Mơ mơ màng màng, bất tri bất giác cái ngày cuối tuần cũng đã trôi qua phân nửa, chính mình ăn cơm cũng là gọi tiệm mang đến.
Trầm Di có cảm giác mình từ trên xuống dưới giống như một tên ngốc vậy. Nội tâm trống rỗng muốn chết, gọi điện thoại cho bà xã nhưng không ai nhấc máy. Nhìn thì đã hơn bảy giờ tối, ở bên chỗ bà xã là bảy giờ sáng, bà xã hẳn là đang ở nhà.
Ngây ngốc mặc quần áo, nghĩ tới việc ra ngoài tản bộ giải sầu.
Lúc đi tới hành lang, Trầm Di lưỡng lự một lúc rồi chọn một cửa thang máy khác.
Thang máy chỗ Thiên Hạo là thang máy ngắm cảnh, đặc biệt vào buổi tối, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố trong đêm, mà Thiên Hạo ở đó cũng là một anh chàng cao lớn điển trai, cảnh đẹp người đẹp, một vẻ đẹp say đắm lòng người. Còn cái thang máy bên này hoàn toàn khép kín, hơn nữa cũng không có nhân viên thang máy. Thường chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa.
Nhấn nút v, Trầm Di dựa vào tường chờ thang máy đến. Thiên Hạo đối với hắn mà nói giống như là thượng đẳng độc dược, chính là chính mình đối với Thiên Hạo thì là cái gì? Đại khái cái gì cũng không phải a.
Cửa thang máy mở ra, Trầm Di đi vào. Không gian bít kín tạo áp lực khiến người ta muốn ngạt thở, mùi xăng nhàn nhạt phảng phất trong không trung. Nghe thanh âm lạo xạo bên trong truyền ra, Trầm Di hy vọng thang máy đừng mắc kẹt.
Bốn phía của thang máy đều là gương, nhìn chỉ toàn hình ảnh của mình, Trầm Di đột nhiên nhớ tới mấy câu chuyện ma trong thang máy. Lập tức da đầu cảm thấy tê lạnh.
Lúc Trầm Di đi đến đại sảnh, cửa thang máy ngắm cảnh cũng mở ra. Người ở bên trong thấy Trầm Di đi ra cửa, hơi sửng sốt một chút sau đó cũng khôi phục lại bình tĩnh.
Nhìn những dòng người hối hả trên đường lớn, Trầm Di càng có cảm giác ra ngoài giải sầu là quyết định ngu ngốc nhất của mình.
Những người trên đường không phải tình nhân thì cũng là vợ chồng hoặc cả gia đình. Nhìn lên các cửa sổ phía bên ngoài các cửa hàng đều dán đầy hình của một ông lão đội mũ đỏ quen thuộc. Trầm Di lúc này mới thực sự có cảm giác là Giáng Sinh sắp tới.
Chính mình cho tới bây giờ chưa từng ăn tết, thậm chí sinh nhật của mình hắn cũng còn không biết. Bản thân từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện. Cho nên tới bây giờ hắn cũng chẳng biết mình sinh ngày nào. Cũng chẳng hề muốn biết.
——————————————————
Các cột trụ trong trung tâm mua sắm cũng được trang trí bằng màu đỏ và xanh lá cây. Ở chính giữa sảnh trung tâm là một cái đài phun nước lớn, vì bây giờ là mùa đông nên không còn phun nước nữa. Bất quá, Trầm Di vẫn đi tới. Trong đại sảnh có rất nhiều đôi tình nhân làm cho Trầm Di càng thêm cô độc.
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng tràn ngập cả không gian.
Trầm Di đi tới suối phun nước, chỉ thấy một nam nhân đang nhắm mắt lại chơi dương cầm. Thấy Trầm Di đi đến, đơn giản chỉ là dừng khúc nhạc đã chơi được phân nửa lại, thay vào đó là một bản Canon.
Người này, bệnh cũ lại tái phát. Là cố ý muốn chọc vào vết sẹo của hắn sao?
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng mà quen thuộc, gợi cho Trầm Di nhớ lại những chuyện trước kia.
“Canon không phải tên khúc nhạc, mà là một thể loại nhạc, những bộ âm có giai điệu giống nhau, hợp âm đối xứng, giao hòa lẫn nhau, mô phỏng lẫn nhau, cùng nhau truy đuổi quẩn quanh,” Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên những tấm kính màu lớn. Mộng ảo mà mê hoặc. Một thiếu nên ngồi bên dương cầm nói với một thiếu niên khác ở trước mặt. “Thẳng đến cuối cùng —cuối cùng là một cái tiểu kết, cuối cùng là một hợp âm, các âm thanh dung hòa làm một, vĩnh viễn không chia lìa. Âm nhạc triền miên đến cực điểm, tựa như hai người sống chết có nhau.” Thân ảnh người thiếu niên chơi dương cầm, trong trái tim Trầm Di, đã trở thành hình ảnh đẹp nhất.
“Trầm Di, ta sẽ đi châu Âu. Ngươi nhất định sẽ tìm được người cùng ngươi sinh tử.” Đáng tiếc người kia, không phải là hắn.
Thiếu niên vỗ vỗ vào vai Trầm Di, đi ra cửa cô nhi viện. Trầm Di muốn nói điều gì đó nhưng đối phương đã đi xa.
Từ đó về sau, giống như là một căn bệnh vậy, hắn trở nên mê luyến Canon. Cũng từ đó về sau, hắn luôn sợ hãi tĩnh mịch, sợ hãi yên tĩnh.
“Lại một lần nữa đi, Diệp Tình.” Trầm Di giữ chặt tay của đối phương, không cho hắn đóng nắp dương cầm.
“Lạy Chúa, xin ngươi tha cho ta đi. Canon ta đã chơi hơn 50 lần rồi, van ngươi đấy, tha cho ta đi. Nếu các sơ mà biết chúng ta lẻn vào phòng piano không chừng sẽ đánh chết chúng ta mất.” Diệp Tình vô lực cầu xin, đầu ngón tay truyền đến rõ ràng cảm giác sưng và đau nhức. Từ khi Mạc Ly rời đi, Trầm Di cả ngày quấn quýt lấy hắn đòi chơi Canon, hiện tại cả người hắn như muốn điên lên.
“Một lần cuối cùng. Được không?” Trầm Di làm động tác như cầu xin.
“Được rồi, ta dạy cho ngươi a. Từ nay về sau vào những lức tĩnh mịch mà ta không có ở đó cùng người thì ngươi có thể tự mình chơi.”
Trầm Di sắp 16 tuổi, đã sắp tới lúc hắn phải rời khỏi cô nhi viện, mà hắn mới chỉ có 10 tuổi. Không có cách nào khác, chỉ hy vọng những lúc mình không ở bên cạnh hắn có thể không cảm thấy tĩnh mịch.
———–
Cho dù lớn lên trong tu viện, nhưng cho tới bây giờ Trầm Di vẫn không hề tin vào Chúa.
Bất luận bao nhiêu lần thành tâm cầu nguyện. Kỳ tích vẫn không bao giờ trở thành hiện thực.
Cảm giác giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua, chính mình cũng không thể trẻ lại.
Bản Canon kết thúc, Diệp Tình chơi xong khép lại đàn dương cầm, nhảy khỏi bàn.
“Ngươi rất ít khi tới tìm ta ha. Từ sau khi học Canon xong, ngươi cũng rất ít tới tìm ta.” Diệp Tình cười, mái tóc dài cột gọn lại kết hợp với áo len trắng tản ra khí tức vô cùng ưu nhã.
“Quên đi, ta cũng không muốn bị người yêu ngươi hiểu lầm.” Nhìn Diệp Tình, từ trước đến nay vẫn là bằng hữu tốt nhất.
“Yên tâm, người yêu của ta rất rộng lượng.” Tiến lên, thân thủ muốn vuốt mái tóc của Trầm Di, lại bị đối phương né tránh. Ha ha, Diệp Tình không khỏi cười cười xấu hổ. “Trầm Di, ngươi như vậy thật là không đáng yêu.”
“Ngươi mới là không đáng yêu a, nào có ai vào đúng lúc người ta kết hôn lại nói hai người nhất định sẽ không hạnh phúc.” Cho dù điệu Tăng-gô là do chính Diệp Tình dạy mình, hắn vẫn rất tức giận. Bất quá, buồn bực nhất chính là, lời nói của Diệp Tình đích xác thành sự thật.
“Đi thôi, ngươi muốn tìm ta nói chuyện phiếm a, Hay là muốn ta lại cùng ngươi chơi một khúc Canon?”
“Đi nói chuyện phiếm a.” Chỉ là trong lòng buồn bực, muốn tìm người để tâm sự một chút.
Hai người đi vào quán cà phê bên trong trung tâm mua sắm. Sau đó tìm chỗ một góc vắng vẻ ngồi xuống. Diệp Tình hút thuốc, Trầm Di gọi một cốc Capuchino, nhưng chỉ cho thêm cục đường vào bên trong rồi không ngừng khuấy.
“Ngươi vẫn không chịu sửa thói quen này nha, sớm biết ngươi vẫn như vậy thì đã gọi cho ngươi một cốc nước đá.” Diệp Tình thở dài.
“Ngươi có tiền như vậy, còn tiếc rẻ một ly cà phê cho lão nam nhân ta sao?” Nam nhân trước mặt giờ đã là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh tổng hợp, hơn nữa còn nổi tiếng là một hào hoa công tử.
“Ba năm không gặp, ngươi gầy đi nha.” Đối phương so với nguyên lai gầy thêm một vòng, bất quá lại có cảm giác càng thêm mê người.
Nếu không vì đã sống cùng Trầm Di một thời gian dài, lớn lên mất đi hết thảy mọi ý nghĩ.. Nếu như không hiểu rõ đối phương, minh bạch giống như là người thân nhất của mình. Không chừng lúc hắn và bà xã kết hôn đã cho người cướp hắn đi a. Nói như vậy thật giống như tình tay ba trong phim truyền hình. Cười cười hướng Trầm Di hỏi.
“Ngươi dạo này đang kiếm tình nhân sao?”
“Kiếm tình nhân? Làm sao có thể?” Chính mình cũng không hề nghĩ ngợi đến sự tình này.
“Ngươi ― ” Diệp Tình lập tức ngây ngẩn cả người. “Ta không phải nói ngươi đâu, khó nghĩ đến ngươi muốn vì nữ nhân kia mà cứ ở vậy cả đời??”
“Ta, ta không biết ta muốn làm cái gì.” Trầm Di khuấy tung ly cà phê. Nội tâm loạn muốn chết, hắn chưa từng nghĩ tới từ nay về sau sẽ thế nào, bất tri bất giác đã ba năm trôi qua.
“Có người phụ nữ nào thích ngươi?” Diệp Tình phun vòng khói, hướng Trầm Di hỏi.
Trầm Di nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Vậy có yêu mến nam nhân sao?”
Trong ý nghĩ của Trầm Di đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Thiên Hạo. Dùng sức lắc đầu, giống như muốn cho Thiên Hạo vung ra khỏi đầu óc. “Làm sao có thể. Gặp lại ngươi như vậy, ta cũng biết gay có nhiều điểm hỗn loạn. Tính cách của ta lại không giống ngươi, có thể cảm thấy thích thú.” Hơn nữa, mới cùng Thiên Hạo giao thiệp không đến một ngày, nói yêu hắn, có phải là quá qua loa? Chính mình đối với hắn tham luyến không giống bình thường chỉ là vì mình quá tĩnh mịch đi.
“Thì cũng phải có, cảm giác của ngươi đối với hắn là gì?” Có khi quá quen cũng không phải là một chuyện tốt, chuyện gì cũng không thể gạt được con mắt của đối phương, cái loại cảm giác này, rất khó chịu.
Cảm giác đối với Thiên Hạo? “Rất thoải mái, ấm áp, thật yên tâm.” Cầm cả phê lên uống một ngụm, Trầm Di hướng nam nhân nói ra. “Lúc ở cùng với hắn, ta cảm thấy rất vui vẻ.”
“Trời, ngươi yêu hắn.”
“Phụt ―” Trầm Di chưa kịp nuốt cà phê xuống, tất cả, phun thẳng lên mặt Diệp Tình.
Diệp Tình không lau mặt cũng không hề làm động tác khác, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Cà phê nhỏ giọt trên mặt. “Ngươi yêu hắn. Ta dám cam đoan.”
“Ta ― ta ― ta đi trước.” Trầm Di xoay người cầm áo khoác. Yêu hắn? Kết quả này đối với hắn mà nói thật là đáng sợ, hắn và Thiên Hạo mới tiếp xúc có một ngày, càng đáng sợ hơn chính là, hắn đã yêu một nam nhân???
Diệp Tình nhìn Trầm Di bỏ đi nhưng không có ngăn cản, bởi vì cho dù có ngăn cản cũng vô dụng, nói như vậy sẽ chỉ làm cho sự tình cành trở nên gay gắt.
Nhìn theo bóng Trầm Di, nam nhân không khỏi thở dài.
“Một khi phát giác ra sự tình, bỏ chạy để trốn tránh, thật đúng là phong cách của ngươi nha, Trầm Di.” Kỳ thật hắn cũng dũng cảm vượt qua, đáng tiếc lần đó, hắn đã nhìn lầm người.
Trầm Di vốn yêu thích nam nhân, từ khi hắn chứng kiên Trầm Di hôn môi Mạc Ly đang ngủ say, hắn cũng đã biết rồi
Cho nên, hắn sai rồi.
Mơ mơ màng màng, bất tri bất giác cái ngày cuối tuần cũng đã trôi qua phân nửa, chính mình ăn cơm cũng là gọi tiệm mang đến.
Trầm Di có cảm giác mình từ trên xuống dưới giống như một tên ngốc vậy. Nội tâm trống rỗng muốn chết, gọi điện thoại cho bà xã nhưng không ai nhấc máy. Nhìn thì đã hơn bảy giờ tối, ở bên chỗ bà xã là bảy giờ sáng, bà xã hẳn là đang ở nhà.
Ngây ngốc mặc quần áo, nghĩ tới việc ra ngoài tản bộ giải sầu.
Lúc đi tới hành lang, Trầm Di lưỡng lự một lúc rồi chọn một cửa thang máy khác.
Thang máy chỗ Thiên Hạo là thang máy ngắm cảnh, đặc biệt vào buổi tối, có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố trong đêm, mà Thiên Hạo ở đó cũng là một anh chàng cao lớn điển trai, cảnh đẹp người đẹp, một vẻ đẹp say đắm lòng người. Còn cái thang máy bên này hoàn toàn khép kín, hơn nữa cũng không có nhân viên thang máy. Thường chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa.
Nhấn nút v, Trầm Di dựa vào tường chờ thang máy đến. Thiên Hạo đối với hắn mà nói giống như là thượng đẳng độc dược, chính là chính mình đối với Thiên Hạo thì là cái gì? Đại khái cái gì cũng không phải a.
Cửa thang máy mở ra, Trầm Di đi vào. Không gian bít kín tạo áp lực khiến người ta muốn ngạt thở, mùi xăng nhàn nhạt phảng phất trong không trung. Nghe thanh âm lạo xạo bên trong truyền ra, Trầm Di hy vọng thang máy đừng mắc kẹt.
Bốn phía của thang máy đều là gương, nhìn chỉ toàn hình ảnh của mình, Trầm Di đột nhiên nhớ tới mấy câu chuyện ma trong thang máy. Lập tức da đầu cảm thấy tê lạnh.
Lúc Trầm Di đi đến đại sảnh, cửa thang máy ngắm cảnh cũng mở ra. Người ở bên trong thấy Trầm Di đi ra cửa, hơi sửng sốt một chút sau đó cũng khôi phục lại bình tĩnh.
Nhìn những dòng người hối hả trên đường lớn, Trầm Di càng có cảm giác ra ngoài giải sầu là quyết định ngu ngốc nhất của mình.
Những người trên đường không phải tình nhân thì cũng là vợ chồng hoặc cả gia đình. Nhìn lên các cửa sổ phía bên ngoài các cửa hàng đều dán đầy hình của một ông lão đội mũ đỏ quen thuộc. Trầm Di lúc này mới thực sự có cảm giác là Giáng Sinh sắp tới.
Chính mình cho tới bây giờ chưa từng ăn tết, thậm chí sinh nhật của mình hắn cũng còn không biết. Bản thân từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện. Cho nên tới bây giờ hắn cũng chẳng biết mình sinh ngày nào. Cũng chẳng hề muốn biết.
——————————————————
Các cột trụ trong trung tâm mua sắm cũng được trang trí bằng màu đỏ và xanh lá cây. Ở chính giữa sảnh trung tâm là một cái đài phun nước lớn, vì bây giờ là mùa đông nên không còn phun nước nữa. Bất quá, Trầm Di vẫn đi tới. Trong đại sảnh có rất nhiều đôi tình nhân làm cho Trầm Di càng thêm cô độc.
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng tràn ngập cả không gian.
Trầm Di đi tới suối phun nước, chỉ thấy một nam nhân đang nhắm mắt lại chơi dương cầm. Thấy Trầm Di đi đến, đơn giản chỉ là dừng khúc nhạc đã chơi được phân nửa lại, thay vào đó là một bản Canon.
Người này, bệnh cũ lại tái phát. Là cố ý muốn chọc vào vết sẹo của hắn sao?
Tiếng dương cầm nhẹ nhàng mà quen thuộc, gợi cho Trầm Di nhớ lại những chuyện trước kia.
“Canon không phải tên khúc nhạc, mà là một thể loại nhạc, những bộ âm có giai điệu giống nhau, hợp âm đối xứng, giao hòa lẫn nhau, mô phỏng lẫn nhau, cùng nhau truy đuổi quẩn quanh,” Ánh sáng rực rỡ phản chiếu trên những tấm kính màu lớn. Mộng ảo mà mê hoặc. Một thiếu nên ngồi bên dương cầm nói với một thiếu niên khác ở trước mặt. “Thẳng đến cuối cùng —cuối cùng là một cái tiểu kết, cuối cùng là một hợp âm, các âm thanh dung hòa làm một, vĩnh viễn không chia lìa. Âm nhạc triền miên đến cực điểm, tựa như hai người sống chết có nhau.” Thân ảnh người thiếu niên chơi dương cầm, trong trái tim Trầm Di, đã trở thành hình ảnh đẹp nhất.
“Trầm Di, ta sẽ đi châu Âu. Ngươi nhất định sẽ tìm được người cùng ngươi sinh tử.” Đáng tiếc người kia, không phải là hắn.
Thiếu niên vỗ vỗ vào vai Trầm Di, đi ra cửa cô nhi viện. Trầm Di muốn nói điều gì đó nhưng đối phương đã đi xa.
Từ đó về sau, giống như là một căn bệnh vậy, hắn trở nên mê luyến Canon. Cũng từ đó về sau, hắn luôn sợ hãi tĩnh mịch, sợ hãi yên tĩnh.
“Lại một lần nữa đi, Diệp Tình.” Trầm Di giữ chặt tay của đối phương, không cho hắn đóng nắp dương cầm.
“Lạy Chúa, xin ngươi tha cho ta đi. Canon ta đã chơi hơn lần rồi, van ngươi đấy, tha cho ta đi. Nếu các sơ mà biết chúng ta lẻn vào phòng piano không chừng sẽ đánh chết chúng ta mất.” Diệp Tình vô lực cầu xin, đầu ngón tay truyền đến rõ ràng cảm giác sưng và đau nhức. Từ khi Mạc Ly rời đi, Trầm Di cả ngày quấn quýt lấy hắn đòi chơi Canon, hiện tại cả người hắn như muốn điên lên.
“Một lần cuối cùng. Được không?” Trầm Di làm động tác như cầu xin.
“Được rồi, ta dạy cho ngươi a. Từ nay về sau vào những lức tĩnh mịch mà ta không có ở đó cùng người thì ngươi có thể tự mình chơi.”
Trầm Di sắp tuổi, đã sắp tới lúc hắn phải rời khỏi cô nhi viện, mà hắn mới chỉ có tuổi. Không có cách nào khác, chỉ hy vọng những lúc mình không ở bên cạnh hắn có thể không cảm thấy tĩnh mịch.
———–
Cho dù lớn lên trong tu viện, nhưng cho tới bây giờ Trầm Di vẫn không hề tin vào Chúa.
Bất luận bao nhiêu lần thành tâm cầu nguyện. Kỳ tích vẫn không bao giờ trở thành hiện thực.
Cảm giác giống như chuyện xảy ra ngày hôm qua, chính mình cũng không thể trẻ lại.
Bản Canon kết thúc, Diệp Tình chơi xong khép lại đàn dương cầm, nhảy khỏi bàn.bg-ssp-{height:px}
“Ngươi rất ít khi tới tìm ta ha. Từ sau khi học Canon xong, ngươi cũng rất ít tới tìm ta.” Diệp Tình cười, mái tóc dài cột gọn lại kết hợp với áo len trắng tản ra khí tức vô cùng ưu nhã.
“Quên đi, ta cũng không muốn bị người yêu ngươi hiểu lầm.” Nhìn Diệp Tình, từ trước đến nay vẫn là bằng hữu tốt nhất.
“Yên tâm, người yêu của ta rất rộng lượng.” Tiến lên, thân thủ muốn vuốt mái tóc của Trầm Di, lại bị đối phương né tránh. Ha ha, Diệp Tình không khỏi cười cười xấu hổ. “Trầm Di, ngươi như vậy thật là không đáng yêu.”
“Ngươi mới là không đáng yêu a, nào có ai vào đúng lúc người ta kết hôn lại nói hai người nhất định sẽ không hạnh phúc.” Cho dù điệu Tăng-gô là do chính Diệp Tình dạy mình, hắn vẫn rất tức giận. Bất quá, buồn bực nhất chính là, lời nói của Diệp Tình đích xác thành sự thật.
“Đi thôi, ngươi muốn tìm ta nói chuyện phiếm a, Hay là muốn ta lại cùng ngươi chơi một khúc Canon?”
“Đi nói chuyện phiếm a.” Chỉ là trong lòng buồn bực, muốn tìm người để tâm sự một chút.
Hai người đi vào quán cà phê bên trong trung tâm mua sắm. Sau đó tìm chỗ một góc vắng vẻ ngồi xuống. Diệp Tình hút thuốc, Trầm Di gọi một cốc Capuchino, nhưng chỉ cho thêm cục đường vào bên trong rồi không ngừng khuấy.
“Ngươi vẫn không chịu sửa thói quen này nha, sớm biết ngươi vẫn như vậy thì đã gọi cho ngươi một cốc nước đá.” Diệp Tình thở dài.
“Ngươi có tiền như vậy, còn tiếc rẻ một ly cà phê cho lão nam nhân ta sao?” Nam nhân trước mặt giờ đã là một người nổi tiếng trong giới kinh doanh tổng hợp, hơn nữa còn nổi tiếng là một hào hoa công tử.
“Ba năm không gặp, ngươi gầy đi nha.” Đối phương so với nguyên lai gầy thêm một vòng, bất quá lại có cảm giác càng thêm mê người.
Nếu không vì đã sống cùng Trầm Di một thời gian dài, lớn lên mất đi hết thảy mọi ý nghĩ.. Nếu như không hiểu rõ đối phương, minh bạch giống như là người thân nhất của mình. Không chừng lúc hắn và bà xã kết hôn đã cho người cướp hắn đi a. Nói như vậy thật giống như tình tay ba trong phim truyền hình. Cười cười hướng Trầm Di hỏi.
“Ngươi dạo này đang kiếm tình nhân sao?”
“Kiếm tình nhân? Làm sao có thể?” Chính mình cũng không hề nghĩ ngợi đến sự tình này.
“Ngươi ― ” Diệp Tình lập tức ngây ngẩn cả người. “Ta không phải nói ngươi đâu, khó nghĩ đến ngươi muốn vì nữ nhân kia mà cứ ở vậy cả đời??”
“Ta, ta không biết ta muốn làm cái gì.” Trầm Di khuấy tung ly cà phê. Nội tâm loạn muốn chết, hắn chưa từng nghĩ tới từ nay về sau sẽ thế nào, bất tri bất giác đã ba năm trôi qua.
“Có người phụ nữ nào thích ngươi?” Diệp Tình phun vòng khói, hướng Trầm Di hỏi.
Trầm Di nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.
“Vậy có yêu mến nam nhân sao?”
Trong ý nghĩ của Trầm Di đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Thiên Hạo. Dùng sức lắc đầu, giống như muốn cho Thiên Hạo vung ra khỏi đầu óc. “Làm sao có thể. Gặp lại ngươi như vậy, ta cũng biết gay có nhiều điểm hỗn loạn. Tính cách của ta lại không giống ngươi, có thể cảm thấy thích thú.” Hơn nữa, mới cùng Thiên Hạo giao thiệp không đến một ngày, nói yêu hắn, có phải là quá qua loa? Chính mình đối với hắn tham luyến không giống bình thường chỉ là vì mình quá tĩnh mịch đi.
“Thì cũng phải có, cảm giác của ngươi đối với hắn là gì?” Có khi quá quen cũng không phải là một chuyện tốt, chuyện gì cũng không thể gạt được con mắt của đối phương, cái loại cảm giác này, rất khó chịu.
Cảm giác đối với Thiên Hạo? “Rất thoải mái, ấm áp, thật yên tâm.” Cầm cả phê lên uống một ngụm, Trầm Di hướng nam nhân nói ra. “Lúc ở cùng với hắn, ta cảm thấy rất vui vẻ.”
“Trời, ngươi yêu hắn.”
“Phụt ―” Trầm Di chưa kịp nuốt cà phê xuống, tất cả, phun thẳng lên mặt Diệp Tình.
Diệp Tình không lau mặt cũng không hề làm động tác khác, giống như không hề có chuyện gì xảy ra vậy. Cà phê nhỏ giọt trên mặt. “Ngươi yêu hắn. Ta dám cam đoan.”
“Ta ― ta ― ta đi trước.” Trầm Di xoay người cầm áo khoác. Yêu hắn? Kết quả này đối với hắn mà nói thật là đáng sợ, hắn và Thiên Hạo mới tiếp xúc có một ngày, càng đáng sợ hơn chính là, hắn đã yêu một nam nhân???
Diệp Tình nhìn Trầm Di bỏ đi nhưng không có ngăn cản, bởi vì cho dù có ngăn cản cũng vô dụng, nói như vậy sẽ chỉ làm cho sự tình cành trở nên gay gắt.
Nhìn theo bóng Trầm Di, nam nhân không khỏi thở dài.
“Một khi phát giác ra sự tình, bỏ chạy để trốn tránh, thật đúng là phong cách của ngươi nha, Trầm Di.” Kỳ thật hắn cũng dũng cảm vượt qua, đáng tiếc lần đó, hắn đã nhìn lầm người.
Trầm Di vốn yêu thích nam nhân, từ khi hắn chứng kiên Trầm Di hôn môi Mạc Ly đang ngủ say, hắn cũng đã biết rồi
Cho nên, hắn sai rồi.