Tìm được ngôi sao huyết mạch đó, thì sẽ cho biết cách rời khỏi đây sao? Theo thái độ của Thái A, ngôi sao huyết mạch kia chắc có quan hệ với hắn. Mà Thái A nói ‘chẳng qua ba ngàn năm’, từ đó có thể thấy, ba ngàn năm trước, hoặc sớm hơn thì Thái A đã tồn tại rồi. Mà thời điểm Thái A kiếm gãy chính là ba ngàn năm trăm năm trước, vào lúc tộc Cốc Lương bị diệt. Tộc Cốc Lương bị diệt là hành vi của hai tộc yêu ma, ngôi sao huyết mạch này cũng là truyền thừa yêu tộc, rốt cuộc có liên hệ gì không?
Phương Khác trầm tư, lại nghĩ đến năm ngàn năm trước Cốc Lương Mâu cầm Thái A hoành hành hai tộc yêu ma, chưa từng thất bại. Có lẽ lúc đó Thái A đã tồn tại rồi? Mà Cốc Lương Mâu có phải đã ký khế ước gì với Thái A hay không?
Y nhìn xung quanh, khoảng cách giữa các ngôi sao huyết mạch rất lớn, tạm thời không nhìn ra chỗ nào nguy hiểm. Phương Khác dứt khoát lấy ra linh kiếm nhất phẩm thuộc tính thủy được môn phái phát cho, ném linh kiếm bị ngôi sao huyết mạch tổn hại vào túi chứa đồ. Lấy linh kiếm ra, niệm khẩu quyết, khoanh gối ngồi xuống, khống chế linh kiếm chậm rãi bay về phía đó.
Từ Côn Luân đang bắt đầu dần quen thuộc đến đại lục Thanh Hoa hoàn toàn không quen thuộc. Từ cảm thấy hứng thú với ngũ hành pháp quyết đến đột nhiên bắt đầu tu luyện kiếm đạo. Sau đó phát hiện bên cạnh càng lúc càng nhiều điều bí ẩn. Âm thanh nữ đó, Hách Liên Nhược, lại là ai đây? Nhi tử của Phương Minh Viễn, đương nhiên là chỉ Phương Khác, vậy Phương Minh Viễn đã làm gì với Phương Khác? Đến mức khiến Hách Liên Nhược kích động như thế, nói ra cả chuyện hồn phi phách tán, không được luân hồi.
Lẽ nào… Phương Khác che lên mi tâm, dấu ấn kiếm ý do con người gieo xuống… có khả năng sao? Nhưng nếu thật là vậy thì lại vì cái gì? Dấu ấn kiếm ý rốt cuộc là thứ gì? Chỉ là vì để giày vò sao? Không thể nào. Dấu ấn kiếm ý này nhất định có tác dụng của nó. Mà Hách Liên Nhược, y nghĩ trở về đại lục Cửu Châu thì có thể biết nàng ta là ai, có lẽ, là Hách Liên gia một trong năm đại thế gia ở núi Trường Bạch? Giữa nó có quan hệ sao?
Từ đó nhớ đến cha mẹ đang ở thời không khác. Phương Khác lập tức trở nên khó chịu, trong lòng nổi lên cảm xúc không thể nói rõ, hổ thẹn có, nhớ nhung có, bi thương có, thất vọng có, rất phức tạp. Nhưng bất luận thế nào, cuộc sống hiện tại cũng không phải là giấc mộng, cần phải tiếp tục.
Chuyện kiếm quyết coi như giải quyết rồi. Tuy tu vi tăng chậm, nhưng cũng là tốc độ bình thường. Muốn trở nên mạnh hơn. Phương Khác lần đầu có suy nghĩ như thế, không phải bị ép, cũng không phải bị động muốn sống sót mà thôi, mà là từ nội tâm muốn trở nên mạnh mẽ.
“Kỳ thật khác biệt của có tu tiên hay không chẳng qua là khinh thị người khác hay bị người khác khinh thị. Nắm giữ sinh tử của người khác hay bị người khác nắm giữ sinh tử. Mạng của mình vẫn giữ trong tay mình thì dễ chịu hơn.” Phương Khác thầm thì, lộ ra nụ cười sáng lạn, nghĩ nghĩ dứt khoát dừng linh kiếm, đến thức hải xem thử cũng tốt.
Phương Khác tĩnh tâm, tiến vào thức hải. Hồ thức hải bị chia năm sẻ bảy không còn ra hình dạng, sương khí màu trắng đã tan ra, không chỉ giới hạn trong hồ thức hải, mà cả thức hải đều như bị linh thức phủ kính, dù chỉ là một tầng mỏng. Hư hóa, y trầm ngâm một lát, nhớ lại cảm giác hư hóa ra thanh kiếm màu bạc lúc đó.
Linh thức phân hóa, rồi ngưng tụ thành thật.
Trước mắt Phương Khác như có từng cụm mây mù, đây là linh thức của y. Y muốn rút ra một phần, nhưng linh thức tương liên nhau không cách nào rút ra. Phương Khác có chút nghĩ không thông, linh thức vốn là một thể, làm sao để phân hóa ra? Nhưng hôm đó y quả thật phân hóa ra linh thức. Phân hóa, phân hóa.
Phương Khác đột nhiên nghĩ đến, linh thức phân hóa, không phải rất tương tự với một lúc làm hai việc sao?
Cuối cùng cũng thành công! Phương Khác mở mắt ra nhìn.
Một cây kiếm màu bạc mập phệ trôi nổi trước mắt… được rồi, miễn cưỡng coi như thành công.
Phương Khác chuyển tâm niệm, quả nhiên thanh kiếm lập tức bắt đầu diễn luyện kiếm pháp trong thức hải theo mong muốn của y. Đương nhiên, kiếm pháp này là kiếm pháp của Phương Khác, cũng là động tác cơ bản, chặt, gọt, chém, đâm, khều. Ngay sau đó Phương Khác che mắt lại, này thật là kiếm sao? Cái thanh kiếm mập phệ này uốn tới uốn lui, làm gì có cảm giác dứt khoát nhanh chóng chứ. Tiếp theo y lại chuyển tâm niệm, thanh kiếm bèn hóa thành linh thức dung nhập vào biển linh thức.
Phân hóa lần nữa, ngồi ngưng tụ thành thật. Ừm, tốt hơn xíu so với thanh kiếm trước.
Tiếp tục, vẫn thất bại. Tiếp nữa… linh thức trong thức hải bắt đầu dao động. Phương Khác chậm rãi cảm thấy khó khăn, sử dụng linh thức cũng không còn thoải mái như lúc vừa bắt đầu nữa.
Phương Khác chỉ càng thêm chuyên chú phân hóa linh thức, nếu chỉ mới gặp khó khăn đã rút lui, vậy bất kể làm gì cũng không thể thành công.
Cho đến khi thanh kiếm đã không còn gì khác biệt với kiếm thật, Phương Khác mới thỏa mãn, thử dùng thanh kiếm đó chọt vào linh thức bao phủ cả thức hải. Nhìn cảnh trước mắt, thần kinh Phương Khác cứ như bị va chạm một chút. Nếu thanh kiếm y hư hóa ra tiến vào thức hải của y thì sao? Thì không thể tạo nên thương tổn cho thức hải của người khác? Có cơ hội phải thử xem sao, đương nhiên phải tìm người linh thức không cường đại, nếu không chẳng phải thành ra trộm gà không được còn mất nắm gạo à.
Vừa lòng nhìn thanh kiếm, rồi ra khỏi thức hải. Phương Khác đứng trên phi kiếm, nhìn phương hướng của bạch quang, rồi ngự phi kiếm nhanh chóng qua đó. Thái A nói chỉ cần lại gần ngôi sao huyết mạch thì hắn sẽ biết, vậy cứ đi theo hướng này nhất định tìm được ngôi sao huyết mạch đó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vừa ngự kiếm vừa tránh khỏi những ngôi sao huyết mạch nhìn thì mỹ lệ thực chất nguy hiểm, tuy khoảng cách giữa từng ngôi sao huyết mạch không gần, nhưng nếu phi kiếm tốc độ quá nhanh vẫn có nguy cơ va phải. Nhớ lại lúc y mới bắt đầu ngự phi kiếm, khống chế rất vụng về, y liền hiện ra chút ý cười. Cũng may khi đó còn đang ở trong môn phái, không gặp nguy hiểm gì, nếu không với tốc độ chậm rì rì của y chỉ sợ đã chết rất nhiều lần.
Phương Khác nhìn từng ngôi sao huyết mạch trước mắt, tay trái vận pháp quyết, phi kiếm lại tăng tốc, y muốn thuận tiện luyện ngự kiếm luôn.
Trong Thượng tinh hải, một thân ảnh ngự kiếm mà đi, từ ban đầu chậm rãi sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, bóng người trên kiếm cũng càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi nhanh cỡ lưu quang. Có lúc phía trước xuất hiện ngôi sao huyết mạch, y tránh cũng không tránh cho đến khi suýt đụng phải mới cấp tốc né ra, lần nào nhìn cũng đầy nguy hiểm, thực chất rất thoải mái, mà tốc độ vẫn đang tăng lên!
Sau đó, y cứ cấp tốc xoay chuyển, né tránh, làm dáng như phát nghiện, đứng trên phi kiếm, vẻ mặt hưởng thụ, hưởng thụ tốc độ phi hành này.
Thái A nhìn thân ảnh không ngừng biến ảo trước mắt, vẻ mặt càng thêm chuyên chú, tốc độ biến ảo chỉ pháp trên tay cũng càng lúc càng nhanh theo tốc độ Phương Khác ngự kiếm, mà bất kể nâng tốc độ thế nào, trong lúc biến ảo chỉ pháp Thái A không có chút cảm giác đình trệ nào. Pháp quyết này tên là [Chỉ Dẫn], như thế chỉ cần ngôi sao huyết mạch xuất hiện thì hắn có thể tìm được. Hắn rất vừa lòng tốc độ của Phương Khác.
Nhưng theo lưu quang lấp lóe ở ngón tay Thái A, diện tích biển hoa đang lặng lẽ co lại, tuy tốc độ rất chậm, nhưng quả thật có một phần hoa bắt đầu héo úa.
Phương Khác không biết cả yêu phủ đang dấy phong ba vì sự mất tích của mình, ngay phía dưới Thượng tinh hải, ở sát biên giới Huyết mạch tinh hải chân chính, cũng chính là lối ra của trận truyền tống, đã bị yêu phủ giới nghiêm tầng tầng, hễ là tu sĩ ra vào đều bị kiểm tra một lần. Trong Huyết mạch tinh hải cũng có nhiều tốp yêu vệ đi xung quanh kiểm tra các tu sĩ.
Vệ Mâu Lưu lạnh lùng nhìn tin tức yêu vệ các nơi truyền về, trên người tỏa ra uy thế làm người khác run như cầy sấy.
“Đại nhân, không có tin tức của đám người Diệp Vu Thời.
“Đại nhân, không truy xét được, đám người Diệp Vu Thời đó hành sự vô cùng cẩn thận, hành tung đều cố ý che giấu.”
“Đại nhân…”
“Muốn các ngươi xem chừng ba tu sĩ cũng không xem chừng nổi, các ngươi thật sự là yêu vệ do yêu phủ bồi dưỡng ra sao?” Vệ Mâu Lưu hung tợn phất tay áo, rõ ràng tức giận không nhẹ, mười mấy yêu vệ mà ngay cả ba tu sĩ cũng không xem chừng nổi.
“Tiếp tục tìm cho ta.” Vệ Mâu Lưu vung tay, những yêu vệ đó vội vàng lui xuống.
Thần sắc Vệ Mâu Lưu trở nên phức tạp, vốn thấy Diệp Vu Thời đó rất bất phàm, hắn lại nổi lên tâm tiếc tài. Ai biết Phương Khác không được hắn chú ý lại biến mất từ trận truyền tống. Biến mất khỏi trận truyền tống, Vệ Mâu Lưu cười lạnh, chỉ có một khả năng: Tộc nhân của năm mươi tộc, Thượng tinh hải.
Tộc nhân của năm mươi tộc, đại tộc thượng cổ, trong đó phần lớn đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, những tộc quần may mắn còn tồn tại cũng không còn vinh quang như trước. Chỉ có tư tưởng ngoan cố và thái độ ra vẻ là được kế thừa. Trong đó hơn mười tộc quần truyền thừa đến nay đã lấy tộc Thương Lục làm đầu, nhưng si tâm vọng tưởng của những tộc này khiến họ bị tiêu diệt vào ba ngàn năm trăm năm trước.
Mười mấy tộc còn lại thì tranh đấu nội bộ, mà tộc quần mới nổi lên luôn lăm le rình mò tài nguyên những tộc này chiếm hữu, tình thế càng lúc càng nguy hiểm. Thế mà năm mươi tộc đã sớm suy bại vẫn thủ yêu phủ không buông, xem truyền thừa yêu phủ là trách nhiệm của mình, tự cho mình siêu phàm ngoan cố không thôi.
Cho đến khi yêu vương thống lĩnh đại quân yêu vệ từ thành Nguyện Quế suốt đường càn quét năm mươi tộc, chỉ trong mười tháng đã khống chế được lối vào chín yêu phủ. Đặt yêu phủ dưới trướng, cường thế khống chế yêu phủ, hạn định danh sách tiến vào, thu nạp nhân tài. Yêu phủ quật khởi, thay đổi kết cấu và phân bố thế lực trên cả đại lục Thanh Hoa.
Sau đó sự diệt vong của năm mươi tộc cũng trở thành đương nhiên, nghe nói chỉ mất mười năm ngắn ngủi, hậu nhân năm mươi tộc đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Từ đó tuyên bố yêu tộc đã không còn năm mươi tộc, chỉ có yêu phủ. Dần dần danh tiếng yêu phủ lan khắp đại lục Thanh Hoa.
Mà Thượng tinh hải, chốn vinh quang, hiện nay đã trở thành vùng đất phế của yêu phủ. Cuộc chiến huyết tẩy năm mươi tộc hai ngàn năm trước còn lưu truyền rộng rãi trên đại lục Thanh Hoa, nhưng quan hệ của yêu phủ và năm mươi tộc thì không có mấy ai đề cập đến. Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng qua là thế.
Phương Khác này không ngờ lại là dư nghiệt của năm mươi tộc. Đáy mắt Vệ Mâu Lưu xẹt qua tia sáng lạnh, trong khu vực hắn quản hạt lại phát sinh chuyện này.
Đối với dư nghiệt năm mươi tộc, yêu phủ thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Phương Khác chỉ cần còn ở trên đại lục Thanh Hoa một ngày, thì có chắp cánh cũng khó thoát. Trừ khi cả đời y ở lại Thượng tinh hải. Chẳng qua chuyện đã đến nước này, tra xét Phương Khác không còn là do hắn quản nữa.
Hắn bận tâm đám người Diệp Vu Thời hơn, hắn vừa nghe tin Phương Khác vào Thượng tinh hải xong đã lập tức hạ lệnh giới nghiêm trông chừng đám người Diệp Vu Thời, ai biết Diệp Vu Thời đó cảnh giác như vậy. Hắn đã xem thường tiểu tu sĩ đó rồi, có thể chuồn mất ngay dưới mí mắt hắn. Cũng do hắn nghe đến chuyện dư nghiệt năm mươi tộc mà nhất thời nóng ruột, thật ra lúc đó nên an ủi mới phải, chỉ cần người ở trên tay hắn thì hắn có biện pháp khiến người ngoan ngoãn nghe lời.
Phương Khác trầm tư, lại nghĩ đến năm ngàn năm trước Cốc Lương Mâu cầm Thái A hoành hành hai tộc yêu ma, chưa từng thất bại. Có lẽ lúc đó Thái A đã tồn tại rồi? Mà Cốc Lương Mâu có phải đã ký khế ước gì với Thái A hay không?
Y nhìn xung quanh, khoảng cách giữa các ngôi sao huyết mạch rất lớn, tạm thời không nhìn ra chỗ nào nguy hiểm. Phương Khác dứt khoát lấy ra linh kiếm nhất phẩm thuộc tính thủy được môn phái phát cho, ném linh kiếm bị ngôi sao huyết mạch tổn hại vào túi chứa đồ. Lấy linh kiếm ra, niệm khẩu quyết, khoanh gối ngồi xuống, khống chế linh kiếm chậm rãi bay về phía đó.
Từ Côn Luân đang bắt đầu dần quen thuộc đến đại lục Thanh Hoa hoàn toàn không quen thuộc. Từ cảm thấy hứng thú với ngũ hành pháp quyết đến đột nhiên bắt đầu tu luyện kiếm đạo. Sau đó phát hiện bên cạnh càng lúc càng nhiều điều bí ẩn. Âm thanh nữ đó, Hách Liên Nhược, lại là ai đây? Nhi tử của Phương Minh Viễn, đương nhiên là chỉ Phương Khác, vậy Phương Minh Viễn đã làm gì với Phương Khác? Đến mức khiến Hách Liên Nhược kích động như thế, nói ra cả chuyện hồn phi phách tán, không được luân hồi.
Lẽ nào… Phương Khác che lên mi tâm, dấu ấn kiếm ý do con người gieo xuống… có khả năng sao? Nhưng nếu thật là vậy thì lại vì cái gì? Dấu ấn kiếm ý rốt cuộc là thứ gì? Chỉ là vì để giày vò sao? Không thể nào. Dấu ấn kiếm ý này nhất định có tác dụng của nó. Mà Hách Liên Nhược, y nghĩ trở về đại lục Cửu Châu thì có thể biết nàng ta là ai, có lẽ, là Hách Liên gia một trong năm đại thế gia ở núi Trường Bạch? Giữa nó có quan hệ sao?
Từ đó nhớ đến cha mẹ đang ở thời không khác. Phương Khác lập tức trở nên khó chịu, trong lòng nổi lên cảm xúc không thể nói rõ, hổ thẹn có, nhớ nhung có, bi thương có, thất vọng có, rất phức tạp. Nhưng bất luận thế nào, cuộc sống hiện tại cũng không phải là giấc mộng, cần phải tiếp tục.
Chuyện kiếm quyết coi như giải quyết rồi. Tuy tu vi tăng chậm, nhưng cũng là tốc độ bình thường. Muốn trở nên mạnh hơn. Phương Khác lần đầu có suy nghĩ như thế, không phải bị ép, cũng không phải bị động muốn sống sót mà thôi, mà là từ nội tâm muốn trở nên mạnh mẽ.
“Kỳ thật khác biệt của có tu tiên hay không chẳng qua là khinh thị người khác hay bị người khác khinh thị. Nắm giữ sinh tử của người khác hay bị người khác nắm giữ sinh tử. Mạng của mình vẫn giữ trong tay mình thì dễ chịu hơn.” Phương Khác thầm thì, lộ ra nụ cười sáng lạn, nghĩ nghĩ dứt khoát dừng linh kiếm, đến thức hải xem thử cũng tốt.
Phương Khác tĩnh tâm, tiến vào thức hải. Hồ thức hải bị chia năm sẻ bảy không còn ra hình dạng, sương khí màu trắng đã tan ra, không chỉ giới hạn trong hồ thức hải, mà cả thức hải đều như bị linh thức phủ kính, dù chỉ là một tầng mỏng. Hư hóa, y trầm ngâm một lát, nhớ lại cảm giác hư hóa ra thanh kiếm màu bạc lúc đó.
Linh thức phân hóa, rồi ngưng tụ thành thật.
Trước mắt Phương Khác như có từng cụm mây mù, đây là linh thức của y. Y muốn rút ra một phần, nhưng linh thức tương liên nhau không cách nào rút ra. Phương Khác có chút nghĩ không thông, linh thức vốn là một thể, làm sao để phân hóa ra? Nhưng hôm đó y quả thật phân hóa ra linh thức. Phân hóa, phân hóa.
Phương Khác đột nhiên nghĩ đến, linh thức phân hóa, không phải rất tương tự với một lúc làm hai việc sao?
Cuối cùng cũng thành công! Phương Khác mở mắt ra nhìn.
Một cây kiếm màu bạc mập phệ trôi nổi trước mắt… được rồi, miễn cưỡng coi như thành công.
Phương Khác chuyển tâm niệm, quả nhiên thanh kiếm lập tức bắt đầu diễn luyện kiếm pháp trong thức hải theo mong muốn của y. Đương nhiên, kiếm pháp này là kiếm pháp của Phương Khác, cũng là động tác cơ bản, chặt, gọt, chém, đâm, khều. Ngay sau đó Phương Khác che mắt lại, này thật là kiếm sao? Cái thanh kiếm mập phệ này uốn tới uốn lui, làm gì có cảm giác dứt khoát nhanh chóng chứ. Tiếp theo y lại chuyển tâm niệm, thanh kiếm bèn hóa thành linh thức dung nhập vào biển linh thức.
Phân hóa lần nữa, ngồi ngưng tụ thành thật. Ừm, tốt hơn xíu so với thanh kiếm trước.
Tiếp tục, vẫn thất bại. Tiếp nữa… linh thức trong thức hải bắt đầu dao động. Phương Khác chậm rãi cảm thấy khó khăn, sử dụng linh thức cũng không còn thoải mái như lúc vừa bắt đầu nữa.
Phương Khác chỉ càng thêm chuyên chú phân hóa linh thức, nếu chỉ mới gặp khó khăn đã rút lui, vậy bất kể làm gì cũng không thể thành công.
Cho đến khi thanh kiếm đã không còn gì khác biệt với kiếm thật, Phương Khác mới thỏa mãn, thử dùng thanh kiếm đó chọt vào linh thức bao phủ cả thức hải. Nhìn cảnh trước mắt, thần kinh Phương Khác cứ như bị va chạm một chút. Nếu thanh kiếm y hư hóa ra tiến vào thức hải của y thì sao? Thì không thể tạo nên thương tổn cho thức hải của người khác? Có cơ hội phải thử xem sao, đương nhiên phải tìm người linh thức không cường đại, nếu không chẳng phải thành ra trộm gà không được còn mất nắm gạo à.
Vừa lòng nhìn thanh kiếm, rồi ra khỏi thức hải. Phương Khác đứng trên phi kiếm, nhìn phương hướng của bạch quang, rồi ngự phi kiếm nhanh chóng qua đó. Thái A nói chỉ cần lại gần ngôi sao huyết mạch thì hắn sẽ biết, vậy cứ đi theo hướng này nhất định tìm được ngôi sao huyết mạch đó, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vừa ngự kiếm vừa tránh khỏi những ngôi sao huyết mạch nhìn thì mỹ lệ thực chất nguy hiểm, tuy khoảng cách giữa từng ngôi sao huyết mạch không gần, nhưng nếu phi kiếm tốc độ quá nhanh vẫn có nguy cơ va phải. Nhớ lại lúc y mới bắt đầu ngự phi kiếm, khống chế rất vụng về, y liền hiện ra chút ý cười. Cũng may khi đó còn đang ở trong môn phái, không gặp nguy hiểm gì, nếu không với tốc độ chậm rì rì của y chỉ sợ đã chết rất nhiều lần.
Phương Khác nhìn từng ngôi sao huyết mạch trước mắt, tay trái vận pháp quyết, phi kiếm lại tăng tốc, y muốn thuận tiện luyện ngự kiếm luôn.
Trong Thượng tinh hải, một thân ảnh ngự kiếm mà đi, từ ban đầu chậm rãi sau đó tốc độ càng lúc càng nhanh, bóng người trên kiếm cũng càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi nhanh cỡ lưu quang. Có lúc phía trước xuất hiện ngôi sao huyết mạch, y tránh cũng không tránh cho đến khi suýt đụng phải mới cấp tốc né ra, lần nào nhìn cũng đầy nguy hiểm, thực chất rất thoải mái, mà tốc độ vẫn đang tăng lên!
Sau đó, y cứ cấp tốc xoay chuyển, né tránh, làm dáng như phát nghiện, đứng trên phi kiếm, vẻ mặt hưởng thụ, hưởng thụ tốc độ phi hành này.
Thái A nhìn thân ảnh không ngừng biến ảo trước mắt, vẻ mặt càng thêm chuyên chú, tốc độ biến ảo chỉ pháp trên tay cũng càng lúc càng nhanh theo tốc độ Phương Khác ngự kiếm, mà bất kể nâng tốc độ thế nào, trong lúc biến ảo chỉ pháp Thái A không có chút cảm giác đình trệ nào. Pháp quyết này tên là [Chỉ Dẫn], như thế chỉ cần ngôi sao huyết mạch xuất hiện thì hắn có thể tìm được. Hắn rất vừa lòng tốc độ của Phương Khác.
Nhưng theo lưu quang lấp lóe ở ngón tay Thái A, diện tích biển hoa đang lặng lẽ co lại, tuy tốc độ rất chậm, nhưng quả thật có một phần hoa bắt đầu héo úa.
Phương Khác không biết cả yêu phủ đang dấy phong ba vì sự mất tích của mình, ngay phía dưới Thượng tinh hải, ở sát biên giới Huyết mạch tinh hải chân chính, cũng chính là lối ra của trận truyền tống, đã bị yêu phủ giới nghiêm tầng tầng, hễ là tu sĩ ra vào đều bị kiểm tra một lần. Trong Huyết mạch tinh hải cũng có nhiều tốp yêu vệ đi xung quanh kiểm tra các tu sĩ.
Vệ Mâu Lưu lạnh lùng nhìn tin tức yêu vệ các nơi truyền về, trên người tỏa ra uy thế làm người khác run như cầy sấy.
“Đại nhân, không có tin tức của đám người Diệp Vu Thời.
“Đại nhân, không truy xét được, đám người Diệp Vu Thời đó hành sự vô cùng cẩn thận, hành tung đều cố ý che giấu.”
“Đại nhân…”
“Muốn các ngươi xem chừng ba tu sĩ cũng không xem chừng nổi, các ngươi thật sự là yêu vệ do yêu phủ bồi dưỡng ra sao?” Vệ Mâu Lưu hung tợn phất tay áo, rõ ràng tức giận không nhẹ, mười mấy yêu vệ mà ngay cả ba tu sĩ cũng không xem chừng nổi.
“Tiếp tục tìm cho ta.” Vệ Mâu Lưu vung tay, những yêu vệ đó vội vàng lui xuống.
Thần sắc Vệ Mâu Lưu trở nên phức tạp, vốn thấy Diệp Vu Thời đó rất bất phàm, hắn lại nổi lên tâm tiếc tài. Ai biết Phương Khác không được hắn chú ý lại biến mất từ trận truyền tống. Biến mất khỏi trận truyền tống, Vệ Mâu Lưu cười lạnh, chỉ có một khả năng: Tộc nhân của năm mươi tộc, Thượng tinh hải.
Tộc nhân của năm mươi tộc, đại tộc thượng cổ, trong đó phần lớn đã biến mất trong dòng chảy lịch sử, những tộc quần may mắn còn tồn tại cũng không còn vinh quang như trước. Chỉ có tư tưởng ngoan cố và thái độ ra vẻ là được kế thừa. Trong đó hơn mười tộc quần truyền thừa đến nay đã lấy tộc Thương Lục làm đầu, nhưng si tâm vọng tưởng của những tộc này khiến họ bị tiêu diệt vào ba ngàn năm trăm năm trước.
Mười mấy tộc còn lại thì tranh đấu nội bộ, mà tộc quần mới nổi lên luôn lăm le rình mò tài nguyên những tộc này chiếm hữu, tình thế càng lúc càng nguy hiểm. Thế mà năm mươi tộc đã sớm suy bại vẫn thủ yêu phủ không buông, xem truyền thừa yêu phủ là trách nhiệm của mình, tự cho mình siêu phàm ngoan cố không thôi.
Cho đến khi yêu vương thống lĩnh đại quân yêu vệ từ thành Nguyện Quế suốt đường càn quét năm mươi tộc, chỉ trong mười tháng đã khống chế được lối vào chín yêu phủ. Đặt yêu phủ dưới trướng, cường thế khống chế yêu phủ, hạn định danh sách tiến vào, thu nạp nhân tài. Yêu phủ quật khởi, thay đổi kết cấu và phân bố thế lực trên cả đại lục Thanh Hoa.
Sau đó sự diệt vong của năm mươi tộc cũng trở thành đương nhiên, nghe nói chỉ mất mười năm ngắn ngủi, hậu nhân năm mươi tộc đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Từ đó tuyên bố yêu tộc đã không còn năm mươi tộc, chỉ có yêu phủ. Dần dần danh tiếng yêu phủ lan khắp đại lục Thanh Hoa.
Mà Thượng tinh hải, chốn vinh quang, hiện nay đã trở thành vùng đất phế của yêu phủ. Cuộc chiến huyết tẩy năm mươi tộc hai ngàn năm trước còn lưu truyền rộng rãi trên đại lục Thanh Hoa, nhưng quan hệ của yêu phủ và năm mươi tộc thì không có mấy ai đề cập đến. Thắng làm vua thua làm giặc, chẳng qua là thế.
Phương Khác này không ngờ lại là dư nghiệt của năm mươi tộc. Đáy mắt Vệ Mâu Lưu xẹt qua tia sáng lạnh, trong khu vực hắn quản hạt lại phát sinh chuyện này.
Đối với dư nghiệt năm mươi tộc, yêu phủ thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Phương Khác chỉ cần còn ở trên đại lục Thanh Hoa một ngày, thì có chắp cánh cũng khó thoát. Trừ khi cả đời y ở lại Thượng tinh hải. Chẳng qua chuyện đã đến nước này, tra xét Phương Khác không còn là do hắn quản nữa.
Hắn bận tâm đám người Diệp Vu Thời hơn, hắn vừa nghe tin Phương Khác vào Thượng tinh hải xong đã lập tức hạ lệnh giới nghiêm trông chừng đám người Diệp Vu Thời, ai biết Diệp Vu Thời đó cảnh giác như vậy. Hắn đã xem thường tiểu tu sĩ đó rồi, có thể chuồn mất ngay dưới mí mắt hắn. Cũng do hắn nghe đến chuyện dư nghiệt năm mươi tộc mà nhất thời nóng ruột, thật ra lúc đó nên an ủi mới phải, chỉ cần người ở trên tay hắn thì hắn có biện pháp khiến người ngoan ngoãn nghe lời.