Quả nhiên không ngoài dự liệu của Phương Khác, có hai tu sĩ kỳ kim đan từ thành Bạch Cập đến hội họp với đội người truy kích y. Kèm theo đó còn có một lượng lớn yêu vệ kỳ luyện khí, bắt đầu tìm kiếm bên ngoài thành Bạch Cập. Đặc biệt là khi có tu sĩ kim đan, trong phạm vi nhất định dao động linh lực của Phương Khác không thể che giấu. Nhưng vì tốc độ ngự kiếm của Phương Khác, lưới truy tìm kéo ra rất lớn, cũng vì thế mà Phương Khác mới thoát được một kiếp. Bởi vì chỗ của Phương Khác lúc này vừa hay tương phản với phương hướng họ tìm kiếm, Phương Khác mà họ tưởng đã chạy đi lúc này đang muốn vào thành Bạch Cập.
Tốc độ phi kiếm của Phương Khác đã giúp y tranh thủ một lượng lớn thời gian, vì thế trước khi tu sĩ kim đan đến y đã đổi hướng mấy lần, cuối cùng đến ngoài thành Bạch Cập. Đương nhiên tác dụng của chuông cũng không nhỏ. Nếu không nhờ chuông che giấu hoàn toàn dao động linh lực của y, vậy tu sĩ kỳ trúc cơ trong đội ngũ đó nhất định có thể cảm ứng được.
Trong thành Bạch Cập hiện nay rõ ràng có hai thế lực. Một đội là yêu vệ mặc phục sức xanh đậm, một đội là quân phòng thủ mặc thiếp giáp của phủ thành chủ. Hai thế lực này kiêng kỵ lẫn nhau, nhưng thành Bạch Cập vẫn nằm trong sự khống chế của phủ thành chủ.
Nơi náo nhiệt nhất thành Bạch Cập chính là khu mua bán, đặc biệt là khu mua bán tự do, không có cửa tiệm lớn, nhưng các tu sĩ tu vi khác nhau đến từ những nơi khác nhau giao ra một khối linh thạch tiêu chuẩn thì có thể thuê tạm một quầy hàng nhỏ để bày hàng trong bảy ngày, có thể trưng hàng hóa của mình hoặc thứ không cần dùng đến tại đây để bán hay trao đổi.
Mà quầy hàng lại phân làm lớn, trung, nhỏ, ba loại quy cách. Lớn là quầy hàng kiểu cửa tiệm, trung là một cửa tiệm nhỏ hơn chút, mà quầy hàng nhỏ là trực tiếp bày bàn hai bên đường. Những quầy hàng này phân bố rất chỉnh tề, khoảng cách giữa chúng cũng rất hợp lý, còn có trận pháp bảo hộ thành Bạch Cập bố trí, vì thế bầy hàng ở chỗ này là rất thỏa đáng.
Lúc này Phương Khác đang ở trên con đường đó, lần này y đã chuẩn bị đủ, trên đầu đội đấu lạp tu sĩ thường dùng mới mua được. Đi trong đám người không tạo nên chú ý gì. Phương Khác đã có được tin tức mình muốn, yêu phủ hiện tại đang truy nã bốn người, vậy nói rõ đám người Diệp Vu Thời không bị yêu phủ bắt giữ. Tuy không thăm dò được tin tức của Diệp Vu Thời, nhưng trong tình huống hiện tại không có tin tức chính là tin tốt.
Y biết bây giờ rời khỏi thành Bạch Cập mới là chọn lựa tốt nhất, vì trong thành Bạch Cập tỷ lệ bị phát hiện quá lớn, nhưng Diệp Vu Thời nhất định vẫn còn trong yêu phủ, vì họ lợi dụng máu yêu tộc trà trộn vào yêu phủ, nhưng không cách nào lấy được huyết mạch truyền thừa, Diệp Vu Thời không có được phù văn tự do ra vào yêu phủ sau khi được ngôi sao huyết mạch truyền thừa.
Cho nên chỉ có cơ hội lần này tiến vào Huyết mạch tinh hải, đi tìm trận truyền tống đó. Theo tính cách của Diệp Vu Thời không làm rõ được Huyết mạch tinh hải thì sẽ không ra ngoài. Mà y, muốn vào yêu phủ trong lúc kiểm tra nghiêm ngặt thế này là rất khó, vả lại y cũng không biết đến lúc đó có bị truyền tống đến Thượng linh hải lần nữa không, cho nên khả năng y vào yêu phủ là rất nhỏ. Phương Khác nhíu chặt mày, bây giờ nên làm sao đây?
Không vào yêu phủ được thì không cách nào tìm được trận truyền tống, vậy không cách nào trở về đại lục Cửu Châu. Còn phải đối mặt với sự truy sát của yêu phủ, có ai thảm hơn y không chứ? Phương Khác đảo mắt nhìn, lại thấy một thứ vô cùng quen mắt trên quầy hàng của một tu sĩ, một thứ có dạng sừng trâu màu đen.
Phương Khác lại quầy hàng, cầm sừng trâu màu đen lên.
“Vị đạo hữu này, sao rồi, hứng thú sao? Dực ngưu giác này là thứ tốt, chỉ cần năm mươi linh thạch.” Chủ quầy hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Dực ngưu giác?” Hóa ra thứ này thật sự gọi là sừng trâu.
“Đạo hữu, có thể ngươi không biết Dực ngưu giác này là thứ gì. Cái tên này cũng là ta đặt đó, Dực ngưu giác chỉ có chỗ ta mới bán, trừ chỗ ta, nơi khác không còn đâu. Tuy Dực ngưu giác của ta có thể ngươi chưa từng thấy, nhưng nếu dùng máu ở tim nhỏ lên trên, trong ba canh giờ linh lực sẽ bành trường sánh được với kim đan, hê hê, thế nào? Đây là đại sát khí cuối cùng đó, nếu đạo hữu thật lòng muốn, cũng không phải không thể bớt một chút, bốn mươi tám khối linh thạch tiêu chuẩn.” Chủ quầy hàng vừa tiêu thụ vừa hiếu kỳ nhìn người đeo đấu lạp. Không ít tu sĩ đều có sở thích kỳ quái, không thích lộ mặt thật. Không biết vị tu sĩ này có phải thuộc dạng tu sĩ tu vi cao có sở thích quái lạ không nữa.
Tim Phương Khác đập cái thịch, tay cầm Dực ngưu giác siết chặt: “Máu ở tim? Làm vậy trong đấu pháp không phải đồng nghĩa với đồng quy vu tận sao? Huống chi chỉ có thể đến kim đan, Dực ngưu giác này có phải hơi mắc rồi không? Nhưng ngươi nói thứ này chỉ có ngươi bán?” Phương Khác tỉ mỉ quan sát vẻ mặt chủ quầy hàng, không có một chút thiếu tự nhiên nào, hắn không nói dối.
Nếu là vậy, Dực ngưu giác trên tay đệ tử luyện khí khi đó là từ đâu mà có?
“Hê hê, vị đạo hữu này, nói thật Dực ngưu giác là linh dược tại hạ tự nuôi trồng. Chữ ‘dực’ đó là lấy từ ‘dực thảo’. Tại hạ trong lúc vô ý nuôi trồng ra được một loại linh thực kỳ quái, ngay cả công hiệu cũng là vô tình phát hiện. Chỉ có đệ tử luyện khí và trúc cơ từng thử, cho nên cũng không biết công hiệu lớn nhất là gì. Nhưng nếu không phải vì lúc đấu pháp quả thật chỉ có tác dụng đồng quy vu tận, ta cũng sẽ không bán ra cái giá thấp như vậy. Ta dám bảo đảm tuyệt đối chỉ có trong tay mình có loại linh thực này. Đạo hữu thấy sao, có muốn không?” Chủ quầy hàng thấy trong lời Phương Khác nói lộ ra hứng thú với Dực ngưu giác, bèn giải thích.
Phương Khác nhìn gương mặt khoảng bốn mươi tuổi của chủ quầy hàng, khi nói chuyện vẫn luôn cười, hắn đang nói thật.
“Dực ngưu giác này ta muốn, nhưng trên tay ngươi còn bao nhiêu Dực ngưu giác?” Phương Khác lấy linh thạch đặt lên quầy hàng.
Chủ quầy hàng liếc mắt nhìn, tròn năm mươi linh thạch tiêu chuẩn, trên mặt liền hiện vẻ vui mừng, thái độ cũng tốt hơn.
“Đạo hữu, không giấu gì ngươi, chỗ ta chỉ trùng hợp nuôi được mười ba cái Dực ngưu giác, sau đó thì có trồng cũng không được. Ta đã dùng linh thú thử công hiệu, dùng mất ba cái, trừ hai cái trước đó đã bán ra, tính luôn cái trên tay ngươi thì chỉ còn tám cái.”
Dưới đấu lạp, mắt Phương Khác sáng lên. Nói thế, trong hai cái Dực ngưu giáp kia một cái nằm trong tay đệ tử luyện khí, nếu cả Dực ngưu giác này cũng lưu lạc đến đại lục Cửu Châu, vậy chỉ cần biết Dực ngưu giác làm sao đến được đại lục Cửu Châu thì có thể tìm được cách trở về đại lục Cửu Châu, đầu mối này rất quan trọng.
“Vậy sao?” Phương Khác lại lấy một lá bùa tứ phẩm và năm lá bùa tam phẩm đặt lên quầy.
Chủ quầy sáng mắt, vội vã nhìn xung quanh thấy không ai chú ý mới hơi nghiêng tới trước thấp giọng nói: “Đạo hữu muốn thăm dò tin tức gì sao? Tại hạ nhất định biết gì nói nấy.”
Phương Khác cười híp mắt nhẹ điểm ngón tay lên bùa, “Ta muốn biết chủ mua hai cái sừng trâu khác là ai.”
Chủ quầy chần chừ một lát mới thấp giọng nói: “Sừng trâu thứ nhất ta bán cho một nữ đạo hữu, nữ đạo hữu đó… hôm đó nữ đạo hữu bị một tu sĩ kim đan nhìn trúng muốn tuyển làm cơ thiếp, nàng không chịu, đến đây mua Dực ngưu giác, muốn đồng quy vu tận với tu sĩ kim đan kia, nhưng thất bại. Cái thứ hai ta bán cho một đôi huynh đệ…”
“Vậy đôi huynh đệ đó có chỗ nào bất thường không? Chẳng hạn cách nói chuyện hành sự?” Phương Khác hỏi.
“A… ta không nhớ rõ lắm, lâu lắm rồi…” Chủ quầy lắc đầu nói, nhưng ánh mắt lại đặt trên mớ bùa.
Phương Khác khẽ nhíu mày, đặt tay lên bùa muốn thu lại.
“Ôi, ôi, cặp huynh đệ tu sĩ đó không có chỗ nào bất thường, nhưng trước đây không lâu ta có từng gặp lão tu sĩ đi chung với họ.” Chủ quầy vội nói.
“Ở đâu?” Phương Khác hỏi.
“Trước đây không lâu, ừm, chính là một tháng trước. Ta từng gặp ở thành Nguyệt Quế, ở khu buôn bán tự do của thành Nguyệt Quế, hai lần gặp ông ta đều ở đó, nhưng ta không thấy đôi huynh đệ kia, còn lại thì ta không biết nữa.” Chủ quầy nói.
Phương Khác buông tay đang đặt trên bùa ra: “Nói tỉ mỉ tình huống cho ta.”
Chủ quầy nhìn theo bóng Phương Khác rời đi, vội vã cất bùa đi, không ngờ một tin nhỏ như vậy lại đổi được một lá bùa tứ phẩm và năm lá bùa tam phẩm. Chỉ là hắn có ấn tượng rất sâu về lão tu sĩ kia, lúc đôi huynh đệ đến đây mua Dực ngưu giác, ông ta đã ép giá không ít. Hơn nữa lần trước rõ ràng còn là tu vi kỳ luyện khí, không ngờ hiện tại đã là trúc cơ. Chủ quầy bất giác nhíu mày, không biết là gặp vận cứt chó ở đâu.
Chỉ cần tìm được lão tu sĩ đó, thì có thể biết làm sao trở về đại lục Cửu Châu. Nhưng dựa vào một tin tức mơ hồ như vậy muốn tìm được kết quả rất khó. Phương Khác cười cười, dù sao vẫn tốt hơn không có tin gì. Có lẽ muốn tìm lão tu sĩ kia phải tốn một chút công phu. Nhưng ít nhất hiện tại y đã nhìn thấy hy vọng trở về đại lục Cửu Châu rồi.
Phương Khác ra khỏi khu mua bán tự do vòng qua mấy con đường, tránh khỏi yêu vệ dừng lại tại một chỗ không người, y muốn rời khỏi thành Bạch Cập đến thành Nguyệt Quế, càng để lâu, khả năng tìm được lão đạo sĩ kia càng nhỏ.
Phương Khác ngẫm nghĩ, vẫn phải lưu lại tin tức cho Diệp Vu Thời mới được.
Nhưng làm sao liên lạc với Diệp Vu Thời đây? Phương Khác nhớ đến hạc giấy, may mà y từng trao đổi ấn ký với Diệp Vu Thời. Gấp hạc giấy xong, nhìn con hạc nhỏ vỗ cánh sau đó linh quang lóe lên rồi ẩn mất. Hạc giấy phần lớn đều khéo léo và thông qua ấn ký linh lực giữa tu sĩ để liên hệ, hơn nữa nếu bị người khác bắt được, hạc giấy sẽ tự động tiêu hủy, do đó rất nhiều tu sĩ đều dùng hạc giấy để liên lạc, nhưng tốc độ quá chậm không biết khi nào đối phương mới nhận được là khuyết điểm của hạc giấy.
Chỉ cần Diệp Vu Thời ra khỏi yêu phủ, nhận được hạc giấy chỉ là vấn đề thời gian.
Phương Khác vòng qua điểm tuần tra của yêu vệ, đến một con đường khác. Người trên đường chau đầu ghé tai không biết đang nói gì, Phương Khác nhìn sang chỗ đám người đang bàn tán, hóa ra là trên mặt tường có dán một cáo thị, y lại gần xem thử.
Là một bức chân dung người, còn là người y quen thuộc. Ti Lan. Cáo thị này chính là do tộc Đông Thanh phát ra, đại khái ý là ban thưởng trọng kim.
“Tộc Đông Thanh này sao lại phát cáo thị riêng? Sao không đưa đến chợ đen đi, dán ở đây thì tính là gì.” Một tu sĩ nói.
Cáo thị riêng chính là cáo thị do cá nhân hoặc tổ chức khác đưa ra ngoài phủ thành chủ. Mà trong chợ đen có chỗ chuyên môn dành để công bố cáo thị treo thưởng đầu người, bình thường không ai sẽ dùng hình thức cáo thị riêng treo thưởng này, trừ khi là chủ của một thành.
“Ha, ai không biết quan hệ của tộc Đông Thanh và phủ thành chủ rất căng thẳng, tộc Đông Thanh đang tỏ rõ không theo phủ thành chủ đấy. Nói không chừng qua một thời gian nữa, cáo thị tộc Đông Thanh phát ra sẽ không còn là cáo thị riêng nữa.” Một tu sĩ cười hê hê, mang trào phúng nói.
Tốc độ phi kiếm của Phương Khác đã giúp y tranh thủ một lượng lớn thời gian, vì thế trước khi tu sĩ kim đan đến y đã đổi hướng mấy lần, cuối cùng đến ngoài thành Bạch Cập. Đương nhiên tác dụng của chuông cũng không nhỏ. Nếu không nhờ chuông che giấu hoàn toàn dao động linh lực của y, vậy tu sĩ kỳ trúc cơ trong đội ngũ đó nhất định có thể cảm ứng được.
Trong thành Bạch Cập hiện nay rõ ràng có hai thế lực. Một đội là yêu vệ mặc phục sức xanh đậm, một đội là quân phòng thủ mặc thiếp giáp của phủ thành chủ. Hai thế lực này kiêng kỵ lẫn nhau, nhưng thành Bạch Cập vẫn nằm trong sự khống chế của phủ thành chủ.
Nơi náo nhiệt nhất thành Bạch Cập chính là khu mua bán, đặc biệt là khu mua bán tự do, không có cửa tiệm lớn, nhưng các tu sĩ tu vi khác nhau đến từ những nơi khác nhau giao ra một khối linh thạch tiêu chuẩn thì có thể thuê tạm một quầy hàng nhỏ để bày hàng trong bảy ngày, có thể trưng hàng hóa của mình hoặc thứ không cần dùng đến tại đây để bán hay trao đổi.
Mà quầy hàng lại phân làm lớn, trung, nhỏ, ba loại quy cách. Lớn là quầy hàng kiểu cửa tiệm, trung là một cửa tiệm nhỏ hơn chút, mà quầy hàng nhỏ là trực tiếp bày bàn hai bên đường. Những quầy hàng này phân bố rất chỉnh tề, khoảng cách giữa chúng cũng rất hợp lý, còn có trận pháp bảo hộ thành Bạch Cập bố trí, vì thế bầy hàng ở chỗ này là rất thỏa đáng.
Lúc này Phương Khác đang ở trên con đường đó, lần này y đã chuẩn bị đủ, trên đầu đội đấu lạp tu sĩ thường dùng mới mua được. Đi trong đám người không tạo nên chú ý gì. Phương Khác đã có được tin tức mình muốn, yêu phủ hiện tại đang truy nã bốn người, vậy nói rõ đám người Diệp Vu Thời không bị yêu phủ bắt giữ. Tuy không thăm dò được tin tức của Diệp Vu Thời, nhưng trong tình huống hiện tại không có tin tức chính là tin tốt.
Y biết bây giờ rời khỏi thành Bạch Cập mới là chọn lựa tốt nhất, vì trong thành Bạch Cập tỷ lệ bị phát hiện quá lớn, nhưng Diệp Vu Thời nhất định vẫn còn trong yêu phủ, vì họ lợi dụng máu yêu tộc trà trộn vào yêu phủ, nhưng không cách nào lấy được huyết mạch truyền thừa, Diệp Vu Thời không có được phù văn tự do ra vào yêu phủ sau khi được ngôi sao huyết mạch truyền thừa.
Cho nên chỉ có cơ hội lần này tiến vào Huyết mạch tinh hải, đi tìm trận truyền tống đó. Theo tính cách của Diệp Vu Thời không làm rõ được Huyết mạch tinh hải thì sẽ không ra ngoài. Mà y, muốn vào yêu phủ trong lúc kiểm tra nghiêm ngặt thế này là rất khó, vả lại y cũng không biết đến lúc đó có bị truyền tống đến Thượng linh hải lần nữa không, cho nên khả năng y vào yêu phủ là rất nhỏ. Phương Khác nhíu chặt mày, bây giờ nên làm sao đây?
Không vào yêu phủ được thì không cách nào tìm được trận truyền tống, vậy không cách nào trở về đại lục Cửu Châu. Còn phải đối mặt với sự truy sát của yêu phủ, có ai thảm hơn y không chứ? Phương Khác đảo mắt nhìn, lại thấy một thứ vô cùng quen mắt trên quầy hàng của một tu sĩ, một thứ có dạng sừng trâu màu đen.
Phương Khác lại quầy hàng, cầm sừng trâu màu đen lên.
“Vị đạo hữu này, sao rồi, hứng thú sao? Dực ngưu giác này là thứ tốt, chỉ cần năm mươi linh thạch.” Chủ quầy hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Dực ngưu giác?” Hóa ra thứ này thật sự gọi là sừng trâu.
“Đạo hữu, có thể ngươi không biết Dực ngưu giác này là thứ gì. Cái tên này cũng là ta đặt đó, Dực ngưu giác chỉ có chỗ ta mới bán, trừ chỗ ta, nơi khác không còn đâu. Tuy Dực ngưu giác của ta có thể ngươi chưa từng thấy, nhưng nếu dùng máu ở tim nhỏ lên trên, trong ba canh giờ linh lực sẽ bành trường sánh được với kim đan, hê hê, thế nào? Đây là đại sát khí cuối cùng đó, nếu đạo hữu thật lòng muốn, cũng không phải không thể bớt một chút, bốn mươi tám khối linh thạch tiêu chuẩn.” Chủ quầy hàng vừa tiêu thụ vừa hiếu kỳ nhìn người đeo đấu lạp. Không ít tu sĩ đều có sở thích kỳ quái, không thích lộ mặt thật. Không biết vị tu sĩ này có phải thuộc dạng tu sĩ tu vi cao có sở thích quái lạ không nữa.
Tim Phương Khác đập cái thịch, tay cầm Dực ngưu giác siết chặt: “Máu ở tim? Làm vậy trong đấu pháp không phải đồng nghĩa với đồng quy vu tận sao? Huống chi chỉ có thể đến kim đan, Dực ngưu giác này có phải hơi mắc rồi không? Nhưng ngươi nói thứ này chỉ có ngươi bán?” Phương Khác tỉ mỉ quan sát vẻ mặt chủ quầy hàng, không có một chút thiếu tự nhiên nào, hắn không nói dối.
Nếu là vậy, Dực ngưu giác trên tay đệ tử luyện khí khi đó là từ đâu mà có?
“Hê hê, vị đạo hữu này, nói thật Dực ngưu giác là linh dược tại hạ tự nuôi trồng. Chữ ‘dực’ đó là lấy từ ‘dực thảo’. Tại hạ trong lúc vô ý nuôi trồng ra được một loại linh thực kỳ quái, ngay cả công hiệu cũng là vô tình phát hiện. Chỉ có đệ tử luyện khí và trúc cơ từng thử, cho nên cũng không biết công hiệu lớn nhất là gì. Nhưng nếu không phải vì lúc đấu pháp quả thật chỉ có tác dụng đồng quy vu tận, ta cũng sẽ không bán ra cái giá thấp như vậy. Ta dám bảo đảm tuyệt đối chỉ có trong tay mình có loại linh thực này. Đạo hữu thấy sao, có muốn không?” Chủ quầy hàng thấy trong lời Phương Khác nói lộ ra hứng thú với Dực ngưu giác, bèn giải thích.
Phương Khác nhìn gương mặt khoảng bốn mươi tuổi của chủ quầy hàng, khi nói chuyện vẫn luôn cười, hắn đang nói thật.
“Dực ngưu giác này ta muốn, nhưng trên tay ngươi còn bao nhiêu Dực ngưu giác?” Phương Khác lấy linh thạch đặt lên quầy hàng.
Chủ quầy hàng liếc mắt nhìn, tròn năm mươi linh thạch tiêu chuẩn, trên mặt liền hiện vẻ vui mừng, thái độ cũng tốt hơn.
“Đạo hữu, không giấu gì ngươi, chỗ ta chỉ trùng hợp nuôi được mười ba cái Dực ngưu giác, sau đó thì có trồng cũng không được. Ta đã dùng linh thú thử công hiệu, dùng mất ba cái, trừ hai cái trước đó đã bán ra, tính luôn cái trên tay ngươi thì chỉ còn tám cái.”
Dưới đấu lạp, mắt Phương Khác sáng lên. Nói thế, trong hai cái Dực ngưu giáp kia một cái nằm trong tay đệ tử luyện khí, nếu cả Dực ngưu giác này cũng lưu lạc đến đại lục Cửu Châu, vậy chỉ cần biết Dực ngưu giác làm sao đến được đại lục Cửu Châu thì có thể tìm được cách trở về đại lục Cửu Châu, đầu mối này rất quan trọng.
“Vậy sao?” Phương Khác lại lấy một lá bùa tứ phẩm và năm lá bùa tam phẩm đặt lên quầy.
Chủ quầy sáng mắt, vội vã nhìn xung quanh thấy không ai chú ý mới hơi nghiêng tới trước thấp giọng nói: “Đạo hữu muốn thăm dò tin tức gì sao? Tại hạ nhất định biết gì nói nấy.”
Phương Khác cười híp mắt nhẹ điểm ngón tay lên bùa, “Ta muốn biết chủ mua hai cái sừng trâu khác là ai.”
Chủ quầy chần chừ một lát mới thấp giọng nói: “Sừng trâu thứ nhất ta bán cho một nữ đạo hữu, nữ đạo hữu đó… hôm đó nữ đạo hữu bị một tu sĩ kim đan nhìn trúng muốn tuyển làm cơ thiếp, nàng không chịu, đến đây mua Dực ngưu giác, muốn đồng quy vu tận với tu sĩ kim đan kia, nhưng thất bại. Cái thứ hai ta bán cho một đôi huynh đệ…”
“Vậy đôi huynh đệ đó có chỗ nào bất thường không? Chẳng hạn cách nói chuyện hành sự?” Phương Khác hỏi.
“A… ta không nhớ rõ lắm, lâu lắm rồi…” Chủ quầy lắc đầu nói, nhưng ánh mắt lại đặt trên mớ bùa.
Phương Khác khẽ nhíu mày, đặt tay lên bùa muốn thu lại.
“Ôi, ôi, cặp huynh đệ tu sĩ đó không có chỗ nào bất thường, nhưng trước đây không lâu ta có từng gặp lão tu sĩ đi chung với họ.” Chủ quầy vội nói.
“Ở đâu?” Phương Khác hỏi.
“Trước đây không lâu, ừm, chính là một tháng trước. Ta từng gặp ở thành Nguyệt Quế, ở khu buôn bán tự do của thành Nguyệt Quế, hai lần gặp ông ta đều ở đó, nhưng ta không thấy đôi huynh đệ kia, còn lại thì ta không biết nữa.” Chủ quầy nói.
Phương Khác buông tay đang đặt trên bùa ra: “Nói tỉ mỉ tình huống cho ta.”
Chủ quầy nhìn theo bóng Phương Khác rời đi, vội vã cất bùa đi, không ngờ một tin nhỏ như vậy lại đổi được một lá bùa tứ phẩm và năm lá bùa tam phẩm. Chỉ là hắn có ấn tượng rất sâu về lão tu sĩ kia, lúc đôi huynh đệ đến đây mua Dực ngưu giác, ông ta đã ép giá không ít. Hơn nữa lần trước rõ ràng còn là tu vi kỳ luyện khí, không ngờ hiện tại đã là trúc cơ. Chủ quầy bất giác nhíu mày, không biết là gặp vận cứt chó ở đâu.
Chỉ cần tìm được lão tu sĩ đó, thì có thể biết làm sao trở về đại lục Cửu Châu. Nhưng dựa vào một tin tức mơ hồ như vậy muốn tìm được kết quả rất khó. Phương Khác cười cười, dù sao vẫn tốt hơn không có tin gì. Có lẽ muốn tìm lão tu sĩ kia phải tốn một chút công phu. Nhưng ít nhất hiện tại y đã nhìn thấy hy vọng trở về đại lục Cửu Châu rồi.
Phương Khác ra khỏi khu mua bán tự do vòng qua mấy con đường, tránh khỏi yêu vệ dừng lại tại một chỗ không người, y muốn rời khỏi thành Bạch Cập đến thành Nguyệt Quế, càng để lâu, khả năng tìm được lão đạo sĩ kia càng nhỏ.
Phương Khác ngẫm nghĩ, vẫn phải lưu lại tin tức cho Diệp Vu Thời mới được.
Nhưng làm sao liên lạc với Diệp Vu Thời đây? Phương Khác nhớ đến hạc giấy, may mà y từng trao đổi ấn ký với Diệp Vu Thời. Gấp hạc giấy xong, nhìn con hạc nhỏ vỗ cánh sau đó linh quang lóe lên rồi ẩn mất. Hạc giấy phần lớn đều khéo léo và thông qua ấn ký linh lực giữa tu sĩ để liên hệ, hơn nữa nếu bị người khác bắt được, hạc giấy sẽ tự động tiêu hủy, do đó rất nhiều tu sĩ đều dùng hạc giấy để liên lạc, nhưng tốc độ quá chậm không biết khi nào đối phương mới nhận được là khuyết điểm của hạc giấy.
Chỉ cần Diệp Vu Thời ra khỏi yêu phủ, nhận được hạc giấy chỉ là vấn đề thời gian.
Phương Khác vòng qua điểm tuần tra của yêu vệ, đến một con đường khác. Người trên đường chau đầu ghé tai không biết đang nói gì, Phương Khác nhìn sang chỗ đám người đang bàn tán, hóa ra là trên mặt tường có dán một cáo thị, y lại gần xem thử.
Là một bức chân dung người, còn là người y quen thuộc. Ti Lan. Cáo thị này chính là do tộc Đông Thanh phát ra, đại khái ý là ban thưởng trọng kim.
“Tộc Đông Thanh này sao lại phát cáo thị riêng? Sao không đưa đến chợ đen đi, dán ở đây thì tính là gì.” Một tu sĩ nói.
Cáo thị riêng chính là cáo thị do cá nhân hoặc tổ chức khác đưa ra ngoài phủ thành chủ. Mà trong chợ đen có chỗ chuyên môn dành để công bố cáo thị treo thưởng đầu người, bình thường không ai sẽ dùng hình thức cáo thị riêng treo thưởng này, trừ khi là chủ của một thành.
“Ha, ai không biết quan hệ của tộc Đông Thanh và phủ thành chủ rất căng thẳng, tộc Đông Thanh đang tỏ rõ không theo phủ thành chủ đấy. Nói không chừng qua một thời gian nữa, cáo thị tộc Đông Thanh phát ra sẽ không còn là cáo thị riêng nữa.” Một tu sĩ cười hê hê, mang trào phúng nói.