Sau khi Diệp Vu Thời bước ra khỏi bậc cửa, khí tức vốn ôn hòa liền có chút biến hóa. Ánh mắt mang sương khí mông lung lúc này sáng rực dị thường, nôn nóng muốn thử, và cả chiến ý bùng cháy.
Ánh mặt trời xế chiều rọi vào trong viện, bố trí trong tiểu viện không tính là tinh xảo, mà chỉ đơn giản, nhưng trong mắt Diệp Vu Thời nó là bố trí phù trận vô cùng phức tạp.
Trong ngày yêu phủ tuyển người, hễ là người đạt được tư cách vào yêu phủ sẽ được yêu phủ bảo vệ.
Nghe có vẻ không tồi, nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi. Diệp Vu Thời vuốt tay áo, tự đi vào trong tiểu viện. Băng Lưu Diệm, thần hỏa cấp năm, tính âm, thuộc hàn hỏa, thích hợp cho tu sĩ dưới kỳ nguyên anh. Đối với luyện khí sư hoặc luyện đan sư, hay tu sĩ tinh thông thuật pháp mà nói, đều là chọn lựa hàng đầu.
Diệp Vu Thời nhét vào miệng mấy viên đan dược, lấy những vật phẩm cần dùng ra khỏi nhẫn Nạp Hư. Một cái bàn gỗ, một hàng phù bút đủ các cỡ, một đống chai lọ, bình ngọc miệng rộng lớn thì cỡ vò rượu, nhỏ thì như nắm tay. Sau đó chính là mấy thứ vụn vặt, chẳng hạn huyền thiết đinh, còn có vật liệu đủ màu, đủ các chủng loại, cho dù là Phương Khác đã học thuộc lòng [Khoáng vật đại toàn], [Linh thực tường giải] cũng chỉ nhận ra được một phần hai.
Đợi lúc Ti Lan và Điền Thanh Quang nghe được động tĩnh bước ra, cả hai hoàn toàn ngây người nhìn tiểu viện không còn nguyên vẹn.
Ti Lan mơ hồ khó hiểu, mà Điền Thanh Quang thì sau khi sửng sốt, hai mắt phát sáng sắc mặt đỏ hồng chỉ vào phù trận đủ các cỡ ở chân tường đình viện, nửa ngày không phun ra được một chữ.
Điền Thanh Quang phát thệ, trận pháp trước mắt tuy không phải là phức tạp cao thâm nhất mà hắn từng thấy, nhưng nhất định là cấu tứ xảo diệu nhất. Tuy tu vi của Điền Thanh Quang không cao, nhưng luận về mặt trận pháp, hừ hừ, lão tử ba tuổi đã bắt đầu tiếp xúc trận pháp. Tộc Điền Thanh dù chỉ là tiểu tộc vô danh, nhưng chỉ cần là tộc nhân Điền Thanh, sống một ngày sẽ phải sờ trận pháp một ngày. Dù thứ trước mắt là phù trận, mà phù trận hắn chưa từng hiểu rõ quá nhiều, nhưng phù trận cũng chỉ là một phân chi của trận pháp mà thôi, tóm lại là có chỗ giống nhau.
Phù trận, là trận pháp do phù chú tạo nên.
Điền Thanh Quang há miệng nửa ngày mới nghĩ ra muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị ngăn cản.
“Yên tĩnh. Diệp đạo hữu có lẽ không muốn chúng ta quấy rầy hắn.” Ti Lan thấp giọng nói. Tuy nàng hoàn toàn không hiểu Diệp Vu Thời đang làm gì, mấy thứ này trong mắt nàng chỉ là những đường nét chồng chéo vô cùng kỳ quái, huyền thiết đinh nhiều không đếm xuể vùi vào mặt đất thậm chí là mặt tường, tạo thành một đồ án rất giống phù văn cực kỳ phức tạp. Nhưng thần thái của Diệp Vu Thời lại cực kỳ chuyên chú, thậm chí trên trán còn rịn mồ hôi, lúc này, ai cũng sẽ không muốn bị quấy rầy.
Ti Lan vô thức tỉ mỉ quan sát. Khí tức của Diệp Vu Thời lúc ẩn lúc hiện, mà dường như nàng thấy đồ án bằng phù văn đó giống như có sự sống, cùng lúc ẩn lúc hiện theo khí tức của Diệp Vu Thời. Cảm giác khó chịu quái dị ập đến, ngực Ti Lan phát nghẹn khó chịu chỉ muốn nôn. Rõ ràng Diệp Vu Thời ngay tại đây, nhưng khí tức vô cùng bất ổn, cứ như không hề tồn tại.
“Đừng nhìn nữa.” Điền Thanh Quang kéo tay áo Ti Lan, ngữ khí nôn nóng.
Ti Lan giật mình hoàn hồn, lúc này Diệp Vu Thời cũng nhìn qua, thuận tay ném một cây huyền thiết đinh qua.
“A… không biết Diệp huynh có chỗ nào cần tiểu đệ giúp đỡ không?” Trên mặt Điền Thanh Quang lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Mặt Ti Lan thì đỏ hồng, rõ ràng nàng đã nhắc nhở Điền Thanh Quang đừng quấy rầy Diệp Vu Thời, kết quả lại vì chính nàng mà Diệp Vu Thời phân tâm.
“Xin lỗi, nếu có chỗ nào cần, xin nói thẳng.” Sắc mặt Ti Lan hồi phục bình thường, nghiêm sắc nói.
“Nếu đã thế, hai vị không ngại nhìn thử cái này.” Diệp Vu Thời ngừng lại một chút, tiến tới đưa ra hai thứ. Một bàn trận màu vàng đất lớn cỡ bàn tay, cái khác là một cái nỏ cực lớn cao bằng nửa người. Cái nỏ tạo hình kỳ lạ, nếu để Phương Khác thấy, chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là Phá Thiên nỏ mà y đã thèm nhỏ dãi một thời gian.
Điền Thanh Quang gần như khẩn cấp cầm lấy bàn trận, rồi bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu. Diệp Vu Thời không mấy bận tâm, nhìn Ti Lan, cười nhạt.
“Ngươi đứng ở đó.” Diệp Vu Thời chỉ một hướng, chính là đỉnh phòng tu thất của Phương Khác, “Chỉ cần có tu sĩ từ trên không tiếp cận, không hỏi nguyên do, không cần do dự, phát động nỏ, làm được không?”
Tuy hơi kinh ngạc vì sát khí lộ ra trong lời Diệp Vu Thời, nhưng nàng vẫn nghiêm túc gật đầu, nàng nhìn cây nỏ: “Ta cần làm quen với nó một chút.”
Sau khi nhận Phá Thiên nỏ, Ti Lan nhắm mắt lại, cảm ứng một chút: “Linh lực của ta chỉ có thể phát động hai lần.”
“Không ngại. Ở đây ta còn có hai lá bùa. Như vậy dù là sáu lần cũng đủ.” Diệp Vu Thời đưa bùa ra, Ti Lan nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi chứa đồ.
“Thứ tốt, thứ tốt! Này, này quả thật quá…” Điền Thanh Quang một bên lại giật mình kêu lên, vừa nói vừa gãi mái tóc vàng rối loạn của mình. Đây là bàn trận nhiều cấp bậc hắn chưa từng thấy, bàn trận này chế tác tinh xảo, cấu tứ xảo diệu, thật làm người ta thán phục.
“Đối với bàn trận ta chỉ biết một chút mà thôi. May là đồng môn sư huynh của ta giỏi trận pháp, từng cho ta bàn trận này, sư huynh đặt tên cho nó là [Ngũ Hồi], một là vì nó bao gồm năm trận pháp, hai là nó hài âm với [Vô Hồi]. Những người đã đến hôm nay, đã định có đi không về.” Diệp Vu Thời cong mắt, tươi cười nói. “Vậy thì nhờ hai vị đạo hữu tương trợ rồi.”
Ti Lan và Điền Thanh Quang gần như đồng thời trả lời. Chuyện xảy ra dưới đài tỷ thí, tất cả mọi người đều thấy họ cùng ra về, hiện tại trong mắt người khác họ chính là người trên cùng một con thuyền, không có gì mà giúp hay không. Tuy họ không suy đoán ra cái gì, nhưng từ thái độ của Diệp Vu Thời, tối nay sẽ có phiền phức tìm tới họ.
Ánh mắt Điền Thanh Quang nhìn Diệp Vu Thời lại thay đổi. Tuy Diệp Vu Thời nói bàn trận này là có từ tay sư huynh đồng môn. Nhưng người có thể lấy ra một bàn trận như thế sẽ là nhân vật đơn giản sao? Điền Thanh Quang không tin, chỉ từ phù trận ở chân tường viện này đã có thể nhìn ra Diệp Vu Thời không phải nhân vật đơn giản. Phù trận tuy nói ít vận dụng, nhưng uy lực cũng không hề thua kém trận pháp.
Mà người thế này, chỉ dựa vào tu vi biểu hiện trong cuộc tuyển chọn vào yêu phủ đã đủ cho Diệp Vu Thời xem thường tiểu tu sĩ tu vi thấp như hắn. Nhưng Diệp Vu Thời không có, ngược lại lễ số chu toàn, không có thái độ cúi nhìn cao ngạo, cũng không quá mức thân cận. Chỉ luôn bình đạm như nước, Điền Thanh Quang cảm thấy người này nhất định là xuất từ danh môn, người bình thường không có loại khí chất này.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, sau khi Diệp Vu Thời hoàn thành mọi thứ, nhìn hai người hoàn toàn chìm trong linh khí trên tay, bất giác nhếch môi cười.
Sau đó, Ti Lan và Điền Thanh Quang chia ra chuẩn bị sắp xếp. Vị trí của Ti Lan chính là nóc phòng tu thất của Phương Khác, vị trí của Điền Thanh Quang là ở góc viện lạc, bàn trận tỏa ra ánh sáng màu đỏ, chợt lóe rồi tắt, cùng biến mất với nó còn có Ti Lan và Điền Thanh Quang.
Trên tay Diệp Vu Thời xuất hiện một chồng bùa giấy, mấy lá bùa này đã mất đi đặc trưng của giấy súc, tuy cực mỏng, nhưng lại có cảm giác cứng chắc như gỗ. Nếu Điền Thanh Quang thấy nó nhất định sẽ thán phục, đây là phù lục tứ phẩm. Chỉ có phù lục tứ phẩm trở lên mới có cảm giác như chất gỗ. Mà phù lục tứ phẩm đã không phải thứ tu sĩ kỳ trúc cơ bình thường có thể điều khiển.
Giữa mười ngón tay Diệp Vu Thời kẹp đầy phù lục tứ phẩm, ném ra xung quanh. Phù lục bay ra các phương vị trong tiểu viện, đáp xuống phù trận chân tường mà Diệp Vu Thời đã khắc dưới đất. Thoáng cái linh quang bùng lên, trận pháp phủ đầy tiểu viện chậm rãi vận hành, sau đó tối đi, phù trận trong tiểu viện ẩn đi, Diệp Vu Thời cũng ẩn mình theo.
Tiểu viện trong sắc trăng, tĩnh mịch vô cùng.
Kim Hổ Lịch ẩn khí xâm nhập vào viện lạc một tu thất được thương gia cho thuê. Lặng lẽ thả thần thức ra do thám. Sau đó, sắc mặt trở nên kỳ dị, gã phát hiện có mấy đồng hành. Đương nhiên những người đồng hành này cũng phát hiện ra gã. Mục đích của mọi người đều như nhau, Băng Lưu Diệm.
Kim Hổ Lịch đã vào kỳ kim đan rất lâu, hiện tại đang ở trung kỳ kim đan. Gã nổi danh với luyện khí, nhưng gã vẫn luôn chỉ dùng thần hỏa cấp ba, phẩm cấp thần hỏa đối với luyện khí sư là rất quan trọng. Cho nên gã chấp nhận nguy hiểm bị yêu phủ điều tra, lén tới đây.
Hai tu sĩ kỳ trúc cơ và hai tu sĩ kỳ luyện khí, tính là gì chứ, còn không phải dễ như trở bàn tay. Trong mắt gã, sự thất bại của Đông Thanh Đồng Dạ chẳng là gì, gia tộc đó có mấy thiên tài không phải nhờ đan dược tạo nên chứ? Huống chi, loại thiên chi kiều tử này bình thường mà nói kinh nghiệm thực chiến ít đến đáng thương.
Kim Hổ Lịch sờ nhẫn Nạp Hư, bên trong có cái đỉnh nhỏ chuyên dùng để thu phục Băng Lưu Diệm, hiện tại điều gã cần bận tâm chính là những “đồng hành” đó.
“Kim Hổ huynh, không ngờ ngươi cũng đến.” Bên tai chợt có tiếng nói làm Kim Hổ Lịch kinh ngạc, rồi gã cũng truyền âm nhập mật lại.
“Tô Thiết Nhi, đồ lão tặc, chẳng phải ngươi cũng nhìn trúng Băng Lưu Diệm sao?”
“Hê hê, thứ tốt ai cũng không chê nhiều. Huống chi là Băng Lưu Diệm chứ? Để cho một tu sĩ kỳ trúc cơ giữ thực là chôn vùi nó, không bằng để cho Tô Thiết Nhi ta.” Tô Thiết Nhi cười hê hê.
Bên kia, một tu sĩ hắc y đang đánh giá tiểu viện, không hiểu sao có một cảm giác nguy cơ, tiểu viện này giống như một con dã thú đang mai phục trong bóng đêm chọn người cắn nuốt.
Ngoài ra còn có một tu sĩ áo xám đứng trên nóc tiểu viện cạnh đó cũng cảm thấy không đúng, gương mặt vàng vọt tràn đầy tử khí, rõ ràng là “Mộc thúc” trong miệng Bạch Cập Thiên.
“Có vị đạo của phù lục.” Tu sĩ áo xám nói, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người màu lam.
“Phù lục?” Bóng người màu lam đó không ngờ lại là Đông Thanh Kết.
Tu sĩ áo xám gật đầu, nhìn Kim Hổ Lịch, Tô Thiết Nhi rồi nói: “Hấp dẫn không ít thằng hề nhảy nhót nhỉ.” Vừa dứt lời, khi đảo qua hướng tu sĩ hắc y, giật mình kêu lên.
“Là hắn?”
Đông Thanh Kết tuy nghi hoặc, nhưng không dám đáp lời.
Ánh mặt trời xế chiều rọi vào trong viện, bố trí trong tiểu viện không tính là tinh xảo, mà chỉ đơn giản, nhưng trong mắt Diệp Vu Thời nó là bố trí phù trận vô cùng phức tạp.
Trong ngày yêu phủ tuyển người, hễ là người đạt được tư cách vào yêu phủ sẽ được yêu phủ bảo vệ.
Nghe có vẻ không tồi, nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi. Diệp Vu Thời vuốt tay áo, tự đi vào trong tiểu viện. Băng Lưu Diệm, thần hỏa cấp năm, tính âm, thuộc hàn hỏa, thích hợp cho tu sĩ dưới kỳ nguyên anh. Đối với luyện khí sư hoặc luyện đan sư, hay tu sĩ tinh thông thuật pháp mà nói, đều là chọn lựa hàng đầu.
Diệp Vu Thời nhét vào miệng mấy viên đan dược, lấy những vật phẩm cần dùng ra khỏi nhẫn Nạp Hư. Một cái bàn gỗ, một hàng phù bút đủ các cỡ, một đống chai lọ, bình ngọc miệng rộng lớn thì cỡ vò rượu, nhỏ thì như nắm tay. Sau đó chính là mấy thứ vụn vặt, chẳng hạn huyền thiết đinh, còn có vật liệu đủ màu, đủ các chủng loại, cho dù là Phương Khác đã học thuộc lòng [Khoáng vật đại toàn], [Linh thực tường giải] cũng chỉ nhận ra được một phần hai.
Đợi lúc Ti Lan và Điền Thanh Quang nghe được động tĩnh bước ra, cả hai hoàn toàn ngây người nhìn tiểu viện không còn nguyên vẹn.
Ti Lan mơ hồ khó hiểu, mà Điền Thanh Quang thì sau khi sửng sốt, hai mắt phát sáng sắc mặt đỏ hồng chỉ vào phù trận đủ các cỡ ở chân tường đình viện, nửa ngày không phun ra được một chữ.
Điền Thanh Quang phát thệ, trận pháp trước mắt tuy không phải là phức tạp cao thâm nhất mà hắn từng thấy, nhưng nhất định là cấu tứ xảo diệu nhất. Tuy tu vi của Điền Thanh Quang không cao, nhưng luận về mặt trận pháp, hừ hừ, lão tử ba tuổi đã bắt đầu tiếp xúc trận pháp. Tộc Điền Thanh dù chỉ là tiểu tộc vô danh, nhưng chỉ cần là tộc nhân Điền Thanh, sống một ngày sẽ phải sờ trận pháp một ngày. Dù thứ trước mắt là phù trận, mà phù trận hắn chưa từng hiểu rõ quá nhiều, nhưng phù trận cũng chỉ là một phân chi của trận pháp mà thôi, tóm lại là có chỗ giống nhau.
Phù trận, là trận pháp do phù chú tạo nên.
Điền Thanh Quang há miệng nửa ngày mới nghĩ ra muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị ngăn cản.
“Yên tĩnh. Diệp đạo hữu có lẽ không muốn chúng ta quấy rầy hắn.” Ti Lan thấp giọng nói. Tuy nàng hoàn toàn không hiểu Diệp Vu Thời đang làm gì, mấy thứ này trong mắt nàng chỉ là những đường nét chồng chéo vô cùng kỳ quái, huyền thiết đinh nhiều không đếm xuể vùi vào mặt đất thậm chí là mặt tường, tạo thành một đồ án rất giống phù văn cực kỳ phức tạp. Nhưng thần thái của Diệp Vu Thời lại cực kỳ chuyên chú, thậm chí trên trán còn rịn mồ hôi, lúc này, ai cũng sẽ không muốn bị quấy rầy.
Ti Lan vô thức tỉ mỉ quan sát. Khí tức của Diệp Vu Thời lúc ẩn lúc hiện, mà dường như nàng thấy đồ án bằng phù văn đó giống như có sự sống, cùng lúc ẩn lúc hiện theo khí tức của Diệp Vu Thời. Cảm giác khó chịu quái dị ập đến, ngực Ti Lan phát nghẹn khó chịu chỉ muốn nôn. Rõ ràng Diệp Vu Thời ngay tại đây, nhưng khí tức vô cùng bất ổn, cứ như không hề tồn tại.
“Đừng nhìn nữa.” Điền Thanh Quang kéo tay áo Ti Lan, ngữ khí nôn nóng.
Ti Lan giật mình hoàn hồn, lúc này Diệp Vu Thời cũng nhìn qua, thuận tay ném một cây huyền thiết đinh qua.
“A… không biết Diệp huynh có chỗ nào cần tiểu đệ giúp đỡ không?” Trên mặt Điền Thanh Quang lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Mặt Ti Lan thì đỏ hồng, rõ ràng nàng đã nhắc nhở Điền Thanh Quang đừng quấy rầy Diệp Vu Thời, kết quả lại vì chính nàng mà Diệp Vu Thời phân tâm.
“Xin lỗi, nếu có chỗ nào cần, xin nói thẳng.” Sắc mặt Ti Lan hồi phục bình thường, nghiêm sắc nói.
“Nếu đã thế, hai vị không ngại nhìn thử cái này.” Diệp Vu Thời ngừng lại một chút, tiến tới đưa ra hai thứ. Một bàn trận màu vàng đất lớn cỡ bàn tay, cái khác là một cái nỏ cực lớn cao bằng nửa người. Cái nỏ tạo hình kỳ lạ, nếu để Phương Khác thấy, chắc chắn sẽ nhận ra, đây chính là Phá Thiên nỏ mà y đã thèm nhỏ dãi một thời gian.
Điền Thanh Quang gần như khẩn cấp cầm lấy bàn trận, rồi bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu. Diệp Vu Thời không mấy bận tâm, nhìn Ti Lan, cười nhạt.
“Ngươi đứng ở đó.” Diệp Vu Thời chỉ một hướng, chính là đỉnh phòng tu thất của Phương Khác, “Chỉ cần có tu sĩ từ trên không tiếp cận, không hỏi nguyên do, không cần do dự, phát động nỏ, làm được không?”
Tuy hơi kinh ngạc vì sát khí lộ ra trong lời Diệp Vu Thời, nhưng nàng vẫn nghiêm túc gật đầu, nàng nhìn cây nỏ: “Ta cần làm quen với nó một chút.”
Sau khi nhận Phá Thiên nỏ, Ti Lan nhắm mắt lại, cảm ứng một chút: “Linh lực của ta chỉ có thể phát động hai lần.”
“Không ngại. Ở đây ta còn có hai lá bùa. Như vậy dù là sáu lần cũng đủ.” Diệp Vu Thời đưa bùa ra, Ti Lan nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi chứa đồ.
“Thứ tốt, thứ tốt! Này, này quả thật quá…” Điền Thanh Quang một bên lại giật mình kêu lên, vừa nói vừa gãi mái tóc vàng rối loạn của mình. Đây là bàn trận nhiều cấp bậc hắn chưa từng thấy, bàn trận này chế tác tinh xảo, cấu tứ xảo diệu, thật làm người ta thán phục.
“Đối với bàn trận ta chỉ biết một chút mà thôi. May là đồng môn sư huynh của ta giỏi trận pháp, từng cho ta bàn trận này, sư huynh đặt tên cho nó là [Ngũ Hồi], một là vì nó bao gồm năm trận pháp, hai là nó hài âm với [Vô Hồi]. Những người đã đến hôm nay, đã định có đi không về.” Diệp Vu Thời cong mắt, tươi cười nói. “Vậy thì nhờ hai vị đạo hữu tương trợ rồi.”
Ti Lan và Điền Thanh Quang gần như đồng thời trả lời. Chuyện xảy ra dưới đài tỷ thí, tất cả mọi người đều thấy họ cùng ra về, hiện tại trong mắt người khác họ chính là người trên cùng một con thuyền, không có gì mà giúp hay không. Tuy họ không suy đoán ra cái gì, nhưng từ thái độ của Diệp Vu Thời, tối nay sẽ có phiền phức tìm tới họ.
Ánh mắt Điền Thanh Quang nhìn Diệp Vu Thời lại thay đổi. Tuy Diệp Vu Thời nói bàn trận này là có từ tay sư huynh đồng môn. Nhưng người có thể lấy ra một bàn trận như thế sẽ là nhân vật đơn giản sao? Điền Thanh Quang không tin, chỉ từ phù trận ở chân tường viện này đã có thể nhìn ra Diệp Vu Thời không phải nhân vật đơn giản. Phù trận tuy nói ít vận dụng, nhưng uy lực cũng không hề thua kém trận pháp.
Mà người thế này, chỉ dựa vào tu vi biểu hiện trong cuộc tuyển chọn vào yêu phủ đã đủ cho Diệp Vu Thời xem thường tiểu tu sĩ tu vi thấp như hắn. Nhưng Diệp Vu Thời không có, ngược lại lễ số chu toàn, không có thái độ cúi nhìn cao ngạo, cũng không quá mức thân cận. Chỉ luôn bình đạm như nước, Điền Thanh Quang cảm thấy người này nhất định là xuất từ danh môn, người bình thường không có loại khí chất này.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, sau khi Diệp Vu Thời hoàn thành mọi thứ, nhìn hai người hoàn toàn chìm trong linh khí trên tay, bất giác nhếch môi cười.
Sau đó, Ti Lan và Điền Thanh Quang chia ra chuẩn bị sắp xếp. Vị trí của Ti Lan chính là nóc phòng tu thất của Phương Khác, vị trí của Điền Thanh Quang là ở góc viện lạc, bàn trận tỏa ra ánh sáng màu đỏ, chợt lóe rồi tắt, cùng biến mất với nó còn có Ti Lan và Điền Thanh Quang.
Trên tay Diệp Vu Thời xuất hiện một chồng bùa giấy, mấy lá bùa này đã mất đi đặc trưng của giấy súc, tuy cực mỏng, nhưng lại có cảm giác cứng chắc như gỗ. Nếu Điền Thanh Quang thấy nó nhất định sẽ thán phục, đây là phù lục tứ phẩm. Chỉ có phù lục tứ phẩm trở lên mới có cảm giác như chất gỗ. Mà phù lục tứ phẩm đã không phải thứ tu sĩ kỳ trúc cơ bình thường có thể điều khiển.
Giữa mười ngón tay Diệp Vu Thời kẹp đầy phù lục tứ phẩm, ném ra xung quanh. Phù lục bay ra các phương vị trong tiểu viện, đáp xuống phù trận chân tường mà Diệp Vu Thời đã khắc dưới đất. Thoáng cái linh quang bùng lên, trận pháp phủ đầy tiểu viện chậm rãi vận hành, sau đó tối đi, phù trận trong tiểu viện ẩn đi, Diệp Vu Thời cũng ẩn mình theo.
Tiểu viện trong sắc trăng, tĩnh mịch vô cùng.
Kim Hổ Lịch ẩn khí xâm nhập vào viện lạc một tu thất được thương gia cho thuê. Lặng lẽ thả thần thức ra do thám. Sau đó, sắc mặt trở nên kỳ dị, gã phát hiện có mấy đồng hành. Đương nhiên những người đồng hành này cũng phát hiện ra gã. Mục đích của mọi người đều như nhau, Băng Lưu Diệm.
Kim Hổ Lịch đã vào kỳ kim đan rất lâu, hiện tại đang ở trung kỳ kim đan. Gã nổi danh với luyện khí, nhưng gã vẫn luôn chỉ dùng thần hỏa cấp ba, phẩm cấp thần hỏa đối với luyện khí sư là rất quan trọng. Cho nên gã chấp nhận nguy hiểm bị yêu phủ điều tra, lén tới đây.
Hai tu sĩ kỳ trúc cơ và hai tu sĩ kỳ luyện khí, tính là gì chứ, còn không phải dễ như trở bàn tay. Trong mắt gã, sự thất bại của Đông Thanh Đồng Dạ chẳng là gì, gia tộc đó có mấy thiên tài không phải nhờ đan dược tạo nên chứ? Huống chi, loại thiên chi kiều tử này bình thường mà nói kinh nghiệm thực chiến ít đến đáng thương.
Kim Hổ Lịch sờ nhẫn Nạp Hư, bên trong có cái đỉnh nhỏ chuyên dùng để thu phục Băng Lưu Diệm, hiện tại điều gã cần bận tâm chính là những “đồng hành” đó.
“Kim Hổ huynh, không ngờ ngươi cũng đến.” Bên tai chợt có tiếng nói làm Kim Hổ Lịch kinh ngạc, rồi gã cũng truyền âm nhập mật lại.
“Tô Thiết Nhi, đồ lão tặc, chẳng phải ngươi cũng nhìn trúng Băng Lưu Diệm sao?”
“Hê hê, thứ tốt ai cũng không chê nhiều. Huống chi là Băng Lưu Diệm chứ? Để cho một tu sĩ kỳ trúc cơ giữ thực là chôn vùi nó, không bằng để cho Tô Thiết Nhi ta.” Tô Thiết Nhi cười hê hê.
Bên kia, một tu sĩ hắc y đang đánh giá tiểu viện, không hiểu sao có một cảm giác nguy cơ, tiểu viện này giống như một con dã thú đang mai phục trong bóng đêm chọn người cắn nuốt.
Ngoài ra còn có một tu sĩ áo xám đứng trên nóc tiểu viện cạnh đó cũng cảm thấy không đúng, gương mặt vàng vọt tràn đầy tử khí, rõ ràng là “Mộc thúc” trong miệng Bạch Cập Thiên.
“Có vị đạo của phù lục.” Tu sĩ áo xám nói, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người màu lam.
“Phù lục?” Bóng người màu lam đó không ngờ lại là Đông Thanh Kết.
Tu sĩ áo xám gật đầu, nhìn Kim Hổ Lịch, Tô Thiết Nhi rồi nói: “Hấp dẫn không ít thằng hề nhảy nhót nhỉ.” Vừa dứt lời, khi đảo qua hướng tu sĩ hắc y, giật mình kêu lên.
“Là hắn?”
Đông Thanh Kết tuy nghi hoặc, nhưng không dám đáp lời.