Trên gương mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt cực điểm của Tiêu Vân Đật xuất hiện một tia dao động.
Ông nói: “Đáng tiếc.” Chỉ là không biết đáng tiếc cái gì, là đáng tiếc thanh kiếm này hay đáng tiếc cho Phương Khác vì sắp phải chết.
Vì phẫn nộ, Phương Khác không để ý đến lời nói của ông ta. Hai cánh tay của Chu Lập Đức đều vì y mà mất. Tuổi của Chu Lập Đức đã không còn nhỏ nữa, lại tu đao, hiện nay tu vi của hắn muốn bước qua nguyên anh là rất khó.
Tuy cảm thấy phẫn nộ, nhưng Phương Khác vẫn bình tĩnh, vì từ rất lâu về trước y đã hiểu phẫn nộ không có tác dụng gì. Ánh mắt y đảo qua Chu Lập Đức, Khổng Du Thanh, đảo qua Vương Lạc Dương và mọi người tại đó. Y thấy trong mắt họ là sự lo lắng, thấy được nóng ruột. Y hiểu, nếu có thể họ hận không thể thay y đi chết. Dường như họ cho rằng mạng của y quan trọng hơn tất cả bọn họ.
Nhưng đây không phải là chuyện đáng khen ngợi, cũng không phải đạo lý đương nhiên.
Bọn họ là vì Côn Luân, cũng không chỉ là vì Côn Luân… mà sá thân liều chết.
Nhưng y không thể để họ thay y đi chết, vì lúc họ ký thác tánh mạng của họ lên tay y. Trên vai y đã gánh lấy trách nhiệm. Nếu ngay cả thuộc hạ bằng hữu đồng bạn của mình cũng không bảo vệ được, ngươi có tư cách gì để họ giao phó tính mạng cho ngươi?
Mạng không có phân biệt cao quý trọng yếu, mỗi người đều chỉ có một cái mạng, mỗi người đều quan trọng như nhau.
Sắc mặt Tất Thập Tứ lúc này vô cùng khó coi, gương mặt vốn tuấn tú bắt đầu vặn vẹo. Hắn nhớ lại bản thân gần như là run rẩy dưới uy áp của Tiêu Vân Dật. Lại nhìn Phương Khác lúc này vẫn trầm tĩnh, cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Người này cho rằng y là ai? Y cho rằng y lợi hại cỡ nào? Lẽ nào y cho rằng y có thể chiến thắng tu sĩ kỳ hợp thể sao? Y thế mà còn dám rút kiếm, quả là đáng cười!
Tất Thập Tứ há miệng muốn nói, hắn đã nghĩ sẵn một đống lời để sỉ nhục Phương Khác. Hắn muốn để tất cả mọi người đều biết Phương Khác giả dối thế nào, vô sỉ thế nào, lại vô năng thế nào. Bọn họ chọn Phương Khác là sai lầm.
Nhưng lúc này, Phương Khác quay đầu nhìn hắn lạnh giọng nói: “Câm miệng.”
Cái miệng đang há của Tất Thập Tứ không biết sao lại khép vào… đợi khi hắn phản ứng lại, sắc mặt liền xanh mét gần như vặn vẹo.
Mà cũng vào lúc này, ánh mắt vốn đang tập trung trên tu sĩ kỳ hợp thể lại dời lên người hắn. Tất cả mọi người dường như vừa mới đột nhiên phát hiện ra tên phản đồ đã phản bội họ, trong những người này Tất Thập Tứ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Trong ánh mắt họ nhìn hắn là không dám tin, là kinh ngạc, nhiều hơn là oán hận. Khi xưa từng cùng họ lên trận giết địch, ánh mắt họ nhìn hắn là tôn kính ngưỡng mộ.
Trong những ánh mắt đó, Tất Thập Tứ đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng. Sự sợ hãi này khiến hắn muốn bỏ chạy, sau đó sợ hãi lại biến thành phẫn nộ, bọn họ dựa vào cái gì nhìn hắn như thế. Là bọn họ phản bội hắn trước nghiêng về phía Phương Khác!
Đột nhiên, đầu hắn đau nhói, trong thức hải có một cây gai bạc trực tiếp quậy tung thức hải hắn, như muốn phá vỡ.
“A!” Tất Thập Tứ đột nhiên thét lên, lăn từ mái hiên xuống, vẫn giãy dụa kêu gào.
Phương Khác nói: “Kẻ phản bội Côn Luân, đều sẽ như thế.”
Tiêu Vân Dật không ngăn cản Phương Khác, vì trong mắt ông hiện tại Phương Khác làm gì đều chỉ là giãy dụa vô vị trước khi chết. Ông chỉ như vừa ngộ ra nói: “Thần thức, hư hóa… thì ra là thế.” Cuối cùng ông đã hiểu hôm đó Phương Khác và Trí Tiêu phối hợp như thế nào.
Mà lúc này, kiếm trong tay Phương Khác đã ra khỏi vỏ.
Tiêu Xương Thu nhìn cục diện biến hóa, nhưng mi tâm không hề giãn ra. Phương Khác rốt cuộc muốn làm gì? Diệp Vu Thời lại đang nghĩ gì? Nàng nhìn thấy Phương Khác rút kiếm, còn có ngón tay Diệp Vu Thời đang nhỏ máu, tựa hồ đã hiểu hai người muốn làm gì.
Vương Lạc Dương nhìn kỳ ngữ, sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, vung tay lên. Vòng bao vây lại gần hơn một chút. Chỉ dựa vào sức một mình Phương Khác, làm sao có thể thắng được Tiêu Vân Dật? Chỉ có bọn họ lùi ra sau trận tu sĩ có lẽ còn có một đường sinh cơ! Nhưng nếu thế, không có trận pháp uy lực cường đại bảo vệ, hôm nay quân Côn Luân ắt phải tử thương thảm trọng.
Tiêu Vân Dật rõ ràng biết điểm này mới không thèm e dè như thế, nếu ông đã vào trong thành, muốn lấy mạng Phương Khác ai lại có thể ngăn cản? Cho nên, hiện nay cứ để Phương Khác lui về.
Nhưng y sẽ nguyện ý sao? Nguyện ý dùng tính mạng mọi người đổi lấy bình an nhất thời cho mình?
Rõ ràng y không nguyện ý. Vì thế, y rút kiếm. Mà lúc này, Tiêu Vân Dật cũng xuất chưởng, kiếm vang như sấm, chưởng thế như núi.
Chưởng này, khí thế như núi đổ, Phương Khác đứng trong chưởng phong, như một chiếc thuyền lá nhấp nhô không ngừng.
Vòng bao vây bị gió lớn thổi lùi gần hai trăm mét, nhà cửa sụp đổ, loạn thạch đả thương người, mà người trong nhà chỉ sợ tính mạng khó giữ. Những ám ảnh chôn ở các nơi vì Phương Khác, có vài người chạy thoát ra, có vài người bị đè bên dưới. Trong thoáng chốc, nơi vốn có rất nhiều ngôi nhà, lại xuất hiện một vùng đất trống đường kính phải hơn trăm mét.
Duy chỉ có lầu các dưới chân Tiêu Vân Dật vẫn còn hoàn chỉnh.
Căn phòng dưới chân Phương Khác sớm đã hóa thành tro bụi, y bay lên không, nhuyễn kiếm trong tay lóe hàn quang như điện.
Vương Lạc Dương hô lớn với Phương Khác: “Sư phụ!” Vương Lạc Dương bước tới vài bước, nếu không phải bên cạnh có người kéo nó, nó đã không bận tâm mọi thứ nhào ra!
Nhưng Phương Khác đã rút kiếm.
Người cầm kiếm là Phương Khác, nhưng kiếm này lại là kiếm của Trí Tiêu, vạn đạo lưu quang dâng lên ngập trời, kiếm này giống như đã tự có ý thức của mình. Nó nhắm thẳng vào Tiêu Vân Dật, kiếm quang lả lướt như có một thân ảnh xuất hiện bên trong, gian nan bước tới.
“Sư phụ! Đừng!” Cả tòa thành Thái An đều run rẩy dưới uy áp của tu sĩ kỳ hợp thể, trời đất lay chuyển. Đáng sợ thế này… Vương Lạc Dương thở dốc, hồi lâu sau mới kêu ra được lời kẹt trong cổ họng.
“Đại nhân!”
“Đại nhân!” Gần trăm thân ảnh phi thân vọt ra, muốn nhào tới trước người Phương Khác dùng mạng vì y cản lại một chưởng của Tiêu Vân Dật. Nhưng giữa đường lại bị Diệp Vu Thời ngăn cản, bọn họ căn bản không thể lại gần – những sợi chỉ đen còn chưa biến mất sớm đã vây hai người Phương Khác thành vòng cản họ ở bên ngoài.
Tất cả cũng chỉ phát sinh trong thoáng chốc mà thôi.
Tiêu Vân Dật nhìn thân ảnh trong kiếm mang, khẽ ngưng thần. Trí Tiêu sớm đã có thể thông thiên, ông biết từ lâu, nhưng không biết kiếm của Trí Tiêu cũng đã sắp có sinh linh rồi.
Chẳng qua từ sau lần trước Phương Khác lại có tiến bộ, đúng là thiên tài kiếm đạo. Đáng tiếc hôm nay y phải chết. Tiêu Vân Dật lạnh nhạt nghĩ, hóa chưởng thành bổ. Chưởng phong hóa đao, chém mở vạn đạo kiếm mang, trực chỉ cổ Phương Khác.
Một đạo đao khí lơ lửng trên thành Thái An, lơ lửng trên đầu Phương Khác.
Nhưng một cánh tay chảy máu chợt ôm lấy eo Phương Khác, một cơn gió thổi chưởng phong của Tiêu Vân Dật ra, mở ra một con đường.
Kiếm của Phương Khác hóa thành từng đạo lưu quang. Vượt qua đao khí của Tiêu Vân Dật, trực tiếp lao ra từ con đường do gió tạo ra.
Nhưng Tiêu Vân Dật dù sao cũng là Tiêu Vân Dật, ông lật cổ tay rồi vỗ lên lưng Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời dùng máu nhanh chóng viết một chữ trên không.
Ngã, là thủ qua. (Ngã:我 là do hai từ thủ qua:手戈ghép thành)
Một tự phù ‘ngã’, đây là đạo phù cường đại nhất của Diệp Vu Thời đến nay.
Hắn tu là thuận theo tâm ý, chính là tu ‘ngã’.
Một tự phù màu vàng thật lớn, nổi bật trên bầu trời. Uy thế bức người, sát khí bừng bừng.
Tự phù màu vàng nghênh đón chưởng đó, còn tách rời chưởng phong.
Tiêu Vân Dật nhíu mày, đột nhiên thu tay lại, nhưng tay của ông đã bị cắt phải, thịt tách ra hai bên, để lộ xương trắng. Đây mới là uy lực chân chính của phù của Diệp Vu Thời! Mà vừa rồi những sợi chỉ đen kia chẳng qua là hư trương thanh thế mà thôi.
Một lá phù, lại có thể làm tu sĩ kỳ hợp thể bị thương! Cho dù hắn đã nhìn thấu đạo pháp, cảnh giới đã có. Nhưng thực lực bản thân chẳng qua chỉ là hậu kỳ nguyên anh thôi. Chênh lệch giữa nguyên anh và hợp thể giống như hài tử vừa mới ra đời cùng một tráng sĩ. Hài tử vậy mà có thể đả thương tráng sĩ, đây là chuyện khó tin bậc nào?
Trong lúc một đánh một thu đó, thân ảnh Diệp Vu Thời và Phương Khác đã ở bên ngoài đỉnh vòm trận pháp thành Thái An, thoắt cái, Tiêu Vân Dật đã áp sát lại, ông tự nhiên cũng ở trên đỉnh vòm.
Tiêu Xương Thu ở trên thành, từ lúc Tiêu Vân Dật xuất chưởng vẫn luôn nín thở, cho đến bây giờ nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, nàng nhắm mắt nói: “Mở trận hộ thành!”
“Sư phụ…” Vương Lạc Dương thầm thì, nhất thời còn chưa hoàn hồn.
Chu Lập Đức trước là cười lớn nói: “Đại nhân… thật sự nghĩ ra được.” Sau đó lại lập tức sụ mặt nói: “Đại nhân là vì an nguy của mọi người! Giờ… giờ phải làm sao mới tốt?”
Kế đó ánh mắt mọi người lại nhìn đám đông bị lưu lại, nhanh chóng bao vây.
Tiêu Vân Dật nhíu mày, đảo mắt nhìn đại trận hộ thành đã khởi động, lại nhìn Phương Khác được Diệp Vu Thời ôm trong lòng.
Ông lắc đầu nói: “Ngây thơ.”
Dù sao vừa rồi là một kích toàn lực của tu sĩ kỳ hợp thể, cho dù Phương Khác chạy thoát cũng vẫn bị thương cực nặng. Chỉ là ngoài mặt y vẫn bình tĩnh, nhưng tay lại túm chặt tay Diệp Vu Thời, giọng nói khàn khàn gần như không cần suy nghĩ nói: “Đi!”
Nhưng Diệp Vu Thời lại ôm y, cúi đầu nhẹ chạm tay lên vết máu ở cổ Phương Khác. Tay hắn khẽ run, hắn không dám tưởng tượng nếu vết máu này sâu thêm một phân sẽ thế nào. Hối hận cực độ dâng lên trong lòng, hắn quá tự phụ, hắn vốn không nên nghe y. Cho dù thành Thái An lại thất thủ thì sao, cho dù rất nhiều người phải chết thì thế nào?
Tiêu Vân Dật cảm thấy vô vị, mắt ông hơi khép lại, nắm ngón tay trảo, tấn công hai người.
Diệp Vu Thời ngẩng đầu, ngón tay vẫn đang nhỏ máu hơi nâng lên.
Keng! Một tiếng vang nhẹ.
Thanh Công Bố kiếm nặng gần ngàn cân đối đầu Tiêu Vân Dật.
Là Tiêu Xương Thu.
Trên người nàng vẫn duy trì đại trận của thành Thái An, sau lưng đứng mấy vạn tu sĩ trong thành. Nàng cản lại một kích này của Tiêu Vân Dật, nhưng trong miệng lại tràn ra máu tươi, vì trận hộ thành của thành Thái An hôm qua vào lúc phá thành đã tổn thất phần lớn. Hiện nay phần còn lại cũng chỉ có thể hộ thành, không trợ giúp được gì cho nàng.
Tiêu Vân Dật lại nói: “Không tự lượng sức.” Ngón tay điểm lên kiếm của Tiêu Xương Thu.
Rắc một tiếng kiếm gãy. Tiêu Xương Thu bị trọng kích, va mạnh lên trận pháp.
Phương Khác buông Diệp Vu Thời ra, lảo đảo đứng lên. Diệp Vu Thời tiến tới một bước, lăng không mà đứng.
Nhưng thân ảnh Tiêu Xương Thu lại cản trước mặt hai người lần nữa, nàng lau vết máu ở khóe miệng, mặt vẫn băng lạnh nhưng là nói với với Diệp Vu Thời: “Linh lực của Diệp sư đệ ngươi còn chưa hồi phục phải không?”
Ông nói: “Đáng tiếc.” Chỉ là không biết đáng tiếc cái gì, là đáng tiếc thanh kiếm này hay đáng tiếc cho Phương Khác vì sắp phải chết.
Vì phẫn nộ, Phương Khác không để ý đến lời nói của ông ta. Hai cánh tay của Chu Lập Đức đều vì y mà mất. Tuổi của Chu Lập Đức đã không còn nhỏ nữa, lại tu đao, hiện nay tu vi của hắn muốn bước qua nguyên anh là rất khó.
Tuy cảm thấy phẫn nộ, nhưng Phương Khác vẫn bình tĩnh, vì từ rất lâu về trước y đã hiểu phẫn nộ không có tác dụng gì. Ánh mắt y đảo qua Chu Lập Đức, Khổng Du Thanh, đảo qua Vương Lạc Dương và mọi người tại đó. Y thấy trong mắt họ là sự lo lắng, thấy được nóng ruột. Y hiểu, nếu có thể họ hận không thể thay y đi chết. Dường như họ cho rằng mạng của y quan trọng hơn tất cả bọn họ.
Nhưng đây không phải là chuyện đáng khen ngợi, cũng không phải đạo lý đương nhiên.
Bọn họ là vì Côn Luân, cũng không chỉ là vì Côn Luân… mà sá thân liều chết.
Nhưng y không thể để họ thay y đi chết, vì lúc họ ký thác tánh mạng của họ lên tay y. Trên vai y đã gánh lấy trách nhiệm. Nếu ngay cả thuộc hạ bằng hữu đồng bạn của mình cũng không bảo vệ được, ngươi có tư cách gì để họ giao phó tính mạng cho ngươi?
Mạng không có phân biệt cao quý trọng yếu, mỗi người đều chỉ có một cái mạng, mỗi người đều quan trọng như nhau.
Sắc mặt Tất Thập Tứ lúc này vô cùng khó coi, gương mặt vốn tuấn tú bắt đầu vặn vẹo. Hắn nhớ lại bản thân gần như là run rẩy dưới uy áp của Tiêu Vân Dật. Lại nhìn Phương Khác lúc này vẫn trầm tĩnh, cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Người này cho rằng y là ai? Y cho rằng y lợi hại cỡ nào? Lẽ nào y cho rằng y có thể chiến thắng tu sĩ kỳ hợp thể sao? Y thế mà còn dám rút kiếm, quả là đáng cười!
Tất Thập Tứ há miệng muốn nói, hắn đã nghĩ sẵn một đống lời để sỉ nhục Phương Khác. Hắn muốn để tất cả mọi người đều biết Phương Khác giả dối thế nào, vô sỉ thế nào, lại vô năng thế nào. Bọn họ chọn Phương Khác là sai lầm.
Nhưng lúc này, Phương Khác quay đầu nhìn hắn lạnh giọng nói: “Câm miệng.”
Cái miệng đang há của Tất Thập Tứ không biết sao lại khép vào… đợi khi hắn phản ứng lại, sắc mặt liền xanh mét gần như vặn vẹo.
Mà cũng vào lúc này, ánh mắt vốn đang tập trung trên tu sĩ kỳ hợp thể lại dời lên người hắn. Tất cả mọi người dường như vừa mới đột nhiên phát hiện ra tên phản đồ đã phản bội họ, trong những người này Tất Thập Tứ nhìn thấy rất nhiều rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Trong ánh mắt họ nhìn hắn là không dám tin, là kinh ngạc, nhiều hơn là oán hận. Khi xưa từng cùng họ lên trận giết địch, ánh mắt họ nhìn hắn là tôn kính ngưỡng mộ.
Trong những ánh mắt đó, Tất Thập Tứ đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng. Sự sợ hãi này khiến hắn muốn bỏ chạy, sau đó sợ hãi lại biến thành phẫn nộ, bọn họ dựa vào cái gì nhìn hắn như thế. Là bọn họ phản bội hắn trước nghiêng về phía Phương Khác!
Đột nhiên, đầu hắn đau nhói, trong thức hải có một cây gai bạc trực tiếp quậy tung thức hải hắn, như muốn phá vỡ.
“A!” Tất Thập Tứ đột nhiên thét lên, lăn từ mái hiên xuống, vẫn giãy dụa kêu gào.
Phương Khác nói: “Kẻ phản bội Côn Luân, đều sẽ như thế.”
Tiêu Vân Dật không ngăn cản Phương Khác, vì trong mắt ông hiện tại Phương Khác làm gì đều chỉ là giãy dụa vô vị trước khi chết. Ông chỉ như vừa ngộ ra nói: “Thần thức, hư hóa… thì ra là thế.” Cuối cùng ông đã hiểu hôm đó Phương Khác và Trí Tiêu phối hợp như thế nào.
Mà lúc này, kiếm trong tay Phương Khác đã ra khỏi vỏ.
Tiêu Xương Thu nhìn cục diện biến hóa, nhưng mi tâm không hề giãn ra. Phương Khác rốt cuộc muốn làm gì? Diệp Vu Thời lại đang nghĩ gì? Nàng nhìn thấy Phương Khác rút kiếm, còn có ngón tay Diệp Vu Thời đang nhỏ máu, tựa hồ đã hiểu hai người muốn làm gì.
Vương Lạc Dương nhìn kỳ ngữ, sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, vung tay lên. Vòng bao vây lại gần hơn một chút. Chỉ dựa vào sức một mình Phương Khác, làm sao có thể thắng được Tiêu Vân Dật? Chỉ có bọn họ lùi ra sau trận tu sĩ có lẽ còn có một đường sinh cơ! Nhưng nếu thế, không có trận pháp uy lực cường đại bảo vệ, hôm nay quân Côn Luân ắt phải tử thương thảm trọng.
Tiêu Vân Dật rõ ràng biết điểm này mới không thèm e dè như thế, nếu ông đã vào trong thành, muốn lấy mạng Phương Khác ai lại có thể ngăn cản? Cho nên, hiện nay cứ để Phương Khác lui về.
Nhưng y sẽ nguyện ý sao? Nguyện ý dùng tính mạng mọi người đổi lấy bình an nhất thời cho mình?
Rõ ràng y không nguyện ý. Vì thế, y rút kiếm. Mà lúc này, Tiêu Vân Dật cũng xuất chưởng, kiếm vang như sấm, chưởng thế như núi.
Chưởng này, khí thế như núi đổ, Phương Khác đứng trong chưởng phong, như một chiếc thuyền lá nhấp nhô không ngừng.
Vòng bao vây bị gió lớn thổi lùi gần hai trăm mét, nhà cửa sụp đổ, loạn thạch đả thương người, mà người trong nhà chỉ sợ tính mạng khó giữ. Những ám ảnh chôn ở các nơi vì Phương Khác, có vài người chạy thoát ra, có vài người bị đè bên dưới. Trong thoáng chốc, nơi vốn có rất nhiều ngôi nhà, lại xuất hiện một vùng đất trống đường kính phải hơn trăm mét.
Duy chỉ có lầu các dưới chân Tiêu Vân Dật vẫn còn hoàn chỉnh.
Căn phòng dưới chân Phương Khác sớm đã hóa thành tro bụi, y bay lên không, nhuyễn kiếm trong tay lóe hàn quang như điện.
Vương Lạc Dương hô lớn với Phương Khác: “Sư phụ!” Vương Lạc Dương bước tới vài bước, nếu không phải bên cạnh có người kéo nó, nó đã không bận tâm mọi thứ nhào ra!
Nhưng Phương Khác đã rút kiếm.
Người cầm kiếm là Phương Khác, nhưng kiếm này lại là kiếm của Trí Tiêu, vạn đạo lưu quang dâng lên ngập trời, kiếm này giống như đã tự có ý thức của mình. Nó nhắm thẳng vào Tiêu Vân Dật, kiếm quang lả lướt như có một thân ảnh xuất hiện bên trong, gian nan bước tới.
“Sư phụ! Đừng!” Cả tòa thành Thái An đều run rẩy dưới uy áp của tu sĩ kỳ hợp thể, trời đất lay chuyển. Đáng sợ thế này… Vương Lạc Dương thở dốc, hồi lâu sau mới kêu ra được lời kẹt trong cổ họng.
“Đại nhân!”
“Đại nhân!” Gần trăm thân ảnh phi thân vọt ra, muốn nhào tới trước người Phương Khác dùng mạng vì y cản lại một chưởng của Tiêu Vân Dật. Nhưng giữa đường lại bị Diệp Vu Thời ngăn cản, bọn họ căn bản không thể lại gần – những sợi chỉ đen còn chưa biến mất sớm đã vây hai người Phương Khác thành vòng cản họ ở bên ngoài.
Tất cả cũng chỉ phát sinh trong thoáng chốc mà thôi.
Tiêu Vân Dật nhìn thân ảnh trong kiếm mang, khẽ ngưng thần. Trí Tiêu sớm đã có thể thông thiên, ông biết từ lâu, nhưng không biết kiếm của Trí Tiêu cũng đã sắp có sinh linh rồi.
Chẳng qua từ sau lần trước Phương Khác lại có tiến bộ, đúng là thiên tài kiếm đạo. Đáng tiếc hôm nay y phải chết. Tiêu Vân Dật lạnh nhạt nghĩ, hóa chưởng thành bổ. Chưởng phong hóa đao, chém mở vạn đạo kiếm mang, trực chỉ cổ Phương Khác.
Một đạo đao khí lơ lửng trên thành Thái An, lơ lửng trên đầu Phương Khác.
Nhưng một cánh tay chảy máu chợt ôm lấy eo Phương Khác, một cơn gió thổi chưởng phong của Tiêu Vân Dật ra, mở ra một con đường.
Kiếm của Phương Khác hóa thành từng đạo lưu quang. Vượt qua đao khí của Tiêu Vân Dật, trực tiếp lao ra từ con đường do gió tạo ra.
Nhưng Tiêu Vân Dật dù sao cũng là Tiêu Vân Dật, ông lật cổ tay rồi vỗ lên lưng Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời dùng máu nhanh chóng viết một chữ trên không.
Ngã, là thủ qua. (Ngã:我 là do hai từ thủ qua:手戈ghép thành)
Một tự phù ‘ngã’, đây là đạo phù cường đại nhất của Diệp Vu Thời đến nay.
Hắn tu là thuận theo tâm ý, chính là tu ‘ngã’.
Một tự phù màu vàng thật lớn, nổi bật trên bầu trời. Uy thế bức người, sát khí bừng bừng.
Tự phù màu vàng nghênh đón chưởng đó, còn tách rời chưởng phong.
Tiêu Vân Dật nhíu mày, đột nhiên thu tay lại, nhưng tay của ông đã bị cắt phải, thịt tách ra hai bên, để lộ xương trắng. Đây mới là uy lực chân chính của phù của Diệp Vu Thời! Mà vừa rồi những sợi chỉ đen kia chẳng qua là hư trương thanh thế mà thôi.
Một lá phù, lại có thể làm tu sĩ kỳ hợp thể bị thương! Cho dù hắn đã nhìn thấu đạo pháp, cảnh giới đã có. Nhưng thực lực bản thân chẳng qua chỉ là hậu kỳ nguyên anh thôi. Chênh lệch giữa nguyên anh và hợp thể giống như hài tử vừa mới ra đời cùng một tráng sĩ. Hài tử vậy mà có thể đả thương tráng sĩ, đây là chuyện khó tin bậc nào?
Trong lúc một đánh một thu đó, thân ảnh Diệp Vu Thời và Phương Khác đã ở bên ngoài đỉnh vòm trận pháp thành Thái An, thoắt cái, Tiêu Vân Dật đã áp sát lại, ông tự nhiên cũng ở trên đỉnh vòm.
Tiêu Xương Thu ở trên thành, từ lúc Tiêu Vân Dật xuất chưởng vẫn luôn nín thở, cho đến bây giờ nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, nàng nhắm mắt nói: “Mở trận hộ thành!”
“Sư phụ…” Vương Lạc Dương thầm thì, nhất thời còn chưa hoàn hồn.
Chu Lập Đức trước là cười lớn nói: “Đại nhân… thật sự nghĩ ra được.” Sau đó lại lập tức sụ mặt nói: “Đại nhân là vì an nguy của mọi người! Giờ… giờ phải làm sao mới tốt?”
Kế đó ánh mắt mọi người lại nhìn đám đông bị lưu lại, nhanh chóng bao vây.
Tiêu Vân Dật nhíu mày, đảo mắt nhìn đại trận hộ thành đã khởi động, lại nhìn Phương Khác được Diệp Vu Thời ôm trong lòng.
Ông lắc đầu nói: “Ngây thơ.”
Dù sao vừa rồi là một kích toàn lực của tu sĩ kỳ hợp thể, cho dù Phương Khác chạy thoát cũng vẫn bị thương cực nặng. Chỉ là ngoài mặt y vẫn bình tĩnh, nhưng tay lại túm chặt tay Diệp Vu Thời, giọng nói khàn khàn gần như không cần suy nghĩ nói: “Đi!”
Nhưng Diệp Vu Thời lại ôm y, cúi đầu nhẹ chạm tay lên vết máu ở cổ Phương Khác. Tay hắn khẽ run, hắn không dám tưởng tượng nếu vết máu này sâu thêm một phân sẽ thế nào. Hối hận cực độ dâng lên trong lòng, hắn quá tự phụ, hắn vốn không nên nghe y. Cho dù thành Thái An lại thất thủ thì sao, cho dù rất nhiều người phải chết thì thế nào?
Tiêu Vân Dật cảm thấy vô vị, mắt ông hơi khép lại, nắm ngón tay trảo, tấn công hai người.
Diệp Vu Thời ngẩng đầu, ngón tay vẫn đang nhỏ máu hơi nâng lên.
Keng! Một tiếng vang nhẹ.
Thanh Công Bố kiếm nặng gần ngàn cân đối đầu Tiêu Vân Dật.
Là Tiêu Xương Thu.
Trên người nàng vẫn duy trì đại trận của thành Thái An, sau lưng đứng mấy vạn tu sĩ trong thành. Nàng cản lại một kích này của Tiêu Vân Dật, nhưng trong miệng lại tràn ra máu tươi, vì trận hộ thành của thành Thái An hôm qua vào lúc phá thành đã tổn thất phần lớn. Hiện nay phần còn lại cũng chỉ có thể hộ thành, không trợ giúp được gì cho nàng.
Tiêu Vân Dật lại nói: “Không tự lượng sức.” Ngón tay điểm lên kiếm của Tiêu Xương Thu.
Rắc một tiếng kiếm gãy. Tiêu Xương Thu bị trọng kích, va mạnh lên trận pháp.
Phương Khác buông Diệp Vu Thời ra, lảo đảo đứng lên. Diệp Vu Thời tiến tới một bước, lăng không mà đứng.
Nhưng thân ảnh Tiêu Xương Thu lại cản trước mặt hai người lần nữa, nàng lau vết máu ở khóe miệng, mặt vẫn băng lạnh nhưng là nói với với Diệp Vu Thời: “Linh lực của Diệp sư đệ ngươi còn chưa hồi phục phải không?”