Mặc Lâm Tín nói thật hay nói dối, cho dù Mạc Ly có không muốn nhìn thấy Văn Sát hay Hàn Tử Tự, hiện thực tàn khốc vẫn cứ bày ra trước mặt, y không còn sự lựa chọn nào khác.
Làm thế nào có thể tranh thủ được một kết quả tốt nhất khi đang ở giữa tình hình gay go này, vẫn là một vấn đề nan giải cần giải quyết của Mạc Ly.
Chỉ cần y sẵn sàng nhân nhượng, để hai tên ma đầu hỗn đản kia hài lòng, cảnh ngộ của chúng bằng hữu mới đỡ được một chút…
Y đủ ti tiện rồi, Mạc Ly giờ khắc này đã không còn quan tâm đến những hậu quả tệ hại hơn.
Nhưng nỗi sợ trong lòng đã được dựng lên, Mạc Ly không thể giống như ngày trước nhọc công diễn kịch trước mặt Văn Sát, huống chi Văn Sát bây giờ luôn xem y là kẻ tệ hại.
Cho dù bầu không khí giữa hai người vẫn rất căng thẳng, nhưng Mạc Ly vẫn không nghĩ ra, vì sao Văn Sát lại tự chuốc lấy khổ sở, vô luận là ăn uống hay ngủ nghỉ đều bắt y ở bên cạnh.
Như bữa tối tối nay chẳng hạn, Văn Sát đã an vị tại bàn vuông chế từ diệp tử đàn mộc, lãnh nghiêm muốn y ngồi xuống dùng cơm.
Mạc Ly vừa nhìn thấy Văn Sát, thân thể đã không tự chủ được mà run rẩy.Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, vô luận Mạc Ly tự ám thị với mình bao nhiêu cũng không có tác dụng.
Văn Sát nhìn Mạc Ly run rẩy đứng kia, nheo mắt một chút, “Ngồi xuống dùng cơm, nghe hiểu tiếng người không?”
Mạc Ly vẫn cứng đờ không di chuyển.Thị tỳ một bên thấy vậy, nhanh chóng lại gần thúc y bước đi. Bởi vì các nàng biết, nếu chủ thượng tức giận, cuối cùng người chịu khổ sẽ chính là vị công tử đáng thương này.
Mạc Ly được các thị týấn xuống ngồi cạnh Văn Sát.
Ánh mắt Mạc Ly ngây ngốc nhìn vào những món ăn phong phú hoa mỹ trước mặt, không muốn mà cũng không dám nhìn đến vẻ mặt Văn Sát.
Tiếng nói băng lãnh kia còn tiếp tục: “Động đũa mau, ăn đi!”
Mạc Ly vô thức cầm lấy đôi đũa ngà, ăn mà không biết đang ăn cái gì trong bát.
Có lẽ là Văn Sát đột nhiên nhớ lại ngày tháng được Mạc Ly hầu hạ tại Vô Xá cốc trước kia, bỗng dưng buông một câu: “Ta muốn ăn món kia!”
Cơ thể Mạc Ly sững lại, đôi đũa trong tay suýt thì rơi xuống.
Y không dám liếc Văn Sát một cái, cũng không biết món ăn mà Văn Sát muốn là món nào, chỉ gắp bừa một miếng từ chiếc đĩa gần mình.
Lòng Mạc Ly không ngừng nói với mình: Đừng run, ta xin ngươi đừng run…
Nhưng càng tự nói tình hình lại càng hỏng bét.
Khoảng cách miếng gắp đi từ đĩa đến bát Văn Sát thật ngắn, vậy mà được nửa đường đã rơi xuống.
Mạc Ly kinh hãi, cắn môi dưới, lại một lần nữa gắp miếng khác.Động tác đó lặp lại mấy lần, lần nào cũng thất bại.
Tay Mạc Ly càng run rẩy kịch liệt.
Văn Sát một bên gân xanh trên trán nổi lên, rắc một tiếc bẻ gẫy chiếc đũa.Tay áo vung lên, cả bàn cơm rơi vỡ tan tành.
“Không ăn nữa!”
Nhìn cơm nước vung vãi, chúng thị tỳ lẩy bẩy cùng lúng túng quỳ xuống, chiếc đũa trong tay Mạc Ly vẫn cứ lơ lửng trong không trung, Văn Sát tâm phiền khí bực, phất tay rời đi.
Văn Sát vừa mới rời khỏi, đôi đũa trong tay Mạc Ly rơi xuống.Y lấy tay trái cầm lấy cổ tay phải. Quả nhiên, nam nhân kia vừa đi, tay y liền không run nữa.
Nỗi khổ tâm trong mắt vơi đi, Mạc Ly nói với chúng thị tỳ đang quỳ trên đất: “Đứng cả lên đi, làm phiền các ngươi dọn dẹp một chút…”
Một tiểu tỳ nữ mắt rưng rưng, nhẹ giọng: “Công tử, ngươi chưa ăn gì…”
Mạc Ly khoát khoát tay: “Chủ thượng các ngươi cũng chưa ăn, ta sao có tư cách.”
Những tiểu thị tỳ quả thực không có can đảm xếp đặt thêm một bàn cơm nữa cho Mạc Ly, buộc phải cắn răng thu dọn, rồi lùi ra ngoài.
Ở Thanh Vũ các, Văn Sát phải đợi rất lâu cơn giận mới nguôi xuống.
Hắn càng lúc càng cảm thấy Mạc Ly thật giống nước, rành rành xanh ngắt mênh mông mà trong vắt như tẩy, chân chân thực thực ở kia, nhưng mỗi lần đưa tay, cuối cùng vẫn uyển chuyển lọt qua kẽ tay.
Càng nắm chặt, lại càng không bắt được.
Văn Sát cũng không rõ rốt cuộc phải đối mặt với Mạc Ly thế nào.
Ngược đãi?
Thân thể gầy yếu kia còn chịu được bao nhiêu nữa? Vả lại, trước mắt chính hắn cũng không muốn dùng phương pháp đó.
Sủng ái?
Hắn không phải không muốn sủng ái y, nhưng nhìn phản ứng bây giờ của Mạc Ly, chỉ càng kích thích cơn giận của hắn mà thôi.
Đã muộn rồi, Mạc Ly vẫn cứ một mình ngây ngốc trong tẩm cung hoa lệ trống vắng này, cũng chẳng chút buồn ngủ.Dạ dày cứ từng cơn từng cơn xót đau. Phỏng chừng là do nháo loạn màkhông dùng được bữa tối?
Mạc Ly cười khổ.
Mấy ngày nay, ăn không được ăn, ngủ không ngủ nổi, *** thần chịu sức ép to lớn, thân thể có làm bằng sắt cũng không trụ được, huống chi Mạc Ly thể chất vốn không được tốt.
Chúng thị tỳ thấy sắc mặt Mạc Ly không tốt, quan tâm bưng đến một chén trà nóng.Mạc Ly uống mấy ngụm, cũng không thấy dạ dày đỡ đi, sắc mặt lại càng khó nhìn.
Không muốn để các thị tỳ phát hiện sự khác thường, Mạc Ly liền bảo đã muốn ngủ, cho các nàng lui ra.
Nằm trên giường, tay Mạc Ly áp lên bụng.
Đau quá…
Cơn đau dữ dội khiến y phải cuộn mình lại, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.Dạ dày giống như bị vô số những bàn ủi nhỏ ủi lên, cơn đau thấu, quất mạnh lên thần kinh.
Mạc Ly cắn môi dưới, không cho mình phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mà cơn đau quá lớn, y còn chẳng biết được bên cạnh đã có người.
Trước khi Văn Sát bước vào tẩm cung, thị tỳ báo rằng Mạc Ly đã ngủ.
Mạc Ly thường ngày có chứng mất ngủ, canh giờ ngủ trên giường rất ít. Không phải y tính giả vờ ngủ để tránh né hắn?
Văn Sát sẽ không để Mạc Ly may mắn như vậy. Hắn bước nhanh tới giường, lại thấy một thân bạch sắc cuộn người đưa lưng về phía mình. Rõ ràng không phải là tiếng thở đã đi vào giấc ngủ.
Văn Sát lạnh lùng: “Dậy cho ta.”
Người trên giường không phản ứng.
Văn Sát bốc hỏa, lật cả người Mạc Ly lại.
Chợt thấy khuôn mặt người nọ lúc xanh lúc trắng, mới thấy không bình thường.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hai mắt Mạc Ly nhắm nghiền, môi bị cắn đến chảy máu, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo người trước mặt.
Ôm Mạc Ly ý thức có chút rối loạn vào lòng, Văn Sát gọi người vào.
Chúng thị tỳ thấy dáng vẻ Mạc Ly như vậy, lại càng hoảng sợ.
“Hắn thế này là sao?”
Chúng thị tỳ nhìn nhau, run rẩy đáp: “Hẳn là do không ăn cơm tối, cho nên đau dạ dày?”
“Không ăn cơm?”Văn Sát lặp lại, lập tức giận dữ quát: “Ai nói không cho hắn ăn cơm? Đám ngu xuẩn các ngươi, không biết chuẩn bị thức khác sao?”
Chúng thị tỳ nước mắt lưng tròng quỳ xuống thỉnh tội, lúc này đại phu mới cuống quýt chạy tới.
Đại phu xem tình hình của Mạc Ly, kê một đơn thuốc tẩm bổ cho dạ dày, vừa chuẩn bị chút cháo lỏng cho Mạc Ly dùng.
Coi như linh đan diệu dược đã uống xong, đau dạ dày cũng không phải nhanh chóng mà hết.Mạc Ly đau đến nỗi ý thức mơ hồ, nằm trong lòng Văn Sát cũng không biết người ôm mình là ai.
Chung quy ốm đau vẫn làm ý chí người ta nhanh sụp đổ, Mạc Ly đau không chịu được, liền nắm lấy tay người nọ, thút thít.
Văn Sát tức giận gạt lệ trên khuôn mặt Mạc Ly.
Mẹ nó, lúc trước bị chỉnh cho khốn đốn như vậy, cũng không thấy con người ngang bướng này nhỏ lệ trước mặt hắn, hiện tại chỉ là đau dạ dày đã hu hu khóc thành lệ nhân rồi.
Nhưng mà, nhìn nước mắt Mạc Ly chảy, trái tim băng giá của Văn Sát trước kia, bất tri bất giác mà tan ra một ít.
Mạc Ly cảm nhận thấy hơi thở ấm mơn trớn trên mặt mình, nhỏ giọng nói gì đó.
“Cha mẹ, đừng bỏ con… Hức…Con đau quá…Dẫn con theo với…Con không muốn ở đây một mình…”
Văn Sát cúi đầu nghe thấy lời nỉ non, tức khắc càng ôm chặt lấy thân thể Mạc Ly, “Khốn kiếp, không ai có thể mang ngươi đi, cho dù là phụ mẫu ngươi cũng không thể!”
Thân thể lạnh lẽo của Mạc Ly cảm nhận được hơi ấm, trong cơn mơ hồ, láng máng giống lúc nhỏ được cha mẹ ôm vào lòng. Vì vậy, Mạc Ly vô thức vòng tay lên, ôm chặt lấy cổ người kia.
“Đừng bỏ con…Đừng mà, đừng bỏ con lại…”
Lòng Văn Sát chợt nhói lên, giống như bị đao cùn đâm một nhát, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không bỏ ngươi!”Văn Sát gần như ghé vào tai Mạc Ly mà nói.
Nghe được câu cam đoan này, khuôn mặt khóc lóc như mèo mướp của Mạc Ly mới giãn ra, không quấy nữa.
Có lẽ dược hiệu từ từ đã phát huy tác dụng, Mạc Ly tựa hồ chưa từng bị đau, mới yên giấc một chút, nhưng mồ hôi lạnh vẫn toát đầy trán.
Đại phu thấy sắc mặt Mạc Ly vẫn chưa khá lắm, liền nói: “Nếu chủ thượng nguyện ý, có thể dùng nội lực kích thích Lương khâu huyệt của Mạc công tử, tức sẽ tốt lên.”
Văn Sát nghe lời, lập tức đưa tay lên huyệt vị của Mạc Ly. Nội lực được truyền vào, cơn đau dần dần giảm xuống. Mạc Ly vẫn nắm chặt lấy Văn Sát.
Ma đầu sát nhân kia lúc bấy giờ mới lơ đãng tỏ ra chút ôn nhu, tay còn lại xoa xoa tấm lưng Mạc Ly.
Hồi lâu, Mạc Ly rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, khuôn mặt xám trắng lúc đầu cũng đã dần bình thường. Không biết có phải mơ thấy cha mẹ xa cách đã lâu hay không, khóe miệng Mạc Ly cong nhẹ lên thật hiếm thấy.
Nhìn Mạc Ly đã có chuyển biến tốt, Văn Sát vẫn luôn ôm y định thả y nằm lại trên giường, ai ngờ chỉ cần mình khẽ động, Mạc Ly sẽ cau mày, hai tay ôm chặt không buông.
Văn Sát nhìn Mạc Ly như vậy, lại hiếm thấy tít mắt trìu mến, cuối cùng cũng không cam lòng buông tay, cứ như vậy ôm Mạc Ly cả một đêm.
Hôm sau Mạc Ly tỉnh lại, đã sắp đến buổi trưa.Chén thuốc đêm qua có cả tác dụng giảm đau lẫn an thần, khiến y ngủ trọn giấc.Đã lâu không bị bóng đè hành hạ, ngủ thẳng qua bình minh.
Mạc Ly theo thói quen dụi dụi đầu vào gối mềm, phát ra tiếng thở dài. Bất quá, đợi đến khi y xoay người sang chỗ khác mở mắt, mới phát hiện khuôn mặt ma mị của Văn Sát ngay trước mặt.
Mạc Ly kinh hoàng, cả người giật lại, đụng cả vào tường trụ.
Văn Sát vừa này vẫn luôn nhìn mình như vậy?Nghĩ đến bản thân như con rùa thiếu mai, chỉ có thể mặc cơ thể mềm yếu phơi ra trước mặt nam nhân, lòng Mạc Ly càng quẫn bách, cả người bất giác bắt đầu run rẩy.
Văn Sát lạnh lùng hỏi: “Dạ dày còn đau không?”
Mạc Ly kinh ngạc, nhớ lại tối qua mình vì đau dạ dày mới mơ mơ màng màng hỗn độn. Nhớ láng máng lúc quá đau, vẫn nắm chặt lấy tay một người. Nhìn Văn Sát, nghĩ lại người mình cầm tay tối qua khả năng chính là hắn, trong lòng nhất thời thấy thất vọng.
Văn Sát đứng dậy, vỗ nhẹ vào huyệt đạo phần vai. Hôm qua hắn ôm Mạc Ly đến tận hửng đông, đợi tiểu gia khỏa kia mơ màng ngủ rồi mới đổi tư thế, gân cốt có chút tê.
Mạc Ly lùi lại góc giường, không dám mở miệng.
Văn Sát rời giường, thị tỳ hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo chỉnh tề.
Mạc Ly cũng lặng lẽ tiếp nhận chén nước súc miệng từ thị tỳ, nhổ nước vào chậu xong, lại dùng khăn mềm đã ướt lau mặt.
Toàn bộ quá trình y đều cúi đầu khổ não mà làm, không có can đảm nhìn vào mắt Văn Sát.
Văn Sát liếc y một cái, cũng không nói gì liền ly khai.
Hơn mười ngày sau đó, Mạc Ly vượt qua cơn oanh tác của thuốc thang và thức ăn bổ dưỡng.Dẫu sao cơ thể tuổi trẻ, dưỡng đi dưỡng lại cũng sẽ khôi phục thôi, may mà chưa thành bệnh mãn tính.
Ngẫm lại thì lần ngã bệnh này cũng không phải không có lợi, chí ít Văn Sát cũng rất lâu không đụng vào y, kể cả khi ăn cơm cũng không xuất hiện, càng không giống trước kia bắt mình phải hầu hạ hắn.
Áp thấp trên đỉnh đầu Mạc Ly vơi đi rất nhiều, như thế cũng đủ để y tỉnh tạo hơn.
Một ngày, Mạc Ly theo lệ thường gội đầu tắm rửa trong ngọc trì. Y gặp chút khó khăn trong việc chải mái tóc ngày càng dài ra trong nước. Nếu là bình thường, y ít nhiều cũng phải cắt tóc ngắn đi một chút, nhưng giờ rơi vào tay Văn Sát, mà Văn Sát lại rất thích mái tóc y, bất luận thế nào cũng không cho y cắt tóc.
Bỗng nhiên, chiếc lược trong tay bị người đoạt mất.
Mạc Ly giật mình, muốn quay lại, nhưng bờ vai bị người kia ngăn cản.
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích…”
Mạc Ly cứng người. Là Văn Sát.Văn Sát nâng mái tóc dài của Mạc Ly lên, gỡ chỗ tóc rối.
Mạc Ly không dám mở miệng, đành phải cắn môi dưới dừng động tác.
“Lần sau không gỡ được, phải gọi thị tỳ vào giúp, không được giật tóc như vậy.”
Mạc Ly cúi thấp đầu không đáp.Đợi đến khi ba nghìn sợi tóc đã mượt mà, Mạc Ly cảm thấy bàn tay Văn Sát di chuyển sang nơi khác trên thân thể y.
Eo bị bắt lấy, hồng anh trước ngực dưới sự trêu đùa của ngón tay Văn Sát mà mẫn cảm lên.
Ý vị cầu hoan rõ rệt.
Chân Mạc Ly mềm nhũn, vừa là vì sự khiêu khích của Văn Sát, mặt khác, vừa là do sợ hãi.
Trước khi tính chất sự việc chuyển thành nghiêm phạt, Mạc Ly dưới thân Văn Sát đã ăn không ít khổ cực.Hôm nay có lẽ cũng không trốn thoát.Hai chân Mạc Ly bị tách ra, thân thể tựa lên cạnh thục ngọc trì.
Ngón tay Văn Sát theo dòng nước ấm trượt vào trong cơ thểấy, Mạc Ly giật mình, lập tức cắn răng chịu đựng.
Từ sau khi y trở lại Vô Xá cốc, đây là lần đầu tiên Văn Sát lại dùng phương pháp này để y thích ứng.
Vài lần trước, đều là trực tiếp tiến nhập bừa vào, không thèm đểý đến cơn đau mà y sẽ phải chịu.
Hạ thân Mạc Ly co rút lại, mười ngón tay bám lấy vách bạch ngọc trì.Nhưng ngọc thạch thật trơn, Mạc Ly muốn bám cũng khó. Cảm giác càng lúc càng bất lực.Trong cơ thể, các đốt ngón tay càng thêm nhiều, Mạc Ly thấy mình không trụ được nữa rồi, cả người trượt xuống nước.
“Chậc.”Văn Sát bật cười, ôm thân thể Mạc Ly lại, bắt y vòng hai tay lên cổ mình.
Mạc Ly bất đắc dĩ tựa cằm lên vai Văn Sát. Bất quá như vậy cũng tốt, chí ít y không cần phải thấy vẻ mặt Văn Sát…
Huyệt nội *** tế co rút, ngọc khí xin đẹp của Mạc Ly cũng bị trêu đùa dần dần ngẩng đầu.
Thấy y đã thích ứng rồi, Văn Sát nói: “Chân vòng lên.”
Mạc Ly sửng sốt, thân thể lại trì trệ không phản ứng.
Văn Sát bực mình: “Choáng? Trước đây không phải đã từng làm dưới nước một lần.”
Thần kinh được Văn Sát nhắc nhở, Mạc Ly chợt nhớ lại một màn *** loạn hoang đường của hai người ở Ánh Nguyệt hồ. Lần đó, hình như là chính y đã câu dẫn Văn Sát?
Nhớ tới ký ức quẫn bách đó, Mạc Ly nhắm chặt hai mắt, vô thức lắc đầu.
“Mẹ nó, đừng có trách ta!”
Tách cánh mông Mạc Ly ra, cự vật nóng rực kia nhẹ nhàng tiến thẳng vào.
“Ưưm…”Cảm giác đột nhiên bị lấp đầy, khiến Mạc Ly thiếu chút nữa kêu thảm lên.Tư thế này thực sự có chút miễn cưỡng, hạ thể Mạc Ly đột nhiên đau buốt.
Cảm thấy những ngón tay bỗng siết chặt lấy bờ vai mình, Văn Sát nhíu mày: “Sao vậy? Đau hả?”
Mạc Ly cắn môi không đáp.
“Khốn, đau mà không nói, ai biết ngươi làm sao!”Ngoài miệng tuy vẫn là ác ngôn ác ngữ, nhưng Văn Sát vẫn điều chỉnh lại tư thể trong nước.
Cảm giác đau đớn giảm đi, Mạc Ly thả lỏng được một chút.
Văn Sát ôm lấy thắt lưng y, không ngừng xỏ xuyên qua cơ thể yếu gầy mà lại khiến người ta không kiềm được dục vọng ấy.
Lực cản của nước cơ hồ không làm nảy sinh bất luận ảnh hưởng gì với Văn Sát, ngược lại còn nhờ dịch thể bôi trơn, khiến mỗi lần tiến nhập càng thêm thông thuận.
Hỏa nhiệt của cự vật dán vào nội bích, y mềm mạinương theo động tác của hắn. Thân thể sớm bị cải tạo hoàn toàn, cho dù không có dược tính khống chế, khoái ý vẫn khắc sâu vào đầu khi nam nhân này ở trong y.Sự ràng buộc của lý trí dứt bỏ thân thể, điên cuồng hưởng thụ hoan ái.
Lúc đầu Mạc Ly còn ẩn nhẫn khắc chế, càng về sau càng đong đưa đòi hỏi cầu hoan. Thân thể thậm chí không ngừng cong về phía trước, hùa theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của nam nhân.
Mặt nước yên ả giờ sóng sánh mãnh liệt, thanh âm khi thể xác va chạm vang lên không dứt bên tai.
Chịu không nổi quá nhiều sự xâm thực của dục vọng, Mạc Ly bất giác lệ rơi ròng ròng, y chỉ có thể bất lực lả trên vai Văn Sát, bị động mà chịu đựng sự chiếm giữ cuồng loạn.Mãi cho đến khi không thể chịu đựng được thêm, thoát lực rơi xuống trước ngực Văn Sát.
“Chịu, ta chịu… Ư ưm…”
Văn Sát hôn lên môi y, sau một hồi phiên giang đảo hải, ghé vào tai y: “Cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi.”
Mạc Ly ôm lấy lưng Văn Sát, nhưng vẫn lắc đầu, chết cũng không nói.
Văn Sát cười ta một tiếng, tăng tốc ra vào.
“A a… a”Cảm thấy hậu huyệt của mình sẽ rách ra mất, Mạc Ly suy sụp cầu xin: “Chịu, ta xin ngươi, ta cầu ngươi…”
Văn Sát tựa hồ không thỏa mãn lắm với kết quả này, tuy đã giảm bớt tốc độ, lại đem cự vật rút ra hết, rồi lại chậm rãi vào đến tận gốc.
Mạc Ly cảm thấy cự vật trong cơ thể đang xấu xa xoay tròn, so với đơn thuần trùng kích càng thêm giày vò nhân tâm.
“Văn Sát, ta cầu ngươi…Ta cầu xin ngươi, a a…Đừng giày vò ta nữa…”
Mãi một hồi cuối cùng mới nghe thấy Mạc Ly gọi tên mình, đầu Văn Sát lại bốc lên, thêm mấy lần mạnh mẽ va chạm, tiết hết dương *** vào trong cơ thể y.
Cả người Mạc Ly hư thoát.
Văn Sát kéo thân thể y lên một chút, môi lưỡi còn chưa hết vị liếm láp nhũ thủ của y.
Ý thức Mạc Ly đã có chút rời rạc.Lời cầu xin trong miệng không ngừng, nhỏ nhắn nhu thuận ngoan ngoãn thế này khiến Văn Sát rất thỏa mãn.
Lau rửa sạch sẽ cho Mạc Ly rồi ôm về giường, Văn Sát cắn một cái lên chóp mũi đã hồng lên vì ngâm nước nóng kia.
“Mẹ nó, gần đây không bận rộn thì ta còn thật không nỡ xuất cốc…”
Mạc Ly mơ màng nghe thấy câu nói này.
Thế rồi, hôm sau khi y tỉnh lại, Văn Sát đã không còn trong Vô Xá cốc. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm thế nào có thể tranh thủ được một kết quả tốt nhất khi đang ở giữa tình hình gay go này, vẫn là một vấn đề nan giải cần giải quyết của Mạc Ly.
Chỉ cần y sẵn sàng nhân nhượng, để hai tên ma đầu hỗn đản kia hài lòng, cảnh ngộ của chúng bằng hữu mới đỡ được một chút…
Y đủ ti tiện rồi, Mạc Ly giờ khắc này đã không còn quan tâm đến những hậu quả tệ hại hơn.
Nhưng nỗi sợ trong lòng đã được dựng lên, Mạc Ly không thể giống như ngày trước nhọc công diễn kịch trước mặt Văn Sát, huống chi Văn Sát bây giờ luôn xem y là kẻ tệ hại.
Cho dù bầu không khí giữa hai người vẫn rất căng thẳng, nhưng Mạc Ly vẫn không nghĩ ra, vì sao Văn Sát lại tự chuốc lấy khổ sở, vô luận là ăn uống hay ngủ nghỉ đều bắt y ở bên cạnh.
Như bữa tối tối nay chẳng hạn, Văn Sát đã an vị tại bàn vuông chế từ diệp tử đàn mộc, lãnh nghiêm muốn y ngồi xuống dùng cơm.
Mạc Ly vừa nhìn thấy Văn Sát, thân thể đã không tự chủ được mà run rẩy.Đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, vô luận Mạc Ly tự ám thị với mình bao nhiêu cũng không có tác dụng.
Văn Sát nhìn Mạc Ly run rẩy đứng kia, nheo mắt một chút, “Ngồi xuống dùng cơm, nghe hiểu tiếng người không?”
Mạc Ly vẫn cứng đờ không di chuyển.Thị tỳ một bên thấy vậy, nhanh chóng lại gần thúc y bước đi. Bởi vì các nàng biết, nếu chủ thượng tức giận, cuối cùng người chịu khổ sẽ chính là vị công tử đáng thương này.
Mạc Ly được các thị týấn xuống ngồi cạnh Văn Sát.
Ánh mắt Mạc Ly ngây ngốc nhìn vào những món ăn phong phú hoa mỹ trước mặt, không muốn mà cũng không dám nhìn đến vẻ mặt Văn Sát.
Tiếng nói băng lãnh kia còn tiếp tục: “Động đũa mau, ăn đi!”
Mạc Ly vô thức cầm lấy đôi đũa ngà, ăn mà không biết đang ăn cái gì trong bát.
Có lẽ là Văn Sát đột nhiên nhớ lại ngày tháng được Mạc Ly hầu hạ tại Vô Xá cốc trước kia, bỗng dưng buông một câu: “Ta muốn ăn món kia!”
Cơ thể Mạc Ly sững lại, đôi đũa trong tay suýt thì rơi xuống.
Y không dám liếc Văn Sát một cái, cũng không biết món ăn mà Văn Sát muốn là món nào, chỉ gắp bừa một miếng từ chiếc đĩa gần mình.
Lòng Mạc Ly không ngừng nói với mình: Đừng run, ta xin ngươi đừng run…
Nhưng càng tự nói tình hình lại càng hỏng bét.
Khoảng cách miếng gắp đi từ đĩa đến bát Văn Sát thật ngắn, vậy mà được nửa đường đã rơi xuống.
Mạc Ly kinh hãi, cắn môi dưới, lại một lần nữa gắp miếng khác.Động tác đó lặp lại mấy lần, lần nào cũng thất bại.
Tay Mạc Ly càng run rẩy kịch liệt.
Văn Sát một bên gân xanh trên trán nổi lên, rắc một tiếc bẻ gẫy chiếc đũa.Tay áo vung lên, cả bàn cơm rơi vỡ tan tành.
“Không ăn nữa!”
Nhìn cơm nước vung vãi, chúng thị tỳ lẩy bẩy cùng lúng túng quỳ xuống, chiếc đũa trong tay Mạc Ly vẫn cứ lơ lửng trong không trung, Văn Sát tâm phiền khí bực, phất tay rời đi.
Văn Sát vừa mới rời khỏi, đôi đũa trong tay Mạc Ly rơi xuống.Y lấy tay trái cầm lấy cổ tay phải. Quả nhiên, nam nhân kia vừa đi, tay y liền không run nữa.
Nỗi khổ tâm trong mắt vơi đi, Mạc Ly nói với chúng thị tỳ đang quỳ trên đất: “Đứng cả lên đi, làm phiền các ngươi dọn dẹp một chút…”
Một tiểu tỳ nữ mắt rưng rưng, nhẹ giọng: “Công tử, ngươi chưa ăn gì…”
Mạc Ly khoát khoát tay: “Chủ thượng các ngươi cũng chưa ăn, ta sao có tư cách.”
Những tiểu thị tỳ quả thực không có can đảm xếp đặt thêm một bàn cơm nữa cho Mạc Ly, buộc phải cắn răng thu dọn, rồi lùi ra ngoài.
Ở Thanh Vũ các, Văn Sát phải đợi rất lâu cơn giận mới nguôi xuống.
Hắn càng lúc càng cảm thấy Mạc Ly thật giống nước, rành rành xanh ngắt mênh mông mà trong vắt như tẩy, chân chân thực thực ở kia, nhưng mỗi lần đưa tay, cuối cùng vẫn uyển chuyển lọt qua kẽ tay.
Càng nắm chặt, lại càng không bắt được.
Văn Sát cũng không rõ rốt cuộc phải đối mặt với Mạc Ly thế nào.
Ngược đãi?
Thân thể gầy yếu kia còn chịu được bao nhiêu nữa? Vả lại, trước mắt chính hắn cũng không muốn dùng phương pháp đó.
Sủng ái?
Hắn không phải không muốn sủng ái y, nhưng nhìn phản ứng bây giờ của Mạc Ly, chỉ càng kích thích cơn giận của hắn mà thôi.
Đã muộn rồi, Mạc Ly vẫn cứ một mình ngây ngốc trong tẩm cung hoa lệ trống vắng này, cũng chẳng chút buồn ngủ.Dạ dày cứ từng cơn từng cơn xót đau. Phỏng chừng là do nháo loạn màkhông dùng được bữa tối?
Mạc Ly cười khổ.
Mấy ngày nay, ăn không được ăn, ngủ không ngủ nổi, *** thần chịu sức ép to lớn, thân thể có làm bằng sắt cũng không trụ được, huống chi Mạc Ly thể chất vốn không được tốt.
Chúng thị tỳ thấy sắc mặt Mạc Ly không tốt, quan tâm bưng đến một chén trà nóng.Mạc Ly uống mấy ngụm, cũng không thấy dạ dày đỡ đi, sắc mặt lại càng khó nhìn.
Không muốn để các thị tỳ phát hiện sự khác thường, Mạc Ly liền bảo đã muốn ngủ, cho các nàng lui ra.
Nằm trên giường, tay Mạc Ly áp lên bụng.
Đau quá…
Cơn đau dữ dội khiến y phải cuộn mình lại, mồ hôi lạnh chảy xuống trán.Dạ dày giống như bị vô số những bàn ủi nhỏ ủi lên, cơn đau thấu, quất mạnh lên thần kinh.
Mạc Ly cắn môi dưới, không cho mình phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mà cơn đau quá lớn, y còn chẳng biết được bên cạnh đã có người.
Trước khi Văn Sát bước vào tẩm cung, thị tỳ báo rằng Mạc Ly đã ngủ.
Mạc Ly thường ngày có chứng mất ngủ, canh giờ ngủ trên giường rất ít. Không phải y tính giả vờ ngủ để tránh né hắn?
Văn Sát sẽ không để Mạc Ly may mắn như vậy. Hắn bước nhanh tới giường, lại thấy một thân bạch sắc cuộn người đưa lưng về phía mình. Rõ ràng không phải là tiếng thở đã đi vào giấc ngủ.
Văn Sát lạnh lùng: “Dậy cho ta.”
Người trên giường không phản ứng.
Văn Sát bốc hỏa, lật cả người Mạc Ly lại.
Chợt thấy khuôn mặt người nọ lúc xanh lúc trắng, mới thấy không bình thường.
“Ngươi làm sao vậy?”
Hai mắt Mạc Ly nhắm nghiền, môi bị cắn đến chảy máu, hai tay vô thức nắm lấy vạt áo người trước mặt.
Ôm Mạc Ly ý thức có chút rối loạn vào lòng, Văn Sát gọi người vào.
Chúng thị tỳ thấy dáng vẻ Mạc Ly như vậy, lại càng hoảng sợ.
“Hắn thế này là sao?”
Chúng thị tỳ nhìn nhau, run rẩy đáp: “Hẳn là do không ăn cơm tối, cho nên đau dạ dày?”
“Không ăn cơm?”Văn Sát lặp lại, lập tức giận dữ quát: “Ai nói không cho hắn ăn cơm? Đám ngu xuẩn các ngươi, không biết chuẩn bị thức khác sao?”
Chúng thị tỳ nước mắt lưng tròng quỳ xuống thỉnh tội, lúc này đại phu mới cuống quýt chạy tới.
Đại phu xem tình hình của Mạc Ly, kê một đơn thuốc tẩm bổ cho dạ dày, vừa chuẩn bị chút cháo lỏng cho Mạc Ly dùng.
Coi như linh đan diệu dược đã uống xong, đau dạ dày cũng không phải nhanh chóng mà hết.Mạc Ly đau đến nỗi ý thức mơ hồ, nằm trong lòng Văn Sát cũng không biết người ôm mình là ai.
Chung quy ốm đau vẫn làm ý chí người ta nhanh sụp đổ, Mạc Ly đau không chịu được, liền nắm lấy tay người nọ, thút thít.
Văn Sát tức giận gạt lệ trên khuôn mặt Mạc Ly.
Mẹ nó, lúc trước bị chỉnh cho khốn đốn như vậy, cũng không thấy con người ngang bướng này nhỏ lệ trước mặt hắn, hiện tại chỉ là đau dạ dày đã hu hu khóc thành lệ nhân rồi.
Nhưng mà, nhìn nước mắt Mạc Ly chảy, trái tim băng giá của Văn Sát trước kia, bất tri bất giác mà tan ra một ít.
Mạc Ly cảm nhận thấy hơi thở ấm mơn trớn trên mặt mình, nhỏ giọng nói gì đó.
“Cha mẹ, đừng bỏ con… Hức…Con đau quá…Dẫn con theo với…Con không muốn ở đây một mình…”
Văn Sát cúi đầu nghe thấy lời nỉ non, tức khắc càng ôm chặt lấy thân thể Mạc Ly, “Khốn kiếp, không ai có thể mang ngươi đi, cho dù là phụ mẫu ngươi cũng không thể!”
Thân thể lạnh lẽo của Mạc Ly cảm nhận được hơi ấm, trong cơn mơ hồ, láng máng giống lúc nhỏ được cha mẹ ôm vào lòng. Vì vậy, Mạc Ly vô thức vòng tay lên, ôm chặt lấy cổ người kia.
“Đừng bỏ con…Đừng mà, đừng bỏ con lại…”
Lòng Văn Sát chợt nhói lên, giống như bị đao cùn đâm một nhát, “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ không bỏ ngươi!”Văn Sát gần như ghé vào tai Mạc Ly mà nói.
Nghe được câu cam đoan này, khuôn mặt khóc lóc như mèo mướp của Mạc Ly mới giãn ra, không quấy nữa.
Có lẽ dược hiệu từ từ đã phát huy tác dụng, Mạc Ly tựa hồ chưa từng bị đau, mới yên giấc một chút, nhưng mồ hôi lạnh vẫn toát đầy trán.
Đại phu thấy sắc mặt Mạc Ly vẫn chưa khá lắm, liền nói: “Nếu chủ thượng nguyện ý, có thể dùng nội lực kích thích Lương khâu huyệt của Mạc công tử, tức sẽ tốt lên.”
Văn Sát nghe lời, lập tức đưa tay lên huyệt vị của Mạc Ly. Nội lực được truyền vào, cơn đau dần dần giảm xuống. Mạc Ly vẫn nắm chặt lấy Văn Sát.
Ma đầu sát nhân kia lúc bấy giờ mới lơ đãng tỏ ra chút ôn nhu, tay còn lại xoa xoa tấm lưng Mạc Ly.
Hồi lâu, Mạc Ly rốt cục cũng bình tĩnh trở lại, khuôn mặt xám trắng lúc đầu cũng đã dần bình thường. Không biết có phải mơ thấy cha mẹ xa cách đã lâu hay không, khóe miệng Mạc Ly cong nhẹ lên thật hiếm thấy.
Nhìn Mạc Ly đã có chuyển biến tốt, Văn Sát vẫn luôn ôm y định thả y nằm lại trên giường, ai ngờ chỉ cần mình khẽ động, Mạc Ly sẽ cau mày, hai tay ôm chặt không buông.
Văn Sát nhìn Mạc Ly như vậy, lại hiếm thấy tít mắt trìu mến, cuối cùng cũng không cam lòng buông tay, cứ như vậy ôm Mạc Ly cả một đêm.
Hôm sau Mạc Ly tỉnh lại, đã sắp đến buổi trưa.Chén thuốc đêm qua có cả tác dụng giảm đau lẫn an thần, khiến y ngủ trọn giấc.Đã lâu không bị bóng đè hành hạ, ngủ thẳng qua bình minh.
Mạc Ly theo thói quen dụi dụi đầu vào gối mềm, phát ra tiếng thở dài. Bất quá, đợi đến khi y xoay người sang chỗ khác mở mắt, mới phát hiện khuôn mặt ma mị của Văn Sát ngay trước mặt.
Mạc Ly kinh hoàng, cả người giật lại, đụng cả vào tường trụ.
Văn Sát vừa này vẫn luôn nhìn mình như vậy?Nghĩ đến bản thân như con rùa thiếu mai, chỉ có thể mặc cơ thể mềm yếu phơi ra trước mặt nam nhân, lòng Mạc Ly càng quẫn bách, cả người bất giác bắt đầu run rẩy.
Văn Sát lạnh lùng hỏi: “Dạ dày còn đau không?”
Mạc Ly kinh ngạc, nhớ lại tối qua mình vì đau dạ dày mới mơ mơ màng màng hỗn độn. Nhớ láng máng lúc quá đau, vẫn nắm chặt lấy tay một người. Nhìn Văn Sát, nghĩ lại người mình cầm tay tối qua khả năng chính là hắn, trong lòng nhất thời thấy thất vọng.
Văn Sát đứng dậy, vỗ nhẹ vào huyệt đạo phần vai. Hôm qua hắn ôm Mạc Ly đến tận hửng đông, đợi tiểu gia khỏa kia mơ màng ngủ rồi mới đổi tư thế, gân cốt có chút tê.
Mạc Ly lùi lại góc giường, không dám mở miệng.
Văn Sát rời giường, thị tỳ hầu hạ rửa mặt chải đầu thay quần áo chỉnh tề.
Mạc Ly cũng lặng lẽ tiếp nhận chén nước súc miệng từ thị tỳ, nhổ nước vào chậu xong, lại dùng khăn mềm đã ướt lau mặt.
Toàn bộ quá trình y đều cúi đầu khổ não mà làm, không có can đảm nhìn vào mắt Văn Sát.
Văn Sát liếc y một cái, cũng không nói gì liền ly khai.
Hơn mười ngày sau đó, Mạc Ly vượt qua cơn oanh tác của thuốc thang và thức ăn bổ dưỡng.Dẫu sao cơ thể tuổi trẻ, dưỡng đi dưỡng lại cũng sẽ khôi phục thôi, may mà chưa thành bệnh mãn tính.
Ngẫm lại thì lần ngã bệnh này cũng không phải không có lợi, chí ít Văn Sát cũng rất lâu không đụng vào y, kể cả khi ăn cơm cũng không xuất hiện, càng không giống trước kia bắt mình phải hầu hạ hắn.
Áp thấp trên đỉnh đầu Mạc Ly vơi đi rất nhiều, như thế cũng đủ để y tỉnh tạo hơn.
Một ngày, Mạc Ly theo lệ thường gội đầu tắm rửa trong ngọc trì. Y gặp chút khó khăn trong việc chải mái tóc ngày càng dài ra trong nước. Nếu là bình thường, y ít nhiều cũng phải cắt tóc ngắn đi một chút, nhưng giờ rơi vào tay Văn Sát, mà Văn Sát lại rất thích mái tóc y, bất luận thế nào cũng không cho y cắt tóc.
Bỗng nhiên, chiếc lược trong tay bị người đoạt mất.
Mạc Ly giật mình, muốn quay lại, nhưng bờ vai bị người kia ngăn cản.
Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai: “Đừng nhúc nhích…”
Mạc Ly cứng người. Là Văn Sát.Văn Sát nâng mái tóc dài của Mạc Ly lên, gỡ chỗ tóc rối.
Mạc Ly không dám mở miệng, đành phải cắn môi dưới dừng động tác.
“Lần sau không gỡ được, phải gọi thị tỳ vào giúp, không được giật tóc như vậy.”
Mạc Ly cúi thấp đầu không đáp.Đợi đến khi ba nghìn sợi tóc đã mượt mà, Mạc Ly cảm thấy bàn tay Văn Sát di chuyển sang nơi khác trên thân thể y.
Eo bị bắt lấy, hồng anh trước ngực dưới sự trêu đùa của ngón tay Văn Sát mà mẫn cảm lên.
Ý vị cầu hoan rõ rệt.
Chân Mạc Ly mềm nhũn, vừa là vì sự khiêu khích của Văn Sát, mặt khác, vừa là do sợ hãi.
Trước khi tính chất sự việc chuyển thành nghiêm phạt, Mạc Ly dưới thân Văn Sát đã ăn không ít khổ cực.Hôm nay có lẽ cũng không trốn thoát.Hai chân Mạc Ly bị tách ra, thân thể tựa lên cạnh thục ngọc trì.
Ngón tay Văn Sát theo dòng nước ấm trượt vào trong cơ thểấy, Mạc Ly giật mình, lập tức cắn răng chịu đựng.
Từ sau khi y trở lại Vô Xá cốc, đây là lần đầu tiên Văn Sát lại dùng phương pháp này để y thích ứng.
Vài lần trước, đều là trực tiếp tiến nhập bừa vào, không thèm đểý đến cơn đau mà y sẽ phải chịu.
Hạ thân Mạc Ly co rút lại, mười ngón tay bám lấy vách bạch ngọc trì.Nhưng ngọc thạch thật trơn, Mạc Ly muốn bám cũng khó. Cảm giác càng lúc càng bất lực.Trong cơ thể, các đốt ngón tay càng thêm nhiều, Mạc Ly thấy mình không trụ được nữa rồi, cả người trượt xuống nước.
“Chậc.”Văn Sát bật cười, ôm thân thể Mạc Ly lại, bắt y vòng hai tay lên cổ mình.
Mạc Ly bất đắc dĩ tựa cằm lên vai Văn Sát. Bất quá như vậy cũng tốt, chí ít y không cần phải thấy vẻ mặt Văn Sát…
Huyệt nội *** tế co rút, ngọc khí xin đẹp của Mạc Ly cũng bị trêu đùa dần dần ngẩng đầu.
Thấy y đã thích ứng rồi, Văn Sát nói: “Chân vòng lên.”
Mạc Ly sửng sốt, thân thể lại trì trệ không phản ứng.
Văn Sát bực mình: “Choáng? Trước đây không phải đã từng làm dưới nước một lần.”
Thần kinh được Văn Sát nhắc nhở, Mạc Ly chợt nhớ lại một màn *** loạn hoang đường của hai người ở Ánh Nguyệt hồ. Lần đó, hình như là chính y đã câu dẫn Văn Sát?
Nhớ tới ký ức quẫn bách đó, Mạc Ly nhắm chặt hai mắt, vô thức lắc đầu.
“Mẹ nó, đừng có trách ta!”
Tách cánh mông Mạc Ly ra, cự vật nóng rực kia nhẹ nhàng tiến thẳng vào.
“Ưưm…”Cảm giác đột nhiên bị lấp đầy, khiến Mạc Ly thiếu chút nữa kêu thảm lên.Tư thế này thực sự có chút miễn cưỡng, hạ thể Mạc Ly đột nhiên đau buốt.
Cảm thấy những ngón tay bỗng siết chặt lấy bờ vai mình, Văn Sát nhíu mày: “Sao vậy? Đau hả?”
Mạc Ly cắn môi không đáp.
“Khốn, đau mà không nói, ai biết ngươi làm sao!”Ngoài miệng tuy vẫn là ác ngôn ác ngữ, nhưng Văn Sát vẫn điều chỉnh lại tư thể trong nước.
Cảm giác đau đớn giảm đi, Mạc Ly thả lỏng được một chút.
Văn Sát ôm lấy thắt lưng y, không ngừng xỏ xuyên qua cơ thể yếu gầy mà lại khiến người ta không kiềm được dục vọng ấy.
Lực cản của nước cơ hồ không làm nảy sinh bất luận ảnh hưởng gì với Văn Sát, ngược lại còn nhờ dịch thể bôi trơn, khiến mỗi lần tiến nhập càng thêm thông thuận.
Hỏa nhiệt của cự vật dán vào nội bích, y mềm mạinương theo động tác của hắn. Thân thể sớm bị cải tạo hoàn toàn, cho dù không có dược tính khống chế, khoái ý vẫn khắc sâu vào đầu khi nam nhân này ở trong y.Sự ràng buộc của lý trí dứt bỏ thân thể, điên cuồng hưởng thụ hoan ái.
Lúc đầu Mạc Ly còn ẩn nhẫn khắc chế, càng về sau càng đong đưa đòi hỏi cầu hoan. Thân thể thậm chí không ngừng cong về phía trước, hùa theo mỗi lần va chạm mạnh mẽ của nam nhân.
Mặt nước yên ả giờ sóng sánh mãnh liệt, thanh âm khi thể xác va chạm vang lên không dứt bên tai.
Chịu không nổi quá nhiều sự xâm thực của dục vọng, Mạc Ly bất giác lệ rơi ròng ròng, y chỉ có thể bất lực lả trên vai Văn Sát, bị động mà chịu đựng sự chiếm giữ cuồng loạn.Mãi cho đến khi không thể chịu đựng được thêm, thoát lực rơi xuống trước ngực Văn Sát.
“Chịu, ta chịu… Ư ưm…”
Văn Sát hôn lên môi y, sau một hồi phiên giang đảo hải, ghé vào tai y: “Cầu xin ta, ta sẽ cho ngươi.”
Mạc Ly ôm lấy lưng Văn Sát, nhưng vẫn lắc đầu, chết cũng không nói.
Văn Sát cười ta một tiếng, tăng tốc ra vào.
“A a… a”Cảm thấy hậu huyệt của mình sẽ rách ra mất, Mạc Ly suy sụp cầu xin: “Chịu, ta xin ngươi, ta cầu ngươi…”
Văn Sát tựa hồ không thỏa mãn lắm với kết quả này, tuy đã giảm bớt tốc độ, lại đem cự vật rút ra hết, rồi lại chậm rãi vào đến tận gốc.
Mạc Ly cảm thấy cự vật trong cơ thể đang xấu xa xoay tròn, so với đơn thuần trùng kích càng thêm giày vò nhân tâm.
“Văn Sát, ta cầu ngươi…Ta cầu xin ngươi, a a…Đừng giày vò ta nữa…”
Mãi một hồi cuối cùng mới nghe thấy Mạc Ly gọi tên mình, đầu Văn Sát lại bốc lên, thêm mấy lần mạnh mẽ va chạm, tiết hết dương *** vào trong cơ thể y.
Cả người Mạc Ly hư thoát.
Văn Sát kéo thân thể y lên một chút, môi lưỡi còn chưa hết vị liếm láp nhũ thủ của y.
Ý thức Mạc Ly đã có chút rời rạc.Lời cầu xin trong miệng không ngừng, nhỏ nhắn nhu thuận ngoan ngoãn thế này khiến Văn Sát rất thỏa mãn.
Lau rửa sạch sẽ cho Mạc Ly rồi ôm về giường, Văn Sát cắn một cái lên chóp mũi đã hồng lên vì ngâm nước nóng kia.
“Mẹ nó, gần đây không bận rộn thì ta còn thật không nỡ xuất cốc…”
Mạc Ly mơ màng nghe thấy câu nói này.
Thế rồi, hôm sau khi y tỉnh lại, Văn Sát đã không còn trong Vô Xá cốc. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});