Khang Hi nhìn thái tử gia sắp đông cứng thành người tuyết được dẫn về, cả người lạnh run, trên tóc, trên lông mày đều là tuyết, tai cũng bị đông lạnh đỏ lên, trên quần áo càng không cần phải nói, đều là tuyết đọng, trong lòng vừa thương vừa giận.
Vội vàng giúp nó cởi giày, kết quả bên trong đều là tuyết tan, chân cũng bị đông cứng. Hắn tức mà không thể xả vào đâu, nhanh chóng cởi hết y phục của tiểu gia hỏa, đưa cho nó một cái ấm lô, trực tiếp nhét vào chăn. Đứa nhỏ bình thường không có bao nhiêu định tính(*tính ổn định), mỗi lần cùng hắn giận dỗi định tính lại phi thường tốt, chọc Khang Hi tức đến muốn đánh nó, cũng không hiểu một hài tử mới 12 tuổi, lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy.Thái tử gia trong mắt vẫn như trước mang theo ủy khuất cùng bướng bỉnh, chọc Khang Hi vung tay đánh hai phát vào mông nó, "Ngươi nháo đủ chưa?"
Thái tử gia tốt xấu gì cũng bắt đầu đến tuổi thiếu niên rồi, bị Khang Hi đánh như vậy cũng xấu hổ đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
Khang Hi vô lực, dùng chăn mền bao chặt lấy nó, lại giằng co với thái y cả buổi, xác định thân thể thái tử chỉ bị nhiễm khí lạnh, uống chút canh gừng, đổ mồ hôi một trận là ổn. Khang Hi lúc này mới thoáng yên tâm. Ép thái tử uống một bát canh gừng lớn, thẳng đến khi trên trán thái tử gia toát mồ hôi mới thả nó ra khỏi chăn, thay quần áo, đi gặp Hiếu Trang thái hoàng thái hậu. Từ đầu đến cuối, thái tử gia không chịu phản ứng lại với hắn, Khang Hi cũng bó tay.
Ngồi trong kiệu ấm áp, Khang Hi nhìn thái tử, bất đắc dĩ lại phải đi dỗ nó, tránh cho lão nhân gia kia lại lo lắng, "Sớ thỉnh an các nơi đưa tới, từ đó không chỉ có thể nhìn ra phong thổ, đời sống dân chúng, giá cả hàng hóa… cùng những việc nhỏ khác, mà còn có thể qua đó duy trì tốt quan hệ quân thần. Trẫm mỗi lần phê trả lời, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy hóa ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có mình, sẽ càng thêm tận tâm tận lực vì triều đình làm việc. Cho nên sớ thỉnh an đối với một quân vương là trăm điều lợi không có một điều hại. Sau này Bảo Thành kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nếu lạnh lùng bỏ qua những tấu sớ này, tất sẽ làm những đại thần đảm nhiệm công việc ở ngoài có cảm giác bị vứt bỏ, Bảo Thành cảm thấy như vậy là đúng sao? Huống chi những lời kia của ngươi, ngươi là thái tử, là hoàng đế tương lai, không có một chút định tính, sẽ dễ dàng bị triều thần nhìn thấu, bị họ dẫn dắt, lầm quốc hại dân, ngươi có hiểu không? Mấy lời mê muội đó, trẫm là a mã của ngươi, có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng nếu truyền ra ngoài, những đại thần kia sẽ chỉ cảm thấy thái tử vô hiếu vô đức." Khang Hi ân cần giảng giải.
Bên kia, thái tử gia chống cằm, đưa lưng về phía Khang Hi, trong mắt dần dần động dung, Khang Hi càng mềm giọng, nó cảm thấy mình so với hắn càng nhũn hơn, huống chi những lời Khang Hi nói không phải không có đạo lý. Chỉ là nó vẫn tức chuyện Khang Hi nhét nó ra ngoài trời tuyết, không quan tâm nó.
Cuối cùng, thái tử gia chỉ nói một câu, "Hoàng a mã nói có lý, hết thảy đều là nhi thần sai, nhi thần chắc chắn ghi nhớ lời hoàng a mã." Ngữ khí tất cung tất kính, lại làm Khang Hi có chuyện cũng nói không nên lời.
Chỉ chốc lát đã tới Từ Ninh cung. Bên trong Từ Ninh cung tràn ngập mùi thuốc, có loại hương vị mục nát làm thái tử gia có chút khó chịu, nhẹ nhíu mày, dùng tay che mũi, đến khi chậm rãi thích ứng mới bỏ xuống.
"Cổ mã ma." Thái tử gia không nhìn Khang Hi bên cạnh, tiến lên khẽ gọi Hiếu Trang thái hoàng thái hậu dung nhan có chút tái nhợt đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mở đôi mắt đã đục ngầu, thấy thái tử gia mới nhàn nhạt cười cười, cầm chặt tay nó, "Bảo Thành đến rồi, tay sao lại lạnh như vậy, bị bệnh sao?" Thái hoàng thái hậu quan tâm hỏi.
Thái tử gia cười nhẹ, lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì, trong mắt lại lộ ra cô đơn, Khang Hi đứng cạnh nhìn cũng bất đắc dĩ. Hai cha con nhà này đang xấu hổ vì giận dỗi nhau, ai nhìn cũng biết.
Vỗ nhẹ tay thái tử gia, "Bảo Thành, Tô ma ma làm cho ngươi bánh hoa quế ngươi thích ăn, ngươi đi xem đi." Ý tứ thái hoàng thái hậu rất rõ ràng, bà muốn nói chuyện riêng với Khang Hi.
Thái tử gia thập phần thức thời, trong mắt vẫn mang theo một tia lo lắng, thẳng đến khi thái hoàng thái hậu cho nó một nụ cười nhẹ mới rời đi.
"Hoàng mã ma, người có suy nghĩ gì thì cứ nói đi." Khang Hi tiến tới nâng thái hoàng thái hậu dậy, để bà tựa về sau.
"Huyền Diệp a, Đại Thanh mới vừa ổn định lại, quốc thái dân an, đừng quên phải cẩn thận, đề bạt đại thần, nhất định phải xem xét kĩ… Khụ…Khụ…Khụ…" Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng dặn dò, một câu nói xong liền ho, thở không ra hơi.
"Tôn nhi đã biết." Khang Hi giúp bà vuốt lưng.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu gật đầu rất nhẹ, ra hiệu mình không có việc gì. "Ta lần này đi, không buông được cũng chỉ có ngươi với Bảo Thành. Bảo Thành, đứa bé đó rất giống ngươi, tính tình quật cường, không biết cái gì gọi là cúi đầu, nhưng nó cũng là đứa bé tốt. Năm đó ngươi lập thái tử, vì quốc gia, ta chưa từng ngăn cản ngươi, hôm nay, các a ca trong hậu cung ngày càng trưởng thành, đều là con của ngươi. Địa vị chí cao vô thượng không ai không muốn, trừ hắn ra…" Trong mắt bà đột nhiên hiện lên nét cô đơn, giống như tưởng niệm đến cái gì, thanh âm càng lúc càng nhỏ, ba chữ cuối nhỏ đến mức Khang Hi cũng nghe không rõ.
"Hoàng mã ma, ngài làm sao vậy?" Khang Hi lo lắng hỏi.
"Khụ... khụ... khụ... Con trai ngày càng trưởng thành, tâm những nữ nhân kia cũng ngày càng lớn. Bảo Thành, đứa nhỏ này không có mẫu thân, tính tình lại bướng bỉnh, không khỏi làm cho ta lo lắng. Nếu ta đi rồi, không còn ai có thể đứng giữa hòa giải cho phụ tử các ngươi nữa. Ngươi giống như thanh kiếm sắc bén đã trải qua hàn băng tôi luyện, còn Bảo Thành giống như một thanh bảo kiếm quý giá bởi vì trân quý mà một mực bị đem gác xó, một khi ra khỏi vỏ, chính là hào quang chói mắt, không phải người chết thì là nó chết. Nếu hai thanh bảo kiếm nổi lên xung đột, không có người chế trụ, tất gây ra hậu họa, giang sơn mới vừa ổn định sẽ lại nhấc lên một hồi cung đình tranh đoạt, gió tanh mưa máu…" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu hồi thần, mỏi mệt nói.
"Tôn nhi đã hiểu." Trong mắt Khang Hi có lệ quang. Hắn cảm động vì thái hoàng thái hậu thẳng thắn cảnh báo mình, lại không hiểu vì sao kiếp trước bà không chịu nói cho mình chuyện này, hoặc là bà đã từng nói nhưng những năm tháng trở mặt thành thù kia đã làm hắn quên đi. Dù sao, lúc đó hắn còn trẻ.
"Khụ... Khụ...Khụ...Khụ..." Thái hoàng thái hậu ho khan không ngừng. Nói xong những lời kia tựa như đã lấy hết khí lực của bà, dung nhan già nua cũng tiều tụy không chịu nổi, cuối cùng vẫn dặn dò Khang Hi một phen, dặn khi bà đi rồi, nhớ đối đãi tử tế với Tô ma ma, đừng để bà ấy tịch mịch.
"Cổ mã ma…" Thái tử gia vẫn luôn không đi xa, nghe được bên trong truyền ra tiếng ho khan, liền vội vàng chạy vào.
Trong mắt Khang Hi lệ quang càng nhiều, tựa như không muốn để thái tử gia trông thấy, hắn quay người đi ra ngoài.
Lưu lại thái tử gia vẻ mặt kì quái nhưng nó cũng không có thời gian nghĩ nhiều, "Cổ mã ma…"
"Bảo Thành, phải nghe lời hoàng a mã… hắn sẽ không hại ngươi. Coi hắn là phụ thân, đồng thời cũng phải nhớ kĩ hắn là một quân vương." Thanh âm thái hoàng thái hậu càng ngày càng yếu, "Đem, đem, đem, cái này, cái này, cái này cho, cho, cho người đó…"
Thái tử gia cắn môi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, gật đầu lia lịa.
"Phúc Lâm, Phúc Lâm, Phúc Lâm, đừng khóc, ngạch nương ở đây…" Đôi mắt bà chậm rãi nhắm lại, khóe miệng mang theo nụ cười tiếc nuối, vào giây cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn tiếc nuối, bà không được lần cuối nhìn thấy nhi tử mình nhớ thương cả đời. Nhân sinh của bà đã hết, mà nhân sinh của y thì mới bắt đầu.
"Cổ mã ma…" Thái tử gia tê tâm liệt phế kêu lên, lão nhân đã trải qua ba triều đại, cuối cùng cũng đi rồi.
Vô luận Khang Hi có như thế nào cầu khẩn trời xanh, dẫn đầu quần thần đi bộ đến Thiên đàn cầu phúc, vẫn không thể giúp bà kéo dài sinh mệnh thêm một chút. Con người cuối cùng vẫn không thắng được số mệnh.
Khang Hi năm thứ 26, ngày 25 tháng 12, thái hoàng thái hậu hoăng(1). Trong ngoài Tử Cấm thành một mảnh đìu hiu, âm thanh bi thương không ngừng, giữa bầu trời tuyết rơi tán loạn càng thêm bi thương.
Một bộ đồ trắng, thái tử gia quỳ gối trước linh cữu thái hoàng thái hậu, không ngừng ném tiền giấy vào chậu than, ngọn lửa trong chậu như chiếm được bảo vật không ngừng nhảy nhót, cắn nuốt tiền giấy thái tử ném vào, đến khi tất cả biến thành màu đen xám, phiêu tán một đám khói xanh, hỏa diễm mới chậm rãi lui xuống. Mà thái tử gia trong mắt mang theo mê mang, từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên nó trực tiếp nhìn thấy thân nhân qua đời.
Khang Hi nhìn thái tử gia tiều tụy cũng thương tiếc không thôi. Trong lòng hắn cũng rất bi thống, chỉ là luân hồi qua một đời tang thương, hắn đã trải qua quá nhiều, hắn càng muốn tin tưởng Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đã đi tới một nơi khác, ở đó, bà có thể được đền bù tiếc nuối của kiếp này, giống như hắn vậy.
"Bảo Thành." Khang Hi phóng nhẹ ngữ khí khẽ gọi một tiếng, cầm lấy áo choàng giúp thái tử phủ thêm.
"Hoàng a mã, cổ mã ma cứ như vậy đi rồi sao?" Thái tử gia không biết làm thế nào.
"Đứng lên đi." Khang Hi không trả lời thái tử, chỉ dìu nó dậy, thay nó khoác thêm áo, ôm người đi ra ngoài.
"Tuyết rơi." Sắc mặt thái tử gia có chút tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ra đón lấy một bông tuyết, nhìn nó ở trong tay mình tan thành nước.
Khang Hi có chút trách cứ nhìn nó, cũng không nói thêm gì, một tay đỡ thái tử, một tay nắm chặt lấy bàn tay ấy. Biến mất giữa tuyết rơi mờ mịt.
Chú thích:
(1) Hoăng = chết, thời xưa gọi chư hầu hay các quan to chết là "hoăng".
Mọi người có thể thấy từ chương này xưng hô tác giả dùng cho thái tử đã có chút thay đổi, Dận Nhưng ngày càng lớn rồi nên danh xưng với cách xưng hô từ những chương sau cũng sẽ đổi dần nhé.
Khang Hi nhìn thái tử gia sắp đông cứng thành người tuyết được dẫn về, cả người lạnh run, trên tóc, trên lông mày đều là tuyết, tai cũng bị đông lạnh đỏ lên, trên quần áo càng không cần phải nói, đều là tuyết đọng, trong lòng vừa thương vừa giận.
Vội vàng giúp nó cởi giày, kết quả bên trong đều là tuyết tan, chân cũng bị đông cứng. Hắn tức mà không thể xả vào đâu, nhanh chóng cởi hết y phục của tiểu gia hỏa, đưa cho nó một cái ấm lô, trực tiếp nhét vào chăn. Đứa nhỏ bình thường không có bao nhiêu định tính(tính ổn định), mỗi lần cùng hắn giận dỗi định tính lại phi thường tốt, chọc Khang Hi tức đến muốn đánh nó, cũng không hiểu một hài tử mới tuổi, lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy.Thái tử gia trong mắt vẫn như trước mang theo ủy khuất cùng bướng bỉnh, chọc Khang Hi vung tay đánh hai phát vào mông nó, "Ngươi nháo đủ chưa?"
Thái tử gia tốt xấu gì cũng bắt đầu đến tuổi thiếu niên rồi, bị Khang Hi đánh như vậy cũng xấu hổ đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
Khang Hi vô lực, dùng chăn mền bao chặt lấy nó, lại giằng co với thái y cả buổi, xác định thân thể thái tử chỉ bị nhiễm khí lạnh, uống chút canh gừng, đổ mồ hôi một trận là ổn. Khang Hi lúc này mới thoáng yên tâm. Ép thái tử uống một bát canh gừng lớn, thẳng đến khi trên trán thái tử gia toát mồ hôi mới thả nó ra khỏi chăn, thay quần áo, đi gặp Hiếu Trang thái hoàng thái hậu. Từ đầu đến cuối, thái tử gia không chịu phản ứng lại với hắn, Khang Hi cũng bó tay.
Ngồi trong kiệu ấm áp, Khang Hi nhìn thái tử, bất đắc dĩ lại phải đi dỗ nó, tránh cho lão nhân gia kia lại lo lắng, "Sớ thỉnh an các nơi đưa tới, từ đó không chỉ có thể nhìn ra phong thổ, đời sống dân chúng, giá cả hàng hóa… cùng những việc nhỏ khác, mà còn có thể qua đó duy trì tốt quan hệ quân thần. Trẫm mỗi lần phê trả lời, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy hóa ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có mình, sẽ càng thêm tận tâm tận lực vì triều đình làm việc. Cho nên sớ thỉnh an đối với một quân vương là trăm điều lợi không có một điều hại. Sau này Bảo Thành kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nếu lạnh lùng bỏ qua những tấu sớ này, tất sẽ làm những đại thần đảm nhiệm công việc ở ngoài có cảm giác bị vứt bỏ, Bảo Thành cảm thấy như vậy là đúng sao? Huống chi những lời kia của ngươi, ngươi là thái tử, là hoàng đế tương lai, không có một chút định tính, sẽ dễ dàng bị triều thần nhìn thấu, bị họ dẫn dắt, lầm quốc hại dân, ngươi có hiểu không? Mấy lời mê muội đó, trẫm là a mã của ngươi, có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng nếu truyền ra ngoài, những đại thần kia sẽ chỉ cảm thấy thái tử vô hiếu vô đức." Khang Hi ân cần giảng giải.
Bên kia, thái tử gia chống cằm, đưa lưng về phía Khang Hi, trong mắt dần dần động dung, Khang Hi càng mềm giọng, nó cảm thấy mình so với hắn càng nhũn hơn, huống chi những lời Khang Hi nói không phải không có đạo lý. Chỉ là nó vẫn tức chuyện Khang Hi nhét nó ra ngoài trời tuyết, không quan tâm nó.
Cuối cùng, thái tử gia chỉ nói một câu, "Hoàng a mã nói có lý, hết thảy đều là nhi thần sai, nhi thần chắc chắn ghi nhớ lời hoàng a mã." Ngữ khí tất cung tất kính, lại làm Khang Hi có chuyện cũng nói không nên lời.
Chỉ chốc lát đã tới Từ Ninh cung. Bên trong Từ Ninh cung tràn ngập mùi thuốc, có loại hương vị mục nát làm thái tử gia có chút khó chịu, nhẹ nhíu mày, dùng tay che mũi, đến khi chậm rãi thích ứng mới bỏ xuống.
"Cổ mã ma." Thái tử gia không nhìn Khang Hi bên cạnh, tiến lên khẽ gọi Hiếu Trang thái hoàng thái hậu dung nhan có chút tái nhợt đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mở đôi mắt đã đục ngầu, thấy thái tử gia mới nhàn nhạt cười cười, cầm chặt tay nó, "Bảo Thành đến rồi, tay sao lại lạnh như vậy, bị bệnh sao?" Thái hoàng thái hậu quan tâm hỏi.
Thái tử gia cười nhẹ, lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì, trong mắt lại lộ ra cô đơn, Khang Hi đứng cạnh nhìn cũng bất đắc dĩ. Hai cha con nhà này đang xấu hổ vì giận dỗi nhau, ai nhìn cũng biết.
Vỗ nhẹ tay thái tử gia, "Bảo Thành, Tô ma ma làm cho ngươi bánh hoa quế ngươi thích ăn, ngươi đi xem đi." Ý tứ thái hoàng thái hậu rất rõ ràng, bà muốn nói chuyện riêng với Khang Hi.
Thái tử gia thập phần thức thời, trong mắt vẫn mang theo một tia lo lắng, thẳng đến khi thái hoàng thái hậu cho nó một nụ cười nhẹ mới rời đi.
"Hoàng mã ma, người có suy nghĩ gì thì cứ nói đi." Khang Hi tiến tới nâng thái hoàng thái hậu dậy, để bà tựa về sau.
"Huyền Diệp a, Đại Thanh mới vừa ổn định lại, quốc thái dân an, đừng quên phải cẩn thận, đề bạt đại thần, nhất định phải xem xét kĩ… Khụ…Khụ…Khụ…" Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng dặn dò, một câu nói xong liền ho, thở không ra hơi.
"Tôn nhi đã biết." Khang Hi giúp bà vuốt lưng.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu gật đầu rất nhẹ, ra hiệu mình không có việc gì. "Ta lần này đi, không buông được cũng chỉ có ngươi với Bảo Thành. Bảo Thành, đứa bé đó rất giống ngươi, tính tình quật cường, không biết cái gì gọi là cúi đầu, nhưng nó cũng là đứa bé tốt. Năm đó ngươi lập thái tử, vì quốc gia, ta chưa từng ngăn cản ngươi, hôm nay, các a ca trong hậu cung ngày càng trưởng thành, đều là con của ngươi. Địa vị chí cao vô thượng không ai không muốn, trừ hắn ra…" Trong mắt bà đột nhiên hiện lên nét cô đơn, giống như tưởng niệm đến cái gì, thanh âm càng lúc càng nhỏ, ba chữ cuối nhỏ đến mức Khang Hi cũng nghe không rõ.
"Hoàng mã ma, ngài làm sao vậy?" Khang Hi lo lắng hỏi.
"Khụ... khụ... khụ... Con trai ngày càng trưởng thành, tâm những nữ nhân kia cũng ngày càng lớn. Bảo Thành, đứa nhỏ này không có mẫu thân, tính tình lại bướng bỉnh, không khỏi làm cho ta lo lắng. Nếu ta đi rồi, không còn ai có thể đứng giữa hòa giải cho phụ tử các ngươi nữa. Ngươi giống như thanh kiếm sắc bén đã trải qua hàn băng tôi luyện, còn Bảo Thành giống như một thanh bảo kiếm quý giá bởi vì trân quý mà một mực bị đem gác xó, một khi ra khỏi vỏ, chính là hào quang chói mắt, không phải người chết thì là nó chết. Nếu hai thanh bảo kiếm nổi lên xung đột, không có người chế trụ, tất gây ra hậu họa, giang sơn mới vừa ổn định sẽ lại nhấc lên một hồi cung đình tranh đoạt, gió tanh mưa máu…" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu hồi thần, mỏi mệt nói.
"Tôn nhi đã hiểu." Trong mắt Khang Hi có lệ quang. Hắn cảm động vì thái hoàng thái hậu thẳng thắn cảnh báo mình, lại không hiểu vì sao kiếp trước bà không chịu nói cho mình chuyện này, hoặc là bà đã từng nói nhưng những năm tháng trở mặt thành thù kia đã làm hắn quên đi. Dù sao, lúc đó hắn còn trẻ.
"Khụ... Khụ...Khụ...Khụ..." Thái hoàng thái hậu ho khan không ngừng. Nói xong những lời kia tựa như đã lấy hết khí lực của bà, dung nhan già nua cũng tiều tụy không chịu nổi, cuối cùng vẫn dặn dò Khang Hi một phen, dặn khi bà đi rồi, nhớ đối đãi tử tế với Tô ma ma, đừng để bà ấy tịch mịch.bg-ssp-{height:px}
"Cổ mã ma…" Thái tử gia vẫn luôn không đi xa, nghe được bên trong truyền ra tiếng ho khan, liền vội vàng chạy vào.
Trong mắt Khang Hi lệ quang càng nhiều, tựa như không muốn để thái tử gia trông thấy, hắn quay người đi ra ngoài.
Lưu lại thái tử gia vẻ mặt kì quái nhưng nó cũng không có thời gian nghĩ nhiều, "Cổ mã ma…"
"Bảo Thành, phải nghe lời hoàng a mã… hắn sẽ không hại ngươi. Coi hắn là phụ thân, đồng thời cũng phải nhớ kĩ hắn là một quân vương." Thanh âm thái hoàng thái hậu càng ngày càng yếu, "Đem, đem, đem, cái này, cái này, cái này cho, cho, cho người đó…"
Thái tử gia cắn môi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, gật đầu lia lịa.
"Phúc Lâm, Phúc Lâm, Phúc Lâm, đừng khóc, ngạch nương ở đây…" Đôi mắt bà chậm rãi nhắm lại, khóe miệng mang theo nụ cười tiếc nuối, vào giây cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn tiếc nuối, bà không được lần cuối nhìn thấy nhi tử mình nhớ thương cả đời. Nhân sinh của bà đã hết, mà nhân sinh của y thì mới bắt đầu.
"Cổ mã ma…" Thái tử gia tê tâm liệt phế kêu lên, lão nhân đã trải qua ba triều đại, cuối cùng cũng đi rồi.
Vô luận Khang Hi có như thế nào cầu khẩn trời xanh, dẫn đầu quần thần đi bộ đến Thiên đàn cầu phúc, vẫn không thể giúp bà kéo dài sinh mệnh thêm một chút. Con người cuối cùng vẫn không thắng được số mệnh.
Khang Hi năm thứ , ngày tháng , thái hoàng thái hậu hoăng(). Trong ngoài Tử Cấm thành một mảnh đìu hiu, âm thanh bi thương không ngừng, giữa bầu trời tuyết rơi tán loạn càng thêm bi thương.
Một bộ đồ trắng, thái tử gia quỳ gối trước linh cữu thái hoàng thái hậu, không ngừng ném tiền giấy vào chậu than, ngọn lửa trong chậu như chiếm được bảo vật không ngừng nhảy nhót, cắn nuốt tiền giấy thái tử ném vào, đến khi tất cả biến thành màu đen xám, phiêu tán một đám khói xanh, hỏa diễm mới chậm rãi lui xuống. Mà thái tử gia trong mắt mang theo mê mang, từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên nó trực tiếp nhìn thấy thân nhân qua đời.
Khang Hi nhìn thái tử gia tiều tụy cũng thương tiếc không thôi. Trong lòng hắn cũng rất bi thống, chỉ là luân hồi qua một đời tang thương, hắn đã trải qua quá nhiều, hắn càng muốn tin tưởng Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đã đi tới một nơi khác, ở đó, bà có thể được đền bù tiếc nuối của kiếp này, giống như hắn vậy.
"Bảo Thành." Khang Hi phóng nhẹ ngữ khí khẽ gọi một tiếng, cầm lấy áo choàng giúp thái tử phủ thêm.
"Hoàng a mã, cổ mã ma cứ như vậy đi rồi sao?" Thái tử gia không biết làm thế nào.
"Đứng lên đi." Khang Hi không trả lời thái tử, chỉ dìu nó dậy, thay nó khoác thêm áo, ôm người đi ra ngoài.
"Tuyết rơi." Sắc mặt thái tử gia có chút tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ra đón lấy một bông tuyết, nhìn nó ở trong tay mình tan thành nước.
Khang Hi có chút trách cứ nhìn nó, cũng không nói thêm gì, một tay đỡ thái tử, một tay nắm chặt lấy bàn tay ấy. Biến mất giữa tuyết rơi mờ mịt.
Chú thích:
() Hoăng = chết, thời xưa gọi chư hầu hay các quan to chết là "hoăng".
Mọi người có thể thấy từ chương này xưng hô tác giả dùng cho thái tử đã có chút thay đổi, Dận Nhưng ngày càng lớn rồi nên danh xưng với cách xưng hô từ những chương sau cũng sẽ đổi dần nhé.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khang Hi nhìn thái tử gia sắp đông cứng thành người tuyết được dẫn về, cả người lạnh run, trên tóc, trên lông mày đều là tuyết, tai cũng bị đông lạnh đỏ lên, trên quần áo càng không cần phải nói, đều là tuyết đọng, trong lòng vừa thương vừa giận.
Vội vàng giúp nó cởi giày, kết quả bên trong đều là tuyết tan, chân cũng bị đông cứng. Hắn tức mà không thể xả vào đâu, nhanh chóng cởi hết y phục của tiểu gia hỏa, đưa cho nó một cái ấm lô, trực tiếp nhét vào chăn. Đứa nhỏ bình thường không có bao nhiêu định tính(*tính ổn định), mỗi lần cùng hắn giận dỗi định tính lại phi thường tốt, chọc Khang Hi tức đến muốn đánh nó, cũng không hiểu một hài tử mới 12 tuổi, lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy.Thái tử gia trong mắt vẫn như trước mang theo ủy khuất cùng bướng bỉnh, chọc Khang Hi vung tay đánh hai phát vào mông nó, "Ngươi nháo đủ chưa?"
Thái tử gia tốt xấu gì cũng bắt đầu đến tuổi thiếu niên rồi, bị Khang Hi đánh như vậy cũng xấu hổ đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
Khang Hi vô lực, dùng chăn mền bao chặt lấy nó, lại giằng co với thái y cả buổi, xác định thân thể thái tử chỉ bị nhiễm khí lạnh, uống chút canh gừng, đổ mồ hôi một trận là ổn. Khang Hi lúc này mới thoáng yên tâm. Ép thái tử uống một bát canh gừng lớn, thẳng đến khi trên trán thái tử gia toát mồ hôi mới thả nó ra khỏi chăn, thay quần áo, đi gặp Hiếu Trang thái hoàng thái hậu. Từ đầu đến cuối, thái tử gia không chịu phản ứng lại với hắn, Khang Hi cũng bó tay.
Ngồi trong kiệu ấm áp, Khang Hi nhìn thái tử, bất đắc dĩ lại phải đi dỗ nó, tránh cho lão nhân gia kia lại lo lắng, "Sớ thỉnh an các nơi đưa tới, từ đó không chỉ có thể nhìn ra phong thổ, đời sống dân chúng, giá cả hàng hóa… cùng những việc nhỏ khác, mà còn có thể qua đó duy trì tốt quan hệ quân thần. Trẫm mỗi lần phê trả lời, sẽ làm cho bọn họ cảm thấy hóa ra trong lòng hoàng thượng vẫn còn có mình, sẽ càng thêm tận tâm tận lực vì triều đình làm việc. Cho nên sớ thỉnh an đối với một quân vương là trăm điều lợi không có một điều hại. Sau này Bảo Thành kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, nếu lạnh lùng bỏ qua những tấu sớ này, tất sẽ làm những đại thần đảm nhiệm công việc ở ngoài có cảm giác bị vứt bỏ, Bảo Thành cảm thấy như vậy là đúng sao? Huống chi những lời kia của ngươi, ngươi là thái tử, là hoàng đế tương lai, không có một chút định tính, sẽ dễ dàng bị triều thần nhìn thấu, bị họ dẫn dắt, lầm quốc hại dân, ngươi có hiểu không? Mấy lời mê muội đó, trẫm là a mã của ngươi, có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng nếu truyền ra ngoài, những đại thần kia sẽ chỉ cảm thấy thái tử vô hiếu vô đức." Khang Hi ân cần giảng giải.
Bên kia, thái tử gia chống cằm, đưa lưng về phía Khang Hi, trong mắt dần dần động dung, Khang Hi càng mềm giọng, nó cảm thấy mình so với hắn càng nhũn hơn, huống chi những lời Khang Hi nói không phải không có đạo lý. Chỉ là nó vẫn tức chuyện Khang Hi nhét nó ra ngoài trời tuyết, không quan tâm nó.
Cuối cùng, thái tử gia chỉ nói một câu, "Hoàng a mã nói có lý, hết thảy đều là nhi thần sai, nhi thần chắc chắn ghi nhớ lời hoàng a mã." Ngữ khí tất cung tất kính, lại làm Khang Hi có chuyện cũng nói không nên lời.
Chỉ chốc lát đã tới Từ Ninh cung. Bên trong Từ Ninh cung tràn ngập mùi thuốc, có loại hương vị mục nát làm thái tử gia có chút khó chịu, nhẹ nhíu mày, dùng tay che mũi, đến khi chậm rãi thích ứng mới bỏ xuống.
"Cổ mã ma." Thái tử gia không nhìn Khang Hi bên cạnh, tiến lên khẽ gọi Hiếu Trang thái hoàng thái hậu dung nhan có chút tái nhợt đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu mở đôi mắt đã đục ngầu, thấy thái tử gia mới nhàn nhạt cười cười, cầm chặt tay nó, "Bảo Thành đến rồi, tay sao lại lạnh như vậy, bị bệnh sao?" Thái hoàng thái hậu quan tâm hỏi.
Thái tử gia cười nhẹ, lắc đầu, ra hiệu mình không có việc gì, trong mắt lại lộ ra cô đơn, Khang Hi đứng cạnh nhìn cũng bất đắc dĩ. Hai cha con nhà này đang xấu hổ vì giận dỗi nhau, ai nhìn cũng biết.
Vỗ nhẹ tay thái tử gia, "Bảo Thành, Tô ma ma làm cho ngươi bánh hoa quế ngươi thích ăn, ngươi đi xem đi." Ý tứ thái hoàng thái hậu rất rõ ràng, bà muốn nói chuyện riêng với Khang Hi.
Thái tử gia thập phần thức thời, trong mắt vẫn mang theo một tia lo lắng, thẳng đến khi thái hoàng thái hậu cho nó một nụ cười nhẹ mới rời đi.
"Hoàng mã ma, người có suy nghĩ gì thì cứ nói đi." Khang Hi tiến tới nâng thái hoàng thái hậu dậy, để bà tựa về sau.
"Huyền Diệp a, Đại Thanh mới vừa ổn định lại, quốc thái dân an, đừng quên phải cẩn thận, đề bạt đại thần, nhất định phải xem xét kĩ… Khụ…Khụ…Khụ…" Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng dặn dò, một câu nói xong liền ho, thở không ra hơi.
"Tôn nhi đã biết." Khang Hi giúp bà vuốt lưng.
Hiếu Trang thái hoàng thái hậu gật đầu rất nhẹ, ra hiệu mình không có việc gì. "Ta lần này đi, không buông được cũng chỉ có ngươi với Bảo Thành. Bảo Thành, đứa bé đó rất giống ngươi, tính tình quật cường, không biết cái gì gọi là cúi đầu, nhưng nó cũng là đứa bé tốt. Năm đó ngươi lập thái tử, vì quốc gia, ta chưa từng ngăn cản ngươi, hôm nay, các a ca trong hậu cung ngày càng trưởng thành, đều là con của ngươi. Địa vị chí cao vô thượng không ai không muốn, trừ hắn ra…" Trong mắt bà đột nhiên hiện lên nét cô đơn, giống như tưởng niệm đến cái gì, thanh âm càng lúc càng nhỏ, ba chữ cuối nhỏ đến mức Khang Hi cũng nghe không rõ.
"Hoàng mã ma, ngài làm sao vậy?" Khang Hi lo lắng hỏi.
"Khụ... khụ... khụ... Con trai ngày càng trưởng thành, tâm những nữ nhân kia cũng ngày càng lớn. Bảo Thành, đứa nhỏ này không có mẫu thân, tính tình lại bướng bỉnh, không khỏi làm cho ta lo lắng. Nếu ta đi rồi, không còn ai có thể đứng giữa hòa giải cho phụ tử các ngươi nữa. Ngươi giống như thanh kiếm sắc bén đã trải qua hàn băng tôi luyện, còn Bảo Thành giống như một thanh bảo kiếm quý giá bởi vì trân quý mà một mực bị đem gác xó, một khi ra khỏi vỏ, chính là hào quang chói mắt, không phải người chết thì là nó chết. Nếu hai thanh bảo kiếm nổi lên xung đột, không có người chế trụ, tất gây ra hậu họa, giang sơn mới vừa ổn định sẽ lại nhấc lên một hồi cung đình tranh đoạt, gió tanh mưa máu…" Hiếu Trang thái hoàng thái hậu hồi thần, mỏi mệt nói.
"Tôn nhi đã hiểu." Trong mắt Khang Hi có lệ quang. Hắn cảm động vì thái hoàng thái hậu thẳng thắn cảnh báo mình, lại không hiểu vì sao kiếp trước bà không chịu nói cho mình chuyện này, hoặc là bà đã từng nói nhưng những năm tháng trở mặt thành thù kia đã làm hắn quên đi. Dù sao, lúc đó hắn còn trẻ.
"Khụ... Khụ...Khụ...Khụ..." Thái hoàng thái hậu ho khan không ngừng. Nói xong những lời kia tựa như đã lấy hết khí lực của bà, dung nhan già nua cũng tiều tụy không chịu nổi, cuối cùng vẫn dặn dò Khang Hi một phen, dặn khi bà đi rồi, nhớ đối đãi tử tế với Tô ma ma, đừng để bà ấy tịch mịch.
"Cổ mã ma…" Thái tử gia vẫn luôn không đi xa, nghe được bên trong truyền ra tiếng ho khan, liền vội vàng chạy vào.
Trong mắt Khang Hi lệ quang càng nhiều, tựa như không muốn để thái tử gia trông thấy, hắn quay người đi ra ngoài.
Lưu lại thái tử gia vẻ mặt kì quái nhưng nó cũng không có thời gian nghĩ nhiều, "Cổ mã ma…"
"Bảo Thành, phải nghe lời hoàng a mã… hắn sẽ không hại ngươi. Coi hắn là phụ thân, đồng thời cũng phải nhớ kĩ hắn là một quân vương." Thanh âm thái hoàng thái hậu càng ngày càng yếu, "Đem, đem, đem, cái này, cái này, cái này cho, cho, cho người đó…"
Thái tử gia cắn môi, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, gật đầu lia lịa.
"Phúc Lâm, Phúc Lâm, Phúc Lâm, đừng khóc, ngạch nương ở đây…" Đôi mắt bà chậm rãi nhắm lại, khóe miệng mang theo nụ cười tiếc nuối, vào giây cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn tiếc nuối, bà không được lần cuối nhìn thấy nhi tử mình nhớ thương cả đời. Nhân sinh của bà đã hết, mà nhân sinh của y thì mới bắt đầu.
"Cổ mã ma…" Thái tử gia tê tâm liệt phế kêu lên, lão nhân đã trải qua ba triều đại, cuối cùng cũng đi rồi.
Vô luận Khang Hi có như thế nào cầu khẩn trời xanh, dẫn đầu quần thần đi bộ đến Thiên đàn cầu phúc, vẫn không thể giúp bà kéo dài sinh mệnh thêm một chút. Con người cuối cùng vẫn không thắng được số mệnh.
Khang Hi năm thứ 26, ngày 25 tháng 12, thái hoàng thái hậu hoăng(1). Trong ngoài Tử Cấm thành một mảnh đìu hiu, âm thanh bi thương không ngừng, giữa bầu trời tuyết rơi tán loạn càng thêm bi thương.
Một bộ đồ trắng, thái tử gia quỳ gối trước linh cữu thái hoàng thái hậu, không ngừng ném tiền giấy vào chậu than, ngọn lửa trong chậu như chiếm được bảo vật không ngừng nhảy nhót, cắn nuốt tiền giấy thái tử ném vào, đến khi tất cả biến thành màu đen xám, phiêu tán một đám khói xanh, hỏa diễm mới chậm rãi lui xuống. Mà thái tử gia trong mắt mang theo mê mang, từ khi hiểu chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên nó trực tiếp nhìn thấy thân nhân qua đời.
Khang Hi nhìn thái tử gia tiều tụy cũng thương tiếc không thôi. Trong lòng hắn cũng rất bi thống, chỉ là luân hồi qua một đời tang thương, hắn đã trải qua quá nhiều, hắn càng muốn tin tưởng Hiếu Trang thái hoàng thái hậu đã đi tới một nơi khác, ở đó, bà có thể được đền bù tiếc nuối của kiếp này, giống như hắn vậy.
"Bảo Thành." Khang Hi phóng nhẹ ngữ khí khẽ gọi một tiếng, cầm lấy áo choàng giúp thái tử phủ thêm.
"Hoàng a mã, cổ mã ma cứ như vậy đi rồi sao?" Thái tử gia không biết làm thế nào.
"Đứng lên đi." Khang Hi không trả lời thái tử, chỉ dìu nó dậy, thay nó khoác thêm áo, ôm người đi ra ngoài.
"Tuyết rơi." Sắc mặt thái tử gia có chút tái nhợt, đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ra đón lấy một bông tuyết, nhìn nó ở trong tay mình tan thành nước.
Khang Hi có chút trách cứ nhìn nó, cũng không nói thêm gì, một tay đỡ thái tử, một tay nắm chặt lấy bàn tay ấy. Biến mất giữa tuyết rơi mờ mịt.
Chú thích:
(1) Hoăng = chết, thời xưa gọi chư hầu hay các quan to chết là "hoăng".
Mọi người có thể thấy từ chương này xưng hô tác giả dùng cho thái tử đã có chút thay đổi, Dận Nhưng ngày càng lớn rồi nên danh xưng với cách xưng hô từ những chương sau cũng sẽ đổi dần nhé.