Vừa ra khỏi sảnh lớn, tay anh đã chuyển từ khoác vai cô thành nắm tay cô, vừa nắm vừa kéo, thuần thục đi tới trước cửa phòng ngủ của Khang Kiều.
Anh dùng chân đá cửa, cả người vừa vượt qua cánh cửa đã nghe thấy “rầm” một tiếng rồi cửa tự động đóng chặt lại. Lại tiếp tục là một màn lôi kéo, sau khi anh buông tay, cơ thể Khang Kiều không tìm được điểm tựa cứ thế lao xuống chiếc ghế sô pha.
Lại “rầm” tiếng nữa, tập tài liệu được vứt thẳng lên chiếc bàn trang trí phía trước sô pha, một vài bức ảnh rơi xuống bên cạnh chân Khang Kiều.
Bức gần cô nhất chính là hình ảnh cô và Chu Tùng An cùng ăn kem. Người chụp rất biết bắt góc độ, ai nhìn cũng sẽ cho rằng họ là hai người đang chìm đắm trong tình cảm nồng nàn.
Sự thật là như vậy ư? Không phải vậy.
Hôm đó vừa hay là ngày Chu Tùng An đưa hai nhóc sinh đôi nhà chị gái anh ấy tới phòng làm việc của cô chơi. Ngô Thành Quân kiên quyết bắt cô ăn nốt chiếc kem nó đang mút dở. Thịnh tình khó khước từ, cô đành đón lấy. Vừa ăn được một miếng kem thì có một gương mặt đột ngột ghé tới, cắn một miếng trên chiếc kem cô cầm trên tay. Thế là, giây phút đó đã được định hình thành cô và Chu Tùng An ăn chung kem.
Hoắc Liên Ngao rút tập tài liệu ra, cả một xấp ảnh như những quân bài domino đổ ra ngoài. Anh chọn hai tấm ở giữa rồi ném mạnh xuống trước mặt Khang Kiều.
Ngón tay Hoắc Liên Ngao gõ lên hai bức ảnh: “Nói đi, chuyện này là thế nào?”.
Hai bức lần lượt lấy bối cảnh là đêm khuya và bình minh, địa điểm là trước cửa căn hộ của Chu Tùng An.
Cảnh ban đêm, cô dựa vào lòng anh ấy như một con chim nhỏ, cảnh bình minh là khi Chu Tùng An vòng tay ôm cô từ sau lưng, mấy bức ảnh này không muốn người ta liên tưởng xa xôi cũng khó.
Đó là chuyện xảy ra hơn một tháng trước, vào ngày sinh nhật Chu Tùng An, cô đưa anh đã uống say khướt trở về nhà, kết quả anh nôn hết lên người cô.
Tiết trời đông giá rét, không còn cách nào khác, Khang Kiều đang ở lại nhà Chu Tùng An tắm rửa giặt đồ. Khi áo khoác gần khô thì trời cũng đã sáng. Sáng đó, cô nấu một bát canh giải rượu cho anh ấy, sau đó Chu Tùng An đưa cô ra cửa, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Khang Kiều từ phía sau.
Hoắc Liên Ngao chống tay lên bàn, cơ thể dài như con báo châu Mỹ, dựa sát về phía cô. Hai gương mặt chỉ cách nhau một khoảng bằng đúng hai nắm đấm.
Khang Kiều vô thức quay mặt đi, Hoắc Liên Ngao cũng giữ nguyên khoảng cách ấy.
Anh cười khẩy: “Còn định nói cô và hắn chỉ là bạn tốt nữa không? Bạn tốt mà ăn chung cây kem, hơi một tý là tới nhà nhau ở, hơi một tý là ôm ôm ấp ấp, những hành động này đều để thể hiện tình bạn dài lâu cùng trời đất hả?”.
Gương mặt gần trong gang tấc ấy mang đầy vẻ xâm lược, khiến Khang Kiều vô thức muốn né tránh. Nhưng bây giờ, cô đã không còn là con nhóc mười mấy tuổi ngu ngốc lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ như lời của Nghê Hải Đường nữa.
Cô yên lặng nhìn Hoắc Liên Ngao.
“Khang Kiều, tôi muốn biết hai người đã lên giường chưa? Nói đi, tôi phải biết!” Từng câu từng chữ, chất giọng cực thấp, thấp tới mức giống như anh đang bật từng chữ một ra khỏi lồng ngực.
Người này hình như vừa hỏi một câu nực cười.
Cô mỉm cười: “Hoắc Liên Ngao, câu này anh không hợp để hỏi, người có tư cách hỏi nhất phải là chồng tôi mới đúng”.
Khuôn mặt kia càng hừng hực phẫn nộ, tựa hồ một giây nữa thôi là có thể nuốt chửng cả thế giới.
Đứng dậy khỏi sô pha, ôm cánh tay đi ra trước cửa sổ, Khang Kiều hít sâu một hơi rồi nói: “Quay về đi, như lúc trước chẳng phải rất tốt ư? Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi”.
“Cô tưởng tôi muốn tới đây à? Từ Bờ biển Đông tới Singapore mất mười tám tiếng ngồi máy bay, mười tám tiếng ấy thật sự khiến tôi bực bội muốn chết. Phải rồi, hình như tôi quên chưa nói với cô một chuyện, Hoắc Chính Khải có vẻ như già thật rồi. Nghe nói triệu chứng của tuổi già là bắt đầu lôi thôi, lằng nhằng. Nói cách khác là chúc mừng Khang Kiều, bố dượng của cô lương tâm thức tỉnh, tự biết mình đã đối xử tệ bạc với cô nên không dám tới gặp cô, đành tìm tôi, dùng khẩu khí như người sắp chết để cầu xin tôi, nói cứ như thật vậy.” Anh, ngừng một lát, “Nếu biết sau khi tới đây còn phải giúp cô thu dọn một đống bát nháo thì lúc đó tôi nên cất chút động lắc trắc ẩn kia lại, yên lành ở lại Bờ biển Đông. Giờ đang là mùa câu cá trên băng tuyệt nhất ở Alaska, tôi chuẩn bị đồ nghề xong hết cả rồi”.
Nếu không phải vì tình thế hiện giờ, Khang Kiều thật sự muốn gọi điện thoại cho Chu Tùng An, nói với anh ấy rằng tên nhóc Hoắc Liên Ngao bây giờ nói tiếng mẹ đẻ chuẩn lắm, làm cả một bài văn dài miên man mà phát âm không hề sai, không còn dùng mấy câu tự cho là mình thông minh như “Tôi bị tiếng ồn của các người làm cho ‘dân chúng lầm than’ rồi” để thể hiện phẫn nộ nữa.
Chu Tùng An từng dạy tiếng Trung cho Hoắc Liên Ngao một thời gian. Thời gian đó, anh ấy không ít lần lo lắng cho cậu học trò của mình. Khang Kiều cũng từng dạy Hoắc Liên Ngao tiếng Trung, mà anh thường xuyên có khả năng khiến cô tức đỏ mặt, cô càng tức anh càng sướng.
Trong lúc cô đang mơ màng, giọng Hoắc Liên Ngao đã tới gần phía sau cô: “Nhưng mà, xem ra cô có vẻ không cần tôi dọn dẹp hộ chỗ đổ nát kia. Như vậy cũng tốt, như vậy có thể tiết kiệm chút thời gian”.
Sau đó, Hoắc Liên Ngao bắt đầu gọi điện thoại đặt vé. Nghe được câu “càng nhanh càng tốt” của anh, Khang Kiều buông thõng tay xuống, quay người, giật lấy điện thoại của anh.
Hoắc Liên Ngao ôm cánh tay nhìn cô.
“Hãy giúp tôi.” Cô cất giọng khó khăn. Khang Kiều không muốn kéo Chu Tùng An vào chuyện này, cũng lại không nỡ từ bỏ phòng làm việc.
Cô biết Hoắc Liên Ngao nhất định có cách. Nếu là tám năm trước, có lẽ cô sẽ chọn cách cùng chết với họ, nhưng thời gian đã dạy cho cô hiểu rằng thỏa hiệp cũng là một kỹ năng để đối diện với những nghịch cảnh trong cuộc sống.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu.” Anh lạnh giọng
“Chuyện gì?”
“Đã lên giường với hắn chưa? Nếu cô không hiểu thì tôi nói thẳng luôn đây, ngủ chưa, hai người đã ngủ với nhau chưa?”
Gã đốn mạt này! Cô nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.
“Đừng hiểu lầm, tôi muốn có được câu trả lời chính xác thì mới giải quyết được rác rưởi.”
Lát sau, Khang Kiều mới khẽ đáp: “Chưa”.
“Tôi muốn cô thề trước danh dự của mẹ cô, em trai cô!”
Giây phút ấy, bầu không khí xung quanh bỗng chốc như u ám hẳn. Những màn sương dày đặc cứ thế phủ kín trời đất, gặm nhấm cô, càng giãy giụa thì càng khó thở, cô giật lên từng cơn.
Khang Kiều cảm thấy mình sắp tắt thở rồi, vào lúc ấy có một bàn tay đặt lên bả vai cô, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ: “Khang Kiều?”.
Cô ngẩng đầu lên hỏi Hoắc Liên Ngao: “Làm sao anh dám? Làm sao anh dám hả?!”.
Làm sao anh dám bắt tôi mang họ ra thề?!
Anh cụp mắt xuống, trên trán như có một nỗi đau vô hình toát ra. Trong hai người vừa rồi, có một người chảy chung dòng máu với anh, chỉ là anh chưa bao giờ muốn thừa nhận mà thôi.
“Tôi rút lại câu nói của mình.”
Trong lúc họ đang im lặng thì có tiếng gõ cửa, quản gia đứng ngoài nhắc nhở Khang Kiều còn cả một đám người đang đợi.
“Nếu cô cần phòng làm việc, lại không muốn để Chu Tùng An gặp rắc rối, thì đưa hộ chiếu của cô đây…” Hoắc Liên Ngao nói với cô như vậy.
Cuối cùng, Khang Kiều vẫn lấy hộ chiếu của mình ra, giao vào tay Hoắc Liên Ngao.
Họ cùng trở lại đại sảnh.
Chuyện giữa Hàn Tông và cô gái Hàn Quốc tên Se Young kia Khang Kiều biết, nhưng cô không ngờ là cả anh cũng biết, hơn nữa còn tường tận hơn cả cô.
Khang Kiều được biết đến cô gái Se Young kia hơn một tháng trước, chính Hàn Tông nói với cô.
Hàn Tông và Se Young quen nhau từ vài năm trước, vì cô ấy trông cực giống người bạn gái đã qua lời nhiều năm trước của Hàn Tông. Mang theo một chút ích kỷ, Hàn Tông vẫn luôn giữ quan hệ với cô ấy, ban đầu chỉ dè dặt giữ khoảng cách, sau đó thì không kìm nén được tình cảm, mãi về sau khi kích động qua đi, họ lựa chọn chia tay trong hòa bình.
Tối đó ở Thượng Hải, Hàn Tông như một đứa trẻ vùi đầu lên đầu gối cô.
Khi anh ấy nói: “Khang Kiều, anh thật ngốc, tới bây giờ anh mới hiểu mình cần cái gì”, Khang Kiều cũng nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc anh ấy.
Chẳng phải nên tức giận ư? Nhưng cô lại không tức giận, cũng không hiểu vì sao mình không giận. Sáng hôm sau, cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy như bao lần khác.
Ở sân bay, cô còn nói với anh ấy câu “Chúng ta đều đã trưởng thành rồi”. Khi đó, Khang Kiều cũng không biết Hàn Tông có hiểu ý cô muốn nói hay không.
Nhưng hiện tại, chuyện giữa Hàn Tông và Se Young lại trở thành quân cờ lật ngược tình thế.
“Tôi xin lấy danh dự của mình ra đảm bảo, Khang Kiều không phải là loại đàn bà lăng nhăng bên ngoài. Nếu ông Hàn vẫn cảm thấy lời tôi nói chưa đủ tin cậy thì hoan nghênh ông bày bằng chứng ra. Còn về em trai ông, tôi nghĩ đã không cần tôi phải tốn nước bọt thêm nữa.” Ngữ khí câu nói này của Hoắc Liên Ngao rõ ràng như đang thể hiện: Người nhà của tôi bị ức hiếp, hiện tại tôi đang rất không vui.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao ra thì cả năm gương mặt kia đều có chung một biểu cảm: Gượng gạo.
Điều khiến họ gượng gạo có lẽ chính là tệp tài liệu họ nhận được qua di động vài phút trước? Ảnh hay clip?
Từ dáng vẻ á khẩu của họ, có lẽ cũng đoán dược nội dung, vậy thì tình huống hiện tại là đám người kia đã mất cả chì lẫn chài.
Còn vai trò người vợ bị lãng quên thì sao?
Lúc này đây, cô đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ: Thời gian trôi nhanh một chút đi, một chút thôi cũng được.
Trong lúc đó, tay cô bị nắm chặt.
“Ngài… Ngài Hoắc, liệu trong chuyện này… có hiểu lầm… gì giữa anh hai tôi và chị dâu không…” Cô ba nhà họ Hàn không lâu trước đó còn được khen là có tên tiếng Anh, được quy vào hàng người đẹp đang cố hòa hoãn.
“Im lặng! Vẫn cảm thấy mặt mũi mấy người chưa đủ khó coi ư? Mấy người thật sự nghĩ rằng chúng ta đang mặt đối mặt để bàn bạc về một cuộc chia chác tài sản sao? Đừng có dát vàng lên mặt mình nữa. Lợi nhuận một năm của công ty chúng tôi cũng đã gần bằng tiền chúng tôi bỏ ra cho những quỹ từ thiện trong một năm rồi. Tôi nói vậy các người đã hiểu chưa? Chút tiền vặt của các người, chúng tôi vốn không thèm!”
“Nhưng, các người nghe cho rõ đây, Khang Kiều muốn phòng làm việc, thì các người phải để lại cho cô ấy.”
“Được, được.” Hàn Hựu vội vã đứng dậy, nói liên tục: “Chuyện này do chúng tôi không phải, là chúng tôi có lỗi với Khang Kiều”.
“Nói miệng không chẳng ích gì đâu. Ông Hàn có biết chỉ vài năm nữa thôi, em gái ông và vợ ông sẽ liên tục phát biểu một số ý kiến nhắm vào Khang Kiều ở chốn công cộng không. Tôi muốn từ thứ Hai đến thứ Sáu tuần sau, họ phải thanh minh xin lỗi công khai trên tất cả các báo và tạp chí, ông Hàn thấy sao?”
“Việc này nên làm mà!”
“Anh cả!”
“Mình!”
Ba giọng nói không hẹn mà gặp, đồng thanh vang lên.
“Phải rồi, tôi sẽ để luật sư của tôi theo dõi việc xin lỗi của mấy người, dù chỉ một chữ chưa thể hiện được thành ý, thì tới lúc đó, ai sai ai đúng chúng ta đành giao quyền phát xét lại cho tòa án.”
Những người đó không nói thêm gì nữa.
Khang Kiều bị bàn tay nắm chặt kia kéo lên.
“Còn Khang Kiều, tôi sẽ đón cô ấy qua Mỹ.”
Câu nói này khiến Khang Kiều sững người, cô quay sang nhìn Hoắc Liên Ngao.
Một giây sau, anh cưỡng chế bắt cô cùng đi ra khỏi đó với mình…