Phương Khác nhìn Trí Tiêu phất tay áo bỏ đi, đi theo.
“Đừng theo ta.” Trí Tiêu quay lại nhìn Phương Khác nói, sau đó khẽ nhíu mày. Linh lực trên người Phương Khác rất sung mãn, có cảm giác muốn tràn ra, xem ra đã sắp đột phá. Ông bèn lấy hộp gỗ đã sớm chuẩn bị ném qua.
“Cầm lấy, tự chú ý chút.” Trí Tiêu nói xong thì đến Thận Hành nhai.
Phương Khác mở hộp gỗ nhìn, là một bình kết kim đan, còn có một trận pháp phòng hộ. Y nhìn hướng Trí Tiêu rời đi trầm mặc một lát mới bỏ hộp gỗ vào nhẫn Nạp Hư.
Đường y chọn tuy gian khổ, nhưng cũng đáng giá. Trên con đường này có Trí Tiêu sư phụ có Diệp Vu Thời, có Tiêu Xương Thu, Trần Chử… bây giờ còn có y.
Phương Khác quay đầu lại nhìn bầu trời phiếm hồng quang xa xa cùng với bia Côn Luân vỡ nát nhìn thấy mà giật mình trên sân thao luyện, với không ít đồng môn mắt ứa lệ.
Côn Lăng đạo nhân dùng sinh mạng của mình xoay chuyển tình thế xấu của Côn Luân.
Trên con đường này còn có Côn Lăng đạo nhân, còn có cả Côn Luân. Phái Côn Luân… Phương Khác hạ mắt, là chốn về của tất cả người Côn Luân, cũng bao gồm y.
Phương Khác trở về tiểu viện của mình, lại thấy một quyển trục gắn trên vòng đồng trước cửa. Phương Khác cầm quyển trục lên, phát hiện trên nó có cấm chế màu đỏ lửa. Một phù văn y rất quen thuộc, đây là phù văn trên bia Côn Luân, mỗi ngày đều có thể thấy. Cấm chế này… Phương Khác cầm thẻ ngọc thân phận ở eo lên, phát hiện hoàn toàn phù hợp với hình dạng độ lớn của thẻ ngọc.
Có lẽ…
Phương Khác lấy nó bước vào phòng, ấn thẻ ngọc lên cấm chế. Không có phản ứng gì. Lẽ nào y nghĩ sai? Phương Khác truyền linh lực vào trong rồi ấn xuống lần nữa, cấm chế liền biến mất, vừa biến mất quyển trục đã mở ra.
Phương Khác kinh ngạc nhìn quyển trục. Quyển trục này rõ ràng là quyển trục viết đầy thời khóa biểu y đã đưa cho Trí Tiêu. Nhưng có chỗ khác, chính là cuối quyển trục dùng chu sa viết… khẩu quyết Sâm La Vạn Tượng. Trừ nó ra, không có thêm bất cứ thứ gì.
Đây là… Côn Lăng đạo nhân lưu lại sao?
Phương Khác ghi nhớ từng chữ vào đầu, sau đó phát giác linh lực sôi sục, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Sau thức thứ ba Bách Xuyên Quy Hải là [Thủy Đáo Cừ Thành]… thức thứ mười hai là Sâm La Vạn Tượng. Trong đầu Phương Khác lóe sáng kiếm quang, từng chiêu kiếm tinh xảo không ngừng hiện lên, lượng tin tức quá lớn khiến Phương Khác thấy đau đầu.
Trước mắt như xuất hiện một biển kiếm, hoặc bá đạo, hoặc nhu hòa, hoặc sắc bén, hoặc khí thế bình bình…. Phương Khác có cảm giác thân tâm thoải mái, cảm giác này giống như y là một miếng bọt biển không ngừng hút nước, liều mạng hút tinh túy của những kiếm chiêu này, sau đó cảm ngộ hóa thành của mình.
Qua rất lâu sau, lại xuất hiện cảm giác đầy ắp, mà nước đó vẫn đang tràn vào, nhưng miến bọt biển là y đã hút đầy rồi. Cảm giác thoải mái biến mất vô tung vô ảnh, cảm giác trướng đau trước đó bị phóng lớn, kinh mạch bị trùng kích liên tục.
Trông Phương Khác bây giờ không tốt lắm, linh lực quanh người bị hấp thu dữ dội, hình thành một lốc xoáy, lốc xoáy này càng lúc càng lớn, không ngừng khuếch trương. Bên ngoài lốc xoáy, linh lực bị rút sạch, khiến cả vùng không gian đều có trạng thái uốn khúc.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán Phương Khác, ngón tay nhanh chóng biến ảo chỉ pháp điều chỉnh lượng linh lực chảy vào người. Để linh lực không còn ùa vào quá thô bạo nữa, nhưng hiệu quả hiển nhiên không rõ ràng lắm.
Y sắp kết đan rồi, nhưng đã không kịp dùng kết kim đan và bố trí trận pháp. Một khi dừng lại, y sẽ bị linh lực tràn vào lắp đầy, sau đó nổ tan xác mà chết.
Chết tiệt, lĩnh ngộ chiêu kiếm này lại khuấy động đến linh lực y đã áp chế, hiện tại chỉ có thể xông thẳng đến kim đan.
Đối với Phương Khác chẳng qua chỉ là cảm ngộ trong chốc lát nhưng trên thực tế đã qua hơn nửa ngày, hiện tại đã đến nửa đêm. Lốc xoáy vốn vây quanh Phương Khác đã khuếch tán ra cả tiểu viện, linh lực dao động phía trên tiểu viện đã lớn đến mức đáng sợ. Lốc xoáy to lớn hút lấy linh lực đủ màu cuối cùng hóa thành linh lực màu oánh bạch đã thu hút sự chú ý của cả Côn Luân.
Trần Chử lộ vẻ kinh ngạc bay phía trên tiểu viện Phương Khác. Hắn bị lốc xoáy này thu hút tới, nhưng không ngờ lại là động tĩnh do Phương Khác phát ra, sắp kết đan sao?
Nhưng không giống mà… chưa có ai kết đan lại tạo thanh thế lớn cỡ này hết, hơn nữa hình như hôm nay Phương Khác không bế quan thì phải? Ai kết đan không phải bế quan ít nhất nửa tháng mới có thể tìm được cảm giác chứ? Sao Phương Khác lại nhanh như vậy?
Hách Liên Thập Cửu là một trong những người chạy tới sớm nhất, khác với Trần Chử bị linh lực dao động quấy nhiễu, hắn là cảm thấy được một luồng kiếm khí mãnh liệt mới đuổi tới. Hách Liên Thập Cửu híp mắt lại, siết chặt thanh kiếm trong tay. Hắn và Phương Khác chắc chắn phải có một trận chiến, mấy hôm trước hắn mới biết được, thì ra Phương Khác là nhi tử của cô cô…
Hách Liên Nhược được Hách Liên gia từ trên xuống dưới giấu kín như bưng, tiểu nữ nhi được cả nhà Hách Liên yêu thương, lại cố chấp muốn gả cho Phương Minh Viễn của phân chi Phương gia. Sau khi sinh một đứa con trai, mắc bệnh qua đời… Cái ‘mắc bệnh qua đời’ này khiến Hách Liên gia và Phương gia xích mích. Nhưng vị Phương Minh Viễn đó tựa hồ không chỉ đơn giản là phân chi Phương gia, cuối cùng lại bỏ mặc hết.
Chuyện này cũng trở thành cái gai vĩnh viễn không tiêu tan trong lòng tổ phụ và tổ mẫu, hai người cũng vì thế mà có ngăn cách.Tổ mẫu một lòng muốn báo thù cho nữ nhi và tổ phụ chỉ xem trọng gia tộc, mâu thuẫn không thể điều hòa.
Mà Phương Khác… tuy trên người có huyết mạch Hách Liên Nhược, nhưng đồng thời cũng có một nửa huyết mạch Phương Minh Viễn. Thái độ của gia tộc đối với Phương Khác không thống nhất. Khi thấy Phương Khác bị lạnh nhạt ở Phương gia, Hách Liên gia không phải không tức giận, nhưng khi âm thầm tiếp xúc lại phát hiện, Phương Khác chưa từng đề cập đến mẫu thân của mình, mỗi lần đều chỉ nhắc đến Phương Minh Viễn. Đối với người của Hách Liên gia không chỉ không có ý thân cận, thậm chí còn lạnh nhạt hơn người khác ba phần.
Lâu dần, gia tộc cũng nhạt bớt ý định muốn đón Phương Khác về. Chỉ nghĩ, nếu Phương Khác gặp khó khăn gì thì sẽ giúp đỡ y. Y không nhận Hách Liên gia, Hách Liên gia cũng sẽ không chủ động đi nhận y. Một hài tử hai mươi mấy năm chưa từng đến trước phần mộ của mẫu thân mình… Hách Liên gia cũng không trông mong gì với y.
Trong mắt Hách Liên Thập Cửu hiện lên sự nghi hoặc, với sự hiểu biết của hắn về đối phương, Phương Khác không giống người bạc tình như thế, trong đó có ẩn tình gì sao?
Hách Liên Thập Cửu nào biết, Phương Khác từ nhỏ căn bản không biết bất cứ tin tức nào về mẫu thân mình, thậm chí không biết mẫu thân mình họ gì tên gì. Thấy Hách Liên thế gia tiếp cận khẳng định sẽ cảm thấy nghi hoặc, nên dần xa lánh.
Còn Phương Khác biết đến Hách Liên Nhược, lại không dám đến trước mộ Hách Liên Nhược, Hách Liên Nhược phát ra tiếng gào thét vô cùng chua xót trong thức hải của y không phải là mẫu thân y. Y nghĩ Hách Liên Nhược cũng không hy vọng y đến.
Lốc xoáy càng lúc càng lớn gọi tâm tư Hách Liên Thập Cửu về, hắn khẽ chau mày nhìn lốc xoáy đó, chân nhẹ điểm nhảy vọt ra sau, không cách xa một chút, sẽ bị cuốn vào.
Phương Khác kết đan hơi bị khoa trương quá mức thì phải?
Gần như tất cả mọi người tại đó đều nghĩ như vậy. Hiện tại xung quanh tiểu viện của Phương Khác đã đứng đầy đệ tử Côn Luân. Cảnh tượng kết đan tuy không tính là hiếm có nhưng thanh thế lớn cỡ này, đối với mọi người thật sự khó mà tin.
Còn Phương Khác hiện tại lại đang khổ sở chống đỡ, khóe môi tràn ra tơ máu, chỉ pháp nhanh chóng biến ảo cũng đang co giật.
Tốc độ khống chế đã không sánh nổi tốc độ linh lực ào vào.
Cần phải nhanh hơn, nhanh hơn…
“Thanh thế cỡ này… cũng chỉ từng thấy trong ghi chép của môn phái nhỉ? Lạc Chính chưởng môn lúc kết đan cũng hoành tráng như thế, linh lực trong phạm vi mấy dặm bị rút sạch.” La Thanh nói.
“Còn… Trí Huống sư huynh cũng như thế.” Trí Tiêu chau mày, mắt đầy lo lắng.
Linh lực càng nhiều không phải là càng tốt, quá ít không cách nào kết đan, quá nhiều thì dễ nổ tan xác. Năm đó Trí Huống sư huynh kết đan cũng là tình cảnh này, nếu không phải chưởng môn kịp thời tới cứu, chỉ có một kết quả mà nổ tan xác mà chết. Nhưng cho dù được cứu, cũng rơi vào cảnh ngộ linh căn bị hủy, không cách nào tu luyện nữa. Cuối cùng tu vi thụt lùi từng ngày… u uất mà chết.
Nhưng may mà hôm nay ông đã cho Phương Khác một bình kết kim đan, có lẽ đủ để giúp Phương Khác hóa linh lực trong người thành dạng dịch, từ đó kết đan.
Vì thế Trí Tiêu quyết định không ra tay, chỉ chờ đợi Phương Khác kết đan. Ông không biết Phương Khác không kịp dùng đan dược.
Tốc độ chỉ pháp của Phương Khác đã nhanh đến mức có vô số hư ảnh, nếu phong chủ Vạn Pháp phong nhìn thấy nhất định sẽ nói Phương Khác có thiên phú không tồi về mặt thuật pháp. Tốc độ tay xuất sắc đủ giúp y có thể kiêu ngạo về thời gian sử ra thuật pháp.
Linh lực sôi sục trong người cuối cùng dịu đi, nhưng cũng chỉ là lúc này, Thái A kiếm quyết không chịu cô đơn chạy tới góp vui.
Linh lực trong người Phương Khác bắt đầu vận chuyển theo hai phương thức bất đồng. Mà trong thức hải, Thái A kiếm quyết cùng Sâm La Vạn Tượng kiếm quyết lại đồng thời hiện lên.
Sắc mặt Phương Khác tái nhợt, khí tức trên người không ngừng biến đổi.
Trong đan điền xuất hiện hai loại kiếm khí, bắt đầu giao tranh.
Mà biến hóa này cũng đồng dạng biểu hiện trên lốc xoáy linh lực, chỉ thấy linh lực vốn chỉ lặng lẽ khuếch trương thoáng cái lại biến thành bạo ngược.
Điên cuồng hấp thu linh lực xung quanh, hơn nữa vô cùng bất ổn.
Trần Chử mở to mắt, nhìn tiểu viện của Phương Khác oành một cái hóa thành bụi ngay trung tâm lốc xoáy linh lực.
“… Kết đan khủng bố vậy sao?” Một đệ tử lầm bầm. Cảm giác nhìn viện tử không nhỏ tan biến trước mắt quả là chấn động.
“Đây không phải là kết đan mà là kết anh đúng không?” Một đệ tử khác cũng nói, hiện tại không chỉ viện tử không còn, ngay cả khối đất phía dưới viện tử cũng bị bào thành bụi với tốc độ mắt thường thấy được, bên dưới lốc xoáy linh lực đã trở thành dạng vòi rồng mơ hồ loáng thoáng có thể thấy mặt đất bị phá hoại hoàn toàn, thậm chí còn lõm xuống.
“Quả nhiên là đệ tử của ngươi.” La Thanh nói, nhìn tốc độ lốc xoáy càng lúc càng nhanh, lực phá hoại thật đáng sợ. “May mà nó không ở trong Cùng sơn cốc, nếu không Cùng sơn cốc của ngươi thật sự sẽ trở thành cùng khổ.”
“Hai loại kiếm quyết nó tu luyện đang tranh đấu…” Trí Tiêu nói.
“Đừng theo ta.” Trí Tiêu quay lại nhìn Phương Khác nói, sau đó khẽ nhíu mày. Linh lực trên người Phương Khác rất sung mãn, có cảm giác muốn tràn ra, xem ra đã sắp đột phá. Ông bèn lấy hộp gỗ đã sớm chuẩn bị ném qua.
“Cầm lấy, tự chú ý chút.” Trí Tiêu nói xong thì đến Thận Hành nhai.
Phương Khác mở hộp gỗ nhìn, là một bình kết kim đan, còn có một trận pháp phòng hộ. Y nhìn hướng Trí Tiêu rời đi trầm mặc một lát mới bỏ hộp gỗ vào nhẫn Nạp Hư.
Đường y chọn tuy gian khổ, nhưng cũng đáng giá. Trên con đường này có Trí Tiêu sư phụ có Diệp Vu Thời, có Tiêu Xương Thu, Trần Chử… bây giờ còn có y.
Phương Khác quay đầu lại nhìn bầu trời phiếm hồng quang xa xa cùng với bia Côn Luân vỡ nát nhìn thấy mà giật mình trên sân thao luyện, với không ít đồng môn mắt ứa lệ.
Côn Lăng đạo nhân dùng sinh mạng của mình xoay chuyển tình thế xấu của Côn Luân.
Trên con đường này còn có Côn Lăng đạo nhân, còn có cả Côn Luân. Phái Côn Luân… Phương Khác hạ mắt, là chốn về của tất cả người Côn Luân, cũng bao gồm y.
Phương Khác trở về tiểu viện của mình, lại thấy một quyển trục gắn trên vòng đồng trước cửa. Phương Khác cầm quyển trục lên, phát hiện trên nó có cấm chế màu đỏ lửa. Một phù văn y rất quen thuộc, đây là phù văn trên bia Côn Luân, mỗi ngày đều có thể thấy. Cấm chế này… Phương Khác cầm thẻ ngọc thân phận ở eo lên, phát hiện hoàn toàn phù hợp với hình dạng độ lớn của thẻ ngọc.
Có lẽ…
Phương Khác lấy nó bước vào phòng, ấn thẻ ngọc lên cấm chế. Không có phản ứng gì. Lẽ nào y nghĩ sai? Phương Khác truyền linh lực vào trong rồi ấn xuống lần nữa, cấm chế liền biến mất, vừa biến mất quyển trục đã mở ra.
Phương Khác kinh ngạc nhìn quyển trục. Quyển trục này rõ ràng là quyển trục viết đầy thời khóa biểu y đã đưa cho Trí Tiêu. Nhưng có chỗ khác, chính là cuối quyển trục dùng chu sa viết… khẩu quyết Sâm La Vạn Tượng. Trừ nó ra, không có thêm bất cứ thứ gì.
Đây là… Côn Lăng đạo nhân lưu lại sao?
Phương Khác ghi nhớ từng chữ vào đầu, sau đó phát giác linh lực sôi sục, lập tức khoanh chân ngồi xuống.
Sau thức thứ ba Bách Xuyên Quy Hải là [Thủy Đáo Cừ Thành]… thức thứ mười hai là Sâm La Vạn Tượng. Trong đầu Phương Khác lóe sáng kiếm quang, từng chiêu kiếm tinh xảo không ngừng hiện lên, lượng tin tức quá lớn khiến Phương Khác thấy đau đầu.
Trước mắt như xuất hiện một biển kiếm, hoặc bá đạo, hoặc nhu hòa, hoặc sắc bén, hoặc khí thế bình bình…. Phương Khác có cảm giác thân tâm thoải mái, cảm giác này giống như y là một miếng bọt biển không ngừng hút nước, liều mạng hút tinh túy của những kiếm chiêu này, sau đó cảm ngộ hóa thành của mình.
Qua rất lâu sau, lại xuất hiện cảm giác đầy ắp, mà nước đó vẫn đang tràn vào, nhưng miến bọt biển là y đã hút đầy rồi. Cảm giác thoải mái biến mất vô tung vô ảnh, cảm giác trướng đau trước đó bị phóng lớn, kinh mạch bị trùng kích liên tục.
Trông Phương Khác bây giờ không tốt lắm, linh lực quanh người bị hấp thu dữ dội, hình thành một lốc xoáy, lốc xoáy này càng lúc càng lớn, không ngừng khuếch trương. Bên ngoài lốc xoáy, linh lực bị rút sạch, khiến cả vùng không gian đều có trạng thái uốn khúc.
Mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên trán Phương Khác, ngón tay nhanh chóng biến ảo chỉ pháp điều chỉnh lượng linh lực chảy vào người. Để linh lực không còn ùa vào quá thô bạo nữa, nhưng hiệu quả hiển nhiên không rõ ràng lắm.
Y sắp kết đan rồi, nhưng đã không kịp dùng kết kim đan và bố trí trận pháp. Một khi dừng lại, y sẽ bị linh lực tràn vào lắp đầy, sau đó nổ tan xác mà chết.
Chết tiệt, lĩnh ngộ chiêu kiếm này lại khuấy động đến linh lực y đã áp chế, hiện tại chỉ có thể xông thẳng đến kim đan.
Đối với Phương Khác chẳng qua chỉ là cảm ngộ trong chốc lát nhưng trên thực tế đã qua hơn nửa ngày, hiện tại đã đến nửa đêm. Lốc xoáy vốn vây quanh Phương Khác đã khuếch tán ra cả tiểu viện, linh lực dao động phía trên tiểu viện đã lớn đến mức đáng sợ. Lốc xoáy to lớn hút lấy linh lực đủ màu cuối cùng hóa thành linh lực màu oánh bạch đã thu hút sự chú ý của cả Côn Luân.
Trần Chử lộ vẻ kinh ngạc bay phía trên tiểu viện Phương Khác. Hắn bị lốc xoáy này thu hút tới, nhưng không ngờ lại là động tĩnh do Phương Khác phát ra, sắp kết đan sao?
Nhưng không giống mà… chưa có ai kết đan lại tạo thanh thế lớn cỡ này hết, hơn nữa hình như hôm nay Phương Khác không bế quan thì phải? Ai kết đan không phải bế quan ít nhất nửa tháng mới có thể tìm được cảm giác chứ? Sao Phương Khác lại nhanh như vậy?
Hách Liên Thập Cửu là một trong những người chạy tới sớm nhất, khác với Trần Chử bị linh lực dao động quấy nhiễu, hắn là cảm thấy được một luồng kiếm khí mãnh liệt mới đuổi tới. Hách Liên Thập Cửu híp mắt lại, siết chặt thanh kiếm trong tay. Hắn và Phương Khác chắc chắn phải có một trận chiến, mấy hôm trước hắn mới biết được, thì ra Phương Khác là nhi tử của cô cô…
Hách Liên Nhược được Hách Liên gia từ trên xuống dưới giấu kín như bưng, tiểu nữ nhi được cả nhà Hách Liên yêu thương, lại cố chấp muốn gả cho Phương Minh Viễn của phân chi Phương gia. Sau khi sinh một đứa con trai, mắc bệnh qua đời… Cái ‘mắc bệnh qua đời’ này khiến Hách Liên gia và Phương gia xích mích. Nhưng vị Phương Minh Viễn đó tựa hồ không chỉ đơn giản là phân chi Phương gia, cuối cùng lại bỏ mặc hết.
Chuyện này cũng trở thành cái gai vĩnh viễn không tiêu tan trong lòng tổ phụ và tổ mẫu, hai người cũng vì thế mà có ngăn cách.Tổ mẫu một lòng muốn báo thù cho nữ nhi và tổ phụ chỉ xem trọng gia tộc, mâu thuẫn không thể điều hòa.
Mà Phương Khác… tuy trên người có huyết mạch Hách Liên Nhược, nhưng đồng thời cũng có một nửa huyết mạch Phương Minh Viễn. Thái độ của gia tộc đối với Phương Khác không thống nhất. Khi thấy Phương Khác bị lạnh nhạt ở Phương gia, Hách Liên gia không phải không tức giận, nhưng khi âm thầm tiếp xúc lại phát hiện, Phương Khác chưa từng đề cập đến mẫu thân của mình, mỗi lần đều chỉ nhắc đến Phương Minh Viễn. Đối với người của Hách Liên gia không chỉ không có ý thân cận, thậm chí còn lạnh nhạt hơn người khác ba phần.
Lâu dần, gia tộc cũng nhạt bớt ý định muốn đón Phương Khác về. Chỉ nghĩ, nếu Phương Khác gặp khó khăn gì thì sẽ giúp đỡ y. Y không nhận Hách Liên gia, Hách Liên gia cũng sẽ không chủ động đi nhận y. Một hài tử hai mươi mấy năm chưa từng đến trước phần mộ của mẫu thân mình… Hách Liên gia cũng không trông mong gì với y.
Trong mắt Hách Liên Thập Cửu hiện lên sự nghi hoặc, với sự hiểu biết của hắn về đối phương, Phương Khác không giống người bạc tình như thế, trong đó có ẩn tình gì sao?
Hách Liên Thập Cửu nào biết, Phương Khác từ nhỏ căn bản không biết bất cứ tin tức nào về mẫu thân mình, thậm chí không biết mẫu thân mình họ gì tên gì. Thấy Hách Liên thế gia tiếp cận khẳng định sẽ cảm thấy nghi hoặc, nên dần xa lánh.
Còn Phương Khác biết đến Hách Liên Nhược, lại không dám đến trước mộ Hách Liên Nhược, Hách Liên Nhược phát ra tiếng gào thét vô cùng chua xót trong thức hải của y không phải là mẫu thân y. Y nghĩ Hách Liên Nhược cũng không hy vọng y đến.
Lốc xoáy càng lúc càng lớn gọi tâm tư Hách Liên Thập Cửu về, hắn khẽ chau mày nhìn lốc xoáy đó, chân nhẹ điểm nhảy vọt ra sau, không cách xa một chút, sẽ bị cuốn vào.
Phương Khác kết đan hơi bị khoa trương quá mức thì phải?
Gần như tất cả mọi người tại đó đều nghĩ như vậy. Hiện tại xung quanh tiểu viện của Phương Khác đã đứng đầy đệ tử Côn Luân. Cảnh tượng kết đan tuy không tính là hiếm có nhưng thanh thế lớn cỡ này, đối với mọi người thật sự khó mà tin.
Còn Phương Khác hiện tại lại đang khổ sở chống đỡ, khóe môi tràn ra tơ máu, chỉ pháp nhanh chóng biến ảo cũng đang co giật.
Tốc độ khống chế đã không sánh nổi tốc độ linh lực ào vào.
Cần phải nhanh hơn, nhanh hơn…
“Thanh thế cỡ này… cũng chỉ từng thấy trong ghi chép của môn phái nhỉ? Lạc Chính chưởng môn lúc kết đan cũng hoành tráng như thế, linh lực trong phạm vi mấy dặm bị rút sạch.” La Thanh nói.
“Còn… Trí Huống sư huynh cũng như thế.” Trí Tiêu chau mày, mắt đầy lo lắng.
Linh lực càng nhiều không phải là càng tốt, quá ít không cách nào kết đan, quá nhiều thì dễ nổ tan xác. Năm đó Trí Huống sư huynh kết đan cũng là tình cảnh này, nếu không phải chưởng môn kịp thời tới cứu, chỉ có một kết quả mà nổ tan xác mà chết. Nhưng cho dù được cứu, cũng rơi vào cảnh ngộ linh căn bị hủy, không cách nào tu luyện nữa. Cuối cùng tu vi thụt lùi từng ngày… u uất mà chết.
Nhưng may mà hôm nay ông đã cho Phương Khác một bình kết kim đan, có lẽ đủ để giúp Phương Khác hóa linh lực trong người thành dạng dịch, từ đó kết đan.
Vì thế Trí Tiêu quyết định không ra tay, chỉ chờ đợi Phương Khác kết đan. Ông không biết Phương Khác không kịp dùng đan dược.
Tốc độ chỉ pháp của Phương Khác đã nhanh đến mức có vô số hư ảnh, nếu phong chủ Vạn Pháp phong nhìn thấy nhất định sẽ nói Phương Khác có thiên phú không tồi về mặt thuật pháp. Tốc độ tay xuất sắc đủ giúp y có thể kiêu ngạo về thời gian sử ra thuật pháp.
Linh lực sôi sục trong người cuối cùng dịu đi, nhưng cũng chỉ là lúc này, Thái A kiếm quyết không chịu cô đơn chạy tới góp vui.
Linh lực trong người Phương Khác bắt đầu vận chuyển theo hai phương thức bất đồng. Mà trong thức hải, Thái A kiếm quyết cùng Sâm La Vạn Tượng kiếm quyết lại đồng thời hiện lên.
Sắc mặt Phương Khác tái nhợt, khí tức trên người không ngừng biến đổi.
Trong đan điền xuất hiện hai loại kiếm khí, bắt đầu giao tranh.
Mà biến hóa này cũng đồng dạng biểu hiện trên lốc xoáy linh lực, chỉ thấy linh lực vốn chỉ lặng lẽ khuếch trương thoáng cái lại biến thành bạo ngược.
Điên cuồng hấp thu linh lực xung quanh, hơn nữa vô cùng bất ổn.
Trần Chử mở to mắt, nhìn tiểu viện của Phương Khác oành một cái hóa thành bụi ngay trung tâm lốc xoáy linh lực.
“… Kết đan khủng bố vậy sao?” Một đệ tử lầm bầm. Cảm giác nhìn viện tử không nhỏ tan biến trước mắt quả là chấn động.
“Đây không phải là kết đan mà là kết anh đúng không?” Một đệ tử khác cũng nói, hiện tại không chỉ viện tử không còn, ngay cả khối đất phía dưới viện tử cũng bị bào thành bụi với tốc độ mắt thường thấy được, bên dưới lốc xoáy linh lực đã trở thành dạng vòi rồng mơ hồ loáng thoáng có thể thấy mặt đất bị phá hoại hoàn toàn, thậm chí còn lõm xuống.
“Quả nhiên là đệ tử của ngươi.” La Thanh nói, nhìn tốc độ lốc xoáy càng lúc càng nhanh, lực phá hoại thật đáng sợ. “May mà nó không ở trong Cùng sơn cốc, nếu không Cùng sơn cốc của ngươi thật sự sẽ trở thành cùng khổ.”
“Hai loại kiếm quyết nó tu luyện đang tranh đấu…” Trí Tiêu nói.