"Vi thần thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường." Nạp Lan Dung Nhược vẫn như trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Bình thân, tra ra gì không?" Khang Hi ngồi bên trên từ từ nhắm hai mắt, xoa trán, lạnh nhạt hỏi, trên gương mặt tiều tụy lộ rõ mệt mỏi. Cũng may, tiểu gia hỏa đã hạ sốt, những nốt đậu trên người cũng bắt đầu xẹp xuống, đợi một thời gian nữa tróc ra rồi sẽ khỏi hẳn. Khang Hi cũng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp tiểu gia hỏa uống thuốc, dỗ nó ngủ xong mới rảnh thay bộ quần áo, đến hỏi kết quả điều tra."Bẩm hoàng thượng, vi thần cũng không tra ra cái gì." Nạp Lan Dung Nhược bình tĩnh nói. Y tựa hồ chưa bao giờ sợ Khang Hi, vô luận Khang Hi là mừng hay lo, y vĩnh viễn đều là bộ dạng nước chảy mây trôi.
Khang Hi nghe vậy, quả nhiên mở mắt ra, nén giận nhìn y, "Nạp Lan Dung Nhược, cái này là kết luận ngươi cho trẫm, cái này là thứ ngươi nhiều ngày điều tra ra sao? Có phải muốn nói nhà của ngươi có quan hệ vào đúng hay không?" Trong mắt Khang Hi mang theo nghi vấn, nhiều ngày qua cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đã sớm làm cho hắn mất đi tính nhẫn nại, hôm nay hắn thấy người nào cũng có thể suy diễn ra một đống âm mưu. Huống chi, gia tộc của Nạp Lan Dung Nhược lại cùng hậu cung có ngàn vạn tầng lớp quan hệ. Mới không lâu trước, hắn vì thái tử rơi xuống nước mà xử trí Huệ tần cùng đại a ca, lại nhìn Nạp Lan Dung Nhược hôm nay điều tra không ra kết luận, bảo sao hắn không nghi ngờ.
Nạp Lan Dung Nhược lại vẫn biểu lộ bình tĩnh, quỳ xuống, cười lạnh nói, "Hoàng thượng nếu không tín nhiệm vi thần, vì sao lại để vi thần đi điều tra?"
Kỳ thật từ lúc Khang Hi hạ lệnh muốn y tra rõ, y cũng từng hoài nghi. Y đã đến gặp Huệ tần nhưng nhìn nàng đau khổ, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, mà nàng vào lúc y chuẩn bị rời đi, ở sau lưng y lạnh nhạt nói một câu, "Ta không làm." Y chọn tin tưởng nàng, hậu cung cho tới bây giờ đều là chốn vô tình, mất đi sủng hạnh của đế vương đồng nghĩa với mất đi chỗ dựa. Cao ngạo ngày xưa cũng bù không nổi cuộc sống bất đắc dĩ bây giờ, nàng trở thành đối tượng cho mọi người trong hậu cung cười nhạo, nàng lại có năng lực gì đi tranh giành, ân ái qua đi chỉ để lại oán hận. Từ trên thiên đường bị đánh rớt xuống mặt đất, nàng đã nhìn thấu nhiều lắm, rốt cuộc là nàng không chiếm được, oán thì như thế nào, hôm nay nàng chỉ cầu có thể an ổn sống sót. Sự vô tình của Khang Hi đã đánh nàng tỉnh ngộ.
Nạp Lan Dung Nhược hỏi ngược làm nghẹn Khang Hi, phẫn hận nhìn y, "Ngươi...." Vô lực thả tay xuống, "Đến cùng đã tra những gì?" Lạnh lùng hỏi.
Nạp Lan Dung Nhược nhàn nhạt nhìn áo bào của mình, "Vi thần tuy là cái gì cũng chưa tra ra nhưng lại vô tình phát hiện, nhũ mẫu bên người thái tử điện hạ xuất thân từ nhà mẹ đẻ Hiếu Chiêu hoàng hậu." Nạp Lan Dung Nhược có chừng có mực ngưng lại.
Nhiều năm ở chung, y sớm đã hiểu rõ tính tình Khang Hi, mới chỉ có một tia manh mối, y đương nhiên sẽ không hồ đồ vội vã ra tay. Bọn họ đều là người thông minh, đều sẽ không tin rằng một hoàng hậu đã sớm mất nhiều năm, hơn nữa không có con nối dõi, còn có thể trước khi chết an bài tốt một màn này. Nên nói nô tài của nàng quá trung tâm hay là nên nói gia tộc phía sau nàng quá ngu xuẩn, dám mưu hại thái tử. Phải biết rằng từ khi Át Tất Long chết, Nữu Hỗ Lộc thị đã bắt đầu xuống dốc rồi, cho nên Khang Hi khi đó mới có thể chọn lập nàng làm hậu, bởi vì lập nàng mới không uy hiếp được đến thái tử. Mà mưu hại thái tử đối với bọn họ cũng không có gì tốt, Hiếu Chiêu hoàng hậu cũng không lưu lại con nối dòng. Hết thảy, hết thảy lộ ra trùng hợp một cách đáng ngờ. Hắn ra lệnh điều tra mãi không ra kết quả, vừa muốn rút lui lại thình lình phát hiện chuyện này, vốn bệnh đa nghi, Khang Hi trăm mối không có cách giải. Hắn càng nghĩ càng thấy làm việc này đối bọn họ không có chỗ nào tốt, mà càng là như thế hắn lại càng không thể bỏ qua. Cùng lúc, hắn cũng đối với việc nhũ mẫu duy nhất lưu lại từ sau khi thái tử cai sữa lại là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu đã qua đời vừa nghi hoặc vừa kinh hãi không thôi. Bên trong Càn Thanh cũng vẫn có người hắn không biết rõ, lại còn ở bên người con trai bảo bối của hắn. Hắn cho rằng không còn vợ của Lăng Phổ, thái tử về sau sẽ không cùng mình xung đột nữa, lại chưa từng ngờ tới có người còn nguy hiểm hơn tồn tại, còn chưa bắt đầu xung đột đã muốn mạng nhi tử bảo bối của hắn.
Ngồi bên trên, Khang Hi quả nhiên mặt như băng sương, ngón tay không ngừng gõ nhẹ mặt bàn, quanh thân tản ra hơi lạnh, thật lâu sau mới nói, "Tiếp tục tra cho trẫm, coi chừng bà ta thật chặt." Nạp Lan Dung Nhược hiểu ý lui xuống.
Khang Hi còn ở phía sau y thản nhiên nói một câu: "Cậy tài khinh người tóm lại không phải chuyện gì tốt."
Nạp Lan Dung Nhược cũng không quay đầu lại, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Thông minh như y, há có thể không biết đây là ý tứ gì.
Khang Hi cho tới bây giờ đều biết rõ lòng trung thành của y, yêu quý tài hoa của y, chỉ là không có đế vương nào lại thích bên cạnh có một nô tài so với mình cường hơn, dù cho hắn có liên tục tỏ vẻ cho qua thì hắn chung quy vẫn để ý. Trọng sinh lại một kiếp, hắn vẫn như trước để một người tài hoa vô song một lòng muốn đền ơn tổ quốc đi canh giữ một góc hẻo lánh của Càn Thanh cung, chỉ vì bốn chữ kia, Hoàng Quyền Tối Thượng. Nạp Lan Dung Nhược không cam lòng, rồi lại vô lực phản kháng. Trái lại, cũng chỉ có y hiểu được, Khang Hi là thật coi y là bằng hữu mới có thể ở trước mặt y thể hiện bất mãn của mình. Chỉ có cái loại bướng bỉnh rõ ràng thua lại còn không chịu thua này mới để cho y thấy Khang Hi còn chút tính trẻ con. Khang Hi là kiểu kiêu ngạo của một hoàng đế, còn y là kiểu kiêu ngạo chỉ một văn nhân mới có, giống nhau đều là không chịu cúi đầu, đành cứ phải cứng đối cứng như vậy, buồn cười chính là Khang Hi mỗi khi còn chuyện gì cần làm thì đều giao cho y, không phải rất tín nhiệm y thì là gì.
"Hoàng thượng, thái tử tỉnh." Lương Cửu công công khiêm cung cộng thêm khó xử nói.
Lông mày nhíu chặt của Khang Hi lúc này mới giãn ra, nhấc chân chạy về.
Đi vào, đã nhìn thấy tiểu gia hỏa lăn lộn trên giường, khóc rống không ngớt, bên cạnh là đám nô tài tay chân luống cuống. Khang Hi tức giận trừng bọn họ một cái, "Phế vật!"
Một phen đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, "Bảo Thành, làm sao vậy?" Trong giọng nói là vô hạn sủng nịch.
"Hoàng a mã có phải hay không ghét ta xấu, không quan tâm ta nữa?" Tiểu gia hỏa ở trong ngực Khang Hi xoát xoát rơi nước mắt, ủy khuất lên án, con mắt tràn ngập hơi nước thẳng tắp nhìn Khang Hi.
Từng giọt nước mắt kia đều làm Khang Hi đau lòng, "Bảo Thành, nói bậy bạ gì đó, Bảo Thành của trẫm xinh đẹp như vậy, hoàng a mã sao có thể không cần ngươi?" Khang Hi thương tiếc tiếp nhận khăn nhẹ nhàng giúp bé con lau nước mắt.
Tiểu gia hỏa nhìn nhìn bọc mủ trên người mình, chính bản thân cũng ghét bỏ, "Hoàng a mã gạt người, Bảo Thành về sau cũng không còn xinh đẹp nữa..." Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, đưa tay muốn cào.
Khang Hi vội vàng ngăn lại, đau lòng bó tay, tiểu gia hỏa đáng thương bao nhiêu, hắn đối với kẻ sau màn hạ độc thủ càng hận bấy nhiêu, "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Bảo Thành ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ là người đẹp nhất thiên hạ." Khang Hi trịnh trọng đảm bảo.
Tiểu gia hỏa lúc này mới hít hít cái mũi, nức nở nói: "Vậy tại sao ta vừa tỉnh dậy liền không thấy hoàng a mã? Hoàng a mã nhất định là ghét bỏ ta rồi!" Nó nghĩ đến đây lại càng ủy khuất.
Lương Cửu công công đang đứng chờ một bên nghe xong đều muốn phì cười. Khang Hi điều chỉnh sắc mặt, mang theo vui vẻ nói, "Hoàng a mã là đi tìm đồ ăn cho Bảo Thành, Bảo Thành không phải muốn ăn hoa quế cao sao?"
Tiểu gia hỏa lúc này mới bán tính bán nghi thu hồi nước mắt, nắm chặt tay áo Khang Hi không chịu buông, hiển nhiên là rất bất an, sợ hãi Khang Hi không cần nó, rất hiển nhiên, trong tình trạng như vậy nó căn bản đâu thiết ăn bánh ngọt, dưới Khang Hi trấn an lại từ từ ngủ mất, lại còn nỉ non, "Hoàng a mã, hoàng a mã..."
Khang Hi cọ nhẹ trán bé con, "Bảo Thành vô luận là bộ dáng gì vẫn là Bảo Thành duy nhất của hoàng a mã..."
Nốt đậu trên người tiểu gia hỏa bắt đầu chậm rãi tróc ra, vừa đau vừa ngứa dày vò nó, làm nó khóc rống không ngừng. Nó càng như thế, Khang Hi càng đau lòng, càng hạ quyết tâm moi kẻ đứng sau ra lăng trì xử tử, phanh thây xé xác, thề không bỏ qua. Càng là thời khắc mấu chốt hắn càng tuyệt không dám lơi là tiểu gia hỏa lấy một chút, hai mắt thậm chí cũng không dám đóng lại, rất sợ một khi nhắm mắt, nhi tử bảo bối lại bị người hại, ánh mắt nhìn bọn nô tài cũng tràn ngập nghi vấn. Lại nghĩ đến đợi mấy nốt đậu tróc hết ra, tiểu gia hỏa sẽ không có việc gì rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng qua.
"Nương nương, mau tranh thủ thời gian tìm cách thoát thân, hoàng thượng lần này thực sự bị châm ngòi nộ khí, bên ngoài đã gửi thư vào, tình huống không lạc quan." Một ma ma lo lắng nói.
"Hừ, không thể tưởng tượng được nhi tử của con tiện nhân kia lại mạng lớn như thế, bệnh vậy cũng khỏi được. Được rồi, ma ma, gấp cái gì, ta đã xử lý mọi chuyện, lần này một mũi tên sẽ trúng hai con nhạn." Nữ tử ngồi bên trên lại là vẻ mặt không sao cả, còn mang theo gian trá, nhẹ gõ chén trà, "Ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta, thái tử cũng sẽ là con của ta."
"Nương nương, ngài vì sao...."
"Câm miệng!"
Ngày 15, tháng 12, năm Khang Hi thứ 17, bởi vì thái tử khỏi bệnh, Khang Hi hạ lệnh chuẩn bị nghi thức tế lễ tạ ơn trời đất, cúng thái miếu, đền thờ xã tắc... các loại, hướng trời đất, thần dân tuyên bố tin vui.
Ngày 16, tháng 12, chính thức bố cáo thiên hạ.
Dành cho ai thắc mắc sao Hi ca ca còn trẻ thế mà đã có Khang Hi năm thứ 17 thì ảnh lên ngôi từ năm 8 tuổi lận nhé.
"Vi thần thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường." Nạp Lan Dung Nhược vẫn như trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Bình thân, tra ra gì không?" Khang Hi ngồi bên trên từ từ nhắm hai mắt, xoa trán, lạnh nhạt hỏi, trên gương mặt tiều tụy lộ rõ mệt mỏi. Cũng may, tiểu gia hỏa đã hạ sốt, những nốt đậu trên người cũng bắt đầu xẹp xuống, đợi một thời gian nữa tróc ra rồi sẽ khỏi hẳn. Khang Hi cũng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp tiểu gia hỏa uống thuốc, dỗ nó ngủ xong mới rảnh thay bộ quần áo, đến hỏi kết quả điều tra."Bẩm hoàng thượng, vi thần cũng không tra ra cái gì." Nạp Lan Dung Nhược bình tĩnh nói. Y tựa hồ chưa bao giờ sợ Khang Hi, vô luận Khang Hi là mừng hay lo, y vĩnh viễn đều là bộ dạng nước chảy mây trôi.
Khang Hi nghe vậy, quả nhiên mở mắt ra, nén giận nhìn y, "Nạp Lan Dung Nhược, cái này là kết luận ngươi cho trẫm, cái này là thứ ngươi nhiều ngày điều tra ra sao? Có phải muốn nói nhà của ngươi có quan hệ vào đúng hay không?" Trong mắt Khang Hi mang theo nghi vấn, nhiều ngày qua cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đã sớm làm cho hắn mất đi tính nhẫn nại, hôm nay hắn thấy người nào cũng có thể suy diễn ra một đống âm mưu. Huống chi, gia tộc của Nạp Lan Dung Nhược lại cùng hậu cung có ngàn vạn tầng lớp quan hệ. Mới không lâu trước, hắn vì thái tử rơi xuống nước mà xử trí Huệ tần cùng đại a ca, lại nhìn Nạp Lan Dung Nhược hôm nay điều tra không ra kết luận, bảo sao hắn không nghi ngờ.
Nạp Lan Dung Nhược lại vẫn biểu lộ bình tĩnh, quỳ xuống, cười lạnh nói, "Hoàng thượng nếu không tín nhiệm vi thần, vì sao lại để vi thần đi điều tra?"
Kỳ thật từ lúc Khang Hi hạ lệnh muốn y tra rõ, y cũng từng hoài nghi. Y đã đến gặp Huệ tần nhưng nhìn nàng đau khổ, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, mà nàng vào lúc y chuẩn bị rời đi, ở sau lưng y lạnh nhạt nói một câu, "Ta không làm." Y chọn tin tưởng nàng, hậu cung cho tới bây giờ đều là chốn vô tình, mất đi sủng hạnh của đế vương đồng nghĩa với mất đi chỗ dựa. Cao ngạo ngày xưa cũng bù không nổi cuộc sống bất đắc dĩ bây giờ, nàng trở thành đối tượng cho mọi người trong hậu cung cười nhạo, nàng lại có năng lực gì đi tranh giành, ân ái qua đi chỉ để lại oán hận. Từ trên thiên đường bị đánh rớt xuống mặt đất, nàng đã nhìn thấu nhiều lắm, rốt cuộc là nàng không chiếm được, oán thì như thế nào, hôm nay nàng chỉ cầu có thể an ổn sống sót. Sự vô tình của Khang Hi đã đánh nàng tỉnh ngộ.
Nạp Lan Dung Nhược hỏi ngược làm nghẹn Khang Hi, phẫn hận nhìn y, "Ngươi...." Vô lực thả tay xuống, "Đến cùng đã tra những gì?" Lạnh lùng hỏi.
Nạp Lan Dung Nhược nhàn nhạt nhìn áo bào của mình, "Vi thần tuy là cái gì cũng chưa tra ra nhưng lại vô tình phát hiện, nhũ mẫu bên người thái tử điện hạ xuất thân từ nhà mẹ đẻ Hiếu Chiêu hoàng hậu." Nạp Lan Dung Nhược có chừng có mực ngưng lại.
Nhiều năm ở chung, y sớm đã hiểu rõ tính tình Khang Hi, mới chỉ có một tia manh mối, y đương nhiên sẽ không hồ đồ vội vã ra tay. Bọn họ đều là người thông minh, đều sẽ không tin rằng một hoàng hậu đã sớm mất nhiều năm, hơn nữa không có con nối dõi, còn có thể trước khi chết an bài tốt một màn này. Nên nói nô tài của nàng quá trung tâm hay là nên nói gia tộc phía sau nàng quá ngu xuẩn, dám mưu hại thái tử. Phải biết rằng từ khi Át Tất Long chết, Nữu Hỗ Lộc thị đã bắt đầu xuống dốc rồi, cho nên Khang Hi khi đó mới có thể chọn lập nàng làm hậu, bởi vì lập nàng mới không uy hiếp được đến thái tử. Mà mưu hại thái tử đối với bọn họ cũng không có gì tốt, Hiếu Chiêu hoàng hậu cũng không lưu lại con nối dòng. Hết thảy, hết thảy lộ ra trùng hợp một cách đáng ngờ. Hắn ra lệnh điều tra mãi không ra kết quả, vừa muốn rút lui lại thình lình phát hiện chuyện này, vốn bệnh đa nghi, Khang Hi trăm mối không có cách giải. Hắn càng nghĩ càng thấy làm việc này đối bọn họ không có chỗ nào tốt, mà càng là như thế hắn lại càng không thể bỏ qua. Cùng lúc, hắn cũng đối với việc nhũ mẫu duy nhất lưu lại từ sau khi thái tử cai sữa lại là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu đã qua đời vừa nghi hoặc vừa kinh hãi không thôi. Bên trong Càn Thanh cũng vẫn có người hắn không biết rõ, lại còn ở bên người con trai bảo bối của hắn. Hắn cho rằng không còn vợ của Lăng Phổ, thái tử về sau sẽ không cùng mình xung đột nữa, lại chưa từng ngờ tới có người còn nguy hiểm hơn tồn tại, còn chưa bắt đầu xung đột đã muốn mạng nhi tử bảo bối của hắn.
Ngồi bên trên, Khang Hi quả nhiên mặt như băng sương, ngón tay không ngừng gõ nhẹ mặt bàn, quanh thân tản ra hơi lạnh, thật lâu sau mới nói, "Tiếp tục tra cho trẫm, coi chừng bà ta thật chặt." Nạp Lan Dung Nhược hiểu ý lui xuống.
Khang Hi còn ở phía sau y thản nhiên nói một câu: "Cậy tài khinh người tóm lại không phải chuyện gì tốt."
Nạp Lan Dung Nhược cũng không quay đầu lại, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Thông minh như y, há có thể không biết đây là ý tứ gì.
Khang Hi cho tới bây giờ đều biết rõ lòng trung thành của y, yêu quý tài hoa của y, chỉ là không có đế vương nào lại thích bên cạnh có một nô tài so với mình cường hơn, dù cho hắn có liên tục tỏ vẻ cho qua thì hắn chung quy vẫn để ý. Trọng sinh lại một kiếp, hắn vẫn như trước để một người tài hoa vô song một lòng muốn đền ơn tổ quốc đi canh giữ một góc hẻo lánh của Càn Thanh cung, chỉ vì bốn chữ kia, Hoàng Quyền Tối Thượng. Nạp Lan Dung Nhược không cam lòng, rồi lại vô lực phản kháng. Trái lại, cũng chỉ có y hiểu được, Khang Hi là thật coi y là bằng hữu mới có thể ở trước mặt y thể hiện bất mãn của mình. Chỉ có cái loại bướng bỉnh rõ ràng thua lại còn không chịu thua này mới để cho y thấy Khang Hi còn chút tính trẻ con. Khang Hi là kiểu kiêu ngạo của một hoàng đế, còn y là kiểu kiêu ngạo chỉ một văn nhân mới có, giống nhau đều là không chịu cúi đầu, đành cứ phải cứng đối cứng như vậy, buồn cười chính là Khang Hi mỗi khi còn chuyện gì cần làm thì đều giao cho y, không phải rất tín nhiệm y thì là gì.
"Hoàng thượng, thái tử tỉnh." Lương Cửu công công khiêm cung cộng thêm khó xử nói.
Lông mày nhíu chặt của Khang Hi lúc này mới giãn ra, nhấc chân chạy về.
Đi vào, đã nhìn thấy tiểu gia hỏa lăn lộn trên giường, khóc rống không ngớt, bên cạnh là đám nô tài tay chân luống cuống. Khang Hi tức giận trừng bọn họ một cái, "Phế vật!"
Một phen đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, "Bảo Thành, làm sao vậy?" Trong giọng nói là vô hạn sủng nịch.
"Hoàng a mã có phải hay không ghét ta xấu, không quan tâm ta nữa?" Tiểu gia hỏa ở trong ngực Khang Hi xoát xoát rơi nước mắt, ủy khuất lên án, con mắt tràn ngập hơi nước thẳng tắp nhìn Khang Hi.bg-ssp-{height:px}
Từng giọt nước mắt kia đều làm Khang Hi đau lòng, "Bảo Thành, nói bậy bạ gì đó, Bảo Thành của trẫm xinh đẹp như vậy, hoàng a mã sao có thể không cần ngươi?" Khang Hi thương tiếc tiếp nhận khăn nhẹ nhàng giúp bé con lau nước mắt.
Tiểu gia hỏa nhìn nhìn bọc mủ trên người mình, chính bản thân cũng ghét bỏ, "Hoàng a mã gạt người, Bảo Thành về sau cũng không còn xinh đẹp nữa..." Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, đưa tay muốn cào.
Khang Hi vội vàng ngăn lại, đau lòng bó tay, tiểu gia hỏa đáng thương bao nhiêu, hắn đối với kẻ sau màn hạ độc thủ càng hận bấy nhiêu, "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Bảo Thành ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ là người đẹp nhất thiên hạ." Khang Hi trịnh trọng đảm bảo.
Tiểu gia hỏa lúc này mới hít hít cái mũi, nức nở nói: "Vậy tại sao ta vừa tỉnh dậy liền không thấy hoàng a mã? Hoàng a mã nhất định là ghét bỏ ta rồi!" Nó nghĩ đến đây lại càng ủy khuất.
Lương Cửu công công đang đứng chờ một bên nghe xong đều muốn phì cười. Khang Hi điều chỉnh sắc mặt, mang theo vui vẻ nói, "Hoàng a mã là đi tìm đồ ăn cho Bảo Thành, Bảo Thành không phải muốn ăn hoa quế cao sao?"
Tiểu gia hỏa lúc này mới bán tính bán nghi thu hồi nước mắt, nắm chặt tay áo Khang Hi không chịu buông, hiển nhiên là rất bất an, sợ hãi Khang Hi không cần nó, rất hiển nhiên, trong tình trạng như vậy nó căn bản đâu thiết ăn bánh ngọt, dưới Khang Hi trấn an lại từ từ ngủ mất, lại còn nỉ non, "Hoàng a mã, hoàng a mã..."
Khang Hi cọ nhẹ trán bé con, "Bảo Thành vô luận là bộ dáng gì vẫn là Bảo Thành duy nhất của hoàng a mã..."
Nốt đậu trên người tiểu gia hỏa bắt đầu chậm rãi tróc ra, vừa đau vừa ngứa dày vò nó, làm nó khóc rống không ngừng. Nó càng như thế, Khang Hi càng đau lòng, càng hạ quyết tâm moi kẻ đứng sau ra lăng trì xử tử, phanh thây xé xác, thề không bỏ qua. Càng là thời khắc mấu chốt hắn càng tuyệt không dám lơi là tiểu gia hỏa lấy một chút, hai mắt thậm chí cũng không dám đóng lại, rất sợ một khi nhắm mắt, nhi tử bảo bối lại bị người hại, ánh mắt nhìn bọn nô tài cũng tràn ngập nghi vấn. Lại nghĩ đến đợi mấy nốt đậu tróc hết ra, tiểu gia hỏa sẽ không có việc gì rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng qua.
"Nương nương, mau tranh thủ thời gian tìm cách thoát thân, hoàng thượng lần này thực sự bị châm ngòi nộ khí, bên ngoài đã gửi thư vào, tình huống không lạc quan." Một ma ma lo lắng nói.
"Hừ, không thể tưởng tượng được nhi tử của con tiện nhân kia lại mạng lớn như thế, bệnh vậy cũng khỏi được. Được rồi, ma ma, gấp cái gì, ta đã xử lý mọi chuyện, lần này một mũi tên sẽ trúng hai con nhạn." Nữ tử ngồi bên trên lại là vẻ mặt không sao cả, còn mang theo gian trá, nhẹ gõ chén trà, "Ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta, thái tử cũng sẽ là con của ta."
"Nương nương, ngài vì sao...."
"Câm miệng!"
Ngày , tháng , năm Khang Hi thứ , bởi vì thái tử khỏi bệnh, Khang Hi hạ lệnh chuẩn bị nghi thức tế lễ tạ ơn trời đất, cúng thái miếu, đền thờ xã tắc... các loại, hướng trời đất, thần dân tuyên bố tin vui.
Ngày , tháng , chính thức bố cáo thiên hạ.
Dành cho ai thắc mắc sao Hi ca ca còn trẻ thế mà đã có Khang Hi năm thứ thì ảnh lên ngôi từ năm tuổi lận nhé.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Vi thần thỉnh an hoàng thượng, hoàng thượng cát tường." Nạp Lan Dung Nhược vẫn như trước, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Bình thân, tra ra gì không?" Khang Hi ngồi bên trên từ từ nhắm hai mắt, xoa trán, lạnh nhạt hỏi, trên gương mặt tiều tụy lộ rõ mệt mỏi. Cũng may, tiểu gia hỏa đã hạ sốt, những nốt đậu trên người cũng bắt đầu xẹp xuống, đợi một thời gian nữa tróc ra rồi sẽ khỏi hẳn. Khang Hi cũng nhẹ nhàng thở ra, thừa dịp tiểu gia hỏa uống thuốc, dỗ nó ngủ xong mới rảnh thay bộ quần áo, đến hỏi kết quả điều tra."Bẩm hoàng thượng, vi thần cũng không tra ra cái gì." Nạp Lan Dung Nhược bình tĩnh nói. Y tựa hồ chưa bao giờ sợ Khang Hi, vô luận Khang Hi là mừng hay lo, y vĩnh viễn đều là bộ dạng nước chảy mây trôi.
Khang Hi nghe vậy, quả nhiên mở mắt ra, nén giận nhìn y, "Nạp Lan Dung Nhược, cái này là kết luận ngươi cho trẫm, cái này là thứ ngươi nhiều ngày điều tra ra sao? Có phải muốn nói nhà của ngươi có quan hệ vào đúng hay không?" Trong mắt Khang Hi mang theo nghi vấn, nhiều ngày qua cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đã sớm làm cho hắn mất đi tính nhẫn nại, hôm nay hắn thấy người nào cũng có thể suy diễn ra một đống âm mưu. Huống chi, gia tộc của Nạp Lan Dung Nhược lại cùng hậu cung có ngàn vạn tầng lớp quan hệ. Mới không lâu trước, hắn vì thái tử rơi xuống nước mà xử trí Huệ tần cùng đại a ca, lại nhìn Nạp Lan Dung Nhược hôm nay điều tra không ra kết luận, bảo sao hắn không nghi ngờ.
Nạp Lan Dung Nhược lại vẫn biểu lộ bình tĩnh, quỳ xuống, cười lạnh nói, "Hoàng thượng nếu không tín nhiệm vi thần, vì sao lại để vi thần đi điều tra?"
Kỳ thật từ lúc Khang Hi hạ lệnh muốn y tra rõ, y cũng từng hoài nghi. Y đã đến gặp Huệ tần nhưng nhìn nàng đau khổ, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, mà nàng vào lúc y chuẩn bị rời đi, ở sau lưng y lạnh nhạt nói một câu, "Ta không làm." Y chọn tin tưởng nàng, hậu cung cho tới bây giờ đều là chốn vô tình, mất đi sủng hạnh của đế vương đồng nghĩa với mất đi chỗ dựa. Cao ngạo ngày xưa cũng bù không nổi cuộc sống bất đắc dĩ bây giờ, nàng trở thành đối tượng cho mọi người trong hậu cung cười nhạo, nàng lại có năng lực gì đi tranh giành, ân ái qua đi chỉ để lại oán hận. Từ trên thiên đường bị đánh rớt xuống mặt đất, nàng đã nhìn thấu nhiều lắm, rốt cuộc là nàng không chiếm được, oán thì như thế nào, hôm nay nàng chỉ cầu có thể an ổn sống sót. Sự vô tình của Khang Hi đã đánh nàng tỉnh ngộ.
Nạp Lan Dung Nhược hỏi ngược làm nghẹn Khang Hi, phẫn hận nhìn y, "Ngươi...." Vô lực thả tay xuống, "Đến cùng đã tra những gì?" Lạnh lùng hỏi.
Nạp Lan Dung Nhược nhàn nhạt nhìn áo bào của mình, "Vi thần tuy là cái gì cũng chưa tra ra nhưng lại vô tình phát hiện, nhũ mẫu bên người thái tử điện hạ xuất thân từ nhà mẹ đẻ Hiếu Chiêu hoàng hậu." Nạp Lan Dung Nhược có chừng có mực ngưng lại.
Nhiều năm ở chung, y sớm đã hiểu rõ tính tình Khang Hi, mới chỉ có một tia manh mối, y đương nhiên sẽ không hồ đồ vội vã ra tay. Bọn họ đều là người thông minh, đều sẽ không tin rằng một hoàng hậu đã sớm mất nhiều năm, hơn nữa không có con nối dõi, còn có thể trước khi chết an bài tốt một màn này. Nên nói nô tài của nàng quá trung tâm hay là nên nói gia tộc phía sau nàng quá ngu xuẩn, dám mưu hại thái tử. Phải biết rằng từ khi Át Tất Long chết, Nữu Hỗ Lộc thị đã bắt đầu xuống dốc rồi, cho nên Khang Hi khi đó mới có thể chọn lập nàng làm hậu, bởi vì lập nàng mới không uy hiếp được đến thái tử. Mà mưu hại thái tử đối với bọn họ cũng không có gì tốt, Hiếu Chiêu hoàng hậu cũng không lưu lại con nối dòng. Hết thảy, hết thảy lộ ra trùng hợp một cách đáng ngờ. Hắn ra lệnh điều tra mãi không ra kết quả, vừa muốn rút lui lại thình lình phát hiện chuyện này, vốn bệnh đa nghi, Khang Hi trăm mối không có cách giải. Hắn càng nghĩ càng thấy làm việc này đối bọn họ không có chỗ nào tốt, mà càng là như thế hắn lại càng không thể bỏ qua. Cùng lúc, hắn cũng đối với việc nhũ mẫu duy nhất lưu lại từ sau khi thái tử cai sữa lại là người nhà mẹ đẻ của hoàng hậu đã qua đời vừa nghi hoặc vừa kinh hãi không thôi. Bên trong Càn Thanh cũng vẫn có người hắn không biết rõ, lại còn ở bên người con trai bảo bối của hắn. Hắn cho rằng không còn vợ của Lăng Phổ, thái tử về sau sẽ không cùng mình xung đột nữa, lại chưa từng ngờ tới có người còn nguy hiểm hơn tồn tại, còn chưa bắt đầu xung đột đã muốn mạng nhi tử bảo bối của hắn.
Ngồi bên trên, Khang Hi quả nhiên mặt như băng sương, ngón tay không ngừng gõ nhẹ mặt bàn, quanh thân tản ra hơi lạnh, thật lâu sau mới nói, "Tiếp tục tra cho trẫm, coi chừng bà ta thật chặt." Nạp Lan Dung Nhược hiểu ý lui xuống.
Khang Hi còn ở phía sau y thản nhiên nói một câu: "Cậy tài khinh người tóm lại không phải chuyện gì tốt."
Nạp Lan Dung Nhược cũng không quay đầu lại, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Thông minh như y, há có thể không biết đây là ý tứ gì.
Khang Hi cho tới bây giờ đều biết rõ lòng trung thành của y, yêu quý tài hoa của y, chỉ là không có đế vương nào lại thích bên cạnh có một nô tài so với mình cường hơn, dù cho hắn có liên tục tỏ vẻ cho qua thì hắn chung quy vẫn để ý. Trọng sinh lại một kiếp, hắn vẫn như trước để một người tài hoa vô song một lòng muốn đền ơn tổ quốc đi canh giữ một góc hẻo lánh của Càn Thanh cung, chỉ vì bốn chữ kia, Hoàng Quyền Tối Thượng. Nạp Lan Dung Nhược không cam lòng, rồi lại vô lực phản kháng. Trái lại, cũng chỉ có y hiểu được, Khang Hi là thật coi y là bằng hữu mới có thể ở trước mặt y thể hiện bất mãn của mình. Chỉ có cái loại bướng bỉnh rõ ràng thua lại còn không chịu thua này mới để cho y thấy Khang Hi còn chút tính trẻ con. Khang Hi là kiểu kiêu ngạo của một hoàng đế, còn y là kiểu kiêu ngạo chỉ một văn nhân mới có, giống nhau đều là không chịu cúi đầu, đành cứ phải cứng đối cứng như vậy, buồn cười chính là Khang Hi mỗi khi còn chuyện gì cần làm thì đều giao cho y, không phải rất tín nhiệm y thì là gì.
"Hoàng thượng, thái tử tỉnh." Lương Cửu công công khiêm cung cộng thêm khó xử nói.
Lông mày nhíu chặt của Khang Hi lúc này mới giãn ra, nhấc chân chạy về.
Đi vào, đã nhìn thấy tiểu gia hỏa lăn lộn trên giường, khóc rống không ngớt, bên cạnh là đám nô tài tay chân luống cuống. Khang Hi tức giận trừng bọn họ một cái, "Phế vật!"
Một phen đem tiểu tử kia ôm vào trong ngực, "Bảo Thành, làm sao vậy?" Trong giọng nói là vô hạn sủng nịch.
"Hoàng a mã có phải hay không ghét ta xấu, không quan tâm ta nữa?" Tiểu gia hỏa ở trong ngực Khang Hi xoát xoát rơi nước mắt, ủy khuất lên án, con mắt tràn ngập hơi nước thẳng tắp nhìn Khang Hi.
Từng giọt nước mắt kia đều làm Khang Hi đau lòng, "Bảo Thành, nói bậy bạ gì đó, Bảo Thành của trẫm xinh đẹp như vậy, hoàng a mã sao có thể không cần ngươi?" Khang Hi thương tiếc tiếp nhận khăn nhẹ nhàng giúp bé con lau nước mắt.
Tiểu gia hỏa nhìn nhìn bọc mủ trên người mình, chính bản thân cũng ghét bỏ, "Hoàng a mã gạt người, Bảo Thành về sau cũng không còn xinh đẹp nữa..." Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, đưa tay muốn cào.
Khang Hi vội vàng ngăn lại, đau lòng bó tay, tiểu gia hỏa đáng thương bao nhiêu, hắn đối với kẻ sau màn hạ độc thủ càng hận bấy nhiêu, "Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Bảo Thành ngoan ngoãn nghe lời, nhất định sẽ là người đẹp nhất thiên hạ." Khang Hi trịnh trọng đảm bảo.
Tiểu gia hỏa lúc này mới hít hít cái mũi, nức nở nói: "Vậy tại sao ta vừa tỉnh dậy liền không thấy hoàng a mã? Hoàng a mã nhất định là ghét bỏ ta rồi!" Nó nghĩ đến đây lại càng ủy khuất.
Lương Cửu công công đang đứng chờ một bên nghe xong đều muốn phì cười. Khang Hi điều chỉnh sắc mặt, mang theo vui vẻ nói, "Hoàng a mã là đi tìm đồ ăn cho Bảo Thành, Bảo Thành không phải muốn ăn hoa quế cao sao?"
Tiểu gia hỏa lúc này mới bán tính bán nghi thu hồi nước mắt, nắm chặt tay áo Khang Hi không chịu buông, hiển nhiên là rất bất an, sợ hãi Khang Hi không cần nó, rất hiển nhiên, trong tình trạng như vậy nó căn bản đâu thiết ăn bánh ngọt, dưới Khang Hi trấn an lại từ từ ngủ mất, lại còn nỉ non, "Hoàng a mã, hoàng a mã..."
Khang Hi cọ nhẹ trán bé con, "Bảo Thành vô luận là bộ dáng gì vẫn là Bảo Thành duy nhất của hoàng a mã..."
Nốt đậu trên người tiểu gia hỏa bắt đầu chậm rãi tróc ra, vừa đau vừa ngứa dày vò nó, làm nó khóc rống không ngừng. Nó càng như thế, Khang Hi càng đau lòng, càng hạ quyết tâm moi kẻ đứng sau ra lăng trì xử tử, phanh thây xé xác, thề không bỏ qua. Càng là thời khắc mấu chốt hắn càng tuyệt không dám lơi là tiểu gia hỏa lấy một chút, hai mắt thậm chí cũng không dám đóng lại, rất sợ một khi nhắm mắt, nhi tử bảo bối lại bị người hại, ánh mắt nhìn bọn nô tài cũng tràn ngập nghi vấn. Lại nghĩ đến đợi mấy nốt đậu tróc hết ra, tiểu gia hỏa sẽ không có việc gì rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng qua.
"Nương nương, mau tranh thủ thời gian tìm cách thoát thân, hoàng thượng lần này thực sự bị châm ngòi nộ khí, bên ngoài đã gửi thư vào, tình huống không lạc quan." Một ma ma lo lắng nói.
"Hừ, không thể tưởng tượng được nhi tử của con tiện nhân kia lại mạng lớn như thế, bệnh vậy cũng khỏi được. Được rồi, ma ma, gấp cái gì, ta đã xử lý mọi chuyện, lần này một mũi tên sẽ trúng hai con nhạn." Nữ tử ngồi bên trên lại là vẻ mặt không sao cả, còn mang theo gian trá, nhẹ gõ chén trà, "Ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta, thái tử cũng sẽ là con của ta."
"Nương nương, ngài vì sao...."
"Câm miệng!"
Ngày 15, tháng 12, năm Khang Hi thứ 17, bởi vì thái tử khỏi bệnh, Khang Hi hạ lệnh chuẩn bị nghi thức tế lễ tạ ơn trời đất, cúng thái miếu, đền thờ xã tắc... các loại, hướng trời đất, thần dân tuyên bố tin vui.
Ngày 16, tháng 12, chính thức bố cáo thiên hạ.
Dành cho ai thắc mắc sao Hi ca ca còn trẻ thế mà đã có Khang Hi năm thứ 17 thì ảnh lên ngôi từ năm 8 tuổi lận nhé.