Trên vách núi ở gần biển sừng sững một tòa thành trì cổ xưa. Tòa thành trì này đã có hơn ba ngàn năm chưa trải qua chiến hỏa. Người trong thành trì cũng từng cho rằng chiến tranh tuyệt đối không thể đến được thành trì này.
Cho đến khi, Diệp Vu Thời bắn một mũi tên bắn gãy lá cờ trên thành lâu.
“Đại nhân, hai người này đối chiến đều không thấy thân ảnh Diệp Vu Thời, hắn không ở trên chủ thuyền. Hai người này đều là do La Tất chủ chỉ huynh, không biết Diệp Vu Thời có phải có mưu kế gì không?”
Hàn Không mím môi, sắc mặt càng thêm lạnh: “Giới nghiêm, một khi có người phát giác thân ảnh Diệp Vu Thời lập tức lên báo. Trọng điểm kiểm tra Yên thành.”
“Vâng! Đại nhân là sợ Diệp Vu Thời lại như lần trước, một mình dẫn binh vòng ra sau lưng tập kích…” Tu sĩ đó thấp giọng nói, nhìn sắc mặt Hàn Không không tốt liền không nói tiếp nữa.
“Đại nhân, thành chủ cầu kiến.”
Sắc mặt Hàn Không lạnh đi, trong mắt lóe sát cơ.
“Đại nhân! Trận pháp của Diệp Vu Thời thật sự quá mức kỳ quái, quân sĩ lại cực kỳ sở trường chiến đấu trên biển, cung ứng của yêu giới lại cuồn cuộn không ngừng vận chuyển tới, không bằng chúng ta tạm tránh mũi nhọn. Đợi sau khi hội hợp với Yên thành lại hung hăng đả kích….” Một tu sĩ đĩnh đạc nói với lưng Hàn Không.
Hàn Không đột ngột quay người, chiến bào trên vai phất lên rồi hạ xuống, hắn híp mắt nhìn thành chủ Minh thành, lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là muốn chắp tay dâng Minh thành cho người, nhường ra Minh Hạc đảo?”
Thành chủ Minh thành đổ mồ hôi lạnh, nhìn sắc lạnh trong mắt Hàn Không, hắn vội nó: “Không, không, không, ti hạ không phải ý này, ti hạ chỉ là nói chúng ta…”
Rắc một tiếng, đầu thành chủ Minh thành lệch đi, Hàn Không buông tay đang bóp cổ hắn ra, ném sang một bên.
Hắn lạnh mắt nhìn mọi người trong phòng nói: “Quan dân cùng tồn, binh tốt cùng vong. Nếu đã từ bỏ dân chúng không lo, lưu thành chủ có tác dụng gì?”
Mọi người trong phòng im như thóc, trong bọn họ vốn có vài tu sĩ không phải thủ hạ Hàn Không cũng vội vã thu lại bàn tính của mình.
“Đệ tử Thái Hành ta, lâm địch tuyệt đối không lùi một phân một bước! Nếu có người vọng ngôn trong quân, chém không tha!”
“Vâng!”
Qua một lát Hàn Không lạnh lùng nói: “Người này sớm đã nên chết.”
Thành chủ Minh thành này ở trên đảo Minh Hạc tác uy tác phúc, nhưng lại tham sinh quý tử. Chẳng qua… nếu không có người của Diệp Vu Thời ở bên tai xách động, hắn cũng không dám có dị tâm.
Diệp Vu Thời thật sự là dùng hết mọi cách, không bỏ qua chút sơ hở nào.
Mà quân sĩ vốn hung hãn vô cùng, sau nhiều lần liên tiếp bại trận dưới tay Diệp Vu Thời, hiện tại vừa nhắc đến ba chữ Diệp Vu Thời thì sĩ khí sẽ sa sút ngay.
Nghĩ đến hành tung bí ẩn của Diệp Vu Thời, Hàn Không nhíu mày, lúc này Diệp Vu Thời rốt cuộc muốn làm gì? Sau đó mày nhướng lên, bất luận Diệp Vu Thời muốn làm gì, hắn đều sẽ mang đầu Diệp Vu Thời đi thỉnh tội với đại nhân.
…
Phương Khác cầm thư trong tay, chắp tay mà đứng, ngón tay vì dùng lực mà hơi tái trắng. Nhưng do giấu trong tay áo, ai cũng không thấy được.
Ngoài mặt biểu tình của y vẫn trầm tĩnh, không khác gì mọi khi. Chu Lập Đức biết thư này từ đâu đến, chỉ là trên mặt Phương Khác hắn không nhìn ra được cái gì, chỉ đành cúi người cáo lui. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu, tin Giang Trầm Chu bị bắt đã truyền ra, trong môn phái ai cũng đều cười lạnh thậm chí còn tiếc nuối không thể tự tay giết chết. Nhưng hắn cũng hiểu, nếu công bố chân tướng có lẽ vài người không thể tiếp nhận. Điều duy nhất hắn không hiểu là tại sao Thái Hành không công bố thân phận chân thật của Giang Trầm Chu.
Phương Khác cầm thư, tỉ mỉ xem lại một lần sau đó gấp lại chỉnh tề cất vào tráp gỗ. Y đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa vậy mà không biết phải đi về hướng nào. Phản ứng trong môn phái sao y lại không biết, trong lòng nghẹn một hơi mà không nơi nào để xả.
Chân chính tiếp lấy gánh nặng mới hiểu gánh nặng nặng thế nào. Bất kể ở đâu khi nào, phát sinh bất cứ chuyện gì y đều cần phải bình tĩnh không thể biểu hiện ra một chút hoảng loạn nào. Chỉ cần hơi để lộ vẻ mệt mỏi thì người bên cạnh sẽ lo lắng không thôi.
Y sẽ không vì thế mà cảm thấy buồn khổ, chỉ là…
Phương Khác đứng trước cửa, nhìn mặt đất mù sương, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó mỉm cười dứt khoát đi vào trong viện duỗi lưng. Sau đó mới xoay người vào phòng, tiếp tục lật xem quyển tông phản phất như vĩnh viễn xem không xong.
Tựa như tất cả bình thường, y vẫn là Phương Khác càng lúc càng thâm trầm khó dò khiến người an tâm trong mắt mọi người.
Không xa đó, Chu Lập Đức ngẩn ngơ nhìn người mặc áo trùm đội mũ màu đen, cả người ẩn trong bóng tối trước mắt, sau đó phản phất như thất thần nâng tay chỉ một hướng.
Cho đến khi người kia đi theo hướng đó, Chu Lập Đức mới lầm bầm: “… Hắn, sao hắn lại ở đây, hắn không nên ở đây.”
Bút trong tay Phương Khác dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Chỉ thoáng cái, y đã đứng lên, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Cửa chậm rãi mở ra trước mắt y, một người xuất hiện trước mặt y. Tay không tấc sắt, một thân khí tức bụi trần, sau đó ngón tay thon dài trắng nõn cởi mũ trùm ra.
Trong mắt Phương Khác, tất cả động tác giống như đều được phóng chậm. Tầm mắt y chậm rãi đặt trên cánh tay đang tháo mũ trùm của đối phương, sau đó lại đặt lên gương mặt ẩn dưới mũ trùm đó.
Từ chiếc cằm trắng nõn, môi mỏng… sóng mũi cao thẳng, sau đó là đôi mắt đen kịt quen thuộc.
Hắn tùy tiện ném mũ trùm đi, ánh mắt chậm rãi đảo qua kiếm trong tay Phương Khác. Chân mày nhẹ nhíu lên, ngữ khí bình ổn: “Sao nào? Không hoan nghênh?”
“Không có, huynh…” Phương Khác thu kiếm lại, mù mờ hết một giây.
Trên mặt đã không tự giác lộ ra nụ cười, mày mắt cong cong nhìn Diệp Vu Thời. Đôi mắt sáng gần như muốn nở ra ánh quang.
“Đệ đang nhớ huynh, huynh liền xuất hiện.” Lời nói tự nhiên cứ thế bình thản nói ra, Phương Khác đã bước tới một bước ôm lấy Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời tùy ý Phương Khác ôm mình vào lòng, vì chiều cao chênh lệnh, Diệp Vu Thời còn hơi cong người mới gác được cằm lên vai Phương Khác.
…
Hai người ngồi trong căn phòng tối tăm, đèn đã tắt cũng không ai quản.
Lúc này Phương Khác làm gì còn tướng ngồi đoan chính như bình thường, y gần như nằm sấp trong lòng Diệp Vu Thời, tùy ý Diệp Vu Thời xõa tung tóc y, tỉ mỉ chải lại.
“Huynh không ở Hoàng hải?” Phương Khác nghĩ một lúc sau mới phản ứng lại, quái dị hỏi.
“Muốn gặp đệ, vì thế huynh liền đến.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Phương Khác nhẹ cười một tiếng, lười biếng thẳng người dậy. Ấn vai Diệp Vu Thời, hôn xuống. Kéo dài, hai bên cường ngạnh đối kháng không chút nhường nhau.
Hòa hoãn một lúc, Phương Khác mới khàn giọng hỏi: “Gặp xong liền đi?”
Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác nói: “Huynh vốn dự định như thế.”
“Vốn?” Phương Khác giãy khỏi tay Diệp Vu Thời, dùng một tư thế cường thế cúi nhìn Diệp Vu Thời.
“Vốn.” Diệp Vu Thời dứt khoát buông tay, đổi chỗ đè lên eo Phương Khác.
Phương Khác cười híp mắt nhìn Diệp Vu Thời, tự cho là đã nắm quyền chủ động, nhưng nếu từ góc độ của người bên cạnh nhìn sang, y tách hai chân ngồi trên người Diệp Vu Thời, hai tay ấn lên vai Diệp Vu Thời, mà Diệp Vu Thời thì thản nhiên ngửa đầu nhìn y.
“Tùy ý như thế?”
“Ừ.” Thuận theo tâm ý đến gặp y, gặp xong thay đổi chủ ý lưu lại. Chẳng qua cũng là thuận theo tâm ý thôi.
“Trên Hoàng hải không ngại chứ?” Phương Khác hỏi.
“Cục diện đã phá, La Tất là đủ rồi.”
“…”
Phương Khác chậm rãi thở ra một hơi, lại cúi người xuống. Phản phất như thả lỏng, lại giống như mệt mỏi.
Nhưng âm thanh của y lại vô cùng bình tĩnh.
“Chuyện Giang Trầm Chu chắc huynh đã nghe rồi… phái Thái Hành đã thả tin muốn dụng hình lột da nhét rơm. Tả Khâu cố ý thả tin ra, lại cho đủ thời gian. Chính là muốn dụ đệ ra, Giang Trầm Chu đã sớm dự liệu được sẽ như thế, lưu lại một phong thư cho đệ.”
‘Củi mục’. Hắn nói bản thân hắn là củi mục, cho dù về phái cũng chẳng qua là củi mục. Không bằng để hắn chết có giá trị một chút. Nếu đệ phái bất cứ ai đi, sẽ như kẻ ngốc phái người đi chịu chết, vậy thì hắn chết cũng sẽ không cam tâm…”
Diệp Vu Thời nhẹ ôm lấy y, cái gì cũng không nói. Chỉ là yên tĩnh lắng nghe Phương Khác trần thuật bình tĩnh đến mức không có chút phập phồng.
“Tất cả mọi người đều cho rằng Thái A luôn ẩn bên cạnh đệ bảo vệ đệ, ai biết hắn không còn ở bên người đệ nữa. Đệ để Hách Liên và Thái A đi Thiên Sơn rồi. Chu chưởng môn chắc đã sắp chết. Hắn mà chết, Thiên Sơn và Côn Luân liên thủ. Thái Hành trước sau thọ địch, đệ cũng sẽ được rút tay. Không cần thời thời tọa trấn Côn Luân.”
Nói đến đây Phương Khác thẳng người lại, trên mặt nhìn không thấy chút trống vắng nào. Mà mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt kiên định: “Đệ tuyệt đối không thể không làm gì hết, chỉ nhìn Giang Trầm Chu đi chết. Bất luận đệ có thể hay không, nhưng đệ nhất định phải làm gì đó.”
==================
*Củi mục: Tích kể rằng, Vương Chất lên núi đốn củi, thấy tiên nhân đánh cờ, dừng lại trong núi một chốc, nhưng nhân gian đã phát sinh biến hóa cực lớn. Sau đó ‘củi mục’ chỉ thế sự biến ảo. Người củi mục ý chỉ tiều phu, cũng chỉ người rời nhà đã lâu vừa trở về cố hương, người trải qua thế sự biến ảo. Câu chuyện ‘người củi mục’ thường được dùng để hình dung tang thương biến hóa trong thế gian.
Nếu Giang Trầm Chu về môn phái thì sẽ là cảm giác này, tất cả đều vô cùng xa lạ, người từng liên quan cũng đã không còn. Hắn đã không thể dung nhập vào Côn Luân. Nhưng biến hóa không phải Côn Luân, mà là hắn.
Cho đến khi, Diệp Vu Thời bắn một mũi tên bắn gãy lá cờ trên thành lâu.
“Đại nhân, hai người này đối chiến đều không thấy thân ảnh Diệp Vu Thời, hắn không ở trên chủ thuyền. Hai người này đều là do La Tất chủ chỉ huynh, không biết Diệp Vu Thời có phải có mưu kế gì không?”
Hàn Không mím môi, sắc mặt càng thêm lạnh: “Giới nghiêm, một khi có người phát giác thân ảnh Diệp Vu Thời lập tức lên báo. Trọng điểm kiểm tra Yên thành.”
“Vâng! Đại nhân là sợ Diệp Vu Thời lại như lần trước, một mình dẫn binh vòng ra sau lưng tập kích…” Tu sĩ đó thấp giọng nói, nhìn sắc mặt Hàn Không không tốt liền không nói tiếp nữa.
“Đại nhân, thành chủ cầu kiến.”
Sắc mặt Hàn Không lạnh đi, trong mắt lóe sát cơ.
“Đại nhân! Trận pháp của Diệp Vu Thời thật sự quá mức kỳ quái, quân sĩ lại cực kỳ sở trường chiến đấu trên biển, cung ứng của yêu giới lại cuồn cuộn không ngừng vận chuyển tới, không bằng chúng ta tạm tránh mũi nhọn. Đợi sau khi hội hợp với Yên thành lại hung hăng đả kích….” Một tu sĩ đĩnh đạc nói với lưng Hàn Không.
Hàn Không đột ngột quay người, chiến bào trên vai phất lên rồi hạ xuống, hắn híp mắt nhìn thành chủ Minh thành, lạnh lùng nói: “Ý của ngươi là muốn chắp tay dâng Minh thành cho người, nhường ra Minh Hạc đảo?”
Thành chủ Minh thành đổ mồ hôi lạnh, nhìn sắc lạnh trong mắt Hàn Không, hắn vội nó: “Không, không, không, ti hạ không phải ý này, ti hạ chỉ là nói chúng ta…”
Rắc một tiếng, đầu thành chủ Minh thành lệch đi, Hàn Không buông tay đang bóp cổ hắn ra, ném sang một bên.
Hắn lạnh mắt nhìn mọi người trong phòng nói: “Quan dân cùng tồn, binh tốt cùng vong. Nếu đã từ bỏ dân chúng không lo, lưu thành chủ có tác dụng gì?”
Mọi người trong phòng im như thóc, trong bọn họ vốn có vài tu sĩ không phải thủ hạ Hàn Không cũng vội vã thu lại bàn tính của mình.
“Đệ tử Thái Hành ta, lâm địch tuyệt đối không lùi một phân một bước! Nếu có người vọng ngôn trong quân, chém không tha!”
“Vâng!”
Qua một lát Hàn Không lạnh lùng nói: “Người này sớm đã nên chết.”
Thành chủ Minh thành này ở trên đảo Minh Hạc tác uy tác phúc, nhưng lại tham sinh quý tử. Chẳng qua… nếu không có người của Diệp Vu Thời ở bên tai xách động, hắn cũng không dám có dị tâm.
Diệp Vu Thời thật sự là dùng hết mọi cách, không bỏ qua chút sơ hở nào.
Mà quân sĩ vốn hung hãn vô cùng, sau nhiều lần liên tiếp bại trận dưới tay Diệp Vu Thời, hiện tại vừa nhắc đến ba chữ Diệp Vu Thời thì sĩ khí sẽ sa sút ngay.
Nghĩ đến hành tung bí ẩn của Diệp Vu Thời, Hàn Không nhíu mày, lúc này Diệp Vu Thời rốt cuộc muốn làm gì? Sau đó mày nhướng lên, bất luận Diệp Vu Thời muốn làm gì, hắn đều sẽ mang đầu Diệp Vu Thời đi thỉnh tội với đại nhân.
…
Phương Khác cầm thư trong tay, chắp tay mà đứng, ngón tay vì dùng lực mà hơi tái trắng. Nhưng do giấu trong tay áo, ai cũng không thấy được.
Ngoài mặt biểu tình của y vẫn trầm tĩnh, không khác gì mọi khi. Chu Lập Đức biết thư này từ đâu đến, chỉ là trên mặt Phương Khác hắn không nhìn ra được cái gì, chỉ đành cúi người cáo lui. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu, tin Giang Trầm Chu bị bắt đã truyền ra, trong môn phái ai cũng đều cười lạnh thậm chí còn tiếc nuối không thể tự tay giết chết. Nhưng hắn cũng hiểu, nếu công bố chân tướng có lẽ vài người không thể tiếp nhận. Điều duy nhất hắn không hiểu là tại sao Thái Hành không công bố thân phận chân thật của Giang Trầm Chu.
Phương Khác cầm thư, tỉ mỉ xem lại một lần sau đó gấp lại chỉnh tề cất vào tráp gỗ. Y đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa vậy mà không biết phải đi về hướng nào. Phản ứng trong môn phái sao y lại không biết, trong lòng nghẹn một hơi mà không nơi nào để xả.
Chân chính tiếp lấy gánh nặng mới hiểu gánh nặng nặng thế nào. Bất kể ở đâu khi nào, phát sinh bất cứ chuyện gì y đều cần phải bình tĩnh không thể biểu hiện ra một chút hoảng loạn nào. Chỉ cần hơi để lộ vẻ mệt mỏi thì người bên cạnh sẽ lo lắng không thôi.
Y sẽ không vì thế mà cảm thấy buồn khổ, chỉ là…
Phương Khác đứng trước cửa, nhìn mặt đất mù sương, chậm rãi thở ra một hơi, sau đó mỉm cười dứt khoát đi vào trong viện duỗi lưng. Sau đó mới xoay người vào phòng, tiếp tục lật xem quyển tông phản phất như vĩnh viễn xem không xong.
Tựa như tất cả bình thường, y vẫn là Phương Khác càng lúc càng thâm trầm khó dò khiến người an tâm trong mắt mọi người.
Không xa đó, Chu Lập Đức ngẩn ngơ nhìn người mặc áo trùm đội mũ màu đen, cả người ẩn trong bóng tối trước mắt, sau đó phản phất như thất thần nâng tay chỉ một hướng.
Cho đến khi người kia đi theo hướng đó, Chu Lập Đức mới lầm bầm: “… Hắn, sao hắn lại ở đây, hắn không nên ở đây.”
Bút trong tay Phương Khác dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Chỉ thoáng cái, y đã đứng lên, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Cửa chậm rãi mở ra trước mắt y, một người xuất hiện trước mặt y. Tay không tấc sắt, một thân khí tức bụi trần, sau đó ngón tay thon dài trắng nõn cởi mũ trùm ra.
Trong mắt Phương Khác, tất cả động tác giống như đều được phóng chậm. Tầm mắt y chậm rãi đặt trên cánh tay đang tháo mũ trùm của đối phương, sau đó lại đặt lên gương mặt ẩn dưới mũ trùm đó.
Từ chiếc cằm trắng nõn, môi mỏng… sóng mũi cao thẳng, sau đó là đôi mắt đen kịt quen thuộc.
Hắn tùy tiện ném mũ trùm đi, ánh mắt chậm rãi đảo qua kiếm trong tay Phương Khác. Chân mày nhẹ nhíu lên, ngữ khí bình ổn: “Sao nào? Không hoan nghênh?”
“Không có, huynh…” Phương Khác thu kiếm lại, mù mờ hết một giây.
Trên mặt đã không tự giác lộ ra nụ cười, mày mắt cong cong nhìn Diệp Vu Thời. Đôi mắt sáng gần như muốn nở ra ánh quang.
“Đệ đang nhớ huynh, huynh liền xuất hiện.” Lời nói tự nhiên cứ thế bình thản nói ra, Phương Khác đã bước tới một bước ôm lấy Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời tùy ý Phương Khác ôm mình vào lòng, vì chiều cao chênh lệnh, Diệp Vu Thời còn hơi cong người mới gác được cằm lên vai Phương Khác.
…
Hai người ngồi trong căn phòng tối tăm, đèn đã tắt cũng không ai quản.
Lúc này Phương Khác làm gì còn tướng ngồi đoan chính như bình thường, y gần như nằm sấp trong lòng Diệp Vu Thời, tùy ý Diệp Vu Thời xõa tung tóc y, tỉ mỉ chải lại.
“Huynh không ở Hoàng hải?” Phương Khác nghĩ một lúc sau mới phản ứng lại, quái dị hỏi.
“Muốn gặp đệ, vì thế huynh liền đến.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói.
Phương Khác nhẹ cười một tiếng, lười biếng thẳng người dậy. Ấn vai Diệp Vu Thời, hôn xuống. Kéo dài, hai bên cường ngạnh đối kháng không chút nhường nhau.
Hòa hoãn một lúc, Phương Khác mới khàn giọng hỏi: “Gặp xong liền đi?”
Diệp Vu Thời ôm lấy Phương Khác nói: “Huynh vốn dự định như thế.”
“Vốn?” Phương Khác giãy khỏi tay Diệp Vu Thời, dùng một tư thế cường thế cúi nhìn Diệp Vu Thời.
“Vốn.” Diệp Vu Thời dứt khoát buông tay, đổi chỗ đè lên eo Phương Khác.
Phương Khác cười híp mắt nhìn Diệp Vu Thời, tự cho là đã nắm quyền chủ động, nhưng nếu từ góc độ của người bên cạnh nhìn sang, y tách hai chân ngồi trên người Diệp Vu Thời, hai tay ấn lên vai Diệp Vu Thời, mà Diệp Vu Thời thì thản nhiên ngửa đầu nhìn y.
“Tùy ý như thế?”
“Ừ.” Thuận theo tâm ý đến gặp y, gặp xong thay đổi chủ ý lưu lại. Chẳng qua cũng là thuận theo tâm ý thôi.
“Trên Hoàng hải không ngại chứ?” Phương Khác hỏi.
“Cục diện đã phá, La Tất là đủ rồi.”
“…”
Phương Khác chậm rãi thở ra một hơi, lại cúi người xuống. Phản phất như thả lỏng, lại giống như mệt mỏi.
Nhưng âm thanh của y lại vô cùng bình tĩnh.
“Chuyện Giang Trầm Chu chắc huynh đã nghe rồi… phái Thái Hành đã thả tin muốn dụng hình lột da nhét rơm. Tả Khâu cố ý thả tin ra, lại cho đủ thời gian. Chính là muốn dụ đệ ra, Giang Trầm Chu đã sớm dự liệu được sẽ như thế, lưu lại một phong thư cho đệ.”
‘Củi mục’. Hắn nói bản thân hắn là củi mục, cho dù về phái cũng chẳng qua là củi mục. Không bằng để hắn chết có giá trị một chút. Nếu đệ phái bất cứ ai đi, sẽ như kẻ ngốc phái người đi chịu chết, vậy thì hắn chết cũng sẽ không cam tâm…”
Diệp Vu Thời nhẹ ôm lấy y, cái gì cũng không nói. Chỉ là yên tĩnh lắng nghe Phương Khác trần thuật bình tĩnh đến mức không có chút phập phồng.
“Tất cả mọi người đều cho rằng Thái A luôn ẩn bên cạnh đệ bảo vệ đệ, ai biết hắn không còn ở bên người đệ nữa. Đệ để Hách Liên và Thái A đi Thiên Sơn rồi. Chu chưởng môn chắc đã sắp chết. Hắn mà chết, Thiên Sơn và Côn Luân liên thủ. Thái Hành trước sau thọ địch, đệ cũng sẽ được rút tay. Không cần thời thời tọa trấn Côn Luân.”
Nói đến đây Phương Khác thẳng người lại, trên mặt nhìn không thấy chút trống vắng nào. Mà mang theo nụ cười nhạt, ánh mắt kiên định: “Đệ tuyệt đối không thể không làm gì hết, chỉ nhìn Giang Trầm Chu đi chết. Bất luận đệ có thể hay không, nhưng đệ nhất định phải làm gì đó.”
==================
*Củi mục: Tích kể rằng, Vương Chất lên núi đốn củi, thấy tiên nhân đánh cờ, dừng lại trong núi một chốc, nhưng nhân gian đã phát sinh biến hóa cực lớn. Sau đó ‘củi mục’ chỉ thế sự biến ảo. Người củi mục ý chỉ tiều phu, cũng chỉ người rời nhà đã lâu vừa trở về cố hương, người trải qua thế sự biến ảo. Câu chuyện ‘người củi mục’ thường được dùng để hình dung tang thương biến hóa trong thế gian.
Nếu Giang Trầm Chu về môn phái thì sẽ là cảm giác này, tất cả đều vô cùng xa lạ, người từng liên quan cũng đã không còn. Hắn đã không thể dung nhập vào Côn Luân. Nhưng biến hóa không phải Côn Luân, mà là hắn.