"Chú Ngụy quen ba mẹ cháu sao ạ?" Tiểu Vương ngạc nhiên khi nghe Ngụy Lăng Thiên nói câu ấy.
"Đã từng biết." Ngụy Lăng Thiên cười giễu cợt.
Đường Tiểu Yên nhìn người đàn ông trước mặt cô chết lặng, thật sự khi trở lại nơi này cô cũng biết sẽ có ngày mình phải gặp lại anh.
Nhưng gặp trong hoàn cảnh nào thì cô chưa từng nghĩ đến cũng như lúc đó cô sẽ phải đối mặt với anh thế nào.
Dù sao cô và anh có nói gì cũng từng là vợ chồng hợp pháp với nhau, mặc dù thời gian không lâu.
Việc cô muốn trốn tránh anh còn nằm ở chuyện của hai đứa nhỏ, anh chắc chắn sẽ không ngờ rằng mình lại có với cô hai đứa con.
Cô sợ rằng khi anh biết sự tồn tại của chúng, anh sẽ đến cướp bọn chúng khỏi tay cô.
Nếu thật sự cô không biết mình phải sống tiếp như thế nào.
Trong khi Đường Tiểu Yên bối rối không biết đối diện với người đàn ông trước mặt thế nào thì Trần Vũ bên cạnh lại đang có cảm giác ba người quan trọng nhất đời anh sắp bị người khác cướp mất.
Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cũng từng tự an ủi mình rằng chắc chắn hai đứa nhỏ cũng như mẹ nó sẽ không bỏ rơi anh mà quay về bên người đàn ông kia.
Nhưng khi gặp anh ta lúc này, nhìn cách anh ta và Tiểu Vương thân thiết cho dù hai người chưa biết mình là gì của đối phương.
Liệu đây có phải là sợ dây máu mủ ruột thịt âm thầm kéo họ lại với nhau.
"Chú ơi! Chú giàu lắm không thế?" Tiểu Thu ngây thơ xen vào hỏi một câu ngây ngô lần nữa phá vỡ sự khó xử của những người lớn.
"Em hỏi làm gì? Chú Ngụy giàu hay nghèo liên quan đến chúng ta sao?" Tiểu Vương bất bình nhíu mày với Tiểu Thu.
"Anh không biết gì cả, anh và chú nhìn rất giống nhau.
Nếu chú giàu thì sau này lớn lên anh cũng sẽ giàu như chú ấy rồi, hai người giống nhau thì giàu giống nhau luôn." Tiểu Thu vui vẻ giải thích.
Ngụy Lăng Thiên ngẩng người rồi bật cười với lý luận của cô bé trước mặt.
Tuy nhiên sau đó anh lại nhìn cô bé thật kỹ, có lẽ đây chính là cô em gái song sinh Tiểu Vương đã nói với anh vừa rồi.
Cô bé này trông rất đáng yêu đấy chứ, không biết tại sao nhìn cô bé anh lại nhớ lại Ngụy Lăng Thy lúc nhỏ.
Cô bé này trên gương mặt cũng có một lúm đồng tiền như Ngụy Lăng Thy, ngay cả ở cuối khóe mắt bên trái nốt ruồi bé xíu kia cũng giống.
Nếu không phải Ngụy Lăng Thy luôn bị Quách Nhạn kiểm soát đeo bám không buông có khi lần này đến lượt anh nghĩ, những năm qua nó ở nước ngoài có con rơi với người ta đấy.
Đường Tiểu Yên nghe Tiểu Thu nói thì càng lo lắng bất an, quả thật nếu nhìn kỹ thì ai cũng có thể nhìn ra, thằng bé Tiểu Vương có nhiều đường nét rất giống Ngụy Lăng Thiên.
Ba của thằng bé là Trần Vũ mà thằng bé lại chẳng có nét gì giống anh cả, vậy mà lại giống người đàn ông xa lạ này.
Nếu để người khác nhìn ra thì họ sẽ nói khó nghe thế nào.
Trần Vũ là người lên tiếng phá vỡ cục diện khó nói lúc này.
Anh không thể cứ mãi im lặng như vậy được.
Anh phải tự bảo vệ hạnh phúc của bản thân mình.
Nếu Tiểu Vương và Tiểu Thu từ nhỏ đã xem anh là ba ruột của chúng.
Vậy thì anh cũng không muốn để bọn chúng biết sự thật được.
"Ngụy Tổng, cảm ơn anh đã mời con trai tôi ăn kem.
Giờ chúng tôi có việc về trước.
Nếu có duyên chúng ta gặp lại sao." Trần Vũ vừa kết thúc câu nói thì khom người bế Tiểu Thu lên, tay còn lại cầm tay Tiểu Vương.
Đường Tiểu Yên đương nhiên cũng muốn bỏ đi ngay lập tức.
Bởi vì bất ngờ gặp lại anh thế này cô cũng không biết phải nói gì với anh.
Cô chỉ càng lo lắng bất an, chỉ sợ anh nhìn ra điều gì từ hai đứa nhỏ thôi.
Vì vậy khi Trần Vũ lên tiếng cô cũng đồng tình khẽ gật đầu coi như chào hỏi Ngụy Lăng Thiên rồi quay lưng đi ra theo Trần Vũ.
"Chú ơi! Chú cằm tạm quyển sách này nhé.
Sau này nếu gặp lại cháu sẽ dùng quyển khác đổi lại.
Tạm biệt chú Ngụy." Tiểu Vương nhanh chóng đưa cho Ngụy Lăng Thiên quyển sách cậu vừa mua, chính là quyển cậu tìm rất lâu mới tìm được.
Mặc dù có hơi tiếc nuối một chút, nhưng cậu đã hứa với chú ấy sẽ cảm ơn chú bằng một quyển sách rồi, cậu không thể nuốt lời được.
Cậu định sau khi ăn xong sẽ đi cùng chú ấy quay lại nhà sách chọn quyển khác để tặng nào ngờ ba mẹ cậu lại đến tìm rồi.
Nhìn cả nhà bốn người ra khỏi cửa hàng, chỉ còn lại một mình anh.
Ngụy Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Anh chưa từng nghĩ mình sẽ có cảm giác gì khi gặp lại cô và gia đình nhỏ của cô.
Thông qua Quách Nhạn, anh cũng biết được cuộc sống hiện tại của cô thế nào, hạnh phúc ra sao? Quách Nhạn từng đưa cho anh ảnh chụp cả nhà cô, cũng như ảnh chụp của hai đứa con cô.
Nhưng anh chưa bao giờ dám xem những tấm ảnh đó.
Quách Nhạn đã từng hỏi anh:
"Cậu có cảm thấy hối hận chưa? Đáng ra người đàn ông đứng bên cạnh ba mẹ con cô ấy là cậu mới đúng."
Hối hận sao? Anh lấy tư cách gì hối hận đây.
Rõ ràng trước kia anh và cô cũng thật sự không có tình cảm với nhau, chỉ khi cô ra đi rồi anh mới biết thì ra bản thân từ lâu đã đặt cô trong tâm nhưng anh lại không nhận ra hay phải nói là anh cố chấp không thừa nhận.
Anh đã từng nghĩ nếu gặp lại cô, anh sẽ vui vẻ mà nói chúc mừng cô đã tìm được hạnh phúc cho mình.
Thế nhưng vừa rồi, anh không thể nào mở miệng nói ra những câu như vậy được.
Thậm chí anh cảm nhận được tim mình đang nhói đau, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Phải chi anh níu kéo cô, kiên quyết không ly hôn.
Thì giờ đây hai đứa trẻ đáng yêu kia đã gọi anh là ba chứ không phải gọi người đàn ông kia.
"Ngụy Lăng Thiên, đây là đáng đời mày.
Con của người đàn ông khác với cô ấy lại giống mày, mày vui không?" Ngụy Lăng Thiên nhỏ giọng nói thầm.
Về đến nhà, khi sắp xếp cho hai đứa nhỏ về phòng xong.
Đường Tiểu Yên và Trần Vũ cũng trở về phòng đóng cửa nói chuyện với nhau.
Đường Tiểu Yên đang cực kỳ lo lắng bất an nên vừa vào phòng cô đã bước đến ôm lấy Trần Vũ, áp mặt vào ngực anh, siết chặt vòng tay.
Trần Vũ ngạc nhiên sau đó mỉm cười khẽ xoa đầu cô nhẹ giọng an ủi:
"Em đừng lo, anh ta sẽ không biết gì đâu." Trần Vũ nói lời này với cô nhưng thật ra anh cũng đang tự an ủi chính mình.
Ngụy Lăng Thiên là ai? Nếu anh ta nghi ngờ và cho người điều tra thì không có chuyện gì có thể dấu được anh ta cả.
Anh chỉ đang âm thầm cầu nguyện rằng anh ta sẽ không nghi ngờ bất cứ chuyện gì.
Anh cũng khẽ siết chặt vòng ôm, lúc trước khi cô sinh hai đứa nhỏ, anh đã từng nói với chính mình cô và anh sau này sẽ không sinh thêm đứa con nào nữa cũng không sao.
Anh không muốn cô phải đau đớn cũng như gặp nguy hiểm nữa.
Tuy nhiên bây giờ anh lại nghĩ, phải chi anh và cô có với nhau đứa con của hai người.
Nếu có ngày anh ta đến đòi lại vợ và con của anh ta, thì ít ra anh cũng còn có đứa con của mình bên cạnh.
Nhưng bây giờ thì có muộn quá rồi không?
Cô từng không đồng ý với anh về chuyện sẽ không sinh thêm đứa nữa.
Cô nói cứ để tự nhiên nếu mang thai thì em sẽ sinh con cho anh, cô ấy cũng muốn có một đứa con thật sự thuộc về hai người.
Vậy mà những năm qua không hiểu tại sao, mãi mà cô vẫn không có gì.
Anh đã rất cố gắng nhưng bụng cô vẫn cứ thế bằng phẳng.
Mặc dù trước đây anh cũng không trông chờ gì, cũng không suy nghĩ quá quan trọng chuyện đó.
Nhưng bây giờ sau khi gặp anh ta, anh lại muốn mình cần có một đứa con.
"Tiểu Yên, anh muốn có con với em." Trần Vũ cúi đầu nói nhỏ bên tai cô..