Trên đài tỷ thí cạnh sân thao luyện, hai tu sĩ đánh đến khó phân, mà các đệ tử bên cạnh cũng nhìn như si như say.
“Tiêu sư tỷ càng lúc càng lợi hại, đã lĩnh ngộ được Thiên Quân kiếm kiếm ý rồi.” Trần Cửu nhìn Tiêu Xương Thu, tán dương.
“Ôi, tiểu tử ngươi không phải cũng tu luyện Thiên Quân kiếm sao? Không phải luôn mượn cớ thỉnh giáo đi tìm Tiêu sư tỷ à?” Triệu Lịch Duyệt húc chỏ đẩy Trần Cửu, cười xấu xa trêu ghẹo.
“… Tiêu sư tỷ, vừa gặp Tiêu sư tỷ, ta một câu cũng nói không ra.” Trần Cửu quẫn bách đỏ mặt, rồi hâm mộ nhìn Hộ Lạc đang đánh ngang tay với Tiêu Xương Thu. Chỉ có người như thế, mới có thể sánh vai với Tiêu sư tỷ, nhất thời đáy lòng Trần Cửu hiện lên thất vọng.
“Cũng đúng, Tiêu sư tỷ cả ngày lạnh lùng, nhìn không dễ tiếp cận lắm. Thật không biết sau này đạo lữ của Tiêu sư tỷ có tính cách ra sao. Nhưng ta nghĩ, Tiêu sư tỷ đại khái sẽ giống như phần lớn tu sĩ, một lòng tu hành, căn bản không cần đạo lữ.” Triệu Lịch Duyệt vuốt cằm nói.
“Tiêu sư tỷ chỉ là nhìn thì lạnh lùng, chứ thực chất tính tình tốt lắm.” Trần Cửu nói, ánh mắt luôn đặt lên người Tiêu Xương Thu.
Thiên Quân kiếm quyết, thức thứ mười hai [Cử Trọng Nhược Khinh]. Tiêu Xương Thu chém một kiếm xuống, trong mắt người khác là động tác cực chậm, một kiếm cực nhu hòa.
Rõ ràng là kiếm thế đại khai đại hợp, nhưng kiếm này lại chợt trở nên quái dị, lông vũ phiêu bay đầy trời, rất đẹp.
Con ngươi Hộ Lạc co rút, cái này mà lông vũ gì chứ, bên trong mỗi phiến lông vũ đều là do kiếm ý ngưng tụ thành, phi bay khắp trời, ám tàng sát cơ.
[Vô Hồi kiếm], thức cuối cùng [Vô Vãng Nhi Hồi], kiếm thế ngưng mà không phát, một kiếm chém lên.
Đáng tiếc, cuối cùng lại chệch mấy phần, lông vũ đầy trời hoàn toàn phủ kín kiếm thế của Hộ Lạc. Như tuyết rơi lên người Hộ Lạc. Thoáng cái, trên người máu thịt tung tóe. Hộ Lạc bị kiếm ý vô hình đánh bay ra, trượt mười mấy mét dưới đất, kéo ra một đường máu thật dài.
Chúng đệ tử cạnh đó bất giác hiện lên mấy phần không nỡ và sợ hãi.
Hộ Lạc chậm rãi chống tay đỡ người, sau đó nhảy bật dậy, trên mặt là từng đường máu, nhưng lại nhếch mép cười, mắt đầy chiến ý, nói: “Tới nữa!”
Tiêu Xương Thu lắc đầu, thu kiếm về vỏ: “Hôm nay ta có chuyện, hôm khác lại đấu, đa tạ đã nhường.”
Lúc này Ngụy Khang vội vã chạy tới la lên: “Hộ sư huynh, đại sư huynh, không… Diệp sư huynh trở về rồi! Đang ở đại điện Duy Pháp đường.”
Ngụy Khang là một đệ tử ngoại môn, trong suy nghĩ của đệ tử ngoại môn, Diệp Vu Thời là một đại sư huynh xứng chức, nhưng bây giờ, nội ngoại môn phân rã rồi trộn lại, còn gọi đại sư huynh thì rất không thích hợp. Vừa dứt lời, trên mặt tất cả đệ tử đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Diệp sư huynh trở về rồi.” Đây là kinh hỉ.
“Diệp sư huynh trở về rồi?” Đây là kinh hãi.
Chúng đệ tử xôn xao. Diệp Vu Thời lúc còn ở ngoại môn rất được lòng người, các đệ tử ngoại môn mơ hồ đều lấy Diệp Vu Thời đi đầu, mà đệ tử nội môn đối với hắn có giao hảo có chán ghét, tự nhiên cũng có ghen ghét. Diệp Vu Thời vừa vào nội môn đã nổi bật trong cuộc so tài nội môn, sau đó còn được phong chủ Luyện Khí phong La Thanh nhìn trúng, muốn thu làm đệ tử nhập thất. Khá thân thiết với Tiêu Xương Thu, Chu Thức Vũ.
Hiển nhiên chuyện Diệp Vu Thời trở về là một chuyện không nhỏ của phái Côn Luân.
Trên mặt Hộ Lạc xuất hiện vẻ vui sướng: “Thật sao? Nhưng sao ngươi lại chạy qua đây, truyền hạc giấy không phải được rồi sao?” Vừa nói, Hộ Lạc vừa nhảy xuống đài tỷ thí, cũng vội vã đuổi tới Duy Pháp đường, nếu không phải ở sân thao luyện không được ngự kiếm, hắn sớm đã nhảy lên phi kiếm rồi.
“Ha ha, đúng rồi, còn hạc giấy mà, ta quên mất.” Ngụy Khang sửng sốt.
Không ít tu sĩ cũng theo Hộ Lạc đến Duy Pháp đường. Tiêu Xương Thu suy nghĩ một lúc, cũng tới Duy Pháp đường.
Đợi Hộ Lạc đến Duy Pháp đường, chỉ thấy Trí Ngu đạo nhân, Trí Tiêu đạo nhân, đám người Luyện Khí phong, cùng Âm Trầm Ngư, Phương Hiền Thanh đều đã đến. Chia ra đứng hai bên, mà hai người đứng chính giữa đường, không phải chính là Diệp Vu Thời và Phương Khác sao?
Hộ Lạc nhìn Diệp Vu Thời, trên gương mặt luôn lạnh nhạt xuất hiện hơi ấm nhàn nhạt. Giây tiếp theo, kiếm trong tay chợt reo lên. Hộ Lạc đảo mắt, mắt khẽ híp lại, rồi giật mình.
Người này là Phương Khác? Lần đầu tiên gặp Phương Khác hắn đã cảm thấy người này rất thú vị, rõ ràng rất để ý Diệp Vu Thời, nhưng cố làm ra vẻ bình thản ung dung. Tiếc là ấn tượng của Diệp Vu Thời đối với y chẳng ra sao. Sau đó nghe các đệ tử trong môn nghị luận mới biết người này cũng coi như một ‘nhân vật’ ở nội môn, nổi danh âm trầm. Sau đó có một thời gian, nghe một số người nói Phương Khác biến hóa rất lớn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng âm trầm trong lời đồn, hơn nữa cực kỳ hiếu học. Về sau tại thành Thái An còn liều chết, và cả thủ pháp cực nhanh.
Khi đó, hắn chẳng nổi chút chiến ý nào với Phương Khác. Phương Khác này… quá ôn hòa. Hoàn toàn không giống người tu tiên giới. Không có sát khí, không dính máu tanh, cả người không có góc nhọn, chiến ý. Đứng ở một chỗ nào đó, sẽ trở nên nhạt thếch, mang vẻ không tranh với đời. Hắn không cách nào tưởng tượng tu tiên giới lại có loại người này. Tu tiên giới, chính là không tiến thì chết. Nhưng Phương Khác, quá mức ôn hòa, hoàn toàn không dung nhập vào mọi thứ xung quanh.
Nhưng hôm nay, Hộ Lạc híp mắt, khắc chế chiến ý muốn phát trong người.
Người này thật là Phương Khác?
Ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng khí tức toàn thân lại mơ hồ lộ ra sắc nhọn. Không còn cảm giác không dung nhập lúc trước nữa. Lưng đứng thẳng tắp, trông có vẻ đang sắp đột phá, khí thế không thể thu hết hoàn toàn, vì vậy dẫn lên chiến ý của kiếm trong tay hắn. Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc là, kiếm khí mơ hồ lộ ra trên người Phương Khác, phi thường bá đạo, nhưng lại có chút không hòa hợp, như thể còn xen tạp thứ khác trong đó.
Kiếm khí không thuần. Chẳng lẽ y đồng thời tu luyện hai loại kiếm quyết? Không, không, không. Trọng điểm là Phương Khác không phải tu sĩ ngũ hành sao? Sao đột nhiên biến thành kiếm tu rồi? Hơn nữa cảm giác còn cực mạnh.
Hộ Lạc không biết là, trên đường trở về phái Côn Luân, Phương Khác lại bị Thái A ném lên võ đài một lần, vừa mới đánh xong một trận, khí thế đương nhiên khác ngày thường. Hiện tại Phương Khác còn chưa đến mức độ thu phóng như ý, mỗi ngày đều sẽ bị Thái A ném lên võ đài, ban đầu là con rối, sau là tu sĩ, nhưng những tu sĩ đó cũng giống như con rối, không biết nói, không có ý thức chỉ có bản năng chiến đấu, nói chung là đủ kiểu tu sĩ và con rối.
Nếu y không thể đánh bại tu sĩ đó, chỉ có thể bị tu sĩ giết trên võ đài. Hôm sau tiếp tục vẫn là tu sĩ đó, cho đến khi Phương Khác đánh bại đối phương hoàn toàn, mới đổi người mới. Phương Khác đã ba ngày liền bị cùng một tu sĩ đánh bại, cảm giác kiếm đâm xuyên ngực thật làm người ta sợ hãi. Nhưng sự thật là y không bị bất cứ tổn thương nào. Vả lại sự thật chứng minh, loại phương pháp của Thái A có hiệu quả vô cùng rõ ràng, mỗi ngày y đều có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
Mà hôm nay, tu sĩ đó cũng là một kiếm tu, cũng thuộc dạng bá đạo, sắc bén. Y trực tiếp bị đâm xuyên. Cảm giác bị áp chế… quá mức là nghẹn khuất.
Cảm nhận ánh mắt Hộ Lạc, Phương Khác hơi nghiêng mặt cười với hắn, dáng vẻ cười híp mắt khiến Hộ Lạc phải nhìn bằng con mắt khác.
Hộ Lạc có hơi khó tiếp nhận… được thôi, khí thế ngày xưa thay đổi là tốt, ít nhất khiến hắn nảy sinh dục vọng chiến đấu, nhưng có thể đừng cười vặn vẹo vậy không, rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát ý.
“Cũng chính là nói, hai người các ngươi bị truyền tống đến một bí cảnh. Hiện tại mới ra được?” Trí Ngu đạo nhân nghe xong Diệp Vu Thời kể thì hỏi.
“Đúng.” Diệp Vu Thời gật đầu, vẻ mặt không chút dao động.
Phương Khác hạ mắt, không nói gì.
“Cơ duyên chính là như thế. Hai ngươi chuyến này cũng coi như vì họa được phúc. Được rồi, các người tự trở về phòng nghỉ ngơi một ngày. Diệp Vu Thời ngươi tiếp tục đến Luyện Khí phong. Phương Khác, … ngày mai đến động phủ của ta tìm ta. Những người khác đều tản đi.” Trí Ngu đạo nhân nhìn ánh mắt Trí Tiêu, sau đó nhàn nhạt nói.
Mọi người chắp tay hành lễ rồi lui ra khỏi đại điện.
“Phương sư đệ, trở về là tốt. Thấy ngươi vô sự, ta liền an tâm.” Trần Chử, Viên Kim bước tới, Trần Chử cười có mấy phần an ủi, khi đó hắn còn muốn chăm sóc sư đệ này một hai, kết quả sau khi vào di phủ mọi người đều bị phân tán, hơn nữa bản thân hắn còn khó tự bảo toàn. Hắn may mắn thoát chết, mà Phương Khác thì lại mất tích.
Cũng may thẻ ngọc chưa vỡ, hiển nhiên Phương sư đệ vẫn còn bình an. Chỉ là không ngờ, một lần từ biệt chính là hai năm. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, thời gian hai năm thực không đáng nhắc tới.
Viên Kim thấy Phương Khác trở về, không hiểu sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trần sư huynh, Viên sư huynh. Không biết hôm đó các huynh ra sao?” Phương Khác cười, hỏi. Nghe Diệp Vu Thời nói, hôm đó cả di phủ đều sụp đổ.
“Chúng ta…” Trần Chử còn chưa nói, đã có một âm thanh chen vào.
“Phương Khác.”
“Phương sư huynh.” Phương Khác chắp tay với Phương Hiền Thanh.
“Đường đệ không cần như thế, vốn là người một nhà, cần gì đa lễ? Ta chỉ thay tổ phụ báo một tiếng, sắp tới đường đệ nên về Tần Lĩnh một chuyến, cũng là báo bình an.” Phương Hiền Thanh khẽ cười, quân tử như ngọc. Lúc cười, khóe mắt hay trán đều không chút biến hóa, tràn đầy giả tạo. Phương Khác cười cười đáp lại.
Phương Hiền Thanh không nhiều lời thêm, gật đầu với mọi người rồi đi.
“Ngươi ở Côn Luân cả mười năm, Phương gia không có nửa câu quan tâm, trải qua lần đi di phủ này, Phương gia hình như dụng tâm với ngươi rồi.” Viên Kim trào phúng nói.
Trần Chử không biểu thị gì với những lời Viên Kim nói, chỉ lên tiếng: “Phương sư đệ sợ là đi đường mệt nhọc, không bằng về nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng ta lại ôn chuyện sau.”
Sau khi tạm biệt Trần, Viên hai người, Phương Khác vô thức nhìn sang hướng Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời đang bị phong chủ Luyện Khí phong La Thanh kéo nói gì đó, những tu sĩ khác thấy La Thanh sư thúc cũng không dám tiến tới, nhưng cũng không bỏ đi. Từ số người đông đúc có thể thấy trình độ được hoan nghênh của Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời như có cảm giác, quay đầu nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vu Thời khẽ cong môi, con mắt hẹp dài tràn đầy ý cười.
Không hiểu sao có chút lúng túng. Phương Khác nghiêng đầu cười, rồi quay đi trở về phòng mình.
“Tiêu sư tỷ càng lúc càng lợi hại, đã lĩnh ngộ được Thiên Quân kiếm kiếm ý rồi.” Trần Cửu nhìn Tiêu Xương Thu, tán dương.
“Ôi, tiểu tử ngươi không phải cũng tu luyện Thiên Quân kiếm sao? Không phải luôn mượn cớ thỉnh giáo đi tìm Tiêu sư tỷ à?” Triệu Lịch Duyệt húc chỏ đẩy Trần Cửu, cười xấu xa trêu ghẹo.
“… Tiêu sư tỷ, vừa gặp Tiêu sư tỷ, ta một câu cũng nói không ra.” Trần Cửu quẫn bách đỏ mặt, rồi hâm mộ nhìn Hộ Lạc đang đánh ngang tay với Tiêu Xương Thu. Chỉ có người như thế, mới có thể sánh vai với Tiêu sư tỷ, nhất thời đáy lòng Trần Cửu hiện lên thất vọng.
“Cũng đúng, Tiêu sư tỷ cả ngày lạnh lùng, nhìn không dễ tiếp cận lắm. Thật không biết sau này đạo lữ của Tiêu sư tỷ có tính cách ra sao. Nhưng ta nghĩ, Tiêu sư tỷ đại khái sẽ giống như phần lớn tu sĩ, một lòng tu hành, căn bản không cần đạo lữ.” Triệu Lịch Duyệt vuốt cằm nói.
“Tiêu sư tỷ chỉ là nhìn thì lạnh lùng, chứ thực chất tính tình tốt lắm.” Trần Cửu nói, ánh mắt luôn đặt lên người Tiêu Xương Thu.
Thiên Quân kiếm quyết, thức thứ mười hai [Cử Trọng Nhược Khinh]. Tiêu Xương Thu chém một kiếm xuống, trong mắt người khác là động tác cực chậm, một kiếm cực nhu hòa.
Rõ ràng là kiếm thế đại khai đại hợp, nhưng kiếm này lại chợt trở nên quái dị, lông vũ phiêu bay đầy trời, rất đẹp.
Con ngươi Hộ Lạc co rút, cái này mà lông vũ gì chứ, bên trong mỗi phiến lông vũ đều là do kiếm ý ngưng tụ thành, phi bay khắp trời, ám tàng sát cơ.
[Vô Hồi kiếm], thức cuối cùng [Vô Vãng Nhi Hồi], kiếm thế ngưng mà không phát, một kiếm chém lên.
Đáng tiếc, cuối cùng lại chệch mấy phần, lông vũ đầy trời hoàn toàn phủ kín kiếm thế của Hộ Lạc. Như tuyết rơi lên người Hộ Lạc. Thoáng cái, trên người máu thịt tung tóe. Hộ Lạc bị kiếm ý vô hình đánh bay ra, trượt mười mấy mét dưới đất, kéo ra một đường máu thật dài.
Chúng đệ tử cạnh đó bất giác hiện lên mấy phần không nỡ và sợ hãi.
Hộ Lạc chậm rãi chống tay đỡ người, sau đó nhảy bật dậy, trên mặt là từng đường máu, nhưng lại nhếch mép cười, mắt đầy chiến ý, nói: “Tới nữa!”
Tiêu Xương Thu lắc đầu, thu kiếm về vỏ: “Hôm nay ta có chuyện, hôm khác lại đấu, đa tạ đã nhường.”
Lúc này Ngụy Khang vội vã chạy tới la lên: “Hộ sư huynh, đại sư huynh, không… Diệp sư huynh trở về rồi! Đang ở đại điện Duy Pháp đường.”
Ngụy Khang là một đệ tử ngoại môn, trong suy nghĩ của đệ tử ngoại môn, Diệp Vu Thời là một đại sư huynh xứng chức, nhưng bây giờ, nội ngoại môn phân rã rồi trộn lại, còn gọi đại sư huynh thì rất không thích hợp. Vừa dứt lời, trên mặt tất cả đệ tử đều xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Diệp sư huynh trở về rồi.” Đây là kinh hỉ.
“Diệp sư huynh trở về rồi?” Đây là kinh hãi.
Chúng đệ tử xôn xao. Diệp Vu Thời lúc còn ở ngoại môn rất được lòng người, các đệ tử ngoại môn mơ hồ đều lấy Diệp Vu Thời đi đầu, mà đệ tử nội môn đối với hắn có giao hảo có chán ghét, tự nhiên cũng có ghen ghét. Diệp Vu Thời vừa vào nội môn đã nổi bật trong cuộc so tài nội môn, sau đó còn được phong chủ Luyện Khí phong La Thanh nhìn trúng, muốn thu làm đệ tử nhập thất. Khá thân thiết với Tiêu Xương Thu, Chu Thức Vũ.
Hiển nhiên chuyện Diệp Vu Thời trở về là một chuyện không nhỏ của phái Côn Luân.
Trên mặt Hộ Lạc xuất hiện vẻ vui sướng: “Thật sao? Nhưng sao ngươi lại chạy qua đây, truyền hạc giấy không phải được rồi sao?” Vừa nói, Hộ Lạc vừa nhảy xuống đài tỷ thí, cũng vội vã đuổi tới Duy Pháp đường, nếu không phải ở sân thao luyện không được ngự kiếm, hắn sớm đã nhảy lên phi kiếm rồi.
“Ha ha, đúng rồi, còn hạc giấy mà, ta quên mất.” Ngụy Khang sửng sốt.
Không ít tu sĩ cũng theo Hộ Lạc đến Duy Pháp đường. Tiêu Xương Thu suy nghĩ một lúc, cũng tới Duy Pháp đường.
Đợi Hộ Lạc đến Duy Pháp đường, chỉ thấy Trí Ngu đạo nhân, Trí Tiêu đạo nhân, đám người Luyện Khí phong, cùng Âm Trầm Ngư, Phương Hiền Thanh đều đã đến. Chia ra đứng hai bên, mà hai người đứng chính giữa đường, không phải chính là Diệp Vu Thời và Phương Khác sao?
Hộ Lạc nhìn Diệp Vu Thời, trên gương mặt luôn lạnh nhạt xuất hiện hơi ấm nhàn nhạt. Giây tiếp theo, kiếm trong tay chợt reo lên. Hộ Lạc đảo mắt, mắt khẽ híp lại, rồi giật mình.
Người này là Phương Khác? Lần đầu tiên gặp Phương Khác hắn đã cảm thấy người này rất thú vị, rõ ràng rất để ý Diệp Vu Thời, nhưng cố làm ra vẻ bình thản ung dung. Tiếc là ấn tượng của Diệp Vu Thời đối với y chẳng ra sao. Sau đó nghe các đệ tử trong môn nghị luận mới biết người này cũng coi như một ‘nhân vật’ ở nội môn, nổi danh âm trầm. Sau đó có một thời gian, nghe một số người nói Phương Khác biến hóa rất lớn, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng âm trầm trong lời đồn, hơn nữa cực kỳ hiếu học. Về sau tại thành Thái An còn liều chết, và cả thủ pháp cực nhanh.
Khi đó, hắn chẳng nổi chút chiến ý nào với Phương Khác. Phương Khác này… quá ôn hòa. Hoàn toàn không giống người tu tiên giới. Không có sát khí, không dính máu tanh, cả người không có góc nhọn, chiến ý. Đứng ở một chỗ nào đó, sẽ trở nên nhạt thếch, mang vẻ không tranh với đời. Hắn không cách nào tưởng tượng tu tiên giới lại có loại người này. Tu tiên giới, chính là không tiến thì chết. Nhưng Phương Khác, quá mức ôn hòa, hoàn toàn không dung nhập vào mọi thứ xung quanh.
Nhưng hôm nay, Hộ Lạc híp mắt, khắc chế chiến ý muốn phát trong người.
Người này thật là Phương Khác?
Ánh mắt vẫn ôn hòa, nhưng khí tức toàn thân lại mơ hồ lộ ra sắc nhọn. Không còn cảm giác không dung nhập lúc trước nữa. Lưng đứng thẳng tắp, trông có vẻ đang sắp đột phá, khí thế không thể thu hết hoàn toàn, vì vậy dẫn lên chiến ý của kiếm trong tay hắn. Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc là, kiếm khí mơ hồ lộ ra trên người Phương Khác, phi thường bá đạo, nhưng lại có chút không hòa hợp, như thể còn xen tạp thứ khác trong đó.
Kiếm khí không thuần. Chẳng lẽ y đồng thời tu luyện hai loại kiếm quyết? Không, không, không. Trọng điểm là Phương Khác không phải tu sĩ ngũ hành sao? Sao đột nhiên biến thành kiếm tu rồi? Hơn nữa cảm giác còn cực mạnh.
Hộ Lạc không biết là, trên đường trở về phái Côn Luân, Phương Khác lại bị Thái A ném lên võ đài một lần, vừa mới đánh xong một trận, khí thế đương nhiên khác ngày thường. Hiện tại Phương Khác còn chưa đến mức độ thu phóng như ý, mỗi ngày đều sẽ bị Thái A ném lên võ đài, ban đầu là con rối, sau là tu sĩ, nhưng những tu sĩ đó cũng giống như con rối, không biết nói, không có ý thức chỉ có bản năng chiến đấu, nói chung là đủ kiểu tu sĩ và con rối.
Nếu y không thể đánh bại tu sĩ đó, chỉ có thể bị tu sĩ giết trên võ đài. Hôm sau tiếp tục vẫn là tu sĩ đó, cho đến khi Phương Khác đánh bại đối phương hoàn toàn, mới đổi người mới. Phương Khác đã ba ngày liền bị cùng một tu sĩ đánh bại, cảm giác kiếm đâm xuyên ngực thật làm người ta sợ hãi. Nhưng sự thật là y không bị bất cứ tổn thương nào. Vả lại sự thật chứng minh, loại phương pháp của Thái A có hiệu quả vô cùng rõ ràng, mỗi ngày y đều có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
Mà hôm nay, tu sĩ đó cũng là một kiếm tu, cũng thuộc dạng bá đạo, sắc bén. Y trực tiếp bị đâm xuyên. Cảm giác bị áp chế… quá mức là nghẹn khuất.
Cảm nhận ánh mắt Hộ Lạc, Phương Khác hơi nghiêng mặt cười với hắn, dáng vẻ cười híp mắt khiến Hộ Lạc phải nhìn bằng con mắt khác.
Hộ Lạc có hơi khó tiếp nhận… được thôi, khí thế ngày xưa thay đổi là tốt, ít nhất khiến hắn nảy sinh dục vọng chiến đấu, nhưng có thể đừng cười vặn vẹo vậy không, rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy sát ý.
“Cũng chính là nói, hai người các ngươi bị truyền tống đến một bí cảnh. Hiện tại mới ra được?” Trí Ngu đạo nhân nghe xong Diệp Vu Thời kể thì hỏi.
“Đúng.” Diệp Vu Thời gật đầu, vẻ mặt không chút dao động.
Phương Khác hạ mắt, không nói gì.
“Cơ duyên chính là như thế. Hai ngươi chuyến này cũng coi như vì họa được phúc. Được rồi, các người tự trở về phòng nghỉ ngơi một ngày. Diệp Vu Thời ngươi tiếp tục đến Luyện Khí phong. Phương Khác, … ngày mai đến động phủ của ta tìm ta. Những người khác đều tản đi.” Trí Ngu đạo nhân nhìn ánh mắt Trí Tiêu, sau đó nhàn nhạt nói.
Mọi người chắp tay hành lễ rồi lui ra khỏi đại điện.
“Phương sư đệ, trở về là tốt. Thấy ngươi vô sự, ta liền an tâm.” Trần Chử, Viên Kim bước tới, Trần Chử cười có mấy phần an ủi, khi đó hắn còn muốn chăm sóc sư đệ này một hai, kết quả sau khi vào di phủ mọi người đều bị phân tán, hơn nữa bản thân hắn còn khó tự bảo toàn. Hắn may mắn thoát chết, mà Phương Khác thì lại mất tích.
Cũng may thẻ ngọc chưa vỡ, hiển nhiên Phương sư đệ vẫn còn bình an. Chỉ là không ngờ, một lần từ biệt chính là hai năm. Nhưng đối với tu sĩ mà nói, thời gian hai năm thực không đáng nhắc tới.
Viên Kim thấy Phương Khác trở về, không hiểu sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Trần sư huynh, Viên sư huynh. Không biết hôm đó các huynh ra sao?” Phương Khác cười, hỏi. Nghe Diệp Vu Thời nói, hôm đó cả di phủ đều sụp đổ.
“Chúng ta…” Trần Chử còn chưa nói, đã có một âm thanh chen vào.
“Phương Khác.”
“Phương sư huynh.” Phương Khác chắp tay với Phương Hiền Thanh.
“Đường đệ không cần như thế, vốn là người một nhà, cần gì đa lễ? Ta chỉ thay tổ phụ báo một tiếng, sắp tới đường đệ nên về Tần Lĩnh một chuyến, cũng là báo bình an.” Phương Hiền Thanh khẽ cười, quân tử như ngọc. Lúc cười, khóe mắt hay trán đều không chút biến hóa, tràn đầy giả tạo. Phương Khác cười cười đáp lại.
Phương Hiền Thanh không nhiều lời thêm, gật đầu với mọi người rồi đi.
“Ngươi ở Côn Luân cả mười năm, Phương gia không có nửa câu quan tâm, trải qua lần đi di phủ này, Phương gia hình như dụng tâm với ngươi rồi.” Viên Kim trào phúng nói.
Trần Chử không biểu thị gì với những lời Viên Kim nói, chỉ lên tiếng: “Phương sư đệ sợ là đi đường mệt nhọc, không bằng về nghỉ ngơi đi, hôm khác chúng ta lại ôn chuyện sau.”
Sau khi tạm biệt Trần, Viên hai người, Phương Khác vô thức nhìn sang hướng Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời đang bị phong chủ Luyện Khí phong La Thanh kéo nói gì đó, những tu sĩ khác thấy La Thanh sư thúc cũng không dám tiến tới, nhưng cũng không bỏ đi. Từ số người đông đúc có thể thấy trình độ được hoan nghênh của Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời như có cảm giác, quay đầu nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vu Thời khẽ cong môi, con mắt hẹp dài tràn đầy ý cười.
Không hiểu sao có chút lúng túng. Phương Khác nghiêng đầu cười, rồi quay đi trở về phòng mình.