Điền Thanh Quang lại bắt đầu đi qua đi lại, tới tới lui lui khiến tiểu đệ tử của hắn là Điền Thanh Diệp choáng muốn xỉu.
Lúc này Phương Khác có lẽ đang một mình ở trên đảo Loan Nguyệt, vốn Phương Khác đến đây hắn cho rằng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, ai biết còn chưa thở nhẹ nhõm được mấy ngày gánh nặng trên vai hắn lại tăng thêm vài phần.
Bọn họ nói cho cùng chỉ là tư quân của Diệp Vu Thời, sau khi Diệp Vu Thời mất tích có thể nói là đàn long mất đầu. Nhưng cho dù là ma tu trên đại lục Hoang Mạc cũng biết Tụ Linh các và họ là minh hữu thân mật không kẽ hở, Phương Khác tài trợ cho họ rất nhiều vật tư, vì thế Phương Khác vừa đến, mọi người gần như có lại xương sống.
Nếu Phương Khác cũng như Diệp Vu Thời chìm vào đó… hậu quả, Điền Thanh Quang không dám tưởng tượng.
“Sư phụ, nếu không chúng ta cũng đi đi?” Điền Thanh Diệp nói.
Điền Thanh Quang dừng bước, cười khổ: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn đi là có thể đi sao?”
Cộng thêm một vạn người của Ti Lan, tuy họ có hơn hai mươi vạn binh lực, nhưng chủ yếu nhất là trong quân không có thống soái. Điền Thanh Quang tự biết rõ mình, hắn luyện chế bàn trận bố trận có lẽ không tồi nhưng muốn hắn dẫn binh thì vạn vạn không thể. Bọn họ đoạt được mấy hòn đảo từ tay Thái Hành, là vì Diệp Vu Thời sớm đã dặn dò tốt hơn nữa còn có Ti Lan ở cạnh hiệp trợ. Hiện nay chỉ thủ mấy hòn đảo này mà hắn đã có hơi lực bất tòng tâm. Vì thế, họ căn bản không thể viện trợ cho Phương Khác.
Mấy hôm nay nhìn hành động của Thái Hành, hắn càng nhìn tâm càng lạnh. Đảo Loan Nguyệt có trọng binh phòng thủ. Tình hình này, ai cũng biết đây là cạm bẫy quang minh chính đại chỉ chờ Phương Khác rơi vào.
Hiện nay xem như Phương Khác đã chui vào bụng địch rồi.
…
Lúc này trước mắt Phương Khác đang ở trong bụng địch, xuất hiện một người quen cũ.
Phương Khác ngừng động tác rót rượu, mấy vị tản tu khác ngồi cạnh bàn sắc mặt bất biến lũ lượt đứng lên. Uy áp của tu sĩ nguyên anh khiến mấy người này bị dọa. Trước mặt là một nam một nữ chậm rãi đi tới, hai người có dung mạo như nhau, uy áp là do nam tử phát ra.
Mấy vị tản tu thấy ánh mắt nam tử, thi nhau nhìn sang Phương Khác. Sau đó cực có nhãn lực rút lui hết. Vốn họ cũng chỉ là bình thủy tương phùng, nói chuyện nhiều thêm vài câu mà thôi. Nếu vì người này mà chọc đến tu sĩ nguyên anh thì không đáng.
Vì uy áp, tửu lâu thoáng cái an tĩnh. Trong thoáng đó, cái bàn của Phương Khác liền trống chỗ.
Ánh mắt mọi người lại chuyển sang Phương Khác, không biết vị thanh niên nhìn có vẻ bình thường trên mặt còn có mấy cái nốt ruồi kia làm sao quen biết hai người này. Sau đó lại lập tức như không có gì xảy ra, tửu lâu lại lần nữa huyên náo như cũ. Không ai dám nhìn sang bên này nữa, ai biết liệu có vì nhìn thêm một cái mà mất mạng nhỏ không?
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên đã bước vào nguyên anh cùng với Thương Nhược Tuyết bên cạnh hắn, đặc biệt bất đắc dĩ chỉ mấy chỗ ngồi trống: “Ngồi.”
Hai người diện mạo bình thường trong mắt mọi người, trong mắt Phương Khác lại là một bộ dạng khác. Khoản Đông Nhiên vẫn tú lệ yêu diệm, nếu không phải vóc dáng là nam tử bình thường, người khác nhìn đều sẽ tưởng lầm là nữ tử. Chỉ là so với năm đó, Khoản Đông Nhiên hiện nay càng thêm ba đào không kinh, đáy mắt tê dại băng lạnh. Còn nữ tử đó, không thua kém Tiêu Xương Thu nửa phần. Chỉ là hai người lại là hai vẻ đẹp hoàn toàn bất đồng, Tiêu Xương Thu đẹp thì đẹp nhưng lạnh lùng, còn vị này lại là kiều mị.
Trên mặt nàng tựa hồ còn mang theo mấy phần non nớt, trong mắt mang sóng, môi không điểm mà đỏ. Mái tóc đen quấn thành từng lọn chồng vào nhau. Tóc đen tô điểm làm da trắng, nàng mặc y phục màu tím, y phục đơn giản nhưng nàng mặc vào lại tạo ra cảm giác yếu đuối như thể ngay cả y phục cũng không mặc nổi.
Vốn lúc thấy Khoản Đông Nhiên, Phương Khác đã đoán được thân phận nữ tử này, nhưng y cũng phải hoài nghi mình có đoán sai hay không.
Dù sao, không ai ngờ được Thương Nhược Tuyết có thể lĩnh binh công đánh Côn Luân lại có bộ dạng thế này.
Trong mắt Khoản Đông Nhiên, Phương Khác đương nhiên cũng không phải là thanh niên ‘chí hướng’ trong mắt mọi người. Hai người đồng dạng luyện Thông Huyền Kinh, tất cả ngụy trang trong mắt đối phương đương nhiên không thể che giấu. Chẳng qua Phương Khác không ngờ được Thông Huyền Kinh của Khoản Đông Nhiên lại có thể tác dụng lên người khác.
Khoản Đông Nhiên ngồi xuống tùy tiện bố trí mấy trận pháp nhỏ, nhìn Phương Khác nhếch môi: “Đã lâu không gặp.”
“Lần trước cáo biệt, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Phương Khác nói.
Khi ở Cổ Sát tự, Khoản Đông Nhiên và Côn Luân tạm thời liên minh. Sau đó cũng thường trao đổi. Chỉ là sau khi thân phận Ti Lan bại lộ rồi dẫn Đông Thanh Thành chạy tới Thanh Minh, Khoản Đông Nhiên và Côn Luân liền cắt đứt qua lại. Dù sao yêu phủ và Thanh Minh vốn là thế như nước với lửa, còn Côn Luân hiển nhiên thân mật với Ti Lan hơn.
Chỉ là không ngờ được… hai người họ lại đi cùng nhau. Phương Khác mỉm cười, trong đầu lóe qua một đống suy nghĩ. Phái Thiên Sơn đã tiếp xúc với yêu phủ từ khi nào? Tại sao Khoản Đông Nhiên lại xuất hiện ở đây? Phái Thái Hành có chen chân vào hay không, lẽ nào phái Thái Hành đã không còn mâu thuẫn với hai tộc kia? Còn chuyện đỉnh sinh khói phái Thiên Sơn có phải cũng chen chân vào?...
Không, không đúng, hai người họ không liên quan đến Thái Hành. Nếu họ đứng về phía Thái Hành, vậy lúc này y đã không thể yên ổn ngồi đây. Dù sao ngụy trang của y vô dụng với Khoản Đông Nhiên, phái Thái Hành muốn tìm y dễ như trở bàn tay.
“Không có bằng hữu vĩnh viễn…” Khoản Đông Nhiên quét qua Phương Khác và Thương Nhược Tuyết: “Cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.”
Thương Nhược Tuyết gật đầu cười với Phương Khác: “Đúng thế, nghe đại danh Phương sư huynh đã lâu, chỉ là không nghĩ hôm nay mới được gặp.”
Thương Nhược Tuyết vậy mà đổi sang gọi Phương sư huynh, như lúc ba phái còn thân mật khi trước.
“Không dám nhận.” Phương Khác nhẹ nhàng dùng ba chữ bẻ gãy không khí hàn huyên đang được kéo lên.
Thương Nhược Tuyết thấy thế, cúi đầu cười rồi nói: “Mục đích chuyến này của Phương sư huynh giống ta. Nếu mọi người đã có cùng mục đích, không ngại tạm thời kết làm đồng minh chứ?”
Nàng cũng trực tiếp nói thẳng ý đồ của mình với Phương Khác.
Phương Khác rót rượu cho hai người nói: “Hành tung của ngươi là ai cố ý thả ra?”
Có Khoản Đông Nhiên ở đây, hành tung của Thương Nhược Tuyết đáng lý phải vô cùng ẩn mật mới đúng, sao lại truyền đi nhanh như thế?
Thương Nhược Tuyết chuyển mắt, cười nhẹ: “Phương sư huynh quả là nhạy bén… người thả tin tức là chưởng môn, không phải ý nguyện của ta.”
Phương Khác gật đầu giơ ly rượu lên nói: “Đồng minh vui vẻ.” Câu vừa rồi của Thương Nhược Tuyết tiết lộ rất nhiều tin tức, khiến người khác không thể không nghĩ nhiều. Chu chưởng môn dỡ bỏ binh quyền của Thương Nhược Tuyết, còn phái đến địa giới Thái Hành lại còn tiết lộ hành tung của Thương Nhược Tuyết cho Thái Hành. Phái Thái Hành lại đem hành tung này chiêu cáo thiên hạ.
Mà Thương Nhược Tuyết lại nói, chuyện đó không phải ý muốn của nàng.
Nghĩ kỹ, có phải rất thú vị không?
Thương Nhược Tuyết mỉm cười, cùng Khoản Đông Nhiên giơ ly rượu lên, học lời Phương Khác nói: “Đồng minh vui vẻ.” Ba người nhẹ chạm ly rượu, phát ra tiếng vang thanh thúy.
…
Mười mấy chiếc thuyền lớn hiên ngang chạy đến hải vực được suy đoán sẽ xuất hiện đỉnh sinh khói. Từ sau khi phái Thái Hành đăng thông báo, quần anh tụ hội, thông qua một tấm trận pháp đồ của chín đỉnh lớn phái Thái Hành đưa ra. Ngắn ngủi mấy ngày, liền phá giải trận này, biết được vị trí cụ thể của đỉnh sinh khói.
Thế là, tu sĩ trên đảo lũ lượt chạy tới hải vực.
“Ngươi nói, phái Thái Hành thật sự nguyện ý chia cho chúng ta một chén canh sao?” Một tu sĩ không khỏi lo lắng nói, phái Thái Hành trước giờ hành sự bá bạo, một bí cảnh chưa được khai quật sao có thể nguyện ý mở ra cho tất cả mọi người?
“Ngươi cho rằng phái Thái Hành không muốn độc chiếm sao? Lần này nếu không phải có mấy đại sư giải câu đố của trận pháp đồ, cho dù phái Thái Hành đoán được ngày xuất hiện đỉnh sinh khói cũng không thể tìm được đỉnh sinh khói. Huống chi nghe nói lần này mấy vị lão tổ trên Thiên bảng cũng sẽ xuất hiện, tông môn và phái Thiên Sơn cũng phái người đến.” Một người khác nói.
“Trước kia nếu phát hiện bí cảnh, chỉ sợ tất cả môn phái lớn nhỏ trên đại lục Cửu Châu đều sẽ đến, bây giờ…” Một người cảm thán.
“Hừ, Thái Hành chúng ta phát thông báo, nhưng họ dám tới sao?” Một người cười lạnh nói: “Phái Côn Luân lúc này không vội rụt cổ dưỡng sức, còn dám đến địa giới Thái Hành hay sao? Không ngờ bọn họ lại cấu kết với yêu ma tu, thật không chịu nổi. Phải biết, không phải tộc loại ta tất có dị tâm. Để yêu ma tu vào đại lục Cửu Châu không khác nào dẫn sói vào nhà.”
Câu đó nói xong, tản tu bên cạnh hắn đều yên tĩnh một lúc. Có người lộ vẻ tán thưởng, cũng có người lắc đầu không nói.
“Phái Thái Hành hành sự quá mức cực đoan, cũng có chút… ngang ngược.” Một tản tu đột nhiên nói, mấy năm nay phái Thái Hành thống trị tất cả tản tu trong Thái Hành đâu vào đấy. Tuy có không ít tản tu nhập phái, nhưng chưa chắc đều là tự nguyện. Tản tu không vào môn phái thì phải đăng ký danh sách nộp linh thạch lên. Cứ như tất cả mọi người đều phụ thuộc Thái Hành. Đối với việc này, mọi người không phải không oán thán, chỉ là, tu vi cao thì không để ý đến, tu vi thấp chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nói rồi, mấy người lại bắt đầu bàn luận.
Còn ba người Phương Khác thì đứng không xa trong đám đông.
“Hải vực này hiện tại đã bị trọng binh canh gác.” Thương Nhược Tuyết nói: “Chỉ là không biết tại sao phái Thái Hành lại xác định đỉnh đó trấn áp một bí cảnh.”
Phương Khác nhàn nhạt đáp: “Bí cảnh hay không bí cảnh ta không biết, chỉ là nếu đỉnh này thật sự tồn tại, vậy thì nên là chín đỉnh chứ không phải một.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến hải vực đó. Nhưng chỉ đến được biên giới mà thôi, không dám quá mức tiếp cận vị trí cụ thể của đỉnh sinh khói.
Vì khi đỉnh sinh khói xuất hiện, tất cả trên mặt biển sẽ bị nuốt vào, bao gồm phi điểu trên không.
Tất cả mọi người đều quan sát mặt biển tĩnh lặng, yên lặng chờ đợi khói đen bốc lên.
Thật lâu, lâu đến mức mặt trời lặn xuống, mặt biển vốn nên tối thui, nhưng lúc này lại được đèn hiệu nổi lên khắp nơi chiếu sáng.
Cuối cùng có người kinh hô một tiếng: “Mau nhìn đáy biển đó là gì!”
Chỉ thấy trong mơ hồ có một luồng khói xanh từ đáy biển chậm rãi bốc lên.
Cùng lúc này, thuyền được mọi người thôi thúc chậm rãi tiếp cận chỗ khói xanh tỏa ra.
Giang Trầm Chu và Hàn Không đúng lúc đứng trên con thuyền gần khói xanh nhất.
Giang Trầm Chu quay đầu nhìn những con thuyền đang chậm rãi tiếp cận xung quanh, nhàn nhạt nói: “Những người này quá cản trở, không bằng hiện tại giải quyết luôn cho xong.”
Mắt Hàn Không trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi là muốn đẩy bọn họ đứng đối địch với Thái Hành sao?”
Sắc mặt Giang Trầm Chu khẽ biến, chậm rãi nhìn Hàn Không nói: “Ngươi biết rõ ý của ta không phải vậy. Phương Khác và Thương Nhược Tuyết kia lúc này chắc đều có mặt, lúc này còn không ra tay, đợi bọn họ ra rồi chúng ta mới động thủ, ta sợ Thương Nhược Tuyết sẽ biến thành phiền phức lớn.”
“Ngươi lo quá rồi.” Hàn Không thờ ơ nói.
Lúc này Phương Khác có lẽ đang một mình ở trên đảo Loan Nguyệt, vốn Phương Khác đến đây hắn cho rằng hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, ai biết còn chưa thở nhẹ nhõm được mấy ngày gánh nặng trên vai hắn lại tăng thêm vài phần.
Bọn họ nói cho cùng chỉ là tư quân của Diệp Vu Thời, sau khi Diệp Vu Thời mất tích có thể nói là đàn long mất đầu. Nhưng cho dù là ma tu trên đại lục Hoang Mạc cũng biết Tụ Linh các và họ là minh hữu thân mật không kẽ hở, Phương Khác tài trợ cho họ rất nhiều vật tư, vì thế Phương Khác vừa đến, mọi người gần như có lại xương sống.
Nếu Phương Khác cũng như Diệp Vu Thời chìm vào đó… hậu quả, Điền Thanh Quang không dám tưởng tượng.
“Sư phụ, nếu không chúng ta cũng đi đi?” Điền Thanh Diệp nói.
Điền Thanh Quang dừng bước, cười khổ: “Ngươi cho rằng chúng ta muốn đi là có thể đi sao?”
Cộng thêm một vạn người của Ti Lan, tuy họ có hơn hai mươi vạn binh lực, nhưng chủ yếu nhất là trong quân không có thống soái. Điền Thanh Quang tự biết rõ mình, hắn luyện chế bàn trận bố trận có lẽ không tồi nhưng muốn hắn dẫn binh thì vạn vạn không thể. Bọn họ đoạt được mấy hòn đảo từ tay Thái Hành, là vì Diệp Vu Thời sớm đã dặn dò tốt hơn nữa còn có Ti Lan ở cạnh hiệp trợ. Hiện nay chỉ thủ mấy hòn đảo này mà hắn đã có hơi lực bất tòng tâm. Vì thế, họ căn bản không thể viện trợ cho Phương Khác.
Mấy hôm nay nhìn hành động của Thái Hành, hắn càng nhìn tâm càng lạnh. Đảo Loan Nguyệt có trọng binh phòng thủ. Tình hình này, ai cũng biết đây là cạm bẫy quang minh chính đại chỉ chờ Phương Khác rơi vào.
Hiện nay xem như Phương Khác đã chui vào bụng địch rồi.
…
Lúc này trước mắt Phương Khác đang ở trong bụng địch, xuất hiện một người quen cũ.
Phương Khác ngừng động tác rót rượu, mấy vị tản tu khác ngồi cạnh bàn sắc mặt bất biến lũ lượt đứng lên. Uy áp của tu sĩ nguyên anh khiến mấy người này bị dọa. Trước mặt là một nam một nữ chậm rãi đi tới, hai người có dung mạo như nhau, uy áp là do nam tử phát ra.
Mấy vị tản tu thấy ánh mắt nam tử, thi nhau nhìn sang Phương Khác. Sau đó cực có nhãn lực rút lui hết. Vốn họ cũng chỉ là bình thủy tương phùng, nói chuyện nhiều thêm vài câu mà thôi. Nếu vì người này mà chọc đến tu sĩ nguyên anh thì không đáng.
Vì uy áp, tửu lâu thoáng cái an tĩnh. Trong thoáng đó, cái bàn của Phương Khác liền trống chỗ.
Ánh mắt mọi người lại chuyển sang Phương Khác, không biết vị thanh niên nhìn có vẻ bình thường trên mặt còn có mấy cái nốt ruồi kia làm sao quen biết hai người này. Sau đó lại lập tức như không có gì xảy ra, tửu lâu lại lần nữa huyên náo như cũ. Không ai dám nhìn sang bên này nữa, ai biết liệu có vì nhìn thêm một cái mà mất mạng nhỏ không?
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên đã bước vào nguyên anh cùng với Thương Nhược Tuyết bên cạnh hắn, đặc biệt bất đắc dĩ chỉ mấy chỗ ngồi trống: “Ngồi.”
Hai người diện mạo bình thường trong mắt mọi người, trong mắt Phương Khác lại là một bộ dạng khác. Khoản Đông Nhiên vẫn tú lệ yêu diệm, nếu không phải vóc dáng là nam tử bình thường, người khác nhìn đều sẽ tưởng lầm là nữ tử. Chỉ là so với năm đó, Khoản Đông Nhiên hiện nay càng thêm ba đào không kinh, đáy mắt tê dại băng lạnh. Còn nữ tử đó, không thua kém Tiêu Xương Thu nửa phần. Chỉ là hai người lại là hai vẻ đẹp hoàn toàn bất đồng, Tiêu Xương Thu đẹp thì đẹp nhưng lạnh lùng, còn vị này lại là kiều mị.
Trên mặt nàng tựa hồ còn mang theo mấy phần non nớt, trong mắt mang sóng, môi không điểm mà đỏ. Mái tóc đen quấn thành từng lọn chồng vào nhau. Tóc đen tô điểm làm da trắng, nàng mặc y phục màu tím, y phục đơn giản nhưng nàng mặc vào lại tạo ra cảm giác yếu đuối như thể ngay cả y phục cũng không mặc nổi.
Vốn lúc thấy Khoản Đông Nhiên, Phương Khác đã đoán được thân phận nữ tử này, nhưng y cũng phải hoài nghi mình có đoán sai hay không.
Dù sao, không ai ngờ được Thương Nhược Tuyết có thể lĩnh binh công đánh Côn Luân lại có bộ dạng thế này.
Trong mắt Khoản Đông Nhiên, Phương Khác đương nhiên cũng không phải là thanh niên ‘chí hướng’ trong mắt mọi người. Hai người đồng dạng luyện Thông Huyền Kinh, tất cả ngụy trang trong mắt đối phương đương nhiên không thể che giấu. Chẳng qua Phương Khác không ngờ được Thông Huyền Kinh của Khoản Đông Nhiên lại có thể tác dụng lên người khác.
Khoản Đông Nhiên ngồi xuống tùy tiện bố trí mấy trận pháp nhỏ, nhìn Phương Khác nhếch môi: “Đã lâu không gặp.”
“Lần trước cáo biệt, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Phương Khác nói.
Khi ở Cổ Sát tự, Khoản Đông Nhiên và Côn Luân tạm thời liên minh. Sau đó cũng thường trao đổi. Chỉ là sau khi thân phận Ti Lan bại lộ rồi dẫn Đông Thanh Thành chạy tới Thanh Minh, Khoản Đông Nhiên và Côn Luân liền cắt đứt qua lại. Dù sao yêu phủ và Thanh Minh vốn là thế như nước với lửa, còn Côn Luân hiển nhiên thân mật với Ti Lan hơn.
Chỉ là không ngờ được… hai người họ lại đi cùng nhau. Phương Khác mỉm cười, trong đầu lóe qua một đống suy nghĩ. Phái Thiên Sơn đã tiếp xúc với yêu phủ từ khi nào? Tại sao Khoản Đông Nhiên lại xuất hiện ở đây? Phái Thái Hành có chen chân vào hay không, lẽ nào phái Thái Hành đã không còn mâu thuẫn với hai tộc kia? Còn chuyện đỉnh sinh khói phái Thiên Sơn có phải cũng chen chân vào?...
Không, không đúng, hai người họ không liên quan đến Thái Hành. Nếu họ đứng về phía Thái Hành, vậy lúc này y đã không thể yên ổn ngồi đây. Dù sao ngụy trang của y vô dụng với Khoản Đông Nhiên, phái Thái Hành muốn tìm y dễ như trở bàn tay.
“Không có bằng hữu vĩnh viễn…” Khoản Đông Nhiên quét qua Phương Khác và Thương Nhược Tuyết: “Cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.”
Thương Nhược Tuyết gật đầu cười với Phương Khác: “Đúng thế, nghe đại danh Phương sư huynh đã lâu, chỉ là không nghĩ hôm nay mới được gặp.”
Thương Nhược Tuyết vậy mà đổi sang gọi Phương sư huynh, như lúc ba phái còn thân mật khi trước.
“Không dám nhận.” Phương Khác nhẹ nhàng dùng ba chữ bẻ gãy không khí hàn huyên đang được kéo lên.
Thương Nhược Tuyết thấy thế, cúi đầu cười rồi nói: “Mục đích chuyến này của Phương sư huynh giống ta. Nếu mọi người đã có cùng mục đích, không ngại tạm thời kết làm đồng minh chứ?”
Nàng cũng trực tiếp nói thẳng ý đồ của mình với Phương Khác.
Phương Khác rót rượu cho hai người nói: “Hành tung của ngươi là ai cố ý thả ra?”
Có Khoản Đông Nhiên ở đây, hành tung của Thương Nhược Tuyết đáng lý phải vô cùng ẩn mật mới đúng, sao lại truyền đi nhanh như thế?
Thương Nhược Tuyết chuyển mắt, cười nhẹ: “Phương sư huynh quả là nhạy bén… người thả tin tức là chưởng môn, không phải ý nguyện của ta.”
Phương Khác gật đầu giơ ly rượu lên nói: “Đồng minh vui vẻ.” Câu vừa rồi của Thương Nhược Tuyết tiết lộ rất nhiều tin tức, khiến người khác không thể không nghĩ nhiều. Chu chưởng môn dỡ bỏ binh quyền của Thương Nhược Tuyết, còn phái đến địa giới Thái Hành lại còn tiết lộ hành tung của Thương Nhược Tuyết cho Thái Hành. Phái Thái Hành lại đem hành tung này chiêu cáo thiên hạ.
Mà Thương Nhược Tuyết lại nói, chuyện đó không phải ý muốn của nàng.
Nghĩ kỹ, có phải rất thú vị không?
Thương Nhược Tuyết mỉm cười, cùng Khoản Đông Nhiên giơ ly rượu lên, học lời Phương Khác nói: “Đồng minh vui vẻ.” Ba người nhẹ chạm ly rượu, phát ra tiếng vang thanh thúy.
…
Mười mấy chiếc thuyền lớn hiên ngang chạy đến hải vực được suy đoán sẽ xuất hiện đỉnh sinh khói. Từ sau khi phái Thái Hành đăng thông báo, quần anh tụ hội, thông qua một tấm trận pháp đồ của chín đỉnh lớn phái Thái Hành đưa ra. Ngắn ngủi mấy ngày, liền phá giải trận này, biết được vị trí cụ thể của đỉnh sinh khói.
Thế là, tu sĩ trên đảo lũ lượt chạy tới hải vực.
“Ngươi nói, phái Thái Hành thật sự nguyện ý chia cho chúng ta một chén canh sao?” Một tu sĩ không khỏi lo lắng nói, phái Thái Hành trước giờ hành sự bá bạo, một bí cảnh chưa được khai quật sao có thể nguyện ý mở ra cho tất cả mọi người?
“Ngươi cho rằng phái Thái Hành không muốn độc chiếm sao? Lần này nếu không phải có mấy đại sư giải câu đố của trận pháp đồ, cho dù phái Thái Hành đoán được ngày xuất hiện đỉnh sinh khói cũng không thể tìm được đỉnh sinh khói. Huống chi nghe nói lần này mấy vị lão tổ trên Thiên bảng cũng sẽ xuất hiện, tông môn và phái Thiên Sơn cũng phái người đến.” Một người khác nói.
“Trước kia nếu phát hiện bí cảnh, chỉ sợ tất cả môn phái lớn nhỏ trên đại lục Cửu Châu đều sẽ đến, bây giờ…” Một người cảm thán.
“Hừ, Thái Hành chúng ta phát thông báo, nhưng họ dám tới sao?” Một người cười lạnh nói: “Phái Côn Luân lúc này không vội rụt cổ dưỡng sức, còn dám đến địa giới Thái Hành hay sao? Không ngờ bọn họ lại cấu kết với yêu ma tu, thật không chịu nổi. Phải biết, không phải tộc loại ta tất có dị tâm. Để yêu ma tu vào đại lục Cửu Châu không khác nào dẫn sói vào nhà.”
Câu đó nói xong, tản tu bên cạnh hắn đều yên tĩnh một lúc. Có người lộ vẻ tán thưởng, cũng có người lắc đầu không nói.
“Phái Thái Hành hành sự quá mức cực đoan, cũng có chút… ngang ngược.” Một tản tu đột nhiên nói, mấy năm nay phái Thái Hành thống trị tất cả tản tu trong Thái Hành đâu vào đấy. Tuy có không ít tản tu nhập phái, nhưng chưa chắc đều là tự nguyện. Tản tu không vào môn phái thì phải đăng ký danh sách nộp linh thạch lên. Cứ như tất cả mọi người đều phụ thuộc Thái Hành. Đối với việc này, mọi người không phải không oán thán, chỉ là, tu vi cao thì không để ý đến, tu vi thấp chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nói rồi, mấy người lại bắt đầu bàn luận.
Còn ba người Phương Khác thì đứng không xa trong đám đông.
“Hải vực này hiện tại đã bị trọng binh canh gác.” Thương Nhược Tuyết nói: “Chỉ là không biết tại sao phái Thái Hành lại xác định đỉnh đó trấn áp một bí cảnh.”
Phương Khác nhàn nhạt đáp: “Bí cảnh hay không bí cảnh ta không biết, chỉ là nếu đỉnh này thật sự tồn tại, vậy thì nên là chín đỉnh chứ không phải một.”
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến hải vực đó. Nhưng chỉ đến được biên giới mà thôi, không dám quá mức tiếp cận vị trí cụ thể của đỉnh sinh khói.
Vì khi đỉnh sinh khói xuất hiện, tất cả trên mặt biển sẽ bị nuốt vào, bao gồm phi điểu trên không.
Tất cả mọi người đều quan sát mặt biển tĩnh lặng, yên lặng chờ đợi khói đen bốc lên.
Thật lâu, lâu đến mức mặt trời lặn xuống, mặt biển vốn nên tối thui, nhưng lúc này lại được đèn hiệu nổi lên khắp nơi chiếu sáng.
Cuối cùng có người kinh hô một tiếng: “Mau nhìn đáy biển đó là gì!”
Chỉ thấy trong mơ hồ có một luồng khói xanh từ đáy biển chậm rãi bốc lên.
Cùng lúc này, thuyền được mọi người thôi thúc chậm rãi tiếp cận chỗ khói xanh tỏa ra.
Giang Trầm Chu và Hàn Không đúng lúc đứng trên con thuyền gần khói xanh nhất.
Giang Trầm Chu quay đầu nhìn những con thuyền đang chậm rãi tiếp cận xung quanh, nhàn nhạt nói: “Những người này quá cản trở, không bằng hiện tại giải quyết luôn cho xong.”
Mắt Hàn Không trầm xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi là muốn đẩy bọn họ đứng đối địch với Thái Hành sao?”
Sắc mặt Giang Trầm Chu khẽ biến, chậm rãi nhìn Hàn Không nói: “Ngươi biết rõ ý của ta không phải vậy. Phương Khác và Thương Nhược Tuyết kia lúc này chắc đều có mặt, lúc này còn không ra tay, đợi bọn họ ra rồi chúng ta mới động thủ, ta sợ Thương Nhược Tuyết sẽ biến thành phiền phức lớn.”
“Ngươi lo quá rồi.” Hàn Không thờ ơ nói.