Thương Nhược Tuyết vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng chỉ nhắm mắt lại, cho đến lúc này, đáy mắt bình tĩnh vô ba của nàng mới hiện lên một tia phẫn nộ, tuy chẳng qua chỉ vụt cái là mất nhưng cũng đủ.
Bản lĩnh chọc giận người của Phương Khác trước nay luôn không tồi.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nhìn Phương Khác đang bức gần nói: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao có nhiều người muốn giết chết ngươi.”
Phương Khác nhướng mày chậm rãi nói: “Vinh hạnh của ta.”
Nói xong, mũi kiếm của y đã chỉ vào Khoản Đông Nhiên vừa đứng lên đối diện mình.
Tình hình hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, hai người Thương Nhược Tuyết tự cho là thợ săn đã trở thành con mồi.
Khoản Đông Nhiên một tay cầm dù, đứng lên chặn trước người Thương Nhược Tuyết. Cây dù màu xanh hắn cầm ở tay trái, như đang cầm một thanh kiếm. Hắn chợt nhìn sang Phương Khác cười nói: “Tựa hồ lần nào, ngươi đều có thể vượt khỏi dự liệu của ta. Nhưng hôm nay ngươi có phải đã quá cuồng vọng rồi không?”
Hắn đã có thể xác định, là Phương Khác phát hiện ra họ trước. Sau đó động sát cơ trước một bước. Hắn không hiểu, Phương Khác lấy lòng tin từ đâu ra – lòng tin giết được hai người họ. Trên mặt Khoản Đông Nhiên xuất hiện một ý cười, rất nhạt.
“Có phải cuồng vọng không, thử là biết thôi.” Phương Khác vô cảm nói, đáp lại Khoản Đông Nhiên là Phương Khác chậm rãi giơ kiếm lên.
Khoản Đông Nhiên không giận mà cười, sau đó nhẹ mở cây dù ra.
Thương Nhược Tuyết sau lưng Khoản Đông Nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khoản Đông Nhiên đứng chặn trước người nàng đối đầu với Phương Khác. Ánh mắt nàng lấp láy… Khoản Đông Nhiên sẽ bại. Theo nàng biết, huyễn thuật mà Khoản Đông Nhiên luôn lấy làm tự hào lại không có chút tác dụng nào với Phương Khác. Khoản Đông Nhiên nếu không có huyễn thuật, làm sao có thể thắng được Phương Khác?
Nếu không thể thắng, thì chỉ có thể chết.
Nàng đã trải qua quá nhiều sinh tử, nàng không sợ hãi cái chết. Nhưng nàng còn chưa muốn chết, nàng không thể chết không chút giá trị như thế. Nàng có chút thống hận vừa rồi mình đã không bình tĩnh.
Vì thế nàng đứng lên, đôi tay thon dài chậm rãi mà kiên định gác lên tay Khoản Đông Nhiên, ngăn cản động tác của hắn cũng mượn lực chậm rãi mà gian nan đứng thẳng, rồi lại kiên định không dời đứng trước mặt Khoản Đông Nhiên.
“Ngươi…” Khoản Đông Nhiên muốn kéo nàng ra sau lại bị nàng ngăn cản. Giữa họ, người chiếm quyền chủ đạo luôn là nàng.
Nàng bình tĩnh nhìn Phương Khác.
Nàng nói: “Thế giới trong Định châu cửu đỉnh liên thông với nhau, duy chỉ có tìm được đường thông đến Dương đỉnh, chúng ta mới có thể thoát khỏi thế giới trong đỉnh. Trong đỉnh này quái dị vạn phần, tuyệt không chỉ có những âm sát này. Chúng ta nhất định còn phải đối mặt với cảnh địa nguy hiểm hơn. Đến lúc đó chỉ dựa vào sức của một mình ngươi có lẽ không thể tránh được. Càng huống chi ngươi còn phải chăm sóc Diệp Vu Thời. Nếu chúng ta liên hợp lại, cơ hội rời khỏi nơi này sẽ lớn hơn một chút.”
“Cho nên ta cho rằng, lúc này chúng ta giết nhau không có chút ý nghĩa nào, chỉ khiến đôi bên lưỡng bại câu thương. Hiện nay trọng yếu nhất là phải rời khỏi chỗ này, vì thế chúng ta nên hợp tác.”
Nói đến đây Thương Nhược Tuyệt nhìn biểu tình của Phương Khác một cái.
Phương Khác vẫn không có biểu tình gì, nàng rũ mắt nói tiếp: “Còn lần trước tập kích quả thật là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Mong Phương sư huynh đừng để bụng. Ta có thể bảo đảm về sau nhất định sẽ không phát sinh chuyện đó nữa. Hơn nữa về thế giới trong đỉnh, ta không dám nói biết tường tận nhưng nhất định biết nhiều hơn người thường. Không bằng chúng ta tạm thời buông xuống thành kiến, ngươi thấy thế nào?”
Khoản Đông Nhiên vốn bất mãn vì bị khinh thường chuyển thành kinh ngạc. Hắn không ngờ Thương Nhược Tuyết lại có thể hạ thấp tư thế như vậy. Trong mắt hắn, thiên chi kiều nữ như Thương Nhược Tuyết sẽ không hạ thấp tư thế của mình, sau đó Khoản Đông Nhiên lại có chút hiểu được tại sao sư phụ hắn nói Thương Nhược Tuyết là đối tượng hợp tác thích hợp nhất.
Vì người để đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, có thể buông xuống tất cả là đáng sợ nhất.
Hắn nhìn Phương Khác, môi mím lại. Người có thế khiến dạng như Thương Nhược Tuyết hạ thấp tư thế có phải càng cường đại hơn? Khi ở đại lục Thanh Hoa một kiếm của Phương Khác khiến hắn nhìn thấy khoảng cách của họ, sau đó hắn cho rằng khoảng cách giữa họ đã rút ngắn, nhưng thực tế lại càng lúc càng xa.
Phương Khác lắc đầu.
Thương Nhược Tuyết vẫn bình thản, Khoản Đông Nhiên thì khẽ biến sắc. Hắn cảm thấy Phương Khác thật không biết chừng mực, cho nên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết chết hai chúng ta sao? Hay ngươi có từng nghĩ qua, cho dù ngươi có thể giết chết hai chúng ta, sau khi ngươi ra ngoài lại làm sao đối mặt với lửa giận tới từ Thiên Sơn và yêu phủ?”
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên, vẫn lắc đầu. Khi y phát hiện hai người này y đã quyết định phải giết chết họ. Vì lúc này kiếm ý của y đang no đủ nhất, nhưng y không thể vĩnh viễn bảo trì trạng thái tốt như thế, y có thể cảm giác được, sắp tới trạng thái của y sẽ càng lúc càng kém. Khi đó nếu gặp phải hai người này, tình hình sẽ hoàn toàn nghịch chuyển. Y không quên, đài sen dưới chân y vì sao lại hư hại.
Cũng có lẽ sau này họ sẽ không gặp nhau, nhưng y không đánh cược cái có lẽ. Vì sau lưng y là Diệp Vu Thời không chút tri giác. Cho nên y không cho phép bất cứ khả năng có lẽ nào được xuất hiện.
Cho nên biện pháp tốt nhất để giết chết cái có lẽ từ trong nôi, chính là giết chết bọn họ.
Huống chi, họ là kẻ địch, bất kể vì nguyên nhân gì, để kẻ địch của bản thân sống đi cùng mình chính là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, khỏi phải nói đến hợp tác với kẻ địch.
Thương Nhược Tuyết nhìn mũi kiếm của Phương Khác, nàng cảm giác được sự kiên quyết trong động tác đơn giản đó. Nàng không ngờ Phương Khác ngay cả cái này cũng không kiêng kỵ.
Nhưng…
Đột nhiên Thương Nhược Tuyết nhìn Diệp Vu Thời trên đài sen, khóe môi nàng chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy ngươi cũng không muốn biết tại sao Diệp Vu Thời vừa vào bí cảnh thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao?’
Ánh mắt Thương Nhược Tuyết khẽ động, lại lộ ra ý cười nhạt, so với thiếu nữ lạnh nhạt trước đó cứ như hai người, cứ như đeo lên chiếc mặt nạ nhu mì.
Phương Khác khẽ nhíu mày, nhìn Thương Nhược Tuyết. Y vốn không muốn phí lời với họ, y không có tâm trạng này.
Thương Nhược Tuyết nhìn Phương Khác cười vô cùng chắc chắn.
“Ngươi cũng không muốn hắn luôn hôn mê như thế đi?”
Kiếm trong tay Phương Khác chậm rãi buông xuống, máu trên mũi kiếm nhỏ xuống.
Thương Nhược Tuyết nhếch môi cười… sau đó nụ cười của nàng cứng lại ở khóe môi, vì kiếm của Phương Khác đã đến trước mặt nàng. Mà nàng không thể tránh, kiếm này quá nhanh.
Khoản Đông Nhiên sau lưng nàng ngã người tới.
Nàng lại nhìn thấy một kiếm đã đánh nát toàn bộ kiêu ngạo của mình, đơn giản mà cường đại.
Lại là một kiếm.
Chỉ là một kiếm mà thôi.
Cả người Khoản Đông Nhiên bị đánh bay ra, ngã lên bùn đất màu vàng sau đó kéo ra một đường đen thật dài.
Giờ phút này, thiên địa như một vùng tĩnh mịch, chiến đấu tựa hồ còn chưa bắt đầu đã kết thúc, kết thúc quá nhanh, quá không kịp phòng bị, quá vô pháp tiếp nhận.
Ít nhất Khoản Đông Nhiên vô pháp tiếp nhận, hắn chống dù giãy dụa đứng lên. Dường như vô pháp tin tưởng, đến mức hắn đứng dại ra tại chỗ.
Cho đến lúc này, đáy mắt bình tĩnh vô ba của Thương Nhược Tuyết cuối cùng mới dáy lên một con sóng.
Thương Nhược Tuyết bỗng nhìn về hướng Phương Khác đang bức gần: “Xem ra ngươi không muốn hắn tỉnh lại. Dù sao chức vị chưởng môn Côn Luân chỉ có một. Hơn nữa chuyện tập kích này, ngươi làm cũng vô cùng thuận tay đó.”
“Thế nhân nhắc đến Côn Luân Xương Thu câu tiếp theo ắt sẽ là Thiên Sơn Nhược Tuyết, sau khi gặp ngươi rồi ta cảm thấy Tiêu sư tỷ mà phải xếp ngang hàng với ngươi thật sự là hạ thấp nàng. Loại người ngu xuẩn như ngươi sao có thể được bình luận cùng Tiêu sư tỷ.” Phương Khác nhàn nhạt nói.
Thương Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Phương Khác, trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện hoang mang trong thoáng chốc, y nói nàng cái gì?
Từ lúc nàng sinh ra tới nay bao nhiêu năm chưa có ai từng nói nàng ngu xuẩn. Hơn nữa còn ngay trước mặt không lưu chút mặt mũi nào nói nàng ngu xuẩn. Nàng không phải chưa từng thua, cho dù thua rồi, đối phương luôn sẽ cho nàng sự tôn kính tương đương. Không có ai dùng ngữ khí không khách khí nào nói nàng ngu xuẩn.
“Lần trước lúc kết minh với các ngươi, ta đã muốn nói rồi. Câu đó của các ngươi ta không tán đồng. Đối với Thiên Sơn hay yêu phủ, có lẽ không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Nhưng đối với Côn Luân mà nói, câu này sai rồi. Một kẻ xem lợi ích là tất cả có lẽ có thể trở nên rất cường đại nhưng môn phái xem lợi ích là tất cả tất nhiên không thể trường tồn. Có lẽ Thiên Sơn sớm đã quen với việc đong đưa bất định, gió bên nào lớn sẽ nghiêng về bên đó. Nên ngươi có thể nói ra lời này.”
Phương Khác đã đi đến trước mặt Thương Nhược Tuyết, từ cao nhìn xuống Thương Nhược Tuyết.
Sau đó y nhìn Khoản Đông Nhiên nói tiếp: “Ta thật không hiểu yêu phủ các ngươi tại sao chọn một đối tượng đồng minh ngu xuẩn như vậy. Ngươi biết không? Ngu không đáng sợ, kẻ ngu tự cho là thông minh mới đáng sợ.
Thương Nhược Tuyết chợt hoàn hồn, trừng Phương Khác cười lạnh định mở miệng, lại bị một ánh mắt của Phương Khác ngăn lại.
Phương Khác nhíu mày nói: “Ngươi xem, ngươi vẫn cho rằng ngươi không ngu. Đây chính là chỗ ngươi ngu. Ngươi muốn giết chết ta và Diệp Vu Thời, chẳng qua là vì trong mắt ngươi Côn Luân là kẻ địch. Nhưng ngươi có từng suy nghĩ, Côn Luân và ngươi vốn có thể không cần đi đến bước này. Chuyện quan trọng nhất của ngươi không phải là giết chết chúng ta, mà là tìm về Mai Hân trưởng lão, áp chế Chu chưởng môn. Đoạt về quyền lợi của ngươi tại Thiên Sơn. Kết quả ngươi chỉ vì cái lợi trước mắt, còn chưa lo nổi thân mình, một bước còn chưa bước ra đã muốn giết chết kẻ địch sau mấy chục bước, thành ra đắc tội ta. Ngươi có ngu không? Đắc tội ta còn muốn hợp tác với ta. Ngươi có ngu không? Muốn hợp tác với ta lại không có thực lực đủ bảo chứng hợp tác công bằng còn dám bày ra bộ dạng hợp tác bình đẳng, ngươi có ngu không? Bày ra bộ dạng hợp tác bình đẳng cũng thôi đi, còn lấy Diệp Vu Thời ra uy hiếp ta, ngươi có ngu không?
Hiện tại ngươi có tư cách gì bàn chuyện hợp tác với ta?”
Phương Khác chậm rãi nói xong, lại rất nghiêm túc nhìn hai người họ: “Ta vốn không muốn phí lời nhiều như thế, nhưng ta không vui, cũng hy vọng các ngươi không được vui.”
Phương Khác nhếch môi nói: “Hiện tại, nói hay chết.”
Bản lĩnh chọc giận người của Phương Khác trước nay luôn không tồi.
Trầm mặc một lúc lâu, nàng mới nhìn Phương Khác đang bức gần nói: “Cuối cùng ta đã hiểu tại sao có nhiều người muốn giết chết ngươi.”
Phương Khác nhướng mày chậm rãi nói: “Vinh hạnh của ta.”
Nói xong, mũi kiếm của y đã chỉ vào Khoản Đông Nhiên vừa đứng lên đối diện mình.
Tình hình hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, hai người Thương Nhược Tuyết tự cho là thợ săn đã trở thành con mồi.
Khoản Đông Nhiên một tay cầm dù, đứng lên chặn trước người Thương Nhược Tuyết. Cây dù màu xanh hắn cầm ở tay trái, như đang cầm một thanh kiếm. Hắn chợt nhìn sang Phương Khác cười nói: “Tựa hồ lần nào, ngươi đều có thể vượt khỏi dự liệu của ta. Nhưng hôm nay ngươi có phải đã quá cuồng vọng rồi không?”
Hắn đã có thể xác định, là Phương Khác phát hiện ra họ trước. Sau đó động sát cơ trước một bước. Hắn không hiểu, Phương Khác lấy lòng tin từ đâu ra – lòng tin giết được hai người họ. Trên mặt Khoản Đông Nhiên xuất hiện một ý cười, rất nhạt.
“Có phải cuồng vọng không, thử là biết thôi.” Phương Khác vô cảm nói, đáp lại Khoản Đông Nhiên là Phương Khác chậm rãi giơ kiếm lên.
Khoản Đông Nhiên không giận mà cười, sau đó nhẹ mở cây dù ra.
Thương Nhược Tuyết sau lưng Khoản Đông Nhiên mở to đôi mắt xinh đẹp, nhìn Khoản Đông Nhiên đứng chặn trước người nàng đối đầu với Phương Khác. Ánh mắt nàng lấp láy… Khoản Đông Nhiên sẽ bại. Theo nàng biết, huyễn thuật mà Khoản Đông Nhiên luôn lấy làm tự hào lại không có chút tác dụng nào với Phương Khác. Khoản Đông Nhiên nếu không có huyễn thuật, làm sao có thể thắng được Phương Khác?
Nếu không thể thắng, thì chỉ có thể chết.
Nàng đã trải qua quá nhiều sinh tử, nàng không sợ hãi cái chết. Nhưng nàng còn chưa muốn chết, nàng không thể chết không chút giá trị như thế. Nàng có chút thống hận vừa rồi mình đã không bình tĩnh.
Vì thế nàng đứng lên, đôi tay thon dài chậm rãi mà kiên định gác lên tay Khoản Đông Nhiên, ngăn cản động tác của hắn cũng mượn lực chậm rãi mà gian nan đứng thẳng, rồi lại kiên định không dời đứng trước mặt Khoản Đông Nhiên.
“Ngươi…” Khoản Đông Nhiên muốn kéo nàng ra sau lại bị nàng ngăn cản. Giữa họ, người chiếm quyền chủ đạo luôn là nàng.
Nàng bình tĩnh nhìn Phương Khác.
Nàng nói: “Thế giới trong Định châu cửu đỉnh liên thông với nhau, duy chỉ có tìm được đường thông đến Dương đỉnh, chúng ta mới có thể thoát khỏi thế giới trong đỉnh. Trong đỉnh này quái dị vạn phần, tuyệt không chỉ có những âm sát này. Chúng ta nhất định còn phải đối mặt với cảnh địa nguy hiểm hơn. Đến lúc đó chỉ dựa vào sức của một mình ngươi có lẽ không thể tránh được. Càng huống chi ngươi còn phải chăm sóc Diệp Vu Thời. Nếu chúng ta liên hợp lại, cơ hội rời khỏi nơi này sẽ lớn hơn một chút.”
“Cho nên ta cho rằng, lúc này chúng ta giết nhau không có chút ý nghĩa nào, chỉ khiến đôi bên lưỡng bại câu thương. Hiện nay trọng yếu nhất là phải rời khỏi chỗ này, vì thế chúng ta nên hợp tác.”
Nói đến đây Thương Nhược Tuyệt nhìn biểu tình của Phương Khác một cái.
Phương Khác vẫn không có biểu tình gì, nàng rũ mắt nói tiếp: “Còn lần trước tập kích quả thật là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi. Mong Phương sư huynh đừng để bụng. Ta có thể bảo đảm về sau nhất định sẽ không phát sinh chuyện đó nữa. Hơn nữa về thế giới trong đỉnh, ta không dám nói biết tường tận nhưng nhất định biết nhiều hơn người thường. Không bằng chúng ta tạm thời buông xuống thành kiến, ngươi thấy thế nào?”
Khoản Đông Nhiên vốn bất mãn vì bị khinh thường chuyển thành kinh ngạc. Hắn không ngờ Thương Nhược Tuyết lại có thể hạ thấp tư thế như vậy. Trong mắt hắn, thiên chi kiều nữ như Thương Nhược Tuyết sẽ không hạ thấp tư thế của mình, sau đó Khoản Đông Nhiên lại có chút hiểu được tại sao sư phụ hắn nói Thương Nhược Tuyết là đối tượng hợp tác thích hợp nhất.
Vì người để đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, có thể buông xuống tất cả là đáng sợ nhất.
Hắn nhìn Phương Khác, môi mím lại. Người có thế khiến dạng như Thương Nhược Tuyết hạ thấp tư thế có phải càng cường đại hơn? Khi ở đại lục Thanh Hoa một kiếm của Phương Khác khiến hắn nhìn thấy khoảng cách của họ, sau đó hắn cho rằng khoảng cách giữa họ đã rút ngắn, nhưng thực tế lại càng lúc càng xa.
Phương Khác lắc đầu.
Thương Nhược Tuyết vẫn bình thản, Khoản Đông Nhiên thì khẽ biến sắc. Hắn cảm thấy Phương Khác thật không biết chừng mực, cho nên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể giết chết hai chúng ta sao? Hay ngươi có từng nghĩ qua, cho dù ngươi có thể giết chết hai chúng ta, sau khi ngươi ra ngoài lại làm sao đối mặt với lửa giận tới từ Thiên Sơn và yêu phủ?”
Phương Khác nhìn Khoản Đông Nhiên, vẫn lắc đầu. Khi y phát hiện hai người này y đã quyết định phải giết chết họ. Vì lúc này kiếm ý của y đang no đủ nhất, nhưng y không thể vĩnh viễn bảo trì trạng thái tốt như thế, y có thể cảm giác được, sắp tới trạng thái của y sẽ càng lúc càng kém. Khi đó nếu gặp phải hai người này, tình hình sẽ hoàn toàn nghịch chuyển. Y không quên, đài sen dưới chân y vì sao lại hư hại.
Cũng có lẽ sau này họ sẽ không gặp nhau, nhưng y không đánh cược cái có lẽ. Vì sau lưng y là Diệp Vu Thời không chút tri giác. Cho nên y không cho phép bất cứ khả năng có lẽ nào được xuất hiện.
Cho nên biện pháp tốt nhất để giết chết cái có lẽ từ trong nôi, chính là giết chết bọn họ.
Huống chi, họ là kẻ địch, bất kể vì nguyên nhân gì, để kẻ địch của bản thân sống đi cùng mình chính là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, khỏi phải nói đến hợp tác với kẻ địch.
Thương Nhược Tuyết nhìn mũi kiếm của Phương Khác, nàng cảm giác được sự kiên quyết trong động tác đơn giản đó. Nàng không ngờ Phương Khác ngay cả cái này cũng không kiêng kỵ.
Nhưng…
Đột nhiên Thương Nhược Tuyết nhìn Diệp Vu Thời trên đài sen, khóe môi nàng chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy ngươi cũng không muốn biết tại sao Diệp Vu Thời vừa vào bí cảnh thì vẫn luôn hôn mê bất tỉnh sao?’
Ánh mắt Thương Nhược Tuyết khẽ động, lại lộ ra ý cười nhạt, so với thiếu nữ lạnh nhạt trước đó cứ như hai người, cứ như đeo lên chiếc mặt nạ nhu mì.
Phương Khác khẽ nhíu mày, nhìn Thương Nhược Tuyết. Y vốn không muốn phí lời với họ, y không có tâm trạng này.
Thương Nhược Tuyết nhìn Phương Khác cười vô cùng chắc chắn.
“Ngươi cũng không muốn hắn luôn hôn mê như thế đi?”
Kiếm trong tay Phương Khác chậm rãi buông xuống, máu trên mũi kiếm nhỏ xuống.
Thương Nhược Tuyết nhếch môi cười… sau đó nụ cười của nàng cứng lại ở khóe môi, vì kiếm của Phương Khác đã đến trước mặt nàng. Mà nàng không thể tránh, kiếm này quá nhanh.
Khoản Đông Nhiên sau lưng nàng ngã người tới.
Nàng lại nhìn thấy một kiếm đã đánh nát toàn bộ kiêu ngạo của mình, đơn giản mà cường đại.
Lại là một kiếm.
Chỉ là một kiếm mà thôi.
Cả người Khoản Đông Nhiên bị đánh bay ra, ngã lên bùn đất màu vàng sau đó kéo ra một đường đen thật dài.
Giờ phút này, thiên địa như một vùng tĩnh mịch, chiến đấu tựa hồ còn chưa bắt đầu đã kết thúc, kết thúc quá nhanh, quá không kịp phòng bị, quá vô pháp tiếp nhận.
Ít nhất Khoản Đông Nhiên vô pháp tiếp nhận, hắn chống dù giãy dụa đứng lên. Dường như vô pháp tin tưởng, đến mức hắn đứng dại ra tại chỗ.
Cho đến lúc này, đáy mắt bình tĩnh vô ba của Thương Nhược Tuyết cuối cùng mới dáy lên một con sóng.
Thương Nhược Tuyết bỗng nhìn về hướng Phương Khác đang bức gần: “Xem ra ngươi không muốn hắn tỉnh lại. Dù sao chức vị chưởng môn Côn Luân chỉ có một. Hơn nữa chuyện tập kích này, ngươi làm cũng vô cùng thuận tay đó.”
“Thế nhân nhắc đến Côn Luân Xương Thu câu tiếp theo ắt sẽ là Thiên Sơn Nhược Tuyết, sau khi gặp ngươi rồi ta cảm thấy Tiêu sư tỷ mà phải xếp ngang hàng với ngươi thật sự là hạ thấp nàng. Loại người ngu xuẩn như ngươi sao có thể được bình luận cùng Tiêu sư tỷ.” Phương Khác nhàn nhạt nói.
Thương Nhược Tuyết kinh ngạc nhìn Phương Khác, trên gương mặt mỹ lệ xuất hiện hoang mang trong thoáng chốc, y nói nàng cái gì?
Từ lúc nàng sinh ra tới nay bao nhiêu năm chưa có ai từng nói nàng ngu xuẩn. Hơn nữa còn ngay trước mặt không lưu chút mặt mũi nào nói nàng ngu xuẩn. Nàng không phải chưa từng thua, cho dù thua rồi, đối phương luôn sẽ cho nàng sự tôn kính tương đương. Không có ai dùng ngữ khí không khách khí nào nói nàng ngu xuẩn.
“Lần trước lúc kết minh với các ngươi, ta đã muốn nói rồi. Câu đó của các ngươi ta không tán đồng. Đối với Thiên Sơn hay yêu phủ, có lẽ không có bằng hữu vĩnh viễn cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Nhưng đối với Côn Luân mà nói, câu này sai rồi. Một kẻ xem lợi ích là tất cả có lẽ có thể trở nên rất cường đại nhưng môn phái xem lợi ích là tất cả tất nhiên không thể trường tồn. Có lẽ Thiên Sơn sớm đã quen với việc đong đưa bất định, gió bên nào lớn sẽ nghiêng về bên đó. Nên ngươi có thể nói ra lời này.”
Phương Khác đã đi đến trước mặt Thương Nhược Tuyết, từ cao nhìn xuống Thương Nhược Tuyết.
Sau đó y nhìn Khoản Đông Nhiên nói tiếp: “Ta thật không hiểu yêu phủ các ngươi tại sao chọn một đối tượng đồng minh ngu xuẩn như vậy. Ngươi biết không? Ngu không đáng sợ, kẻ ngu tự cho là thông minh mới đáng sợ.
Thương Nhược Tuyết chợt hoàn hồn, trừng Phương Khác cười lạnh định mở miệng, lại bị một ánh mắt của Phương Khác ngăn lại.
Phương Khác nhíu mày nói: “Ngươi xem, ngươi vẫn cho rằng ngươi không ngu. Đây chính là chỗ ngươi ngu. Ngươi muốn giết chết ta và Diệp Vu Thời, chẳng qua là vì trong mắt ngươi Côn Luân là kẻ địch. Nhưng ngươi có từng suy nghĩ, Côn Luân và ngươi vốn có thể không cần đi đến bước này. Chuyện quan trọng nhất của ngươi không phải là giết chết chúng ta, mà là tìm về Mai Hân trưởng lão, áp chế Chu chưởng môn. Đoạt về quyền lợi của ngươi tại Thiên Sơn. Kết quả ngươi chỉ vì cái lợi trước mắt, còn chưa lo nổi thân mình, một bước còn chưa bước ra đã muốn giết chết kẻ địch sau mấy chục bước, thành ra đắc tội ta. Ngươi có ngu không? Đắc tội ta còn muốn hợp tác với ta. Ngươi có ngu không? Muốn hợp tác với ta lại không có thực lực đủ bảo chứng hợp tác công bằng còn dám bày ra bộ dạng hợp tác bình đẳng, ngươi có ngu không? Bày ra bộ dạng hợp tác bình đẳng cũng thôi đi, còn lấy Diệp Vu Thời ra uy hiếp ta, ngươi có ngu không?
Hiện tại ngươi có tư cách gì bàn chuyện hợp tác với ta?”
Phương Khác chậm rãi nói xong, lại rất nghiêm túc nhìn hai người họ: “Ta vốn không muốn phí lời nhiều như thế, nhưng ta không vui, cũng hy vọng các ngươi không được vui.”
Phương Khác nhếch môi nói: “Hiện tại, nói hay chết.”