Đông chí, thôn xóm gần đó có tập tục tiễn năm cũ, nơi nơi đều có bắn pháo. Ban huấn luyện cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng dã ngoại sinh tồn. Lục Huy dùng một chai rượu đem Lý Nguyên Nguyên từ dưới trướng Thôi doanh trưởng đổi đến dưới trướng mình. Mấy ngày nay, anh thường sáp lại gần Lý Nguyên Nguyên, tự cho là làm đến người không biết quỷ không hay, kỳ thật mọi người đều rõ ràng, bất quá đều hảo tâm sáng tạo cơ hội cho hai người thôi. Lý Nguyên Nguyên cũng cảm thấy một chút khác thường. Lục Huy chiếu cố cô như vậy đối với một cô gái chờ gả như cô thật là phi thường hấp dẫn, nhưng cô không quên tiêu chuẩn kén vợ của Lục Huy. Lý Nguyên Nguyên vẫn nói với bản thân: anh ta chỉ xem cô như chiến hữu tốt, nếu tùy tiện vượt qua ranh giới kia, vậy lam nhan tri kỷ này liền xong đời. Mà cô, ít nhất bây giờ còn không muốn mất đi Lục Huy… người bạn này. Cho nên Lý Nguyên Nguyên giấu lòng mình ở chung cùng Lục Huy.
Trên đường cùng đội ngũ huấn luyện dã ngoại đến thôn quê, Lý Nguyên Nguyên nhặt vài cái pháo còn chưa đốt nổ nhét vào túi, Lục Huy ở phía trước không biết như thế nào liền thấy được, anh chậm lại đến bên người Lý Nguyên Nguyên hỏi, "Lớn như vậy còn lấy pháo đốt? Muốn dọa ai?"
Lý Nguyên Nguyên trừng anh ta một cái: "Không cần nhắc nhở tôi lớn, hiểu không?" Biết rõ người ta kiêng kị nhất chính là tuổi!
Lục Huy ngượng ngùng hắc hắc nở nụ cười. Thôi doanh trưởng ở phía cuối lỗ tai không biết như thế nào thính như vậy, anh ta lớn tiếng nói: "Thì ra người đàn ông thông minh cũng có lúc ngu xuẩn." Chọc người phía trước một trận cười vang.
Lục Huy hừ một tiếng không tiếp lời, liền tiến về phía trước.
Lại đi một đoạn, Lục Huy lại chạy đến bên cạnh Lý Nguyên Nguyên, hạ giọng nói: "Đem mấy cây pháo đốt đó cho tôi."
"Làm chi?"
"Đừng hỏi. Mau đưa tôi."
Lý Nguyên Nguyên theo lời toàn bộ đưa cho anh, theo ánh mắt anh cười gian nhìn qua, Lý Nguyên Nguyên rùng mình một cái thêm ghê tởm, "Này. . . Không tốt đâu?"
"Tốt mà." Lục Huy cười.
"Có phải. . . quá tàn nhẫn không?"
"Sẽ không."
Giữa trưa hạ trại. Lục Huy nói với Thôi doanh trưởng: "Lão Thôi, chúng ta đi xem trong rừng có thỏ hoang hay không, giữa trưa làm thỏ nướng đá. Được không?"
"Đi a. Tôi cũng muốn nhìn một chút Tia Chớp nướng thỏ như thế nào." Thôi doanh trưởng dặn dò đội ngũ xong liền chuẩn bị đi, sau đó nhìn Lục Huy: "Anh không đi à?"
Lục Huy: "Đi, chúng ta tách ra đi, xem ai tìm được trước."
Thôi doanh trưởng hừ mũi, đi mất.
Lục Huy quay đầu tìm Lý Nguyên Nguyên, "Đi, tôi đưa em đi xem diễn."
Thôi doanh trưởng ở trong rừng vòng vo chuyển, không phát hiện gì. Nhưng lại phát hiện bóng dáng Lục Huy và Lý Nguyên Nguyên lén lút. Thôi doanh trưởng vẻ mặt xấu xa, lén lút theo phía sau.
Không lâu sau, hai người phía trước đã không thấy tăm hơi, Thôi doanh trưởng đi nhanh về trước muốn đuổi kịp.
"Nằm xuống!" Một tiếng hô to.
Phản ứng tự nhiên của quân nhân, Thôi doanh trưởng lập tức nằm xuống đất.
Chỉ nghe "bang bang" vài tiếng trầm đục, một vài thứ rơi xuống trên lưng và cổ Thôi doanh trưởng.
5 giây sau, hết thảy bình tĩnh trở lại, Thôi doanh trưởng nhìn trái nhìn phải xác nhận không có nguy hiểm, liền bò lên. Đi hai bước, cảm giác có chút không đúng, anh hít hít mũi, lại sờ cổ, thứ này là. . . Cúi đầu tìm, chỉ thấy trên đất có một đống lớn phân trâu bị nổ thành hoa sen!
Thôi doanh trưởng tức điên rồi! Rừng sâu vang lên tiếng rống giận thấu trời: "Lục Huy! ! ! ! ! ! Ngươi là đồ rùa con! ! ! ! ! ! !"
Lúc này, rùa con đang cùng một mỹ nữ ở bờ sông cười đến kêu oa oa.
Huấn luyện đã xong. Lục Huy và Lý Nguyên Nguyên đều tự trở lại đội mình. Không gặp đối phương, trong lòng hai người đều vắng vẻ . Bọn họ đều rõ ràng, mình bệnh tương tư.
Lục Huy không biết Lý Nguyên Nguyên nghĩ gì, không dám liều lĩnh. Anh suy nghĩ nửa ngày, chuẩn bị một chiến thuật: từng bước công hãm. Bảo trì liên lạc lại bảo trì khoảng cách. Thời điểm thích hợp lại hẹn ra ngoài bồi dưỡng cảm tình một chút.
Lục Huy không nóng không lạnh liên hệ làm cho Lý Nguyên Nguyên trong lòng rất là rối rắm. Có nên tiếp tục cùng anh ta "ái muội" như vậy hay không? Trong đầu cô suy nghĩ. Lý Nguyên Nguyên tự nhận mình không phải loại người nhìn thoáng, cô không muốn chồng tương lai của mình có hồng nhan tri kỷ, cho nên bản thân cô cũng sẽ không làm hồng nhan tri kỷ của chồng người khác. Chính là cái gọi không muốn đừng đẩy cho người.
Hay là hiện tại đao sắt chặt tơ tình?
Cô luyến tiếc. Lục Huy chính là bạch mã vương tử trong cảm nhận của cô, anh đủ cao đủ đẹp trai, thân thể cường tráng, chức vị cao, có tiền đồ, tính tình hợp với cô, hai người ở chung rất vui vẻ, lớn hơn cô hai tuổi, thích hợp với cô a.
Nhưng mà, cô không phải ngưởi anh muốn. Lý Nguyên Nguyên sờ sờ tóc ngắn của mình, thở dài; cô là mèo rừng trên đỉnh núi, anh là khỉ hoang trong rừng, đừng nói cô có thể nấu ăn cho anh, hai người một năm có thể gặp mấy lần đã là một vấn đề. Như vậy vừa nghĩ, trái tim Lý Nguyên Nguyên liền lạnh xuống.
Trà không nhớ cơm, không nghĩ mấy ngày, khi nhận được điện thoại của Lục Huy cũng thản nhiên. Cô cảm giác được những lời của người xưa thật đúng là chính xác: rút đao chém xuống nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu.
Tối thứ sáu, Lục Huy hẹn Lý Nguyên Nguyên cùng đi dạo vào hôm sau . Lý Nguyên Nguyên ở trong điện thoại do do dự dự nói có việc. Kỷ Mẫn vừa thấy tình huống không đúng, ra ngoài một chút lại quay lại, nói với Lý Nguyên Nguyên còn đang trì hoãn: "Lý trung đội trưởng, liên trưởng chỉ thị chị cuối tuần đi mua CD."
Trong thành phố Yển Châu, một tiệm đĩa nào đó
"Em xem cái này được không?" Lục Huy cầm đĩa dạy học côn Thiếu Lâm hỏi Lý Nguyên Nguyên.
"Uh. . . chắc được. Tôi không rõ lắm. Các anh muốn học côn Thiếu Lâm?" Lý Nguyên Nguyên hỏi
"Không có. Là vì chuẩn bị cho liên hoan tết âm lịch. Không thể lúc nào cũng hợp xướng cái gì , chúng tôi lần này cần có chút gì mới mẻ. Chúng tôi có chính là vẻ đẹp của sức mạnh. Múa một bộ Thiếu Lâm côn hẳn là rất đẹp." Lục Huy nói.
Lý Nguyên Nguyên gật gật đầu, cô nhìn nhìn đĩa trong tay mình, trong lòng có chủ ý, "Anh nói rất đúng, có lẽ, liên binh nữ chúng tôi cũng có thể làm mới một phen!"
"Các người đừng đoạt sáng kiến của tôi nha, hay là các cô múa thái cực đi?"
"Ai thèm."
Giờ cơm trưa, hai người vì chỗ ăn cơm mà tranh luận, Lục Huy muốn ăn cơm Tây, Lý Nguyên Nguyên muốn ăn ở quán nhỏ.
"Tôi mời khách. Đi theo tôi đi." Lục Huy ôn tồn mời cơm.
Lý Nguyên Nguyên thực khó xử: "Vài lần trước đều là anh mời, lần này nên để tôi mời."
"Vậy em mời tôi đi ăn cơm Tây." Nơi đó hoàn cảnh thích hợp nói chuyện yêu đương.
"Không cần, tôi không thích ăn." Cô sợ không đủ tiền.
Cuối cùng hai người đều thỏa hiệp, đến một quán nhỏ khung cảnh tạm được ăn. Lục Huy chọn rượu đỏ bánh ngọt vân vân, Lý Nguyên Nguyên âm thầm tính tiền.
"Ăn xong chúng ta đi đâu?" Lục Huy hỏi.
"Trở về."
"Đừng, thời gian còn sớm. Nếu không em cùng tôi về nhà một chuyến, tôi lấy vài thứ."
Lý Nguyên Nguyên nghi hoặc: "Nhà anh không phải ở Đông Bắc sao?" Cô không khỏi nghĩ tới cha Lục Huy, ông là sư trưởng của quân khu nào đó ở Thẩm Dương. Lại nghĩ đến mình xuất thân công nông binh, aiz, Lý Nguyên Nguyên giống như bóng cao su bị xì hơi.
Lục Huy không nghĩ nhiều như vậy, "Là nhà ba mẹ tôi ở Đông Bắc, cuối tuần tôi thường ra đó, có đôi khi tối thứ bảy không muốn về doanh trại, cho nên mua một phòng ở đây luôn."
"Uh, anh rất có tiền." Lý Nguyên Nguyên rầu rĩ .
Lục Huy cười đến thực vui vẻ: "Tôi không tính quá giàu, nhưng cũng có chút tiền tiết kiệm . . . Em làm sao vậy?" Anh đang khoe khoang lại phát hiện Lý Nguyên Nguyên lấy tay che mặt mình, dường như đang trốn đôi nam nữ mới đi qua kia.
Thẳng đến hai người kia không thấy, Lý Nguyên Nguyên mới buông tay, sắc mặt thực bất an.
"Làm sao vậy?" Lục Huy hỏi.
"Không có gì, chuyện rất mất mặt, không nói."
"Chuyện mất mặt ai không có, nói xem, tôi cam đoan không cười em."
Lý Nguyên Nguyên nhìn anh, chỉ thấy Lục Huy dáng vẻ rất nghiêm túc, vì thế nói: "Hai người vừa đi qua là bạn trai trước của tôi và vợ hiện tại của anh ta."
Lục Huy sáng tỏ, lại nói: "Vậy thì sao? Em còn yêu anh ta?" Lục Huy trong lòng không thoải mái.
"Không có, sớm không còn cảm giác. Chỉ là cảm thấy tôi không tốt bằng bọn họ, trong lòng nghẹn khuất. Cho nên không muốn gặp bọn họ."
Lục Huy thế này mới thư thái chút, "Em hiện tại cũng không tệ a, sao lại nghẹn khuất chứ?"
Lý Nguyên Nguyên lập tức giống như bật công tắc, nói ra chuyện xưa chôn dấu trong lòng đã lâu: "Anh không biết, lúc trước khi tôi còn học đại học anh ta liền theo đuổi tôi, theo đuổi ba năm cũng làm thật nhiều chuyện khiến tôi cảm động tôi mới gật đầu, khi đó tôi đã nhận định anh ta sẽ cùng tôi cả đời. Kết quả tôi bị phân đến nữ liên binh ở núi Thiên Phong, thời gian chúng tôi gặp mặt rất ít, nhưng anh ta vẫn nói không ngại, tôi tưởng anh ta thông cảm cho công việc của tôi. Nhưng trên thực tế" Lý Nguyên Nguyên hít hít mũi, Lục Huy lập tức đưa khăn tay, Lý Nguyên Nguyên lắc đầu. "Tôi không sao. Trên thực tế khi đó anh ta đã qua lại cùng con gái của ông chủ công ty kia. Tôi hỏi anh ta vì sao, anh ta liền nói bởi vì cô ta có tiền có thời gian hơn tôi. Tôi kém hơn cô ta." Lý Nguyên Nguyên cau mày cúi đầu.
"Khốn kiếp! Hắn căn bản cái gì cũng không hiểu." Lục Huy cắn răng, nắm chặt quyền.
Lý Nguyên Nguyên thấy vậy ngược lại an ủi anh: "Được rồi, kỳ thật nghỉ thông cũng không có gì. Tôi chỉ nghĩ tôi phải hạnh phúc hơn bọn họ, tìm được người tốt hơn anh ta mới có thể trút giận. Nhưng là, nhưng là. . . đến bây giờ tôi vẫn là Lý Mạc Sầu... ." Lý Nguyên Nguyên lúc này mới đỏ mắt, dù sao cô cũng là người kiêu ngạo, lòng tự ái mạnh mà cũng rất mẫn cảm.
"Được rồi, đừng khóc." Lục Huy không biết phải an ủi cô như thế nào, bật nói: "Nếu không, anh cưới em?"
Đông chí, thôn xóm gần đó có tập tục tiễn năm cũ, nơi nơi đều có bắn pháo. Ban huấn luyện cũng tiến vào giai đoạn cuối cùng dã ngoại sinh tồn. Lục Huy dùng một chai rượu đem Lý Nguyên Nguyên từ dưới trướng Thôi doanh trưởng đổi đến dưới trướng mình. Mấy ngày nay, anh thường sáp lại gần Lý Nguyên Nguyên, tự cho là làm đến người không biết quỷ không hay, kỳ thật mọi người đều rõ ràng, bất quá đều hảo tâm sáng tạo cơ hội cho hai người thôi. Lý Nguyên Nguyên cũng cảm thấy một chút khác thường. Lục Huy chiếu cố cô như vậy đối với một cô gái chờ gả như cô thật là phi thường hấp dẫn, nhưng cô không quên tiêu chuẩn kén vợ của Lục Huy. Lý Nguyên Nguyên vẫn nói với bản thân: anh ta chỉ xem cô như chiến hữu tốt, nếu tùy tiện vượt qua ranh giới kia, vậy lam nhan tri kỷ này liền xong đời. Mà cô, ít nhất bây giờ còn không muốn mất đi Lục Huy… người bạn này. Cho nên Lý Nguyên Nguyên giấu lòng mình ở chung cùng Lục Huy.
Trên đường cùng đội ngũ huấn luyện dã ngoại đến thôn quê, Lý Nguyên Nguyên nhặt vài cái pháo còn chưa đốt nổ nhét vào túi, Lục Huy ở phía trước không biết như thế nào liền thấy được, anh chậm lại đến bên người Lý Nguyên Nguyên hỏi, "Lớn như vậy còn lấy pháo đốt? Muốn dọa ai?"
Lý Nguyên Nguyên trừng anh ta một cái: "Không cần nhắc nhở tôi lớn, hiểu không?" Biết rõ người ta kiêng kị nhất chính là tuổi!
Lục Huy ngượng ngùng hắc hắc nở nụ cười. Thôi doanh trưởng ở phía cuối lỗ tai không biết như thế nào thính như vậy, anh ta lớn tiếng nói: "Thì ra người đàn ông thông minh cũng có lúc ngu xuẩn." Chọc người phía trước một trận cười vang.
Lục Huy hừ một tiếng không tiếp lời, liền tiến về phía trước.
Lại đi một đoạn, Lục Huy lại chạy đến bên cạnh Lý Nguyên Nguyên, hạ giọng nói: "Đem mấy cây pháo đốt đó cho tôi."
"Làm chi?"
"Đừng hỏi. Mau đưa tôi."
Lý Nguyên Nguyên theo lời toàn bộ đưa cho anh, theo ánh mắt anh cười gian nhìn qua, Lý Nguyên Nguyên rùng mình một cái thêm ghê tởm, "Này. . . Không tốt đâu?"
"Tốt mà." Lục Huy cười.
"Có phải. . . quá tàn nhẫn không?"
"Sẽ không."
Giữa trưa hạ trại. Lục Huy nói với Thôi doanh trưởng: "Lão Thôi, chúng ta đi xem trong rừng có thỏ hoang hay không, giữa trưa làm thỏ nướng đá. Được không?"
"Đi a. Tôi cũng muốn nhìn một chút Tia Chớp nướng thỏ như thế nào." Thôi doanh trưởng dặn dò đội ngũ xong liền chuẩn bị đi, sau đó nhìn Lục Huy: "Anh không đi à?"
Lục Huy: "Đi, chúng ta tách ra đi, xem ai tìm được trước."
Thôi doanh trưởng hừ mũi, đi mất.
Lục Huy quay đầu tìm Lý Nguyên Nguyên, "Đi, tôi đưa em đi xem diễn."
Thôi doanh trưởng ở trong rừng vòng vo chuyển, không phát hiện gì. Nhưng lại phát hiện bóng dáng Lục Huy và Lý Nguyên Nguyên lén lút. Thôi doanh trưởng vẻ mặt xấu xa, lén lút theo phía sau.
Không lâu sau, hai người phía trước đã không thấy tăm hơi, Thôi doanh trưởng đi nhanh về trước muốn đuổi kịp.
"Nằm xuống!" Một tiếng hô to.
Phản ứng tự nhiên của quân nhân, Thôi doanh trưởng lập tức nằm xuống đất.
Chỉ nghe "bang bang" vài tiếng trầm đục, một vài thứ rơi xuống trên lưng và cổ Thôi doanh trưởng.
giây sau, hết thảy bình tĩnh trở lại, Thôi doanh trưởng nhìn trái nhìn phải xác nhận không có nguy hiểm, liền bò lên. Đi hai bước, cảm giác có chút không đúng, anh hít hít mũi, lại sờ cổ, thứ này là. . . Cúi đầu tìm, chỉ thấy trên đất có một đống lớn phân trâu bị nổ thành hoa sen!
Thôi doanh trưởng tức điên rồi! Rừng sâu vang lên tiếng rống giận thấu trời: "Lục Huy! ! ! ! ! ! Ngươi là đồ rùa con! ! ! ! ! ! !"
Lúc này, rùa con đang cùng một mỹ nữ ở bờ sông cười đến kêu oa oa.
Huấn luyện đã xong. Lục Huy và Lý Nguyên Nguyên đều tự trở lại đội mình. Không gặp đối phương, trong lòng hai người đều vắng vẻ . Bọn họ đều rõ ràng, mình bệnh tương tư.
Lục Huy không biết Lý Nguyên Nguyên nghĩ gì, không dám liều lĩnh. Anh suy nghĩ nửa ngày, chuẩn bị một chiến thuật: từng bước công hãm. Bảo trì liên lạc lại bảo trì khoảng cách. Thời điểm thích hợp lại hẹn ra ngoài bồi dưỡng cảm tình một chút.
Lục Huy không nóng không lạnh liên hệ làm cho Lý Nguyên Nguyên trong lòng rất là rối rắm. Có nên tiếp tục cùng anh ta "ái muội" như vậy hay không? Trong đầu cô suy nghĩ. Lý Nguyên Nguyên tự nhận mình không phải loại người nhìn thoáng, cô không muốn chồng tương lai của mình có hồng nhan tri kỷ, cho nên bản thân cô cũng sẽ không làm hồng nhan tri kỷ của chồng người khác. Chính là cái gọi không muốn đừng đẩy cho người.
Hay là hiện tại đao sắt chặt tơ tình?
Cô luyến tiếc. Lục Huy chính là bạch mã vương tử trong cảm nhận của cô, anh đủ cao đủ đẹp trai, thân thể cường tráng, chức vị cao, có tiền đồ, tính tình hợp với cô, hai người ở chung rất vui vẻ, lớn hơn cô hai tuổi, thích hợp với cô a.
Nhưng mà, cô không phải ngưởi anh muốn. Lý Nguyên Nguyên sờ sờ tóc ngắn của mình, thở dài; cô là mèo rừng trên đỉnh núi, anh là khỉ hoang trong rừng, đừng nói cô có thể nấu ăn cho anh, hai người một năm có thể gặp mấy lần đã là một vấn đề. Như vậy vừa nghĩ, trái tim Lý Nguyên Nguyên liền lạnh xuống.
Trà không nhớ cơm, không nghĩ mấy ngày, khi nhận được điện thoại của Lục Huy cũng thản nhiên. Cô cảm giác được những lời của người xưa thật đúng là chính xác: rút đao chém xuống nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng thêm sầu.
Tối thứ sáu, Lục Huy hẹn Lý Nguyên Nguyên cùng đi dạo vào hôm sau . Lý Nguyên Nguyên ở trong điện thoại do do dự dự nói có việc. Kỷ Mẫn vừa thấy tình huống không đúng, ra ngoài một chút lại quay lại, nói với Lý Nguyên Nguyên còn đang trì hoãn: "Lý trung đội trưởng, liên trưởng chỉ thị chị cuối tuần đi mua CD."
Trong thành phố Yển Châu, một tiệm đĩa nào đó
"Em xem cái này được không?" Lục Huy cầm đĩa dạy học côn Thiếu Lâm hỏi Lý Nguyên Nguyên.
"Uh. . . chắc được. Tôi không rõ lắm. Các anh muốn học côn Thiếu Lâm?" Lý Nguyên Nguyên hỏi
"Không có. Là vì chuẩn bị cho liên hoan tết âm lịch. Không thể lúc nào cũng hợp xướng cái gì , chúng tôi lần này cần có chút gì mới mẻ. Chúng tôi có chính là vẻ đẹp của sức mạnh. Múa một bộ Thiếu Lâm côn hẳn là rất đẹp." Lục Huy nói.
Lý Nguyên Nguyên gật gật đầu, cô nhìn nhìn đĩa trong tay mình, trong lòng có chủ ý, "Anh nói rất đúng, có lẽ, liên binh nữ chúng tôi cũng có thể làm mới một phen!"
"Các người đừng đoạt sáng kiến của tôi nha, hay là các cô múa thái cực đi?"
"Ai thèm."
Giờ cơm trưa, hai người vì chỗ ăn cơm mà tranh luận, Lục Huy muốn ăn cơm Tây, Lý Nguyên Nguyên muốn ăn ở quán nhỏ.
"Tôi mời khách. Đi theo tôi đi." Lục Huy ôn tồn mời cơm.
Lý Nguyên Nguyên thực khó xử: "Vài lần trước đều là anh mời, lần này nên để tôi mời."
"Vậy em mời tôi đi ăn cơm Tây." Nơi đó hoàn cảnh thích hợp nói chuyện yêu đương.
"Không cần, tôi không thích ăn." Cô sợ không đủ tiền.
Cuối cùng hai người đều thỏa hiệp, đến một quán nhỏ khung cảnh tạm được ăn. Lục Huy chọn rượu đỏ bánh ngọt vân vân, Lý Nguyên Nguyên âm thầm tính tiền.
"Ăn xong chúng ta đi đâu?" Lục Huy hỏi.
"Trở về."
"Đừng, thời gian còn sớm. Nếu không em cùng tôi về nhà một chuyến, tôi lấy vài thứ."
Lý Nguyên Nguyên nghi hoặc: "Nhà anh không phải ở Đông Bắc sao?" Cô không khỏi nghĩ tới cha Lục Huy, ông là sư trưởng của quân khu nào đó ở Thẩm Dương. Lại nghĩ đến mình xuất thân công nông binh, aiz, Lý Nguyên Nguyên giống như bóng cao su bị xì hơi.
Lục Huy không nghĩ nhiều như vậy, "Là nhà ba mẹ tôi ở Đông Bắc, cuối tuần tôi thường ra đó, có đôi khi tối thứ bảy không muốn về doanh trại, cho nên mua một phòng ở đây luôn."
"Uh, anh rất có tiền." Lý Nguyên Nguyên rầu rĩ .
Lục Huy cười đến thực vui vẻ: "Tôi không tính quá giàu, nhưng cũng có chút tiền tiết kiệm . . . Em làm sao vậy?" Anh đang khoe khoang lại phát hiện Lý Nguyên Nguyên lấy tay che mặt mình, dường như đang trốn đôi nam nữ mới đi qua kia.
Thẳng đến hai người kia không thấy, Lý Nguyên Nguyên mới buông tay, sắc mặt thực bất an.
"Làm sao vậy?" Lục Huy hỏi.
"Không có gì, chuyện rất mất mặt, không nói."
"Chuyện mất mặt ai không có, nói xem, tôi cam đoan không cười em."
Lý Nguyên Nguyên nhìn anh, chỉ thấy Lục Huy dáng vẻ rất nghiêm túc, vì thế nói: "Hai người vừa đi qua là bạn trai trước của tôi và vợ hiện tại của anh ta."
Lục Huy sáng tỏ, lại nói: "Vậy thì sao? Em còn yêu anh ta?" Lục Huy trong lòng không thoải mái.
"Không có, sớm không còn cảm giác. Chỉ là cảm thấy tôi không tốt bằng bọn họ, trong lòng nghẹn khuất. Cho nên không muốn gặp bọn họ."
Lục Huy thế này mới thư thái chút, "Em hiện tại cũng không tệ a, sao lại nghẹn khuất chứ?"
Lý Nguyên Nguyên lập tức giống như bật công tắc, nói ra chuyện xưa chôn dấu trong lòng đã lâu: "Anh không biết, lúc trước khi tôi còn học đại học anh ta liền theo đuổi tôi, theo đuổi ba năm cũng làm thật nhiều chuyện khiến tôi cảm động tôi mới gật đầu, khi đó tôi đã nhận định anh ta sẽ cùng tôi cả đời. Kết quả tôi bị phân đến nữ liên binh ở núi Thiên Phong, thời gian chúng tôi gặp mặt rất ít, nhưng anh ta vẫn nói không ngại, tôi tưởng anh ta thông cảm cho công việc của tôi. Nhưng trên thực tế" Lý Nguyên Nguyên hít hít mũi, Lục Huy lập tức đưa khăn tay, Lý Nguyên Nguyên lắc đầu. "Tôi không sao. Trên thực tế khi đó anh ta đã qua lại cùng con gái của ông chủ công ty kia. Tôi hỏi anh ta vì sao, anh ta liền nói bởi vì cô ta có tiền có thời gian hơn tôi. Tôi kém hơn cô ta." Lý Nguyên Nguyên cau mày cúi đầu.
"Khốn kiếp! Hắn căn bản cái gì cũng không hiểu." Lục Huy cắn răng, nắm chặt quyền.
Lý Nguyên Nguyên thấy vậy ngược lại an ủi anh: "Được rồi, kỳ thật nghỉ thông cũng không có gì. Tôi chỉ nghĩ tôi phải hạnh phúc hơn bọn họ, tìm được người tốt hơn anh ta mới có thể trút giận. Nhưng là, nhưng là. . . đến bây giờ tôi vẫn là Lý Mạc Sầu... ." Lý Nguyên Nguyên lúc này mới đỏ mắt, dù sao cô cũng là người kiêu ngạo, lòng tự ái mạnh mà cũng rất mẫn cảm.
"Được rồi, đừng khóc." Lục Huy không biết phải an ủi cô như thế nào, bật nói: "Nếu không, anh cưới em?"