Mà Phương Khác thì chỉ một tay cầm đũa, tùy ý chọn chọn lựa lựa trong mâm làm như không nghe thấy.
“Phương đại nhân, thống soái đang nói chuyện với ngươi đó.” La Phó ngồi bên trái Phương Khác nhịn không được nhắc nhở một câu.
Lúc này Phương Khác mới như vừa phản ứng lại, nhưng chỉ không nhanh không chậm đặt đũa xuống sau đó tiện tay lấy khăn lụa trên bàn chùi tay.
Diệp Vu Thời dời mắt khỏi Phương Khác, cúi đầu nhấp môi uống trà, khóe môi nhẹ cong lên khó thấy được. Hộ Lạc ngồi phía dưới Diệp Vu Thời đúng lúc thấy được nụ cười này, không khỏi trợn trắng mắt. Lại nhìn sang cử chỉ rõ ràng khác thường của Phương Khác, có chút khó hiểu. Tình huống này… chẳng lẽ thật sự như tiểu tử La Tất nói, Phương Khác ghen? Cho nên phát tiết bất mãn hay sao?
Hách Liên Đồng nhìn bầu không khí đột nhiên căng thẳng, cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhịn không được đặt đũa xuống. Có chút bất an nhích lại gần Vương Lạc Dương hỏi: “Sao ta lại thấy biểu… Phương sư thúc hôm nay khá giống hôm đó?”
“Hôm nào?”
“Còn có thể là hôm nào? Chính là đêm Tạ An chết đó…” Hách Liên Đồng quay đầu nhìn Vương Lạc Dương, lại không khỏi sửng sốt – Vương Lạc Dương ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng tay thì đang ấn lên bội kiếm ở eo.
Mà bên kia Phương Khác đã chậm rãi đứng lên cười. Xem đi, y không gây sự, chuyện cũng tự chọc tới. Con ngươi y thật ra rất biết nhịn, nhưng lúc có thể không nhịn, y tự nhiên sẽ không nhịn – lại đâu phải ninja rùa gì. (Nhịn: hán việt là ‘nhẫn’, ‘nhẫn giả’ là ninja)
Phương Khác nhếch môi cười nhạt, nụ cười cực nội liễm thể hiện bộ dạng mang mấy phần áy náy và xấu hổ.
Những người khác vừa thấy nụ cười của Phương Khác thì thi nhau thở ra. Cho dù bọn họ không hiểu vừa rồi tại sao lại cảm thấy bữa tiệc trở nên áp lực.
Chỉ có Tất Thập Tứ nhướng mắt hoa đào lên, đáy mắt vụt qua không vui.
Tên tùy tùng đứng sau Tất Thập Tứ, cũng chính là kẻ ra uy với Phương Khác hôm nay. Hắn nhìn biểu tình của Tất Thập Tứ, thấy Phương Khác đang định mở miệng nói vội lớn tiếng giành trước: “Phương đại nhân là đệ tử nhập môn duy nhất của chưởng môn, hôm nay ung dung đến muộn mặt lộ không vui phải chăng chê Tả Thần Sách Doanh chúng tôi khoản đãi không chu toàn?”
Phương Khác tựa như sửng sốt, sau đó rất tốt tính nhìn Tất Thập Tứ cười mỉm nói: “Sao dám sao dám. Tả Thần Sách Doanh sơ suất với ta, lời này nghe từ đâu ra thế? Vừa rồi tại hạ chẳng qua là có chút chuyện làm lỡ một tí mới đến trễ thôi.”
Phương Khác sảng khoái tự phạt ba ly, tay phải cầm ly rượu rỗng mỉm cười với Tất Thập Tứ.
“Hả? Không biết có chuyện gì quan trọng kéo chân Phương đại nhân đây? Ta nghe nói Phương đại nhân dạo khắp quân doanh một lượt. Không biết Phương đại nhân có chỉ giáo gì về bố trí trong quân doanh không?” Tất Thập Tứ xoay ly rượu trong tay cười nói.
“Trước mặt Tất thống lĩnh đây ta bàn chuyện bố trí quân doanh chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao, còn mong Tất thống lĩnh đừng chê cười.” Phương Khác cười híp mắt đáp.
Tất Thập Tứ cười nhẹ mấy tiếng: “Sao có thể, mấy năm nay nghe cái tên Phương Khác này đến mức tai sắp mọc kén rồi. Nào là Phương đại nhân thiếu niên có tài, Kỳ Liên sơn phá liên hoàn kế, sân diễn luyện trách phạt Tạ An, cùng với Tụ Linh các mà ngươi mở khắp Côn Luân. Ngươi đừng khiêm nhường.”
“Tất thống lĩnh quá khen, những trò vặt của ta làm sao có thể sánh được với ngài chứ?” Phương Khác cười đáp: “Đại danh của Tất thống lĩnh ngài mới là như sấm bên tai ta … tiễn thuật của ngài đã đến mức xuất thần nhập hóa, khiến sư đệ thật bội phục…”
“…” Tất Thập Tứ nghe những lời tán dương bên tai, lời định nói cứ thế khó mà thốt ra. Nhìn chằm chằm Phương Khác một lúc mới nói: “Phương đại nhân mới là quá khen. Ngươi mới đến quân doanh, chắc có rất nhiều chỗ không thích ứng. Trong quân doanh quân quy nghiêm cẩn, ngươi đi lại trong quân nên cẩn ngôn thận hành mới phải. Mà chuyện ngươi đến quân doanh nhờ vả, lần này ta cũng đã đáp ứng. Chỉ cần các ngươi hoạt động trong phạm vi quy định, ta nhất định bảo vệ các ngươi chu toàn. Hành vi xem quân doanh như non nước phong cảnh để tham quan như hôm nay của ngươi, ta hy vọng không có nữa.”
“Vâng.” Phương Khác cười gật đầu.
“Còn nữa, ta hy vọng ngươi hiểu được, chỗ ta là quân doanh chứ không phải nơi cho đám tiểu nhi chơi đùa. Về sau đừng dẫn tiểu hài đến biên cảnh du sơn ngoạn thủy.”
Mọi người trong tiệc đều nhìn Phương Khác, trên mặt lộ ra sự trào phúng như xem kịch. Họ biết thống lĩnh sẽ không nể mặt Phương Khác, nhưng không biết sẽ đánh thẳng vào mặt như vậy.
Không biết Phương Khác sẽ phản ứng thế nào?
Sẽ phản bác đúng lý hùng hồn hay tức giận phát tác?
Chỉ thấy biểu tình Phương Khác chẳng thay đổi chút nào, cười nói: “Ta đã biết.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Vương Lạc Dương bên kia vừa rồi còn đầy phòng bị giờ nhíu mày. Tất Thập Tứ lộ ra điệu bộ cao cao tại thượng coi thường Phương Khác rõ rệt như vậy, đã thế lời nói mang đầy gai nhọn, cùng với Phương Khác tuy không thất lễ nhưng liên tục thoái nhượng mềm giọng đều khiến nó rất bất mãn.
Sau đó trong lòng Vương Lạc Dương dâng lên cảm xúc khó chịu và thất vọng nói không nên lời. Trong suy nghĩ của nó Phương Khác phải cứng rắn hơn nhiều kìa. Rõ ràng trên đường đi Phương Khác không mấy để ý tới Tả Thần Sách Doanh, còn tỏ ra cao thâm khó dò. Mà lúc này tuy y không đến mức phải vì sự khinh thường của Tất Thập Tứ mà đối kháng, nhưng dù sao… thế nào cũng không nên hạ thấp tư thế của mình như vậy chứ?
“Người đó nói chuyện cũng quá xem thường người ta, quá đáng giận rồi, Phương sư thúc làm gì mà khách khí như thế chứ!” Hách Liên Đồng tức giận nói, nó suýt nữa đã nhảy ra.
Mọi người trong tiệc nghe những lời Phương Khác và Tất thống lĩnh nói, âm thầm trao đổi vài ánh mắt, trắng trợn coi thường, đây chính là đệ tử nhập môn của chưởng môn đó sao?
“Ta còn cho rằng lợi hại thế nào chứ? Thì ra cũng chỉ là vậy thôi…”
“Ha, tính ra thì, là đến quân doanh của chúng ta nên bị dọa rồi.”
Ngay cả tên tùy tùng sau lưng Tất thống lĩnh cũng bĩu môi lộ vẻ khinh thường. Nghĩ quả nhiên gặp mặt không bằng nghe danh.
Hộ Lạc thở dài nhìn Diệp Vu Thời nói: “Ta chỉ biết ta không nên tới. Ngươi nói tại sao luôn có đủ loại lý do để mở tiệc vậy chứ? Đón gió tẩy trần muốn mở tiệc, đưa tiễn muốn mở tiệc, chiến thắng muốn mở tiệc… ngay cả sinh thần cũng mở tiệc. Một đám người ăn ăn uống uống nói mấy lời vô dụng nhảm nhí. Quả thật nhàm chán cực điểm, còn không vui bằng đánh một trận, còn có thể nâng cao tu vi. Còn nữa… sao ngươi không đi bảo vệ y? Bị ức hiếp thảm vậy rồi.”
Diệp Vu Thời nhàn nhạt ừ một tiếng rồi nói: “Không cần… đợi lát có lẽ sẽ thú vị.”
Hộ Lập lập tức vực tinh thần, liếc Diệp Vu Thời rồi thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi lại có mưu tính gì sao?”
“Không phải ta.” Diệp Vu Thời nhẹ nhướng mày cười dịu dàng.
Sắc mặt Tất Thập Tứ như thường, chỉ cong môi, nhìn Phương Khác một bộ khiêm tốn, trong mắt là thất vọng. Đây chính là Phương Khác? Quả nhiên hư danh quá thịnh, chỉ mới là tiểu tử vừa lú đầu mà thôi, mới thế đã sợ.
Nghĩ đến đây, Tất Thập Tứ nhìn sang Diệp Vu Thời. Hôm nay tại sao Diệp Vu Thời đích thân tới nghênh đón Phương Khác chứ? Chẳng lẽ chỉ vì một đứa nhát gan vậy sao?
Tất Thập Tứ tùy tiện nói: “Trí Tiêu chưởng môn có kiếm thuật tuyệt diệu, các đệ tử trong Tả Thần Sách Doanh ta đều rất ngưỡng mộ. Nhưng chưởng môn cực ít chỉ bảo, mà ngươi được Trí Tiêu chưởng môn thu làm đệ tử nhập môn, nghĩ chắc kiếm thuật tài ba. Không bằng các ngươi mài giũa một phen, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện bọn họ. Thế nào?”
Hắn vừa dứt lời, một tu sĩ mặc giáp đằng tay cầm trọng kiếm cự hình đứng ra. Bước mấy bước lớn đến trước mặt Phương Khác thô giọng nói: “Ngươi dám đấu với ta không?”
Người này âm thanh lớn như sấm nổ, thân hình khôi ngô. Chiều cao của Phương Khác trong đám người đã tính là nổi bật, nhưng vẫn lùn hơn người này một đoạn, chỉ đến vai người này mà thôi. Càng khỏi nói đến cơ thịt nảy nở, phải rộng gấp rưỡi Phương Khác.
Hắn vừa đứng trước mặt Phương Khác, người khác nhìn tới, chỉ cảm thấy Phương Khác rõ ràng yếu không chịu nổi gió.
Mọi người chau đầu ghé tai thầm thì, ánh mắt nhìn Phương Khác cực kỳ đồng tình.
Vị này là một bá vương nổi tiếng trong quân, kiếm tu kiêm thể tu hậu kỳ kim đan. Trên chiến trường cũng là một cái mâm xay lớn, gần như dưới nguyên anh không ai dám lấy cứng chọi cứng.
Nếu Phương Khác chấp nhận tỷ thí, chỉ sợ vừa sáp vào sẽ bị chấn đứt xương tay.
Nhưng lúc này đám nhóc Vương Lạc Dương và Hách Liên Đồng vốn có chút thất vọng lại vực tinh thần, chúng vô cùng tin tưởng năng lực của Phương Khác, cũng cấp thiết hy vọng Phương Khác có thể lộ tài năng, cho những kẻ xem thường người này mở mắt.
Thế là những cặp mắt nồng nhiệt ném vào Phương Khác.
“Tốt nhất là để biểu ca giáo huấn gã ta một trận, dạy cho họ biết sự lợi hại của biểu ca.” Hách Liên Đồng mắt sáng rực nói.
Ngay cả Vương Lạc Dương luôn biểu hiện bình tĩnh ít nói tự kiềm chế cũng nói: “Một kiếm của Phương sư thúc trên sông hôm đó, quả thực uy lực phi phàm. Ta không nhìn ra Phương sư thúc tu luyện kiếm quyết gì. Nhưng cũng từng nghe phụ thân ta nói, kiếm thuật của chưởng môn là đệ nhất Côn Luân ta, nghĩ chắc Phương sư thúc cũng không kém được. Huống hồ sau đó ta nghe ngóng được Phương sư thúc từng đấu với Thôi sư thúc một trận, toàn thắng.”
“Cho bọn họ mở mắt!” Một đệ tử thấp giọng phụ họa, mọi người đều bất giác gật đầu theo.
Chu Lập Đức đứng sau lưng Vương Lạc Dương lại vô cảm nhìn các đệ tử đời ba mươi bảy đầy hứng thú. Khi nhìn sang Phương Khác vẫn tươi cười bất biến, lòng bàn tay đang cầm chuôi kiếm đã dính bết mồ hôi.
Sau đó Khổng Du Thanh từ sau lưng nhẹ vỗ cùi chỏ Chu Lập Đức. Chu Lập Đức nuốt nước miếng, dời kiếm sang tay phải khô ráo.
Kiếm tu khôi ngô kia thấy Phương Khác không nói chuyện, nhíu mày nện kiếm xuống đất nói: “Ngươi có dám đấu với ta.”
Chỉ thấy mặt đất lập tức nứt ra, sụp xuống. Bàn trước mặt Phương Khác cũng rắc một tiếng nứt ra.
“Mau ứng chiến đi chứ!” Hách Liên Đồng nóng ruột nói, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng đủ cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Phương Khác tựa hồ nhìn Hách Liên Đồng một cái rồi mỉm cười nói với người đó: “Xin lỗi, hôm nay ta có chỗ không tiện, không bằng hôm khác lại đấu?”
Doanh trướng lập tức xôn xao!
Hách Liên Đồng chấn động nhìn Phương Khác, miệng không khép lại được. Vương Lạc Dương siết tay thành quyền, thất vọng cực điểm. Nó gần như muốn đứng lên nói gì đó, dù sao phụ thân nó là chủ một phong, nếu nói Phương Khác bị thương hôm nay không tiện ứng chiến, những người khác cũng nên cho chút mặt mũi.
Nhưng, mặt mũi là tự mình tranh chứ sao có thể dựa vào người khác cho!
Tu sĩ khôi ngô kia nhất thời chưa kịp phản ứng, cũng rất chấn động nhìn Phương Khác, sau đó lộ vẻ chán ghét nhổ nước bọt xuống đất: “Đồ nhát cáy. Phi, không biết loại người như ngươi dựa vào gì làm đệ tử chưởng môn.”
Nói xong tu sĩ đó quay người đi, ngay cả nhìn Phương Khác một cái cũng như sợ làm bẩn mắt mình.
Mà Tất Thập Tứ thì lạnh lùng cười chế nhạo, mắt rũ xuống mất hứng đảo ly rượu trong tay nói: “Nếu đã thế, Phương sư đệ cứ an tâm ở Tả Thần Sách Doanh đi. Linh tửu hôm nay không tồi, ngươi phải nếm thử đó.” Nói xong Tất Thập Tứ không nhìn Phương Khác nữa, quay sang nhìn Diệp Vu Thời.
Sau hôm nay Phương Khác đã xong rồi, lúc trước danh tiếng của y vang vọng bao nhiêu, sau hôm nay danh tiếng của y sẽ thối bấy nhiêu, hơn nữa thối không thể ngửi. Từ phái Côn Luân đến cả đại lục Cửu Châu này y sẽ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, không ai xem trọng một nhược phu.
“Tất thống lĩnh, lời muốn nói ngươi đã nói xong hết chưa?” Phương Khác tựa hồ không thấy được ánh mắt khinh bỉ của những người ở đây, tươi cười nói với Tất Thập Tứ.
Tất Thập Tứ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Đã nói xong rồi.” Hắn không còn kiên nhẫn lãng phí thời gian với một người như vậy nữa. Hắn quả thật phải hoài nghi Trí Tiêu liệu có thật sự đã già đi như diện mạo của ông hay không.
Phương Khác vẫn cười, mắt cong cong, tùy tiện ném ly không trong tay xuống, nói: “Nếu ngươi đã nói xong mấy lời nhảm nhí, tiếp theo cứ nghe ta nói vậy.”
“Phương đại nhân, thống soái đang nói chuyện với ngươi đó.” La Phó ngồi bên trái Phương Khác nhịn không được nhắc nhở một câu.
Lúc này Phương Khác mới như vừa phản ứng lại, nhưng chỉ không nhanh không chậm đặt đũa xuống sau đó tiện tay lấy khăn lụa trên bàn chùi tay.
Diệp Vu Thời dời mắt khỏi Phương Khác, cúi đầu nhấp môi uống trà, khóe môi nhẹ cong lên khó thấy được. Hộ Lạc ngồi phía dưới Diệp Vu Thời đúng lúc thấy được nụ cười này, không khỏi trợn trắng mắt. Lại nhìn sang cử chỉ rõ ràng khác thường của Phương Khác, có chút khó hiểu. Tình huống này… chẳng lẽ thật sự như tiểu tử La Tất nói, Phương Khác ghen? Cho nên phát tiết bất mãn hay sao?
Hách Liên Đồng nhìn bầu không khí đột nhiên căng thẳng, cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nhịn không được đặt đũa xuống. Có chút bất an nhích lại gần Vương Lạc Dương hỏi: “Sao ta lại thấy biểu… Phương sư thúc hôm nay khá giống hôm đó?”
“Hôm nào?”
“Còn có thể là hôm nào? Chính là đêm Tạ An chết đó…” Hách Liên Đồng quay đầu nhìn Vương Lạc Dương, lại không khỏi sửng sốt – Vương Lạc Dương ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng tay thì đang ấn lên bội kiếm ở eo.
Mà bên kia Phương Khác đã chậm rãi đứng lên cười. Xem đi, y không gây sự, chuyện cũng tự chọc tới. Con ngươi y thật ra rất biết nhịn, nhưng lúc có thể không nhịn, y tự nhiên sẽ không nhịn – lại đâu phải ninja rùa gì. (Nhịn: hán việt là ‘nhẫn’, ‘nhẫn giả’ là ninja)
Phương Khác nhếch môi cười nhạt, nụ cười cực nội liễm thể hiện bộ dạng mang mấy phần áy náy và xấu hổ.
Những người khác vừa thấy nụ cười của Phương Khác thì thi nhau thở ra. Cho dù bọn họ không hiểu vừa rồi tại sao lại cảm thấy bữa tiệc trở nên áp lực.
Chỉ có Tất Thập Tứ nhướng mắt hoa đào lên, đáy mắt vụt qua không vui.
Tên tùy tùng đứng sau Tất Thập Tứ, cũng chính là kẻ ra uy với Phương Khác hôm nay. Hắn nhìn biểu tình của Tất Thập Tứ, thấy Phương Khác đang định mở miệng nói vội lớn tiếng giành trước: “Phương đại nhân là đệ tử nhập môn duy nhất của chưởng môn, hôm nay ung dung đến muộn mặt lộ không vui phải chăng chê Tả Thần Sách Doanh chúng tôi khoản đãi không chu toàn?”
Phương Khác tựa như sửng sốt, sau đó rất tốt tính nhìn Tất Thập Tứ cười mỉm nói: “Sao dám sao dám. Tả Thần Sách Doanh sơ suất với ta, lời này nghe từ đâu ra thế? Vừa rồi tại hạ chẳng qua là có chút chuyện làm lỡ một tí mới đến trễ thôi.”
Phương Khác sảng khoái tự phạt ba ly, tay phải cầm ly rượu rỗng mỉm cười với Tất Thập Tứ.
“Hả? Không biết có chuyện gì quan trọng kéo chân Phương đại nhân đây? Ta nghe nói Phương đại nhân dạo khắp quân doanh một lượt. Không biết Phương đại nhân có chỉ giáo gì về bố trí trong quân doanh không?” Tất Thập Tứ xoay ly rượu trong tay cười nói.
“Trước mặt Tất thống lĩnh đây ta bàn chuyện bố trí quân doanh chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao, còn mong Tất thống lĩnh đừng chê cười.” Phương Khác cười híp mắt đáp.
Tất Thập Tứ cười nhẹ mấy tiếng: “Sao có thể, mấy năm nay nghe cái tên Phương Khác này đến mức tai sắp mọc kén rồi. Nào là Phương đại nhân thiếu niên có tài, Kỳ Liên sơn phá liên hoàn kế, sân diễn luyện trách phạt Tạ An, cùng với Tụ Linh các mà ngươi mở khắp Côn Luân. Ngươi đừng khiêm nhường.”
“Tất thống lĩnh quá khen, những trò vặt của ta làm sao có thể sánh được với ngài chứ?” Phương Khác cười đáp: “Đại danh của Tất thống lĩnh ngài mới là như sấm bên tai ta … tiễn thuật của ngài đã đến mức xuất thần nhập hóa, khiến sư đệ thật bội phục…”
“…” Tất Thập Tứ nghe những lời tán dương bên tai, lời định nói cứ thế khó mà thốt ra. Nhìn chằm chằm Phương Khác một lúc mới nói: “Phương đại nhân mới là quá khen. Ngươi mới đến quân doanh, chắc có rất nhiều chỗ không thích ứng. Trong quân doanh quân quy nghiêm cẩn, ngươi đi lại trong quân nên cẩn ngôn thận hành mới phải. Mà chuyện ngươi đến quân doanh nhờ vả, lần này ta cũng đã đáp ứng. Chỉ cần các ngươi hoạt động trong phạm vi quy định, ta nhất định bảo vệ các ngươi chu toàn. Hành vi xem quân doanh như non nước phong cảnh để tham quan như hôm nay của ngươi, ta hy vọng không có nữa.”
“Vâng.” Phương Khác cười gật đầu.
“Còn nữa, ta hy vọng ngươi hiểu được, chỗ ta là quân doanh chứ không phải nơi cho đám tiểu nhi chơi đùa. Về sau đừng dẫn tiểu hài đến biên cảnh du sơn ngoạn thủy.”
Mọi người trong tiệc đều nhìn Phương Khác, trên mặt lộ ra sự trào phúng như xem kịch. Họ biết thống lĩnh sẽ không nể mặt Phương Khác, nhưng không biết sẽ đánh thẳng vào mặt như vậy.
Không biết Phương Khác sẽ phản ứng thế nào?
Sẽ phản bác đúng lý hùng hồn hay tức giận phát tác?
Chỉ thấy biểu tình Phương Khác chẳng thay đổi chút nào, cười nói: “Ta đã biết.”
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Vương Lạc Dương bên kia vừa rồi còn đầy phòng bị giờ nhíu mày. Tất Thập Tứ lộ ra điệu bộ cao cao tại thượng coi thường Phương Khác rõ rệt như vậy, đã thế lời nói mang đầy gai nhọn, cùng với Phương Khác tuy không thất lễ nhưng liên tục thoái nhượng mềm giọng đều khiến nó rất bất mãn.
Sau đó trong lòng Vương Lạc Dương dâng lên cảm xúc khó chịu và thất vọng nói không nên lời. Trong suy nghĩ của nó Phương Khác phải cứng rắn hơn nhiều kìa. Rõ ràng trên đường đi Phương Khác không mấy để ý tới Tả Thần Sách Doanh, còn tỏ ra cao thâm khó dò. Mà lúc này tuy y không đến mức phải vì sự khinh thường của Tất Thập Tứ mà đối kháng, nhưng dù sao… thế nào cũng không nên hạ thấp tư thế của mình như vậy chứ?
“Người đó nói chuyện cũng quá xem thường người ta, quá đáng giận rồi, Phương sư thúc làm gì mà khách khí như thế chứ!” Hách Liên Đồng tức giận nói, nó suýt nữa đã nhảy ra.
Mọi người trong tiệc nghe những lời Phương Khác và Tất thống lĩnh nói, âm thầm trao đổi vài ánh mắt, trắng trợn coi thường, đây chính là đệ tử nhập môn của chưởng môn đó sao?
“Ta còn cho rằng lợi hại thế nào chứ? Thì ra cũng chỉ là vậy thôi…”
“Ha, tính ra thì, là đến quân doanh của chúng ta nên bị dọa rồi.”
Ngay cả tên tùy tùng sau lưng Tất thống lĩnh cũng bĩu môi lộ vẻ khinh thường. Nghĩ quả nhiên gặp mặt không bằng nghe danh.
Hộ Lạc thở dài nhìn Diệp Vu Thời nói: “Ta chỉ biết ta không nên tới. Ngươi nói tại sao luôn có đủ loại lý do để mở tiệc vậy chứ? Đón gió tẩy trần muốn mở tiệc, đưa tiễn muốn mở tiệc, chiến thắng muốn mở tiệc… ngay cả sinh thần cũng mở tiệc. Một đám người ăn ăn uống uống nói mấy lời vô dụng nhảm nhí. Quả thật nhàm chán cực điểm, còn không vui bằng đánh một trận, còn có thể nâng cao tu vi. Còn nữa… sao ngươi không đi bảo vệ y? Bị ức hiếp thảm vậy rồi.”
Diệp Vu Thời nhàn nhạt ừ một tiếng rồi nói: “Không cần… đợi lát có lẽ sẽ thú vị.”
Hộ Lập lập tức vực tinh thần, liếc Diệp Vu Thời rồi thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi lại có mưu tính gì sao?”
“Không phải ta.” Diệp Vu Thời nhẹ nhướng mày cười dịu dàng.
Sắc mặt Tất Thập Tứ như thường, chỉ cong môi, nhìn Phương Khác một bộ khiêm tốn, trong mắt là thất vọng. Đây chính là Phương Khác? Quả nhiên hư danh quá thịnh, chỉ mới là tiểu tử vừa lú đầu mà thôi, mới thế đã sợ.
Nghĩ đến đây, Tất Thập Tứ nhìn sang Diệp Vu Thời. Hôm nay tại sao Diệp Vu Thời đích thân tới nghênh đón Phương Khác chứ? Chẳng lẽ chỉ vì một đứa nhát gan vậy sao?
Tất Thập Tứ tùy tiện nói: “Trí Tiêu chưởng môn có kiếm thuật tuyệt diệu, các đệ tử trong Tả Thần Sách Doanh ta đều rất ngưỡng mộ. Nhưng chưởng môn cực ít chỉ bảo, mà ngươi được Trí Tiêu chưởng môn thu làm đệ tử nhập môn, nghĩ chắc kiếm thuật tài ba. Không bằng các ngươi mài giũa một phen, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện bọn họ. Thế nào?”
Hắn vừa dứt lời, một tu sĩ mặc giáp đằng tay cầm trọng kiếm cự hình đứng ra. Bước mấy bước lớn đến trước mặt Phương Khác thô giọng nói: “Ngươi dám đấu với ta không?”
Người này âm thanh lớn như sấm nổ, thân hình khôi ngô. Chiều cao của Phương Khác trong đám người đã tính là nổi bật, nhưng vẫn lùn hơn người này một đoạn, chỉ đến vai người này mà thôi. Càng khỏi nói đến cơ thịt nảy nở, phải rộng gấp rưỡi Phương Khác.
Hắn vừa đứng trước mặt Phương Khác, người khác nhìn tới, chỉ cảm thấy Phương Khác rõ ràng yếu không chịu nổi gió.
Mọi người chau đầu ghé tai thầm thì, ánh mắt nhìn Phương Khác cực kỳ đồng tình.
Vị này là một bá vương nổi tiếng trong quân, kiếm tu kiêm thể tu hậu kỳ kim đan. Trên chiến trường cũng là một cái mâm xay lớn, gần như dưới nguyên anh không ai dám lấy cứng chọi cứng.
Nếu Phương Khác chấp nhận tỷ thí, chỉ sợ vừa sáp vào sẽ bị chấn đứt xương tay.
Nhưng lúc này đám nhóc Vương Lạc Dương và Hách Liên Đồng vốn có chút thất vọng lại vực tinh thần, chúng vô cùng tin tưởng năng lực của Phương Khác, cũng cấp thiết hy vọng Phương Khác có thể lộ tài năng, cho những kẻ xem thường người này mở mắt.
Thế là những cặp mắt nồng nhiệt ném vào Phương Khác.
“Tốt nhất là để biểu ca giáo huấn gã ta một trận, dạy cho họ biết sự lợi hại của biểu ca.” Hách Liên Đồng mắt sáng rực nói.
Ngay cả Vương Lạc Dương luôn biểu hiện bình tĩnh ít nói tự kiềm chế cũng nói: “Một kiếm của Phương sư thúc trên sông hôm đó, quả thực uy lực phi phàm. Ta không nhìn ra Phương sư thúc tu luyện kiếm quyết gì. Nhưng cũng từng nghe phụ thân ta nói, kiếm thuật của chưởng môn là đệ nhất Côn Luân ta, nghĩ chắc Phương sư thúc cũng không kém được. Huống hồ sau đó ta nghe ngóng được Phương sư thúc từng đấu với Thôi sư thúc một trận, toàn thắng.”
“Cho bọn họ mở mắt!” Một đệ tử thấp giọng phụ họa, mọi người đều bất giác gật đầu theo.
Chu Lập Đức đứng sau lưng Vương Lạc Dương lại vô cảm nhìn các đệ tử đời ba mươi bảy đầy hứng thú. Khi nhìn sang Phương Khác vẫn tươi cười bất biến, lòng bàn tay đang cầm chuôi kiếm đã dính bết mồ hôi.
Sau đó Khổng Du Thanh từ sau lưng nhẹ vỗ cùi chỏ Chu Lập Đức. Chu Lập Đức nuốt nước miếng, dời kiếm sang tay phải khô ráo.
Kiếm tu khôi ngô kia thấy Phương Khác không nói chuyện, nhíu mày nện kiếm xuống đất nói: “Ngươi có dám đấu với ta.”
Chỉ thấy mặt đất lập tức nứt ra, sụp xuống. Bàn trước mặt Phương Khác cũng rắc một tiếng nứt ra.
“Mau ứng chiến đi chứ!” Hách Liên Đồng nóng ruột nói, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng đủ cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Phương Khác tựa hồ nhìn Hách Liên Đồng một cái rồi mỉm cười nói với người đó: “Xin lỗi, hôm nay ta có chỗ không tiện, không bằng hôm khác lại đấu?”
Doanh trướng lập tức xôn xao!
Hách Liên Đồng chấn động nhìn Phương Khác, miệng không khép lại được. Vương Lạc Dương siết tay thành quyền, thất vọng cực điểm. Nó gần như muốn đứng lên nói gì đó, dù sao phụ thân nó là chủ một phong, nếu nói Phương Khác bị thương hôm nay không tiện ứng chiến, những người khác cũng nên cho chút mặt mũi.
Nhưng, mặt mũi là tự mình tranh chứ sao có thể dựa vào người khác cho!
Tu sĩ khôi ngô kia nhất thời chưa kịp phản ứng, cũng rất chấn động nhìn Phương Khác, sau đó lộ vẻ chán ghét nhổ nước bọt xuống đất: “Đồ nhát cáy. Phi, không biết loại người như ngươi dựa vào gì làm đệ tử chưởng môn.”
Nói xong tu sĩ đó quay người đi, ngay cả nhìn Phương Khác một cái cũng như sợ làm bẩn mắt mình.
Mà Tất Thập Tứ thì lạnh lùng cười chế nhạo, mắt rũ xuống mất hứng đảo ly rượu trong tay nói: “Nếu đã thế, Phương sư đệ cứ an tâm ở Tả Thần Sách Doanh đi. Linh tửu hôm nay không tồi, ngươi phải nếm thử đó.” Nói xong Tất Thập Tứ không nhìn Phương Khác nữa, quay sang nhìn Diệp Vu Thời.
Sau hôm nay Phương Khác đã xong rồi, lúc trước danh tiếng của y vang vọng bao nhiêu, sau hôm nay danh tiếng của y sẽ thối bấy nhiêu, hơn nữa thối không thể ngửi. Từ phái Côn Luân đến cả đại lục Cửu Châu này y sẽ vĩnh viễn không có ngày xuất đầu, không ai xem trọng một nhược phu.
“Tất thống lĩnh, lời muốn nói ngươi đã nói xong hết chưa?” Phương Khác tựa hồ không thấy được ánh mắt khinh bỉ của những người ở đây, tươi cười nói với Tất Thập Tứ.
Tất Thập Tứ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Đã nói xong rồi.” Hắn không còn kiên nhẫn lãng phí thời gian với một người như vậy nữa. Hắn quả thật phải hoài nghi Trí Tiêu liệu có thật sự đã già đi như diện mạo của ông hay không.
Phương Khác vẫn cười, mắt cong cong, tùy tiện ném ly không trong tay xuống, nói: “Nếu ngươi đã nói xong mấy lời nhảm nhí, tiếp theo cứ nghe ta nói vậy.”