Công việc nhàn hạ nha, Phương Khác híp mắt nhìn đám củ cải đang huấn luyện trong ánh sáng sớm. Bất luận người của những phe khác đoán gì khi y lên đến vị trí này, y chỉ có thể nói y chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng đám sư điệt này. Bất kể lôi kéo nhân tài hay bồi dưỡng một phần người y đều chưa từng nghĩ tới. Tính sơ, mấy hài tử này phần lớn chỉ khoảng mười tuổi, lớn nhất cũng không quá mười một mười hai.
Lúc này nếu truyền thụ vài tư tưởng cho đám hài tử này hiệu quả đích xác không tồi, nhưng phương pháp dẫn đạo đó không phải điều y muốn. Mỗi người đều có phương thức làm việc của mình, phương thức làm việc của người khác y không can thiệp hay đánh giá, nhưng y khinh thường làm thế.
Môn phái hiện tại không hòa thuận, lẽ nào còn muốn kéo dài sự bất hòa này đến đệ tử đời sau hay sao? Mà bất kể những hài tử này thành thục sớm thế nào, nhưng từng trải và kinh nghiệm tuổi tác đều bày ra đó. Bọn chúng còn rất non, rất dễ bị người khác ảnh hưởng. Lúc này nếu truyền thụ tư tưởng gì đúng là quá dễ dàng. Nếu dẫn sai, những hài tử sẽ đi sai.
Mà chuyện y muốn làm là dẫn đường chính xác cho chúng, sau đó đặt quyền lựa chọn vào tay chúng. Đường tương lai của chúng cần chúng tự tìm tòi, chứ không phải áp đặt con đường của mình cho chúng.
Về những kẻ rục rịch muốn động kia, tốt nhất đừng thò tay đến đám nhóc này. Nếu thò tay, y sẽ cho họ hiểu, cái gì gọi là thò tay tất bị cào!
Đến lúc đó chặt tay hay thế nào, không phải tự họ có thể quyết định được. Mắt Phương Khác lóe qua sắc bén.
Lúc này, thân ảnh Thượng Quan Bình Thục đã xuất hiện trong tầm mắt y, Phương Khác đi thẳng tới, Thượng Quan Bình Thục cũng thấy Phương Khác.
Phương Khác đứng lại cạnh Thượng Quan Bình Thục, giống Thượng Quan Bình Thục đứng chắp tay nhìn đám tiểu đệ tử.
Những tiểu đệ tử đó thấy Phương Khác, hành động khựng lại một chút, sau đó hơi nghi hoặc nhìn Phương Khác. Ban đầu chỉ có một phần đệ tử, cuối cùng lan đến toàn bộ đệ tử trên sân thao luyện. Sau đệ tử phía trước thấy đường vân tơ vàng ở tay áo Phương Khác mới lật đật chắp tay hành lễ, thấy thế những đệ tử còn lại mới phản ứng làm theo.
Phương Khác khẽ cười nói: “Tiếp tục luyện tập.”
“Vâng! Sư thúc!” Tiếng trả lời trong sáng và tràn đầy sức sống, sau đó tiếp tục bắt đầu vung kiếm trong tay.
“Ta nói các ngươi nghe, không cần dừng lại.” Âm thanh Phương Khác vọng khắp sân thao luyện.
“Ta họ Phương, tên Khác. Các ngươi có thể gọi ta là Phương sư thúc, về sau bài tập sáng tối, chuyện tu hành hằng ngày của các ngươi sẽ do ta quản.” Phương Khác không nhanh không chậm nói. Tuy mặt đang cười, nhưng lại dần bắt đầu tăng uy áp, giải phóng sát khí.
Đám tiểu đệ tử rõ ràng bắt đầu hoảng loạn.
“Đừng hoảng, nếu chỉ một chút áp lực như vậy cũng không gánh nổi, thì các ngươi xuống núi đi, không cần tu chân gì nữa hết.” Phương Khác nói.
Nghe thế, đám đệ tử lập tức nỗ lực khắc chế cảm giác bị đè ép khi tu sĩ cấp thấp đối mặt tu sĩ cấp cao, muốn trấn định lại.
Trong đó có không ít đệ tử biểu hiện không tồi, dưới sát khí của Phương Khác kiếm trong tay vẫn vung lên lưu loát. Nhưng Phương Khác vẫn không ngừng gia tăng thêm áp lực, cho đến khi đệ tử vốn có động tác lưu loát cũng bắt đầu đình trệ, cuối cùng tất cả đệ tử đều không thể cử động.
Mắt Thượng Quan Bình Thục hiện một chút trào phúng, ra uy?
Sau đó nàng ta nghi hoặc nhíu mày.
Nhìn Phương Khác chỉ ra mười mấy đệ tử có biểu hiện không tồi, sau đó chiếu theo phương hướng tu hành của những đệ tử đó để phân làm kiếm tu, tu sĩ thuật pháp, thể tu. Năm người kiếm tu, năm tu sĩ thuật pháp, hai thể tu. Y muốn làm gì?
Thượng Quan Bình Thục nghe Phương Khác nói xong, cảm thấy hoang đường. Phương Khác muốn phân tất cả đệ tử theo phương hướng tu vi làm ba nhóm, để mười hai đệ tử được chỉ ra quản lý. Quả thật là hoang đường, những đệ tử này tu vi cao nhất cũng chỉ mới tầng bốn luyện khí, bảo chúng làm sao quản lý những đệ tử cùng thế hệ khác?
Cho dù y có muốn làm suy yếu quyền lực của nàng cũng không cần phải làm thế đi? Huống chi, y thật sự không biết hay giả vờ không biết? Thượng Quan Bình Thục cười lạnh, nhìn mười hai đệ tử được chọn ra. Trong đó đã có năm đứa là người của tứ đại thế gia.
Tứ đại thế gia có đủ hết.
Thượng Quan Bình Thục nhìn đường đệ Thượng Quan Bình Cốt, đối phương đang nghi hoặc nhìn nàng, dường như đang hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra. Thượng Quan Bình Thục lạnh lùng nhìn Thượng Quan Bình Cốt một cái, không biểu thị gì.
Phương Khác vừa lòng nhìn tất cả đệ tử đứng thành ba nhóm, còn xếp hàng theo cao thấp.
“Từ đây về sau, các ngươi do bọn họ phụ trách. Đương nhiên nếu không phục có thể khiêu chiến, quyết đấu trên đài diễn luyện. Sau khi thắng rồi hãy nói không phục với ta.” Phương Khác nói, sau đó lấy ra một quyển trục, trực tiếp đưa cho Thượng Quan Bình Thục.
Thượng Quan Bình Thục sửng sốt một lúc mới cầm lấy. Mở ra rồi càng thêm kinh ngạc, phía trên tỉ mỉ viết một chuỗi an bài theo canh giờ, trừ bài tập sáng tối ra còn có trận pháp, luyện đan, phù chú, linh thực, luyện khí… thậm chí còn mưu lược… chỉ có thứ nàng không nghĩ ra được, chứ không có thiếu thứ gì.
Phía sau còn viết sẵn tên của mấy đệ tử đời chữ “Nguyên”, thậm chí còn có sư thúc đời chữ Hoài. Phương Khác để bọn họ đến giảng dạy?
Càng nhìn sắc mặt Thượng Quan Bình Thục càng phức tạp, trước kia khi phái Côn Luân phân làm nội ngoại môn, phần lớn đệ tử đều không có sư phụ dạy dỗ, chỉ có thể tự mình xem thẻ ngọc hoặc đến ngũ đường nghe giảng bài. Điển hình của kiểu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tự dựa thân. Thỉnh thoảng các sư thúc bá chỉ điểm một phen đều là thiện ý cực lớn.
Nhưng Phương Khác lại liệt những cái này vào nhật trình tu hành của các đệ tử. Phía trên còn tỉ mỉ ghi rõ cái nào là môn bắt buộc, môn tự chọn. Tuy nàng chưa từng nghe qua hai từ này, nhưng chỉ cần liên tưởng một chút là hiểu ra. Mà với nhật trình này, bất kể đệ tử chọn môn nào đều vừa khéo không bị trùng thời gian.
Rốt cuộc y muốn làm gì?
“Những trưởng lão này đều đồng ý rồi sao?” Thượng Quan Bình Thục lạnh lùng nói, sự bất mãn thể hiện rõ.
“Ta đã thỉnh ý Trí Ngu sư bá rồi.” Phương Khác nói.
“Thượng Quan Bình Cốt, Hách Liên Đồng, Tạ An… mấy người các ngươi sao lại một phần quyển trục. Ta không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, nội trong hôm nay để các đệ tử chọn ra lịch học, các ngươi thống kê lại lịch học của những đệ tử mình quản thúc. Ngày mai chiếu theo canh giờ trên đó bắt đầu huấn luyện.” Phương Khác tính sơ một chút, những đệ tử này tổng lại đã đạt đến hơn vạn người. Tại tu tiên giới là một con số rất lớn.
Phương Khác nhìn mười hai đệ tử, trên mặt là nụ cười. Cứ xem thử bọn chúng có tài năng lãnh đạo hay không, nếu không có ngày mai chỉ đành chọn người khác.
“Vâng, nhất định không phụ kỳ vọng của sư thúc.” Mấy đệ tử kích động nói, tuy cố gắng biểu hiện bình tĩnh nhưng mặt vẫn hơi đỏ lên.
Phương Khác mỉm cười, phái Côn Luân hiện tại cần nhất là giáo dục theo hệ thống. Hôm nay y làm vậy là phá vỡ một vài thông lệ.
“Tiếp tục luyện tập đi.” Nói xong câu này Phương Khác liền đi.
Thượng Quan Bình Thục nhíu mày nhìn Phương Khác đi, bất mãn trong lòng càng thêm cường liệt, nhưng nàng lại không như lúc xưa chẳng chút cố kỵ hễ không vui là trực tiếp phát tiết nữa, vì Âm Trầm Ngư luôn gánh lấy tất cả cho nàng đã không còn nữa.
“Sư thúc…” Đám người Tạ An được chọn ra nhìn nhau vài cái, cuối cùng đẩy Thượng Quan Bình Cốt ra. Thượng Quan Bình Cốt nhỏ giọng gọi, ánh mắt đặt trên quyển trục Thượng Quan Bình Thục đang cầm.
“Cầm đi.” Thượng Quan Bình Thục lạnh giọng nói, trực tiếp ném quyển trục sang, va thẳng vào đầu Thượng Quan Bình Cốt, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mọi người đều ngây ngốc.
Thượng Quan Bình Cốt cúi đầu xuống, chỗ trán bị va có một vết đỏ nhỏ, nhóc không nói tiếng nào lặng lẽ khom xuống nhặt quyển trục lên.
Thượng Quan Bình Thục lại làm như không có chuyện gì vuốt phẳng nếp nhăn ở tay áo nói: “Sao lại xong trả cho ta.”
Nói xong cũng rời khỏi chỗ này, nàng còn có chuyện phải thông báo cho Phương Hiền Thanh.
Phương Khác bên này lại đến cửa hàng Tụ Linh. Mấy người Trần Chử nói muốn gặp mặt y đã đến cửa hàng.
Triệu Lịch Duyệt nhấp một hớp trà, bâng quơ nghe những người khác nói chuyện. Trong đám người họ, Trần Chử vẫn rất có quyền phát ngôn, có thể nói nếu Trần Chử đứng về phe nào, có thể đại biểu cho tất cả những người này. Nhưng sao người đó lại là Phương Khác? Triệu Lịch Duyệt nặn ra một nụ cười xấu xa, liếm liếm môi. Có điều cũng nằm trong tình lý, thân phận Phương Khác quả thật thích hợp ngoài ý muốn.
Đệ tử Trí Tiêu, là người Phương gia nhưng quan hệ không mật thiết, lại rất thân cận với Diệp Vu Thời, còn không có thù hằn gì với Hách Liên Thập Cửu, vậy thân phận này càng có thêm ích lợi.
Nếu y có năng lực, hoàn toàn có thể tìm được một điểm cân bằng trong tranh đấu giữa các phe phái. Trần Chử chọn Phương Khác đại khái cũng vì nguyên nhân này đi?
Triệu Lịch Duyệt nhìn Trần Cửu mặt đầy nghiêm túc, cười giễu: “Lần này ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Phương Khác là người bên Trí Tiêu, nói ra thì cùng một phe với Tiêu sư tỷ của ngươi. Ngươi không cần lo lắng phải đối địch với Tiêu sư tỷ nữa.”
Trần Cửu lập tức quẫn bách, hơi bất mãn nhìn Triệu Lịch Duyệt. Lúc đang muốn quở trách đối phương, cửa sương phòng được mở ra.
Sau lưng Trần Chử là một tu sĩ mặc y sam tương tự họ, bất đồng ở chỗ vạt áo và tay áo đối phương đều có đường vân tơ vàng, người này chắc là Phương Khác mà sư huynh đã nói?
Lúc này nếu truyền thụ vài tư tưởng cho đám hài tử này hiệu quả đích xác không tồi, nhưng phương pháp dẫn đạo đó không phải điều y muốn. Mỗi người đều có phương thức làm việc của mình, phương thức làm việc của người khác y không can thiệp hay đánh giá, nhưng y khinh thường làm thế.
Môn phái hiện tại không hòa thuận, lẽ nào còn muốn kéo dài sự bất hòa này đến đệ tử đời sau hay sao? Mà bất kể những hài tử này thành thục sớm thế nào, nhưng từng trải và kinh nghiệm tuổi tác đều bày ra đó. Bọn chúng còn rất non, rất dễ bị người khác ảnh hưởng. Lúc này nếu truyền thụ tư tưởng gì đúng là quá dễ dàng. Nếu dẫn sai, những hài tử sẽ đi sai.
Mà chuyện y muốn làm là dẫn đường chính xác cho chúng, sau đó đặt quyền lựa chọn vào tay chúng. Đường tương lai của chúng cần chúng tự tìm tòi, chứ không phải áp đặt con đường của mình cho chúng.
Về những kẻ rục rịch muốn động kia, tốt nhất đừng thò tay đến đám nhóc này. Nếu thò tay, y sẽ cho họ hiểu, cái gì gọi là thò tay tất bị cào!
Đến lúc đó chặt tay hay thế nào, không phải tự họ có thể quyết định được. Mắt Phương Khác lóe qua sắc bén.
Lúc này, thân ảnh Thượng Quan Bình Thục đã xuất hiện trong tầm mắt y, Phương Khác đi thẳng tới, Thượng Quan Bình Thục cũng thấy Phương Khác.
Phương Khác đứng lại cạnh Thượng Quan Bình Thục, giống Thượng Quan Bình Thục đứng chắp tay nhìn đám tiểu đệ tử.
Những tiểu đệ tử đó thấy Phương Khác, hành động khựng lại một chút, sau đó hơi nghi hoặc nhìn Phương Khác. Ban đầu chỉ có một phần đệ tử, cuối cùng lan đến toàn bộ đệ tử trên sân thao luyện. Sau đệ tử phía trước thấy đường vân tơ vàng ở tay áo Phương Khác mới lật đật chắp tay hành lễ, thấy thế những đệ tử còn lại mới phản ứng làm theo.
Phương Khác khẽ cười nói: “Tiếp tục luyện tập.”
“Vâng! Sư thúc!” Tiếng trả lời trong sáng và tràn đầy sức sống, sau đó tiếp tục bắt đầu vung kiếm trong tay.
“Ta nói các ngươi nghe, không cần dừng lại.” Âm thanh Phương Khác vọng khắp sân thao luyện.
“Ta họ Phương, tên Khác. Các ngươi có thể gọi ta là Phương sư thúc, về sau bài tập sáng tối, chuyện tu hành hằng ngày của các ngươi sẽ do ta quản.” Phương Khác không nhanh không chậm nói. Tuy mặt đang cười, nhưng lại dần bắt đầu tăng uy áp, giải phóng sát khí.
Đám tiểu đệ tử rõ ràng bắt đầu hoảng loạn.
“Đừng hoảng, nếu chỉ một chút áp lực như vậy cũng không gánh nổi, thì các ngươi xuống núi đi, không cần tu chân gì nữa hết.” Phương Khác nói.
Nghe thế, đám đệ tử lập tức nỗ lực khắc chế cảm giác bị đè ép khi tu sĩ cấp thấp đối mặt tu sĩ cấp cao, muốn trấn định lại.
Trong đó có không ít đệ tử biểu hiện không tồi, dưới sát khí của Phương Khác kiếm trong tay vẫn vung lên lưu loát. Nhưng Phương Khác vẫn không ngừng gia tăng thêm áp lực, cho đến khi đệ tử vốn có động tác lưu loát cũng bắt đầu đình trệ, cuối cùng tất cả đệ tử đều không thể cử động.
Mắt Thượng Quan Bình Thục hiện một chút trào phúng, ra uy?
Sau đó nàng ta nghi hoặc nhíu mày.
Nhìn Phương Khác chỉ ra mười mấy đệ tử có biểu hiện không tồi, sau đó chiếu theo phương hướng tu hành của những đệ tử đó để phân làm kiếm tu, tu sĩ thuật pháp, thể tu. Năm người kiếm tu, năm tu sĩ thuật pháp, hai thể tu. Y muốn làm gì?
Thượng Quan Bình Thục nghe Phương Khác nói xong, cảm thấy hoang đường. Phương Khác muốn phân tất cả đệ tử theo phương hướng tu vi làm ba nhóm, để mười hai đệ tử được chỉ ra quản lý. Quả thật là hoang đường, những đệ tử này tu vi cao nhất cũng chỉ mới tầng bốn luyện khí, bảo chúng làm sao quản lý những đệ tử cùng thế hệ khác?
Cho dù y có muốn làm suy yếu quyền lực của nàng cũng không cần phải làm thế đi? Huống chi, y thật sự không biết hay giả vờ không biết? Thượng Quan Bình Thục cười lạnh, nhìn mười hai đệ tử được chọn ra. Trong đó đã có năm đứa là người của tứ đại thế gia.
Tứ đại thế gia có đủ hết.
Thượng Quan Bình Thục nhìn đường đệ Thượng Quan Bình Cốt, đối phương đang nghi hoặc nhìn nàng, dường như đang hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra. Thượng Quan Bình Thục lạnh lùng nhìn Thượng Quan Bình Cốt một cái, không biểu thị gì.
Phương Khác vừa lòng nhìn tất cả đệ tử đứng thành ba nhóm, còn xếp hàng theo cao thấp.
“Từ đây về sau, các ngươi do bọn họ phụ trách. Đương nhiên nếu không phục có thể khiêu chiến, quyết đấu trên đài diễn luyện. Sau khi thắng rồi hãy nói không phục với ta.” Phương Khác nói, sau đó lấy ra một quyển trục, trực tiếp đưa cho Thượng Quan Bình Thục.
Thượng Quan Bình Thục sửng sốt một lúc mới cầm lấy. Mở ra rồi càng thêm kinh ngạc, phía trên tỉ mỉ viết một chuỗi an bài theo canh giờ, trừ bài tập sáng tối ra còn có trận pháp, luyện đan, phù chú, linh thực, luyện khí… thậm chí còn mưu lược… chỉ có thứ nàng không nghĩ ra được, chứ không có thiếu thứ gì.
Phía sau còn viết sẵn tên của mấy đệ tử đời chữ “Nguyên”, thậm chí còn có sư thúc đời chữ Hoài. Phương Khác để bọn họ đến giảng dạy?
Càng nhìn sắc mặt Thượng Quan Bình Thục càng phức tạp, trước kia khi phái Côn Luân phân làm nội ngoại môn, phần lớn đệ tử đều không có sư phụ dạy dỗ, chỉ có thể tự mình xem thẻ ngọc hoặc đến ngũ đường nghe giảng bài. Điển hình của kiểu sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tự dựa thân. Thỉnh thoảng các sư thúc bá chỉ điểm một phen đều là thiện ý cực lớn.
Nhưng Phương Khác lại liệt những cái này vào nhật trình tu hành của các đệ tử. Phía trên còn tỉ mỉ ghi rõ cái nào là môn bắt buộc, môn tự chọn. Tuy nàng chưa từng nghe qua hai từ này, nhưng chỉ cần liên tưởng một chút là hiểu ra. Mà với nhật trình này, bất kể đệ tử chọn môn nào đều vừa khéo không bị trùng thời gian.
Rốt cuộc y muốn làm gì?
“Những trưởng lão này đều đồng ý rồi sao?” Thượng Quan Bình Thục lạnh lùng nói, sự bất mãn thể hiện rõ.
“Ta đã thỉnh ý Trí Ngu sư bá rồi.” Phương Khác nói.
“Thượng Quan Bình Cốt, Hách Liên Đồng, Tạ An… mấy người các ngươi sao lại một phần quyển trục. Ta không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, nội trong hôm nay để các đệ tử chọn ra lịch học, các ngươi thống kê lại lịch học của những đệ tử mình quản thúc. Ngày mai chiếu theo canh giờ trên đó bắt đầu huấn luyện.” Phương Khác tính sơ một chút, những đệ tử này tổng lại đã đạt đến hơn vạn người. Tại tu tiên giới là một con số rất lớn.
Phương Khác nhìn mười hai đệ tử, trên mặt là nụ cười. Cứ xem thử bọn chúng có tài năng lãnh đạo hay không, nếu không có ngày mai chỉ đành chọn người khác.
“Vâng, nhất định không phụ kỳ vọng của sư thúc.” Mấy đệ tử kích động nói, tuy cố gắng biểu hiện bình tĩnh nhưng mặt vẫn hơi đỏ lên.
Phương Khác mỉm cười, phái Côn Luân hiện tại cần nhất là giáo dục theo hệ thống. Hôm nay y làm vậy là phá vỡ một vài thông lệ.
“Tiếp tục luyện tập đi.” Nói xong câu này Phương Khác liền đi.
Thượng Quan Bình Thục nhíu mày nhìn Phương Khác đi, bất mãn trong lòng càng thêm cường liệt, nhưng nàng lại không như lúc xưa chẳng chút cố kỵ hễ không vui là trực tiếp phát tiết nữa, vì Âm Trầm Ngư luôn gánh lấy tất cả cho nàng đã không còn nữa.
“Sư thúc…” Đám người Tạ An được chọn ra nhìn nhau vài cái, cuối cùng đẩy Thượng Quan Bình Cốt ra. Thượng Quan Bình Cốt nhỏ giọng gọi, ánh mắt đặt trên quyển trục Thượng Quan Bình Thục đang cầm.
“Cầm đi.” Thượng Quan Bình Thục lạnh giọng nói, trực tiếp ném quyển trục sang, va thẳng vào đầu Thượng Quan Bình Cốt, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Mọi người đều ngây ngốc.
Thượng Quan Bình Cốt cúi đầu xuống, chỗ trán bị va có một vết đỏ nhỏ, nhóc không nói tiếng nào lặng lẽ khom xuống nhặt quyển trục lên.
Thượng Quan Bình Thục lại làm như không có chuyện gì vuốt phẳng nếp nhăn ở tay áo nói: “Sao lại xong trả cho ta.”
Nói xong cũng rời khỏi chỗ này, nàng còn có chuyện phải thông báo cho Phương Hiền Thanh.
Phương Khác bên này lại đến cửa hàng Tụ Linh. Mấy người Trần Chử nói muốn gặp mặt y đã đến cửa hàng.
Triệu Lịch Duyệt nhấp một hớp trà, bâng quơ nghe những người khác nói chuyện. Trong đám người họ, Trần Chử vẫn rất có quyền phát ngôn, có thể nói nếu Trần Chử đứng về phe nào, có thể đại biểu cho tất cả những người này. Nhưng sao người đó lại là Phương Khác? Triệu Lịch Duyệt nặn ra một nụ cười xấu xa, liếm liếm môi. Có điều cũng nằm trong tình lý, thân phận Phương Khác quả thật thích hợp ngoài ý muốn.
Đệ tử Trí Tiêu, là người Phương gia nhưng quan hệ không mật thiết, lại rất thân cận với Diệp Vu Thời, còn không có thù hằn gì với Hách Liên Thập Cửu, vậy thân phận này càng có thêm ích lợi.
Nếu y có năng lực, hoàn toàn có thể tìm được một điểm cân bằng trong tranh đấu giữa các phe phái. Trần Chử chọn Phương Khác đại khái cũng vì nguyên nhân này đi?
Triệu Lịch Duyệt nhìn Trần Cửu mặt đầy nghiêm túc, cười giễu: “Lần này ngươi có thể yên tâm rồi chứ? Phương Khác là người bên Trí Tiêu, nói ra thì cùng một phe với Tiêu sư tỷ của ngươi. Ngươi không cần lo lắng phải đối địch với Tiêu sư tỷ nữa.”
Trần Cửu lập tức quẫn bách, hơi bất mãn nhìn Triệu Lịch Duyệt. Lúc đang muốn quở trách đối phương, cửa sương phòng được mở ra.
Sau lưng Trần Chử là một tu sĩ mặc y sam tương tự họ, bất đồng ở chỗ vạt áo và tay áo đối phương đều có đường vân tơ vàng, người này chắc là Phương Khác mà sư huynh đã nói?