“Ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi, vi sư canh ở đây.” Phụng Chi Tiếu quan tâm nhìn Tiêu Xương Thu. Hôm qua Tiêu Xương Thu trực tiếp đối đầu với Hàn Không, bị thương không nhẹ.
“Không cần, ta có thể.” Tiêu Xương Thu rũ mắt thờ ơ nói. Mạc thành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Nếu Mạc Thành bị phá, phái Thái Hành sẽ trực chỉ xông thẳng vào Côn Luân.
“Ngươi không tin ta?” Sắc mặt Phụng Chi Tiếu nhạt đi, nhẹ giọng nói.
Tiêu Xương Thu ngẩng đầu, nhìn Phụng Chi Tiếu, hàn sương trên mặt nàng thoáng cái như tan đi hoàn toàn, đáy mắt long lanh vụn quang. Nàng chậm rãi lắc đầu: “Trên đời này, người ta tin nhất là ngài.”
Phụng Chi Tiếu cong môi, đưa tay vuốt tóc Tiêu Xương Thu: “Vậy thì đi nghỉ ngơi.”
“Nhưng…”
“Đừng ở chỗ này càm ràm lãng phí thời gian, mau đi.” Phụng Chi Tiếu ấn vai Tiêu Xương Thu, đẩy Tiêu Xương Thu đi.
“Xuống đây.” Đợi thân ảnh Tiêu Xương Thu biến mất, Phụng Chi Tiếu lập tức xoay người lạnh giọng nói.
Phương Khác nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái hiên, cười híp mắt nhìn Phụng Chi Tiếu.
Mặt Phụng Chi Tiếu đỏ lên, cắn răng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ủa? Cái gì là ý gì? Ta chẳng qua là thấy Tiêu sư tỷ đến liền tránh đi cho sư đồ các người không gian ở chung thôi mà.” Phương Khác vô tội đáp.
Phụng Chi Tiếu cắn răng nhìn Phương Khác hồi lâu, thật sự không biết nên nói gì, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn ra ngoài cửa thành.
“Tiếp tục nói chuyện ngươi nói lúc trước.” Phụng Chi Tiếu lên tiếng.
“Năm ngày, chúng ta ít nhất phải thủ Mạc thành năm ngày.” Phương Khác nhìn phía nam, mí mắt run run. Tinh quang đầy trời rọi vào mắt y, mà bây giờ chẳng qua mới ngày đầu tiên. Thái Hành, đã quyết định trong vòng ba ngày công hạ Mạc thành. Phương Khác nhíu mi.
Nếu không phải khẳng định Thái Hành tuyệt đối không thể biết kế hoạch của họ. Lúc này nhất định y sẽ cho rằng Thái Hành đã biết mục đích của mình. Nếu không sao họ lại định trong vòng ba ngày phải công hạ Mạc thành?
Phương Khác mím môi, Tả Khâu quả thật không hiểu Côn Luân rốt cuộc có ý gì. Vì thế hắn dứt khoát không nghĩ, chỉ cần công hạ Mạc thành là được. Vì một khi Mạc Thành phá, cái gì cũng trễ. Tả Khâu… quả nhiên là Tả Khâu.
“Viện binh thì sao?” Phụng Chi Tiếu hỏi.
“Không có viện binh.” Phương Khác chậm rãi nói.
Phụng Chi Tiếu nhíu mày: “Phái Thiên Sơn rốt cuộc có ý gì?”
“Nếu chúng ta làm được, hắn sẽ lập tức nghiêng về phía chúng ta. Nếu chúng ta không làm được, hắn tự nhiên vẫn đứng bên phía Thái Hành.”
“Vậy còn cần Thiên Sơn hắn làm gì?”
“Đúng vậy, cần hắn làm gì.” Phương Khác gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến lời Diệp Vu Thời.
Vì Côn Luân bây giờ quá yếu, vì Côn Luân không thể nào chống được năm ngày dưới sự giáp công của Thiên Sơn và Thái Hành, vì bên đưa ra chọn lựa là Thiên Sơn chứ không phải Côn Luân.
Thiên Sơn và Côn Luân cùng diễn một màn kịch, ngoài sửa đường núi trong đi Trần Thương.
Cố ý dùng Trần Phủ và Chu Thức Vũ để đánh lừa tai mắt, khiến mọi người cho rằng Côn Luân dùng kế phân binh muốn mượn đó ly gián quan hệ hợp tác ba bên. Thu hút ánh mắt phái Thái Hành, khiến Thái Hành bớt chú mục vào Côn Luân. Nhân đó, dưới sự giúp đỡ của vị lão tổ trên Thiên Sơn che giấu ánh mắt lão tổ phái Thái Hành, giải phóng Trí Tiêu khỏi Côn Luân.
Vượt Hoàng hải, giải cấm chế, phá cục!
Nhưng Thiên Sơn cũng chỉ có thể giúp đến đây, bọn họ không nguyện ý đặt con bài lên người Côn Luân. Thứ họ muốn là bất luận Côn Luân hay Thái Hành thắng, Thiên Sơn cũng đều có thể bỏ ra cái giá nhỏ nhất giành được ích lợi lớn nhất. Cách làm rất thông minh, nghĩ cũng rất tốt, chính là rất đáng ghét.
Dù sao, ai lại thích cỏ đầu tường chứ?
“Chu Thức Vũ phải chịu chút khổ rồi.” Trầm mặc một lát, Phụng Chi Tiếu nói, mang theo vẻ lo lắng, rồi tiếp: “Giang Trầm Chu này, ta chắc chắn phải giết.”
Trên gương mặt non nớt tuấn tú của Phụng Chi Tiếu, hiện lên sát khí âm trầm.
“Chỉ sợ khá khó khăn.” Phương Khác nói xa xăm.
“Tại sao?” Phụng Chi Tiếu quay đầu lại, tức giận nhìn Phương Khác.
“Thứ nhất, vì sư phụ ta nói, Phụng sư thúc cái gì cũng tốt chỉ là quá biếng nhác, tu vi luôn không tiến không lùi. Tính ra ngươi muốn dùng thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của hắn là không thể. Thứ hai, luận về tư, mạng của Giang Trầm Chu nên là của ta.” Phương Khác nhún ai, phủi tay nói.
“Ta có thể giáo huấn ngươi một chút không?” Phụng Chi Tiếu trầm mặc một lát hỏi.
Tiếng xích vang leng keng, kèm với tiếng rơi vào nước.
Một người trần nửa thân trên bị treo ngược trên thiết liên, cả người bị ngâm trong nước.
Giãy dụa rất lâu, mới không còn âm thanh.
Giang Trầm Chu biếng nhác vung roi, roi quấn lấy người đó lôi ra khỏi nước treo lên móc ngược trên không.
Móc ngược móc xuyên qua thiết liên ở xương tì bà người đó, khiến hắn nhẹ rên một tiếng rồi tỉnh lại. Cái đầu cúi gầm hơi ngẩng lên, người này chính là Chu Thức Vũ.
“Côn Luân muốn làm gì?”
Trầm mặc.
Giang Trầm Chu lại quất một roi, Chu Thức Vũ lại bị rớt vào nước. Cứ thế lặp lại từ đầu, Chu Thức Vũ từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, cứ như trời sinh đã là một người câm.
Bên cạnh có vài người đã hơi không dám nhìn thẳng. Chỉ có Giang Trầm Chu từ đầu chí cuối luôn là một biểu tình, lười biếng lặp lại mấy động tác này như thể nhàm chán cực điểm.
“Vô vị.” Giang Trầm Chu đột nhiên đứng lên nhìn tùy tùng bên cạnh, tùy tùng cạnh hắn vô thức lùi một bước.
Giang Trầm Chu nhìn người đó một cái, chợt cười, tùy tùng nhịn không được lộ vẻ kinh sợ.
Nhưng Giang Trầm Chu chỉ quay người rời khỏi ngục thất.
“Kéo hắn lên, đừng để hắn chết.”
Chu Thức Vũ bị kéo lên bờ, hắn mở mắt ra, ngưng thần nhìn bóng lưng Giang Trầm Chu thật lâu. Vì tơ máu giăng đầy mắt khiến hắn càng thêm âm lạnh.
“Giang đại nhân càng lúc càng… khủng bố.” Tùy tùng nâng Chu Thức Vũ lên nhỏ giọng nói.
“Ai nói không phải chứ, tuy hắn không làm gì chúng ta… nhưng luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn chúng ta giống như… giống như…”
“Giống như đang nhìn một người chết.” Người kia tiếp lời.
“Đúng! Chính là thế, mỗi lần hắn nhìn ta, toàn thân ta phát lạnh…”
“Ôi, các ngươi nói sao hắn lại có thể nghĩ ra… kế sách thế này chứ? Những hài tử kia hiện nay đều do hắn quản phải không? Thật không biết hắn sẽ bồi dưỡng chúng thành dạng gì.” Tùy tùng vừa nói, vừa đi chậm lại, nhét gì đó vào miệng Chu Thức Vũ.
“Các ngươi đang nói gì!” Một người từ ngoài bước vào lạnh giọng nói.
Chu Thức Vũ cảm giác được người nâng mình run lên.
“Giang đại nhân mà các ngươi cũng có thể bàn luận? Giang đại nhân một lòng vì Thái Hành. Nghĩ ra kế sách thần kỳ như thế, đám các ngươi sao có thể lý giải?” Người đó lạnh lùng nhìn chúng nhân, “Đợi lát nữa tất cả đi lĩnh mười roi cho ta. Ngục thất không cần các ngươi trông chừng.”
Hoàng Dực cúi đầu đáp vâng, lòng thầm khổ não không thôi, hắn không nên nghĩ nhân cơ hội này chia rẽ quan hệ của Giang Trầm Chu và bộ hạ của hắn. Hiện tại vì nhất thời xúc động, ngược lại làm lỡ đại sự. Hoàng Dực nhìn Chu Thức Vũ lộ vẻ xin lỗi, sau đó đi ra ngoài.
Chu Thức Vũ nằm trong đống rơm, thông qua cửa sổ nho nhỏ, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài. Hắn thầm nghĩ, lúc này có phải chưởng môn đã đến Hoàng hải không. Mà Tả Thần Sách Doanh sẽ thế nào đây. Đợi rất lâu, đợi đến khi ánh sáng tan hết, hắn mới dịch tay muốn mở tờ giấy nhỏ đó, liền bị một người dẫm lên tay, lấy tờ giấy khỏi tay hắn.
Chu Thức Vũ cười khổ, bị phong linh lực thật là thảm mà.
Hoàng Dực vừa ra khỏi ngục thất, liền nhìn thấy người đó. Hắn run lên, sau đó tiến tới hành lễ: “Đại nhân.”
“Ngu, ngu hết thuốc chữa.” Giang Trầm Chu vung tay, liền xuất hiện hai người thoáng cái bắt lấy Hoàng Dực, căn bản không kịp phản kháng.
“Phái Côn Luân sao lại có mật thám ngu xuẩn như thế?” Giang Trầm Chu lại gần nhẹ giọng nói.
Hoàng Dực trầm mặc không nói, lạnh lùng nhìn Giang Trầm Chu, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Làm mật thám, đầu tiên phải học chính là nhẫn. Nhẫn nhục chịu khổ, nhẫn thứ người thường không thể nhẫn. Ngươi không học qua sao? Vì không thể nhẫn, ngược lại làm hỏng đại sự.” Giang Trầm Chu nhẹ cười: “Kéo xuống, dạy hắn chữ nhẫn viết thế nào.”
“Đại nhân tính toán như thần.” Người vừa rồi quát chúng nhân cung kính nhìn Giang Trầm Chu, trong mắt tràn đầy kính phục.
Giang Trầm Chu thoải mái nói: “Chỉ là mật thám Côn Luân càng lúc càng không nín nhịn nổi, lẽ nào Côn Luân cho rằng ai cũng có thể làm mật thám sao? Cho nên thứ ngu vậy cũng muốn, ta chẳng qua vừa khéo hiểu rõ mật thám mà thôi.”
Chúng nhân cười ha ha, trong tiếng cười mang theo khinh bỉ với Côn Luân.
Hoàng Dực cắn môi, nội tâm khuất nhục không thôi.
Mà lúc này, bên ngoài Mạc thành đã chìm vào một trận ác chiến.
Phái Thái Hành lại một lần nữa tiến công.
Trận ác chiến này, kéo dài rất lâu, cho đến khi thành phá mới ngừng.
Một tốp tu sĩ thật đông, như sóng biển vô tận vỗ bờ, Mạc thành chỉ có thể rụt cổ, thỉnh thoảng đánh trả. Tây, nam, đông, ba cửa thành đồng thời bị tấn công.
Mà dưới sự chỉ huy của Hàn Không, thế công của phái Thái Hành cực kỳ sắc bén. Như một tảng đá mài, cuốn binh lực Côn Luân vào, nghiền nát. Trong khi Thái Hành không tổn thất bao nhiêu.
Dưới chênh lệch binh lực tuyệt đối như thế, trận hình không ảnh hưởng bao nhiêu đến kết quả cuối cùng.
Tiêu Xương Thu một mình dẫn dầu, thủ ở cửa thành tây. Nàng ôm giác ngộ thành phá nhân vong đóng ở đây. Phụng Chi Tiếu thì phụ trách cửa chính nam chịu tấn công lớn nhất.
Phương Khác dẫn người phụ trách cửa đông.
Dẫn binh của phái Thái Hành là Mục Ảnh.
“Mục trưởng lão.” Phương Khác đứng trên cửa thành, cười ôm quyền hành lễ với Mục Ảnh.
Mục Ảnh lạnh lùng nhìn Phương Khác, không để ý đến. Tay vung lên, Liễu Tửu đứng cạnh ông giơ chiến cờ lên liền bắt đầu công thành.
“Mục trưởng lão đừng nóng vội, không ngại nói chuyện với vãn bối chứ?” Phương Khác nhếch môi mỉm cười.
Liễu Tửu vội nói: “Mục trưởng lão, đừng để ý tới y. Người này giỏi hồ ngôn loạn ngữ, nếu ngài nghe rồi không chừng tâm trạng sẽ không tốt.” Nói xong sắc mặt Liễu Tửu biến đổi, có chút quẫn bách.
Sau đó nàng lạnh lùng nhìn Phương Khác, nghĩ đến những điều mình tra được, cùng với phong thư Phương Khác nhiễu loạn sư huynh.
Phương Khác rất nổi danh, vì thế tất cả mọi người đều biết. Người này luôn thích nói vài lời, lời nói ra luôn chỉ đơn thuần là chọc giận. Bản lĩnh chọc tức người của y quả thật không thể xem thường. Nhưng điều đó đối với vài người quả thật ấu trĩ, giống như tiểu bằng hữu bị ức hiếp, thì phải tìm lại chút thắng lợi trên mồm mép mới thoải mái.
“Mục đại nhân vậy mà không dám nghe sao?” Phương Khác ra vẻ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Mục Ảnh như đang nói, ta đã biết, ngươi không dám nghe mà.
Mục Ảnh lạnh lùng cười, vung tay lên. Liễu Tửu giơ chiến cờ lên.
Đại quân tấn công, linh thú che phủ cả vùng trời, giống như mây đen áp thành.
Mục Ảnh nhìn Phương Khác, ngươi cho rằng ta sẽ trúng kế khích tướng của ngươi sao? Ta cứ không nghe, ngươi định thế nào?
Phương Khác ngẩng đầu nhìn phiến mây đó, mỉm cười.
“Không cần, ta có thể.” Tiêu Xương Thu rũ mắt thờ ơ nói. Mạc thành tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Nếu Mạc Thành bị phá, phái Thái Hành sẽ trực chỉ xông thẳng vào Côn Luân.
“Ngươi không tin ta?” Sắc mặt Phụng Chi Tiếu nhạt đi, nhẹ giọng nói.
Tiêu Xương Thu ngẩng đầu, nhìn Phụng Chi Tiếu, hàn sương trên mặt nàng thoáng cái như tan đi hoàn toàn, đáy mắt long lanh vụn quang. Nàng chậm rãi lắc đầu: “Trên đời này, người ta tin nhất là ngài.”
Phụng Chi Tiếu cong môi, đưa tay vuốt tóc Tiêu Xương Thu: “Vậy thì đi nghỉ ngơi.”
“Nhưng…”
“Đừng ở chỗ này càm ràm lãng phí thời gian, mau đi.” Phụng Chi Tiếu ấn vai Tiêu Xương Thu, đẩy Tiêu Xương Thu đi.
“Xuống đây.” Đợi thân ảnh Tiêu Xương Thu biến mất, Phụng Chi Tiếu lập tức xoay người lạnh giọng nói.
Phương Khác nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái hiên, cười híp mắt nhìn Phụng Chi Tiếu.
Mặt Phụng Chi Tiếu đỏ lên, cắn răng nói: “Ngươi có ý gì?”
“Ủa? Cái gì là ý gì? Ta chẳng qua là thấy Tiêu sư tỷ đến liền tránh đi cho sư đồ các người không gian ở chung thôi mà.” Phương Khác vô tội đáp.
Phụng Chi Tiếu cắn răng nhìn Phương Khác hồi lâu, thật sự không biết nên nói gì, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người nhìn ra ngoài cửa thành.
“Tiếp tục nói chuyện ngươi nói lúc trước.” Phụng Chi Tiếu lên tiếng.
“Năm ngày, chúng ta ít nhất phải thủ Mạc thành năm ngày.” Phương Khác nhìn phía nam, mí mắt run run. Tinh quang đầy trời rọi vào mắt y, mà bây giờ chẳng qua mới ngày đầu tiên. Thái Hành, đã quyết định trong vòng ba ngày công hạ Mạc thành. Phương Khác nhíu mi.
Nếu không phải khẳng định Thái Hành tuyệt đối không thể biết kế hoạch của họ. Lúc này nhất định y sẽ cho rằng Thái Hành đã biết mục đích của mình. Nếu không sao họ lại định trong vòng ba ngày phải công hạ Mạc thành?
Phương Khác mím môi, Tả Khâu quả thật không hiểu Côn Luân rốt cuộc có ý gì. Vì thế hắn dứt khoát không nghĩ, chỉ cần công hạ Mạc thành là được. Vì một khi Mạc Thành phá, cái gì cũng trễ. Tả Khâu… quả nhiên là Tả Khâu.
“Viện binh thì sao?” Phụng Chi Tiếu hỏi.
“Không có viện binh.” Phương Khác chậm rãi nói.
Phụng Chi Tiếu nhíu mày: “Phái Thiên Sơn rốt cuộc có ý gì?”
“Nếu chúng ta làm được, hắn sẽ lập tức nghiêng về phía chúng ta. Nếu chúng ta không làm được, hắn tự nhiên vẫn đứng bên phía Thái Hành.”
“Vậy còn cần Thiên Sơn hắn làm gì?”
“Đúng vậy, cần hắn làm gì.” Phương Khác gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến lời Diệp Vu Thời.
Vì Côn Luân bây giờ quá yếu, vì Côn Luân không thể nào chống được năm ngày dưới sự giáp công của Thiên Sơn và Thái Hành, vì bên đưa ra chọn lựa là Thiên Sơn chứ không phải Côn Luân.
Thiên Sơn và Côn Luân cùng diễn một màn kịch, ngoài sửa đường núi trong đi Trần Thương.
Cố ý dùng Trần Phủ và Chu Thức Vũ để đánh lừa tai mắt, khiến mọi người cho rằng Côn Luân dùng kế phân binh muốn mượn đó ly gián quan hệ hợp tác ba bên. Thu hút ánh mắt phái Thái Hành, khiến Thái Hành bớt chú mục vào Côn Luân. Nhân đó, dưới sự giúp đỡ của vị lão tổ trên Thiên Sơn che giấu ánh mắt lão tổ phái Thái Hành, giải phóng Trí Tiêu khỏi Côn Luân.
Vượt Hoàng hải, giải cấm chế, phá cục!
Nhưng Thiên Sơn cũng chỉ có thể giúp đến đây, bọn họ không nguyện ý đặt con bài lên người Côn Luân. Thứ họ muốn là bất luận Côn Luân hay Thái Hành thắng, Thiên Sơn cũng đều có thể bỏ ra cái giá nhỏ nhất giành được ích lợi lớn nhất. Cách làm rất thông minh, nghĩ cũng rất tốt, chính là rất đáng ghét.
Dù sao, ai lại thích cỏ đầu tường chứ?
“Chu Thức Vũ phải chịu chút khổ rồi.” Trầm mặc một lát, Phụng Chi Tiếu nói, mang theo vẻ lo lắng, rồi tiếp: “Giang Trầm Chu này, ta chắc chắn phải giết.”
Trên gương mặt non nớt tuấn tú của Phụng Chi Tiếu, hiện lên sát khí âm trầm.
“Chỉ sợ khá khó khăn.” Phương Khác nói xa xăm.
“Tại sao?” Phụng Chi Tiếu quay đầu lại, tức giận nhìn Phương Khác.
“Thứ nhất, vì sư phụ ta nói, Phụng sư thúc cái gì cũng tốt chỉ là quá biếng nhác, tu vi luôn không tiến không lùi. Tính ra ngươi muốn dùng thiên quân vạn mã lấy thủ cấp của hắn là không thể. Thứ hai, luận về tư, mạng của Giang Trầm Chu nên là của ta.” Phương Khác nhún ai, phủi tay nói.
“Ta có thể giáo huấn ngươi một chút không?” Phụng Chi Tiếu trầm mặc một lát hỏi.
Tiếng xích vang leng keng, kèm với tiếng rơi vào nước.
Một người trần nửa thân trên bị treo ngược trên thiết liên, cả người bị ngâm trong nước.
Giãy dụa rất lâu, mới không còn âm thanh.
Giang Trầm Chu biếng nhác vung roi, roi quấn lấy người đó lôi ra khỏi nước treo lên móc ngược trên không.
Móc ngược móc xuyên qua thiết liên ở xương tì bà người đó, khiến hắn nhẹ rên một tiếng rồi tỉnh lại. Cái đầu cúi gầm hơi ngẩng lên, người này chính là Chu Thức Vũ.
“Côn Luân muốn làm gì?”
Trầm mặc.
Giang Trầm Chu lại quất một roi, Chu Thức Vũ lại bị rớt vào nước. Cứ thế lặp lại từ đầu, Chu Thức Vũ từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, cứ như trời sinh đã là một người câm.
Bên cạnh có vài người đã hơi không dám nhìn thẳng. Chỉ có Giang Trầm Chu từ đầu chí cuối luôn là một biểu tình, lười biếng lặp lại mấy động tác này như thể nhàm chán cực điểm.
“Vô vị.” Giang Trầm Chu đột nhiên đứng lên nhìn tùy tùng bên cạnh, tùy tùng cạnh hắn vô thức lùi một bước.
Giang Trầm Chu nhìn người đó một cái, chợt cười, tùy tùng nhịn không được lộ vẻ kinh sợ.
Nhưng Giang Trầm Chu chỉ quay người rời khỏi ngục thất.
“Kéo hắn lên, đừng để hắn chết.”
Chu Thức Vũ bị kéo lên bờ, hắn mở mắt ra, ngưng thần nhìn bóng lưng Giang Trầm Chu thật lâu. Vì tơ máu giăng đầy mắt khiến hắn càng thêm âm lạnh.
“Giang đại nhân càng lúc càng… khủng bố.” Tùy tùng nâng Chu Thức Vũ lên nhỏ giọng nói.
“Ai nói không phải chứ, tuy hắn không làm gì chúng ta… nhưng luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn chúng ta giống như… giống như…”
“Giống như đang nhìn một người chết.” Người kia tiếp lời.
“Đúng! Chính là thế, mỗi lần hắn nhìn ta, toàn thân ta phát lạnh…”
“Ôi, các ngươi nói sao hắn lại có thể nghĩ ra… kế sách thế này chứ? Những hài tử kia hiện nay đều do hắn quản phải không? Thật không biết hắn sẽ bồi dưỡng chúng thành dạng gì.” Tùy tùng vừa nói, vừa đi chậm lại, nhét gì đó vào miệng Chu Thức Vũ.
“Các ngươi đang nói gì!” Một người từ ngoài bước vào lạnh giọng nói.
Chu Thức Vũ cảm giác được người nâng mình run lên.
“Giang đại nhân mà các ngươi cũng có thể bàn luận? Giang đại nhân một lòng vì Thái Hành. Nghĩ ra kế sách thần kỳ như thế, đám các ngươi sao có thể lý giải?” Người đó lạnh lùng nhìn chúng nhân, “Đợi lát nữa tất cả đi lĩnh mười roi cho ta. Ngục thất không cần các ngươi trông chừng.”
Hoàng Dực cúi đầu đáp vâng, lòng thầm khổ não không thôi, hắn không nên nghĩ nhân cơ hội này chia rẽ quan hệ của Giang Trầm Chu và bộ hạ của hắn. Hiện tại vì nhất thời xúc động, ngược lại làm lỡ đại sự. Hoàng Dực nhìn Chu Thức Vũ lộ vẻ xin lỗi, sau đó đi ra ngoài.
Chu Thức Vũ nằm trong đống rơm, thông qua cửa sổ nho nhỏ, nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài. Hắn thầm nghĩ, lúc này có phải chưởng môn đã đến Hoàng hải không. Mà Tả Thần Sách Doanh sẽ thế nào đây. Đợi rất lâu, đợi đến khi ánh sáng tan hết, hắn mới dịch tay muốn mở tờ giấy nhỏ đó, liền bị một người dẫm lên tay, lấy tờ giấy khỏi tay hắn.
Chu Thức Vũ cười khổ, bị phong linh lực thật là thảm mà.
Hoàng Dực vừa ra khỏi ngục thất, liền nhìn thấy người đó. Hắn run lên, sau đó tiến tới hành lễ: “Đại nhân.”
“Ngu, ngu hết thuốc chữa.” Giang Trầm Chu vung tay, liền xuất hiện hai người thoáng cái bắt lấy Hoàng Dực, căn bản không kịp phản kháng.
“Phái Côn Luân sao lại có mật thám ngu xuẩn như thế?” Giang Trầm Chu lại gần nhẹ giọng nói.
Hoàng Dực trầm mặc không nói, lạnh lùng nhìn Giang Trầm Chu, trong mắt tràn đầy hận ý.
“Làm mật thám, đầu tiên phải học chính là nhẫn. Nhẫn nhục chịu khổ, nhẫn thứ người thường không thể nhẫn. Ngươi không học qua sao? Vì không thể nhẫn, ngược lại làm hỏng đại sự.” Giang Trầm Chu nhẹ cười: “Kéo xuống, dạy hắn chữ nhẫn viết thế nào.”
“Đại nhân tính toán như thần.” Người vừa rồi quát chúng nhân cung kính nhìn Giang Trầm Chu, trong mắt tràn đầy kính phục.
Giang Trầm Chu thoải mái nói: “Chỉ là mật thám Côn Luân càng lúc càng không nín nhịn nổi, lẽ nào Côn Luân cho rằng ai cũng có thể làm mật thám sao? Cho nên thứ ngu vậy cũng muốn, ta chẳng qua vừa khéo hiểu rõ mật thám mà thôi.”
Chúng nhân cười ha ha, trong tiếng cười mang theo khinh bỉ với Côn Luân.
Hoàng Dực cắn môi, nội tâm khuất nhục không thôi.
Mà lúc này, bên ngoài Mạc thành đã chìm vào một trận ác chiến.
Phái Thái Hành lại một lần nữa tiến công.
Trận ác chiến này, kéo dài rất lâu, cho đến khi thành phá mới ngừng.
Một tốp tu sĩ thật đông, như sóng biển vô tận vỗ bờ, Mạc thành chỉ có thể rụt cổ, thỉnh thoảng đánh trả. Tây, nam, đông, ba cửa thành đồng thời bị tấn công.
Mà dưới sự chỉ huy của Hàn Không, thế công của phái Thái Hành cực kỳ sắc bén. Như một tảng đá mài, cuốn binh lực Côn Luân vào, nghiền nát. Trong khi Thái Hành không tổn thất bao nhiêu.
Dưới chênh lệch binh lực tuyệt đối như thế, trận hình không ảnh hưởng bao nhiêu đến kết quả cuối cùng.
Tiêu Xương Thu một mình dẫn dầu, thủ ở cửa thành tây. Nàng ôm giác ngộ thành phá nhân vong đóng ở đây. Phụng Chi Tiếu thì phụ trách cửa chính nam chịu tấn công lớn nhất.
Phương Khác dẫn người phụ trách cửa đông.
Dẫn binh của phái Thái Hành là Mục Ảnh.
“Mục trưởng lão.” Phương Khác đứng trên cửa thành, cười ôm quyền hành lễ với Mục Ảnh.
Mục Ảnh lạnh lùng nhìn Phương Khác, không để ý đến. Tay vung lên, Liễu Tửu đứng cạnh ông giơ chiến cờ lên liền bắt đầu công thành.
“Mục trưởng lão đừng nóng vội, không ngại nói chuyện với vãn bối chứ?” Phương Khác nhếch môi mỉm cười.
Liễu Tửu vội nói: “Mục trưởng lão, đừng để ý tới y. Người này giỏi hồ ngôn loạn ngữ, nếu ngài nghe rồi không chừng tâm trạng sẽ không tốt.” Nói xong sắc mặt Liễu Tửu biến đổi, có chút quẫn bách.
Sau đó nàng lạnh lùng nhìn Phương Khác, nghĩ đến những điều mình tra được, cùng với phong thư Phương Khác nhiễu loạn sư huynh.
Phương Khác rất nổi danh, vì thế tất cả mọi người đều biết. Người này luôn thích nói vài lời, lời nói ra luôn chỉ đơn thuần là chọc giận. Bản lĩnh chọc tức người của y quả thật không thể xem thường. Nhưng điều đó đối với vài người quả thật ấu trĩ, giống như tiểu bằng hữu bị ức hiếp, thì phải tìm lại chút thắng lợi trên mồm mép mới thoải mái.
“Mục đại nhân vậy mà không dám nghe sao?” Phương Khác ra vẻ thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Mục Ảnh như đang nói, ta đã biết, ngươi không dám nghe mà.
Mục Ảnh lạnh lùng cười, vung tay lên. Liễu Tửu giơ chiến cờ lên.
Đại quân tấn công, linh thú che phủ cả vùng trời, giống như mây đen áp thành.
Mục Ảnh nhìn Phương Khác, ngươi cho rằng ta sẽ trúng kế khích tướng của ngươi sao? Ta cứ không nghe, ngươi định thế nào?
Phương Khác ngẩng đầu nhìn phiến mây đó, mỉm cười.