Ngọn đèn mập mờ, góc tối mờ ám, muốn hình dung về quán bar này thì chỉ có 4 chữ: không thể nhìn rõ.
Chỉ có cái sân khấu lớn ở ngay phía trước mới có một chút ánh sáng. Xem ra lại là một quán bar kiểu KTV địa phương rồi.
Vì đang buồn bực, Trầm Di cũng không có ý định nhìn kỹ, cho nên hắn không hề phát hiện ra, trong quán rượu này tất cả đều là nam nhân.
“Phuc vụ, cho một ly Vodka đá.” Ngồi xuống ghế, Trầm Di gọi.
“Tiên sinh, tâm tình không tốt?” Bartender nhàn nhạt cười cười, rót Vodka vào ly cocktail.
“Ta nói, chỉ cần Vodka đá” – Trầm Di nhíu mày, có chút mất hứng.
Bartender mỉm cười với Trầm Di, cầm shaker cocktail1 lên, vẽ trong không khí những đường vòng cung xinh đẹp.
Không đến một phút đồng hồ, một ly rượu martini màu cam nhạt đã được đưa đến.
“Breakfast Martini.”2 Bartender cầm cái ly, đưa tới trước mặt Trầm Di.
“Uống thử đi, coi như ta mời ngươi.” Bartender nhàn nhạt cười cười, quay đi rót rượu cho người khác.
Trầm Di cầm chén rượu lên, đứng dậy uống. Vị cam nhẹ nhàng mà ngọt ngào dung nhập vào đầu lưỡi, cộng với cảm giác kích thích đặc biệt của rượu Vodka.
Cái loại cảm giác này, tựa như tình yêu.
Nghĩ đến đây, Trầm Di không khỏi cười khổ.
“Thế nào, uống xong cảm giác tốt hơn nhiều chứ?” Bartender hướng Trầm Di hỏi.
“Giống như là hương vị của tình yêu” Nhìn Bartender, Trầm Di nói ra ý nghĩ trong lòng.
Tóc mái màu đen, hơi dài che trước mặt Bartender, nhìn kỹ một chút, mắt của hắn hình như có màu lam.
Bartender cười cười, nhìn bốn phía. “Lát nữa nếu có người muốn mời ngươi uống rượu, ngươi tốt nhất đừng nhận lời.”
Bartender nhìn Trầm Di, nhận thấy hắn không phải là đồng chí ( từ nóng dùng để chỉ gay). Có lẽ hắn chỉ tới đây để giải sầu.
“Uống xong rồi, có lẽ ngươi nên đi.”
“Vậy ngươi cho ta 2 chai Vodka.” Nhìn chén rượu vang, Trầm Di nói với Bartender.
“Ngươi cũng biết rượu của quán bar không thể luận bình a.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng người phục vụ vẫn mở tủ lấy ra 2 chai rượu đưa cho Trầm Di. “Không thể phá vỡ quy củ của quán bar, cho nên rượu này giao cho ngươi.”
“Snow Tree3 – một loại rượu không tồi.” Đang muốn nói cái gì, đã thấy người bán hàng đi tới, cắt đứt câu chuyện của bọn họ.
“Đây là của một vị tiên sinh mời ngươi.” Nhìn thấy một màu đỏ trong suốt mơ hồ, Trầm Di cười cười.
“Ha ha, nói với vị tiên sinh đó, ta phải đi.” Trầm Di thanh toán tiền, sau đó ra khỏi quán bar.
Người vẫn một mực ngồi trong góc quán bar đứng lên, sau đó đi đến quầy bar, ngồi xuống.
“Ngươi thật sự rất nhàm chán.” Bartender mặt không biểu tình, nhìn người nam nhân ngồi trước mặt.
“Ha ha — ta đây nhàm chán, còn không phải là vì ngươi.” Ngón tay xinh đẹp cầm lên ly rượu mà hắn vừa đưa cho Trầm Di, ngẩng đầu một hơi uống cạn.
————————————–
Trầm Di về tới khách sạn, mở TV lên.
Lấy ra cái cốc giấy dùng một lần, sau đó mở tủ lạnh lấy mấy viên đá. Mở chai Vodka ra.Rót vào ly. Theo thói quen giơ ly lên, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của con mèo mô hình KT (Đen: là cái con của nợ gì vậy T^T) (fr0zen: ta nghĩ là hình mèo kitty ^^.)
“Ha ha–” Một ngụm uống hết. Đầu tiên là cảm giác mát mẻ của nước đá, sau đó khối nước đá giống như bị đốt, không ngừng làm bỏng yết hầu, kết hợp với đó là mùi thơm đặc biệt của rượu Vodka.
Loại rượu này, có vẻ rất thích hợp để một nam nhân nhàm chán như hắn uống.
Chậm rãi, giống như có chút say, đột nhiên, trong đầu nhớ tới Sở Trung Thiên, không biết giờ này hắn đang làm cái gì.
Cầm lên điện thoại, muốn tìm Sở Trung Thiên, nhưng lại không biết số điện thoại của hắn. Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mình đang làm cái gì vậy?
Run rẩy gọi điện thoại cho bà xã, hy vọng có thể có người nghe. Tâm của mình, đang chạy ra thật xa, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ không còn cách nào vãn hồi được.
“The subscriber you dialed is power off.”(Đen: vì bà xã của Trầm Di ở bên Mĩ nên để dòng này là tiếng Anh có vẻ hợp hơn, bản raw cũng là tiếng Anh)Điện thoại tắt. Nhìn ra ngoài trời, giờ này là khoảng 12h trưa, bên Mĩ sẽ là khoảng 0h đêm. Trầm Di lại bấm vào số điện thoại bàn. Một lần, hai lần, ba lần… mặc kệ Trầm Di gọi đến bao nhiêu lần cũng đều không có người tiếp.
Mẹ kiếp, mau nghe máy đi, hãy nghe ta nói chuyện có được không? Bằng không mọi việc đều không thể vãn hồi được.
Liên tục gọi, cho tới khi điện thoại hết pin.
Trầm Di cất điện thoại, ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, xem chương trình nhàm chán trên tivi.
Chậm rãi, ánh mặt trời chuyển dần sang màu đỏ cam, tuy nhiên Sở Trung Thiên vẫn chưa trở về.
Rõ ràng là say, nhưng lại có cảm giác thanh tỉnh hơn cả so với lúc bình thường. Lắng nghe âm thanh nhàm chán của tivi, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
“Cạch” một tiếng, cửa phỏng mở ra, Sở Trung Thiên nhìn thấy trong phòng là một mảnh đen kịt. Chỉ có một vài đốm sáng đáng thương phát ra từ tivi.
Ánh sáng đáng thương phát ra, nam nhân đáng thương tựa vào tủ đầu giường, quả là rất xứng đôi.
“Ngươi uống rượu?” Mùi rượu Vodka tràn ngập khắp phòng.
“Ngồi xuống đây trò chuyện với ta.” Rốt cuộc cũng có một người tới. Trầm Di cảm giác mình muốn điên rồi, nếu không đem những lời đó nói ra, hắn sẽ phát điên.
“Ngươi say rồi.” Sở Trung Thiên đi vào trong phòng, định bật đèn lên.
“Đừng, đừng bật đèn, ngồi xuống nói chuyện với ta được không?” Nếu như bật đèn lên, nhìn rõ khuôn mặt của Sở Trung Thiên, có lẽ hắn sẽ không nói được điều gì.
“Khi còn bé, ta ở trong cô nhi viện.” Cúi đầu, không dám nhìn mặt Sở Trung Thiên. “Ta yêu mến một nam sinh trong cô nhi viện. Sau đó, nhân lúc hắn ngủ ta trộm hôn hắn.” Tận lực làm như không vấn đề gì, thế nhưng thanh âm run rẩy đã bán đứng Trầm Di.
“Sau đó, hắn bị nữ tu đuổi đến nơi khác, chúng ta kết thúc. Ta bị nữ tu sĩ gọi là ma quỷ.” Rõ ràng là một sự kiện nhỏ như vậy, lại ảnh hướng rất lớn đến cuộc sống của Trầm Di. Đầu của Trầm Di dần cúi thấp xuống, Sở Trung Thiên đứng ở bên kia nhìn hắn.
“Nếu hắn là một cô gái, ngươi có thể yêu mến hắn?”
“Có”
“Ha ha, thật buồn cười.” Sở Trung Thiên cười cười. “Ngươi yêu mến hắn, bởi chính trái tim của ngươi chứ không phải bởi giới tính của ngươi.”
“Chỉ có điều, người ngươi yêu vừa vặn lại là nam nhân mà thôi.”Họ có khuynh hướng *** hoàn toàn khác nhau. Sở Trung Thiên chính xác là một người đồng tính.
“Nếu như ngay cả yêu mến một người cũng là sai lầm, thì Đức Chúa Trời như vậy không đáng để tôn thờ.” Sở Trung Thiên cho tới bây giờ cũng không tin có Chúa Trời tồn tại.
Nếu như ta đối với ngươi, với người khác, đều có cảm giác của tình yêu, không phải là rất khoa trương sao. Rõ ràng là muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại đem những lời đó nuốt vào bụng.
Đủ rồi. Nếu hỏi nữa, hắn tuyệt đối sẽ triệt để ỷ lại vào đối phương. Chán ghét cảm giác này đồng thời cũng sợ hãi cảm giác này.
“Người ngươi yêu mến, có thể có rất nhiều. Nhưng người ngươi yêu sâu đậm, chỉ có thể có một.” Hơn nữa, nếu đã yêu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Sở Trung Thiên giống như nhìn thấu suy nghĩ của Trầm Di, nói ra lời này.
“Ngươi đói bụng không, ta đi gọi đồ ăn.” Nhìn căn phòng đen kịt này, hắn cũng biết Trầm Di cả ngày nay cũng chỉ ngồi ngốc như vậy xem tivi, không ăn cơm.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng đã tới 0h đêm.
Nhìn thân ảnh đối phương đang gọi điện thoại không khỏi cảm động, tâm trạng của hắn đã nhanh chóng hạ xuống.
Đồ ăn được đưa tới. Sở Trung Thiên bật đèn, đem đồ ăn bỏ ra mặt bàn, một phen kéo Trầm Di tới.
Trầm Di từ 12h trưa tới giờ vẫn một mực ngồi đó, hai chân không khỏi mềm nhũn, ngã vào ngực đối phương.
“Happy Christmas Tide” chuông điểm 12 tiếng, trên tivi người ta đang tiến hành Thánh Lễ Misa4
“Giáng sinh vui vẻ” Sở Trung Thiên nói với Trầm Di còn đang ở trong lòng mình.
“Thực xin lỗi.” Buông lỏng tay ra, cúi đầu xin lỗi đối phương.
“Không sao, không có gì.” Đáng chết, vừa rồi thực sự mong rằng có thể cứ thế ôm hắn vĩnh viễn. “Ăn cơm đi.”
Vì là Giáng Sinh nên khu chung cư có rất nhiều người, Thiên Hạo phải tăng ca.
“Haha, nếu như hôm đó, cậu có thời gian rảnh, chúng ta cùng nhau trải qua a. Xem như hai con người cô đơn giúp nhau an ủi.”
Đột nhiên nhớ tới lời của Trầm Di, Thiên Hạo chỉ có thể cười cười.
Ngọn đèn mập mờ, góc tối mờ ám, muốn hình dung về quán bar này thì chỉ có chữ: không thể nhìn rõ.
Chỉ có cái sân khấu lớn ở ngay phía trước mới có một chút ánh sáng. Xem ra lại là một quán bar kiểu KTV địa phương rồi.
Vì đang buồn bực, Trầm Di cũng không có ý định nhìn kỹ, cho nên hắn không hề phát hiện ra, trong quán rượu này tất cả đều là nam nhân.
“Phuc vụ, cho một ly Vodka đá.” Ngồi xuống ghế, Trầm Di gọi.
“Tiên sinh, tâm tình không tốt?” Bartender nhàn nhạt cười cười, rót Vodka vào ly cocktail.
“Ta nói, chỉ cần Vodka đá” – Trầm Di nhíu mày, có chút mất hứng.
Bartender mỉm cười với Trầm Di, cầm shaker cocktail lên, vẽ trong không khí những đường vòng cung xinh đẹp.
Không đến một phút đồng hồ, một ly rượu martini màu cam nhạt đã được đưa đến.
“Breakfast Martini.” Bartender cầm cái ly, đưa tới trước mặt Trầm Di.
“Uống thử đi, coi như ta mời ngươi.” Bartender nhàn nhạt cười cười, quay đi rót rượu cho người khác.
Trầm Di cầm chén rượu lên, đứng dậy uống. Vị cam nhẹ nhàng mà ngọt ngào dung nhập vào đầu lưỡi, cộng với cảm giác kích thích đặc biệt của rượu Vodka.
Cái loại cảm giác này, tựa như tình yêu.
Nghĩ đến đây, Trầm Di không khỏi cười khổ.
“Thế nào, uống xong cảm giác tốt hơn nhiều chứ?” Bartender hướng Trầm Di hỏi.
“Giống như là hương vị của tình yêu” Nhìn Bartender, Trầm Di nói ra ý nghĩ trong lòng.
Tóc mái màu đen, hơi dài che trước mặt Bartender, nhìn kỹ một chút, mắt của hắn hình như có màu lam.
Bartender cười cười, nhìn bốn phía. “Lát nữa nếu có người muốn mời ngươi uống rượu, ngươi tốt nhất đừng nhận lời.”
Bartender nhìn Trầm Di, nhận thấy hắn không phải là đồng chí ( từ nóng dùng để chỉ gay). Có lẽ hắn chỉ tới đây để giải sầu.
“Uống xong rồi, có lẽ ngươi nên đi.”
“Vậy ngươi cho ta chai Vodka.” Nhìn chén rượu vang, Trầm Di nói với Bartender.
“Ngươi cũng biết rượu của quán bar không thể luận bình a.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng người phục vụ vẫn mở tủ lấy ra chai rượu đưa cho Trầm Di. “Không thể phá vỡ quy củ của quán bar, cho nên rượu này giao cho ngươi.”
“Snow Tree – một loại rượu không tồi.” Đang muốn nói cái gì, đã thấy người bán hàng đi tới, cắt đứt câu chuyện của bọn họ.
“Đây là của một vị tiên sinh mời ngươi.” Nhìn thấy một màu đỏ trong suốt mơ hồ, Trầm Di cười cười.
“Ha ha, nói với vị tiên sinh đó, ta phải đi.” Trầm Di thanh toán tiền, sau đó ra khỏi quán bar.
Người vẫn một mực ngồi trong góc quán bar đứng lên, sau đó đi đến quầy bar, ngồi xuống.
“Ngươi thật sự rất nhàm chán.” Bartender mặt không biểu tình, nhìn người nam nhân ngồi trước mặt.
“Ha ha — ta đây nhàm chán, còn không phải là vì ngươi.” Ngón tay xinh đẹp cầm lên ly rượu mà hắn vừa đưa cho Trầm Di, ngẩng đầu một hơi uống cạn.
————————————–
Trầm Di về tới khách sạn, mở TV lên.
Lấy ra cái cốc giấy dùng một lần, sau đó mở tủ lạnh lấy mấy viên đá. Mở chai Vodka ra.Rót vào ly. Theo thói quen giơ ly lên, lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt buồn cười của con mèo mô hình KT (Đen: là cái con của nợ gì vậy T^T) (frzen: ta nghĩ là hình mèo kitty ^^.)
“Ha ha–” Một ngụm uống hết. Đầu tiên là cảm giác mát mẻ của nước đá, sau đó khối nước đá giống như bị đốt, không ngừng làm bỏng yết hầu, kết hợp với đó là mùi thơm đặc biệt của rượu Vodka.
Loại rượu này, có vẻ rất thích hợp để một nam nhân nhàm chán như hắn uống.
Chậm rãi, giống như có chút say, đột nhiên, trong đầu nhớ tới Sở Trung Thiên, không biết giờ này hắn đang làm cái gì.
Cầm lên điện thoại, muốn tìm Sở Trung Thiên, nhưng lại không biết số điện thoại của hắn. Đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mình đang làm cái gì vậy?
Run rẩy gọi điện thoại cho bà xã, hy vọng có thể có người nghe. Tâm của mình, đang chạy ra thật xa, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ không còn cách nào vãn hồi được.
“The subscriber you dialed is power off.”(Đen: vì bà xã của Trầm Di ở bên Mĩ nên để dòng này là tiếng Anh có vẻ hợp hơn, bản raw cũng là tiếng Anh)Điện thoại tắt. Nhìn ra ngoài trời, giờ này là khoảng h trưa, bên Mĩ sẽ là khoảng h đêm. Trầm Di lại bấm vào số điện thoại bàn. Một lần, hai lần, ba lần… mặc kệ Trầm Di gọi đến bao nhiêu lần cũng đều không có người tiếp.bg-ssp-{height:px}
Mẹ kiếp, mau nghe máy đi, hãy nghe ta nói chuyện có được không? Bằng không mọi việc đều không thể vãn hồi được.
Liên tục gọi, cho tới khi điện thoại hết pin.
Trầm Di cất điện thoại, ngơ ngác ngồi trên sàn nhà, xem chương trình nhàm chán trên tivi.
Chậm rãi, ánh mặt trời chuyển dần sang màu đỏ cam, tuy nhiên Sở Trung Thiên vẫn chưa trở về.
Rõ ràng là say, nhưng lại có cảm giác thanh tỉnh hơn cả so với lúc bình thường. Lắng nghe âm thanh nhàm chán của tivi, thời gian từng chút từng chút trôi qua.
“Cạch” một tiếng, cửa phỏng mở ra, Sở Trung Thiên nhìn thấy trong phòng là một mảnh đen kịt. Chỉ có một vài đốm sáng đáng thương phát ra từ tivi.
Ánh sáng đáng thương phát ra, nam nhân đáng thương tựa vào tủ đầu giường, quả là rất xứng đôi.
“Ngươi uống rượu?” Mùi rượu Vodka tràn ngập khắp phòng.
“Ngồi xuống đây trò chuyện với ta.” Rốt cuộc cũng có một người tới. Trầm Di cảm giác mình muốn điên rồi, nếu không đem những lời đó nói ra, hắn sẽ phát điên.
“Ngươi say rồi.” Sở Trung Thiên đi vào trong phòng, định bật đèn lên.
“Đừng, đừng bật đèn, ngồi xuống nói chuyện với ta được không?” Nếu như bật đèn lên, nhìn rõ khuôn mặt của Sở Trung Thiên, có lẽ hắn sẽ không nói được điều gì.
“Khi còn bé, ta ở trong cô nhi viện.” Cúi đầu, không dám nhìn mặt Sở Trung Thiên. “Ta yêu mến một nam sinh trong cô nhi viện. Sau đó, nhân lúc hắn ngủ ta trộm hôn hắn.” Tận lực làm như không vấn đề gì, thế nhưng thanh âm run rẩy đã bán đứng Trầm Di.
“Sau đó, hắn bị nữ tu đuổi đến nơi khác, chúng ta kết thúc. Ta bị nữ tu sĩ gọi là ma quỷ.” Rõ ràng là một sự kiện nhỏ như vậy, lại ảnh hướng rất lớn đến cuộc sống của Trầm Di. Đầu của Trầm Di dần cúi thấp xuống, Sở Trung Thiên đứng ở bên kia nhìn hắn.
“Nếu hắn là một cô gái, ngươi có thể yêu mến hắn?”
“Có”
“Ha ha, thật buồn cười.” Sở Trung Thiên cười cười. “Ngươi yêu mến hắn, bởi chính trái tim của ngươi chứ không phải bởi giới tính của ngươi.”
“Chỉ có điều, người ngươi yêu vừa vặn lại là nam nhân mà thôi.”Họ có khuynh hướng hoàn toàn khác nhau. Sở Trung Thiên chính xác là một người đồng tính.
“Nếu như ngay cả yêu mến một người cũng là sai lầm, thì Đức Chúa Trời như vậy không đáng để tôn thờ.” Sở Trung Thiên cho tới bây giờ cũng không tin có Chúa Trời tồn tại.
Nếu như ta đối với ngươi, với người khác, đều có cảm giác của tình yêu, không phải là rất khoa trương sao. Rõ ràng là muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại đem những lời đó nuốt vào bụng.
Đủ rồi. Nếu hỏi nữa, hắn tuyệt đối sẽ triệt để ỷ lại vào đối phương. Chán ghét cảm giác này đồng thời cũng sợ hãi cảm giác này.
“Người ngươi yêu mến, có thể có rất nhiều. Nhưng người ngươi yêu sâu đậm, chỉ có thể có một.” Hơn nữa, nếu đã yêu, vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Sở Trung Thiên giống như nhìn thấu suy nghĩ của Trầm Di, nói ra lời này.
“Ngươi đói bụng không, ta đi gọi đồ ăn.” Nhìn căn phòng đen kịt này, hắn cũng biết Trầm Di cả ngày nay cũng chỉ ngồi ngốc như vậy xem tivi, không ăn cơm.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng đã tới h đêm.
Nhìn thân ảnh đối phương đang gọi điện thoại không khỏi cảm động, tâm trạng của hắn đã nhanh chóng hạ xuống.
Đồ ăn được đưa tới. Sở Trung Thiên bật đèn, đem đồ ăn bỏ ra mặt bàn, một phen kéo Trầm Di tới.
Trầm Di từ h trưa tới giờ vẫn một mực ngồi đó, hai chân không khỏi mềm nhũn, ngã vào ngực đối phương.
“Happy Christmas Tide” chuông điểm tiếng, trên tivi người ta đang tiến hành Thánh Lễ Misa
“Giáng sinh vui vẻ” Sở Trung Thiên nói với Trầm Di còn đang ở trong lòng mình.
“Thực xin lỗi.” Buông lỏng tay ra, cúi đầu xin lỗi đối phương.
“Không sao, không có gì.” Đáng chết, vừa rồi thực sự mong rằng có thể cứ thế ôm hắn vĩnh viễn. “Ăn cơm đi.”
Vì là Giáng Sinh nên khu chung cư có rất nhiều người, Thiên Hạo phải tăng ca.
“Haha, nếu như hôm đó, cậu có thời gian rảnh, chúng ta cùng nhau trải qua a. Xem như hai con người cô đơn giúp nhau an ủi.”
Đột nhiên nhớ tới lời của Trầm Di, Thiên Hạo chỉ có thể cười cười.