“Uy, ông xã nha, thực xin lỗi, công ty của em bận quá, cho nên tuần sau em sẽ không về được đâu” Nghe những lời đối phương nói trong điện thoại, Trầm Di bất đắc dĩ thở dài, bà xã của hắn công việc bề bộn, luôn luôn bề bộn, bề bộn tới mức thời gian dành cho hắn cũng không có, nhưng mà quá đáng hơn là:
“Ông xã, anh cũng đừng có trăng hoa nha, bằng không thì coi chừng em cắt béng cái tiểu kê kê dễ thương của anh đó”.
Nhìn xem, nhìn xem, thấy không: đây chính là bà xã của hắn, không những đi làm ở công ty nước ngoài, mà hơn nữa quá đáng nhất chính là còn không cho hắn trăng hoa, cho dù chỉ là chuyện tình một đêm cũng không được.
“Hảo hảo, anh biết rồi” Nhẹ nhàng thở dài, Trầm Di bất đắc dĩ trả lời, hắn chưa bao giờ là kẻ khấu thị tâm phi (1), cũng bởi hắn là người nói được là làm được mà bà xã hắn đem lòng yêu thương. Sau khi hai người kết hôn, bà xã hắn vốn là một nữ cường nhân, kết hôn xong vẫn tiếp tục đi làm, chưa đầy nửa năm đã được chuyển đến trụ sở chính ở Mỹ. Sau đó một mực ở lại làm việc, cho tới hiện tại đã là ba năm a.
Chính hắn chớp mắt cũng đã 31, hắn chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng bà xã hắn lại là một phụ nữ mạnh mẽ. Hắn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu được vợ, bất quá, chỉ là có chút muộn. Nhưng hắn tự hứa sẽ yêu thương nàng cả đời.
Không khỏi cười khổ, Trầm Di nhìn ra ngoài, sau khung cửa sổ, những ánh đèn nê-ông rực rỡ xen lẫn ánh sao đêm lấp lánh. Cảnh phồn hoa xinh đẹp cũng không làm cho Trầm Di nguôi ngoai nỗi nhớ nàng.
Bất dắc dĩ nằm xuống giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, hắn không ngừng trở mình trên chiếc giường lớn. Dần dần, cơn buồn ngủ cũng đến, Trầm Di rốt cục thiếp đi. Ngân sắc nguyệt quang rải nhẹ hướng về phía gian phòng có chút trống trải. Ôn nhu mà tịch mịch.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ rời khỏi giường, gọi điện thoại cho nhân viên vệ sinh, mở hộp. Lấy cơm ra, cúi đầu ăn. Ngẩng đầu lên, phía đối diện bàn chỉ thấy một màu trắng trống rỗng. Ngày ngày như vậy, với hắn đã thành thói quen.
Ăn cơm xong, lấy áo khoác trong tủ quần áo, đi ra phía đại sảnh, tại cửa thang máy nhấn nút v.
Trầm Di sống ở khu chung cư cao cấp, mà dù có cao cấp hay không hắn cũng không biết, bất quá hắn biết rõ hắn ở chỗ rất cao, ngày nào cũng phải đi thang máy.
Nhìn vào đèn hiển thị thang máy, lúc ánh sáng hiện số 31, theo thói quen, Trầm Di bước lên phía trước một bước.
Thang máy mở, chỉ thấy một nam nhân chỉnh tề trong chế phục quân đội màu đỏ, trên đầu đội mũ dạ đỏ. Loại mũ mà nam nhân mang trên người, bình thường gây cảm giác rất không tự nhiên a. Nhưng chính là ở trên người nam nhân này. Lại phá lệ, rất thoải mái. Ngũ quan xinh đẹp mà ôn hòa, lại còn tỏa ra mị lực đặc biệt rất nam tính.
“Trầm tiên sinh hảo.” Nam nhân cười ôn hòa. Bàn tay mang găng trắng noãn ấn nút xuống tầng một.
Trầm Di ở đây đã nửa năm, một ngày gặp nam nhân này ít nhất hai lần, dù là người xa lạ cũng xem như quen thuộc a.
“Vài ngày tới là lễ Giáng Sinh rồi, Trầm tiên sinh hẳn đã có ý định cùng ai đó a.” Nam nhân cười cười, đôi mắt đẹp tựa viên hắc bảo thạch.
“Ta tự trải qua một mình thôi, bà xã ta không về.” Bất đắc dĩ cười cười, Giáng Sinh ư? Lại là một Giáng Sinh cô đơn thôi.
“Thực xin lỗi”Nam nhân quay sang hắn xin lỗi, cho hắn một nụ cười tươi trên gương mặt sáng lạn. “Ta cũng phải đón Giáng Sinh một mình, vào ngày đó nhất định sẽ rất đông người nên phải tăng ca a.”
Thấy có người cũng giống như mình, cảm giác không khỏi đáng thương. Trầm Di ngẫm vậy nói:
“Haha, nếu như hôm đó, cậu có rảnh, chúng ta cùng nhau trải qua a. Xem như hai con người cô đơn giúp nhau an ủi.” Trong lòng vui vẻ, lúc cửa thang mở, Trầm Di đi ra ngoài, khoát tay với người phía sau.
“Cứ quyết định vậy đi, Giáng Sinh gặp lại nha.” Do xoay người nên Trầm Di không thấy được người trong thang máy có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu, nở nụ cười.
Vì hắn cái chính là không có sự khôn khéo của bà xã, không có khả năng như bà xã, cho nên cùng thời gian đi làm như vợ, suốt một thời gian dài hắn chỉ làm việc miễn là có nơi nhận hắn vào. Nhìn trước mắt một công ty cực kỳ nhỏ, đi vào, đã thấy người ở bên trong hoan hô rồi lại hoan hô, cười to rồi lại cười to, tất cả đều mang bộ dáng rất vui vẻ.
“??? Tiểu Lưu, bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Kéo người đồng nghiệp vẻ mặt cao hứng bên cạnh lại gần, Trầm Di kỳ quái hỏi.
“Sở Trung Thiên của chúng ta đã giành được một hợp đồng thực sự rất lớn, thế này thì công ty của chúng ta chẳng những không cắt giảm biên chế mà không chừng còn tăng tiền thưởng cuối năm a.” Tiểu Lưu hai tay nắm chặt, mắt sáng rực, xem ra Sở Trung Thiên đã trở thành Chúa trong lòng bọn hắn rồi.
Sở Trung Thiên? Trong suy nghĩ, đích xác có một người giỏi như vậy. Hắn hình như vào công ty từ nửa năm trước, khi đó công ty đã gần như đóng cửa. Không ngờ hắn lại có thể thực hiện được một loạt nhiệm vụ khó khăn, làm công ty trên bờ vực phá sản đã thoát khỏi cuộc khủng hoảng.
Lúc này khủng hoảng kinh tế đã làm cho rất nhiều công ty đã phải đóng cửa, không ngờ rằng hắn lại có thể thấy cơ hội từ đó. Chẳng những vượt qua phong hiểm, mà còn thu được cả lợi nhuận. Nhìn bề ngoài công ty, một điểm biến hóa cũng không có, nhưng thực chất tổng số vốn đã tăng lên tám lần so với ban đầu. Hơn nữa, nếu có thêm hợp đồng này, có thể tăng thêm vài lần nữa.
Bất quá chính mình với tay Sở Trung Thiên kia từ đầu đã không chút hảo cảm, đối phương luôn lạnh lùng mà cao ngạo. Bộ dáng khiến người khác tránh xa ngàn dặm. Nghe nói trên thương trường hắn là tay hung ác đến thần kỳ, không khó để khiến đối thủ cạnh tranh phải quỳ rạp dưới chân hắn.
“Ách, mọi người yên lặng một chút.” Ông chủ cùng Sở Trung Thiên từ văn phòng đi ra. Hai người tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ. Một thì mập mạp, hèn mọn, bỉ ổi một thì lạnh lùng, xuất chúng.
“Sở Trung Thiên của chúng ta đã giành được một hợp đồng rất lớn, công ty chúng ta có thể an toàn vượt qua khủng hoảng kinh tế. Vì vậy, ta quyết định, tối nay tất cả đi bar uống rượu ăn mừng.”
“A!!! A!!!!” Cả công ty reo hò, xem ra tiểu tử này vài năm nữa là có thể leo cả lên chức trưởng phòng rồi.
“Tất cả mọi người đều phải đi a.” Ông chủ cũng rất cao hứng, vui mừng đến cả cái bụng mập cũng run lên cái một.
Sau đó tất cả mọi người trở về vị trí, đi làm công việc của mình. Bàn làm việc của Trầm Di ở ngay đối diện với bàn của Sở Trung Thiên.
Chỉ thấy Sở Trung Thiên dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn sau đó hướng mắt theo dõi hắn.
Cho dù đã bị tiểu tử này nhìn chằm chằm cả nửa năm nay, da đầu Trầm Di vẫn không khỏi run lên. Rốt cục là muốn làm cái gì nha, chẳng nhẽ là ghét hắn đẹp trai? Ách, ý nghĩ này thật đáng buồn cười. Bởi vì chính cái ý nghĩ đáng buồn cười của mình mà Trầm Di vô thức cười cười.
‘Ngươi sẽ đi?” Một âm thanh nhàn nhạt truyền đến bên tai làm cho Trầm Di tưởng mình nghe nhầm.
Ngẩng đầu lên nhìn, người trước mặt vẫn không một chút biểu tình. Vừa rồi quả nhiên là nghe nhầm a.
“Ta hỏi ngươi sẽ đi quán bar?” Chỉ thấy người phía trước nhìn hắn, hỏi.
“Ách, có, dù sao ta về nhà thì cũng chỉ có một mình.” Nói xong câu đó cảm thấy đối phương có chút cao hứng.
Quái lạ? Cái cục băng sơn vạn năm kia sao lại cười với hắn?
Sau đó Sở Trung Thiên không có nói gì nữa. Trầm Di lại chăm chú nhìn máy tính, xem xét tài liệu, sau đó đánh báo cáo.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Lưu đã đi tới. “Đi nha Trầm Di, đi ăn cơm a.”
Tiểu Lưu vốn tên thật là Lưu Tiêu Hải, là bằng hữu duy nhất của Trầm Di trong công ty.
Hai người đến căng-tin lấy cơm, rồi chọn một chỗ vắng vẻ ngồi ăn.
Sở Trung Thiên cũng đi vào căng-tin lấy cơm, rồi chọn một góc tối ngồi xuống
Có vài nữ nhân viên muốn ngồi phía đối diện với Sở Trung Thiên, bất quá xem ra bị hắn cự tuyệt đành phẫn nộ bỏ đi.
“Trời ơi, ngay cả đại mỹ nữ của công ty ta cũng bị hắn cự tuyệt?” Tiêu Hải nhìn Sở Trung Thiên, có điểm giật mình,
“Trầm Di, ngươi nói xem tiểu tử kia có phải là nam nhân không nha?” Tiêu Hải cau mày hướng Trầm Di hỏi. Thoại lý hữu thoại (2).
“Tiểu tử, trong đầu ngươi lấy đâu ra những thứ không đứng đắn vậy?” Trầm Di không khỏi gõ nhẹ lên đầu Tiêu Hải, vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới mà cũng chẳng muốn nghĩ.
————————
1.khấu thị tâm phi: kẻ lừa dối
2.Thoại lý hữu thoại: câu hàm ngôn
“Uy, ông xã nha, thực xin lỗi, công ty của em bận quá, cho nên tuần sau em sẽ không về được đâu” Nghe những lời đối phương nói trong điện thoại, Trầm Di bất đắc dĩ thở dài, bà xã của hắn công việc bề bộn, luôn luôn bề bộn, bề bộn tới mức thời gian dành cho hắn cũng không có, nhưng mà quá đáng hơn là:
“Ông xã, anh cũng đừng có trăng hoa nha, bằng không thì coi chừng em cắt béng cái tiểu kê kê dễ thương của anh đó”.
Nhìn xem, nhìn xem, thấy không: đây chính là bà xã của hắn, không những đi làm ở công ty nước ngoài, mà hơn nữa quá đáng nhất chính là còn không cho hắn trăng hoa, cho dù chỉ là chuyện tình một đêm cũng không được.
“Hảo hảo, anh biết rồi” Nhẹ nhàng thở dài, Trầm Di bất đắc dĩ trả lời, hắn chưa bao giờ là kẻ khấu thị tâm phi (), cũng bởi hắn là người nói được là làm được mà bà xã hắn đem lòng yêu thương. Sau khi hai người kết hôn, bà xã hắn vốn là một nữ cường nhân, kết hôn xong vẫn tiếp tục đi làm, chưa đầy nửa năm đã được chuyển đến trụ sở chính ở Mỹ. Sau đó một mực ở lại làm việc, cho tới hiện tại đã là ba năm a.
Chính hắn chớp mắt cũng đã , hắn chỉ là muốn sống một cuộc sống bình thường. Nhưng bà xã hắn lại là một phụ nữ mạnh mẽ. Hắn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu được vợ, bất quá, chỉ là có chút muộn. Nhưng hắn tự hứa sẽ yêu thương nàng cả đời.
Không khỏi cười khổ, Trầm Di nhìn ra ngoài, sau khung cửa sổ, những ánh đèn nê-ông rực rỡ xen lẫn ánh sao đêm lấp lánh. Cảnh phồn hoa xinh đẹp cũng không làm cho Trầm Di nguôi ngoai nỗi nhớ nàng.
Bất dắc dĩ nằm xuống giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, hắn không ngừng trở mình trên chiếc giường lớn. Dần dần, cơn buồn ngủ cũng đến, Trầm Di rốt cục thiếp đi. Ngân sắc nguyệt quang rải nhẹ hướng về phía gian phòng có chút trống trải. Ôn nhu mà tịch mịch.
Sáng hôm sau, đúng bảy giờ rời khỏi giường, gọi điện thoại cho nhân viên vệ sinh, mở hộp. Lấy cơm ra, cúi đầu ăn. Ngẩng đầu lên, phía đối diện bàn chỉ thấy một màu trắng trống rỗng. Ngày ngày như vậy, với hắn đã thành thói quen.
Ăn cơm xong, lấy áo khoác trong tủ quần áo, đi ra phía đại sảnh, tại cửa thang máy nhấn nút v.
Trầm Di sống ở khu chung cư cao cấp, mà dù có cao cấp hay không hắn cũng không biết, bất quá hắn biết rõ hắn ở chỗ rất cao, ngày nào cũng phải đi thang máy.
Nhìn vào đèn hiển thị thang máy, lúc ánh sáng hiện số , theo thói quen, Trầm Di bước lên phía trước một bước.
Thang máy mở, chỉ thấy một nam nhân chỉnh tề trong chế phục quân đội màu đỏ, trên đầu đội mũ dạ đỏ. Loại mũ mà nam nhân mang trên người, bình thường gây cảm giác rất không tự nhiên a. Nhưng chính là ở trên người nam nhân này. Lại phá lệ, rất thoải mái. Ngũ quan xinh đẹp mà ôn hòa, lại còn tỏa ra mị lực đặc biệt rất nam tính.
“Trầm tiên sinh hảo.” Nam nhân cười ôn hòa. Bàn tay mang găng trắng noãn ấn nút xuống tầng một.
Trầm Di ở đây đã nửa năm, một ngày gặp nam nhân này ít nhất hai lần, dù là người xa lạ cũng xem như quen thuộc a.
“Vài ngày tới là lễ Giáng Sinh rồi, Trầm tiên sinh hẳn đã có ý định cùng ai đó a.” Nam nhân cười cười, đôi mắt đẹp tựa viên hắc bảo thạch.
“Ta tự trải qua một mình thôi, bà xã ta không về.” Bất đắc dĩ cười cười, Giáng Sinh ư? Lại là một Giáng Sinh cô đơn thôi.
“Thực xin lỗi”Nam nhân quay sang hắn xin lỗi, cho hắn một nụ cười tươi trên gương mặt sáng lạn. “Ta cũng phải đón Giáng Sinh một mình, vào ngày đó nhất định sẽ rất đông người nên phải tăng ca a.”
Thấy có người cũng giống như mình, cảm giác không khỏi đáng thương. Trầm Di ngẫm vậy nói:
“Haha, nếu như hôm đó, cậu có rảnh, chúng ta cùng nhau trải qua a. Xem như hai con người cô đơn giúp nhau an ủi.” Trong lòng vui vẻ, lúc cửa thang mở, Trầm Di đi ra ngoài, khoát tay với người phía sau.
“Cứ quyết định vậy đi, Giáng Sinh gặp lại nha.” Do xoay người nên Trầm Di không thấy được người trong thang máy có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu, nở nụ cười.
Vì hắn cái chính là không có sự khôn khéo của bà xã, không có khả năng như bà xã, cho nên cùng thời gian đi làm như vợ, suốt một thời gian dài hắn chỉ làm việc miễn là có nơi nhận hắn vào. Nhìn trước mắt một công ty cực kỳ nhỏ, đi vào, đã thấy người ở bên trong hoan hô rồi lại hoan hô, cười to rồi lại cười to, tất cả đều mang bộ dáng rất vui vẻ.
“??? Tiểu Lưu, bọn họ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Kéo người đồng nghiệp vẻ mặt cao hứng bên cạnh lại gần, Trầm Di kỳ quái hỏi.
“Sở Trung Thiên của chúng ta đã giành được một hợp đồng thực sự rất lớn, thế này thì công ty của chúng ta chẳng những không cắt giảm biên chế mà không chừng còn tăng tiền thưởng cuối năm a.” Tiểu Lưu hai tay nắm chặt, mắt sáng rực, xem ra Sở Trung Thiên đã trở thành Chúa trong lòng bọn hắn rồi.
Sở Trung Thiên? Trong suy nghĩ, đích xác có một người giỏi như vậy. Hắn hình như vào công ty từ nửa năm trước, khi đó công ty đã gần như đóng cửa. Không ngờ hắn lại có thể thực hiện được một loạt nhiệm vụ khó khăn, làm công ty trên bờ vực phá sản đã thoát khỏi cuộc khủng hoảng.
Lúc này khủng hoảng kinh tế đã làm cho rất nhiều công ty đã phải đóng cửa, không ngờ rằng hắn lại có thể thấy cơ hội từ đó. Chẳng những vượt qua phong hiểm, mà còn thu được cả lợi nhuận. Nhìn bề ngoài công ty, một điểm biến hóa cũng không có, nhưng thực chất tổng số vốn đã tăng lên tám lần so với ban đầu. Hơn nữa, nếu có thêm hợp đồng này, có thể tăng thêm vài lần nữa.
Bất quá chính mình với tay Sở Trung Thiên kia từ đầu đã không chút hảo cảm, đối phương luôn lạnh lùng mà cao ngạo. Bộ dáng khiến người khác tránh xa ngàn dặm. Nghe nói trên thương trường hắn là tay hung ác đến thần kỳ, không khó để khiến đối thủ cạnh tranh phải quỳ rạp dưới chân hắn.bg-ssp-{height:px}
“Ách, mọi người yên lặng một chút.” Ông chủ cùng Sở Trung Thiên từ văn phòng đi ra. Hai người tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ. Một thì mập mạp, hèn mọn, bỉ ổi một thì lạnh lùng, xuất chúng.
“Sở Trung Thiên của chúng ta đã giành được một hợp đồng rất lớn, công ty chúng ta có thể an toàn vượt qua khủng hoảng kinh tế. Vì vậy, ta quyết định, tối nay tất cả đi bar uống rượu ăn mừng.”
“A!!! A!!!!” Cả công ty reo hò, xem ra tiểu tử này vài năm nữa là có thể leo cả lên chức trưởng phòng rồi.
“Tất cả mọi người đều phải đi a.” Ông chủ cũng rất cao hứng, vui mừng đến cả cái bụng mập cũng run lên cái một.
Sau đó tất cả mọi người trở về vị trí, đi làm công việc của mình. Bàn làm việc của Trầm Di ở ngay đối diện với bàn của Sở Trung Thiên.
Chỉ thấy Sở Trung Thiên dựa lưng vào ghế, gác chân lên bàn sau đó hướng mắt theo dõi hắn.
Cho dù đã bị tiểu tử này nhìn chằm chằm cả nửa năm nay, da đầu Trầm Di vẫn không khỏi run lên. Rốt cục là muốn làm cái gì nha, chẳng nhẽ là ghét hắn đẹp trai? Ách, ý nghĩ này thật đáng buồn cười. Bởi vì chính cái ý nghĩ đáng buồn cười của mình mà Trầm Di vô thức cười cười.
‘Ngươi sẽ đi?” Một âm thanh nhàn nhạt truyền đến bên tai làm cho Trầm Di tưởng mình nghe nhầm.
Ngẩng đầu lên nhìn, người trước mặt vẫn không một chút biểu tình. Vừa rồi quả nhiên là nghe nhầm a.
“Ta hỏi ngươi sẽ đi quán bar?” Chỉ thấy người phía trước nhìn hắn, hỏi.
“Ách, có, dù sao ta về nhà thì cũng chỉ có một mình.” Nói xong câu đó cảm thấy đối phương có chút cao hứng.
Quái lạ? Cái cục băng sơn vạn năm kia sao lại cười với hắn?
Sau đó Sở Trung Thiên không có nói gì nữa. Trầm Di lại chăm chú nhìn máy tính, xem xét tài liệu, sau đó đánh báo cáo.
Vừa đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Lưu đã đi tới. “Đi nha Trầm Di, đi ăn cơm a.”
Tiểu Lưu vốn tên thật là Lưu Tiêu Hải, là bằng hữu duy nhất của Trầm Di trong công ty.
Hai người đến căng-tin lấy cơm, rồi chọn một chỗ vắng vẻ ngồi ăn.
Sở Trung Thiên cũng đi vào căng-tin lấy cơm, rồi chọn một góc tối ngồi xuống
Có vài nữ nhân viên muốn ngồi phía đối diện với Sở Trung Thiên, bất quá xem ra bị hắn cự tuyệt đành phẫn nộ bỏ đi.
“Trời ơi, ngay cả đại mỹ nữ của công ty ta cũng bị hắn cự tuyệt?” Tiêu Hải nhìn Sở Trung Thiên, có điểm giật mình,
“Trầm Di, ngươi nói xem tiểu tử kia có phải là nam nhân không nha?” Tiêu Hải cau mày hướng Trầm Di hỏi. Thoại lý hữu thoại ().
“Tiểu tử, trong đầu ngươi lấy đâu ra những thứ không đứng đắn vậy?” Trầm Di không khỏi gõ nhẹ lên đầu Tiêu Hải, vấn đề này hắn chưa từng nghĩ tới mà cũng chẳng muốn nghĩ.
————————
.khấu thị tâm phi: kẻ lừa dối
.Thoại lý hữu thoại: câu hàm ngôn