“Trầm Di, ai vậy?” Thiên Hạo ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi Trầm Di.
“Là người mới đến, không ngờ lại là thủ trưởng của ta.” Trầm Di hiện tại thật muốn đuổi Sở Trung Thiên đi, nhưng mà, hắn không thể.
“A?” Thiên Hạo từ lúc nào đã đi tới. Đến cửa ra vào. “Nếu đã vậy, cùng nhau ăn cơm a?”
“Nếu vậy, ta sẽ không khách khí.” Lúc Sở Trung Thiên nói lời này thì vẫn nhìn Trầm Di. Trầm Di có chút cúi đầu.
“Trầm Di, trước tiên ngươi mời thủ trưởng của ngươi đến ghế ngồi đi.” Thiên Hạo rất tự nhiên đặt tay lên lưng Trầm Di.
Trầm Di không khỏi có chút run lên.
Lúc ăn cơm chiều, không khí ở đây có thể nói là rất quái dị.
“Đúng rồi, trước kia ta là đồng sự của Trầm Di.” Sở Trung Thiên đột nhiên nói những lời này.
Trầm Di nghe nói như thế thì không khỏi ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ, Sở Trung Thiên muốn vạch trần quan hệ của bọn họ?
“Đồng sự?” Thiên Hạo cũng ngây ngẩn cả người.
“Ân, đúng, nhưng mà về sau khi ta chuyển tới công ty khác, thì không có gặp Trầm Di nữa. Lại không nghĩ rằng, ta lại quay trở lại làm cấp trên ở công ty Trầm Di, rất lợi hại a?”
“Ân rất rất lợi hại.” Thiên Hạo nhíu mày.
Trầm Di chỉ có thể ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ câu có câu không trò chuyện, trong không khí, có chút mùi thuốc súng treo lơ lửng.
Sau bữa ăn, Thiên Hạo “lịch sự” tiễn Sở Trung Thiên.
Cạch một tiếng Thiên Hạo đóng cửa lại.
Trong phòng yên tĩnh làm cho lòng người hoảng sợ.
“Trầm Di……từ nay về sau cách xa hắn một chút.” Biểu tình Thiên Hạo khi nói những lời này, vô cùng chăm chú.
“Làm sao vậy?” Trầm Di không khỏi chột dạ, Thiên Hạo chẳng lẽ đã phát hiện ra.
“Ánh mắt hắn nhìn ngươi rất kỳ quái.” Ánh mắt tràn ngập dục vọng, giống như muốn lột sạch quần áo của Trầm Di xuống.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Trung Thiên làm cho Thiên Hạo không khỏi khẩn trương lên.
Hơn nữa người nọ lại là đồng sự của Trầm Di. Vừa nghĩ tới đồng sự, Thiên Hạo liền nghĩ đến lần đi công tác kia của Trầm Di.
Nhưng mà, người này có lẽ không phải là hắn, bằng không Trầm Di khó có thể cho hắn tiến vào nhà.
Muốn hỏi Trầm Di một chút, nhưng mà hắn biết Trầm Di không muốn nhắc lại chuyện ngày đó nữa, cho nên, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
“Thiên Hạo, ngươi có phải có chút, quá nhạy cảm?” Trong lòng Trầm Di không khỏi cảm thấy bối rối.
Không muốn để cho Thiên Hạo biết.
Cũng không thể để cho Thiên Hạo biết.
Nếu như Thiên Hạo cũng rời bỏ hắn, hắn sẽ chẳng còn cái gì cả.
“Ta còn không phải sợ ngươi bị nam nhân khác cướp mất sao.” Thiên Hạo cười cười, đi tới đằng sau Trầm Di, vươn tay ôm lấy eo Trầm Di.
“Làm sao có thể?” Trầm Di chỉ cảm thấy hạnh phúc tràn ngập khắp toàn thân.“Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, trừ phi ngươi vứt bỏ ta trước.”
Trong lời nói có hứa hẹn với Thiên Hạo, thực sự đối với tương lai có chút bất đắc dĩ. Tương lai của hắn và Thiên Hạo sẽ như thế nào?
“Ta tuyệt đối sẽ không vứt bỏ ngươi.”
Đôi tay Thiên Hạo đang ôm lấy Trầm Di không khỏi siết chặt. Cúi đầu, đem đầu dán vào bên cổ Trầm Di.
Thân thể kề sát, làm cho Trầm Di cảm giác được Thiên Hạo có phản ứng đối với hắn, trong lòng không khỏi bối rối.
Hắn hiện tại một chút tâm tình cũng không có.
“Ta, ta hôm nay có chút không thoải mái.” Hắn thật sự không muốn làm trong tình huống này, tuyệt đối không muốn.
Nhưng mà Thiên Hạo lại không phản ứng gì, chỉ ôm chặt hơn.
“Ta…..ta hôm nay có chút không thoải mái, hai ngày nữa được không?”
Thiên Hạo chỉ có thể không muốn mà buông lỏng tay ra, nhìn Trầm Di đi về phòng ngủ.
Trầm Di ngã xuống giường, cảm giác bất an tràn đầy cả người.
Trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu, đem đầu chôn thật sâu vào trong cái gối mềm mại.
Sở Trung Thiên, hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Chỉ cảm thấy tự do của mình càng ngày càng ít, Sở Trung Thiên giống như mới thả lưới, và hiện giờ hắn đang thắt chặt lưới của hắn lại.
Trầm Di chỉ cảm thấy toàn thân đều hít thở không thông đến khó chịu.
Bức hắn phải nói cho Thiên Hạo biết rõ chân tướng sự việc?
Nói cho Thiên Hạo biết, tình nhân của y trong khi y đang làm việc, thì hắn lại lên giường của nam nhân khác?
Không, không phải là như vậy đi?
Không khỏi sợ hãi đến toàn thân phát run.
Vì sao, vì sao hắn không thể buông tha cho mình.
Khó chịu không cách nào chìm vào giấc ngủ, lúc rời giường ngày hôm sau, hai mắt hiện rõ quầng thâm.
Thật sự không bao giờ … muốn đến công ty nữa.
Thật sự không bao giờ … muốn gặp Sở Trung Thiên nữa.
Nhưng mà Trầm Di lại không cách nào làm được.
Đi tới công ty, lại phát hiện có chuyện gì đó. Còn chưa kịp đặt mông lên ghế, lão bản đã tới tìm hắn.
“Trầm Di, ngươi có biết nhà của chủ tịch ở đâu không?” Lão bản không kịp thở hỏi Trầm Di.
“Ta biết một chỗ” Hơn nữa còn đối diện nhà hắn.
“Cám ơn trời đất, rốt cục có một người biết đến.” Lão bản đột nhiên lôi kéo Trầm Di kiên quyết, đem Trầm Di kéo dài tới văn phòng chủ tịch ở lầu ba.
Chỉ thấy trong văn phòng chủ tịch, đã có rất nhiều người ngồi, nhưng mà Sở Trung Thiên lại không ở đó.
“Chủ tịch hôm nay không có tới công ty, ngươi có thể đi đến nhà hắn nhìn xem có chuyện gì xảy ra được không?” Lão bản nhìn người ngồi bên cạnh, không khỏi xoa xoa mồ hôi trên đầu. “Nơi này có rất nhiều chuyện đang chờ chủ tịch xử lý.”
“Thiệt là, không phải hắn nói hôm nay muốn ký hợp đồng sao, cái này là đang xảy ra chuyện gì.” Bên cạnh có mấy người đang phàn nàn.
“Chúng tôi sẽ mau chóng, xin các vị yên tâm a.” Lão bản cố gắng cười với những người kia.
“Trầm Di, nhất định phải tìm được chủ tịch, bằng không công ty của chúng ta sẽ bị người ta giẫm bẹp.” Những người đang ngồi trong văn phòng chủ tịch lúc này, người nào trong số bọ họ cũng không thể trêu vào.
“Ta đã biết.” Trầm Di không khỏi cười khổ.
Vì cái gì, rõ ràng muốn né ra, ý trời lại cứ muốn hắn phải dính vào.
Lái xe, về tới khu chung cư.
Đi cửa nhà Sở Trung Thiên thì Trầm Di không khỏi cười khổ.
Nhà của Sở Trung Thiên cách nhà của mình thật sự gần đến mức không bình thường nha.
Đứng ở cửa ra vào nhà Sở Trung Thiên, một mực nhấn chuông cửa, nhưng mà nhấn mãi cũng không thấy có ai trả lời, nhưng mà Trầm Di lại có cảm giác Sở Trung Thiên đang ở bên trong.
Trực tiếp đến phòng an ninh, nói rõ tình huống.
Dưới sự giám sát của nhân viên an ninh Trầm Di đi vào phòng của Sở Trung Thiên.
Đi tới phòng ngủ, phong cách trang trí trắng đen cực kỳ đơn điệu làm cho Trầm Di có chút đau đầu.
Sở Trung Thiên đang nằm trên giường, mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng lại thở phì phò, giống như sinh bệnh.
Nhưng mà dù sao cũng phải chứng minh với nhân viên an ninh rằng mình là bạn bè của Sở Trung Thiên.
Lúc đó nhân viên an ninh mới có thể an tâm rời đi. Cho nên Trầm Di muốn trước hết đánh thức Sở Trung Thiên dậy.
“Sở Trung Thiên.” Đẩy đẩy Sở Trung Thiên.
“Ân?” Sở Trung Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn.“Trầm Di?”
Sở Trung Thiên đưa mắt nhìn nhân viên an ninh, nhanh chóng hiểu ra tình hình.“Vị tiên sinh này là bạn bè của ta, ngươi có thể trở về đi.”
“Ta đã biết.” Nhân viên an ninh đi ra ngoài, trong phòng còn lại hai người bọn họ.
“Ngươi nói cho mấy người đang ở phòng làm việc của ta. Nói ta sinh bênh, nên thời gian ký kết phải đổi lại.” Ngay cả khi này, Sở Trung Thiên cũng vẫn nghĩ đến hiệp ước, hợp đồng của hắn.
Hiện tại Sở Trung Thiên chỉ cử động chút thôi cũng cảm giác mệt muốn chết.
Toàn thân đều rất nóng.
“Ta đã biết, ở đây ngươi có túi chườm nước đá không?”
Trầm Di cầm lấy điện thoại, nói rõ tình huống với lão bản.
“Cái gì, chủ tịch sinh bệnh? Vậy phiền ngươi trước tiên chiếu cố hắn.”
Trầm Di bất đắc dĩ cúp điện thoại, thấy Sở Trung Thiên không trả lời, liền nghĩ đi về nhà lấy túi chườm nước đá.
Vừa mới đi ra ngoài vài bước.
“Đừng, đừng đi” Khác so với lúc bình thường lạnh như băng, thanh âm của Sở Trung Thiên lúc này yếu ớt đến đáng ngạc nhiên. “Ta sẽ không đi, ta về nhà mang một vài thứ sang, được không?” Đối phương yếu ớt làm cho Trầm Di không tự giác mà giảm nhẹ thanh âm.
Sở Trung Thiên nghe đến lời này quả nhiên yên tĩnh trở lại.
Chỉ chốc lát, Trầm Di cầm vài thứ gì đó, đi tới buồng vệ sinh.
Đem túi chườm nước đá bỏ vào trong nước, một lát sau lại lấy ra thì đã trở nên rất băng. Nhưng mà tìm nửa ngày lại không tìm được khăn mặt.
“Sở Trung Thiên, khăn mặt ở đâu?”
“Ở ngăn kéo tủ quần áo trong phòng ngủ.”
Mở tủ quần áo ra, kéo ngăn kéo, nhanh chóng thấy được khăn mặt.
Lấy khăn mặt ra, cùng với đó một cái cái hộp nhỏ cũng bị kéo ra theo. Trầm Di muốn đỡ lấy, nhưng không đỡ được, cái hộp lướt qua đầu ngón tay, rơi xuống đất.
Cái hộp nắp mở ra, bên trong rơi ra một chiếc nhẫn màu bạc.