Nước biển lạnh như băng, lực va đập lớn tác động vào khiến màng nhĩ của Bì Bì đau nhói. Con người thật sự là một loài động vật kỳ lạ, Bì Bì ở trên biển ăn uống no đủ, mát xa xông hơi, sau khi hưởng thụ kỳ nghỉ hạnh phúc hơn một tháng thì hoàn toàn quên sạch cuộc sống khổ cực ở Sa Lan.
Bì Bì ngoi lên mặt nước, phát hiện Hạ Lan Huề ở cách đó không xa, vội vàng bơi tới phía anh.
“Từ độ cao trên thuyền như vậy nhảy xuống, dù muốn tin hay không, thật to gan.” Hạ Lan Huề quẫy nước, xưa nay chưa từng thấy khen cô một câu.
“Vì tự do, anh nhảy xuống cùng tôi, anh cũng to gan như vậy.”
“Như nhau.”
Từ ngày đầu tiên lên thuyền rời đi, ánh mắt Hạ Lan Huề nhìn Bì Bì cũng rất khác thường: xa lạ cũng có, quan sát cũng có, dò xét cũng có, mỉa mai… cái gì cũng có, chỉ chưa có chút chân thành. Hồ ly là loại động vật rất đa nghi, từ “hồ nghi” cũng vì ý nghĩa như vậy mà có. Bì Bì cảm thấy có thể hiểu được, vì ngoại trừ câu chuyện kể bằng miệng, chứng cớ gì Bì Bì cũng không có.
Tâm cơ Tế Ti đại nhân thâm trầm, không dễ lừa, nhất là trong thời khắc nguy cơ tứ phía, nên cho hắn một chút thời gian.
Áo phao màu vàng phát ra tia phản quang, nếu không phải có một đám sứa biển làm loạn thì sẽ rất nổi bật vào ban đêm. Thuyền của Thanh Tang nếu di chuyển đến khu vực bên cạnh rất có thể sẽ phát hiện ra. Bì Bì cởi một góc áo khoác cuốn lại, che phía trên áo phao, hai người một bên rời xa con tàu lớn, một bên nhìn về phía Tây.
Không lâu lắm, ba chiếc thuyền nhỏ đuổi kịp tàu RINO, người trên thuyền nhỏ bắn mũi tên hướng về chiếc tàu lớn. Người trên tàu lớn nổ súng hướng về chiếc thuyền nhỏ. Với sự trợ giúp của một loạt dây thừng buộc phi tiêu, mấy người đàn ông áo trắng nhanh chóng leo lên trên tàu. Sau đó tất cả mọi người ở đây đều phát hiện Bì Bì và Hạ Lan đã biến mất. Tiếng sóng vỗ ầm ầm khiến họ không nghe được động tĩnh phía trên.
“Bọn họ ở trên thuyền làm gì?” Bì Bì hỏi, “Thẩm Phụng Kỳ sẽ giao dịch cùng Thanh Tang sao?”
“Thanh Tang khinh thường nói chuyện cùng tộc người ở Sa Lan.”
“Họ sẽ không tìm được chúng ta phải không?”
“Suỵt___ nhìn bên kia!”
Trong bầu trời đêm từ từ nổi lên hai viên nguyên châu màu vàng.
“Thật giống như có người bị tiêu diệt.” Bì Bì lẩm bẩm, không tự chủ được nắm thật chặt cánh tay của Hạ Lan Huề.
“Đây là nguyên châu của Sa Lan tộc.” Hạ Lan Huề nói.
“Bì Bì, cởi áo phao xuống. Mau!”
Không có thời gian hỏi nguyên nhân, Bì Bì nhanh chóng cởi áo phao, Hạ Lan Huề cũng cởi áo phao của mình, dùng áo khoác gói lại nhét vào đám sứa biển bên dưới, kéo Bì Bì lặn xuống nước.
Cùng lúc đó, ánh đèn pha trên tàu hướng mặt nước quét xuống. Chùm tia sáng lớn thay nhau chiếu qua chiếu lại trên đỉnh đầu của cô, tựa như bị ánh sáng mạnh kích thích, sứa biển bốn phía đột nhiên cũng sáng ngời, tập hợp lại tạo thành những hình thù kỳ dị.
Bì Bì mở to hai mắt ở trong nước, nhìn bên người có mười triệu con sứa biển đang nhàn nhã khiêu vũ, lơ lửng không mục đích tràn ra, giống như dải thiên hà dưới đại dương.
“Đông Linh, anh ở đâu?” Trong lòng cô nhẹ nhàng hỏi.
Trả lời cô chỉ có tiếng sóng vỗ.
Hai người ẩn nấp trong nước gần hai giờ, trong đó chỉ dám dừng lại, để lộ hai mũi lặng lẽ hít thở, tàu RINO bỗng dưng chạy, tiếng nổ động cơ hướng phía Tây đi tới.
Bì Bì trồi lên mặt nước, vui vẻ nói, “Hạ Lan, ở đó có ba cái thuyền nhỏ.”
Nhảy xuống biển là một quyết định vội vàng, bọn họ cũng không mang theo gì. Bì Bì cho rằng Thanh Tang không tìm được người sẽ tự ý rời đi, như vậy bọn cô có thể leo trở về thuyền, tiếp tục đi. Nào ngờ, Thanh Tang không chỉ chiếm đoạt tàu RINO mà còn xử tử thuyền trưởng, đem con tàu lớn lái về hướng ngược lại, xem chừng muốn lái về phố Súc Long.
Bì Bì không biết khu vực này cách bờ biển có xa lắm không. Nước biển không thể uống, ở tình huống dưới biển thiếu nước như thế này, nàng sẽ không kiên trì được ba ngày. May mắn còn có ba cái thuyền nhỏ, phía trên nhất định sẽ có nước ngọt và thức ăn, Bì Bì không để ý sinh tồn bơi về hướng thuyền nhỏ, bất thình lình bị Hạ Lan Huề kéo lấy.
Còn không chờ được chuyện gì sẽ xảy ra, trên không trung bỗng nhiên rơi xuống mấy mũi hỏa tiễn, nhất thời đem ba con thuyền đốt cháy thành ba quả cầu lửa.
Bì Bì quẫy nước xoay người nhìn Hạ Lan Huề, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, ngơ ngác nhìn đám cháy trên biển, nhìn không có chút cảm xúc.
Bây giờ tuyến đường hàng hải rất nhộn nhịp,” Bì Bì nói, “Thường xuyên có tàu thuyền đi ngang qua.”
Đây là lời nói thật, lúc Bì Bì nhàn rỗi ngồi trên boong tàu ngắm quang cảnh, không chỉ một lần thấy đi ngang qua thuyền bè khác, có tàu hàng, có thuyền câu, có tàu biển sang trọng…
“Cô sợ cái gì?” Hạ Lan Huề hừ một tiếng.
“Không sợ, tôi mệt mỏi, muốn ngủ một lúc.”
Nhưng thật lạnh, hơn nữa còn có gió nổi lên, Bì Bì ngại nói ra vì nhảy xuống nước là chủ ý của cô, với nhiệt độ nước biển bây giờ, căn bản không cần đợi đến ngày mai cũng chết cóng.
Cô tìm lại áo phao mặc vào người, lơ lửng trong nước, đang lạnh còn bị một đợt sóng lớn đánh tới. Trong lúc hốt hoảng, cô bị sặc nước, vùng vẫy ở dưới một chút, không chịu nổi liền ngoi lên trên mặt nước thì không thấy Hạ Lan Huề.
Cô gấp gáp nhìn xung quanh, trên biển gió to sóng lớn, phạm vi tầm mắt có thể nhìn vô cùng nhỏ. Bầu trời đã bị mây đen xâm chiếm, đột nhiên liền đổ mưa như thác lũ, cô cố hết sức bơi trong nước, nhưng người giống như bọt xốp không thể gắng sức được, chập chùng theo từng đợt sóng biển cao thấp.
“Hạ Lan Huề!” Bì Bì quát to một tiếng, âm thanh rất nhanh bị tiếng mưa nhấn chìm.
Những con sứa biển sáng ngời kia đã không nhìn thấy đâu, xa xa sấm chớp rền vang, sóng lớn trước mắt cuồn cuộn, Bì Bì phí công vô ích giãy giụa ở trong nước, chẳng biết tại sao liền khóc.
Trăm ngàn cay đắng mới cứu được Tế Ti đại nhân, hắn lại lựa chọn vứt bỏ cô vào lúc này.
“Hạ Lan Huề, anh là đồ khốn khiếp!” Bì Bì vừa khóc vừa quay về phía sóng biển thét chói tai, “Anh muốn chạy phải không! Muốn chạy cũng đừng nhảy xuống biển cùng tôi! Tôi muốn tìm sẽ tìm ra anh…tôi muốn sẽ tìm ra anh….liền lột da cáo của anh! Hạ Lan Huề! Anh cút ra đây cho tôi!
Ở giữa sóng lớn, ở giữa lúc trời mưa như thác đổ, Bì Bì chỉ cảm thấy mình giống như con bọ cánh cứng bị lật ngược lên, dùng cả tay cả chân bơi ra phía biển, lại bị một đợt sóng lớn đánh tạt vào trong.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Bì Bì mệt mỏi mở mắt ra, phảt hiện người của mình đang hướng lên trên, lơ lửng trên biển.
Trời đã sáng choang, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, gió êm sóng lặng.
Trên mặt Bì Bì đắp một mảnh vải ướt, là chiếc áo lót màu trắng của đàn ông.
“Chào.” Bên tai vang lên một âm thanh lười biếng.
Cô quay đầu nhìn lại, Hạ Lan Huề để mình trần, đang chuyên tâm rửa sạch một con cá to hơn nửa người, xem chừng ít nhất phải nặng hơn 50kg.
Bụng cá đã móc hết ra, không biết từ đâu anh tìm được một phiến gỗ, bắt đầu đánh vảy cá.
Tình huống có chút quái dị, Tế Ti đại nhân sạch sẽ cố chấp, không biết nấu ăn, không gần nhà bếp, lại đang tay không mổ cá?
Bì Bì cho rằng mình đang nằm mơ, nhắm hai mắt rồi lại mở ra. Hạ Lan Huề bơi tới trước mặt cô, “Há miệng.”
Anh lấy tấm áo phủ lên mặt cô rồi dùng sức bóp chặt, một dòng nước chạy vào trong miệng. Bì Bì đói khát khó khăn uống một ngụm nước lớn sau đó mới có sức lực nói chuyện: “Tối qua anh đi đâu vậy?”
“Ở ngay bên cạnh cô.”
“Không nhìn thấy anh.”
“Trời mưa, bận đi tìm kiếm nước ngọt, vốn là muốn tới đây, nhưng nghe cô nói muốn lột da tôi nên tôi không đến.”
“Hức__” Bì Bì giận đến mức không nói nên lời, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
“Lúc tìm được cô, mặt cô hướng xuống dưới dập dềnh trên mặt nước.” Hắn tiếp tục giết cá, “Tôi cho là cô đã chết, chọc chọc cô một chút thấy cô đột nhiên nghiêng người, gắt gao ôm chặt lưng tôi.”
“….”
“Sau đó cô liền ngủ.”
Bì Bì vốn định mắng người, nhưng không mắng nổi. Một thứ mềm nhũn xuất hiện trước mắt cô, “Miếng này vừa mới chế biến, ăn không?”
Đó là miếng cá màu đỏ thẫm, bị ngón tay Hạ Lan Huề xé bừa, Bì Bì nhìn một cái, lắc đầu, hoàn toàn không muốn ăn.
“Đây là cá ngừ thượng hạng, không ăn tôi ném đi.” Hạ Lan Huề trách móc một chút, làm bộ muốn ném đi.
“Đừng___Tôi ăn.” Bì Bì cầm lấy nhét vào trong miệng.
Mùi vị cá rất nhạt, hoàn toàn không có mùi tanh, lại tươi ngon đặc biệt. Khó trách người Nhật Bản thích ăn sashimi, sẽ tuyệt hơn nếu ăn với nước sốt giấm gừng. Bì Bì đã sớm đói bụng, sau khi ăn hết sạch toàn bộ cá mà Hạ Lan Huề đưa cho, lau miệng hỏi, “Anh đói không?”
Trên biển chắc chắn không có hoa, cũng may Tế Ti đại nhân ngoài hoa ra còn ăn gan, con cá lớn như vậy, gan của nó nhất định cũng rất thơm ngon.
“Ăn rồi.” Hạ Lan Huề nhàn nhạt nói, lật mặt con cá lên, đang định tiếp tục xé thịt cá, ngẩng đầu lên phát hiện ra Bì Bì đang nhìn chằm chằm vào ngực mình.
“Thế nào?”
“Nước rất lạnh sao?” Bì Bì nói, “Cả người anh cũng teo lại.”
Hạ Lan Huề là người cứng rắn, mặt bỗng dưng đỏ, xoay người, quay lưng về phía cô, Bì Bì nghĩ về chuyện trả thù ngày hôm qua, thiếu chút nữa bật cười. Cô bơi tới trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Này, Hạ Lan, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”
“Nói.”
“Tôi biết tại sao Thanh Tang phải tới bắt anh.”
“Tại sao?”
“Cô ấy cho rằng anh là Đông Linh mà không biết Đông Linh đã rời khỏi cơ thể anh.”
“Cô cảm thấy___ có thể chứng minh tôi là tôi phải không?”
Bì Bì suy nghĩ một chút, thở dài, “Không thể.”
“Lúc cô để cho Đông Linh chạy trốn, những hậu quả này đã từng nghĩ đến chưa?”
“Nghĩ tới. Nhưng nếu không thả Đông Linh đi, không công bằng với anh ấy.”
“Cô là ai? Thượng đế sao? Cần chịu trách nhiệm đối với vạn vật?”
“Tôi không phải thượng đế. Giải thoát cho Linh tộc là điều kiện đầu tiên để anh, Hạ Lan Huề, có thể sống sót.” Bì Bì nhìn anh, nói từng chữ một: “Tôi là vợ anh, cứu anh ra ngoài là sứ mạng của tôi. Còn về sau, anh sống sót, Hồ tộc như thế nào là chuyện của anh. Dù sao tôi cũng đáp ứng sẽ giải trừ hôn ước, trả lại mị châu, những chuyện còn lại tôi không thể can thiệp được. Chờ chúng ta lên bờ, tôi trở về cửa hàng bán hoa, anh đi đâu tùy anh.”
“Quan Bì Bì, cô___” Hạ Lan Huề đang muốn phản pháo, chợt nghe “Ầm” một tiếng súng vang lên, người Quan Bì Bì chấn động, một dòng máu tươi trên người chảy xuống nước.
“Bì Bì!” Hạ Lan Huề khẽ quát một tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng có tiếng súng, xa xa chẳng biết từ lúc nào một chiếc thuyền đánh cá cũ nát đi tới, phía trên thuyền có bốn gã cao to, vạm vỡ, mỗi người một khẩu súng đang nhắm bắn về phía bọn họ.
Hạ Lan Huề ôm Bì Bì trốn dưới nước, đạn không ngừng bắn tới, từng vệt đạn bắn vạch ra dưới nước tựa như không giết chết bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Trên vai Bì Bì đã đỏ thẫm một mảnh, trong lúc hoảng hốt còn uống mấy ngụm nước, Hạ Lan Huề đè vết thương của cô, thấy tiếng súng bỗng nhiên ngừng lại, lập tức ngó đầu ra từ mặt nước.
“Cứu mạng!” Bì Bì dùng sức hét chói tai.
“Suỵt! Nhỏ giọng!” Hạ Lan Huề một tay bịt miệng cô, “Bọn họ sẽ còn nổ súng.”
“Đây là ngư dân, có thể họ cho rằng chúng ta là hải tặc.” Bì Bì vội la lên, “Chúng ta chẳng qua là du khách thông thường bị rơi xuống nước! Hạ Lan mau giơ tay…. giơ tay để đầu hàng!”
Thuyền đánh cá mở hết tốc lực đi về phía bọn họ, bốn cây súng, khoảng cách gần như vậy, Hạ Lan và Bì bì khẳng định sẽ không trốn thoát. Vì vậy, hai người đồng loạt giơ hai tay lên. Hạ Lan Huề nhìn bả vai Bì Bì, cạnh xương quai xanh có một lỗ bị đạn bắn, vẫn đang không ngừng ứa máu, hắn muốn giơ tay giúp cô che vết thương, nhưng tay vừa chạm một chút liền nghe thấy “Ầm” một tiếng đạn bắn tới, Hạ Lan Huề lắc mình trốn một chút, viên đạn xượt qua mặt, ở trên da lưu lại một mùi hăng hăng.
Thuyền đánh cá đến trước mặt bọn họ, bốn ngư dân mũi cao mắt sâu, mặt đầy râu, vừa nói nghe đã không hiểu ngôn ngữ. Một người trong đó trên cánh tay xăm hình mỹ nhân ngư, giống như là tên trùm sỏ, ra hiệu với một gã cao to thiếu mất một cái răng cửa. Gã kia huýt sáo một tiếng, từ bên trong thuyền vọt ra một gã thanh niên gầy đen, cường tráng, da vàng mắt đen nhưng là người Hoa.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Gã người Hoa gượng gạo nói chuyện bằng tiếng Trung.
“Chúng tôi là vợ chồng…rơi từ trên thuyền du lịch xuống nước.” Bì Bì lớn tiếng nói.
“Trên người có vũ khí sao?”
“Không có.”
“Lão đại nói các ngươi có thể lên, trên thuyền lương thực không nhiều, các ngươi muốn sống thì tự làm nuôi bản thân.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Cảm ơn các anh đã cứu chúng tôi.” Bì Bì che vết thương nói.
Gã người Hoa xòe tay kéo Bì Bì và Hạ Lan lên thuyền: “Các ngươi có thể gọi là là Hắc ca.” Dứt lời chỉ tay vào gã cao to có hình xăm, “Đây là thuyền trưởng Kiệt Khắc, đây là An Đức Sâm, Bỉ Đặc, Đại Vệ. Dưới khoang còn có hai người đang làm việc.”
“Có thầy thuốc không? Cô ấy đang bị thương, cần chữa trị.” Hạ Lan Huề đỡ lấy Bì Bì đang yếu dần.
“Không có, chỉ có một ít thuốc men cấp cứu.” Hắc ca chỉ chỉ khoang thuyền.
“Cũng được.” Hạ Lan Huề nâng Bì Bì đang muốn tiến vào bên trong khoang thuyền, bị Kiệt Khắc ngăn lại, nhặt dưới đất một cái xẻng sắt đưa cho anh, nhìn Hắc ca nói một tràng tiếng nước ngoài.
“Thuyền trưởng nói, chuyện chữa trị hắn sẽ làm. Bây giờ ngươi xuống hầm xúc đá.”
Hạ Lan Huề không tiếp lời, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Kiệt Khắc: “Tôi cần nhìn vết thương của vợ tôi trước đã, thu xếp ổn thỏa cho cô ấy, tôi sẽ lập tức đi làm việc.
“Cạch cạch” một tiếng, một khẩu súng giơ lên, chĩa vào đầu Hạ Lan Huề.
Bì Bì rất sợ Hạ Lan Huề nổi đóa bị chết khi súng bắn loạn, vội vàng nói: “Hạ Lan, đi làm việc trước đi, em không sao.”
Hạ Lan Huề nhìn Bì Bì, liếc nhìn Kiệt Khắc, cầm xẻng sắt theo hướng gã to con đi về phía khoang thuyền.
Kiệt Khắc đưa Bì Bì vào trong một phòng nghỉ bên trong khoang thuyền.
Phòng nghỉ vốn không lớn, bốn phía chất đống rất nhiều đồ lặt vặt, một mùi mồ hôi chua khó ngửi tản ra trong không khí. Chính giữa một cái màn vuông, mấy vỏ chai rượu để ngổn ngang, tàn thuốc đầy trong gạt tàn, bộ bài tây vương vãi đầy dưới đất. Một gã đàn ông mặc quần yếm ngồi cạnh bàn, khom người, dí sát mặt vào bàn, dùng một cái thẻ tín dụng vét bột trắng trên bàn. Trong lòng Bì Bì hoảng sợ, biết mình tới nhầm chỗ, nơi này ngư dân quái gì, rõ ràng là một đám hút thuốc phiện.
Kiệt Khắc ngỏ ý bảo Bì Bì ngồi xuống, từ bên trong ngăn kéo lấy ra một cái áo T-shirt rộng ném cho cô, bảo cô thay ra. Mà lúc đó ba gã đàn ông khác cũng lục tục chen lấn đi vào, tất cả đều nhìn Bì Bì, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, toan tính xa xôi.
Trời…
Bì Bì nhìn bốn phía, căn phòng này ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, ngộ nhỡ bị tập kích muốn trốn cũng không thoát được. Nhất thời tim cô đập như trống chầu, âm thanh không kìm được mà run rẩy. Nhưng cô không muốn chọc giận bọn họ, quyết định tùy tình hình mà ứng biến: “Tôi thay quần áo, mời… tránh ra một chút.”
Không có bất kỳ ai có ý định tránh ra, tất cả khoanh tay háo hức nhìn cô, một gã trong đó còn thuận tay đóng cửa.
Bì Bì không tự chủ lùi về phía sau một chút, lưng áp vào vách tường.
Kiệt Khắc đi tới phía cô, trong tay giơ lên một lọ thuốc, vừa đi vừa cười, trong miệng lẩm bẩm không biết nói gì, biểu tình mười phần thân thiết.
“Thuyền trưởng nói cô không cần phải sợ, tự hắn sẽ giúp cô bôi thuốc.” Hắc ca nói.
“Đừng tới đây!” Bì Bì cầm lấy một vỏ chai rượu, đập lên bàn “Bang” một cái, cầm trong tay hét, “Đi ra ngoài!”
Tất cả gã đàn ông trong phòng đều cười, cảm thấy cô tức giận rất xinh đẹp, Kiệt Khắc tiếp tục đi về phía cô.
Bì Bì sử dụng hết sức lực từ hồi còn bú sữa mẹ, hét chói tai: “Hạ Lan______”
Bì Bì ngoi lên mặt nước, phát hiện Hạ Lan Huề ở cách đó không xa, vội vàng bơi tới phía anh.
“Từ độ cao trên thuyền như vậy nhảy xuống, dù muốn tin hay không, thật to gan.” Hạ Lan Huề quẫy nước, xưa nay chưa từng thấy khen cô một câu.
“Vì tự do, anh nhảy xuống cùng tôi, anh cũng to gan như vậy.”
“Như nhau.”
Từ ngày đầu tiên lên thuyền rời đi, ánh mắt Hạ Lan Huề nhìn Bì Bì cũng rất khác thường: xa lạ cũng có, quan sát cũng có, dò xét cũng có, mỉa mai… cái gì cũng có, chỉ chưa có chút chân thành. Hồ ly là loại động vật rất đa nghi, từ “hồ nghi” cũng vì ý nghĩa như vậy mà có. Bì Bì cảm thấy có thể hiểu được, vì ngoại trừ câu chuyện kể bằng miệng, chứng cớ gì Bì Bì cũng không có.
Tâm cơ Tế Ti đại nhân thâm trầm, không dễ lừa, nhất là trong thời khắc nguy cơ tứ phía, nên cho hắn một chút thời gian.
Áo phao màu vàng phát ra tia phản quang, nếu không phải có một đám sứa biển làm loạn thì sẽ rất nổi bật vào ban đêm. Thuyền của Thanh Tang nếu di chuyển đến khu vực bên cạnh rất có thể sẽ phát hiện ra. Bì Bì cởi một góc áo khoác cuốn lại, che phía trên áo phao, hai người một bên rời xa con tàu lớn, một bên nhìn về phía Tây.
Không lâu lắm, ba chiếc thuyền nhỏ đuổi kịp tàu RINO, người trên thuyền nhỏ bắn mũi tên hướng về chiếc tàu lớn. Người trên tàu lớn nổ súng hướng về chiếc thuyền nhỏ. Với sự trợ giúp của một loạt dây thừng buộc phi tiêu, mấy người đàn ông áo trắng nhanh chóng leo lên trên tàu. Sau đó tất cả mọi người ở đây đều phát hiện Bì Bì và Hạ Lan đã biến mất. Tiếng sóng vỗ ầm ầm khiến họ không nghe được động tĩnh phía trên.
“Bọn họ ở trên thuyền làm gì?” Bì Bì hỏi, “Thẩm Phụng Kỳ sẽ giao dịch cùng Thanh Tang sao?”
“Thanh Tang khinh thường nói chuyện cùng tộc người ở Sa Lan.”
“Họ sẽ không tìm được chúng ta phải không?”
“Suỵt___ nhìn bên kia!”
Trong bầu trời đêm từ từ nổi lên hai viên nguyên châu màu vàng.
“Thật giống như có người bị tiêu diệt.” Bì Bì lẩm bẩm, không tự chủ được nắm thật chặt cánh tay của Hạ Lan Huề.
“Đây là nguyên châu của Sa Lan tộc.” Hạ Lan Huề nói.
“Bì Bì, cởi áo phao xuống. Mau!”
Không có thời gian hỏi nguyên nhân, Bì Bì nhanh chóng cởi áo phao, Hạ Lan Huề cũng cởi áo phao của mình, dùng áo khoác gói lại nhét vào đám sứa biển bên dưới, kéo Bì Bì lặn xuống nước.
Cùng lúc đó, ánh đèn pha trên tàu hướng mặt nước quét xuống. Chùm tia sáng lớn thay nhau chiếu qua chiếu lại trên đỉnh đầu của cô, tựa như bị ánh sáng mạnh kích thích, sứa biển bốn phía đột nhiên cũng sáng ngời, tập hợp lại tạo thành những hình thù kỳ dị.
Bì Bì mở to hai mắt ở trong nước, nhìn bên người có mười triệu con sứa biển đang nhàn nhã khiêu vũ, lơ lửng không mục đích tràn ra, giống như dải thiên hà dưới đại dương.
“Đông Linh, anh ở đâu?” Trong lòng cô nhẹ nhàng hỏi.
Trả lời cô chỉ có tiếng sóng vỗ.
Hai người ẩn nấp trong nước gần hai giờ, trong đó chỉ dám dừng lại, để lộ hai mũi lặng lẽ hít thở, tàu RINO bỗng dưng chạy, tiếng nổ động cơ hướng phía Tây đi tới.
Bì Bì trồi lên mặt nước, vui vẻ nói, “Hạ Lan, ở đó có ba cái thuyền nhỏ.”
Nhảy xuống biển là một quyết định vội vàng, bọn họ cũng không mang theo gì. Bì Bì cho rằng Thanh Tang không tìm được người sẽ tự ý rời đi, như vậy bọn cô có thể leo trở về thuyền, tiếp tục đi. Nào ngờ, Thanh Tang không chỉ chiếm đoạt tàu RINO mà còn xử tử thuyền trưởng, đem con tàu lớn lái về hướng ngược lại, xem chừng muốn lái về phố Súc Long.
Bì Bì không biết khu vực này cách bờ biển có xa lắm không. Nước biển không thể uống, ở tình huống dưới biển thiếu nước như thế này, nàng sẽ không kiên trì được ba ngày. May mắn còn có ba cái thuyền nhỏ, phía trên nhất định sẽ có nước ngọt và thức ăn, Bì Bì không để ý sinh tồn bơi về hướng thuyền nhỏ, bất thình lình bị Hạ Lan Huề kéo lấy.
Còn không chờ được chuyện gì sẽ xảy ra, trên không trung bỗng nhiên rơi xuống mấy mũi hỏa tiễn, nhất thời đem ba con thuyền đốt cháy thành ba quả cầu lửa.
Bì Bì quẫy nước xoay người nhìn Hạ Lan Huề, phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình, ngơ ngác nhìn đám cháy trên biển, nhìn không có chút cảm xúc.
Bây giờ tuyến đường hàng hải rất nhộn nhịp,” Bì Bì nói, “Thường xuyên có tàu thuyền đi ngang qua.”
Đây là lời nói thật, lúc Bì Bì nhàn rỗi ngồi trên boong tàu ngắm quang cảnh, không chỉ một lần thấy đi ngang qua thuyền bè khác, có tàu hàng, có thuyền câu, có tàu biển sang trọng…
“Cô sợ cái gì?” Hạ Lan Huề hừ một tiếng.
“Không sợ, tôi mệt mỏi, muốn ngủ một lúc.”
Nhưng thật lạnh, hơn nữa còn có gió nổi lên, Bì Bì ngại nói ra vì nhảy xuống nước là chủ ý của cô, với nhiệt độ nước biển bây giờ, căn bản không cần đợi đến ngày mai cũng chết cóng.
Cô tìm lại áo phao mặc vào người, lơ lửng trong nước, đang lạnh còn bị một đợt sóng lớn đánh tới. Trong lúc hốt hoảng, cô bị sặc nước, vùng vẫy ở dưới một chút, không chịu nổi liền ngoi lên trên mặt nước thì không thấy Hạ Lan Huề.
Cô gấp gáp nhìn xung quanh, trên biển gió to sóng lớn, phạm vi tầm mắt có thể nhìn vô cùng nhỏ. Bầu trời đã bị mây đen xâm chiếm, đột nhiên liền đổ mưa như thác lũ, cô cố hết sức bơi trong nước, nhưng người giống như bọt xốp không thể gắng sức được, chập chùng theo từng đợt sóng biển cao thấp.
“Hạ Lan Huề!” Bì Bì quát to một tiếng, âm thanh rất nhanh bị tiếng mưa nhấn chìm.
Những con sứa biển sáng ngời kia đã không nhìn thấy đâu, xa xa sấm chớp rền vang, sóng lớn trước mắt cuồn cuộn, Bì Bì phí công vô ích giãy giụa ở trong nước, chẳng biết tại sao liền khóc.
Trăm ngàn cay đắng mới cứu được Tế Ti đại nhân, hắn lại lựa chọn vứt bỏ cô vào lúc này.
“Hạ Lan Huề, anh là đồ khốn khiếp!” Bì Bì vừa khóc vừa quay về phía sóng biển thét chói tai, “Anh muốn chạy phải không! Muốn chạy cũng đừng nhảy xuống biển cùng tôi! Tôi muốn tìm sẽ tìm ra anh…tôi muốn sẽ tìm ra anh….liền lột da cáo của anh! Hạ Lan Huề! Anh cút ra đây cho tôi!
Ở giữa sóng lớn, ở giữa lúc trời mưa như thác đổ, Bì Bì chỉ cảm thấy mình giống như con bọ cánh cứng bị lật ngược lên, dùng cả tay cả chân bơi ra phía biển, lại bị một đợt sóng lớn đánh tạt vào trong.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Bì Bì mệt mỏi mở mắt ra, phảt hiện người của mình đang hướng lên trên, lơ lửng trên biển.
Trời đã sáng choang, ánh sáng mặt trời chiếu khắp nơi, gió êm sóng lặng.
Trên mặt Bì Bì đắp một mảnh vải ướt, là chiếc áo lót màu trắng của đàn ông.
“Chào.” Bên tai vang lên một âm thanh lười biếng.
Cô quay đầu nhìn lại, Hạ Lan Huề để mình trần, đang chuyên tâm rửa sạch một con cá to hơn nửa người, xem chừng ít nhất phải nặng hơn 50kg.
Bụng cá đã móc hết ra, không biết từ đâu anh tìm được một phiến gỗ, bắt đầu đánh vảy cá.
Tình huống có chút quái dị, Tế Ti đại nhân sạch sẽ cố chấp, không biết nấu ăn, không gần nhà bếp, lại đang tay không mổ cá?
Bì Bì cho rằng mình đang nằm mơ, nhắm hai mắt rồi lại mở ra. Hạ Lan Huề bơi tới trước mặt cô, “Há miệng.”
Anh lấy tấm áo phủ lên mặt cô rồi dùng sức bóp chặt, một dòng nước chạy vào trong miệng. Bì Bì đói khát khó khăn uống một ngụm nước lớn sau đó mới có sức lực nói chuyện: “Tối qua anh đi đâu vậy?”
“Ở ngay bên cạnh cô.”
“Không nhìn thấy anh.”
“Trời mưa, bận đi tìm kiếm nước ngọt, vốn là muốn tới đây, nhưng nghe cô nói muốn lột da tôi nên tôi không đến.”
“Hức__” Bì Bì giận đến mức không nói nên lời, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
“Lúc tìm được cô, mặt cô hướng xuống dưới dập dềnh trên mặt nước.” Hắn tiếp tục giết cá, “Tôi cho là cô đã chết, chọc chọc cô một chút thấy cô đột nhiên nghiêng người, gắt gao ôm chặt lưng tôi.”
“….”
“Sau đó cô liền ngủ.”
Bì Bì vốn định mắng người, nhưng không mắng nổi. Một thứ mềm nhũn xuất hiện trước mắt cô, “Miếng này vừa mới chế biến, ăn không?”
Đó là miếng cá màu đỏ thẫm, bị ngón tay Hạ Lan Huề xé bừa, Bì Bì nhìn một cái, lắc đầu, hoàn toàn không muốn ăn.
“Đây là cá ngừ thượng hạng, không ăn tôi ném đi.” Hạ Lan Huề trách móc một chút, làm bộ muốn ném đi.
“Đừng___Tôi ăn.” Bì Bì cầm lấy nhét vào trong miệng.
Mùi vị cá rất nhạt, hoàn toàn không có mùi tanh, lại tươi ngon đặc biệt. Khó trách người Nhật Bản thích ăn sashimi, sẽ tuyệt hơn nếu ăn với nước sốt giấm gừng. Bì Bì đã sớm đói bụng, sau khi ăn hết sạch toàn bộ cá mà Hạ Lan Huề đưa cho, lau miệng hỏi, “Anh đói không?”
Trên biển chắc chắn không có hoa, cũng may Tế Ti đại nhân ngoài hoa ra còn ăn gan, con cá lớn như vậy, gan của nó nhất định cũng rất thơm ngon.
“Ăn rồi.” Hạ Lan Huề nhàn nhạt nói, lật mặt con cá lên, đang định tiếp tục xé thịt cá, ngẩng đầu lên phát hiện ra Bì Bì đang nhìn chằm chằm vào ngực mình.
“Thế nào?”
“Nước rất lạnh sao?” Bì Bì nói, “Cả người anh cũng teo lại.”
Hạ Lan Huề là người cứng rắn, mặt bỗng dưng đỏ, xoay người, quay lưng về phía cô, Bì Bì nghĩ về chuyện trả thù ngày hôm qua, thiếu chút nữa bật cười. Cô bơi tới trước mặt anh, nghiêm túc nói: “Này, Hạ Lan, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.”
“Nói.”
“Tôi biết tại sao Thanh Tang phải tới bắt anh.”
“Tại sao?”
“Cô ấy cho rằng anh là Đông Linh mà không biết Đông Linh đã rời khỏi cơ thể anh.”
“Cô cảm thấy___ có thể chứng minh tôi là tôi phải không?”
Bì Bì suy nghĩ một chút, thở dài, “Không thể.”
“Lúc cô để cho Đông Linh chạy trốn, những hậu quả này đã từng nghĩ đến chưa?”
“Nghĩ tới. Nhưng nếu không thả Đông Linh đi, không công bằng với anh ấy.”
“Cô là ai? Thượng đế sao? Cần chịu trách nhiệm đối với vạn vật?”
“Tôi không phải thượng đế. Giải thoát cho Linh tộc là điều kiện đầu tiên để anh, Hạ Lan Huề, có thể sống sót.” Bì Bì nhìn anh, nói từng chữ một: “Tôi là vợ anh, cứu anh ra ngoài là sứ mạng của tôi. Còn về sau, anh sống sót, Hồ tộc như thế nào là chuyện của anh. Dù sao tôi cũng đáp ứng sẽ giải trừ hôn ước, trả lại mị châu, những chuyện còn lại tôi không thể can thiệp được. Chờ chúng ta lên bờ, tôi trở về cửa hàng bán hoa, anh đi đâu tùy anh.”
“Quan Bì Bì, cô___” Hạ Lan Huề đang muốn phản pháo, chợt nghe “Ầm” một tiếng súng vang lên, người Quan Bì Bì chấn động, một dòng máu tươi trên người chảy xuống nước.
“Bì Bì!” Hạ Lan Huề khẽ quát một tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng có tiếng súng, xa xa chẳng biết từ lúc nào một chiếc thuyền đánh cá cũ nát đi tới, phía trên thuyền có bốn gã cao to, vạm vỡ, mỗi người một khẩu súng đang nhắm bắn về phía bọn họ.
Hạ Lan Huề ôm Bì Bì trốn dưới nước, đạn không ngừng bắn tới, từng vệt đạn bắn vạch ra dưới nước tựa như không giết chết bọn họ sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Trên vai Bì Bì đã đỏ thẫm một mảnh, trong lúc hoảng hốt còn uống mấy ngụm nước, Hạ Lan Huề đè vết thương của cô, thấy tiếng súng bỗng nhiên ngừng lại, lập tức ngó đầu ra từ mặt nước.
“Cứu mạng!” Bì Bì dùng sức hét chói tai.
“Suỵt! Nhỏ giọng!” Hạ Lan Huề một tay bịt miệng cô, “Bọn họ sẽ còn nổ súng.”
“Đây là ngư dân, có thể họ cho rằng chúng ta là hải tặc.” Bì Bì vội la lên, “Chúng ta chẳng qua là du khách thông thường bị rơi xuống nước! Hạ Lan mau giơ tay…. giơ tay để đầu hàng!”
Thuyền đánh cá mở hết tốc lực đi về phía bọn họ, bốn cây súng, khoảng cách gần như vậy, Hạ Lan và Bì bì khẳng định sẽ không trốn thoát. Vì vậy, hai người đồng loạt giơ hai tay lên. Hạ Lan Huề nhìn bả vai Bì Bì, cạnh xương quai xanh có một lỗ bị đạn bắn, vẫn đang không ngừng ứa máu, hắn muốn giơ tay giúp cô che vết thương, nhưng tay vừa chạm một chút liền nghe thấy “Ầm” một tiếng đạn bắn tới, Hạ Lan Huề lắc mình trốn một chút, viên đạn xượt qua mặt, ở trên da lưu lại một mùi hăng hăng.
Thuyền đánh cá đến trước mặt bọn họ, bốn ngư dân mũi cao mắt sâu, mặt đầy râu, vừa nói nghe đã không hiểu ngôn ngữ. Một người trong đó trên cánh tay xăm hình mỹ nhân ngư, giống như là tên trùm sỏ, ra hiệu với một gã cao to thiếu mất một cái răng cửa. Gã kia huýt sáo một tiếng, từ bên trong thuyền vọt ra một gã thanh niên gầy đen, cường tráng, da vàng mắt đen nhưng là người Hoa.
“Các ngươi làm gì ở đây?” Gã người Hoa gượng gạo nói chuyện bằng tiếng Trung.
“Chúng tôi là vợ chồng…rơi từ trên thuyền du lịch xuống nước.” Bì Bì lớn tiếng nói.
“Trên người có vũ khí sao?”
“Không có.”
“Lão đại nói các ngươi có thể lên, trên thuyền lương thực không nhiều, các ngươi muốn sống thì tự làm nuôi bản thân.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên! Cảm ơn các anh đã cứu chúng tôi.” Bì Bì che vết thương nói.
Gã người Hoa xòe tay kéo Bì Bì và Hạ Lan lên thuyền: “Các ngươi có thể gọi là là Hắc ca.” Dứt lời chỉ tay vào gã cao to có hình xăm, “Đây là thuyền trưởng Kiệt Khắc, đây là An Đức Sâm, Bỉ Đặc, Đại Vệ. Dưới khoang còn có hai người đang làm việc.”
“Có thầy thuốc không? Cô ấy đang bị thương, cần chữa trị.” Hạ Lan Huề đỡ lấy Bì Bì đang yếu dần.
“Không có, chỉ có một ít thuốc men cấp cứu.” Hắc ca chỉ chỉ khoang thuyền.
“Cũng được.” Hạ Lan Huề nâng Bì Bì đang muốn tiến vào bên trong khoang thuyền, bị Kiệt Khắc ngăn lại, nhặt dưới đất một cái xẻng sắt đưa cho anh, nhìn Hắc ca nói một tràng tiếng nước ngoài.
“Thuyền trưởng nói, chuyện chữa trị hắn sẽ làm. Bây giờ ngươi xuống hầm xúc đá.”
Hạ Lan Huề không tiếp lời, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Kiệt Khắc: “Tôi cần nhìn vết thương của vợ tôi trước đã, thu xếp ổn thỏa cho cô ấy, tôi sẽ lập tức đi làm việc.
“Cạch cạch” một tiếng, một khẩu súng giơ lên, chĩa vào đầu Hạ Lan Huề.
Bì Bì rất sợ Hạ Lan Huề nổi đóa bị chết khi súng bắn loạn, vội vàng nói: “Hạ Lan, đi làm việc trước đi, em không sao.”
Hạ Lan Huề nhìn Bì Bì, liếc nhìn Kiệt Khắc, cầm xẻng sắt theo hướng gã to con đi về phía khoang thuyền.
Kiệt Khắc đưa Bì Bì vào trong một phòng nghỉ bên trong khoang thuyền.
Phòng nghỉ vốn không lớn, bốn phía chất đống rất nhiều đồ lặt vặt, một mùi mồ hôi chua khó ngửi tản ra trong không khí. Chính giữa một cái màn vuông, mấy vỏ chai rượu để ngổn ngang, tàn thuốc đầy trong gạt tàn, bộ bài tây vương vãi đầy dưới đất. Một gã đàn ông mặc quần yếm ngồi cạnh bàn, khom người, dí sát mặt vào bàn, dùng một cái thẻ tín dụng vét bột trắng trên bàn. Trong lòng Bì Bì hoảng sợ, biết mình tới nhầm chỗ, nơi này ngư dân quái gì, rõ ràng là một đám hút thuốc phiện.
Kiệt Khắc ngỏ ý bảo Bì Bì ngồi xuống, từ bên trong ngăn kéo lấy ra một cái áo T-shirt rộng ném cho cô, bảo cô thay ra. Mà lúc đó ba gã đàn ông khác cũng lục tục chen lấn đi vào, tất cả đều nhìn Bì Bì, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, toan tính xa xôi.
Trời…
Bì Bì nhìn bốn phía, căn phòng này ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, ngộ nhỡ bị tập kích muốn trốn cũng không thoát được. Nhất thời tim cô đập như trống chầu, âm thanh không kìm được mà run rẩy. Nhưng cô không muốn chọc giận bọn họ, quyết định tùy tình hình mà ứng biến: “Tôi thay quần áo, mời… tránh ra một chút.”
Không có bất kỳ ai có ý định tránh ra, tất cả khoanh tay háo hức nhìn cô, một gã trong đó còn thuận tay đóng cửa.
Bì Bì không tự chủ lùi về phía sau một chút, lưng áp vào vách tường.
Kiệt Khắc đi tới phía cô, trong tay giơ lên một lọ thuốc, vừa đi vừa cười, trong miệng lẩm bẩm không biết nói gì, biểu tình mười phần thân thiết.
“Thuyền trưởng nói cô không cần phải sợ, tự hắn sẽ giúp cô bôi thuốc.” Hắc ca nói.
“Đừng tới đây!” Bì Bì cầm lấy một vỏ chai rượu, đập lên bàn “Bang” một cái, cầm trong tay hét, “Đi ra ngoài!”
Tất cả gã đàn ông trong phòng đều cười, cảm thấy cô tức giận rất xinh đẹp, Kiệt Khắc tiếp tục đi về phía cô.
Bì Bì sử dụng hết sức lực từ hồi còn bú sữa mẹ, hét chói tai: “Hạ Lan______”