Thái A và Địch lão tổ vừa va chạm đã tách ra, giống như một người nhẹ vươn nắm đấm, người kia nâng kiếm cản lại. Đơn giản như thế, nhẹ nhàng bâng quơ như thế.
Trong mắt Phương Hiền Thanh, là hai người chạm nhẹ, sau đó không có gì xảy ra! Còn chuyện gì đáng kinh ngạc hơn cái gì cũng không phát sinh chứ?
Địch lão tổ vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng thần sắc trên mặt đã biến đổi. Ông tự nhiên biết vừa rồi không phải không có gì xảy ra. Tuy ông chỉ sử ra năm phần lực để thăm dò, nhưng Thái A lại nhẹ nhàng dỡ bỏ lực đạo của ông hơn nữa còn khiến tất cả ba động biến mất trong vô hình.
Cũng vào lúc này, kim đan vốn không ngừng khuếch đại trong người Phương Khác nhanh chóng co rút, còn bắt đầu hấp thu linh khí bên ngoài.
Sau khi tầng mây tản ra, trên không trung xuất hiện một cái vòng xoáy dạng phễu, ngoài ra còn một vòng xoáy khác cũng xuất hiện lấy Phương Khác làm trung tâm, hai vòng xoáy dần ăn khớp cuối cùng hợp thành một luồng lốc xoáy.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, trong phạm vi trăm dặm xung quanh bắt đầu đổ mưa to.
Trong thành Thái An, Hàn Không như có cảm ứng, nhìn Chúc Cố Chi bị cột trên trụ gỗ phơi nắng dưới mặt trời nóng bức, nói với Giang Trầm Chu bên cạnh hắn: “Có người kết anh.”
Giang Trầm Chu chẳng nói đúng sai ờ một tiếng: “Mật thám trong phái đã thanh lý được bao nhiêu?”
Hàn Không lắc đầu nói: “Chỉ bắt được cá biệt mà thôi. Nhưng đều không thể cạy miệng, xương đều rất cứng.”
Giang Trầm Chu nhẹ cười chế nhạo: “Cần gì. Ta đã sớm nói đối phó với người Côn Luân ngươi đừng quá mức phí tâm tư. Dù sao bọn họ sẽ không nói gì hết, trực tiếp ném vào huyết trì bổ sung chất dinh dưỡng cũng tốt, hay ném vào linh khoáng cũng được. Còn có, đối với người Côn Luân mà nói, giày vò cũng vô dụng, bọn họ chỉ biết liều chết kháng cự, hoàn toàn không bận tâm ngược lại còn khinh thường chúng ta. Cách khiến bọn họ cảm thấy thống khổ, chỉ có thể là sỉ nhục.”
“Sỉ nhục bọn họ, không bằng sỉ nhục đồng bạn của họ.”
Hàn Không lặng lẽ đánh giá Giang Trầm Chu, mày nhíu lại.
Giang Trầm Chu mím đôi môi mỏng mà sắc bén, làm như không thấy Hàn Không đang đánh giá, nhẹ giọng nói: “Bàn kinh nghiệm.”
Sau đó phẩy tay, gọi một đệ tử đến: “Phái người đi xem thử là ai đang kết anh. Nếu phát hiện đám Phương Khác, bắt họ, bất luận sống chết.”
Ngừng một chút Giang Trầm Chu hơi nhíu mày nói: “Giả như vô ý để Liễu phó thống lĩnh nghe được tin tức này, nếu nàng ta muốn đi, các ngươi giả ý ngăn cản một chút là được.”
Gió lốc hoành hành, cát bay đá chạy, tiếng sấm ầm ầm. Phương Hiền Thanh bất giác giật lùi ra mười mấy dặm. Hắn chỉ mới nguyên anh phải tạm tránh mũi nhọn, còn Ngô Thất sớm đã dẫn Phương Minh Hòa ra ngoài trăm dặm.
Trong lốc xoáy cuồn cuộn, chỉ có thể mơ hồ thấy được hai bóng người. Thái A lặng lẽ đứng trên không, mà Địch lão tổ đứng tại chỗ. Thân hình gầy gò của ông không chút động đậy, y bào cũng lặng yên. Mưa to như trút, quanh người ông lại không có một chút vết nước nào. Mấy gốc cỏ dưới chân ông dường như cũng lay động theo gió, hoa dại điểm xuyết trong đó cũng điềm tĩnh tự nhiên.
Quanh người ông tự thành một thế giới.
Cũng vào lúc này, Địch lão tổ mới nhìn thẳng Phương Khác. Ông vừa nhìn đã nhận ra lúc này Phương Khác đang phải chịu giày vò cỡ nào. Đứa này tư chất không ra sao, nhưng lại có cơ duyên. Hơn nữa tâm tính kiên cường, không khuất phục, có thể chịu đựng nỗi đau khổ người thường không thể chịu. Sau khi điêu khắc mài giũa tất sẽ thành đại khí. Địch lão tổ chợt động lòng, nổi lên mấy phần thương tiếc, nói đến cùng, Phương Khác cũng là người của Phương gia.
Địch lão tổ nâng tay chỉ ra bình nguyên cách trăm dặm nói: “Ta ngươi dời bước, thế nào?”
Vừa rồi Thái A hóa quyền của ông thành vô hình, chính là vì không muốn ảnh hưởng đến Phương Khác. Thiên địa dị tượng như vậy, người thường có lẽ khó thể làm gì. Nhưng lên đến cảnh giới của họ, nếu muốn ngăn cản lại chỉ là một chuyện dễ dàng.
Thái A gật đầu.
Phương Hiền Thanh thần sắc phức tạp nhìn linh lực thiên địa dao động do Phương Khác kết anh tạo thành. Hắn còn chưa từng thấy qua ai kết anh mà thanh thế lớn như vậy. Nhưng nghe nói lúc Phương Khác kết đan linh lực dao động đã không ai có thể sánh được.
Sau đó Phương Hiền Thanh lại mỉm cười, vậy cũng tốt. Đỡ cho hắn còn phải thông báo cho đám Chúc Cố Chi. Kết anh thì thế nào, nơi này là Thái Hành chứ không phải Côn Luân. Kết anh tại chỗ này không khác gì tìm chết. Phương Hiền Thanh dời mắt sang chỗ Địch lão tổ và Thái A.
Lúc trước hắn chỉ biết Phương gia cũng có một lão tổ tọa trấn, nhưng lão tổ này thọ bao nhiêu, tu vi gì hắn hoàn toàn không biết. Cho đến mấy hôm trước một trưởng lão trong phái Thái Hành hậu kỳ nguyên anh chỉ còn cách hóa thần một bước chất vấn hắn tại sao không thể cản lại Tiêu Xương Thu, lại bị Địch lão tổ đánh một chưởng, tu vi hủy hết.
Phương Hiền Thanh nhếch môi, Thái A kiếm linh đó dù có lợi hại thế nào cũng vẫn thua một bậc. Suy cho cùng ngay cả hắn cũng nhìn ra được, kiếm linh này đã bị thương tổn tâm thần rất lớn.
Ngay lúc này, một tiếng chế nhạo vang lên.
“Địch lão tổ thật sự là phong phạm quân tử, quang minh lỗi lạc, chúng ta đây bội phục cực điểm.” Người nói chuyện chính là Liễu Tửu ngồi trên một chiếc thuyền lá mà đến. Thuyền lá lắc lư nghênh gió, sau đó dừng bên cạnh Phương Hiền Thanh. Đến cùng nàng còn có hơn mười đệ tử Thái Hành.
Phương Hiền Thanh nhíu mày lạnh giọng nói: “Ngươi có ý gì.”
Liễu Tửu quấn roi da trong tay, lạnh lùng nói: “Địch lão tổ vì không để Thái A kiếm linh phân tâm, đặc biệt gọi đến chỗ khác đấu pháp. Lẽ nào không phải là hành vi quân tử? Ngươi cần gì tức giận. Không lẽ ngươi cho rằng ta nói sai?… Cũng đúng, dù sao nhân lúc người ta tâm thần đại thương mà đấu pháp, thắng cũng không hay ho.”
Phương Hiền Thanh nhìn Liễu Tửu, lại đột nhiên cười nói: “Liễu phó thống lĩnh sao lại đến, Chúc thống lĩnh vẫn tốt chứ?”
Liễu Tửu híp mắt hạnh, đáy mắt lộ ra mấy phần lãnh quang. Sư huynh tự tiện quyết định đổi tù binh, ở Trường Thiên Hiệp cốc tuy thắng nhưng chưa vây diệt được Tả Thần Sách Doanh, bị Tả Khâu phạt một trăm quân côn, lúc này còn bị trói trên đại kỳ thị chúng.
Nghĩ đến đây Liễu Tửu nhìn sang trung tâm lốc xoáy. Ánh mắt nàng như thông qua tầng tầng chướng ngại nhìn đến đầu sỏ đã hại sư huynh rơi vào cảnh ngộ này.
Kết anh? Đừng mơ.
Liễu Tửu lấy ra một cây phù bút, cưỡi thuyền lá lắt lư bay lên không. Lấy linh lực làm mực, dùng đất làm giấy phù, nàng muốn vẽ một lá bùa. Lúc kết anh thiên địa dị tượng, người đồng cảnh giới không thể ngăn cản. Nhưng phù chú, chỉ có phân phẩm cấp không phân cảnh giới, cho nên phù chú có thể.
Phương Hiền Thanh cười lạnh, quay đầu nhìn hướng Địch lão tổ.
Chỉ thấy Địch lão tổ nhẹ bước ra một bước, dùng bước này làm điểm, tất cả cát đá, cây cối xung quanh đều biến mất, gió ngừng mưa tạnh.
Sau đó là một quyền oanh liệt, quyền này cực nhanh, giữa mây lóe lên một tia chớp, còn chưa đánh xuống, quyền của ông đã ở ngay trước mắt Thái A.
Phương Hiền Thanh bất giác dời mắt, hai chân khe khẽ run. Uy áp của tu sĩ cấp cao khiến hắn phải cúi đầu. Những đệ tử khác cũng lũ lượt cúi đầu, trong lòng đã có nhận định. Không ai có thể cản được quyền này. Thái A kiếm linh đó, thua rồi.
Oành. Tiếng sấm chớp điện vang lên.
Một luồng kiếm khí chém ra.
Phương Hiền Thanh cảm giác được Thái A kiếm ý, nhưng không cảm thấy lực uy khiếp. Hắn khẽ cười, là nụ cười ôn hòa, vui vẻ lại mang theo vẻ khoe khoang. Hắn muốn xem cảnh tượng sau khi Thái A kiếm linh thua trận bị thu phục.
Cho nên hắn ngẩng đầu.
Sau đó nụ cười của hắn cứng lại trên khóe môi, miệng phát ra tiếng hít khí cực ngắn không thể tin nổi.
Thầm thì: “Không thể nào.”
Quyền của Địch lão tổ chạm vào kiếm khí đó, gió nổi mưa rơi. Thái A nhẹ rũ tay vung kiếm, mũi kiếm nghiêng nghiêng chỉ mặt đất.
Địch lão tổ như một miếng vải rách bị đánh bay ra, ầm ầm va ngã mấy chục đại thụ thô to, cuối cùng va lên một gò đất. Từ chỗ mũi kiếm Thái A chỉ đến, mặt đất nứt ra một đường, sau đó không ngừng lan tràn đến trước gò đất.
Địch lão tổ đấm một quyền xuống đất, cả người bay lên. Nhếch nhác đáp xuống chỗ khác nhìn Thái A nói: “Không thể nào… sao ngươi có thể cản được quyền này. Quyền của Phương Địch ta chưa ai có thể cản lại!”
Nói xong cả người ông giống như một tia chớp, thoáng cái đánh vào Thái A, quyền lại vung tới.
Thái A giơ kiếm.
Địch lão tổ lại lùi vài bước, trên mặt dần hiện vẻ điên cuồng, miệng liên tục nói: “Không thể nào… không thể nào… không ai, không ai có thể…”
Thái A nhẹ lau vết máu bên khóe môi, nhíu mày. Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn Địch lão tổ sau đó nói: “Vì ngô không phải người.”
Nói xong Thái A nhướng mày, từ khi nào hắn cũng học được cách nói chuyện của Phương Khác?
Hắn nhìn Địch lão tổ: “Đạo tâm của nhữ đã phá.”
Nói xong hắn giơ kiếm lên.
Con ngươi Địch lão tổ co rút, xoay người muốn chạy, trong chớp mắt, đã biến mất tại đó.
Thái A nhíu mày, một tay che miệng ho. Máu tươi tràn ra từ khẽ ngón tay, sắc mặt càng thêm trắng.
Hắn quay đầu, nhìn hướng Phương Hiền Thanh.
Phương Hiền Thanh run rẩy, cố nén dục vọng chạy trốn. Đáy mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin đối với việc Địch lão tổ bỏ chạy. Phương Hiền Thanh cắn răng, mười ngón tay múa lượn, giây tiếp theo, mặt hắn co rút.
Thái A nhìn không phải là hắn, là Liễu Tửu.
Phù của Liễu Tửu, sắp thành rồi. Một luồng hơi phù khủng bố dần hình thành.
Phương Hiền Thanh cắn chặt răng, thoáng cái trong lòng không biết là tư vị gì. Hắn vừa cảm thấy thầm may vì người Thái A nhìn không phải mình, lại cảm thấy nghẹn khuất vô cùng vì Thái A không nhìn hắn.
Đột nhiên, một bóng người bay ra, nhẹ điểm ngón tay, phá đi hơi phù.
Trên môi Liễu Tửu tràn ra máu tươi, nàng nhìn người đó, lạnh giọng nói: “Diệp Vu Thời.”
Trên phù đạo, lần duy nhất thất bại trong đời nàng, chính là bại cho Diệp Vu Thời. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Diệp Vu Thời lại dễ dàng nhìn ra khe hở trong phù chú của mình, nhẹ điểm một cái đã phá được phù của nàng.
Phương Hiền Thanh lúc này mới giật mình, thì ra, người Thái A nhìn cũng không phải là Liễu Tửu, mà là Diệp Vu Thời.
Trong mắt Phương Hiền Thanh, là hai người chạm nhẹ, sau đó không có gì xảy ra! Còn chuyện gì đáng kinh ngạc hơn cái gì cũng không phát sinh chứ?
Địch lão tổ vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng thần sắc trên mặt đã biến đổi. Ông tự nhiên biết vừa rồi không phải không có gì xảy ra. Tuy ông chỉ sử ra năm phần lực để thăm dò, nhưng Thái A lại nhẹ nhàng dỡ bỏ lực đạo của ông hơn nữa còn khiến tất cả ba động biến mất trong vô hình.
Cũng vào lúc này, kim đan vốn không ngừng khuếch đại trong người Phương Khác nhanh chóng co rút, còn bắt đầu hấp thu linh khí bên ngoài.
Sau khi tầng mây tản ra, trên không trung xuất hiện một cái vòng xoáy dạng phễu, ngoài ra còn một vòng xoáy khác cũng xuất hiện lấy Phương Khác làm trung tâm, hai vòng xoáy dần ăn khớp cuối cùng hợp thành một luồng lốc xoáy.
Tiếng sấm ầm ầm vang lên, trong phạm vi trăm dặm xung quanh bắt đầu đổ mưa to.
Trong thành Thái An, Hàn Không như có cảm ứng, nhìn Chúc Cố Chi bị cột trên trụ gỗ phơi nắng dưới mặt trời nóng bức, nói với Giang Trầm Chu bên cạnh hắn: “Có người kết anh.”
Giang Trầm Chu chẳng nói đúng sai ờ một tiếng: “Mật thám trong phái đã thanh lý được bao nhiêu?”
Hàn Không lắc đầu nói: “Chỉ bắt được cá biệt mà thôi. Nhưng đều không thể cạy miệng, xương đều rất cứng.”
Giang Trầm Chu nhẹ cười chế nhạo: “Cần gì. Ta đã sớm nói đối phó với người Côn Luân ngươi đừng quá mức phí tâm tư. Dù sao bọn họ sẽ không nói gì hết, trực tiếp ném vào huyết trì bổ sung chất dinh dưỡng cũng tốt, hay ném vào linh khoáng cũng được. Còn có, đối với người Côn Luân mà nói, giày vò cũng vô dụng, bọn họ chỉ biết liều chết kháng cự, hoàn toàn không bận tâm ngược lại còn khinh thường chúng ta. Cách khiến bọn họ cảm thấy thống khổ, chỉ có thể là sỉ nhục.”
“Sỉ nhục bọn họ, không bằng sỉ nhục đồng bạn của họ.”
Hàn Không lặng lẽ đánh giá Giang Trầm Chu, mày nhíu lại.
Giang Trầm Chu mím đôi môi mỏng mà sắc bén, làm như không thấy Hàn Không đang đánh giá, nhẹ giọng nói: “Bàn kinh nghiệm.”
Sau đó phẩy tay, gọi một đệ tử đến: “Phái người đi xem thử là ai đang kết anh. Nếu phát hiện đám Phương Khác, bắt họ, bất luận sống chết.”
Ngừng một chút Giang Trầm Chu hơi nhíu mày nói: “Giả như vô ý để Liễu phó thống lĩnh nghe được tin tức này, nếu nàng ta muốn đi, các ngươi giả ý ngăn cản một chút là được.”
Gió lốc hoành hành, cát bay đá chạy, tiếng sấm ầm ầm. Phương Hiền Thanh bất giác giật lùi ra mười mấy dặm. Hắn chỉ mới nguyên anh phải tạm tránh mũi nhọn, còn Ngô Thất sớm đã dẫn Phương Minh Hòa ra ngoài trăm dặm.
Trong lốc xoáy cuồn cuộn, chỉ có thể mơ hồ thấy được hai bóng người. Thái A lặng lẽ đứng trên không, mà Địch lão tổ đứng tại chỗ. Thân hình gầy gò của ông không chút động đậy, y bào cũng lặng yên. Mưa to như trút, quanh người ông lại không có một chút vết nước nào. Mấy gốc cỏ dưới chân ông dường như cũng lay động theo gió, hoa dại điểm xuyết trong đó cũng điềm tĩnh tự nhiên.
Quanh người ông tự thành một thế giới.
Cũng vào lúc này, Địch lão tổ mới nhìn thẳng Phương Khác. Ông vừa nhìn đã nhận ra lúc này Phương Khác đang phải chịu giày vò cỡ nào. Đứa này tư chất không ra sao, nhưng lại có cơ duyên. Hơn nữa tâm tính kiên cường, không khuất phục, có thể chịu đựng nỗi đau khổ người thường không thể chịu. Sau khi điêu khắc mài giũa tất sẽ thành đại khí. Địch lão tổ chợt động lòng, nổi lên mấy phần thương tiếc, nói đến cùng, Phương Khác cũng là người của Phương gia.
Địch lão tổ nâng tay chỉ ra bình nguyên cách trăm dặm nói: “Ta ngươi dời bước, thế nào?”
Vừa rồi Thái A hóa quyền của ông thành vô hình, chính là vì không muốn ảnh hưởng đến Phương Khác. Thiên địa dị tượng như vậy, người thường có lẽ khó thể làm gì. Nhưng lên đến cảnh giới của họ, nếu muốn ngăn cản lại chỉ là một chuyện dễ dàng.
Thái A gật đầu.
Phương Hiền Thanh thần sắc phức tạp nhìn linh lực thiên địa dao động do Phương Khác kết anh tạo thành. Hắn còn chưa từng thấy qua ai kết anh mà thanh thế lớn như vậy. Nhưng nghe nói lúc Phương Khác kết đan linh lực dao động đã không ai có thể sánh được.
Sau đó Phương Hiền Thanh lại mỉm cười, vậy cũng tốt. Đỡ cho hắn còn phải thông báo cho đám Chúc Cố Chi. Kết anh thì thế nào, nơi này là Thái Hành chứ không phải Côn Luân. Kết anh tại chỗ này không khác gì tìm chết. Phương Hiền Thanh dời mắt sang chỗ Địch lão tổ và Thái A.
Lúc trước hắn chỉ biết Phương gia cũng có một lão tổ tọa trấn, nhưng lão tổ này thọ bao nhiêu, tu vi gì hắn hoàn toàn không biết. Cho đến mấy hôm trước một trưởng lão trong phái Thái Hành hậu kỳ nguyên anh chỉ còn cách hóa thần một bước chất vấn hắn tại sao không thể cản lại Tiêu Xương Thu, lại bị Địch lão tổ đánh một chưởng, tu vi hủy hết.
Phương Hiền Thanh nhếch môi, Thái A kiếm linh đó dù có lợi hại thế nào cũng vẫn thua một bậc. Suy cho cùng ngay cả hắn cũng nhìn ra được, kiếm linh này đã bị thương tổn tâm thần rất lớn.
Ngay lúc này, một tiếng chế nhạo vang lên.
“Địch lão tổ thật sự là phong phạm quân tử, quang minh lỗi lạc, chúng ta đây bội phục cực điểm.” Người nói chuyện chính là Liễu Tửu ngồi trên một chiếc thuyền lá mà đến. Thuyền lá lắc lư nghênh gió, sau đó dừng bên cạnh Phương Hiền Thanh. Đến cùng nàng còn có hơn mười đệ tử Thái Hành.
Phương Hiền Thanh nhíu mày lạnh giọng nói: “Ngươi có ý gì.”
Liễu Tửu quấn roi da trong tay, lạnh lùng nói: “Địch lão tổ vì không để Thái A kiếm linh phân tâm, đặc biệt gọi đến chỗ khác đấu pháp. Lẽ nào không phải là hành vi quân tử? Ngươi cần gì tức giận. Không lẽ ngươi cho rằng ta nói sai?… Cũng đúng, dù sao nhân lúc người ta tâm thần đại thương mà đấu pháp, thắng cũng không hay ho.”
Phương Hiền Thanh nhìn Liễu Tửu, lại đột nhiên cười nói: “Liễu phó thống lĩnh sao lại đến, Chúc thống lĩnh vẫn tốt chứ?”
Liễu Tửu híp mắt hạnh, đáy mắt lộ ra mấy phần lãnh quang. Sư huynh tự tiện quyết định đổi tù binh, ở Trường Thiên Hiệp cốc tuy thắng nhưng chưa vây diệt được Tả Thần Sách Doanh, bị Tả Khâu phạt một trăm quân côn, lúc này còn bị trói trên đại kỳ thị chúng.
Nghĩ đến đây Liễu Tửu nhìn sang trung tâm lốc xoáy. Ánh mắt nàng như thông qua tầng tầng chướng ngại nhìn đến đầu sỏ đã hại sư huynh rơi vào cảnh ngộ này.
Kết anh? Đừng mơ.
Liễu Tửu lấy ra một cây phù bút, cưỡi thuyền lá lắt lư bay lên không. Lấy linh lực làm mực, dùng đất làm giấy phù, nàng muốn vẽ một lá bùa. Lúc kết anh thiên địa dị tượng, người đồng cảnh giới không thể ngăn cản. Nhưng phù chú, chỉ có phân phẩm cấp không phân cảnh giới, cho nên phù chú có thể.
Phương Hiền Thanh cười lạnh, quay đầu nhìn hướng Địch lão tổ.
Chỉ thấy Địch lão tổ nhẹ bước ra một bước, dùng bước này làm điểm, tất cả cát đá, cây cối xung quanh đều biến mất, gió ngừng mưa tạnh.
Sau đó là một quyền oanh liệt, quyền này cực nhanh, giữa mây lóe lên một tia chớp, còn chưa đánh xuống, quyền của ông đã ở ngay trước mắt Thái A.
Phương Hiền Thanh bất giác dời mắt, hai chân khe khẽ run. Uy áp của tu sĩ cấp cao khiến hắn phải cúi đầu. Những đệ tử khác cũng lũ lượt cúi đầu, trong lòng đã có nhận định. Không ai có thể cản được quyền này. Thái A kiếm linh đó, thua rồi.
Oành. Tiếng sấm chớp điện vang lên.
Một luồng kiếm khí chém ra.
Phương Hiền Thanh cảm giác được Thái A kiếm ý, nhưng không cảm thấy lực uy khiếp. Hắn khẽ cười, là nụ cười ôn hòa, vui vẻ lại mang theo vẻ khoe khoang. Hắn muốn xem cảnh tượng sau khi Thái A kiếm linh thua trận bị thu phục.
Cho nên hắn ngẩng đầu.
Sau đó nụ cười của hắn cứng lại trên khóe môi, miệng phát ra tiếng hít khí cực ngắn không thể tin nổi.
Thầm thì: “Không thể nào.”
Quyền của Địch lão tổ chạm vào kiếm khí đó, gió nổi mưa rơi. Thái A nhẹ rũ tay vung kiếm, mũi kiếm nghiêng nghiêng chỉ mặt đất.
Địch lão tổ như một miếng vải rách bị đánh bay ra, ầm ầm va ngã mấy chục đại thụ thô to, cuối cùng va lên một gò đất. Từ chỗ mũi kiếm Thái A chỉ đến, mặt đất nứt ra một đường, sau đó không ngừng lan tràn đến trước gò đất.
Địch lão tổ đấm một quyền xuống đất, cả người bay lên. Nhếch nhác đáp xuống chỗ khác nhìn Thái A nói: “Không thể nào… sao ngươi có thể cản được quyền này. Quyền của Phương Địch ta chưa ai có thể cản lại!”
Nói xong cả người ông giống như một tia chớp, thoáng cái đánh vào Thái A, quyền lại vung tới.
Thái A giơ kiếm.
Địch lão tổ lại lùi vài bước, trên mặt dần hiện vẻ điên cuồng, miệng liên tục nói: “Không thể nào… không thể nào… không ai, không ai có thể…”
Thái A nhẹ lau vết máu bên khóe môi, nhíu mày. Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn Địch lão tổ sau đó nói: “Vì ngô không phải người.”
Nói xong Thái A nhướng mày, từ khi nào hắn cũng học được cách nói chuyện của Phương Khác?
Hắn nhìn Địch lão tổ: “Đạo tâm của nhữ đã phá.”
Nói xong hắn giơ kiếm lên.
Con ngươi Địch lão tổ co rút, xoay người muốn chạy, trong chớp mắt, đã biến mất tại đó.
Thái A nhíu mày, một tay che miệng ho. Máu tươi tràn ra từ khẽ ngón tay, sắc mặt càng thêm trắng.
Hắn quay đầu, nhìn hướng Phương Hiền Thanh.
Phương Hiền Thanh run rẩy, cố nén dục vọng chạy trốn. Đáy mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin đối với việc Địch lão tổ bỏ chạy. Phương Hiền Thanh cắn răng, mười ngón tay múa lượn, giây tiếp theo, mặt hắn co rút.
Thái A nhìn không phải là hắn, là Liễu Tửu.
Phù của Liễu Tửu, sắp thành rồi. Một luồng hơi phù khủng bố dần hình thành.
Phương Hiền Thanh cắn chặt răng, thoáng cái trong lòng không biết là tư vị gì. Hắn vừa cảm thấy thầm may vì người Thái A nhìn không phải mình, lại cảm thấy nghẹn khuất vô cùng vì Thái A không nhìn hắn.
Đột nhiên, một bóng người bay ra, nhẹ điểm ngón tay, phá đi hơi phù.
Trên môi Liễu Tửu tràn ra máu tươi, nàng nhìn người đó, lạnh giọng nói: “Diệp Vu Thời.”
Trên phù đạo, lần duy nhất thất bại trong đời nàng, chính là bại cho Diệp Vu Thời. Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến Diệp Vu Thời lại dễ dàng nhìn ra khe hở trong phù chú của mình, nhẹ điểm một cái đã phá được phù của nàng.
Phương Hiền Thanh lúc này mới giật mình, thì ra, người Thái A nhìn cũng không phải là Liễu Tửu, mà là Diệp Vu Thời.