Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Đêm đã khuya rồi, nhưng hôm nay sân diễn luyện vẫn sáng như ban ngày. Đệ tử đời ba mươi bảy thấp thỏm bất an, đệ tử Duy Pháp đường yên lặng vây quanh sân diễn luyện, cùng với các trưởng lão không ở tại đây nhưng vẫn chú ý nơi này.
Sau khi tiếng gõ báo giờ hợi qua không lâu, Triệu Lịch Duyệt vội vàng mang mấy chục người trở về. Chỉ là sau lưng hắn lại có mấy trăm người bị giải tới. Trong một lúc, đám đông vây quanh sân diễn liluyện đã trở nên xao động, mấy đệ tử Duy Pháp đường lôi vài người bên trong ra đưa vào số người Triệu Lịch Duyệt áp giải.
Phàm là ai có ý chống cự, đều bị Sát uy bổng đánh gãy xương chân rồi khóa xích lại.
Điệu bộ này, khiến đệ tử đời ba mươi bảy càng thêm bất an hoảng sợ.
Phương Khác ngước mắt nhìn Tiêu trưởng lão, y biết Duy Pháp đường đã vận hành ‘bình thường’ rồi, còn Tạ trưởng lão thì vẫn chưa xuất hiện.
Triệu Lịch Duyệt bước tới đưa một danh sách lên, chắp tay nói: “May mắn không nhục sứ mệnh.”
Phương Khác cầm lấy tờ giấy mỏng đó, phía trên viết tổng cộng ba mươi hai tên người. Dưới tên mỗi người đều ghi chú bối cảnh thân gia. Bối cảnh không giống nhau, chỗ giống đều là bối cảnh hùng hậu, tùy tiện lôi một trong đó ra đều có thể tạo nên sóng gió trong Côn Luân, khó trách lại khoa trương như thế.
Phương Khác nhìn Tạ An, chỉ thấy nó đã bình tĩnh lại, trên gương mặt non nớt xuất hiện sự đắc ý và trào phúng, như đang nói các ngươi dám làm gì ta chứ.
Phương Khác đưa giấy lại cho Triệu Lịch Duyệt, sau đó cười đầy hàm ý: “Ngươi họ Phương.”
Triệu Lịch Duyệt sửng sốt, trong mắt hiện nét quái dị. Hai người nhìn nhau một chút, Phương Khác tươi cười không đổi, Triệu Lịch Duyệt thì thở dài một tiếng, không ngờ cuộc đối thoại của hắn và Tiêu Xương Thu y lại nghe được. Kỳ thật đáng ngạc nhiên hơn là Phương Khác thế mà cũng sẽ bức ép người ta lập đầu danh trạng. Xem ra hắn quả thật đã xem thường Phương Khác. Thủ pháp đẹp như thế, về sau bất luận thế nào trên đầu Triệu Lịch Duyệt hắn quả thật đã viết một chữ Phương.
Triệu Lịch Duyệt nhanh chóng suy nghĩ đủ thứ, sau đó lập tức cười nhạt nhận tờ giấy: “Vâng.”
Xoay người vung tay nói với mười mấy đệ tử chờ lệnh: “Bắt hết người lại cho ta, một kẻ cũng không được sót. Nếu phản kháng, chiếu theo cách làm của Duy Pháp đường.”
Mười mấy đệ tử nhanh chóng cầm kiếm đi vào đám đệ tử đời ba mươi bảy, bắt người.
“Ngươi làm gì!”
“Ngươi dám động tiểu gia? Ngươi biết tiểu gia là ai không?’
Không bao lâu tình trạng này đã phát sinh.
Đệ tử bắt người không nói hai lời lấy xích ra muốn trói lại. Một luồng kim quang sáng lên, một màn phòng hộ xuất hiện, đệ tử bắt người vừa chạm vào đã bị bắn ra. Vẻ mặt thiếu niên ngạo mạn đứng bên trong màn phòng hộ: “Ta là Vương Lạc Dương của Võ Kỹ phong, ngươi dám vung kiếm với ta? Không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa à?”
Đệ tử kia đứng lên, do dự nhìn Phương Khác, rõ ràng không còn tự tin mấy.
Thấy tình huống này, những đứa khác cũng lũ lượt học theo, đứa thì lấy linh khí trưởng bối ban cho ra, đứa thì báo gia môn để người ta kiêng kỵ hai phần.
Tạ An càng thêm bình tĩnh, nó muốn xem thử Phương Khác tính giải quyết thế nào? Con mắt phượng to to tràn đầy oán độc.
Phương Khác nhìn Triệu Lịch Duyệt nói: “Trần sư huynh thường khen bên tai ta ngươi có chút thủ đoạn.”
Nắm giữ quyền lực của y, lại đi nói mình không họ Phương mà họ Triệu, còn muốn xem trò hay của y, không phải nghĩ quá đẹp rồi sao?
Triệu Lịch Duyệt nghe thế, không nói hai lời trực tiếp tới chỗ Vương Lạc Dương, cũng không biết đã sử dụng thuật pháp gì, trực tiếp phá vỡ màn phòng hộ của Vương Lạc Dương. Đạp thẳng lên đầu gối của nó, rắc một tiếng, Vương Lạc Dương hô đau rồi ngã xuống.
Triệu Lịch Duyệt trực tiếp đạp gãy xương chân của nó!
Thân ảnh Triệu Lịch Duyệt không ngừng vút qua đám người, tiếng kêu đau gào thét không dứt. Phàm là đệ tử phản kháng lúc này không còn một ai đứng nổi.
Đệ tử đời ba mươi bảy liền câm như hến, không ai dám lên tiếng phản kháng không theo nữa.
Phương Khác thờ ơ nhìn từng đệ tử bị xách tới trước mặt mình, y bước lại gần nhìn qua từng dứa.
Có đứa cúi đầu không dám nhìn thẳng, có đứa chột dạ dời mắt, có đứa phẫn hận, có đứa khinh thường, cũng có đứa bình tĩnh thản nhiên.
“Công bố chuyện chúng đã làm ra cho mọi người nghe.” Phương Khác nói với Trần Chử.
“Chậm đã!” Tiêu trưởng lão phóng người nhảy ra trước mặt Phương Khác.
“Tiêu trưởng lão.” Phương Khác chắp tay hành lễ.
Tiêu trưởng lão nghiêng người né khỏi cái lễ này, thở dài nói: “Sư điệt làm vậy thiếu thỏa đáng, đừng sớm định luận như thế.”
Phương Khác lắc đầu.
Tiêu trưởng lão bước tới: “Nói chuyện một chút.” Rồi kéo Phương Khác ra sau.
“Sư điệt nhấc tay tha cho hài tử đó một lần được không?”
“Ngài cũng đến cầu tình cho nó, xem ra thể diện của nó quả thật rất lớn.”
Tiêu trưởng lão lại thở dài: “Tạ An là độc tôn do nhi tử mất sớm của Tạ lão lưu lại, cha mẹ nó đều bị trọng thương lúc hai tộc yêu ma xâm lấn hơn mười năm trước, sau đó không trị được mà chết. Hài tử này từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ để Tạ lão dẫn dắt, mà Tạ lão làm người quá mức nghiêm khắc. Hai ông cháu cũng không thân lắm. Những người khác thấy nó từ nhỏ dễ thương khả ái, miệng lại ngọt, nên càng thêm thương yêu. Hài tử này một mặt được sủng ái quá mức, một mặt lại bị áp bức quá mức, chỉ sợ chính vì thế mới khiến nó đi sai đường, tâm tư quá ác độc. Sư điệt không ngại giao nó cho ta quản giáo chứ? Sau khi trừng phạt, lại dẫn dắt từng bước, ta nghĩ hài tử này vẫn cứu được.”
“Nếu ngài thấy phản ứng của nó lúc nhìn thấy mười một thi thể, e rằng ngài sẽ không nói được câu này.” Phương Khác đáp. Loại ánh mắt hoàn toàn không xem trọng, ngây thơ tàn nhẫn đó. Lúc Dư Sùng Lễ nhìn thấy thi thể đã bị dọa nói không ra lời, mà Tạ An thì lại lập tức nghĩ ra cách ứng phó mà giả dạng dáng thương vô tội.
“Ngươi đây là không làm không được sao?” Tiêu trưởng lão lộ vẻ tức giận.
Phương Khác bình tĩnh nhìn Tiêu trưởng lão.
Tiêu trưởng lão chỉ vào Phương Khác hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt nói: “Nó vẫn chỉ là một hài tử! Ta bảo đảm sẽ trừng phạt nó còn chưa được sao? Ta sẽ nhốt nó vào Thận Hành nhai, quất roi nó…”
“Nếu nó không phải là tôn tử của Tạ lão, chỉ là một đệ tử bình thường, ngài vẫn nói thế sao?” Phương Khác hỏi.
Tiêu trưởng lão nhất thời nghẹn lời, cuối cùng sắc mặt dịu xuống gần như cười khổ đáp: “Sư điệt, ngươi làm vậy thì có ích lợi gì? Nếu ngươi thật sự xử lý nó, vậy ba mươi mốt đệ tử khác ngươi cũng muốn xử lý sao? Ngươi có biết làm vậy sẽ đắc tội năm vị phong chủ cùng mấy chục trưởng lão hay không. Về sau ngươi tại Côn Luân sẽ từng bước khó đi.”
“Vậy thì thế nào?” Phương Khác cười nhẹ ra tiếng, trong tiếng cười mang theo chút trào phúng và phẫn nộ, “Ta chỉ hỏi, nếu nó không phải là tôn tử của Tạ lão, chỉ là một đệ tử bình thường, ngài vẫn sẽ nói vậy sao?”
Tiêu trưởng lão trầm mặc hồi lâu, chậm rãi lắc đầu: “Người và người vốn không giống nhau.”
Sau đó ông lại lập tức nói: “Nó chẳng qua mới mười hai tuổi, còn nhỏ. Phạm chút sai lầm vẫn có thể thay đổi. Ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Mười hai tuổi đã không còn nhỏ rồi, quan điểm thị phi cơ bản đã có rồi. Tại tu tiên giới mười bốn mười lăm tuổi đã thành nhân rồi không phải sao?” Phương Khác nói: “Không thể ỷ vào tuổi nhỏ, thì sai lầm gì cũng có thể phạm. Không phải vì là hài tử, thì làm gì cũng có thể được tha thứ. Cũng không phải ta muốn đuổi tận giết tuyệt, mà là do nó tự bước lên tuyệt lộ.”
Tiêu trưởng lão nhìn ánh mắt kiên định của Phương Khác, tức giận: “Phương Khác, ngươi đừng không biết chừng mực như thế!”
Phương Khác cười cười đáp: “Về công về tư, Tạ An hôm nay…”
“Ngươi đừng hối hận!” Tiêu trưởng lão hung dữ ngắt lời Phương Khác, phất tay áo bỏ đi.
Phương Khác nhìn sang Trần Chử: “Đọc!” Tuy y làm vậy xem như hạ một nước cờ dở tệ, nhưng y vẫn biết đã hạ rồi sẽ không hối hận.
Trần Chử lo âu nhìn Phương Khác một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Chủ phạm, Tạ An, tòng phạm, Dư Sùng Lễ, Vương Lạc Dương, Thượng Quan Bình Cốt… sát hại hai mươi bảy tu sĩ ở khu mua bán Côn Luân, bức hơn năm mươi thương gia nộp phí bảo hộ,…
Tạ An, vạch kế sát hại tại rừng Phùng Thu… mười một đệ tử Duy Pháp đường mất mạng…
Theo môn quy Côn Luân phải… phải…”
Trần Chử đọc tới đây thì không đọc tiếp nữa, chiếu theo môn quy Tạ An phải chết không cần nghi ngờ. Mà những đệ tử khác trừ Dư Sùng Lễ ra đều không tham gia vào chuyện rừng Phùng Thu hôm nay, vì thế tội của chúng ít đi hơn nửa, nhưng gần như cũng mất đi nửa cái mạng.
Hậu quả làm thế này, Phương Khác có từng nghĩ qua? Bọn họ gần như sẽ đắc tội với tất cả trưởng lão và thế lực trong Côn Luân.
“Đọc.” Phương Khác thờ ơ phun ra một chữ.
Trần Chử do dự một lát, thấy Phương Khác ném qua vẻ mặt không vui mới tiếp tục đọc.
“Phải loạn côn đánh chết, phơi thây ba ngày để ranh đe cảnh cáo… Còn những người khác, trượng phạt năm mươi, đưa đến Thận Hành nhai…”
Lời này vừa nói ra, toàn trường liền trở nên ồn ào. Bọn họ trước là kinh ngạc vì tội đám nhóc Tạ An đã phạm, hiện tại lại bị dọa bởi hình phạt, xử chết Tạ An?
Ai không biết gia gia của Tạ An là Tạ lão, Phương Khác dám xử chết Tạ An? Không phải đùa chứ?
Mà Tạ An thì hoảng hốt nâng mắt nhìn sang đám Tiêu trưởng lão. Những đứa khác cũng đã bắt đầu sợ hãi, trượng phạt năm mươi này không phải là trượng hình bình thường, mà là Sát Uy bổng. Bất luận tu vi hộ thể là gì đều vô dụng với Sát Uy bổng, chịu xong một trận này, có thể nói là nửa sống nửa chết, còn bị nhốt vào Thận Hành nhai…
“Ta không phải Duy Pháp đường, không có tư cách xử phạt và phán hình.” Giọng Phương Khác vang vọng khắp sân diễn luyện.
Tiêu trưởng lão vui mừng, lẽ nào cuối cùng Phương Khác đã nghĩ thông rồi? Nhưng lời tiếp theo của y lại khiến ông từ hỉ chuyển bi.
“Cho nên những người này, ta sẽ giao cho Duy Pháp đường xử phạt.” Phương Khác chỉ mấy đệ tử Triệu Lịch Duyệt bắt tới trước đó: “Ta tin Duy Pháp đường nhất định sẽ giải quyết công bằng, còn những đứa này…”
Phương Khác chỉ đám nhóc Tạ An.
“Là người trong phạm vi quản hạt của ta, cho nên ta sẽ đích thân quản giáo.”
Nói rồi Phương Khác lấy vải khỏi miệng Tạ An.
Lúc này một bóng người xuất hiện, dẫn đến một chuỗi kinh hô. Người xuất hiện chính là Tạ trưởng lão ít nói ít cười, chỉ là ánh mắt ông lúc này nhìn chằm chằm vào Phương Khác, một luồng uy áp cực đại trút hết lên người Phương Khác.
Phương Khác vẫn không dao động, trong uy áp cực đại, chậm rãi chỉ mũi kiếm vào cổ Tạ An.
“Không thể giết đâu!” Vương trưởng lão từ xa hét lên, tràn đầy bi ai: “Sư phụ, ngài cứu An nhi đi! Nó vẫn còn nhỏ mà!”
Nhưng Tạ trưởng lão chỉ trút uy áp lên người Phương Khác, không nói một câu.
Phương Khác nhìn con ngươi Tạ An mãnh liệt co rút, hỏi: “Ngươi biết sai chưa?”
Sắc mặt Tạ An vặn vẹo, hồi lâu không nói gì, nhưng khóe mắt lại đặt lên mặt gia gia không thấy hỉ nộ của mình, sau đó cắn chặt môi, nó không ngờ Phương Khác thật sự dám đối với nó như vậy.
Cuối cùng, Tạ An cắn răng nói: “Ta biết sai rồi.”
Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang.
Tạ An trợn to mắt, không dám tin che cổ, há to miệng nhưng không thể nói ra một câu.
“Biết sai là tốt.” Phương Khác lạnh nhạt thu kiếm lại: “Người luôn phải trả giá cho sai lầm mình đã phạm. Sai lầm càng lớn, cái giá càng cao.”
Sau khi tiếng gõ báo giờ hợi qua không lâu, Triệu Lịch Duyệt vội vàng mang mấy chục người trở về. Chỉ là sau lưng hắn lại có mấy trăm người bị giải tới. Trong một lúc, đám đông vây quanh sân diễn liluyện đã trở nên xao động, mấy đệ tử Duy Pháp đường lôi vài người bên trong ra đưa vào số người Triệu Lịch Duyệt áp giải.
Phàm là ai có ý chống cự, đều bị Sát uy bổng đánh gãy xương chân rồi khóa xích lại.
Điệu bộ này, khiến đệ tử đời ba mươi bảy càng thêm bất an hoảng sợ.
Phương Khác ngước mắt nhìn Tiêu trưởng lão, y biết Duy Pháp đường đã vận hành ‘bình thường’ rồi, còn Tạ trưởng lão thì vẫn chưa xuất hiện.
Triệu Lịch Duyệt bước tới đưa một danh sách lên, chắp tay nói: “May mắn không nhục sứ mệnh.”
Phương Khác cầm lấy tờ giấy mỏng đó, phía trên viết tổng cộng ba mươi hai tên người. Dưới tên mỗi người đều ghi chú bối cảnh thân gia. Bối cảnh không giống nhau, chỗ giống đều là bối cảnh hùng hậu, tùy tiện lôi một trong đó ra đều có thể tạo nên sóng gió trong Côn Luân, khó trách lại khoa trương như thế.
Phương Khác nhìn Tạ An, chỉ thấy nó đã bình tĩnh lại, trên gương mặt non nớt xuất hiện sự đắc ý và trào phúng, như đang nói các ngươi dám làm gì ta chứ.
Phương Khác đưa giấy lại cho Triệu Lịch Duyệt, sau đó cười đầy hàm ý: “Ngươi họ Phương.”
Triệu Lịch Duyệt sửng sốt, trong mắt hiện nét quái dị. Hai người nhìn nhau một chút, Phương Khác tươi cười không đổi, Triệu Lịch Duyệt thì thở dài một tiếng, không ngờ cuộc đối thoại của hắn và Tiêu Xương Thu y lại nghe được. Kỳ thật đáng ngạc nhiên hơn là Phương Khác thế mà cũng sẽ bức ép người ta lập đầu danh trạng. Xem ra hắn quả thật đã xem thường Phương Khác. Thủ pháp đẹp như thế, về sau bất luận thế nào trên đầu Triệu Lịch Duyệt hắn quả thật đã viết một chữ Phương.
Triệu Lịch Duyệt nhanh chóng suy nghĩ đủ thứ, sau đó lập tức cười nhạt nhận tờ giấy: “Vâng.”
Xoay người vung tay nói với mười mấy đệ tử chờ lệnh: “Bắt hết người lại cho ta, một kẻ cũng không được sót. Nếu phản kháng, chiếu theo cách làm của Duy Pháp đường.”
Mười mấy đệ tử nhanh chóng cầm kiếm đi vào đám đệ tử đời ba mươi bảy, bắt người.
“Ngươi làm gì!”
“Ngươi dám động tiểu gia? Ngươi biết tiểu gia là ai không?’
Không bao lâu tình trạng này đã phát sinh.
Đệ tử bắt người không nói hai lời lấy xích ra muốn trói lại. Một luồng kim quang sáng lên, một màn phòng hộ xuất hiện, đệ tử bắt người vừa chạm vào đã bị bắn ra. Vẻ mặt thiếu niên ngạo mạn đứng bên trong màn phòng hộ: “Ta là Vương Lạc Dương của Võ Kỹ phong, ngươi dám vung kiếm với ta? Không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa à?”
Đệ tử kia đứng lên, do dự nhìn Phương Khác, rõ ràng không còn tự tin mấy.
Thấy tình huống này, những đứa khác cũng lũ lượt học theo, đứa thì lấy linh khí trưởng bối ban cho ra, đứa thì báo gia môn để người ta kiêng kỵ hai phần.
Tạ An càng thêm bình tĩnh, nó muốn xem thử Phương Khác tính giải quyết thế nào? Con mắt phượng to to tràn đầy oán độc.
Phương Khác nhìn Triệu Lịch Duyệt nói: “Trần sư huynh thường khen bên tai ta ngươi có chút thủ đoạn.”
Nắm giữ quyền lực của y, lại đi nói mình không họ Phương mà họ Triệu, còn muốn xem trò hay của y, không phải nghĩ quá đẹp rồi sao?
Triệu Lịch Duyệt nghe thế, không nói hai lời trực tiếp tới chỗ Vương Lạc Dương, cũng không biết đã sử dụng thuật pháp gì, trực tiếp phá vỡ màn phòng hộ của Vương Lạc Dương. Đạp thẳng lên đầu gối của nó, rắc một tiếng, Vương Lạc Dương hô đau rồi ngã xuống.
Triệu Lịch Duyệt trực tiếp đạp gãy xương chân của nó!
Thân ảnh Triệu Lịch Duyệt không ngừng vút qua đám người, tiếng kêu đau gào thét không dứt. Phàm là đệ tử phản kháng lúc này không còn một ai đứng nổi.
Đệ tử đời ba mươi bảy liền câm như hến, không ai dám lên tiếng phản kháng không theo nữa.
Phương Khác thờ ơ nhìn từng đệ tử bị xách tới trước mặt mình, y bước lại gần nhìn qua từng dứa.
Có đứa cúi đầu không dám nhìn thẳng, có đứa chột dạ dời mắt, có đứa phẫn hận, có đứa khinh thường, cũng có đứa bình tĩnh thản nhiên.
“Công bố chuyện chúng đã làm ra cho mọi người nghe.” Phương Khác nói với Trần Chử.
“Chậm đã!” Tiêu trưởng lão phóng người nhảy ra trước mặt Phương Khác.
“Tiêu trưởng lão.” Phương Khác chắp tay hành lễ.
Tiêu trưởng lão nghiêng người né khỏi cái lễ này, thở dài nói: “Sư điệt làm vậy thiếu thỏa đáng, đừng sớm định luận như thế.”
Phương Khác lắc đầu.
Tiêu trưởng lão bước tới: “Nói chuyện một chút.” Rồi kéo Phương Khác ra sau.
“Sư điệt nhấc tay tha cho hài tử đó một lần được không?”
“Ngài cũng đến cầu tình cho nó, xem ra thể diện của nó quả thật rất lớn.”
Tiêu trưởng lão lại thở dài: “Tạ An là độc tôn do nhi tử mất sớm của Tạ lão lưu lại, cha mẹ nó đều bị trọng thương lúc hai tộc yêu ma xâm lấn hơn mười năm trước, sau đó không trị được mà chết. Hài tử này từ nhỏ không có cha mẹ, chỉ để Tạ lão dẫn dắt, mà Tạ lão làm người quá mức nghiêm khắc. Hai ông cháu cũng không thân lắm. Những người khác thấy nó từ nhỏ dễ thương khả ái, miệng lại ngọt, nên càng thêm thương yêu. Hài tử này một mặt được sủng ái quá mức, một mặt lại bị áp bức quá mức, chỉ sợ chính vì thế mới khiến nó đi sai đường, tâm tư quá ác độc. Sư điệt không ngại giao nó cho ta quản giáo chứ? Sau khi trừng phạt, lại dẫn dắt từng bước, ta nghĩ hài tử này vẫn cứu được.”
“Nếu ngài thấy phản ứng của nó lúc nhìn thấy mười một thi thể, e rằng ngài sẽ không nói được câu này.” Phương Khác đáp. Loại ánh mắt hoàn toàn không xem trọng, ngây thơ tàn nhẫn đó. Lúc Dư Sùng Lễ nhìn thấy thi thể đã bị dọa nói không ra lời, mà Tạ An thì lại lập tức nghĩ ra cách ứng phó mà giả dạng dáng thương vô tội.
“Ngươi đây là không làm không được sao?” Tiêu trưởng lão lộ vẻ tức giận.
Phương Khác bình tĩnh nhìn Tiêu trưởng lão.
Tiêu trưởng lão chỉ vào Phương Khác hồi lâu, cuối cùng đỏ mặt nói: “Nó vẫn chỉ là một hài tử! Ta bảo đảm sẽ trừng phạt nó còn chưa được sao? Ta sẽ nhốt nó vào Thận Hành nhai, quất roi nó…”
“Nếu nó không phải là tôn tử của Tạ lão, chỉ là một đệ tử bình thường, ngài vẫn nói thế sao?” Phương Khác hỏi.
Tiêu trưởng lão nhất thời nghẹn lời, cuối cùng sắc mặt dịu xuống gần như cười khổ đáp: “Sư điệt, ngươi làm vậy thì có ích lợi gì? Nếu ngươi thật sự xử lý nó, vậy ba mươi mốt đệ tử khác ngươi cũng muốn xử lý sao? Ngươi có biết làm vậy sẽ đắc tội năm vị phong chủ cùng mấy chục trưởng lão hay không. Về sau ngươi tại Côn Luân sẽ từng bước khó đi.”
“Vậy thì thế nào?” Phương Khác cười nhẹ ra tiếng, trong tiếng cười mang theo chút trào phúng và phẫn nộ, “Ta chỉ hỏi, nếu nó không phải là tôn tử của Tạ lão, chỉ là một đệ tử bình thường, ngài vẫn sẽ nói vậy sao?”
Tiêu trưởng lão trầm mặc hồi lâu, chậm rãi lắc đầu: “Người và người vốn không giống nhau.”
Sau đó ông lại lập tức nói: “Nó chẳng qua mới mười hai tuổi, còn nhỏ. Phạm chút sai lầm vẫn có thể thay đổi. Ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt sao?”
“Mười hai tuổi đã không còn nhỏ rồi, quan điểm thị phi cơ bản đã có rồi. Tại tu tiên giới mười bốn mười lăm tuổi đã thành nhân rồi không phải sao?” Phương Khác nói: “Không thể ỷ vào tuổi nhỏ, thì sai lầm gì cũng có thể phạm. Không phải vì là hài tử, thì làm gì cũng có thể được tha thứ. Cũng không phải ta muốn đuổi tận giết tuyệt, mà là do nó tự bước lên tuyệt lộ.”
Tiêu trưởng lão nhìn ánh mắt kiên định của Phương Khác, tức giận: “Phương Khác, ngươi đừng không biết chừng mực như thế!”
Phương Khác cười cười đáp: “Về công về tư, Tạ An hôm nay…”
“Ngươi đừng hối hận!” Tiêu trưởng lão hung dữ ngắt lời Phương Khác, phất tay áo bỏ đi.
Phương Khác nhìn sang Trần Chử: “Đọc!” Tuy y làm vậy xem như hạ một nước cờ dở tệ, nhưng y vẫn biết đã hạ rồi sẽ không hối hận.
Trần Chử lo âu nhìn Phương Khác một cái, sau đó lớn tiếng nói: “Chủ phạm, Tạ An, tòng phạm, Dư Sùng Lễ, Vương Lạc Dương, Thượng Quan Bình Cốt… sát hại hai mươi bảy tu sĩ ở khu mua bán Côn Luân, bức hơn năm mươi thương gia nộp phí bảo hộ,…
Tạ An, vạch kế sát hại tại rừng Phùng Thu… mười một đệ tử Duy Pháp đường mất mạng…
Theo môn quy Côn Luân phải… phải…”
Trần Chử đọc tới đây thì không đọc tiếp nữa, chiếu theo môn quy Tạ An phải chết không cần nghi ngờ. Mà những đệ tử khác trừ Dư Sùng Lễ ra đều không tham gia vào chuyện rừng Phùng Thu hôm nay, vì thế tội của chúng ít đi hơn nửa, nhưng gần như cũng mất đi nửa cái mạng.
Hậu quả làm thế này, Phương Khác có từng nghĩ qua? Bọn họ gần như sẽ đắc tội với tất cả trưởng lão và thế lực trong Côn Luân.
“Đọc.” Phương Khác thờ ơ phun ra một chữ.
Trần Chử do dự một lát, thấy Phương Khác ném qua vẻ mặt không vui mới tiếp tục đọc.
“Phải loạn côn đánh chết, phơi thây ba ngày để ranh đe cảnh cáo… Còn những người khác, trượng phạt năm mươi, đưa đến Thận Hành nhai…”
Lời này vừa nói ra, toàn trường liền trở nên ồn ào. Bọn họ trước là kinh ngạc vì tội đám nhóc Tạ An đã phạm, hiện tại lại bị dọa bởi hình phạt, xử chết Tạ An?
Ai không biết gia gia của Tạ An là Tạ lão, Phương Khác dám xử chết Tạ An? Không phải đùa chứ?
Mà Tạ An thì hoảng hốt nâng mắt nhìn sang đám Tiêu trưởng lão. Những đứa khác cũng đã bắt đầu sợ hãi, trượng phạt năm mươi này không phải là trượng hình bình thường, mà là Sát Uy bổng. Bất luận tu vi hộ thể là gì đều vô dụng với Sát Uy bổng, chịu xong một trận này, có thể nói là nửa sống nửa chết, còn bị nhốt vào Thận Hành nhai…
“Ta không phải Duy Pháp đường, không có tư cách xử phạt và phán hình.” Giọng Phương Khác vang vọng khắp sân diễn luyện.
Tiêu trưởng lão vui mừng, lẽ nào cuối cùng Phương Khác đã nghĩ thông rồi? Nhưng lời tiếp theo của y lại khiến ông từ hỉ chuyển bi.
“Cho nên những người này, ta sẽ giao cho Duy Pháp đường xử phạt.” Phương Khác chỉ mấy đệ tử Triệu Lịch Duyệt bắt tới trước đó: “Ta tin Duy Pháp đường nhất định sẽ giải quyết công bằng, còn những đứa này…”
Phương Khác chỉ đám nhóc Tạ An.
“Là người trong phạm vi quản hạt của ta, cho nên ta sẽ đích thân quản giáo.”
Nói rồi Phương Khác lấy vải khỏi miệng Tạ An.
Lúc này một bóng người xuất hiện, dẫn đến một chuỗi kinh hô. Người xuất hiện chính là Tạ trưởng lão ít nói ít cười, chỉ là ánh mắt ông lúc này nhìn chằm chằm vào Phương Khác, một luồng uy áp cực đại trút hết lên người Phương Khác.
Phương Khác vẫn không dao động, trong uy áp cực đại, chậm rãi chỉ mũi kiếm vào cổ Tạ An.
“Không thể giết đâu!” Vương trưởng lão từ xa hét lên, tràn đầy bi ai: “Sư phụ, ngài cứu An nhi đi! Nó vẫn còn nhỏ mà!”
Nhưng Tạ trưởng lão chỉ trút uy áp lên người Phương Khác, không nói một câu.
Phương Khác nhìn con ngươi Tạ An mãnh liệt co rút, hỏi: “Ngươi biết sai chưa?”
Sắc mặt Tạ An vặn vẹo, hồi lâu không nói gì, nhưng khóe mắt lại đặt lên mặt gia gia không thấy hỉ nộ của mình, sau đó cắn chặt môi, nó không ngờ Phương Khác thật sự dám đối với nó như vậy.
Cuối cùng, Tạ An cắn răng nói: “Ta biết sai rồi.”
Vừa dứt lời, một đạo kiếm quang.
Tạ An trợn to mắt, không dám tin che cổ, há to miệng nhưng không thể nói ra một câu.
“Biết sai là tốt.” Phương Khác lạnh nhạt thu kiếm lại: “Người luôn phải trả giá cho sai lầm mình đã phạm. Sai lầm càng lớn, cái giá càng cao.”