"Hoàng thượng, không, không tốt rồi." Lương Cửu công công vội vã chạy vào, lo lắng nói.
Khang Hi đang cảm động nhìn thư cùng đồ thái tử đưa tới lại bị người quấy rầy, hắn rất không vui, sắc mặt không tốt lạnh lùng nói, "Xảy ra chuyện gì?"
"Cung Thân vương cùng đại a ca đánh nhau." Lương Cửu công công sốt ruột bẩm báo.
Khang Hi mạnh vỗ bàn, đứng dậy đi ra ngoài, tức giận không nhẹ.Ra ngoài, Khang Hi nhìn một đám người vây quanh đám ẩu đả lại không có một ai dám tiến lên ngăn cản, tức giận đùng đùng, "Đều dừng tay cho trẫm!"
Hai người giương cung bạt kiếm lúc này mới không tình nguyện buông đối phương ra, trên mặt cả hai đều có vết thương, xem ra đều hạ thủ không nhẹ, quỳ hướng Khang Hi thỉnh an.
Khang Hi chỉ hừ một tiếng, phất tay áo, lạnh lùng nói, "Vào đây cho trẫm!" Quay người đi vào nội trướng.
"Nói, thế này là sao?" Tiến vào nội trướng, Khang Hi không thể khống chế hỏa khí, áp suất xung quanh thấp vô cùng.
"Nhi thần/Thần…" Hai người đột nhiên lại trăm miệng một lời nói cùng lúc.
"Thần chỉ là quá tức giận mà thôi. Nếu như không phải đại a ca tự ý hành động, ham công lao, không làm đúng theo kế hoạch trước đó, Cát Nhĩ Đan căn bản sẽ không thể đào thoát, nhị ca cũng sẽ không bị thương, Đông đại nhân cũng không bởi vậy mà tử trận." Thường Ninh không chút nào che giấu bất mãn đối với Dận Thì.
Dận Thì cũng tức giận không ít nhưng vẫn kèm thêm chút áy náy. Nếu như không phải quá tin tưởng lời thủ hạ, y sao có thể chỉ vì cái trước mắt như vậy. Minh Châu rớt đài, Dận Thì rõ ràng cảm nhận được thái độ của những người xung quanh cũng thay đổi, cộng thêm từ nhỏ đến giờ y chưa bao giờ được Khang Hi sủng. Rõ ràng là con trai trưởng lại luôn hưởng đối đãi bất bình đẳng, thái tử đối với y không phải không tốt nhưng vẫn không thể đền bù ham muốn trong lòng y, dã tâm muốn đoạt vị càng ngày càng tăng. Dận Thì muốn dùng chiến công chứng minh bản thân mình mới có thể bí quá hóa liều, buông tay đánh cược một lần. Không ngờ lần đánh cược này lại đổi bằng tính mạng của vô số tướng sĩ, còn khiến Cát Nhĩ Đan đào thoát.
Nhưng qua tất cả, Khang Hi lại cái gì cũng không nói, bất động thanh sắc làm người khác nhìn không thấu cũng làm tâm y thấp thỏm không yên. Bản thân Thường Ninh là người có khí phách, nhìn nhị ca nhà mình vô duyên vô cớ bị thương, còn rất có khả năng vì chuyện lần này mà phải chịu trách nhiệm lớn nhất, Khang Hi lại không biểu lộ thái độ làm cho hắn rất tức giận, trong cơn nổi trận lôi đình đi đánh người.
Khang Hi như cũ mặt không biểu tình, Dận Thì vừa mở miệng muốn nói gì, hắn đã phất tay ngăn lại, "Chứ không phải là vì ngươi không tin trẫm? Việc này trở về kinh trẫm sẽ phán xét, ngươi không cần quan tâm. Chuyện hôm nay, trẫm không truy cứu, ngươi trở về làm việc ngươi nên làm đi, không nói đến việc Dận Thì là cháu của ngươi, thân là một tướng quân, tự ý rời bỏ cương vị công tác là chuyện ngươi nên làm sao?" Khang Hi trừng Thường Ninh.
Thường Ninh lại cười lạnh, "Hoàng thượng nếu muốn bảo vệ nhi tử thì cứ việc nói thẳng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi chỉ là oan ức, với tính tình của Dụ thân vương, phàm là hoàng thượng nói một câu, hắn thế nào lại không theo, thần cáo lui." Thường Ninh hung hăng trợn mắt liếc Dận Thì, không quay đầu lại bỏ đi. Quan tâm cùng ỷ lại của hắn đối với Phúc Toàn…lớn hơn Khang Hi rất rất nhiều.
Khang Hi nhìn Thường Ninh rời đi, một phát đem toàn bộ đồ trên bàn gạt phăng xuống đất, bá khí rào rạt như cuồng phong quét lá rụng. Thật lâu mới bình phục tâm tình, nhìn Dận Thì quỳ trước mặt, "Ngươi đến cùng là muốn làm một hiền vương bình thường như Dụ thân vương, lưu lại một đoạn giai thoại huynh đệ thâm tình hay như thế nào là tùy ngươi. Trẫm là phụ thân, trẫm tuyệt không keo kiệt với nhi tử của mình, điều kiện tiên quyết là người đó phải giữ vững vị trí bổn phận của bản thân. Thái tử đối đãi với ngươi như thế nào, trẫm không cần nói ngươi cũng biết. Việc lần này trẫm sẽ không truy cứu sâu xa. Trẫm chỉ nói đến đây, trẫm tin nhi tử của mình là người thông minh, đi xuống đi."
Dận Thì kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, từ nhỏ đến lớn, Khang Hi chưa bao giờ thật lòng nói nhiều lời với y như vậy, lại vì lần này… Nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm giống như xuyên thấu tâm can người khác kia, y đột nhiên cảm thấy a mã của mình thật đáng sợ, còn bất giác phát hiện ý niệm chỉ vừa mới nhen nhóm trong đầu mình đã bị Khang Hi phát hiện ra tay dập tắt.
"Nhi thần cáo lui." Ra khỏi doanh trướng, Dận Thì vẫn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Khang Hi nhàn nhạt cười cười, đến cùng vẫn là con của mình, hắn cũng chỉ có thể mềm lòng. Thời gian này Dận Thì đang suy nghĩ cái gì, hắn sao có thể không nhìn ra. Cho nên mới có thể mạo hiểm việc Cát Nhĩ Đan có thể đào tẩu mà dẫn Dận Thì xuất chinh, muốn nhìn xem y đến cùng có tâm đoạt vị hay không, dù sao Nạp Lan Minh Châu rớt đài đã làm y mất đi không ít trợ lực. Mà hắn cũng đã thiết lập một kế hoạch hoàn thiện, chỉ độc để lại một chỗ trống, chính là đường ra của Cát Nhĩ Đan. Chỉ cần Dận Thì quyết không phạm sai lầm, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, sẽ đạt được không ít công lao, chỉ là uy tín sẽ không quá nhiều. Hấp dẫn của việc bắt được Cát Nhĩ Đan là sẽ làm uy tín của y trong quân tăng rất cao, vượt xa công tích bình thường. Một a ca có tâm tranh vị sẽ chọn cách nào, không cần nghĩ cũng biết.
Khang Hi vốn định nếu lần này Dận Thì thực sự chọn cách làm giống kiếp trước, hắn sẽ trực tiếp tước bỏ mọi quyền lợi của y, tránh lưu hậu họa. Nếu không, hắn liền có thể bắt được Cát Nhĩ Đan trong một lần, cũng có thể tin tưởng Dận Thì thêm vài phần. Sự thật chứng minh, Dận Thì vẫn không nghe lời, vẫn nóng lòng muốn tạo dựng uy tín của mình, đền bù lại chỗ trống của Minh Châu trên triều. Khang Hi thất vọng, thái tử nhiều năm thân thiết cũng không bù lại được sức hấp dẫn của vương vị.
Nhưng cũng tại một khắc cuối cùng, Khang Hi bất động thanh sắc lựa chọn buông tha. Hắn vẫn muốn cho Dận Thì một cơ hội, thật rõ ràng nói cho Dận Thì điểm mấu chốt, minh xác nói cho nó biết, ngươi không có cơ hội đâu, làm tốt bổn phận của mình đi. Khang Hi chỉ hy vọng Dận Thì có thể minh bạch ý của mình, bằng không, hắn tất nhiên sẽ không nhân từ nương tay. Dù sao đều là con của mình, hình ảnh cốt nhục tương tàn, anh em trong nhà xung đột với nhau, hắn không muốn phải…chứng kiến thêm một lần nữa.
Huống chi việc lần này đã làm Dận Thì mất đi sự ủng hộ của tôn thất, ít nhất trong cuộc sống sau này, Phúc Toàn cùng Thường Ninh sẽ không ủng hộ y nữa, đối Khang Hi mà nói, điểm ấy đã là đủ rồi, còn lại phải xem Dận Thì có biết điều hay không. Không thể không nói, Khang Hi thực sự rất âm hiểm, lui có thể thủ, tiến có thể công.
Dận Thì là rối rắm, Khang Hi là thất vọng, kinh thành là hỗn loạn.
Bên kia, bảo mã thái tử gia định gửi cho Khang Hi không hiểu sao đột nhiên xổng ra bên ngoài hoàng thành, hơn nữa còn đột nhiên phát cuồng, giẫm đạp lung tung, làm bị thương không ít người, phá hủy không ít cửa hàng, đợi những con ngựa kia điên đủ rồi, nguyên một đám đều sùi bọt mép ngã trên mặt đất, kiểm chứng chứng nhận tất cả đều là ngự mã hoàng gia, hơn nữa còn đều bị trúng độc.
Lời kêu ca sôi trào, cộng thêm có người nhân cơ hội này rải lời đồn, những tổ chức Phản Thanh Phục Minh liền nương theo tiến công kinh sư. Khi thái tử gia nhận được tin tức cũng kinh ngạc không thôi. Đại bộ phận quân phòng thủ kinh thành đều bị điều đi chiến đấu, tinh binh lưu lại thủ thành không tính là quá nhiều, sau sự kiện ngựa điên giẫm đạp cũng làm không ít binh sĩ bị thương.
Thái tử gia ngày đêm bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đã từng do dự, hay là gửi thư cho Khang Hi? Nhưng lại thôi. Ngược lại gặp nguy không loạn chỉ huy hết thảy, trấn an dân tâm. Chỉ là chuyện như thế xảy ra, y trốn không khỏi có quan hệ. Dù sao những con ngựa này là do tự y chọn. Tại sao chúng lại xổng ra ngoài gây ra náo động, y cũng không biết.
Dận Chân thu được tin tức, tuy kinh ngạc nhưng vẫn vân đạm phong khinh. Hắn ẩn ẩn cảm giác được chuyện này không đơn giản, lại vẫn không yên lòng nhị ca nhà mình.
Quả nhiên…
"Thái tử, hôm nay bên ngoài lộn xộn, đừng ra mặt." Dận Chân ngăn trở thái tử chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chính vì như thế ta mới càng cần cho bọn họ một cái công đạo." Thái tử gia cầm mũ, sửa sang y quan, muốn đi.
Dận Chân ngăn cản, khó xử nhìn y, "Bên ngoài loại người nào cũng có, lực lượng phòng vệ kinh thành tuy không nhiều nhưng để ứng phó bọn người kia thì vẫn đủ, viện binh các nơi ít ngày nữa cũng đến rồi. Quân tử bất lập nguy tường chi hạ(1) a."
"Lực lượng phòng vệ đủ nhưng dân tâm chưa đủ, ai cũng không thể đảm bảo không có người mở cửa thành ra. Muốn trừ họa bên ngoài thì phải bình ổn bên trong trước." Trong mắt thái tử gia hiện lên kiên định.
"Nhị ca không thấy mọi chuyện đều quá trùng hợp rồi sao, hiển nhiên là có người cố tình mưu đồ. Hơn nữa chuyện lần này tổn thất không quá lớn, tiếng kêu ca lại lớn như thế, rõ ràng là có ẩn tình." Dận Chân không thỏa hiệp, hắn rất rõ ràng chỉ cần người này đi ra ngoài liền sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta đương nhiên biết nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, lời đồn đã rải ra, cho dù tổn thất không lớn thì ta vẫn phải cho bọn họ một cái công đạo, chỉ có trấn an mọi người mới có thể tính việc lâu dài. Chuyện Tam nhân thành hổ(2) ngươi cũng đã nghe qua, lời đồn đãi nếu không kịp thời ngăn cản, hậu quả không thể lường được." Thái tử gia trực tiếp đi qua Dận Chân.
"Ta có thể thay ngươi đi." Dận Chân không chút nghĩ ngợi nói. Hắn hiểu nhị ca nhà mình cố chấp đến mức nào, một khi đã quyết định việc gì thì chín trâu hai hổ cũng kéo không lại.
Thái tử gia quay đầu nói, "Nhớ kỹ, ở đây ta không chỉ là thái tử mà còn là ca ca của ngươi. Làm ca ca không có lý do gì lại để đệ đệ đi mạo hiểm. Tuy nhiên, hình như ngươi không thích gọi ta là nhị ca." Thái tử gia cười cười đi ra ngoài, đến phút cuối cùng vẫn không quên trêu hắn một câu.
Dận Chân muốn đuổi theo lại bị thị vệ ngăn cản, "Thái tử có lệnh, xin Tứ a ca chờ ngài ấy trở về."
Dận Chân ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng bây giờ hắn có muốn đi ra ngoài cũng không được. Trong nội tâm lo lắng vạn phần, hối hận không thôi, chính mình thế nào không để ý tới thái tử lâu hơn. Nôn nóng đi qua đi lại, trên mặt bình tĩnh nhưng bàn tay có chút phát run kia thì không. Sao lại không xem xét kĩ hơn? Sao lại để cho y đi?
Chú thích:
(1) Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: lời của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.
(2) Tam nhân thành hổ: Điển cố về vua nước Ngụy và đại thần Bàng Thông. Ý nói lời đồn lặp đi lặp lại sẽ khiến người ta tin là thật.
"Hoàng thượng, không, không tốt rồi." Lương Cửu công công vội vã chạy vào, lo lắng nói.
Khang Hi đang cảm động nhìn thư cùng đồ thái tử đưa tới lại bị người quấy rầy, hắn rất không vui, sắc mặt không tốt lạnh lùng nói, "Xảy ra chuyện gì?"
"Cung Thân vương cùng đại a ca đánh nhau." Lương Cửu công công sốt ruột bẩm báo.
Khang Hi mạnh vỗ bàn, đứng dậy đi ra ngoài, tức giận không nhẹ.Ra ngoài, Khang Hi nhìn một đám người vây quanh đám ẩu đả lại không có một ai dám tiến lên ngăn cản, tức giận đùng đùng, "Đều dừng tay cho trẫm!"
Hai người giương cung bạt kiếm lúc này mới không tình nguyện buông đối phương ra, trên mặt cả hai đều có vết thương, xem ra đều hạ thủ không nhẹ, quỳ hướng Khang Hi thỉnh an.
Khang Hi chỉ hừ một tiếng, phất tay áo, lạnh lùng nói, "Vào đây cho trẫm!" Quay người đi vào nội trướng.
"Nói, thế này là sao?" Tiến vào nội trướng, Khang Hi không thể khống chế hỏa khí, áp suất xung quanh thấp vô cùng.
"Nhi thần/Thần…" Hai người đột nhiên lại trăm miệng một lời nói cùng lúc.
"Thần chỉ là quá tức giận mà thôi. Nếu như không phải đại a ca tự ý hành động, ham công lao, không làm đúng theo kế hoạch trước đó, Cát Nhĩ Đan căn bản sẽ không thể đào thoát, nhị ca cũng sẽ không bị thương, Đông đại nhân cũng không bởi vậy mà tử trận." Thường Ninh không chút nào che giấu bất mãn đối với Dận Thì.
Dận Thì cũng tức giận không ít nhưng vẫn kèm thêm chút áy náy. Nếu như không phải quá tin tưởng lời thủ hạ, y sao có thể chỉ vì cái trước mắt như vậy. Minh Châu rớt đài, Dận Thì rõ ràng cảm nhận được thái độ của những người xung quanh cũng thay đổi, cộng thêm từ nhỏ đến giờ y chưa bao giờ được Khang Hi sủng. Rõ ràng là con trai trưởng lại luôn hưởng đối đãi bất bình đẳng, thái tử đối với y không phải không tốt nhưng vẫn không thể đền bù ham muốn trong lòng y, dã tâm muốn đoạt vị càng ngày càng tăng. Dận Thì muốn dùng chiến công chứng minh bản thân mình mới có thể bí quá hóa liều, buông tay đánh cược một lần. Không ngờ lần đánh cược này lại đổi bằng tính mạng của vô số tướng sĩ, còn khiến Cát Nhĩ Đan đào thoát.
Nhưng qua tất cả, Khang Hi lại cái gì cũng không nói, bất động thanh sắc làm người khác nhìn không thấu cũng làm tâm y thấp thỏm không yên. Bản thân Thường Ninh là người có khí phách, nhìn nhị ca nhà mình vô duyên vô cớ bị thương, còn rất có khả năng vì chuyện lần này mà phải chịu trách nhiệm lớn nhất, Khang Hi lại không biểu lộ thái độ làm cho hắn rất tức giận, trong cơn nổi trận lôi đình đi đánh người.
Khang Hi như cũ mặt không biểu tình, Dận Thì vừa mở miệng muốn nói gì, hắn đã phất tay ngăn lại, "Chứ không phải là vì ngươi không tin trẫm? Việc này trở về kinh trẫm sẽ phán xét, ngươi không cần quan tâm. Chuyện hôm nay, trẫm không truy cứu, ngươi trở về làm việc ngươi nên làm đi, không nói đến việc Dận Thì là cháu của ngươi, thân là một tướng quân, tự ý rời bỏ cương vị công tác là chuyện ngươi nên làm sao?" Khang Hi trừng Thường Ninh.
Thường Ninh lại cười lạnh, "Hoàng thượng nếu muốn bảo vệ nhi tử thì cứ việc nói thẳng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi chỉ là oan ức, với tính tình của Dụ thân vương, phàm là hoàng thượng nói một câu, hắn thế nào lại không theo, thần cáo lui." Thường Ninh hung hăng trợn mắt liếc Dận Thì, không quay đầu lại bỏ đi. Quan tâm cùng ỷ lại của hắn đối với Phúc Toàn…lớn hơn Khang Hi rất rất nhiều.
Khang Hi nhìn Thường Ninh rời đi, một phát đem toàn bộ đồ trên bàn gạt phăng xuống đất, bá khí rào rạt như cuồng phong quét lá rụng. Thật lâu mới bình phục tâm tình, nhìn Dận Thì quỳ trước mặt, "Ngươi đến cùng là muốn làm một hiền vương bình thường như Dụ thân vương, lưu lại một đoạn giai thoại huynh đệ thâm tình hay như thế nào là tùy ngươi. Trẫm là phụ thân, trẫm tuyệt không keo kiệt với nhi tử của mình, điều kiện tiên quyết là người đó phải giữ vững vị trí bổn phận của bản thân. Thái tử đối đãi với ngươi như thế nào, trẫm không cần nói ngươi cũng biết. Việc lần này trẫm sẽ không truy cứu sâu xa. Trẫm chỉ nói đến đây, trẫm tin nhi tử của mình là người thông minh, đi xuống đi."
Dận Thì kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, từ nhỏ đến lớn, Khang Hi chưa bao giờ thật lòng nói nhiều lời với y như vậy, lại vì lần này… Nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm giống như xuyên thấu tâm can người khác kia, y đột nhiên cảm thấy a mã của mình thật đáng sợ, còn bất giác phát hiện ý niệm chỉ vừa mới nhen nhóm trong đầu mình đã bị Khang Hi phát hiện ra tay dập tắt.
"Nhi thần cáo lui." Ra khỏi doanh trướng, Dận Thì vẫn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Khang Hi nhàn nhạt cười cười, đến cùng vẫn là con của mình, hắn cũng chỉ có thể mềm lòng. Thời gian này Dận Thì đang suy nghĩ cái gì, hắn sao có thể không nhìn ra. Cho nên mới có thể mạo hiểm việc Cát Nhĩ Đan có thể đào tẩu mà dẫn Dận Thì xuất chinh, muốn nhìn xem y đến cùng có tâm đoạt vị hay không, dù sao Nạp Lan Minh Châu rớt đài đã làm y mất đi không ít trợ lực. Mà hắn cũng đã thiết lập một kế hoạch hoàn thiện, chỉ độc để lại một chỗ trống, chính là đường ra của Cát Nhĩ Đan. Chỉ cần Dận Thì quyết không phạm sai lầm, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, sẽ đạt được không ít công lao, chỉ là uy tín sẽ không quá nhiều. Hấp dẫn của việc bắt được Cát Nhĩ Đan là sẽ làm uy tín của y trong quân tăng rất cao, vượt xa công tích bình thường. Một a ca có tâm tranh vị sẽ chọn cách nào, không cần nghĩ cũng biết.
Khang Hi vốn định nếu lần này Dận Thì thực sự chọn cách làm giống kiếp trước, hắn sẽ trực tiếp tước bỏ mọi quyền lợi của y, tránh lưu hậu họa. Nếu không, hắn liền có thể bắt được Cát Nhĩ Đan trong một lần, cũng có thể tin tưởng Dận Thì thêm vài phần. Sự thật chứng minh, Dận Thì vẫn không nghe lời, vẫn nóng lòng muốn tạo dựng uy tín của mình, đền bù lại chỗ trống của Minh Châu trên triều. Khang Hi thất vọng, thái tử nhiều năm thân thiết cũng không bù lại được sức hấp dẫn của vương vị.
Nhưng cũng tại một khắc cuối cùng, Khang Hi bất động thanh sắc lựa chọn buông tha. Hắn vẫn muốn cho Dận Thì một cơ hội, thật rõ ràng nói cho Dận Thì điểm mấu chốt, minh xác nói cho nó biết, ngươi không có cơ hội đâu, làm tốt bổn phận của mình đi. Khang Hi chỉ hy vọng Dận Thì có thể minh bạch ý của mình, bằng không, hắn tất nhiên sẽ không nhân từ nương tay. Dù sao đều là con của mình, hình ảnh cốt nhục tương tàn, anh em trong nhà xung đột với nhau, hắn không muốn phải…chứng kiến thêm một lần nữa.
Huống chi việc lần này đã làm Dận Thì mất đi sự ủng hộ của tôn thất, ít nhất trong cuộc sống sau này, Phúc Toàn cùng Thường Ninh sẽ không ủng hộ y nữa, đối Khang Hi mà nói, điểm ấy đã là đủ rồi, còn lại phải xem Dận Thì có biết điều hay không. Không thể không nói, Khang Hi thực sự rất âm hiểm, lui có thể thủ, tiến có thể công.bg-ssp-{height:px}
Dận Thì là rối rắm, Khang Hi là thất vọng, kinh thành là hỗn loạn.
Bên kia, bảo mã thái tử gia định gửi cho Khang Hi không hiểu sao đột nhiên xổng ra bên ngoài hoàng thành, hơn nữa còn đột nhiên phát cuồng, giẫm đạp lung tung, làm bị thương không ít người, phá hủy không ít cửa hàng, đợi những con ngựa kia điên đủ rồi, nguyên một đám đều sùi bọt mép ngã trên mặt đất, kiểm chứng chứng nhận tất cả đều là ngự mã hoàng gia, hơn nữa còn đều bị trúng độc.
Lời kêu ca sôi trào, cộng thêm có người nhân cơ hội này rải lời đồn, những tổ chức Phản Thanh Phục Minh liền nương theo tiến công kinh sư. Khi thái tử gia nhận được tin tức cũng kinh ngạc không thôi. Đại bộ phận quân phòng thủ kinh thành đều bị điều đi chiến đấu, tinh binh lưu lại thủ thành không tính là quá nhiều, sau sự kiện ngựa điên giẫm đạp cũng làm không ít binh sĩ bị thương.
Thái tử gia ngày đêm bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đã từng do dự, hay là gửi thư cho Khang Hi? Nhưng lại thôi. Ngược lại gặp nguy không loạn chỉ huy hết thảy, trấn an dân tâm. Chỉ là chuyện như thế xảy ra, y trốn không khỏi có quan hệ. Dù sao những con ngựa này là do tự y chọn. Tại sao chúng lại xổng ra ngoài gây ra náo động, y cũng không biết.
Dận Chân thu được tin tức, tuy kinh ngạc nhưng vẫn vân đạm phong khinh. Hắn ẩn ẩn cảm giác được chuyện này không đơn giản, lại vẫn không yên lòng nhị ca nhà mình.
Quả nhiên…
"Thái tử, hôm nay bên ngoài lộn xộn, đừng ra mặt." Dận Chân ngăn trở thái tử chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chính vì như thế ta mới càng cần cho bọn họ một cái công đạo." Thái tử gia cầm mũ, sửa sang y quan, muốn đi.
Dận Chân ngăn cản, khó xử nhìn y, "Bên ngoài loại người nào cũng có, lực lượng phòng vệ kinh thành tuy không nhiều nhưng để ứng phó bọn người kia thì vẫn đủ, viện binh các nơi ít ngày nữa cũng đến rồi. Quân tử bất lập nguy tường chi hạ() a."
"Lực lượng phòng vệ đủ nhưng dân tâm chưa đủ, ai cũng không thể đảm bảo không có người mở cửa thành ra. Muốn trừ họa bên ngoài thì phải bình ổn bên trong trước." Trong mắt thái tử gia hiện lên kiên định.
"Nhị ca không thấy mọi chuyện đều quá trùng hợp rồi sao, hiển nhiên là có người cố tình mưu đồ. Hơn nữa chuyện lần này tổn thất không quá lớn, tiếng kêu ca lại lớn như thế, rõ ràng là có ẩn tình." Dận Chân không thỏa hiệp, hắn rất rõ ràng chỉ cần người này đi ra ngoài liền sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta đương nhiên biết nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, lời đồn đã rải ra, cho dù tổn thất không lớn thì ta vẫn phải cho bọn họ một cái công đạo, chỉ có trấn an mọi người mới có thể tính việc lâu dài. Chuyện Tam nhân thành hổ() ngươi cũng đã nghe qua, lời đồn đãi nếu không kịp thời ngăn cản, hậu quả không thể lường được." Thái tử gia trực tiếp đi qua Dận Chân.
"Ta có thể thay ngươi đi." Dận Chân không chút nghĩ ngợi nói. Hắn hiểu nhị ca nhà mình cố chấp đến mức nào, một khi đã quyết định việc gì thì chín trâu hai hổ cũng kéo không lại.
Thái tử gia quay đầu nói, "Nhớ kỹ, ở đây ta không chỉ là thái tử mà còn là ca ca của ngươi. Làm ca ca không có lý do gì lại để đệ đệ đi mạo hiểm. Tuy nhiên, hình như ngươi không thích gọi ta là nhị ca." Thái tử gia cười cười đi ra ngoài, đến phút cuối cùng vẫn không quên trêu hắn một câu.
Dận Chân muốn đuổi theo lại bị thị vệ ngăn cản, "Thái tử có lệnh, xin Tứ a ca chờ ngài ấy trở về."
Dận Chân ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng bây giờ hắn có muốn đi ra ngoài cũng không được. Trong nội tâm lo lắng vạn phần, hối hận không thôi, chính mình thế nào không để ý tới thái tử lâu hơn. Nôn nóng đi qua đi lại, trên mặt bình tĩnh nhưng bàn tay có chút phát run kia thì không. Sao lại không xem xét kĩ hơn? Sao lại để cho y đi?
Chú thích:
() Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: lời của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.
() Tam nhân thành hổ: Điển cố về vua nước Ngụy và đại thần Bàng Thông. Ý nói lời đồn lặp đi lặp lại sẽ khiến người ta tin là thật.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
"Hoàng thượng, không, không tốt rồi." Lương Cửu công công vội vã chạy vào, lo lắng nói.
Khang Hi đang cảm động nhìn thư cùng đồ thái tử đưa tới lại bị người quấy rầy, hắn rất không vui, sắc mặt không tốt lạnh lùng nói, "Xảy ra chuyện gì?"
"Cung Thân vương cùng đại a ca đánh nhau." Lương Cửu công công sốt ruột bẩm báo.
Khang Hi mạnh vỗ bàn, đứng dậy đi ra ngoài, tức giận không nhẹ.Ra ngoài, Khang Hi nhìn một đám người vây quanh đám ẩu đả lại không có một ai dám tiến lên ngăn cản, tức giận đùng đùng, "Đều dừng tay cho trẫm!"
Hai người giương cung bạt kiếm lúc này mới không tình nguyện buông đối phương ra, trên mặt cả hai đều có vết thương, xem ra đều hạ thủ không nhẹ, quỳ hướng Khang Hi thỉnh an.
Khang Hi chỉ hừ một tiếng, phất tay áo, lạnh lùng nói, "Vào đây cho trẫm!" Quay người đi vào nội trướng.
"Nói, thế này là sao?" Tiến vào nội trướng, Khang Hi không thể khống chế hỏa khí, áp suất xung quanh thấp vô cùng.
"Nhi thần/Thần…" Hai người đột nhiên lại trăm miệng một lời nói cùng lúc.
"Thần chỉ là quá tức giận mà thôi. Nếu như không phải đại a ca tự ý hành động, ham công lao, không làm đúng theo kế hoạch trước đó, Cát Nhĩ Đan căn bản sẽ không thể đào thoát, nhị ca cũng sẽ không bị thương, Đông đại nhân cũng không bởi vậy mà tử trận." Thường Ninh không chút nào che giấu bất mãn đối với Dận Thì.
Dận Thì cũng tức giận không ít nhưng vẫn kèm thêm chút áy náy. Nếu như không phải quá tin tưởng lời thủ hạ, y sao có thể chỉ vì cái trước mắt như vậy. Minh Châu rớt đài, Dận Thì rõ ràng cảm nhận được thái độ của những người xung quanh cũng thay đổi, cộng thêm từ nhỏ đến giờ y chưa bao giờ được Khang Hi sủng. Rõ ràng là con trai trưởng lại luôn hưởng đối đãi bất bình đẳng, thái tử đối với y không phải không tốt nhưng vẫn không thể đền bù ham muốn trong lòng y, dã tâm muốn đoạt vị càng ngày càng tăng. Dận Thì muốn dùng chiến công chứng minh bản thân mình mới có thể bí quá hóa liều, buông tay đánh cược một lần. Không ngờ lần đánh cược này lại đổi bằng tính mạng của vô số tướng sĩ, còn khiến Cát Nhĩ Đan đào thoát.
Nhưng qua tất cả, Khang Hi lại cái gì cũng không nói, bất động thanh sắc làm người khác nhìn không thấu cũng làm tâm y thấp thỏm không yên. Bản thân Thường Ninh là người có khí phách, nhìn nhị ca nhà mình vô duyên vô cớ bị thương, còn rất có khả năng vì chuyện lần này mà phải chịu trách nhiệm lớn nhất, Khang Hi lại không biểu lộ thái độ làm cho hắn rất tức giận, trong cơn nổi trận lôi đình đi đánh người.
Khang Hi như cũ mặt không biểu tình, Dận Thì vừa mở miệng muốn nói gì, hắn đã phất tay ngăn lại, "Chứ không phải là vì ngươi không tin trẫm? Việc này trở về kinh trẫm sẽ phán xét, ngươi không cần quan tâm. Chuyện hôm nay, trẫm không truy cứu, ngươi trở về làm việc ngươi nên làm đi, không nói đến việc Dận Thì là cháu của ngươi, thân là một tướng quân, tự ý rời bỏ cương vị công tác là chuyện ngươi nên làm sao?" Khang Hi trừng Thường Ninh.
Thường Ninh lại cười lạnh, "Hoàng thượng nếu muốn bảo vệ nhi tử thì cứ việc nói thẳng, quân muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi chỉ là oan ức, với tính tình của Dụ thân vương, phàm là hoàng thượng nói một câu, hắn thế nào lại không theo, thần cáo lui." Thường Ninh hung hăng trợn mắt liếc Dận Thì, không quay đầu lại bỏ đi. Quan tâm cùng ỷ lại của hắn đối với Phúc Toàn…lớn hơn Khang Hi rất rất nhiều.
Khang Hi nhìn Thường Ninh rời đi, một phát đem toàn bộ đồ trên bàn gạt phăng xuống đất, bá khí rào rạt như cuồng phong quét lá rụng. Thật lâu mới bình phục tâm tình, nhìn Dận Thì quỳ trước mặt, "Ngươi đến cùng là muốn làm một hiền vương bình thường như Dụ thân vương, lưu lại một đoạn giai thoại huynh đệ thâm tình hay như thế nào là tùy ngươi. Trẫm là phụ thân, trẫm tuyệt không keo kiệt với nhi tử của mình, điều kiện tiên quyết là người đó phải giữ vững vị trí bổn phận của bản thân. Thái tử đối đãi với ngươi như thế nào, trẫm không cần nói ngươi cũng biết. Việc lần này trẫm sẽ không truy cứu sâu xa. Trẫm chỉ nói đến đây, trẫm tin nhi tử của mình là người thông minh, đi xuống đi."
Dận Thì kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, từ nhỏ đến lớn, Khang Hi chưa bao giờ thật lòng nói nhiều lời với y như vậy, lại vì lần này… Nhìn vào đôi con ngươi sâu thẳm giống như xuyên thấu tâm can người khác kia, y đột nhiên cảm thấy a mã của mình thật đáng sợ, còn bất giác phát hiện ý niệm chỉ vừa mới nhen nhóm trong đầu mình đã bị Khang Hi phát hiện ra tay dập tắt.
"Nhi thần cáo lui." Ra khỏi doanh trướng, Dận Thì vẫn cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Khang Hi nhàn nhạt cười cười, đến cùng vẫn là con của mình, hắn cũng chỉ có thể mềm lòng. Thời gian này Dận Thì đang suy nghĩ cái gì, hắn sao có thể không nhìn ra. Cho nên mới có thể mạo hiểm việc Cát Nhĩ Đan có thể đào tẩu mà dẫn Dận Thì xuất chinh, muốn nhìn xem y đến cùng có tâm đoạt vị hay không, dù sao Nạp Lan Minh Châu rớt đài đã làm y mất đi không ít trợ lực. Mà hắn cũng đã thiết lập một kế hoạch hoàn thiện, chỉ độc để lại một chỗ trống, chính là đường ra của Cát Nhĩ Đan. Chỉ cần Dận Thì quyết không phạm sai lầm, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh, sẽ đạt được không ít công lao, chỉ là uy tín sẽ không quá nhiều. Hấp dẫn của việc bắt được Cát Nhĩ Đan là sẽ làm uy tín của y trong quân tăng rất cao, vượt xa công tích bình thường. Một a ca có tâm tranh vị sẽ chọn cách nào, không cần nghĩ cũng biết.
Khang Hi vốn định nếu lần này Dận Thì thực sự chọn cách làm giống kiếp trước, hắn sẽ trực tiếp tước bỏ mọi quyền lợi của y, tránh lưu hậu họa. Nếu không, hắn liền có thể bắt được Cát Nhĩ Đan trong một lần, cũng có thể tin tưởng Dận Thì thêm vài phần. Sự thật chứng minh, Dận Thì vẫn không nghe lời, vẫn nóng lòng muốn tạo dựng uy tín của mình, đền bù lại chỗ trống của Minh Châu trên triều. Khang Hi thất vọng, thái tử nhiều năm thân thiết cũng không bù lại được sức hấp dẫn của vương vị.
Nhưng cũng tại một khắc cuối cùng, Khang Hi bất động thanh sắc lựa chọn buông tha. Hắn vẫn muốn cho Dận Thì một cơ hội, thật rõ ràng nói cho Dận Thì điểm mấu chốt, minh xác nói cho nó biết, ngươi không có cơ hội đâu, làm tốt bổn phận của mình đi. Khang Hi chỉ hy vọng Dận Thì có thể minh bạch ý của mình, bằng không, hắn tất nhiên sẽ không nhân từ nương tay. Dù sao đều là con của mình, hình ảnh cốt nhục tương tàn, anh em trong nhà xung đột với nhau, hắn không muốn phải…chứng kiến thêm một lần nữa.
Huống chi việc lần này đã làm Dận Thì mất đi sự ủng hộ của tôn thất, ít nhất trong cuộc sống sau này, Phúc Toàn cùng Thường Ninh sẽ không ủng hộ y nữa, đối Khang Hi mà nói, điểm ấy đã là đủ rồi, còn lại phải xem Dận Thì có biết điều hay không. Không thể không nói, Khang Hi thực sự rất âm hiểm, lui có thể thủ, tiến có thể công.
Dận Thì là rối rắm, Khang Hi là thất vọng, kinh thành là hỗn loạn.
Bên kia, bảo mã thái tử gia định gửi cho Khang Hi không hiểu sao đột nhiên xổng ra bên ngoài hoàng thành, hơn nữa còn đột nhiên phát cuồng, giẫm đạp lung tung, làm bị thương không ít người, phá hủy không ít cửa hàng, đợi những con ngựa kia điên đủ rồi, nguyên một đám đều sùi bọt mép ngã trên mặt đất, kiểm chứng chứng nhận tất cả đều là ngự mã hoàng gia, hơn nữa còn đều bị trúng độc.
Lời kêu ca sôi trào, cộng thêm có người nhân cơ hội này rải lời đồn, những tổ chức Phản Thanh Phục Minh liền nương theo tiến công kinh sư. Khi thái tử gia nhận được tin tức cũng kinh ngạc không thôi. Đại bộ phận quân phòng thủ kinh thành đều bị điều đi chiến đấu, tinh binh lưu lại thủ thành không tính là quá nhiều, sau sự kiện ngựa điên giẫm đạp cũng làm không ít binh sĩ bị thương.
Thái tử gia ngày đêm bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đã từng do dự, hay là gửi thư cho Khang Hi? Nhưng lại thôi. Ngược lại gặp nguy không loạn chỉ huy hết thảy, trấn an dân tâm. Chỉ là chuyện như thế xảy ra, y trốn không khỏi có quan hệ. Dù sao những con ngựa này là do tự y chọn. Tại sao chúng lại xổng ra ngoài gây ra náo động, y cũng không biết.
Dận Chân thu được tin tức, tuy kinh ngạc nhưng vẫn vân đạm phong khinh. Hắn ẩn ẩn cảm giác được chuyện này không đơn giản, lại vẫn không yên lòng nhị ca nhà mình.
Quả nhiên…
"Thái tử, hôm nay bên ngoài lộn xộn, đừng ra mặt." Dận Chân ngăn trở thái tử chuẩn bị đi ra ngoài.
"Chính vì như thế ta mới càng cần cho bọn họ một cái công đạo." Thái tử gia cầm mũ, sửa sang y quan, muốn đi.
Dận Chân ngăn cản, khó xử nhìn y, "Bên ngoài loại người nào cũng có, lực lượng phòng vệ kinh thành tuy không nhiều nhưng để ứng phó bọn người kia thì vẫn đủ, viện binh các nơi ít ngày nữa cũng đến rồi. Quân tử bất lập nguy tường chi hạ(1) a."
"Lực lượng phòng vệ đủ nhưng dân tâm chưa đủ, ai cũng không thể đảm bảo không có người mở cửa thành ra. Muốn trừ họa bên ngoài thì phải bình ổn bên trong trước." Trong mắt thái tử gia hiện lên kiên định.
"Nhị ca không thấy mọi chuyện đều quá trùng hợp rồi sao, hiển nhiên là có người cố tình mưu đồ. Hơn nữa chuyện lần này tổn thất không quá lớn, tiếng kêu ca lại lớn như thế, rõ ràng là có ẩn tình." Dận Chân không thỏa hiệp, hắn rất rõ ràng chỉ cần người này đi ra ngoài liền sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta đương nhiên biết nhưng hiện tại không phải lúc nghĩ nhiều như vậy, lời đồn đã rải ra, cho dù tổn thất không lớn thì ta vẫn phải cho bọn họ một cái công đạo, chỉ có trấn an mọi người mới có thể tính việc lâu dài. Chuyện Tam nhân thành hổ(2) ngươi cũng đã nghe qua, lời đồn đãi nếu không kịp thời ngăn cản, hậu quả không thể lường được." Thái tử gia trực tiếp đi qua Dận Chân.
"Ta có thể thay ngươi đi." Dận Chân không chút nghĩ ngợi nói. Hắn hiểu nhị ca nhà mình cố chấp đến mức nào, một khi đã quyết định việc gì thì chín trâu hai hổ cũng kéo không lại.
Thái tử gia quay đầu nói, "Nhớ kỹ, ở đây ta không chỉ là thái tử mà còn là ca ca của ngươi. Làm ca ca không có lý do gì lại để đệ đệ đi mạo hiểm. Tuy nhiên, hình như ngươi không thích gọi ta là nhị ca." Thái tử gia cười cười đi ra ngoài, đến phút cuối cùng vẫn không quên trêu hắn một câu.
Dận Chân muốn đuổi theo lại bị thị vệ ngăn cản, "Thái tử có lệnh, xin Tứ a ca chờ ngài ấy trở về."
Dận Chân ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng bây giờ hắn có muốn đi ra ngoài cũng không được. Trong nội tâm lo lắng vạn phần, hối hận không thôi, chính mình thế nào không để ý tới thái tử lâu hơn. Nôn nóng đi qua đi lại, trên mặt bình tĩnh nhưng bàn tay có chút phát run kia thì không. Sao lại không xem xét kĩ hơn? Sao lại để cho y đi?
Chú thích:
(1) Quân tử bất lập nguy tường chi hạ: lời của Khổng Tử, nói tới thái độ làm người của quân tử là phải rời xa nơi nguy hiểm, phòng hoạ khi chưa xảy ra, một khi thấy mình rơi vào nguy hiểm, phải đúng lúc rời khỏi.
(2) Tam nhân thành hổ: Điển cố về vua nước Ngụy và đại thần Bàng Thông. Ý nói lời đồn lặp đi lặp lại sẽ khiến người ta tin là thật.