Ất Ất ngừng một lát, không đấu võ mồm với cô nữa: “Hiểu Duy, việc ly hôn cậu phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. Tớ nói thật lòng với cậu, không phải cố tình chọc giận cậu đâu. Nếu mấy ngày nữa hai người ly hôn thật, với điều kiện của Chu Nhiên, sẽ có cả dãy phố dài các cô gái trẻ trung phơi phới xếp hàng tự nguyện chạy theo anh ấy, từ 7x đến 9x tùy ý chọn lựa. Còn cậu thì sao, mặc dù cậu không xấu cũng không tính là già, nhưng không còn trong độ thanh xuân dạt dào nữa, đã ly dị, hơn nữa chồng cũ của cậu cũng không phải hạng người vô danh vô phận….. Chỗ trống cho cậu lựa chọn còn được bao nhiêu, chính cậu chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao? Thật ra so với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì có thừa, ở trong phạm vi này mà mang Chu Nhiên ra so sánh với cả đám người thì anh ấy thật sự xem như một người đàn ông tốt, cho dù mối quan hệ của hai người trở nên bế tắc như vậy thì ít nhất anh ấy vẫn đối xử với cậu như một người vợ, thứ gì nên thuộc về cậu thì một phần cũng không thiếu. Nếu cậu muốn làm lại một lần nữa, cậu có thể chắc chắn tìm được một người tốt hơn anh ấy không?”.
“Ất Ất, cậu nói nhiều quá” – Hiểu Duy nói, “Tớ nhớ tới hồi đại học lúc chúng ta mới quen nhau, khi đó cậu ít nói lắm, thực sự không nghĩ tới sau này cậu có thể làm được người dẫn chương trình”.
“Đó là vì cậu biết tớ quá muộn. Thật ra hồi nhỏ tớ đã nói rất nhiều, nhưng vì La Y vẫn thích con gái ít nói nên tớ đã cố gắng ngậm miệng lại, lâu dần thành thói quen”.
Khi cái tên này được nhắc đến, hai người bọn họ đều im lặng một hồi.
Hiểu Duy phá vỡ yên lặng trước: “Vừa nãy mắt cậu trông có vẻ hơi sưng, tớ đi tìm túi nước đá chườm cho cậu, ngày mai đỡ ảnh hưởng đến việc trang điểm”. Cô khoác thêm áo đi đến nhà bếp tìm túi chườm nước đá.
“Hiểu Duy, vừa rồi tớ không khóc”.
“Tớ biết, cậu uống nhiều nước nên mắt mới bị phù” – Chẳng bao lâu cô đã cầm túi nước đá quay lại, bật đèn lên, đặt lên mắt Ất Ất. Ất Ất nhắm mắt, khóe mắt vẫn còn hai giọt lệ. Hiểu Duy giả bộ không nhìn thấy, nhét xuống dưới gối cô ấy một thứ: “Tặng cậu tiền mừng, để nhỡ ngày mai có quên cũng không nói tớ quỵt nợ”.
“Nói đùa với cậu mà cậu cũng tưởng thật. Cất đi, Chu Nhiên không tham dự hôn lễ của tớ được nên đã phái người đưa ông chủ tiền mừng cho tớ rồi, cả hai người luôn. Vì thế phần riêng của cậu thì không cần nữa”.
“Anh ta là anh ta, tớ là tớ”.
“Hai người còn chưa ly hôn sao? Anh ấy đi công tác cũng đủ lâu rồi đó. Lúc hai người kết hôn, tớ bận trước bận sau chạy gãy cả chân, đến lượt tớ kết hôn, anh ấy lại không chịu xuất hiện, không có nghĩa khí gì cả” – Ất Ất ấn lại túi chườm nước đá mỉm cười.
“Đừng cười quái gở như vậy, Đinh Ất Ất. Cậu nghĩ xem, anh ta không chịu quay lại chẳng qua vì không muốn ly hôn với tớ, chờ tớ hết giận, chờ sự tình không thể giải quyết được chứ còn gì nữa? Coi như cậu đã quen biết anh ta nhiều năm rồi, anh ta là loại người tự nguyện chịu thua hay sao?”.
“Rồi rồi, chuyện nhà hai người tớ không nhúng tay vào là được chứ gì? Tốt xấu gì ngày mai tớ cũng làm cô dâu, sao cậu nỡ giở hết các mặt đáng ghê tởm nhất của hôn nhân ra cho tớ xem hả?”.
“Rốt cuộc là ai lúc nào cũng nhắc đến chuyện hôn nhân của tớ chứ?”.
“Lâm Hiểu Duy, nếu ở trước mặt Chu Nhiên cậu cũng thể hiện được tài ăn nói này thì cậu sẽ không thua đâu” – Ất Ất không cam lòng yếu thế phản kích, cô đợi một lát không thấy Lâm Hiểu Duy đáp lại, dùng tay che mắt tự nói với mình, “Lúc nãy cậu đi tìm đồ giúp tớ, tớ đã ngủ một giấc, mơ thấy cảnh tượng trong lễ cưới của cậu. Khi đó chúng ta đều còn rất trẻ”.
“Ất Ất, đừng suy nghĩ linh tinh. Cậu ngủ sớm đi, ngày mai phải dậy sớm đấy” – Lâm Hiểu Duy tắt đèn.
Đinh Ất Ất nghe hô hấp của Lâm Hiểu Duy nặng dần, bỏ túi chườm nước đá trên mắt xuống. Suy nghĩ của cô quay trở lại bảy năm trước, vào cái ngày Lâm Hiểu Duy và Chu Nhiên kết hôn.
Một đôi cô dâu chú rể, hai đôi phù dâu phù rể. Phù dâu ngoài cô còn có một đồng nghiệp hồi đó của Hiểu Duy. Hai phù rể là hai đồng nghiệp của Chu Nhiên. Chu Nhiên cùng Hiểu Duy kết hôn rất sớm, khi đó nhóm người bọn họ đều là những người rất trẻ tuổi, tiền đồ xán lạn, vô cùng tốt đẹp.
Ngày Hiểu Duy kết hôn thời tiết không tốt lắm, tuyết rơi đầy đường càng lúc càng dày. Bọn họ đi đến phía trước lấy ngoại cảnh, trong công viên được phủ một màu trắng tinh khôi, mặt trời vừa lên, nắng rọi xuống bốn phía lấp lánh ánh bạc, thánh đường vẫn thiêng liêng, trang trọng như bình thường.
Lúc bọn họ chụp ảnh, có du khách cũng giơ máy lên chụp bọn họ. Hồi trước có lần cô tìm tư liệu, vô tình phát hiện bảy năm trước có người viết blog: “Hôm nay tôi gặp được một đội ngũ đón dâu đẹp mắt nhất, chú rể và phù rể anh tuấn phóng khoáng, cô dâu và phù dâu xinh đẹp tao nhã, thật là một cảnh tượng đẹp tuyệt vời trên đường, ban đầu còn tưởng đoàn phim nào đó đang chụp ảnh diễn viên”. Trong hình là sáu người bọn họ.
Lúc Ất Ất tìm được bài viết này đã rất xúc động, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, khó có thể đoán trước được.
Ảnh chụp chung sáu người, một đôi cô dâu chú rể như kim đồng ngọc nữ, đã sớm bằng mặt mà không bằng lòng, ở chung cũng như không. Một đôi phù dâu phù rể khác, trước đó bọn họ gần như là hai người xa lạ, vài năm sau không hiểu sao kết hôn, rồi không hiểu sao ly hôn, lại sau đó tái hợp một cách thần kỳ.
Mà cô và La Y… Tình cảm của bọn họ từ hồi lớp mười đã mơ hồ bắt đầu rồi, trải qua giai đoạn trung học phổ thông giấu giấu giếm giếm, trải qua rất nhiều biến cố bốn năm đại học, trải qua sự cám dỗ chồng chất năm đầu tiên sau khi tốt nghiệp, tình cảm của bọn họ duy trì ròng rã tám năm liền. Ở trong lễ cưới của Hiểu Duy, Hiểu Duy ném hoa rất chuẩn trúng ngực cô, tất cả người quen biết đều trêu ghẹo hai người bọn họ: “Tiếp theo nên là hai người các cậu rồi”.
Khi đó, Ất Ất tin tưởng điều này không mảy may nghi ngờ. Nếu như cô kết hôn, người đứng bên cô nhất định là La Y. Hơn nữa, ngày đó sẽ không còn xa đâu.
Nhưng mà khoảng bốn tiếng sau khi lễ cưới của Hiểu Duy kết thúc, La Y nói với cô: “Ất Ất, chúng ta chia tay đi”.
**********************************
Lâm Hiểu Duy cũng ngủ không ngon, cô lờ mờ trở lại thời đại học, lúc La Y chơi bóng, Ất Ất đứng ngoài sân ôm quần áo và chai nước giúp cậu ta; lúc La Y cảm mạo, Ất Ất liều mình đun nước nấu cháo trứng muối và trà gừng trong ký túc xá rồi nhờ một nam sinh mang đến cho La Y, bất chấp nguy cơ bị quản lý phạt tiền, bởi vì nữ sinh không được vào ký túc xá của nam sinh, hai người bọn họ lúc nào cũng như hình với bóng, tay nắm tay, dựa sát người.
Cô học trước Ất Ất một khóa, nhưng ở cùng ký túc xá với Ất Ất, cô cứ phải nhìn hai người bọn họ tình cảm ân ái ở khoảng cách gần như vậy ròng rã ba năm trời. Hiểu Duy cho rằng cô đã bị ảnh hưởng bởi tình yêu của Ất Ất, thế nên sau này khi cô đi làm rồi, có một chàng trai nấu cháo cho cô khi cô cảm mạo, đưa nước cho cô khi cô tham gia đại hội thể dục thể thao của công ty, luôn vì cô mà hi sinh bản thân, cô còn thật lòng qua lại với chàng trai kia, hơn nữa bởi vì câu nói của anh ta “Hiểu Duy, bao giờ em mới chịu lấy anh?” mà cảm động. Sự thật chứng minh, cô đã đánh giá cao danh dự của đàn ông rồi.
Hiểu Duy lắc đầu quầy quậy trên gối, cô thử nghĩ đến những chuyện khác, đem cái tên và khuôn mặt cô không muốn nhớ tới kia vứt ra khỏi đầu. Nhưng chuyên tâm phòng thủ một phương thì một phòng tuyến khác sẽ dễ dàng bị chọc thủng. Có vài mẩu chuyện linh tinh vụn vặn bất ngờ hiện lên trong đầu, cô lại nhớ tới ngày cô mới quen Chu Nhiên.
Lần đầu tiên gặp Chu Nhiên là khi cô đang học lớp 11. Một ngày nào đó có một học sinh chuyển trường mới đến, dáng người cao gầy, mày kiếm mắt sáng. Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu: “Đây là Chu Nhiên. Kết quả học tập các môn lý, hóa của bạn ấy rất tốt, mọi người có vấn đề gì có thể hỏi bạn ấy”.
Khi đó Chu Nhiên rất ít cười, nhưng mỗi khi cười lại khiến người ta cảm thấy như có làn gió xuân ấm áp thổi qua.
Bây giờ thì Chu Nhiên cười rất nhiều. Trên báo tài chính kinh tế hay báo lá cải, anh ta đều mỉm cười, như đeo một lớp mặt nạ giả vậy.
Hồi đó cô rất thích Chu Nhiên. Nữ sinh cả lớp đều thích Chu Nhiên.
Cậu ta đẹp trai, thành tích học tập tốt, hoạt động thể thao cũng tốt, tuy rằng không hay cười nhưng cư xử với mọi người đều ôn hòa nhã nhặn. Bất kể ai hỏi cậu ta một vấn đề nào đó, cậu ta đều kiên nhẫn trả lời.
Người dạy môn số học lúc ấy là giáo sư già tóc hoa râm, thân thể không được tốt lắm, sức lực cũng theo không kịp, thường khi giải thích đề mục sẽ tự làm bản thân choáng váng mơ hồ trước. Vì vậy thầy luôn nói: “Chu Nhiên lên giảng cho các bạn”. Đám con gái đang thất thần nghe xong tất cả đều trở nên hết sức chăm chú.
Chu Nhiên ăn mặc rất đơn giản, nhưng cậu ta có thể biến bộ đồ chỉ có áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh bình thường trở nên dễ nhìn nhất. Giọng nói của cậu ta trầm thấp dễ nghe, lúc nói chuyện đơn giản, rõ ràng, thẳng thắn, không dây dưa dài dòng, cậu ta viết lên bảng cũng cực kỳ đẹp, ngay ngắn mà rõ ràng, tựa như đó mới là con người hoàn chỉnh của cậu ta.
Kỷ niệm về Hiểu Duy và Chu Nhiên hồi còn học ở trường không nhiều lắm.
Có một lần Chu Nhiên chơi bóng rổ nhỡ tay ném bóng trúng đầu cô. Cậu ta muốn đưa cô đến phòng y tế, mà cô lại vội vã muốn về nhà nên không chịu đi. Sau đó Chu Nhiên đưa cô về, trên đường còn mời cô ăn kem.
Một lần khác Hiểu Duy đến chỗ giáo sư đưa tài liệu, cửa không khóa, vừa mới lại gần liền nghe bên trong có tiếng giáo huấn dữ dội: “Chu Nhiên em điên rồi hả? Em vốn có thể được học bổng của trường Thanh Hoa, nhưng em lại thi vào trường đại học đó! Em đang tự hủy hoại tương lai của mình đấy!”.
“Thầy chủ nhiệm, thầy cũng tốt nghiệp từ trường đại học kia ra, thầy vẫn luôn lấy đó làm tự hào mà”.
“Chu Nhiên, em không giống với mọi người. Em nên học trường đại học tốt nhất”.
Hiểu Duy đứng ngoài cửa tiến thoái lưỡng nan, bị Chu Nhiên đột ngột bước nhanh ra ngoài đụng vào, đồ đạc trong tay cô rơi xuống đất.
Chu Nhiên nhanh chóng đỡ cô dậy, ngồi xổm xuống nhặt hết đồ đạc của cô lên, sắp xếp gọn gàng rồi nhét vào trong tay cô: “Bạn vừa gặp tớ là dính phải xui xẻo. Lần tới thấy tớ nhất định phải đi đường vòng nhé”. Chu Nhiên mỉm cười với cô, cậu ta nhận ra cô.
Sau lại nghe bạn học lén lút nói, bạn gái của Chu Nhiên hơn cậu ta một cấp, đã là sinh viên năm nhất của trường đại học nào đó ở phía nam, cậu ta quyết ý đi theo, vì thế mà bỏ qua cơ hội đoạt giải nhất để nhận học bổng của đại học Thanh Hoa. Hình tượng của cậu ta trong lòng các nữ sinh càng ngày càng cao lớn và chói lọi.
Lúc lên đại học, qua những cuộc bàn tán của bạn cùng lớp cô được biết cậu ta nhảy cách một cấp, chỉ vì muốn tốt nghiệp nghiên cứu sinh cùng bạn gái, như vậy hai người có thể đồng thời bước ra xã hội.
Cô rất cảm động, bởi vì cậu ta khiến mọi người có hi vọng vào “Tình yêu”.
Lần gặp gỡ tiếp theo đã là mấy năm sau.
Sau khi Hiểu Duy tốt nghiệp hai năm, cô gặp Chu Nhiên trong một lễ cưới. Cô dâu chú rể không phải bạn học của họ, nhưng họ lại vẫn gặp nhau, thật là trùng hợp.
Mặc dù thời trung học tiếp xúc với nhau không nhiều lắm nhưng bọn họ rất nhanh đã nhận ra nhau.
Lâm Hiểu Duy rất ngạc nhiên là cậu ta đã trở về sống ở thành phố này. Lẽ ra cánh đàn ông luôn thích trời đất bao la bên ngoài.
Chu Nhiên cười nhạt: “Bạn gái khi đó của tớ mong muốn được ở bên cạnh chăm sóc cha mẹ. Thế nên tớ cũng trở về”.
Khi đó?… Cô có một suy đoán không hay lắm. Cậu ta vì bạn gái mà bỏ trường đại học nổi tiếng nhất, cậu ta vì bạn gái mà nhảy vượt cấp…. Hẳn phải xảy ra chuyện gì lớn lắm mới có thể chia cắt bọn họ?
Cậu ta nhìn vẻ mặt của cô liền đoán ra điều cô đang suy nghĩ: “Cô ấy rất tốt. Ở kia kìa”. Cậu ta hất cằm về phía nào đó.
Cậu ta chỉ về nơi cô dâu chú rể đang đứng. Thì ra là như vậy.
Lâm Hiểu Duy mỉm cười che giấu vẻ lúng túng: “Thật là khéo. Người bên cạnh cô ấy lại là bạn trai cũ của tớ”.
Hai người đồng thời bật cười.
“Vậy cậu còn đến làm gì?” – Chu Nhiên hỏi.
“Anh ta đưa thiệp mời cho tớ. Vì thể hiện mình là người rộng lượng, cũng tiện thể chứng minh cho anh ta thấy căn bản tớ không quan tâm. Còn cậu là vì điều gì?”.
“Cùng lý do. Chúng ta hẳn nên cạn một chén nhỉ”.
“Một chén không đủ, chúng ta phải không say không ngừng”.
Sau đó hai người bọn họ rời lễ cưới sớm, đến một quán bar.
Bọn họ nói chuyện rất ăn ý, nói từ chuyện hồi học trung học, thầy cô giáo và bạn bè, đến mấy chuyện thú vị khi học đại học, rượu cũng uống rất nhiều, đến nỗi lúc về cậu ta không thể mở được cửa xe, rất lịch sự mà gọi taxi đưa cô về nhà.
Lúc đó đã muộn lắm rồi. Cô ở tại một dãy nhà nhỏ đã cũ, đường đêm u ám, không có bảo an tuần tra, cậu ta đưa cô lên lầu, nhìn cô mở cửa rồi mới xoay người rời đi.
Trong nhà chỉ có một mình cô. Một căn phòng có không gian nhỏ hẹp, là gia sản duy nhất mà bố mẹ đã ly dị rồi từng người lập gia đình riêng để lại cho cô.
Có lẽ là uống quá nhiều rượu rồi, khi bóng người cậu ta sắp biến mất khỏi tầm mắt Hiểu Duy, cô đột nhiên nói: “Cậu có muốn vào ngồi một chút không? Tớ mời cậu uống trà”.
Chu Nhiên lại quay trở lại.
Cô đi pha trà, cho cậu ta xem album ảnh cùng lưu bút hồi cấp ba, trong album ảnh có ảnh chụp chung của cô và cậu ta, còn có dòng chữ chúc phúc ngay ngắn của cậu ta nữa.
Hiểu Duy nghiêng người ghé vào xem, đúng lúc Chu Nhiên quay đầu nói chuyện với cô, bọn họ chạm môi vào nhau.
Lâm Hiểu Duy không thể nhớ được cuối cùng là ai chủ động. Bọn họ ôm lấy nhau, lăn lộn khiến cho nụ hôn tình cờ kia sâu hơn, tất cả cứ xảy ra một cách tự nhiên như vậy đấy.
Đó là lần đầu tiên của cô. Cô đã từng kiên quyết từ chối cho bạn trai cũ đêm đầu tiên, cô muốn giữ cho đêm tân hôn, thế mà cứ như vậy dễ dàng mất đi.
Về mặt này Chu Nhiên chẳng hề như đứng đắn, sạch sẽ như vẻ bề ngoài của cậu ta, bên trong kỹ thuật cao siêu lộ ra vẻ bất cần đời và một chút điên cuồng. Nhưng với sự săn sóc ôn tồn của cậu ta, cô cảm thấy mình được cẩn thận che chở.
Đau khủng khiếp, nhưng Lâm Hiểu Duy có một cảm giác trả thù sung sướng. Đến tột cùng ai trả thù ai bản thân cô cũng không rõ lắm. Cô chỉ biết là đêm đó cô nằm trong lòng người đàn ông này ngủ vô cùng yên ổn.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hai người đều lúng túng. Hiểu Duy thậm chí có thể nhìn thấy trong ánh mắt Chu Nhiên lóe lên tia do dự.
Coi chuyện này như “Tình một đêm” là cách xử lý tốt nhất. Vì thế không đợi cậu ta mở miệng, cô quyết đoán nói: “Quên đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì”.
Hai người bọn họ cùng nhau ăn sáng, thẳng thắn dứt khoát chia tay. Trước khi rời đi, Chu Nhiên để lại danh thiếp cho cô: “Cậu không có người nhà ở bên cạnh, nếu có chuyện có thể tìm tớ”.
“Cám ơn cậu. Ở đây tớ có bạn bè và bạn học” – Hiểu Duy nói.
“Tớ cũng là bạn bè và là bạn học của cậu”.
Hiểu Duy vốn định kết thúc chuyện này trong một buổi sáng. Không ngờ rằng không lâu sau đó cô thật sự phải đi tìm cậu ta.
Thật sự là bởi vì cô thiếu kinh nghiệm. Chu kỳ sinh lý của cô vốn luôn chuẩn xác giờ lại đến muộn nhiều ngày, cô không yên tâm bèn đi gặp bác sĩ, nhận được tin mình mang thai.
Lúc đầu Hiểu Duy khiếp sợ, nhưng không đấu tranh nội tâm. Cô không có cơ hội chọn lựa, đương nhiên là muốn phá thai. Cô mới tốt nghiệp được hai năm, sinh nhật 24 tuổi của cô còn chưa đến, cô chưa chuẩn bị tốt để làm người mẹ đơn thân. Mặc dù cô rất yêu trẻ con.
Nhưng cô sợ hãi.
Cô nhớ lại hồi đại học cùng bạn đi phá thai, bác sĩ và y tá vẻ mặt lạnh lùng xem thường. Nhưng nếu như có một người con trai chờ đợi ở bên ngoài thì các cô ấy lại có ý tốt hơn nhiều.
Phải chăng có người chịu trách nhiệm, thường trở thành tiêu chuẩn phán xét đạo đức của các cô ấy.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi điện thoại cho Chu Nhiên, xin cậu ta đi cùng cô đến bệnh viện. Dù sao caạu ta cũng có quyền biết về việc này.
Chu Nhiên có chút kinh ngạc, nhưng đáp ứng ngay không hề do dự. Cậu ta khăng khăng muốn chịu tất cả chi phí, muốn cô nghỉ phép dài hạn, cũng tìm người chăm sóc cô.
Lâm Hiểu Duy đặt lịch hẹn ở một bệnh viện chuyên khoa tư nhân, cô sợ gặp phải người quen ở bênh viện công lập.
Nhưng Chu Nhiên lại cho rằng không an toàn, kiên quyết muốn cô đến bệnh viện tốt nhất.
Sau rồi mỗi người lùi một bước để thỏa hiệp thành công. Cậu ta lái xe mấy tiếng liền đưa cô sang thành phố bên cạnh, đã hẹn trước với trung tâm giải phẫu của bệnh viện bên đó.
Đêm trước ngày phá thai, bọn họ ở trong khách sạn với tư cách là vợ chồng, ở phòng đôi.
Cả buổi tối, Hiểu Duy nghe tiếng Chu Nhiên trằn trọc trở mình. Thật ra cô cũng ngủ không ngon, cô mơ thấy mình đang đứng trước vành móng ngựa với tội danh mưu sát.
Lúc ở bên ngoài chờ làm thủ thuật, Chu Nhiên nắm tay cô, truyền sức mạnh cho cô, nhưng chính bàn tay anh lại rịn ra những giọt mồ hôi nhỏ, tay anh vừa ướt lại vừa lạnh.
Phía trước còn năm người, ít nhất một tiếng nữa mới đến lượt cô. Có một cô gái phá thai không thuận lợi lắm, kêu khóc thảm thiết, được bạn trai bế ra từ trong phòng giải phẫu, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại trên mặt và cổ.
Lâm Hiểu Duy khẽ run rẩy, không dám ngẩng đầu lên.
Gần đây cô hơi nghén, sáng ra ăn gì cũng bị nôn, bây giờ bụng cô reo lên mấy tiếng nho nhỏ.
Chu Nhiên hỏi: “Cậu đói à? Muốn ăn chút gì không?”.
“Tớ muốn sô cô la hạt dẻ” – Sô cô la có thể sưởi ấm cũng như tiếp thêm dũng khí cho cô.
“Cậu chờ tớ một chút. Trước khi tớ quay về thì cậu đừng đi vào” – Chu Nhiên vội vàng rời đi.
Cô ngồi ở đó một mình đợi lâu thật lâu, thời tiết càng lạnh càng khiến cô cảm thấy yếu đuối. Trước đó có một người vừa đi vào, tiếp theo sẽ là cô. Cô nhắm mắt lại, giống như tội phạm chờ đợi phán quyết.
Phía trước vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cô mở mắt, Chu Nhiên chạy đến, nơi thái dương đã hơi ướt.
Cậu ta mỉm cười, giơ lên một cái hộp rất đẹp, là loại hàng hiệu đắt nhất có thể mua ở trong siêu thị: “Cửa hàng trong bệnh viện không có hạt dẻ, vì thế tớ phải ra ngoài mua. Xin lỗi đã để cậu đợi lâu”.
Cô mở hộp ra, cầm một viên, bóc phần giấy bọc rồi đưa cho cậu ta trước. Chu Nhiên lắc đầu, cô liền nhét vào miệng mình. Cô ngậm viên sô cô la nói: “Cám ơn cậu”.
Chu Nhiên đứng đó nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta, miễn cưỡng cười một cái: “Việc này sẽ xong rất nhanh thôi, chờ mấy phút là được”.
Chu Nhiên thoáng chần chừ một lát, mang ra một bó hoa từ phía sau. Hoa hồng nhung tươi rói mềm mại, xen kẽ là những nhành baby nhỏ xíu tinh tế.
Chu Nhiên quỳ gối trước mặt cô: “Hãy giữ lại con của chúng ta. Chúng ta kết hôn đi”.
Thẩm Trầm gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi có nguyện vọng được ngồi vào vị trí Tổng giám kỹ thuật của công ty trong nước, cũng có thể đầu tư vào hạng mục tôi đang theo đuổi. Hơn nữa tôi hi vọng có thể sống ở thành phố này vài năm, bởi vì đây là nơi tôi đã sinh ra, cho đến tận khi sáu tuổi tôi vẫn sống ở đây. Thế nhưng bên trụ sở chính nói, chỉ khi tôi kết hôn ở trong nước mới có khả năng đạt được những điều này. Vì thế tôi cần một người vợ”.
Trong lúc anh ta nói chuyện, Ất Ất vẫn nhìn vào mắt anh ta. Ánh mắt đó đơn thuần trong suốt, không giống đang nói dối.
Ất Ất nói: “Bà ngoại tôi mắc bệnh nặng, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài được hai năm. Tâm nguyện lớn nhất của bà là thấy tôi lập gia đình, mà tôi tìm rất lâu vẫn chưa thấy người phù hợp”.
“Tôi rất vinh hạnh được làm người mà cô cảm thấy phù hợp” – Thẩm Trầm nói.
“Tôi cũng rất vinh hạnh khi anh đã chọn tôi” – Ất Ất rút một tờ giấy từ trong túi ra, “Đây là tất cả những gì mà chúng ta đã nói trước đó, được không? Anh xem có cần bổ sung thêm gì không?”.
Đó là bản hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân có kỳ hạn ba năm giữa hai bên, liên quan đến bảo hộ tài sản trước hôn nhân, về hệ thống AA(), về phân chia việc nhà, về tự giới hạn bạn bè, còn có, về giao ước ngày cuối tuần của vợ chồng.
()AA là từ viết tắt của [All Average], có nghĩa các hoạt động hay chi phí, hóa đơn đều được chia đều cho những người tham gia.
“Tôi có chương trình từ tối thứ hai đến tối thứ năm” – Ất Ất nói, “Tôi hi vọng sau khi kết thúc chương trình tôi sẽ có một chút không gian của riêng mình”.
Thẩm Trầm nói: “Không thành vấn đề. Tôi cũng hay phải tăng ca,ở gần công ty cũng thuận tiện hơn. Nhưng ý của cô có phải là chúng ta sẽ là vợ chồng thật sự chứ không phải trên danh nghĩa đúng không?”.
“Đương nhiên, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ lúc trước anh cho là…..” – Ất Ất kinh ngạc, “Có điều, nếu anh tưởng….”.
“Đương nhiên không muốn. Như vậy là tốt nhất” – Thẩm Trầm nhanh miệng nói.
Hai người thay nhau ký tên lên bản hợp đồng thỏa thuận. Lúc ký vào, Ất Ất nói: “Nếu như tình hình của chúng ta có gì thay đổi thì bản hợp đồng này có thể hủy bỏ”. Thấy nghi vấn trong mắt Thẩm Trầm, cô liền giải thích: “Ví dụ như anh có dự định quay về Mỹ sớm, hoặc là….. Anh yêu một người, muốn kết hôn với người ấy, nếu như những chuyện như vậy phát sinh, chúng ta có thể hủy bỏ hợp đồng sớm hơn”.
“Nếu như phép màu xuất hiện, bà ngoại của cô sẽ sống rất lâu thì sao? Chúng ta có cần kéo dài thỏa thuận không?”.
“Sẽ không có chuyện đó” – Đinh Ất Ất hơi nản lòng, “Trên đời này vốn không có phép màu”.
“Nếu tôi yêu cô, muốn kéo dài thời hạn của bản hợp đồng này thì sao?”.
“Thẩm Trầm, anh đã biết từ lâu rồi mà. Tôi vốn không có dự định kết hôn, cũng không muốn yêu người nào cả. Vì thế, anh tuyệt đối không nên yêu tôi, sẽ phải chịu thiệt thòi đấy” – Ánh mắt của Ất Ất rất kiên định.
“Tôi chỉ đùa với cô một chút thôi mà, trông tôi giống người chịu thiệt thòi sao? Nhìn vẻ mặt của cô là biết tin sái cổ rồi, không giống dáng vẻ lúc cô làm chương trình chút nào” – Thẩm Trầm nhún vai, ký vào phần tên mình.
Hai người cùng đi đến hầm để xe, xe của bọn họ đỗ cách nhau một chiếc xe, cả hai quay đầu nhìn nhau.
Ất Ất hỏi: “Đêm nay đến chỗ tôi hay chỗ anh?”.
“Để làm gì?”.
“Nếu chúng ta không phải vợ chồng trên danh nghĩa, phải chăng nên kiểm tra một lần xem trên phương diện nào đó chúng ta có hợp nhau hay không?”.
“Cái gì?”.
“Yếu tố tạo nên hôn nhân là tình dục và tình yêu. Chúng ta sẽ ở bên nhau ba năm, nếu không ‘Yêu’ thì dù sao ‘Dục’cũng nên hài hòa. Bây giờ kiểm tra thì hợp lý hơn chút so với sau khi kết hôn chính thức mới kiểm tra, chúng ta có đổi ý cũng còn kịp”.
Nét mặt Thẩm Trầm dao động dưới ánh trăng. Ất Ất cho rằng anh ta sẽ nổi giận bỏ đi, không ngờ anh ta chỉ cười cười: “Nói cũng đúng. Vậy đến chỗ tôi đi”.
Tôi là đường ranh giới chuyển cảnh
Đinh Ất Ất và Thẩm Trầm tuy hôm nay mới là lần gặp mặt đầu tiên, nhưng nói đến quen biết thì hai người bọn họ coi như đã quen nhau bảy năm rồi.
Mỗi khi Ất Ất nhớ lại chuyện cũ, cô vẫn tin rằng bảy năm trước cô mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.
Cô mỗi ngày dành tám tiếng đi làm, bốn tiếng ăn cơm, ngủ nghỉ, gặp gỡ mọi người, mười hai tiếng còn lại cô dành để tham gia các diễn đàn trên mạng trong tình trạng điên cuồng.
Dấu tích của cô trải rộng khắp các chủ đề lớn, cô tranh cãi với các biên tập viên của bản tin thời sự trên mạng; cô đối đầu tranh luận cùng fans trên các trang tám nhảm; cô đưa ra những bình luận ác ý về những phát biểu, nhận xét độc đáo của mảng âm nhạc, điện ảnh; cô đăng truyện xuyên tạc trong chuyên mục spam(); cô thường xuyên khẩu chiến với người ta từ tối hôm trước đến bốn giờ sáng hôm sau, trăm trận trăm thắng, đối phương luôn phải bỏ giáp mà chạy. Khi đó cô là người có tiếng tăm trên diễn đàn, không ai có thể sánh được. Có người nhìn cô không vừa mắt, có người lại coi cô là thần tượng.
() Mục spam được lập ra để các thành viên chuyện linh tinh, ko giới hạn chủ đề, chuyên dùng để spam =)))
Một ngày nào đó, khoảng ba giờ sáng, tâm trạng cô rất tệ, lúc ẩn lúc hiện trên diễn đàn, chung quanh yên tĩnh, đăng bài không ai bình luận, bình luận không ai hưởng ứng, tình trạng này so với việc cô một thân một mình lang thang trên đường không một bóng người qua lại còn vắng lặng thê lương hơn.
Đinh Ất Ất gần như suy sụp trên mục spam hét lên: “Có ai không, bà đây muốn tự sát!”. Lúc đó cô buồn bực tột độ, thật sự kích động muốn uống thuốc ngủ, muốn mở bình gas, muốn nhảy ra ngoài cửa sổ và muốn thắt cổ trong buồng tắm.
Mười giây sau, khi cô F trang web, cô mừng rỡ nhìn thấy thông báo có bình luận mới, chỉ là bình luận không được đồng cảm cho lắm: “Tôi dám cam đoan cô không thể chết được”.
Ất Ất giận dữ phản hồi lại: “Tại sao bạn biết tôi sẽ không chết?”.
Tận mười phút sau, người kia lại viết tiếp: “Ba giờ sáng không biết làm gì còn ở trên mạng spam mọi người, thường chỉ có thể do buồn tẻ, sẽ không bi quan thế đâu”.
Ất Ất trả đũa một câu mỉa mai ở phía dưới, nhưng người này không hề đáp lại. Mãi đến tận khi bình luận của Ất Ất đã hơn nghìn chữ, gần như dùng hết vốn từ, F một lúc cuối cùng cũng thấy câu trả lời của người kia: “Đã muộn rồi, tắm rửa đi ngủ đi. Thức đêm hay mọc mụn lắm cô gái nhàm chán ạ”.
Ất Ất giận: “Bạn cũng ba giờ sáng lượn lờ trên mạng, chẳng lẽ bạn không nhàm chán? Chó chê mèo lắm lông”.
Một lát sau không thấy người kia viết bình luận nữa, nhưng cô nhận được tin nhắn của người đó: “Thưa quý cô, tôi ở Mỹ, hiện tại đang là buổi chiều”. Sau đó màn hình hiển thị người kia đã offline.
Ất Ất tìm kiếm thông tin của anh ta, tin tức ít ỏi không có mấy, chỉ có nickname: Thẩm Trầm. Lại tra cứu ghi chép của anh ta, phát hiện anh ta ngoại trừ hôm nay đột nhiên lộ diện trên mục spam, còn lại đều trao đổi bàn luận trên các diễn đàn về kỹ thuật. Anh ta thỉnh thoảng giúp mọi người trên diễn đàn giải đáp các câu hỏi về kỹ thuật, câu trả lời thường ngắn gọn súc tích, nói rõ ràng đúng trọng tâm, toàn bộ đều nhận được sự sùng bái cực lớn.
Thẩm Trầm? Thẩm Trầm? Mẹ nó, làm bộ làm tịch!
Ất Ất rất nhanh quên mất chuyện này, cũng quên mất buồn bực muốn tìm chết, tắt máy tính, tắm một phát rồi đi ngủ.
Mặc dù lần đầu giao chiến giữa cô và Thẩm Trầm không mấy vui vẻ, nhưng sau đó lại có đôi phần ăn ý.
Một lần cô đắc đội với người hâm mộ của một ngôi sao màn bạc, họ kêu gọi một đám bạn bè nhỏ tuổi từ trang web nào đó cùng nhau chửi rủa công kích cô, sau một lần diễn biến trở thành bịa đặt phỉ báng. May là lúc đó tìm thịt người còn chưa phổ biến, bằng không khó mà đảm bảo mồ mả tám đời tổ tông nhà cô ở trên mạng không bị xới tung lên trời.
Bạn bè của Ất Ất khuyên cô tránh nơi đầu sóng ngọn gió ra, nhưng cô như tìm được mục tiêu mới nên càng đánh càng hăng. Trong lúc cô đang chiến đấu vì danh dự, không ít người đứng ra nói giúp cô, người bàng quan xem trò vui còn nhiều hơn, thậm chí ở bên cạnh viết bình luận về tình hình chiến trận nữa.
Ất Ất thì chẳng sao cả, chỉ là không nghĩ tới trong đám người hành hiệp trượng nghĩa nói giúp cô còn có cái tên Thẩm Trầm kia, anh ta tiếc chữ như vàng, nhưng chỉ cần lên tiếng thì một kiếm đứt cổ.
Lại sau đó, chuyện này không giải quyết được gì, mà chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Ất Ất dường như có chuyển biến tốt lên. Cô giảm bớt thời gian lên mạng, không tiếp tục tranh luận cãi vã với người ta nữa, chỉ bình luận khi có người đăng bài, có khi là tiểu thuyết, có khi là văn xuôi, có khi là mấy lời bình tạp nham, câu chữ cũng từ trường phái ác ý, cay nghiệt dần dần chuyển sang thanh nhã, uyển chuyển, hàm súc.
Bạn trên mạng dùng ba câu nửa kinh sợ than: Biển xanh hóa nương dâu, chim sâu hóa phượng hoàng, cô nàng hóa thục nữ, pass!
Cô cũng không thục nữ cho lắm, cô viết văn châm chọc vợ bé, bồ nhí, cô tuyên bố không kết hôn, cô còn làm cho cục cưng của một vị trong diễn đàn phải xóa tài khoản đăng nhập.
Bài đăng của cô vẫn nhận được nhiều bình luận, mỗi lời cô đều xem hết nhưng ít trả lời. Thỉnh thoảng cô thấy Thẩm Trầm nhắn lại, vẫn là một chữ nửa câu, nhưng đều nói đúng ý đồ và dự tính ban đầu của cô. Có lúc văn của cô xuất hiện những lỗ hổng hoặc có những từ ngữ không thích hợp nổ ra tranh luận, anh sẽ nhắn tin riêng báo cho cô để cô sửa lại.
Ất Ất thừa nhận, thật ra người kia không đáng ghét lắm.
Về sau Ất Ất trở thành thục nữ, nickname trên mạng của cô vẫn không thay đổi, “Không rời không bỏ”, “Không quan tâm”, Không biết”, “Không kiêu ngạo không siểm nịnh”, “Hờ hững”, “Chẳng ra cái gì cả”, “Không cảm nhận”, “Không thuận theo không buông tha”….. Đây đều là những cái tên cô đã từng dùng qua, toàn được đặt theo tâm tình lúc đó của cô, biến hóa nhanh chóng, vượt cả tốc độ tăng cân giảm béo của mặt trăng đại thẩm().
() Ý chỉ chu kỳ to lên nhỏ dần do mặt trăng quay quanh trái đất
Bởi vì bạn trên mạng thực sự không nhớ được những cái tên mà cô liên tục thay đổi, về sau mọi người liền gọi tắt là “Không Không”. Người đầu tiên gọi cô như vậy là Thẩm Trầm. Thẩm Trầm rất ít khi lộ diện đã bình luận một câu dưới bài viết của cô: “Quý cô Không Không, cô có phải…..”. Phía dưới có người tên là Thần Lai Chi Bút, nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Khiến Ất Ất đem toàn bộ thành ngữ với mẫu “Không x không y” sử dụng mãi về sau, cô cũng dần dần ít lên diễn đàn. Thật ra khi đó cô đổi công việc khác, ngày nào cũng bận tối mắt, hận không thể sắp xếp thời gian biểu trong ngày chính xác đến từng giây nên không có thời gian lên mạng nữa.
Thói quen một khi đã thay đổi thì không dễ gì quay lại được. Sau đó Ất Ất lại thay đổi công việc thêm mấy lần, thay đổi cách ăn mặc cùng đồ trang điểm, thay đổi mấy nhiệm kì bạn trai, thay đổi diễn đàn cô thường hay tham gia. Loáng một cái đã mấy năm trôi qua rồi.
Mãi đến gần đây, cô bất đắc dĩ gặp phải những chuyện đau đầu, cô dành cả ngày đi dạo ở thị trấn cũ nơi cô sinh ra và lớn lên mà nay đã hoàn toàn thay đổi, nơi đó đã không còn nửa điểm quen thuộc đối với cô nữa. Cô cảm thấy rất mất mát.
Tối đến, cô tìm được số tài khoản và mật mã đăng nhập diễn đàn mà cô bỏ đi đã lâu trong một cuốn sổ nhỏ, phát hiện nơi này cũng đã cảnh còn người mất. Bọn trẻ con bây giờ hung hãn hơn nhiều so với cô ngày đó, trên diễn đàn tán tỉnh ve vãn, bộc bạch chuyện riêng tư, giao dịch mua bán không gì không làm được. Cô vừa mới nói một câu đã bị bao vây tấn công rồi.
Đinh Ất Ất lượn một vòng ở mỗi diễn đàn, đổi nickname thành “Không Không”, đăng một bài viết có tên “Thông báo chọn rể”, nội dung bài viết cô đăng tải, thông báo khẩn cấp tuyển chồng ngắn hạn, - năm, không thù lao, yêu cầu đáp ứng một số điều kiện về chiều cao, cân nặng, tuổi tác, tướng mạo,……. Càng làm bạn mạng hộc máu chính là, bên trong bài đăng có đính kèm một bài test để tải về, trong đó có năm mươi câu hỏi bao gồm các vấn đề văn hóa, lịch sử, thiên văn, địa lý, chính trị, tài chính và kinh tế.
Chủ topic Không Không tuyên bố, đây là để kiểm tra xem những ứng viên tham gia có tam quan() hòa hợp với mình hay ko, dưới % thì bỏ qua luôn.
() Tam quan là ba quan điểm về cuộc sống, bao gồm: Thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị. Cụ thể mời gu gồ sợt
Cứ như vậy, nhân vật từng là idol của diễn đàn “Không Không” đã bị mọi người lãng quên, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn cô đã lấy tư thái hoa lệ quay trở lại. Bài của cô vừa đăng đã làm dấy lên một trận cười đùa nhạo báng, cũng nhận về gạch đá và nước miếng.
Đúng là hiệu quả, Ất Ất thực sự nhận lại được rất nhiều bài test, có người trực tiếp quấy rối chửi bới cô ở phần trống trên bài test, cũng có người nghiêm túc cẩn thận làm bài, cũng ghi chú: Cuối cùng tôi đã rõ tại sao nhiều năm qua chưa từng có người phụ nữ nào lọt vào mắt tôi, thì ra tôi vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện đặc biệt của em!
Sau đó Ất Ất nhận được rất nhiều thư rác, cũng từng một lần hối hận vì tối hôm đó mình đã kích động. So với việc cứ thả lưới lung tung thế này, chi bằng cô cứ tin vào “Câu lạc bộ mai mối” của Lý phu nhân – nhà từ thiện nổi tiếng của thành phố cho xong.
Cô vừa nghĩ vừa mở một tập tin vừa được gửi đến, dạo này cô gần như đã coi mấy thứ này là thú vui cuộc sống, vì cô thường thường có thể phát hiện những câu nói thú vị.
Nhưng đây lại chính là một bài thi thật sự, một chữ cũng không thừa. Điều khiến cô giật mình là, đáp án của năm mươi câu hỏi trong bài test này hoàn toàn trùng khớp với đáp án của cô.
Cô lập tức kiểm tra thông tin của người này, cực kỳ kinh ngạc khi thấy tên Thẩm Trầm.
Ất Ất hồi âm: “Người anh em, đã lâu không gặp, tôi đã đủ mệt lắm rồi, anh còn định đổ thêm dầu vào lửa sao?”.
Không bao lâu, Thẩm Trầm trả lời: “Nói như thế nghĩa là bài viết kia của cô chỉ đăng cho mọi người giải trí thôi à?”.
Ất Ất đáp lại anh: “Tôi thật lòng đó, đáng tiếc là đại đa số mọi người đều đùa giỡn tôi”.
“Tôi cũng thật lòng”. Nửa phút sau, Thẩm Trầm trả lời.
“Thôi xin, anh ở tận nước Mỹ xa xôi, anh định xem trò vui gì hả?”.
“Tôi được điều đến công tác tại thành phố cô ở đã nửa năm rồi”.
Cứ như vậy, trải qua hai tiếng liền trao đổi qua mạng, Thẩm Trầm và Đinh Ất Ất đưa ra bản dự thảo về chuyện đại sự cả đời.
Trong phòng ngủ của Thẩm Trầm, Đinh Ất Ất nằm ngửa trên giường, đờ người ra nhìn lên trần nhà cao cao.
Vừa nãy hai người bọn họ chiến đấu một trận, không chỉ làm cho cô chân tay rã rời mà đầu óc dường như cũng muốn bãi công luôn.
Lúc này cô đang thử đánh giá xem tình hình này của bọn họ có tính là hòa hợp không.
Hòa hợp? Vừa rồi có một lần cô nằm dưới thân anh ta ngay cả ý định muốn tự tử cũng nảy sinh rồi.
Không hòa hợp? Cô có thể từ nơi đó của anh ta cảm nhận được rõ ràng loại khoái cảm vui sướng đến run rẩy như muốn hủy diệt thế giới “đối với phụ nữ mà nói đó chính là cái trong truyền thuyết.”
Thẩm Trầm nằm tráo đầu đuôi, đang nắm lấy chân cô nghiên cứu ngón chân và gan bàn chân, còn cù cho cô buồn, cô muốn rút chân ra mà không được.
“Tên khai sinh của cô là Đinh Ất Ất à?” – Thẩm Trầm từ tốn hỏi.
“Không phải. Trước đây tên tôi là Đinh Nhã Ngưng. Nhã trong tao nhã, Ngưng trong ngưng tụ”.
Thẩm Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tiếng cười có chút thản nhiên.
“Anh biết không? Khi còn nhỏ tôi là học sinh cá biệt, luôn bị thầy cô phạt viết tên, một trăm lần, hai trăm lần, có lúc năm trăm lần. Các bạn học cùng mắc lỗi giống tôi đều đã viết xong về nhà rồi mà tôi chưa viết được một nửa. Cái tên này trở thành ác mộng của tôi. Sau đó khi tôi có quyền tự quyết định, tôi liền đổi sang cái tên hiện giờ. Bởi vì tôi thích tên có ba chữ, trong tiếng Trung, rốt cuộc anh khó mà tìm được cái tên ba chữ nào ít nét hơn ‘Đinh Ất Ất’ ”.
“Thế sao cô không đặt là ‘Đinh Nhất Nhất’? Chẳng phải còn đơn giản hơn sao?”.
“Tôi cũng từng nghĩ đến. Nhưng cái tên ‘Nhất Nhất’ không có đường cong tuyệt mỹ”.
Thẩm Trầm cười ha hả. Ất Ất dồn sức một hồi lâu, cuối cùng gom đủ khí lực đạp cho anh ta một cước: “Không cho cười. Anh đang cười tôi cũng không có đường cong tuyệt mỹ đúng không?”.
Thẩm Trầm nắm lấy cái chân còn lại của cô, nhịn cười nói: “Đường cong tuyệt mỹ vô cùng, chỗ cần lồi cũng không lõm”. Ngón tay anh ta trượt trên bắp chân cô.
Một lát sau, Ất Ất hỏi: “Vì sao anh lại dùng tên thật trên mạng?”.
“Đây là tên tiếng Trung do cha mẹ tôi đặt mà tôi không có cơ hội sử dụng. Bình thường bọn họ chỉ dùng tên tiếng Anh của tôi là Chesley” – Anh ta ngừng một lúc lâu sau mới nói, “Về sau tôi có thể gọi cô là ‘Không Không’ được không?”.
“Vì sao?”.
“Vẫn quen cô tên là ‘Không Không’, đột nhiên sửa tên khác cảm giác giống như là một người khác vậy”.
“Được thôi, tùy anh. Dù sao tên chỉ là cách gọi mà thôi”.