"Hoàng a mã, còn bao lâu mới đến vậy?" Tiểu thái tử khuôn mặt đỏ bừng nhăn thành bánh bao, trên trán rịn mồ hôi, không vui hỏi Khang Hi.
Bộ dạng tiểu thái tử thật chọc cho người yêu thương, làm cho Khang Hi chỉ hận không thể lập tức lao tới gặm đậu hũ. Cơ mà chung quanh nhiều người, hắn phải bảo trì uy nghiêm đế vương. Nuốt một ngụm nước bọt, cúi người, dùng tay áo thay tiểu thái tử lau mồ hôi, ghé vào lỗ tai nó nói khẽ, "Bảo Thành, nghe lời, một lát nữa là tới.Khang Hi phả ra nhiệt khí làm tai tiểu thái tử đỏ lên, mất hứng bĩu môi, lui về sau mấy bước, giống như sợ Khang Hi lại đụng vào mình. Khang Hi ngược lại không sao cả cười cười, thẳng người dậy, khí phái uy nghiêm như cũ.
"Hoàng a mã gạt người, nửa canh giờ trước ngươi cũng nói là một lát nữa." Tiểu thái tử nắm tay Khang Hi lắc lắc, ủy khuất phàn nàn.
Nó thật sự không hiểu, rõ ràng có kiệu để ngồi, vì cái gì bọn họ phải đi nhiều đường, leo nhiều núi như vậy. Mệt mỏi nửa sống nửa chết không nói, còn phải bảo trì khí độ hoàng gia.
Khang Hi đành phải thấp giọng dụ dỗ tiểu thái tử sắp tạc mao, "Bảo Thành thế này không phải là còn không bằng Dận Chân sao? Dận Chân thua ngươi mấy tuổi, cũng đi đường nhiều như vậy mà không hề phàn nàn, còn trẫm đã nghe Bảo Thành oán trách suốt một đường rồi."
Tiểu thái tử lúc này mới quay đầu lại nhìn Dận Chân đi theo cách đó không xa, tuy trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy mồ hôi nhưng lại không nhìn ra một điểm mệt mỏi. Tiểu thái tử càng không hiểu, a mã nhà mình vì cái gì không mang theo Dận Thì hay chơi với mình mà lại mang theo tên nhóc đầu gỗ Dận Chân, trên đường vô luận nó có đùa như thế nào, tên nhóc kia đều biểu lộ lạnh như băng, không khóc không cười, làm cho nó rất mất hứng.
Khang Hi thì sao? Hắn mới không cần mang theo Dận Thì. Mang theo, hai đứa nó kéo nhau chạy loạn, chẳng phải không còn phần của hắn nữa sao. Mang theo Dận Chân là tốt nhất, tên nhóc này lúc nào cũng lạnh lùng, tiểu thái tử gặp phải nó giống như đạp phải đinh, sẽ chạy đi tìm Khang Hi cầu an ủi, cái này đối với Khang Hi mà nói là thỏa mãn lớn lao.
Mắt nhìn Dận Chân, tiểu thái tử cắn răng, quay đầu, rầm rì một tiếng, buông tay Khang Hi, chạy về phía Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, "Cổ mã ma, để Bảo Thành đỡ ngài." Tiểu thái tử biểu thị nó cũng không muốn thua đệ đệ của mình, nhất là tên đệ đệ lạnh buốt như núi băng kia.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cười vỗ vỗ tay tiểu thái tử, "Tốt, tốt, tốt, Bảo Thành thật là đứa nhỏ hiếu thuận." Khang Hi thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng tiến lên đỡ bà.
Bóng lưng tổ tôn ba người sát cạnh nhau, một bộ hòa hợp cùng vui vẻ.
Nhìn lên đỉnh núi mây mù quấn quanh, chùa miếu như ẩn như hiện lộ ra, rất có ý tứ đẩy ra sương mù thấy trời xanh, tiểu thái tử nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đến nơi.
Khang Hi lại một mực nhíu chặt lông mày, thật lâu không giãn ra. Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng một bộ suy nghĩ sâu xa. Áp suất chung quanh làm tiểu thái tử có chút mơ hồ, đi đến bên người Khang Hi, kéo tay áo hắn, "Hoàng a mã."
Khang Hi lúc này mới cúi đầu xuống, xoa đầu nó, "Bảo Thành, mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi." Thái hoàng thái hậu cũng nhìn tiểu thái tử nhẹ gật đầu.
Tiểu thái tử lúc này mới cẩn thận rời đi.
Khói xanh quanh quẩn, niệm Phật không ngừng, lại duy độc không thấy người mình muốn gặp, thái hoàng thái hậu biểu hiện thất lạc rất rõ ràng.
"Đại sư, đại sư Hành Si thật sự không muốn gặp ta sao?" Thái hoàng thái hậu hơi khẩn cầu mà hỏi.
"A di đà phật, xin Hoàng thái hậu đừng quá lo lắng, Hành Si đại sư từ đầu năm nay đã đi vân du tứ hải, không có ở đây chứ không phải là không muốn gặp ngài." Tăng nhân trước mắt chắp tay nói.
"Vậy sao?" Thái hoàng thái hậu mang theo mê mang.
"Người xuất gia không nói dối, đã vô duyên, cần gì phải cưỡng cầu." Tăng nhân thản nhiên nói.
"Đã đủ rồi, mong đại sư cẩn thận ngôn từ." Khang Hi nghe không nổi nữa, trong mắt nộ khí hừng hực thiêu đốt.
"A di đà phật."
"Hoàng thượng, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi xem Bảo Thành đi, đứa nhỏ đó không chừng đang nhắc ngươi đấy." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lập tức cảm nhận được Khang Hi giận dữ, bà biết rõ hắn ngay từ đầu đã không muốn tới đây. Hắn nguyện ý cùng bà xuất hiện ở đây đều là bởi hiếu thuận, còn hỏi thêm nữa không chừng thực sự chọc giận hắn.
Khang Hi nghe tới nhi tử bảo bối có thể đang nhắc mình cũng thoáng động dung, hung ác trừng mắt liếc tăng nhân kia, liền đỡ thái hoàng thái hậu, ý định rời đi.
Trước khi đi, thái hoàng thái hậu vẫn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua cây cột trụ trong đại điện, trong mắt mang theo vô tận hụt hẫng.
"Tô ma ma, ta cảm thấy Phúc Lâm đang ở đây, nhưng nó vì cái gì không muốn gặp ta?" Đêm đó, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thất vọng hỏi.
Trả lời bà chỉ có tiếng gió thổi qua cùng có tiếng thở dài thật dài.
"Hoàng thái hậu, người quá lo lắng rồi, đại sư cũng đã nói ngài ấy ra ngoài vân du tứ hải, nô tì nhớ rõ trước kia ngài ấy có nói trưởng thành rồi muốn đi thăm thú khắp thiên hạ." Tô ma ma an ủi.
"Vậy sao? Đứa bé đó cho tới bây giờ chưa từng nói cho ta biết tâm sự của nó, không thể tưởng được nó còn có tâm nguyện này, đến một mẫu thân như ta cũng không biết." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nhẹ giọng cười cười, chỉ là trong nụ cười lộ thật nhiều bi thương.
"Hoàng thái hậu, lần sau chúng ta lại đến, nhất định sẽ gặp được." Tô ma ma nhanh chóng đổi chủ đề.
"Lần sau? Ta còn có thể đợi lâu như vậy sao?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu không biết làm sao, nhìn ra ngoài cửa sổ sao lốm đốm đầy trời.
"Hoàng a mã." Tiểu thái tử trông thấy Khang Hi mang theo khuôn mặt tức giận đi tới liền hoảng hốt kêu lên.
Khang Hi miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Bảo Thành." Ôm lấy tiểu thái tử hôn vài cái, Khang Hi mới cảm thấy phiền muộn trong nội tâm bớt đi một chút.
Mà tiểu thái tử lại đỏ mặt, gắt gao trừng Khang Hi, thể hiện nó đang rất mất hứng.
Khang Hi nhìn bản mặt ra vẻ đứng đắn kia liền muốn cười, nhéo nhéo cái mũi nó, "Ngươi đó, trẫm mang ngươi đi dùng bữa."
"Không đi." Tiểu thái tử ngạo kiều lắc đầu.
"Vì sao? Bảo Thành vất vả một ngày không đói bụng sao?" Khang Hi nghi ngờ hỏi.
Bụng tiểu thái tử hợp thời réo lên, nói rõ là chủ nhân của nó đói bụng rồi.
"Bảo Thành đói bụng, sao lại không đi dùng bữa? Hay là không muốn hoàng a mã nữa?" Khang Hy tự kỉ cười cười.
Tiểu thái tử bất đắc dĩ đảo tròng mắt trắng dã, xấu hổ cúi đầu, "Ta, ta, ta muốn ăn thịt, ta không muốn ăn chay." Nói xong, đầu liền chôn vào ngực Khang Hi.
Khang Hi phì cười, "Bảo Thành, ngươi…"
Nhìn Khang Hi cười khùng khục, tiểu thái tử thực sự tức giận, một quyền đánh tới, "Hoàng a mã, ngươi xấu xa…"
Khang Hi trìu mến tiếp được nắm tay nhỏ, "Được rồi, được rồi, trẫm không cười nữa. Nhưng mà Bảo Thành, đây là thánh địa Phật môn, tìm đâu ra thịt cho ngươi, hơn nữa, ngươi đã to…"
Khang Hi vừa định nói nó đã mập ú rồi, ánh mắt sắc lẹm như dao của tiểu thái tử quét qua làm hắn biết điều ngậm miệng lại.
"Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt…" Tiểu thái tử kéo ống quần Khang Hi khóc lóc om sòm ăn vạ, một bộ không chịu thỏa hiệp.
Khang Hi đã bao giờ bạc đãi vấn đề ăn uống của nhi tử bảo bối đâu. Tuy hắn không kiêng kị những thứ này nhưng để người đi nhóm lửa nướng thịt cho thái tử tại thánh địa Phật gia, rõ ràng không phù hợp với khí độ hoàng gia.
Càng nghĩ, đụng tới nhóc con này, hắn chỉ có thể tự mình ra trận, cũng không thể để nhi tử nhà mình đói bụng. Sau núi này chắc có không ít con mồi, Khang Hi liền cho người đi lấy cung tên.
"Đi thôi, đi ăn thịt." Khang Hi bất đắc dĩ nhìn tiểu thái tử đang chảy nước miếng nhìn mình chằm chằm.
Tiểu thái tử hết sức hài lòng gật đầu, giang hai tay muốn hắn ôm.
Khang Hi lặng lẽ đảo tròng mắt, "Ôm ngươi, ta làm sao đi săn?"
Tiểu thái tử nghĩ thấy cũng đúng, "Vậy phải làm sao?" Mở đôi con ngươi vô tội, nghiêng đầu nhìn Khang Hi.
Khang Hi triệt để thất bại rồi, đành phải ngồi xổm xuống cõng tiểu thái tử, mang theo hai thiếp thân thị vệ xuất phát. Đường đường một thiên tử, tại trọng địa Phật môn đi săn thịt nướng ăn, thật không phải chuyện trong sáng gì, càng ít người biết càng tốt, tránh để truyền ra ngoài, tổn hại đến thanh danh của hắn.
"Hoàng a mã, thật sự có thịt ăn sao?" Tiểu thái tử ghé vào trên lưng Khang Hi, ngáp hỏi.
"Suỵt, bớt nhiều lời, có, ngươi đã hỏi trẫm 800 lần rồi." Khang Hi bất đắc dĩ đáp.
Mọi nơi yên tĩnh im ắng, chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua, tiểu thái tử túm chặt cổ áo Khang Hi, rõ ràng có chút sợ hãi.
Nghe Khang Hi trả lời, tiểu thái tử lè lưỡi, không nói gì nữa.
"Hoàng thượng, phía trước có động tĩnh." Một thị vệ bên cạnh cảnh giác trả lời. Khang Hi cũng rõ ràng thấy một con mồi xuất hiện trong bụi cỏ, tiểu thái tử đang ủ rũ cũng hai mắt sáng ngời, "Ở đó, ở đó."
Khang Hi quay lại, hai mắt trắng dã không chút máu, "Bị ngươi dọa chạy rồi, là tại ngươi đó." Tiểu thái tử lần nữa ỉu xìu tựa lên lưng Khang Hi.
Khang Hi cảm giác sâu sắc mang tên nhóc này đi săn, tuyệt đối cái gì cũng săn không được, tìm một nơi yên lặng, thả nó xuống, "Bảo Thành, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ a mã về, tuyệt đối không được đi đâu đấy."
Tiểu thái tử lại nắm chặt tay áo Khang Hi, liều mạng lắc đầu.
"Bảo Thành không phải là nam tử hán sao? Nam tử hán không biết sợ. Hoàng a mã qua bên kia xem một chút liền mang được con mồi về, Bảo Thành liền có thịt ăn rồi." Khang Hi cười xoa đầu tiểu thái tử.
"Thật sao?" Tiểu thái tử như trước không buông tay hỏi.
"Trẫm đã bao giờ lừa gạt Bảo Thành chưa?" Khang Hi thần sắc kiên định, tiểu thái tử lúc này mới buông lỏng tay ra.
"Hai người các ngươi ở lại trông chừng thái tử, để thái tử xảy ra chút chuyện gì, các ngươi tự biết hậu quả." Khang Hi nghiêm mặt cảnh cáo hai gã thị vệ.
"Hoàng thượng, cái này…" Thị vệ lo lắng nhìn Khang Hi.
"Các ngươi dám phản đối?" Khang Hi gằn giọng, bá khí uy nghiêm tràn ngập không thể nghi ngờ.
"Nô tài không dám." Thị vệ vội vàng quỳ xuống.
"Được rồi."
Khang Hi hôn hôn trán tiểu thái tử, cười rời đi.
Khang Hi không ngờ lần này bản thân rời đi, đợi hắn trở về mới biết được cái gì gọi là hối hận không thôi. Lúc hắn mang theo hai con thỏ, giống như hiến vật quý đợi nhìn nhi tử kinh hỉ, lọt vào mắt lại là khung cảnh hỗn độn, mà tiểu thái tử sớm đã không biết đi đâu.
"Trẫm bảo các ngươi trông chừng thái tử, các ngươi trông chừng đi đâu?" Khang Hi giống như phát điên gào thét.
"Hoàng thượng vừa đi liền có hai con gấu lớn từ trong rừng đi ra, chúng nô tài che chở thái tử trốn lên chỗ cao, đợi chúng thần dẫn dụ hai con gấu rời đi, trở lại thì, thì, thái tử, thái tử đã biến mất." Thị vệ trước mắt cũng bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt nói.
Khang Hi rút kiếm bên hông, tư thế muốn chém xuống.
"Hoàng thượng bớt giận, đây là thánh địa Phật môn, coi như vì thái tử tích đức." Phúc Toàn bên cạnh vội vàng cản Khang Hi.
Khang Hi đau đớn nhìn Phúc Toàn, buông lỏng kiếm trong tay, "Nhị ca."
"Không có chuyện gì đâu, thái tử phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì đâu." Phúc Toàn an ủi Khang Hi.
Khang Hi thật sự thống khổ, hắn vừa nhắm mắt lại, hiện lên toàn bộ đều là bộ dáng lưu luyến không rời của thái tử, chớp mắt, chỉ còn lại một mình hắn cô độc.
"Thần lập tức phái người đi tìm, xin hoàng thượng bình tâm, hoàng mã ma còn ở đây, tuyệt đối không được để lộ chuyện." Phúc Toàn vỗ vai Khang Hi nói.
Khang Hi tiều tụy nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng niệm thái tử, cũng hối hận chính mình đã buông tay.
"Bảo Thành, sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu."
"Hoàng a mã, còn bao lâu mới đến vậy?" Tiểu thái tử khuôn mặt đỏ bừng nhăn thành bánh bao, trên trán rịn mồ hôi, không vui hỏi Khang Hi.
Bộ dạng tiểu thái tử thật chọc cho người yêu thương, làm cho Khang Hi chỉ hận không thể lập tức lao tới gặm đậu hũ. Cơ mà chung quanh nhiều người, hắn phải bảo trì uy nghiêm đế vương. Nuốt một ngụm nước bọt, cúi người, dùng tay áo thay tiểu thái tử lau mồ hôi, ghé vào lỗ tai nó nói khẽ, "Bảo Thành, nghe lời, một lát nữa là tới.Khang Hi phả ra nhiệt khí làm tai tiểu thái tử đỏ lên, mất hứng bĩu môi, lui về sau mấy bước, giống như sợ Khang Hi lại đụng vào mình. Khang Hi ngược lại không sao cả cười cười, thẳng người dậy, khí phái uy nghiêm như cũ.
"Hoàng a mã gạt người, nửa canh giờ trước ngươi cũng nói là một lát nữa." Tiểu thái tử nắm tay Khang Hi lắc lắc, ủy khuất phàn nàn.
Nó thật sự không hiểu, rõ ràng có kiệu để ngồi, vì cái gì bọn họ phải đi nhiều đường, leo nhiều núi như vậy. Mệt mỏi nửa sống nửa chết không nói, còn phải bảo trì khí độ hoàng gia.
Khang Hi đành phải thấp giọng dụ dỗ tiểu thái tử sắp tạc mao, "Bảo Thành thế này không phải là còn không bằng Dận Chân sao? Dận Chân thua ngươi mấy tuổi, cũng đi đường nhiều như vậy mà không hề phàn nàn, còn trẫm đã nghe Bảo Thành oán trách suốt một đường rồi."
Tiểu thái tử lúc này mới quay đầu lại nhìn Dận Chân đi theo cách đó không xa, tuy trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy mồ hôi nhưng lại không nhìn ra một điểm mệt mỏi. Tiểu thái tử càng không hiểu, a mã nhà mình vì cái gì không mang theo Dận Thì hay chơi với mình mà lại mang theo tên nhóc đầu gỗ Dận Chân, trên đường vô luận nó có đùa như thế nào, tên nhóc kia đều biểu lộ lạnh như băng, không khóc không cười, làm cho nó rất mất hứng.
Khang Hi thì sao? Hắn mới không cần mang theo Dận Thì. Mang theo, hai đứa nó kéo nhau chạy loạn, chẳng phải không còn phần của hắn nữa sao. Mang theo Dận Chân là tốt nhất, tên nhóc này lúc nào cũng lạnh lùng, tiểu thái tử gặp phải nó giống như đạp phải đinh, sẽ chạy đi tìm Khang Hi cầu an ủi, cái này đối với Khang Hi mà nói là thỏa mãn lớn lao.
Mắt nhìn Dận Chân, tiểu thái tử cắn răng, quay đầu, rầm rì một tiếng, buông tay Khang Hi, chạy về phía Hiếu Trang thái hoàng thái hậu, "Cổ mã ma, để Bảo Thành đỡ ngài." Tiểu thái tử biểu thị nó cũng không muốn thua đệ đệ của mình, nhất là tên đệ đệ lạnh buốt như núi băng kia.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cười vỗ vỗ tay tiểu thái tử, "Tốt, tốt, tốt, Bảo Thành thật là đứa nhỏ hiếu thuận." Khang Hi thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng tiến lên đỡ bà.
Bóng lưng tổ tôn ba người sát cạnh nhau, một bộ hòa hợp cùng vui vẻ.
Nhìn lên đỉnh núi mây mù quấn quanh, chùa miếu như ẩn như hiện lộ ra, rất có ý tứ đẩy ra sương mù thấy trời xanh, tiểu thái tử nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng đến nơi.
Khang Hi lại một mực nhíu chặt lông mày, thật lâu không giãn ra. Hiếu Trang thái hoàng thái hậu cũng một bộ suy nghĩ sâu xa. Áp suất chung quanh làm tiểu thái tử có chút mơ hồ, đi đến bên người Khang Hi, kéo tay áo hắn, "Hoàng a mã."
Khang Hi lúc này mới cúi đầu xuống, xoa đầu nó, "Bảo Thành, mệt mỏi một ngày rồi, mau đi nghỉ ngơi." Thái hoàng thái hậu cũng nhìn tiểu thái tử nhẹ gật đầu.
Tiểu thái tử lúc này mới cẩn thận rời đi.
Khói xanh quanh quẩn, niệm Phật không ngừng, lại duy độc không thấy người mình muốn gặp, thái hoàng thái hậu biểu hiện thất lạc rất rõ ràng.
"Đại sư, đại sư Hành Si thật sự không muốn gặp ta sao?" Thái hoàng thái hậu hơi khẩn cầu mà hỏi.
"A di đà phật, xin Hoàng thái hậu đừng quá lo lắng, Hành Si đại sư từ đầu năm nay đã đi vân du tứ hải, không có ở đây chứ không phải là không muốn gặp ngài." Tăng nhân trước mắt chắp tay nói.
"Vậy sao?" Thái hoàng thái hậu mang theo mê mang.
"Người xuất gia không nói dối, đã vô duyên, cần gì phải cưỡng cầu." Tăng nhân thản nhiên nói.
"Đã đủ rồi, mong đại sư cẩn thận ngôn từ." Khang Hi nghe không nổi nữa, trong mắt nộ khí hừng hực thiêu đốt.
"A di đà phật."
"Hoàng thượng, ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi xem Bảo Thành đi, đứa nhỏ đó không chừng đang nhắc ngươi đấy." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu lập tức cảm nhận được Khang Hi giận dữ, bà biết rõ hắn ngay từ đầu đã không muốn tới đây. Hắn nguyện ý cùng bà xuất hiện ở đây đều là bởi hiếu thuận, còn hỏi thêm nữa không chừng thực sự chọc giận hắn.
Khang Hi nghe tới nhi tử bảo bối có thể đang nhắc mình cũng thoáng động dung, hung ác trừng mắt liếc tăng nhân kia, liền đỡ thái hoàng thái hậu, ý định rời đi.
Trước khi đi, thái hoàng thái hậu vẫn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua cây cột trụ trong đại điện, trong mắt mang theo vô tận hụt hẫng.
"Tô ma ma, ta cảm thấy Phúc Lâm đang ở đây, nhưng nó vì cái gì không muốn gặp ta?" Đêm đó, Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thất vọng hỏi.
Trả lời bà chỉ có tiếng gió thổi qua cùng có tiếng thở dài thật dài.
"Hoàng thái hậu, người quá lo lắng rồi, đại sư cũng đã nói ngài ấy ra ngoài vân du tứ hải, nô tì nhớ rõ trước kia ngài ấy có nói trưởng thành rồi muốn đi thăm thú khắp thiên hạ." Tô ma ma an ủi.
"Vậy sao? Đứa bé đó cho tới bây giờ chưa từng nói cho ta biết tâm sự của nó, không thể tưởng được nó còn có tâm nguyện này, đến một mẫu thân như ta cũng không biết." Hiếu Trang thái hoàng thái hậu nhẹ giọng cười cười, chỉ là trong nụ cười lộ thật nhiều bi thương.
"Hoàng thái hậu, lần sau chúng ta lại đến, nhất định sẽ gặp được." Tô ma ma nhanh chóng đổi chủ đề.
"Lần sau? Ta còn có thể đợi lâu như vậy sao?" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu không biết làm sao, nhìn ra ngoài cửa sổ sao lốm đốm đầy trời.
"Hoàng a mã." Tiểu thái tử trông thấy Khang Hi mang theo khuôn mặt tức giận đi tới liền hoảng hốt kêu lên.
Khang Hi miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, "Bảo Thành." Ôm lấy tiểu thái tử hôn vài cái, Khang Hi mới cảm thấy phiền muộn trong nội tâm bớt đi một chút.
Mà tiểu thái tử lại đỏ mặt, gắt gao trừng Khang Hi, thể hiện nó đang rất mất hứng.
Khang Hi nhìn bản mặt ra vẻ đứng đắn kia liền muốn cười, nhéo nhéo cái mũi nó, "Ngươi đó, trẫm mang ngươi đi dùng bữa."
"Không đi." Tiểu thái tử ngạo kiều lắc đầu.
"Vì sao? Bảo Thành vất vả một ngày không đói bụng sao?" Khang Hi nghi ngờ hỏi.
Bụng tiểu thái tử hợp thời réo lên, nói rõ là chủ nhân của nó đói bụng rồi.
"Bảo Thành đói bụng, sao lại không đi dùng bữa? Hay là không muốn hoàng a mã nữa?" Khang Hy tự kỉ cười cười.
Tiểu thái tử bất đắc dĩ đảo tròng mắt trắng dã, xấu hổ cúi đầu, "Ta, ta, ta muốn ăn thịt, ta không muốn ăn chay." Nói xong, đầu liền chôn vào ngực Khang Hi.
Khang Hi phì cười, "Bảo Thành, ngươi…"bg-ssp-{height:px}
Nhìn Khang Hi cười khùng khục, tiểu thái tử thực sự tức giận, một quyền đánh tới, "Hoàng a mã, ngươi xấu xa…"
Khang Hi trìu mến tiếp được nắm tay nhỏ, "Được rồi, được rồi, trẫm không cười nữa. Nhưng mà Bảo Thành, đây là thánh địa Phật môn, tìm đâu ra thịt cho ngươi, hơn nữa, ngươi đã to…"
Khang Hi vừa định nói nó đã mập ú rồi, ánh mắt sắc lẹm như dao của tiểu thái tử quét qua làm hắn biết điều ngậm miệng lại.
"Ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn thịt…" Tiểu thái tử kéo ống quần Khang Hi khóc lóc om sòm ăn vạ, một bộ không chịu thỏa hiệp.
Khang Hi đã bao giờ bạc đãi vấn đề ăn uống của nhi tử bảo bối đâu. Tuy hắn không kiêng kị những thứ này nhưng để người đi nhóm lửa nướng thịt cho thái tử tại thánh địa Phật gia, rõ ràng không phù hợp với khí độ hoàng gia.
Càng nghĩ, đụng tới nhóc con này, hắn chỉ có thể tự mình ra trận, cũng không thể để nhi tử nhà mình đói bụng. Sau núi này chắc có không ít con mồi, Khang Hi liền cho người đi lấy cung tên.
"Đi thôi, đi ăn thịt." Khang Hi bất đắc dĩ nhìn tiểu thái tử đang chảy nước miếng nhìn mình chằm chằm.
Tiểu thái tử hết sức hài lòng gật đầu, giang hai tay muốn hắn ôm.
Khang Hi lặng lẽ đảo tròng mắt, "Ôm ngươi, ta làm sao đi săn?"
Tiểu thái tử nghĩ thấy cũng đúng, "Vậy phải làm sao?" Mở đôi con ngươi vô tội, nghiêng đầu nhìn Khang Hi.
Khang Hi triệt để thất bại rồi, đành phải ngồi xổm xuống cõng tiểu thái tử, mang theo hai thiếp thân thị vệ xuất phát. Đường đường một thiên tử, tại trọng địa Phật môn đi săn thịt nướng ăn, thật không phải chuyện trong sáng gì, càng ít người biết càng tốt, tránh để truyền ra ngoài, tổn hại đến thanh danh của hắn.
"Hoàng a mã, thật sự có thịt ăn sao?" Tiểu thái tử ghé vào trên lưng Khang Hi, ngáp hỏi.
"Suỵt, bớt nhiều lời, có, ngươi đã hỏi trẫm lần rồi." Khang Hi bất đắc dĩ đáp.
Mọi nơi yên tĩnh im ắng, chỉ có gió nhè nhẹ thổi qua, tiểu thái tử túm chặt cổ áo Khang Hi, rõ ràng có chút sợ hãi.
Nghe Khang Hi trả lời, tiểu thái tử lè lưỡi, không nói gì nữa.
"Hoàng thượng, phía trước có động tĩnh." Một thị vệ bên cạnh cảnh giác trả lời. Khang Hi cũng rõ ràng thấy một con mồi xuất hiện trong bụi cỏ, tiểu thái tử đang ủ rũ cũng hai mắt sáng ngời, "Ở đó, ở đó."
Khang Hi quay lại, hai mắt trắng dã không chút máu, "Bị ngươi dọa chạy rồi, là tại ngươi đó." Tiểu thái tử lần nữa ỉu xìu tựa lên lưng Khang Hi.
Khang Hi cảm giác sâu sắc mang tên nhóc này đi săn, tuyệt đối cái gì cũng săn không được, tìm một nơi yên lặng, thả nó xuống, "Bảo Thành, ngoan ngoãn ở chỗ này chờ a mã về, tuyệt đối không được đi đâu đấy."
Tiểu thái tử lại nắm chặt tay áo Khang Hi, liều mạng lắc đầu.
"Bảo Thành không phải là nam tử hán sao? Nam tử hán không biết sợ. Hoàng a mã qua bên kia xem một chút liền mang được con mồi về, Bảo Thành liền có thịt ăn rồi." Khang Hi cười xoa đầu tiểu thái tử.
"Thật sao?" Tiểu thái tử như trước không buông tay hỏi.
"Trẫm đã bao giờ lừa gạt Bảo Thành chưa?" Khang Hi thần sắc kiên định, tiểu thái tử lúc này mới buông lỏng tay ra.
"Hai người các ngươi ở lại trông chừng thái tử, để thái tử xảy ra chút chuyện gì, các ngươi tự biết hậu quả." Khang Hi nghiêm mặt cảnh cáo hai gã thị vệ.
"Hoàng thượng, cái này…" Thị vệ lo lắng nhìn Khang Hi.
"Các ngươi dám phản đối?" Khang Hi gằn giọng, bá khí uy nghiêm tràn ngập không thể nghi ngờ.
"Nô tài không dám." Thị vệ vội vàng quỳ xuống.
"Được rồi."
Khang Hi hôn hôn trán tiểu thái tử, cười rời đi.
Khang Hi không ngờ lần này bản thân rời đi, đợi hắn trở về mới biết được cái gì gọi là hối hận không thôi. Lúc hắn mang theo hai con thỏ, giống như hiến vật quý đợi nhìn nhi tử kinh hỉ, lọt vào mắt lại là khung cảnh hỗn độn, mà tiểu thái tử sớm đã không biết đi đâu.
"Trẫm bảo các ngươi trông chừng thái tử, các ngươi trông chừng đi đâu?" Khang Hi giống như phát điên gào thét.
"Hoàng thượng vừa đi liền có hai con gấu lớn từ trong rừng đi ra, chúng nô tài che chở thái tử trốn lên chỗ cao, đợi chúng thần dẫn dụ hai con gấu rời đi, trở lại thì, thì, thái tử, thái tử đã biến mất." Thị vệ trước mắt cũng bị thương nặng, sắc mặt tái nhợt nói.
Khang Hi rút kiếm bên hông, tư thế muốn chém xuống.
"Hoàng thượng bớt giận, đây là thánh địa Phật môn, coi như vì thái tử tích đức." Phúc Toàn bên cạnh vội vàng cản Khang Hi.
Khang Hi đau đớn nhìn Phúc Toàn, buông lỏng kiếm trong tay, "Nhị ca."
"Không có chuyện gì đâu, thái tử phúc lớn mạng lớn, sẽ không có việc gì đâu." Phúc Toàn an ủi Khang Hi.
Khang Hi thật sự thống khổ, hắn vừa nhắm mắt lại, hiện lên toàn bộ đều là bộ dáng lưu luyến không rời của thái tử, chớp mắt, chỉ còn lại một mình hắn cô độc.
"Thần lập tức phái người đi tìm, xin hoàng thượng bình tâm, hoàng mã ma còn ở đây, tuyệt đối không được để lộ chuyện." Phúc Toàn vỗ vai Khang Hi nói.
Khang Hi tiều tụy nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng niệm thái tử, cũng hối hận chính mình đã buông tay.
"Bảo Thành, sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu."