Chuyện diễn ra trong địa lao âm u ẩm ướt, Phương Khác không biết đến. Cái người chưa kịp diệt cỏ tận gốc kia bắt đầu ẩn vào bóng tối, dựa vào thù hận nung nấu trưởng thành, chờ đợi thời cơ.
Trong biển sao mỹ lệ, Phương Khác cầm kiếm, trôi nổi lơ lửng. Y phát hiện những thể hình cầu đó không phải chỉ có phát sáng, có vài cái đã không còn động đậy cũng không có ánh sáng như đã mất đi sinh cơ. Tựa những tảng đá bình thường xen tạp trong những ngôi sao này. Phương Khác sờ những tảng đá ảm đạm không ánh sáng đó, đột nhiên lóe linh quang, thử bỏ một cái lớn cỡ đầu người vào túi chứa đồ.
Thành công rồi. Phương Khác cười lộ hàm răng trắng, tuy không biết đây là thứ gì, nhưng y có một dự cảm, đá này là thứ tốt, thế là Phương Khác bắt đầu vơ vét. Chợt Phương Khác nghĩ lại, chuyển mắt sang tảng đá tỏa ra ánh sáng xinh đẹp kia. Thử thôi chắc không có vấn đề đâu nhỉ, y định chạm mũi kiếm vào tảng đá, còn chưa kịp tiếp xúc, mũi kiếm đã như bị dung hóa, biến thành nước thép nhỏ giọt xuống. Phương Khác thầm may mắn, may là y không lỗ mãng trực tiếp dùng tay.
“Nhữ đã vào Thượng tinh hải rồi.” Âm thanh Thái A đột nhiên vang lên, Phương Khác giật mình, tay đang đưa về một tảng đá liền khựng lại.
“Thượng tinh hải? Là chỗ nào?” Phương Khác hỏi.
“Nhữ không biết?” Nghe âm điệu bình đạm không dao động của Thái A, trước mắt Phương Khác như xuất hiện đôi mắt ảm đạm không một chút tia sáng đó.
Phương Khác nhíu mày, nghe ý của Thái A, giống như y phải biết Thượng tinh hải? Nhưng y thật sự chưa từng nghe qua cái tên này. Huyết mạch tinh hải, Thượng tinh hải. Phương Khác cân nhắc rồi nói ra tin tức về tổ chức yêu phủ, còn có mười một tầng yêu phủ và Huyết mạch tinh hải mà họ dọ thám được.
Dứt lời, Thái A trầm mặc rất lâu, đến lúc Phương Khác cho rằng Thái A lại “đi” rồi mới mở miêng.
“Chẳng qua chỉ ba ngàn năm…, vậy mà đã không còn ai biết Thượng tinh hải. Yêu phủ trong miệng nhữ, chẳng qua là tu hú chiếm tổ chim khách. Yêu phủ, vốn là năm mươi đại tộc yêu tộc cùng kiến tạo, tập hợp huyết mạch của ba ngàn yêu tộc, luyện thành biển tinh thần, để bảo hộ truyền thừa yêu tộc. Mà yêu phủ, chỉ là nơi truyền thừa, bất cứ thế lực nào cũng không được chấm mút, không cần phải lấy tư cách mới được vào, chỉ cần là con dân yêu tộc đều có thể vào. Mà Thượng tinh hải, nằm phía trên Huyết mạch tinh hải, người có huyết mạch năm mươi đại tộc có thể tiến vào, là chốn quang vinh.” Thái A chậm rãi nói.
“Ý của ngươi là, yêu phủ này vốn thuộc về tất cả yêu tộc, hiện tại lại bị một tổ chức gọi là yêu phủ nắm giữ. Nhưng, ta rõ ràng là nhân tộc, làm sao mà có huyết mạch của năm mươi đại tộc chứ? Hơn nữa ta vào yêu phủ là dùng máu của Ti Lan.” Phương Khác nghi hoặc nói.
“Vật trong thượng đan điền của nhữ, là máu của yêu tộc. Tuy ngô biết là máu của yêu tộc, nhưng chưa từng nghĩ sẽ là máu của năm mươi đại tộc.”
Thái A nói thế, Phương Khác liền ngẩn ra, máu của yêu tộc? Y từng nói dịch thể màu đỏ đó đỏ rực như máu, nhưng chưa từng nghĩ nó thật sự là máu, đã thế còn là máu của yêu tộc.
“Những ngôi sao này lại là cái gì?”
Phương Khác nhìn biển sao mỹ lệ vô tận vô biên, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo rợn tóc gáy. Những ngôi sao xinh đẹp này có quá trình hình thành vô cùng tàn nhẫn, có thể duy trì truyền thừa trên vạn năm, cái giá phải trả chính là hiến tế, dùng người sống hiến tế, đổi lấy truyền thừa cho tộc nhân.
Thời kỳ thượng cổ, năm mươi đại tộc yêu tộc liên hợp lại, xây dựng yêu phủ. Mỗi một tộc đều muốn để truyền thừa của tộc mình được kéo dài. Bọn họ phát hiện đá Tinh Thần, loại đá kỳ quái này có một đặc tính kỳ lạ, chỉ cần dùng hỏa diệm nóng rực nung chảy đá Tinh Thần, một lượng lớn đá Tinh Thần nóng chảy thành dung nham hừng hực, yêu tộc có huyết mạch ưu tú dị năng thiên phú cam nguyện bỏ mình vào dung nham, hóa thành ngôi sao huyết mạch. Như vậy sẽ có thể truyền thừa lại dị năng thiên phú của họ. Đời sau có cùng huyết dịch, tỷ lệ kích phát thiên phú dị năng ưu tú sẽ càng cao. Thế là mỗi một tộc đều chọn ra tộc nhân có thiên phú dị năng ưu tú bất đồng, tiến hành hiến tế.
Quá trình hiến tế, càng thêm thảm liệt. Những người hiến tế trước khi vào dung nham còn phải uống một loại dược đặc biệt, bảo đảm sự hoàn chỉnh cho huyết mạch. Mà loại dược này sẽ khiến họ duy trì thời gian sinh tồn nhất định trong dung nham. Đoạn thời gian này, người hiến tế phải chịu nổi khổ liệt hỏa thiêu đốt.
Thời kỳ thượng cổ, hoàn cảnh ác liệt, các tu sĩ sinh tồn càng thêm gian nan, cho nên những người hiến tế chính là dùng sinh mạng của mình đổi lấy điều kiện sinh tồn tốt hơn cho tộc nhân. Bọn họ cam nguyện tắm trong biển lửa chậm rãi bị thiêu chết.
Phương Khác nhìn biển tinh thần vô tận vô biên, mỗi một ngôi sao huyết mạch đều có thể là dùng sinh mạng của một yêu tộc hoặc mấy yêu tộc hiến tế ra. Hiến tế thế này… không cách nào phán xét. Phương Khác chỉ có thể nói, niên đại đó quá mức điên cuồng, y không cách nào lý giải.
Trong dòng chảy lịch sử có không ít huyết mạch đã đứt đoạn. Cứ trong một ngàn năm không có người mang huyết mạch tương ứng cộng hưởng với ngôi sao huyết mạch, vậy ngôi sao huyết mạch sẽ dần ảm đạm đi, sinh cơ trôi mất, cho đến khi có người truyền thừa mang huyết mạch xuất hiện, mới hồi phục sinh cơ. Mà những ngôi sao huyết mạch hoàn toàn ảm đạm bị Phương Khác bỏ vào túi chứa đồ kia, chính là đã “chết”, không thể nào gánh trách nhiệm truyền thừa được nữa.
Giờ đây Phương Khác nảy sinh sự chán ghét với những tên gọi là yêu vệ kia, bọn họ canh giữ lối vào yêu phủ chiếm yêu phủ của cả đại lục Thanh Hoa làm của riêng, từ đó đoạt lợi, lôi kéo nhân tài, phát triển thế lực.
Nhưng Phương Khác cũng biết, những người này làm thế cũng không thể chỉ trích nặng, ít nhất không làm đến mức quyết tuyệt, chỉ có nhân tài trong yêu phủ mới có thể tiến vào yêu phủ, đương nhiên nếu bọn họ thật sự làm thế nhất định sẽ dẫn tới cắn ngược mạnh hơn.
“Những viên đá tinh thần đã vô dụng này còn có giá trị gì không?” Phương Khác hỏi.
“Đá tinh thần chỉ có một tác dụng.”
Dứt lời, Thái A ngồi trên trường kiếm, chỉ thấy trước mắt xuất hiện cảnh tượng Phương Khác lấy lượng lớn đá tinh thần trong túi chứa đồ ra bỏ lại vào biển tinh thần, đá tinh thần chậm rãi trôi ra.
[Nhưng, đá tinh thần sau khi nóng chảy có thể hình thành hoàn cảnh cao nhiệt độ cao cực kỳ, đối với luyện đan sư mà nói là vật liệu tốt làm hỏa thạch hiếm có trong phòng luyện đan] Nửa câu sau Thái A không nói ra miệng.
Nếu nói ra, sợ là tất cả đá tinh thần ở đây đều bị cướp sạch, nếu túi chứa đồ của Phương Khác đủ lớn. Không hiểu sao Thái A lại có suy nghĩ này.
Đúng lúc này, một đường bạch quang chiếu lên người Thái A, Thái A ngẩn người nhìn nó, không thể tin đưa tay giữ lấy bạch quang. Trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng lặng lẽ rơi lệ, vô thanh vô tức lăn xuống gương mặt.
“Thương Lục.” Thái A thì thầm ra tiếng.
“Không phải bảo chỉ có người có huyết mạch mới có thể tương ứng với ngôi sao huyết mạch sao?” Âm thanh kinh ngạc của Phương Khác vang lên, chùm sáng xa xa quấn lên người Phương Khác, ngôi sao huyết mạch kêu gọi nhưng vì quá xa mà không thấy được bóng dáng. Đây là sao? Y không những vào được Thượng tinh hải mà còn được ngôi sao kêu gọi?
Phương Khác nghi hoặc trôi đi, chùm sáng cũng di động theo. Phương Khác rẽ trái rẽ phải, chùm sáng cũng chợt trái chợt phải.
Nhưng một lát sau chùm sáng đó cũng biến mất vô tung như lúc nó đến, cứ như chưa từng có gì xảy ra. Phương Khác nghi hoặc không thôi, đây cũng không giống ánh sáng truyền thừa, lẽ nào nhận lầm người? Ngôi sao huyết mạch cũng nhận lầm người truyền thừa huyết mạch sao? Phương Khác vô thức sờ trán, có lẽ lại là huyết mạch trong thượng đan điền quấy phá? Đang nghi hoặc, Thái A lại lên tiếng lần nữa.
“Phương Khác, ngô có hai bộ kiếm quyết, nhữ có thể chọn một.”
Cảnh tượng xung quanh Phương Khác thay đổi, lại là biển hoa quái dị đó, đến rồi, lần nào cũng vậy.
Thái A đứng trước mặt Phương Khác, tay cầm hai thẻ ngọc. Phương Khác đưa tay nhận lấy, ai ya, tay của Thái A không có một chút độ ấm, quả nhiên là linh kiếm sao? Sau đó chính là kinh ngạc, thẻ ngọc vừa chạm vào tay y thì hóa thành từng điểm linh quang chui vào trong người. Phương Khác đứng tại đó, thoáng cái tiến vào một thế giới khác.
Keng! Tiếng kiếm reo tràn đầy trong não, một thanh trường kiếm màu đen thoát khỏi vỏ.
Thức thứ nhất, Phương Khác cắn răng, nhìn chiêu kiếm đó. Đây không phải là chiêu kiếm mà thanh kiếm nhỏ kia đã sử dụng trong thức hải của y hôm đó sao? Y chết cũng không quên chiêu kiếm này, vì hôm đó y đã đích thân trải nghiệm ngàn vạn lần!
Kiếm thế ác liệt, làm người ta nghẹt thở.
Sau đó cảnh tượng thay đổi, trước mắt xuất hiện một vùng biển cả mênh mông, sóng nước lợn gợn, tĩnh lặng vô cùng. Khi Phương Khác gần như chìm trong cảm giác thoải mái đó, y liền thoát khỏi cảnh giới kỳ diệu, mà thẻ ngọc cũng xuất hiện trên tay y, Phương Khác nghi hoặc nhìn Thái A.
“Thẻ ngọc này không phải là linh thức chế ra mà là vật ngộ hư hóa nên. Nơi này, bao gồm ngô, đều là hư hóa.” Thái A giải thích.
Phương Khác nhìn chằm chằm Thái A nửa ngày, đột nhiên cảm thấy Thái A hơi khác so với lúc trước. Tuy vẫn là vẻ mặt đó ánh mắt đó, lạnh nhạt đó, nhưng… Phương Khác híp mắt lại, quả thật có chút biến hóa. Nhưng không thể nói rõ được biến hóa ở chỗ nào. Đoạn y nhíu mày, vừa rồi hình như hắn đang suy nghĩ đến chùm sáng kia, nhưng Thái A lại ngậm miệng không nhắc tới, cứ như chưa từng xảy ra, là y nghĩ nhiều sao?
Đường vân màu máu quái dị trên trán Thái A chậm rãi lưu chuyển như có ánh sáng, đôi mắt ảm đạm nhìn Phương Khác: “Nhữ nghi hoặc?”
“Cái gì là hư hóa?” Phương Khác dời mắt, hỏi.
“Bản thể của ngô, vây trong di phủ, ngàn năm nay không thấy mặt trời, liên hệ với nhữ dựng trên dấu ấn. Thông qua dấu ấn, ngô tiện liên hệ với nhữ. Nơi này chẳng qua là thức hải của ngô mà thôi.” Thái A giải thích.
Thức hải? Thức hải của Thái A sao? Phương Khác kinh ngạc, đánh giá cảnh tượng xung quanh lần nữa. Thức hải đặc biệt thế này, y nhìn biển hoa quái dị vô tận vô biên, thức hải của Thái A là thế này sao?
Nghĩ lại, Phương Khác giơ thẻ ngọc đầu tiên lên hỏi: “Đây là Thái A kiếm quyết?”
“Đúng, ngô cho rằng, hiện tại kiếm quyết thích hợp với nhữ nhất, chính là Thái A.” Thái A nói rất chắc chắn.
“Còn cái này thì sao?” Phương Khác giơ thẻ ngọc còn lại lên hỏi.
“Ngô cũng không biết.” Thái A chậm rãi lắc đầu, đáp.
Trong biển sao mỹ lệ, Phương Khác cầm kiếm, trôi nổi lơ lửng. Y phát hiện những thể hình cầu đó không phải chỉ có phát sáng, có vài cái đã không còn động đậy cũng không có ánh sáng như đã mất đi sinh cơ. Tựa những tảng đá bình thường xen tạp trong những ngôi sao này. Phương Khác sờ những tảng đá ảm đạm không ánh sáng đó, đột nhiên lóe linh quang, thử bỏ một cái lớn cỡ đầu người vào túi chứa đồ.
Thành công rồi. Phương Khác cười lộ hàm răng trắng, tuy không biết đây là thứ gì, nhưng y có một dự cảm, đá này là thứ tốt, thế là Phương Khác bắt đầu vơ vét. Chợt Phương Khác nghĩ lại, chuyển mắt sang tảng đá tỏa ra ánh sáng xinh đẹp kia. Thử thôi chắc không có vấn đề đâu nhỉ, y định chạm mũi kiếm vào tảng đá, còn chưa kịp tiếp xúc, mũi kiếm đã như bị dung hóa, biến thành nước thép nhỏ giọt xuống. Phương Khác thầm may mắn, may là y không lỗ mãng trực tiếp dùng tay.
“Nhữ đã vào Thượng tinh hải rồi.” Âm thanh Thái A đột nhiên vang lên, Phương Khác giật mình, tay đang đưa về một tảng đá liền khựng lại.
“Thượng tinh hải? Là chỗ nào?” Phương Khác hỏi.
“Nhữ không biết?” Nghe âm điệu bình đạm không dao động của Thái A, trước mắt Phương Khác như xuất hiện đôi mắt ảm đạm không một chút tia sáng đó.
Phương Khác nhíu mày, nghe ý của Thái A, giống như y phải biết Thượng tinh hải? Nhưng y thật sự chưa từng nghe qua cái tên này. Huyết mạch tinh hải, Thượng tinh hải. Phương Khác cân nhắc rồi nói ra tin tức về tổ chức yêu phủ, còn có mười một tầng yêu phủ và Huyết mạch tinh hải mà họ dọ thám được.
Dứt lời, Thái A trầm mặc rất lâu, đến lúc Phương Khác cho rằng Thái A lại “đi” rồi mới mở miêng.
“Chẳng qua chỉ ba ngàn năm…, vậy mà đã không còn ai biết Thượng tinh hải. Yêu phủ trong miệng nhữ, chẳng qua là tu hú chiếm tổ chim khách. Yêu phủ, vốn là năm mươi đại tộc yêu tộc cùng kiến tạo, tập hợp huyết mạch của ba ngàn yêu tộc, luyện thành biển tinh thần, để bảo hộ truyền thừa yêu tộc. Mà yêu phủ, chỉ là nơi truyền thừa, bất cứ thế lực nào cũng không được chấm mút, không cần phải lấy tư cách mới được vào, chỉ cần là con dân yêu tộc đều có thể vào. Mà Thượng tinh hải, nằm phía trên Huyết mạch tinh hải, người có huyết mạch năm mươi đại tộc có thể tiến vào, là chốn quang vinh.” Thái A chậm rãi nói.
“Ý của ngươi là, yêu phủ này vốn thuộc về tất cả yêu tộc, hiện tại lại bị một tổ chức gọi là yêu phủ nắm giữ. Nhưng, ta rõ ràng là nhân tộc, làm sao mà có huyết mạch của năm mươi đại tộc chứ? Hơn nữa ta vào yêu phủ là dùng máu của Ti Lan.” Phương Khác nghi hoặc nói.
“Vật trong thượng đan điền của nhữ, là máu của yêu tộc. Tuy ngô biết là máu của yêu tộc, nhưng chưa từng nghĩ sẽ là máu của năm mươi đại tộc.”
Thái A nói thế, Phương Khác liền ngẩn ra, máu của yêu tộc? Y từng nói dịch thể màu đỏ đó đỏ rực như máu, nhưng chưa từng nghĩ nó thật sự là máu, đã thế còn là máu của yêu tộc.
“Những ngôi sao này lại là cái gì?”
Phương Khác nhìn biển sao mỹ lệ vô tận vô biên, đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo rợn tóc gáy. Những ngôi sao xinh đẹp này có quá trình hình thành vô cùng tàn nhẫn, có thể duy trì truyền thừa trên vạn năm, cái giá phải trả chính là hiến tế, dùng người sống hiến tế, đổi lấy truyền thừa cho tộc nhân.
Thời kỳ thượng cổ, năm mươi đại tộc yêu tộc liên hợp lại, xây dựng yêu phủ. Mỗi một tộc đều muốn để truyền thừa của tộc mình được kéo dài. Bọn họ phát hiện đá Tinh Thần, loại đá kỳ quái này có một đặc tính kỳ lạ, chỉ cần dùng hỏa diệm nóng rực nung chảy đá Tinh Thần, một lượng lớn đá Tinh Thần nóng chảy thành dung nham hừng hực, yêu tộc có huyết mạch ưu tú dị năng thiên phú cam nguyện bỏ mình vào dung nham, hóa thành ngôi sao huyết mạch. Như vậy sẽ có thể truyền thừa lại dị năng thiên phú của họ. Đời sau có cùng huyết dịch, tỷ lệ kích phát thiên phú dị năng ưu tú sẽ càng cao. Thế là mỗi một tộc đều chọn ra tộc nhân có thiên phú dị năng ưu tú bất đồng, tiến hành hiến tế.
Quá trình hiến tế, càng thêm thảm liệt. Những người hiến tế trước khi vào dung nham còn phải uống một loại dược đặc biệt, bảo đảm sự hoàn chỉnh cho huyết mạch. Mà loại dược này sẽ khiến họ duy trì thời gian sinh tồn nhất định trong dung nham. Đoạn thời gian này, người hiến tế phải chịu nổi khổ liệt hỏa thiêu đốt.
Thời kỳ thượng cổ, hoàn cảnh ác liệt, các tu sĩ sinh tồn càng thêm gian nan, cho nên những người hiến tế chính là dùng sinh mạng của mình đổi lấy điều kiện sinh tồn tốt hơn cho tộc nhân. Bọn họ cam nguyện tắm trong biển lửa chậm rãi bị thiêu chết.
Phương Khác nhìn biển tinh thần vô tận vô biên, mỗi một ngôi sao huyết mạch đều có thể là dùng sinh mạng của một yêu tộc hoặc mấy yêu tộc hiến tế ra. Hiến tế thế này… không cách nào phán xét. Phương Khác chỉ có thể nói, niên đại đó quá mức điên cuồng, y không cách nào lý giải.
Trong dòng chảy lịch sử có không ít huyết mạch đã đứt đoạn. Cứ trong một ngàn năm không có người mang huyết mạch tương ứng cộng hưởng với ngôi sao huyết mạch, vậy ngôi sao huyết mạch sẽ dần ảm đạm đi, sinh cơ trôi mất, cho đến khi có người truyền thừa mang huyết mạch xuất hiện, mới hồi phục sinh cơ. Mà những ngôi sao huyết mạch hoàn toàn ảm đạm bị Phương Khác bỏ vào túi chứa đồ kia, chính là đã “chết”, không thể nào gánh trách nhiệm truyền thừa được nữa.
Giờ đây Phương Khác nảy sinh sự chán ghét với những tên gọi là yêu vệ kia, bọn họ canh giữ lối vào yêu phủ chiếm yêu phủ của cả đại lục Thanh Hoa làm của riêng, từ đó đoạt lợi, lôi kéo nhân tài, phát triển thế lực.
Nhưng Phương Khác cũng biết, những người này làm thế cũng không thể chỉ trích nặng, ít nhất không làm đến mức quyết tuyệt, chỉ có nhân tài trong yêu phủ mới có thể tiến vào yêu phủ, đương nhiên nếu bọn họ thật sự làm thế nhất định sẽ dẫn tới cắn ngược mạnh hơn.
“Những viên đá tinh thần đã vô dụng này còn có giá trị gì không?” Phương Khác hỏi.
“Đá tinh thần chỉ có một tác dụng.”
Dứt lời, Thái A ngồi trên trường kiếm, chỉ thấy trước mắt xuất hiện cảnh tượng Phương Khác lấy lượng lớn đá tinh thần trong túi chứa đồ ra bỏ lại vào biển tinh thần, đá tinh thần chậm rãi trôi ra.
[Nhưng, đá tinh thần sau khi nóng chảy có thể hình thành hoàn cảnh cao nhiệt độ cao cực kỳ, đối với luyện đan sư mà nói là vật liệu tốt làm hỏa thạch hiếm có trong phòng luyện đan] Nửa câu sau Thái A không nói ra miệng.
Nếu nói ra, sợ là tất cả đá tinh thần ở đây đều bị cướp sạch, nếu túi chứa đồ của Phương Khác đủ lớn. Không hiểu sao Thái A lại có suy nghĩ này.
Đúng lúc này, một đường bạch quang chiếu lên người Thái A, Thái A ngẩn người nhìn nó, không thể tin đưa tay giữ lấy bạch quang. Trong đôi mắt ảm đạm không ánh sáng lặng lẽ rơi lệ, vô thanh vô tức lăn xuống gương mặt.
“Thương Lục.” Thái A thì thầm ra tiếng.
“Không phải bảo chỉ có người có huyết mạch mới có thể tương ứng với ngôi sao huyết mạch sao?” Âm thanh kinh ngạc của Phương Khác vang lên, chùm sáng xa xa quấn lên người Phương Khác, ngôi sao huyết mạch kêu gọi nhưng vì quá xa mà không thấy được bóng dáng. Đây là sao? Y không những vào được Thượng tinh hải mà còn được ngôi sao kêu gọi?
Phương Khác nghi hoặc trôi đi, chùm sáng cũng di động theo. Phương Khác rẽ trái rẽ phải, chùm sáng cũng chợt trái chợt phải.
Nhưng một lát sau chùm sáng đó cũng biến mất vô tung như lúc nó đến, cứ như chưa từng có gì xảy ra. Phương Khác nghi hoặc không thôi, đây cũng không giống ánh sáng truyền thừa, lẽ nào nhận lầm người? Ngôi sao huyết mạch cũng nhận lầm người truyền thừa huyết mạch sao? Phương Khác vô thức sờ trán, có lẽ lại là huyết mạch trong thượng đan điền quấy phá? Đang nghi hoặc, Thái A lại lên tiếng lần nữa.
“Phương Khác, ngô có hai bộ kiếm quyết, nhữ có thể chọn một.”
Cảnh tượng xung quanh Phương Khác thay đổi, lại là biển hoa quái dị đó, đến rồi, lần nào cũng vậy.
Thái A đứng trước mặt Phương Khác, tay cầm hai thẻ ngọc. Phương Khác đưa tay nhận lấy, ai ya, tay của Thái A không có một chút độ ấm, quả nhiên là linh kiếm sao? Sau đó chính là kinh ngạc, thẻ ngọc vừa chạm vào tay y thì hóa thành từng điểm linh quang chui vào trong người. Phương Khác đứng tại đó, thoáng cái tiến vào một thế giới khác.
Keng! Tiếng kiếm reo tràn đầy trong não, một thanh trường kiếm màu đen thoát khỏi vỏ.
Thức thứ nhất, Phương Khác cắn răng, nhìn chiêu kiếm đó. Đây không phải là chiêu kiếm mà thanh kiếm nhỏ kia đã sử dụng trong thức hải của y hôm đó sao? Y chết cũng không quên chiêu kiếm này, vì hôm đó y đã đích thân trải nghiệm ngàn vạn lần!
Kiếm thế ác liệt, làm người ta nghẹt thở.
Sau đó cảnh tượng thay đổi, trước mắt xuất hiện một vùng biển cả mênh mông, sóng nước lợn gợn, tĩnh lặng vô cùng. Khi Phương Khác gần như chìm trong cảm giác thoải mái đó, y liền thoát khỏi cảnh giới kỳ diệu, mà thẻ ngọc cũng xuất hiện trên tay y, Phương Khác nghi hoặc nhìn Thái A.
“Thẻ ngọc này không phải là linh thức chế ra mà là vật ngộ hư hóa nên. Nơi này, bao gồm ngô, đều là hư hóa.” Thái A giải thích.
Phương Khác nhìn chằm chằm Thái A nửa ngày, đột nhiên cảm thấy Thái A hơi khác so với lúc trước. Tuy vẫn là vẻ mặt đó ánh mắt đó, lạnh nhạt đó, nhưng… Phương Khác híp mắt lại, quả thật có chút biến hóa. Nhưng không thể nói rõ được biến hóa ở chỗ nào. Đoạn y nhíu mày, vừa rồi hình như hắn đang suy nghĩ đến chùm sáng kia, nhưng Thái A lại ngậm miệng không nhắc tới, cứ như chưa từng xảy ra, là y nghĩ nhiều sao?
Đường vân màu máu quái dị trên trán Thái A chậm rãi lưu chuyển như có ánh sáng, đôi mắt ảm đạm nhìn Phương Khác: “Nhữ nghi hoặc?”
“Cái gì là hư hóa?” Phương Khác dời mắt, hỏi.
“Bản thể của ngô, vây trong di phủ, ngàn năm nay không thấy mặt trời, liên hệ với nhữ dựng trên dấu ấn. Thông qua dấu ấn, ngô tiện liên hệ với nhữ. Nơi này chẳng qua là thức hải của ngô mà thôi.” Thái A giải thích.
Thức hải? Thức hải của Thái A sao? Phương Khác kinh ngạc, đánh giá cảnh tượng xung quanh lần nữa. Thức hải đặc biệt thế này, y nhìn biển hoa quái dị vô tận vô biên, thức hải của Thái A là thế này sao?
Nghĩ lại, Phương Khác giơ thẻ ngọc đầu tiên lên hỏi: “Đây là Thái A kiếm quyết?”
“Đúng, ngô cho rằng, hiện tại kiếm quyết thích hợp với nhữ nhất, chính là Thái A.” Thái A nói rất chắc chắn.
“Còn cái này thì sao?” Phương Khác giơ thẻ ngọc còn lại lên hỏi.
“Ngô cũng không biết.” Thái A chậm rãi lắc đầu, đáp.