Thổ Đậu lập tức đổ mồ hôi lạnh, cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình, hai chân đã cố hết sức chống đỡ thân thể để không bị ngã.
"Ngươi và nàng quen biết nhau sao?" Tự Long Hồn đi từng bước tới gần.
"Không quen, không quen." Thổ Đậu sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ra sức lắc đầu, giọng nói đứt quãng.
Lục Đậu đứng ở bên cạnh cũng run run, sắc mặt tái nhợt đi.
"Là nàng bảo ngươi kêu nàng là Tiểu Y à?" Ngữ khí của hắn càng thêm lạnh lẽo.
"Không phải." Giọng nói của Thổ Đậu trở nên hoảng loạn khẩn trương.
"Ngươi có ý đồ gì với nàng đúng không?" Giọng nói lạnh lẽo cộng thêm vài phần sát khí khiến người ta sợ hãi.
"Không có, không có." Ôi mẫu thân ơi, con không còn cơ hội sống sót để về thăm mẫu thân nữa rồi!
Thổ Đậu thầm hò hét.
"Nàng đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, tại sao ngươi lại không có ý đồ gì với nàng?"
Là sao kia? Lão đại, nói không có cũng không được sao? Thổ Đậu và Lục Đậu trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ tử, không khỏi nghĩ: Có phải những người chỉ thích nam nhân đều như vậy không? Hay chỉ có Ma Chủ đại nhân của bọn họ mới như vậy?
"Ngươi đang nói dối, đúng không?"
Thổ Đậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lắc đầu theo bản năng.
"Bản gia đang hỏi ngươi, ngươi khinh thường không thèm trả lời sao?"
"Ma Chủ tha mạng! Thuộc hạ thật sự không có mà!" Hai chân Thổ Đậu mềm nhũn, không ngừng run rẩy, sau đó quỳ xuống dập đầu.
"Không được, vì để đề phòng, bản gia..." Tự Long Hồn xuất ra ba cây phi tiêu.
Thổ Đậu vừa thấy, sắc mặt trắng xanh, chỉ nghĩ mạng sống của hắn sẽ chấm dứt tại đây!
"Ở đó làm cái gì? Bữa tối còn chưa chuẩn bị, còn không vào chuẩn bị đi, đứng đó làm gì?"
Giọng nói của một nữ tữ vang lên, hơi lạnh lùng, hơi xa cách, khiến ba nam nhân nghe thấy cũng hơi run sợ.
"Y Y..."
"Đại thiếu gia, không làm được gì thì không nên ở chỗ này làm vướng chân vướng tay ta, cứ đứng ở đây thì ta làm việc kiểu gì?" Thu Y không để ý đến khuôn mặt vui vẻ của Tự Long Hồn, cố ý lạnh lùng nói.
"Y..." Thổ Đậu muốn cầu cứu, lại bị ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Ma chủ quét qua, đành nuốt những lời còn lại vào trong bụng.
Kỳ thực Thu Y đều biết hết, bởi vì ngay từ đầu nàng đã ngồi ở trong góc ngồi hóng mát, cũng nghe được không ít chuyện có liên quan đến cung Yên Lạc và Tự Long Hồn.
Vốn không muốn nghĩ nhiều bởi vì nàng còn chưa có ý định tha thứ cho hắn, nhưng là hắn lại dám ra tay với người vô tội...
Nàng có giận hắn, cũng không bao giờ để cho hắn tùy ý giết người.
"Chúng ta bắt đầu chuẩn bị bữa tối, đại thiếu gia có ngoan ngoãn vào trong phòng chờ ta hay không?" Ý tứ rất rõ ràng, nàng không cho hắn động thủ.
"Y Y, tối hôm nay ăn cái gì?" Tự Long Hồn giống như một tiểu hài tử mong chờ đựơc ăn Mcdonald's kéo tay nàng.
"Ăn khoai lang nướng nhé."
"Cái này không phải món ăn bình dân
à... Không sao, chỉ cần là Y Y làm nhất định ăn sẽ rất ngon."
Thu Y trừng lớn mắt nhìn Tự Long Hồn, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, muốn hắn phải biết nhân gian khó khăn, kể cả hắn là công tử cũng phải biết rằng khoai lang chứa nhiều chất dinh dưỡng ăn lại ngon.
Aizz! Y Y có bỏ độc dược, Ma Chủ cũng sẽ ăn! Thổ Đậu cùng Lục Đậu không tự chủ được thầm nghĩ.
"Ta muốn đi đào khoai."
"Ta giúp ngươi."
Thu Y định cự tuyệt, nhưng là...
"Cũng tốt, ta không muốn làm dơ đôi giày mới của mình."
"Nếu ngươi muốn đôi giày khác, ta sẽ mua cho ngươi."
"Kiếm tiền rất khó, ngươi thừa tiền quá nhỉ."
"Được! Tất cả đều nghe theo ngươi."
"Tại sao lại không có chủ kiến như vậy?"
"Bởi vì lời nói của lão bà là vàng là ngọc!"
"Ai là lão bà của ngươi? Không được nói bậy làm ta mất giá, nếu ta không gả được cho ai, ngươi nhất định phải chết!"
"Tốt nhất là không gả đựơc cho ai, ta sẽ cưới ngươi."
"Thần kinh!"
Cứ như vậy, hai người như phu thê đấu võ mồm, nhưng mà... Đó là Ma chủ cao cao tại thượng không ai bì nổi đấy! Chưa có kẻ nào dám lại gần hắn một bước, nhất là nữ nhân.
"Thổ Đậu ca, cái nha đầu xấu xí kia..." Lục Đậu mới nói một nửa, lập tức bị Thổ Đậu lấy tay che ở miệng.
"Này! Ngươi không muốn sống nữa à?"
Lục Đậu kéo tay Thổ Đậu xuống, há mồm thở dốc hỏi, "Rốt cục nàng là ai? Sao Ma Chủ vừa thấy nàng, sát khí trên người bỗng tiêu tán hết, rồi sau đó còn phát ra ánh sáng hòa bình, quả thực rất giống với một vị cao tăng!"
"Khắc tinh!" Thổ Đậu cười hề hề nói.
"Khắc tinh?" Chỉ là một đầu bếp nhỏ mà thôi, thật sự thần thông quảng đại như thế sao?
"Tất cả mọi người sống trên đời đều sẽ phải gặp một khắc tinh của cụôc đời mình, ở trước mặt nàng uy phong cái gì, bối cảnh thân thế cái gì, võ công xuất chúng cái gì, đều vô dụng hết, cố gắng hết sức, chỉ cần nàng vui vẻ là đủ."
Lục Đậu cũng không hiểu rõ lắm, mà phải sau một thời gian, bỗng có một ngày hắn nhìn thấy Thu Y tươi cười, mới hiểu rõ lời nói của Thổ Đậu.
Nụ cười của nàng, đáng giá để cho người khác nỗ lực bảo vệ.
Chẳng qua những người khác không có cơ hội, bởi vì nụ cười này thuộc quyền sở hữu của một nam nhân khác, nam nhân đó rất yêu nàng còn gắt gao chiếm lấy nàng không tha.
Buổi tối, Thu Y vừa mới tắm rửa thơm tho muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon, vừa mới nằm xong, lại phát hiện có cái gì đó không đúng lắm. Sao hôm nay nàng cảm thấy giường rất chật nhỉ? Nàng xốc chăn bông bên cạnh lên, quả nhiên nhìn thấy tên yêu nghiệt đang nằm ở bên kia. Tóc dài đen nhánh rối tung phủ lên trên khuôn mặt tuấn mỹ, ánh trăng sáng tỏ đêm nay chiếu vào lên thân thể hắn, hình thành một màu bạc lấp lánh, trông rất lười nhác, trông rất tôn quý, bên môi mỉm cười, nhưng là đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú lại nóng rực, sắc bén, tạo ra một ngọn lửa nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Nam nhân mỹ lệ như vậy, sẽ khiến nữ nhân vì hắn mà điên cuồng sao? Thu Y phát hiện bản thân mình cũng nằm trong số nữ nhân đó.
Nhưng quan trọng là dù hắn có muốn nằm, cũng phải biết đây là giường của nàng chứ, sao lại tới đây tranh giường với nàng?
"Ngươi ở trong này làm cái gì?" Nàng cố ý giả ngu hỏi, nàng không mù, dĩ nhiên nàng có thể nhìn thấy được nụ cười dâm đãng của hắn. Một sắc lang có dục hỏa đốt người!
"Đương nhiên là ngủ rồi!" Vừa mới nói xong, hắn liền đè lên người nàng.
"Long Hồn, ngươi đã nói sẽ không cưỡng ép ta..." Nàng còn chưa có nói xong, bàn tay to ấm áp của hắn đã tự tiện xâm nhập vào trong vạt áo của nàng.
"Ta đâu có cưỡng ép ngươi đâu!" Tay hắn lúc nặng lúc nhẹ đốt lên ngọn lửa nóng chạy khắp toàn thân nàng, giọng nói khàn khàn khêu gợi lẩm bẩm bên tai nàng, "Ta chỉ là muốn ôm ngươi ngủ giống trước kia."
"A!" Thu Y nhịn không được kêu nhỏ ra tiếng, bởi điểm nhỏ mẫn cảm trên bầu ngực của cô bị hắn xoa bóp, từng đợt khoái cảm khiến nàng trở nên suy yếu, nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ mất hồn.
"Trước kia... Chúng ta không ngủ như vậy."
"Là sao? Sao ta không nhớ rõ nhỉ?" Hắn xấu xa nói.
Hắn cúi đầu cắn lên môi của nàng, hơi thở dồn dập phả vào bên tai nàng "Của ta...Chỗ này là của ta... Ngươi là của ta, thân thể ngươi cũng là của ta."
Vừa nói xong hắn ấn xuống một nụ hôn thật sâu trên thân thể nàng, cực kỳ giống với một ký hiệu riêng.
"Long Hồn, đừng như vậy..."
Hắn bất mãn trước sự kháng cự của nàng, tay bắt được vạt áo của nàng, liền thô bạo xé rác, lộ ra bra đẹp mê người. (#vì sao cổ đại lại có bra? Đây là sự thật, tỷ này may áo bra để mặc =)), thông cảm tư tưởng của tỷ ấy thuộc về hiện đại. Ta để nguyên là bra giống trong cv đấy chứ không phải tự chế đâu.)
"Ngươi thật sự là rất đặc biệt , dám làm ra loại áo yếm này để mặc, nhưng mà, ta thật cao hứng, ta sẽ không để cho ngươi dùng quỷ kế này để hấp dẫn ta." Cách lớp áo, bàn tay của hắn vò nhẹ, thưởng thức loại áo yếm thiết kế đặc biệt khiêu gợi này.
Thu Y rất muốn nói với hắn kinh nghiệm may áo của nàng không hữu hạn như vậy, hơn nữa vì ở đây không có viền tơ, không có vòng thép, chứ nàng còn có thể thiết kế ra loại nội y khiêu gợi hơn nữa, thậm chí là nội y sexy, khi đó chẳng phải hắn sẽ phun máu mũi sao?
Hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, dùng tay kéo rơi váy của nàng, quần lót màu trắng cũng hiện ra trước mặt hắn.
Hắn nhìn quần lót tam giác nho nhỏ màu trắng, mặt đều đỏ, ánh mắt đăm chiêu."Y Y, ngươi thật đẹp."
"Sắc lang!" Nàng thẹn thùng nâng chân muốn đá hắn, lại bị hắn bắt đựơc, rồi thừa cơ vuốt ve đôi chân thon dài trắng nõn của nàng."Không cho sờ loạn... A!"
Nàng không thể tin được hắn lại có thể âu yếm với nàng như vậy, thật không có tiền đồ, hắn không có màn dạo đầu, thậm chí còn luyến tiếc không cởi quần lót của nàng ra, hắn nghĩ cứ để như vậy rồi xông vào à?
Có phải nhanh quá rồi không? Trong ấn tượng của nàng mọi thứ diễn ra không nhanh như vậy? Hắn quá mức nóng vội, nên đã quên màn dạo đầu rồi à?
"Đau quá!" Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên ngực hắn, đầu đổ mồ hôi lạnh muốn đẩy ra hắn.
"Y Y!" Dục vọng của hắn mới xâm nhập vào một chút, nụ hoa ấm áp chặt chẽ không ngừng co rút lại, gây cho hắn khoái cảm trứơc nay chưa từng có, khiến hắn muốn ngừng mà không được, luyến tiếc thối lui.
"Tự Long Hồn, ngươi dám đi vào, ta sẽ vĩnh viễn không để ý đến ngươi nữa!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói. Vừa nghe nàng nói vĩnh viễn không để ý đến hắn, trong lòng hắn rùng mình, thật vậy sao? Nhưng mà...Ở trong thân thể nàng... Thật thoải mái...
Hắn không tự chủ được lại tiến thẳng vào một hai phân, tuy rằng sự chuyển động này không lớn, nhưng lại kích thích nơi mẫn cảm của nàng khiến nàng thêm đau đớn.
"A!" Nàng lại kêu to một tiếng, "Xú nam nhân, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!" Thống khổ và ủy khuất, rốt cục không nhịn đựơc nữa, nước mắt rơi đầy mặt.
"Đựơc, đựơc, được, ta không tiếp tục, ngươi đừng khóc nữa!"
Hắn lưu luyến rời khỏi thân thể ngọt ngào của nàng, rồi mới nỉ non ôm thiên hạ của mình vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, thân mật lau đi giọt lệ trên mặt nàng.
"Y Y, đừng khóc , ta đã rút ra rồi, không chạm vào ngươi nữa rồi."
Thổ Đậu lập tức đổ mồ hôi lạnh, cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng đang nhìn chằm chằm mình, hai chân đã cố hết sức chống đỡ thân thể để không bị ngã.
"Ngươi và nàng quen biết nhau sao?" Tự Long Hồn đi từng bước tới gần.
"Không quen, không quen." Thổ Đậu sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ra sức lắc đầu, giọng nói đứt quãng.
Lục Đậu đứng ở bên cạnh cũng run run, sắc mặt tái nhợt đi.
"Là nàng bảo ngươi kêu nàng là Tiểu Y à?" Ngữ khí của hắn càng thêm lạnh lẽo.
"Không phải." Giọng nói của Thổ Đậu trở nên hoảng loạn khẩn trương.
"Ngươi có ý đồ gì với nàng đúng không?" Giọng nói lạnh lẽo cộng thêm vài phần sát khí khiến người ta sợ hãi.
"Không có, không có." Ôi mẫu thân ơi, con không còn cơ hội sống sót để về thăm mẫu thân nữa rồi!
Thổ Đậu thầm hò hét.
"Nàng đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, tại sao ngươi lại không có ý đồ gì với nàng?"
Là sao kia? Lão đại, nói không có cũng không được sao? Thổ Đậu và Lục Đậu trợn mắt há hốc mồm nhìn chủ tử, không khỏi nghĩ: Có phải những người chỉ thích nam nhân đều như vậy không? Hay chỉ có Ma Chủ đại nhân của bọn họ mới như vậy?
"Ngươi đang nói dối, đúng không?"
Thổ Đậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lắc đầu theo bản năng.
"Bản gia đang hỏi ngươi, ngươi khinh thường không thèm trả lời sao?"
"Ma Chủ tha mạng! Thuộc hạ thật sự không có mà!" Hai chân Thổ Đậu mềm nhũn, không ngừng run rẩy, sau đó quỳ xuống dập đầu.
"Không được, vì để đề phòng, bản gia..." Tự Long Hồn xuất ra ba cây phi tiêu.
Thổ Đậu vừa thấy, sắc mặt trắng xanh, chỉ nghĩ mạng sống của hắn sẽ chấm dứt tại đây!
"Ở đó làm cái gì? Bữa tối còn chưa chuẩn bị, còn không vào chuẩn bị đi, đứng đó làm gì?"
Giọng nói của một nữ tữ vang lên, hơi lạnh lùng, hơi xa cách, khiến ba nam nhân nghe thấy cũng hơi run sợ.
"Y Y..."
"Đại thiếu gia, không làm được gì thì không nên ở chỗ này làm vướng chân vướng tay ta, cứ đứng ở đây thì ta làm việc kiểu gì?" Thu Y không để ý đến khuôn mặt vui vẻ của Tự Long Hồn, cố ý lạnh lùng nói.
"Y..." Thổ Đậu muốn cầu cứu, lại bị ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Ma chủ quét qua, đành nuốt những lời còn lại vào trong bụng.
Kỳ thực Thu Y đều biết hết, bởi vì ngay từ đầu nàng đã ngồi ở trong góc ngồi hóng mát, cũng nghe được không ít chuyện có liên quan đến cung Yên Lạc và Tự Long Hồn.
Vốn không muốn nghĩ nhiều bởi vì nàng còn chưa có ý định tha thứ cho hắn, nhưng là hắn lại dám ra tay với người vô tội...
Nàng có giận hắn, cũng không bao giờ để cho hắn tùy ý giết người.
"Chúng ta bắt đầu chuẩn bị bữa tối, đại thiếu gia có ngoan ngoãn vào trong phòng chờ ta hay không?" Ý tứ rất rõ ràng, nàng không cho hắn động thủ.
"Y Y, tối hôm nay ăn cái gì?" Tự Long Hồn giống như một tiểu hài tử mong chờ đựơc ăn Mcdonald's kéo tay nàng.
"Ăn khoai lang nướng nhé."
"Cái này không phải món ăn bình dân
à... Không sao, chỉ cần là Y Y làm nhất định ăn sẽ rất ngon."
Thu Y trừng lớn mắt nhìn Tự Long Hồn, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, muốn hắn phải biết nhân gian khó khăn, kể cả hắn là công tử cũng phải biết rằng khoai lang chứa nhiều chất dinh dưỡng ăn lại ngon.
Aizz! Y Y có bỏ độc dược, Ma Chủ cũng sẽ ăn! Thổ Đậu cùng Lục Đậu không tự chủ được thầm nghĩ.
"Ta muốn đi đào khoai."
"Ta giúp ngươi."
Thu Y định cự tuyệt, nhưng là...
"Cũng tốt, ta không muốn làm dơ đôi giày mới của mình."
"Nếu ngươi muốn đôi giày khác, ta sẽ mua cho ngươi."
"Kiếm tiền rất khó, ngươi thừa tiền quá nhỉ."
"Được! Tất cả đều nghe theo ngươi."
"Tại sao lại không có chủ kiến như vậy?"
"Bởi vì lời nói của lão bà là vàng là ngọc!"
"Ai là lão bà của ngươi? Không được nói bậy làm ta mất giá, nếu ta không gả được cho ai, ngươi nhất định phải chết!"bg-ssp-{height:px}
"Tốt nhất là không gả đựơc cho ai, ta sẽ cưới ngươi."
"Thần kinh!"
Cứ như vậy, hai người như phu thê đấu võ mồm, nhưng mà... Đó là Ma chủ cao cao tại thượng không ai bì nổi đấy! Chưa có kẻ nào dám lại gần hắn một bước, nhất là nữ nhân.
"Thổ Đậu ca, cái nha đầu xấu xí kia..." Lục Đậu mới nói một nửa, lập tức bị Thổ Đậu lấy tay che ở miệng.
"Này! Ngươi không muốn sống nữa à?"
Lục Đậu kéo tay Thổ Đậu xuống, há mồm thở dốc hỏi, "Rốt cục nàng là ai? Sao Ma Chủ vừa thấy nàng, sát khí trên người bỗng tiêu tán hết, rồi sau đó còn phát ra ánh sáng hòa bình, quả thực rất giống với một vị cao tăng!"
"Khắc tinh!" Thổ Đậu cười hề hề nói.
"Khắc tinh?" Chỉ là một đầu bếp nhỏ mà thôi, thật sự thần thông quảng đại như thế sao?
"Tất cả mọi người sống trên đời đều sẽ phải gặp một khắc tinh của cụôc đời mình, ở trước mặt nàng uy phong cái gì, bối cảnh thân thế cái gì, võ công xuất chúng cái gì, đều vô dụng hết, cố gắng hết sức, chỉ cần nàng vui vẻ là đủ."
Lục Đậu cũng không hiểu rõ lắm, mà phải sau một thời gian, bỗng có một ngày hắn nhìn thấy Thu Y tươi cười, mới hiểu rõ lời nói của Thổ Đậu.
Nụ cười của nàng, đáng giá để cho người khác nỗ lực bảo vệ.
Chẳng qua những người khác không có cơ hội, bởi vì nụ cười này thuộc quyền sở hữu của một nam nhân khác, nam nhân đó rất yêu nàng còn gắt gao chiếm lấy nàng không tha.
Buổi tối, Thu Y vừa mới tắm rửa thơm tho muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon, vừa mới nằm xong, lại phát hiện có cái gì đó không đúng lắm. Sao hôm nay nàng cảm thấy giường rất chật nhỉ? Nàng xốc chăn bông bên cạnh lên, quả nhiên nhìn thấy tên yêu nghiệt đang nằm ở bên kia. Tóc dài đen nhánh rối tung phủ lên trên khuôn mặt tuấn mỹ, ánh trăng sáng tỏ đêm nay chiếu vào lên thân thể hắn, hình thành một màu bạc lấp lánh, trông rất lười nhác, trông rất tôn quý, bên môi mỉm cười, nhưng là đôi mắt đang nhìn nàng chăm chú lại nóng rực, sắc bén, tạo ra một ngọn lửa nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Nam nhân mỹ lệ như vậy, sẽ khiến nữ nhân vì hắn mà điên cuồng sao? Thu Y phát hiện bản thân mình cũng nằm trong số nữ nhân đó.
Nhưng quan trọng là dù hắn có muốn nằm, cũng phải biết đây là giường của nàng chứ, sao lại tới đây tranh giường với nàng?
"Ngươi ở trong này làm cái gì?" Nàng cố ý giả ngu hỏi, nàng không mù, dĩ nhiên nàng có thể nhìn thấy được nụ cười dâm đãng của hắn. Một sắc lang có dục hỏa đốt người!
"Đương nhiên là ngủ rồi!" Vừa mới nói xong, hắn liền đè lên người nàng.
"Long Hồn, ngươi đã nói sẽ không cưỡng ép ta..." Nàng còn chưa có nói xong, bàn tay to ấm áp của hắn đã tự tiện xâm nhập vào trong vạt áo của nàng.
"Ta đâu có cưỡng ép ngươi đâu!" Tay hắn lúc nặng lúc nhẹ đốt lên ngọn lửa nóng chạy khắp toàn thân nàng, giọng nói khàn khàn khêu gợi lẩm bẩm bên tai nàng, "Ta chỉ là muốn ôm ngươi ngủ giống trước kia."
"A!" Thu Y nhịn không được kêu nhỏ ra tiếng, bởi điểm nhỏ mẫn cảm trên bầu ngực của cô bị hắn xoa bóp, từng đợt khoái cảm khiến nàng trở nên suy yếu, nhịn không được bật ra tiếng rên rỉ mất hồn.
"Trước kia... Chúng ta không ngủ như vậy."
"Là sao? Sao ta không nhớ rõ nhỉ?" Hắn xấu xa nói.
Hắn cúi đầu cắn lên môi của nàng, hơi thở dồn dập phả vào bên tai nàng "Của ta...Chỗ này là của ta... Ngươi là của ta, thân thể ngươi cũng là của ta."
Vừa nói xong hắn ấn xuống một nụ hôn thật sâu trên thân thể nàng, cực kỳ giống với một ký hiệu riêng.
"Long Hồn, đừng như vậy..."
Hắn bất mãn trước sự kháng cự của nàng, tay bắt được vạt áo của nàng, liền thô bạo xé rác, lộ ra bra đẹp mê người. (vì sao cổ đại lại có bra? Đây là sự thật, tỷ này may áo bra để mặc =)), thông cảm tư tưởng của tỷ ấy thuộc về hiện đại. Ta để nguyên là bra giống trong cv đấy chứ không phải tự chế đâu.)
"Ngươi thật sự là rất đặc biệt , dám làm ra loại áo yếm này để mặc, nhưng mà, ta thật cao hứng, ta sẽ không để cho ngươi dùng quỷ kế này để hấp dẫn ta." Cách lớp áo, bàn tay của hắn vò nhẹ, thưởng thức loại áo yếm thiết kế đặc biệt khiêu gợi này.
Thu Y rất muốn nói với hắn kinh nghiệm may áo của nàng không hữu hạn như vậy, hơn nữa vì ở đây không có viền tơ, không có vòng thép, chứ nàng còn có thể thiết kế ra loại nội y khiêu gợi hơn nữa, thậm chí là nội y sexy, khi đó chẳng phải hắn sẽ phun máu mũi sao?
Hình như hắn nghĩ đến cái gì đó, dùng tay kéo rơi váy của nàng, quần lót màu trắng cũng hiện ra trước mặt hắn.
Hắn nhìn quần lót tam giác nho nhỏ màu trắng, mặt đều đỏ, ánh mắt đăm chiêu."Y Y, ngươi thật đẹp."
"Sắc lang!" Nàng thẹn thùng nâng chân muốn đá hắn, lại bị hắn bắt đựơc, rồi thừa cơ vuốt ve đôi chân thon dài trắng nõn của nàng."Không cho sờ loạn... A!"
Nàng không thể tin được hắn lại có thể âu yếm với nàng như vậy, thật không có tiền đồ, hắn không có màn dạo đầu, thậm chí còn luyến tiếc không cởi quần lót của nàng ra, hắn nghĩ cứ để như vậy rồi xông vào à?
Có phải nhanh quá rồi không? Trong ấn tượng của nàng mọi thứ diễn ra không nhanh như vậy? Hắn quá mức nóng vội, nên đã quên màn dạo đầu rồi à?
"Đau quá!" Bàn tay nhỏ bé của nàng đặt trên ngực hắn, đầu đổ mồ hôi lạnh muốn đẩy ra hắn.
"Y Y!" Dục vọng của hắn mới xâm nhập vào một chút, nụ hoa ấm áp chặt chẽ không ngừng co rút lại, gây cho hắn khoái cảm trứơc nay chưa từng có, khiến hắn muốn ngừng mà không được, luyến tiếc thối lui.
"Tự Long Hồn, ngươi dám đi vào, ta sẽ vĩnh viễn không để ý đến ngươi nữa!" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói. Vừa nghe nàng nói vĩnh viễn không để ý đến hắn, trong lòng hắn rùng mình, thật vậy sao? Nhưng mà...Ở trong thân thể nàng... Thật thoải mái...
Hắn không tự chủ được lại tiến thẳng vào một hai phân, tuy rằng sự chuyển động này không lớn, nhưng lại kích thích nơi mẫn cảm của nàng khiến nàng thêm đau đớn.
"A!" Nàng lại kêu to một tiếng, "Xú nam nhân, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa!" Thống khổ và ủy khuất, rốt cục không nhịn đựơc nữa, nước mắt rơi đầy mặt.
"Đựơc, đựơc, được, ta không tiếp tục, ngươi đừng khóc nữa!"
Hắn lưu luyến rời khỏi thân thể ngọt ngào của nàng, rồi mới nỉ non ôm thiên hạ của mình vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, thân mật lau đi giọt lệ trên mặt nàng.
"Y Y, đừng khóc , ta đã rút ra rồi, không chạm vào ngươi nữa rồi."