó hiểu."
"Sao em lại ngốc như vậy chứ? Bạn trai đem toàn quyền quyết định tài chính giao cho em mà còn không cần sao."
Giang Sóc gõ nhẹ lên đầu cô một cái, thở dài một hơi sau đó chậm rãi nói: "Em từng nghe qua câu này chưa, người đàn ông cho em tiền chưa chắc đã yêu em, nhưng người đàn ông không cho em tiền chắc chắn là không yêu em. Vậy nên em xem đi, bạn trai của em đã mang tất cả của bản thân giao cho em rồi."
Thật ra những lời này An Vu đã từng nghe trước đây, bởi vì Chu Noãn Xu cũng thường xuyên nói câu đó. Nhưng cô cảm thấy không thể dùng câu nói đó để đánh giá con người Giang Sóc được, bởi vì tiền đối với anh không phải là điều đáng quý nhất.
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: "Còn câu phía trước, người đàn ông cho em tiền chưa chắc đã yêu em."
Nhất là đối với một người giàu có, chút ân huệ nhỏ như vậy cũng chưa chắc đã là thật lòng.
Giang Sóc không ngờ rằng An Vu sẽ tranh luận với anh về vấn đề này, vì vậy anh kéo cô lại gần và ôm chặt lấy cô, cố gắng xua tan những suy nghĩ nghi ngờ của cô: "Câu nói kia không phù hợp với anh chút nào." An Vu chớp chớp mắt rồi nói: "Ồ"
Ồ, một câu trả lời cho có lệ. Giang Sóc tức giận đến nỗi bật cười, anh nhanh chóng giải thích: "Bởi vì anh là một người đàn ông rất keo kiệt. Anh chỉ sẵn sàng cho tiền người phụ nữ mà anh yêu thôi."
An Vu liếc mắt nhìn, anh nói anh là một người đàn ông keo kiệt sao? Cô đương nhiên không tin những lời nói này.
Giống như muốn chứng minh sự keo kiệt của mình một lần nữa, anh tiếp tục nói: "Trong ba năm học trung học, ngoại trừ Tiền Đạc Hâm và Lưu Hạo, một tờ giấy ăn anh cũng chưa bao giờ cho người khác mượn."
An Vu thật sự muốn cười lên một tiếng thật lớn, cũng không nghĩ ra có cô gái nào sẽ tìm anh để hỏi mượn khăn giấy?
Mí mắt của cô rũ xuống, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng mân mê đường viền của chiếc váy đang mặc trên người. Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu cô mới có thể chậm rãi nói ra nghi vấn đè nén trong lòng mình. "Vậy còn...Trình Bạch Hủy thì sao?"
"?"
Giạng Sóc thật sự có chút bối rối: "Cô ta thì có vấn đề gì à?"
An Vu không trả lời ngay lập tức, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, giống như muốn nhìn thấu những suy nghĩ thật sự trong đầu anh.
"Nhưng anh, anh đã tặng bông tai cho cậu ta."
Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, là xảy ra vào bữa tiệc sinh nhật của Trình Bạch Hủy. Hôm đó Giang Sóc không đến tham dự nhưng đã gửi Tiền Đạc Hâm tặng cô ta một đôi bông tai.
Vào thời điểm nhận được quà, Trình Bạch Hủy đã rất hạnh phúc.
Giang Sóc đối với sự việc này không hề có một chút ấn tượng nào, sau nhiều lần hỏi đi hỏi lại, trong đầu anh mới hiện ra được một chút dấu vết của câu chuyện này. Vào thời điểm đó, Trình Bạch Hủy đã đến để mời anh tham dự sinh nhật của mình hai lần trong ba ngày. Vì cảm thấy rất phiền phức, Giang Sóc đã nhờ Tiền Đạc Hâm tùy tiện mua một món quà tặng cho cô ta.
Giang Sóc giơ hai tay lên đầu hàng và vội vàng giải thích với cô: "Quà tặng đó không phải là anh chọn, là Tiền Đạc Hâm mua, cậu ta tặng cái gì anh cũng không biết."
"Ồ." An Vu không nhìn anh, giọng điệu trả lời rất nhỏ.
Giang Sóc giơ tay chạm vào trán của cô, cười khẽ một tiếng: "Ghen tị sao?"
An Vu đẩy tay anh ra rồi nói: "Em không thích ăn chua, chỉ thích ăn ngọt thôi."
Chuyện cũ từ 800 năm trước bây giờ lại đào lên, Giang Sóc cảm thấy có chút đau đầu, nhưng thật ra trong lòng lại có một chút cảm giác vui sướng. Nếu tính theo thời gian, khi đó An Vu không thể chống lại anh, anh cho rằng là sau này cô mới yêu anh.
Nhưng bây giờ lại khác, nếu như không thích, tại sao cô lại nhớ chuyện này lâu như vậy.
Sau khi an ủi bạn gái của mình xong, anh vẫn còn chuyện cần phải giải quyết.
Giang Sóc gọi một cuộc điện thoại cho Tiền Đạc Hâm, một chiếc bèo nhỏ đang trôi xa trên Thái Bình Dương.
Đã là nửa đêm, Tiền Đạc Hâm bị đánh thức bởi một loạt các cuộc gọi điện thoại liên tục. Ngay sau khi tham dự xong một bữa tiệc, người bạn gái mà cậu ta đưa đến đã trở nên thân thiết với một cô gái người Nga.
Tiền Đạc Hâm tức giận mà không thể phun ra một ngụm máu nào. Vì vậy câu ta chỉ có thể một mình uống rượu, sau khi uống xong thì mê man ngủ thiếp đi.
Cuộc điện thoại của Giang Sóc giống như đang đòi mạng của cậu ta. Khi cậu ta tỉnh dậy, tự nhiên lại nhìn thấy ở cách bản thân khoảng vài mét có hai người đang hôn nhau say đắm trên ghế sô pha.
Tiền Đạc Hâm thầm mắng một câu trong lòng, cảm thấy vô cùng cay đắng.
Lúc đầu cậu ta nghe điện thoại cũng không thèm nhìn xem người gọi là ai, thuận miệng chào một tiếng, sau đó liền nghe thấy giọng của đồ chó Giang Sóc kia.
Lúc đầu Tiền Đạc Hâm không hề nghĩ anh là đồ chó, thậm chí còn có chút động lòng. Bạn tốt của mình lại gọi điện thoại cho mình vào ngay lúc này, cậu ta có thể cùng anh trò chuyện, tâm sự về nỗi cô đơn và sự lạnh lùng của anh. Nhưng trước khi cậu ta kịp lên tiếng, giọng nói của Giang Sóc đã vang lên từ ống nghe.
Đều là lỗi của cậu ta, chiếc bèo bé nhỏ ở nước ngoài xa xôi.
"Lúc đó cậu đã mua gì để tặng Trình Bạch Hủy vậy?"
"Cậu bị điên sao Tiền Đạc Hâm, tôi nhờ cậu tặng quà là vì cái gì cậu còn không rõ sao, cậu lại còn tặng trang sức?"
Cậu ta phải suy nghĩ một lúc thật lâu mới có thể lôi từ trong đầu ra chút chuyện vụn vặt này. Tiền Đạc Hâm thở dài một hơi nói: "Không phải chứ anh trai, cái này không phải đã là chuyện từ 800 năm trước rồi sao? Trình Bạch Hủy bây giờ cũng đã trôi nổi trên Thái Bình Dương phía đối diện rồi, cậu còn tính toán chuyện này làm gì?"
"Bạn gái của tôi ghen, tôi đang đau đầu vì chuyện đó đây."
Được rồi, đây cũng là điều dễ hiểu thôi.
Tiền Đạc Hâm gõ nhẹ vào cái đầu còn chút mơ màng của mình, giọng nói trở nên nghiêm túc đưa ra cho anh một vài lời khuyên: "Được rồi, sao cậu không gọi điện cho An Vu để tôi sẽ giải thích cho cô ấy?"
"Không cần phải thế, vừa nãy đã bị tôi hôn đến mức mệt mỏi, hiện tại đang ngủ."
Tiền Đạc Hâm hít một hơi thật sâu sau đó nghiến răng nói: "Giang Sóc, kiếp sau cậu đừng lo không thể làm chó!"
"Haha, kiếp sau tôi có phải là chó hay không thì không biết, nhưng bây giờ cậu chính là một con chó độc thân đấy."