Không ngoài dự liệu của Phương Khác, số đại nhân vật tìm tới mấy hôm nay tập hợp lại đã xấp xỉ một phần ba tu sĩ cấp cao trong phái Côn Luân. Tìm tới cửa vì tôn nhi của mình, thay người ta cầu tình, những người này sắp đạp nát đại môn mới của Phương Khác.
Nhưng nếu Phương Khác đã sớm liệu được, y còn ngồi yên chờ chết sao? Đương nhiên không. Thế là y bày một cái bàn vuông, một bình trà, ghế đầy bàn ngay đối diện đại môn, sau bàn là một chiếc ghế thái sư. Sau đó gọi Triệu Lịch Duyệt tới, bảo Triệu Lịch Duyệt ngồi đợi khách nhân tới cửa, phải bảo đảm mỗi vị trưởng bối đồng bối tìm tới cửa đều có thể uống ly trà nóng.
“Sư thúc, uống trà.”
“Phương sư huynh hôm nay quả thật không có ở đây, sáng sớm Phương sư huynh đã đi Cùng sơn cốc rồi, đặc biệt để vãn bối ở đây đợi ngài, tránh cho ngài tìm không thấy y.” Còn về Phương Khác có phải thật sự đến Cùng sơn cốc không? Vậy cứ đi hỏi chưởng môn đi.
“…”
Triệu Lịch Duyệt mang nụ cười công thức ứng phó tự nhiên với những uy áp khác nhau từ những người khác nhau. Theo lời Phương Khác nói thì Triệu Lịch Duyệt đây là nghiệp vụ thuần thục.
Mà lúc này Phương Khác đang mang gương mặt La Tất thoải mái đi dạo trong khu mua bán. Bên cạnh còn có một thiếu niên thân hình hơi mập chính là đệ đệ Chân Minh của Chân Thông.
Chân Minh túa mồ hôi đầy mặt bất an đi theo sau Phương Khác, từ hôm trước bi thương phẫn nộ thù hận cho rằng ca ca đã chết đến hôm qua vui mừng được biết tin ca ca chưa chết còn sống tốt lành. Cảm xúc của nó có thể nói là dao động mãnh liệt. Nhưng, hình tượng Phương Khác đã khắc sâu vào lòng nó. Chân Minh run rẩy ngẩng đầu nhìn Phương Khác một cái rồi vùi đầu nhìn đường.
Hôm qua là Cùng sơn cốc đến Luyện Khí phong rồi lại đến trà lâu, cửa tiệm đan dược, Tụ Linh các, sân diễn luyện… Phương sư thúc vẫn chưa dạo dủ sao? Hôm nay lại muốn đi đâu nữa?
Phương Khác nâng tay chỉ, nói với Chân Minh: “Hôm nay, chúng ta đến đó.”
Chân Minh cố gắng trợn to con mắt nhìn theo hướng Phương Khác chỉ. Từ xa đã thấy đỉnh núi như ẩn như hiện trong đám mây – chính là Vấn Đạo phong độc lập nằm ngoài năm phong của Côn Luân. Chân Minh ấp a ấp úng nói: “Sư, sư thúc… đó là, đó là, Vấn Đạo phong.”
“Ta biết đó là Vấn Đạo phong.” Phương Khác nhẹ mím môi cười, điểm lại vật phẩm trong nhẫn Nạp Hư, xác định đồ đã chuẩn bị đủ rồi. Sau đó lại nghĩ xem còn chuyện gì chưa dặn dò không.
Thư cho Ti Lan đã gửi rồi, chuyện Huyền Kiếm môn cũng đã đưa lên nhật trình, còn chuyện gì không?
“Nhưng sư thúc, đó là nơi bế quan vấn đạo.”
“Ta chính là đi bế quan.” Phương Khác cúi đầu nhìn điệu bộ há to miệng kinh ngạc của Chân Minh, cười híp mắt đáp.
Vấn Đạo phong có vô số đường thông lên đỉnh núi, nhưng những đường này đều gọi là đường nhỏ Vấn Tâm. Vấn Đạo phong không phải là một đỉnh núi chân chính, mà là một linh bảo cửu phẩm. Linh bảo này giống như một ngọn tháp ngọc, là đệ nhất chưởng môn Côn Luân Kỳ Quan đặc biệt tạo ra để khảo nghiệm đệ tử trong môn. Nghe đồn chỉ cần lên đỉnh núi thì có thể thu linh bảo làm của riêng. Nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể lên được đỉnh tháp, mà sau tháng rộng năm dài không biết vì sao thân tháp lại hóa thành một tảng đá núi, sau đó hóa thành một đỉnh núi kỳ lạ. Bây giờ nhìn từ bên ngoài Vấn Đạo phong không khác gì đỉnh núi, có thực vật rậm rạp phủ kín, về sau được gọi là Vấn Đạo phong.
Nhưng chức tránh của Vấn Đạo phong thì chưa từng thay đổi, trăm ngàn năm nay vô số đệ tử vào Vấn Đạo phong lịch luyện bế quan. Đến nay, Vấn Đạo phong đã trở thành chỗ tốt mà đệ tử nào trong Côn Luân cũng sẽ đến bế quan, nơi đây là thánh địa bế quan tu hành của đệ tử trong phái.
“Chẳng qua trước khi bế quan, ta nhớ ra còn một nơi ta chưa đi.” Phương Khác nói.
Đứng trước một khu mộ, Phương Khác bày đồ cúng ra.
Trên bia mộ viết, vợ Phương Minh Viễn Hách Liên Nhược chi mộ. Mộ nằm trên một ngọn núi cách phế tích Phương gia không xa, nơi này là khu mộ của phân chi Phương gia.
Bia mộ rất sạch sẽ, nhìn ra được thường xuyên có người đến quét dọn.
Cuộc đời nữ tử này đã hủy trong tay Phương Minh Viễn, mới gặp đã khuynh tâm cho rằng gặp được người tốt, kết quả lại gặp phải kẻ có dụng ý khác. Phương Minh Viễn không hiểu cái gì là yêu, ông nhìn thấy chỉ là tư chất của Hách Liên Nhược. Sau khi gả cho Phương Minh Viễn có lẽ nàng từng sống một đoạn thời gian khá hạnh phúc, nhưng cuối cùng cũng bị phá nát. Từ khi nàng phát hiện trượng phu của mình dùng nhi tử để làm thí nghiệm.
Trong tiếng kêu gào bi thương của nàng bao hàm hận ý đối với Phương Minh Viễn, hận nhập xương tủy, sau đó nữ tử này đã chết. Có thể là bệnh chết, tâm bệnh, cũng có thể là tự sát, tóm lại nàng đã chết.
Phương Khác xuất thần nhìn bia mộ, bấy lâu nay y vẫn không dám đến nơi này, phản phất như Hách Liên Nhược đã sắp trở thành tâm bệnh của y. Nếu không nhờ những tiếng kêu gào đứt ruột của Hách Liên Nhược, chỉ sợ y đã sớm chết vào tay dấu ấn kiếm ý. Trong lúc thống khổ kia, chỉ có âm thanh của Hách Liên Nhược mới đủ giúp y giữ một chút ý thức tỉnh táo trong nỗi đau không muốn sống. Chuyện này y không hề tiết lộ cho Diệp Vu Thời biết.
Vì đủ loại nguyên nhân, đối với Hách Liên Nhược, Phương Khác có cảm giác chột dạ hổ thẹn cùng cảm kích. Chiếm dụng thân thể của nhi tử nàng, thay thế nhân sinh của Phương Khác.
Phương Khác kéo vạt áo quỳ trước mộ đoan chính dập đầu ba cái.
“Chào ngài, ta là Phương Khác, nhưng ta không phải là Phương Khác con của ngài, ta nghĩ có lẽ bây giờ ngài đã biết rồi. Có thể ngài đã gặp con của mình, có lẽ chưa. Nhưng nhìn thấy hàng giả mạo này xin ngài đừng tức giận. Ta rất xin lỗi, nhưng chuyện này không phải là ý nguyện của ta.”
“Ta sẽ thay thế y tiếp tục sống thật tốt, loại lời nói mặt dày này ta cũng không tiện nói với ngài.”
Nói xong, Phương Khác đốt mấy xấp tiền giấy, lấy cuộn tranh ra bôi dược thủy đặc chế lên rồi châm lửa.
Ánh lửa sáng rực bắt đầu nhảy nhót, thiếu nữ mang mấy phần e thẹn dưới gốc cây đang biến mất trong ngọn lửa, cả những thứ Phương Minh Viễn viết trên cuộn tranh cũng cùng bị đốt thành tro bụi.
Một cơn gió thổi qua, không còn lưu lại chút dấu tích nào.
Phương Khác lặng lẽ nhìn một lát mới quay người đi.
Hôm nay Hách Liên gia không hề yên tĩnh, tôn nữ dòng chính của Hách Liên gia bị đánh xong lại bị nhốt. Hách Liên gia lập tức sôi trào, vừa nghe là Phương Khác nhốt, một vài người đã nổi cơn.
Mẫu thân của Hách Liên Đồng khóc nháo không ngừng nhất định muốn Hách Liên gia chủ phải lên Côn Luân đòi công đạo, hơn nữa mang nữ nhi của nàng về nhà. Cuối cùng họ bảo Hách Liên Thập Cửu đi tìm Phương Khác, tiếc rằng Hách Liên Thập Cửu không gặp được người. Thế là mẫu thân của Hách Liên Đồng càng quậy lợi hại hơn.
Thiếu phụ mỹ lệ ngồi phía dưới gia chủ, cầm khăn khóc rấm rức: “Ta bất kể Côn Luân có môn quy gì, đó là nữ nhi ta hoài thai mười tháng sinh hạ, đó là miếng thịt rớt từ người ta! Đánh năm mươi gậy còn nhốt vào Thận Hành nhai không phải là muốn mạng Đồng Đồng sao? Ta đưa nữ nhi đến phái Côn Luân không phải để nó mất mạng cũng không hải để nó bị người giày xéo…”
“Đủ rồi, ngươi bớt nói vài câu. Không phải Thập Cửu đã đi tìm Phương Khác rồi sao?” Hách Liên Đoan kéo tay thê tử nói.
“Ngay cả bóng dáng Phương Khác nó cũng không thấy mà!” Thu Thủy hất tay Hách Liên Đoan ra, gầm nhẹ: “Lẽ nào Hách Liên gia chúng ta đã lưu lạc đến mức độ này rồi sao? Ngay cả nữ nhi của mình cũng không cứu được!”
“Không có ai giày xéo Đồng Đồng. Là tự nó giày xéo bản thân, phạm sai thì phải bị phạt. Mẹ đừng vô lý gây sự nữa.” Hách Liên Thập Cửu cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói.
Hách Liên Thập Cửu thấy trên mặt tổ phụ mẫu đã hiện vẻ giận dữ, thầm kêu không tốt. Nếu tổ phụ mẫu bị mẹ thuyết phục, thật sự đến Côn Luân đòi công đạo, vậy quan hệ giữa Hách Liên gia và phái Côn Luân sẽ càng thêm căng thẳng. Vốn đang là thời kỳ mẫn cảm, một chút mâu thuẫn cũng sẽ tạo nên vấn đề lớn. Huống chi bản thân chuyện này là tiểu muội quá đáng, lúc hắn biết chuyện của tiểu muội cũng rất đau lòng nó phải chịu đánh, nhưng phần nhiều là tự trách người làm ca ca như mình không xứng chức mới khiến muội muội làm ra chuyện đó. Tuy hắn rất bất mãn với cách xử lý của Phương Khác, nhưng cũng không cho rằng Phương Khác làm sai.
“Ta vô lý gây sự? Ngươi ở phái Côn Luân không chăm sóc tốt cho muội muội còn nói ta…”
“Đủ rồi, la hét ầm ĩ còn ra cái gì nữa? Thập Cửu, con có hỏi qua Trí Tiêu chưởng môn là ý gì không?” Hách Liên gia chủ nhíu mày hỏi.
“Chưởng môn nói chuyện này ngài đã giao cho Phương Khác toàn quyền xử lý, không thấy Phương Khác đâu, cũng chưa nghe nói rõ bọn Đồng Đồng bị nhốt ở Thận Hành nhai bao lâu.” Hách Liên Thập Cửu nhíu mày nói.
“Phương Khác này phải chăng hơi quá đáng, nó không nhận tổ phụ mẫu không nói, ngay cả mộ của Nhược nhi cũng chưa từng đến, hiện tại còn bắt Đồng Đồng…”
“Hôm nay y đã đi thăm cô cô rồi.” Hách Liên Thập Cửu nói.
“Con nói gì?” Ba người khác gần như đồng thanh lên tiếng.
Hách Liên Đoan nhìn Hách Liên Thập Cửu nói: “Con chắc chứ?”
Hách Liên Thập Cửu gật đầu nói: ‘Người được phái đi coi mộ vừa gửi hạc giấy về.”
“Tên nghiệp chướng này cuối cùng cũng chịu đi gặp mẹ nó.” Tổ mẫu vẫn luôn yên lặng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Đoan nhi, nếu đã vậy thì con đến Côn Luân một chuyến. Hỏi tên nghiệp chướng đó có còn chút lương tâm nào không, có xứng với người mẹ đã hoài thai nó mười tháng không. Sau đó lại hỏi nó khi nào mới chịu thả muội muội của mình ra khỏi Thận Hành nhai.”
Hách Liên Thập Cửu nhìn cha mình đồng ý, mẹ mình cũng không khóc nữa, âm thầm thở ra một hơi.
“Phương Khác còn chưa trở về?” Trí Tiêu nói.
Tào Đoạt gật đầu, đồng thời đặt xấp bái thiếp lên bàn.
Trí Tiêu cười nói: “Tiểu tử này có lúc rất thông minh, ngươi trả hết số bái thiếp này về cho ta, toàn bộ không gặp. Ngươi cứ nói với họ hài tử cứ nhốt ở Thận Hành nhai, không chết được.”
“Bái thiếp của Hách Liên gia, cũng không gặp?” Tào Đoạt rút một tấm ra đưa cho Trí Tiêu xem.
Trí Tiêu nhìn bút tích quen thuộc phía trên, khẽ nhướng mày nói: “Ngưng Phương tiên tử… hôm nay Phương Khác ra ngoài có phải đến bên di tích Phương gia không?” Không đợi Tào Đoạt trả lời Trí Tiêu đã khẳng định suy đoán này. Phương Khác nhất định đã đi tế bái Hách Liên Nhược. Nếu không Ngưng Phương tiên tử (mẹ của Hách Liên Nhược) sao lại đích thân viết bái thiếp.
Nghĩ nghĩ Trí Tiêu lại cười, nếu thật là thế vậy quan hệ giữa Phương Khác và Hách Liên gia hòa hoãn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng nếu Phương Khác đã sớm liệu được, y còn ngồi yên chờ chết sao? Đương nhiên không. Thế là y bày một cái bàn vuông, một bình trà, ghế đầy bàn ngay đối diện đại môn, sau bàn là một chiếc ghế thái sư. Sau đó gọi Triệu Lịch Duyệt tới, bảo Triệu Lịch Duyệt ngồi đợi khách nhân tới cửa, phải bảo đảm mỗi vị trưởng bối đồng bối tìm tới cửa đều có thể uống ly trà nóng.
“Sư thúc, uống trà.”
“Phương sư huynh hôm nay quả thật không có ở đây, sáng sớm Phương sư huynh đã đi Cùng sơn cốc rồi, đặc biệt để vãn bối ở đây đợi ngài, tránh cho ngài tìm không thấy y.” Còn về Phương Khác có phải thật sự đến Cùng sơn cốc không? Vậy cứ đi hỏi chưởng môn đi.
“…”
Triệu Lịch Duyệt mang nụ cười công thức ứng phó tự nhiên với những uy áp khác nhau từ những người khác nhau. Theo lời Phương Khác nói thì Triệu Lịch Duyệt đây là nghiệp vụ thuần thục.
Mà lúc này Phương Khác đang mang gương mặt La Tất thoải mái đi dạo trong khu mua bán. Bên cạnh còn có một thiếu niên thân hình hơi mập chính là đệ đệ Chân Minh của Chân Thông.
Chân Minh túa mồ hôi đầy mặt bất an đi theo sau Phương Khác, từ hôm trước bi thương phẫn nộ thù hận cho rằng ca ca đã chết đến hôm qua vui mừng được biết tin ca ca chưa chết còn sống tốt lành. Cảm xúc của nó có thể nói là dao động mãnh liệt. Nhưng, hình tượng Phương Khác đã khắc sâu vào lòng nó. Chân Minh run rẩy ngẩng đầu nhìn Phương Khác một cái rồi vùi đầu nhìn đường.
Hôm qua là Cùng sơn cốc đến Luyện Khí phong rồi lại đến trà lâu, cửa tiệm đan dược, Tụ Linh các, sân diễn luyện… Phương sư thúc vẫn chưa dạo dủ sao? Hôm nay lại muốn đi đâu nữa?
Phương Khác nâng tay chỉ, nói với Chân Minh: “Hôm nay, chúng ta đến đó.”
Chân Minh cố gắng trợn to con mắt nhìn theo hướng Phương Khác chỉ. Từ xa đã thấy đỉnh núi như ẩn như hiện trong đám mây – chính là Vấn Đạo phong độc lập nằm ngoài năm phong của Côn Luân. Chân Minh ấp a ấp úng nói: “Sư, sư thúc… đó là, đó là, Vấn Đạo phong.”
“Ta biết đó là Vấn Đạo phong.” Phương Khác nhẹ mím môi cười, điểm lại vật phẩm trong nhẫn Nạp Hư, xác định đồ đã chuẩn bị đủ rồi. Sau đó lại nghĩ xem còn chuyện gì chưa dặn dò không.
Thư cho Ti Lan đã gửi rồi, chuyện Huyền Kiếm môn cũng đã đưa lên nhật trình, còn chuyện gì không?
“Nhưng sư thúc, đó là nơi bế quan vấn đạo.”
“Ta chính là đi bế quan.” Phương Khác cúi đầu nhìn điệu bộ há to miệng kinh ngạc của Chân Minh, cười híp mắt đáp.
Vấn Đạo phong có vô số đường thông lên đỉnh núi, nhưng những đường này đều gọi là đường nhỏ Vấn Tâm. Vấn Đạo phong không phải là một đỉnh núi chân chính, mà là một linh bảo cửu phẩm. Linh bảo này giống như một ngọn tháp ngọc, là đệ nhất chưởng môn Côn Luân Kỳ Quan đặc biệt tạo ra để khảo nghiệm đệ tử trong môn. Nghe đồn chỉ cần lên đỉnh núi thì có thể thu linh bảo làm của riêng. Nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể lên được đỉnh tháp, mà sau tháng rộng năm dài không biết vì sao thân tháp lại hóa thành một tảng đá núi, sau đó hóa thành một đỉnh núi kỳ lạ. Bây giờ nhìn từ bên ngoài Vấn Đạo phong không khác gì đỉnh núi, có thực vật rậm rạp phủ kín, về sau được gọi là Vấn Đạo phong.
Nhưng chức tránh của Vấn Đạo phong thì chưa từng thay đổi, trăm ngàn năm nay vô số đệ tử vào Vấn Đạo phong lịch luyện bế quan. Đến nay, Vấn Đạo phong đã trở thành chỗ tốt mà đệ tử nào trong Côn Luân cũng sẽ đến bế quan, nơi đây là thánh địa bế quan tu hành của đệ tử trong phái.
“Chẳng qua trước khi bế quan, ta nhớ ra còn một nơi ta chưa đi.” Phương Khác nói.
Đứng trước một khu mộ, Phương Khác bày đồ cúng ra.
Trên bia mộ viết, vợ Phương Minh Viễn Hách Liên Nhược chi mộ. Mộ nằm trên một ngọn núi cách phế tích Phương gia không xa, nơi này là khu mộ của phân chi Phương gia.
Bia mộ rất sạch sẽ, nhìn ra được thường xuyên có người đến quét dọn.
Cuộc đời nữ tử này đã hủy trong tay Phương Minh Viễn, mới gặp đã khuynh tâm cho rằng gặp được người tốt, kết quả lại gặp phải kẻ có dụng ý khác. Phương Minh Viễn không hiểu cái gì là yêu, ông nhìn thấy chỉ là tư chất của Hách Liên Nhược. Sau khi gả cho Phương Minh Viễn có lẽ nàng từng sống một đoạn thời gian khá hạnh phúc, nhưng cuối cùng cũng bị phá nát. Từ khi nàng phát hiện trượng phu của mình dùng nhi tử để làm thí nghiệm.
Trong tiếng kêu gào bi thương của nàng bao hàm hận ý đối với Phương Minh Viễn, hận nhập xương tủy, sau đó nữ tử này đã chết. Có thể là bệnh chết, tâm bệnh, cũng có thể là tự sát, tóm lại nàng đã chết.
Phương Khác xuất thần nhìn bia mộ, bấy lâu nay y vẫn không dám đến nơi này, phản phất như Hách Liên Nhược đã sắp trở thành tâm bệnh của y. Nếu không nhờ những tiếng kêu gào đứt ruột của Hách Liên Nhược, chỉ sợ y đã sớm chết vào tay dấu ấn kiếm ý. Trong lúc thống khổ kia, chỉ có âm thanh của Hách Liên Nhược mới đủ giúp y giữ một chút ý thức tỉnh táo trong nỗi đau không muốn sống. Chuyện này y không hề tiết lộ cho Diệp Vu Thời biết.
Vì đủ loại nguyên nhân, đối với Hách Liên Nhược, Phương Khác có cảm giác chột dạ hổ thẹn cùng cảm kích. Chiếm dụng thân thể của nhi tử nàng, thay thế nhân sinh của Phương Khác.
Phương Khác kéo vạt áo quỳ trước mộ đoan chính dập đầu ba cái.
“Chào ngài, ta là Phương Khác, nhưng ta không phải là Phương Khác con của ngài, ta nghĩ có lẽ bây giờ ngài đã biết rồi. Có thể ngài đã gặp con của mình, có lẽ chưa. Nhưng nhìn thấy hàng giả mạo này xin ngài đừng tức giận. Ta rất xin lỗi, nhưng chuyện này không phải là ý nguyện của ta.”
“Ta sẽ thay thế y tiếp tục sống thật tốt, loại lời nói mặt dày này ta cũng không tiện nói với ngài.”
Nói xong, Phương Khác đốt mấy xấp tiền giấy, lấy cuộn tranh ra bôi dược thủy đặc chế lên rồi châm lửa.
Ánh lửa sáng rực bắt đầu nhảy nhót, thiếu nữ mang mấy phần e thẹn dưới gốc cây đang biến mất trong ngọn lửa, cả những thứ Phương Minh Viễn viết trên cuộn tranh cũng cùng bị đốt thành tro bụi.
Một cơn gió thổi qua, không còn lưu lại chút dấu tích nào.
Phương Khác lặng lẽ nhìn một lát mới quay người đi.
Hôm nay Hách Liên gia không hề yên tĩnh, tôn nữ dòng chính của Hách Liên gia bị đánh xong lại bị nhốt. Hách Liên gia lập tức sôi trào, vừa nghe là Phương Khác nhốt, một vài người đã nổi cơn.
Mẫu thân của Hách Liên Đồng khóc nháo không ngừng nhất định muốn Hách Liên gia chủ phải lên Côn Luân đòi công đạo, hơn nữa mang nữ nhi của nàng về nhà. Cuối cùng họ bảo Hách Liên Thập Cửu đi tìm Phương Khác, tiếc rằng Hách Liên Thập Cửu không gặp được người. Thế là mẫu thân của Hách Liên Đồng càng quậy lợi hại hơn.
Thiếu phụ mỹ lệ ngồi phía dưới gia chủ, cầm khăn khóc rấm rức: “Ta bất kể Côn Luân có môn quy gì, đó là nữ nhi ta hoài thai mười tháng sinh hạ, đó là miếng thịt rớt từ người ta! Đánh năm mươi gậy còn nhốt vào Thận Hành nhai không phải là muốn mạng Đồng Đồng sao? Ta đưa nữ nhi đến phái Côn Luân không phải để nó mất mạng cũng không hải để nó bị người giày xéo…”
“Đủ rồi, ngươi bớt nói vài câu. Không phải Thập Cửu đã đi tìm Phương Khác rồi sao?” Hách Liên Đoan kéo tay thê tử nói.
“Ngay cả bóng dáng Phương Khác nó cũng không thấy mà!” Thu Thủy hất tay Hách Liên Đoan ra, gầm nhẹ: “Lẽ nào Hách Liên gia chúng ta đã lưu lạc đến mức độ này rồi sao? Ngay cả nữ nhi của mình cũng không cứu được!”
“Không có ai giày xéo Đồng Đồng. Là tự nó giày xéo bản thân, phạm sai thì phải bị phạt. Mẹ đừng vô lý gây sự nữa.” Hách Liên Thập Cửu cuối cùng không nhịn được thấp giọng nói.
Hách Liên Thập Cửu thấy trên mặt tổ phụ mẫu đã hiện vẻ giận dữ, thầm kêu không tốt. Nếu tổ phụ mẫu bị mẹ thuyết phục, thật sự đến Côn Luân đòi công đạo, vậy quan hệ giữa Hách Liên gia và phái Côn Luân sẽ càng thêm căng thẳng. Vốn đang là thời kỳ mẫn cảm, một chút mâu thuẫn cũng sẽ tạo nên vấn đề lớn. Huống chi bản thân chuyện này là tiểu muội quá đáng, lúc hắn biết chuyện của tiểu muội cũng rất đau lòng nó phải chịu đánh, nhưng phần nhiều là tự trách người làm ca ca như mình không xứng chức mới khiến muội muội làm ra chuyện đó. Tuy hắn rất bất mãn với cách xử lý của Phương Khác, nhưng cũng không cho rằng Phương Khác làm sai.
“Ta vô lý gây sự? Ngươi ở phái Côn Luân không chăm sóc tốt cho muội muội còn nói ta…”
“Đủ rồi, la hét ầm ĩ còn ra cái gì nữa? Thập Cửu, con có hỏi qua Trí Tiêu chưởng môn là ý gì không?” Hách Liên gia chủ nhíu mày hỏi.
“Chưởng môn nói chuyện này ngài đã giao cho Phương Khác toàn quyền xử lý, không thấy Phương Khác đâu, cũng chưa nghe nói rõ bọn Đồng Đồng bị nhốt ở Thận Hành nhai bao lâu.” Hách Liên Thập Cửu nhíu mày nói.
“Phương Khác này phải chăng hơi quá đáng, nó không nhận tổ phụ mẫu không nói, ngay cả mộ của Nhược nhi cũng chưa từng đến, hiện tại còn bắt Đồng Đồng…”
“Hôm nay y đã đi thăm cô cô rồi.” Hách Liên Thập Cửu nói.
“Con nói gì?” Ba người khác gần như đồng thanh lên tiếng.
Hách Liên Đoan nhìn Hách Liên Thập Cửu nói: “Con chắc chứ?”
Hách Liên Thập Cửu gật đầu nói: ‘Người được phái đi coi mộ vừa gửi hạc giấy về.”
“Tên nghiệp chướng này cuối cùng cũng chịu đi gặp mẹ nó.” Tổ mẫu vẫn luôn yên lặng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
“Đoan nhi, nếu đã vậy thì con đến Côn Luân một chuyến. Hỏi tên nghiệp chướng đó có còn chút lương tâm nào không, có xứng với người mẹ đã hoài thai nó mười tháng không. Sau đó lại hỏi nó khi nào mới chịu thả muội muội của mình ra khỏi Thận Hành nhai.”
Hách Liên Thập Cửu nhìn cha mình đồng ý, mẹ mình cũng không khóc nữa, âm thầm thở ra một hơi.
“Phương Khác còn chưa trở về?” Trí Tiêu nói.
Tào Đoạt gật đầu, đồng thời đặt xấp bái thiếp lên bàn.
Trí Tiêu cười nói: “Tiểu tử này có lúc rất thông minh, ngươi trả hết số bái thiếp này về cho ta, toàn bộ không gặp. Ngươi cứ nói với họ hài tử cứ nhốt ở Thận Hành nhai, không chết được.”
“Bái thiếp của Hách Liên gia, cũng không gặp?” Tào Đoạt rút một tấm ra đưa cho Trí Tiêu xem.
Trí Tiêu nhìn bút tích quen thuộc phía trên, khẽ nhướng mày nói: “Ngưng Phương tiên tử… hôm nay Phương Khác ra ngoài có phải đến bên di tích Phương gia không?” Không đợi Tào Đoạt trả lời Trí Tiêu đã khẳng định suy đoán này. Phương Khác nhất định đã đi tế bái Hách Liên Nhược. Nếu không Ngưng Phương tiên tử (mẹ của Hách Liên Nhược) sao lại đích thân viết bái thiếp.
Nghĩ nghĩ Trí Tiêu lại cười, nếu thật là thế vậy quan hệ giữa Phương Khác và Hách Liên gia hòa hoãn cũng chỉ là chuyện sớm muộn.