Trong miệng Phương Khác ngậm đan dược, bay lên giữa năm ngọn đỉnh. Lửa trong năm ngọn đỉnh đột nhiên bùng lên, trong chớp mắt muốn nhấn chìm Phương Khác. Ngô Thất đầy khẩn trương, ngửa đầu nhìn chằm chằm chỗ đó. Trong tay cầm đèn lưu ly của Phương Khác.
Chỉ thấy thần hỏa năm màu tụ lại một chỗ, trở nên trong suốt như nước, lưỡi lửa quấn lên Phương Khác, mặt y không hiệu chút đau khổ nào, chỉ có trên trán hiện ra đường vân màu máu. Y nâng kiếm để trên cổ tay, hơi lạnh trên lưỡi kiếm đã thẩm thấu vào da thịt, nhẹ rạch một cái, máu tràn ra, bốc một luồng khối xanh, sau đó máu không nhỏ xuống mà từng giọt chậm rãi bay lên.
Ngô Thất kinh ngạc nhìn máu của Phương Khác vừa ra khỏi người đã nhanh chóng bốc hơi, một phần hóa thành khói xanh, chỉ còn lưu lại một phần cực ít. Mà cả đại điện lại nhẹ tỏa mùi hương, thứ gì đó trong máu của Phương Khác được tinh luyện.
Thái A nhắm chặt hai mắt, ngón tay nhảy nhót, tàn ảnh hình hoa sen bay lên. Một đóa hoa sen màu ngân bạch lặng lẽ hình thành, trôi ra từ kẽ ngón tay của Thái A. Xuyên qua tầng tầng liệt diệm, hút lấy huyết dịch nổi trên không. Hoa sen chậm rãi chuyển động, huyết dịch không ngừng chảy vào.
Theo tốc độ máu chảy, sắc mặt Phương Khác càng lúc càng tái trắng, một luồng rét lạnh cực độ dần xâm chiếm y.
Trong đầu vụt qua ngàn vạn suy nghĩ, y vậy mà lại giao mạng vào tay Thái A… Loại tín nhiệm này bắt đầu từ lúc nào? Có lẽ là vì nếu Thái A muốn giết chết y thật quá dễ dàng.
Ngô Thất nhìn máu Phương Khác vẫn nhỏ, cùng sắc mặt tái nhợt, không còn khẩn trương như trước, thần sắc đạm nhạt rũ mắt xuống. Khí thế sẵn sàng chờ phát đã biến mất. Hắn đã xác định, trận này là do Phương Minh Viễn thiết lập. Một luồng ám hương phiêu tới, trong đó có một vị là Côn Luân chí bảo, một chút tinh hoa thiên địa lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Kết quả lại bị Phương Minh Viễn vô sỉ trộm đi.
Năm đó, Thận Hành nhai là do hắn coi chừng, thế mà Phương Minh Viễn lại vào như chốn không người, chỉ ném ra một cuộn tranh rồi vây hắn trong đó. Phương Minh Viễn chỉ thiếu một bước là đến chỗ động phủ của Kế chưởng môn. Hắn từng nghĩ, khi đó Phương Minh Viễn không phải vì không đến được, hay kính sợ, mà vì tinh hoa thiên địa đã đến tay mới dừng bước.
Cho nên chỗ này nếu đã bị Phương Minh Viễn thiết lập, vậy tuyệt đối không thể tổn thương đến tính mạng Phương Khác. Nếu mạng đã không lo, thì còn gì đáng lo nữa?
Hắn tín nhiệm là Phương Minh Viễn, xác định cũng là Phương Minh Viễn, không liên quan đến cái khác.
Thái A như có cảm giác, chậm rãi mở mắt nhìn tia lưu quang nhàn nhạt lóe qua trong đôi mắt ảm đạm của Ngô Thất, sau đó chậm rãi khép mắt lại.
Dần dần, huyết dịch trong hoa sen đã nhuộm được một phần ba.
Ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Phương Khác chặp lại vuốt lên chỗ bị thương ở cổ tay, chấm máu nhanh chóng kết thủ ấn. Sau đó hai tay giao nhau kết ra một ấn pháp phức tạp.
Động tác trong tay Thái A giống hệt Phương Khác, động tác của hai người hoàn toàn thống nhất, đường vân máu trên trán chợt ẩn chợt hiện nhấp nhô bất định như đang phối hợp với nhau.
Phương Khác giang hai tay ra, hoa sen màu bạc đó bỗng bay vút lên, xoay chuyển bay xuống dưới chân Phương Khác, như một tòa sen thật lớn. Tòa sen này vừa đúng phủ lên năm ngọn đỉnh lớn, mấy cánh sen ở tầng ngoài cũng nhắm chuẩn vào trong đỉnh.
Mà lúc này Ngô Thất mới phát giác, hoa sen là do kiếm khí hóa thành. Mỗi một cánh hoa là một kiếm ý, hắn ngưng thần nhìn, mắt liền đau nhói, còn có máu chảy ra. Kiếm ý hóa hình, đáng gờm hơn cả.
Năm giọt máu lớn như đốt ngón tay lơ lửng phía trên cánh hoa, sau đó đồng thời rơi xuống. Năm giọt máu này, rớt vào năm ngọn đỉnh lớn.
Nguyên tòa địa cung đều lan tỏa một luồng hương thơm. Một tia sáng cực mạnh cực sáng xuyên qua ngói lưu ly, xà ngang của cung điện, chiếu vào giữa mi tâm Phương Khác. Tòa địa cung chìm vào bóng tối, vì tất cả ánh sáng trong địa cung đều tập trung trong cụm sáng mảnh đó.
Ánh sáng không ngừng tràn vào nơi sâu trong đỉnh vòm.
Kim long cắn lên nửa bên người một trưởng lão, phun ra miếng thịt máu nhầy nhụa, rống lớn một tiếng rồi cúi cái đầu cao ngạo xuống.
Lãnh trưởng lão đuổi theo Phương Khác đến đây trợn to mắt không dám tin nói: “Ngũ hành hỏa. Ngũ hành hỏa của phái ta sao lại ở đây!”
Thì ra, thần hỏa trong năm đỉnh lớn là ngũ hành thần hỏa Phương Minh Viễn lấy từ phái Thái Hành.
Chỉ trong một thoáng, trên Tuyết Đỉnh Sơn xuất hiện hào quang ngũ sắc, hào quang đó kéo dài ngàn dặm, ngưng tụ không tan.
“Hào quang ngũ sắc, dị bảo hiện thế.” Liễu Tửu ngây người ngẩng đầu nhìn hào quang nói. Hào quang này… phải là dị bảo lợi hại cỡ nào?
Trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Xương Thu một mình cầm kiếm chắn trước lối vào Trường Thiên Hiệp cốc xuất hiện ý cười nhàn nhạt, chậm rãi giẫy đi vết máu trên thân kiếm.
Trong phái Côn Luân, Trí Tiêu và La Thanh dừng bàn cờ nhìn nhau một cái.
“Thiên địa tinh hoa của Côn Luân, ngũ hành hỏa của Thái Hành, ngũ thần đỉnh của tông môn, vạn năm tuyết liên tử của Thiên Sơn, ma hoàng tức, tân hải chi lệ…”
Trí Tiêu nói đến thiên địa tinh hoa của Côn Luân thì nhíu chặt mày, nhưng sau mỗi một chữ tiếp theo mày ông dần giãn ra. Cuối cùng là mắt cong cong, cười lên.
“Thứ năm đó bị tên Phương Minh Viễn mang đi, hiện nay coi như đã tìm được.” Năm đó tất cả mọi người đều muốn tìm Phương Minh Viễn đòi lại những thứ này, ngặc nỗi mãi không tìm được. Nhưng nghĩ lại một khi dùng đến những thứ này nhất định sẽ có dị động, nên họ cũng không vội nữa. Đợi một khi Phương Minh Viễn dùng sẽ giành trở về. Ai biết đợi đến khi Phương Minh Viễn chết rồi, những thứ này vẫn chưa hiện lên mặt nước.
Bây giờ thì lại cùng hiện thế.
Trên Thiên Sơn, bình ngọc trong tay người đội đấu lạp không ngừng chấn động, phát ra âm thanh như khóc như tố. Người đội đấu lạp siết chặt bình ngọc: “Một phiến băng tâm tại bình ngọc. Hiện nay băng tâm đã tan, bình ngọc còn làm chi.”
Nói xong bình ngọc trong tay hóa thành bột phấn trôi đi.
Trong tông môn, tiếng tụng kinh của mấy vạn người bị tiếng chuông cắt đứt.Thập Phương mở mắt nhìn ra ngoài sơn môn, chỉ có năm bức tượng phật, vốn dĩ chỗ đó là trận Ngũ Phật Tọa Đỉnh, mấy năm trước bị một người phá mất, đã lấy đi đỉnh.
Trên Ngũ Hành sơn của Thái Hành, Tả Khâu cười nhẹ, nhìn Hàn Không nói: “Thái A kiếm hiện thế, kẻ giữ Thái A, san bằng tu tiên giới. Phái Côn Luân triệu tập hai tộc yêu ma, nắm giữ Thái A, ý đồ quá rõ.”
Hàn Không gật đầu đáp: “Trong mười ngày, đại lục Cửu Châu nhất định ai cũng biết hết.”
Cho dù có vài người không tin, nhưng người tin lại nhiều hơn. Chẳng hạn tộc Thương Lục năm đó.
Phương Khác bây giờ còn chưa biết chuyện do ông cha tiện nghi làm lập tức sẽ tạo nên sóng gió ngập trời. Dự cảm của y khi đó đã thành thật, tương lai của y không chừng thật sự sẽ tối tăm không ánh sáng. Chỉ mỗi chuyện trốn nợ đã khiến y đau đầu. Mà y từng hy vọng, đừng ai biết y là con của Phương Minh Viễn…. Bây giờ ngay cả Hách Liên Đồng cũng biết cuộc đời của Phương Khác. Muốn mọi người không biết, có lẽ y có thể mong đợi tất cả mọi người ở đại lục Cửu Châu đều mất trí nhớ.
Ngô Thất bị sóng khí trùng kích lùi vài bước, cuối cùng đứng vững trước cửa điện, nửa bước cũng không chịu lùi nữa.
Phương Khác đứng trên đỉnh, y bào phất phới, tóc cũng phất phơ. Sắc mặt đỏ hồng như đã dùng đại bổ dược gì đó. Nhưng thực tế cảm thụ của y không phải rất tốt đẹp.
Trong người lúc lạnh lúc nóng, từng luồng khí tức cuồng đại không thể khống chế liều mạng trùng kích kinh mạch y. Dùng cảm thụ của Phương Khác để nói, thì y cảm thấy vỏ ngoài của mình giống như một quả bóng bị thổi thật phồng đã đến cực hạn, sắp sửa nổ mất.
Huyết dịch ở thượng đan điền sớm đã tan biến vô tung, thanh kiếm bạc trước đó bị huyết dịch vây lấy, bây giờ hừng hực khí thế xông vào thức hải của y. Lại diễn một màng thức hải thảm kịch. Mà trong đan điền, sự cân bằng của hai loại kiếm ý bị đánh vỡ. Thái A kiếm ý đột nhiên bành trướng đã hủy đi hiện tượng cân bằng. Thái A kiếm ý mượn thế hung tợn áp chế Sâm La kiếm ý, ai biết Sâm La kiếm quyết hấp thu khí trong người Phương Khác càng lúc càng lợi hại. Hai loại kiếm ý cũng bắt đầu tranh đấu.
Cùng lúc này, kim đan của Phương Khác cũng không ngừng hấp thu khí tức đó.
Tất cả đều mất khống chế.
Thái A muốn thông qua thần thức thay Phương Khác ngăn cách kinh mạch, nhưng lúc này hắn mới phát giác, liên hệ giữa hai người đã đứt. Đường vân máu giữa trán hắn đã tan.
Ngũ Đỉnh Thần Hỏa trận đã phá, Thái A cầm kiếm chém đứt xích. Phi thân bay lên, túm tay Phương Khác kéo vào trong, mày nhíu lại, phun ra một ngụm máu.
Hắn bây giờ tâm thần đại thương, không thể nào giúp y chải vuốt.
Bên tai Phương Khác là một chuỗi ầm ầm. Tạp âm khiến y không nghe được âm thanh nào khác, chỉ phiền toái muốn phát điên.
“Khác nhi. Con ta…” Giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo một tia trấn tĩnh, sau đó lại biến mất.
Tạp âm lại ập đến. Cho dù là lúc dấu ấn kiếm ý phát tác, y cũng chưa từng gần tử vong như thế.
Phương Khác đột nhiên phun ra một búng máu, trước mắt tối đi, nhưng miệng thì nói: “Ta sẽ không có chuyện gì.”
Y từng đáp ứng Diệp Vu Thời, y sẽ bảo trọng chính mình, cho nên y nhất định không thể có chuyện gì.
Địa cung bắt đầu lay động, như muốn sụp đổ. Mà sàn thanh thạch giữa năm ngọn đỉnh đã bị đốt ra một hố lớn. Nham thạch trào ra.
Thái A ôm Phương Khác, vung tay thu năm ngọn đỉnh vào túi chứa đồ. Nói với Ngô Thất: “Đi.”
Trở tay một kiếm chém mở cung điện, vọt lên trên.
Ầm ầm. Vô số tiếng nổ vang lên.
Trong địa cung trào lên vô số nham thạch, chỉ một thoáng, mấy cung điện trong địa cung đã biến mất trong nham thạch. Ngũ Hành Thần Hỏa trận nhiều năm trời đã tạo nên ảnh hưởng rất đáng sợ cho nơi này. Trận pháp vừa phá, nhiệt khí hình thành ở đây liền không thể áp chế được nữa, thoáng cái bùng phát lên.
Ở lối vào Trường Thiên Hiệp cốc, mười người Tiêu Xương Thu cùng Hộ Lạc đã chặn mấy vạn nhân mã Thái Hành ba ngày hai đêm. Xác chết đầy đất, họ cũng đã mệt mỏi kiệt quệ. Ba ngày trước Tả Thần Sách Doanh bị vây sát, may mà Tiêu Xương Thu đã phá trận của Phương gia, mới giữ được Hiệp cốc. Hai ngày trước, Vương Dĩ An xả thân liều chết. Nửa ngày trước La Phó nằm liệt dưới đất. Chỉ vì tranh thủ thêm thời gian cho đại quân, họ phải cố sức kéo chân Thái Hành.
Chỉ ngay một khắc trước, mắt thấy Thái Hành sắp đột phá Trường Thiên Hiệp cốc.
Ai biết hào quang lóe lên, dị bảo hiện thế. Sau đó là núi lửa phun trào, khói đen lan tỏa.
Chúc Cố Chi nhíu mày, nhìn nham thạch đang trào đến sau lưng. Hắn phất cờ lên, thu binh.
Mấy vạn tu sĩ đồng thời điều khiển pháp khí bay lên, đông nghìn nghịt tráng lệ vô cùng.
Mà lúc này, ở miệng núi lửa đã trào dung nham, hai bóng đen phóng ra. Bay lướt trên không, sau đó biến mất.
Còn Tuyết Đỉnh sơn dưới chân họ, đã như luyện ngục nhân gian. Nơi dung nham chảy đến giống như cành khô củi mục, khói bụi ngập trời. Trong chớp mắt Tuyết Đỉnh sơn xanh tươi hóa thành một biển lửa. Hào quang ngàn dặm vừa rồi thì đã biến mất.
Liễu Tửu thầm thì: “Về sau chẳng lẽ Tuyết Đỉnh sơn phải đổi thành Hỏa Đỉnh sơn?… Dị bảo đâu?”
Chỉ thấy thần hỏa năm màu tụ lại một chỗ, trở nên trong suốt như nước, lưỡi lửa quấn lên Phương Khác, mặt y không hiệu chút đau khổ nào, chỉ có trên trán hiện ra đường vân màu máu. Y nâng kiếm để trên cổ tay, hơi lạnh trên lưỡi kiếm đã thẩm thấu vào da thịt, nhẹ rạch một cái, máu tràn ra, bốc một luồng khối xanh, sau đó máu không nhỏ xuống mà từng giọt chậm rãi bay lên.
Ngô Thất kinh ngạc nhìn máu của Phương Khác vừa ra khỏi người đã nhanh chóng bốc hơi, một phần hóa thành khói xanh, chỉ còn lưu lại một phần cực ít. Mà cả đại điện lại nhẹ tỏa mùi hương, thứ gì đó trong máu của Phương Khác được tinh luyện.
Thái A nhắm chặt hai mắt, ngón tay nhảy nhót, tàn ảnh hình hoa sen bay lên. Một đóa hoa sen màu ngân bạch lặng lẽ hình thành, trôi ra từ kẽ ngón tay của Thái A. Xuyên qua tầng tầng liệt diệm, hút lấy huyết dịch nổi trên không. Hoa sen chậm rãi chuyển động, huyết dịch không ngừng chảy vào.
Theo tốc độ máu chảy, sắc mặt Phương Khác càng lúc càng tái trắng, một luồng rét lạnh cực độ dần xâm chiếm y.
Trong đầu vụt qua ngàn vạn suy nghĩ, y vậy mà lại giao mạng vào tay Thái A… Loại tín nhiệm này bắt đầu từ lúc nào? Có lẽ là vì nếu Thái A muốn giết chết y thật quá dễ dàng.
Ngô Thất nhìn máu Phương Khác vẫn nhỏ, cùng sắc mặt tái nhợt, không còn khẩn trương như trước, thần sắc đạm nhạt rũ mắt xuống. Khí thế sẵn sàng chờ phát đã biến mất. Hắn đã xác định, trận này là do Phương Minh Viễn thiết lập. Một luồng ám hương phiêu tới, trong đó có một vị là Côn Luân chí bảo, một chút tinh hoa thiên địa lưu lại từ thời kỳ thượng cổ. Kết quả lại bị Phương Minh Viễn vô sỉ trộm đi.
Năm đó, Thận Hành nhai là do hắn coi chừng, thế mà Phương Minh Viễn lại vào như chốn không người, chỉ ném ra một cuộn tranh rồi vây hắn trong đó. Phương Minh Viễn chỉ thiếu một bước là đến chỗ động phủ của Kế chưởng môn. Hắn từng nghĩ, khi đó Phương Minh Viễn không phải vì không đến được, hay kính sợ, mà vì tinh hoa thiên địa đã đến tay mới dừng bước.
Cho nên chỗ này nếu đã bị Phương Minh Viễn thiết lập, vậy tuyệt đối không thể tổn thương đến tính mạng Phương Khác. Nếu mạng đã không lo, thì còn gì đáng lo nữa?
Hắn tín nhiệm là Phương Minh Viễn, xác định cũng là Phương Minh Viễn, không liên quan đến cái khác.
Thái A như có cảm giác, chậm rãi mở mắt nhìn tia lưu quang nhàn nhạt lóe qua trong đôi mắt ảm đạm của Ngô Thất, sau đó chậm rãi khép mắt lại.
Dần dần, huyết dịch trong hoa sen đã nhuộm được một phần ba.
Ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Phương Khác chặp lại vuốt lên chỗ bị thương ở cổ tay, chấm máu nhanh chóng kết thủ ấn. Sau đó hai tay giao nhau kết ra một ấn pháp phức tạp.
Động tác trong tay Thái A giống hệt Phương Khác, động tác của hai người hoàn toàn thống nhất, đường vân máu trên trán chợt ẩn chợt hiện nhấp nhô bất định như đang phối hợp với nhau.
Phương Khác giang hai tay ra, hoa sen màu bạc đó bỗng bay vút lên, xoay chuyển bay xuống dưới chân Phương Khác, như một tòa sen thật lớn. Tòa sen này vừa đúng phủ lên năm ngọn đỉnh lớn, mấy cánh sen ở tầng ngoài cũng nhắm chuẩn vào trong đỉnh.
Mà lúc này Ngô Thất mới phát giác, hoa sen là do kiếm khí hóa thành. Mỗi một cánh hoa là một kiếm ý, hắn ngưng thần nhìn, mắt liền đau nhói, còn có máu chảy ra. Kiếm ý hóa hình, đáng gờm hơn cả.
Năm giọt máu lớn như đốt ngón tay lơ lửng phía trên cánh hoa, sau đó đồng thời rơi xuống. Năm giọt máu này, rớt vào năm ngọn đỉnh lớn.
Nguyên tòa địa cung đều lan tỏa một luồng hương thơm. Một tia sáng cực mạnh cực sáng xuyên qua ngói lưu ly, xà ngang của cung điện, chiếu vào giữa mi tâm Phương Khác. Tòa địa cung chìm vào bóng tối, vì tất cả ánh sáng trong địa cung đều tập trung trong cụm sáng mảnh đó.
Ánh sáng không ngừng tràn vào nơi sâu trong đỉnh vòm.
Kim long cắn lên nửa bên người một trưởng lão, phun ra miếng thịt máu nhầy nhụa, rống lớn một tiếng rồi cúi cái đầu cao ngạo xuống.
Lãnh trưởng lão đuổi theo Phương Khác đến đây trợn to mắt không dám tin nói: “Ngũ hành hỏa. Ngũ hành hỏa của phái ta sao lại ở đây!”
Thì ra, thần hỏa trong năm đỉnh lớn là ngũ hành thần hỏa Phương Minh Viễn lấy từ phái Thái Hành.
Chỉ trong một thoáng, trên Tuyết Đỉnh Sơn xuất hiện hào quang ngũ sắc, hào quang đó kéo dài ngàn dặm, ngưng tụ không tan.
“Hào quang ngũ sắc, dị bảo hiện thế.” Liễu Tửu ngây người ngẩng đầu nhìn hào quang nói. Hào quang này… phải là dị bảo lợi hại cỡ nào?
Trên gương mặt tái nhợt của Tiêu Xương Thu một mình cầm kiếm chắn trước lối vào Trường Thiên Hiệp cốc xuất hiện ý cười nhàn nhạt, chậm rãi giẫy đi vết máu trên thân kiếm.
Trong phái Côn Luân, Trí Tiêu và La Thanh dừng bàn cờ nhìn nhau một cái.
“Thiên địa tinh hoa của Côn Luân, ngũ hành hỏa của Thái Hành, ngũ thần đỉnh của tông môn, vạn năm tuyết liên tử của Thiên Sơn, ma hoàng tức, tân hải chi lệ…”
Trí Tiêu nói đến thiên địa tinh hoa của Côn Luân thì nhíu chặt mày, nhưng sau mỗi một chữ tiếp theo mày ông dần giãn ra. Cuối cùng là mắt cong cong, cười lên.
“Thứ năm đó bị tên Phương Minh Viễn mang đi, hiện nay coi như đã tìm được.” Năm đó tất cả mọi người đều muốn tìm Phương Minh Viễn đòi lại những thứ này, ngặc nỗi mãi không tìm được. Nhưng nghĩ lại một khi dùng đến những thứ này nhất định sẽ có dị động, nên họ cũng không vội nữa. Đợi một khi Phương Minh Viễn dùng sẽ giành trở về. Ai biết đợi đến khi Phương Minh Viễn chết rồi, những thứ này vẫn chưa hiện lên mặt nước.
Bây giờ thì lại cùng hiện thế.
Trên Thiên Sơn, bình ngọc trong tay người đội đấu lạp không ngừng chấn động, phát ra âm thanh như khóc như tố. Người đội đấu lạp siết chặt bình ngọc: “Một phiến băng tâm tại bình ngọc. Hiện nay băng tâm đã tan, bình ngọc còn làm chi.”
Nói xong bình ngọc trong tay hóa thành bột phấn trôi đi.
Trong tông môn, tiếng tụng kinh của mấy vạn người bị tiếng chuông cắt đứt.Thập Phương mở mắt nhìn ra ngoài sơn môn, chỉ có năm bức tượng phật, vốn dĩ chỗ đó là trận Ngũ Phật Tọa Đỉnh, mấy năm trước bị một người phá mất, đã lấy đi đỉnh.
Trên Ngũ Hành sơn của Thái Hành, Tả Khâu cười nhẹ, nhìn Hàn Không nói: “Thái A kiếm hiện thế, kẻ giữ Thái A, san bằng tu tiên giới. Phái Côn Luân triệu tập hai tộc yêu ma, nắm giữ Thái A, ý đồ quá rõ.”
Hàn Không gật đầu đáp: “Trong mười ngày, đại lục Cửu Châu nhất định ai cũng biết hết.”
Cho dù có vài người không tin, nhưng người tin lại nhiều hơn. Chẳng hạn tộc Thương Lục năm đó.
Phương Khác bây giờ còn chưa biết chuyện do ông cha tiện nghi làm lập tức sẽ tạo nên sóng gió ngập trời. Dự cảm của y khi đó đã thành thật, tương lai của y không chừng thật sự sẽ tối tăm không ánh sáng. Chỉ mỗi chuyện trốn nợ đã khiến y đau đầu. Mà y từng hy vọng, đừng ai biết y là con của Phương Minh Viễn…. Bây giờ ngay cả Hách Liên Đồng cũng biết cuộc đời của Phương Khác. Muốn mọi người không biết, có lẽ y có thể mong đợi tất cả mọi người ở đại lục Cửu Châu đều mất trí nhớ.
Ngô Thất bị sóng khí trùng kích lùi vài bước, cuối cùng đứng vững trước cửa điện, nửa bước cũng không chịu lùi nữa.
Phương Khác đứng trên đỉnh, y bào phất phới, tóc cũng phất phơ. Sắc mặt đỏ hồng như đã dùng đại bổ dược gì đó. Nhưng thực tế cảm thụ của y không phải rất tốt đẹp.
Trong người lúc lạnh lúc nóng, từng luồng khí tức cuồng đại không thể khống chế liều mạng trùng kích kinh mạch y. Dùng cảm thụ của Phương Khác để nói, thì y cảm thấy vỏ ngoài của mình giống như một quả bóng bị thổi thật phồng đã đến cực hạn, sắp sửa nổ mất.
Huyết dịch ở thượng đan điền sớm đã tan biến vô tung, thanh kiếm bạc trước đó bị huyết dịch vây lấy, bây giờ hừng hực khí thế xông vào thức hải của y. Lại diễn một màng thức hải thảm kịch. Mà trong đan điền, sự cân bằng của hai loại kiếm ý bị đánh vỡ. Thái A kiếm ý đột nhiên bành trướng đã hủy đi hiện tượng cân bằng. Thái A kiếm ý mượn thế hung tợn áp chế Sâm La kiếm ý, ai biết Sâm La kiếm quyết hấp thu khí trong người Phương Khác càng lúc càng lợi hại. Hai loại kiếm ý cũng bắt đầu tranh đấu.
Cùng lúc này, kim đan của Phương Khác cũng không ngừng hấp thu khí tức đó.
Tất cả đều mất khống chế.
Thái A muốn thông qua thần thức thay Phương Khác ngăn cách kinh mạch, nhưng lúc này hắn mới phát giác, liên hệ giữa hai người đã đứt. Đường vân máu giữa trán hắn đã tan.
Ngũ Đỉnh Thần Hỏa trận đã phá, Thái A cầm kiếm chém đứt xích. Phi thân bay lên, túm tay Phương Khác kéo vào trong, mày nhíu lại, phun ra một ngụm máu.
Hắn bây giờ tâm thần đại thương, không thể nào giúp y chải vuốt.
Bên tai Phương Khác là một chuỗi ầm ầm. Tạp âm khiến y không nghe được âm thanh nào khác, chỉ phiền toái muốn phát điên.
“Khác nhi. Con ta…” Giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo một tia trấn tĩnh, sau đó lại biến mất.
Tạp âm lại ập đến. Cho dù là lúc dấu ấn kiếm ý phát tác, y cũng chưa từng gần tử vong như thế.
Phương Khác đột nhiên phun ra một búng máu, trước mắt tối đi, nhưng miệng thì nói: “Ta sẽ không có chuyện gì.”
Y từng đáp ứng Diệp Vu Thời, y sẽ bảo trọng chính mình, cho nên y nhất định không thể có chuyện gì.
Địa cung bắt đầu lay động, như muốn sụp đổ. Mà sàn thanh thạch giữa năm ngọn đỉnh đã bị đốt ra một hố lớn. Nham thạch trào ra.
Thái A ôm Phương Khác, vung tay thu năm ngọn đỉnh vào túi chứa đồ. Nói với Ngô Thất: “Đi.”
Trở tay một kiếm chém mở cung điện, vọt lên trên.
Ầm ầm. Vô số tiếng nổ vang lên.
Trong địa cung trào lên vô số nham thạch, chỉ một thoáng, mấy cung điện trong địa cung đã biến mất trong nham thạch. Ngũ Hành Thần Hỏa trận nhiều năm trời đã tạo nên ảnh hưởng rất đáng sợ cho nơi này. Trận pháp vừa phá, nhiệt khí hình thành ở đây liền không thể áp chế được nữa, thoáng cái bùng phát lên.
Ở lối vào Trường Thiên Hiệp cốc, mười người Tiêu Xương Thu cùng Hộ Lạc đã chặn mấy vạn nhân mã Thái Hành ba ngày hai đêm. Xác chết đầy đất, họ cũng đã mệt mỏi kiệt quệ. Ba ngày trước Tả Thần Sách Doanh bị vây sát, may mà Tiêu Xương Thu đã phá trận của Phương gia, mới giữ được Hiệp cốc. Hai ngày trước, Vương Dĩ An xả thân liều chết. Nửa ngày trước La Phó nằm liệt dưới đất. Chỉ vì tranh thủ thêm thời gian cho đại quân, họ phải cố sức kéo chân Thái Hành.
Chỉ ngay một khắc trước, mắt thấy Thái Hành sắp đột phá Trường Thiên Hiệp cốc.
Ai biết hào quang lóe lên, dị bảo hiện thế. Sau đó là núi lửa phun trào, khói đen lan tỏa.
Chúc Cố Chi nhíu mày, nhìn nham thạch đang trào đến sau lưng. Hắn phất cờ lên, thu binh.
Mấy vạn tu sĩ đồng thời điều khiển pháp khí bay lên, đông nghìn nghịt tráng lệ vô cùng.
Mà lúc này, ở miệng núi lửa đã trào dung nham, hai bóng đen phóng ra. Bay lướt trên không, sau đó biến mất.
Còn Tuyết Đỉnh sơn dưới chân họ, đã như luyện ngục nhân gian. Nơi dung nham chảy đến giống như cành khô củi mục, khói bụi ngập trời. Trong chớp mắt Tuyết Đỉnh sơn xanh tươi hóa thành một biển lửa. Hào quang ngàn dặm vừa rồi thì đã biến mất.
Liễu Tửu thầm thì: “Về sau chẳng lẽ Tuyết Đỉnh sơn phải đổi thành Hỏa Đỉnh sơn?… Dị bảo đâu?”