Trong cơn mơ màng, con đường Mạc Ly bị mang đi tựa hồ rất xa. Y muốn tỉnh dậy lắm, nhưng rồi tiếp tục bị đánh mê. Đến khi tới nơi, y lại thà cứ giả vờ ngất chứ không muốn mở mắt. Cuối cùng, khi tất cả đã dừng lại, Mạc Ly bị hắt nước tỉnh lại.
Thời tiết rất giá buốt, một chậu nước lạnh đổ ụp xuống người, rét tới thấu xương, muốn bất tỉnh cũng khó. Mạc Ly chống người ngồi dậy, răng va lập cập. Ôm lấy bản thân, y ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Nguy nga tráng lệ.
Mạc Ly cảm thấy chỉ có cụm từ này mới miêu tả chính xác nơi đây. Đúng, một nơi phải nói là hoàng cung chốn nhân gian. Rường cột chạm trổ, dào dạt khí thế. Ngay cả một chiếc bình hoa, mỗi bức thư họa, đến từng đố vật trang trí, thoạt nhìn đã biết là vô giá.
Rốt cuộc mình đang ở đâu…?
Mạc Ly rối rắm tới không nên lời. Người bên cạnh khinh bỉ liếc y một cái, hướng về phía một người khác: “Hắn đã tỉnh rồi, mời chủ tử vào ạ.”
Kẻ đó dứt lời rồi khúm núm lui xuống.
Mãi một lúc lâu sau, vẫn chưa có ai nguyện để Mạc Ly thay y phục đã ướt đẫm. Y co mình lại, rúc vào một góc.
Lạnh… lanh đến nỗi y lại sắp ngất đi.
“Chát!” một tiếng, cơn đau từ lưng khiến Mạc Ly quay lại hiện thực.
Đau!
Y mở to mắt, kẻ vừa hắt nước vào y đang hung dữ cầm roi da đứng đó: “Chủ tử chưa vào mà ngươi dám bất tỉnh? Cấm ngất, nghe chưa?!”
Kẻ này không hề có thiện ý. Mạc Ly lại càng co mình vào hơn nữa.
A Vong, A Vong, ngươi ở đâu…?
Sự giày vò giữa lạnh buốt và đau đớn khiến Mạc Ly chống cự được cơn buồn ngủ, mà cuối cùng thì chủ nhân nơi này cũng tới.
Mạc Ly nhìn chăm chăm vào cái người vẫn mỗi ngày quấn quýt mình – A Vong,hắn đã đổi một bộ trang phục với chất liệu tuyệt mỹ và đường cắt hoàn hảo, hắc bào được thêu những hoa văn *** tế. Thật xa lạ, và cuồng ngạo.
Y mở to mắt, ngơ ngác nhìn con người ấy, cố gắng tìm xem có bóng dáng nào thuộc về A Vong hay không. Nhưng rồi Mạc Ly thất vọng. A Vong có lẽ biến mất rồi.
Văn Sát vừa vào hình phòng, chứng kiến tù binh mình vừa bắt về chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
Người đâu mà gầy gò, xấu xí. Bây giờ còn ướt như chuột lột, tóc tai dính bết trên mặt, quần áo loang lổ mấy màu sắc buồn nôn.
Văn Sát bĩu môi. Hắn ưa sạch sẽ vô cùng. Nhưng hắn vẫn nhận lấy roi da từ kẻ bên cạnh, ngồi xổm xuống, dùng chuôi roi nâng cằm Mạc Ly lên.
Ánh mắt y ánh lên sự đau xót.A Vong, vừa mới nãy thôi, chẳng phải ngươi đã nói ngươi thích ta nhìn ngươi như vậy sao?
“Thật quái lạ, Hàn Tử Tự mà nhìn trúng ngươi?”Trong mắt Văn Sát chỉ có sự khinh thường.
Đôi môi Mạc Ly run lên, khó khăn mãi mới thốt ra được vài chứ: “Ngươi, đã quên?”
Văn Sát cười lạnh: “Có gì đáng nhớ? Mà nhớ cái gì, đương nhiên ta biết.”
Ánh mắt Mạc Ly lại ánh lên một tia hy vọng.
“Đương nhiên ta nhớ rõ những chuyện ‘tốt’ mà Hàn Tử Tự thân yêu của ngươi đã làm. Yên tâm, ta sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi, cả vốn lẫn lời.”
Thoáng chốc, mọi trông chờ của Mạc Ly bị dập tắt.
A Vong đã biến mất rồi.
A Vong đơn thuần, ngây thơ, vô lo vô nghĩ… A Vong ngày ngày quấn lấy y, ngày ngày gọi Mạc Mạc… A Vong của Mạc Mạc… A Vong hiền lành, thích ăn vạ… Hắn đã chết rồi.
Hắn đã bị một kẻ tên là Văn Sát. Giết. Chết.
Nhớ tới từng chi tiết về A Vong và ngày tháng bên nhau, một màn nước phủ lên đôi mắt y. Nhưng Mạc Ly sẽ không để giọt lệ tràn mi. Bởi vì y biết, trước mặt Văn Sát hung ác, yếu đuối chỉ càng làm khổ bản thân, khiến mình sẽ mất hết mặt mũi.
Hắn không còn là A Vong nữa.Hắn chỉ là một ma đầu khốn khổ sống giữa tranh đấu quyền lực mà thôi.
Bắt được vẻ thương hại trong đôi mắt Mạc Ly, cơn giận của Văn Sát lập tức tăng vọt. Ngọn roi trong tay quất xuống mấy roi nữa. Tiếng roi xé da thịt thật khủng khiếp.
Cơn đau khiến Mạc Ly suýt ngất xỉu. Y phục rách nát, từng mảng da lớn lộ ra theo từng ngọn roi.
Văn Sát ngừng lại, một tay kéo y lên, “Đây là… Ngự Long lệnh?”Hắn ra sức, muốn giật miếng ngọc quyết trên cổ y, thế nhưng phát hiện miệng ngọc quyết đó được buộc bởi đoạn Khổn Tiên quý báu.
“Thứ này cũng ở đây, xem ra Hàn Tử Tự động tâm thật với ngươi!”
Mạc Ly lạnh lùng nhìn Văn Sát, im lặng.
“Thứ này với ta chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng nó vẫn là chiến lợi phẩm, coi như còn chút giá trị. Đến lúc đó ta sẽ đứng trước Hàn Tử Tự mà chặt đầu ngươi. Ta muốn hắn hiểu, cho dù dùng Khổn Tiên cũng không thể giữ được nó.”
Mạc Ly nghe vậy, phì văng nước bọt vào mặt Văn Sát. Hắn chẳng né tránh, nhưng đồng tử lại co lại, bàn tay đang siết lấy Mạc Ly dồn thêm lực.
“Á…”
Mạc Ly thở hổn hển. Có điều, ánh mắt y chẳng chút sợ hãi. Chết thì chết. Chuyện đã tới nước này, còn gì đáng sợ?
Thần sắc của Mạc Ly đập vào mắt Văn Sát, hắn buông tay, để thân thể Mạc Ly rơi bịch xuống đất. Vết thương trên lưng bị ma sát, y đau đến á khẩu.
“Muốn chết? Không dễ thế đâu.”
Văn Sát xé toác những mảnh vải còn lại trên thân Mạc Ly, những dấu vết *** hiện ra, lấm tấm rải từ ngực xuống tới eo, bụng.
“Xem ra Hàn Tử Tự rất yêu ngươi.”
Khóe miệng Mạc Ly nhếch lên châm chọc. Đó là ngươi, liên quan gì đến Hàn Tử Tự.Nhưng Mạc Ly chưa ngu ngốc đến độ nói ra những lời này.
“Ha ha ha, thật không ngờ, với gương mặt như thế này mà Hàn Tử Tự có thể cứng lên được?” Hắn búng tay một cái, hàng người lập tức nối đuôi nhau đi vào.
“Đây, phần thưởng của các ngươi.”Văn Sát kéo Mạc Ly từ dưới đất lên, “Lai lịch của hắn không nhỏ đâu, biết hắn là ai không?”
Hàng thuộc hạ cúi đầu, không đáp. Văn Sát lại cười: “Hắn, thế mà lại là người trong lòng của Hàn Tử Tự!”
Nghe vậy, đám người kia lại không hẹn mà cùng ngẩng lên. Trong mắt họ, Mạc Ly có thể đọc rõ được hai chữ — Thù hận.
“Hàn Tử Tự giết không ít thân bằng hảo hữu của các ngươi. Hôm nay các ngươi cũng có cơ hội để người của hắn phải nếm đau khổ.”
Đám người quỳ xuống: “Đa tạ chủ thượng!”
Văn Sát quăng Mạc Ly xuống chân những kẻ đó: “Nhưng hắn vẫn còn chút giá trị với ta, nhớ lưu mạng hắn, đừng chơi chết đấy.”
Mạc Ly gắng gượng dậy.
Trốn.Đúng, y phải trốn.Văn Sát điên rồi. Hắn là kẻ điên.Mạc Ly biết rõ Văn Sát sẽ làm gì mình.
Không, không được!Trái tim Mạc Ly gào thét.Ông Trời ơi, xin ông đừng tàn nhẫn với tôi như vậy.
Đáng tiếc, ông Trời không thiêng.
Trước mắt y, chỉ có nụ cười lạnh của Văn Sát và đám nam nhân hung ác kia. Chúng dễ dàng kéo ngã y. Ngay cả chút vải che thân cũng rách vụn. Cả cơ thể Mạc Ly bại lộ trước mắt đám người này. Mảnh dẻ, gọn gàng, thon thả.
Những dấu vết đặc biệt kia rải rác trên cơ thểấy có thể thôi thúc dục vọng con người. Huống chi, đám đàn ông này còn uống thôi tình dược để hoàn thành “nhiệm vụ” từ Văn Sát.
Hai tay Mạc Ly bị khống chế, đôi chân cũng bị người cưỡng ép tách ra.
Văn Sát ngồi vào vị trí chủ vị trong hình đường, thu hết khung cảnh kinh khủng này vào đáy mắt.
“Không, Văn Sát! Ngươi giết ta, giết ta đi!”
Không ai đáp lại y.
Mạc Ly đã mất hết hy vọng, cứ như vậy sắp bị làm nhục… Y muốn cắn lưỡi!
Thế nhưng đám người hắc đạo này đã lăn lộn bao lâu trong giới, sao có thể để y đạt được mục đích.
“Rắc” một tiếng, khớp hàm của y bị tháo. Lệ rơi thành hàng, không biết là vì đau hay vì vết thương trong lòng.
Lũ cầm thú đã sớm mất kiên nhất. Chúng lột quần, nâng cái vật ở giữa lên.
Chân Mạc Ly bị kéo mở, hậu huyệt còn chút sưng đỏ lộ ra hoàn toàn.
Không! Không…!
Cằm bị bóp mở, ngay cả cơ hội xin tha cũng không có.
Đám nam nhân cách y ngày càng gần.
Mạc Ly tuyệt vọng. Đôi mắt đẫm lệ, tuyệt vọng nhìn Văn Sát.
Đó từng là người y yêu thương, và cũng là người nói yêu thương y.
Rốt cuộc, Mạc Ly buông xuôi, y chậm rãi khép mắt lại.
Có lẽ, hành động này đã khiến tình thế xoay chuyển. Khoảnh khắc ánh mắt bi thương ấy nhắm lại, trọng lực trên người Mạc Ly chợt biến mất.
Những tiếng kêu thảm vang lên, suýt nữa chọc thủng màng nhĩ y.
Chuyện gì vậy?
Một lần nữa Mạc Ly mở mắt ra. Hình ảnh này y sẽ không bao giờ quên được. Con ngươi đỏ sậm của Văn Sát xuất hiện.
Chớp mắt, chỉ chớp mắt thôi. Trên đất, toàn bộ đều là tứ chi nội tạng, người người bị xé nát.
Máu me bắn tung tóe, vẩy khắp Hình đường. Những kẻ muốn làm nhục y, lúc này tứ chi cái thiếu cái còn, lăn lóc xung quanh, vài bộ phận còn giật giật rồi không nhúc nhích nữa.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn lại.
Văn Sát, không, phải gọi hắn là ma quỷ.
Tay hắn xách mấy cái đầu ngươi, máu vẫn còn nhỏ giọt thành bãi, tạo thành một dòng suối nhỏ, hoàn toàn có thể phủ ngập Mạc Ly.
Lần đầu tiên Mạc Ly cảm nhận được chỗ đáng sợ của Văn Sát, cũng đã hiểu rõ vì sao Hàn Tử Tự nói Văn Sát là kẻ “giết ngươi không chớp mắt”.
Vô luận thế nào thì thần kinh của Mạc Ly đã không thể chịu nổi nữa. Hai mắt y trợn lên, bất tỉnh.
Thời tiết rất giá buốt, một chậu nước lạnh đổ ụp xuống người, rét tới thấu xương, muốn bất tỉnh cũng khó. Mạc Ly chống người ngồi dậy, răng va lập cập. Ôm lấy bản thân, y ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Nguy nga tráng lệ.
Mạc Ly cảm thấy chỉ có cụm từ này mới miêu tả chính xác nơi đây. Đúng, một nơi phải nói là hoàng cung chốn nhân gian. Rường cột chạm trổ, dào dạt khí thế. Ngay cả một chiếc bình hoa, mỗi bức thư họa, đến từng đố vật trang trí, thoạt nhìn đã biết là vô giá.
Rốt cuộc mình đang ở đâu…?
Mạc Ly rối rắm tới không nên lời. Người bên cạnh khinh bỉ liếc y một cái, hướng về phía một người khác: “Hắn đã tỉnh rồi, mời chủ tử vào ạ.”
Kẻ đó dứt lời rồi khúm núm lui xuống.
Mãi một lúc lâu sau, vẫn chưa có ai nguyện để Mạc Ly thay y phục đã ướt đẫm. Y co mình lại, rúc vào một góc.
Lạnh… lanh đến nỗi y lại sắp ngất đi.
“Chát!” một tiếng, cơn đau từ lưng khiến Mạc Ly quay lại hiện thực.
Đau!
Y mở to mắt, kẻ vừa hắt nước vào y đang hung dữ cầm roi da đứng đó: “Chủ tử chưa vào mà ngươi dám bất tỉnh? Cấm ngất, nghe chưa?!”
Kẻ này không hề có thiện ý. Mạc Ly lại càng co mình vào hơn nữa.
A Vong, A Vong, ngươi ở đâu…?
Sự giày vò giữa lạnh buốt và đau đớn khiến Mạc Ly chống cự được cơn buồn ngủ, mà cuối cùng thì chủ nhân nơi này cũng tới.
Mạc Ly nhìn chăm chăm vào cái người vẫn mỗi ngày quấn quýt mình – A Vong,hắn đã đổi một bộ trang phục với chất liệu tuyệt mỹ và đường cắt hoàn hảo, hắc bào được thêu những hoa văn *** tế. Thật xa lạ, và cuồng ngạo.
Y mở to mắt, ngơ ngác nhìn con người ấy, cố gắng tìm xem có bóng dáng nào thuộc về A Vong hay không. Nhưng rồi Mạc Ly thất vọng. A Vong có lẽ biến mất rồi.
Văn Sát vừa vào hình phòng, chứng kiến tù binh mình vừa bắt về chỉ ngây ngốc nhìn hắn.
Người đâu mà gầy gò, xấu xí. Bây giờ còn ướt như chuột lột, tóc tai dính bết trên mặt, quần áo loang lổ mấy màu sắc buồn nôn.
Văn Sát bĩu môi. Hắn ưa sạch sẽ vô cùng. Nhưng hắn vẫn nhận lấy roi da từ kẻ bên cạnh, ngồi xổm xuống, dùng chuôi roi nâng cằm Mạc Ly lên.
Ánh mắt y ánh lên sự đau xót.A Vong, vừa mới nãy thôi, chẳng phải ngươi đã nói ngươi thích ta nhìn ngươi như vậy sao?
“Thật quái lạ, Hàn Tử Tự mà nhìn trúng ngươi?”Trong mắt Văn Sát chỉ có sự khinh thường.
Đôi môi Mạc Ly run lên, khó khăn mãi mới thốt ra được vài chứ: “Ngươi, đã quên?”
Văn Sát cười lạnh: “Có gì đáng nhớ? Mà nhớ cái gì, đương nhiên ta biết.”
Ánh mắt Mạc Ly lại ánh lên một tia hy vọng.
“Đương nhiên ta nhớ rõ những chuyện ‘tốt’ mà Hàn Tử Tự thân yêu của ngươi đã làm. Yên tâm, ta sẽ trả lại toàn bộ cho ngươi, cả vốn lẫn lời.”
Thoáng chốc, mọi trông chờ của Mạc Ly bị dập tắt.
A Vong đã biến mất rồi.
A Vong đơn thuần, ngây thơ, vô lo vô nghĩ… A Vong ngày ngày quấn lấy y, ngày ngày gọi Mạc Mạc… A Vong của Mạc Mạc… A Vong hiền lành, thích ăn vạ… Hắn đã chết rồi.
Hắn đã bị một kẻ tên là Văn Sát. Giết. Chết.
Nhớ tới từng chi tiết về A Vong và ngày tháng bên nhau, một màn nước phủ lên đôi mắt y. Nhưng Mạc Ly sẽ không để giọt lệ tràn mi. Bởi vì y biết, trước mặt Văn Sát hung ác, yếu đuối chỉ càng làm khổ bản thân, khiến mình sẽ mất hết mặt mũi.
Hắn không còn là A Vong nữa.Hắn chỉ là một ma đầu khốn khổ sống giữa tranh đấu quyền lực mà thôi.
Bắt được vẻ thương hại trong đôi mắt Mạc Ly, cơn giận của Văn Sát lập tức tăng vọt. Ngọn roi trong tay quất xuống mấy roi nữa. Tiếng roi xé da thịt thật khủng khiếp.
Cơn đau khiến Mạc Ly suýt ngất xỉu. Y phục rách nát, từng mảng da lớn lộ ra theo từng ngọn roi.
Văn Sát ngừng lại, một tay kéo y lên, “Đây là… Ngự Long lệnh?”Hắn ra sức, muốn giật miếng ngọc quyết trên cổ y, thế nhưng phát hiện miệng ngọc quyết đó được buộc bởi đoạn Khổn Tiên quý báu.
“Thứ này cũng ở đây, xem ra Hàn Tử Tự động tâm thật với ngươi!”
Mạc Ly lạnh lùng nhìn Văn Sát, im lặng.
“Thứ này với ta chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng nó vẫn là chiến lợi phẩm, coi như còn chút giá trị. Đến lúc đó ta sẽ đứng trước Hàn Tử Tự mà chặt đầu ngươi. Ta muốn hắn hiểu, cho dù dùng Khổn Tiên cũng không thể giữ được nó.”
Mạc Ly nghe vậy, phì văng nước bọt vào mặt Văn Sát. Hắn chẳng né tránh, nhưng đồng tử lại co lại, bàn tay đang siết lấy Mạc Ly dồn thêm lực.
“Á…”
Mạc Ly thở hổn hển. Có điều, ánh mắt y chẳng chút sợ hãi. Chết thì chết. Chuyện đã tới nước này, còn gì đáng sợ?
Thần sắc của Mạc Ly đập vào mắt Văn Sát, hắn buông tay, để thân thể Mạc Ly rơi bịch xuống đất. Vết thương trên lưng bị ma sát, y đau đến á khẩu.
“Muốn chết? Không dễ thế đâu.”
Văn Sát xé toác những mảnh vải còn lại trên thân Mạc Ly, những dấu vết *** hiện ra, lấm tấm rải từ ngực xuống tới eo, bụng.
“Xem ra Hàn Tử Tự rất yêu ngươi.”
Khóe miệng Mạc Ly nhếch lên châm chọc. Đó là ngươi, liên quan gì đến Hàn Tử Tự.Nhưng Mạc Ly chưa ngu ngốc đến độ nói ra những lời này.
“Ha ha ha, thật không ngờ, với gương mặt như thế này mà Hàn Tử Tự có thể cứng lên được?” Hắn búng tay một cái, hàng người lập tức nối đuôi nhau đi vào.
“Đây, phần thưởng của các ngươi.”Văn Sát kéo Mạc Ly từ dưới đất lên, “Lai lịch của hắn không nhỏ đâu, biết hắn là ai không?”
Hàng thuộc hạ cúi đầu, không đáp. Văn Sát lại cười: “Hắn, thế mà lại là người trong lòng của Hàn Tử Tự!”
Nghe vậy, đám người kia lại không hẹn mà cùng ngẩng lên. Trong mắt họ, Mạc Ly có thể đọc rõ được hai chữ — Thù hận.
“Hàn Tử Tự giết không ít thân bằng hảo hữu của các ngươi. Hôm nay các ngươi cũng có cơ hội để người của hắn phải nếm đau khổ.”
Đám người quỳ xuống: “Đa tạ chủ thượng!”
Văn Sát quăng Mạc Ly xuống chân những kẻ đó: “Nhưng hắn vẫn còn chút giá trị với ta, nhớ lưu mạng hắn, đừng chơi chết đấy.”
Mạc Ly gắng gượng dậy.
Trốn.Đúng, y phải trốn.Văn Sát điên rồi. Hắn là kẻ điên.Mạc Ly biết rõ Văn Sát sẽ làm gì mình.
Không, không được!Trái tim Mạc Ly gào thét.Ông Trời ơi, xin ông đừng tàn nhẫn với tôi như vậy.
Đáng tiếc, ông Trời không thiêng.
Trước mắt y, chỉ có nụ cười lạnh của Văn Sát và đám nam nhân hung ác kia. Chúng dễ dàng kéo ngã y. Ngay cả chút vải che thân cũng rách vụn. Cả cơ thể Mạc Ly bại lộ trước mắt đám người này. Mảnh dẻ, gọn gàng, thon thả.
Những dấu vết đặc biệt kia rải rác trên cơ thểấy có thể thôi thúc dục vọng con người. Huống chi, đám đàn ông này còn uống thôi tình dược để hoàn thành “nhiệm vụ” từ Văn Sát.
Hai tay Mạc Ly bị khống chế, đôi chân cũng bị người cưỡng ép tách ra.
Văn Sát ngồi vào vị trí chủ vị trong hình đường, thu hết khung cảnh kinh khủng này vào đáy mắt.
“Không, Văn Sát! Ngươi giết ta, giết ta đi!”
Không ai đáp lại y.
Mạc Ly đã mất hết hy vọng, cứ như vậy sắp bị làm nhục… Y muốn cắn lưỡi!
Thế nhưng đám người hắc đạo này đã lăn lộn bao lâu trong giới, sao có thể để y đạt được mục đích.
“Rắc” một tiếng, khớp hàm của y bị tháo. Lệ rơi thành hàng, không biết là vì đau hay vì vết thương trong lòng.
Lũ cầm thú đã sớm mất kiên nhất. Chúng lột quần, nâng cái vật ở giữa lên.
Chân Mạc Ly bị kéo mở, hậu huyệt còn chút sưng đỏ lộ ra hoàn toàn.
Không! Không…!
Cằm bị bóp mở, ngay cả cơ hội xin tha cũng không có.
Đám nam nhân cách y ngày càng gần.
Mạc Ly tuyệt vọng. Đôi mắt đẫm lệ, tuyệt vọng nhìn Văn Sát.
Đó từng là người y yêu thương, và cũng là người nói yêu thương y.
Rốt cuộc, Mạc Ly buông xuôi, y chậm rãi khép mắt lại.
Có lẽ, hành động này đã khiến tình thế xoay chuyển. Khoảnh khắc ánh mắt bi thương ấy nhắm lại, trọng lực trên người Mạc Ly chợt biến mất.
Những tiếng kêu thảm vang lên, suýt nữa chọc thủng màng nhĩ y.
Chuyện gì vậy?
Một lần nữa Mạc Ly mở mắt ra. Hình ảnh này y sẽ không bao giờ quên được. Con ngươi đỏ sậm của Văn Sát xuất hiện.
Chớp mắt, chỉ chớp mắt thôi. Trên đất, toàn bộ đều là tứ chi nội tạng, người người bị xé nát.
Máu me bắn tung tóe, vẩy khắp Hình đường. Những kẻ muốn làm nhục y, lúc này tứ chi cái thiếu cái còn, lăn lóc xung quanh, vài bộ phận còn giật giật rồi không nhúc nhích nữa.
Mạc Ly ngẩng đầu nhìn lại.
Văn Sát, không, phải gọi hắn là ma quỷ.
Tay hắn xách mấy cái đầu ngươi, máu vẫn còn nhỏ giọt thành bãi, tạo thành một dòng suối nhỏ, hoàn toàn có thể phủ ngập Mạc Ly.
Lần đầu tiên Mạc Ly cảm nhận được chỗ đáng sợ của Văn Sát, cũng đã hiểu rõ vì sao Hàn Tử Tự nói Văn Sát là kẻ “giết ngươi không chớp mắt”.
Vô luận thế nào thì thần kinh của Mạc Ly đã không thể chịu nổi nữa. Hai mắt y trợn lên, bất tỉnh.