Chu Lập Đức cầm một cây dù đen lớn, trốn trong đá ngầm dưới đáy biển. Hắn ôm dù trong lòng, tay phải ấn chặt lên vai trái. Tay và vai trái của hắn đã đứt, nhưng may là máu không còn chảy. Sắc mặt hắn tái nhợt, không dám thở mạnh một cái.
Không xa có một thân ảnh đang tìm kiếm khắp nơi, người này chính là Văn Qua. Xa hơn chút nữa và trên mặt biển còn có mấy tu sĩ tu vi khá thấp đang tìm kiếm xung quanh.
Chu Lập Đức tì đầu lên cán dù, nhớ lại tình hình Phương Khác quyết đưa cây dù cho hắn hai hôm trước. Bất giác thầm nói mình may mắn, Phương Khác không chỉ cho hắn cây dù này, mà là cứu mạng hắn.
Văn Qua híp mắt lại, tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh. Hắn hít mũi, nhưng lại bị nước biển ngăn cách khí vị. Nếu không người đó bị hắn xé mất một tay, vị máu tanh chắc chắn không thể che giấu.
Chỉ một thứ như thế, mà cũng có thể chuồn khỏi tay hắn, truyền ra ngoài hắn còn mặt mũi nào nữa?
Văn Qua cẩn thận tìm kiếm, lập tức sẽ tới chỗ Chu Lập Đức trốn.
Đầu Chu Lập Đức choáng váng, tim đập như trống gõ. Vì mất máu quá nhiều mà con ngươi bắt đầu tản mạn, hôm nay hắn phải kết thúc tại đây sao? Không… không thể, nếu hắn chết rồi, vậy những huynh đệ sẽ mất liên lạc với môn phái, nếu hắn không thể truyền tin tức về, vậy thì sẽ giống như lần đó – toàn quân chôn vùi. Chu Lập Đức cắn mạnh lên lưỡi, cánh tay còn hoàn hảo siết chặt cán dù.
Đúng, cho dù hôm nay phải chết, hắn cũng nhất định kéo kẻ trước mắt xuống địa ngục. Chu Lập Đức vận chuyển linh lực toàn thân, kim đan trong người cấp tốc xoay vù vù, hắn muốn tự nổ kim đan.
Ngay lúc này, Văn Qua đột nhiên dừng chân, lao lên mặt biển.
Toàn thân Văn Qua co giật, tim đau đớn, phun ra một ngụm máu, nhìn chằm chằm một hướng: “Giỏi… giỏi cho một Phương Khác.”
Tay hắn không ngừng run rẩy, cánh tay vốn tráng kiện đột nhiên co rút, da thịt nhăn lại, cực kỳ khủng bố. Văn Qua hung tợn trừng mắt nhìn những đệ tử khác, rồi phi thân về hướng môn phái. Hắn cần một chỗ an toàn để trị thương.
Chu Lập Đức may mắn thoát nạn thở phào một hơi, không có Văn Qua những đệ tử khác không phát hiện được hắn. Nhìn đảo Mặc Tâm xa xa đã lộ ra đường nét, Chu Lập Đức cắn răng quay người vòng về.
Lên đảo rồi hắn sẽ an toàn, nhưng những đệ tử không thể kịp thời nhận được tin tức sẽ xong, hắn cần phải trở về.
…
Lãnh trưởng lão cắn răng nhìn Văn Qua, tức giận nói: “Không phải ta đã bảo ngươi dẫn Phương Khác lên đảo sao? Cho dù y phát giác cái gì, khi đó tại sao ngươi không phát tín hiệu! Có phải ngươi muốn máu thịt của Phương Khác?”
“Không gánh được trọng nhiệm, thành sự không đủ bại sự có thừa! Phương Khác ngươi giết không dược, một kim đan kỳ nhỏ nhoi ngươi cũng không bắt được, còn cần ngươi làm gì?”
Văn Qua đứng trong đường không nói gì, chỉ hèn mọn cong lưng.
“Nếu ngươi phát tín hiệu, ba người chúng ta hợp kích, đừng nói một Phương Khác, cho dù là ba cũng giết được! Đồ quỷ yêu!” Lãnh trưởng lão tức giận nói, cơ hội tốt như thế không biết về sau còn gặp được hay không.
Văn Qua giật lùi, đôi mắt thon dài lóe hàn quang, nhìn chằm chằm mặt sàn. Trong mắt mang theo thị huyết và sát ý. Lãnh trưởng lão đưa lưng về phía hắn không phát giác.
“Đi xuống đi.” Lãnh trưỡng lão cuối cùng phát tiết lửa giận xong, chỉ ra cửa phất tay. Văn Qua cúi mày rũ mắt đi ra.
Khi Văn Qua ra khỏi đại đường, nhìn người xung quanh một cái. Những đệ tử Thái Hành đó sau khi phát hiện ánh mắt hắn đều giả như không thấy, cứ như không hề nhìn thấy người tên Văn Qua. Sự khinh bỉ và coi thường sâu trong mắt không cách nào che giấu.
Trong mắt đệ tử Thái Hành, Văn Qua sớm đã không phải là một trong Bát Quái được tôn kính khi trước, mà là loại cặn bã đã rơi vào ma đạo, sỉ nhục của Thái Hành.
Nếu không phải Lãnh trưởng lão gấp rút lập công, trên tay lại không có người nào thích hợp để dùng. Làm sao lại nghĩ đến kẻ bị nhốt trong đại lao không ánh mặt trời này? Từ một khắc nhìn thấy Lãnh trưởng lão, hắn liền hiểu cơ hội của hắn đã tới. Hắn có thể vẫy đuôi cầu thương xót như một con chó, chỉ cần có thể thoát khỏi địa ngục đó. Sau đó, không tiếc bất cứ giá nào, giết người đó. Thoáng cái, khí tức quanh người Văn Qua trở nên cực kỳ đáng sợ, rồi ngay lập tức trở về bình thường.
…
“Lãnh trưởng lão dùng Văn Qua?”
Đợi sau khi Lãnh trưởng lão run run rẩy rẩy thỉnh tội xong cáo lui, Giang Trầm Chu mới bước ra khỏi bình phong, hắn nhìn Hàn Không hỏi.
“Trên tay ông ta không có nhiều người dùng được. Ta đồng ý rồi.” Hàn Không đáp.
“Chậc.” Giang Trầm Chu nhíu mày: “Đúng là một tin tức không hay. Văn Qua bất kể có giả vờ giống chó đến thế nào, bên trong cũng là một con rắn độc. Luôn sẽ có một ngày cắn ngược lại. Huống chi, dùng hắn không có lợi cho danh tiếng phái ta.”
“Văn Qua từ lâu đã bị phái Thái Hành xóa tên, hiện nay chẳng qua là một tản tu dưới tay Lãnh trưởng lão thôi, không có quan hệ gì với Thái Hành.” Hàn Không nói đâu ra đấy. “Đại nhân từng nói qua ‘người một khi giả thành chó, thì sẽ thật sự trở thành một con chó, cho dù bản thân hắn vẫn tự cho mình là người, nhưng trong mắt người khác hắn cũng chỉ là một con chó mà thôi, nếu đã là một con chó, thì có gì phải sợ?’”
Giang Trầm Chu bật cười, không nói gì.
Hàn Không nhẹ vung tay nói với Giang Trầm Chu: “Trước thu lưới đi, cá lớn không bắt được, cá nhỏ cũng đủ một dĩa đồ ăn rồi.”
“Còn cần ngươi nói sao? Lưới đã thu từ lâu rồi. Thu hoạch phong phú.” Giang Trầm Chu mỉm cười, đáy mắt lãnh quang sắc bén.
Hàn Không nói: “Ngày Phương Khác và Chu Lập Đức liên hệ, Tạ Thương và Mục Ảnh đều không ở trong phái. Ngươi có biết họ ở đâu không?”
Giang Trầm Chu chậm rãi quay đầu nói: “Hai người họ hành sự đều vô cùng cẩn thận, ta theo sau Mục Ảnh không lâu đã bị phát hiện rồi.”
“À?” Mắt Hàn Không dần trở nên âm trầm, hắn nhìn thẳng vào Giang Trầm Chu một lát, sau đó mới quay mặt đi, bắt đầu đề tài khác.
…
Khi Phương Khác đến nơi, đệ tử Thái Hành vẫn đang tìm kiếm Chu Lập Đức. Phương Khác gọn gàng giải quyết sạch bọn họ, sau khi biết Chu Lập Đức chưa bị bắt thì thở phào một hơi. Sau khi giết chết thân ngoại hóa thân của Văn Qua, y đã truyền tin về cho Côn Luân.
Nếu Chu Lập Đức không bị bắt tại chỗ, có cây dù đó ẩn náu trở về tiếp ứng không có vấn đề gì.
Phương Khác tiếp tục đến đảo Mặc Tâm, trên đường y luôn suy nghĩ một chuyện.
Với thân phận của Thiên Phàm ở Thái Hành, phái Thái Hành có động tác lớn như thế. Hắn không thể không phát giác chút dấu vết nào. Cho dù hắn có hơi thận trọng, cũng không nên liên hệ với y vào lúc này. Huống chi, liên hệ lần này cũng không phải truyền tin tức gì không thể không truyền đạt.
Nhưng hắn lại làm thế, hơn nữa còn cho y biết lời đồn về đỉnh sinh khói. Để y xem trọng lời đồn này.
Như vậy có ba khả năng. Thứ nhất, thân phận của Thiên Phàm đã bị phát hiện, vì thế đường lối tin tức của hắn trong Thái Hành không còn chuẩn xác. Thứ hai, hắn phản bội. và thứ ba… y còn chưa nghĩ ra.
Khi Điền Thanh Quang thấy Phương Khác, bất giác thở phào một hơi, như gánh nặng vừa được dỡ khỏi vai hắn.
Sau mấy câu hàn huyên ngắn ngủi, Phương Khác lập tức đi vào chính đề.
Điền Thanh Quang sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: “Thì ra ngươi cũng biết tin đỉnh sinh khói, ta đang muốn nói với ngươi về chuyện này, chúng ta hoài nghi Diệp đại nhân và Trí Tiêu chưởng môn mất tích quả thật có liên quan đến đỉnh sinh khói. Mà hôm qua, chúng ta nhận được tin mới nhất, là năm ngày sau, trên Hoàng hải sẽ xuất hiện đỉnh sinh khói.”
Hôm qua… cũng chính là trên đường y đến đảo Mặc Tâm, khi đó, tin y chạy thoát chắc đã truyền đến Thái Hành rồi.
“Tin tức từ đâu truyền đến?” Phương Khác hỏi.
Quả nhiên trên mặt Điền Thanh Quang xuất hiện vẻ do dự, hắn ấp úng nói: “Tin tức… tin tức này… là phái Thái Hành dán thông báo cho biết.”
Nói xong Điền Thanh Quang thấp thỏm bất an nhìn Phương Khác.
Phương Khác cân nhắc một lát, cười.
Điền Thanh Quang càng thêm bất an, xoa tay nói: “Ta cũng biết tin tức của phái Thái Hành không đáng tin, nhưng mà…”
“Vậy trên thông báo nói thế nào?” Phương Khác ngắt lời Điền Thanh Quang, hỏi.
“Trên thông báo nói là, năm ngày sau đỉnh sinh khói xuất hiện ở Hoàng hải. Phái Thái Hành mời đạo hữu nhân tộc đến đảo Loan Nguyệt cùng phá giải lời đồn đỉnh sinh khói. Còn nói trải qua Thái Hành suy đoán, đỉnh sinh khói là một bí cảnh.”
“Quan trọng nhất là phái Thái Hành còn thả tin rằng…, lão tổ Thái Hành Phùng Sinh đang ở trong bí cảnh.”
Phương Khác nhanh chóng nhíu mày, thật lâu mới nói: “Quả nhiên là mời quân vào hũ.”
“Còn nữa… có người nói nhìn thấy Thương Nhược Tuyết trên đảo Loan Nguyệt.”
Phương Khác gật đầu, xem ra hũ này, không vào không được.
Điền Thanh Quang nhìn Phương Khác, do dự một chút vẫn nhịn không được nói: “Ta cảm thấy chuyện này có âm mưu, Thái Hành nhất định cố ý dụ chúng ta đến, sau đó một lưới bắt gọn. Hoặc phái Thái Hành biết ngươi đã đến, cho nên mới thả tin đỉnh sinh khói gì đó. Đỉnh sinh khói này nói không chừng chính là tin giả do phái Thái Hành tạo ra.”
“Cho nên?”
“Cho nên chúng ta nên án binh bất động, chờ xem biến động.” Điền Thanh Quang nói.
Phương Khác lắc đầu: “Đỉnh sinh khói quả thật tồn tại. Chuyến này ta không thể không đi, chẳng qua quả thật cần xem lại.”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Điền Thanh Quang, Phương Khác nói: “Ta cảm thấy, bọn Vu Thời hiện tại không phải bị đỉnh sinh khói vây khốn, mà bị phái Thái Hành vây khốn.”
Phái Thái Hành không phải không có động tác gì, chỉ là trước đó họ đều không phát giác mà thôi. Hiện tại xem ra thật sự là một vòng quấn một vòng.
Phái Thái Hành khua chiêng gõ trống thông báo cho tất cả mọi người tin tức về đỉnh sinh khói. Là vì tự phái Thái Hành không thể phá giải sao? Sao có thể, vậy tại sao họ phải đăng thông báo?
Vì phái Thái Hành đây là cố ý thả mồi câu, chỉ đợi kẻ nguyện ý tới mắc câu.
Mà lúc này Thương Nhược Tuyết lại bị Chu chưởng môn phái đến đây, mục đích tương đồng với y, nếu nàng đã ở trên đảo Loan Nguyệt, nhất định cũng biết tin gì đó.
Phương Khác cười khổ, đỉnh sinh khói quả thật có âm mưu, bọn họ quả thật không thể xác định bọn Diệp Vu Thời mất tích có quan hệ với đỉnh sinh khói hay không, nhưng họ có thể không đi sao?
Không thể.
Vì họ không thể gánh nổi hậu quả của ‘vạn nhất’. Vạn nhất quả thật là thế, vậy sau khi đỉnh sinh khói bị phá giải bọn Vu Thời sẽ rơi vào tay phái Thái Hành.
Cho nên họ nhất định phải hành động, mà hành động này của họ liệu có đúng lúc rơi vào cạm bẫy của phái Thái Hành không? Đây đã không phải là vấn đề cần suy nghĩ nữa.
Không xa có một thân ảnh đang tìm kiếm khắp nơi, người này chính là Văn Qua. Xa hơn chút nữa và trên mặt biển còn có mấy tu sĩ tu vi khá thấp đang tìm kiếm xung quanh.
Chu Lập Đức tì đầu lên cán dù, nhớ lại tình hình Phương Khác quyết đưa cây dù cho hắn hai hôm trước. Bất giác thầm nói mình may mắn, Phương Khác không chỉ cho hắn cây dù này, mà là cứu mạng hắn.
Văn Qua híp mắt lại, tỉ mỉ tìm kiếm xung quanh. Hắn hít mũi, nhưng lại bị nước biển ngăn cách khí vị. Nếu không người đó bị hắn xé mất một tay, vị máu tanh chắc chắn không thể che giấu.
Chỉ một thứ như thế, mà cũng có thể chuồn khỏi tay hắn, truyền ra ngoài hắn còn mặt mũi nào nữa?
Văn Qua cẩn thận tìm kiếm, lập tức sẽ tới chỗ Chu Lập Đức trốn.
Đầu Chu Lập Đức choáng váng, tim đập như trống gõ. Vì mất máu quá nhiều mà con ngươi bắt đầu tản mạn, hôm nay hắn phải kết thúc tại đây sao? Không… không thể, nếu hắn chết rồi, vậy những huynh đệ sẽ mất liên lạc với môn phái, nếu hắn không thể truyền tin tức về, vậy thì sẽ giống như lần đó – toàn quân chôn vùi. Chu Lập Đức cắn mạnh lên lưỡi, cánh tay còn hoàn hảo siết chặt cán dù.
Đúng, cho dù hôm nay phải chết, hắn cũng nhất định kéo kẻ trước mắt xuống địa ngục. Chu Lập Đức vận chuyển linh lực toàn thân, kim đan trong người cấp tốc xoay vù vù, hắn muốn tự nổ kim đan.
Ngay lúc này, Văn Qua đột nhiên dừng chân, lao lên mặt biển.
Toàn thân Văn Qua co giật, tim đau đớn, phun ra một ngụm máu, nhìn chằm chằm một hướng: “Giỏi… giỏi cho một Phương Khác.”
Tay hắn không ngừng run rẩy, cánh tay vốn tráng kiện đột nhiên co rút, da thịt nhăn lại, cực kỳ khủng bố. Văn Qua hung tợn trừng mắt nhìn những đệ tử khác, rồi phi thân về hướng môn phái. Hắn cần một chỗ an toàn để trị thương.
Chu Lập Đức may mắn thoát nạn thở phào một hơi, không có Văn Qua những đệ tử khác không phát hiện được hắn. Nhìn đảo Mặc Tâm xa xa đã lộ ra đường nét, Chu Lập Đức cắn răng quay người vòng về.
Lên đảo rồi hắn sẽ an toàn, nhưng những đệ tử không thể kịp thời nhận được tin tức sẽ xong, hắn cần phải trở về.
…
Lãnh trưởng lão cắn răng nhìn Văn Qua, tức giận nói: “Không phải ta đã bảo ngươi dẫn Phương Khác lên đảo sao? Cho dù y phát giác cái gì, khi đó tại sao ngươi không phát tín hiệu! Có phải ngươi muốn máu thịt của Phương Khác?”
“Không gánh được trọng nhiệm, thành sự không đủ bại sự có thừa! Phương Khác ngươi giết không dược, một kim đan kỳ nhỏ nhoi ngươi cũng không bắt được, còn cần ngươi làm gì?”
Văn Qua đứng trong đường không nói gì, chỉ hèn mọn cong lưng.
“Nếu ngươi phát tín hiệu, ba người chúng ta hợp kích, đừng nói một Phương Khác, cho dù là ba cũng giết được! Đồ quỷ yêu!” Lãnh trưởng lão tức giận nói, cơ hội tốt như thế không biết về sau còn gặp được hay không.
Văn Qua giật lùi, đôi mắt thon dài lóe hàn quang, nhìn chằm chằm mặt sàn. Trong mắt mang theo thị huyết và sát ý. Lãnh trưởng lão đưa lưng về phía hắn không phát giác.
“Đi xuống đi.” Lãnh trưỡng lão cuối cùng phát tiết lửa giận xong, chỉ ra cửa phất tay. Văn Qua cúi mày rũ mắt đi ra.
Khi Văn Qua ra khỏi đại đường, nhìn người xung quanh một cái. Những đệ tử Thái Hành đó sau khi phát hiện ánh mắt hắn đều giả như không thấy, cứ như không hề nhìn thấy người tên Văn Qua. Sự khinh bỉ và coi thường sâu trong mắt không cách nào che giấu.
Trong mắt đệ tử Thái Hành, Văn Qua sớm đã không phải là một trong Bát Quái được tôn kính khi trước, mà là loại cặn bã đã rơi vào ma đạo, sỉ nhục của Thái Hành.
Nếu không phải Lãnh trưởng lão gấp rút lập công, trên tay lại không có người nào thích hợp để dùng. Làm sao lại nghĩ đến kẻ bị nhốt trong đại lao không ánh mặt trời này? Từ một khắc nhìn thấy Lãnh trưởng lão, hắn liền hiểu cơ hội của hắn đã tới. Hắn có thể vẫy đuôi cầu thương xót như một con chó, chỉ cần có thể thoát khỏi địa ngục đó. Sau đó, không tiếc bất cứ giá nào, giết người đó. Thoáng cái, khí tức quanh người Văn Qua trở nên cực kỳ đáng sợ, rồi ngay lập tức trở về bình thường.
…
“Lãnh trưởng lão dùng Văn Qua?”
Đợi sau khi Lãnh trưởng lão run run rẩy rẩy thỉnh tội xong cáo lui, Giang Trầm Chu mới bước ra khỏi bình phong, hắn nhìn Hàn Không hỏi.
“Trên tay ông ta không có nhiều người dùng được. Ta đồng ý rồi.” Hàn Không đáp.
“Chậc.” Giang Trầm Chu nhíu mày: “Đúng là một tin tức không hay. Văn Qua bất kể có giả vờ giống chó đến thế nào, bên trong cũng là một con rắn độc. Luôn sẽ có một ngày cắn ngược lại. Huống chi, dùng hắn không có lợi cho danh tiếng phái ta.”
“Văn Qua từ lâu đã bị phái Thái Hành xóa tên, hiện nay chẳng qua là một tản tu dưới tay Lãnh trưởng lão thôi, không có quan hệ gì với Thái Hành.” Hàn Không nói đâu ra đấy. “Đại nhân từng nói qua ‘người một khi giả thành chó, thì sẽ thật sự trở thành một con chó, cho dù bản thân hắn vẫn tự cho mình là người, nhưng trong mắt người khác hắn cũng chỉ là một con chó mà thôi, nếu đã là một con chó, thì có gì phải sợ?’”
Giang Trầm Chu bật cười, không nói gì.
Hàn Không nhẹ vung tay nói với Giang Trầm Chu: “Trước thu lưới đi, cá lớn không bắt được, cá nhỏ cũng đủ một dĩa đồ ăn rồi.”
“Còn cần ngươi nói sao? Lưới đã thu từ lâu rồi. Thu hoạch phong phú.” Giang Trầm Chu mỉm cười, đáy mắt lãnh quang sắc bén.
Hàn Không nói: “Ngày Phương Khác và Chu Lập Đức liên hệ, Tạ Thương và Mục Ảnh đều không ở trong phái. Ngươi có biết họ ở đâu không?”
Giang Trầm Chu chậm rãi quay đầu nói: “Hai người họ hành sự đều vô cùng cẩn thận, ta theo sau Mục Ảnh không lâu đã bị phát hiện rồi.”
“À?” Mắt Hàn Không dần trở nên âm trầm, hắn nhìn thẳng vào Giang Trầm Chu một lát, sau đó mới quay mặt đi, bắt đầu đề tài khác.
…
Khi Phương Khác đến nơi, đệ tử Thái Hành vẫn đang tìm kiếm Chu Lập Đức. Phương Khác gọn gàng giải quyết sạch bọn họ, sau khi biết Chu Lập Đức chưa bị bắt thì thở phào một hơi. Sau khi giết chết thân ngoại hóa thân của Văn Qua, y đã truyền tin về cho Côn Luân.
Nếu Chu Lập Đức không bị bắt tại chỗ, có cây dù đó ẩn náu trở về tiếp ứng không có vấn đề gì.
Phương Khác tiếp tục đến đảo Mặc Tâm, trên đường y luôn suy nghĩ một chuyện.
Với thân phận của Thiên Phàm ở Thái Hành, phái Thái Hành có động tác lớn như thế. Hắn không thể không phát giác chút dấu vết nào. Cho dù hắn có hơi thận trọng, cũng không nên liên hệ với y vào lúc này. Huống chi, liên hệ lần này cũng không phải truyền tin tức gì không thể không truyền đạt.
Nhưng hắn lại làm thế, hơn nữa còn cho y biết lời đồn về đỉnh sinh khói. Để y xem trọng lời đồn này.
Như vậy có ba khả năng. Thứ nhất, thân phận của Thiên Phàm đã bị phát hiện, vì thế đường lối tin tức của hắn trong Thái Hành không còn chuẩn xác. Thứ hai, hắn phản bội. và thứ ba… y còn chưa nghĩ ra.
Khi Điền Thanh Quang thấy Phương Khác, bất giác thở phào một hơi, như gánh nặng vừa được dỡ khỏi vai hắn.
Sau mấy câu hàn huyên ngắn ngủi, Phương Khác lập tức đi vào chính đề.
Điền Thanh Quang sửng sốt một chút rồi gật đầu nói: “Thì ra ngươi cũng biết tin đỉnh sinh khói, ta đang muốn nói với ngươi về chuyện này, chúng ta hoài nghi Diệp đại nhân và Trí Tiêu chưởng môn mất tích quả thật có liên quan đến đỉnh sinh khói. Mà hôm qua, chúng ta nhận được tin mới nhất, là năm ngày sau, trên Hoàng hải sẽ xuất hiện đỉnh sinh khói.”
Hôm qua… cũng chính là trên đường y đến đảo Mặc Tâm, khi đó, tin y chạy thoát chắc đã truyền đến Thái Hành rồi.
“Tin tức từ đâu truyền đến?” Phương Khác hỏi.
Quả nhiên trên mặt Điền Thanh Quang xuất hiện vẻ do dự, hắn ấp úng nói: “Tin tức… tin tức này… là phái Thái Hành dán thông báo cho biết.”
Nói xong Điền Thanh Quang thấp thỏm bất an nhìn Phương Khác.
Phương Khác cân nhắc một lát, cười.
Điền Thanh Quang càng thêm bất an, xoa tay nói: “Ta cũng biết tin tức của phái Thái Hành không đáng tin, nhưng mà…”
“Vậy trên thông báo nói thế nào?” Phương Khác ngắt lời Điền Thanh Quang, hỏi.
“Trên thông báo nói là, năm ngày sau đỉnh sinh khói xuất hiện ở Hoàng hải. Phái Thái Hành mời đạo hữu nhân tộc đến đảo Loan Nguyệt cùng phá giải lời đồn đỉnh sinh khói. Còn nói trải qua Thái Hành suy đoán, đỉnh sinh khói là một bí cảnh.”
“Quan trọng nhất là phái Thái Hành còn thả tin rằng…, lão tổ Thái Hành Phùng Sinh đang ở trong bí cảnh.”
Phương Khác nhanh chóng nhíu mày, thật lâu mới nói: “Quả nhiên là mời quân vào hũ.”
“Còn nữa… có người nói nhìn thấy Thương Nhược Tuyết trên đảo Loan Nguyệt.”
Phương Khác gật đầu, xem ra hũ này, không vào không được.
Điền Thanh Quang nhìn Phương Khác, do dự một chút vẫn nhịn không được nói: “Ta cảm thấy chuyện này có âm mưu, Thái Hành nhất định cố ý dụ chúng ta đến, sau đó một lưới bắt gọn. Hoặc phái Thái Hành biết ngươi đã đến, cho nên mới thả tin đỉnh sinh khói gì đó. Đỉnh sinh khói này nói không chừng chính là tin giả do phái Thái Hành tạo ra.”
“Cho nên?”
“Cho nên chúng ta nên án binh bất động, chờ xem biến động.” Điền Thanh Quang nói.
Phương Khác lắc đầu: “Đỉnh sinh khói quả thật tồn tại. Chuyến này ta không thể không đi, chẳng qua quả thật cần xem lại.”
Thấy vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của Điền Thanh Quang, Phương Khác nói: “Ta cảm thấy, bọn Vu Thời hiện tại không phải bị đỉnh sinh khói vây khốn, mà bị phái Thái Hành vây khốn.”
Phái Thái Hành không phải không có động tác gì, chỉ là trước đó họ đều không phát giác mà thôi. Hiện tại xem ra thật sự là một vòng quấn một vòng.
Phái Thái Hành khua chiêng gõ trống thông báo cho tất cả mọi người tin tức về đỉnh sinh khói. Là vì tự phái Thái Hành không thể phá giải sao? Sao có thể, vậy tại sao họ phải đăng thông báo?
Vì phái Thái Hành đây là cố ý thả mồi câu, chỉ đợi kẻ nguyện ý tới mắc câu.
Mà lúc này Thương Nhược Tuyết lại bị Chu chưởng môn phái đến đây, mục đích tương đồng với y, nếu nàng đã ở trên đảo Loan Nguyệt, nhất định cũng biết tin gì đó.
Phương Khác cười khổ, đỉnh sinh khói quả thật có âm mưu, bọn họ quả thật không thể xác định bọn Diệp Vu Thời mất tích có quan hệ với đỉnh sinh khói hay không, nhưng họ có thể không đi sao?
Không thể.
Vì họ không thể gánh nổi hậu quả của ‘vạn nhất’. Vạn nhất quả thật là thế, vậy sau khi đỉnh sinh khói bị phá giải bọn Vu Thời sẽ rơi vào tay phái Thái Hành.
Cho nên họ nhất định phải hành động, mà hành động này của họ liệu có đúng lúc rơi vào cạm bẫy của phái Thái Hành không? Đây đã không phải là vấn đề cần suy nghĩ nữa.