Một cơn giận không hiểu từ đâu trào lên trong lòng, Phương Hiền Thanh hơi hấc cằm nhìn Diệp Vu Thời đang tới gần muốn mở miệng.
Tiếng phá không vang lên, một khối linh thạch từ tay Diệp Vu Thời bắn ra chà qua mũi giày Phương Hiền Thanh ghim xuống đất.
“Lấy linh thạch làm ranh giới, kẻ xông vào chết.” Diệp Vu Thời cực kỳ bình thản nói, bình thường như chuyện này giống như bầu trời màu xanh, mặt trời hình tròn, chẳng có gì đặc biệt. Kỳ thật hắn chưa từng nói những lời này, chỉ là đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước trong tiểu viện ở đại lục Thanh Hoa. Phương Khác chém ra một kiếm, thủ sau lưng hắn từng nói một câu tương tự.
Liễu Tửu tức giận bật cười, nàng chưa từng thấy ai có thể nói lời cuồng vọng như vậy tự nhiên đến thế. Nơi này là chỗ nào? Đây là phía nam, đây là địa giới Thái Hành. Diệp Vu Thời hắn dựa vào cái gì đứng trên địa giới phái Thái Hành dùng linh thạch để vạch vòng địa giới? Dựa vào cái gì nói kẻ xông vào phải chết? Đây là đạo lý từ đâu ra?
Nàng nghĩ thế, rồi cũng chất vấn như thế.
Diệp Vu Thời mỉm cười, như gió xuân hóa mưa.
“Tại sao phải giảng đạo lý? Cái gì là đạo lý? Tự nhiên là nắm đấm của ai lớn thì liền nghe người đó. Nếu ngươi không phục, thì có thể thử.” Lời cuồng vọng như thế, lại bị Diệp Vu Thời nói ra hết sức dịu dàng.
Liễu Tửu á họng câm nín, nghĩ kỹ một lượt thì cảm thấy lời này không chút kẽ hở. Nhưng sau đó nàng lại cười lạnh, vung roi trong tay nói: “Tốt! Vậy hôm nay liền cho ngươi biết đây là đạo lý gì.”
Nhưng lúc này, người càng nổi giận hơn Liễu Tửu là Phương Hiền Thanh. Hắn cảm thấy bị xem thường, một loại xem thường không cần ngôn ngữ thậm chí không cần thần thái. Loại xem thường này khiến hắn không thể chịu nổi.
Hắn giang tay, trên ngàn trên vạn cây gai bắn vào Diệp Vu Thời.
Đối mặt với roi của Liễu Tửu và gai của Phương Hiền Thanh, Diệp Vu Thời chỉ rất bình tĩnh tiếp tục ném linh thạch ra. Họ vẫn đang ở ngoài vòng không phải sao? Nếu đang ở ngoài vòng, thì đừng xông vào. Tại sao hắn phải quan tâm?
Cũng vào lúc này, Phương Hiền Thanh và Liễu Tửu mới phát hiện, dùng linh thạch làm ranh giới, xây lên một tầng ngăn cách, bọn họ không thể nào công phá.
Liễu Tửu mấp máy môi, nàng không hề phát giác Diệp Vu Thời bố trí trận pháp thế nào! Không… đây không phải trận pháp.
Liễu Tửu bình tĩnh lại, nàng nhìn thân hình Diệp Vu Thời hóa ra vô số tàn ảnh, dùng linh thạch vạch ra một vòng chu vi trăm mét quanh Phương Khác. Mà bước chân của hắn, mỗi bước dẫm tới một chỗ đều lưu lại một dấu chân. Những dấu chân này đều phiếm linh quang. Dấu chân đếm không hết liên kết lại thành một lá bùa phức tạp.
Lấy thân mình làm phù bút, kết liền thiên địa linh khí, dùng vạn vật làm giấy phù. Đây là… thần phù vượt ra khỏi thập phẩm. Liễu Tửu siết chặt nắm tay, ngón tay hơi run rẩy. Lúc nàng ba tuổi, nàng đã biểu hiện ra sự yêu thích dành cho phù chú. Nàng hiểu thuật pháp của mình không bằng Tả Khâu, võ kỹ không bằng sư huynh, cho nên khổ luyện phù chú. Cuối cùng luyện thành, tất cả đại sư phù chú trong phái Thái Hành đều tán thưởng nàng là thiên tài phù chú ngàn năm khó gặp, nói trên mặt phù chú nàng đủ khả năng ngạo thị đại lục Cửu Châu, là người có hy vọng vẽ ra thần phù nhất.
Nhưng, ở đại hội Cửu Châu Diệp Vu Thời khiến nàng hiểu ra cái gì là trên người có người. Một đệ tử Luyện Khí phong, trên phù đạo lại thắng được nàng. Nàng thua rồi, nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Nhưng nàng cho rằng, rồi sẽ có một ngày nàng có thể vượt qua Diệp Vu Thời. Vậy mà bây giờ, ngay cả phù chú thập phẩm nàng vẫn không thể thành công, Diệp Vu Thời đã vẽ được thần phù. Khoảng cách càng lúc càng lớn.
“Liễu phó thống lĩnh, chúng ta đã phái người về bẩm báo đại nhân. Lập tức sẽ có một đội tinh binh đến, nhất định phải bắt được họ.” Một đệ tử Thái Hành tiến tới nói.
Liễu Tửu sửng sốt, đột nhiên hiểu ra. Thì ra Diệp Vu Thời vạch vòng này là để chống lại tướng sĩ Thái Hành. Đúng, Phương Khác bây giờ đang ở thời kỳ mấu chốt kết anh, chạy cũng không thể chạy đánh cũng không thể đánh. Nếu bị bọn họ vây tại đây, chỉ có một con đường chết. Cho nên Diệp Vu Thời mới từ bỏ chuyện chính diện xung đột với nàng, bố trí phù trận trước một bước. Chỉ vì bảo hộ Phương Khác chu toàn, để y có thể không bị quấy nhiễu mà kết anh.
Liễu Tửu nhướng mày, bình tĩnh nói: “Đợi bọn họ vừa đến liền lệnh Thập Thiên Can và Thập Nhị Địa Chi bố trí trận Lục Thập Giáp Tử, xung kích phù trận, những người khác thì đả tọa, tận lực hấp thu thiên địa linh khí. Chỉ cần giành, chúng ta giành nhiều một phần, vậy Phương Khác kết anh sẽ gian nan một phần.”
Nói xong tự nàng liền vẽ một tụ linh trận xuống đất, đặt lên bồ đoàn tụ linh thượng phẩm.
“Phương Hiền Thanh, các ngươi ở đây chướng mắt ta, không bằng đứng xa một chút xem thử cha ngươi đánh thắng chưa.” Nàng nói xong câu này liền nhắm mắt bắt đầu đả tọa.
Biểu tình Phương Hiền Thanh co rút trong một thoáng, sau đó quay người đi.
Diệp Vu Thời bày xong trận linh thạch, lại khoanh vòng phạm vi mười dặm quanh Phương Khác vạch ra một phù trận tầng ngoài, sau đó không ngừng nghỉ tiếp tục bố trí cấm chế. Cấm chế này là hắn chuyển hóa từ hải cấm ngăn cách ba đại lục khi ở đại lục Thanh Hoa. Nhưng không có uy lực mạnh như thế, nếu phái Thái Hành cường công, cũng chỉ có thể kéo được một ngày hay một ngày.
Mà trận linh thạch chính là tầng phòng vệ cuối cùng, một ngày Phương Khác chưa kết anh. Những người khác đừng mơ bước vào một bước.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác ở giữa gió lốc, khóe môi nhếch lên lặng yên mím thẳng. Sau đó đôi mắt mang hàn quang của hắn đối diện với đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Thái A.
“Đây là hẹn định của ngô và Phương Khác.” Thái A không nhanh không chậm nói, kiếm trong tay kêu vang. Hắn có thể cảm giác được sát ý của Diệp Vu Thời, sát ý nồng đậm đến cực điểm. Nhưng hắn bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà.
“Nhưng y bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng. Ta nhớ ta từng nói ta rất tức giận, ta cũng đã từng cảnh cáo ngươi. Rất rõ ràng, ngươi không để tâm đến lời cảnh cáo của ta. Vậy ta liền cho ngươi biết, tộc Thương Lục lập tức sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Thái A khẽ nhíu mày, cầm Thái A kiếm đứng lên. Cho dù hắn đã hết sức, cũng không có bất cứ ai có thể uy hiếp hắn. Vì hắn là Thái A, hắn chưa từng sợ hãi bất cứ uy hiếp nào.
Diệp Vu Thời nhướng mày, mỉm cười nhìn Thái A: “Hiện tại ta không muốn lãng phí khí lực trên người ngươi, cũng không rảnh hơi tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa với ngươi. Chỉ là cần mượn máu của ngươi dùng chút.”
Diệp Vu Thời mỉm cười rất lạnh, tư thế hắn đưa bình ngọc ra cũng rất tùy ý.
Nhưng Thái A lại cầm kiếm trầm mặc không nói nhận lấy. Vì lúc này, họ quả thật đều không hề rảnh rỗi.
Thái A rạch một đao lên cổ tay trái của mình.
Sau đó đưa bình ngọc đựng đầy máu qua. Diệp Vu Thời nhận lấy, chuyển qua một bình đan dược.
Thái A đả tọa liệu thương, Diệp Vu Thời dùng máu mang linh lực cường đại vẽ một đạo thần phù. Sau đó khoanh chân ngồi xuống chỗ mắt trận.
Lúc này, người của phái Thái Hành đã đến. Lục Thập Giáp Tử trận đã thành, bọn họ từng đợt từng đợt liên tiếp công phá phù trận vòng ngoài.
Đám người Liễu Tửu tranh đoạt linh lực với Phương Khác, nhưng dưới phù trận của Diệp Vu Thời hầu như không có hiệu quả gì. Nhưng ít nhất thiên địa linh khí nồng đậm ở đây đối với họ chỉ lợi không hại.
Phương Hiền Thanh đi xung quanh tìm kiếm thân ảnh phụ thân mình và Ngô Thất, nhưng làm sao cũng không tìm được. Tao ngộ hôm nay khiến tâm tình vốn đã uất ức bất bình của hắn nay càng thêm khó chịu. Cuối cùng hắn từ xa nhìn nơi lốc xoáy, chống vào thân cây nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định hoàn trả. Phương Hiền Thanh cào vào thân cây.
Một ngày sau, Liễu Tửu tỉnh lại từ trong nhập định. Nàng mở mắt nhìn phù trận, phù trận dưới sự trùng kích đã bắt đầu lúc sáng lúc tối. Nàng mỉm cười, rồi nhắm mắt lại. Tùy ý hạt mưa lớn như hạt đậu rớt lên người mình.
Lại một ngày trôi qua, phù trận thứ hai bị phá.
Liễu Tửu đứng lên lạnh giọng nói: “Lệnh người bày lên nỏ công thành, chiến xa và thuẫn.”
“Đại nhân… này…” Này không phải hơi khoa trương sao? Đối phó những người này lẽ nào còn phải bày tư thế công chiếm thành trì? Thái A kia trọng thương chưa khỏi, Diệp Vu Thời dùng bản thân mình khống chế ba đạo thần phù cũng đã tinh bì lực tẫn. Còn cần phải thế sao?
“Này gì mà này? Còn không mau đi!” Liễu Tửu trừng mắt hạnh, người đó vội cong lưng lui xuống.
Phương Khác nhắm mắt, trước mắt xuất hiện một vùng sương trắng, trong sương có người vô thanh khảo vấn y, tại sao tu tiên, tại sao cầm kiếm, ngươi là ai, giết hay không, muốn hay không,… cái gì là đạo, cái gì là tình, cái gì là kiếm,…
Vô số khảo vấn nghênh diện mà tới, lúc này trong đan điền của y đã có một tiểu anh hài diện mạo mơ hồ.
Nhưng nếu không thể qua được ải cuối cùng, nguyên anh sẽ không thành.
Phương Khác đứng trong trời đất trắng xóa, mê mang nhìn quanh. Đáp một cái lại đến một vấn đề, nhưng vẫn chưa ra khỏi sương trắng.
Lại mấy ngày trôi qua, đạo phù lục cuối cùng cũng bị phá. Một đệ tử Thái Hành còn chưa kịp lộ niềm vui sướng, đã há miệng trợn mắt ngã xuống. Trên người hắn cháy bùng ngọn lửa u lam như nước, thoáng cái đã thiêu sống hắn.
Đối diện Diệp Vu Thời, phái Thái Hành ngã xuống mấy chục người.
Liễu Tửu phất tay nói: “Phòng thủ, chuẩn bị chiến trường, chuẩn bị thuẫn, bắn!”
Vút vút vút vút, vây quanh lốc xoáy của Phương Khác, mấy trăm cây nỏ đồng thời bắn vào trung tâm lốc xoáy.
Diệp Vu Thời và Thái A, một người ở nam một người ở bắc. Mỗi người thủ nửa vòng tròn, không một mũi tên nào có thể đột phá được phòng thủ của cả hai.
Liễu Tửu giơ tay lên siết thành quyền lần nữa, nói: “Chiến xa áp cận, bắn!”
Mấy đóa Băng Lưu Diệm xoay chuyển xung quanh, dưới mưa bão, cháy thành một vòng phòng thủ cực lớn.
Từng bước từng bước thu nhỏ vòng vây, uy lực nỏ công thành càng lúc càng lớn. Cứ thế Diệp Vu Thời và Thái A chống không nổi chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà lúc này, lốc xoáy của Phương Khác rõ ràng đã thu nhỏ không ít. Y kết anh đã sắp thành công, nhưng bên ngoài lốc xoáy, vòng xoáy linh lực đã phân ly ra một lốc xoáy nhỏ. Liễu Tửu cười cười, mày liễu cong lên. Hiển nhiên kế sách của nàng đã thành công. Nhưng sau đó nụ cười của Liễu Tửu lạnh đi, đến bây giờ thế nhưng vẫn chưa có ai bước vào ranh giới được vạch bằng linh thức kia, trăm mét ngắn ngủi, nhưng lại xa như thiên nhai.
Cuối cùng, một mũi tên bắn vào trong trận linh thạch. Tuy còn chưa thể chạm đến chỗ Phương Khác đã bị cản lại, nhưng nói rõ phòng thủ của Diệp Vu Thời và Thái A cuối cùng đã không còn hoàn mỹ vô khuyết nữa.
Liễu Tửu còn chưa kịp cười, lại có mấy chục tu sĩ ngã xuống.
Mấy người trong đó đúng lúc ngã ở ranh giới linh thạch, bên tai Liễu Tửu vang vọng câu nói của Diệp Vu Thời, linh thạch làm ranh giới, kẻ xông vào chết.
Dưới màn mưa, trong chớt giật sấm giần. Có hai người, đang đối kháng với trên ngàn tu sĩ, nhưng không lùi nữa bước, linh thạch vạch ra một vùng tròn, cho dù trận đã phá, tu sĩ Thái Hành vẫn không thể tiến tới nửa bước.
Vì sao tu tiên, cái gì là đạo…
Phương Khác đứng tại chỗ không ngừng muốn đi tới trước, cũng không còn trả lời vấn đề nữa. Mười hai chữ hiện trong lòng y ‘tâm vong hư niệm, tâm vong hư cảnh, tâm như liên hoa’.
Y mím môi, trầm mặc đứng, sau đó nhắm mắt lại. Y sai rồi, bản thân những thứ này không cần trả lời, vì đó đều chỉ là hư niệm.
Sương trắng tan đi, một con đường khúc khuỷu xuất hiện dưới chân Phương Khác.
Diện mạo anh hài trong đan điền đã trở nên rõ ràng, giống như một Phương Khác bản thu nhỏ. Khoanh chân ngồi đó, chỉ là trên mặt không có biểu cảm, giống như không có sinh mạng.
Hai luồng kiếm quang du tẩu bên cạnh nguyên anh.
Xoẹt, một luồng chớp điện chiếu sáng nửa bầu trời chém xuống. Tầng mây kịch liệt cuộn trào, sau mấy tức mây đen tản đi, mưa tạnh trời trong.
Liễu Tửu bất giác bước tới một bước nói: “Làm sao có thể.”
Nàng không biết, sở dĩ Phương Khác kết anh lúc này là vì linh lực trong người quá nhiều, muốn tránh nổ tan xác mà chết chỉ có thể chọn lựa như thế. Cho nên cách nàng đoạt đi linh lực đối với người khác có thể sẽ có ảnh hưởng, đối với Phương Khác thì không hề ảnh hưởng. Có lẽ còn trợ giúp cho y, tránh kinh mạch đã bị thương tổn của y lại gặp thêm một lần trùng kích.
Phương Khác mở mắt, đưa tay vuốt tóc bị mưa xối ướt nên phủ trước mắt, nhếch môi mỉm cười.
Tiếng phá không vang lên, một khối linh thạch từ tay Diệp Vu Thời bắn ra chà qua mũi giày Phương Hiền Thanh ghim xuống đất.
“Lấy linh thạch làm ranh giới, kẻ xông vào chết.” Diệp Vu Thời cực kỳ bình thản nói, bình thường như chuyện này giống như bầu trời màu xanh, mặt trời hình tròn, chẳng có gì đặc biệt. Kỳ thật hắn chưa từng nói những lời này, chỉ là đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước trong tiểu viện ở đại lục Thanh Hoa. Phương Khác chém ra một kiếm, thủ sau lưng hắn từng nói một câu tương tự.
Liễu Tửu tức giận bật cười, nàng chưa từng thấy ai có thể nói lời cuồng vọng như vậy tự nhiên đến thế. Nơi này là chỗ nào? Đây là phía nam, đây là địa giới Thái Hành. Diệp Vu Thời hắn dựa vào cái gì đứng trên địa giới phái Thái Hành dùng linh thạch để vạch vòng địa giới? Dựa vào cái gì nói kẻ xông vào phải chết? Đây là đạo lý từ đâu ra?
Nàng nghĩ thế, rồi cũng chất vấn như thế.
Diệp Vu Thời mỉm cười, như gió xuân hóa mưa.
“Tại sao phải giảng đạo lý? Cái gì là đạo lý? Tự nhiên là nắm đấm của ai lớn thì liền nghe người đó. Nếu ngươi không phục, thì có thể thử.” Lời cuồng vọng như thế, lại bị Diệp Vu Thời nói ra hết sức dịu dàng.
Liễu Tửu á họng câm nín, nghĩ kỹ một lượt thì cảm thấy lời này không chút kẽ hở. Nhưng sau đó nàng lại cười lạnh, vung roi trong tay nói: “Tốt! Vậy hôm nay liền cho ngươi biết đây là đạo lý gì.”
Nhưng lúc này, người càng nổi giận hơn Liễu Tửu là Phương Hiền Thanh. Hắn cảm thấy bị xem thường, một loại xem thường không cần ngôn ngữ thậm chí không cần thần thái. Loại xem thường này khiến hắn không thể chịu nổi.
Hắn giang tay, trên ngàn trên vạn cây gai bắn vào Diệp Vu Thời.
Đối mặt với roi của Liễu Tửu và gai của Phương Hiền Thanh, Diệp Vu Thời chỉ rất bình tĩnh tiếp tục ném linh thạch ra. Họ vẫn đang ở ngoài vòng không phải sao? Nếu đang ở ngoài vòng, thì đừng xông vào. Tại sao hắn phải quan tâm?
Cũng vào lúc này, Phương Hiền Thanh và Liễu Tửu mới phát hiện, dùng linh thạch làm ranh giới, xây lên một tầng ngăn cách, bọn họ không thể nào công phá.
Liễu Tửu mấp máy môi, nàng không hề phát giác Diệp Vu Thời bố trí trận pháp thế nào! Không… đây không phải trận pháp.
Liễu Tửu bình tĩnh lại, nàng nhìn thân hình Diệp Vu Thời hóa ra vô số tàn ảnh, dùng linh thạch vạch ra một vòng chu vi trăm mét quanh Phương Khác. Mà bước chân của hắn, mỗi bước dẫm tới một chỗ đều lưu lại một dấu chân. Những dấu chân này đều phiếm linh quang. Dấu chân đếm không hết liên kết lại thành một lá bùa phức tạp.
Lấy thân mình làm phù bút, kết liền thiên địa linh khí, dùng vạn vật làm giấy phù. Đây là… thần phù vượt ra khỏi thập phẩm. Liễu Tửu siết chặt nắm tay, ngón tay hơi run rẩy. Lúc nàng ba tuổi, nàng đã biểu hiện ra sự yêu thích dành cho phù chú. Nàng hiểu thuật pháp của mình không bằng Tả Khâu, võ kỹ không bằng sư huynh, cho nên khổ luyện phù chú. Cuối cùng luyện thành, tất cả đại sư phù chú trong phái Thái Hành đều tán thưởng nàng là thiên tài phù chú ngàn năm khó gặp, nói trên mặt phù chú nàng đủ khả năng ngạo thị đại lục Cửu Châu, là người có hy vọng vẽ ra thần phù nhất.
Nhưng, ở đại hội Cửu Châu Diệp Vu Thời khiến nàng hiểu ra cái gì là trên người có người. Một đệ tử Luyện Khí phong, trên phù đạo lại thắng được nàng. Nàng thua rồi, nhưng cũng tâm phục khẩu phục. Nhưng nàng cho rằng, rồi sẽ có một ngày nàng có thể vượt qua Diệp Vu Thời. Vậy mà bây giờ, ngay cả phù chú thập phẩm nàng vẫn không thể thành công, Diệp Vu Thời đã vẽ được thần phù. Khoảng cách càng lúc càng lớn.
“Liễu phó thống lĩnh, chúng ta đã phái người về bẩm báo đại nhân. Lập tức sẽ có một đội tinh binh đến, nhất định phải bắt được họ.” Một đệ tử Thái Hành tiến tới nói.
Liễu Tửu sửng sốt, đột nhiên hiểu ra. Thì ra Diệp Vu Thời vạch vòng này là để chống lại tướng sĩ Thái Hành. Đúng, Phương Khác bây giờ đang ở thời kỳ mấu chốt kết anh, chạy cũng không thể chạy đánh cũng không thể đánh. Nếu bị bọn họ vây tại đây, chỉ có một con đường chết. Cho nên Diệp Vu Thời mới từ bỏ chuyện chính diện xung đột với nàng, bố trí phù trận trước một bước. Chỉ vì bảo hộ Phương Khác chu toàn, để y có thể không bị quấy nhiễu mà kết anh.
Liễu Tửu nhướng mày, bình tĩnh nói: “Đợi bọn họ vừa đến liền lệnh Thập Thiên Can và Thập Nhị Địa Chi bố trí trận Lục Thập Giáp Tử, xung kích phù trận, những người khác thì đả tọa, tận lực hấp thu thiên địa linh khí. Chỉ cần giành, chúng ta giành nhiều một phần, vậy Phương Khác kết anh sẽ gian nan một phần.”
Nói xong tự nàng liền vẽ một tụ linh trận xuống đất, đặt lên bồ đoàn tụ linh thượng phẩm.
“Phương Hiền Thanh, các ngươi ở đây chướng mắt ta, không bằng đứng xa một chút xem thử cha ngươi đánh thắng chưa.” Nàng nói xong câu này liền nhắm mắt bắt đầu đả tọa.
Biểu tình Phương Hiền Thanh co rút trong một thoáng, sau đó quay người đi.
Diệp Vu Thời bày xong trận linh thạch, lại khoanh vòng phạm vi mười dặm quanh Phương Khác vạch ra một phù trận tầng ngoài, sau đó không ngừng nghỉ tiếp tục bố trí cấm chế. Cấm chế này là hắn chuyển hóa từ hải cấm ngăn cách ba đại lục khi ở đại lục Thanh Hoa. Nhưng không có uy lực mạnh như thế, nếu phái Thái Hành cường công, cũng chỉ có thể kéo được một ngày hay một ngày.
Mà trận linh thạch chính là tầng phòng vệ cuối cùng, một ngày Phương Khác chưa kết anh. Những người khác đừng mơ bước vào một bước.
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác ở giữa gió lốc, khóe môi nhếch lên lặng yên mím thẳng. Sau đó đôi mắt mang hàn quang của hắn đối diện với đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của Thái A.
“Đây là hẹn định của ngô và Phương Khác.” Thái A không nhanh không chậm nói, kiếm trong tay kêu vang. Hắn có thể cảm giác được sát ý của Diệp Vu Thời, sát ý nồng đậm đến cực điểm. Nhưng hắn bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà.
“Nhưng y bị thương, hơn nữa bị thương rất nặng. Ta nhớ ta từng nói ta rất tức giận, ta cũng đã từng cảnh cáo ngươi. Rất rõ ràng, ngươi không để tâm đến lời cảnh cáo của ta. Vậy ta liền cho ngươi biết, tộc Thương Lục lập tức sẽ biến mất khỏi thế giới này.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Thái A khẽ nhíu mày, cầm Thái A kiếm đứng lên. Cho dù hắn đã hết sức, cũng không có bất cứ ai có thể uy hiếp hắn. Vì hắn là Thái A, hắn chưa từng sợ hãi bất cứ uy hiếp nào.
Diệp Vu Thời nhướng mày, mỉm cười nhìn Thái A: “Hiện tại ta không muốn lãng phí khí lực trên người ngươi, cũng không rảnh hơi tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa với ngươi. Chỉ là cần mượn máu của ngươi dùng chút.”
Diệp Vu Thời mỉm cười rất lạnh, tư thế hắn đưa bình ngọc ra cũng rất tùy ý.
Nhưng Thái A lại cầm kiếm trầm mặc không nói nhận lấy. Vì lúc này, họ quả thật đều không hề rảnh rỗi.
Thái A rạch một đao lên cổ tay trái của mình.
Sau đó đưa bình ngọc đựng đầy máu qua. Diệp Vu Thời nhận lấy, chuyển qua một bình đan dược.
Thái A đả tọa liệu thương, Diệp Vu Thời dùng máu mang linh lực cường đại vẽ một đạo thần phù. Sau đó khoanh chân ngồi xuống chỗ mắt trận.
Lúc này, người của phái Thái Hành đã đến. Lục Thập Giáp Tử trận đã thành, bọn họ từng đợt từng đợt liên tiếp công phá phù trận vòng ngoài.
Đám người Liễu Tửu tranh đoạt linh lực với Phương Khác, nhưng dưới phù trận của Diệp Vu Thời hầu như không có hiệu quả gì. Nhưng ít nhất thiên địa linh khí nồng đậm ở đây đối với họ chỉ lợi không hại.
Phương Hiền Thanh đi xung quanh tìm kiếm thân ảnh phụ thân mình và Ngô Thất, nhưng làm sao cũng không tìm được. Tao ngộ hôm nay khiến tâm tình vốn đã uất ức bất bình của hắn nay càng thêm khó chịu. Cuối cùng hắn từ xa nhìn nơi lốc xoáy, chống vào thân cây nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Sỉ nhục hôm nay, ngày sau nhất định hoàn trả. Phương Hiền Thanh cào vào thân cây.
Một ngày sau, Liễu Tửu tỉnh lại từ trong nhập định. Nàng mở mắt nhìn phù trận, phù trận dưới sự trùng kích đã bắt đầu lúc sáng lúc tối. Nàng mỉm cười, rồi nhắm mắt lại. Tùy ý hạt mưa lớn như hạt đậu rớt lên người mình.
Lại một ngày trôi qua, phù trận thứ hai bị phá.
Liễu Tửu đứng lên lạnh giọng nói: “Lệnh người bày lên nỏ công thành, chiến xa và thuẫn.”
“Đại nhân… này…” Này không phải hơi khoa trương sao? Đối phó những người này lẽ nào còn phải bày tư thế công chiếm thành trì? Thái A kia trọng thương chưa khỏi, Diệp Vu Thời dùng bản thân mình khống chế ba đạo thần phù cũng đã tinh bì lực tẫn. Còn cần phải thế sao?
“Này gì mà này? Còn không mau đi!” Liễu Tửu trừng mắt hạnh, người đó vội cong lưng lui xuống.
Phương Khác nhắm mắt, trước mắt xuất hiện một vùng sương trắng, trong sương có người vô thanh khảo vấn y, tại sao tu tiên, tại sao cầm kiếm, ngươi là ai, giết hay không, muốn hay không,… cái gì là đạo, cái gì là tình, cái gì là kiếm,…
Vô số khảo vấn nghênh diện mà tới, lúc này trong đan điền của y đã có một tiểu anh hài diện mạo mơ hồ.
Nhưng nếu không thể qua được ải cuối cùng, nguyên anh sẽ không thành.
Phương Khác đứng trong trời đất trắng xóa, mê mang nhìn quanh. Đáp một cái lại đến một vấn đề, nhưng vẫn chưa ra khỏi sương trắng.
Lại mấy ngày trôi qua, đạo phù lục cuối cùng cũng bị phá. Một đệ tử Thái Hành còn chưa kịp lộ niềm vui sướng, đã há miệng trợn mắt ngã xuống. Trên người hắn cháy bùng ngọn lửa u lam như nước, thoáng cái đã thiêu sống hắn.
Đối diện Diệp Vu Thời, phái Thái Hành ngã xuống mấy chục người.
Liễu Tửu phất tay nói: “Phòng thủ, chuẩn bị chiến trường, chuẩn bị thuẫn, bắn!”
Vút vút vút vút, vây quanh lốc xoáy của Phương Khác, mấy trăm cây nỏ đồng thời bắn vào trung tâm lốc xoáy.
Diệp Vu Thời và Thái A, một người ở nam một người ở bắc. Mỗi người thủ nửa vòng tròn, không một mũi tên nào có thể đột phá được phòng thủ của cả hai.
Liễu Tửu giơ tay lên siết thành quyền lần nữa, nói: “Chiến xa áp cận, bắn!”
Mấy đóa Băng Lưu Diệm xoay chuyển xung quanh, dưới mưa bão, cháy thành một vòng phòng thủ cực lớn.
Từng bước từng bước thu nhỏ vòng vây, uy lực nỏ công thành càng lúc càng lớn. Cứ thế Diệp Vu Thời và Thái A chống không nổi chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà lúc này, lốc xoáy của Phương Khác rõ ràng đã thu nhỏ không ít. Y kết anh đã sắp thành công, nhưng bên ngoài lốc xoáy, vòng xoáy linh lực đã phân ly ra một lốc xoáy nhỏ. Liễu Tửu cười cười, mày liễu cong lên. Hiển nhiên kế sách của nàng đã thành công. Nhưng sau đó nụ cười của Liễu Tửu lạnh đi, đến bây giờ thế nhưng vẫn chưa có ai bước vào ranh giới được vạch bằng linh thức kia, trăm mét ngắn ngủi, nhưng lại xa như thiên nhai.
Cuối cùng, một mũi tên bắn vào trong trận linh thạch. Tuy còn chưa thể chạm đến chỗ Phương Khác đã bị cản lại, nhưng nói rõ phòng thủ của Diệp Vu Thời và Thái A cuối cùng đã không còn hoàn mỹ vô khuyết nữa.
Liễu Tửu còn chưa kịp cười, lại có mấy chục tu sĩ ngã xuống.
Mấy người trong đó đúng lúc ngã ở ranh giới linh thạch, bên tai Liễu Tửu vang vọng câu nói của Diệp Vu Thời, linh thạch làm ranh giới, kẻ xông vào chết.
Dưới màn mưa, trong chớt giật sấm giần. Có hai người, đang đối kháng với trên ngàn tu sĩ, nhưng không lùi nữa bước, linh thạch vạch ra một vùng tròn, cho dù trận đã phá, tu sĩ Thái Hành vẫn không thể tiến tới nửa bước.
Vì sao tu tiên, cái gì là đạo…
Phương Khác đứng tại chỗ không ngừng muốn đi tới trước, cũng không còn trả lời vấn đề nữa. Mười hai chữ hiện trong lòng y ‘tâm vong hư niệm, tâm vong hư cảnh, tâm như liên hoa’.
Y mím môi, trầm mặc đứng, sau đó nhắm mắt lại. Y sai rồi, bản thân những thứ này không cần trả lời, vì đó đều chỉ là hư niệm.
Sương trắng tan đi, một con đường khúc khuỷu xuất hiện dưới chân Phương Khác.
Diện mạo anh hài trong đan điền đã trở nên rõ ràng, giống như một Phương Khác bản thu nhỏ. Khoanh chân ngồi đó, chỉ là trên mặt không có biểu cảm, giống như không có sinh mạng.
Hai luồng kiếm quang du tẩu bên cạnh nguyên anh.
Xoẹt, một luồng chớp điện chiếu sáng nửa bầu trời chém xuống. Tầng mây kịch liệt cuộn trào, sau mấy tức mây đen tản đi, mưa tạnh trời trong.
Liễu Tửu bất giác bước tới một bước nói: “Làm sao có thể.”
Nàng không biết, sở dĩ Phương Khác kết anh lúc này là vì linh lực trong người quá nhiều, muốn tránh nổ tan xác mà chết chỉ có thể chọn lựa như thế. Cho nên cách nàng đoạt đi linh lực đối với người khác có thể sẽ có ảnh hưởng, đối với Phương Khác thì không hề ảnh hưởng. Có lẽ còn trợ giúp cho y, tránh kinh mạch đã bị thương tổn của y lại gặp thêm một lần trùng kích.
Phương Khác mở mắt, đưa tay vuốt tóc bị mưa xối ướt nên phủ trước mắt, nhếch môi mỉm cười.